Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 892: Ốc đảo (14)

[HIDE-THANKS]Cuối thành Lưu Quang là giếng Tướng Quân.

Trong cái hố lớn được bao quanh bởi đá, lúc này đầy nước trong vắt.

Ở giữa hố, có một cây lớn, tán lá xum xuê, che phủ toàn bộ giếng Tướng Quân. Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt nước trong, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như vàng vụn.

Người dân xếp hàng lấy nước, yên lặng và thành kính, dù có trao đổi cũng hạ giọng, không ai nói lớn tiếng.

Dù thấy họ đến, cũng không ai cười đùa chào hỏi, như sợ làm phiền điều gì đó.

Ô Bất Kinh ngạc nhiên, che miệng nói nhỏ: "Cây này.."

Tối qua anh không đến đây, nhưng những người khác đã đến.

Họ nói chỉ có một cái hố lớn, không nói trong hố có cây.

Ngân Tô nhìn cây đó, có vẻ suy nghĩ, cây này làm cô nhớ đến cây trong chung cư Trúc Mộng.

Nhưng hai cây này không giống nhau.

[Giếng Tướng Quân - Thánh địa nước không bao giờ cạn -? ]

[Cây Huyết Mộc - Một cây bình thường]

[Bức tường thấp]

[Thùng gỗ công cộng để lấy nước]

[Thùng gỗ]

[Lương Thành Tài - Cư dân thành Lưu Quang]

[Lương Đại Nữu - Cư dân thành Lưu Quang]

Giếng Tướng Quân có dấu hỏi, nhưng cây đó ngoài cái tên đặc biệt thì không có dấu hỏi..

Ngân Tô nhìn chằm chằm cây đó, không biết đang tính toán gì, Ô Bất Kinh cũng không dám tự mình tiến lại, chỉ đứng ngoài cùng Tường Vi nhìn vào.

Lúc này, có người chơi đến.

"Ồ.. các bạn cũng đến đây à?"

Người đến là hai nữ người chơi, một người tên là An Nhiên, cô đeo khẩu trang, mặc toàn đồ đen, nhưng lại buộc hai chiếc nơ đỏ trên tóc đuôi ngựa.

An Nhiên trông có vẻ trẻ tuổi, nhưng tính tình không được tốt lắm, có chút kiêu kỳ như tiểu thư - may mà cô ấy không thích nói chuyện nhiều.

Người còn lại tên là Phù Linh, là một huấn luyện viên võ thuật, nói năng thẳng thắn, có lẽ do thường xuyên luyện tập nên tạo cảm giác mạnh mẽ và an toàn.

Người vừa nói chính là Phù Linh, cô ấy nhìn Ngân Tô một lúc.

Cô Hảo Thiện sáng nay đã để lại cho họ một vấn đề khó khăn, khiến mọi người vừa phải giám sát lẫn nhau, vừa phải hợp tác.

Haizz..

Nhưng nếu thực sự có gián điệp.. thì phải cảm ơn người đó thật nhiều.

Hiện tại tình hình chưa rõ ràng, Phù Linh không có ác cảm cũng không có thiện cảm với cô Hảo Thiện.

Vì vậy, cô ấy không ngại chào hỏi Ngân Tô.

Ngân Tô lịch sự đáp lại lời chào.

Còn An Nhiên thì không dễ chịu như vậy, cô ấy hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào Ngân Tô: "Này, sao cô biết trong đội chúng tôi có gián điệp?"

"Tôi nói bừa thôi."

"Nói bừa, nói bừa sao?"

"Đúng vậy, tôi đang gây chia rẽ mà." Ngân Tô giọng điệu bình thản: "Đây có phải là câu trả lời cô muốn không?"

An Nhiên: "..."

An Nhiên nhận ra người phụ nữ này cố tình nói như vậy.

"Tôi chỉ tò mò sao cô biết, không muốn nói thì thôi, làm gì phải nói kiểu mỉa mai."

An Nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

Phù Linh: "..."

Úc Tùng Linh đã nói rồi, đừng gây sự với người này.

Phù Linh và An Nhiên cũng không quen nhau lắm, hiểu biết không nhiều, nên cũng không nói gì thêm để tránh rước họa vào thân.

Cô ấy quay sang hỏi Ô Bất Kinh: "Tiểu Ngũ, các cậu đến đây bao lâu rồi?"

Ô Bất Kinh thật thà trả lời: "Vừa mới đến.."

Phù Linh chủ động nói: "Chúng tôi vừa nghe nói nguồn nước này gọi là Giếng Tướng Quân, toàn bộ nguồn nước của Lưu Quang Thành đều từ đây mà ra."

Phù Linh nhìn cây đại thụ: "Hôm qua ở đây còn chưa có cây mà.."

"Tối qua trong thành cũng không có cây xanh." Ô Bất Kinh nói: "Vậy nên ở đây xuất hiện một cây cũng là bình thường."

"Ừ nhỉ.." Phù Linh nghĩ đến cả thành phố đầy cây xanh mà lòng nặng trĩu, "Tối qua vẫn còn là một thành phố trống rỗng, không biết những người này và cây xanh từ đâu xuất hiện, mọi người chẳng ai cảm nhận được gì."

Phù Linh và Ô Bất Kinh nói chuyện với nhau, còn Tường Vi và An Nhiên thì chỉ nhìn nhau, không ai nói gì.

Ngân Tô không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cô bước về phía Giếng Tướng Quân, xếp hàng ở cuối đội.

NPC phía trước quay lại nhìn cô, hạ giọng: "Cô muốn lấy nước à? Cô không mang theo bình chứa nước, muốn lấy nước thì phải tự mang theo đồ đựng."

Trước lời nhắc nhở thiện ý của NPC, Ngân Tô lại không mấy lịch sự, cười lạnh: "Không, tôi muốn bỏ độc."

NPC tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt thân thiện dần biến mất.

Khi NPC sắp thay đổi hoàn toàn sắc mặt, Ngân Tô lập tức đưa hai ngón tay ra, chạm vào khóe miệng của NPC, kéo lên: "Đùa thôi, sao lại giận rồi, đừng giận, giận dễ chết lắm."

"?" Người ngoại quốc này đang nói nhảm gì vậy!

Khóe miệng của NPC bị ép phải nhếch lên, biểu cảm cứng nhắc không tự nhiên, trông rất dữ tợn.

NPC không ngờ Ngân Tô lại động tay động chân, ngẩn ra hai giây, rồi mới ngửa đầu ra sau, tránh khỏi tay của Ngân Tô.

"Ở đây, khách không nên đùa giỡn." NPC lạnh lùng nhìn cô, "Chọc giận Thần Cây, Thần Cây sẽ giáng xuống hình phạt, khách không chịu nổi đâu."

"Thần Cây?"

Ngân Tô nghiêng đầu, nhìn về phía cây đại thụ: "Cây này à?"

Ánh mắt của NPC càng lạnh hơn, "Thần Cây ban cho chúng tôi nguồn nước dồi dào, mọi thứ của chúng tôi đều do Thần Cây ban tặng, xin khách hãy tôn trọng, đừng xúc phạm Thần Cây."

Ngân Tô đảo mắt một vòng, rất hợp tác che miệng lại, tỏ ý sẽ không nói lung tung nữa.

NPC hừ lạnh một tiếng, rồi mới quay người đi.

Ngân Tô bắt đầu quan sát những NPC đang lấy nước.

Mỗi lần lấy nước xong, họ đều thành kính nói "Cảm ơn Thần Cây ban tặng" hoặc "Thần Cây phù hộ".

Cả hai dường như không có yêu cầu gì, muốn nói gì thì nói.

Đội ngũ nhanh chóng di chuyển lên phía trước, đến lượt NPC trước mặt Ngân Tô.

Lấy nước cần tự mình làm, dùng thùng gỗ chung để múc nước lên, đổ vào bình chứa của mình.

NPC ném thùng gỗ vào suối, khi cúi xuống để kéo nước lên, cơ thể anh ta đột nhiên lao về phía trước, rơi xuống nước với một tiếng "ùm".

"..."

Đám người xếp hàng lập tức hoảng loạn.

"Có người rơi xuống nước!"

"Mau, mau kéo anh ta lên."

"Chết rồi!"

"Mau lên, kéo lên! Mọi người giúp một tay."

"Máu.. có máu!"

"Mau đi gọi thành chủ!"

Đứng từ xa, Ô Bất Kinh và những người khác nghe thấy tiếng rơi xuống nước, đều ngạc nhiên, sao lại có người rơi xuống nước?

Không ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng thì người đã rơi xuống nước rồi.

Vì vậy, mọi người đều bối rối.

Ô Bất Kinh nhìn vào bóng dáng trong đám đông, chợt lóe lên ý nghĩ - là đại lão làm?

Nhưng đẩy người xuống nước để làm gì?

Chơi đùa với NPC sao?

* * * Đúng là việc đại lão sẽ làm.

Ô Bất Kinh tuy không hiểu ý định thực sự của Ngân Tô, nhưng lúc này cũng không dám nói lung tung, định bước tới thì bị Phù Linh ngăn lại.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 893: Ốc đảo (15)

[HIDE-THANKS]"Đừng qua đó vội, chúng ta là người ngoài, nếu có vấn đề gì, có thể họ sẽ đổ lỗi cho chúng ta trước." Phù Linh nói.

Giếng Tướng Quân là nguồn nước duy nhất của Lưu Quang Thành.

Những cư dân này khi lấy nước đều rất thành kính, chắc chắn không cho phép ai phá hoại nguồn nước, bây giờ có người rơi xuống nước..

Nếu họ gán cho nhóm người ngoài này cái mác xui xẻo, bắt giữ hoặc hạn chế hành động của họ thì phiền phức lắm.

"Cô ấy đã ở đó rồi." An Nhiên chỉ vào người trong đám đông, "Cô ấy cũng giống chúng ta, nếu có vấn đề gì, chúng ta cũng không chạy thoát được."

Phù Linh: "..."

Phù Linh vẫn nghĩ tạm thời không nên qua đó.

Dù có đổ lỗi cho người ngoài, thì cũng phải có mức độ chứ?

Ô Bất Kinh nhìn vào người ở trung tâm sự việc, cuối cùng không di chuyển.

Đại lão chắc chắn đang có ý định gì đó, bây giờ qua đó không giúp được gì, có khi còn gây rối thêm, tốt nhất là ở đây quan sát.

Bảo vệ bản thân, chính là giúp đại lão tốt nhất.

Tuy nhiên, Ô Bất Kinh lén sử dụng một phép chữa trị cho Ngân Tô.

* * *

* * *

Với sự hợp sức của mọi người, NPC rơi xuống nước nhanh chóng được kéo lên.

Anh ta lúc này ướt sũng, bị sặc nước, bụng đầy vết máu lan rộng, cả người mềm nhũn, dường như đã ngừng thở.

NPC bên cạnh run rẩy kiểm tra hơi thở, rồi như bị dọa sợ, ngã ngồi xuống đất, chống tay lùi lại, hoảng hốt kêu lên:

"Chết.. chết rồi, Đại Tháp chết rồi."

Đám đông xôn xao, sau đó là sự sợ hãi lan tỏa.

"Thành chủ.. thành chủ đến chưa?"

"Sao lại chết được."

Khi đám NPC đang hoang mang, có người tách đám đông chạy vào.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mọi người tụ tập ở đây? Vừa rồi còn ồn ào như vậy, muốn làm kinh động Thần Cây sao?"

Người nói là người đàn ông trung niên mang bữa sáng đến sáng nay, ông ta chính là thành chủ.

Thành chủ nói xong mới nhìn thấy Đại Tháp nằm trên đất, đã ngừng thở, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Không, không biết, Đại Tháp đang lấy nước thì đột nhiên rơi xuống. Sau đó chúng tôi kéo anh ta lên, anh ta đã như thế này rồi."

Nghe đến đây, mặt thành chủ đã đen như đáy nồi.

Ông ta nhìn theo vết nước lẫn máu trên đất, hướng về phía Giếng Tướng Quân.

Vừa rồi Đại Tháp vùng vẫy trong nước, khu vực gần nơi lấy nước đã bị nhuộm đỏ.

Đầu thành chủ ong ong, cơ thể dường như lảo đảo, ông ta hét lên: "Đại Tháp rơi xuống nước thế nào? Bị thương ra sao? Các người không ai nhìn thấy à?"

"Không.. không thấy gì cả.."

"Đại Tháp đột nhiên rơi xuống nước, chúng tôi không thấy gì hết."

"Đúng rồi, cô ta! Người ngoại quốc này, vừa rồi đứng sau Đại Tháp, chắc chắn có liên quan đến cô ta!"

Trong đám đông, một người chỉ vào Ngân Tô đang đứng xem.

Nghe vậy, các NPC xung quanh Ngân Tô lập tức lùi lại, tạo khoảng trống xung quanh cô.

"Đúng, tôi cũng nhớ, cô ta đứng ngay sau Đại Tháp. Nếu có ai đó làm gì Đại Tháp, thì chắc chắn là cô ta."

"Tôi đã nói những người ngoại quốc này không có ý tốt, các người tự xem, họ mới đến vài ngày đã xảy ra chuyện rồi."

"Không thể tha cho cô ta, giết Đại Tháp còn làm ô nhiễm nguồn nước, kinh động Thần Cây không thể tha thứ, phải xử lý cô ta!"

Những NPC này đâu còn vẻ nhiệt tình như trước.

Lúc này họ chỉ muốn kết tội cô, bắt cô đền mạng cho Đại Tháp.

Thành chủ mặt lạnh lùng, bước hai bước về phía Ngân Tô, giọng trầm lạnh: "Khách nhân, cô có gì muốn nói không?"

Ngân Tô bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên: "Thành chủ nghĩ là tôi làm sao?"

Thành chủ bình tĩnh hơn những NPC kia, không trực tiếp kết tội cô, "Khách nhân đứng sau Đại Tháp, có lẽ cô đã thấy gì đó?"

Ngân Tô hoàn toàn không sợ.

Chưa nói đến việc họ không thấy Đại Tháp chết thế nào.

Dù có thấy..

Cũng có thể để họ cúng tế Thần Cây.

Đối xử với khách như vậy, tin rằng Thần Cây cũng sẽ hiểu lý lẽ, đứng về phía cô, giúp cô dạy dỗ đám con cháu bất hiếu này.

"Tôi chỉ thấy anh ta đột nhiên lao về phía trước, rồi rơi xuống.. Các người nên kiểm tra xem trong đó có gì đã giết anh ta."

Ngân Tô chỉ về phía Giếng Tướng Quân.

"Vớ vẩn!"

Thành chủ chưa kịp nói, NPC bên cạnh đã lên tiếng phản bác.

"Giếng Tướng Quân làm gì có thứ gì giết người, thật là nói nhảm!"

"Thành chủ, đừng nghe cô ta ngụy biện, bắt cô ta lại trước!"

"Suỵt!" Ngân Tô giơ một ngón tay lên, đầu không động, mắt đảo qua lại, trông còn thần bí hơn họ: "Các người nói to như vậy, không sợ làm kinh động Thần Cây, muốn bất kính với Thần Cây sao?"

"..."

Hai chữ Thần Cây khiến đám NPC đang la hét lập tức im lặng.

Họ theo phản xạ nhìn về phía cây đại thụ trong Giếng Tướng Quân, lo lắng không yên.

Khi xung quanh đã yên tĩnh, Ngân Tô bước tới gần thành chủ, cúi người thì thầm vào tai ông ta:

"Thành chủ, tôi nghe nói Giếng Tướng Quân là thánh địa của Lưu Quang Thành, Thần Cây ban cho các người nguồn nước và mọi thứ. Đại Tháp vô duyên vô cớ chết ở đây, thành chủ, ông có nên xem xét lại xem Đại Tháp có làm gì chọc giận Thần Cây không."

Thành chủ quay phắt đầu lại.

Ngân Tô lùi lại, bình tĩnh nhìn ông ta.

Ánh mắt thành chủ đầy sát khí, cả người tỏa ra một luồng khí áp thấp, như muốn xé xác Ngân Tô.

Người ngoại quốc này..

Những gì người khác nói chỉ là suy đoán, không có bằng chứng xác thực.

Nhưng cô ta đứng sau Đại Tháp, là người có khả năng ra tay nhất.

Ngân Tô không để ý đến ánh mắt độc ác của thành chủ, còn rất rộng lượng nói: "Các người oan tôi không sao, nhưng nếu không tìm ra nguyên nhân thực sự, gây họa cho toàn bộ Lưu Quang Thành, ông nghĩ ông còn được dân chúng yêu mến không?"

Thành chủ lập tức cau mày.

Nhỡ đâu.. nhỡ đâu thật sự không phải cô ta.

Thành chủ không phải lo lắng về việc được dân chúng yêu mến, mà là câu trước đó về việc gây họa cho mọi người..

Thành chủ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không ra lệnh bắt Ngân Tô, mà đi về phía Giếng Tướng Quân.

Nước trong Giếng Tướng Quân đã loang rộng hơn, nhưng cũng bị pha loãng, có thể nhìn thấy đáy.

Thành chủ ban đầu nghĩ Ngân Tô nói nhảm, ai ngờ khi cúi xuống quan sát, ông ta thật sự phát hiện dưới đáy có một cây giáo cắm nghiêng.

Tim thành chủ đập mạnh, sau đó là sự hoảng sợ.

Đại Tháp bị người ngoại quốc này đẩy xuống thì còn hợp lý, vì cô ta đứng ngay sau Đại Tháp.

Nhưng cây giáo này thì sao?

Nó làm sao xuất hiện trong Giếng Tướng Quân?

Có một NPC đi cùng thành chủ cũng nhìn thấy cảnh tượng dưới nước, lẩm bẩm: "Thành chủ, sao lại.. khi tôi lấy nước không thấy gì cả, cái này.. từ đâu ra vậy?"

NPC này vừa hay đứng trước Đại Tháp trong hàng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 894: Ốc đảo (16)

[HIDE-THANKS]Nước suối trong vắt, nếu dưới đáy có gì, cô ấy chắc chắn sẽ thấy.

Khi cô ấy lấy nước thì không có, nhưng khi Đại Tháp lấy nước thì lại có.. Trong thời gian ngắn như vậy, không thể nào có người cố tình đặt vào.

Vậy thì..

Có khi nào Đại Tháp thực sự đã làm gì sai..

Thành chủ không biết chuyện gì xảy ra, cố nén sự hoảng loạn trong lòng, quay lại kiểm tra vết thương trên người Đại Tháp.

Khi thấy vết thương giống hệt như bị cây giáo đâm, mặt thành chủ tái đi vài phần.

"Thành chủ.."

"Đưa Đại Tháp đi trước."

Thành chủ gọi người tìm cách kéo cây giáo lên bờ, lau khô nước, bọc lại cẩn thận rồi mang ra khỏi khu vực Giếng Tướng Quân.

Sau đó ông ta dặn dò thêm: "Nhanh chóng làm sạch nước suối, đừng để mọi người chậm trễ việc lấy nước."

Không nghe thấy gì về việc xử lý Ngân Tô, có NPC tỏ ra bất mãn: "Còn cô ta thì sao? Không bắt lại à?"

Thành chủ quát: "Khách từ xa đến, sao chúng ta có thể tùy tiện vu oan cho khách. Cái chết của Đại Tháp còn nhiều nghi vấn, chưa làm rõ thì không được vô lễ với khách."

"Nhưng.." Thành chủ quay sang cảnh cáo Ngân Tô: "Khách nhân, xin đừng làm gì khiến người khác hiểu lầm nữa, nếu không đừng trách chúng tôi không nể tình."

Thành chủ mang thi thể Đại Tháp rời đi.

Những người khác nhìn Ngân Tô, dù có oán giận nhưng cuối cùng cũng không làm gì, cùng nhau đi làm sạch nước suối.

* * *

* * *

Nước suối được làm sạch, mọi người tiếp tục xếp hàng lấy nước.

Lưu Quang Thành chỉ có một nguồn nước này, không lấy nước thì không có nước uống, nên họ không quá để ý đến việc trong nước có máu.

Điều họ quan tâm hơn là Đại Tháp chết như thế nào, là do người ngoại quốc hại hay do chọc giận Thần Cây, Thần Cây mang anh ta đi.

Vì vậy, mọi người trở nên thành kính hơn trước, sợ rằng Thần Cây sẽ trừng phạt họ.

"Hy vọng Thần Cây không trách tội chúng ta."

"Thần Cây sáng suốt, sẽ không trách chúng ta đâu."

"Cũng không chắc.. Người ngoại quốc đó rất kỳ lạ, có khi chính cô ta làm đấy."

"Nếu thật sự là cô ta làm, Thần Cây chắc chắn sẽ không tha cho kẻ ác này!"

"Đúng vậy.. Thần Cây nhất định sẽ không tha cho cô ta, hihi, Thần Cây vĩ đại sẽ bảo vệ chúng ta."

"Thần Cây phù hộ."

"Thần Cây phù hộ."

Các NPC thì thầm với nhau, Ngân Tô lắng nghe được vài câu.

Nhưng khi thấy cô đến gần, những NPC đó liền im lặng, chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Không nghe ngóng được gì, Ngân Tô không nán lại, lấy một ít nước rồi rời đi.

Phù Linh và An Nhiên vẫn đứng cùng Ô Bất Kinh ở đó, thấy cô đến, An Nhiên nhíu mày, chỉ cảm thấy cô là người gây rối không biết suy nghĩ.

Còn Phù Linh thì đầy phức tạp và lo lắng.

Cái chết của Đại Tháp có liên quan đến cô ấy hay không, Phù Linh cũng không chắc, vì họ đứng xa, còn thấy ít hơn những NPC kia.

Nhưng thật sự rất đáng ngờ..

Cô Hảo khi vào thành đã tuyên bố sẽ giết NPC, bây giờ thật sự giết một NPC.. cũng bình thường thôi?

Vấn đề này, Phù Linh cũng không tiện hỏi.

Phù Linh nuốt nước bọt, hỏi một thắc mắc khác: "Cô Hảo, trong nước có máu của NPC, cô còn lấy nước làm gì?"

"Cô còn định uống sao?" An Nhiên chen vào, ánh mắt như nhìn một kẻ biến thái có sở thích kỳ quái.

Ngân Tô đút tay vào túi áo khoác, thản nhiên nói: "Đã đến đây rồi, lấy chút làm kỷ niệm."

"Tôi.. tôi cũng đi lấy chút, đại lão đợi tôi với." Ô Bất Kinh nói xong, vội vàng kéo Tường Vi chạy về phía hàng lấy nước.

Phù Linh: "?"

An Nhiên: "?"

Đại lão của cậu có làm gì cũng thơm sao?

* * *

* * *

Sân nhỏ.

Ngân Tô một mình trở về đây, Ô Bất Kinh nghĩ ban ngày an toàn hơn, nên đã cùng Tường Vi, Phù Linh và An Nhiên đi tìm manh mối.

Trong sân không có ai.

Ngân Tô đi xem phòng của sư huynh và người đeo kính, nhưng cũng không thấy ai.

Vì vậy, Ngân Tô đi thẳng đến phòng của thầy, vì cô đã hứa sẽ giúp sư tỷ Văn Nguyệt Châu chia sẻ gánh nặng.

Ngân Tô lịch sự gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng nói già nua, hơi yếu ớt: "Vào đi."

Ngân Tô đẩy cửa bước vào, ngay lập tức thấy bà lão đang nằm nghiêng trên giường, trông còn yếu hơn tối qua.

"Sư muội?" Văn Nguyệt Châu cũng ở trong phòng, đứng bật dậy, rất ngạc nhiên: "Cô.. cô không đi cùng những người khác sao?"

"Tôi đi cùng họ làm gì?" Ngân Tô bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

Văn Nguyệt Châu nhíu mày: "Sáng nay cô không nói sẽ giúp thầy tìm thuốc sao?"

"Tôi nói khi nào?" Ngân Tô cười với Văn Nguyệt Châu: "Tôi nói là sẽ giúp sư tỷ chia sẻ gánh nặng, bây giờ tôi đến đây rồi mà."

Văn Nguyệt Châu: "..."

Chia sẻ gánh nặng không phải là ra ngoài tìm thuốc cho thầy sao?

Văn Nguyệt Châu mặt càng khó coi: "Thầy có tôi chăm sóc là đủ rồi, không cần sư muội ở đây."

Ngân Tô không để ý đến Văn Nguyệt Châu, đi đến bên bà lão, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà: "Thầy, gặp lại thầy thật tốt."

Thầy lắc đầu, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm: "Các con à, trẻ tuổi bồng bột, không được liều lĩnh như vậy nữa, rất nguy hiểm."

"Thầy nói đúng, lần sau con sẽ không như vậy nữa."

Ngân Tô như một học sinh ngoan ngoãn, ngồi trò chuyện với thầy.

Văn Nguyệt Châu đứng bên cạnh, nhìn cô chằm chằm, như một phi tần thất sủng.

Ngân Tô dần dần chuyển sang chủ đề chính: "Thầy, thầy đã từng nghe về Lưu Quang Thành chưa?"

Thầy lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, nơi này có thể là một thành cổ chưa từng được phát hiện. Lần này có thể chúng ta sẽ gặp may trong rủi."

Có gặp may hay không thì Ngân Tô không biết, nhưng gặp rủi thì chắc chắn rồi.

Ngân Tô: "Thầy có biết tường thành cao như vậy của Lưu Quang Thành để làm gì không? Tường thành này quá cao, lịch sử cũng không ghi chép lại."

"Đúng vậy, tôi chưa từng thấy tường thành nào cao như vậy, lại còn được bảo quản tốt. Không biết các tiền bối ở đây đã xây dựng thế nào, thật là một kỳ tích.. Nhưng tôi nghe thành chủ nói, tường thành này dùng để chắn gió cát."

Chắn gió cát?

Chỉ để chắn gió cát?

Vậy những vết cào trên cổng thành là do gì để lại?

Đôi mắt mờ đục của thầy nhìn Ngân Tô, vẫn đầy yêu thương nhưng lại có chút lạnh lùng: "Con phát hiện ra điều gì sao?"

"Không có gì đâu." Ngân Tô chuyển chủ đề: "Thầy, sư tỷ nói sức khỏe của thầy không còn trụ được lâu nữa, có thật không?"

Văn Nguyệt Châu: "..."

Cô thật biết cách nói chuyện!

"Khụ khụ.." Thầy ho hai tiếng, sắc mặt không tốt, giọng nói có chút bất lực: "Có lẽ do thời gian dài đi đường, giờ lại bị mắc kẹt ở đây, tâm trạng lo lắng, sức khỏe thực sự không như trước. Nhưng con đừng lo, chỉ cần thầy còn sống, thầy sẽ tìm cách đưa các con về."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 895: Ốc đảo (17)

[HIDE-THANKS]Thầy nhẹ nhàng vỗ về tay Ngân Tô, đầy ý an ủi.

"Thầy thật vất vả quá."

Thầy cười hiền: "Các con là học trò của thầy, thầy phải đưa các con về an toàn. Nếu các con ngoan ngoãn hơn, thầy cũng đỡ lo lắng hơn."

Ngân Tô siết chặt tay thầy, nhẹ nhàng nói: "Thầy không cần phải vất vả như vậy đâu."

Thầy cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô gái trước mặt cười rạng rỡ nhưng thầy không cảm nhận được sự vui vẻ từ cô, ngược lại còn thấy lạnh sống lưng.

Cô ấy phát hiện ra gì sao?

Tại sao lại nói như vậy?

Ánh mắt mờ đục của thầy nhìn vào làn da mịn màng của cô gái, lóe lên tia tham lam và tàn nhẫn, nhưng nhanh chóng bị che giấu.

Tay còn lại của thầy từ từ hạ xuống, mò về phía gối.

"Thầy có trách nhiệm chăm sóc các con.. Con nắm tay thầy chặt như vậy làm gì?" Thầy vừa nói vừa cố rút tay ra.

Ngân Tô siết chặt tay thầy hơn, nhìn thẳng vào mắt thầy, nụ cười rạng rỡ dần trở nên u ám: "Con có thể giúp thầy mà."

"?"

Không đúng..

Cô bé này định làm gì?

"Nguyệt Châu!"

Cảm nhận được nguy hiểm, thầy nhíu mày hai cái, lập tức gọi to Văn Nguyệt Châu đang bị bỏ quên phía sau, cố gắng chuyển sự chú ý của Ngân Tô.

Văn Nguyệt Châu chưa kịp nói gì thì nghe thấy một tiếng động mạnh.

Cô thấy sư muội của mình đột nhiên đè thầy xuống giường, bóp cổ thầy, hai tiếng "phập phập" vang lên, máu tươi lập tức nhuộm đỏ ga giường.

"Cô làm gì vậy!"

Văn Nguyệt Châu kinh hoàng lao về phía Ngân Tô.

Ngân Tô đứng dậy, hất Văn Nguyệt Châu ngã xuống giường.

Ngay sau đó, trong tay Văn Nguyệt Châu bị nhét một con dao, tay cô bị ai đó nắm chặt và đẩy về phía trước, bên tai lại vang lên tiếng dao đâm vào thịt.

Văn Nguyệt Châu ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì nghe thấy giọng ngạc nhiên của sư muội.

"Sư tỷ, dù không muốn chăm sóc thầy, cũng không cần giết thầy đâu."

"..."

Không!

Văn Nguyệt Châu theo phản xạ bò dậy khỏi người thầy, kéo theo hung khí trong tay ra ngoài.

Thầy nằm nghiêng trên giường, chưa tắt thở, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ mở miệng mà không phát ra âm thanh nào.

Vài giây sau, thầy trút hơi thở cuối cùng.

Văn Nguyệt Châu nhìn xuống vết máu đỏ chói trên người mình, sau một khoảnh khắc sững sờ, cô đột nhiên xoay mũi dao, chĩa về phía kẻ gây ra chuyện này.

"Cô giết thầy!"

Ngân Tô bình tĩnh khoanh tay trước ngực, cười nói: "Sư tỷ, người cầm dao là tỷ mà, chính tỷ giết thầy."

Văn Nguyệt Châu tức giận gào lên: "Là cô! Cô nắm tay tôi giết thầy, chính cô giết thầy."

Ngân Tô giơ một ngón tay lắc lư: "Nhưng sư tỷ à, nếu bây giờ có ai vào đây nhìn thấy, họ sẽ nghĩ ai là kẻ giết người?"

Văn Nguyệt Châu theo phản xạ nhìn xuống bộ quần áo nhuốm máu của mình.

Hung khí dính máu trong tay cô, trên người cũng đầy máu..

Lúc này nếu có ai vào, phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ cô đã giết thầy và đang định tiếp tục hại sư muội.

"Sư tỷ đừng tức giận quá." Ngân Tô tiếp tục nói: "Sáng nay chẳng phải tỷ nói lo lắng cho thầy, muốn tôi giúp chia sẻ gánh nặng sao? Giờ tôi đã giúp rồi, tỷ nên vui mới đúng. Tỷ thấy không, giờ tỷ không cần lo lắng cho thầy nữa. Sư tỷ à, tôi làm tất cả những điều này vì tỷ mà."

Nói đến đây, cô còn đổi sang giọng điệu chân thành như đang làm điều tốt cho Văn Nguyệt Châu, khiến cô tức đến phát điên.

Nếu biết "chia sẻ gánh nặng" là như thế này, cô có để cho Ngân Tô giúp không?

Ngân Tô khoanh tay trước ngực, tự cảm động: "Tôi thật là một sư muội tốt. Gặp được tôi, sư tỷ thật may mắn."

Văn Nguyệt Châu tức đến méo cả mặt.

Gặp phải loại người như cô đúng là xui xẻo tám đời!

Ánh mắt Văn Nguyệt Châu liếc thấy gì đó, khuôn mặt méo mó bỗng trở nên bình tĩnh: "Cô nghĩ giết thầy rồi cô có thể thoát sao?"

Văn Nguyệt Châu đột nhiên buông dao, cười lạnh: "Sư muội, hôm nay cô không nên vào phòng này, thật tiếc, cô có thể sống thêm vài ngày nữa.."

Ánh mắt Ngân Tô lướt qua khuôn mặt đột nhiên bình tĩnh và điên cuồng của Văn Nguyệt Châu, cuối cùng dừng lại trên giường.

Giường trước đó bị máu nhuộm đỏ, giờ không còn thấy vết máu nào.

Vết máu đã biến mất.

Chính xác hơn là đang dần biến thành cát.

Trong phòng rõ ràng không có gió, nhưng những hạt cát như bị gió thổi bay lên.

Thi thể thầy cũng đang hóa thành cát, cuối cùng trên giường chỉ còn lại một đống cát vàng.

Ngân Tô nhìn đống cát đang nhảy múa, lập tức nghĩ đến việc thi thể NPC biến mất trước đó.

"Hóa ra là biến mất như vậy."

Văn Nguyệt Châu không hiểu Ngân Tô đang nói gì, cô cũng không quan tâm, cười lạnh: "Như vậy cũng tốt, sư muội có thể mãi mãi ở bên chúng ta.."

Đống cát từ từ tụ lại, lúc này như một con rồng cát cuộn tròn trên giường.

Khi Văn Nguyệt Châu nói xong, rồng cát đột ngột bay về phía Ngân Tô.

Ngân Tô lập tức rút ống thép, chém xuống rồng cát.

Ống thép không gặp bất kỳ trở ngại nào, chém rồng cát thành hai, tan thành vô số hạt cát, rơi xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, đống cát lại tụ lại thành rồng cát, bò sát trên mặt đất, quấn quanh Ngân Tô.

Đầu rồng cát chưa kịp hình thành hoàn chỉnh, lại bị chém tan, vô số hạt cát rơi xuống.

Những hạt cát nhỏ trôi qua bên cạnh Ngân Tô, như có sự sống, cố chui vào tai, mũi, miệng cô.

Tóc quái vật giúp Ngân Tô chặn những hạt cát đó, cố gắng bắt lấy.

Nhưng cát không dễ bắt, tóc quái vật cố gắng mãi cũng chỉ bắt được một ít.

"Xào xạc xào xạc!"

Cả phòng đầy cát bay tán loạn.

Ngân Tô lùi về phía tường, cát từ mặt đất nhanh chóng tụ lại, một lần nữa lao về phía cô.

Ngân Tô chờ rồng cát tiến gần, đến khi nó đủ gần, cô mới giơ tay, ống thép chém từ dưới lên.

Rồng cát lao thẳng vào xoáy đen, nửa thân trước bị hút vào, phần còn lại rơi xuống, cát tản ra muốn trốn.

Nhưng đã quá muộn, tất cả đều bị xoáy đen hút vào.

Cả phòng không còn một hạt cát nào.

【Kỹ năng 'Hóa Cát' đã bị nuốt chửng thành công】

【Bạn có quyền sử dụng 'Hóa Cát' trong 10 phút】

【00: 09: 59】

Ngân Tô: "..."

Kỹ năng gì mà chỉ dùng được 10 phút.

Ngân Tô nhìn Văn Nguyệt Châu đang đứng ở góc phòng, cơ thể cô đột nhiên hóa thành cát, trước ánh mắt kinh ngạc của Văn Nguyệt Châu, cô lại trở về hình dạng người, đứng trước mặt cô ta.

Văn Nguyệt Châu suýt nữa không đứng vững, mặt đầy kinh ngạc: "Cô.."

Ngân Tô mỉm cười dịu dàng: "Sư tỷ, tỷ muốn đi theo thầy không?"

Văn Nguyệt Châu nhìn thầy biến mất trước mắt: "..."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 896: Ốc đảo (18)

[HIDE-THANKS]Dù rất kính trọng thầy, nhưng Văn Nguyệt Châu không muốn đi cùng thầy.

Vì vậy, cô quyết định không nghe lời thầy, trước tiên phải bảo vệ bản thân.

"Hôm qua, khi các bạn rời khỏi thành, thầy không biết. Sau đó, khi biết các bạn đã ra ngoài, thầy rất lo lắng. Thầy đã đi tìm thành chủ, muốn thành chủ cử người đi tìm các bạn."

"Lúc đó trời đã tối, thành chủ không đồng ý, nói rằng bên ngoài có bão cát, ngay cả họ ra ngoài cũng rất nguy hiểm. Thầy không còn cách nào khác, chỉ có thể lo lắng."

"Thành chủ mời chúng tôi đến ăn tối. Thầy lo lắng cho các bạn, ban đầu không muốn đi, nhưng thành chủ mời nhiều lần, còn nói rằng ông đã cử người canh gác ở cổng thành, chỉ cần các bạn trở về sẽ phát hiện ngay.. Vì vậy, thầy không thể từ chối sự nhiệt tình của thành chủ, đã dẫn chúng tôi đi."

"Ai ngờ.."

"Chúng tôi ăn một bữa tối thịnh soạn, có thịt có cơm, nhưng cuối cùng lại phát hiện.. đó là cát, toàn là cát, chúng tôi ăn đầy bụng cát."

"Chúng tôi nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cơ thể, tôi nhìn thấy tay mình biến thành cát.. Nhưng thành chủ và những người dân lại cười, cười rất quái dị, tôi sợ đến ngất đi.."

"Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng, tay không biến thành cát nữa. Nhưng.. tôi cảm thấy cơ thể không bình thường."

"Sau đó tôi hỏi các sư huynh, họ nói thành chủ đã nói chuyện riêng với thầy, họ cũng không biết thành chủ đã nói gì với thầy."

"Không ai biết được.."

"Tóm lại.. thầy nói với chúng tôi rằng cơ thể chúng tôi đã biến thành như vậy, không thể hồi phục. Nếu không muốn hoàn toàn biến thành cát và biến mất, sau này chỉ có thể ở lại Lưu Quang Thành, trở thành một phần của họ."

Văn Nguyệt Châu nhanh chóng kể xong lý do tại sao họ lại trở nên như vậy.

Ngân Tô tò mò: "Cô biến thành cát cho tôi xem nào."

"..."

Tôi là đồ chơi sao? Cậu bảo biến là biến à? Văn Nguyệt Châu mặt hơi co giật, cố nén vài từ: "Tôi không biết."

"Không biết?"

Văn Nguyệt Châu cảm thấy cơ thể không ổn.

Nhưng cô không thể kiểm soát việc mình biến thành cát..

"Vậy chỉ có cách bị giết thôi.." Ngân Tô háo hức: "Sư tỷ, chị có muốn thử không? Sư muội có thể giúp chị."

Văn Nguyệt Châu sợ Ngân Tô ra tay, hai tay ôm lấy mình, giọng cứng ngắc: ".. Không, cảm ơn."

Bị từ chối, Ngân Tô mất hứng, đổi giọng: "Vậy các cậu định biến chúng tôi thành giống các cô à?"

"Chúng ta cùng đến đây.." Văn Nguyệt Châu cào mạnh vào cánh tay, ánh mắt có chút bướng bỉnh: "Mọi người không nên ở cùng nhau, không nên chia rẽ sao?"

Ngân Tô im lặng một lúc, giơ ngón cái lên: "Cô đúng là một sư tỷ tốt."

Văn Nguyệt Châu: "..."

Văn Nguyệt Châu nghĩ đến cảnh Ngân Tô biến thành cát vừa rồi, nhìn biểu cảm của cô ấy nói: "Cô đã giống chúng tôi, cô sẽ không nói với họ đúng không?"

Nếu để người khác biết..

Cô bây giờ là một quái vật.. Văn Nguyệt Châu không biết họ sẽ làm gì với mình.

Ngân Tô với khuôn mặt lạnh lùng: "Hừ."

Văn Nguyệt Châu: "..."

Ý gì đây? Cô ấy sẽ nói hay không nói?

Văn Nguyệt Châu lo lắng, không biết Ngân Tô nghĩ gì, đánh không lại, lúc này chỉ có thể đứng đó ngượng ngùng, liếc nhìn cửa phòng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cô định nghe thấy tiếng của Lữ Chân và mọi người thì sẽ lao ra ngoài..

* * *

* * *

Ngân Tô ngồi trên ghế suy nghĩ.

Có vẻ như dân cư Lưu Quang Thành đều biến thành cát, ban ngày là hình dạng con người, ban đêm biến mất, rất có thể là biến thành cát bụi.

Dân cư Lưu Quang Thành có thể biến khách thành giống họ.

Điều kiện để biến đổi là phải ăn cát..

Sáng nay, thức ăn mà thành chủ mang đến tuy có mùi lạ nhưng không có vấn đề gì, là thức ăn bình thường.

Vậy nên thành chủ tạm thời chưa có ý định biến đổi họ? Hoặc có thể, còn điều kiện nào đó chưa đạt được, nên không thể biến đổi..

Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng động.

Văn Nguyệt Châu lập tức lao về phía cửa, "Thầy.."

Chưa kịp gọi, một bàn tay từ phía sau đưa tới, bịt miệng cô lại, cổ cũng bị siết chặt, không thể phát ra âm thanh nào.

Bên tai là tiếng thở dài bất lực: "Sư tỷ, chị không ngoan rồi. Có vẻ chị rất nhớ thầy, muốn đi cùng thầy."

Văn Nguyệt Châu: "..."

Ưm ưm ưm!

Cô không muốn!

* * *

* * *

"Két!"

Tiếng cửa gỗ mở kêu "két" vang lên rõ ràng trong sân nhỏ.

Văn Nguyệt Châu mặt mày khó coi bước ra từ trong nhà.

Trong sân, sư huynh đang nói chuyện với Hắc Nha, vừa định mở miệng thì thấy có người khác bước ra từ trong nhà, anh nhíu mày.

"Văn Nguyệt Châu, thầy đâu rồi?"

Văn Nguyệt Châu hít một hơi nhẹ, theo lời Ngân Tô vừa nói: "Thầy.. thầy không thấy đâu nữa, em vừa ra ngoài một lát, quay lại thì thầy đã biến mất."

"Biến mất?"

Sư huynh bước nhanh vào trong nhà, nhìn quanh một lượt.

Phòng này tuy lớn hơn một chút nhưng cũng không có nhiều đồ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết.

"Đã tìm khắp nơi trong sân chưa?"

Văn Nguyệt Châu trả lời nhỏ: "Đã tìm hết rồi.." Tìm gì chứ, không còn gì nữa.

Sư huynh quay lại, nắm lấy tay Văn Nguyệt Châu, giọng nghiêm khắc: "Sao thầy lại biến mất được?"

Anh quay sang nhìn Ngân Tô, "Sư muội, sao muội lại ở trong phòng thầy? Các người vừa đóng cửa làm gì?"

"Em chỉ thấy sư tỷ đang tìm thầy, nên giúp tìm thầy thôi." Ngân Tô chính trực đẩy trách nhiệm lại: "Còn sư huynh đi đâu? Sao không ở bên thầy? Huynh là sư huynh, không chăm sóc tốt cho thầy, còn dám hỏi em sao!"

Sư huynh ngẩn ra, định giải thích: "Ta vừa mới.."

Ngân Tô giơ tay: "Sư huynh, đừng giải thích nhiều, bây giờ quan trọng là tìm thầy hay đổ lỗi? Em thấy huynh chẳng quan tâm thầy chút nào.."

Sư huynh: "Sao ta lại không quan tâm thầy.."

"Vậy sao huynh nắm tay sư tỷ làm gì? Thầy ở trong tay sư tỷ à?"

Sư huynh vô thức thả tay Văn Nguyệt Châu ra.

Nhưng nghĩ lại thấy không đúng.

Khi anh rời đi, Văn Nguyệt Châu ở lại chăm sóc thầy, không hỏi Văn Nguyệt Châu thì hỏi ai?

Sao bây giờ lại thành trách nhiệm của anh?

Sư huynh vừa định phản bác thì ngoài sân đột nhiên có tiếng động.

Người đi đầu là Phú Ca, sau đó là Giới Nặc và một người chơi nam khác khiêng Tấn Chu bất tỉnh, cuối cùng là Úc Tùng Linh.

Nhóm người này trông rất thảm hại, vẻ mặt hoảng hốt, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo họ.

Phú Ca lao vào ngồi phịch xuống ghế trong sân, cầm ấm nước trên bàn rót nước, uống ừng ực hết một bát.

Giới Nặc và người chơi nam kia đặt Tấn Chu xuống đất, Giới Nặc chống lưng thở hổn hển, rõ ràng vừa trải qua một cuộc chạy trốn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 897: Ốc đảo (19)

[HIDE-THANKS]Sự xuất hiện đột ngột của nhóm người này khiến Ngân Tô và sư huynh tạm dừng tranh cãi về việc thầy biến mất là trách nhiệm của ai.

Bên ngoài sân, Vạn Mặc Lương, Tiểu đệ số 2 của Du Thành Phú và một nữ người chơi nhanh chóng bước vào, có lẽ họ phát hiện nhóm người này trở về nên chạy tới.

Tiểu đệ số 2 lập tức đến bên cạnh đại ca của mình: "Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Khâu Hổ đâu?"

Du Thành Phú chưa kịp lên tiếng, sư huynh đã bước tới, "Các người sao vậy?" Nhìn thấy người nằm trên đất, giọng anh cao lên: "Sao lại bị thương rồi?"

Vạn Mặc Lương và hai người kia không biết đã xảy ra chuyện gì, nên không biết trả lời thế nào.

Những người khác vì sư huynh là NPC nên cũng không muốn lên tiếng.

Vì vậy, tình hình trở nên hơi kỳ quặc.

Sư huynh càng lúc càng nghiêm túc: "Sao các người không nói gì, đã xảy ra chuyện gì?"

Cũng tò mò về những gì họ gặp phải, Ngân Tô tốt bụng nói lớn: "Sư huynh, tìm thầy quan trọng hơn, sao huynh còn có tâm trạng lo cho họ, nếu thầy có chuyện gì thì sao!"

Sư huynh nghe vậy, mặt biến sắc, quả nhiên không còn lo cho người nằm trên đất.

Nhưng là sư huynh, anh dường như không yên tâm về các sư đệ sư muội, do dự không quyết.

Hảo sư muội lập tức cho anh một lối thoát: "Sư huynh, huynh và Văn Nguyệt Châu sư tỷ đi tìm thầy đi, để đây em xử lý."

Sư huynh rõ ràng không tin tưởng Ngân Tô.

Văn Nguyệt Châu dưới ánh mắt 'đe dọa' của Ngân Tô, chủ động bước tới, "Sư huynh, chúng ta ra ngoài tìm đi, có thể thầy chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi."

Văn Nguyệt Châu nửa kéo nửa lôi, đưa sư huynh đầy trách nhiệm đi.

Những người chơi không biết chuyện gì xảy ra: "..."

Tìm thầy làm gì?

Thầy đã xảy ra chuyện gì?

Trong thời gian họ rời đi, đã có chuyện lớn gì xảy ra sao?

Ngân Tô nhìn về phía NPC khác trong sân: "Cô đến đây làm gì?"

Đây là NPC mà họ đã gặp vào buổi sáng, một trong những người mang bữa sáng đến.

Khi từ phòng thầy bước ra, sư huynh đang nói chuyện với cô ấy.

"Thành chủ bảo tôi mang nước đến cho các bạn." Hắc Nha có vẻ hơi sợ, nói không rõ ràng, chỉ vào hai thùng nước bên cạnh chân.

Thành chủ thực sự đã nói sẽ cho người mang nước đến..

Ngân Tô: "Cứ để đó đi, khi nào rảnh tôi sẽ đến cảm ơn."

Hắc Nha do dự, nhìn những vị khách trong sân đang nhìn cô, cô mím môi:

"Vậy.. được rồi. Tôi ở ngay bên kia, nếu các bạn cần gì thêm, cứ đến tìm tôi."

Hắc Nha chỉ vào một tòa nhà đối diện cổng sân, mỉm cười thân thiện với họ.

"Được rồi."

Hắc Nha quay lưng rời đi.

Khi cô ấy đi rồi, trong sân không còn NPC nào, các người chơi như thở phào nhẹ nhõm.

Úc Tùng Linh nhìn Ngân Tô, cô ấy đã giúp đuổi NPC đi, rõ ràng cũng không có ý định rời đi, rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Vạn Mặc Lương thu hồi ánh mắt, nhìn Úc Tùng Linh và Giới Nặc: "Chuyện gì đã xảy ra? Tấn Chu sao lại bị thương?"

Úc Tùng Linh ngắn gọn: "Bên ngoài thành có quái vật trong bão cát."

Sáng nay, sau khi Ngân Tô rời đi không lâu, người đàn ông đeo kính từ trong nhà bước ra, trước tiên mắng họ là đồ vô dụng, sau đó nói tình trạng của thầy rất tệ, kiêu ngạo yêu cầu họ phải lấy thuốc về.

Cả đội đã bỏ xe ở không xa ngoài thành, trên xe có thuốc.

Hành lý của họ cũng nhiều ở trên xe.

Vì bản đồ phụ này bao gồm khu vực sa mạc ngoài thành, họ nghĩ đây có thể là nhiệm vụ phụ, trên xe có thể có manh mối gì đó, nên chia thành hai đội.

Một đội ở lại trong thành tìm manh mối.

Một đội ra ngoài thành tìm thuốc và xem trong hành lý có manh mối gì không.

"Chúng tôi không tìm thấy xe." Giới Nặc đã bình tĩnh lại, "Ra ngoài không lâu thì bị quái vật tấn công, còn bị lạc đường, suýt nữa không về được."

"Vậy Khâu Hổ đâu?" Tiểu đệ số 2 rất lo lắng cho người anh em của mình.

Úc Tùng Linh giọng trầm xuống: "Chết rồi.. bị quái vật giết."

Tiểu đệ số 2 lập tức nổi giận: "Sao có thể! Các người đều trở về, sao Khâu Hổ lại chết? Có phải các người đã làm gì không?"

Giới Nặc hiểu cảm giác mất đồng đội của Tiểu đệ số 2, nhưng..

"Lúc đó anh ấy ở cùng đại ca của cậu, cậu nên hỏi đại ca của cậu, chúng tôi không thấy xác anh ấy."

Du Thành Phú nhíu mày, tâm trạng rất tệ: "Tôi không biết, lúc đó bão cát quá lớn, lại bị quái vật tấn công, tôi và Khâu Hổ bị tách ra. Sau đó tôi gặp Tấn Chu và Mục Vô Thanh, khi chúng tôi tìm thấy Khâu Hổ, anh ấy đã chết."

Xác của Khâu Hổ có dấu vết bị quái vật xé rách, rất có thể anh ấy chết dưới tay quái vật.

Điều này Tấn Chu và Mục Vô Thanh đều thấy.

Tấn Chu hiện đang bất tỉnh, nhưng Mục Vô Thanh thì không sao.

Vạn Mặc Lương hỏi Mục Vô Thanh để xác nhận, anh ta chỉ gật đầu, vẫn không nói gì.

Qua lời kể của họ, nhóm người này đã bị tách ra.

Sáu người ra ngoài thành, chia thành hai nhóm ba người.

Du Thành Phú, tiểu đệ của anh ta và Mục Vô Thanh một nhóm.

Úc Tùng Linh, Giới Nặc và người chơi mới Tấn Chu một nhóm.

Du Thành Phú khi gặp quái vật lần đầu đã bị tách khỏi Mục Vô Thanh, sau đó lại bị tách khỏi tiểu đệ.

Du Thành Phú một mình gặp Tấn Chu và Mục Vô Thanh, tạo thành nhóm ba người tạm thời.

Điều này chứng tỏ Tấn Chu đã bị tách khỏi Úc Tùng Linh và Giới Nặc.

Sau đó, Giới Nặc lại gặp Mục Vô Thanh, nhóm ba người tạm thời của Du Thành Phú lại bị tách ra.

Úc Tùng Linh gặp Du Thành Phú và Tấn Chu, cứu Tấn Chu khỏi quái vật tấn công.

Cuối cùng, mọi người mới gặp lại nhau và cùng chạy về thành.

Vạn Mặc Lương nghe xong lời kể của họ, mặt mày có chút khó coi.

Năm người trở về đều đã hành động riêng lẻ.

"Vậy Khâu Hổ chết dưới tay quái vật, hay là.." Vạn Mặc Lương nhìn Du Thành Phú: "Các người có mang xác Khâu Hổ về không?"

Du Thành Phú bực bội xoay chuỗi hạt trên cổ tay: "Khi tôi gặp Tấn Chu và Mục Vô Thanh, họ đang bị quái vật đuổi, trong lúc đánh nhau phát hiện xác trong cát, tình huống đó, làm gì có thời gian lo mấy chuyện này."

"Vậy các người cũng không kiểm tra kỹ xác Khâu Hổ?"

Du Thành Phú mất một người anh em cũng rất tức giận, "Đã nói là không có thời gian lo mấy chuyện đó, cậu nghĩ tôi không muốn mang xác anh ấy về sao? Ý cậu là gì, nghi ngờ tôi giết người của mình à!"

Giới Nặc: "Sau khi ra khỏi thành, mọi người tuy có tách ra nhưng cũng đã gặp lại nhau. Chỉ có Khâu Hổ.. từ khi ra ngoài đến lúc chết, chỉ gặp cậu."

Du Thành Phú đập mạnh tay xuống bàn, bàn lập tức nứt ra, đổ ầm xuống đất.

Giới Nặc nhìn một cái, không hề bị dọa.

Du Thành Phú hừ lạnh: "Khi ba người chúng tôi vào đây, mọi người đều thấy, chúng tôi có nhân chứng từ đầu, nghi ngờ ít nhất. Bây giờ cậu nói tôi giết người của mình, không phải là vô lý sao?"

Giới Nặc: "Tôi chỉ nói vấn đề tồn tại, cậu kích động gì chứ?"

Tiểu đệ số 2 chỉ vào Giới Nặc: "Cậu vừa nói vậy, không phải là nghi ngờ đại ca tôi giết Khâu Hổ sao?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 898: Ốc đảo (20)

[HIDE-THANKS]Giới Nặc: "Là cậu hỏi Khâu Hổ chết thế nào, tôi chỉ nói thật thôi."

"Cô này.."

"Đủ rồi!"

"Im lặng!"

Thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, Úc Tùng Linh và Vạn Mặc Lương đồng thời lên tiếng.

"Tôi nghĩ vấn đề không lớn, dù sao ai cũng có nghi ngờ." Nữ người chơi đứng cạnh Vạn Mặc Lương, Tưởng Vân Khê, khá lạc quan, cười nhẹ: "Mọi người đều đã bị tách ra, nên ai cũng có nghi ngờ như nhau, không ai thuyết phục được ai, cũng không có gì để tranh cãi. Trừ khi các cậu có dụng cụ kiểm tra nói dối."

Dụng cụ kiểm tra nói dối..

Loại dụng cụ này không hiếm, nhưng cấp độ không cao.

Có thể hữu dụng với người chơi mới, nhưng với người chơi lâu năm.. tâm lý vững vàng và dụng cụ hỗ trợ, làm sao mà kiểm tra được.

Trừ khi là dụng cụ kiểm tra nói dối cấp cao của các hội lớn, và là hội có uy tín, đảm bảo kết quả công bằng..

Nhưng ở đây ai có?

Dù có, họ có tin tưởng người đưa ra dụng cụ không? Biết đâu người đó chính là kẻ phản bội?

Quả nhiên, không ai lên tiếng.

Vấn đề Khâu Hổ chết thế nào, trong tình huống mọi người ra ngoài đều bị tách ra và xác không mang về, tạm thời không có kết quả.

Tiếp tục tranh cãi chỉ dẫn đến việc đổ lỗi cho nhau, cuối cùng là cãi nhau to.

Kẻ phản bội không bắt được, ngược lại làm đội vốn đã thiếu tin tưởng càng thêm lung lay.

Bây giờ mọi người chỉ mới nghi ngờ lẫn nhau, nếu tiếp tục làm căng thẳng, không loại trừ khả năng có người sẽ chọn cách cực đoan là giết hết những người khác.

Nếu đánh nhau thật, thì đừng mong gì đến việc vượt qua thử thách, tất cả sẽ chết ở đây.

Tiểu đệ số 2 rất quan tâm đến cái chết của Khâu Hổ.

Nhưng Du Thành Phú là người cuối cùng gặp Khâu Hổ, Tiểu đệ số 2 không thể nghi ngờ đại ca của mình, nên đành im lặng.

"Anh Tấn Chu thế nào rồi?"

Vạn Mặc Lương nhìn Tấn Chu đang nằm bất tỉnh trên đất.

"Không ổn lắm." Giới Nặc nói: "Anh ấy bị thương nặng cả bên trong lẫn bên ngoài, thuốc bình thường không có tác dụng nhiều, có lẽ.."

Giới Nặc không nói hết câu nhưng ai cũng hiểu.

Có lẽ anh ấy không qua khỏi.

Tấn Chu dù sao cũng chỉ là người chơi mới, chết là chuyện bình thường..

Mọi người không chú ý nhiều đến Tấn Chu, tiếp tục nói về chuyện ngoài thành.

Úc Tùng Linh: "Ra ngoài thành như một cái bẫy, NPC cố tình muốn chúng ta ra ngoài."

NPC nói thầy cần thuốc, một mặt họ nghĩ đây có thể là nhiệm vụ phụ, sẽ có manh mối, mặt khác họ nghĩ 'thuốc' có thể có tác dụng đặc biệt.

Nhưng họ ra ngoài một chuyến, không tìm thấy gì, ngược lại mất một người.

"Cố tình muốn chúng ta ra ngoài làm gì?"

"Còn làm gì nữa, để chúng ta chết chứ gì."

"Nhưng bản đồ phụ này thực sự bao gồm cả sa mạc bên ngoài.. sương trắng ở rất xa, bản đồ lớn như vậy, chắc phải có lý do chứ?"

Đây cũng là lý do quan trọng khiến mọi người nghĩ cần ra ngoài thăm dò.

Úc Tùng Linh cũng chỉ đoán, không chắc chắn.

Vạn Mặc Lương nhớ ra chuyện khác: "Những vết cào trên cổng thành hôm qua và trên giường trong phòng chúng ta, có phải của quái vật không?"

Úc Tùng Linh gật đầu: "Chín phần là của quái vật, móng vuốt của chúng rất sắc, giống với những vết cào trên cổng thành."

Mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn hai bên tường thành cao vút.

Những bức tường này, có phải để ngăn quái vật không?

Mất một người anh em, Phú Ca tức giận đổ lỗi cho NPC: "Vậy dân cư Lưu Quang Thành chắc chắn biết về quái vật, chúng ta ra ngoài, họ lại không nói gì.. Rõ ràng họ cố tình lừa chúng ta, muốn chúng ta chết ngoài đó."

"NPC không nói với chúng ta là chuyện bình thường." Tưởng Vân Khê cười nhẹ: "Hơn nữa, chúng ta chết ngoài đó, họ được lợi gì?"

"..."

Đúng vậy.

Nếu họ chết ngoài thành, thì NPC trong thành được lợi gì?

Những con quái vật này, có lẽ muốn tự tay giết họ hơn..

"Chuyện quái vật, vẫn phải hỏi NPC.." Úc Tùng Linh nhìn Tấn Chu đang nằm trên đất, "Trước tiên đưa anh ấy vào phòng, cho uống thuốc cơ bản, xem số phận anh ấy thế nào."

Thuốc là do Úc Tùng Linh mang, không bắt người khác phải đưa ra.

Không phải tự mình đưa đồ, những người khác cũng vui vẻ làm người tốt, cùng nhau đưa Tấn Chu vào phòng.

Khi họ quay lại sân, Úc Tùng Linh đột nhiên nhìn Ngân Tô đang ngồi trên bậc cửa, chống cằm nghe họ nói chuyện.

"Cô Hảo, tôi có thể hỏi, vừa rồi cô nói với NPC là thầy biến mất, chuyện đó là sao?"

"Ồ. Tôi giết thầy rồi."

"?"

Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu nhóm người chơi.

Cô ấy đang nói gì vậy?

Những từ đơn giản ghép lại sao lại khó hiểu đến thế.

Nếu cô ấy đã giết thầy, tại sao còn bảo NPC đi tìm?

Chẳng lẽ NPC chưa biết..

Cũng đúng, Văn Nguyệt Châu và sư huynh họ cũng là 'khách', nếu phát hiện thầy bị giết, chắc sẽ không như NPC ở Lưu Quang Thành mà bỏ qua.

Ít nhất sư huynh không biết, còn Văn Nguyệt Châu.. không chắc, có vẻ biết, lại có vẻ không biết.

Nhưng dù sao, thầy cũng là NPC..

Cô ấy không vi phạm quy tắc chết vì giết thầy sao?

Mọi người nhìn Ngân Tô ngồi đó không hề hấn gì, ít nhất tạm thời xác định cô ấy vẫn ổn.

Tiểu đệ số 2: "Thầy là nhân vật cốt truyện, cô giết thầy như vậy? Nếu thầy có manh mối quan trọng thì sao? Chúng tôi còn chưa nói chuyện với thầy."

Nói xong, Tiểu đệ số 2 nhìn sang những người khác, ý tứ rất rõ ràng, cô ấy đã động đến lợi ích của mọi người.

Những người chơi khác không ai lên tiếng.

Vốn dĩ cô Hảo này đã có chút.. không bình thường.

Ngân Tô liếc nhìn anh ta, không định giải thích, giọng điệu thờ ơ: "Giết thì giết rồi, hay là cậu gọi hồn đi."

NPC không có nhãn mác, ai tìm thấy trước thì là của người đó.

Nói cách khác, manh mối ai tìm thấy trước thì là của người đó.

Hơn nữa, sáng nay cô ấy đã đặc biệt ra ngoài một vòng rồi mới quay lại quan tâm thầy.

Tiểu đệ số 2 nghẹn lời, tiếp tục lẩm bẩm: "Nhân vật quan trọng không thể nói giết là giết, không qua được thì tính sao.."

Ngân Tô buông tay chống cằm xuống, nghiêm túc nhìn Tiểu đệ số 2: "Tôi thấy cậu không quan trọng lắm."

Tiểu đệ số 2: "..."

Ý gì đây?

Cô ấy có ý gì?

Anh ta không quan trọng, tức là có thể giết anh ta tùy ý?

Tiểu đệ số 2 vô thức nhìn về phía đại ca của mình.

Phú ca vốn đã có chút không vui với Ngân Tô, ánh mắt ẩn chứa sự tối tăm, nhưng anh ta không đối dám đầu với Ngân Tô, mà quát mắng tiểu đệ của mình.

Tiểu đệ số 2 bị quát ngẩn ra, vừa rồi không phải đại lão ra hiệu cho anh ta nói sao?

Sao đại ca lại quay sang quát mình..

Úc Tùng Linh: "Cô Hảo, cô phát hiện thầy có vấn đề gì sao?"

Tự nhiên sao lại giết thầy?

Ngân Tô rõ ràng có thái độ tốt hơn với Úc Tùng Linh: "Sáng nay sư tỷ nhờ tôi giúp, nói không có thuốc, lo thầy không chịu nổi. Tôi không muốn sư tỷ lo lắng nên mới giúp."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 899: Ốc đảo (21)

[HIDE-THANKS]Những người chơi khác đều im lặng.

Thật không ngờ, cô ấy cũng nhận nhiệm vụ này!

Nhưng cách cô ấy hoàn thành nhiệm vụ lại khác họ..

Chỉ cần thầy không còn, tự nhiên không cần lo về thuốc nữa.

Úc Tùng Linh: "Vậy cô Hảo, cô có phát hiện manh mối gì từ thầy không?"

Ngân Tô đứng dậy, phủi những hạt cát dính trên quần áo, "Các người tìm được thứ gì hữu ích hơn, rồi hãy hỏi tôi."

Ngân Tô đi về phía phòng sau, rõ ràng không muốn nói chuyện với họ nữa.

Úc Tùng Linh và Vạn Mặc Lương nhìn nhau.

Vậy là có manh mối.

Nhưng cô ấy không muốn nói miễn phí.

Điều này rất bình thường, cả hai không nói gì thêm.

Ngân Tô đi đến lối vào hành lang, cô quay đầu lại, tốt bụng nhắc nhở: "À, nước đó, các người tốt nhất đừng uống."

"Tại sao?"

Ngân Tô cười nhạt, "Vì NPC đã hiến máu vào đó."

Dù sao cũng là cô ấy đã làm NPC rơi vào nước, nên Ngân Tô nhắc nhở họ, để họ không uống nước đã bị pha thêm.

Du Thành Phú đã uống nước không ngồi yên được, "Ý cô là gì?"

"Thêm máu vào."

"!"

Du Thành Phú lúc uống nước tuy vội vàng, nhưng cũng chắc chắn rằng nước không có vấn đề..

* * *

* * *

Khi Ô Bất Kinh dẫn Tường Vi trở về, thấy cảnh Phú Ca ngồi xổm nôn mửa, tiểu đệ đứng bên cạnh vỗ lưng cho anh ta.

Anh ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Phù Linh và An Nhiên cũng bước vào ngay sau đó.

Phù Linh thấy mọi người đều có mặt, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy? Du Thành Phú sao thế? Có bầu à?"

"Uống phải thứ không nên uống." Tưởng Vân Khê không có ấn tượng tốt về Du Thành Phú, nên rất vui khi kể lại tình trạng thảm hại của anh ta.

Phù Linh nhìn thấy hai thùng nước trong sân, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra ở Giếng Tướng Quân, buột miệng: "Không phải là nước chứ?"

Tưởng Vân Khê nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: "Đúng rồi."

Phù Linh lập tức nhìn Du Thành Phú với ánh mắt thông cảm.

Úc Tùng Linh nhận ra Phù Linh có thể biết điều gì đó.

Úc Tùng Linh liền hỏi: "Nước có chuyện gì?"

Nhắc đến chuyện này, Phù Linh lại khó nói: "Ở cái hố lớn cuối cùng, gọi là Giếng Tướng Quân, khi chúng tôi đến đó, cô Hảo và Tiểu Ngũ cũng có mặt, sau đó có một NPC vô tình rơi vào giếng và chết, máu chảy rất nhiều vào nước."

"Chết thế nào?"

Phù Linh nhìn Ô Bất Kinh, rồi đi đến bên Úc Tùng Linh nói nhỏ.

"Tôi nghi là do Hải Thiện làm, nhưng tôi và An Nhiên không thấy. NPC cũng nghi ngờ cô ấy, nhưng không có chứng cứ nên không làm gì được."

Úc Tùng Linh: "..."

Cô Hảo này thật bận rộn.

Phù Linh kể thêm những gì họ nghe được về Giếng Tướng Quân.

Vạn Mặc Lương thỉnh thoảng bổ sung.

Vậy là mọi người đều biết về Giếng Tướng Quân, Thần Cây, và dân của Thần..

Cũng có người đặt câu hỏi về Giếng Tướng Quân.

Tại sao Thần lại biến tướng quân thành giếng nước?

Những người dân được tướng quân cứu sao lại không thờ tướng quân mà thờ Thần Cây?

Thần mà tướng quân gặp có phải là Thần Cây không?

Mọi người bàn bạc một lúc, cảm thấy cần làm rõ Giếng Tướng Quân và Thần Cây là chìa khóa, sau đó chia lại đội và tản ra.

* * *

Du Thành Phú mặt mày u ám trở về phòng, Tiểu đệ số 2 lẽo đẽo theo sau, hơi lo lắng: "Đại ca, anh không sao chứ?"

Du Thành Phú tạm thời không cảm thấy khó chịu, "Không sao."

"Vừa rồi tôi hỏi những người khác, nước trên bàn chắc là có từ sáng, không phải mới lấy sau này." Tiểu đệ số 2 tiếp tục nói.

Nếu là nước có từ sáng, thì không có máu của NPC trong đó.

Du Thành Phú thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu đệ số 2 không hài lòng nói: "Cô Hảo.. cô ấy làm việc không hề nghĩ đến người khác, cảm giác đầu óc không bình thường, như một kẻ điên. Nếu chúng ta đều uống nước bị máu của NPC làm ô nhiễm, thì hậu quả.. Đại ca, anh nghĩ cô ấy có phải là kẻ phản bội không?"

Du Thành Phú: "Cậu nghĩ trong đội chúng ta có kẻ phản bội à?"

Tiểu đệ số 2: ".. Tôi không biết."

Tiểu đệ số 2 liếc nhìn sắc mặt của Du Thành Phú, "Đại ca, anh nghĩ đội chúng ta không có kẻ phản bội, mà cô ấy cố tình gây chia rẽ?"

Du Thành Phú cũng không chắc, "Nếu trong đội có kẻ phản bội, cậu nghĩ là ai?"

Tiểu đệ số 2 lập tức nói: "Tất nhiên là cô Hảo đó, nhìn những việc cô ấy làm.. Và tại sao cô ấy lại giết thầy? Có phải thầy biết điều gì đó? Cô ấy cố tình giết thầy để chúng ta không biết.."

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.

"Ai đó?" Tiểu đệ số 2 hét lên.

Đáp lại anh ta vẫn là tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc.."

Tiểu đệ số 2 và Du Thành Phú nhìn nhau, Tiểu đệ số 2 đi về phía cửa, hỏi lại: "Ai đó?"

"Cốc cốc cốc!"

Lần này tiếng gõ cửa gấp gáp hơn.

Bên ngoài không có ai trả lời, khiến Tiểu đệ số 2 càng thêm căng thẳng, anh ta di chuyển về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài.

"Là cậu à.. làm gì vậy?" Nhìn qua cửa sổ, Tiểu đệ số 2 thấy rõ người đứng ngoài cửa, có chút bất lực: "Hỏi mà không trả lời, muốn dọa chết ai?"

Tiểu đệ số 2 chợt nhớ ra người này là một người câm.

Anh ta quay đầu lại nói với đại lão: "Là Mục Vô Thanh, người câm."

Tiểu đệ số 2 mở cửa, chế giễu: "Tên cậu thật thú vị, gõ cửa làm gì?"

Mục Vô Thanh chỉ về phía bên trái.

Tiểu đệ số 2 nhìn theo, bên trái chính là phòng của Mục Vô Thanh.

Mục Vô Thanh ra hiệu họ đi sang phòng bên cạnh, Tiểu đệ số 2 vô thức nhìn đại ca mình.

"Đi xem đi." Phú Ca nói.

Tiểu đệ số 2 mới ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng bên cạnh, nhìn vào trong.

Mục Vô Thanh và Tấn Chu ở chung một phòng, trước đó Tấn Chu đã được đưa vào phòng, nhưng bây giờ Tấn Chu nằm sấp trên đất, trông có vẻ không ổn.

Tiểu đệ số 2: "Đại ca, Tấn Chu hình như chết rồi!"

* * *

* * *

Ngân Tô định đi ngủ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô mở cửa, nhìn về phía hành lang đối diện.

Du Thành Phú và tiểu đệ của anh ta đứng ở cửa, trong phòng dường như có chuyện gì đó xảy ra.

Từ hành lang nối với sân trước, Úc Tùng Linh dẫn những người khác nhanh chóng chạy tới, Ô Bất Kinh và Tường Vi cũng lẽo đẽo theo sau.

Úc Tùng Linh: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu đệ số 2 chỉ vào trong phòng: "Tấn Chu chết rồi."

Ngân Tô thấy Úc Tùng Linh vào phòng, những người khác đứng ngoài quan sát.

Ngân Tô ra khỏi phòng, đi đến phía sau đám đông, ngó vào trong.

Ô Bất Kinh về muộn, không thấy Tấn Chu, chỉ biết anh ấy bị thương và được đưa vào phòng, ai ngờ bây giờ đã chết.

Ô Bất Kinh thấy Ngân Tô, lập tức đến bên cạnh cô: "Đại tỷ, Tấn Chu chết thế nào vậy?"

Ngân Tô khoanh tay lắc đầu, "Nếu tôi biết thì đã không đến xem."

Ô Bất Kinh: "..."

Được rồi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 900: Ốc đảo (22)

[HIDE-THANKS]Tiếng trò chuyện của những người chơi khác vang lên từ phía trước.

"Dù biết anh ấy sẽ chết, nhưng không ngờ lại chết như vậy.."

"Ai là người phát hiện đầu tiên?"

"Là Mục Vô Thanh, anh ấy ở chung phòng với Tấn Chu."

"Không phải Du Thành Phú và nhóm của anh ấy phát hiện trước sao?"

"Nhìn thế này không giống do người làm, có lẽ đã vi phạm quy tắc chết.."

Ngân Tô nhìn qua khe hở giữa đám đông, lờ mờ thấy tình hình bên trong.

Thi thể của Tấn Chu nằm trên đất, má anh ấy mất hết thịt, chỉ còn lại lớp da bọc xương, trông như một xác khô.

Úc Tùng Linh kiểm tra xong thi thể, toàn bộ cơ thể không còn chút máu nào, như bị hút cạn.

"Trên người anh ấy không có vết thương mới." Úc Tùng Linh đứng dậy nói: "Rất có thể là vi phạm quy tắc nào đó dẫn đến cái chết."

Tiểu đệ số 2: "Cũng không chắc, có thể là bị người giết."

"Tấn Chu chắc chắn không sống nổi, giết anh ấy làm gì? Có bệnh à?" An Nhiên cười nhạt, chế giễu: "Kẻ phản bội có ngu vậy không?"

Tấn Chu bị thương, không ai muốn dùng thuốc cao cấp cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ chết.

Đợi Tấn Chu không chịu nổi nữa, tự nhiên sẽ chết, kẻ phản bội cần gì mạo hiểm lộ mình để giết anh ấy.

Bị cô bé nhỏ tuổi phản bác, Tiểu đệ số 2 không phục, cứng cổ nói: "Nhỡ kẻ phản bội có KPI thì sao?"

"..."

Cũng có lý.

Kẻ phản bội có thể có yêu cầu về số người.

Cũng có người chơi kiên định ý kiến của mình: "Dù sao tôi thấy cái này không phải do người làm."

"Nhỡ kẻ phản bội cố tình làm thế này để đánh lạc hướng chúng ta thì sao? Trong game có nhiều dụng cụ kỳ lạ, muốn tạo hiện trường không phải do người làm cũng không phải không thể."

"Tấn Chu được đưa vào phòng, tôi luôn ở phía trước, mọi người đều thấy, tôi không có thời gian gây án, dù có kẻ phản bội, chắc chắn không phải tôi."

Mọi người từ việc thảo luận xem Tấn Chu chết do vi phạm quy tắc hay bị kẻ phản bội giết, cuối cùng bắt đầu tự chứng minh mình trong sạch.

Úc Tùng Linh làm cho những người chơi đang ồn ào im lặng, "Ai là người phát hiện Tấn Chu đầu tiên?"

Mục Vô Thanh chủ động giơ tay.

Anh ta lấy bút ra và viết ngắn gọn những điểm chính của sự việc.

Mục Vô Thanh khi chiến đấu với quái vật ngoài thành đã tiêu hao nhiều thể lực, anh ta định về phòng nghỉ ngơi.

Vì sao anh ta lại một mình..

Bạn cùng phòng của anh ta là Tấn Chu, sau khi trở về lẽ ra phải cùng hành động với anh ta.

Nhưng Tấn Chu bị thương nên được đưa về phòng trước.

Còn Du Thành Phú và tiểu đệ của anh ta luôn đi cùng nhau, đã về trước một bước.

Vạn Mặc Lương sau khi trao đổi manh mối xong, đã dẫn Tưởng Vân Khê và Giới Nặc đi đến Giếng Tướng Quân.

Còn Tiểu Ngũ..

Tiểu Ngũ vốn không thuộc nhóm của họ, bên cạnh còn có một cô bé, anh ta không quen Tiểu Ngũ, không thể tùy tiện mời anh ta được.

Vì vậy, anh ta về phòng một mình, ai ngờ mở cửa ra đã thấy Tấn Chu nằm trên đất. Sau đó anh ta đi gọi Du Thành Phú và tiểu đệ của anh ta ở phòng bên cạnh.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Du Thành Phú lập tức nói: "Tôi về phòng ngay, không gặp Tấn Chu, tôi có nhân chứng."

Tiểu đệ số 2 làm chứng: "Đúng, tôi luôn ở cùng đại lão."

"Người đầu tiên về phía sau là Hảo Thiện." Tiểu đệ số 2 bổ sung: "Cô ấy về sau, chúng tôi còn ở phía trước rất lâu, cô ấy có thời gian và cơ hội gây án, cô ấy là nghi phạm lớn nhất."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngân Tô.

Lửa cháy đến mình, Ngân Tô chỉ cười, dưới ánh mắt của họ, cô gật đầu, "Đúng, tôi làm đấy."

Giọng điệu thậm chí còn có chút tự hào và tự tin.

"?" Ô Bất Kinh quay đầu nhìn chằm chằm.

"!"

Mọi người vô thức lùi lại, kéo giãn khoảng cách với cô.

Ô Bất Kinh không lùi lại, vì trong mắt anh ta, dù thật sự là đại tỷ làm, thì đại tỷ giết anh ta chắc chắn cũng vì anh ta đáng chết.

Hơn nữa, Ô Bất Kinh nghĩ rằng đại tỷ đang nói nhảm.

"Nhìn xem, cô ấy thừa nhận rồi!" Tiểu đệ số 2 mặt mày đắc ý: "Tôi đã biết kẻ phản bội chắc chắn là cô ấy!"

Úc Tùng Linh mệt mỏi: "Cô Hảo, đừng nói lung tung nữa."

Cách hành xử của Hảo Thiện có hơi kỳ quặc, nhưng Úc Tùng Linh không nghĩ cái chết của Tấn Chu liên quan nhiều đến cô ấy.

Cô ấy thừa nhận ngay, chỉ vì lười giải thích và tự chứng minh, cô ấy không cần kết bạn với người chơi, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của họ về mình.

Vì họ không làm gì được cô ấy.

Ngân Tô thở dài: "Tôi thừa nhận các người không vui, tôi không thừa nhận các người cũng không vui, tôi phải làm sao với các người đây."

Úc Tùng Linh: "..."

Không phải cô làm thì không cần thừa nhận!

Tiểu đệ số 2 dường như chắc chắn Ngân Tô là kẻ phản bội, "Cô ấy tự thừa nhận rồi, sao các người còn bênh vực cô ấy."

"Kẻ phản bội nào lại lộ liễu như vậy, cậu muốn đổ tội cho cô ấy, có khi cậu mới là kẻ phản bội?" An Nhiên chỉ để lộ đôi mắt, nhìn chằm chằm Tiểu đệ số 2.

Ngân Tô nhìn An Nhiên một cái.

An Nhiên bắt gặp ánh mắt của cô, lườm một cái, quay đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ không muốn dính dáng đến Ngân Tô.

Ngân Tô: "..."

Tiểu đệ số 2 bị từ "kẻ phản bội" đập vào đầu, mặt mày đen lại, chỉ vào An Nhiên tức giận: "Cô bé, cô @#¥.. đừng nói lung tung! Cẩn thận họa từ miệng mà ra."

An Nhiên bị mắng, nhíu mày, lập tức phản công, "Anh mắng ai? Muốn chết à!"

Úc Tùng Linh đứng giữa hai người, Phù Linh cũng kéo An Nhiên lại, ngăn không cho hai người đánh nhau.

Du Thành Phú lúc này mới giả vờ gọi Tiểu đệ số 2, bảo anh ta đừng cãi nữa.

"Khi Tấn Chu gặp chuyện, phía sau chỉ có bốn người. Mục Vô Thanh là người phát hiện đầu tiên, Du Thành Phú và La Hoa ở phòng bên cạnh, hai người làm chứng cho nhau, cuối cùng là cô Hảo. Những người khác đều ở sân trước, có thể làm chứng cho nhau, loại trừ nghi ngờ. Vậy nên, nếu là do con người, thì chỉ có bốn người phía sau là nghi ngờ lớn nhất."

"Mục Vô Thanh tuy là người phát hiện đầu tiên, nhưng anh ta một mình, từ khi rời sân trước đến khi gọi Du Thành Phú và La Hoa, chỉ có anh ta biết chuyện gì xảy ra, nên anh ta cũng có nghi ngờ."

"Du Thành Phú và La Hoa các anh làm chứng cho nhau, nhưng vì các anh quen biết nhau, không loại trừ khả năng che giấu cho nhau. Còn cô Hảo Thiện.. cá nhân tôi cho rằng cô ấy ít bị nghi ngờ nhất."

"Thứ hai, tôi nghiêng về việc này không phải do con người gây ra."

Úc Tùng Linh nói xong thì im lặng, nhìn chằm chằm vào thi thể của Tấn Chu, như thể muốn nói rằng ai muốn nghi ngờ ai thì cứ nghi ngờ, cô không quan tâm nữa.

Mọi người nhìn nhau, cái chết của Tấn Chu thực sự không giống do con người gây ra.

Có người nhìn lén về phía La Hoa, tại sao anh ta cứ muốn đổ tội cho cô Hảo?

Anh ta có phải là kẻ phản bội không?

La Hoa cảm thấy mình bị nghi ngờ, mặt mày biến sắc, muốn nổi giận nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

* * *P/s----------

Các mem chuẩn bị xu để đọc phần còn chưa, cùng Bun xem Tô Tô sẽ qua Thế giới quái vật quậy banh bển luôn nhé[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 901: Ốc Đảo (23)

[HIDE-THANKS]Sau khi Ngân Tô và những người khác rời khỏi phòng, cô mới bước vào.

Phòng này không khác gì phòng của cô, chật hẹp và đơn sơ.

Thi thể của Tấn Chu nằm giữa hai chiếc giường, trong lối đi rộng khoảng 50 cm.

Vừa rồi, để kiểm tra cơ thể của anh ta, những người chơi khác đã kéo anh ta ra một chút.

[Thi thể của Tấn Chu - Người chơi -? ]

Ngân Tô bắt đầu kiểm tra thi thể của Tấn Chu.

Vừa rồi, Úc Tùng Linh đã kiểm tra qua, tứ chi và thân thể không có vấn đề gì.

Cuối cùng, Ngân Tô tập trung vào đầu của Tấn Chu.

Tóc của Tấn Chu rất dày, Ngân Tô dùng ngón tay từ trán, từ từ sờ sang hai bên.

Úc Tùng Linh định ra ngoài, nhưng thấy động tác của Ngân Tô thì dừng lại và quay lại.

Ngân Tô sờ đến phía sau đầu, cảm thấy có gì đó không ổn, liền lật người Tấn Chu lại, để lộ toàn bộ phía sau đầu.

Vừa mới vạch tóc ra, Ngân Tô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể, quay đầu nhìn hai người đang ngồi cạnh mình.

"Đại lão, có thể có nguy hiểm." Ô Bất Kinh mở to mắt đen, nói nghiêm túc: "Phải cẩn thận để đảm bảo an toàn tuyệt đối."

Ngân Tô: "..."

Được thôi.

Cậu nói có lý.

Úc Tùng Linh không hiểu họ đang nói gì, nghi ngờ nhìn Ô Bất Kinh rồi lại nhìn Ngân Tô.

Ngân Tô thu hồi ánh mắt, tiếp tục vạch tóc của Tấn Chu, phát hiện một vết thương nhỏ ở phía trên cổ khoảng 10 cm.

Trong vết thương có gì đó..

Ngân Tô lấy ra một cái nhíp, gắp thứ trong vết thương ra.

Ô Bất Kinh: "Là gì vậy?"

Ngân Tô nhìn kỹ, kết luận: "Xương."

Mảnh xương rất nhỏ, không thể nhận ra là xương gì.

Ngân Tô lại dùng kỹ năng giám định để kiểm tra thi thể một lần nữa.

[Thi thể của Tấn Chu - Người chơi]

【? 】

Dấu hỏi đến từ mảnh xương này.

Úc Tùng Linh hỏi mượn Ngân Tô để xem mảnh xương, Ngân Tô không ngần ngại ném cho cô.

Tiếc là Úc Tùng Linh cũng không nhận ra đó là xương gì, cô trả lại mảnh xương cho Ngân Tô.

"Tấn Chu được khiêng vào thành, nếu anh ta chết vì vi phạm gì đó, thì chắc chắn là ở ngoài thành." Úc Tùng Linh nói: "Chúng ta đều đã gặp quái vật, có người bị quái vật làm bị thương, nhưng hiện tại mọi người đều ổn. Mảnh xương này.. rất có thể đã chui vào đầu anh ta khi đánh nhau với quái vật."

Úc Tùng Linh ngừng lại một chút, "Cô Hảo nghĩ rằng thứ này đã giết chết Tấn Chu?"

Ngân Tô nhún vai: "Có thể."

Thứ gì khiến người ta đặt dấu hỏi thì không thể là thứ tốt.

Ngân Tô rời khỏi phòng của Tấn Chu, bảo Ô Bất Kinh tự dẫn con đi chơi, rồi trở về phòng ngủ.

Buổi chiều không có chuyện gì lớn xảy ra.

Chỉ có sư huynh và Lữ Chân ở sân trước dường như tranh cãi về chuyện của thầy, nhưng sau đó cũng không có động tĩnh gì.

Ngân Tô ngủ đến tối, Giới Nặc từ ngoài trở về, thấy Ngân Tô vừa tỉnh dậy, ngạc nhiên: "Cô.. ngủ cả buổi chiều à?"

Ngân Tô vuốt lại mái tóc rối bù, lười biếng đáp: "Ừ."

Giới Nặc: "..."

Đây là thế giới của những kẻ điên sao?

Trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất.

Khi Tấn Chu chết, Giới Nặc không có mặt.

Nhưng khi cô trở về, nghe người khác kể lại sự việc.

Giới Nặc suy nghĩ một lúc, thử hỏi: "Chiều nay chúng tôi không thu được nhiều, nhưng về chuyện có quái vật trong cơn bão cát, có một số manh mối.. cô muốn nghe không?"

Ngân Tô ngồi bên giường, nghe vậy không từ chối.

Giới Nặc thấy có hy vọng, liền kéo ghế ngồi đối diện Ngân Tô.

"Cư dân trong thành Lưu Quang không thừa nhận có quái vật, khi chúng tôi nhắc đến, họ hoặc khăng khăng rằng do bão cát quá lớn nên chúng tôi nhìn nhầm, hoặc nói không biết, chưa từng nghe về chuyện này để lảng tránh.

Nói thêm vài câu, họ liền chuyển chủ đề, mời chúng tôi đến nhà chơi."

Ngân Tô có chút phản ứng: "Các bạn có đi không?"

Giới Nặc: "Không, họ quá nhiệt tình, chúng tôi không dám mạo hiểm, thử từ chối và thấy họ không phản ứng quá mức, nên lấy cớ rời đi."

NPC có vẻ âm u đáng sợ.

Nhưng quá nhiệt tình cũng đáng sợ không kém.

Ngân Tô không hỏi thêm gì, Giới Nặc tiếp tục nói: "Không thể hỏi được manh mối từ cư dân, chúng tôi lại tìm kiếm kỹ trong thành.

Trong thành Lưu Quang, nhiều nơi có dấu vết của quái vật. Rõ ràng những quái vật này có thể vào trong thành, từ những dấu vết đó, cư dân cũng biết và thậm chí đã chiến đấu với quái vật."

Chúng tôi còn tìm thấy một hầm ngầm, bên trong có nhiều bộ xương. Dựa vào những vật dụng còn sót lại, có lẽ đó là những du khách lạc đường vào thành Lưu Quang. Một khi đã vào thành phố bị lãng quên này, e rằng không thể ra ngoài được nữa.

Trong hầm ngầm còn có một cánh cửa, tiếc là chúng tôi không mở được. Sau đó có cư dân đến, nên chúng tôi đành phải quay về. "

Úc Tùng Linh nói rằng Cô Hảo chắc chắn biết thêm điều gì đó, nên đặc biệt dặn dò cô bạn cùng phòng của mình đến trao đổi.

Vì vậy, Giới Nặc đã kể lại tất cả những manh mối họ thu thập được vào buổi chiều.

Ngân Tô nghe xong, hỏi một câu mà Giới Nặc không ngờ tới:" Thành chủ có đến không? "

Giới Nặc lắc đầu:" Không, bữa tối do NPC tên Hắc Nhã mang đến, thức ăn không có vấn đề gì. "

" Ừ. "Ngân Tô ngẩng đầu nhìn Giới Nặc:" NPC biến mất vào ban đêm, có lẽ họ biến thành cát. Những NPC như Văn Nguyệt Châu đã bị đồng hóa, họ muốn giữ chúng ta lại đây, nên phải cẩn thận với họ. Nếu NPC mời các bạn ăn cơm, tốt nhất đừng ăn. "

Giới Nặc:" Vậy thức ăn họ mang đến.. "

" Những thứ đó chắc không có vấn đề, chỉ có thể là thực phẩm hết hạn.. Chậc, những NPC này thật xấu xa. "

"... "

Không bỏ thuốc độc đã là không tệ rồi.

Khụ khụ khụ..

Giới Nặc và những người chơi khác cũng nhận thấy thức ăn có mùi lạ, nhưng mọi người đều chắc chắn thức ăn không có vấn đề, lấp đầy bụng để giữ sức mới là quan trọng nhất.

Giới Nặc:" Vậy cư dân trong thành Lưu Quang, đều không còn là người nữa? "

" Cốc cốc. "

Có người gõ cửa.

Giới Nặc thấy Ngân Tô không động đậy, đành phải ra mở cửa.

Ngoài cửa không phải người chơi, mà là NPC Văn Nguyệt Châu.

Văn Nguyệt Châu trông không được tốt, đối diện với ánh mắt của Giới Nặc, cô chỉ vào người đang ngồi bên trong:" Tôi có chuyện muốn nói với sư muội. "

Giới Nặc quay đầu nhìn Ngân Tô, người vẫn ngồi yên như núi. Giới Nặc đành phải ra khỏi phòng, nhân tiện đi tìm Úc Tùng Linh để nói về những manh mối vừa nhận được từ Ngân Tô.

Văn Nguyệt Châu bước vào phòng, nói thẳng:" Họ không tìm thấy thầy, đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi. Tôi làm theo lời cô, họ không tin, không thể trách tôi. "

Văn Nguyệt Châu còn không quên tự bảo vệ mình, sợ Ngân Tô giận lây.

" Không sao. "Ngân Tô không mấy bận tâm, cười với cô ấy:" Dù sao cũng sẽ giết họ sớm thôi. "

Văn Nguyệt Châu:"... "

Ngân Tô chỉ nói vài câu đã đuổi được Văn Nguyệt Châu:" Về đi, tối nay tôi sẽ tìm cô. "

" Tìm tôi làm gì?"

Văn Nguyệt Châu không kìm được nâng cao giọng, rõ ràng không muốn bị Ngân Tô tìm, nhất là vào buổi tối..

* * *P/s-----

Có vài mem năn nỉ tui cho đọc thêm ít chương không set phí nữa.

Oki thỏa lòng mong ước cho mí bợn nha.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back