Bài viết: 24 

Chương 20:
Đừng tưởng là người cổ hủ không biết đầu xanh đại biểu cho cái gì.
Người ta thường nói, không có lửa làm sao có khói, nếu người đi trước không biết cái gì gọi là đầu xanh, vậy giới trẻ hiện nay làm sao tự dưng mà biết được?
Nhớ hồi trước khi Bách Hiểu Sinh mới mở thiên nhãn, có lần cũng nhìn thấy một đệ tử trong tông đầu có một dải sáng xanh, lúc đó cậu còn chưa biết đấy là gì, ngây ngô đi hỏi người ta.
Lúc đó khuôn mặt đệ tử kia giống như bị sét đánh, ngất ngây cả người vô hồn, làm cậu lo lắng một hồi có phải đấy chính là đại biểu cho điềm xấu gì không.
Mấy ngày sau đó khi truyền ra tai tiếng đệ tử kia cùng với đạo lữ của hắn đánh nhau, Bách Hiểu Sinh vẫn còn khó hiểu, mới thời hỏi sư phụ cậu là làm sao, khi đấy Thanh Khâu trưởng lão mới giải thích cho cậu.
Bách Hiểu Sinh nghĩ đến đây liền ngừng, cũng không nói gì, rời tầm mắt khỏi đầu cô gái kia hỏi lại Vương Chính Thường: "Sư đệ, đệ vừa nói cái gì?"
Thấy đại sư huynh không còn nhìn con gái nhà người ta nữa, Vương Chính Thường cũng không nói gì nữa, quyết định lát nữa ra ngoài mới hỏi ra nghi vấn.
"Đệ hỏi là huynh thấy thích cái nào, đến đây xem nè, huynh thích cái nào thì chọn cái đấy đi!"
Bách Hiểu Sinh hai mắt lóe sáng, đi qua chen chúc cùng với Vương Chính Thường nhìn vào tủ kính.
Cuối cùng cậu chọn một cái điện thoại có vỏ ngoài màu vàng, dưới ánh đèn chiếu trong cửa hàng lòe lòe phát sáng như vàng 24k chói mắt mù mắt người nhìn.
Mấy nhân viên đang rảnh rỗi cũng đi qua xem, liên tiếp khen cái này rất đẹp, sang trọng, thời thượng, chính là xu hướng mới trong đầu năm nay.
Vương Chính Thường khóe miệng giật giật, xu hướng đầu năm nay? Đừng tưởng hắn không biết đầu năm nay giới trẻ ưa chuộng cái gì, lấy một cái mốt đã lâu, nhìn vào như nhà giàu mới nổi thế này mà khen người ta sang trọng hết nước hết cái, đúng là người bán hàng, không còn cái gì gọi là mặt mũi hết.
Không biết nội tâm Vương Chính Thường đang gào thét cái gì, riêng Bách Hiểu Sinh được người khen lại hết sức vui vẻ.
Bản thể của cậu có màu vàng, khi cậu lựa thứ gì cũng hay chiếu theo bản thể của cậu mà chọn, chỉ là y phục trên người luôn là người khác chuẩn bị cho.
Ở Thanh Hoa có sư phụ, đi khỏi thì lại có sư đệ sư muội chiếu cố, cậu cũng chẳng tiện mà yêu cầu này nọ, với cả trừ ăn ra, cái gì cậu cũng rất thoải mái, màu sắc không phải ưa thích gì đó, không phải vấn đề gì lớn hết!
Hiện tại nói thật chính là lần đầu tiên cậu được tự chọn đồ theo ý thích của mình, dĩ nhiên sẽ dựa theo màu sắc yêu thích mà lựa ra rồi!
Nếu Vương Chính Thường mà biết được suy nghĩ nội tâm của sư huynh nhà mình, đại khái.. sẽ hiểu được tại sao Thái thượng trưởng lão không cho huynh ấy tự chọn đồ đi!
Chiếc điện thoại mà Bách Hiểu Sinh chọn là của hãng Dưa Hấu, cũng là một hãng nổi tiếng nhưng giá thành lại vừa phải.
Nhân viên bán hàng thật ra cũng không phải tất cả đều là tâng bốc chiếc điện thoại để có thể bán hàng ra ngoài, điện thoại này cũng là mẫu mới ra mắt thị trường mấy tháng qua, cũng được rất nhiều giới trẻ yêu thích sử dụng.
Chỉ có một điều khiến cho chiếc điện thoại này đã nhập được hai tháng nay, các em đi sau của nó đã đổi hết từ lượt này đến lượt khác, nhưng chỉ riêng mình nó vẫn kiên cường ở lại cho đến lúc này, đó chính là do màu sắc bề ngoài của nó.
Cũng không biết là nhà thiết kế có suy nghĩ gì, bình thường thì bề ngoài của các dạng điện thoại khác đều là màu vàng nhạt nhẹ nhàng, nhìn vào tạo cảm giác thoải mái ưa nhìn.
Nhưng chỉ riêng chiếc này, một màu vàng chói lọi đập vào mắt người nhìn, nói dễ nghe là màu y như vàng 24k đắt đỏ, nói khó nghe là nhìn như một cục sh*t làm đau mắt người nhìn!
Dù trong lòng có phun tào như thế nào, bên ngoài thì vẫn phải khen không hết lời, nhân viên bán hàng dễ dàng lắm sao? Thời buổi hiện tại nghề gì khó làm hơn nữa? Đi bốc vác công trường còn thoải mái hơn là phải suy nghĩ nát óc để khen một sản phẩm mà đến bản thân nhìn vào còn không đỡ nổi, lừa mình dối người cũng chỉ đến thế là cùng đi!
Có người mua đi sản phẩm cứ nghĩ là phải trả về sưởng sản xuất, cả nhân viên lẫn chủ cửa hàng đều vui mừng ra mặt, không những giảm 5% giá cả, còn tặng cả thẻ nhớ cùng với sạc dự phòng nữa (tuy đều là loại giá thành thấp nhất), tất cả đều mặt mày nở hoa dẫn người ra khỏi cửa tạm biệt, không quên hẹn lần sau lại đến.
Ông chủ cửa hàng còn âm thầm quyết đinh ghi công cho cô nhân viên đã bán được sản phẩm này, còn một lúc bán ra được hai sản phẩm, công trạng nhất định phải ghi, cuối tháng nhất định phải thưởng! Qua đây có thể nói, ngoại trừ đầu xanh do mắt nhìn người không tốt ra, cô nhân viên này vận may cũng thật không tồi. Orz.
Chờ đi ra một đoạn khá xa, lúc này Vương Chính Thường mới thu ánh mắt cá chết của mình lại, nửa tò mò nửa nghiêm túc hỏi đại sư huynh đang hào hứng cúi đầu bấm loạn xạ trên màn hình điện thoại:
"Sư huynh, lúc nãy sao huynh cứ nhìn đầu cô gái kia vậy?"
Hắn biết là không phải đại sư huynh nhà mình ham cái gì sắc, đối với tu chân giới nhan sắc người người đều đạt đến đỉnh điểm mà nói, chút sắc đẹp ở nhân giới cũng chỉ là tầm thường trong không đáng kể, không có gì đáng để xem cả.
Chính vì vậy cho nên hắn mới tò mò, tại sao sư huynh lại cứ nhìn đăm đăm người ta như vậy, còn là nhìn đỉnh đầu, có gì đáng nhìn sao? Tóc cũng chỉ màu đen thôi mà?
Bách Hiểu Sinh đang chơi trò Zombie Tsunami vừa được người ta cài vào máy cho, số lượng zombie đã được hơn mười con, đang đến thời điểm đường rung đất lở, các khối bê tông đường tốc độ cao sập một khối cách một khối, rất khó để điều khiển để có thể sống sót qua khỏi trận này.
Cậu tập chung tinh thần nên cũng không nghe để ý lời của sư đệ, tùy tiện nói: "Đầu cô ta xanh như vậy đệ không để ý sao?"
Vương Chính Thường như có điều suy nghĩ gật gật đầu, thật ra nhìn số mệnh của người khác không phải là cái gì khó, khi tu luyện đến một mức độ nhất định sẽ mở ra thiên nhãn, chỉ có điều đều dựa vào tu vi của người ta nhìn có rõ ràng hay không thôi.
Vương Chính Thường tu luyện cũng hai ba trăm năm rồi, ít nhiều gì cũng có thể nhìn được chút vận mệnh của người bình thường, nhưng đó là khi hắn tập chung chú ý số mệnh của người đó thôi, còn khi không lướt mắt một cái là có thể nhìn ra được ấy hả, hắn còn chưa làm được.
Thở dài một hơi, nhìn túi màu vàng có in logo cửa hàng trên tay, Vương Chính Thường hào hứng, tuy tốn hơn mười bốn triệu để mua, nhưng nếu chỉ mua một cái cho đại sư huynh hắn lại không cam lòng, huynh ấy có thì hắn cũng phải có! Vậy cho nên hắn cắn răng, rút vốn gốc ra mua luôn hai cái, mỗi người một cái đỡ phải ganh nhau, dù sao nhà cũng đã mua được rồi, không cần tiết kiệm nữa.
Bữa tối đại sư huynh không đòi ăn, Vương Chính Thường cũng không ngốc đến mức đi hỏi, mỗi người ở phòng của mình chơi điện thoại thâu đêm.
Buổi sáng Vương Chính Thường phải đi làm, hôm nay là thứ hai rồi, thứ bảy đã xin nghỉ một buổi chiều rồi, hôm nay không thể lại nghỉ nữa. Chính là hắn lại không yên tâm để cho đại sư huynh ở nhà một mình, luôn cảm thấy nếu buông thả huynh ấy thì sẽ có việc gì đó rất lớn phát sinh, khi đấy với sức lực của hắn sẽ không thể giải quyết được là như thế nào?
Vương Chính Thường lo lắng, nghĩ nghĩ liền gửi tin nhắn cho tiền bối đi trước của hắn.
[Anh Tân, em có thể mang người nhà đến công ty không ạ? ]
Chờ một lúc không thấy đối phương trả lời, nghĩ chắc là đang bận gì đấy, hắn đặt điện thoại xuống đi vào vệ sinh thay đồ, lúc đi ra thấy có thông báo tin nhắn mới, mở ra xem quả nhiên là bên kia trả lời.
[Có thể, nhưng chú phải đảm bảo là người kia không gây chuyện gì, nếu có chuyện chú phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!]
Vương Chính Thường thở ra một hơi, gõ chữ trả lời:
[Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh Tân.]
Cứ tưởng là bên kia sẽ kết thúc trò chuyện, hắn đang định bỏ điện thoại xuống liền thấy bên dưới hiện ra một đoạn chữ nữa:
[Chú cuối cùng cũng chịu mua điện thoại mới rồi à? Cứ tưởng chú sẽ chung thủy với con 1280 đến hết đời chứ, nãy thấy chú gửi tin nhắn zalo anh còn không nhận ra đấy, may mà anh có lưu số của chú lại, nó tự hiện ra tên chú trên danh bạ của anh, nếu không anh đã bỏ qua rồi!]
Vương Chính Thường đọc tới đây mới để ý thấy, hóa ra là hắn gửi tin zalo chứ không phải tin thường, hôm qua đăng ký mạng rồi nằm nghiên cứu cả đêm tạo tài khoản, sáng liền quen tay bật lên gửi chat sang.
[Vâng, em hôm qua vừa mua rồi. Dùng đen trắng tuy gọn nhưng cũng có nhiều bất tiện, vẫn là mua một cái cảm ứng dùng tốt hơn.]
Tin nhắn được gửi đi hiển thị hình avatar nho nhỏ lập tức chạy xuống, báo hiệu đầu bên kia người ta đã xem tin nhắn của bạn.
[Ừm, vậy là tốt, hôm nay nhớ đi sớm, anh giao một người cho chú dẫn dắt thử xem, đào tạo chú mấy tháng rồi, cũng đến lúc chú thể hiện rồi đấy!]
[Dạ! Em sẽ cố gắng, cảm ơn anh tin tưởng em!]
[Được rồi, anh tắt đây, không nhắn nữa, sắp muộn rồi.]
Vương Chính Thường trả lại một cái emoji hình ok, đặt điện thoại xuống đi đến gõ cửa phòng của đại sư huynh.
"Sư huynh, huynh dậy chưa?"
Bên trong ngay lập tức vang lên tiếng trả lời: "Huynh chưa ngủ nữa, đệ vào đi!"
Người ta thường nói, không có lửa làm sao có khói, nếu người đi trước không biết cái gì gọi là đầu xanh, vậy giới trẻ hiện nay làm sao tự dưng mà biết được?
Nhớ hồi trước khi Bách Hiểu Sinh mới mở thiên nhãn, có lần cũng nhìn thấy một đệ tử trong tông đầu có một dải sáng xanh, lúc đó cậu còn chưa biết đấy là gì, ngây ngô đi hỏi người ta.
Lúc đó khuôn mặt đệ tử kia giống như bị sét đánh, ngất ngây cả người vô hồn, làm cậu lo lắng một hồi có phải đấy chính là đại biểu cho điềm xấu gì không.
Mấy ngày sau đó khi truyền ra tai tiếng đệ tử kia cùng với đạo lữ của hắn đánh nhau, Bách Hiểu Sinh vẫn còn khó hiểu, mới thời hỏi sư phụ cậu là làm sao, khi đấy Thanh Khâu trưởng lão mới giải thích cho cậu.
Bách Hiểu Sinh nghĩ đến đây liền ngừng, cũng không nói gì, rời tầm mắt khỏi đầu cô gái kia hỏi lại Vương Chính Thường: "Sư đệ, đệ vừa nói cái gì?"
Thấy đại sư huynh không còn nhìn con gái nhà người ta nữa, Vương Chính Thường cũng không nói gì nữa, quyết định lát nữa ra ngoài mới hỏi ra nghi vấn.
"Đệ hỏi là huynh thấy thích cái nào, đến đây xem nè, huynh thích cái nào thì chọn cái đấy đi!"
Bách Hiểu Sinh hai mắt lóe sáng, đi qua chen chúc cùng với Vương Chính Thường nhìn vào tủ kính.
Cuối cùng cậu chọn một cái điện thoại có vỏ ngoài màu vàng, dưới ánh đèn chiếu trong cửa hàng lòe lòe phát sáng như vàng 24k chói mắt mù mắt người nhìn.
Mấy nhân viên đang rảnh rỗi cũng đi qua xem, liên tiếp khen cái này rất đẹp, sang trọng, thời thượng, chính là xu hướng mới trong đầu năm nay.
Vương Chính Thường khóe miệng giật giật, xu hướng đầu năm nay? Đừng tưởng hắn không biết đầu năm nay giới trẻ ưa chuộng cái gì, lấy một cái mốt đã lâu, nhìn vào như nhà giàu mới nổi thế này mà khen người ta sang trọng hết nước hết cái, đúng là người bán hàng, không còn cái gì gọi là mặt mũi hết.
Không biết nội tâm Vương Chính Thường đang gào thét cái gì, riêng Bách Hiểu Sinh được người khen lại hết sức vui vẻ.
Bản thể của cậu có màu vàng, khi cậu lựa thứ gì cũng hay chiếu theo bản thể của cậu mà chọn, chỉ là y phục trên người luôn là người khác chuẩn bị cho.
Ở Thanh Hoa có sư phụ, đi khỏi thì lại có sư đệ sư muội chiếu cố, cậu cũng chẳng tiện mà yêu cầu này nọ, với cả trừ ăn ra, cái gì cậu cũng rất thoải mái, màu sắc không phải ưa thích gì đó, không phải vấn đề gì lớn hết!
Hiện tại nói thật chính là lần đầu tiên cậu được tự chọn đồ theo ý thích của mình, dĩ nhiên sẽ dựa theo màu sắc yêu thích mà lựa ra rồi!
Nếu Vương Chính Thường mà biết được suy nghĩ nội tâm của sư huynh nhà mình, đại khái.. sẽ hiểu được tại sao Thái thượng trưởng lão không cho huynh ấy tự chọn đồ đi!
Chiếc điện thoại mà Bách Hiểu Sinh chọn là của hãng Dưa Hấu, cũng là một hãng nổi tiếng nhưng giá thành lại vừa phải.
Nhân viên bán hàng thật ra cũng không phải tất cả đều là tâng bốc chiếc điện thoại để có thể bán hàng ra ngoài, điện thoại này cũng là mẫu mới ra mắt thị trường mấy tháng qua, cũng được rất nhiều giới trẻ yêu thích sử dụng.
Chỉ có một điều khiến cho chiếc điện thoại này đã nhập được hai tháng nay, các em đi sau của nó đã đổi hết từ lượt này đến lượt khác, nhưng chỉ riêng mình nó vẫn kiên cường ở lại cho đến lúc này, đó chính là do màu sắc bề ngoài của nó.
Cũng không biết là nhà thiết kế có suy nghĩ gì, bình thường thì bề ngoài của các dạng điện thoại khác đều là màu vàng nhạt nhẹ nhàng, nhìn vào tạo cảm giác thoải mái ưa nhìn.
Nhưng chỉ riêng chiếc này, một màu vàng chói lọi đập vào mắt người nhìn, nói dễ nghe là màu y như vàng 24k đắt đỏ, nói khó nghe là nhìn như một cục sh*t làm đau mắt người nhìn!
Dù trong lòng có phun tào như thế nào, bên ngoài thì vẫn phải khen không hết lời, nhân viên bán hàng dễ dàng lắm sao? Thời buổi hiện tại nghề gì khó làm hơn nữa? Đi bốc vác công trường còn thoải mái hơn là phải suy nghĩ nát óc để khen một sản phẩm mà đến bản thân nhìn vào còn không đỡ nổi, lừa mình dối người cũng chỉ đến thế là cùng đi!
Có người mua đi sản phẩm cứ nghĩ là phải trả về sưởng sản xuất, cả nhân viên lẫn chủ cửa hàng đều vui mừng ra mặt, không những giảm 5% giá cả, còn tặng cả thẻ nhớ cùng với sạc dự phòng nữa (tuy đều là loại giá thành thấp nhất), tất cả đều mặt mày nở hoa dẫn người ra khỏi cửa tạm biệt, không quên hẹn lần sau lại đến.
Ông chủ cửa hàng còn âm thầm quyết đinh ghi công cho cô nhân viên đã bán được sản phẩm này, còn một lúc bán ra được hai sản phẩm, công trạng nhất định phải ghi, cuối tháng nhất định phải thưởng! Qua đây có thể nói, ngoại trừ đầu xanh do mắt nhìn người không tốt ra, cô nhân viên này vận may cũng thật không tồi. Orz.
Chờ đi ra một đoạn khá xa, lúc này Vương Chính Thường mới thu ánh mắt cá chết của mình lại, nửa tò mò nửa nghiêm túc hỏi đại sư huynh đang hào hứng cúi đầu bấm loạn xạ trên màn hình điện thoại:
"Sư huynh, lúc nãy sao huynh cứ nhìn đầu cô gái kia vậy?"
Hắn biết là không phải đại sư huynh nhà mình ham cái gì sắc, đối với tu chân giới nhan sắc người người đều đạt đến đỉnh điểm mà nói, chút sắc đẹp ở nhân giới cũng chỉ là tầm thường trong không đáng kể, không có gì đáng để xem cả.
Chính vì vậy cho nên hắn mới tò mò, tại sao sư huynh lại cứ nhìn đăm đăm người ta như vậy, còn là nhìn đỉnh đầu, có gì đáng nhìn sao? Tóc cũng chỉ màu đen thôi mà?
Bách Hiểu Sinh đang chơi trò Zombie Tsunami vừa được người ta cài vào máy cho, số lượng zombie đã được hơn mười con, đang đến thời điểm đường rung đất lở, các khối bê tông đường tốc độ cao sập một khối cách một khối, rất khó để điều khiển để có thể sống sót qua khỏi trận này.
Cậu tập chung tinh thần nên cũng không nghe để ý lời của sư đệ, tùy tiện nói: "Đầu cô ta xanh như vậy đệ không để ý sao?"
Vương Chính Thường như có điều suy nghĩ gật gật đầu, thật ra nhìn số mệnh của người khác không phải là cái gì khó, khi tu luyện đến một mức độ nhất định sẽ mở ra thiên nhãn, chỉ có điều đều dựa vào tu vi của người ta nhìn có rõ ràng hay không thôi.
Vương Chính Thường tu luyện cũng hai ba trăm năm rồi, ít nhiều gì cũng có thể nhìn được chút vận mệnh của người bình thường, nhưng đó là khi hắn tập chung chú ý số mệnh của người đó thôi, còn khi không lướt mắt một cái là có thể nhìn ra được ấy hả, hắn còn chưa làm được.
Thở dài một hơi, nhìn túi màu vàng có in logo cửa hàng trên tay, Vương Chính Thường hào hứng, tuy tốn hơn mười bốn triệu để mua, nhưng nếu chỉ mua một cái cho đại sư huynh hắn lại không cam lòng, huynh ấy có thì hắn cũng phải có! Vậy cho nên hắn cắn răng, rút vốn gốc ra mua luôn hai cái, mỗi người một cái đỡ phải ganh nhau, dù sao nhà cũng đã mua được rồi, không cần tiết kiệm nữa.
Bữa tối đại sư huynh không đòi ăn, Vương Chính Thường cũng không ngốc đến mức đi hỏi, mỗi người ở phòng của mình chơi điện thoại thâu đêm.
Buổi sáng Vương Chính Thường phải đi làm, hôm nay là thứ hai rồi, thứ bảy đã xin nghỉ một buổi chiều rồi, hôm nay không thể lại nghỉ nữa. Chính là hắn lại không yên tâm để cho đại sư huynh ở nhà một mình, luôn cảm thấy nếu buông thả huynh ấy thì sẽ có việc gì đó rất lớn phát sinh, khi đấy với sức lực của hắn sẽ không thể giải quyết được là như thế nào?
Vương Chính Thường lo lắng, nghĩ nghĩ liền gửi tin nhắn cho tiền bối đi trước của hắn.
[Anh Tân, em có thể mang người nhà đến công ty không ạ? ]
Chờ một lúc không thấy đối phương trả lời, nghĩ chắc là đang bận gì đấy, hắn đặt điện thoại xuống đi vào vệ sinh thay đồ, lúc đi ra thấy có thông báo tin nhắn mới, mở ra xem quả nhiên là bên kia trả lời.
[Có thể, nhưng chú phải đảm bảo là người kia không gây chuyện gì, nếu có chuyện chú phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!]
Vương Chính Thường thở ra một hơi, gõ chữ trả lời:
[Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh Tân.]
Cứ tưởng là bên kia sẽ kết thúc trò chuyện, hắn đang định bỏ điện thoại xuống liền thấy bên dưới hiện ra một đoạn chữ nữa:
[Chú cuối cùng cũng chịu mua điện thoại mới rồi à? Cứ tưởng chú sẽ chung thủy với con 1280 đến hết đời chứ, nãy thấy chú gửi tin nhắn zalo anh còn không nhận ra đấy, may mà anh có lưu số của chú lại, nó tự hiện ra tên chú trên danh bạ của anh, nếu không anh đã bỏ qua rồi!]
Vương Chính Thường đọc tới đây mới để ý thấy, hóa ra là hắn gửi tin zalo chứ không phải tin thường, hôm qua đăng ký mạng rồi nằm nghiên cứu cả đêm tạo tài khoản, sáng liền quen tay bật lên gửi chat sang.
[Vâng, em hôm qua vừa mua rồi. Dùng đen trắng tuy gọn nhưng cũng có nhiều bất tiện, vẫn là mua một cái cảm ứng dùng tốt hơn.]
Tin nhắn được gửi đi hiển thị hình avatar nho nhỏ lập tức chạy xuống, báo hiệu đầu bên kia người ta đã xem tin nhắn của bạn.
[Ừm, vậy là tốt, hôm nay nhớ đi sớm, anh giao một người cho chú dẫn dắt thử xem, đào tạo chú mấy tháng rồi, cũng đến lúc chú thể hiện rồi đấy!]
[Dạ! Em sẽ cố gắng, cảm ơn anh tin tưởng em!]
[Được rồi, anh tắt đây, không nhắn nữa, sắp muộn rồi.]
Vương Chính Thường trả lại một cái emoji hình ok, đặt điện thoại xuống đi đến gõ cửa phòng của đại sư huynh.
"Sư huynh, huynh dậy chưa?"
Bên trong ngay lập tức vang lên tiếng trả lời: "Huynh chưa ngủ nữa, đệ vào đi!"