1 người đang xem

Can Qua

Tiết Trực
Bài viết: 125 Tìm chủ đề
526 5
Cuối Đất Cùng Trời

Viết bởi: Tiết Trực (tức @Can Qua hay Hoàn Ngọc Bích)

Thể thơ: Tự do


Thay lời tựa:

Tôi biết mình khó lòng gói gọn gần hai thập kỷ trong mấy dòng thơ cho vuông vắn. Song, chung quy đến đây cũng đã là "cuối đất cùng trời". Nhiều sự vật, hiện tượng và con người - dẫu ghét hay thương, giờ đây đều quá vãn. Vì vậy, ngày hôm nay, tôi quyết định viết. Tôi sẽ dùng nốt chút văn chương học trò còn lại viết nên bài thơ này để tạ từ cõi vấn vương năm ấy.

Nội hàm:

Một khung trời vừa mở

Hớn hở, tôi bước vào

Gửi lời chào đất lạ

Đón chào kẻ phiêu lưu

Hai con người chưa lớn

Sớn sác kiếm niềm vui

Lầu cao, vườn xanh thẫm

Không ngẫm nghĩ sự đời

Ba năm trôi nhẹ bẫng

Họ lên những đỉnh cao

Người vào ra tấp nập

Mình chập chững tập tành

Tư lự chuyện yêu thương

Ta dường như quá nhỏ

Để ngỏ lời quen biết

Để viết tròn câu thơ

Năm tháng chẳng hờ hững

Mình lững thững sách đèn

Nhưng phen nào gặp gỡ

Bởi đời thường trở ngăn

Sáu câu ai rành rọt

Bứt một đọt trâm bầu

Rồi mở đầu câu chuyện

Chúng ta nhoẻn miệng cười

Bảy tuần không có lẻ

Mình sẽ có thói quen

Người đời cứ chê khen

Quá khứ là thứ yếu

Tám chuyện để giải khuây

Mây tan mưa cũng tạnh

Nơi đây không hiu quạnh

Nếu chúng mình sẻ chia

Chín rục trong bão giông

Thanh âm trong vắt gợi

Mặc kệ người nghĩ ngợi

Mầm xanh cứ đợi thời

Mười năm như con nước

Sóng trước lụy sóng sau

Nỗi đời chẳng giống nhau

Trời xanh xao màu đất

Mười một xem như lớn

Ngột ngạt chuyện tranh hơn

Tiếng mềm khó khuyên lơn

Sách sờn gáy tơn tởn

Mười hai giờ chạm ngõ

Xanh đỏ tô vẽ đời

Thiếu gì món ăn chơi

Hơi đâu giành với giựt

Mười ba phải cam đành

Anh thi sĩ lầu xanh

Cô vẽ tranh châm biếm

Cũng đâu hiếm đúng không?

Mười bốn rộn tim yêu

Ai ra về thất thểu

Kẻ sai là người biểu

Dập dìu rồi đăm chiêu

Mười lăm tròn trăng lạnh

Trắng một màu dửng dưng

Giữa đồng không mông quạnh

Cô vào tối tìm quên

Mười sáu khá chông chênh

Bấp bênh, tình và nghĩa

Tựa món ăn trên dĩa

Ai đếm xỉa mặc tình

Tuổi mười bảy lao xao

Bỏ sau lưng phiền muộn

Xuôi về miền cổ tích

Tùy thích, mình kết giao

Mười tám ai cản nổi

Dẫu mỗi đứa một nơi

Tin yêu cao vời vợi

Tưởng như sẽ một đời

Chẵn mười chín tuổi đời

Ta cất lời từ tạ

Giờ cùng trời cuối đất

Chỉ còn giấc mơ hoang

Hăm hai lắm bẽ bàng

Đôi mươi hoàn lẻ một

Sắm vai kẻ dại dột

Khẽ khàng vấn khăn sô

Là cuối đất cùng trời

Hay thiên hoang địa lão

Tôi chưa hề được biết

Lầu xiêu, xanh rêu cỏ

Bỏ ngỏ lối tương lai.

(25/10/2005 - 25/10/2024)
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back