Chương 10: Thành Phượng Hoàng
Thành Phượng Hoàng là một trong những thành trì nổi tiếng ở Nguyệt Quốc trong Huyễn Giới. Đi giữa đường phố nhộn nhịp, Duy Uyên và Kẹo Bông cảm thấy nhìn không đủ, hai người à không một người một yêu hết nhìn bên này tới nhìn bên kia cứ như Hai Lúa lên thành.
Để nhìn ngắm nét đặc sắc của đường phố cổ đại, Duy Uyên dẫn theo Kẹo Bông từ từ dạo quanh các cửa hàng trên đường, cả những quán hàng rong cũng không bị bỏ qua. Nhất là những chổ bán đồ ăn, Kẹo Bông muốn ăn cái gì thì Duy Uyên mua cái đó, không hề suy nghĩ.
Thế là người chơi ở đó nhìn thấy cảnh lạ, một con thú nhỏ chỉ vào một món ăn, chủ nó là một cô bé xinh đẹp mua một phần món đó, thú nhỏ và chủ nó chia nhau một phần món ăn.
Đi đến cuối phố, Duy Uyên và nhóc nhỏ trên vai cô đã ăn no nê. Nhóc thú muốn ăn nữa nhưng đã đến giờ Duy Uyên ngủ, cô bảo Kẹo Bông chui vào nhẫn rồi rời game. Kẹo Bông muốn chơi thêm nhưng không có chị thì không vui nên bé ngoan ngoãn nghe theo.
Thế An chui ra khỏi hộp đăng nhập, cậu nhìn sang thấy cha mình vẫn còn trong game. Bé con hậm hực đi về phòng, hừ tại sao cha mẹ chơi game trễ được mà sao chị ấy lại không?
Thanh Duy đang nằm trên giường, điện thoại rung lên hiển thị là Phương Nhu gọi đến. Cô bắt máy chưa kịp nói gì thì giọng Phương Nhu vang lên: "Duy ơi, hôm nay tớ đã nhận được hộp đăng nhập rồi nè! Nó đẹp lắm luôn á! AA muốn chơi luôn bây giờ quá à. Mai mình mới bắt đầu chơi, muốn đi chung với Duy quá đi!"
"Ừ, mai đăng nhập xong thì nói cho mình địa điểm, mình qua đó." Thanh Duy nhẹ nhàng đáp lại.
"Không được, mình sẽ tự chơi khoản thời gian tân thủ này, khi nào mình ra khỏi đó mình sẽ đi tìm Duy." Phương Nhu từ chối.
"Ừ, cũng được." Thanh Duy hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn đồng ý.
"Ngủ ngon nha Duy." Phương Nhu hơi trầm giọng nói với bạn mình.
Không đợi Thanh Duy đáp lại, Phương Nhu đã cúp máy. Thanh Duy thấy hơi lạ, cô không nghĩ được bao lâu thì đã ngủ quên mất vì mệt mỏi.
Duy Uyên xuất hiện tại vị trí đang xuất ngày hôm qua, cô vừa đi được vài bước thì thấy vai của mình hơi nặng. Duy Uyên hơi mỉm cười nhìn nhóc bông xù vừa xuất hiện.
Kẹo Bông vui hớn hở dùng mặt cọ cọ Duy Uyên, tỏ vẻ chào buổi sáng. Hôm nay bé thức sớm ăn sáng xong là vọt vào phòng máy đợi chị đăng nhập. Cậu muốn cùng chị Duy Uyên đi chơi hết thành Phượng Hoàng.
Duy Uyên lại cùng Kẹo Bông tiếp tục chuyến thăm quan (ăn) khắp thành thị này. Hôm qua hai vị này đã vừa đi vừa ăn hết con đường chính từ cổng thành. Hôm nay, mục tiêu của họ là con đường cũng lớn khác (hai tên này có chung thuộc tính là không nhớ tên đường).
Thành Phượng Hoàng nổi tiếng với hai con đường chính là Chu Tước và Thanh Loan, hôm qua họ đã đi hết đường Thanh Loan, tiếp theo sẽ là đường Chu Tước.
Kẹo Bông ngồi trên vai Duy Uyên, vui vẻ nhìn các cửa hàng xung quanh, chờ mong hôm nay có món ngon gì, cái đuôi xù xù đong đưa biểu hiện tâm trạng rất tốt của bé. Nhưng trên đường không có nhiều hàng bán đồ ăn, Duy Uyên đã đi hơn nữa con phố mà chưa thấy chỗ nào có bán thức ăn, cái đuôi xù của Kẹo Bông cũng cụp xuống.
Chưa hết hi vọng cả hai cứ thế đi dạo đến hết con đường, cuối cùng chỉ tìm thấy một quán ăn nhỏ trong hẻm.
Quán ăn nhỏ không có tên nhưng chỉ cần ngửi mùi thức ăn bay ra bên ngoài thôi không một ai có thể rời bước đi. Kẹo Bông với Duy Uyên cũng vậy, cả hai vừa bước vào một phụ nữ trung niên hùng hổ bước đến.
"Nhóc con muốn ăn cái gì?" Bà ta không thèm để ý nói.
Duy Uyên và Kẹo Bông cùng chỉ vào hình món gà đặc biệt treo trên tường rồi mong đợi mà nhìn vào bà chủ quán. Bà ấy gật đầu rồi đi thẳng vào bếp luôn. Kẹo Bông nhảy xuống bàn ngồi ngay ngắn, chờ đợi món ngon.
Khi bà chủ bưng món ăn lên thì nhìn thấy cảnh một người một thú hai mắt lấp lánh nhìn chính mình, không, phải nói là nhìn vào cái thố trên tay bà. Tự dưng cảm thấy món ăn của mình được chờ đợi đến vậy, bà ấy cảm thấy hai đứa này thuận mắt hơn hẳn.
"Ehem, đây là món gà hầm ngũ sắc, món này nằm trong bộ gà bảy món của tiệm ta. Ăn thử đi." Bà chủ đặt món ăn xuống bàn nói.
Nghe xong bà chủ giới thiệu, hai chị em mắt lấp lánh nhìn con gà hấp trên dĩa. Không đợi Kẹo Bông nhắc, Duy Uyên đã xé hai cái đùi đặt vào trong dĩa trước mặt em nó, rồi xé một ít thịt để vào chén mình.
Nhóc nhỏ tuy rất muốn ăn liền, nhưng nhìn thấy chị cho mình hết hai cái đùi nó kêu lên kháng nghị. Duy Uyên thấy thế chỉ đành lấy lại một cái đùi rồi xé thêm thịt ức cho bé.
Ăn vào miếng đầu tiên cả hai mắt càng thêm sáng long lanh, rồi tăng nhanh tốc độ ăn, chưa được bao lâu một con gà đã bị xử lý sạch. Bà chủ ngồi ở bàn kế bên thích ý mà nhìn hai đứa nhỏ ăn xong mà thấy sự tự tin của đầu bếp trong mình được thỏa mãn cực độ. Bà ta hiền hòa đi làm thêm hai con gà nữa theo yêu cầu của Duy Uyên.
Duy Uyên và Kẹo Bông thỏa mãn ra khỏi quán nhỏ sau khi đã ăn hết năm con gà. Thế là những người xung quanh thấy được cảnh lạ này, bà chủ quán ăn khó tính đang đứng trước cửa cười vui niềm nở tiễn một cô gái, còn mời người ta thường xuyên tới nữa.
"Lần đầu tui thấy có người được bà ta tiếp đón như thế này, chứ bình thường bả hung dữ lắm." Người qua đường A nói.
"Đúng rồi đó, bà ta hung dữ còn hơn con vợ tui, vô ăn gọi nhiều món không ăn hết là bả chửi như con đẻ luôn." Người qua đường B cũng kể.
"Đâu đến nổi nào, tôi thấy bà ấy cũng hiếu khách lắm đấy chứ. Nhìn cô bé mới ra kia đi thấy em ấy rất vui mà." Người qua đường C nói.
Hai người kia cùng nhìn lại thằng bạn mới của mình với ánh mắt "tuổi trẻ chưa trải sự đời". Thấy tên này còn ngây thơ, hai người đang định giải thích tiếp. Đột nhiên hai người im bặt, cứng người khi nhìn thấy ánh nhìn tử vong của bà chủ quán ăn. Đến khi ba ta vào trong họ mới dám thở phào nhẹ nhỏm, rồi lôi kéo thằng bạn ngây ngô đi chỗ khác.
Duy Uyên và Kẹo Bông cảm thấy mĩ mãn với món gà hầm ở quán đó, hai chị em quyết định sẽ tới đó mỗi ngày để ăn hết các món trong tiệm.
Thế là Duy Uyên cùng em thú nhỏ bắt đầu chuyến du lịch ẩm thực trong game. Trong thành Phượng Hoàng này không chỗ nào bị bỏ qua, từ phủ thành chủ rộng lớn tới các quán ăn lề đường cả hai đều ghé đến.
Còn cửa tiệm trong hẻm của bà chủ khó tính thì hai chị em ngày nào cũng đến. Bà chủ luôn vui vẻ tiếp đón, thậm chí còn được giảm giá hay cho thêm món. Làm cho nhiều khách hàng khác ghen tị không thôi.
Để nhìn ngắm nét đặc sắc của đường phố cổ đại, Duy Uyên dẫn theo Kẹo Bông từ từ dạo quanh các cửa hàng trên đường, cả những quán hàng rong cũng không bị bỏ qua. Nhất là những chổ bán đồ ăn, Kẹo Bông muốn ăn cái gì thì Duy Uyên mua cái đó, không hề suy nghĩ.
Thế là người chơi ở đó nhìn thấy cảnh lạ, một con thú nhỏ chỉ vào một món ăn, chủ nó là một cô bé xinh đẹp mua một phần món đó, thú nhỏ và chủ nó chia nhau một phần món ăn.
Đi đến cuối phố, Duy Uyên và nhóc nhỏ trên vai cô đã ăn no nê. Nhóc thú muốn ăn nữa nhưng đã đến giờ Duy Uyên ngủ, cô bảo Kẹo Bông chui vào nhẫn rồi rời game. Kẹo Bông muốn chơi thêm nhưng không có chị thì không vui nên bé ngoan ngoãn nghe theo.
Thế An chui ra khỏi hộp đăng nhập, cậu nhìn sang thấy cha mình vẫn còn trong game. Bé con hậm hực đi về phòng, hừ tại sao cha mẹ chơi game trễ được mà sao chị ấy lại không?
Thanh Duy đang nằm trên giường, điện thoại rung lên hiển thị là Phương Nhu gọi đến. Cô bắt máy chưa kịp nói gì thì giọng Phương Nhu vang lên: "Duy ơi, hôm nay tớ đã nhận được hộp đăng nhập rồi nè! Nó đẹp lắm luôn á! AA muốn chơi luôn bây giờ quá à. Mai mình mới bắt đầu chơi, muốn đi chung với Duy quá đi!"
"Ừ, mai đăng nhập xong thì nói cho mình địa điểm, mình qua đó." Thanh Duy nhẹ nhàng đáp lại.
"Không được, mình sẽ tự chơi khoản thời gian tân thủ này, khi nào mình ra khỏi đó mình sẽ đi tìm Duy." Phương Nhu từ chối.
"Ừ, cũng được." Thanh Duy hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn đồng ý.
"Ngủ ngon nha Duy." Phương Nhu hơi trầm giọng nói với bạn mình.
Không đợi Thanh Duy đáp lại, Phương Nhu đã cúp máy. Thanh Duy thấy hơi lạ, cô không nghĩ được bao lâu thì đã ngủ quên mất vì mệt mỏi.
Duy Uyên xuất hiện tại vị trí đang xuất ngày hôm qua, cô vừa đi được vài bước thì thấy vai của mình hơi nặng. Duy Uyên hơi mỉm cười nhìn nhóc bông xù vừa xuất hiện.
Kẹo Bông vui hớn hở dùng mặt cọ cọ Duy Uyên, tỏ vẻ chào buổi sáng. Hôm nay bé thức sớm ăn sáng xong là vọt vào phòng máy đợi chị đăng nhập. Cậu muốn cùng chị Duy Uyên đi chơi hết thành Phượng Hoàng.
Duy Uyên lại cùng Kẹo Bông tiếp tục chuyến thăm quan (ăn) khắp thành thị này. Hôm qua hai vị này đã vừa đi vừa ăn hết con đường chính từ cổng thành. Hôm nay, mục tiêu của họ là con đường cũng lớn khác (hai tên này có chung thuộc tính là không nhớ tên đường).
Thành Phượng Hoàng nổi tiếng với hai con đường chính là Chu Tước và Thanh Loan, hôm qua họ đã đi hết đường Thanh Loan, tiếp theo sẽ là đường Chu Tước.
Kẹo Bông ngồi trên vai Duy Uyên, vui vẻ nhìn các cửa hàng xung quanh, chờ mong hôm nay có món ngon gì, cái đuôi xù xù đong đưa biểu hiện tâm trạng rất tốt của bé. Nhưng trên đường không có nhiều hàng bán đồ ăn, Duy Uyên đã đi hơn nữa con phố mà chưa thấy chỗ nào có bán thức ăn, cái đuôi xù của Kẹo Bông cũng cụp xuống.
Chưa hết hi vọng cả hai cứ thế đi dạo đến hết con đường, cuối cùng chỉ tìm thấy một quán ăn nhỏ trong hẻm.
Quán ăn nhỏ không có tên nhưng chỉ cần ngửi mùi thức ăn bay ra bên ngoài thôi không một ai có thể rời bước đi. Kẹo Bông với Duy Uyên cũng vậy, cả hai vừa bước vào một phụ nữ trung niên hùng hổ bước đến.
"Nhóc con muốn ăn cái gì?" Bà ta không thèm để ý nói.
Duy Uyên và Kẹo Bông cùng chỉ vào hình món gà đặc biệt treo trên tường rồi mong đợi mà nhìn vào bà chủ quán. Bà ấy gật đầu rồi đi thẳng vào bếp luôn. Kẹo Bông nhảy xuống bàn ngồi ngay ngắn, chờ đợi món ngon.
Khi bà chủ bưng món ăn lên thì nhìn thấy cảnh một người một thú hai mắt lấp lánh nhìn chính mình, không, phải nói là nhìn vào cái thố trên tay bà. Tự dưng cảm thấy món ăn của mình được chờ đợi đến vậy, bà ấy cảm thấy hai đứa này thuận mắt hơn hẳn.
"Ehem, đây là món gà hầm ngũ sắc, món này nằm trong bộ gà bảy món của tiệm ta. Ăn thử đi." Bà chủ đặt món ăn xuống bàn nói.
Nghe xong bà chủ giới thiệu, hai chị em mắt lấp lánh nhìn con gà hấp trên dĩa. Không đợi Kẹo Bông nhắc, Duy Uyên đã xé hai cái đùi đặt vào trong dĩa trước mặt em nó, rồi xé một ít thịt để vào chén mình.
Nhóc nhỏ tuy rất muốn ăn liền, nhưng nhìn thấy chị cho mình hết hai cái đùi nó kêu lên kháng nghị. Duy Uyên thấy thế chỉ đành lấy lại một cái đùi rồi xé thêm thịt ức cho bé.
Ăn vào miếng đầu tiên cả hai mắt càng thêm sáng long lanh, rồi tăng nhanh tốc độ ăn, chưa được bao lâu một con gà đã bị xử lý sạch. Bà chủ ngồi ở bàn kế bên thích ý mà nhìn hai đứa nhỏ ăn xong mà thấy sự tự tin của đầu bếp trong mình được thỏa mãn cực độ. Bà ta hiền hòa đi làm thêm hai con gà nữa theo yêu cầu của Duy Uyên.
Duy Uyên và Kẹo Bông thỏa mãn ra khỏi quán nhỏ sau khi đã ăn hết năm con gà. Thế là những người xung quanh thấy được cảnh lạ này, bà chủ quán ăn khó tính đang đứng trước cửa cười vui niềm nở tiễn một cô gái, còn mời người ta thường xuyên tới nữa.
"Lần đầu tui thấy có người được bà ta tiếp đón như thế này, chứ bình thường bả hung dữ lắm." Người qua đường A nói.
"Đúng rồi đó, bà ta hung dữ còn hơn con vợ tui, vô ăn gọi nhiều món không ăn hết là bả chửi như con đẻ luôn." Người qua đường B cũng kể.
"Đâu đến nổi nào, tôi thấy bà ấy cũng hiếu khách lắm đấy chứ. Nhìn cô bé mới ra kia đi thấy em ấy rất vui mà." Người qua đường C nói.
Hai người kia cùng nhìn lại thằng bạn mới của mình với ánh mắt "tuổi trẻ chưa trải sự đời". Thấy tên này còn ngây thơ, hai người đang định giải thích tiếp. Đột nhiên hai người im bặt, cứng người khi nhìn thấy ánh nhìn tử vong của bà chủ quán ăn. Đến khi ba ta vào trong họ mới dám thở phào nhẹ nhỏm, rồi lôi kéo thằng bạn ngây ngô đi chỗ khác.
Duy Uyên và Kẹo Bông cảm thấy mĩ mãn với món gà hầm ở quán đó, hai chị em quyết định sẽ tới đó mỗi ngày để ăn hết các món trong tiệm.
Thế là Duy Uyên cùng em thú nhỏ bắt đầu chuyến du lịch ẩm thực trong game. Trong thành Phượng Hoàng này không chỗ nào bị bỏ qua, từ phủ thành chủ rộng lớn tới các quán ăn lề đường cả hai đều ghé đến.
Còn cửa tiệm trong hẻm của bà chủ khó tính thì hai chị em ngày nào cũng đến. Bà chủ luôn vui vẻ tiếp đón, thậm chí còn được giảm giá hay cho thêm món. Làm cho nhiều khách hàng khác ghen tị không thôi.
Last edited by a moderator: