Ngôn Tình [Convert] Anh Ấy Thật Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Tề Công Tử

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi hieuha2910, 28 Tháng tám 2020.

  1. hieuha2910

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hieuha2910

    Không đợi Mạnh Hiểu Đồng nói chuyện, Minh Quân lấy di động ra, nhấn nút phát một đoạn ghi âm. Đầu tiên là thanh âm châm chọc của Minh Quân: "Anh cùng Mạnh Hiểu Đồng đồng tâm hiệp lực, thật đúng là chuyện gì cũng làm ra được."

    Cố Chấm Hàm hiển nhiên không hiểu ra sao: "Quân Quân, em nói như vậy là có ý gì? Anh khi nào cùng Mạnh Hiểu Đồng đồng tâm hiệp lực?"

    "Nhờ Mạnh Hiểu Đồng ban tặng, Hạ Đồng Đồng bị đưa vào đồn công an. Anh nên trở về và nói với Mạnh Hiểu Đồng rằng nếu là một người thông minh, không muốn bị người khác khinh rẻ thì nên cư xử cho đúng vào. Tôi đã muốn thành toàn cho các người, phần tâm tư cẩn thận này của cô ta nên thu liễm lại đi."

    Giọng nói tức giận của Cố Chẩm Hàm vang lên: "Nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà thành toàn? Anh không phải đã nói qua với em là anh với cô ta chỉ là nhất thời hồ đồ, anh như thế nào cùng với loại nữ nhân này ở chung một chỗ. Quân Quân, mặc kệ là như thế nào, người mà anh muốn kết hôn, thủy chung chỉ cho em. Nếu khai trừ cô ta có thể tiêu đi tức giận của em, khi quay về anh liền thôi việc cô ta."

    Mạnh Hiểu Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Minh Quân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Một nữ nhân bị hạ thấp đến loại trình độ này, thật hèn mọn, đê tiện.

    Minh Quân thu hồi điện thoại, nói với cô ta: "Cô đã đi quá xa rồi, một vừa hai phải, bằng không người khóc sẽ là cô."

    Mạnh Hiểu Đồng lúc này đúng là sắp khóc, nếu không phải đang ở công ty, cô sẽ không kìm chế được mà hét lên.

    Hiện tại mặc kệ là Minh Quân mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ xinh đẹp, hay từng món đồ trang sức đắt tiền trên người, tất cả đều đang kích thích thần kinh Mạnh Hiểu Đồng một cách mãnh liệt.

    Nước mắt của cô ta đã sắp trào ra, nhưng vẫn cố gắng hết sức để nén lại. Mục tiêu của Minh Quân đã đạt được, vân đạm phong khinh mà bước ra khỏi công ty.

    Mạnh Hiểu Đồng đứng dưới nắng hơn mười phút mới hoàn thần lại. Khóe môi lạnh run, biết kế tiếp còn phải trấn an Cố Chẩm Hàm, bạch cốt tinh Minh Quân, hại người rất nặng!

    Trở lại tạp chí xã, Minh Quân cẩn thận suy nghĩ những gì Lương Thần đã nói. Cô cẩn thận xem xét thái độ nên có đối với vấn đề này, sau khi xác nhận được thái độ, cô vẫn phải đưa ra quyết định đúng đắn nhất, bằng không thì khó đạt được kết quả tốt nhất.

    Lương gia giữa trưa ăn cơm đoàn viên, đã đặt một vị trí tốt nhất ở Thẩm Phương viên. Lương Thần ở nước ngoài lăn lộn nhiều năm, chính là ngẫu nhiên trở về.

    Hứa Bội Bội vào thời điểm nhớ con trai, liền gọi điện thoại trách cứ: "Suýt chút nữa anh đã quên cánh cửa mở ra từ hướng nào rồi phải không?"

    Hiện tại thì tốt rồi, đứa con của chính mình rốt cục trở về công tác. Khi nào nhớ đến, gọi một cuộc điện thoại liền có thể nhìn thấy. Trừ bỏ Lương Thần còn có Lương Tĩnh Xu cũng theo nước ngoài trở lại.

    Cô bước ra khỏi cánh cửa xoay của nhà hàng, vĩnh viễn luôn trong bộ dạng chỉnh tề nhất, ăn mặc đẹp không chê vào đâu được. Lương Thần đứng ở trong thang máy nhìn thấy cô, ngăn cản thang máy đi lên, cất tiếng gọi: "Chị, ở đây"

    Lương Tĩnh Xu tăng tốc một chút, từng bước bước vào thang máy, liếc mắt cẩn thận quan sát anh một cái. Thầm nghĩ, bộ lễ phục của Lương Thần trông khá đẹp, nhưng không giống với phong cách của những người trong giới thời trang, so với những người kia thì anh lại lịch sự tao nhã quý khí hơn.

    "Cảm giác thế nào? Công việc có thuận lợi không?"

    Lương Thần nhướng đôi lông mày xinh đẹp phàn nàn: "Biên tập Minh của chị thật nóng tính, cô ấy căn bản không đem em để vào mắt."

    Lương Tĩnh Xu nhìn chằm chằm từng con số đang nhảy lên, cười khẽ: "Cô ấy làm sao vậy?"

    "Sáng sớm em đưa ra ý kiến cho kế hoạch sơ bộ của tập san lần này, cô ấy nhảy dựng lên, một bộ dáng muốn ăn thịt em. Cô ấy còn nói nếu không tìm ra được lý do khiến cô ấy chấp nhận, liền đừng mơ tưởng đến có thể thay đổi được quyết định của cô ấy."

    Lương Thần ra vẻ ủy khuất: "Chị à, cô ấy rất bá đạo."

    Lương Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn: "Em ít đến đây, không tin cũng không được. Hơn nữa, Minh Quân chính là thích cố chấp, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi làm hỏng chuyện. Nếu em cảm thấy ý tưởng của cô ấy có vấn đề thì nhất định phải tìm được lý do thuyết phục. Nếu tìm không ra, thì chứng tỏ sự cố chấp của cô ấy là đúng."

    Lương Thần tấm tắc: "Em rốt cục biết sự sắc bén của cô ấy là học theo ai rồi."

    Sắp đến.

    Cửa thang máy mở ra, Lương Tĩnh Xu một bên bước ra ngoài vừa đi vừa nói: "Không cần biến thành chỉ trích chị."

    Lương thần nói: "Em làm sao dám."

    Hứa Bội Bội nghe được tiếng thang máy, liền bước ra khỏi phòng riêng đi tới.

    Nhìn thấy hai người ở đó, sốt sắng hướng Lương Tĩnh Xu nói: "Tĩnh Xu, con về rồi."

    Lương Tĩnh Xu gật đầu: "Dì Bội Bội, chào dì."

    Cô đối với Hứa Bội Bội trước giờ luôn ôn hòa, nhưng vẫn kiên trì gọi bà 'dì Bội Bội'. Cô không định nhận thêm một người mẹ.

    Một nhà đều đến đông đủ, Lương Kính Trung kêu phục vụ mang đồ ăn lên. Hôm nay Lương Kính Trung rất hưng trí, vui vẻ hớn hở nói: "Khó có dịp cả nhà cùng tụ hợp lại ăn một bữa cơm."

    Tất cả mọi người đều quá bận rộn, lúc trước cho dù Lương Tĩnh Xu ở trong nước, cũng rất ít khi qua về Lương gia. Một là thực sự bận rộn, hai là trong lòng luôn mâu thuẫn.

    Hiện tại, cô được chuyển ra nước ngoài, bọn họ chân chính trở thành người nhà. Lương Tĩnh Xu đem một bàn đồ ăn ngon nuốt xuống như đá. Đôi lúc thỉnh thoảng đánh giá Lương Thần, hắn nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Bất kể gặp hắn ở hành lang tầng dưới, hay khi vào phòng ăn, biểu hiện đều như cũ.

    Sau khi ăn xong, Lương Kính Trung và Hứa Bội Bội ngồi xe quay về Lương gia.
     
  2. hieuha2910

    Bài viết:
    0
    Chương 10.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hieuha2910

    Lương Tĩnh Xu muốn đến tạp chí xã. Lương Thần liếc mắt, đứng dưới ánh mặt trời, lười biếng nói: "Em về nhà ngủ một giấc đây."

    Lương Tĩnh Xu cười nhạt một tiếng: "Em là con nít sao? Ăn no rồi lại ngủ. Không còn việc gì để làm sao?". Nghe Lương Tĩnh Xu nói, hắn lại nhớ đến Minh Quân, liền cảm thấy mệt mõi: "Biên tập Minh thật làm cho em đau đầu, em thấy nếu cô ấy cứ như vậy thì tương lai sẽ chẳng có chàng trai nào dám lấy a."

    Lương Tĩnh Xu rốt cục cũng hiểu tại sao Minh Quân lại cho rằng người đàn ông này vô hại. Nếu không phải ích lợi sống còn của cô bị uy hiếp, thì chắc cô cũng tin anh chỉ là một kẻ hồn nhiên.

    "Vậy thì em giúp cô ấy đi." Lương Tĩnh Xu chuẩn bị rời đi, liền quay lại hỏi anh: "Em có muốn chị chở về không?"

    Lương Thần lắc đầu: "Không cần đâu, em có mang theo xe mà."

    "Được rồi" Lương Tĩnh Xu lái xe rời đi.

    Lương Thần không vội, anh dựa vào thân xe châm một điếu thuốc để giải tỏa. Một vòng khói bạc, mờ mờ ảo ảo được phun ra. Anh đờ đẫn ngẫm nghĩ một hồi, liền rút điện thoại trong túi ra.

    Thanh âm không mặn không nhạt của Minh Quân vang lên: "Tổng biên tập Lương, có chuyện gì sao?"

    Lương Thần nói: "Ra ngoài tán ngẫu một chút không?"

    "Có chuyện gì không thể nói ở tạp chí xã sao?"

    Lương Thần trầm mặc trong chốc lát: "Cô có chắc là muốn thảo luận chuyện riêng của hai chúng ta.. ở đó không?"

    Đây rõ ràng là uy hiếp nha!

    Cuối cùng, cô vẫn phải thỏa hiệp với tên đó, giọng tràn đầy không hài lòng: "Ở đâu?" Lương Thần nói ngay cho cô tên một quán cà phê.

    Quán cà phê vào đầu giờ chiều thực yên tĩnh, con mèo của chủ quán nằm lười biếng dưới ánh mặt trời khò khè ngủ say, nó thoải mái đến mức lông thỉnh thoảng hơi run lên khiến Lương Thần ghen tị.

    Anh ngước mắt lên nhìn, Minh Quân đến rồi.

    Thắt lưng của áo gió buộc quanh vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi chân thon dài, váy đung đưa theo nhịp chân, vô hạn phong tình. Kỳ thật Lương Thần có hơi kinh diễm, một người luôn biết cách ăn mặc, vừa nhìn thấy cô, liền cảm nhận được sự quyến rũ.
     
  3. hieuha2910

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hieuha2910

    Minh Quân nhanh chóng đẩy cửa bước vào, bỏ túi xách xuống ghế, ngồi lại hỏi anh: "Tổng biên tập Lương muốn nói cái gì". Tinh thần muốn được ngủ của Lương Thần đã trôi qua, hỏi ngược lại cô: "Uống gì trước cái đã?"

    Minh Quân thật sự không có hứng thú với việc nhàn nhã chút nào. Sau khi giải quyết chuyện của Hạ Đồng Đồng xong, cô quay lại tạp chí xã, và nhờ thư kí tìm một số ấn phẩm thời trang khác, cùng với ấn phẩm mấy tháng trước của《 khinh mới 》với mục đích là tìm ra những ý tưởng mới. Đang trong lúc xem bản thảo, cô lại nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập thân yêu.

    Cô một bụng đầy cảm xúc: "Nước thường."

    Lương Thần kêu một người phục vụ rót cho cô một ly nước. Anh cũng đang cảm nhận được Minh Quân sắp bốc hỏa, nhưng vẫn thản nhiên nhàn nhã dựa lưng vào ghế, hiếp mắt hỏi cô: "Cô có bao giờ mở một cuộc họp để bàn bạc về ý tưởng chưa?"

    "Không có."

    "Sợ ý tưởng của bản thân không được thông qua đi?"

    Minh Quân ngước mắt lên, Lương Thần luôn có tài trong việc chọc tức cô.

    "Nếu muốn vẫn có thể mở cuộc họp, nhưng, tôi vẫn sẽ cố chấp giữ nguyên ý tưởng ban đầu."

    Lương Thần một bộ bất đắc dĩ ấn xương mày: "Tôi đã nghe qua phong cách làm việc của biên tập Minh. Tuy nhiên, việc xuất bản một quyển tạp chí phải là mọi người cùng làm, đồng tâm hiệp lực, phối hợp cùng nhau thì mới có thể đạt được kết quả tốt nhất. Thành quả là sự kết tinh từ ý tưởng của tất cả mọi người, tôi không nghĩ rằng cô có thể đạt được kết quả tốt nhất nếu chỉ dựa vào chính bản thân mình."

    "Tôi không kiêu ngạo về thực lực của mình, tôi chỉ tin tưởng vào năng lực phán đoán thị trường của bản thân mà thôi."

    "Vạn nhất thất bại thì sao? Cô có dám nói rằng cô có thể duy trì sự nhạy bén và bình tĩnh mọi lúc không?"

    Minh Quân cảm nhận được sự bực tức trong lời nói của anh, cô vẫn tự tin nói: "Ít nhất thì từ trước đến nay tôi chưa từng mắc phải sai lầm nào."

    "Đó là lúc cô đang trong trạng thái bình tĩnh, nhưng tình hình lần này rõ ràng là khác."

    Sắc mặt Minh Quân đột ngột thay đổi: "Tổng biên tập Lương nói vậy là có ý gì?"

    Bầu không khí xung quanh hơi cứng lại.

    Lương Thần uống một ngụm cà phê, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô và nói: "Khi biên tập Minh hoàn toàn tỉnh táo, tôi tin tưởng vào sự phán đoán của cô. Tuy nhiên, tại buổi triển lãm thời trang này, lòng của cô rốt cuộc là bình lặng, hay sông cuộn biển gầm? , tôi nghĩ cô chính là người rõ ràng nhất. Cho nên, tôi nghĩ cái phong cách không ăn nhập gì với thị trường hiện nay của biên tập Minh, trong lòng nặng nề, có tâm sự hẳn là nguyên do đi?"

    Ngón tay Minh Quân siết chặt, như thể bị véo trúng chỗ đau, anh xuống tay không thực sự tàn nhẫn, nhưng vô cùng chính xác, làm cho cô có một cảm giác không thể trốn tránh. Chính sự vô lực và hít thở không thông này, làm cho cô ức chế, không khỏi tức giận. Nếu trước mặt là Lương Tĩnh Xu với cường độ áp lực cao, cô cũng chưa từng khó nhịn như vậy.

    Nhưng là, người trước mặt này, lại làm cho cô chững lại, một chút biện pháp đối chọi đều không có. Minh Quân tâm phiền ý loạn, nghĩ đến cái hôm cô cùng Cố Chẩm Hàm đối thoại, hắn quả nhiên là nghe được tất cả.

    Thời điểm cô và anh gặp nhau ở quán bar, nghĩ đến đó liền làm cho tinh thần cô suy sụp. Bởi vì uống quá nhiều rượu, cố ý buông thả mình vào khoái cảm, trầm luân trong đó, lý trí không còn sót lại gì. Bạn trai ở bên ngoài.. phản bội, còn dùng cách này để trả thù, cô ngay lúc đó còn có tâm tình để nghĩ thêm gì nữa sao. Như thế còn dám bảo bản thân tâm bình khí hòa? Thậm chí giữ được bình tĩnh?

    Minh Quân chính mình ngẫm lại, tự cảm thấy thật châm chọc.

    Quả nhiên, bọn họ biết về nhau quá nhiều, tất cả đều cảm thấy thẹn thấy rõ, và không có cách nào để làm việc cùng nhau. Minh Quân cảm nhận được một cỗ xúc động dần dâng lên, muốn đứng dậy rời đi.

    Lương Thần giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, hắn nói: "Chờ tôi nói hết cái đã, rồi rời đi cũng không muộn."

    Minh Quân trừng mắt nhìn hắn.

    Lương Thần xem như không nhìn thấy, nói tiếp: "Nếu người phủ định ý kiến của cô là Lương Tĩnh Xu, cô hẳn là sẽ không có những phản kháng cùng mâu thuẫn như vậy. Nhưng bây giờ mâu thuẫn đã khẳng định là có, vậy mà ban nãy cô lại nói bản thân có thể giữ được bình tĩnh cùng sự sắc bén trăm phần trăm trong mọi lúc sao?"

    Minh Quân lạnh lùng nhìn anh, thế nhưng lại không thể nói được gì để chống đỡ. Lương Thần mỗi câu cũng không xuôi tai, kích thích lửa giận của cô, nhưng cô lại không thể phản bác.

    Minh Quân nắm lấy túi xách và rời đi.

    Đi được hai bước, cô quay đầu lại: "Tôi nói rồi, chuyện ở Paris anh không cần phải nhắc lại."

    Lương Thần nhìn theo, cười nhếch môi, có thể làm cho tâm tình cô động đậy, hắn đột nhiên vô cùng thỏa mãn. Lúc này, lại trông giống một tay ăn chơi: "Đêm hôm đó, rốt cuộc là em để ý hay vẫn là tôi để ý a?"

    Nói xong, hắn còn cố ý kéo cô lại. Minh Quân như điện giật rút phăng tay ra, ánh mắt hung ác cùng căm phẫn. Lương Thần nhận được ánh mắt của cô, nụ cười trên mặt ngày càng lớn. Đôi mắt hẹp dài, phản chiếu ánh sáng tươi đẹp. Nó giống hệt như hôm anh cùng cô uống rượu vào tối hôm đó.

    Minh Quân cảm thấy không được tự nhiên, biểu cảm hiện giờ của cô thực khó để hình dung. Mà hiện tại bọn họ nào có bộ dáng cấp trên cấp dưới, tình huống này người khác nhìn vào rõ ràng là một đôi nam nữ đang tản tỉnh nhau.

    Minh Quân lui ra phía sau từng bước nói: "Được rồi, cứ coi như tôi đa tâm. Tôi sẽ mở một cuộc hội nghị thảo luận về dự án lần này. Nhưng là, mặc kệ thế nào, nếu không thể thuyết phục được tôi thay đổi quan điểm, tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp."

    Lương Thần đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn cô, rồi cười: "Ân."

    Thanh âm trầm thấp mà mị hoặc, cô có chút thất thần, rồi chật vật bỏ trốn mất dạng.

    * * *

    Mạnh Hiểu Đồng tâm sự nặng nề mà đợi một ngày, Cố Chẩm Hàm cũng chưa có quay về công ty. Nếu là trước đây cô vẫn có thể gọi điện cho anh.

    Chỉ cần hỏi một câu thôi. Nhưng những gì đã xảy ra ngày hôm nay khiến Mạnh Hiểu Đồng chột dạ. Cho đến khi tan làm, thấy Cố Chẩm Hàm còn chưa trở về, cô liền đến thẳng nhà anh đợi.

    Là một thư kí, cô thường xuyên giúp đỡ Cố Chẩm Hàm trong mọi việc, theo thời gian, Mạnh Hiểu Đồng hiểu rất rõ sở thích cùng thói quen của anh ta. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ được đặt chân vào không gian riêng tư của hắn.

    Trước đây, cho dù là muốn làm chuyện đó, cũng không hẹn ở nhà, Cố Chẩm Hàm sẽ trực tiếp đến khách sạn đặt phòng. Thỉnh thoảng cũng có đến những nơi sang trọng như khách sạn lớn, đặt phòng tổng thống.

    Nó thực sự có thể làm thỏa mãn mong muốn phù phiếm của một người đàn bà, nhưng Mạnh Hiểu Đồng trong tâm tư vẫn còn hi vọng xa vời. Nếu có thể bước vào nhà hắn, hằng ngày đều có thể thức dậy trên chiếc giường mà hắn ngủ thường ngày, hai ý nghĩa khẳng định sẽ không giống nhau.

    Mạnh Hiểu Đồng đứng ở nơi đó miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng phanh xe, cô ngẩn đầu.

    Là xe của Cố Chẩm Hàm.

    Chỉ thấy hắn rất nhanh đẩy của xe bước xuống, mặt không một biểu cảm hỏi cô ta: "Cô đến đây làm gì?"

    Mạnh Hiểu Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngày càng lãnh đạm của Cố Chẩm Hàm, vì cuộc điện thoại của Minh Quân, cô liền nghĩ đến chuyện Cố Chẩm Hàm sẽ tìm mình hỏi tội.

    Cô cũng không nghĩ đến việc thừa nhận mọi sai lầm của mình, hoặc đơn giản là cuối đầu để lấy lòng anh. Lúc tan tầm, có đi ngang qua siêu thị, nghĩ tới việc muốn mua một số nguyên liệu và nấu cơm cho anh ấy ăn. Nếu nán lại được đêm nay, có lẽ Cố Chẩm Hàm sẽ có thể tha thứ cho cô.

    Tuy nhiên, ý tưởng này nhanh chóng bị cô xua tan. Ban ngày bị Minh Quân làm nhục còn chưa đủ sao? Vì Cố Chẩm Hàm sẵn sàng cho Minh Quân cơ hội làm bẽ mặt cô nên chắc chắn bản thân anh sẽ không quan tâm đến cô.

    Cô hạ mình, ngược lại càng làm cho Cố Chẩm Hàm cảm thấy được cô bụng dạ khó lường. Mạnh Hiểu Đồng nhìn thẳng vào hắn, thoáng lãnh ngạnh nói: "Tôi đến là để nói cho Cố tổng việc từ chức."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...