Bạn được Sư tử lai dê mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
4 người đang xem

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Bài viết: 472 Tìm chủ đề
51 0
882f24d0d7113252f6132697f704be0c.jpg

Tác giả: Rewrite

Tình trạng: Hoàn Thành

Trong chậu thủy tinh nhỏ, một con cá vàng lặng lẽ bơi những vòng tròn bất tận, ngày này qua ngày khác, nó ngắm nhìn thành phố phồn hoa qua lớp kính cửa sổ. Ánh vảy vàng óng ánh, nó xoay vần trong làn nước tĩnh mịch. Tại sao?

Truyện ngắn nằm trong series " Khu Vườn Bí Mật " được lấy cảm hứng từ ca khúc "Someone Like You" được trình bày bởi Adele.


Mục lục

Chương 1: Vòng Tròn Cô Đơn

Chương 2: Lá Thư Không Gửi

Chương 3: Lời Thổ Lộ Muộn Màng

Chương 4: Bể Cá Mới

Chương 5 (có 2 cái kết)

- Hết-

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 472 Tìm chủ đề
Chương 1 - Audio


Chương 1: Vòng Tròn Cô Đơn

Những ngày tháng Tám, Sài Gòn như một chiếc lò nóng khổng lồ hầm hập hơi người sau cơn mưa lúc sáng sớm, cờ đỏ sao vàng chuẩn bị cho đại lễ 2/9 rợp bóng những con đường. Ánh nắng chói chang phản chiếu lên các tòa nhà chọc trời, hắt bóng đen dài xuống những dòng xe bất tận đang ùn ứ trên trục đường Điện Biên Phủ. Tiếng còi xe, tiếng động cơ và cả tiếng rao hàng của những gánh hàng rong vội vã trước giờ cao điểm hòa thành một bản giao hưởng đặc trưng của thành phố hơn mười triệu dân.

Lan bước ra từ căn hộ nhỏ của mình ở một con hẻm tại Bình Thạnh, chiếc khẩu trang che kín nửa mặt. Cô len lỏi qua dòng người ngược xuôi, hướng về trạm xe buýt. Chiếc xe buýt điện màu xanh lá cây dừng lại, cửa mở ra với một tiếng "pss" nhẹ. Cô bước lên, quẹt thẻ và tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Tiếng động cơ êm đến mức cô có thể nghe rõ tiếng nhạc từ tai nghe của một cô gái trẻ ngồi phía trước. Lan ôm chiếc túi vải màu be đơn giản, đặt nó lên đùi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố qua khung kính là một dãy những khối bê tông, kính và thép nối tiếp nhau, mọc lên vội vã, dường như chưa kịp hít thở không khí xung quanh. Những tòa nhà văn phòng sáng bóng phản chiếu ánh mặt trời, lấp lánh một vẻ đẹp lạnh lùng và xa cách. Lan thầm nghĩ: Mình cũng giống như một mắt xích nhỏ bé trong cỗ máy khổng lồ này, lặng lẽ vận hành mà chẳng mấy ai để ý. Đôi khi, một ý nghĩ thoáng qua: "Có lẽ một ngày nào đó, mình sẽ chọn một con đường khác để đi." Nhưng đi về đâu? Cô không biết, cũng không muốn nghĩ về điểm đến.

Công ty của Lan nằm ở một tòa nhà kính tại quận 1. Không gian văn phòng ngập tràn ánh đèn huỳnh quang và tiếng lách cách không ngớt của bàn phím. Cô làm việc cho một công ty công nghệ về dữ liệu, công việc chính là xử lý các báo cáo số liệu, tham gia những cuộc họp trực tuyến dài lê thê và trả lời vô số email chất chồng. Đồng nghiệp của cô đa phần là những người trẻ, năng động, lúc nào cũng rôm rả bàn tán về các dự án khởi nghiệp, về những chuyến du lịch hay chuyện tình cảm.

Chỗ ngồi của Lan ở một góc khuất nhất, có view nhìn ra thành phố qua tấm kính cường lực chạm trần. Cô thường chìm đắm trong thế giới của riêng mình trước màn hình máy tính. Cô cố gắng hoàn thành công việc một cách chỉn chu nhất để lấp đầy sự trống rỗng đang gặm nhấm bên trong. Một lần, sếp của cô yêu cầu cô ở lại làm thêm giờ cho một báo cáo không quá gấp. Lan ngẩng đầu lên, sau một giây im lặng, cô nói với một giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết: "Anh xem lại tiến độ được không ạ? Báo cáo này có thể để sang sáng mai em sẽ hoàn thành. Em nghĩ mọi người cũng cần được nghỉ ngơi đúng giờ." Sếp ngạc nhiên, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi gật đầu đồng ý. Khoảnh khắc ấy, Lan cảm thấy một tia chớp nhỏ của sự phản kháng lóe lên trong lòng, dù ngay sau đó, cô lại tự hỏi: "Phù.. Liều thật, lỡ mà ổng ghim mình thì khốn?"

Chỉ có Hương, cô đồng nghiệp ngồi bàn đối diện, là thỉnh thoảng lại chủ động bắt chuyện. Hôm đó, Hương xoay người sang, đẩy một gói bánh qua bàn Lan: "Ê, bữa nay tụi nhóm mình tụ tập ăn lẩu ở quán mới mở kia kìa. Sale off 30 phần trăm. Đi chung không?"

Lan ngước mắt lên, nở một nụ cười nhẹ và lắc đầu: "Cảm ơn Hương. Nhưng hôm nay mình hơi mệt. Cậu đi với mọi người vui nhé."

Hương nhăn mặt giả vờ thất vọng: "Úi, thiếu bà là mất vui đi một nửa đó nha! Thôi được rồi. Lần sau không cho khước từ nữa đâu!" Rồi cô xoay người đi, tiếp tục rủ rê mọi người. Sự nhiệt tình của Hương mang đến hơi ấm, nhưng đối với Lan, đôi khi nó lại quá rực rỡ so với thế giới nội tâm trầm lắng của cô.

Vào giờ nghỉ trưa, khi mọi người rủ nhau xuống quán cơm dưới tòa nhà, Lan thường tìm cớ ở lại. Cô gọi một ly cà phê sữa đá từ quán quen và ngồi một mình ăn cơm hộp tự chuẩn bị ở góc pantry. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa kính, in những vệt sáng dài trên sàn. Cô lấy điện thoại ra, lướt TikTok. Những video ngắn cứ thế lướt qua: Một cô gái hát cover một bài buồn, một chú mèo con ngủ ngon lành trong lòng chủ, một người lạ nào đó nhún nhảy theo vũ đạo đang hot.. Mỗi lần ngón tay cô gạt lên, cảm giác trống rỗng lại tràn về. Cuộc sống của cô trôi qua với những mảnh ghép vụn vặt, liên tục lướt qua mà chẳng đọng lại điều gì.

Cuối tuần, Lan thường lang thang đến các hiệu sách cũ. Cô thích lục tìm những cuốn sách đã qua sử dụng, nơi những người chủ cũ để lại những dòng ghi chú, những lời tâm sự vội vã bên lề trang giấy. Cô từng tìm thấy một dòng chữ nguệch ngoạc: "Đừng sợ yêu, dù có đau." Hay một câu khác: "Tôi cũng đã từng lạc lối như nhân vật trong này." Cô chụp lại tất cả, lưu giữ chúng trong một album riêng trên điện thoại như một cách âm thầm thu thập những mảnh vỡ cảm xúc của người khác để lấp đầy khoảng trống trong chính mình.

Khi hoàng hôn buông xuống, Lan lại bước lên chuyến xe buýt điện quen thuộc để trở về nhà. Thành phố lúc này khoác lên mình một màu sắc khác, rực rỡ và sống động dưới ánh đèn neon của các biển quảng cáo, nhưng với cô, nó vẫn là một khung cảnh xa lạ. Cô bước vào căn hộ nhỏ của mình, đóng cửa lại và khép mình trong thế giới riêng, nơi chỉ có cô và chú cá vàng nhỏ, người bạn thầm lặng chờ đợi cô sau một ngày dài.

Căn hộ nhỏ của cô nằm ở cuối hành lang chung cư. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, một sự tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với sự ồn ã phía ngoài kia. Cô cởi bỏ đôi giày gò bó, đặt chiếc túi vải lên kệ và thở dài một hơi. Ánh đèn ấm áp được bật lên, xua tan bóng tối đang len lỏi.

Trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, một chậu cá thủy tinh hình tròn lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh đèn. Bên trong, một chú cá vàng duy nhất, Vàng, bơi những vòng tròn vô tận, chậm rãi và đều đặn. Ánh mắt lấp lánh của nó ngày nào giờ vẫn thế, như một viên ngọc nhỏ, luôn ngắm nhìn thành phố xô bồ qua lớp kính cửa sổ với sự thờ ơ.

Lan nhẹ nhàng tiến lại gần, ngón tay khẽ chạm vào thành chậu thủy tinh mát lạnh: "Chị về rồi đây, Vàng." Cô thì thầm, giọng khàn đục sau một ngày ít nói: "Hôm nay của em thế nào? Vẫn chỉ loanh quanh trong thế giới nhỏ bé của mình thôi à?"

Vàng khẽ nghiêng mình, chiếc vây mỏng manh rung rung nhẹ trong làn nước, dường như đang lắng nghe. Chỉ một hành động nhỏ ấy thôi cũng đủ khiến trái tim cô như dịu lại. Nó không phán xét, không hỏi han, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Đó là điều cô cần nhất. Cô bỏ vào chậu vài hạt thức ăn, Vàng vội đớp lấy.

Cô nhớ lại cái ngày oi ả năm cuối đại học, khi cô bước vào tiệm cá cảnh nhỏ gần trường. Ánh mắt cô dừng lại ở nó, một chú cá vàng nhỏ với lớp vảy ánh lên màu vàng cam rực rỡ, bơi một mình trong một bể cá giữa hàng trăm con cá khác loài. Nó có vẻ lẻ loi, giống cô. Và thế là cô mua nó, mang về căn hộ nhỏ của mình, căn hộ mẹ đã mua cho cô trước khi tốt nghiệp đại học. Từ đó, Vàng trở thành người bạn thầm lặng, chứng kiến mọi thăng trầm trong cuộc sống cô, từ những năm tháng sinh viên đến khi trở thành một nhân viên văn phòng lặng lẽ.

Cô ngồi xuống ghế, mắt nhìn Vàng bơi lội mà lòng trĩu nặng. Hình ảnh Minh, chàng trai của những ký ức đẹp đẽ mà cũng đầy ám ảnh, lại hiện về: "Vàng này." Cô khẽ nói, như tâm sự với chính mình: "Hôm nay chị lại nhớ về anh ấy. Chị vẫn là giọt nước trong bể cá của em, cứ trôi nổi mãi mà chẳng biết đi đâu về đâu. Còn anh ấy.. Anh ấy đã bơi ra một đại dương khác rồi."

(Hết chương 1)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 472 Tìm chủ đề
Chương 2 - Audio


Chương 2: Lá Thư Không Gửi

Ký ức ùa về, dồn dập như dòng thác cuốn trôi mọi thứ. Đó là Minh của ba năm về trước, tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Anh luôn là trung tâm của mọi sự chú ý, với nụ cười rạng rỡ có thể xua tan đi những ngày u ám nhất. Lan nhớ như in cái cảm giác hạnh phúc lạc lõng khi trong một buổi chiều ăn kem với nhóm bạn, Minh bất chợt nhường que kem của mình cho cô. Tay anh chạm nhẹ vào tay cô, một cái chạm thoáng qua mà khiến tim cô như ngừng đập. Cô đã giữ que kem ấy đến khi nó chảy hết ra tay, chỉ vì mải nhìn Minh nói chuyện.

Rồi chuyến đi tình nguyện ở Tây Nguyên. Cô bị trật chân, Minh không ngần ngại cõng cô trên lưng, vượt qua một quãng đường dài lầy lội. Cô nép mặt vào lưng anh, ngửi thấy mùi mồ hôi pha lẫn mùi cỏ cây và ước đoạn đường này dài mãi. Khi cô bị ốm, anh là người mang cháo đến tận phòng ký túc xá. Những kỷ niệm ấy, với cô, là cả một bầu trời, nhưng với anh, có lẽ chỉ là những hành động tử tế bình thường của một người bạn.

Nhưng sâu thẳm, nỗi sợ hãi trong cô đã ngăn mọi lời tỏ bày. Bóng ma của một tuổi thơ không trọn vẹn, khi bố mẹ ly hôn và mẹ cô ôm nỗi đau đến suốt đời, khiến cô tin rằng càng yêu nhiều cũng đồng nghĩa với tổn thương nhiều. Cô sợ một khi nói ra, mọi thứ sẽ vỡ vụn và cô sẽ mất anh mãi mãi. Thời sinh viên, anh đã có bạn gái, vài cô chứ nhỉ? Nếu cô không nhớ nhầm. Ừ.. Thà giữ anh trong tim như một ký ức đẹp còn hơn là đối mặt với nguy cơ đánh mất.

Tốt nghiệp, Minh cuốn theo những dự định lớn lao của riêng anh, nhanh chóng như một cơn gió thoảng qua. Anh vào làm cho một công ty nước ngoài, bận rộn với những chuyến công tác và một cuộc sống mới. Cô thì vẫn ở lại, với công việc văn phòng bình lặng và những ngày tháng lặp lại tẻ nhạt. Cô tưởng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng mỗi lần hình ảnh của anh hiện lên trên trang cá nhân, một bức ảnh đi du lịch, một dòng trạng thái mới về công việc, trái tim cô lại thắt lại. Cô không bao giờ dám nhấn like hay bình luận, chỉ lặng lẽ xem rồi lướt đi, như một kẻ trộm sợ hãi trong chính những ký ức của mình.

Rồi cô tìm đến vẽ. Những bức tranh phong cảnh của cô tràn ngập màu sắc: Những cánh đồng xanh bát ngát, bầu trời mây trắng lãng đãng, những con đường trải dài vô tận. Chúng rực rỡ, tươi sáng, một thế giới đối lập hoàn toàn với sự u ám trong lòng cô. Cô vẽ để trốn chạy, tìm kiếm một miền đất mà ở đó, cô không còn là cô gái cô đơn, mất phương hướng nữa. Cô chụp ảnh những bức tranh rồi đăng lên facebook, nhưng chẳng ai quan tâm, chỉ vài like từ những người bạn thân.

Cơn mưa chiều ập xuống đột ngột, quật tới tấp vào cửa kính văn phòng, tiếng mưa rào ào ào bên ngoài không át nổi tiếng lách cách liên hồi trên bàn phím và tiếng rì rầm trao đổi công việc. Giữa lớp kính dày là hai thế giới đối lập, Lan đang chìm đắm trong một báo cáo dài dằng dặc thì chiếc điện thoại trên bàn rung lên một hồi dài.

Cô với lấy, màn hình sáng lên thông báo từ nhóm bạn đại học: "Tin vui chấn động! Minh đại ca nhà ta sắp lên xe hoa rồi! Chúc mừng cựu phó bí thư nhé!"

Tim Lan thót lại. Ngón tay cô run nhẹ, lướt mở nhóm chat. Dòng chữ đầu tiên vừa hiện lên đã khiến mọi âm thanh trong văn phòng dường như tan biến. Cô chỉ còn nghe thấy tiếng trống ngực mình đập thình thịch. Phía dưới dòng thông báo ấy là một tấm ảnh.

Minh, vẫn khuôn mặt điển trai ấy, nhưng giờ đã mang dáng dấp chín chắn của một người đàn ông sắp bước vào hôn nhân. Anh mặc bộ vest màu xám bạc sang trọng, một tay khoác nhẹ lên eo cô gái trong váy cưới trắng tinh khôi. Cô ấy cười rạng rỡ, nụ cười đầy tự tin và hạnh phúc, đặt nhẹ tay lên bàn tay anh. Họ đứng trong một studio lộng lẫy, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lấy họ, dường như một lời tuyên bố cho một khởi đầu viên mãn.

Một cảm giác tê dại lan từ đỉnh đầu xuống đến ngón chân Lan. Cô như bị ai bóp nghẹt trái tim, không thở nổi. Mắt cay xè, màn hình điện thoại nhòe đi trước mặt. Cô vội cúi gầm mặt xuống bàn, giả vờ tìm kiếm thứ gì đó dưới bàn, cố kìm nén một tiếng nấc nghẹn ứ trong cổ họng.

"Lan, bồ sao vậy?" Hương, đồng nghiệp bàn đối diện, lo lắng hỏi.

Lan ngẩng lên, gượng gạo nhoẻn một nụ cười. Cô vội đeo lại chiếc khẩu trang, như để che giấu đi sự run rẩy của đôi môi: "Không.. Không có gì. Chắc tại mưa gió thế này nên hơi nhức đầu thôi. Mình xin lỗi."

Cô quay lại màn hình máy tính, nhưng những con số và dòng chữ nhảy múa loạn xạ trước mắt, chẳng thể nào lọt vào đầu cô được nữa. Trong đầu Lan, một cuốn phim cũ được bật chạy. Hình ảnh Minh với nụ cười rạng rỡ ngày nào ùa về. Cái chạm tay vô tình khi học nhóm cùng anh dưới tán cây ở sân trường. Giọng hát ngọt ngào qua tiếng guitar của Minh trong chuyến tình nguyện Mùa hè xanh. Những câu trêu đùa hài hước của Minh làm cô không thể nhịn được cười. Tất cả những mảnh ký ức ngọt ngào ấy giờ đây như những mũi kim châm, xuyên thẳng vào tim, bởi chúng chẳng bao giờ thuộc về cô. Chúng chỉ là sự tử tế của anh, còn cô thì đã ảo tưởng và gán cho chúng một ý nghĩa khác.

Tan làm, cơn mưa vẫn chưa ngớt. Lan bước lên xe buýt điện, người ướt sũng nhưng chẳng màng đến. Cô ngồi thờ thẫn bên cửa sổ, nhìn những giọt nước mưa chảy dài trên kính, biến những ánh đèn thành phố thành những vệt sáng mờ ảo, nhoè nhoẹt. Cô cắm tai nghe, bật một bản nhạc cũ. Giai điệu buồn của Adele vang lên, từng lời hát dường như được viết riêng cho hoàn cảnh của cô lúc này, càng khoét sâu thêm nỗi đau:

I heard that you're settled down

Tôi nghe nói bạn đã ổn định cuộc sống

That you found a girl and you're married now

Rằng bạn đã tìm được một cô gái và giờ bạn đã kết hôn

I heard that your dreams came true

Tôi nghe nói giấc mơ của bạn đã thành hiện thực

Guess she gave you things, I didn't give to you

Đoán là cô ấy đã cho bạn nhiều thứ, tôi đã không đưa cho bạn

Old friend, why are you so shy?

Bạn cũ ơi, sao bạn lại nhút nhát thế?


(Bài hát Someone Like You - Sáng tác bởi: Adele và Dan Wilson)

Về đến căn hộ, bóng tối và sự tĩnh lặng lại ùa về. Lan vứt túi xách, lao thẳng đến chỗ chiếc laptop. Cô cần một người để trút bầu tâm sự. Sau vài hồi chuông, khuôn mặt rạng rỡ của Hà, người bạn thân thời đại học, hiện lên trên màn hình. Khung cảnh nhộn nhịp phía sau Hà với đầy đồ chơi trẻ con.

"Ôi giời, cuối cùng thì mày cũng chịu gọi cho tao đấy à?" Hà cười lớn, giọng vẫn đầy năng lượng dù trông có vẻ hơi bù đầu: "Sao thế, trông bà như con mèo bị lạc mẹ vậy?"

Lan cố nén một tiếng thở dài: "Hà.. Tao vừa thấy tin Minh sắp cưới."

Im lặng. Nụ cười trên môi Hà tắt dần, thay vào đó là một ánh mắt đầy thông cảm: "Ừ.. Tao cũng thấy rồi. Thiệp cưới đẹp lắm. Nhìn họ.. Hạnh phúc nhỉ."

"Ừ." Lan khẽ khàn lại: "Hạnh phúc thật."

"Lan.." Hà hạ giọng, khuôn mặt nghiêm lại: "Đừng bảo với tao là đến giờ này, mày vẫn còn để ý đến anh ấy nhé."

"Tao không biết nữa.." Lan thì thầm, mắt nhìn xuống bàn tay đang cào xé nhau: "Tao chỉ biết là khi nhìn thấy tấm ảnh đó, tim tao như vỡ vụn ra. Nó đau lắm, Hà ạ."

Hà thở dài một hơi đầy chua chát: "Trời ạ, Lan. Cuộc sống này không dừng lại vì một người đàn ông đâu. Mày cứ ôm khư khư cái bóng quá khứ thế thì bao giờ mới sống tiếp được? Tao nói thật đấy, lấy chồng đâu phải thiên đường. Cãi nhau vì con cái, vì cơm áo gạo tiền, mệt phờ ra. Nhưng ít ra.. Tao có một mái ấm. Còn bà? Bà cứ thu mình trong cái vỏ ốc ấy thì chỉ có thêm khổ thôi."

"Tao biết.." Lan yếu ớt đáp: "Nhưng mà nói thì dễ lắm, làm mới khó."

Đúng lúc đó, đứa con nhỏ của Hà chạy tới, ríu rít gọi mẹ. Hà quay sang dỗ con với một vẻ dịu dàng hiếm thấy, rồi quay lại màn hình, ánh mắt đã phần nào mềm mại hơn: "Bà nghe tui đi.. Hãy quên! Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Quan trọng là bà phải tự đứng dậy. Chứ cứ để tình yêu đơn phương, nó đày đọa mình hoài thế à? Không đáng đâu."

Cuộc gọi kết thúc. Căn phòng lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ như một điệp khúc buồn không dứt. Lan lê bước đến bên chậu cá. Vàng vẫn bơi lội thong dong, đôi mắt tròn ngây thơ nhìn cô: "Vàng ơi.." Giọng cô nghẹn lại, nước mắt lăn dài trên má: "Hôm nay chị thấy mình thật tội nghiệp, Vàng à. Chị giống như cái bóng của chính mình vậy. Cứ lẽo đẽo đi theo một hạnh phúc không bao giờ thuộc về mình."

Vàng khẽ đập nhẹ đuôi, bơi một vòng tròn chậm rãi trong chiếc bể nhỏ bé. Sự im lặng của nó lúc này mang đến an ủi, đồng thời phản chiếu sự cô độc tột cùng của cô. Trong lòng Lan, một câu hỏi lớn dần lên: Liệu cô có bao giờ dám bước ra khỏi cái bóng của chính mình?

Thành phố về đêm càng lúc càng lên đèn, ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng xuyên qua khung cửa sổ, in những hình thù kỳ dị lên sàn nhà. Lan cầm trên tay ly trà xanh nóng, hơi nước bốc lên mờ ảo. Cô mở một diễn đàn online trên điện thoại, những ngón tay gõ nhẹ dòng tâm sự bằng một tài khoản ẩn danh, không tên thật, avatar là hình một chú cá vàng, cô đăng dòng trạng thái: "Tôi không hiểu nổi bản thân mình. Cứ lặp đi lặp lại như một bản nhạc được lập trình sẵn, ngày qua ngày chỉ biết nhìn về quá khứ. Nhớ về một người chưa từng thuộc về mình. Có phải vì trái tim này chưa từng có cơ hội được nói ra, nên nó mãi không chịu ngừng đau?"

Thỉnh thoảng, cô lại chia sẻ một phần nhỏ nỗi lòng lên diễn đàn ấy. Vài biểu tượng trái tim, vài lời an ủi từ những người xa lạ: "Cố lên bạn nhé!" "Rồi sẽ qua thôi!" Nhưng tất cả chỉ như những viên sỏi ném xuống mặt hồ, gợn lên một chút rồi lại chìm vào im lặng. Thế giới ảo càng ồn ào, cô lại càng thấy mình lẻ loi. Ở đó, người ta dễ dàng trao nhau những lời động viên, nhưng chẳng ai thực sự chạm được vào nỗi đau của ai.

Trước khi đi ngủ, cô lại tìm đến sự an ủi nơi Vàng. Ngoài kia, tiếng còi xe cứu thương văng vẳng. Cô chống cằm, đôi mắt mệt mỏi dõi theo từng vòng bơi của người bạn nhỏ: "Vàng ơi, chị mệt mỏi lắm rồi." Giọng cô nhỏ dần, đầy vẻ bất lực: "Cứ như thể có một bức tường kính vô hình ngăn cách chị với tất cả. Chị nhìn thấy hạnh phúc, thấy ánh sáng, nhưng không thể nào với tới được. Chị chỉ có thể đứng nhìn và chờ đợi một điều kỳ tích nào đó sẽ xảy đến."

Vàng lại xoay mình, chiếc đuôi mềm mại khẽ vẫy. Ánh mắt ngấn nước, Lan khẽ cười một nụ cười gượng gạo. Cô biết rõ hạnh phúc không phải là thứ để chờ đợi, mà phải tự mình tạo ra. Nhưng nhận thức ấy mơ hồ như sương khói, chẳng đủ sức kéo cô ra khỏi vỏ bọc an toàn mà cô đã dày công xây đắp bấy lâu nay. Cô đã quá quen với sự cô độc của chính mình.

Và trong bóng tối, với tiếng thở dài khẽ thoát, cô lại một lần nữa chìm vào thế giới của những ký ức, nơi có hình bóng của một chàng trai soái ca và nỗi sợ hãi không dám yêu của một cô gái tự ti.

Những ngày sau cú sốc, thành phố trong mắt Lan được phủ một lớp màng xám xịt. Tiếng còi xe, ánh đèn và cả những gương mặt vội vã nơi công sở đều trở nên nhòe nhoẹt, xa lạ. Cô sống trong một trạng thái vô định, như một chiếc lá vàng lìa cành, chao đảo giữa dòng đời hối hả mà không tìm được điểm tựa. Mọi suy nghĩ của cô đều quy về một mối: Minh.

Một buổi tối, khi tiếng mưa rào rít qua cửa sổ và thành phố chìm vào một sự ồn ào ướt át, Lan ngồi trước bàn và viết. Tờ giấy trắng trải ra như một thử thách. Cô cầm bút, những dòng chữ đầu tiên được viết ra trong run rẩy:

"Minh thân mến,

Có lẽ cậu sẽ ngạc nhiên khi nhận được lá thư này, hoặc có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhận được nó. Mình viết những dòng này không phải để níu kéo điều gì, mà chỉ để nói ra những điều đã chất chứa trong lòng mình suốt bao năm nay. Mình đã thích cậu, từ cái ngày.."

Cô viết như trút hết tâm tình, từng câu từng chữ gom nhặt những mảnh ký ức vỡ vụn được gom nhặt lại. Cô kể về lần đầu chú ý đến nụ cười của anh, về cảm giác tim đập loạn nhịp mỗi khi anh vô tự chạm vào tay cô, về những đêm dài tự vấn bản thân vì một tình cảm không dám gọi tên, về sự tự ti luôn ám ảnh cô. Lá thư dài dần, thấm đẫm nước mắt và sự yếu đuối mà cô chẳng bao giờ dám để lộ.

Nhưng khi viết đến dòng cuối, ký tên, nhìn lại những con chữ đầy xúc cảm, một nỗi sợ hãi dâng lên. Cô hình dung ra ánh mắt ngỡ ngàng, có thể là thương hại, hoặc tệ hơn là sự khó xử của Minh: "Mình đang làm trò gì vậy? Anh ấy sắp cưới rồi. Lá thư này sẽ chẳng khác nào một gánh nặng, một trò cười." Nghĩ thế, cô vò nát tờ giấy, ném nó vào thùng rác, dường như ném đi một phần tự trọng vừa bị tổn thương. Hành động mạnh mẽ ấy nhanh chóng được thay thế bằng một sự rỗng tuếch còn lớn hơn.

Vài hôm sau, trong một phút yếu lòng sau vài lon bia, Lan cầm điện thoại lên. Ngón tay cô lướt trên màn hình, tìm đến cái tên thân thuộc. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô nhấn nút gọi. Chuông reo từng hồi khô khốc, mỗi tiếng chuông dội vào thái dương cô, nặng nề như nhát búa. Đến hồi chuông thứ năm, cô hoảng hốt cúp máy, ném chiếc điện thoại xuống ghế như ném một cục than hồng.

Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Minh: "Lan à, có phải cậu vừa gọi mình không? Có chuyện gì à?"

Tim Lan thắt lại. Cô vội vàng gõ lại: "Không có. Mình bấm nhầm thôi. Xin lỗi đã làm phiền."

Gửi đi rồi, cô cảm thấy mình thật hèn nhát và tội nghiệp.

Không thể trốn lì trong nhà, cô lấy xe máy và lang thang khắp các con phố quận 1. Thành phố về đêm nhộn nhịp, rực rỡ, nhưng chỉ càng làm cô thấy lẻ loi. Cô ghé vào một quán cà phê acoustic nhỏ, gọi một ly cacao nóng. Góc quán, một chàng trai trẻ, Lâm, cũng là thành viên câu lạc bộ thiện nguyện của Lan, ngồi một mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn ca sĩ hát dưới ánh đèn lấp lánh. Nhưng tâm trí Lan giờ đây chẳng thiết tha ai khác ngoài bóng hình của Minh trong ký ức, cô không muốn bắt chuyện.

Một buổi chiều cuối tuần, cô lại gọi cho Hà. Khuôn mặt rạng rỡ của người bạn hiện lên, hậu cảnh là đứa con nhỏ đang nghịch đồ chơi: "Bà gọi nữa rồi, lại có chuyện gì không yên à?" Hà hỏi, giọng vẫn đầy ắp sự sống nhưng thoáng chút mệt mỏi.

"Hà này." Lan ngập ngừng, giọng run run: "Cậu còn nhớ cái lần tớ bị trật chân ở Tây Nguyên không?"

"Nhớ chứ! Lần đó mà không có Minh cõng thì bà chết ở trên đó rồi. Nhìn hai đứa lúc đó mà tớ cứ tưởng sắp có chuyện gì đó cơ đấy."

"Ừ." Lan cắn môi, nói nhỏ như sợ ai nghe thấy: "Chính lúc đó, tớ đã biết mình thích cậu ấy thật rồi. Cảm giác được anh ấy che chở, lo lắng.. Nó khiến tớ mong manh và yếu đuối lắm. Nhưng rồi thì.. Chẳng có gì xảy ra cả."

Hà thở dài một hơi đầy chua chát: "Lan, tớ nói thật nhé. Đôi khi tớ nghĩ, giá mà ngày đó bà dũng cảm lên một chút, có khi giờ mọi chuyện đã khác rồi. Nhưng mà thôi, nói lại làm gì."

"Chính vì nghĩ đến những chuyện đó mà tớ mới càng sợ, càng dằn vặt." Lan khẽ đáp: "Tớ sợ thừa nhận rồi mọi thứ cũng tan vỡ, sợ phải đối mặt với những thứ không hoàn hảo, sợ làm ảnh hưởng tới việc cậu ấy cưới vợ."

"Nghe này, bà phải tự hỏi chính mình một câu thôi: Bà muốn sống mãi trong cái bóng của quá khứ, hay muốn bước ra để có một tương lai thực sự cho riêng mình?"

Câu hỏi của Hà xé toang màn sương mù trong tâm trí Lan, như một nhát chém sắc. Cô im lặng. Trong đầu cô, những lời nói đó vang vọng như một lời cảnh tỉnh.

Đêm đó, căn hộ lại chìm vào tĩnh lặng. Lan ngồi bên chậu cá, mở ứng dụng nhật ký cá nhân. Ngón tay cô lướt trên bàn phím: "Nhật ký ạ, mình sợ. Mình sợ nói ra rồi sẽ đánh mất tất cả, mất đi hình ảnh đẹp đẽ trong ký ức. Nhưng nếu không nói, thì có khác gì mình chưa từng tồn tại trong câu chuyện của anh ấy? Mình cứ như một giọt nước trong bể cá này, trôi nổi vô định, chẳng biết đi đâu, về đâu."

Cô gõ xong, lưu lại, rồi ngẩng lên. Vàng vẫn bơi những vòng tròn vô tận, kiên nhẫn và im lặng như một nhà hiền triết nhỏ: "Vàng ơi." Lan khẽ nói, giọng đầy bất lực: "Chị phải làm sao bây giờ?"

Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng nước gợn nhẹ và ánh đèn vàng hắt xuống chậu thủy tinh, in bóng lẻ loi của cô lên tường.

(Hết chương 2)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 472 Tìm chủ đề
Chương 3 - Audio


Chương 3: Lời Thổ Lộ Muộn Màng

Một ngày đầu tháng Chín, khi những cơn mưa dần ngớt và nắng bắt đầu len lỏi qua kẽ lá, Lan ngồi trong một quán cà phê gần công ty. Trên tay cô là chiếc điện thoại. Cô mở Messenger, màn hình sáng lên với cái tên quen thuộc: Minh. Ngón tay cô run rẩy, từng chữ được gõ ra một cách đầy khó nhọc: "Nghe tin cậu sắp cưới, chúc mừng cậu. Lâu rồi không gặp, không biết cậu có rảnh để đi uống cà phê một lần không?"

Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, tim đập dồn dập như trống trận. Một giây, cô muốn xóa bỏ tất cả, thu mình lại trong vỏ ốc quen thuộc. Nhưng rồi hình ảnh lời nói của Hà lại hiện lên: "Bà muốn sống mãi trong cái bóng của quá khứ, hay muốn bước ra để có một tương lai thực sự cho riêng mình?" Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm của cả đời người và nhấn nút Gửi.

Màn hình hiện lên: "Tin nhắn đã gửi."

Lan thở hắt ra, một cảm giác vừa trút được gánh nặng ngàn cân, vừa bước chân ra khỏi vách đá vào khoảng không vô định.

Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên. Tim Lan như ngừng đập.

Minh trả lời: "Ừ, cảm ơn cậu. Lâu rồi thật. Gặp nhau đi, tuần sau mình rảnh."

Lan sững sờ nhìn dòng chữ. Một luồng cảm xúc hỗn độn vừa vui, vừa sợ hãi, vừa mong chờ, vừa hoảng loạn ùa về. Nó như một cánh cửa quá khứ bất ngờ được mở toang, và cô không biết mình sẽ thấy gì ở bên trong.

Cô ngẩng lên, nhìn qua khung kính cửa sổ. Dòng xe ngoài kia vẫn hối hả, thành phố vẫn vận hành không ngừng nghỉ. Trong lòng cô, nỗi lo âu và một tia hy vọng nhỏ nhoi trộn lẫn, như những giọt nước mưa còn đọng lại trên lá, long lanh dưới ánh nắng chiều.

Lan mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Rồi cô thì thầm, chỉ đủ cho chính mình nghe thấy: "Vàng ơi, rồi đó. Chị sắp phải đối mặt với quá khứ của mình rồi.."

Quán cà phê nằm im lìm bên bờ sông Sài Gòn vào một buổi chiều tháng Chín. Ánh hoàng hôn vàng óng rải những vệt sáng cuối ngày lên mặt nước phẳng lặng, nhuộm một màu cam dịu lên những chiếc bàn gỗ ngoài hiên. Lan đến sớm, chọn một góc khuất gần cửa sổ, nơi cô có thể ngắm nhìn những con tàu hàng lững lờ trôi theo dòng nước màu ngà. Trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc đang cuộn xoáy, nửa muốn chạy trốn, nửa muốn được giải thoát khỏi gánh nặng đã đè nặng suốt bao năm.

Tim đập thình thịch, tay run nhẹ, cô cố hít một hơi thật sâu. Mùi cà phê rang mộc và hương vani ngọt ngào trong quán dường như càng làm cô thêm ngột ngạt: "Mình đang làm gì ở đây? Tại sao phải tự mình khoét sâu vào vết thương cũ?" Cô tự vấn trong khi những ngón tay bất an gõ nhẹ lên mặt bàn.

Một nhân viên phục vụ trẻ tiến lại gần, nụ cười thân thiện: "Chị dùng gì ạ?"

Giọng Lan hơi run: "Cho mình một ly latte nóng.. Cảm ơn bạn!"

Cô nhìn ra cửa sổ, thành phố lúc này giống một bức tranh sống động với những ánh đèn bắt đầu lấp lánh. Tiếng còi tàu vọng từ xa nghe như tiếng thở dài của thành phố.

Rồi Minh xuất hiện.

Vẫn dáng đi nhanh nhẹn đó, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, nhưng giờ đã mang theo một sự chín chắn khác. Chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng, mái tóc được cắt gọn gàng và trên ngón tay áp út lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim, vật chứng cho một cuộc đời mới mà cô không thuộc về. Anh bước tới, vẫy tay chào và khoảng cách giữa họ bỗng trở nên xa vời vợi dù chỉ cách nhau một chiếc bàn.

"Lâu lắm mới gặp lại cậu, Lan." Minh mở lời, giọng ấm áp quen thuộc.

Lan cố gượng cười: "Ừ, lâu rồi.. Cậu vẫn khỏe chứ?"

"Bận lắm! Công việc mới, dự án mới, cuộc sống mới.." Anh dừng lại, nụ cười hơi ngượng ngùng: "Mình sắp cưới, cậu biết rồi đấy."

Nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, đặt ly Americano trước mặt Minh. Khoảng lặng ngắn ngủi đó đủ để Lan thu lại chút bình tĩnh.

Họ bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm cũ: Những buổi thuyết trình ở giảng đường, chuyến đi tình nguyện ở Tây Nguyên, những lần thức trắng làm bài tập nhóm. Minh cười lớn khi nhớ lại cảnh Lan vấp ngã giữa con dốc đầy bùn: "Lúc đó tớ cứ tưởng cậu bị thương nặng, may mà chỉ trầy xước nhẹ." Anh nói, ánh mắt hướng về quá khứ.

Lan mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thấy một nỗi đau nhói lên: "Ừ, lúc đó may có cậu giúp."

Rồi đột nhiên, Minh lấy từ trong túi ra một tấm thiệp màu ngà, nhẹ nhàng đẩy về phía cô: "Thiệp cưới của tớ. Muốn tự tay đưa cho cậu."

Tay Lan run nhẹ khi chạm vào tấm thiệp. Trên đó, hình ảnh Minh và cô dâu tương lai cười hạnh phúc dưới lớp giấy bóng mỏng. Cô gái ấy thật xinh đẹp, với nụ cười tỏa nắng và ánh mắt đầy tự tin. Mọi thứ trở nên thật rõ ràng: Đây không phải là câu chuyện cổ tích mà cô là nàng công chúa.

"Cô ấy trông thật tuyệt." Lan thì thầm, cố giữ cho giọng nói không run.

Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Cô ấy là người hiểu tớ nhất. Cậu biết đấy, công việc của tớ yêu cầu di chuyển liên tục, nhưng cô ấy luôn thông cảm và ủng hộ."

Không gian chợt im lặng. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ hệ thống âm thanh của quán, nghe giống tiếng thở dài.

Rồi Minh hỏi, bằng giọng điệu quan tâm nhưng vô tình: "Còn cậu? Sao vẫn độc thân thế? Tìm ai đó đi chứ, đừng để cuộc sống chỉ xoay quanh công việc."

Câu nói đó như chiếc kim châm vào quả bóng đã căng đầy nước mắt. Lan cúi mặt xuống, những ngón tay siết chặt ly nước của mình. Cô biết đây là thời điểm, là cơ hội cuối cùng để nói lên sự thật đã giấu kín bao năm.

Giọng cô run rẩy, nhưng rõ ràng: "Mình.. Có điều muốn nói với cậu."

Minh nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

"Suốt ba năm đại học." Lan ngừng lại, nuốt nước bọt: "Mình đã thích cậu. Không, chính xác hơn là mình đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên. Mỗi ngày đến trường, mình chỉ mong được gặp cậu. Những buổi nhóm làm bài tập, những chuyến đi chung, thậm chí cả những lần cậu vô tình chạm tay mình.. Tất cả đều là những kỷ niệm quý giá nhất với mình."

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má: "Mình biết giờ nói ra đã quá muộn. Cậu sắp cưới rồi và mình thật sự chúc phúc cho cậu. Nhưng mình phải nói ra, dù chỉ một lần.."

Minh sững sờ. Ánh mắt anh từ ngạc nhiên chuyển sang tiếc nuối. Anh im lặng một lúc lâu, như thể đang tìm từ ngữ thích hợp: "Lan.." Giọng anh trầm xuống: "Tớ.. Tớ không biết. Thật lòng, tớ không hề hay biết. Đôi khi tớ thấy cậu nhìn mình khác lạ, nhưng tớ nghĩ.. Tớ nghĩ đó chỉ là tình bạn."

Anh thở dài: "Giờ thì mọi thứ đã khác rồi. Tớ yêu vợ sắp cưới của tớ và cô ấy là người phù hợp với cuộc sống hiện tại của tớ. Nhưng mà.. Nếu tớ biết sớm hơn, có lẽ mọi thứ đã khác."

Khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như sụp đổ trước mắt Lan, với tiếng nhạc jazz vẫn vang vọng xa xăm từ quán cà phê. Cô đứng bật dậy, ghế kêu lên một tiếng chát chúa: "Xin lỗi, mình.. Mình phải đi." Cô lắp bắp, lấy tay che đi tiếng nấc.

Không đợi Minh kịp phản ứng, Lan lao ra khỏi quán. Trời Sài Gòn bất ngờ đổ mưa nặng hạt, những giọt nước lạnh buốt hòa cùng nước mắt nóng hổi trên mặt cô. Cô chạy qua những con phố đông đúc, tiếng còi xe và tiếng mưa rơi hòa vào nhau thành một bản nhạc xé lòng.

Giữa dòng người hối hả, Lan cảm thấy mình thật nhỏ bé và lẻ loi. Cô đã nói ra, nhưng tại sao nỗi đau không vơi đi mà còn như nhân lên gấp bội?

Lan trở về nhà trong bộ dạng ướt sũng. Mưa Sài Gòn trút nước, hòa lẫn với nước mắt còn vương trên má cô, tạo thành một thứ hỗn hợp mặn chát của nỗi đau và sự tẩy rửa. Căn hộ im lặng chào đón cô, ánh đèn bật lên, soi rõ những hạt nước lấp lánh trên áo khoác. Cô buông thõng chiếc túi xách nặng trĩu xuống sàn, để mặc cơ thể mệt mỏi tựa vào cánh cửa. Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ có tiếng máy lọc nước nhỏ xìu xìu trong bể cá là âm thanh duy nhất.

Cô bước đến bên bàn, nơi Vàng, chú cá nhỏ, vẫn bơi những vòng tròn bất tận trong thế giới thủy tinh của mình. Ánh mắt cô dán chặt vào nó, tìm kiếm một sự đồng cảm: "Chị đã làm xong rồi, Vàng ạ." Giọng cô khàn đặc, vỡ vụn thành từng mảnh: "Chị đã nói ra tất cả. Và giờ đây, chị cảm thấy rỗng tuếch.. Như một cái bóng không còn gì để bám víu."

Vàng im lặng bơi, chiếc đuôi mềm mại khẽ đập nước. Hành động đơn giản ấy, đột nhiên khiến Lan bật khóc nức nở. Cô ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy đầu gối và để cho những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào mà không còn kìm nén. Cơn đau cứ thế ùa về, xé nát sự im lặng vốn có của căn phòng.

Điện thoại cô chợt sáng lên, hàng loạt thông báo từ nhóm bạn cũ hiện lên. Những lời chúc mừng Minh, những tấm ảnh cưới rạng rỡ. Tim Lan thắt lại. Cô cầm lấy điện thoại, ngón tay run run lướt qua. Một thoáng, cô định gõ vào dòng chữ "Chúc mừng cậu", nhưng rồi lại xóa đi. Thay vào đó, cô đóng ứng dụng lại, hít một hơi thật sâu và làm một việc mà cô chưa bao giờ dám làm: Unfollow Minh. Thao tác ấy nhẹ nhàng như một nhát cắt, đau đớn nhưng cần thiết để chấm dứt sự dằn vặt triền miên.

(Hết chương 3)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 472 Tìm chủ đề
Chương 4 - Audio


Chương 4: Bể Cá Mới

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe cửa sổ, đánh thức Lan dậy sau một đêm vật vờ. Cô nhìn mình trong gương: Đôi mắt sưng húp, khuôn mặt nhợt nhạt. Nhưng sâu trong đáy mắt ấy, một tia quyết tâm mới le lói. Cô không muốn mình mãi là con cá trong bể nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại reo. Hương, cô đồng nghiệp sôi nổi, nhắn tin: "Lan ơi, tối nay mình có đăng ký một lớp yoga online qua Zoom, mấy đứa rủ nhau tập cho vui. Bồ có muốn tham gia không? Đỡ stress lắm!"

Lan đọc tin nhắn, một thoáng do dự. Cô vốn ngại những hoạt động tập thể, ngay cả khi là online. Nhưng rồi cô nhìn sang Vàng, vẫn đang bơi lặng lẽ: "Phải bắt đầu từ đâu đó thôi." Cô tự nhủ. Cô gõ trả lời: "Ừ, mình tham gia. Gửi link cho mình với."

Buổi tối, Lan trải thảm tập giữa phòng khách. Trên màn hình laptop, người hướng dẫn với giọng nói trầm ấm hướng dẫn từng động tác: "Hãy hít thở thật sâu.. Và buông bỏ mọi suy nghĩ.." Lan làm theo, cảm nhận hơi thở đi qua từng ngóc ngách căng thẳng trong cơ thể. Tâm trí cô vẫn thấp thoáng hình bóng Minh, nhưng cô cố gắng để nó trôi đi, nhẹ nhàng như chiếc lá trên dòng nước. Kết thúc buổi tập, cô thấy người nhẹ nhõm hơn một chút, dù chỉ là rất nhỏ.

Vài ngày sau, Hương lại rủ: "Lan, cuối tuần này câu lạc bộ có một buổi workshop nấu ăn thiện nguyện, nấu cơm để phát cho người vô gia cư. Bồ đi cùng mình nhé? Vui lắm!"

Lần này, Lan gần như không ngần ngại: "Được, mình đi." Cô biết mình cần phải bước chân ra khỏi bốn bức tường, cần phải nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Cuối tuần, căn bếp tập thể ở một con hẻm nhỏ quận 3 ngập tràn hương vị và âm thanh. Lan bước vào, hơi bối rối trước không khí nhộn nhịp. Một người đàn ông trung niên tóc đã điểm bạc, dáng gầy nhưng nhanh nhẹn, bước đến chào cô với nụ cười hiền hậu: "Chào con, bác là Tư, phụ trách nhóm ở đây. Rất vui vì con đã đến. Hôm nay con có thể phụ bác rửa rau và sơ chế đồ được không?"

Lan gật đầu: "Dạ được, bác cứ giao việc cho con."

Cô đứng bên chậu nước, cặm cụi rửa từng cọng rau. Ban đầu, đôi tay cô còn vụng về, những suy nghĩ trong đầu vẫn còn loay hoay: "Mình đang làm gì ở đây? Những đóng góp của mình liệu có quá nhỏ bé?"

Bất chợt, một giọng nói trẻ trung vang lên bên cạnh: "Chị ơi, chị thái cà rốt kiểu đó nó mau nát lắm. Để em chỉ cho chị cách thái xéo này, vừa đẹp vừa nhanh."

Lan ngẩng lên. Đó là Lâm, chàng sinh viên mà cô đã thoáng gặp ở quán cà phê acoustic. Anh chàng mặc một chiếc tạp dề xanh, tay cầm con dao thoăn thoắt.

Lan bật cười, một nụ cười thật lòng hiếm hoi: "Ồ, cảm ơn em. Chị hơi vụng tay một chút."

"Không sao, có gì khó cứ hỏi em." Lâm cười tươi, đôi mắt sáng lên: "Ở đây vui lắm chị à. Mọi người đến vì cùng một mục đích tốt đẹp. Hình như trước đây em từng gặp chị rồi nhỉ?"

"Ừ, chị cũng từng tham gia với câu lạc bộ vài lần.. Nhưng một dạo chị bận nên không theo nữa!"

Suốt buổi chiều, Lan dần hòa mình vào nhịp làm việc chung. Tiếng cười nói, tiếng xèo xèo trên bếp, tiếng trao đổi về công thức.. Tất cả tạo nên một bản nhạc sống động, an ủi. Cô quan sát mọi người, từ các bạn sinh viên nhiệt huyết đến những người trung niên như bác Tư, ai cũng dành trọn thời gian và tâm sức cho những hộp cơm đầy ắp tình thương.

Khi những hộp cơm cuối cùng được đóng gói xong, cả nhóm cùng nhau ra phố để tặng. Lan cầm trên tay những hộp cơm còn nóng hổi, lòng bồi hồi. Cô nhìn thấy một cụ bà mái tóc bạc phơ, co ro trong góc phố với xấp vé số. Cô bước đến, khẽ nói: "Bà ơi, con có phần cơm biếu bà ạ."

Cụ bà ngẩng lên, đôi mắt đã mờ đục nhưng ánh lên một tia ấm áp. Bàn tay run run đón lấy hộp cơm: "Cảm ơn con.. Phúc đức quá! Trời mưa gió thế này mà các con vẫn nhớ đến bà.."

Giọng nói yếu ớt, đầy cảm kích của cụ khiến Lan nghẹn lòng. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra nỗi đau của mình, dù lớn đến đâu, cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mênh mông của cuộc đời. Còn có bao mảnh đời khốn khó hơn, cần đến sự sẻ chia và yêu thương. Một cảm giác mới mẻ trào dâng trong cô: Cảm giác được kết nối, được là một phần của điều gì đó có ý nghĩa. Cô gửi cho bà cụ một tờ rơi về địa chỉ nhà tình thương của hội chữ thập đỏ, mong bà sẽ đến tá túc và được chăm sóc.

Trên đường về, lòng Lan lâng lâng một cảm xúc khó tả. Cô không còn cảm thấy mình là một cá thể lẻ loi nữa.

Về đến căn hộ, cô đứng im lặng nhìn vào chậu cá nhỏ. Vàng vẫn bơi trong không gian chật hẹp ấy, lẻ loi và lặng lẽ. Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên: Nó giống cô ngày trước quá. Cô đã bắt đầu bước ra, vậy tại sao không thay đổi không gian cho nó?

"Chị sẽ không để em ở trong này nữa." Cô thì thầm với chú cá, như một lời hứa với chính bản thân: "Cả hai chúng ta đều xứng đáng có một thế giới rộng lớn hơn."

Sáng hôm sau, Lan quyết định đến cửa hàng thú cảnh. Cô chọn một bể kính rộng rãi, với hệ thống lọc nước và ánh sáng dịu nhẹ. Cô còn mua thêm vài chú cá vàng nhỏ khác và một ít cây thủy sinh.

Người chủ cửa hàng cười hỏi: "Cô nuôi đông lên cho vui cửa vui nhà hả?"

Lan mỉm cười gật đầu: "Dạ, cho đỡ buồn."

Chiếc bể cá mới được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Ánh đèn LED xanh lam chiếu xuống làn nước trong veo, tạo nên một khung cảnh thanh bình. Lan nhẹ nhàng thả Vàng và những người bạn mới vào. Ban đầu, Vàng có vẻ bối rối, bơi vòng quanh góc cũ. Nhưng rồi, thấy những người bạn mới đang tò mò bơi đến, nó cũng dần hòa nhập, bắt đầu bơi những vòng tròn mới, rộng hơn, tự do hơn.

Lan ngồi xuống, im lặng ngắm nhìn thế giới nhỏ bé mà cô vừa tạo ra. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ: Một sự nhoi nhói của ký ức cũ, nhưng cũng có một sự dịu dàng, ấm áp lạ thường. Cô lấy laptop, mở ứng dụng nhật ký cá nhân và gõ: "Hôm nay, mình đã mua một chiếc bể cá mới. Vàng giờ đã có bạn. Nó không còn cô đơn nữa. Còn mình? Mình đã bước được những bước đầu tiên. Ra khỏi nhà, gặp gỡ mọi người và làm một điều gì đó cho người khác. Trái tim vẫn còn đau, những vết nứt vẫn còn đó. Nhưng có lẽ.. Chữa lành không phải là quên đi, mà là học cách sống chung với nó và dũng cảm mở lòng đón nhận những điều mới mẻ. Mình không chắc liệu mình đã sẵn sàng chưa, nhưng ít nhất, mình đã bắt đầu."

Cô gõ xong, nhìn ra ngoài cửa sổ. Sài Gòn đã lên đèn, những dòng xe nối đuôi nhau, tạo thành dải sáng dài vô tận. Thành phố vẫn ồn ã và hối hả, nhưng giờ đây, nó không còn khiến cô cảm thấy lạc lõng nữa. Cô thu mình vào chăn, lắng nghe tiếng tim mình đập và tiếng máy lọc nước chạy đều đều trong bể cá mới. Đó là âm thanh của sự sống, của sự bắt đầu và của một hy vọng mới đang chầm chậm hồi sinh.

(Hết chương 4)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Bài viết: 472 Tìm chủ đề
Chương 5 (Kết) => Dành cho người thích Lãng Mạng


Chương 5 (Kết) => Dành cho người thích Thực Tế

Chương 5: Ngày Mai Sẽ Lại Đến

Một đêm tình nguyện khác, thành phố lại khoác lên mình một tấm áo choàng ẩm ướt. Những hạt mưa li ti rơi không ngớt, tạo thành một màn sương mỏng phủ lên mặt đường nhựa, biến thành phố thành một bức tranh sơn dầu với những mảng màu nhòe và loang lổ.

Lan đứng dưới mái hiên của một nhà kho nhỏ cạnh bến xe, nơi nhóm thiện nguyện của cô tập trung, để chuẩn bị những phần cơm ấm lòng cho những mảnh đời đang co ro, trong cái lạnh của đêm mưa.

Trong nhóm, có Lâm, chàng sinh viên trẻ mà cô hay nói chuyện. Anh hoạt bát, nhiệt tình, luôn là người giành lấy những việc nặng. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ chạm nhau và Lâm luôn nở một nụ cười tươi rói khiến Lan không khỏi bối rối mà quay đi.

Hôm ấy, Lâm chở Lan đi tặng cơm, khi những phần cơm cuối cùng được tặng xong, trời bất ngờ đổ một cơn mưa lớn hơn, ào ạt và dữ dội. Hai người vội vã tìm chỗ trú. Lan và Lâm chạy vội về phía một mái hiên hẹp, của một cửa hàng đã đóng cửa. Họ đứng sát vào nhau, trong không gian chật hẹp, để tránh những hạt mưa đang tạt ngang.

"Trời ơi, ướt hết rồi!" Lâm cười, vừa nói vừa lắc mái tóc ướt, nước bắn tung tóe như chú chó con.

Lan khẽ né người, một nụ cười nhẹ nở trên môi: "Cậu mà còn kêu, người ướt nhất ở đây là tôi đây này."

Quả thật, vai áo cô đã thấm đẫm nước. Lâm nhìn cô, ánh mắt ánh lên vẻ hài hước: "Vì chị đứng che cho em mà. Một hành động rất.. Hiệp sĩ."

Họ im lặng một lúc, cùng ngắm nhìn dòng người vội vã qua lại dưới màn mưa trắng xóa của buổi đêm. Tiếng mưa rơi rào rào, tạo nền cho khoảnh khắc tĩnh lặng này. Bất chợt, Lâm quay sang Lan, giọng trầm xuống đầy vẻ tò mò: "Em luôn thắc mắc, chị đến với nhóm thiện nguyện là vì điều gì? Một người trầm tính như chị, em nghĩ sẽ thích những không gian yên tĩnh hơn."

Lan hơi ngạc nhiên trước câu hỏi trực tiếp. Cô nhìn những giọt nước đang rơi xuống từ mái hiên, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Có lẽ.. Là để tìm một thứ gì đó khác ngoài bốn bức tường của mình. Để thấy mình may mắn hơn, để không còn ngồi đó mà tiếc nuối những thứ đã qua."

"Tiếc nuối?" Lâm nhíu mày: "Nghe có vẻ nặng nề. Chị muốn nói về nó không?"

Một cảm giác khó tả chạy dọc sống lưng Lan. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chia sẻ câu chuyện của mình với một người mới quen như thế này. Nhưng dưới màn mưa, trong không gian riêng tư này, mọi thứ dường như dễ dàng hơn: "Chỉ là.. Một mối tình đơn phương kéo dài. Và giờ nó đã kết thúc, theo một cách không có hồi kết."

"Ồ." Lâm gật đầu, ánh mắt thấu hiểu: "Em hiểu mà. Ai cũng từng có một 'mối tình đơn phương' trong đời. Nhưng với em, nó giống như một bản nhạc buồn mà mình nghe đi nghe lại, cho đến khi nhận ra mình thuộc làu nó rồi và phải tìm một bản nhạc mới."

"Nghe có vẻ dễ dàng quá." Lan khẽ nói.

"Không hề dễ dàng." Lâm lắc đầu: "Em từng trải qua rồi. Cô ấy là cả thế giới của em suốt những năm cấp ba. Nhưng rồi chúng em chia tay vì hai người.. Quá khác biệt. Em muốn dành thời gian cho học tập và hoạt động xã hội, còn cô ấy muốn một tình yêu lãng mạn kiểu phim Hàn, lúc nào cũng muốn em ở bên. Em đã cố gắng níu kéo, nhưng cuối cùng nhận ra, đôi khi buông tay lại là cách yêu thương duy nhất mình có thể làm."

Lan chăm chú lắng nghe. Câu chuyện của Lâm khiến cô nhớ lại chính mình: "Chị thì chưa từng có cơ hội để mà níu kéo." Cô thổ lộ: "Vì chưa từng bắt đầu. Chị chỉ đứng từ xa và ngắm nhìn, như người ta ngắm một vì sao xa xôi. Sáng lấp lánh, nhưng không bao giờ với tới được."

"Nhưng ít nhất chị đã can đảm hơn em." Lâm mỉm cười: "Em thì thổ lộ và bị từ chối. Còn chị, chị giữ nó cho riêng mình. Đó cũng là một sự can đảm đấy chứ, can đảm để chịu đựng nỗi đau một mình."

"Hoặc là hèn nhát." Lan tự trách.

"Không." Giọng Lâm chắc nịch: "Đó là cách chị bảo vệ trái tim mình mà. Nhưng giờ chị đang ở đây, thử những điều mới, có lẽ cái vỏ bọc ấy bắt đầu rạn nứt rồi đấy."

Mưa bắt đầu ngớt dần, chỉ còn những hạt lất phất rơi. Không khí trở nên trong lành và mát mẻ hơn. Lâm nhìn Lan, đôi mắt sáng lên một ý tưởng: "Chị biết không? Em có một con mèo hoang mà em nhặt được. Nó nhút nhát lắm, lúc đầu cứ trốn trong góc nhà. Nhưng em kiên nhẫn, cho nó ăn, ngồi cạnh nó mỗi ngày. Giờ thì nó là 'boss' của em rồi. Đôi khi, để mở lòng, mình cần một chút kiên nhẫn và một người bạn đủ kiên nhẫn để chờ đợi."

"Thật ra thì em cũng chẳng biết níu kéo thế nào cho đúng." Lâm bất ngờ thừa nhận, ánh mắt nhìn ra đường phố lấp lánh ánh đèn: "Chỉ là em nghĩ, mình cứ thành thật với cảm xúc của bản thân trước đã. Thích thì nói thích, nhớ thì nhắn tin, nhưng cũng phải tôn trọng không gian của người ta. Giống như con mèo hoang em nuôi ấy, nó đến vì nó tin em, chứ không phải vì em nhốt nó lại."

Lan khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: "Chị thì lại luôn sợ sự thành thật ấy. Cứ nghĩ rằng giữ kín mọi thứ trong lòng là an toàn nhất. Nhưng hóa ra.. Cái vỏ an toàn ấy đôi khi là một nhà tù do chính mình dựng nên."

"Chị biết không?" Lâm quay sang nhìn Lan, đôi mắt sáng long lanh: "Lần đầu thấy chị ở quán acoustic, chị ngồi một mình với vẻ mặt buồn xa xăm. Em đã nghĩ, chắc người này đang chất chứa nhiều chuyện lắm đây. Nhưng em cũng thấy chị rất mạnh mẽ, vì dù buồn, chị vẫn đến những nơi đông người, vẫn tham gia thiện nguyện. Đó cũng là một cách để chữa lành mà, phải không?"

"Cảm ơn em." Lan nói, giọng chân thành: "Đôi khi, chị cần một góc nhìn khác như vậy."

Lan cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô nhìn Lâm, thấy ở anh sự chân thành hiếm có: "Cậu giống như làn gió mới vậy." Cô nói: "Thổi bay những đám mây u ám trong lòng người khác."

"Vậy thì em mong là cơn gió đó sẽ thổi bay hết nỗi buồn của chị." Lâm cười: "Này, cho em xin số điện thoại và Facebook của chị được không? Để lần sau có hoạt động gì vui, em còn rủ chị cùng đi."

Lan ngập ngừng một chút: "Số điện thoại thì được, còn Facebook.."

"Facebook để em còn tag chị vào mấy bài viết hay ho." Lâm nhanh nhảu: "Với lại, em muốn được ngắm nhìn thế giới qua góc nhìn của chị."

"Thật ư?" Lan bối rối hỏi.

"Tất nhiên rồi! Em muốn biết thêm về người mà em sắp.." Lâm dừng lại, tỏ vẻ bí mật: "Sắp rủ đi du lịch cùng."

"Du lịch?" Lan ngạc nhiên.

"Ừ, nhóm em đang lên kế hoạch đi Cần Giờ cuối tuần sau. Chị đi cùng đi! Đi cho thoáng, thay đổi không khí một chút. Chị đồng ý đi, đừng từ chối!" Lâm nói nhanh, giọng đầy phấn khích.

Lan nhìn ánh mắt nhiệt thành của cậu, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Không còn là sự e dè, sợ hãi, mà là một sự tò mò, háo hức. Cô gật đầu: "Ừ, nghe cũng hay đấy. Chị sẽ đi."

Lâm vui vẻ reo lên, giống đứa trẻ được quà. Sự kiên nhẫn và nhiệt tình của Lâm khiến Lan không thể từ chối. Cô đưa điện thoại cho anh, để anh tự lưu số và tìm Facebook của mình: "Để em kết bạn luôn nhé." Lâm nói, ngón tay lướt nhanh trên màn hình: "À, chị Lan à, em nói thật nhé.."

"Gì thế?" Lan hỏi.

"Là em rất muốn được tán tỉnh chị đó." Lâm nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì vô cùng nghiêm túc.

Câu nói bất ngờ khiến Lan choáng váng. Cô im lặng, không biết trả lời sao. Nhưng kỳ lạ thay, trái tim cô không hề thấy bối rối hay khó chịu, mà chỉ thấy một niềm vui nhẹ nhàng, dường như búp hoa vừa chớm nở.

Mưa đã tạnh hẳn. Lâm dắt chiếc xe máy cũ của mình ra: "Lên đi, em đưa chị về. Trời khuya rồi."

Lan gật đầu, ngồi lên sau xe. Cô không bám vào eo anh, mà chỉ khẽ nắm vào túi áo sau. Nhưng hơi ấm từ lưng anh vẫn truyền sang, xua tan đi cái lạnh của đêm mưa.

Con đường về nhà dường như ngắn lại. Những con phố ướt át phản chiếu ánh đèn, trông giống dải ngân hà thu nhỏ dưới mặt đất. Lan nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió mát lạnh luồn qua tóc. Lần đầu tiên sau nhiều tháng ngày, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm. Có lẽ, việc mở lòng không đáng sợ như cô từng nghĩ. Có lẽ, hạnh phúc thực sự bắt đầu từ những điều giản dị như thế này: Một cuộc trò chuyện chân thành dưới màn mưa và một người sẵn sàng ở lại để lắng nghe câu chuyện của mình.

Về đến căn hộ, cô đứng trước bể cá mới. Vàng đang bơi lượn giữa đàn cá nhỏ, chiếc đuôi màu vàng kim lấp lánh dưới ánh đèn. Nó trông thật tự do và hạnh phúc. Lan khẽ mỉm cười, thì thầm: "Vàng ơi, chúng ta đều có thêm bạn mới rồi."

Cô ngồi xuống bàn, mở cuốn nhật ký. Lần này, những dòng chữ cô viết không còn nhuốm màu u ám: "Hôm nay, chị đã cười thật sự. Không phải vì quên đi quá khứ, mà vì chị nhận ra hiện tại vẫn còn nhiều điều đáng để trân trọng. Có thể chị sẽ vẫn còn những ngày buồn, những lúc nhớ về anh ấy, nhưng chị biết mình không còn đứng yên một chỗ nữa. Chị đang bước đi, dù những bước đầu còn chập chững. Hy vọng là thứ gì đó rất đỗi giản dị.."

Cô vẽ một bức tranh nhỏ bên cạnh dòng nhật ký: Một bể cá rộng với đàn cá bơi lội và một cô gái đứng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh mặt trời đang lên.

Lan khẽ thì thầm, giọng đầy hy vọng nhưng vẫn phảng phất chút dè dặt: "Vàng ơi, chị đang thử bước ra rồi đấy.. Chị đi tắm đây! Bye cưng!"

Vàng bơi lên mặt nước, há miệng như đang đáp lại. Trong lòng Lan, một cảm giác bình yên kỳ lạ lan tỏa. Cô biết, dư âm của quá khứ sẽ còn vương vấn rất lâu, nhưng giờ đây, cô đã có thêm dũng khí để đối mặt. Hạnh phúc thực sự có lẽ không phải là một điểm đến, mà là hành trình mình dám bước đi và mở lòng đón nhận những điều mới mẻ.

(Hết)

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back