

CÓ
Có một dòng sông chảy rất sâu
Dòng sông định mệnh của thương đau
Gom hết suối, khe rồi trút cả
Tràn ngập đời ta một kiếp sầu
Có một khung trời ngập tiếng thơ
Lời thơ trĩu nặng nỗi bơ vơ
Lang thang vất vưởng trong mây gió
Nói làm sao hết sự ngu khờ
Có một trái tim đã mù lòa
Đem lòng tha thiết để yêu xa
Từng đêm khắc khoải từng đêm nhớ
Bạc trắng mái đầu mới hiểu ra
Có một người đi biệt cuối trời
Trôi theo dòng chảy lúc đầy vơi
Làm thân viễn xứ cho hết kiếp
Vô thường tìm đến đành buông xuôi.
Trần Thiên Hương
Có một dòng sông chảy rất sâu
Dòng sông định mệnh của thương đau
Gom hết suối, khe rồi trút cả
Tràn ngập đời ta một kiếp sầu
Có một khung trời ngập tiếng thơ
Lời thơ trĩu nặng nỗi bơ vơ
Lang thang vất vưởng trong mây gió
Nói làm sao hết sự ngu khờ
Có một trái tim đã mù lòa
Đem lòng tha thiết để yêu xa
Từng đêm khắc khoải từng đêm nhớ
Bạc trắng mái đầu mới hiểu ra
Có một người đi biệt cuối trời
Trôi theo dòng chảy lúc đầy vơi
Làm thân viễn xứ cho hết kiếp
Vô thường tìm đến đành buông xuôi.
Trần Thiên Hương