Bài viết: 260 



Chu sa
Tác từ: Canh Canh
Tác khúc: Dịch Thạc Thành
Biên khúc: Vương Bách Hồng
Hòa âm: Nhậm Nhiên & Dịch Thạc Thành (Xun)
Tác từ: Canh Canh
Tác khúc: Dịch Thạc Thành
Biên khúc: Vương Bách Hồng
Hòa âm: Nhậm Nhiên & Dịch Thạc Thành (Xun)
Có những bài hát không cần quá nhiều nốt cao chói lóa, không dồn dập cảm xúc, nhưng vẫn có thể khiến người nghe lặng đi vài nhịp – "Chu Sa" là một bài hát như thế.
Tựa đề "Chu Sa" vốn là tên một loại khoáng vật màu đỏ, thường được dùng làm bút son điểm trán trong nghi lễ cổ, hoặc dùng để viết bùa chú trấn an tà khí. Nhưng trong bài hát, chu sa không chỉ là vật chất – nó trở thành biểu tượng cho một mối tình khắc cốt ghi tâm, thứ định mệnh được điểm dấu đỏ từ kiếp nào không rõ, chỉ biết rằng đã in rồi thì khó lòng phai mờ.
Ca từ của bài hát không kể rõ ràng một câu chuyện nào, nhưng lại gợi mở một mối duyên đầy tiếc nuối. Là bóng dáng người xưa từng gặp dưới tán hoa đào? Là nốt ruồi đỏ bên khóe mắt gợi nhớ một lời hứa chưa thành? Hay đơn giản chỉ là một hồi ức đẹp đến nỗi chỉ dám nhớ, không dám nhắc? Từng câu hát, từng chữ trong lời ca đều mỏng manh như khói sương, nhưng càng nghe lại càng đậm sâu.
Điểm mình thích nhất ở "Chu Sa" là giai điệu tối giản nhưng không đơn điệu. Tiếng đàn dây vang lên nhẹ nhàng, đôi lúc như gió thoảng, đôi lúc lại da diết đến nhói lòng. Giọng ca không quá kịch tính mà thiên về kể chuyện, thủ thỉ như một lời tâm sự gửi vào đêm. Phần hòa âm không lấn át mà chỉ làm nền cho cảm xúc, khiến bài hát càng trở nên tinh tế.
"Chu Sa" là kiểu nhạc không nghe để giải trí, mà là để cảm. Nghe khi lòng yên tĩnh, khi đêm xuống, hoặc khi bất chợt nhớ một người – sẽ càng thấm hơn nhiều. Có lẽ chính vì thế mà bài hát này không quá viral, không quá nhiều spotlight, nhưng ai đã từng nghe qua thì đều mang theo một chút vương vấn.
Trên đây là bản vietsub trên Youtube, còn phía dưới là bản tiếng Trung nhó.
Lời bài hát
风无涯 染尽黄沙
问天下 几朝繁华
皓月洒 青山院下
灯下与你结发
岂管江山如画
溯蒹葭 紫砂煎茶
三千发 梳尽年华
蝶恋花 人归家
此生与你共喧哗
这世间我不再贪那浮华
今生不变这牵挂
眉黛间为你点一抹朱砂
游水云间观落花
斜阳下为你写一世天涯
执子手恣意潇洒
岂怕两鬓白发岁月喑哑
连理共唱这无瑕
廊檐下 古道篱笆
听风雅 抚琴月下
共剪下 西窗烛花
乱世刀剑厮杀
唯恋你手绣花
溯蒹葭 紫砂煎茶
三千发 梳尽年华
蝶恋花 人归家
此生与你共喧哗
这世间我不再贪那浮华
今生不变这牵挂
眉黛间为你点一抹朱砂
游水云间观落花
斜阳下为你写一世天涯
执子手恣意潇洒
岂怕两鬓白发岁月喑哑
连理共唱这无瑕
尘世间为我(你)点一抹朱砂
生生厮守这天下
偏安世外桃花掠尽芳华
无非红尘都倾踏
蓬莱下为你洗去那铅华
携你赏满城烟花
结庐饮茶不负绝代风华
余生因你而无瑕
Pinyin
Fēng wú yá rǎn jǐn húang shā
Wèn tiānxìa jǐ cháo fánhúa
Hàoyuè sǎ qīngshān yùan xìa
Dēng xìa yǔ nǐ jié fà
Qǐ guǎn jiāngshān rú hùa
Sù jiānjiā zǐshā jiānchá
Sānqiān fā shū jǐn níanhúa
Dié lìan huā rén guī jiā
Cǐshēng yǔ nǐ gòng xuānhúa
Zhè shìjiān wǒ bù zài tān nà fúhúa
Jīnshēng bù bìan zhè qiāngùa
Méi dài jiān wèi nǐ diǎn yīmǒ zhūshā
Yóushuǐ yún jiān guān luòhuā
Xiéyáng xìa wèi nǐ xiě yīshì tiānyá
Zhí zi shǒu zìyì xiāosǎ
Qǐ pà liǎng bìn bái fà sùiyuè yīnyǎ
Líanlǐ gòng chàng zhè wúxía
Lángyán xìa gǔdào líbā
Tīng fēngyǎ fǔqín yuè xìa
Gòng jiǎn xìa xī chuāng zhú huā
Lùanshì dāojìan sīshā
Wéi lìan nǐ shǒu xìuhuā
Sù jiānjiā zǐshā jiānchá
Sānqiān fā shū jǐn níanhúa
Dié lìan huā rén guī jiā
Cǐshēng yǔ nǐ gòng xuānhúa
Zhè shìjiān wǒ bù zài tān nà fúhúa
Jīnshēng bù bìan zhè qiāngùa
Méi dài jiān wèi nǐ diǎn yīmǒ zhūshā
Yóushuǐ yún jiān guān luòhuā
Xiéyáng xìa wèi nǐ xiě yīshì tiānyá
Zhí zi shǒu zìyì xiāosǎ
Qǐ pà liǎng bìn bái fà sùiyuè yīnyǎ
Líanlǐ gòng chàng zhè wúxía
Chénshì jiān wèi wǒ (nǐ) diǎn yīmǒ zhūshā
Shēngshēng sī shǒu zhè tiānxìa
Piān'ān shì wài táohuā lüè jǐn fāng húa
Wúfēi hóngchén dōu qīng tà
Pénglái xìa wèi nǐ xǐ qù nà qiān húa
Xié nǐ shǎng mǎn chéng yānhuā
Jié lú yǐn chá bù fù juédài fēnghúa
Yúshēng yīn nǐ ér wúxía
Lời Việt
Gió chẳng bờ bến, nhuộm vàng bụi cát
Hỏi thế gian, mấy triều phồn hoa
Trăng sáng rơi bên hiên núi biếc
Dưới ngọn đèn, cùng người kết tóc
Há màng giang sơn như họa
Lần theo lau sậy, pha trà trong ấm tử sa
Ba nghìn sợi tóc, chải trọn thanh xuân
Bướm vờn hoa, người trở về nhà
Kiếp này cùng người, giữa đời ồn ã
Chốn nhân gian, ta chẳng còn tham cảnh xa hoa
Kiếp này chỉ giữ một nỗi vương mang
Giữa đôi mày, vì người điểm một vệt chu sa
Dõi theo nước mây, ngắm hoa rụng trôi qua
Dưới nắng tà, vì người viết nên một kiếp thiên nhai
Nắm tay nhau, thảnh thơi tiêu dao
Há sợ hai mái đầu bạc vì năm tháng xôn xao
Sánh vai hát khúc vô ưu ngọt ngào
Dưới mái hiên, đường xưa hàng rào nhỏ
Nghe tiếng gió, đàn ngân dưới trăng
Cùng nhau cắt tỉa ánh nến cửa tây
Loạn thế gươm đao vang rền
Chỉ vì thương người, ta thêu một nhành hoa
Lần theo lau sậy, pha trà trong ấm tử sa
Ba nghìn sợi tóc, chải trọn thanh xuân
Bướm vờn hoa, người trở về nhà
Kiếp này cùng người, giữa đời ồn ã
Chốn nhân gian, ta chẳng còn tham cảnh xa hoa
Kiếp này chỉ giữ một nỗi vương mang
Giữa đôi mày, vì người điểm một vệt chu sa
Dõi theo nước mây, ngắm hoa rụng trôi qua
Dưới nắng tà, vì người viết nên một kiếp thiên nhai
Nắm tay nhau, thảnh thơi tiêu dao
Há sợ hai mái đầu bạc vì năm tháng xôn xao
Sánh vai hát khúc vô ưu ngọt ngào
Chốn trần gian, vì ta (vì người) điểm một vệt chu sa
Đời đời kiếp kiếp gìn giữ giang hà
Nơi nhân thế, đào hoa nở rộ cuốn trôi hương sắc
Hồng trần cuồng si cũng lặng qua
Dưới chân Bồng Lai, vì người rửa sạch bụi hoa
Cùng ngắm trọn pháo hoa khắp thành xa
Dựng lều, pha trà, chẳng phụ phong hoa tuyệt đại
Cả kiếp này, vì người mà ta bình an vô ngại