- Xu
- 1
"Hạ Dữ.." Anh theo bản năng muốn gọi cô đến, rồi mới chợt nhớ ra Hạ Dữ Chi đã nghỉ việc, sắc mặt càng thêm tối sầm, lạnh lùng đáp:
"Những việc Hạ Dữ Chi làm được, các người không làm nổi sao?"
Không ai dám lên tiếng. Suốt bốn năm qua, sự tận tụy của Hạ Dữ Chi ai cũng nhìn thấy, không ai dám tự nhận có thể làm tốt như cô ấy.
Trong không khí yên lặng của văn phòng, Hứa Thanh Dao khẽ cười duyên vài tiếng.
"Đừng giận nữa mà, Mạc Hàn. Chỉ là một thư ký thôi mà. Em đến làm thay là được. Em nhất định sẽ làm tốt hơn cả Hạ Dữ Chi. Anh nghỉ ngơi một lát đi, những việc này để em lo."
Kỳ Mạc Hàn mỉm cười hài lòng.
"Làm phiền em rồi, Thanh Dao. Sau này mọi người hãy nghe theo lời Thanh Dao."
Nói xong, anh cầm theo các tài liệu quan trọng quay về xử lý, để lại Hứa Thanh Dao và các thư ký khác tại chỗ.
Vừa khi anh đi khỏi, sắc mặt Hứa Thanh Dao liền thay đổi. Cô ta liếc qua các thư ký, bất ngờ giơ tay tát một người, rồi lạnh lùng nói:
"Tôi thấy các người thật trơ trẽn, dám đứng gần tổng giám đốc như vậy là có ý gì? Muốn quyến rũ anh ấy à?"
Lời nói ấy làm các thư ký hoảng hốt, họ ôm mặt vội vàng giải thích:
"Sao có thể chứ! Chúng tôi chỉ đang làm đúng bổn phận của mình, cô đừng vu khống trắng trợn!"
Hứa Thanh Dao chẳng buồn nghe, gọi bảo vệ đến, kéo tất cả thư ký ra ngoài, cấm không cho họ xuất hiện lại ở công ty.
Làm xong tất cả, cô ta đặc biệt thay một bộ đồ công sở. Vớ đen bó sát lấy đôi chân, váy ngắn ôm sát chỉ vừa chạm gốc đùi. Chỉ cần cúi xuống một chút là lộ hết.
Cô ta gõ cửa văn phòng, sau khi nghe thấy tiếng trả lời từ Kỳ Mạc Hàn thì uốn éo bước vào.
"Tổng giám đốc Kỳ."
Giọng cô ta ngọt ngào, ánh mắt lả lơi.
Nhưng lúc này công việc chất đống, Kỳ Mạc Hàn chẳng còn tâm trí nào cho chuyện thân mật. Anh khẽ gọi, cau mày:
"Thanh Dao, em mặc thế này làm gì? Giờ đang rất bận, làm việc trước đi, được không?"
Hứa Thanh Dao không để ý đến lời từ chối, ngồi hẳn lên đùi anh, xuân sắc hiện rõ.
"Lát nữa bận cũng được mà, Mạc Hàn."
Nói xong, cánh tay mềm mại của cô ta ôm lấy anh, như thể không xương, áp sát vào lòng. Cổ họng anh khẽ chuyển động, không kìm được bị hấp dẫn, bế thốc Hứa Thanh Dao đặt lên bàn làm việc, những nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống..
Mãi đến trưa, hai người mới dừng lại.
Chiếc tất da của Hứa Thanh Dao đã bị xé rách, trên cổ toàn là những dấu hôn đỏ rực, cổ áo của Kỳ Mạc Hàn cũng xộc xệch đến thảm hại.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi mà thư ký của anh vẫn chưa mang cơm đến. Nếu là Hạ Dữ Chi thì nhất định sẽ không quên mấy chuyện này.
Sắc mặt anh trầm xuống, gọi điện cho thư ký.
"Chuyện gì vậy? Ngay cả đưa cơm cũng quên, các người không muốn làm nữa à?"
"Giám đốc Kỳ, bọn em đều bị cô Hứa đuổi việc rồi. Sau khi cân nhắc, bọn em thấy công việc này xin dừng tại đây thôi. Bọn em không có tấm lòng rộng lượng như thư ký Hạ, có thể nhịn hết lần này đến lần khác."
Thư ký buột miệng, giọng đầy bất đắc dĩ. Kỳ Mạc Hàn nhất thời chưa phản ứng kịp, vô thức hỏi lại:
"Hạ Dữ Chi làm sao?"
Bên kia, thư ký thở dài, gửi cho anh một tập tài liệu.
"Tất cả đều trong đó, tổng giám đốc."
Nói xong liền cúp máy.
Kỳ Mạc Hàn trong lòng đầy nghi hoặc, mang theo một nỗi hoảng loạn mở tài liệu lên. Lúc này mới phát hiện bên trong toàn là bằng chứng Hứa Thanh Dao tự biên tự diễn.
Từ lúc cô ta trở về cho đến tận hôm nay, tất cả những chuyện cô ta đổ tội lên đầu Hạ Dữ Chi, hóa ra đều là vu khống.
Càng xem Kỳ Mạc Hàn càng cảm thấy rùng mình. Những cảm xúc bị đè nén trong lòng cuối cùng không thể giấu được nữa.
Anh không ngờ, Hứa Thanh Dao lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Mà Hạ Dữ Chi, suốt thời gian qua lại phải chịu nhiều ấm ức đến thế.
Tim anh như ngừng đập trong một khoảnh khắc, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ thật lâu.
Hứa Thanh Dao ngồi tựa lười trên ghế, thấy Kỳ Mạc Hàn đột nhiên thất thần thì nũng nịu lên tiếng.
"Mạc Hàn, sao thế? Không phải anh nói gọi người mang cơm đến sao? Em đói rồi."
Kỳ Mạc Hàn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đã không còn sự cưng chiều như trước.
"Mạc Hàn?"
Cô ta như không thể tin nổi điều mình đang thấy, lại khẽ gọi một tiếng.
Nhưng sắc mặt của Kỳ Mạc Hàn vẫn không đổi, khiến cô ta bắt đầu cảm thấy hoảng.
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng.
"Tại sao em lại làm như vậy?"
Cô ta chưa kịp phản ứng.
"Anh đang nói gì vậy, Mạc Hàn?"
Thế nhưng giây tiếp theo, người đàn ông như phát điên gào lên.
"Anh hỏi em tại sao lại làm như vậy! Tại sao lại vu khống Hạ Dữ Chi!"
Dù bị giọng điệu của anh làm cho sợ, nhưng khi nghe thấy tên người thư ký kia, Hứa Thanh Dao vẫn không hiểu nổi.
"Cô ta chẳng phải chỉ là một thư ký thôi sao, có gì to tát đâu? Mạc Hàn, sao anh phải tức giận như vậy? Không phải chính anh nói cô ta chỉ là thư ký thôi mà?"
Cô ta nói đầy lý lẽ, khiến Kỳ Mạc Hàn chợt nghẹn lời.
Đúng vậy, là anh tự tay để cô ấy ra đi. Vậy tại sao bây giờ anh lại giận đến thế?
Hứa Thanh Dao tiến lại gần, định ôm anh.
"Đừng tức giận nữa mà, Mạc Hàn. Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Những việc Hạ Dữ Chi làm được, các người không làm nổi sao?"
Không ai dám lên tiếng. Suốt bốn năm qua, sự tận tụy của Hạ Dữ Chi ai cũng nhìn thấy, không ai dám tự nhận có thể làm tốt như cô ấy.
Trong không khí yên lặng của văn phòng, Hứa Thanh Dao khẽ cười duyên vài tiếng.
"Đừng giận nữa mà, Mạc Hàn. Chỉ là một thư ký thôi mà. Em đến làm thay là được. Em nhất định sẽ làm tốt hơn cả Hạ Dữ Chi. Anh nghỉ ngơi một lát đi, những việc này để em lo."
Kỳ Mạc Hàn mỉm cười hài lòng.
"Làm phiền em rồi, Thanh Dao. Sau này mọi người hãy nghe theo lời Thanh Dao."
Nói xong, anh cầm theo các tài liệu quan trọng quay về xử lý, để lại Hứa Thanh Dao và các thư ký khác tại chỗ.
Vừa khi anh đi khỏi, sắc mặt Hứa Thanh Dao liền thay đổi. Cô ta liếc qua các thư ký, bất ngờ giơ tay tát một người, rồi lạnh lùng nói:
"Tôi thấy các người thật trơ trẽn, dám đứng gần tổng giám đốc như vậy là có ý gì? Muốn quyến rũ anh ấy à?"
Lời nói ấy làm các thư ký hoảng hốt, họ ôm mặt vội vàng giải thích:
"Sao có thể chứ! Chúng tôi chỉ đang làm đúng bổn phận của mình, cô đừng vu khống trắng trợn!"
Hứa Thanh Dao chẳng buồn nghe, gọi bảo vệ đến, kéo tất cả thư ký ra ngoài, cấm không cho họ xuất hiện lại ở công ty.
Làm xong tất cả, cô ta đặc biệt thay một bộ đồ công sở. Vớ đen bó sát lấy đôi chân, váy ngắn ôm sát chỉ vừa chạm gốc đùi. Chỉ cần cúi xuống một chút là lộ hết.
Cô ta gõ cửa văn phòng, sau khi nghe thấy tiếng trả lời từ Kỳ Mạc Hàn thì uốn éo bước vào.
"Tổng giám đốc Kỳ."
Giọng cô ta ngọt ngào, ánh mắt lả lơi.
Nhưng lúc này công việc chất đống, Kỳ Mạc Hàn chẳng còn tâm trí nào cho chuyện thân mật. Anh khẽ gọi, cau mày:
"Thanh Dao, em mặc thế này làm gì? Giờ đang rất bận, làm việc trước đi, được không?"
Hứa Thanh Dao không để ý đến lời từ chối, ngồi hẳn lên đùi anh, xuân sắc hiện rõ.
"Lát nữa bận cũng được mà, Mạc Hàn."
Nói xong, cánh tay mềm mại của cô ta ôm lấy anh, như thể không xương, áp sát vào lòng. Cổ họng anh khẽ chuyển động, không kìm được bị hấp dẫn, bế thốc Hứa Thanh Dao đặt lên bàn làm việc, những nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống..
Mãi đến trưa, hai người mới dừng lại.
Chiếc tất da của Hứa Thanh Dao đã bị xé rách, trên cổ toàn là những dấu hôn đỏ rực, cổ áo của Kỳ Mạc Hàn cũng xộc xệch đến thảm hại.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi mà thư ký của anh vẫn chưa mang cơm đến. Nếu là Hạ Dữ Chi thì nhất định sẽ không quên mấy chuyện này.
Sắc mặt anh trầm xuống, gọi điện cho thư ký.
"Chuyện gì vậy? Ngay cả đưa cơm cũng quên, các người không muốn làm nữa à?"
"Giám đốc Kỳ, bọn em đều bị cô Hứa đuổi việc rồi. Sau khi cân nhắc, bọn em thấy công việc này xin dừng tại đây thôi. Bọn em không có tấm lòng rộng lượng như thư ký Hạ, có thể nhịn hết lần này đến lần khác."
Thư ký buột miệng, giọng đầy bất đắc dĩ. Kỳ Mạc Hàn nhất thời chưa phản ứng kịp, vô thức hỏi lại:
"Hạ Dữ Chi làm sao?"
Bên kia, thư ký thở dài, gửi cho anh một tập tài liệu.
"Tất cả đều trong đó, tổng giám đốc."
Nói xong liền cúp máy.
Kỳ Mạc Hàn trong lòng đầy nghi hoặc, mang theo một nỗi hoảng loạn mở tài liệu lên. Lúc này mới phát hiện bên trong toàn là bằng chứng Hứa Thanh Dao tự biên tự diễn.
Từ lúc cô ta trở về cho đến tận hôm nay, tất cả những chuyện cô ta đổ tội lên đầu Hạ Dữ Chi, hóa ra đều là vu khống.
Càng xem Kỳ Mạc Hàn càng cảm thấy rùng mình. Những cảm xúc bị đè nén trong lòng cuối cùng không thể giấu được nữa.
Anh không ngờ, Hứa Thanh Dao lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Mà Hạ Dữ Chi, suốt thời gian qua lại phải chịu nhiều ấm ức đến thế.
Tim anh như ngừng đập trong một khoảnh khắc, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ thật lâu.
Hứa Thanh Dao ngồi tựa lười trên ghế, thấy Kỳ Mạc Hàn đột nhiên thất thần thì nũng nịu lên tiếng.
"Mạc Hàn, sao thế? Không phải anh nói gọi người mang cơm đến sao? Em đói rồi."
Kỳ Mạc Hàn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đã không còn sự cưng chiều như trước.
"Mạc Hàn?"
Cô ta như không thể tin nổi điều mình đang thấy, lại khẽ gọi một tiếng.
Nhưng sắc mặt của Kỳ Mạc Hàn vẫn không đổi, khiến cô ta bắt đầu cảm thấy hoảng.
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng.
"Tại sao em lại làm như vậy?"
Cô ta chưa kịp phản ứng.
"Anh đang nói gì vậy, Mạc Hàn?"
Thế nhưng giây tiếp theo, người đàn ông như phát điên gào lên.
"Anh hỏi em tại sao lại làm như vậy! Tại sao lại vu khống Hạ Dữ Chi!"
Dù bị giọng điệu của anh làm cho sợ, nhưng khi nghe thấy tên người thư ký kia, Hứa Thanh Dao vẫn không hiểu nổi.
"Cô ta chẳng phải chỉ là một thư ký thôi sao, có gì to tát đâu? Mạc Hàn, sao anh phải tức giận như vậy? Không phải chính anh nói cô ta chỉ là thư ký thôi mà?"
Cô ta nói đầy lý lẽ, khiến Kỳ Mạc Hàn chợt nghẹn lời.
Đúng vậy, là anh tự tay để cô ấy ra đi. Vậy tại sao bây giờ anh lại giận đến thế?
Hứa Thanh Dao tiến lại gần, định ôm anh.
"Đừng tức giận nữa mà, Mạc Hàn. Chúng ta đi ăn cơm nhé?"