Chap 10:
★Bắt đầu từ chap này mình sẽ đổi sang ngôi thứ nhất nhé!
Tôi bật cười, chắc chắn hắn đang đùa cợt tôi, nếu lời hắn nói là thật tôi chỉ có thể kết luận Lãnh Duật hắn bị điên rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc tuyên bố.
- Xin lỗi! Nhưng tôi từ chối!
Hừ.. Tôi không còn là kẻ ngốc của ba năm trước, trước đây có lẽ tôi sẽ vui mừng đến phát điên nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy không hề có chút xao động. Dù bất kể mục đích là gì, tôi sẽ không bao giờ dây dưa với người đàn ông này nữa.
Biểu cảm của hắn có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại với dáng vẻ ngạo nghễ ban đầu.
Gương mặt của Lãnh Duật lạnh lùng cố hữu vẫn không thay đổi, có chăng cũng chỉ là sự trưởng thành của một người đàn ông thành đạt.
- Ồ! Cô có thành thật với câu trả lời vừa rồi không?
Lãnh Duật nói xong liền nhếch môi cười chế giễu, hắn lại tiến gần về tôi thêm chút nữa, theo phản xạ tôi nghiêng người tránh né, hai tay đặt lên ngực của hắn chống cự, nhưng vô dụng hắn quá mạnh mẽ, còn tôi lại đang bệnh tật không chút sức phản kháng.
Chẳng mấy chốc tôi bị hắn ép nằm rạp xuống giường, còn bản thân hắn thì nằm đè lên người tôi, gương mặt đẹp trai yêu nghiệt phóng đại trước mắt, mùi nước hoa nam tính của hắn dần vây khốn tâm trí tôi. Tình cảnh quái gì đây?
- Tránh ra! Tôi và anh đã kết thúc! Tôi không muốn gặp anh nữa!
- Vậy sao? Để tôi xác nhận một chút!
Dứt câu hắn liền cúi xuống hôn tôi. Tôi cảm giác bản thân mình sắp điên rồi, Lãnh Duật cư nhiên lại chủ động hôn tôi. Môi của hắn lạnh lẽo, không có hơi ấm như chính bản thân của hắn.
Tại sao đột nhiên hắn lại như vậy? Rốt cuộc hắn muốn gì ở tôi?
Ngoài việc không chút cảm xúc, tôi còn vô cùng tức giận. Hắn khống chế tôi ghìm chặt đến nỗi tôi không thể cử động đừng nói đến việc phản kháng.
Tôi cắn chặt hàm răng, hắn như con sói xấu xa đang thưởng thức con mồi bé nhỏ, chậm rãi dùng đầu lưỡi quét qua môi tôi, cái lưỡi có chút nóng ẩm khiến toàn thân tôi tê dại, má nóng ran.
Chết tiệt. Tôi điên tiết chờ đợi thời cơ há miệng cắn môi hắn, máu tanh xộc vào khoang miệng nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn lợi dụng lúc tôi há miệng, cái lưỡi xảo quyệt kia lập tức xông vào, công thành đoạt đất. Máu tanh làm tôi buồn nôn, biết tôi sắp nôn hắn mới chậm rãi buông tôi ra.
- Oẹ..
- Cô là chó sao?
Tôi nôn khan, hắn ngồi thẳng dậy, tức giận nhìn tôi, dùng tay lau khóe miệng rỉ máu.
Tôi cũng không ngừng lau miệng mình, trừng mắt đáp lời hắn.
- Hôn chó có mùi vị gì? Hừ.. Rốt cuộc anh muốn gì?
- Tôi đã nói từ đầu! Kết hôn!
Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi thẳng, còn bổ sung thêm một câu.
- Cô nghỉ ngơi cho tốt! Tuần sau chúng ta tổ chức hôn lễ! Sau hôn lễ lập tức tiếp nhận trị liệu!
- Anh tự đi mà kết hôn! Đồ điên!
Tôi tức giận quát lớn, là một người rất ít khi nổi giận, nhưng lần này quả thực tôi rất điên tiết.
Hắn ngược lại hoàn toàn không để tâm đến lời nói của tôi, cứ thế trực tiếp rời đi.
Tôi cả đêm không thể ngủ tiếp, trằn trọc mong đến sáng để rời khỏi đây, kết quả gần sáng lại mệt mỏi thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã gần trưa.
Vừa mở mắt nhìn quanh liền bắt gặp Tiểu Mễ đang ngồi gọt hoa quả trên sofa phát hiện tôi đã thức, Tiểu Mễ dừng động tác ngước mắt lên nhìn tôi, cười nói.
- Cậu thức rồi sao?
Tôi gật nhẹ đầu, cười gượng rồi ngồi dậy, Tiểu Mễ liền đi đến đỡ lấy tôi, hiện tại tôi cảm thấy bản thân đã khá hơn không ít, người cũng không còn mệt mỏi như trước.
- Tiểu Gia! Tớ có việc này muốn nói cho cậu biết! Là về.. Lãnh Duật!
Tiểu Mễ vừa nói vừa dò xét biểu cảm của tôi, có lẽ cậu ấy sợ tôi sẽ kích động. Nhưng có lẽ Tiểu Mễ không thể ngờ rằng, đêm qua tôi không chỉ đã gặp lại hắn còn cư nhiên bị hắn cưỡng hôn.
- Tối qua anh ta đã đến tìm tớ! Hoàn toàn là một kẻ điên!
- Sao cơ? Đêm qua sao? Đừng nói với tớ hai người đã hội ngộ trong nước mắt đấy nhé!
Tôi lườm Tiểu Mễ, đáp.
- Tớ hiện tại đã không còn tình cảm gì với anh ta! Phải rồi Tiểu Mễ! Lãnh Duật nói bệnh viện này là của anh ta! Cậu nói xem sao lại trùng hợp như vậy? Với lại tại sao anh ta biết tớ ở đây?
- What? Bệnh viện quốc tế này là của nhà họ Lãnh sao? Thảo nào.. Được rồi! Tớ sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu nghe! Nhưng trước tiên cậu phải ăn chút gì đó!
Tôi kỳ thực có chút đói, Tiểu Mễ gọi giúp tôi một phần cháo thịt bằm, chưa đầy 10 phút, đã có người mang đến phòng.
Tôi chậm rãi ăn cháo, Tiểu Mễ bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Nhà họ Lãnh xưa nay vốn có vị trí nhất định trong giới thượng lưu, sở hữu resort đắt đỏ hay bệnh viện tư nhân mang tầm quốc tế như thế này, tôi hoàn toàn cảm thấy không quá bất ngờ. Chỉ là quanh đi quẩn lại tôi đều đi vào những nơi thuộc sở hữu của hắn, kỳ thực có chút khó chịu.
- Chuyện tai nạn ở resort Lãnh Duật nói sẽ bồi thường cho cậu! Tiểu Gia! Nơi này có chế độ y tế rất tốt! Cậu hãy ở lại đây điều trị bệnh đi!
Tôi cảm thấy Lãnh Duật có âm mưu gì đó và cũng cam đoan hắn không hề thích tôi. Tôi không thể ở lại đây, dù có tiếp tục điều trị ung thư cũng không nên đến bệnh viện của hắn.
- Tớ không muốn ở lại đây! Tiểu Mễ! Chi phí điều trị tớ có thể tự lo liệu được! Tớ không muốn liên quan đến Lãnh Duật nữa!
- Haiz.. Được rồi! Tớ nghe theo cậu hết!
Tôi gật đầu. Tiểu Mễ sau đó đi đến resort Sơn Trà nhận lại đồ cho tôi, vốn dĩ chỉ có vài bộ quần áo cũng không cần thiết nhưng do trong đó có một thứ vô cùng quan trọng nên đành phải nhờ cậu ấy đi một chuyến.
Từ khi tôi bị người phụ nữ kia giam lỏng trong bệnh viện, có một người bí ẩn đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, chưa từng một lần được trông thấy mặt, cũng không rõ là nam hay nữ, người đó chỉ liên hệ với tôi bằng những tin nhắn qua điện thoại.
Sau này, do tôi cứ liên tục dò hỏi người đó mới tự nhận bản thân tên Rose, nên tôi nghĩ đó là một người phụ nữ.
Rose thường trò chuyện với tôi, động viên tôi. Tôi nói với Rose muốn rời khỏi Mỹ, không muốn tiếp tục điều trị nữa Rose không do dự liền đồng ý giúp tôi.
Đêm đó ở bệnh viện, tôi được hai người đàn ông do Rose phái đến đưa lên xe bằng cổng sau và trực tiếp đi đến sân bay, thủ tục lên máy bay đã được chuẩn bị từ trước, trước khi lên máy bay họ còn đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Tôi nhận ra, Rose không đơn giản, Rose từng nói là do bản thân nợ tôi nên sẽ làm mọi việc tôi mong muốn, nhưng dù tôi có hỏi thế nào Rose cũng không nói ra mọi chuyện.
Sau khi về nước, Rose gửi cho tôi số điện thoại của Tiểu Mễ, tôi mới có thể liên lạc với cậu ấy.
Nhưng sau đó Rose cũng đột nhiên biến mất, tin nhắn tôi gửi đi cũng như hòn đá rơi xuống biển, hoàn toàn không hề nhận được hồi âm. Vì vậy chiếc điện thoại đó vô cùng quan trọng đối với tôi.
Tôi bật cười, chắc chắn hắn đang đùa cợt tôi, nếu lời hắn nói là thật tôi chỉ có thể kết luận Lãnh Duật hắn bị điên rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc tuyên bố.
- Xin lỗi! Nhưng tôi từ chối!
Hừ.. Tôi không còn là kẻ ngốc của ba năm trước, trước đây có lẽ tôi sẽ vui mừng đến phát điên nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy không hề có chút xao động. Dù bất kể mục đích là gì, tôi sẽ không bao giờ dây dưa với người đàn ông này nữa.
Biểu cảm của hắn có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại với dáng vẻ ngạo nghễ ban đầu.
Gương mặt của Lãnh Duật lạnh lùng cố hữu vẫn không thay đổi, có chăng cũng chỉ là sự trưởng thành của một người đàn ông thành đạt.
- Ồ! Cô có thành thật với câu trả lời vừa rồi không?
Lãnh Duật nói xong liền nhếch môi cười chế giễu, hắn lại tiến gần về tôi thêm chút nữa, theo phản xạ tôi nghiêng người tránh né, hai tay đặt lên ngực của hắn chống cự, nhưng vô dụng hắn quá mạnh mẽ, còn tôi lại đang bệnh tật không chút sức phản kháng.
Chẳng mấy chốc tôi bị hắn ép nằm rạp xuống giường, còn bản thân hắn thì nằm đè lên người tôi, gương mặt đẹp trai yêu nghiệt phóng đại trước mắt, mùi nước hoa nam tính của hắn dần vây khốn tâm trí tôi. Tình cảnh quái gì đây?
- Tránh ra! Tôi và anh đã kết thúc! Tôi không muốn gặp anh nữa!
- Vậy sao? Để tôi xác nhận một chút!
Dứt câu hắn liền cúi xuống hôn tôi. Tôi cảm giác bản thân mình sắp điên rồi, Lãnh Duật cư nhiên lại chủ động hôn tôi. Môi của hắn lạnh lẽo, không có hơi ấm như chính bản thân của hắn.
Tại sao đột nhiên hắn lại như vậy? Rốt cuộc hắn muốn gì ở tôi?
Ngoài việc không chút cảm xúc, tôi còn vô cùng tức giận. Hắn khống chế tôi ghìm chặt đến nỗi tôi không thể cử động đừng nói đến việc phản kháng.
Tôi cắn chặt hàm răng, hắn như con sói xấu xa đang thưởng thức con mồi bé nhỏ, chậm rãi dùng đầu lưỡi quét qua môi tôi, cái lưỡi có chút nóng ẩm khiến toàn thân tôi tê dại, má nóng ran.
Chết tiệt. Tôi điên tiết chờ đợi thời cơ há miệng cắn môi hắn, máu tanh xộc vào khoang miệng nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn lợi dụng lúc tôi há miệng, cái lưỡi xảo quyệt kia lập tức xông vào, công thành đoạt đất. Máu tanh làm tôi buồn nôn, biết tôi sắp nôn hắn mới chậm rãi buông tôi ra.
- Oẹ..
- Cô là chó sao?
Tôi nôn khan, hắn ngồi thẳng dậy, tức giận nhìn tôi, dùng tay lau khóe miệng rỉ máu.
Tôi cũng không ngừng lau miệng mình, trừng mắt đáp lời hắn.
- Hôn chó có mùi vị gì? Hừ.. Rốt cuộc anh muốn gì?
- Tôi đã nói từ đầu! Kết hôn!
Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi thẳng, còn bổ sung thêm một câu.
- Cô nghỉ ngơi cho tốt! Tuần sau chúng ta tổ chức hôn lễ! Sau hôn lễ lập tức tiếp nhận trị liệu!
- Anh tự đi mà kết hôn! Đồ điên!
Tôi tức giận quát lớn, là một người rất ít khi nổi giận, nhưng lần này quả thực tôi rất điên tiết.
Hắn ngược lại hoàn toàn không để tâm đến lời nói của tôi, cứ thế trực tiếp rời đi.
Tôi cả đêm không thể ngủ tiếp, trằn trọc mong đến sáng để rời khỏi đây, kết quả gần sáng lại mệt mỏi thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã gần trưa.
Vừa mở mắt nhìn quanh liền bắt gặp Tiểu Mễ đang ngồi gọt hoa quả trên sofa phát hiện tôi đã thức, Tiểu Mễ dừng động tác ngước mắt lên nhìn tôi, cười nói.
- Cậu thức rồi sao?
Tôi gật nhẹ đầu, cười gượng rồi ngồi dậy, Tiểu Mễ liền đi đến đỡ lấy tôi, hiện tại tôi cảm thấy bản thân đã khá hơn không ít, người cũng không còn mệt mỏi như trước.
- Tiểu Gia! Tớ có việc này muốn nói cho cậu biết! Là về.. Lãnh Duật!
Tiểu Mễ vừa nói vừa dò xét biểu cảm của tôi, có lẽ cậu ấy sợ tôi sẽ kích động. Nhưng có lẽ Tiểu Mễ không thể ngờ rằng, đêm qua tôi không chỉ đã gặp lại hắn còn cư nhiên bị hắn cưỡng hôn.
- Tối qua anh ta đã đến tìm tớ! Hoàn toàn là một kẻ điên!
- Sao cơ? Đêm qua sao? Đừng nói với tớ hai người đã hội ngộ trong nước mắt đấy nhé!
Tôi lườm Tiểu Mễ, đáp.
- Tớ hiện tại đã không còn tình cảm gì với anh ta! Phải rồi Tiểu Mễ! Lãnh Duật nói bệnh viện này là của anh ta! Cậu nói xem sao lại trùng hợp như vậy? Với lại tại sao anh ta biết tớ ở đây?
- What? Bệnh viện quốc tế này là của nhà họ Lãnh sao? Thảo nào.. Được rồi! Tớ sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu nghe! Nhưng trước tiên cậu phải ăn chút gì đó!
Tôi kỳ thực có chút đói, Tiểu Mễ gọi giúp tôi một phần cháo thịt bằm, chưa đầy 10 phút, đã có người mang đến phòng.
Tôi chậm rãi ăn cháo, Tiểu Mễ bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Nhà họ Lãnh xưa nay vốn có vị trí nhất định trong giới thượng lưu, sở hữu resort đắt đỏ hay bệnh viện tư nhân mang tầm quốc tế như thế này, tôi hoàn toàn cảm thấy không quá bất ngờ. Chỉ là quanh đi quẩn lại tôi đều đi vào những nơi thuộc sở hữu của hắn, kỳ thực có chút khó chịu.
- Chuyện tai nạn ở resort Lãnh Duật nói sẽ bồi thường cho cậu! Tiểu Gia! Nơi này có chế độ y tế rất tốt! Cậu hãy ở lại đây điều trị bệnh đi!
Tôi cảm thấy Lãnh Duật có âm mưu gì đó và cũng cam đoan hắn không hề thích tôi. Tôi không thể ở lại đây, dù có tiếp tục điều trị ung thư cũng không nên đến bệnh viện của hắn.
- Tớ không muốn ở lại đây! Tiểu Mễ! Chi phí điều trị tớ có thể tự lo liệu được! Tớ không muốn liên quan đến Lãnh Duật nữa!
- Haiz.. Được rồi! Tớ nghe theo cậu hết!
Tôi gật đầu. Tiểu Mễ sau đó đi đến resort Sơn Trà nhận lại đồ cho tôi, vốn dĩ chỉ có vài bộ quần áo cũng không cần thiết nhưng do trong đó có một thứ vô cùng quan trọng nên đành phải nhờ cậu ấy đi một chuyến.
Từ khi tôi bị người phụ nữ kia giam lỏng trong bệnh viện, có một người bí ẩn đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, chưa từng một lần được trông thấy mặt, cũng không rõ là nam hay nữ, người đó chỉ liên hệ với tôi bằng những tin nhắn qua điện thoại.
Sau này, do tôi cứ liên tục dò hỏi người đó mới tự nhận bản thân tên Rose, nên tôi nghĩ đó là một người phụ nữ.
Rose thường trò chuyện với tôi, động viên tôi. Tôi nói với Rose muốn rời khỏi Mỹ, không muốn tiếp tục điều trị nữa Rose không do dự liền đồng ý giúp tôi.
Đêm đó ở bệnh viện, tôi được hai người đàn ông do Rose phái đến đưa lên xe bằng cổng sau và trực tiếp đi đến sân bay, thủ tục lên máy bay đã được chuẩn bị từ trước, trước khi lên máy bay họ còn đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Tôi nhận ra, Rose không đơn giản, Rose từng nói là do bản thân nợ tôi nên sẽ làm mọi việc tôi mong muốn, nhưng dù tôi có hỏi thế nào Rose cũng không nói ra mọi chuyện.
Sau khi về nước, Rose gửi cho tôi số điện thoại của Tiểu Mễ, tôi mới có thể liên lạc với cậu ấy.
Nhưng sau đó Rose cũng đột nhiên biến mất, tin nhắn tôi gửi đi cũng như hòn đá rơi xuống biển, hoàn toàn không hề nhận được hồi âm. Vì vậy chiếc điện thoại đó vô cùng quan trọng đối với tôi.
Chỉnh sửa cuối: