Sana hoảng sợ chạy thoát khỏi nơi tăm tối ấy. Cô có nên nói cho Lisa? Dù gì tất cả những người ở đó đều biết cô đã thấy hết chuyện của họ nên cái chết là không tránh khỏi. Nhưng Sana này sao có thể dễ giết như vậy được, cô ăn không được cũng phá cho hôi.
* * *
Buổi tiệc kết thúc trong lúc không có nhân vật chính khiến cho nhiều người thắc mắc và bàn tán. Ba của Sana, ông Minatozaki khó khăn lắm mới giải thích được với mọi người về sự biến mất của con gái mình.
Sana về đến nhà với bộ dạng không thể nào tàn tạ hơn. Bà Minatozaki nhìn thấy con như vậy mà sót hết cả ruột, gặn hỏi Sana để biết được người làm cho cô ra nông nỗi này nhưng hỏi mãi Sana vẫn không trả lời. Cô cứ ngồi im như cái xác không hồn.
- Các người mau đi làm việc, chuẩn bị đồ ăn, sữa tươi với nước ấm cho cô chủ. Cô chủ mà khó chịu gì thì tôi không để yên đâu. - Bà Minatozaki gắt gỏng nhìn người giúp việc. Cứ mỗi lần cô chủ gặp chuyện là trong nhà đều hoảng lên.
* * *
Đương nhiên trên trường cũng sẽ có đầy bàn tán sôi nổi về việc tiểu thư nhà Minatozaki mất tích trong bữa tiệc và nghỉ học hôm nay.
- Lisa à! Cậu nghĩ sao về chuyện này? Hôm qua tớ vẫn còn thấy Sana vui vẻ lắm mà. - Rosé và Lisa đang ngồi trong căn tin, đi đâu cũng nghe thấy chuyện về Sana nên Rosé đột nhiên cảm thấy hứng thú.
- Tớ cũng không biết! Chắc Sana bị bệnh gì đó. Mà cậu đợi chút để tớ kêu đồ ăn đã, tớ đói quá cơ. - Lisa xoa bụng, gương mặt tròn không tự chủ nhăn lại, bờ môi hồng chúm chím. Gương mặt này thật khiến người khác không cưỡng lại được mà. Jimin ở phía xa nhìn Lisa khuôn miệng bất chợt lại nở nụ cười.
- Cậu là heo hay là lợn? Chẳng phải mới ăn lúc nãy rồi sao? - Rosé cũng sợ năng suất hoạt động miệng và bao tử của Lisa. Gì mà không ngừng nghỉ thế này.
- Cậu quá đáng lắm luôn á! - Lisa nói rồi liền chạy vào căn tin mua vài bịch snack.
Vừa đi ra cô đụng trúng Jimin, làm đồ ăn trên tay rơi xuống đất.
- Cô lại ăn nữa sao? - Jimin cúi xuống nhặt snack cho Lisa cũng không quên bỏ lại vài câu treo ghẹo - Cô có biết cô và heo khác nhau chỗ nào không? - Chưa kịp dứt câu, Lisa đã giựt lấy đồ trên tay Jimin, quay lưng bước đi.
- Tôi giống heo cũng không liên quan đến anh. Ok? - Hôm nay ai cũng lựa thời cơ gọi cô là heo, đợi đấy rồi cô sẽ trả thù. Jimin lại cười thầm, anh nói nhỏ đủ bản thân nghe.
- Liên quan chứ! Heo ở trong chuồng, còn em thì ở trong tim tôi.
* * *
Rosé nằm thừ trên giường chán nản, không có việc gì làm. Cô cứ bật rồi tắt điện thoại để canh giờ xem bộ phim yêu thích. Chợt chuông điện thoại vang lên, cô theo quán tính nhấc máy ngay.
- Alo! Ai đấy?
- À ừm.. tôi JungKook đây! - JungKook nhất thời hoảng loạng vì không ngờ đầu dây bên kia lại nhấc máy nhanh vậy, anh còn chưa kịp chuẩn bị.
- À! Có gì hở? Mà sao anh biết số tôi? - Rosé ngạc nhiên hỏi, cô nhớ cô chưa cho anh số mình mà.
- Tôi xin Lisa. Mà tối nay cô có bận gì không? Tôi đang buồn chán vì không có ai nói chuyện cùng. - JungKook nói giọng buồn hiu.
- À thì tôi rảnh.
- Cô muốn đi xem phim chứ? - Vừa nghe Rosé nói rảnh, JungKook không kiềm chế được mà vui mừng.
- Đi chứ! Tôi cũng chán lắm đây.
- Vậy hẹn cô tại quán mì Ojangdong Heungnamijip. Khoảng 6h. - JungKook hí hửng nói địa điểm với Rosé.
- Tôi biết rồi. - Vừa nói xong cô tắt máy ngay, nhanh chân đi chọn một bộ đồ phù hợp với mình.
* * *
- A Rosé cậu đi đâu mà xinh vậy? - Lisa vừa mới đi học về thì gặp Rosé ăn mặc xinh xắn đi ra cửa.
- Tớ đi chơi đây. Đồ ăn trong tủ lạnh đấy, cậu đói thì lấy ra ăn nha. Chị Jisoo với Jennie đi tập thể dục rồi. - Rosé nói rồi đi mất.
- Cậu ấy đi chơi đâu vậy nhỉ? -Bình thường Rosé ít khi ra ngoài một mình. Một là đi với cô, hai là đi với các chị nên Lisa có chút khó hiểu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Rosé cũng lớn rồi, cô ắt sẽ tự biết chăm sóc mình. Lisa nghĩ vậy rồi đi vào phòng.
Căn nhà không có mọi người có chút trống vắng. Cô lục cặp lấy điện thoại rồi để đại lên ghế sau đó nằm phịch xuống giường. Vừa mở điện thoại lên, Lisa giựt mình khi thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ nhưng lại chỉ từ một người.
- Alo! Jimin, anh gọi tôi có gì? - Lisa nhấn vào dòng tên trên điện thoại, gọi lại.
Jimin yêu cầu video.
- Yah! Có chuyện gì sao? Lại còn yêu cầu video? - Lisa vừa bật video lên vừa la.
- Lisa! Tôi chán quá. Cô nói chuyện với tôi chút đi. - Jimin tiu ngiủ, má phồng hết cả lên.
- Sao lại chán? Chẳng phải nhà anh rất đông anh em sao? - Lisa cau mày, nhăn mặt. Cô đang định kiếm một bộ phim
ngôn tình nào đó xem để thư giản. Ai ngờ vừa mở máy lại nhìn thấy mười mấy cuộc không gọi mà đến này. Với lại anh ta có chán thì liên quan gì đến cô?
- Chán thì chán thôi có liên quan gì đến việc nhà đông anh em? - Jimin cải cùn, chỉ là anh tự nhiên anh muốn gọi cho cô nên mới bịa đại lý do vậy thôi.
- Vậy thì việc anh chán có liên quan gì đến tôi? - Lisa thản nhiên hỏi lại. Có biết bao người để anh gọi, hà cớ gì phải gọi cho cô? Chả lẽ anh không có bạn?
- Anh tôi bận hết rồi. Tôi cũng không có bạn bè, giờ chỉ còn lại cô. - Biết chỉ nhiêu đó không thuyết phục được cô, Jimin giả vờ làm giọng buồn buồn.
Lisa nhất thời không biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy anh thật tội nghiệp. Sống mà không có bạn thì cô đơn biết bao. - Vậy có muốn coi phim chung với tôi?
Nghe được câu hỏi này, không ngoài dự đoán của Jimin, anh đương nhiên đồng ý ngay không chút do dự. - Nhưng chỉ coi qua màn hình này thôi sao? - Như vậy thì anh làm sao nhìn thấy được cô đây?
- Chứ sao nữa? - Chẳng lẽ anh ta muốn qua đây chắc?
- Như vậy bất tiện lắm. Cô đợi chút, tôi qua nhà cô. - Jimin nói rồi cúp máy, không đợi Lisa kịp trả lời. Cô hết nói nỗi anh, nói là làm ngay. Nhưng cô cũng có chút mong chờ anh đến nhà cô.
* * *
- Rosé tôi ở đây! - Rosé vừa mới đến quán, nghe tiếng gọi mình cô đi nhanh đến chỗ JungKook đang ngồi.
- Xin lỗi vì tôi đến trễ. - Rosé gãi đầu cười, cô kéo ghế ra rồi ngồi xuống đối diện với JungKook.
- Trễ mấy phút có là gì. - JungKook làm vẻ mặt rộng lượng, phẩy tay.
- Mà nay sao Jeon công tử có nhã hứng mời tôi đi ăn mì vậy? - Rosé cung kính hỏi, không biết sao nhưng cô thích gọi như vậy với anh.
- Còn nhiều chuyện. Giờ cô nương muốn ăn hay muốn xách bụng không về đây? - JungKook nhăn mặt, cao giọng nói.
- Đã mất công đến đây, làm sao tại hạ có thể từ chối được lòng tốt của công tử. - Rosé cười xán lạn.
- Cô muốn ăn gì? - JungKook lịch sự đưa thực đơn cho Rosé. Vui vẻ nhìn cô chọn món.
- Lấy tôi phần này. - Rosé chỉ tay vào món cô muốn trong thực đơn cho phục vụ xem, đợi chị ta gật đầu Rosé liền đưa lại thực đơn cho JungKook.
- Tôi gọi rồi. - JungKook nói.
- Vậy tôi trả lại. Cảm ơn chị nhé. - Rosé thân thiện đưa trả thực đơn cho chị phục vụ. Chị ta chỉ gật đầu mỉm cười rồi đi vào trong.
Vài phút sau, hai tô mì nóng hổi được đưa ra. Rosé xuýt xoa cầm đôi đũa không nhịn được mà ăn lấy ăn để. JungKook vì nhìn cô mà bật cười, đáy mắt hiện lên sự ấm áp. -Từ từ thôi! Nghẹn bây giờ.
Lời JungKook thốt ra chưa được vài giây thì Rosé đã ho khụ khụ. JungKook lo lắng lấy nước cho cô. - Thấy chưa tôi đã bảo rồi mà. Cô đúng là bướng bỉnh. - JungKook vì lo cho cô mà gương mặt đanh lại.
Rosé không những không tức giận mà ngược lại trong lòng còn dâng lên một chút ấm áp, dao động. Cô mỉm cười ngây ngô nhìn JungKook. JungKook vì nụ cười này mà khuôn mặt cũng dần dãn ra.