Bạn được Ta là đại hắc cẩu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
Tiếp tiếp, chúng ta sửa bài tiếp nào! ^^

Chương 3: Bộ tộc Fandango


- Nè Kayn, ở quê nhà của tôi, tôi vẫn con một đứa en gái, thế nhưng mắt của em nó đang ngày một mờ đi. Tôi nghe nói chi phí phẫu thuật ở bên Mĩ khá đắt, nhưng sau khi cuộc chiến tranh này kết thúc, chắc chắn tôi sẽ làm ra tiền- anh ta dúi vào tay tôi một tấm ảnh- cậu phải hứa với tôi là sau khi hòa bình cậu phải chăm sóc cho em gái tôi.

* * *

Tôi bật dậy, hóa ra là tôi nằm chiêm bao. Thật là một (cơn) ác mộng kinh khủng.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một đốm lửa được làm rất khéo tay để sưởi ấm được đặt ở chính giữa gian nhà. Tôi cảm thấy ấm đến lạ kì bởi vì tôi đang ngồi ở trong nệm và chăn. Hơn nữa bộ quần áo này là một bộ pajama sọc kẻ xanh trắng trông rất giản dị. Tôi quay đầu nhìn ngắm xung quanh thì bất giác tôi thấy nhói đau ở cổ, đưa tay lên thì tôi thấy một rải băng được quấn quanh cổ của mình. À đúng rồi, lúc chiến đấu mình có bị bắn vào cổ, chậc (thêm dấu phẩy) cứ tưởng là xong rồi chứ. Tôi mới (thừa từ) ngớ người ra. Hóa ra là tôi vẫn sống à?

Tôi đặt tay lên tim mình, im lặng và lắng nghe, tim tôi vẫn còn đập. Vậy là tôi vẫn còn sống, đây không phải là mơ. Nếu vậy thì căn nhà này là sao, ai là người đã cứu mình. (câu hỏi) Tôi trở mình cố gắng đi ra khỏi chăn. Các bó cơ của tôi căng ra như kiểu lâu ngày không vận động, không biêt tôi đã ngất đi bao lâu rồi nhỉ. (câu hỏi) Tôi đi đến phía một chiếc bàn, trên đấy có một chậu hoa và một bức ảnh gia đình.

- Ồ! Bay đã tỉnh dậy rồi đấy hả. (câu hỏi) Bay thấy trong người như thế nào rồi?

Tôi giật bắn mình và quay lại nhìn theo hướng tiếng gọi phát ra. Đó là một bà già, bà có voc người khá nhỏ nhắn, lưng hơi còng. Bà cuốn một chiếc khăn màu nâu bằng len xung quanh đầu và cổ để giữ ấm. Một chiếc áo khoác màu nâu, một chiếc quần len màu kaki trông có vẻ đã xỉn màu.

* * *

- Bay vẫn khỏe là tốt rồi, từ lúc tìm thấy bay, bay đã ngủ li bì 3 ngày liên tiếp đấy, bọn ta lo lắm không biết là nhóc liệu có tỉnh dậy được hay không. Nhóc còn có một viên đạn ở trong cổ đấy, bọn ta còn phải mời cả ý sĩ đến để lấy viên đạn ra và cứu nhóc, mà công nhận mạng nhóc lớn thật.

* * *

- Chính ta cũng không biết nữa- bà cười trừ, hàm răng bà gãy mất răng cửa thành (ra) nhìn trông rất buồn cười. - Mà thôi, người nhóc hôi quá, chắc là phải cả chục ngày không tắm rồi đúng không? Vừa hay có ít nước nóng ta vừa đun, quần áo thì ta sẽ để ở trong rổ, mau đi tắm rửa cho sạch sẽ đi.

Có thể thấy căn nhà rất tồi tàn, những bức tưởng có lỗ chỗ những vết nứt, cửa sắt thì trông có vẻ đã rỉ sét, mái nhà thì được làm từ từ (thừa từ) gỗ, lá chuối và rơm. Thế nhưng trái ngược hẳn với ngôi nhà, nhà tắm thì lại đẹp lạ kì. Mà ít nhất thì cũng đẹp hơn những chỗ khác. Còn có cả bình nóng lạnh. Sàn nhà thì ốp gạch có hoa văn, tường cũng được sơn chống rột . Bên trong nhà tắm cứ như là một thế giới khác vậy. Không được ngẩn ngơ nữa, bây giờ lạnh lắm rồi, tôi nhanh chóng thả mình vào trong bồn tắm và ngâm mình trong nước ấm. Lâu lắm rồi tôi không tắm thế này, lần cuối cùng chắc là.. Không thể nhớ được.

Tắm xong tôi cảm thấy trong người dễ chịu lên hẳn. Bụng tôi nãy giờ đang sôi lên sùng sục, chắc vì mấy ngày rồi (không ăn uống gì) . Tôi bước ra khỏi phong tắm, quả thật tôi vând không thể hết ngạc nhiên được khi nhà tắm và căn nhà nói chung lại khác nhau đến mức này. Lúc ở trong phòng tắm tôi còn quên mất tưởng mình đang ở trong một cănnhả hiện đại cơ, thành ra khi trở lại gian chính tôi lại thấy hơi hẫng.

Tôi không thấy bà cụ đâu cả, tôi bèn tìm cửa ra vào. Cửa ra vào được thiết kế theo con lăn ngang ở trên và dưới, tuy có hơi cót két và khó mở, chắc do lâu rồi không tra dầu vào, nhưng ít nhất nó cũng là một cái gì đó khá gần với hiện đại. Ngay khoảnh khắc tôi mở cửa ra cả người tôi run lên bần bật, bên ngoài tuyết vẫn rơi rất nặng. Nếu ở đây cũng có tuyết rơi thì chứng tỏ nơi này cũng không ở xa lắm so với trận địa. Thế nhưng là (thừa từ) nơi này là nơi quái quỉ (quỷ) nào chứ? Mình cần phải nhanh chóng trở về, tình hình chiến sự không biết như thế nào rồi? Mà giờ này lạnh thế này không biết bả lại đi đâu?

Mặc kệ những nỗi lo hiện tại của mình, tôi lại chui vảo trong cái bàn sưởi. Bụng tôi nó cứ biểu tình suốt.. Phải chi có gì đó để ăn.

* * *

Từ từ đã nào, những người này là ai thế nhỉ, sao họ lại biết mình[COLOR=rgb(255, 0, 0) ]. (câu hỏi)[/COLOR]


- Bay nghe bà giới thiệu cho nè, bà gầy và cao lêu nghêu này là Anna. Còn bả béo và lùn này là Lola và bà mặc váy trang điểm này là Ruri.

[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- À.. Dạ vâng, cháu chào các bác.[/COLOR]

- Thôi không nói nhiều nữa mau chóng ăn cơm đi nào. Mà chết chửa quên mất, bà tên lả Gara.

Tôi đang đói thì nhìn
như (thừa từ) mâm cơm mà cứ như là bắt được vàng. Lúc này tôi khó có thể điều khiển được hành động, tôi đang bị cơn đói chi phối. Nhận thấy ngôn ngũ cơ thể của tôi có hơi quá đà . (dấu phẩy) B à Lola quyết định xới cơm cho tôi trước: "Đồ ăn nó không chạy được mất đâu mà lo, nhóc cứ thế ai mà (thừa từ) người ta dám ăn."


[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- Ơ.. Dạ vâng cháu xin lỗi, cháu[/COLOR] mởi mấy bà xơi cơm.

[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Tôi ngắm[/COLOR] nghĩa một lượt qua các món ăn được đặt trên mâm. Đây chắc là món cà hầm rồi, còn đây là rau muống. Kia chắc là đậu sốt, còn đây là thịt băm nhuyễn. Còn có nguyên một bát hành khô nữa chứ.

Tôi bắt đầu và những miếng cơm đầu tiên, vị gạo có chút gì đó ngọt ngọt, không biết là có bơ ở bên trong hay không, độ mềm thì vừa phải. Tôi mới gắp một quả cà bỏ tọt ngay vào mồm cắn đôm đốp.
Cà (Độ) chua vừa đủ, hơn nữa khi cắn ta thấy từng thớ cà như cùng tan chảy ở trong miệng. Đột nhiên bà Ruri lại tiếp chuyện với tôi:

- Thế nhóc
là (thừa từ) chiến đấu ở trong quân đội phải không?


[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- Dạ vâng, cháu ở trong đội ở trên tiền tuyến phía tây ạ.

- Vậy vì lí do gì mả nhóc lại vào quân đội vậy?
[/COLOR]

[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- Cháu ở trong quân đội từ bé rồi ạ. Người ta nuôi cháu lớn và dạy cháu cách chiến đấu. - Tay lấy cái thìa nhỏ để xúc một ít hành khô[/COLOR] (thiếu dấu câu)

[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- Vậy nhóc nhớ vì sao mà nhóc lại ra đến nông nỗi này hay không?[/COLOR]

[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- Có ạ, lúc đấy đội của cháu đang cố gắng phá hủy căn cứ của địch ở trên một ngọn núi tuyết.[/COLOR] Lúc đấy (thay từ để k lặp từ với câu trước) đội của cháu đã gần thất bại, nhưng rồi đợt pháo binh (đã) bắn yểm trợ. Sau đó thì tuyết ở trên núi tràn xuống. Cháu chỉ nhớ đến đấy thôi! Còn sau đó thì cháu không biết.

- Vậy để ta kể cho nhóc nghe, bọn ta đang trên đường đi hái măng ở một con sông gần đây thì (bọn) ta mới thấy nhóc đang trôi ở đó. Sau đó bọn ta mới chạy ra để cứu ngươi. Nhưng tìm ra ngươi (nhóc) là bọn ta chứ người mang người về đến đây là ông Tada ở xóm bên, còn bà Gara đây là người sẽ cho ngươi ở nhờ cho đến khi người bình phục hoàn toàn.

* * *

Từng miếng cơm, miếng canh tôi đều cảm thấy rất ngon. Có lẽ từ trước đến nay tôi chưa từng ăn một bữa cơm như thế này. Nhìn mâm cơm thì cũng như bao nhiêu mâm cơm khác, nhưng sao tôi thấy có gì đó khác khác. Tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy họ đang nói chuyện rôm rả về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nào là tìm được một bó măng to đến gấp đôi cái bắp tay, nào là thời tiết trở nên tốt hơn tất cả sẽ cùng đi câu, nào là cái xọp xẹp này nên được gia cố. Tôi vừa lắng nghe câu chuyện của bọn họ, vừa lấp đầy cái bụng của mình. Ăn xong tôi nằm lăn luôn ra ngủ mặc dù bây giờ mới chập tối.

Hồi còn ở khu quân sự, ngày nào cũng phải dậy từ sáng sớm để tập hợp đội ngũ. Rồi sau khi ăn sáng xong thì lại tiếp tục luyện tập. Hôm thì luyện bắn sung , hôm thì lựu đạn, hôm thì luyện thể lực. Nói chung tôi gần như không có thời gian giải trí. Tôi nhớ có thời tôi trốn ra khỏi quân đội, chạy đi một mình trong đêm, nhưng hôm đó trời cũng có tuyết rơi như bây giờ, mà tôi thì lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, thành ra lại không đủ sức để đi xa. Tôi dừng chân ở một con hẻm nhỏ, và tôi trông thấy một cô gái thành phố đang bị quấy rối bởi ba thằng đàn ông. Tôi đã muốn lờ đi và đi qua, nhưng bị một trong số chúng gọi lại:

* * *

- Các anh bình tình , tôi hứa sẽ không báo cáo việc của anh đã làm mà, vậy nên làm ơn đừng dùng đến bạo lực.

- Mấy lời ngươi nói nghe không thể lọt lỗ tai nổi, chúng bây đâu giải quyết nó.

Xem (ra) không dùng đến vũ lục không được rồi.

Tên thứ nhất lao đến phía tôi với một nắm đấm ngay chính diện, tôi đỡ đòn của hắn bằng một cú gạt trung đẳng, nắm lấy tay hắn và hạ hắn với đòn vật cơn bản nhất được dạy cho một sĩ quan. Tên thứ hai lao lên, tôi ngay lập tức đá ngay vào chân trụ của hắn làm hắn ngã bổ nhào về phía trước. Mượn đã của hắn khi (hắn) đang lao về phía trước, tôi cho hắn một củi trỏ vào miệng. Tôi lao đến tên thứ ba đang run như cầy sấy:

- Từ từ sếp lớn bĩnh tĩnh, mong anh bỏ qua, bọn em có mắt như mù.. (thêm gạch ngang) Tôi tặng hắn một nắm đấm vào ngay giữa mặt của hắn.

Đột nhiên tôi thấy bụng (đâm vào lưng sao bụng lại đau) mình nhói đau, quay lại thì thấy tên lúc này đã dùng dao đâm vào lưng của mình. Tôi kêu lên đau điếng, lập tức cho tên đó một củi trở nữa vào bụng và dẫm lên chân hắn. Tôi dùng đòn khóa tay giật lấy con dao của hắn và đâm thẳng con dao vào cổ họng của hắn. Hắn không kịp kêu gì hết và tử vong ngay tại chỗ. Tôi đưa tay lên nhìn, máu dầy tay tôi. Cô gái sợ hãi nhìn tôi và chạy ngay đi, hai tên còn lại cũng chạy hớt hơ hớt hải. Đó là lần đầu tiên tôi giết người.

(Em nên dùng các dấu * để phân biệt đoạn nằm mơ và hiện thực)

* * *

Bà và tôi ngồi đối diện nhau, ở giũa là đống lửa để sưởi ấm. Mà nhắc mới nhớ, căn nhà trông cũng có vẻ rộng mà sao không thấy ai ở đây. (ý câu hỏi)

* * *

- Ơ bà ơi bộ quân phục của cháu (thừa từ) với khẩu súng trường của cháu đâu rồi ạ?

- Ta để nó ở trong nhà kho ấy, sao? Nhóc muốn đi luôn hả?

- Dạ không ạ, chỉ là đề phòng thôi hả? (ạ)

* * *

- Thế ạ. (câu hỏi)

Chương 4: Thay đổi

Ngày xửa ngày xưa, khi mà thế giới vẫn còn chưa phát minh ra thuốc súng. Con người chúng ta chỉ chiến đấu bằng ngựa và kiếm. Người Anh chúng ta khi đó có một vị vua tên là Fandango, ông trị vì hơn một nửa lãnh thổ phía đông của nước Anh. Còn phía tây của nước anh (Anh) khi ấy vẫn còn là thuộc địa của Mông cổ (Cổ) . Tình hình chiến sự lúc ấy rất căng, có thể sẽ nổ ra chiến tranh bất cứ khi nào.

Vào một đêm trăng tròn, quân Mông cổ đem binh lính sang tính đánh úp sọt (thừa từ - k phù hợp) để triệt hạ quân ta nhanh nhất có thể. Tuy nhiên người gác cổng đã kịp thời phát hiện, nhưng thế quân nhất thời không thể tập trung luôn được . (dấu phẩy) N ên nhà vua và các tướng soái ban lệnh vừa lùi vừa đánh để bào toàn quân số. Thế là họ phải đánh bài chuồn để thoát ra ở cổng đối diện và bỏ thành. Quân địch dù đã dùng xe tăng đá phá nát cổng phía tây nhưng vào thì không thấy gì, nổi nóng đem quân đi tiêu diệt tất cả. Trận chiến kéo dài khá lâu, tuy là vừa chạy vừa đánh nhưng quân của nhà vua cũng phải chịu hao tổn lớn. Nhưng mãi đến khi quân của ông chạy đến một đầm lầy lớn thì nhà vua cũng nhận ra rằng đây chính là mồ chôn của mình. Đầm lầy sẽ là một chướng ngại hoàn hảo để tiêu diệt quân Anh. Lúc này phần lớn quân đều mệt và chịu nhiều thương vong, nên đã quyết định ở lại và hi sinh thân mình cho nhà vua. Vua cũng một đám tùy tùng đã chạy theo đường vòng men theo đầm lầy . (dấu phẩy) Đ ể mặc cho đám quân (của) mình làm mồi nhử. Nhưng đám quân này chờ một hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì cả. Họ quyết định di chuyển đến một vùng đồng bằng ở gần đó sau hằng (hàng) giờ liền lạc ở trong một cánh rừng và họ sinh sống ở đó. Mãi đến sau này thì họ mới biết là quân của Mông Cổ đã đuổi theo nhà vua thay vì đến đây giết họ.

Thế nhưng thảm họa vẫn chưa kết thúc, quân Mông cổ sau khi chiếm được thành của vua nước Anh đã liền ra lệnh cho quân của mình đi tìm và giết nốt đám tàn quân còn lại. Sau nhiều ngày tìm kiếm cuối cùng họ cũng tìm thấy được ngôi lang củ những đám quân còn sót lại, thế nhưng khi đến đây họ lại mủi lòng, không muốn chém giết nữa. Các chiến sĩ ban đầu thì vẫn rất lo sợ, nhưng sau đó thì họ lại thỏa thuận với đám quân Mông Cổ này là sẽ cung cấp lương thực thực phẩm nhờ việc cày cuốc để đổi lấy việc giữ bí mật họ đang làm ăn và phát triển ở đây. Sau một khoảng thời gian dài mà đôi bên đều có lợi, phần lớn người dân Mông Cổ đã tiến hành giao thương với người dân ở đây. Thậm chí còn có một số người còn muốn cho con cháu mình kết duyên với người dân ở đây. Dần dần nơi đây vẫn tiếp tục đuọc phát triển nhờ các thế hệ nối tiếp ở đây. Lại quay lại từ lúc bắt đầu, một vị tướng tài ba cũng có họ là Fandango đã cưới một người phụ nữ xinh đẹp người Mông Cổ và đẻ ra mười người con. Những người con này đều đi ra kht nơi này để tiếp thu các kiến thức cần thiết để làm cho ngôi làng này trở nên tốt hơn. Nhò công lao của gia đình này mà ngưòi dân đều tôn thờ vợ chồng nhà Fandango và lập cả miếu thờ để cúng cho họ. Và cứ vào giỗ của họ hằng năm thì dân lang lại chọn ra hai người đóng giả làm Vị (vị) Fandango và ngưòi thiếu nữ mông cổ đó và đi diễu hành xung quanh làng, mục đích là để quảng bá hình ảnh của ngôi làng và bộ tộc người Fandango.

(toàn bộ đoạn trên e sửa lại k in nghiêng, và cho vào ngoặc kép nhé)

Tôi hăng say ngồi nghe câu chuyện của bà như một đứa con nít được mẹ đọc truyện cổ tích cho nghe, mắt cứ sáng lên, tim đập nhanh theo diễn biến câu chuyện. Không thể tin được người dân ở ngôi làng này lại đều là con cháu của những người có danh tính lai lịch hào nhoáng như vậy. Không lẽ nào bà đây lại chính là con cháu chính thức của gia đình Fandango thì sao? Nghĩ đến thôi mà sao tôi thấy đời người ngắn ngủi.. Hôm này vẫn còn sống chả biết ngày mai sẽ ra sao? Với vai trò là một người lính, tôi đã quá quen với việc phó thác số phận ngày mai của mình vào tay của (mặc cho) dòng đời xô đẩy.

Thực sự là tôi cảm thấy chán nản, mỗi khi tôi đi xuống những đường phố tấp nập, nhìn những dòng người qua lại, tôi cảm thấy họ thật may mắn. May mắn bởi vì họ có gia đình, bởi vì họ có điệu kiện sống tốt hơn tốt . Tôi không hề ganh tị, chỉ là tự hỏi tại sao ông trời lại bất công đến thế..

* * *

- Cứ đi rồi biết. Còn bây giờ thì ngủ lại đi. Vào buồng trong cùng ấy, ta đã chuẩn (bị) chăn và nệm rồi đấy.

Tôi loạng choạng đi như người say rượu vào trong, tôi không quên nhìn vào bức ảnh gia đình của bà. Rốt cuộc thì người đàn ông trong bức ảnh đó là ai nhỉ.. (câu hỏi)

Sáng hôm sau, tôi lờ mờ nửa tỉnh nửa mơ. Ánh sáng chiếu qua của sổ chiếu sáng khắp gian phòng. Tôi có thể nhìn thấy trong tia sáng ấy là vô số những hạt bụi li ti với muôn vàn hình dạng khác nhau. Không khí thì trong lành dễ chịu. Tôi mới trở mình ra khỏi chăn, đi tới phía cửa sổ và mở to nó ra. Có vẻ như hôm qua tuyết rơi răt nhiểu , rất nhiều (hầu hết - k nên dùng từ rất nhiều lặp với ý trước) những cành cây có nguyên một đống tuyết trên đấy luôn. Một vài con sóc đang tìm hạt dẻ. Một vài những cây măng (như thế nào) . Tôi cảm thấy hết sức sảng khoái. Tôi ưỡn ngực và thở hắt ra một hơi dài, tạo ra rất nhiều khói. Có vẻ như tôi dậy hơi sớm, trong người vẫn còn cảm thấy mỏi và khó chịu, chắc do nằm lâu rồi chưa vận động.

Tôi vén cái rèm ở phòng của mình ra, đi vào gian chính thì thấy một tờ giấy để ở trên bàn, trong đó hình như còn có một cái bản đồ vẽ bằng tay. Hình như đây là của khu này, ngoài ra còn có một địa điểm được khoanh tròn và chú thích "Dậy rồi thì bay ra đây mau". Có vẻ như tôi phải đi theo bà rồi. Tôi nhìn ra phía nhà bếp thì còn có một chiếc đĩa có đựng trứng ốp la, thịt hun khói và một ít rau mùng tơi. Quái lạ, nơi này thì đào đâu ra rau mùng tơi cơ chứ. (câu hỏi) Tôi nghĩcơ mà (thừa từ) cái này chắc là làm cho mình, nên đã giải quyết luôn trước khi đi.

* * *

Âm thanh đó càng lúc càng gần, tôi cẩn trọng thu mình lại. Tay phải tôi cầm súng lục, tay trái tôi chỉ trực để rút dao ra ở túi áo bên tay phải. Đó là con gì, không lẽ là gấu sao? Không phải, gấu lúc này phải ngủ đông chứ? Bình tĩnh nào. Tôi chĩa súng về phía bụi cây bám đầy tuyết và mở khóa an toàn, chuẩn bị bóp cò.

Thế rồi có cái gì đó phóng nhanh ra khỏi bụi cỏ đấy.

- Không phải sợ bay. - con vật chạy theo đi về phía hạ nguồn- Đấy chỉ là con nai mà thôi.

Tôi giật mình quay lại phía sau, thấy bà đang đặt tay vào khẩu súng của mình, như (thừa từ) ý là phải hạ súng xuống (thiếu dấu câu)

- Bà ạ.. Dạ không chỉ là cháu lo đấy là gấu thì..

- Kể cả là gấu mà bay bắn bừa như vậy sẽ gây kinh động cho khu rừng đấy.

- Dạ.. Gì cơ ạ? Kinh động khu rừng ấy ạ?

- Ừ. Khu rừng này có linh hồn đấy, nó có thể chi phối sự sống trong khu rừng này. Những kẻ phạm vào luật của khu rùng sẽ bị trừng phạt bởi Kagabo. Đấy là một con gấu xám to và bự đã sống hơn hàng trăm tuổi. Nó thường xuyên hoạt động ở trung tâm khu rừng, nơi cây cổ thụ ngự trị.

* * *

Tôi cứ đi theo bà ở phía sau như hình với bóng, chả mấy chốc tôi thấy mình đã ở một nơi hoàn toàn khác so với lúc trước. Nơi này có một bãi cỏ xanh đậm trải đai không nhìn thấy điểm kết. Đọng trên những ngọn cỏ đó là (thừa từ) lấm tấm màu trắng nhỏ của tuyết. Có vẻ như ở chỗ này tuyết rơi không nhiều, nên không cảm thấy lạnh như ở xóm nhà. Ở phía xa xa có khói bốc lên, có thể thấy ở đó có rất nhiều những túp lều lớn nhỏ, bên ngoài đều có lửa trại để giữ ấm. Xung quanh khu này được bao bọc bơi một hàng rào làm bằng gỗ và ở phía cổng có một tấm biển ro đề chữ "Chợ lớn".

* * *

- Thì có ạ.. Nhưng mà cháu là người (thừa từ) lính đấy, bà ít nhất cũng phải nnhờ việc gì đó mà nó liên quan một chút chứ ạ!

Tôi đang nói dở thì đã thấy bà đã thoăn thoắt đi vào trong chợ, tôi ngay lập tức chạy theo bà.

Có vẻ như khu chợ này là một khu chợ tổng hợp, tức là cái gì ở đây cũng bán. Đồ ăn uống, quần áo, dụng cụ nhà bếp, dụng cự nhà tắm, đồ gia dụng, đồ điện.. Và đôi khi còn thấy cả những chiếc xe ngựa trở các mặt hàng như là da thú hay là (thừa từ) khoáng sản như than, chì, sắt.. Có vẻ như thương nhân cũng đi qua đây để trao đổi các mặt hàng của mình, nhưng thực sự thì tôi không hiểu về thương mại lắm, nghe nói còn phải có mánh khóe thì mới kiếm được lời. Như thế thì thực sự quá sức với tôi.

Khi nhận ra thì tôi đã xách trên tay tôi (thừa từ) một túi hoa quả, một túi xa phòng và bột giặt. Bên này là một ít hành lá, cà chua, một túi khác nữa còn chứa một hai cuộn len. Hình như bà rất thích đan len để giết thời gian. Đúng là cũng có một số người thường có những sở thích khá kỳ lạ, nhưng có vẻ như những việc đấy khiến họ trở nên thảnh thơi hơn.

- Còn một cửa hàng nữa thôi, bay cố gắng lên.

- Dạ vâng.

Cửa hàng này đầy mùi sơn màu, mới nhìn cách trang trí bề ngoài của cửa hàng thôi mà tôi thực sự thấy tính nghệ thuật của nó. Người bán hàng lại chính là bà Ruri, mà hôm nau bà trang điểm đậm quá, trông cứ như con ma nữ vậy. Bà Gara đi đến và bắt chuyện với bả. Họ nói chuyện một lúc lâu thì bà Gara đem ra một khung ảnh có giá đỡ và để vào một trong những chiếc túi. Sau khi chào tạm biệt bà Ruri, chúng tôi quay về khi đã gần trưa.

Về đến nhà, tôi chạy ngay vào giường và đắp chăn lên kín đầu. Thật kì lạ, giữa trưa mà sao lại lạnh như vậy cơ chứ. Lạnh thế này thì làm sao mà ra khỏi chăn được, huống chi là phụ giúp bà nấu ăn. Tôi thở dài bỏ chăn ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến câu chuyện "Cô bé bán diêm" tôi đọc ngày xưa, tôi liên tưởng tượng ra những thứ nóng và ấm. Những thứ ập đến đầu tiên trong đầu tôi chính thuốc súng, sau đó là xe tăng, lại còn âm thanh (thừa từ) tiếng súng, thậm chí là máu. Thoạt nhiên trong đầu tôi lại nhớ đến thuốc lá, đó là món khoái khẩu của tôi lúc chưa nhập ngũ. Nhớ ngày xưa người ta cấm không cho hút thuốc, tôi toàn phải đi vào nhà vệ sinh để giải tỏa tạm thời. Tôi nhìn đến nơi xa xăm vô định ngoài cửa sổ, nghĩ đến cuộc hành trình mà mình đã đi, nghĩ đến những thứ mình đã được và mất, nghĩ đến tương lai. Tuy nhiên tôi lại sực nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình. Tôi đang ở một nơi xa lạ mà tôi không biết đến, ở trong một căn nhà khác lạ với một người bà khó gần, và tôi đang ở đây..

- Có cơm rồi nè, bay có ra ăn không thì bảo?

- Dạ vâng cháu ra liền.

Tôi bước ra và chọn lấy cho mình ở một chỗ gần lửa để sưởi ấm, lại vừa gần mâm để có gì lại tiện gắp. Bữa cơm hôm nay nhìn cũng không có gì là quá cao sang mà chỉ là những món ăn dân giã . Tôi gắp từng miếng cơm mà thấy lòng mình lạ lắm, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Tôi lại nhìn sang bà. Bà ăn rất ít, hầu như lần nào cũng chỉ ăn một bát cơm với một ít thức ăn. Thế nhưng tôi lại nghĩ nếu ngày nào bà cũng nấu nhiều món thế này thì bà ăn kiểu gì. (câu hỏi) Chắc chắn là thức ăn sẽ luôn bị thừa lại phía sau (thừa từ k phù hợp) , hoặc cũng có thể bà nấu nhiều thế này là để phòng khi có những bà bạn kia sang thì đỡ mất công phải chuẩn bị.

Ăn xong cũng là buổi chiều, tôi chỉ nằm trên nệm và chuyển đi chuyển lại mấy kênh ti vi, còn bà thì cứ ngồi trong gian phòng (của) mình đan len suốt, đôi lúc tôi cũng thử gọi xem bà có cần cái gì không, nhưng bà hầu như không cần tôi giúp gì cả.

Tôi đến tôi lại vào trong nệm chùm chăn, nhưng rồi lại thấy nhạt mồm nên đi kiếm cái gì đó để ăn. Tôi đi qua bàn thờ thì thấy trên đó có cúng một bao thuốc lá. Cảm giác thèm thuồng lại đến nên tôi bèn lấy luôn một điếu hút để khỏa khuây , rồi lại để nó lại chỗ cũ.

Tôi khoác chiếc áo choàng quân phục của tôi và đi ra ngoài. Tuyết đã ngừng rơi. Không gian thật yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy âm thanh của một tiếng (con) suối ở gần đây. Bầu trời thì đầy mây và âm u, tối đen như mực. Tôi cá nếu như đây là mùa hè thì nơi này (thừa từ) chắc hẳn nơi này sẽ nhìn thấy được nhiều sao lắm. Bởi nơi tôi sống người ta nói rằng nó đã bị ô nhiễm ánh sáng. Ngay trong lòng thành phố mà có quá nhiều đèn các loại, sáng trưng như ban ngày, khiến ta không thể nào mà có thể trong thấy được bất cứ cái gì. Thế nhưng nơi này thì khác, nơi này rất hoang sơ và thanh đạm. Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy được một cái cột điện, mỗi cái thì phải cách xa nhau đến vài cây số, nên có vẻ nơi này trông hơi hoang vu. Mà thôi đó cũng là cái tốt, hiện đại thì hại điện.

P/s: Chương 1 còn câu này chưa đc nè e! 1 số chỗ e sửa sót c mới sửa xong. Chú ý nhé! E coi câu này lại: - Đây là tiểu đội sáu, chúng tôi xin phép đóng trại và tường. (rõ hơn chút e nhé)

Chương 5: Bình yên


Thoắt cái đã một tuần trôi qua, tôi cũng đã khá quen với cuộc sống ở đây. Sáng dậy thì đi theo bà vào chợ để giúp việc mua bán, thình thoảng còn giúp đỡ những thương gia bê vác đồ. Tôi cũng hãy giúp ba bà bạn(của bà) như trông hộ cửa hàng hoặc là dọn dẹp. Trưa lại về nhà ăn cơm, có những hôm lại làm cơm hộp rồi ăn ở ngoài trời. Nhóm lửa và ngồi ngắm khung cảnh thực sự đem lại cho con người ta một cảm giác yên bình. Chiều tôi thường hay đi lanh quanh trong làng để dạo chơi, tối ăn cơm rồi lại lăn ra ngủ. Cứ thế những ngày bình yên lại trôi qua.

Thế nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi bật ti vi lên xem thì thời sự đưa tin rằng thủ đô của nước Anh đã thất thủ, Đức sạ khi đã chiếm được vị trí chiến lược quan trong của nước tôi chắc chắn sẽ bắt đầu có những kế sách nham hiểm. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm thấy chỗ này thôi.

Tôi lại ngó lên bàn thờ và chôm lấy một điếu thuốc lá. Trời đã tối rồi, tôi ngồi ở một chiếc ghế gỗ ở bên ngoài nhà, thơ thẩn ngồi nghe những âm thanh nơi khu rừng tuyết này. Nếu im lặng, ta hoàn toàn có thể nghe được nhũng thứ giai điệu mà ga chưa hề nghe được trước đây. Đó là bản nhạc được vẽ thông qua thị giác, với những gam màu lạnh của mùa đông và sự sống ở trong khu rừng này.

* * *

- Sao không chào hỏi gì thế hả nhóc? Thật là.. Bọn trẻ ngày nay (thêm dấu phẩy) chả trách..

- Dạ, cháu chào ông. Nếu ông tìm bà thì bà đang đan len ở bên trong ạ.

Ông trông có vẻ khá là phóng khoáng, đi vào nhà cứ thế là vứt dép đi linh tinh (thay từ phù hợp hơn) mà không thèm xếp gọn. Trên đường đi thì nhìn ngắm đủ các kiểu, hình như thời trẻ ông phải làm một nghề gì đó mạnh mẽ lắm.

* * *

- Bà Gara, dạo gần đây người làng có nói rằng trông thấy nó đi qua (thừa từ) lảng vảng ở gần đây đấy. Nó đi bằng xe ô tô, nhưng mà khi nhận thấy có người trông thấy thì nó lại quay đầu xe đi.

* * *


- Cứ dạy sớm đi, mai ta qua đón.

- Cháu từ chối được không ạ? - Tôi cảm thấy có vẻ chuyện này không ổn, nên định lảng.

- Cũng được, nhưng cùng đừng trách ta thổi bay đầu của nhóc. - Ông chĩa khẩu súng săn về phía tôi.

* * *

Tôi luôn luôn cảm thấy lo lắng và bồn chồn mỗi khi nghĩ về tương lai của tôi sau này. Liệu tôi sẽ sống cô đơn một mình đến cuối đời ở một nơi nào đấy, và rồi cứ thế chết đi mà không một ai biết đến (hay không). Đó thực sự là một bi kịch khi mà ta chết trong cô đơn, không ai biết. Nghĩ đến mà thấy sợ. Tôi nhớ những hôm đứng trực ca đêm ở biên giới, tôi đã thấy rất nhiều người chết vì lạnh, hoặc chết vì đói. Nhưng đặc biệt có một lần, một ông già khi đã quá mệt không thể đi được nữa, đã tìm đến túp lều nhỏ của tôi và xin miếng cơm ăn. Tôi cũng không quá phiền khi phải chia phàn ăn ít ỏi của mình trong một tuần cho một người xa lạ dù chỉ mới gặp lần đầu, chỉ đơn giản là tôi không có nhu cầu, tôi cũng chẳng sợ chết.

Ông già ấy thực sự là một người đáng thương, trời lạnh mà ông không hề có một chiếc áo ấm, mà già rồi mà cũng không được nghỉ ngơi. Thế còn người thân của ông đâu, sao không lo cho ông. (câu hỏi) Bao nhiêu câu hỏi khiến cho tôi cảm thấy coi thường ông già này.

Khoảng thời gian ông ở nhờ (chỗ) tôi cũng không dài. Sau gần hai tuần ông ở với tôi thì ông phát bệnh và chết. Tôi cũng đã lo chôn cất ông đang hoàng, nhưng rồi chợt tôi lại nghĩ. (dấu phẩy) R ằng sau này liệu tôi chết thì ai sẽ chôn tôi, ai sẽ lo cúng bái, ai sẽ là người biét rằng tôi đã từng sống và từng chết ở đây. (câu hỏi) Tôi sẽ chết trong cô đơn. Ông già này cũng vậy, nếu ông không may mắn gặp được tôi thì có lẽ ông cũng sẽ chết ở một nơi nào đó, không ai biết đến, không ai quan tâm.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi trời vẫn còn tối om, cái chuông báo thức này thực sự là kinh khủng, như là một tràng pháo tay vậy. Tôi dậy sớm là thế đấy nhưng bà còn dạy sớm hơn cả tôi. Không những thế bà còn chuẩn bị xong hết đồ ăn cho buổi trưa đồng thời một chút thức ăn lót dạ cho buổi sáng. Thấy tôi dậy rồi thì bà liền gọi tôi ra ăn. Một bữa sáng khá đơn giản: Thịt chân giò xông khói, trứng ốp, rau. Thực sự là tôi không biết tự bao giờ đã quen với bữa sáng như thế này, ngày trước còn nghĩ rằng không thể nào có ngày mình lại có được bữa sáng đang hoàng thế này, vì mọi khi chỉ có một mẩu bánh mì. Vậy nên mỗi khi tôi ăn đồ ăn (do chính) tay bà nấu (tôi) đều rất cố gắng ăn (thật) chậm và cảm nhận hương vị của nó.

- Bà biết cháu phải dậy sớm ạ?

- Ta biết chứ, chính ta là người đã nhờ ông ấy kéo bay ra khỏi đây (từ sớm) mà. Cố mà vạn động đi cho khỏe.

- Hóa ra là bà, chứ không lẽ nào một người lạ mới gặp lần đầu mà lại tự nhiên đi nhờ vả những chuyện người ta không thích.

- Lần đầu thì không phải đâu, ông (ấy) đã đem bay về đây đấy thôi.

- Vậy ạ? - Tôi há mồm tí thì làm rơi miếng thịt ra.

- Vậy ông ấy không nói với bay à. (câu hỏi)

- Dạ.

Vậy có nghĩa đấy là ông Tada mà mọi người kể trước đó. Không biết rốt cuộc thì ông ấy định lôi mình đi đâu cơ chứ. (câu hỏi) Sau nhiều ngày liên tiếp sống yên bình, nay khi không lại phải đi đâu đó với một ông già khiến tôi không khỏi khó chịu. Nhưng dù gì thì ông ấy cũng đã cứu tôi nên tôi nghĩ là tôi cần phải làm đúng bổn phận của mình.

Sau khi tôi ăn xong, có tiếng động cơ xe và tiếng còi ở ngoài nhà. Có vẻ ông ấy đến rồi, tôi cũng nên chuẩn bị. Tôi mang theo đầy đủ tư trang của một quân nhân vì bà bảo rằng có lẽ tôi sẽ đi lên núi. (dấu phẩy) N ên đề phòng vẫn là trên hết. Tôi cũng không quên mang theo phần cơm trưa mà bà chuẩn bị sẵn cho mình. Ra đến cửa tôi nhìn thấy một chiếc xe bốn chỗ xập xệ. Tôi chất hành lí của mình lên cốp xe và leo lên xe. Thấy ông đang ngồi ở ghế tay (thừa từ) lái và đọc một tờ báo. Không biết là ông dạy sớm đến mức nào nữa, nhưng có vẻ như trái lập với sự phóng khoáng ngày hôm qua, giờ tôi lại nghĩ ông là một người có quy củ, giờ giấc, nề nếp đàng hoàng. Hành lí của ông cũng không có gì nhiều, chỉ là một bọc bánh mì, một lều bỏ túi và hai khẩu súng săn, một (thừa từ) vài ba băng đạn.

- Vậy ta khởi hành thôi nhỉ. - ông vứt tờ báo đánh phăng một cái ra ghế sau rồi văn chìa khóa khởi động xe.

* * *


Ánh đèn của ô tô chiếu đến đâu thì tôi có thể thấy được vô số những hạt tuyết li ti (đến đó) , trời cũng đã tờ mờ sáng nên tôi có thể nhìn thấy xung quanh mình là những cây gỗ bạch dương khẳng khiu và trụi lá. Ở phía xa xa bên trời Đông đã có thể thấy được những tông màu đối lập với màn đêm: Màu bàng bạc như đang cố gắng le lói và đẩy lùi bóng đêm. Ngoài tiếng động cơ ra tôi còn có thể ngay thấy (thấy ngay) được tiếng suối ở đâu đó. Tôi đang thơ thẩn suy nghĩ một phần cũng vì tôi buồn ngủ, thì đột nhiên ông lên tiếng bắt chuyện:

* * *


Đó cũng là câu hỏi mà tôi luôn tự hỏi bản thân, tôi luôn né tránh mỗi khi nghĩ về tình hình của đất nước, tôi luôn nghĩ rằng mình có thể làm gì được cho tổ quốc. Nhưng đồng thời cùng một lúc tôi lại không muốn phải quay lại nơi đó một lần nào nữa. (dấu phẩy) T ôi muốn sống yên bình như thế này. Nơi đó là địa ngục.

* * *


Ông già nói rằng từ đây không thể đi ô tô lên tiếp được nữa nên sẽ bắt đầu leo núi. Ông lấy hết dụng cụ của ông ra, trong đó có một chiếc ba lô to tướng mà lúc lên xe tôi không hề nhìn thấy. Trong đó có rất nhiều các dụng cụ leo núi, ngoài ra là một cái ống giảm thanh. Ông có vẻ là một thợ săn lành nghề, cứ (thừa từ) nhìn phong thái toát lên được vẻ đẹp của một thợ săn, các động tác của ông rất nhanh, gọn và dường như không có động tác thừa. Sau khi hoàn tất, ông khoác lên mình cái ba lô và nói:

- Bắt đầu thôi, đoạn này núi thoải nên cứ leo bình thường, tí nữa ta sẽ đưa dụng cụ cho nhóc khi nó khó leo. Mà ta cũng nói trước, nó không dễ như nhà ngươi (nhóc) tưởng đâu.

- Ông đừng xem thường cháu, nhìn thế này thôi chứ cháu là lính tinh nhuệ đấy ạ. - Tôi nói bằng giọng khoe khoang những vẫn phải giữ đúng lễ phép.

- Đấy, thế mới là đàn ông.

Tôi đi theo sau ông, nhịp chân của tôi đều với của ông, ông cứ tiến một bước thì tôi cũng tiến một bước. Nhưng đấy là tôi có sức của thanh niên, còn nhìn ông thì thực sự tôi không nghĩ ông lại là một người đứng tuổi, mà cứ như là một người đàn ông đang thời kỳ sung mãn vậy. Không thỏa mãn được chí tò mò, tôi liền hỏi ông:

* * *


- Ờ. Bà ấylà (thừa từ) già nhất cái làng này rồi đấy. Nhưng bà ấy lại cứ thích một mình. Kể từ khi nhóc đến bà ấy mới chịu đi lanh quanh đây .

- Ơ sao lại vậy ạ?

- Ai biết, chắc bà đi mua đồ ăn cho nhóc.

Tôi cũng thấy lạ là tại sao bà lại ở một mình. Ngày trước tôi có trông thấy một bức ảnh của bà chụp cũng với gia đình bà. Tôi có thấy bà đứng chung (với) một vài những (thừa từ) người khác, nhưng tôi không thể biết được quan hệ của bà đối với những người ấy là như thế nào. Thế nhưng về việc bà cất công đi vào chợ để mua đồ ăn cho tôi cũng làm tôi khá là vui. Tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy hơi buồn, có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Tôi không biết nói cảm giác này như thế nào nữa.

Có lẽ cũng phải một vài tiếng trôi qua rồi, trời cũng đã sáng hẳn, thế nhưng ánh nắng mặt trời vẫn không đủ sức xuyên qua được lớp mây dày đặc, thế nên bầu trời vẫn có một màu xám đặc trưng. Còn tôi thì mệt không thể nào mà đi (tiếp) được, cứ nghĩ rằng leo núi là một việc đơn giản, nhưng nó (thừa từ) thực sự nó đã bào mòn đi thể lực của tôi rất nhiều. Tôi giờ đứng còn không vững, đoạn có những hố tuyết làm chân tôi sụt xuống thì tôi không thể nào mà đứng nổi dậy, nên đành phải lết qua. Thế mà ông thì có vẻ như không hề xuống sức một chút nào cả. Nhìn thì có thể thấy ông đi rất chậm, nhưng tốc độ của ông thì bền vững từ đó đến giờ. Tôi tự hỏi liệu ông có phải là người thường. Những lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, tôi đã muốn bỏ ông lại đó, quay đầu và đi về xe phóng về nhà để ngủ. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cứ đo theo ông.

Mãi đến gần trưa chúng tôi mới quyết định dừng chân ven một con suối nhỏ. Số củi tôi đã gom được trên đường đến đây đem ra đốt để có lửa sưởi ấm. Ông lấy ra ở (từ) trong cặp một cái nồi bằng nhôm và lấy nước suối đổ đầy vào trong đó, đem bắc lên trên lửa để đun. Tôi cũng lấy cơm hộp do bà chuẩn bị ra để ăn trưa. Nó được bà chuẩn bị rất chu đáo và trông rất ngon mắt. Vẫn có những món như là trứng(dấu phẩy) thịt hun khói, nhưng lần này còn có cả mấy con tôm to ơi là to.

Hai ông cháu ngồi ăn, ông không nói gì cả, cứ lặng lẽ ăn mãi đến lúc xong, ông liền lấy khẩu súng săn ra và bảo trì nó. Trong ông lau nó rất cẩn thận, còn kiểm tra xem khóa an toàn đã được đặt đúng vị trí chưa. Tôi vẫn cứ ăn và nhìn ông làm việc, nghĩ vẩn vơ:

* * *

- À, như nhóc thấy đấy, ở đây chúng ta không có trường trung học phổ thông, mà trung học cơ sở thì cả làng lại chỉ có mỗi hai cái. Thành ra có một số đứa nó còn bỏ cha mẹ đi lên thành phố luôn từ bé, cha mẹ (chúng) nó cũng tạo điều kiện, không muốn chúng nó phải ở một cái nơi khỉ ho cò gáy (thế) này.

Tôi gật gù húp sì soạt nước cà chua do bà chuẩn bị. Ông như có tâm sự phiền muộn gì đó thì phải, tôi không rõ nhưng dường như có thể đoán được từ hành động và lời nói của ông. Ông hình như nhận ra được tôi đang để ý đến ông nên liền hỏi tôi về một chủ đề khác:

- Thế trẻ như mày (bay) thì ít nhất cũng phải có một hai mối tình chứ hả? Đã bao giờ say nắng trước em nào chưa?

- Ông cứ đùa. - tôi nói giọng mỉa mai.

- Thật đấy chứ, hay sẵn tiện sắp đến lễ hội hàng năm rồi, để ta giới thiệu cho mày vài cô.

- Cháu tưởng ông nói họ đi hết rồi?

- Ta đâu có nói là tất cả. - Ông cười đầy ẩn ý.

Tôi có nghe nói qua về phạm trù này, hình như là khi yêu con người ta trải qua ba trạng thái: Ấn tượng hay còn gọi là cảm nắng; tiếp đến là khao khát; và sau đó là gắn bó. Hầu hết mộ người đều dừng lại ở giai đoạn thứ hai. Ở giai đoạn thứ nhất, não con người chúng ta sản sinh ra một chất gọi là dopamine. Chất này giống như là một loại chất gây nghiện, có tác dụng khiền người ta hưng phấn khi gặp được người mình mong muốn. Nhưng bên cạnh đó thứ chất này còn có một tác dụng phụ chính là làm giảm khả năng tư duy của não bộ. Lúc này con người thường dễ dàng nhầm lẫn giữa các cảm xúc và rất khó để đưa ra quyết định chính xác. Thế nên ở giai đoạn này con người rất dễ rơi vào tình trang buồn và chán nản do não bộ không hoạt động thông suốt, dẫn đến trầm cảm nếu bị nặng.

Giai đoạn tiếp theo là giai đoạn khao khát, giai đoạn này (đến) chỉ khi hai đối tượng đã tiếp xúc và chuyện trò với nhau được một khoảng thời gian rồi. Lúc này tác dụng của dopamine đã giảm đi được (thừa từ) nhiều, ví như kiểu chai lì rồi ấy. Lúc này (cơ thể) con người lúc này (thừa từ) lại tiết ra một thứ chất khác mà các nhà khoa học gọi là PEA. Chất này khiến con người ta cảm thấy ham muốn bạn đời, muốn người đó thuộc về mình, kể cả thể xác lần tinh thần.

Giai đoạn cuối cùng thì chỉ đến khi hai người kết hôn, thì (thừa từ) từ tình yêu sẽ phát triển thành tình thương, muốn gắn bó đến đầu bạc răng long.

Còn lí do mà đa số con người chúng ta dừng lại ở giai đoạn thứ hai thì tôi quên mất rồi. Tôi chỉ biết một điều là tôi chưa từng trải qua bất cứ một giai đoạn nào.

Sau khi ăn xong, ông và tôi bắt đầu chuyến đi săn của mình. Khẩu súng mà ông lau nãy giờ, bây giờ tôi mới được nhìn kĩ, (dấu chấm) Tôi chợt nhận ra rằng đây không phải là khẩu súng săn, mà là một khẩu assault rilfe (in hoa ký tự đầu) đặc biệt do người Anh chúng tôi mua được từ nước Mĩ và được sử dụng trong cuộc chiến kéo dài trước đó khoảng năm thập kỉ trước, nghe nói vì độ giật của khẩu súng này là một điểm trừ nên họ đã chuyển đang dùng các loại súng cân bằng hơn như là Ak (in hoa) -47 của Nga hay AKM của Mĩ. Khẩu súng này có lẽ đã bị thất truyền từ lâu, này lại thấy nó ở trong tay ông, tôi lại một lần nữa đâm ra tò mò. Nhưng tôi quyết định là không đào sâu vào vấn đề này nữa và tập trung cho chuyến đi săn.

Tôi thấy ông chỉ nạp đúng một viên đạn cho khẩu súng của tôi cũng như của ông. Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, ông liền giải thích ngay lập tức:

- Đối với ta thì việc đi săn giống như là sinh mạng của ta vậy, nên ta cũng trân trọng nó. Nhưng còn những con thứ khác, không phải chúng nó cũng có quyền được sống hay sao? Bởi vậy nên đây là luật do ta đặt ra, đối với mỗi một con vật, ta nhất định sẽ chỉ bắn một viên thôi. Nếu ta bắn trúng, ta sẽ thắng và có quyền sử dụng bọn chúng, nếu ta bắn trượt, bọn chúng thắng và sống. Bởi vì nhóc đi với ta nên nhóc cũng phải làm theo luật, cấm cãi!

Đúng là một ông già kỳ quặc, thế nhưng tận sâu trong lòng, dù chỉ là một chút, tôi cảm thấy nể phục ông.

P/s: Hnay đến đây thôi nhé! E nhớ sửa tỉ mỉ, đừng để sót. ^^

Dạ em cám ơn chị, chị vất vả rồi. Em sẽ cố gắng:))
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Tiếp tiếp nào! ^^

Chương 6: Nội cân bằng, thuyết hỗn mang


Tôi vừa làm xong một cái bẫy mà ông chỉ tôi, rất đơn giản. Đầu tiên là đào một cái hố sâu khoảng một mét và rộng khoảng bốn chục phân, kế đến đặt nhiều chông sắt xung quanh miệng hố và uốn chúng chĩa vào phía đáy hố, theo đó là đặt một miếng thịt khô vào bên trong đó và chờ kết quả.

(không cách vào) Tôi mai phục ở một lùm cây gần đó, và quan sát xem liệu cái bẫy có thực sự hoạt động (không) . Khoảng một vài phút sau, từ đâu đó xuất hiện một con cáo đang luẩn quẩn ở gần cái bẫy của tôi, nó có vẻ dè chừng và để phòng, nhưng sau khi đã chắc là mình an toàn thì liền ngó đầu vào trong hố cố moi miếng ăn ra. Sau một hồi mà vẫn chưa thấy nó chui đầu ra khỏi cái hố, tôi biết là cái bẫy của mình đã thành công. Về cơ bản, lúc con cáo cho đầu vào, những cái chông bởi vì được uốn xuống phía đáy hố nên có thể khiến cho con cáo dễ dàng chui đầu vào bên trong, thế nhưng lúc đi ra thì lại không thể vì nếu rút không cẩn thận sẽ bị đám gai (từ chông sao biến thành gai rồi) đó gây tổn thương cổ, dẫn đến tử vong.

(không cách vào) Tôi lại gần để xem tình trạng của nó, có vẻ như nó đã bị vài cái gai đâm vào khiến nó bị mắc kẹt trong đau đớn. Trước khi tôi giết nó, tôi có lẩm nhầm một câu mà ông bắt tôi phải đọc trước khi sát hại một con thú nào đó. Sau đó tôi cho một phát vào ngay yết hầu nó để nó chết nhanh nhất mà không phải chịu đau đớn.

(không cách vào) Sau khi đã hoàn thành (dấu phẩy đặt sát vào chữ trước) , tôi xử lý cái xác của nó ngay tại đấy. Ông bảo tôi trước hết phải tách da của nó ra vì sau này có thể bán với (cho) thương nhân với một cái giá rất hời. Tiếp đến là phải lấy hết các bộ phận không thể ăn được ra khỏi cơ thể nó. Trong đó gan và túi mật là hai thứ cực kỳ quan trọng mà tôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phân biệt được, nếu ăn phải chúng thì chắc chắn là ngộ độc.

(không cách vào) Hoàn tất công việc, tôi trở lại nơi tôi cắm trại với ông. Cái trại này khá nhỏ nhưng nó cũng đầy đủ các trang thiết bị của một thợ săn và đủ chỗ cho hai đến ba người ở. Cái lều này được ông dựng từ khi ông còn bé để chơi với những bọn ( "những đứa trẻ" hoặc "bọn trẻ" ) trẻ trong làng, nhưng sau này khi chúng lên thành phố hết để ông lại một mình, nơi này đã bị bỏ hoang. Mãi đến sau này ông bắt đầu đi săn thì ông mới chẳng may (vô tình: Từ chẳng may k hợp lý) tìm lại được nơi này(thiếu dấu câu)

(không cách vào) Khi tôi về đến nơi thì ông đã ở đấy sẵn để chờ, lửa trại đã được nhóm lên để giữ ấm. Ông đang ngồi đấy và (thừa từ) nhâm nhi một cốc trà nóng. Thấy tôi đem về được một con cáo to và da của nó, ông cười khanh khách nói:

- Tốt lắm nhóc, giờ thì chúng ta có đủ phần thịt cho sáu bữa rồi đấy.

- À dạ vâng.

- Còn bộ da đó thì ta cho nhóc, muốn làm gì với nó thì làm. Đây uống đi.

(không cách vào) Ông đưa cho tôi cốc trà còn lại, tay tôi đang lạnh và khô (đặt thêm dấu phẩy cho rõ ý) sau khi chạm vào cốc trà nóng thì cảm thấy thực sự như được cứu rỗi. Nhìn từng làn khói nghi ngút bay lên từ miệng cốc, có cảm giác nếu như tôi uống ngay bây giờ thì có thể (thừa từ) tôi có thể cảm thấy no nước cả một ngày.

- Mà sao cháu thấy đi săn thế này cứ sai sai sao ấy ạ?

- Hử, nhóc ý kiến cái gì?

- À thì chẳng phải thợ săn thì sẽ dùng súng sao ạ? Nhưng mà suốt từ đầu đến giờ, gần một tuần cháu đi cùng ông rồi mà cháu vẫn chưa được dúng súng là sao ạ? - Tôi vừa nói vừa nhìn khẩu súng đặt ở bên tay phải tôi.

- Thực ra ta có cấm nhóc dùng súng đâu? Ta chỉ nói là nhóc không nên dùng thôi mà.

- Thế ạ? Cơ mà (Vậy) tại sao không được dùng súng ạ?

- Ha ha ha, nhóc cứ dùng nếu nhóc muốn, nhưng sau đấy hậu quả ra sao thì nhóc ráng chịu!

- Ông nói vậy có nghĩa là.. Không lẽ là truyền thuyết của khu rừng này sao ạ? - Tôi thấp giọng xuống ngờ vực.

(không cách vào) Ông cầm điếu thuốc lào lên rít, rồi thổi ra một làn khói nghi ngút bay vào không trung:

- Ra là nhóc cũng biết à. (câu hỏi) Phải, để ta kể nhóc nghe, ngày trước ta có một người thầy dạy ta cách săn bắn, ta ban đầu cũng luôn muốn dùng súng, nhưng nghe thầy ta kể về con gấu Kagabo đó mà ta cũng sợ không muốn dùng súng luôn. Có một hôm ta và ông ấy đi săn ở gần trung tâm khu rừng, lúc đó đột nhiên có một con sói trắng từ đâu nhảy ra và tấn công ta, do tình huống cấp bách nên ông ấy buộc phải dùng súng để bắn con sói cứu thầy (ta) . Tiếng súng đã đánh động người bảo hộ của khu rừng, chính là con gấu đó. Điều tiếp theo ta nhớ thì (là) ông ấy trong lúc chạy trốn với ta thì đã bị một cái gì đó cắn cụt mất một tay, và kể từ đó, ông ấy cũng nghỉ đi săn luôn.. Sao hả? Thấy sao hở nhóc?

(không cách vào) Có vẻ như lúc này ông đang muốn dọa cho tôi sợ, rằng con gấu thực sự là một thế lực gì đó khủng khiếp lắm, nhưng trái ngược với dự đoán của ông, tôi không hể run sợ, mà trái lại tôi lại (còn) thực sự muốn thử sức cùng với con gấu đó. Phải nói rằng từ trước đến này tôi đã gặp rất nhiều đối thủ, nhưng không ai khiến tôi phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình, cũng như không có ai đáng để tôi phải coi trọng. Vậy nên khi nghe về con gấu, bản năng máu lạnh của tôi lại trỗi dậy. Dù gì thì tôi cũng là Kayn bất tử nên có lẽ ngay cả con gấu cũng phải gục ngã trước tôi.

- Nghỉ tí đi, xong rồi chúng ta đi về, cũng sắp chập tối rồi đấy. - Ông đứng dậy và đi thu gom đồ đạc.

- Dạ vâng.

(không cách vào) Tôi cũng đã khá quen với những ngày phải dậy sớm theo ông đi săn và phải nói thật, tôi cảm thấy tự nhiên lười hơn bào giờ hết. Thực sự là tôi chỉ mong nhanh đến ngày chủ nhật để được nghỉ ngơi t và đi bê đồ hộ bà, ít nhất thì nó còn đỡ hơn là phải leo núi.

(không cách vào) Ra đến xe, tôi giúp ông chất đồ đạc lên trên xe. Trời cũng đã khá tối rồi nên tôi muốn nhanh chóng trở về nhà để nghỉ ngơi, cộng thêm việc tuyết rơi nhiều nữa nên nhiệt độ có lẽ sẽ giảm khá mạnh. Ngồi trên xe có cảm giác như cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy. Mặc dù tôi biết chắc chắn là ngoài kia trời sẽ cực kì lạnh nhưng trong xe này thì tôi không thể nàolà (thừa từ) tưởng tượng được cảm giác ra ngoài nó sẽ thế nào. Có thể nói trong xe ấm tuyệt đối.

(không cách vào) Tôi tựa đầu vào của kính, nhìn tấm gạt mưa cứ lắc qua lắc lại làm tôi thấy thú vị. Tôi chợt nhớ ra rằng ngày xưa mình có từng tham gia một khóa lái xe, cơ mà (nhưng) không phải xe thường mà là xe tăng. Về cơ bản nó khá dễ điều khiển, nhưng nhược điểm là to và cồng kềnh, kém linh động trong chiến đấu. Vậy nên khi chiến tranh nổ ra, mặc dù kĩ năng của tôi cũng không phải ở dạng tồi, nhưng tôi không chọn lái nó. Nhưng nếu là chiếc ô tô này thì có lẽ là tôi tôi (thừa từ) có thể lái nó mà không gặp một tí trở ngại nào.

(không cách vào) Đột nhiên ông dùng xe lại ở (tại) một khúc cua ở gần đèo.

- Xin lõi nhóc, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải chờ ở đây một khoảng thời gian rồi, gió thế này mạnh quá, đi đường đẻo rất nguy hiểm.

- Thế ạ? Sao lại xui thế?

- Mày im (ý này giống uy hiếp => thay ý , nếu đi tiếp trong lúc này là tự sát đấy, vậy nên ngoan ngoãn ngồi yên và chờ đi.

(không cách vào) Đã mười lắm phút trôi qua, ông vẫn chưa cho xe khởi động, tôi thì vẫn tiếp tục ngắm tuyết rơi.

- Ngày trước, ta cũng từng là một sĩ quan đấy.

- Ông ấy ạ? - Tôi ngạc nhiên.

- Ừ.. Ngày ấy ta cũng ở trong hàng ngũ chiến đấu trên tiền tuyến, và ta cũng như nhóc, phải chiến đấu..

- Dạ vâng. - tôi đang chán nên ậm ừ cho qua truyện (sửa từ và thêm dấu câu)

- Nhưng mà ta không thể chịu nổi địa ngục đó. Thế nên ta đã bỏ trốn, về đấy sống như một thợ săn cho đến hết đời. Thế nhưng cứ nghĩ cuộc đời ta sẽ kết thúc như thế, thì đột nhiên nhóc lại xuất hiện. Lúc nhìn thấy nhóc bị thương lúc đó (thừa từ) , ta như nhìn thấy chính mình lúc còn chiến đấu. - Ông nhìn ra phía bên kia cửa sổ.

- Ta hiểu những gì mà nhóc đã trải qua, nhưng có vẻ như nhóc không hiểu. (dấu phẩy) R ằng con đường mà nhóc đang đi nó chông gái ra sao, khó khăn đến mức nào. Tất nhiến , một người đã chạy trốn như ta thì không có quyền nói như thế.

- Ông nói như thế là có gì ạ?

- Nhóc.. Đã giết rất nhiều người phải không? Nhóc có bao giờ nghĩ rằng họ sẽ nghĩ thế nào khi bị nhóc giết không?

- Cháu không biết ông nghĩ thế nào, chứ họ thực sự là đáng chết. Bởi vì tại họ mà chiến tranh mới nổ ra, tại họ mà cháu mới phải chiến đấu. Cháu nói có đúng không?

- Quả thực nhóc nói không sai, nhưng thực sự không có một con người nào là đáng phải chết cả. Chúng ta đều có lí do để sống, và ông trời chia đều cơ hội cho tất cả mọi người, thế nên người được phép tước đi những điều đó cũng là ông trời. Chúng ta hiện tain đang phản lại phép tắc đó.

- Nhưng bọn chúng là người đã gây ra chiến tranh, bọn chúng chính là người muốn giết chúng ta, những gì cháu làm chỉ đơn giản là đòi lại cái cơ hội chia đều đấy của ông giời mà thôi.

Ông cười nhạt nhẽo một cái trước khi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

- Bây giờ có thể nhóc chưa hiểu, nhưng tất cả các tội lỗi mà nhóc đã gây ra, nó sẽ không bao giờ biến mất. Một ngày nào đó trên cuộc đời, nó sẽ quay lại và báo ứng nhóc, và lần đầu tiến trong cuộc đời của nhóc, nhóc sẽ biết đến đau khổ là như thế nào.

* * *

(không cách vào) Tôi nằm trong chăn và nghĩ về những lời ông nói. Thực sự tôi không hiểu. Không, là tôi không muốn hiểu.

(không cách vào) Lúc tôi về đến nhà, bà đã chuẩn bị xong cơm rồi, thế nhưng, tôi lại chẳng nói chẳng rằng gì mà lại chui tọt ngay vào trong phòng và cứ thế mãi cho đến bây giờ. Tôi nghĩ mình nên ra xin lỗi bà một tiếng.

(không cách vào) Bước ra phòng khách, tôi thấy bà lại đang ngồi đan len bên ngọn lửa rực hồng. Kế bên đó vẫn là mâm cơm được đậy lồng bàn ngăn nắp, một cái bát ăn được úp xuống và một chiếc (1 chiếc sao ăn được? Là đôi) đũa bên cạnh. Không lẽ bà vẫn chờ tôi suốt từ lúc tôi về đến giờ, muốn lắm rồi mà?

- Bà ơi, sao bà không ăn cơm..

- Bay dậy rồi đấy hả? Cảm thấy mệt trong người hả?

- Ơ, dạ không, chỉ là cháu muốn nghỉ ngơi chút.

- Nếu dậy rồi thì mau ăn đi kẻo nguội.

(không cách vào) Tôi ngồi xuống và cầm bát đũa lên ăn, vẫn là những món ăn giản dị như thường lệ. Đút từng miếng cơm vào miệng mà cảm giác như được hồi phục từng tí một sau một ngày dài đằng đẵng. Từng thớ thịt như tan chảy trong miệng, gợi (cho) tôi nhớ về một vùng quê xa xôi nào đó. Còn canh cà bung thì ngọt vừa phải, quyện vào cơm khiến cho nó (giống) như sơn hào hải vị.

(không cách vào) Tôi không nghĩ là mình có tư cách để có được bữa ăn này, những điều mà ông nói thực sự khiến tôi băn khoăn. Điều đó có nghĩa tôi là người xấu hay sao? Nhưng tôi phải tự (bảo) vệ bản thân, đâu còn cách nào khác cơ chứ. Nếu tôi không giết họ thì họ cũng sẽ giết tôi. Nếu tôi chết thì sao?

- Bà ơi.. - Tôi lưỡng lự hỏi bà (thiếu dấu câu)

- Bà.. Nghĩ sao về những kẻ giết người ạ?

(không cách vào) Tay bà đang thoăn thoắt bỗng dưng ngừng lại:

- Tại sao bay lại hỏi thế?

- Dạ.. Cũng không có gì.. Chỉ là..

- Dĩ nhiên là ta ghét cay ghét đắng chúng rồi. Những kẻ giết người thì làm gì có quyền được đứng trong xã hội này chứ.

- (Ra là vậy) (bỏ gạch ngang, bỏ ngoặc đơn, thêm dấu cuối câu)

- Thế bay nghĩ sao? - bà đưa mắt nhìn tôi, đôi mắt bà hốc hác và sâu thảm thẳm như nhìn thấu tâm can tôi vậy.

- Dạ không, không có gì ạ. Thôi cháu đi tắm đã nhé.

* * *

(không cách vào) Cảm giác giống hệt như lần đầu tôi vào nhà tắm này vậy, đến bây giờ tôi vẫn không hết ngạc nhiên. Thả mình vào bồn tắm, tôi thấy (khắp) người mình đầy những vết sẹo khắp người (thừa từ) . Trên cánh tay, vai, ngực và chân, chí chít những vết sẹo lớn nhỏ. Nay lại còn thêm một vết đạn ở trên cổ. Thực sự là cơ thể này đã chịu quá nhiều thiệt hại.

(không cách vào) Chưa bao giờ tôi lại thấy tuyệt vọng đến thế này. Không ai hiểu tôi cả. Tôi còn lý do gì để sống. () Tôi bắt đầu nghĩ đến việc trộm một ít tiền đểchốn khỏi đây. Nhưng khi nhận ra thì tôi mới nhớ rằng từ khi ở nhà bà tôi chưa hề thấy bà cầm tiền bao giờ. (dấu phẩy) D ù chỉ là một đồng cũng không. Có lẽ vì cuộc sống tự cung tự cấp này nên bà không cần đến tiền. Thế nhưng dẫu gì thì trước đó cũng có một khoảng thời gian bà nuôi con cháu, không lẽ bà không có khoản nào để tiết kiệm sao. () Thực sự là tôi cũng khá rõ mọi ngóc ngách trong căn nhà này rồi nhưng hoàn toàn không thể nào mà tìm thấy được.

(không cách vào) Sau khi tắm xong, tôi lại chui vào trong chăn ngủ trong bộ pajama mà bà chuẩn bị. Quả thật bà thực sự là rất chu đáo, thế nhưng thế giới mà bà ở lại là thế giới khác với tôi, một thế giới hòa bình và không bạo loạn, thế nên tôi không thể nào ô uế nơi này được. Tôi nghĩ tôi sẽ phải rời đi, không sớm thì muộn.

Ngày trước, đã từng có người đối xử tốt đối với tôi. Người đó không coi tôi như một công cụ mà đối xử với tôi như một con người bình thường. Sau mỗi một ngày mệt mỏi với việc luyện tập, người ấy luôn an ủi vỗ về tôi. Cái tên này cũng là do người ấy đặt, mặc dù tôi không hề biết ý nghĩa của nó, nhưng khi tôi lần đầu tôi có thể bập bẹ nói được cái tên của mình năm ấy cũng vừa tròn mười tuổi, người ấy quyết định dậy chữ cho tôi. Dạy tôi cách đọc, dạy tôi cách viết, dạy tôi cách làm người. Đến khi tôi nhận biết được là mình mang ơn rất nhiều đối với người này, cũng là lúc mà tôi phải rời xa người ấy. Căn bệnh lao đã cướp đi sinh mạng của người, làm cho người không thể tiếp tục sống để chúng kiến thành quả của mình lớn khôn hơn nữa.



Trước khi ra đi, người ấy có để lại cho tôi lột lời nguyền. "Hãy tiếp tục sống, tiếp tục trưởng thành, rồi một ngày nhất định, con sẽ gặp được người mà con yêu thương." Chính vì lời nguyền đó đã giữ cho tôi sống đến tận ngày hôm nay, làm cho tôi trở nên bất tử.



Gửi đến người thầy, người cha, cũng như người bạn đầu tiên của con. Xin hãy yên nghỉ.

(Sử dụng các dấu sao ở đầu và đuôi đoạn để phân biệt đoạn, k in nghiêng)

(không cách vào) Bất chợt tôi tỉnh giấc, bây giờ mới có ba giờ sáng. Có lẽ do đã quá quen với việc dạy sớm nên tôi trở nên nhạy cảm với âm thanh. Hễ một tiếng gì đó như là tiếng chuông báo thức chắc chắn sẽ khiến tôi thức dậy. Nửa đêm thức giấc mà tôi thấy bụng đói cồn cào. (dấu phẩy) B èn tìm vào phòng khách kiếm cái gì ăn.

(không cách vào) Tôi mở lồng bàn ra thì chỉ có cái mâm không. Tôi bèn mở tủ lạnh ra và tìm một chai nước ngọt tôi để vào đây hôm trước để uống. Lấy xong tôi dùng quán tính để đẩy cái cửa đóng vào thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ. Tôi lại mở ra để xem, đột nhiên tôi thấy một cái bao to tướng để ở trên ngăn đá, bèn lấy ra xem là cái gì.

(không cách vào) Cái bao được làm bằng túi giấy màu nâu, được cuốn chun lại rất nhiều lớp và bọc nhiều lớp giấy gói đồ ăn. Mặc dù biết là không nên nhưng trí tò mò của tôi cứ thôi thúc tôi mở ra. Và thế là cuối cùng tôi cũng đã thành công trong việc mở cái bao. Tôi thò tay vào bên trong và lôi ra một sấp giấy, do tối quá nên tôi phải lại gần đống lửa để tìm hiểu thì phát hiện ra một thứ động trời. Hóa ra là bà giấu tiền ở trong tủ lạnh. Cơ mà (Nhưng nếu) không dùng thì để đâu đó chứ sao lại giấu vào tủ lạnh. () Cùng với suy nghĩ đấy tôi đếm số tờ tiền năm mươi Euro, tổng cộng có tất cả năm trăm tờ. Vậy là bà sở hữu đến hai (mươi) lăm nghìn Euro. Số tiền này chắc phải tích cả đời mới được, mà tiêu pha mấy đời không hết (thêm dấu phẩy) làm sao bà có thể sở hữu được số tiền lớn đến như thế này được nhỉ. ()

- Bay đang làm gì đấy? - Giọng của bà nghe khác hẳn với ngay thường, nó cao hơn và nghe không dễ chịu chút nào.

(không cách vào) Tôi quay lại nhìn, bà đang cầm một cái gậy bằng gỗ chĩa về phía tôi, ánh mắt sâu thẳm đen láy ngày nào bỗng long lên sòng sọc, như nhìn một thứ cỏ rác vậy.

- Dạ không, bà hiểu lầm rồi, không như bà nghĩ đâu, cháu chỉ chẳng may tìm thấy cái này thôi ạ, chứ cháu không có ý định trộm nó đâu.

- Ta không biết, bay đưa bọc tiền đó đây. - Cử chỉ của bà vẫn dữ tợn như vậy, nó khiến tôi có cảm giác nếu tôi giao bọc tiến này ra sẽ bị bà đánh cho nhừ xương.

- Bà ạ, cháu không phải là kẻ trộm, hóa ra suốt từ trước đến giờ bà chỉ nghĩ về cháu là một loại người như thế thôi ạ? - Tôi bắt đầu mất kiểm soát.

- Bay không nói nhiều, đưa cọc tiền đấy cho ta.

(không cách vào) Tôi vẫn năm chặt bao tiền, bây giờ tôi thực sự không thể điều khiển nổi cơn giận của mình. Tôi còn chưa hề có ý định trộm nó. Nhưng thôi sự tình đã như thế này rồi đành vậy. Mình đành cho bà cụ một nhát rồi chạy trốn cùng với số tiền này vậy. (dấu phẩy) S au đó có thể trốn lên thành phố lập nghiệp, (dấu chấm) n hưng khoan đã, làm sao mà (thừa từ) có thể ra khỏi đây được cơ chứ, chỗ này còn không biết là chỗ nào trên bản đồ. Ông thì không thể hỏi được rồi. Hay thôi đánh liều đến nhà ông rồi trộm cái xe ô tô nhỉ?

- Ta không có kết tội bay hay gì cả, chỉ là nhóc (bay) hãy giao bọc tiền ra đây. - Bà vẫn chĩa cái gậy về phía tôi.

(không cách vào) Tôi sắn sàng rồi. Bà ơi, tha lỗi cho cháu.

(không cách vào) Đột nhiên ở ngoài vang lên âm thanh của một (thừa từ) động cơ xe ô tô, tiếng bíp còi inh ỏi như kiểu muốn phá vỡ đi sự im lặng của màn đêm này. Tôi đang quan sát bà, bà thay đổi ngay khi nghe thấy tiếng xe, bỏ cây gậy đi và nói:

- Bây giờ nhóc hãy chốn vào trong phòng đi. Tuyệt đối khi nào xong chuyện mới được ra đấy, cầm theo cả tiền đi.

(không cách vào) Tôi khá bất ngờ trước hành động của bà, không lẽ là vì tiếng xe ấy. Tôi chạy ngay vào trong phòng và kéo rèm lại, ngồi thu mình vào trong góc nhà tối om cùng với bọc tiền trên tay.

(không cách vào) Không lẽ là ông sao, nếu là ông thì tôi chết (tiêu) rồi, ông sẽ không để tôi chạy thoát ở đây sau khi đã trộm bọc tiền đâu. Rất có thể tôi sẽ bị ông bắn chết luôn ấy chứ. Hay là đành chui tạm qua cửa sổ phòng tắm để trốn. Tôi đang định đứng lên đi thì nghe thấy tiếng của một người đàn ông trạc tuổi:

- Bà cho tôi vay một ít tiền đi, cho càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu thì cứ đưa hết đây?

- Ta đã tiêu hết rồi, không còn một tí nào để cho mày vay đâu?

- Bà nói láo, nếu không có tiền thì bà sống kiểu gì. ()do bà cũng không cần số tiền đấy đâu nên bà đưa nó cho tôi để con (tôi) còn trả nợ, công ty con phá sản đến nơi rồi.

- Không có, một đồng cũng không cho cái loại con như mày. - Bà cao giọng, trong âm thanh vẫn có gì đó run run.

- Lần này tôi về đây không phải để cãi nhau với bà, không có thời gian phân bua đâu, nhanh đưa tôi để tôi còn về.

- Ta đã nói là không có cơ mà. Sao mày ngoan cố thế?

- Bà đừng có chối, có lục tung cái nhà này lên thì tôi cũng phải tìm bằng được.

- Muốn thế mày phả nước qua xác của bà già này đã. Nơi này là kỉ vật của bố mày, tao (e thống nhất ta hay tao) không cho mày quyền động đến nó. - Bà giữ tay người đàn ông đấy (thiếu dấu câu)

- Bà tránh ra! - Người đó hất một (cái khiến) bà ngã sõng soài ra (thừa từ) trên sàn nhà. Hắn tiến đến buồng trong và mở rèm ra.

- Hả? Bà lại còn dấu một thằng ranh nào đây? - Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao to, kệch cỡm với cái bụng bia. Đầu thì lấm tấm bạc, quần áo công sở xộc xệch.

- Thằng nhóc đó là người mang ơn tao, nó hiện tai đang sống nhờ ở đây thôi. - Bà vừa ho vừa nói.

- Thằng con của bà van xin thì một đồng tiền mà (thừa từ) bà cũng không cho, vậy mà bà lại cho một thằng vô danh tiểu tốt này tá túc? Bà có còn là người không nữa (đảo từ lại) vậy?

- Câu đấy phải là tao nói với mày đấy thằng con trời đánh, mày chính là thất bại lớn nhất của tao . Vậy nên tao xin lỗi.

- Bà xin lỗi vì cái gì? - Hắn lại tiến gần đến phía bà.

- Ta xin lỗi vì đã quá nuông chiều mày, khiến mày ra nông nỗi này. Cùng một kiểu chăm sóc nhưng ta lại chiều chuộng hơn người (thừa từ) anh và chị của mày, làm mày hư đốn. Khi bố mày một mực bắt mày lên thành phố kiếm ăn thì tao vì nghĩ mày chưa trưởng thành bằng anh chị mày nên tao giữ mày lại, nào ngờ? () Bây giờ anh mày cũng có việc làm ổn định và ở trên đấy, chị mày thì cũng rể (chị sao lại ở rể) ở trên thành phố, còn mày nhìn mày đi, quỷ không ra quỷ, người không ra người. Tất cả những cái này là lỗi của ta, ta xin lỗi mày.

(không cách vào) Sau khi nghe xong, ông ấy cảm thấy khá khó xử, ông ấy im lặng một hồi lâu. Sau đó từ từ bước ra phía bà, quỳ xuống và đỡ bà ngồi dậy đàng hoàng.

- Mẹ à, con biết là con được chiều chuộng quá mức, nên mới thành ra như thế này mà đúng không. Con cũng muốn thay đổi lắm, để trở thành con người tốt hơn. Con cũng muốn có ích cho xã hội. Vậy nên mẹ cho con số tiền đó đi. Có nó con có thể lập ra một cái phòng nghiên cứu mới để kiếm tiền hời.

- Ta xin lỗi mày, vì quá thương mày nên ta đã bị che mờ mắt, không biết ta đã biến mày thành cái gì thế này. Cứ mở mồm ra là tiền, tiền, tiền. Nó không thể làm cho mày hạnh (phúc) được đâu. - Bà nói (thừa từ) nấc lên, khóe mắt bà rơm rớm nước mắt.

- Mẹ, mẹ có nghe con nói không vậy? Con muốn số tiền đó, tất cả những gì mẹ cầm làm là đưa con số tiền mà mẹ giữ, xong rồi con đi ngay.

(không cách vào) Nhìn hắn ta kìa, cái điệu bộ giả vờ xu nịnh ấy nhìn mà thấy ngứa mắt. Cái ngoại hình ghê gớm và kinh tởm đó khiến tôi buồn nôn. Tôi không thể tin trên đời này lại có một người như vậy. Đâu đó trong lòng tôi cảm thấy thương tình vả thông cảm cho hắn vì cuộc sống xã hội bon chen. Chính tôi cũng đã từng trải qua nó nên tôi biết, rằng nếu mà ai đó không có ích thì sẽ bị đào thải ra khỏi xã hội ngay lập tức. Thế nhưng phần lớn của tôi lại lo lắng cho bà nhiều hơn. Phen này nếu cứ tiếp diễn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

- Này, nãy giờ tôi thấy bác hơi quá lời đấy, dẫu gì thì đây cũng là mẹ bác đấy.

- Việc của nhà tao không đến lượt mày xen vào. - Ngay lập tức hắn quay sang tôi và cao giọng, tôi được một phen giật mình, nhưng không phải vì thế (câu nói) mà là vì sự thay đổi nhanh đến mức khó tin của hắn. Vừa câu trước ngon ngọt nịnh hót câu sau ngay lập tức chua chát.

- Mày không được hỗn láo, nó còn tốt hơn mày gấp ngàn lần đấy. - Bà nói với theo hắn, trong khi hắn đang lại gần tôi.

- Giờ thì bà lại bênh nó đấy (à) ? Nó thì có gì hơn con (tôi) ? Cái gì đây? Chỉ là một thằng lính quèn, thế thì có gì hơn con. (tôi) - Hắn liên tục đánh vào ngực tôi trong khi đưa ra những lời lẽ khó chịu.

- Tao nói cho mày biết, mày chỉ là một con chó của bọn chính quyền, bọn nó chỉ đâu thì mày đánh đấy, lết xác mày ra chiến trường giết được vài ba cái mạng thì học đòi làm anh hùng. Nhưng thực ra ấy, (thừa từ & dấu) thì chúng mày cũng không hơn gì so với những kẻ giết người cả. Cặn thì cũng chỉ là cặn bã. Mày không cùng đẳng cấp với tao. Vậy nên cuối xuống và liếm chân tao đi!

* * *

- Có nghe gì không đấy?

* * *

- Tao bảo mày quỳ xuống. - Nói rồi hắn cầm cái gạt tàn thuốc lá trên bàn đánh vào đầu tôi khiến tôi gục xuống đau điếng. Mặc dù tôi hoàn toàn có thể né được nó, nhưng linh tính mách bảo rằng nếu tôi né nó, tôi sẽ đánh mất đi thứ gì đó quan trọng lắm.

(không cách vào) Tôi gục xuống dưới nền nhà, máu chảy qua mắt tôi khiến tầm nhìn mắt bên trái của tôi bị hạn chế. Cú đánh quá mạnh khiến tôi hoàn toàn bị choáng.

- Mày.. Sao mày đánh nó?

- Bà đừng có bênh nó. Nó không đáng sống.

- Mày không phải là người có quyền phán xét điều đó. Biến khỏi đây ngay. - Bà tựa vào gậy đứng dậy.

- Con (Tôi) sẽ không rời đi khi chưa có một xu nào trong tay, tốt hơn hết thì bà nên giao nó ra đây đi. Ít nhất là trước khi tôi nổi nóng lên.

(không cách vào) Tôi nghe thấy tiếng cười của ai đó.. Ha ha ha.. Một tiếng cười hết sức điên cuồng.. Ha ha ha.. Một con quỷ dữ chờ ngày sợi xích giam lỏng nó mục nát.. Ha ha ha.. Ai cười vậy? Ha ha ha..

(không cách vào) Phải rồi, là tôi mà.

- Lúc nãy ông nói tôi là gì ấy nhỉ? À tôi nhớ ra rồi, con chó của chính quyền phải không nhỉ? Thế nhưng để tôi nói cho ông biết, bọn tôi không có rẻ mạt đến thế đâu. Nếu chỉ đơn giản là như vậy, bọn tôi đã không làm nghề lính rồi. - Tôi từ từ đứng dậy.

- Mày nói gì cơ hả thằng ranh?

- Tôi nóilà (thừa từ) tôi là một tên giết người, thế nhưng không phải là một tên giết người bình thường, hơn ai hết tôi hiểu rằng nghề giết người là một nghề cao quý.

- Mày nói đúng (như) giọng lưỡi của một con quỷ vậy?

- Ngay cả quỷ cũng muốn được sống, phải vậy chứ? Vậy ông nói rằng tôi phải chết ấy hả? Thế ông có xem lại bản thân mình chưa. ()

- Ăn nói tào lao, dám đem cái số phận thê lương của mày ra để so sánh với tao á. Nên nhớ rằng công ty của tao là công ty chế tạo thuốc mà con người uống đấy, nên tao có thể cứu được hàng vạn người, à không, hàng triệu người. So với một con quỷ đội lột người như mày thì nó có hơn không hả nhãi ranh?

- Công lý, cứu người, ông đừng có đem những cái đó mà nói với tôi trong khi chính ông không hề hiểu được điều đó? Ông đối xử với mẹ ông như thế nào tôi đã thấy hết rồi. Điều đó cũng có nghĩa là nhân cách của ông nó đã thối nát từ lâu rồi. Dám cá việc mà ông làm cũng chỉ vì mục đích tư lợi, muốn làm giàu cho bản thân chứ không có tí gì gọi là nhân đạo cả.

- Mày..

- Sao hả? Cứng họng rồi phải không? Thế để tôi hỏi ông, như thế nào mới là một anh hùng của chính nghĩa?

- Mày thôi lảm nhảm đi!

Hắn xồ vào người tôi, tôi ngay lập tức phản kháng, dùng chính sức tay của hắn để biến thành một đòn vật, khiến hắn ngã sõng soài về phía hiên cửa.

- Anh hùng là phải cứu thật nhiều người phải không? Ở trong cái thế giới này anh hùng chỉ được biết đến như một người duy trì hòa bình trật tự của xã hội. Nhưng thực sự thì thì đúng như ông nói đấy, nó chả phải là một công nghiệp (việc) gì đó (thừa từ) đẹp đẽ gì. Ngày nào họ cũng phải đứng gác, ngày nào họ cũng phải chiến đấu, lúc chiến tranh thì họ xung phong ra mặt trận để giết những người có vai trò cũng là anh hùng của nước khác. Chúng tôi sống và chiến đâu như một anh hùng, chúng tôi cũng chết như một anh hùng, chúng tôi được ca ngợi như những anh hùng, có mồ mả chôn đoàng hoàng, tên sẽ được đi vào sử sách. Tốt quá phải không? Nhưng.. Đó thực sự không phải là những thứ chúng tôi muốn.

Hắn đang loạng choạng đứng dậy, ngay lập tức tôi lao về phía hắn và dáng (giáng) ngay cho hắn một cú đấm vào miệng. Tôi thở dốc.

- Nhưng ngay cả là một anh hùng như vậy mà tôi cũng không làm được. Tôi chỉ là một thứ công cụ giết người không cảm xúc. Khi giết người mà tôi không hề cảm thấy gì hết, cũng như không hề suy nghĩ rằng họ sẽ nghĩ ra sao nếu bị tôi giết. Tôi cũng không hề nghĩ đến việc duy trì trật tự của cái xã hội thối nát này. Chỉ là tôi muốn giết chóc để trút hết cơn giận của tôi trong những tháng ngày cùng cực phải sống trong sự điều khiền của người khác. Tôi không phải anh hùng, và sẽ không bao giờ là anh hùng. Không ai hiểu tôi cả. Tôi chỉ muốn hét lên rằng làm ơn hãy cho tôi sống, nhưng tôi không làm được. Tôi quá yếu đuối. Tất cả những gì tôi có thể làm là giết, (cách chữ) giết, giết và giết. Tắm trong máu của người khác. Tôi vô nhân tính đấy! Tôi độc ác đấy! Các người làm gì được tôi! Cứ việc chửi mắng và hắt hủi tôi đi!

(không cách vào) Tôi không rõ lúc này tôi đang chửi hắn hay tôi đang chửi cả cái xã hội này nữa, tôi cũng không rõ tôi đang nói hộ cho những đồng đội của tôi hay cho chính bản thân tôi nữa.

- Thằng này điên rồi. - Hắn run sợ lùi lại. Tôi lao về phía hắn đè hắn xuống và đấm liên tục vào mặt hắn. Mồm tôi liên tục nguyền rủa hắn. Tôi nguyền rủa hắn vì hắn đã hạ nhục tôi, tôi nguyền rủa hắn vì hắn đã đánh vào đầu tôi. Tôi nguyền rủa hắn vì đã biến tôi thành một công cụ giết người, tôi nguyền rủa hắn bởi vì hắn đã cướp mất những hạnh phúc mà tôi đáng ra phải có, tôi nguyền rủa hắn bởi vì hắn đã biến tôi thành một con quỷ không nhân tính. Tôi hận hắn (dấu phẩy) tôi nguyền rủa hắn.

"Loại người như mày nên chết đi cho rồi" (thiếu dấu câu, xem lại dấu ngoặc kép)

(không cách vào) Tôi ngẩng đầu lên trời, nhìn thấy phía bên kia bầu trời có mổ chút tia sáng, khung cảnh lúc này giống như lúc đi leo núi cũng với ông vậy.

(không cách vào) Có một tiếng xe ô tô khác đến. Tôi có thể nhận ra rằng đấy là tiếng xe của ông. Hắn ta đang đau điếng cũng (thừa từ) bỗng thay đổi đánh thoắt một cái. Hắn đứng dậy và chỉnh chang quần áo, và chạy đến chỗ bà cụ đang đứng ngoài cổng. Có thể thấy bà vừa mới chạy ra đấy để mở cửa cho ông, hắn cũng ngay lập tức đến đó.

- Thế thôi mẹ à, con đi đây, mẹ ở lại giữ sức khỏe, khi nào có dịp con lại về thăm.

- Ừ, con lên đường cẩn thận.

Sau khi từ biệt xong hắn cũng không quên cúi xuống chào ông Tara rồi lên xe phóng ngay đi.

- Con bà về thăm đấy hả?

- Ừ. - Bà quay lưng đi vào nhà.

- Cũng khá lâu rồi đấy chứ, tôi còn không nhận ra mặt của nó luôn. (Dấu cách) Ông vỗ đầu làm vẻ hay quên. - Ủa nhóc con, bộ hôm qua ngủ không yên ngã từ trên giường xuống hay sao mà đầu lại chảy máu thế kia. ()

(không cách vào) Tôi đứng nhìn ông, rồi lại nhìn theo bóng chiếc xe khuất đi trước khi không còn giữ được thăng bằng mà gục xuống.

P/s: Hic, k nghĩ là đỏ dữ vầy, giờ mới xong 1 chương. C hoa mắt rồi, dừng đã nhé! Mai tiếp tục. ^^
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
Tiếp tiếp nào! ^^

Chương 6: Nội cân bằng, thuyết hỗn mang


Tôi vừa làm xong một cái bẫy mà ông chỉ tôi, rất đơn giản. Đầu tiên là đào một cái hố sâu khoảng một mét và rộng khoảng bốn chục phân, kế đến đặt nhiều chông sắt xung quanh miệng hố và uốn chúng chĩa vào phía đáy hố, theo đó là đặt một miếng thịt khô vào bên trong đó và chờ kết quả.

(không cách vào) Tôi mai phục ở một lùm cây gần đó, và quan sát xem liệu cái bẫy có thực sự hoạt động (không) . Khoảng một vài phút sau, từ đâu đó xuất hiện một con cáo đang luẩn quẩn ở gần cái bẫy của tôi, nó có vẻ dè chừng và để phòng, nhưng sau khi đã chắc là mình an toàn thì liền ngó đầu vào trong hố cố moi miếng ăn ra. Sau một hồi mà vẫn chưa thấy nó chui đầu ra khỏi cái hố, tôi biết là cái bẫy của mình đã thành công. Về cơ bản, lúc con cáo cho đầu vào, những cái chông bởi vì được uốn xuống phía đáy hố nên có thể khiến cho con cáo dễ dàng chui đầu vào bên trong, thế nhưng lúc đi ra thì lại không thể vì nếu rút không cẩn thận sẽ bị đám gai (từ chông sao biến thành gai rồi) đó gây tổn thương cổ, dẫn đến tử vong.

(không cách vào) Tôi lại gần để xem tình trạng của nó, có vẻ như nó đã bị vài cái gai đâm vào khiến nó bị mắc kẹt trong đau đớn. Trước khi tôi giết nó, tôi có lẩm nhầm một câu mà ông bắt tôi phải đọc trước khi sát hại một con thú nào đó. Sau đó tôi cho một phát vào ngay yết hầu nó để nó chết nhanh nhất mà không phải chịu đau đớn.

(không cách vào) Sau khi đã hoàn thành (dấu phẩy đặt sát vào chữ trước) , tôi xử lý cái xác của nó ngay tại đấy. Ông bảo tôi trước hết phải tách da của nó ra vì sau này có thể bán với (cho) thương nhân với một cái giá rất hời. Tiếp đến là phải lấy hết các bộ phận không thể ăn được ra khỏi cơ thể nó. Trong đó gan và túi mật là hai thứ cực kỳ quan trọng mà tôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phân biệt được, nếu ăn phải chúng thì chắc chắn là ngộ độc.

(không cách vào) Hoàn tất công việc, tôi trở lại nơi tôi cắm trại với ông. Cái trại này khá nhỏ nhưng nó cũng đầy đủ các trang thiết bị của một thợ săn và đủ chỗ cho hai đến ba người ở. Cái lều này được ông dựng từ khi ông còn bé để chơi với những bọn ( "những đứa trẻ" hoặc "bọn trẻ" ) trẻ trong làng, nhưng sau này khi chúng lên thành phố hết để ông lại một mình, nơi này đã bị bỏ hoang. Mãi đến sau này ông bắt đầu đi săn thì ông mới chẳng may (vô tình: Từ chẳng may k hợp lý) tìm lại được nơi này(thiếu dấu câu)

(không cách vào) Khi tôi về đến nơi thì ông đã ở đấy sẵn để chờ, lửa trại đã được nhóm lên để giữ ấm. Ông đang ngồi đấy và (thừa từ) nhâm nhi một cốc trà nóng. Thấy tôi đem về được một con cáo to và da của nó, ông cười khanh khách nói:

- Tốt lắm nhóc, giờ thì chúng ta có đủ phần thịt cho sáu bữa rồi đấy.

- À dạ vâng.

- Còn bộ da đó thì ta cho nhóc, muốn làm gì với nó thì làm. Đây uống đi.

(không cách vào) Ông đưa cho tôi cốc trà còn lại, tay tôi đang lạnh và khô (đặt thêm dấu phẩy cho rõ ý) sau khi chạm vào cốc trà nóng thì cảm thấy thực sự như được cứu rỗi. Nhìn từng làn khói nghi ngút bay lên từ miệng cốc, có cảm giác nếu như tôi uống ngay bây giờ thì có thể (thừa từ) tôi có thể cảm thấy no nước cả một ngày.

- Mà sao cháu thấy đi săn thế này cứ sai sai sao ấy ạ?

- Hử, nhóc ý kiến cái gì?

- À thì chẳng phải thợ săn thì sẽ dùng súng sao ạ? Nhưng mà suốt từ đầu đến giờ, gần một tuần cháu đi cùng ông rồi mà cháu vẫn chưa được dúng súng là sao ạ? - Tôi vừa nói vừa nhìn khẩu súng đặt ở bên tay phải tôi.

- Thực ra ta có cấm nhóc dùng súng đâu? Ta chỉ nói là nhóc không nên dùng thôi mà.

- Thế ạ? Cơ mà (Vậy) tại sao không được dùng súng ạ?

- Ha ha ha, nhóc cứ dùng nếu nhóc muốn, nhưng sau đấy hậu quả ra sao thì nhóc ráng chịu!

- Ông nói vậy có nghĩa là.. Không lẽ là truyền thuyết của khu rừng này sao ạ? - Tôi thấp giọng xuống ngờ vực.

(không cách vào) Ông cầm điếu thuốc lào lên rít, rồi thổi ra một làn khói nghi ngút bay vào không trung:

- Ra là nhóc cũng biết à. (câu hỏi) Phải, để ta kể nhóc nghe, ngày trước ta có một người thầy dạy ta cách săn bắn, ta ban đầu cũng luôn muốn dùng súng, nhưng nghe thầy ta kể về con gấu Kagabo đó mà ta cũng sợ không muốn dùng súng luôn. Có một hôm ta và ông ấy đi săn ở gần trung tâm khu rừng, lúc đó đột nhiên có một con sói trắng từ đâu nhảy ra và tấn công ta, do tình huống cấp bách nên ông ấy buộc phải dùng súng để bắn con sói cứu thầy (ta) . Tiếng súng đã đánh động người bảo hộ của khu rừng, chính là con gấu đó. Điều tiếp theo ta nhớ thì (là) ông ấy trong lúc chạy trốn với ta thì đã bị một cái gì đó cắn cụt mất một tay, và kể từ đó, ông ấy cũng nghỉ đi săn luôn.. Sao hả? Thấy sao hở nhóc?

(không cách vào) Có vẻ như lúc này ông đang muốn dọa cho tôi sợ, rằng con gấu thực sự là một thế lực gì đó khủng khiếp lắm, nhưng trái ngược với dự đoán của ông, tôi không hể run sợ, mà trái lại tôi lại (còn) thực sự muốn thử sức cùng với con gấu đó. Phải nói rằng từ trước đến này tôi đã gặp rất nhiều đối thủ, nhưng không ai khiến tôi phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình, cũng như không có ai đáng để tôi phải coi trọng. Vậy nên khi nghe về con gấu, bản năng máu lạnh của tôi lại trỗi dậy. Dù gì thì tôi cũng là Kayn bất tử nên có lẽ ngay cả con gấu cũng phải gục ngã trước tôi.

- Nghỉ tí đi, xong rồi chúng ta đi về, cũng sắp chập tối rồi đấy. - Ông đứng dậy và đi thu gom đồ đạc.

- Dạ vâng.

(không cách vào) Tôi cũng đã khá quen với những ngày phải dậy sớm theo ông đi săn và phải nói thật, tôi cảm thấy tự nhiên lười hơn bào giờ hết. Thực sự là tôi chỉ mong nhanh đến ngày chủ nhật để được nghỉ ngơi t và đi bê đồ hộ bà, ít nhất thì nó còn đỡ hơn là phải leo núi.

(không cách vào) Ra đến xe, tôi giúp ông chất đồ đạc lên trên xe. Trời cũng đã khá tối rồi nên tôi muốn nhanh chóng trở về nhà để nghỉ ngơi, cộng thêm việc tuyết rơi nhiều nữa nên nhiệt độ có lẽ sẽ giảm khá mạnh. Ngồi trên xe có cảm giác như cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy. Mặc dù tôi biết chắc chắn là ngoài kia trời sẽ cực kì lạnh nhưng trong xe này thì tôi không thể nàolà (thừa từ) tưởng tượng được cảm giác ra ngoài nó sẽ thế nào. Có thể nói trong xe ấm tuyệt đối.

(không cách vào) Tôi tựa đầu vào của kính, nhìn tấm gạt mưa cứ lắc qua lắc lại làm tôi thấy thú vị. Tôi chợt nhớ ra rằng ngày xưa mình có từng tham gia một khóa lái xe, cơ mà (nhưng) không phải xe thường mà là xe tăng. Về cơ bản nó khá dễ điều khiển, nhưng nhược điểm là to và cồng kềnh, kém linh động trong chiến đấu. Vậy nên khi chiến tranh nổ ra, mặc dù kĩ năng của tôi cũng không phải ở dạng tồi, nhưng tôi không chọn lái nó. Nhưng nếu là chiếc ô tô này thì có lẽ là tôi tôi (thừa từ) có thể lái nó mà không gặp một tí trở ngại nào.

(không cách vào) Đột nhiên ông dùng xe lại ở (tại) một khúc cua ở gần đèo.

- Xin lõi nhóc, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải chờ ở đây một khoảng thời gian rồi, gió thế này mạnh quá, đi đường đẻo rất nguy hiểm.

- Thế ạ? Sao lại xui thế?

- Mày im (ý này giống uy hiếp => thay ý , nếu đi tiếp trong lúc này là tự sát đấy, vậy nên ngoan ngoãn ngồi yên và chờ đi.

(không cách vào) Đã mười lắm phút trôi qua, ông vẫn chưa cho xe khởi động, tôi thì vẫn tiếp tục ngắm tuyết rơi.

- Ngày trước, ta cũng từng là một sĩ quan đấy.

- Ông ấy ạ? - Tôi ngạc nhiên.

- Ừ.. Ngày ấy ta cũng ở trong hàng ngũ chiến đấu trên tiền tuyến, và ta cũng như nhóc, phải chiến đấu..

- Dạ vâng. - tôi đang chán nên ậm ừ cho qua truyện (sửa từ và thêm dấu câu)

- Nhưng mà ta không thể chịu nổi địa ngục đó. Thế nên ta đã bỏ trốn, về đấy sống như một thợ săn cho đến hết đời. Thế nhưng cứ nghĩ cuộc đời ta sẽ kết thúc như thế, thì đột nhiên nhóc lại xuất hiện. Lúc nhìn thấy nhóc bị thương lúc đó (thừa từ) , ta như nhìn thấy chính mình lúc còn chiến đấu. - Ông nhìn ra phía bên kia cửa sổ.

- Ta hiểu những gì mà nhóc đã trải qua, nhưng có vẻ như nhóc không hiểu. (dấu phẩy) R ằng con đường mà nhóc đang đi nó chông gái ra sao, khó khăn đến mức nào. Tất nhiến , một người đã chạy trốn như ta thì không có quyền nói như thế.

- Ông nói như thế là có gì ạ?

- Nhóc.. Đã giết rất nhiều người phải không? Nhóc có bao giờ nghĩ rằng họ sẽ nghĩ thế nào khi bị nhóc giết không?

- Cháu không biết ông nghĩ thế nào, chứ họ thực sự là đáng chết. Bởi vì tại họ mà chiến tranh mới nổ ra, tại họ mà cháu mới phải chiến đấu. Cháu nói có đúng không?

- Quả thực nhóc nói không sai, nhưng thực sự không có một con người nào là đáng phải chết cả. Chúng ta đều có lí do để sống, và ông trời chia đều cơ hội cho tất cả mọi người, thế nên người được phép tước đi những điều đó cũng là ông trời. Chúng ta hiện tain đang phản lại phép tắc đó.

- Nhưng bọn chúng là người đã gây ra chiến tranh, bọn chúng chính là người muốn giết chúng ta, những gì cháu làm chỉ đơn giản là đòi lại cái cơ hội chia đều đấy của ông giời mà thôi.

Ông cười nhạt nhẽo một cái trước khi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

- Bây giờ có thể nhóc chưa hiểu, nhưng tất cả các tội lỗi mà nhóc đã gây ra, nó sẽ không bao giờ biến mất. Một ngày nào đó trên cuộc đời, nó sẽ quay lại và báo ứng nhóc, và lần đầu tiến trong cuộc đời của nhóc, nhóc sẽ biết đến đau khổ là như thế nào.

* * *

(không cách vào) Tôi nằm trong chăn và nghĩ về những lời ông nói. Thực sự tôi không hiểu. Không, là tôi không muốn hiểu.

(không cách vào) Lúc tôi về đến nhà, bà đã chuẩn bị xong cơm rồi, thế nhưng, tôi lại chẳng nói chẳng rằng gì mà lại chui tọt ngay vào trong phòng và cứ thế mãi cho đến bây giờ. Tôi nghĩ mình nên ra xin lỗi bà một tiếng.

(không cách vào) Bước ra phòng khách, tôi thấy bà lại đang ngồi đan len bên ngọn lửa rực hồng. Kế bên đó vẫn là mâm cơm được đậy lồng bàn ngăn nắp, một cái bát ăn được úp xuống và một chiếc (1 chiếc sao ăn được? Là đôi) đũa bên cạnh. Không lẽ bà vẫn chờ tôi suốt từ lúc tôi về đến giờ, muốn lắm rồi mà?

- Bà ơi, sao bà không ăn cơm..

- Bay dậy rồi đấy hả? Cảm thấy mệt trong người hả?

- Ơ, dạ không, chỉ là cháu muốn nghỉ ngơi chút.

- Nếu dậy rồi thì mau ăn đi kẻo nguội.

(không cách vào) Tôi ngồi xuống và cầm bát đũa lên ăn, vẫn là những món ăn giản dị như thường lệ. Đút từng miếng cơm vào miệng mà cảm giác như được hồi phục từng tí một sau một ngày dài đằng đẵng. Từng thớ thịt như tan chảy trong miệng, gợi (cho) tôi nhớ về một vùng quê xa xôi nào đó. Còn canh cà bung thì ngọt vừa phải, quyện vào cơm khiến cho nó (giống) như sơn hào hải vị.

(không cách vào) Tôi không nghĩ là mình có tư cách để có được bữa ăn này, những điều mà ông nói thực sự khiến tôi băn khoăn. Điều đó có nghĩa tôi là người xấu hay sao? Nhưng tôi phải tự (bảo) vệ bản thân, đâu còn cách nào khác cơ chứ. Nếu tôi không giết họ thì họ cũng sẽ giết tôi. Nếu tôi chết thì sao?

- Bà ơi.. - Tôi lưỡng lự hỏi bà (thiếu dấu câu)

- Bà.. Nghĩ sao về những kẻ giết người ạ?

(không cách vào) Tay bà đang thoăn thoắt bỗng dưng ngừng lại:

- Tại sao bay lại hỏi thế?

- Dạ.. Cũng không có gì.. Chỉ là..

- Dĩ nhiên là ta ghét cay ghét đắng chúng rồi. Những kẻ giết người thì làm gì có quyền được đứng trong xã hội này chứ.

- (Ra là vậy) (bỏ gạch ngang, bỏ ngoặc đơn, thêm dấu cuối câu)

- Thế bay nghĩ sao? - bà đưa mắt nhìn tôi, đôi mắt bà hốc hác và sâu thảm thẳm như nhìn thấu tâm can tôi vậy.

- Dạ không, không có gì ạ. Thôi cháu đi tắm đã nhé.

* * *

(không cách vào) Cảm giác giống hệt như lần đầu tôi vào nhà tắm này vậy, đến bây giờ tôi vẫn không hết ngạc nhiên. Thả mình vào bồn tắm, tôi thấy (khắp) người mình đầy những vết sẹo khắp người (thừa từ) . Trên cánh tay, vai, ngực và chân, chí chít những vết sẹo lớn nhỏ. Nay lại còn thêm một vết đạn ở trên cổ. Thực sự là cơ thể này đã chịu quá nhiều thiệt hại.

(không cách vào) Chưa bao giờ tôi lại thấy tuyệt vọng đến thế này. Không ai hiểu tôi cả. Tôi còn lý do gì để sống. () Tôi bắt đầu nghĩ đến việc trộm một ít tiền đểchốn khỏi đây. Nhưng khi nhận ra thì tôi mới nhớ rằng từ khi ở nhà bà tôi chưa hề thấy bà cầm tiền bao giờ. (dấu phẩy) D ù chỉ là một đồng cũng không. Có lẽ vì cuộc sống tự cung tự cấp này nên bà không cần đến tiền. Thế nhưng dẫu gì thì trước đó cũng có một khoảng thời gian bà nuôi con cháu, không lẽ bà không có khoản nào để tiết kiệm sao. () Thực sự là tôi cũng khá rõ mọi ngóc ngách trong căn nhà này rồi nhưng hoàn toàn không thể nào mà tìm thấy được.

(không cách vào) Sau khi tắm xong, tôi lại chui vào trong chăn ngủ trong bộ pajama mà bà chuẩn bị. Quả thật bà thực sự là rất chu đáo, thế nhưng thế giới mà bà ở lại là thế giới khác với tôi, một thế giới hòa bình và không bạo loạn, thế nên tôi không thể nào ô uế nơi này được. Tôi nghĩ tôi sẽ phải rời đi, không sớm thì muộn.

Ngày trước, đã từng có người đối xử tốt đối với tôi. Người đó không coi tôi như một công cụ mà đối xử với tôi như một con người bình thường. Sau mỗi một ngày mệt mỏi với việc luyện tập, người ấy luôn an ủi vỗ về tôi. Cái tên này cũng là do người ấy đặt, mặc dù tôi không hề biết ý nghĩa của nó, nhưng khi tôi lần đầu tôi có thể bập bẹ nói được cái tên của mình năm ấy cũng vừa tròn mười tuổi, người ấy quyết định dậy chữ cho tôi. Dạy tôi cách đọc, dạy tôi cách viết, dạy tôi cách làm người. Đến khi tôi nhận biết được là mình mang ơn rất nhiều đối với người này, cũng là lúc mà tôi phải rời xa người ấy. Căn bệnh lao đã cướp đi sinh mạng của người, làm cho người không thể tiếp tục sống để chúng kiến thành quả của mình lớn khôn hơn nữa.


Trước khi ra đi, người ấy có để lại cho tôi lột lời nguyền. "Hãy tiếp tục sống, tiếp tục trưởng thành, rồi một ngày nhất định, con sẽ gặp được người mà con yêu thương." Chính vì lời nguyền đó đã giữ cho tôi sống đến tận ngày hôm nay, làm cho tôi trở nên bất tử.

Gửi đến người thầy, người cha, cũng như người bạn đầu tiên của con. Xin hãy yên nghỉ.

(Sử dụng các dấu sao ở đầu và đuôi đoạn để phân biệt đoạn, k in nghiêng)

(không cách vào) Bất chợt tôi tỉnh giấc, bây giờ mới có ba giờ sáng. Có lẽ do đã quá quen với việc dạy sớm nên tôi trở nên nhạy cảm với âm thanh. Hễ một tiếng gì đó như là tiếng chuông báo thức chắc chắn sẽ khiến tôi thức dậy. Nửa đêm thức giấc mà tôi thấy bụng đói cồn cào. (dấu phẩy) B èn tìm vào phòng khách kiếm cái gì ăn.

(không cách vào) Tôi mở lồng bàn ra thì chỉ có cái mâm không. Tôi bèn mở tủ lạnh ra và tìm một chai nước ngọt tôi để vào đây hôm trước để uống. Lấy xong tôi dùng quán tính để đẩy cái cửa đóng vào thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ. Tôi lại mở ra để xem, đột nhiên tôi thấy một cái bao to tướng để ở trên ngăn đá, bèn lấy ra xem là cái gì.

(không cách vào) Cái bao được làm bằng túi giấy màu nâu, được cuốn chun lại rất nhiều lớp và bọc nhiều lớp giấy gói đồ ăn. Mặc dù biết là không nên nhưng trí tò mò của tôi cứ thôi thúc tôi mở ra. Và thế là cuối cùng tôi cũng đã thành công trong việc mở cái bao. Tôi thò tay vào bên trong và lôi ra một sấp giấy, do tối quá nên tôi phải lại gần đống lửa để tìm hiểu thì phát hiện ra một thứ động trời. Hóa ra là bà giấu tiền ở trong tủ lạnh. Cơ mà (Nhưng nếu) không dùng thì để đâu đó chứ sao lại giấu vào tủ lạnh. () Cùng với suy nghĩ đấy tôi đếm số tờ tiền năm mươi Euro, tổng cộng có tất cả năm trăm tờ. Vậy là bà sở hữu đến hai (mươi) lăm nghìn Euro. Số tiền này chắc phải tích cả đời mới được, mà tiêu pha mấy đời không hết (thêm dấu phẩy) làm sao bà có thể sở hữu được số tiền lớn đến như thế này được nhỉ. ()

- Bay đang làm gì đấy? - Giọng của bà nghe khác hẳn với ngay thường, nó cao hơn và nghe không dễ chịu chút nào.

(không cách vào) Tôi quay lại nhìn, bà đang cầm một cái gậy bằng gỗ chĩa về phía tôi, ánh mắt sâu thẳm đen láy ngày nào bỗng long lên sòng sọc, như nhìn một thứ cỏ rác vậy.

- Dạ không, bà hiểu lầm rồi, không như bà nghĩ đâu, cháu chỉ chẳng may tìm thấy cái này thôi ạ, chứ cháu không có ý định trộm nó đâu.

- Ta không biết, bay đưa bọc tiền đó đây. - Cử chỉ của bà vẫn dữ tợn như vậy, nó khiến tôi có cảm giác nếu tôi giao bọc tiến này ra sẽ bị bà đánh cho nhừ xương.

- Bà ạ, cháu không phải là kẻ trộm, hóa ra suốt từ trước đến giờ bà chỉ nghĩ về cháu là một loại người như thế thôi ạ? - Tôi bắt đầu mất kiểm soát.

- Bay không nói nhiều, đưa cọc tiền đấy cho ta.

(không cách vào) Tôi vẫn năm chặt bao tiền, bây giờ tôi thực sự không thể điều khiển nổi cơn giận của mình. Tôi còn chưa hề có ý định trộm nó. Nhưng thôi sự tình đã như thế này rồi đành vậy. Mình đành cho bà cụ một nhát rồi chạy trốn cùng với số tiền này vậy. (dấu phẩy) S au đó có thể trốn lên thành phố lập nghiệp, (dấu chấm) n hưng khoan đã, làm sao mà (thừa từ) có thể ra khỏi đây được cơ chứ, chỗ này còn không biết là chỗ nào trên bản đồ. Ông thì không thể hỏi được rồi. Hay thôi đánh liều đến nhà ông rồi trộm cái xe ô tô nhỉ?

- Ta không có kết tội bay hay gì cả, chỉ là nhóc (bay) hãy giao bọc tiền ra đây. - Bà vẫn chĩa cái gậy về phía tôi.

(không cách vào) Tôi sắn sàng rồi. Bà ơi, tha lỗi cho cháu.

(không cách vào) Đột nhiên ở ngoài vang lên âm thanh của một (thừa từ) động cơ xe ô tô, tiếng bíp còi inh ỏi như kiểu muốn phá vỡ đi sự im lặng của màn đêm này. Tôi đang quan sát bà, bà thay đổi ngay khi nghe thấy tiếng xe, bỏ cây gậy đi và nói:

- Bây giờ nhóc hãy chốn vào trong phòng đi. Tuyệt đối khi nào xong chuyện mới được ra đấy, cầm theo cả tiền đi.

(không cách vào) Tôi khá bất ngờ trước hành động của bà, không lẽ là vì tiếng xe ấy. Tôi chạy ngay vào trong phòng và kéo rèm lại, ngồi thu mình vào trong góc nhà tối om cùng với bọc tiền trên tay.

(không cách vào) Không lẽ là ông sao, nếu là ông thì tôi chết (tiêu) rồi, ông sẽ không để tôi chạy thoát ở đây sau khi đã trộm bọc tiền đâu. Rất có thể tôi sẽ bị ông bắn chết luôn ấy chứ. Hay là đành chui tạm qua cửa sổ phòng tắm để trốn. Tôi đang định đứng lên đi thì nghe thấy tiếng của một người đàn ông trạc tuổi:

- Bà cho tôi vay một ít tiền đi, cho càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu thì cứ đưa hết đây?

- Ta đã tiêu hết rồi, không còn một tí nào để cho mày vay đâu?

- Bà nói láo, nếu không có tiền thì bà sống kiểu gì. ()do bà cũng không cần số tiền đấy đâu nên bà đưa nó cho tôi để con (tôi) còn trả nợ, công ty con phá sản đến nơi rồi.

- Không có, một đồng cũng không cho cái loại con như mày. - Bà cao giọng, trong âm thanh vẫn có gì đó run run.

- Lần này tôi về đây không phải để cãi nhau với bà, không có thời gian phân bua đâu, nhanh đưa tôi để tôi còn về.

- Ta đã nói là không có cơ mà. Sao mày ngoan cố thế?

- Bà đừng có chối, có lục tung cái nhà này lên thì tôi cũng phải tìm bằng được.

- Muốn thế mày phả nước qua xác của bà già này đã. Nơi này là kỉ vật của bố mày, tao (e thống nhất ta hay tao) không cho mày quyền động đến nó. - Bà giữ tay người đàn ông đấy (thiếu dấu câu)

- Bà tránh ra! - Người đó hất một (cái khiến) bà ngã sõng soài ra (thừa từ) trên sàn nhà. Hắn tiến đến buồng trong và mở rèm ra.

- Hả? Bà lại còn dấu một thằng ranh nào đây? - Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao to, kệch cỡm với cái bụng bia. Đầu thì lấm tấm bạc, quần áo công sở xộc xệch.

- Thằng nhóc đó là người mang ơn tao, nó hiện tai đang sống nhờ ở đây thôi. - Bà vừa ho vừa nói.

- Thằng con của bà van xin thì một đồng tiền mà (thừa từ) bà cũng không cho, vậy mà bà lại cho một thằng vô danh tiểu tốt này tá túc? Bà có còn là người không nữa (đảo từ lại) vậy?

- Câu đấy phải là tao nói với mày đấy thằng con trời đánh, mày chính là thất bại lớn nhất của tao . Vậy nên tao xin lỗi.

- Bà xin lỗi vì cái gì? - Hắn lại tiến gần đến phía bà.

- Ta xin lỗi vì đã quá nuông chiều mày, khiến mày ra nông nỗi này. Cùng một kiểu chăm sóc nhưng ta lại chiều chuộng hơn người (thừa từ) anh và chị của mày, làm mày hư đốn. Khi bố mày một mực bắt mày lên thành phố kiếm ăn thì tao vì nghĩ mày chưa trưởng thành bằng anh chị mày nên tao giữ mày lại, nào ngờ? () Bây giờ anh mày cũng có việc làm ổn định và ở trên đấy, chị mày thì cũng rể (chị sao lại ở rể) ở trên thành phố, còn mày nhìn mày đi, quỷ không ra quỷ, người không ra người. Tất cả những cái này là lỗi của ta, ta xin lỗi mày.

(không cách vào) Sau khi nghe xong, ông ấy cảm thấy khá khó xử, ông ấy im lặng một hồi lâu. Sau đó từ từ bước ra phía bà, quỳ xuống và đỡ bà ngồi dậy đàng hoàng.

- Mẹ à, con biết là con được chiều chuộng quá mức, nên mới thành ra như thế này mà đúng không. Con cũng muốn thay đổi lắm, để trở thành con người tốt hơn. Con cũng muốn có ích cho xã hội. Vậy nên mẹ cho con số tiền đó đi. Có nó con có thể lập ra một cái phòng nghiên cứu mới để kiếm tiền hời.

- Ta xin lỗi mày, vì quá thương mày nên ta đã bị che mờ mắt, không biết ta đã biến mày thành cái gì thế này. Cứ mở mồm ra là tiền, tiền, tiền. Nó không thể làm cho mày hạnh (phúc) được đâu. - Bà nói (thừa từ) nấc lên, khóe mắt bà rơm rớm nước mắt.

- Mẹ, mẹ có nghe con nói không vậy? Con muốn số tiền đó, tất cả những gì mẹ cầm làm là đưa con số tiền mà mẹ giữ, xong rồi con đi ngay.

(không cách vào) Nhìn hắn ta kìa, cái điệu bộ giả vờ xu nịnh ấy nhìn mà thấy ngứa mắt. Cái ngoại hình ghê gớm và kinh tởm đó khiến tôi buồn nôn. Tôi không thể tin trên đời này lại có một người như vậy. Đâu đó trong lòng tôi cảm thấy thương tình vả thông cảm cho hắn vì cuộc sống xã hội bon chen. Chính tôi cũng đã từng trải qua nó nên tôi biết, rằng nếu mà ai đó không có ích thì sẽ bị đào thải ra khỏi xã hội ngay lập tức. Thế nhưng phần lớn của tôi lại lo lắng cho bà nhiều hơn. Phen này nếu cứ tiếp diễn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

- Này, nãy giờ tôi thấy bác hơi quá lời đấy, dẫu gì thì đây cũng là mẹ bác đấy.

- Việc của nhà tao không đến lượt mày xen vào. - Ngay lập tức hắn quay sang tôi và cao giọng, tôi được một phen giật mình, nhưng không phải vì thế (câu nói) mà là vì sự thay đổi nhanh đến mức khó tin của hắn. Vừa câu trước ngon ngọt nịnh hót câu sau ngay lập tức chua chát.

- Mày không được hỗn láo, nó còn tốt hơn mày gấp ngàn lần đấy. - Bà nói với theo hắn, trong khi hắn đang lại gần tôi.

- Giờ thì bà lại bênh nó đấy (à) ? Nó thì có gì hơn con (tôi) ? Cái gì đây? Chỉ là một thằng lính quèn, thế thì có gì hơn con. (tôi) - Hắn liên tục đánh vào ngực tôi trong khi đưa ra những lời lẽ khó chịu.

- Tao nói cho mày biết, mày chỉ là một con chó của bọn chính quyền, bọn nó chỉ đâu thì mày đánh đấy, lết xác mày ra chiến trường giết được vài ba cái mạng thì học đòi làm anh hùng. Nhưng thực ra ấy, (thừa từ & dấu) thì chúng mày cũng không hơn gì so với những kẻ giết người cả. Cặn thì cũng chỉ là cặn bã. Mày không cùng đẳng cấp với tao. Vậy nên cuối xuống và liếm chân tao đi!

* * *

- Có nghe gì không đấy?

* * *

- Tao bảo mày quỳ xuống. - Nói rồi hắn cầm cái gạt tàn thuốc lá trên bàn đánh vào đầu tôi khiến tôi gục xuống đau điếng. Mặc dù tôi hoàn toàn có thể né được nó, nhưng linh tính mách bảo rằng nếu tôi né nó, tôi sẽ đánh mất đi thứ gì đó quan trọng lắm.

(không cách vào) Tôi gục xuống dưới nền nhà, máu chảy qua mắt tôi khiến tầm nhìn mắt bên trái của tôi bị hạn chế. Cú đánh quá mạnh khiến tôi hoàn toàn bị choáng.

- Mày.. Sao mày đánh nó?

- Bà đừng có bênh nó. Nó không đáng sống.

- Mày không phải là người có quyền phán xét điều đó. Biến khỏi đây ngay. - Bà tựa vào gậy đứng dậy.

- Con (Tôi) sẽ không rời đi khi chưa có một xu nào trong tay, tốt hơn hết thì bà nên giao nó ra đây đi. Ít nhất là trước khi tôi nổi nóng lên.

(không cách vào) Tôi nghe thấy tiếng cười của ai đó.. Ha ha ha.. Một tiếng cười hết sức điên cuồng.. Ha ha ha.. Một con quỷ dữ chờ ngày sợi xích giam lỏng nó mục nát.. Ha ha ha.. Ai cười vậy? Ha ha ha..

(không cách vào) Phải rồi, là tôi mà.

- Lúc nãy ông nói tôi là gì ấy nhỉ? À tôi nhớ ra rồi, con chó của chính quyền phải không nhỉ? Thế nhưng để tôi nói cho ông biết, bọn tôi không có rẻ mạt đến thế đâu. Nếu chỉ đơn giản là như vậy, bọn tôi đã không làm nghề lính rồi. - Tôi từ từ đứng dậy.

- Mày nói gì cơ hả thằng ranh?

- Tôi nóilà (thừa từ) tôi là một tên giết người, thế nhưng không phải là một tên giết người bình thường, hơn ai hết tôi hiểu rằng nghề giết người là một nghề cao quý.

- Mày nói đúng (như) giọng lưỡi của một con quỷ vậy?

- Ngay cả quỷ cũng muốn được sống, phải vậy chứ? Vậy ông nói rằng tôi phải chết ấy hả? Thế ông có xem lại bản thân mình chưa. ()

- Ăn nói tào lao, dám đem cái số phận thê lương của mày ra để so sánh với tao á. Nên nhớ rằng công ty của tao là công ty chế tạo thuốc mà con người uống đấy, nên tao có thể cứu được hàng vạn người, à không, hàng triệu người. So với một con quỷ đội lột người như mày thì nó có hơn không hả nhãi ranh?

- Công lý, cứu người, ông đừng có đem những cái đó mà nói với tôi trong khi chính ông không hề hiểu được điều đó? Ông đối xử với mẹ ông như thế nào tôi đã thấy hết rồi. Điều đó cũng có nghĩa là nhân cách của ông nó đã thối nát từ lâu rồi. Dám cá việc mà ông làm cũng chỉ vì mục đích tư lợi, muốn làm giàu cho bản thân chứ không có tí gì gọi là nhân đạo cả.

- Mày..

- Sao hả? Cứng họng rồi phải không? Thế để tôi hỏi ông, như thế nào mới là một anh hùng của chính nghĩa?

- Mày thôi lảm nhảm đi!

Hắn xồ vào người tôi, tôi ngay lập tức phản kháng, dùng chính sức tay của hắn để biến thành một đòn vật, khiến hắn ngã sõng soài về phía hiên cửa.

- Anh hùng là phải cứu thật nhiều người phải không? Ở trong cái thế giới này anh hùng chỉ được biết đến như một người duy trì hòa bình trật tự của xã hội. Nhưng thực sự thì thì đúng như ông nói đấy, nó chả phải là một công nghiệp (việc) gì đó (thừa từ) đẹp đẽ gì. Ngày nào họ cũng phải đứng gác, ngày nào họ cũng phải chiến đấu, lúc chiến tranh thì họ xung phong ra mặt trận để giết những người có vai trò cũng là anh hùng của nước khác. Chúng tôi sống và chiến đâu như một anh hùng, chúng tôi cũng chết như một anh hùng, chúng tôi được ca ngợi như những anh hùng, có mồ mả chôn đoàng hoàng, tên sẽ được đi vào sử sách. Tốt quá phải không? Nhưng.. Đó thực sự không phải là những thứ chúng tôi muốn.

Hắn đang loạng choạng đứng dậy, ngay lập tức tôi lao về phía hắn và dáng (giáng) ngay cho hắn một cú đấm vào miệng. Tôi thở dốc.

- Nhưng ngay cả là một anh hùng như vậy mà tôi cũng không làm được. Tôi chỉ là một thứ công cụ giết người không cảm xúc. Khi giết người mà tôi không hề cảm thấy gì hết, cũng như không hề suy nghĩ rằng họ sẽ nghĩ ra sao nếu bị tôi giết. Tôi cũng không hề nghĩ đến việc duy trì trật tự của cái xã hội thối nát này. Chỉ là tôi muốn giết chóc để trút hết cơn giận của tôi trong những tháng ngày cùng cực phải sống trong sự điều khiền của người khác. Tôi không phải anh hùng, và sẽ không bao giờ là anh hùng. Không ai hiểu tôi cả. Tôi chỉ muốn hét lên rằng làm ơn hãy cho tôi sống, nhưng tôi không làm được. Tôi quá yếu đuối. Tất cả những gì tôi có thể làm là giết, (cách chữ) giết, giết và giết. Tắm trong máu của người khác. Tôi vô nhân tính đấy! Tôi độc ác đấy! Các người làm gì được tôi! Cứ việc chửi mắng và hắt hủi tôi đi!

(không cách vào) Tôi không rõ lúc này tôi đang chửi hắn hay tôi đang chửi cả cái xã hội này nữa, tôi cũng không rõ tôi đang nói hộ cho những đồng đội của tôi hay cho chính bản thân tôi nữa.

- Thằng này điên rồi. - Hắn run sợ lùi lại. Tôi lao về phía hắn đè hắn xuống và đấm liên tục vào mặt hắn. Mồm tôi liên tục nguyền rủa hắn. Tôi nguyền rủa hắn vì hắn đã hạ nhục tôi, tôi nguyền rủa hắn vì hắn đã đánh vào đầu tôi. Tôi nguyền rủa hắn vì đã biến tôi thành một công cụ giết người, tôi nguyền rủa hắn bởi vì hắn đã cướp mất những hạnh phúc mà tôi đáng ra phải có, tôi nguyền rủa hắn bởi vì hắn đã biến tôi thành một con quỷ không nhân tính. Tôi hận hắn (dấu phẩy) tôi nguyền rủa hắn.

"Loại người như mày nên chết đi cho rồi" (thiếu dấu câu, xem lại dấu ngoặc kép)

(không cách vào) Tôi ngẩng đầu lên trời, nhìn thấy phía bên kia bầu trời có mổ chút tia sáng, khung cảnh lúc này giống như lúc đi leo núi cũng với ông vậy.

(không cách vào) Có một tiếng xe ô tô khác đến. Tôi có thể nhận ra rằng đấy là tiếng xe của ông. Hắn ta đang đau điếng cũng (thừa từ) bỗng thay đổi đánh thoắt một cái. Hắn đứng dậy và chỉnh chang quần áo, và chạy đến chỗ bà cụ đang đứng ngoài cổng. Có thể thấy bà vừa mới chạy ra đấy để mở cửa cho ông, hắn cũng ngay lập tức đến đó.

- Thế thôi mẹ à, con đi đây, mẹ ở lại giữ sức khỏe, khi nào có dịp con lại về thăm.

- Ừ, con lên đường cẩn thận.

Sau khi từ biệt xong hắn cũng không quên cúi xuống chào ông Tara rồi lên xe phóng ngay đi.

- Con bà về thăm đấy hả?

- Ừ. - Bà quay lưng đi vào nhà.

- Cũng khá lâu rồi đấy chứ, tôi còn không nhận ra mặt của nó luôn. (Dấu cách) Ông vỗ đầu làm vẻ hay quên. - Ủa nhóc con, bộ hôm qua ngủ không yên ngã từ trên giường xuống hay sao mà đầu lại chảy máu thế kia. ()

(không cách vào) Tôi đứng nhìn ông, rồi lại nhìn theo bóng chiếc xe khuất đi trước khi không còn giữ được thăng bằng mà gục xuống.

P/s: Hic, k nghĩ là đỏ dữ vầy, giờ mới xong 1 chương. C hoa mắt rồi, dừng đã nhé! Mai tiếp tục. ^^

Vất vả thật. Cố gắng chút chị ơi, em cũng sẽ cố gắng nữa ạ.
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 7: Tội lỗi

Đã được một tuần trôi qua kể từ vụ việc lần trước, tên đó cũng không thấy quay lại đây suốt từ đó đến giờ. Tôi vẫn cũng với ông tuần tự ngày ngày đi săn trên khu rừng. Tuy nhiên vào hôm đầu tiên sau hôm xảy ra vụ việc, ông cũng đã nghi ngờ và hỏi tôi về những chuyện đã xảy ra trong lúc chở đi săn.

- Nè nhóc, đó không chỉ đơn gian là một buổi thăm của một người con nhớ nhà muốn về quê để gặp người mẹ già yếu phải không?

- Dạ.. Vâng. Sao ông biết được vậy?

- Ngày trước cũng có lần nó về nhà bà. (thừa dấu) Gara, nhưng lần đấy nó về nó đem hết đồ đạc trong nhà đi cầm, khi ta đến thì đã thấy nó cao chạy xa bay trên chiếc ô tô của nó. Thằng này thật là.. Thế lần này nó đã làm gì?

- Dạ bác ấy đến đây để xin tiền bà ạ. Thế nhưng bà nói là bà không cho.

- Cái gì cơ? Bà Gara á? - Ông vỗ đùi và cười - đã lâu lắm rồi ta không thấy bà ấy cầm tiền bao giờ, hơn nữa nhà thì không có cái gì quý giá, huống chi là tiền. Tất cả số tiền hiện có của bà ấy đang được giữ ở một nhà thương gia gần chợ. Bà ấy chỉ đến đấy lấy tiền mỗi khi cần thôi. Còn lại thì tiền với bà ấy chả là cái gì.

- Vậy ạ?

(mấy chỗ đầu dòng không cách vào nhé, toàn bộ: *) Sau vụ việc ngày hôm đó tôi lại càng lười hơn nữa, tôi lo lắng rằng nếu không tập luyện như ngày trước nữa rất có thể kỹ năng của tôi sẽ bị mài mòn. Thế nhưng ở nơi này quá thanh bình, điều kiện tập luyện cũng không có, thực sự là tôi rất muốn biết tình hình chiến sự như thế nào rồi? Liệu chỉ huy và đội quân của ông ấy có còn sống? Liệu Đức đã chiếm được cứ điểm quan trọng của phe ta chưa?

* Tôi nhớ ngày trước có người nói với tôi rằng thủ đô đất nước mình chỉ là một nơi yên bình với địa hình băng phẳng, không thích hợp để làm căn cứ, mà căn cứ quan trọng nhất của chúng ta lại nằm ở trên đỉnh núi của một tỉnh lẻ ở biên giới phía Tây. Nếu như căn cứ đó mà mất thì xem ra nước mình thất thủ.

* Mấy hôm nay ti vi đều đưa tin về trận chiến này, thế nhưng không có vẻ gì là quân Đức sẽ động thủ, trong khi quân ta thì lại càng ngày càng co lại và rút về phía căn cứ. Khỉ thật, giá mà tôi có mặt ở đấy, sẽ không bao giờ có chuyện tôi chạy trốn cả. Tôi sẽ giết hết tất cả lũ cướp nước khốn kiếp đó.

- Bay đang lo lắng đấy hả? - Bà nói bằng giọng ôn tồn. Có vẻ khác hẳn với ngày thường.

- Dạ, nói là không lo thì cũng không đúng, chỉ là cháu muốn tham gia thôi ạ.

- Cũng đúng, bay là lính mà, lo lằng khi đất nước lâm nguy cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ.

* * *

- Có chuyện này cháu thắc mắc.. Tại sao bà cứ đan len suốt vậy?

* * *

- Bà ơi?

* * *

- Cái này là để giành cho con trai của ta, khi mà nó còn bé, nó vẫn luôn muốn một cái áo bằng len với màu của cầu vồng. Ta đã tính là (thừa từ) làm nó từ lâu rồi cơ, thế mà nghĩ thế nào mãi đến gần đây mới làm. Thế nhưngmà (thừa từ) bay thấy rồi đấy, thằng con của ta nó đổ đốn đến thế đấy, thực sự với tư cách là người mẹ ta cũng có một phần trách nhiệm, thế (thừa từ) nhưng chuyện đã rồi thì không thể nào thay đổi được? Giá như nó bé lại, để lại nằm lên đùi ta cho ta vuốt ve, ngây thơ và hồn nhiên và (thay bằng dấu phẩy) tốt biết mấy.

* * *

- Ta cũng đã muốn nói với nó nhiều lần rồi, rằng nếu cuộc sống trên thành phố khó khăn quá thì có thể về đấy sống chung với ta, nhưng ta không (có) cơ hội để nói. Cứ mỗi lần gặp nó là lại làm ta điên tiết lên, quên hết những gì định nói trong đầu.

* * *

"Chúng tôi vừa mới nhận được một thông tin rất quan trọng, quân Đức đã ép ta kí vào một hiệp ước đầu hàng vô điều kiện. Tình hình bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu chúng ta không đầu hàng thì rất có thể chúng sẽ tàn sát người của chúng ta ở thủ đô và những vùng lân cận, còn nếu chúng ta đầu hàng thì nước ta sẽ trở thành thuộc địa của chúng. Các đại tướng của chúng ta đang cố gắng tìm sự giúp đỡ của các nước láng giềng, hi vọng có thể làm được gì đó.." (không in nghiêng)

- Nè, ngày mai bay không phải đi săn đúng không, vậy đi theo ta đi, ta sẽ dẫn bay đến chỗ này.

- Chỗ nào vậy bà?

- Sao bay hỏi nhiều thế? Ta bảo đi thì cứ đi thôi. Sáng mai vẫn dậy sớm đấy.

- Lại nữa ạ?

* Những tháng ngày ở quân đội rất cùng cực và gian khó. Công (thừa từ) việc luyện tập ở đấy rất khắc nghiệt. Do tôi đã ở đó từ nhỏ rồi nên cũng đã quen dần với việc phải liên tục luyện tập, thế nhưng những người khác thì không, khi họ tham gia vào trại quân sự, họ đều bị sốc với lịch tập luyện dày đặc. Có rất nhiều người không chịu được đã bỏ trốn chỉ sau một tuần ở trong đấy. Nhưng tất cả bọn họ đều bị truy lùng đến cùng và (, bị) gô cổ đem trở lại khu huấn luyện và họ được đưa vào một khu riêng gọi là Mọt. Đây là cách mà bọn họ gọi những người thiếu tư cách làm lính, tất cả những con Mọt này bị sống một cuộc sống như bị giam cầm, không có tự do.

* Còn đối với những người đã được làm gương, họ không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng hết mình kể cả họ có chết đi chăng nữa. Ngay cả vậy, chính quyền cũng sẽ chỉ gửi về gia đình và đưa tiền bồi thường chứ họ không có nghĩa vụ gì cả. Sau cùng thì họ chỉ cần những con người sắt đá, ý chí bất khuất, không thể bị lung lay, và đặc biệt là không sợ chết.

* Tôi nhớ có lần cả tiểu đội của tôi được giao nhiệm vụ đi dò một khu vực công nghiệp đang bỏ hoang. Khi mà chúng tôi vào đến nơi, chúng tôi ngửi thấy một mùi rất khó chịu mà mãi đến sau này chúng tôi mới biết được đó là mùi xăng. Một lúc sau có ai đó đã đánh lửa đốt cháy cả khu nhà. Chúng tôi sau đó được lệnh là phải tiếp tục tiến sâu vào trong tòa nhà để vô hiệu hóa một thùng thuốc nổ dẻo hay còn gọi là thuốc nổ C4- thứ mà sau khi kết hợp với lửa đang cháy sẽ thổi bay cả khu rừng này.

* Bọn tôi liều chết vào trong để phá bom, và cuối cùng chúng tôi cũng thành công trong việc tìm được vị trí của lượng chất nổ. Thế nhưng thời gian còn lại chỉ là năm phút. Chúng tôi do chưa được thực hành kỹ năng phá bom nên đã đi đến quyết định là mỗi người cầm một quả, chảy ra khỏi bức màn lửa và ném nó xuống một con sông ở gần đấy. Thế nhưng lúc bọn tôi ra đến nơi, ngọn lửa nó (thừa từ) không hề đơn giản như chúng tôi tưởng. Nhiệt độ ở gần đám cháy phải lên đến gần 450 độ C, nghĩa là có thể nung chảy được đá hoa cương.

* Mọi hi vọng dường như đã hết thì bỗng có một tiểu đội trực thăng đi qua và thả một lượng nước lớn xuống để dập lửa. Cuối cùng chúng tôi đã chạy hết tốc lực ra phía sông để ném trái bom đi và đã thành công mỹ mãn.

* Hóa ra tất cả những việc này đều là do lột tay quân đội lập nên để thử (đánh giá) chúng tôi, và họ cũng đã tính đến khả năng rằng chúng tôi sẽ bỏ mạng. Thế nhưng họ vẫn thực hiện kế hoạch với một niềm tin rằng chúng tôi sẽ thành công. Quả thực đó là một kinh nghiệm quý báu.

* Tôi thức dậy khi trời còn chưa sáng, đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi đi vào nhà kho để bảo trì vũ khí, trong khi bà đang chuẩn bị bữa trưa. Khẩu súng mà tôi sử dụng trong cuộc chiến đã mất, thay vào đó thì tôi chỉ còn lại một khẩu AK-47 mà tôi đeo ở sau lưng, một khẩu súng lục đeo ở cổ chân và một con dao găm. Ngoài ra thì còn có lựu đạn nhưng mà do nước tràn vào nên không sử dụng được.

* Thế nhưng tôi quyết định mang theo khẩu súng AK-47, đề phòng có gì đó bất trắc. Đó là bản tính của tôi rồi, tôi không thể đi đâu mà không có vũ trang bên mình. Thế giới có quá nhiều thứ nguy hiểm mà tôi không thể lường trước được.

* Chúng tôi khởi hành khi trời khoác lên mình chiếc áo trắng tinh mơ, khi mà tuyết bằng đầu ngừng rơi. Những lớp tuyết của ngày hôm qua vẫn còn đọng lại như một thứ kem tuyệt vời trên nền đất. Thi thoảng lại vẫn có những cơn gió se se lạnh thổi qua làm tôi rét run cả người. Too đưa tay lên gần miệng của mình, đôi găng tôi đeo có màu tối nên khi tôi thở phì phò ra khói, tôi có thể thấy được rất rõ chúng bay lên và tan vào hư không. Đột nhiên tôi nhìn thấy một con sóc (bay: Sóc bay mới có cánh)) chao liệng, chuyển từ cành cây này sang cành (cây) nọ, nhanh thoăn thoắt. Nếu như những người lính chúng tôi mà cũng có được bộ cánh giống như chú sóc này thì chúng tôi có thể ra vào đội hình địch một cách dễ dàng, ngoài ra cũng tăng tính cơ động cho lính trinh sát. Nguyên lí hoạt động của nó chắc có lẽ sẽ na ná con diều, thế nên là (thừa từ) nếu không có gió thì đó sẽ là một nhược điểm lớn.

- Sao bay cứ đứng thờ người ra thế hả? Nhanh nhanh đi, không có khi đến tôi cũng chưa tới được nơi (đảo từ lại) . - Bà lấy cây gậy của bà chọc vào lưng tôi.

- Ái đau, bà nghì sao vậy, bây giờ vẫn còn là sáng sớm, chỗ đấy có thể xa đến mức nào mà lại có thể đi liên tục từ giờ đến tôi mới tới nơi?

- Bay quên là bay đi cùng ta à? Thanh niên như nhóc (bay) thì mặt trời lên đỉnh đầu là tới nơi rồi, nhưng ta đây sức cũng có hạn, đâu còn được như bay. Thế nên đến trưa chúng ta sẽ dừng chân để nghỉ ngơi.

- Chà, hôm này có vẻ sẽ là một ngày dài đây.

* Ngoài việc mang theo một chiếc súng để đề phòng, tôi còn phải mang theo một chiếc ba lô để đựng đồ ăn và một cái ghế xếp, chắc là bà tính dùng nó để nghỉ ngơi khi quá mệt. Tính ra thì chiếc ba lô không quá nặng, nhưng vì là (thừa từ) chúng tôi đang leo núi nên tôi cảm thấy như nó nặng gấp hai lần, cứ như là đang cõng thêm một bản sao khác nữa của mình vậy.

* Tôi cứ lẽo đẽo đi theo sau bà trên con đường đầy tuyết, mỗi bước chân sẽ lún xuống tầm năm mươi cen ti mét, nên trông bà có vẻ khá vất vả. Nhưng cảm giác này thực sự làm tôi nhớ đến lần đầu tiên theo bà vào phiên chợ ở trên núi. Lúc đó tôi mới tá túc ở đây chưa được bao lâu, vẫn còn chưa quen với cuộc sống và thiên nhiên ở nơi này. Vậy mà từ khi nào việc giúp bà với tư cách là một "người bê vác" đã trở thành công việc thường nhật, và có thể nói rằng nó không phải là một thứ giết thời gian quá tồi. Mới đó mà cảm giác như đã xa lắm rồi nhỉ? Do cuộc sống ở đây chậm quá sao? Do không phải chiến đấu, do quá yên bình hay sao? Nhưng câu hổ không có lời giải đáp vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi.

* Tôi vốn không phải là một con người quá yêu hòa bình, do sinh ra đã không hề biết đến nó là gì. Có thể nói tôi thích chiến đấu hơn vì đó mệnh lệnh, không, là tôi ép (mình) phải thích chiến đấu, đó là những gì mà họ đã nhồi nhét vào đầu tôi trong suốt khoảng thời gian tôi luyện tập.

* * *

* Ở phía đông ngọn núi là một đồng bằng rộng lớn được bao phủ bởi tuyết, nhìn từ xa trông cứ như một tảng băng khổng lồtrở trên nó vô số những loài thực vật trụi lá. Tôi trông thấy một con nai đang kiếm ăn ở đó, và ở phía xa xa hơn nữa lại là một hệ thống dãy nứi trẻ nữa, một số cái do bị phong hóa còn tạo thành vô số những hang động lớn nhỏ.

* Ở phía tây ngọn núi là một phần của ngôi làng, từ đây có thể trông thấy được những mái nhà tranh màu rơm trùng trùng điệp điệp, cứ như là một con sóng nhấp nha nhấp nhô không yên. Ở trung tâm ngôi làng bốc lên một cột khói đen nghi ngút cao đến tận bầu trời, na ná một cái lốc xoáy nho nhỏ, chắc là họ đang nướng thịt những con động (thừa từ) vật xấu số mà họ vừa săn được hôm qua. (dấu phẩy) S au đó có lẽ những người này sẽ mang ra chợ bán, (dấu chấm) t hế thì trưa nay nhất định tôi sẽ tạt qua chợ để xem có thịt thỏ không. (dấu phẩy) V ì thực sự là tôi rất nghiền món này. Từ khi đến đây thì đây là món tôi yêu nhất. Cái vị (thừa từ) vị béo béo đẫy đà trong từng thớ thịt, để lại một dư vị khó tả trong lòng tôi, đến nỗi mà mỗi khi nuốt đi một miếng, tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

- Ta mệt quá, nghỉ một chút đi. Bay cũng nên nghỉ chút đi. Đường còn dài lắm đấy.

- Dạ vâng, đây ghế đây ạ.

* Bà ngồi xuống và thở hắt ra. Trông bà như muốn nói một cái gì đó nhưng rồi lại ngừng lại, như là muốn lấy hơi, mãi đến khi điều hòa được nhịp thở, bà mới quay sang tôi:

- Chỗ mà ta muốn đưa bay đến nằm ở trung tâm khu rừng này, và ở tuốt trên kia kìa. Hồi còn trẻ ta vẫn hay lên đấy, nhưng từ khi chân bắt đầu bị(đau) khớp, lại còn cái tuổi già nữa, nên trừ khi vì công việc, có lẽ ta sẽ chẳng thể nào có thể lên đấy được nữa.

* Bà chỉ tay lên phía trên đỉnh núi:

- Cái cây cổ thự lần trước ta nói với bay ấy, nó thực sự là linh hồn của khu rừng này. Tương truyền rằng từ thời xa xưa khi người ta tìm thấy cái cây này cho đến nay không một ai thấy cái cây rụng lá bao giờ cả. Mọi chiếc lá cứ luôn luôn xanh rờn, cây thì môi chốc càng ngày càng to không nhìn thấy đỉnh, mặc cho bao nhiêu mùa cứ (thế) trôi qua, kể cả mùa đông. Người ta nói rằng do cái cây này nằm trong một cái hang động khổng lồ nên nó tránh được tối đa các tác động từ thời tiết, nhưng cách mà nó lấy ánh sáng để quang hợp như thế nào bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.

- Có một (cái) cây vĩ đại đến mức đấy ở trong khu rừng này ấy ạ? Khó tin quá.

- Bay không tin cũng phải, ban đầu ta cũng chả tin, nhưng đến khi nhìn tận mắt và chạm tận tay thì không thể chối cãi. Thế nên nhân dịp này ta cũng muốn nhóc (thừa từ) bay xem nó, vì chả biết đến khi nào bay sẽ đi (thừa từ) nhập ngũ trở lại.

- Dạ vâng.

* Buổi trưa, chúng tôi dừng chân tại một khu dân cư ở trên núi. Chỉ có dăm ba hộ gia đình ở với nhau thôi, nhưng cảm giác cũng ấm cúng vô cùng. Dựa vào cách mà họ nói chuyện, có thể thấy bà rất thân với những người này, có một vợ chồng nọ mời bà về nhà nghỉ ngơi sau một chuyến leo núi dài, sợ bà đột quỵ. Họ cứ làm quá lên.

* Tôi không muốn làm phiền họ quá, nên chỉ ngồi ở ghế đá ngoài hiên và thưởng thức hộp cơm trưa do bà làm. Khỏi phải nói, đồ ăn bà làm cứ gọi là số dách. Vưa ăn vừa ngắm bầu trời và cảnh vật tạo nên một cảm giác thư thái và yên bình khó tả mà ngày trước có lẽ tôi chưa bao giờ biết đến. Tự nhiên trong khu rừng lại có một bãi đất trống hình tròn. Không có cây bao phủ, cả khu đất này nhuộm một màu trắng tinh mơ, với ba căn nhà nhỏ như những chiếc nấm nhỏ giữa một vườn hoa mai. Cảm giác cứ như là một căn cứ bí mật ở giữa rừng hoang đồi vắng vậy.

* Mặc dù con đường lên núi lúc nào cũng thoai thoải(thêm dấu phẩy) thi thoảng có vài chỗ khá dốc, nhưng duy chủ bãi đất này lại nằm ngang và bằng phẳng đến kì lạ. Đứng từ đây có thể thấy đỉnh núi không còn quá xa nữa, nhưng tôi biết cứ với tốc độ này thì tôi sẽ không thể lên đến trên đỉnh trước buổi tối được. Hơn nữa tôi cũng có một mối lo khác.

* Đó là những con gấu nâu sinh sống ở trong khu rừng này. Thông thường thì có lẽ loài vật này phải đang ngủ đông, thế nhưng không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không nhưng mà tôi chắc chắn là có một thực thể to và cồng kềnh đang bám theo tôi. Nếu nó thực sự là gấu thì tôi không nghĩ là nên đi vào trong khu rừng vào buổi tối, nhưng mà bà cứ khăng khăng là bon gấu nó ngủ rồi, không việc gì phải sợ. (dấu phẩy) N ên tôi cũng đành phải nghe theo bà. Giả sử nếu như có chuyện gì đó xảy ra, tôi sẽ không ngần ngại tặng chúng một phát vài (đảo từ) ngay giữa hộp sọ.

* Sau khi ăn xong, tôi chuẩn bị hành lí để đi theo bà. Những con người ở đây còn tiễn bà mãi đến lúc bà mất hút trong khu rừng. Và thế là chúng tôi lại bắt đầu cuộc hành trình dài dăng dẳng này.

* Lúc lên đến nơi cũng đã chập tối, tôi thắp một ngọn đuốc lên để soi đường. Do trời tối nên tôi cần phải theo sát bà hết mức có thể, nhờ bà có xảy chân thì tôi sẽ ở ngay bên cạnh và đỡ bà.

* Bầu trời như một chiếc ti vi bật sang kênh có màu chết chóc. Khu rừng về đêm trở nên hoang vu, tối tăm, khiến tôi cảm thấy lạnh gáy. Tuyết vẫn cứ rơi đầy, nhưng tối như thế này thì cũng không thể thấy rõ được, chỉ có những bông tuyết rơi ở gần ngọn đuốc thì mới sáng lên ánh hồng, trông như những tinh linh lửa đang nhảy múa nơi hoang vu này.

* Bây giờ do đã ở trên đỉnh núi nên đường đi không còn dốc nừa mà chỉ nghiêng nghiêng một chút, có những chỗ thì gần như là bằng phẳng, thế nên nó không còn đốt nhiều calo nữa. Thế nhưng cứ đi mãi mà không thấy đích đến đâu thì thú thực, bây giờ tôi đang rất muốn về.

- Bà ơi, còn bao xa nữa ạ?

- Không xa nữa đâu.

* Âm thanh vang đi khắp khu rừng, cảm giác như chúng tôi đang ở trong một chiếc hộp dóng kín, lạnh lẽo và hiểm trở. Đột nhiên tôi thấy ở phía trước có những tia sáng màu xanh lam, phát ra từ một cột đá dựng đứng lên như một chiếc ống khói cao tít trên trời. Những ánh sáng xanh đó (đến) từ đâu? Ánh sáng có cường độ lớn đến thế thì phải là một chiếc đèn pha cỡ lớn mà quân (vị trí giữa 2 chữ cách xa quá) đội dùng để soi sáng bầu trời phát hiện máy bay hay là không tặc.

- Chúng ta đến nơi rồi đó. Bay nhìn phía trước đi, có thấy cái hang động to đùng kia không?

- Dạ cháu thấy rồi ạ, lối vào to quá, tức là cái cây đấy đang nằm trong này phải không bà?

- Đúng rồi đó, nhanh vào đi, chúng ta còn phải dựng trại nữa.

* Càng đi đến gần cửa hang, thứ ánh sáng này càng trở nên rõ rệt hơn. Thứ ánh sáng màu xanh này chan hòa, cảm giác như có thể sờ nắm được. Bên trong hang là vô số những tinh thể pha lê có hình lửa cháy màu xanh lam, có lẽ ánh sáng đến từ những tinh thể này. Thế nhưng cái cột ánh sáng kia thì không thể nào. Tôi tiếp tục đi sâu vào hơn nữa, bước qua những tinh thể phát sáng này lại là một cửa hang nữa. Nhưng lần này nó còn to hơn nữa, có lẽ đây là một hệ thống những hang động mới được tạo thành, nên chuyện hang lồng trong hang cũng không phải mới lạ, nhưng hiên tượng này rất hiếm. Vậy mà (thừa từ) có thể tận mắt chứng kiên nó ở ngay trước mặt mình như thế này không phải là dễ.

* Lúc tôi nhận ra thì bà đã đi sang đến hang kế tiếp, gọi với lại theo (chỗ) tôi:

- Còn chần chừ gì nữa, vào đây đi bay.

- Dạ vâng.

* Tôi thực sự bàng hoàng và ngỡ ngàng, không thể nào tin được (vào) mắt mình. Cái cây cổ thự đó, cái cây khổng lồ đó, thực sự có một cái cây như thế này ở ngay giữa lòng hang động. Nó to đến mức không tưởng, nhìn bộ rễ xum xuê của nó (thừa từ) vô số của nó, chu vi thân của nó, độ cao của nó, tất cả đều vượt xa ngưỡng bình thường. Còn nữa, mặc dù là đang ngay giữa mùa đông, lạnh đến mức tuyết rơi, vậy mà cái cây này vẫn có đầy lá. Không những thế tán cây rộng, cành cây vươn đi xa và mật độ của chúng phải lên tới vài trăm hya vài nghìn, nếu như chiếc cây này mà ở ngoài trời lúc có nắng thì nó phải che được một diện tích bóng râm lên đến gần một ki lô mét vuông. Một thứ (cái) cây phát triển và sinh trưởng một cách khủng khiếp như thế ngoài liệu có một cái cây thứ hai? Đã thế lại còn là ở trong hang động, nơi quanh năm không có ánh sáng mặt trời, có chăng thì cũng chỉ có một ít ánh sáng đến từ cái lỗ lúc nãy, vậy mà..

* Chưa hết, phía sau cái cây cổ thụ này là một khối pha lê cỡ lớn, có kích thước bằng hai phần ba cái cây, và nó sáng rực rỡ ánh sáng xanh lam. Có lẽ đây chính là nguồn ánh sáng mà tôi nhìn thấy lúc ở bên ngoài. Sự phối hợp này quả thực là tạo cho cái cây một vẻ đẹp nghiêm trang. Cái cây như có một vầng hào quang màu xanh lam tỏa ra từ phía sau, trông hết sức kiều diễm và tráng lệ. Chả trách người ta nói cái cây là linh hồn của khu rừng, nó thực sự là quá đẹp.

* Ở dưới mặt đất còn xảy ra hiện tượng khúc xạ, tạo ra những chấm ánh sáng màu xanh do các khối pha lê lớn nhỏ tạo ra. Trông chúng như lơ lửng bay từ dưới đất (thừa từ) mặt đất bay lên, cứ như là tuyết rơi ngược vậy. Có thể hiểu nó như những con đom đóm, chỉ có điều là màu xanh. Điều đó lại càng tăng thêm vẻ huyền bí, quyến rũ của nơi này.

- Lí do ta dẫn bay đến đây không chỉ đơn giản là ta muốn bay nhìn ngắm nó, mà còn vì một thứ khác nữa.

* Nói rồi bà ngồi lên một cái rễ cây gần đó, cái rễ đó to gần bằng một cái ghế, vừa đủ cho bà.

- Cái cây này còn được mọi người biết đến với cái tên là "Cây hối lỗi". Từ xa xưa, cái ngày mà lần đầu tiên lễ hội được tổ chức để vinh danh cặp vợ chồng của hai bên, họ luôn lấy diễu hành làm hoạt động cuối cùng của lễ hội, và tuyến đường thông thuộc là đi lên từ một bên của núi và đi xuống ở bên đối diện. Trên đường người ta đều phải đến cái cây này để cầu nguyện và đồng thời cũng là để thứ nhận hết mọi tội lỗi của mình trước nó. Nếu như người nào thành khẩn nhận lỗi, cái cây sẽ lắng nghe và đưa cho người đó một điều ước. Mà tất nhiên mỗi người chỉ được một điều trong cuộc đời của mình thôi.

- Vậy nghĩa là.. - Tôi ngờ vực nói.

- Nếu đó là điều bay muốn. Cứ việc.

* Nếu thực sự cái cây này có thể xóa sạch mọi tội lỗi của tôi, nếu như nó có thể mang đi hết mọi vết nhơ trên người tôi, nếu như nó có thể đưa tôi quay trở lại..


"Bây giờ có thể nhóc chưa hiểu, nhưng tất cả các tội lỗi mà nhóc đã gây ra, nó sẽ không bao giờ biến mất. Một ngày nào đó trên cuộc đời, nó sẽ quay lại và báo ứng nhóc, và lần đầu tiến trong cuộc đời của nhóc, nhóc sẽ biết đến đau khổ là như thế nào."

* Những lời mà ông đã nói. Nếu như bây giờ, tôi để cho mọi tội lỗi mà tôi đã gây ra trôi đi hết như một dòng lũ, liệu nó có ổn không? Còn sự đau khổ thì sao? Tôi sẽ không phải chịu đựng nó nữa chứ?

* Làm gì có chuyện đó chứ, tôi sẽ không bao giờ có thể hòa nhập lại được với thế giới loài người nữa, tôi vốn là một con quỷ đội lốt người, sẽ không ai có thể chấp nhận được tôi. Tôi không đáng để nhận được những điều tốt đẹp. Cứ như thế này là đươc rồi, cứ như vậy, mãi mãi. Mọi thứ sẽ vẫn như vậy. Không có gì thay đổi cả.

* Tôi lấy một ít gỗ mà tôi đã thu thập được ở trên đường ra để đốt lửa sưởi ấm, ngoài ra còn đun luôn một ấm nước sôi uống giữ nhiệt. Chúng tôi cứ thế ngồi cuốn chăn và nhâm nhi cốc nước nóng bên ánh lửa bập bùng và sắc xanh huyền ảo của nơi này.

- Lễ hội tiếp theo cũng sắp tới rồi đấy, cỡ khoảng một tuần nữa là đến rồi, do bay đang ở đây rồi nên bay cũng phải tham dự, nghe chưa hả?

- Ể, người ngoài cũng được tham gia hả bà?

- Ừ, mặc dù ta có nói đây là lễ hội của chúng ta, nhưng đây chính là dịp để làng ta quảng bá hình ảnh của chúng ta cho đồng bào khắp nơi biết, mỗi khi (có) lễ hội thì có biết bao nhiêu người đến. Có thể bay thấy bây giờ có mỗi chúng ta ở đây thôi, nhưng bay sẽ không thể tượng tưởng được lúc đấy đông đến thế nào đâu, lúc đây đến cả chỗ đứng còn chả có nữa là.

- Đến mức đấy cơ ấy ạ? Một ngôi làng hẻo lánh này á?

- Bay thấy bà nói điêu bao giờ chưa. ()

* Quả thực, chưa bao giờ thấy luôn. Tôi đưa tách nước lên miệng và húp sì sụp, vị nóng của nó tan chảy trong miệng tôi, cả người tôi được sưởi ấm. Có lẽ hôm nay đây là hoạt động cuối cùng rồi nhỉ.

- Thôi bay nên đi ngủ đi, mai chúng ta sẽ đi về.

- Dạ vâng, chúc bà ngủ ngon ạ.

* Tôi nằm xuống, nhìn vô số thứ ánh sáng kì lạ chao liệng giữa không trung, cảm tưởng như đang nằm trong một khu vườn tràn ngập ánh nắng. Tôi nhớ lại lúc vô số những bom đạn phủ trắng bầu trời trong trận chiến cuối cùng của tôi, quét tan đi căn cứ của địch.

Cứ thế tôi thiếp đi ở một chốn thần tiên.

P/s: Wow, dài! ^^
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
Chương 7: Tội lỗi

Đã được một tuần trôi qua kể từ vụ việc lần trước, tên đó cũng không thấy quay lại đây suốt từ đó đến giờ. Tôi vẫn cũng với ông tuần tự ngày ngày đi săn trên khu rừng. Tuy nhiên vào hôm đầu tiên sau hôm xảy ra vụ việc, ông cũng đã nghi ngờ và hỏi tôi về những chuyện đã xảy ra trong lúc chở đi săn.

- Nè nhóc, đó không chỉ đơn gian là một buổi thăm của một người con nhớ nhà muốn về quê để gặp người mẹ già yếu phải không?

- Dạ.. Vâng. Sao ông biết được vậy?

- Ngày trước cũng có lần nó về nhà bà. (thừa dấu) Gara, nhưng lần đấy nó về nó đem hết đồ đạc trong nhà đi cầm, khi ta đến thì đã thấy nó cao chạy xa bay trên chiếc ô tô của nó. Thằng này thật là.. Thế lần này nó đã làm gì?

- Dạ bác ấy đến đây để xin tiền bà ạ. Thế nhưng bà nói là bà không cho.

- Cái gì cơ? Bà Gara á? - Ông vỗ đùi và cười - đã lâu lắm rồi ta không thấy bà ấy cầm tiền bao giờ, hơn nữa nhà thì không có cái gì quý giá, huống chi là tiền. Tất cả số tiền hiện có của bà ấy đang được giữ ở một nhà thương gia gần chợ. Bà ấy chỉ đến đấy lấy tiền mỗi khi cần thôi. Còn lại thì tiền với bà ấy chả là cái gì.

- Vậy ạ?

(mấy chỗ đầu dòng không cách vào nhé, toàn bộ: *) Sau vụ việc ngày hôm đó tôi lại càng lười hơn nữa, tôi lo lắng rằng nếu không tập luyện như ngày trước nữa rất có thể kỹ năng của tôi sẽ bị mài mòn. Thế nhưng ở nơi này quá thanh bình, điều kiện tập luyện cũng không có, thực sự là tôi rất muốn biết tình hình chiến sự như thế nào rồi? Liệu chỉ huy và đội quân của ông ấy có còn sống? Liệu Đức đã chiếm được cứ điểm quan trọng của phe ta chưa?

* Tôi nhớ ngày trước có người nói với tôi rằng thủ đô đất nước mình chỉ là một nơi yên bình với địa hình băng phẳng, không thích hợp để làm căn cứ, mà căn cứ quan trọng nhất của chúng ta lại nằm ở trên đỉnh núi của một tỉnh lẻ ở biên giới phía Tây. Nếu như căn cứ đó mà mất thì xem ra nước mình thất thủ.

* Mấy hôm nay ti vi đều đưa tin về trận chiến này, thế nhưng không có vẻ gì là quân Đức sẽ động thủ, trong khi quân ta thì lại càng ngày càng co lại và rút về phía căn cứ. Khỉ thật, giá mà tôi có mặt ở đấy, sẽ không bao giờ có chuyện tôi chạy trốn cả. Tôi sẽ giết hết tất cả lũ cướp nước khốn kiếp đó.

- Bay đang lo lắng đấy hả? - Bà nói bằng giọng ôn tồn. Có vẻ khác hẳn với ngày thường.

- Dạ, nói là không lo thì cũng không đúng, chỉ là cháu muốn tham gia thôi ạ.

- Cũng đúng, bay là lính mà, lo lằng khi đất nước lâm nguy cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ.

* * *

- Có chuyện này cháu thắc mắc.. Tại sao bà cứ đan len suốt vậy?

* * *

- Bà ơi?

* * *

- Cái này là để giành cho con trai của ta, khi mà nó còn bé, nó vẫn luôn muốn một cái áo bằng len với màu của cầu vồng. Ta đã tính là (thừa từ) làm nó từ lâu rồi cơ, thế mà nghĩ thế nào mãi đến gần đây mới làm. Thế nhưngmà (thừa từ) bay thấy rồi đấy, thằng con của ta nó đổ đốn đến thế đấy, thực sự với tư cách là người mẹ ta cũng có một phần trách nhiệm, thế (thừa từ) nhưng chuyện đã rồi thì không thể nào thay đổi được? Giá như nó bé lại, để lại nằm lên đùi ta cho ta vuốt ve, ngây thơ và hồn nhiên và (thay bằng dấu phẩy) tốt biết mấy.

* * *

- Ta cũng đã muốn nói với nó nhiều lần rồi, rằng nếu cuộc sống trên thành phố khó khăn quá thì có thể về đấy sống chung với ta, nhưng ta không (có) cơ hội để nói. Cứ mỗi lần gặp nó là lại làm ta điên tiết lên, quên hết những gì định nói trong đầu.

* * *

"Chúng tôi vừa mới nhận được một thông tin rất quan trọng, quân Đức đã ép ta kí vào một hiệp ước đầu hàng vô điều kiện. Tình hình bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu chúng ta không đầu hàng thì rất có thể chúng sẽ tàn sát người của chúng ta ở thủ đô và những vùng lân cận, còn nếu chúng ta đầu hàng thì nước ta sẽ trở thành thuộc địa của chúng. Các đại tướng của chúng ta đang cố gắng tìm sự giúp đỡ của các nước láng giềng, hi vọng có thể làm được gì đó.." (không in nghiêng)

- Nè, ngày mai bay không phải đi săn đúng không, vậy đi theo ta đi, ta sẽ dẫn bay đến chỗ này.

- Chỗ nào vậy bà?

- Sao bay hỏi nhiều thế? Ta bảo đi thì cứ đi thôi. Sáng mai vẫn dậy sớm đấy.

- Lại nữa ạ?

* Những tháng ngày ở quân đội rất cùng cực và gian khó. Công (thừa từ) việc luyện tập ở đấy rất khắc nghiệt. Do tôi đã ở đó từ nhỏ rồi nên cũng đã quen dần với việc phải liên tục luyện tập, thế nhưng những người khác thì không, khi họ tham gia vào trại quân sự, họ đều bị sốc với lịch tập luyện dày đặc. Có rất nhiều người không chịu được đã bỏ trốn chỉ sau một tuần ở trong đấy. Nhưng tất cả bọn họ đều bị truy lùng đến cùng và (, bị) gô cổ đem trở lại khu huấn luyện và họ được đưa vào một khu riêng gọi là Mọt. Đây là cách mà bọn họ gọi những người thiếu tư cách làm lính, tất cả những con Mọt này bị sống một cuộc sống như bị giam cầm, không có tự do.

* Còn đối với những người đã được làm gương, họ không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng hết mình kể cả họ có chết đi chăng nữa. Ngay cả vậy, chính quyền cũng sẽ chỉ gửi về gia đình và đưa tiền bồi thường chứ họ không có nghĩa vụ gì cả. Sau cùng thì họ chỉ cần những con người sắt đá, ý chí bất khuất, không thể bị lung lay, và đặc biệt là không sợ chết.

* Tôi nhớ có lần cả tiểu đội của tôi được giao nhiệm vụ đi dò một khu vực công nghiệp đang bỏ hoang. Khi mà chúng tôi vào đến nơi, chúng tôi ngửi thấy một mùi rất khó chịu mà mãi đến sau này chúng tôi mới biết được đó là mùi xăng. Một lúc sau có ai đó đã đánh lửa đốt cháy cả khu nhà. Chúng tôi sau đó được lệnh là phải tiếp tục tiến sâu vào trong tòa nhà để vô hiệu hóa một thùng thuốc nổ dẻo hay còn gọi là thuốc nổ C4- thứ mà sau khi kết hợp với lửa đang cháy sẽ thổi bay cả khu rừng này.

* Bọn tôi liều chết vào trong để phá bom, và cuối cùng chúng tôi cũng thành công trong việc tìm được vị trí của lượng chất nổ. Thế nhưng thời gian còn lại chỉ là năm phút. Chúng tôi do chưa được thực hành kỹ năng phá bom nên đã đi đến quyết định là mỗi người cầm một quả, chảy ra khỏi bức màn lửa và ném nó xuống một con sông ở gần đấy. Thế nhưng lúc bọn tôi ra đến nơi, ngọn lửa nó (thừa từ) không hề đơn giản như chúng tôi tưởng. Nhiệt độ ở gần đám cháy phải lên đến gần 450 độ C, nghĩa là có thể nung chảy được đá hoa cương.

* Mọi hi vọng dường như đã hết thì bỗng có một tiểu đội trực thăng đi qua và thả một lượng nước lớn xuống để dập lửa. Cuối cùng chúng tôi đã chạy hết tốc lực ra phía sông để ném trái bom đi và đã thành công mỹ mãn.

* Hóa ra tất cả những việc này đều là do lột tay quân đội lập nên để thử (đánh giá) chúng tôi, và họ cũng đã tính đến khả năng rằng chúng tôi sẽ bỏ mạng. Thế nhưng họ vẫn thực hiện kế hoạch với một niềm tin rằng chúng tôi sẽ thành công. Quả thực đó là một kinh nghiệm quý báu.

* Tôi thức dậy khi trời còn chưa sáng, đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi đi vào nhà kho để bảo trì vũ khí, trong khi bà đang chuẩn bị bữa trưa. Khẩu súng mà tôi sử dụng trong cuộc chiến đã mất, thay vào đó thì tôi chỉ còn lại một khẩu AK-47 mà tôi đeo ở sau lưng, một khẩu súng lục đeo ở cổ chân và một con dao găm. Ngoài ra thì còn có lựu đạn nhưng mà do nước tràn vào nên không sử dụng được.

* Thế nhưng tôi quyết định mang theo khẩu súng AK-47, đề phòng có gì đó bất trắc. Đó là bản tính của tôi rồi, tôi không thể đi đâu mà không có vũ trang bên mình. Thế giới có quá nhiều thứ nguy hiểm mà tôi không thể lường trước được.

* Chúng tôi khởi hành khi trời khoác lên mình chiếc áo trắng tinh mơ, khi mà tuyết bằng đầu ngừng rơi. Những lớp tuyết của ngày hôm qua vẫn còn đọng lại như một thứ kem tuyệt vời trên nền đất. Thi thoảng lại vẫn có những cơn gió se se lạnh thổi qua làm tôi rét run cả người. Too đưa tay lên gần miệng của mình, đôi găng tôi đeo có màu tối nên khi tôi thở phì phò ra khói, tôi có thể thấy được rất rõ chúng bay lên và tan vào hư không. Đột nhiên tôi nhìn thấy một con sóc (bay: Sóc bay mới có cánh)) chao liệng, chuyển từ cành cây này sang cành (cây) nọ, nhanh thoăn thoắt. Nếu như những người lính chúng tôi mà cũng có được bộ cánh giống như chú sóc này thì chúng tôi có thể ra vào đội hình địch một cách dễ dàng, ngoài ra cũng tăng tính cơ động cho lính trinh sát. Nguyên lí hoạt động của nó chắc có lẽ sẽ na ná con diều, thế nên là (thừa từ) nếu không có gió thì đó sẽ là một nhược điểm lớn.

- Sao bay cứ đứng thờ người ra thế hả? Nhanh nhanh đi, không có khi đến tôi cũng chưa tới được nơi (đảo từ lại) . - Bà lấy cây gậy của bà chọc vào lưng tôi.

- Ái đau, bà nghì sao vậy, bây giờ vẫn còn là sáng sớm, chỗ đấy có thể xa đến mức nào mà lại có thể đi liên tục từ giờ đến tôi mới tới nơi?

- Bay quên là bay đi cùng ta à? Thanh niên như nhóc (bay) thì mặt trời lên đỉnh đầu là tới nơi rồi, nhưng ta đây sức cũng có hạn, đâu còn được như bay. Thế nên đến trưa chúng ta sẽ dừng chân để nghỉ ngơi.

- Chà, hôm này có vẻ sẽ là một ngày dài đây.

* Ngoài việc mang theo một chiếc súng để đề phòng, tôi còn phải mang theo một chiếc ba lô để đựng đồ ăn và một cái ghế xếp, chắc là bà tính dùng nó để nghỉ ngơi khi quá mệt. Tính ra thì chiếc ba lô không quá nặng, nhưng vì là (thừa từ) chúng tôi đang leo núi nên tôi cảm thấy như nó nặng gấp hai lần, cứ như là đang cõng thêm một bản sao khác nữa của mình vậy.

* Tôi cứ lẽo đẽo đi theo sau bà trên con đường đầy tuyết, mỗi bước chân sẽ lún xuống tầm năm mươi cen ti mét, nên trông bà có vẻ khá vất vả. Nhưng cảm giác này thực sự làm tôi nhớ đến lần đầu tiên theo bà vào phiên chợ ở trên núi. Lúc đó tôi mới tá túc ở đây chưa được bao lâu, vẫn còn chưa quen với cuộc sống và thiên nhiên ở nơi này. Vậy mà từ khi nào việc giúp bà với tư cách là một "người bê vác" đã trở thành công việc thường nhật, và có thể nói rằng nó không phải là một thứ giết thời gian quá tồi. Mới đó mà cảm giác như đã xa lắm rồi nhỉ? Do cuộc sống ở đây chậm quá sao? Do không phải chiến đấu, do quá yên bình hay sao? Nhưng câu hổ không có lời giải đáp vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi.

* Tôi vốn không phải là một con người quá yêu hòa bình, do sinh ra đã không hề biết đến nó là gì. Có thể nói tôi thích chiến đấu hơn vì đó mệnh lệnh, không, là tôi ép (mình) phải thích chiến đấu, đó là những gì mà họ đã nhồi nhét vào đầu tôi trong suốt khoảng thời gian tôi luyện tập.

* * *

* Ở phía đông ngọn núi là một đồng bằng rộng lớn được bao phủ bởi tuyết, nhìn từ xa trông cứ như một tảng băng khổng lồtrở trên nó vô số những loài thực vật trụi lá. Tôi trông thấy một con nai đang kiếm ăn ở đó, và ở phía xa xa hơn nữa lại là một hệ thống dãy nứi trẻ nữa, một số cái do bị phong hóa còn tạo thành vô số những hang động lớn nhỏ.

* Ở phía tây ngọn núi là một phần của ngôi làng, từ đây có thể trông thấy được những mái nhà tranh màu rơm trùng trùng điệp điệp, cứ như là một con sóng nhấp nha nhấp nhô không yên. Ở trung tâm ngôi làng bốc lên một cột khói đen nghi ngút cao đến tận bầu trời, na ná một cái lốc xoáy nho nhỏ, chắc là họ đang nướng thịt những con động (thừa từ) vật xấu số mà họ vừa săn được hôm qua. (dấu phẩy) S au đó có lẽ những người này sẽ mang ra chợ bán, (dấu chấm) t hế thì trưa nay nhất định tôi sẽ tạt qua chợ để xem có thịt thỏ không. (dấu phẩy) V ì thực sự là tôi rất nghiền món này. Từ khi đến đây thì đây là món tôi yêu nhất. Cái vị (thừa từ) vị béo béo đẫy đà trong từng thớ thịt, để lại một dư vị khó tả trong lòng tôi, đến nỗi mà mỗi khi nuốt đi một miếng, tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

- Ta mệt quá, nghỉ một chút đi. Bay cũng nên nghỉ chút đi. Đường còn dài lắm đấy.

- Dạ vâng, đây ghế đây ạ.

* Bà ngồi xuống và thở hắt ra. Trông bà như muốn nói một cái gì đó nhưng rồi lại ngừng lại, như là muốn lấy hơi, mãi đến khi điều hòa được nhịp thở, bà mới quay sang tôi:

- Chỗ mà ta muốn đưa bay đến nằm ở trung tâm khu rừng này, và ở tuốt trên kia kìa. Hồi còn trẻ ta vẫn hay lên đấy, nhưng từ khi chân bắt đầu bị(đau) khớp, lại còn cái tuổi già nữa, nên trừ khi vì công việc, có lẽ ta sẽ chẳng thể nào có thể lên đấy được nữa.

* Bà chỉ tay lên phía trên đỉnh núi:

- Cái cây cổ thự lần trước ta nói với bay ấy, nó thực sự là linh hồn của khu rừng này. Tương truyền rằng từ thời xa xưa khi người ta tìm thấy cái cây này cho đến nay không một ai thấy cái cây rụng lá bao giờ cả. Mọi chiếc lá cứ luôn luôn xanh rờn, cây thì môi chốc càng ngày càng to không nhìn thấy đỉnh, mặc cho bao nhiêu mùa cứ (thế) trôi qua, kể cả mùa đông. Người ta nói rằng do cái cây này nằm trong một cái hang động khổng lồ nên nó tránh được tối đa các tác động từ thời tiết, nhưng cách mà nó lấy ánh sáng để quang hợp như thế nào bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.

- Có một (cái) cây vĩ đại đến mức đấy ở trong khu rừng này ấy ạ? Khó tin quá.

- Bay không tin cũng phải, ban đầu ta cũng chả tin, nhưng đến khi nhìn tận mắt và chạm tận tay thì không thể chối cãi. Thế nên nhân dịp này ta cũng muốn nhóc (thừa từ) bay xem nó, vì chả biết đến khi nào bay sẽ đi (thừa từ) nhập ngũ trở lại.

- Dạ vâng.

* Buổi trưa, chúng tôi dừng chân tại một khu dân cư ở trên núi. Chỉ có dăm ba hộ gia đình ở với nhau thôi, nhưng cảm giác cũng ấm cúng vô cùng. Dựa vào cách mà họ nói chuyện, có thể thấy bà rất thân với những người này, có một vợ chồng nọ mời bà về nhà nghỉ ngơi sau một chuyến leo núi dài, sợ bà đột quỵ. Họ cứ làm quá lên.

* Tôi không muốn làm phiền họ quá, nên chỉ ngồi ở ghế đá ngoài hiên và thưởng thức hộp cơm trưa do bà làm. Khỏi phải nói, đồ ăn bà làm cứ gọi là số dách. Vưa ăn vừa ngắm bầu trời và cảnh vật tạo nên một cảm giác thư thái và yên bình khó tả mà ngày trước có lẽ tôi chưa bao giờ biết đến. Tự nhiên trong khu rừng lại có một bãi đất trống hình tròn. Không có cây bao phủ, cả khu đất này nhuộm một màu trắng tinh mơ, với ba căn nhà nhỏ như những chiếc nấm nhỏ giữa một vườn hoa mai. Cảm giác cứ như là một căn cứ bí mật ở giữa rừng hoang đồi vắng vậy.

* Mặc dù con đường lên núi lúc nào cũng thoai thoải(thêm dấu phẩy) thi thoảng có vài chỗ khá dốc, nhưng duy chủ bãi đất này lại nằm ngang và bằng phẳng đến kì lạ. Đứng từ đây có thể thấy đỉnh núi không còn quá xa nữa, nhưng tôi biết cứ với tốc độ này thì tôi sẽ không thể lên đến trên đỉnh trước buổi tối được. Hơn nữa tôi cũng có một mối lo khác.

* Đó là những con gấu nâu sinh sống ở trong khu rừng này. Thông thường thì có lẽ loài vật này phải đang ngủ đông, thế nhưng không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không nhưng mà tôi chắc chắn là có một thực thể to và cồng kềnh đang bám theo tôi. Nếu nó thực sự là gấu thì tôi không nghĩ là nên đi vào trong khu rừng vào buổi tối, nhưng mà bà cứ khăng khăng là bon gấu nó ngủ rồi, không việc gì phải sợ. (dấu phẩy) N ên tôi cũng đành phải nghe theo bà. Giả sử nếu như có chuyện gì đó xảy ra, tôi sẽ không ngần ngại tặng chúng một phát vài (đảo từ) ngay giữa hộp sọ.

* Sau khi ăn xong, tôi chuẩn bị hành lí để đi theo bà. Những con người ở đây còn tiễn bà mãi đến lúc bà mất hút trong khu rừng. Và thế là chúng tôi lại bắt đầu cuộc hành trình dài dăng dẳng này.

* Lúc lên đến nơi cũng đã chập tối, tôi thắp một ngọn đuốc lên để soi đường. Do trời tối nên tôi cần phải theo sát bà hết mức có thể, nhờ bà có xảy chân thì tôi sẽ ở ngay bên cạnh và đỡ bà.

* Bầu trời như một chiếc ti vi bật sang kênh có màu chết chóc. Khu rừng về đêm trở nên hoang vu, tối tăm, khiến tôi cảm thấy lạnh gáy. Tuyết vẫn cứ rơi đầy, nhưng tối như thế này thì cũng không thể thấy rõ được, chỉ có những bông tuyết rơi ở gần ngọn đuốc thì mới sáng lên ánh hồng, trông như những tinh linh lửa đang nhảy múa nơi hoang vu này.

* Bây giờ do đã ở trên đỉnh núi nên đường đi không còn dốc nừa mà chỉ nghiêng nghiêng một chút, có những chỗ thì gần như là bằng phẳng, thế nên nó không còn đốt nhiều calo nữa. Thế nhưng cứ đi mãi mà không thấy đích đến đâu thì thú thực, bây giờ tôi đang rất muốn về.

- Bà ơi, còn bao xa nữa ạ?

- Không xa nữa đâu.

* Âm thanh vang đi khắp khu rừng, cảm giác như chúng tôi đang ở trong một chiếc hộp dóng kín, lạnh lẽo và hiểm trở. Đột nhiên tôi thấy ở phía trước có những tia sáng màu xanh lam, phát ra từ một cột đá dựng đứng lên như một chiếc ống khói cao tít trên trời. Những ánh sáng xanh đó (đến) từ đâu? Ánh sáng có cường độ lớn đến thế thì phải là một chiếc đèn pha cỡ lớn mà quân (vị trí giữa 2 chữ cách xa quá) đội dùng để soi sáng bầu trời phát hiện máy bay hay là không tặc.

- Chúng ta đến nơi rồi đó. Bay nhìn phía trước đi, có thấy cái hang động to đùng kia không?

- Dạ cháu thấy rồi ạ, lối vào to quá, tức là cái cây đấy đang nằm trong này phải không bà?

- Đúng rồi đó, nhanh vào đi, chúng ta còn phải dựng trại nữa.

* Càng đi đến gần cửa hang, thứ ánh sáng này càng trở nên rõ rệt hơn. Thứ ánh sáng màu xanh này chan hòa, cảm giác như có thể sờ nắm được. Bên trong hang là vô số những tinh thể pha lê có hình lửa cháy màu xanh lam, có lẽ ánh sáng đến từ những tinh thể này. Thế nhưng cái cột ánh sáng kia thì không thể nào. Tôi tiếp tục đi sâu vào hơn nữa, bước qua những tinh thể phát sáng này lại là một cửa hang nữa. Nhưng lần này nó còn to hơn nữa, có lẽ đây là một hệ thống những hang động mới được tạo thành, nên chuyện hang lồng trong hang cũng không phải mới lạ, nhưng hiên tượng này rất hiếm. Vậy mà (thừa từ) có thể tận mắt chứng kiên nó ở ngay trước mặt mình như thế này không phải là dễ.

* Lúc tôi nhận ra thì bà đã đi sang đến hang kế tiếp, gọi với lại theo (chỗ) tôi:

- Còn chần chừ gì nữa, vào đây đi bay.

- Dạ vâng.

* Tôi thực sự bàng hoàng và ngỡ ngàng, không thể nào tin được (vào) mắt mình. Cái cây cổ thự đó, cái cây khổng lồ đó, thực sự có một cái cây như thế này ở ngay giữa lòng hang động. Nó to đến mức không tưởng, nhìn bộ rễ xum xuê của nó (thừa từ) vô số của nó, chu vi thân của nó, độ cao của nó, tất cả đều vượt xa ngưỡng bình thường. Còn nữa, mặc dù là đang ngay giữa mùa đông, lạnh đến mức tuyết rơi, vậy mà cái cây này vẫn có đầy lá. Không những thế tán cây rộng, cành cây vươn đi xa và mật độ của chúng phải lên tới vài trăm hya vài nghìn, nếu như chiếc cây này mà ở ngoài trời lúc có nắng thì nó phải che được một diện tích bóng râm lên đến gần một ki lô mét vuông. Một thứ (cái) cây phát triển và sinh trưởng một cách khủng khiếp như thế ngoài liệu có một cái cây thứ hai? Đã thế lại còn là ở trong hang động, nơi quanh năm không có ánh sáng mặt trời, có chăng thì cũng chỉ có một ít ánh sáng đến từ cái lỗ lúc nãy, vậy mà..

* Chưa hết, phía sau cái cây cổ thụ này là một khối pha lê cỡ lớn, có kích thước bằng hai phần ba cái cây, và nó sáng rực rỡ ánh sáng xanh lam. Có lẽ đây chính là nguồn ánh sáng mà tôi nhìn thấy lúc ở bên ngoài. Sự phối hợp này quả thực là tạo cho cái cây một vẻ đẹp nghiêm trang. Cái cây như có một vầng hào quang màu xanh lam tỏa ra từ phía sau, trông hết sức kiều diễm và tráng lệ. Chả trách người ta nói cái cây là linh hồn của khu rừng, nó thực sự là quá đẹp.

* Ở dưới mặt đất còn xảy ra hiện tượng khúc xạ, tạo ra những chấm ánh sáng màu xanh do các khối pha lê lớn nhỏ tạo ra. Trông chúng như lơ lửng bay từ dưới đất (thừa từ) mặt đất bay lên, cứ như là tuyết rơi ngược vậy. Có thể hiểu nó như những con đom đóm, chỉ có điều là màu xanh. Điều đó lại càng tăng thêm vẻ huyền bí, quyến rũ của nơi này.

- Lí do ta dẫn bay đến đây không chỉ đơn giản là ta muốn bay nhìn ngắm nó, mà còn vì một thứ khác nữa.

* Nói rồi bà ngồi lên một cái rễ cây gần đó, cái rễ đó to gần bằng một cái ghế, vừa đủ cho bà.

- Cái cây này còn được mọi người biết đến với cái tên là "Cây hối lỗi". Từ xa xưa, cái ngày mà lần đầu tiên lễ hội được tổ chức để vinh danh cặp vợ chồng của hai bên, họ luôn lấy diễu hành làm hoạt động cuối cùng của lễ hội, và tuyến đường thông thuộc là đi lên từ một bên của núi và đi xuống ở bên đối diện. Trên đường người ta đều phải đến cái cây này để cầu nguyện và đồng thời cũng là để thứ nhận hết mọi tội lỗi của mình trước nó. Nếu như người nào thành khẩn nhận lỗi, cái cây sẽ lắng nghe và đưa cho người đó một điều ước. Mà tất nhiên mỗi người chỉ được một điều trong cuộc đời của mình thôi.

- Vậy nghĩa là.. - Tôi ngờ vực nói.

- Nếu đó là điều bay muốn. Cứ việc.

* Nếu thực sự cái cây này có thể xóa sạch mọi tội lỗi của tôi, nếu như nó có thể mang đi hết mọi vết nhơ trên người tôi, nếu như nó có thể đưa tôi quay trở lại..


"Bây giờ có thể nhóc chưa hiểu, nhưng tất cả các tội lỗi mà nhóc đã gây ra, nó sẽ không bao giờ biến mất. Một ngày nào đó trên cuộc đời, nó sẽ quay lại và báo ứng nhóc, và lần đầu tiến trong cuộc đời của nhóc, nhóc sẽ biết đến đau khổ là như thế nào."

* Những lời mà ông đã nói. Nếu như bây giờ, tôi để cho mọi tội lỗi mà tôi đã gây ra trôi đi hết như một dòng lũ, liệu nó có ổn không? Còn sự đau khổ thì sao? Tôi sẽ không phải chịu đựng nó nữa chứ?

* Làm gì có chuyện đó chứ, tôi sẽ không bao giờ có thể hòa nhập lại được với thế giới loài người nữa, tôi vốn là một con quỷ đội lốt người, sẽ không ai có thể chấp nhận được tôi. Tôi không đáng để nhận được những điều tốt đẹp. Cứ như thế này là đươc rồi, cứ như vậy, mãi mãi. Mọi thứ sẽ vẫn như vậy. Không có gì thay đổi cả.

* Tôi lấy một ít gỗ mà tôi đã thu thập được ở trên đường ra để đốt lửa sưởi ấm, ngoài ra còn đun luôn một ấm nước sôi uống giữ nhiệt. Chúng tôi cứ thế ngồi cuốn chăn và nhâm nhi cốc nước nóng bên ánh lửa bập bùng và sắc xanh huyền ảo của nơi này.

- Lễ hội tiếp theo cũng sắp tới rồi đấy, cỡ khoảng một tuần nữa là đến rồi, do bay đang ở đây rồi nên bay cũng phải tham dự, nghe chưa hả?

- Ể, người ngoài cũng được tham gia hả bà?

- Ừ, mặc dù ta có nói đây là lễ hội của chúng ta, nhưng đây chính là dịp để làng ta quảng bá hình ảnh của chúng ta cho đồng bào khắp nơi biết, mỗi khi (có) lễ hội thì có biết bao nhiêu người đến. Có thể bay thấy bây giờ có mỗi chúng ta ở đây thôi, nhưng bay sẽ không thể tượng tưởng được lúc đấy đông đến thế nào đâu, lúc đây đến cả chỗ đứng còn chả có nữa là.

- Đến mức đấy cơ ấy ạ? Một ngôi làng hẻo lánh này á?

- Bay thấy bà nói điêu bao giờ chưa. ()

* Quả thực, chưa bao giờ thấy luôn. Tôi đưa tách nước lên miệng và húp sì sụp, vị nóng của nó tan chảy trong miệng tôi, cả người tôi được sưởi ấm. Có lẽ hôm nay đây là hoạt động cuối cùng rồi nhỉ.

- Thôi bay nên đi ngủ đi, mai chúng ta sẽ đi về.

- Dạ vâng, chúc bà ngủ ngon ạ.

* Tôi nằm xuống, nhìn vô số thứ ánh sáng kì lạ chao liệng giữa không trung, cảm tưởng như đang nằm trong một khu vườn tràn ngập ánh nắng. Tôi nhớ lại lúc vô số những bom đạn phủ trắng bầu trời trong trận chiến cuối cùng của tôi, quét tan đi căn cứ của địch.

Cứ thế tôi thiếp đi ở một chốn thần tiên.

P/s: Wow, dài! ^^

Cám ơn chị như mọi khi. Chỉ còn vài chương nữa thôi, cố lên chị.

Bây giờ em đang học nên có lẽ chưa sửa luôn được hì hì.
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
Giá như c nghỉ làm đc 1 ngày c sẽ giúp e hoàn thiện cả bộ, hic..

Mà trong trường hợp tệ nhất thì em sẽ chữa sát ngày thi. Cũng không sau đâu mà. Chị còn gia đình với công việc nữa, cứ làm thế nào mà chị cảm thấy thoải mái là được:)
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Mà trong trường hợp tệ nhất thì em sẽ chữa sát ngày thi. Cũng không sau đâu mà. Chị còn gia đình với công việc nữa, cứ làm thế nào mà chị cảm thấy thoải mái là được:)

C còn đọc các bài thi khác nữa nên c sẽ sắp xếp giúp e trong thời gian ngắn nhất có thể. ^^
 
Bài viết: 25 Tìm chủ đề
Bông đọc Ngày Trở Về của Yuu rồi! Một bộ tiểu thuyết đáng bỏ ra 2 tiếng để đọc, Bông rất hoan hỷ, có phải bản thân đã sống quá nhanh và không hề nhận ra những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, trong xã hội đã bị chôn vùi đi giữ đời thật này. Cảm ơn tác giả rất nhiều.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back