

Kho tàng lục bát dân gian
Ai đi đâu đấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Ai về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Anh về đếm hết sao trời
Em đây kết tóc ở đời với anh
Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay cao
Bóng trăng anh tưởng bóng đèn
Bóng cây anh ngỡ bóng thuyền em sang
Canh khuya thắp chút dầu dư
Tim loan cháy lụn thiếp sầu tư một mình
Yêu nhau một cái lá đa
Nữa nằm nữa đắp hơn nhà năm gian.
Nghĩa chàng nhớ mãi chàng ơi,
Nhớ chàng như nước hồ vơi lại đầy.
Hỡi cô thắt dải lưng xanh
Ngày ngày thấp thoáng bên mành chờ ai?
Khi say một chén cũng say,
Khi nên tình nghĩa một ngày cũng nên
Lạng vàng em vứt qua sông,
Lạng vàng chẳng tiếc, tiếc công đợi chờ
Ngó lên mây bạc trời hồng,
Thương em hỏi thiệt có chồng hay chưa?
Thương sao thương quá bất nhơn
Bữa nay gặp mặt, thương hơn bữa nào
Xa xôi em chớ ngại ngùng
Xa người xa tiếng nhưng lòng không xa
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam
Ở gần sao chẳng sang chơi,
Để anh kết ngọn mùng tơi bắc cầu.
Qua sông em đứng em chờ,
Qua cầu em đứng ngẩn ngơ ví dầu
Gió xuân thổi ngọn phù dung,
Lòng anh như sắt em nung cũng mềm.
Nhớ khi gánh nặng anh chờ,
Qua cầu anh đợi bây giờ em quên.
Ấy ai giắt mối tơ mành
Cho thuyền quen bến, cho anh quen nàng
Gối mền, gối chiếu không em
Gối lụa không mền bằng gối tay em
Duyên kia ai đợi mà chờ
Tình ai tơ tưởng mà tơ tưởng tình
Gió vàng hiu hắt đêm thanh
Đường xa, dặm vắng, xin anh đừng về
Ai đi đâu đấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Ai về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Anh về đếm hết sao trời
Em đây kết tóc ở đời với anh
Ai đem con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay cao
Bóng trăng anh tưởng bóng đèn
Bóng cây anh ngỡ bóng thuyền em sang

Canh khuya thắp chút dầu dư
Tim loan cháy lụn thiếp sầu tư một mình
Yêu nhau một cái lá đa
Nữa nằm nữa đắp hơn nhà năm gian.
Nghĩa chàng nhớ mãi chàng ơi,
Nhớ chàng như nước hồ vơi lại đầy.
Hỡi cô thắt dải lưng xanh
Ngày ngày thấp thoáng bên mành chờ ai?
Khi say một chén cũng say,
Khi nên tình nghĩa một ngày cũng nên
Lạng vàng em vứt qua sông,
Lạng vàng chẳng tiếc, tiếc công đợi chờ
Ngó lên mây bạc trời hồng,
Thương em hỏi thiệt có chồng hay chưa?
Thương sao thương quá bất nhơn
Bữa nay gặp mặt, thương hơn bữa nào

Xa xôi em chớ ngại ngùng
Xa người xa tiếng nhưng lòng không xa
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam
Ở gần sao chẳng sang chơi,
Để anh kết ngọn mùng tơi bắc cầu.
Qua sông em đứng em chờ,
Qua cầu em đứng ngẩn ngơ ví dầu
Gió xuân thổi ngọn phù dung,
Lòng anh như sắt em nung cũng mềm.
Nhớ khi gánh nặng anh chờ,
Qua cầu anh đợi bây giờ em quên.
Ấy ai giắt mối tơ mành
Cho thuyền quen bến, cho anh quen nàng
Gối mền, gối chiếu không em
Gối lụa không mền bằng gối tay em
Duyên kia ai đợi mà chờ
Tình ai tơ tưởng mà tơ tưởng tình
Gió vàng hiu hắt đêm thanh
Đường xa, dặm vắng, xin anh đừng về