Xuyên Không Bổn Toạ Là Sát Thủ Lẫn Chưởng Môn - Kuuhaku

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Aquafina, 16 Tháng bảy 2021.

  1. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    243
    [​IMG]

    Chương 10: Gặp Độc Kiếm đế ngày nay, ta chém vạn đoạn ngày sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có tức chết cô không chứ, cứ mặc như thế này còn tốt hơn!

    Hệ thống nhạo thầm cái tính tiết kiệm của chủ nhân nhà mình.

    Bịch!

    Mải mê tức tối, chửi thầm hệ thống, Lưu Ly không cẩn thận đâm vào cái cột phía trước.

    - Ui da! Đau quá đi.

    Vừa hay, Lục Thiên Tiên cất lời:

    - Lưu Ly.

    Tưởng nữ nhân lạnh lùng này quan tâm đến mình, Lưu Ly hớn hở, cười xí xóa và xoa xoa cái mũi rồi nói:

    - Ta không sao đâu.

    - Đã đến cuối phòng rồi.

    Ngớ người!

    Thật ngớ người!

    Đau lòng quá!

    Hóa ra, nàng ta không quan tâm đến mình. Nhưng, thôi, có đại mỹ nhân ở bên cạnh mình là được rồi. Đi thôi!

    Cuối con đường, một vật thể lạ đang phát ra hơi lạnh mang một vẻ đáng sợ, bí mật và có chút khí tức cổ xưa.

    Đến nơi, Lưu Ly không khỏi kinh ngạc vì thứ tỏa ra đó lại là một thanh kiếm bị nhốt bởi một tảng băng.

    Cô đến gần, dùng nguồn lực vốn có của mình để kéo thanh kiếm ra.

    Một hồi lâu loay hoay không được, cô tìm tòi, nghiên cứu xem có sơ hở nào để kéo nó.

    Một hồi, Lưu Ly tìm thấy chín bức tượng nhỏ bên cạnh thanh kiếm.

    Nó quá bé nhỏ nên một người tinh như Lưu Ly đây phải đau mắt để tìm.

    - Á à, biết ngay mày ở đây mà! Mày không thoát khỏi ta đâu, bé băng à! Ủa nên chọn cái nào bây giờ?

    Lưu Ly mừng như điên, tảng băng ngàn năm quý giá đang ở đây, ngay sát mắt cô này! Lúc ở thế giới cũ, có phải ai cũng có loại băng quý giá kia?

    Dù một mảnh thật nhỏ xíu xiu, chưa chắc mấy đại gia tỷ phú nhất nhì thế giới ngầm có được.

    Tất nhiên, bà main chính truyện phải có vài cục to đùng chứ vì bả có haki nhân vật chính mà.

    Mặc dù được nhìn thấy như cơm bữa, nhưng Lưu Ly vẫn muốn có, cực kì muốn có.

    Cô háo hức chạm vào một bức tượng bất kì trên tảng băng ngàn năm, đột nhiên, có một làn khói xanh màu băng bay ra từ thanh kiếm, cất tiếng nói:

    - Không ngờ đến bây giờ mới có người tìm được đến chỗ này của bổn đế. Có lẽ đại lục Huyền Huyễn lại phải trải qua một kiếp kinh ngạc, không phải, cả các kiếp còn lại chứ. Thời không tiếp tục cho một con người tài hoa trác tuyệt đến đây rồi.

    - Ngươi là ai?

    Lưu Ly nhìn tia linh hồn đang hình thành xuất hiện trước mặt mình, kinh hỉ hỏi.

    - Ha ha, bổn đế là bổn đế, chứ là ai nữa. Tiểu bối hỏi thật buồn cười.

    Ông ta - tia linh hồn phất mặt, vuốt chòm râu dài màu hơi bạc bạc xen lẫn đen đen, vận một bộ áo xanh lá sờn bạc đã phai màu theo thời gian.

    - À.

    Lưu Ly khó hiểu, lại hỏi.

    - Bây giờ thanh kiếm Sinh Tử kiếm của bổn đế đây đã thuộc về ngươi đó, tiểu bối.

    Ông cặn kẽ giải thích, và vẫn vuốt vuốt chòm râu kia làm Lưu Ly thấy chướng mắt muốn đập cho một phát.

    - Ông là ai? Tại sao lại cho ta? Ta không nhân quà của người lạ đâu.

    - Ha ha ha, có lẽ tiểu bối không biết bổn đế thật rồi. Xin giới thiệu,

    Trịnh trọng, kiêu hãnh, tia linh hồn cổ nói tiếp:

    - Bổn đế, Độc Kiếm Đế, kiếm tu mạnh nhất đại lục này khi bắt đầu hình thành.

    Độc Kiếm Đế lại vuốt râu, lại kiêu hãnh, tự hào giới thiệu về thân phận chí tôn của mình rồi đợi tiểu bối kia ngưỡng mộ mà quỳ xuống, lạy mấy lạy, gọi bốn chữ Kiếm Đế đại nhân.

    Một lúc lâu, không thấy người kia bảo gì, Kiếm Đế đợi.

    Lúc nữa, cũng không.

    Người kia vẫn đứng mình ở đấy, bên cạnh một mĩ nhân lạnh lùng.

    * * * Ờ ờ, chậc chậc.. ông cũng không tệ cho lắm!

    Lưu Ly vừa vuốt râu vào không khí, vừa bắt trước y hệt bộ dáng vừa nãy của Kiếm Đế.

    - Tiểu nữ nhi, ngươi thật hống hách, dám bắt trước bộ dáng của bổn kiếm đế ta. Có nên xử ngươi không nhỉ?

    Tia linh hồn tức giận vì Lưu Ly dám sao chép hành động của ông.

    - Ta có làm gì lão gia hỏa ngươi đâu mà xử? Hỏi chấm con người.

    Lưu Ly lắc lắc cái đầu, lộ ra một chút khinh thường.

    - Ha ha ha. Ngươi là người đầu tiên dám hống hách, ngông cuồng với bổn kiếm đấy, tiểu bối! Bổn đế bắt đầu thích ngươi rồi, ngươi rất giống bổn đế hồi nhỏ.

    Độc Kiếm Đế cười phá lên làm rung động cả căn phòng.

    - Cảm ơn đã khen.

    Lưu Ly cười trong hoàn cảnh trời rung đất chuyển, khuôn mặt méo lên; trong lòng không khỏi cười thầm, rằng ông đang khen ta hay khịa đấy.

    Nếu Kiếm Đế có thể đọc được suy nghĩ của người khác thì ngay lúc này, ông lớn giọng, ưỡn ngực, gân cổ lên mà rằng bổn đế đang khen ngươi đấy, nghe rõ chưa hả!

    - Thôi. Không trêu đùa nhau nữa.

    Tuyên bố xong, Kiếm Đế bắt tay vào công việc chính, hắng giọng:

    - Ta nhắc lại lần nữa, ngươi đã tìm thấy nơi này, chính xác ra là tìm thấy thanh kiếm này, chính xác hơn nữa là tìm thấy cách mở phong ấn của cây kiếm này, và chính xác hơn nữa nữa là..

    - Lão gia hỏa, ông đang làm cái trò quái quỉ gì vậy?

    Lưu Ly mất hứng thú nghe.

    - Chính xác hơn nữa là sông là sông, núi là núi, hồ là hồ, cây là cây.

    Lại nói tiếp.

    - Ông nói gọn đi xem nào.

    Lưu Ly bắt đầu tức giận, Hiên Viên Âm không có ý kiến gì.

    - Nói gọn, ngày là ngày. Đêm là đêm. Trưa là trưa..

    Kiếm Đế lải nhải mà không biết người kia đã nổi một ngọn lửa bùng cháy sâu bên trong trái tim, có thể đốt ông ta chỉ mấy tích tắc!

    - Lão đang nói huyên thuyên gì thế hở? Muốn phang một cái vào mặt lão gia hỏa mi quá.

    Ngọn lửa Lưu Ly bùng cháy, hậm hực tiến đến chỗ Kiếm Đế, tay định rút kiếm ra.

    - Ấy ấy, sao lại bùng lên như thế, bổn đế có làm gì ngươi đâu.

    Độc Kiếm Đế hoảng sợ.

    Trông dáng hình của ngài bây giờ ngộ ghê!

    - Lúc này bổn đế nói thật. Ngươi đã tìm thấy cây kiếm này rồi thì bổn đế cho ngươi. Sinh Tử Kiếm này rất đặc biệt. Ngươi có biết tại sao không?

    Độc kiếm đế trở lại dáng bộ nghiêm khắc, tôn nghiêm của một vị đế vương thời xưa, nói chuyện một cách rõ ràng rành mạch hẳn vừa nãy.

    - Đó, nói thế có phải dễ nghe hơn không? Rồi, tại sao lại như vậy?

    Cô phật kiếm trở lại, thở phào, ngọn lửa theo cảm xúc cũng dần biến mất, nhẹ giọng trở lại nói với Độc Kiếm Đế.

    - Nghe cho kĩ nè. Vì khi rút khỏi bao kiếm, nó sẽ tách ra thành hai cây kiếm. Một cây kiếm khắc chữ Sinh, có màu trắng, dùng để hồi sinh. Còn cây kia thì ngược lại. Nó khắc chữ Tử, có màu đen, dùng để kết liễu. Nếu kết hợp song kiếm thì có thể làm hồn bay phách tán. Người mạnh đến đâu thì kiếm mạnh đến đó.

    - Vậy sao? Ta hiểu rồi.

    - Đổi vậy, ngươi phải đem ta đi theo. Ta và tảng băng này rất có ích đấy.

    - Được rồi được rồi, ta sẽ mang ông theo.

    Tất nhiên ta biết tảng băng này rất hữu dụng rồi.

    Định chỉ mang thanh kiếm và tảng băng đi nhưng ông ta muốn vậy rồi thì thôi.

    - Ha ha, cảm ơn ngươi, cuối cùng bổn đế cũng được ra ngoài rồi!

    Tia linh hồn trong chốc lát biến vào tảng băng. Căn phòng yên tĩnh trở lại.

    Từ chỗ thanh kiếm tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lục rồi biến mất vào hư không, khi đó, Lưu Ly nhấc chiếc kiếm lên.

    Giờ cô không phải chật vật như trước nữa.

    Vừa cầm cây Sinh Tử kiếm, rút ra, đột nhiên nó tách thành hai cây kiếm như lão Kiếm Đế vừa nói.

    Lưu Ly múa thử vài đường kiếm để thử đồ vật này.

    Thuận!

    Thuận cả tay lẫn mắt!

    Rầm!

    Một cây cột sụp đổ.

    May, cô và Viên Âm không có trong phạm vi mà cây cột đổ xuống nên không sao cả.

    Sức chém khá tốt, độ nhanh nhạy ổn, hầu như không bị cũ kĩ qua thời gian.

    Ta muốn thử thêm cái nữa!

    Rầm, rầm, rầm.

    Lại đổ tiếp vài cột.

    Hình như Lưu Ly đang muốn phá nhà của người kia.

    - Được đấy, rất lợi hại. Bản Độc Y rất thích.

    Lưu Ly mắt sáng quắc lên, vỗ vào cây kiếm, tán thưởng.

    - Đây là vũ khí Truyền Kì phẩm Cao cấp.

    Lúc nãy, Viên Âm im lặng không nói một lời nào, bây giờ mới cất tiếng.

    - Ổ, lợi hại vậy sao?

    Tuy ở ngoài nói rất thản nhiên, tưởng như nó không có quý giá lắm, chỉ bình thường thôi.

    Đi vào sâu bên trong Lưu Ly, thì lại khác.

    Cô cười há há há vì số của mình đỏ quá, đến thế giới này được có vài tuần mà xích cổ được bao nhiêu của quý, đồ nghịch thiên.

    Hay là đại lục này nhiều quá nên mình mới có thể có được số lượng kha khá như vậy?

    Trời ơi, mong chờ đến nhặt được một bé bửu bối nữa quá đi!

    Là lá la. Các bé ơi, ra đây ta cưng chiều nào!

    Mà khoan hẵn.

    Lòng cô thắt lại, ngẫm ngợi suy nghĩ.

    Nếu đó là một cái bẫy của thế giới quái quỷ này dành cho những người xuyên không như mình thì làm sao?

    Không lẽ phải đi dọn một đống rắc rối, vướng víu kia?

    Hờ ờ ờ, lão Thiên Đế lại cho mình đi làm mấy cái nhiệm vụ cỏn con không đáng để vào mắt này, bất lực thật sự.

    Lão được đấy, đợi bổn Độc Y ta đến xử lão, lúc đó mới biết tay thánh sát thủ hay tay thiên đế mạnh hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025
  2. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    243
    [​IMG]

    Chương 11: Ăn trực, ân nhân cũng là kẻ thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trời tối rồi, nghe nói ở đây nhiều thú dữ lắm.

    Thiên Tiên nói, ngắn gọn xúc tích, đủ để làm Lưu Ly cảm thấy đời bất lực thêm và thấy mình sương sương rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

    Á á á.

    Cô thật sự rơi từ thiên giới xuống âm phủ rồi sao?

    Ma đâu, quỷ đâu, lão Diêm Vương đâu?

    Các ngươi mau hiện ra nhanh không ta phanh thây vạn đoạn tất cả bây giờ.

    Anh chàng hệ thống xuất hiện rất kịp thời, kéo Lưu Ly ra khỏi giấc mộng mù mịt mà đen tối:

    [Chủ nhân, ngài không ở dưới âm phủ mà là ngài ở.. Tinh! Hoàn thành nhiệm vụ {Lấy được [Sinh Tử Kiếm] từ Kiếm Đế- Độc Kiếm Đế}, được nhận 5 điểm hoàn thành nhiệm vụ và một viên Sơ phẩm Phàm cấp [Hồi đan], [Lương]: 15 điểm hoàn thành nhiệm vụ.]

    - Ta không vào đây thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ này sao?

    Lưu Ly hỏi.

    [Chín mươi chín phẩy chín phần trăm là vậy.]

    Hệ thống đáp trả.

    - Cút đ.. Mà cho ta hỏi Hồi đan là gì? Không hiểu.

    Lưu Ly lắc đầu tỏ ra không biết, khiến Thiên Tiên tưởng cô bị làm sao.

    [Sơ phẩm Phàm cấp [Hồi đan] là đan dược có thể phục hồi nhanh chóng thân thể bị thương, chỉ cần người đó vẫn còn sức sống dù chỉ một hơi.]

    Hệ thống giảng giải cặn kẽ, Lưu Ly chăm chú nghe.

    Thấy, hắn cười gở trong lòng, tưởng mình là giáo viên dạy Mầm non, vì chủ nhân bây giờ giống hệt đứa trẻ lớp 4 tuổi: Chăm chú nghe, ngoan ngoãn như một chú gà con.

    - Oầy, lợi hại ghê!

    Lưu Ly vỗ tay, đôi mắt mở to nhìn vào hệ thống chứa đầy sự cảm thán.

    Hệ thống trả lời cô đầy vẻ tự tin:

    [Tất nhiên rồi. Đồ của hệ thống mà. Rất xịn sò đúng không? ]

    - Đúng đúng.

    Lưu Ly gật đầu liên tục.

    - Chỉ là hệ thống của mi hơi kẹt điểm.

    [ Các lần sau còn chất hơn nữa. Nhưng phải dựa vào [Vận May] của chủ nhân rồi. Nếu không, dù nhiều [Lương] đi chăng nữa, mà [Vận May] ít, nhất là người cứ thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác, thì không có cửa đâu.]

    Hệ thống làm điệu bộ khinh người, liếc qua liếc lại rồi đảo mắt nhìn xung quanh khiến Lưu Ly giận tức sôi máu, hét lên:

    - Mi nói ai đấy hả?

    [Nói ai tự người ấy biết.]

    Hệ thống huýt sáo.

    - Hửm, chả nhẽ mi nói ta thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác?

    [Ủa, ta nói chủ nhân như thế bao giờ nhở, sao mình không biết nhở? Ủa ủa, hỏi chấm. Chủ nhân tự nhận mình thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác hả? ]

    Hệ thống đưa ra hàng loạt câu hỏi châm chọc Lưu Ly, lòng thấy hả người.

    - Ngươi. Hứ, không thèm nói chuyện với mi nữa.

    Biết không làm gì được, Lưu Ly tức tối, thầm chửi hệ thống trong người.

    [Ôi con sông quê, con sông quê. Ôi con sông quê con sông quê..]

    Hệ thống nói nốt câu này rồi tắt máy vì không thấy giọng của Lưu Ly cất lên nữa.

    - Viên Âm, chúng ta đi thôi.

    Nói rồi cùng Viên Âm đi ra ngoài.

    Không ngờ, khi ra đến nơi thì trời đã tối mịt rồi.

    Hai người nhanh chân xuống núi, tìm một quán trọ nào đó để ăn tối và nghỉ ngơi.

    Không ngờ, vừa mới đến chân núi mà hai người họ đã tìm được chỗ nghỉ chân.

    Một ngôi nhà đơn sơ, mộc mạc, tí hon nhưng không thể chứa hết cái hiếu khách của chủ nhân nó.

    - No quá đi!

    Lưu Ly 'ợ' một cái rồi xoa xoa cái bụng no tròn của mình.

    - Ngô thẩm, người nấu ăn ngon quá, con cho năm sao luôn.

    Người được gọi là Ngô thẩm, có dáng người như một mĩ nữ, thon- gọn- đẹp, vận thanh y, tóc nâu buộc hờ, 'hừ' một tiếng, chống tay lên hông, làm dáng như đài hoa kiêu sa, nói như vả vào mặt Lưu Ly:

    - Tiểu Ly ngươi thật là.. Ngươi nên biết rằng ở cái làng hẻo lánh mông quạnh gần chân núi này, Ngô Tuyết Tình ta là người nấu ăn ngon nhất đấy.

    - Hì hì.

    Nghe xong, Lưu Ly ngồi im một chỗ chỉ biết cười.

    - Thôi, hai người các ngươi đi nghỉ đi, ta đi rửa bát.

    Ngô thẩm dọn dẹp bát đũa, bưng mâm ra ngoài sân rửa.

    Lưu Ly theo đó, hí hửng chạy ù ra hớn hở:

    - Ngô thẩm, đợi con với!

    - Được được, nhanh chân nào!

    Ngô thẩm định cốc đầu Lưu Ly nhưng tay bê mâm bát nên ai oán trong lòng.

    Đến giếng, Lưu Ly không làm mf chăm chú nhìn Ngô thẩm rửa bát.

    Một lúc sau, họ rửa xong.

    Trên đường vào nhà, Ngô thẩm hỏi:

    - Tiểu Ly, con định làm gì ở đây?

    - Con chỉ đi ngang qua thôi ạ. Có chuyện gì vậy thẩm?

    Lưu Ly thẳng thắn đáp.

    - Tiểu Ly ngươi không ở đây nên không biết.

    Ngô thẩm bắt đầu kể.

    - Có một người từng phát triển môn phái ở đây. Đang trên đà phát triển, đột nhiên ông ta bị mắc vào một vụ rất nghiêm trọng, nguy hiểm cả tính mạng và danh dự nhân phẩm của chủ thành. Nên vị chủ thành đó cho quân đi tiêu diệt môn phái. Ông ta bị bắt vào ngục tối. Ấm ức quá, nhịn đói tự tử luôn.

    - Hóa ra là như thế, thể nào có một tòa cổ trạch sừng sững uy nghi ở đó. Có phải trong đó có một căn phòng bí ẩn siêu lạnh lẽo đúng không ạ?

    Lưu Ly bước lên thềm nhà trát đất, lấy ghế ngồi xuống, ra hiệu cho chủ nhà ngồi bên cạnh mình để hỏi chuyện.

    Ngô thẩm ngồi xuống, lấy giọng ngạc nhiên mà đáp lại:

    - Đúng vậy? Không lẽ ngươi đã vào đấy?

    - Dạ.

    Lưu Ly đáp.

    - Ngươi đã lấy?

    Ngô thẩm hỏi lại, nghi hoặc, nhìn chăm chú vào Lưu Ly.

    - Dạ..

    Lưu Ly lảng tránh ánh mắt của người bên cạnh, nhìn đi chỗ khác, ậm ờ nói.

    - Á. Ngô thẩm, thẩm đánh con đau thế!

    Vừa kêu Lưu Ly vừa xoa đầu. Có vẻ Ngô thẩm đánh khá đau!

    - Chuyện trọng đại như thế mà ngươi không nói sớm. Bực chết đi được. Tiểu Ly thối tha kia ngươi hãy đợi đấy!

    Vừa nói, Ngô thẩm đứng dậy, bước tới góc tường nhà, lấy ngay một cái chổi gần đó.

    Sau đó, nàng liếc một tia sát khí lên người Lưu Ly khiến cô thấy một cỗ áp lực lớn đè lên người mình.

    Cô thầm nói với mình rằng sắp có chuyện gì đang xảy ra đây.

    Cảm giác nguy hiểm tới gần, Lưu Ly quay phắt một cái thấy Ngô thẩm khí thế hừng hực cầm 'thiên long ỷ chổi' siêu việt, cô chạy tóe khói.

    - Tiểu Ly, ngươi quay lại cho lão nương! Lão nương này không cho ngươi nhừ tử thì không còn là Ngô Tuyết Tình nữa!

    Mặc dù ta vẫn là Ngô Tuyết Tình.

    - Á á á.. Ngô thẩm đừng nha! Giảm độ sôi đi nha, bớt giận nha. Nha nha nha!

    Vừa chạy, Lưu Ly vừa quay đầu lại, chắp tay trước trán, thái độ chuyển sang đáng yêu, mít ướt, cầu xin sự tha thứ của con người đang đuổi mình kia..

    - Không biết tự lượng sức.

    Thiên Tiên trong nhà ngồi, xem kịch mà bàn tán.

    [Chủ nhân chạy không biết mệt sao? ]

    Hệ thống hiện lên trong đầu Lưu Ly, giễu cợt.

    Lâu lâu phải trêu chủ nhân một tí cho vui.

    - Cút!

    Cô lại chạy.

    Tốc độ còn khủng khiếp hơn trước kia.

    Một lúc sau.

    - Tiểu nữ, ngươi đợi đấy!

    Ngô thẩm đã thấm mệt nhưng vẫn còn sức để tấn công bằng miệng.

    - Đừng đuổi nữa, xin thẩm đấy, con mệt rồi.

    Lưu Ly thở dốc, lau mồ hôi trên trán.

    - Thôi không đuổi nữa, đi ngủ thôi!

    Ngô thẩm vứt cây chổi vào chỗ cũ.

    - Dạ.

    Lưu Ly cười tươi, vỗ tay bày tỏ sự đồng ý.

    Ngô thẩm theo đó cũng cười phá lên:

    - Ngươi cũng được đấy. Không phải dạng vừa đâu!

    Hai người cùng vào trong nhà.

    Hôm ấy, hai người đều ngủ ngon tới tận sáng mai.

    Mấy ngày hôm sau, bọn họ lại ăn trực ở nhà Ngô thẩm.

    Cho đến một ngày, Lưu Ly bàn bạc với Viên Âm dời khỏi chỗ này để đi ngao du thế giới.

    Sau hồi lâu, Lưu Lyquyết định sẽ đi đến đất nước thân yêu của cô đầu tiên.

    Lưu Ly chạy đến bên Ngô thẩm, lúc đó đang trồng rau ở sau nhà.

    - Ngô thẩm, cảm ơn thẩm đã cho con cùng Viên Âm ăn trực suốt mấy ngày nay. Con và Viên Âm định sẽ tiếp tục cuộc hành trình.

    - Vậy hả?

    Ngô thẩm quay lại, nhìn chằm chằm vào cô, tỏ thái độ ngươi nói đùa sao hả tiểu Ly, bà đây lại đấm cho giờ.

    - Vâng, có sao ạ?

    Lưu Ly ngây thơ - theo đúng nghĩa đen của từ.

    - À, à không có gì. Chỉ là ta hơi ngạc nhiên thôi. Con đến đâu, đi đâu, về đâu? Con đi luôn bây giờ à?

    - Con đi Cửu quốc- Đại Hòa. Con đi luôn.

    Lưu Ly nghịch nghịch tay áo Viên Âm rồi bị nàng phẩy nhẹ nhàng bay qua chuồng gà phía sau và đến gian bếp.

    Ngô Tuyết Tình đứng hình mất vài giây, mở to con mắt nhìn Viên Âm.

    Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, Viên Âm thản nhiên quay đầu lại đi nhặt Lưu Ly về.

    Chẳng nói một lời từ biệt, Viên Âm và Lưu Ly biến mất sau gian bếp.

    Ngô thẩm lắc đầu, không biết bây giờ đám trẻ kiệm lời hay sao mà một câu từ biệt, một lời nhắn nhủ, một lời hẹn gặp, hay một chút quà cáp cũng không để lại.

    Mình mà có con, chắc chắn mình sẽ dạy con làm tốt những việc này.

    Xong, nàng cầm cuốc ở bên cạnh cổng nhà, chuẩn bị ra vườn cày xới cuốc đất tiếp, nàng định trồng củ cải.

    Mùa đông sắp đến rồi, nàng phải cuốc cho xong để kịp thời điểm.

    Về Lưu Ly và Hiên Viên Âm.

    Lưu Ly bị Viên Âm kéo đi chóng vánh làm cô không khỏi xanh xao mặt, quay cuồng 360 độ.

    Lưu Ly nhớ lại cảnh mình học hàm lượng giác, hình tròn lượng giác cứ xoay vòng tròn vô hạn mỗi lúc một lớn, y như hoàn cảnh bây giờ đây.

    Lưu Ly khóc thầm vì không dám nói ra với Viên Âm, sợ nàng tự ái.. (Viên Âm có tự ái bao giờ đâu)
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025
  3. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    243
    [​IMG]

    Chương 12: Quay về chốn cũ, lòng người ghét bỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau họ đến biên giới Thiên Thuỷ quốc và Đại Hòa quốc.

    Tại đây hai nàng gặp được một cậu thanh niên bị ngất giữa đường.

    Lưu Ly ngồi xổm xuống, mò tay mò chân trên người hắn.

    Nàng bắt mạch, nghe nhịp tim, xem xương xem có bị làm sao không.

    Ở trên nhìn xuống, Viên Âm nói:

    - Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết à?

    - Ta đang đi cứu người.

    Thanh niên này bị trầy xước khắp người.

    Nhìn qua qua, cậu ta không bị hung thú đuổi thì cũng bị cao nhân nào đó rượt hoặc trường hợp xấu nhất là bị đâm vào đâu đó và trượt ngã sõng soài.

    Gân mạch, đan điền may chưa bị sao, tu vi vẫn còn, may ra chỉ bị gãy xương.

    Nhưng lại trầm trọng quá, nguy hiểm tới tính mạng của con người, cậu ta đang trong tình trạng chuẩn bị die, nếu không may mắn gặp được Lưu Ly.

    - Chậc chậc, vẫn còn thở, cứu được.

    Nàng nói thầm, sau đó lấy từ trong không gian ra viên Hồi đan, đút miệng cho cậu ta nuốt.

    Không để nàng đợi lâu, thương thế trên người thanh niên mau chóng lành lại.

    Hắn ta bật dậy, ngơ ngác nhìn hai nữ nhân đang nhìn mình. Viên Âm và hắn ngạc nhiên lắm, không tin vào mắt mình được luôn.

    Nam nhân đó không ngờ rằng mình vẫn còn sống.

    Aha thật sự ta vẫn còn sống!

    Ta vẫn còn sống, đây phải chăng là mơ, và hai nàng kia là tiên nữ hạ phàm?

    - Đan này, tạm được.

    Hệ thống nghe vậy, liền gào lên ầm ĩ trong đầu Lưu Ly.

    [Ôi chủ nhân của ta ơi, ngài bảo viên đan dược này tạm được thôi ư? Ngài thử ướm ngài vào tên nãy ngài cho uống mà xem, hẳn phải nói là [Nghịch Thiên] đấy. [Đại lục] này làm gì có viên đan nào [Phục Hồi] với tốc độ nhanh chóng thế được.]

    - Cục HP thời hiện đại.

    Lưu Ly gật đầu.

    - Cậu ta chạy rồi.

    Viên Âm lạnh lùng gọi Lưu Ly ra ngoài thực tại.

    - Kẻ vô ơn bội nghĩa! Viên Âm, bắt hắn về đây cho ta!

    Lưu Ly bực tức dậm chân.

    Viên Âm thực hành thi lệnh, bay đến chỗ cậu thanh niên rồi quay về, trong tích tắc. Lưu Ly không thể chịu nổi nữa rồi, mặt hằm hằm sát khí mắng te tua.

    - Viên Âm ơi Viên Âm à, ngươi thật biết làm người ta sợ nha! Người đâu bay nhanh hơn cả hỏa tiễn. Ngươi có phải là người không thế?

    Rồi quay sang tên thanh niên, tuôn một tràng, tràng giang đại hải, dùng những lý lẽ mắng người dành riêng cho những kẻ vô đạo đức:

    - Và ngươi có phải là người không? Cắp mông chạy? Không một lời cảm ơn? Chẳng một lời hậu tạ? Qua cầu rút ván? Nuôi ong tay áo? Ngươi có biết viên đan đó đắt lắm không? Nó đắt bằng cả gia sản nhà ta luôn đấy. Ta chỉ mới mua một viên mà đã trao nhầm tay cho kẻ vô học vô đạo đức không được mẹ dạy rồi. Đáng nhẽ ra ta không nên cứu ngươi, cho ngươi bị kẻ qua người lại coi thường nhìn mà không lại cứu, cho thú ăn sạch lục phủ ngũ tạng, hay có kẻ biến thái mang ngươi về ăn thịt rồi làm các kiểu con đà điểu luôn ấy. Đấy, ta tốt thế đấy mà sao ngươi lại có thể.. Thế giới này mà toàn những người như ngươi thì, thì loạn hết cả lên à! Một thế giới vô cảm, vô đạo đức, ngươi nghĩ có thể sống nổi không? Hả? Hả? Ngươi nói gì đi chứ?

    Hắn giả chết.

    Trên bờ vai nhỏ bé của Lưu Ly.

    Nàng sững người ra.

    Cái dề, hắn đang làm cái gì trên vai ta thế này?

    Không nói thì cũng thôi đi, lại còn giả ngu giả ngơ.

    Nàng dỗi, chu mỏ lên rồi vứt hắn xuống đường, dậm chân hậm hực kéo Viên Âm đi tiếp.

    Mặt trời lên đến đỉnh, Lưu Ly và Viên Âm đi đến nơi.

    Kinh đô Đại Hòa – Hoàng thành

    - Viên Âm, đến nơi rồi. Ở đây có nhiều món ngon lắm, chúng ta đến thử đi! Ngươi đói không, ta đói lắm rồi ấy!

    Hiên Viên Âm không nói gì, đi theo sau Lưu Ly.

    Quang cảnh đông vui náo nhiệt quá!

    Những chiếc xe thồ hàng chở tất cả các vật liệu, lương thực thực phẩm thiết yếu từ các nơi trên đại lục.

    Tiếng nói chuyện xôn xao át hết tiếng kêu của các động vật.

    Hai người ghé vào khu chợ gần đó.

    - Ơ, kia là phế vật Vũ Văn Lưu Ly đúng không? Con đó còn dám quay về nữa à? Haha, kinh thành lại có chuyện để bàn!

    Có người lên tiếng.

    - Ừ đúng rồi ha, thể nào thấy quen quen, hóa ra là Lưu Ly phế vật.

    Người thứ hai chõ vào.

    - Ả ta về làm mất mặt phủ tướng quân sao? Ngu xuẩn!

    Người thứ ba lên tiếng.

    - Ủa, mọi người nhìn xem, có mỹ nhân đi theo con phế vật thế này? Người đẹp mà não không đẹp.

    Người thứ tư cất lời.

    - Chắc không phải nàng ta ngu đâu, là con ti tiện kia mê hoặc ấy. Nó xinh thế kia ai chẳng thích.

    Mỗi người một ý một câu, khiến cho khu chợ đã náo nhiệt nay càng náo nhiệt thêm.

    Ở trong một quán ăn, Lưu Ly húp sùm sụp bát cháo trông có vẻ ngon lắm mà không đoái hoài đến những điệu cười lời nói mỉa mai của người xung quanh.

    Thấy Lưu Ly vẫn bình thản ăn cháo, Hiên Viên Âm ngạc nhiên nói:

    - Ngươi không để ý tới lời dèm pha kia sao?

    Lưu Ly lắc đầu, nàng đang ăn cháo nên không nói được.

    - Vì sao?

    Viên Âm không tha.

    Lưu Ly oán trời oán đất, nhanh nhanh nuốt miếng cháo trong miệng.

    - Ta quen rồi. Lười để ý lắm.

    - Ngươi sinh ra ở đây sao? Ta thấy hầu như ai cũng biết ngươi.

    - Đúng vậy.

    Lưu Ly húp hết, sau nói với bà chủ quán:

    - Bà chủ quán, cho xin một bát nữa!

    Rồi lại ăn.

    Viên Âm hoàn thành mục đích của mình nên cúi xuống thưởng thức bát cháo một cách chậm rãi.

    Lưu Ly nhìn sang thầm nghĩ nàng ăn cũng có thể đẹp như vậy sao.

    Đúng là Hiên Viên Âm có khác!

    Lưu Ly cứ ngắm Hiên Viên Âm hoài không thôi, ngắm hoài ngắm riết không thấy chán, ngắm đến nỗi Thiên Tiên phải nhíu mày, không thèm ăn nữa.

    Lưu Ly khoái chí, chọc nàng tiếp.

    Mấy người vừa kháy bị Lưu Ly cho ăn mấy cân bơ tức lắm!

    Nay còn thêm cái cảnh này, họ không chịu nổi, cục tức dâng đỉnh điểm mà không thể nào phân phát cho ai, chỉ đành dí nó xuống nơi sâu nhất.

    Cay cú thấu tâm can!

    Trong một căn phòng bên trên tầng hai của tửu lầu, một âm thanh vang lên:

    - Tam vương gia, đúng là đại tiểu thư Vũ Văn Lưu Ly.

    Người được gọi là Tam vương gia mỉm cười, nụ cười ấm áp và dịu dàng.

    Nụ cười đó làm cho các nữ nhân có thể ngã xuống, say đắm lòng người, gặp hoa hoa nở gặp người người yêu.

    Ngoại trừ sát thủ bậc nhất hiện đại xuyên không về cổ đại làm hệ thống - Vũ Văn Lưu Ly đây và băng sơn mỹ nhân bên cạnh - Hiên Viên Âm.

    - Mọi người ơi nhìn kìa, đó là Tam vương gia!

    Một người hướng mắt lên chỗ của Tam vương gia, nói to cho mọi người nghe thấy.

    Nhiều nữ nhân đổ dồn lên phía trên, hai mắt cứ gọi là long lanh không lối thoát, để chiếm lấy sự chú ý của vị vương gia.

    Nếu được gả cho hắn, chỉ cần là thiếp thôi cũng đủ để họ ăn chơi sung sướng cả đời.

    - Ngài ấy thật soái ca! Ta ngất xỉu đây!

    Ồn ào, náo nhiệt, xôn xao, rộn ràng song vẫn không ảnh hưởng đến việc ăn uống của hai con người kia.

    - Nàng ấy đã về rồi.

    Tam vương gia đặt chén trà trên tay xuống chiếc bàn được kê xít vào mép tường.

    Y đứng dậy, bảo với người hầu cận:

    - Tô Tần, chúng ta đi xuống xem nàng ấy.

    - Nhưng mà..

    Tô Tần ngần ngừ, không muốn đi.

    Hắn biết điều gì đó, sợ vương gia xuống gặp tiểu thư sau bị dị nghị.

    - Cứ xuống đi!

    Tam vương gia phất tay áo, bước ra ngoài rồi xuống lầu.

    Hắn không sợ dị nghị, chỉ sợ mất nàng đi.

    Tô Tần chạy theo Tam vương gia và đến chỗ Lưu Ly.

    - Thật mừng là nàng trở về, tiểu Ly!

    Cũng ánh mắt, nụ cười ấy, hắn nói với nàng.

    - Ta về rồi. Ngươi có chuyện gì muốn nói?

    Lưu Ly vừa nói vừa ăn cháo mà không ngước lên nhìn mặt ai đó một tẹo nào.

    - Nàng lại gầy đi rồi.

    Hắn nói tiếp.

    - Đúng rồi.

    Ai đó nhất quyết không chịu ngước lên.

    Cô sực nhớ vị thân chủ trước đây nhờ cô liền nói lại, ngước cổ lên nhìn hắn:

    - Tại tiểu Ly đi lâu quá thôi ạ.

    - Nàng về phủ cùng ta nhé! Ở đó thức ăn ngon hơn nhiều.

    Tam vương gia cười tươi rói như ánh nắng mặt trời, đưa tay về phía Lưu Ly, dường như muốn nàng nắm tay hắn.

    - Tiểu nữ cũng muốn nhưng hiện tại không thể.

    - Tại sao?

    Lòng hắn hụt hẫng.

    -Hết phần 1-

     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...