Bồ đào ủ mật - T bình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi T Binh Phuong, 16 Tháng ba 2019.

  1. T Binh Phuong

    Bài viết:
    5
    Ngoại Truyện Minh Vương Ly Mộc Mộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy nghìn năm yên ả trôi qua..

    Lục giới đồn đãi Minh Giới đổi chủ mới, kì lạ lại là một nữ tử hơn nửa minh giới trung lập không qua lại với ai luôn im im kín kín cái gì cũng lăng lẽ, toàn là người quái gỡ không rõ là người hay ma, thần hay yêu bây giờ đổi chủ lại rầm rầm rộ rộ cả lên. Nữ chủ nhân mới tên là Ly Mộc Mộc đã được 3000 tuổi. Linh lực kém cỏi đầu ốc ngu si nhưng được cái là con ông cháu cha người đầy kết giới chân thân không rõ, dung mạo không rõ. Gọi Nguyệt Vô Yêu là thúc thúc không ai dám đụng tới. Mọi người rất tò mò không lẽ là con của Ly Duy Kháng sao? Hình như Ly Duy Kháng với Nguyệt Vô Yêu không thèm đụng mặt nhau. Thù sâu tựa biển làm Ly Lam già rồi mà còn đau đầu không thôi với lại nhiều thê nhiều thiếp các con của Ly Duy Kháng đều rất thông minh và có dã tâm sao lại chui ra một đứa bé ngốc này.

    "_Điện Hạ giờ này mà chịu xuất đầu lộ diện đúng là chuyện hiếm thấy ngàn năm khó cầu_"

    "_Ta thấy đệ cứ tránh mặt ta_"

    Ngạn Hữu trốn biệt ở Xà Sơn, nếu lên Thiên Cung cũng là âm thầm rồi nhanh chóng đi khỏi nếu không phải sắp thành thân với Liên Kiều thì e là cũng không chịu xuất hiện ở Hoa Giới, cũng khó lôi đệ ấy bò lên đây

    "_Làm gì có_"

    Vu vơ đánh một quân cờ, Ngạn Hữu như có như không mà mệt mỏi đáp lời

    Giữa bọn họ ngoài việc của lục giới ra thì không còn gì để bàn cơ chứ. Chuyện xưa không ai dám nhắc lại cũng không dám khuyên răng

    "_Bẩm Minh giới gửi quà mừng thọ tới_"

    "Mặt trời mọc đằng tay sao bao đời Minh Giới có chúc thọ ai!"

    Trước đó đã như thế, Minh Giới cả đến dự còn không ló mặt ra, giờ còn có quà mừng Ngạn Hữu thấy từ ngày ngày Minh Giới càng quái

    Còn vài ngày mới tới sinh thần Nhuận Ngọc nhưng cả tháng nay Minh Giới ngày nào cũng mang quà tới

    "_Lại là quả gì nữa_"

    Nghe nói như thế Ngạn Hữu cũng tò mò, là quả sao? Có thể giúp ích gì cho tu luyện à

    Binh lính liền khiêng một gương cực lớn vào tới 8 người khiêng mới nổi

    "Chậc chậc hào phóng gớm!"

    Không biết là đào tiên, đào thọ gì mà Thiên Giới không có khiến Minh Giới phải mang lên chúc thọ đây

    Binh lính hì hụt mở ra

    Ngạn Hữu "..."

    "_Đây không phải chỉ lê tuyết mấy đồng một quả sao? _"

    Dưới trần có đầy..

    "_Hôm qua là lệ chi, hôm kia là lựu đỏ, hôm kia nữa là quýt_"

    Thiên Binh nhìn cũng quen rồi á

    "_Minh Giới bây giờ bán trái cây rồi sao không ngờ nữ tử đó lên làm chủ mấy ngày Minh Giới từ nơi bán tiên đan hiếm Khó mà tìm ở nơi khác chuyển sang bán trái cây mấy đồng một quả_"

    Chuyện gì cũng có thể xảy ra nhớ khi xưa đan dược của Đào Đào dùng khi rơi xuống Vong Xuyên cũng là dùng thảo dược và tiên đan vất vả mua từ Minh Giới mới có

    Nghĩ tới lại đau lòng rồi

    "_Gần đây Minh Giới đúng là kỳ quái thật_"

    Cứ liên tục tặng trái cây cho hắn, lẽ nào là đang muốn bỏ sỉ

    "_Mang vào đi_"

    Đã tặng rồi đem ném đi cũng không phải cách đâu.

    Hèn gì gần đây chổ Nguyệt Hạ Tiên Nhân đâu đâu cũng là trái cây thì ra là từ chổ Điện Hạ tống sang

    * * *

    Minh Giới

    Ra khỏi Yên Sơn Mộc đã một tháng nay nhưng Mộc Mộc cả phòng cũng không lết ra được cả người đuối sức do hậu quả của việc tập luyện nhiều thứ một lúc bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Mộc Mộc chỉ muốn nhanh chóng trở khỏe mạnh lợi hại có thể bay lên trời. Chờ đợi ngày này đã mấy ngàn năm sắp thực hiện được nên tôi vui mừng không thấu mà. Phải cố dưỡng sức mới được

    Thấy Minh Vương cứ nằm nghĩ ngợi trầm ngâm vò đầu bức tai, vẻ mặt căng thẳng không biết đưa ra quyết định khó khăn này như thế nào, liên tục vì khó xử mà thở dài thường thược

    "_Bẩm Minh Vương, nô tỳ thấy còn quả dưa_"

    "_Đúng, còn dưa chưa tặng, đúng là Phạn Phạn thông minh nhất, truyền lệnh ta ngày mai mang dưa lên Thiên Cung_"

    Chỉ có nghĩ trái cây gì để tặng thôi mà người lo âu hơn nữa ngày rồi, Phạn Phạn phải lên sổ sách những quả chưa tặng cho Thiên Cung. Còn nữa phải đem báu vật mà người đã chuẩn bị từ trước ra coi nom

    Thay vì Tặng đan dược mới được luyện hóa người lại đi tặng trái cây không sợ Thiên Cung nói người keo kiệt sao? À mà Thiên Cung với Minh Giới không qua lại, nói thì có là gì?

    Dưa này..

    Táo này..

    Cam này..

    Trái cây ăn hoài không thấy hết Nguyệt Hạ Tiên Nhân cũng thấy bực mình trong lòng định để cho ta ăn tới nghẹn chết sao?

    * * *

    Bầu trời trong sạch như lau, mâu ngũ sắc nối nhau bên cầu vồng nho nhỏ lấp ló bóng dáng các tiên nữ xinh đẹp kiều diễm vô cùng đang bay lượn rãi tiên khí, hoa thanh tẩy thơm tho xuống

    Gió đưa cánh hoa thành những xúc cảm nhộn nhịp trong lòng chúng tiên, đi qua rèm tiên khí và hoa thanh tẩy chúng tiên liền có bộ dạng tươi sáng sảng khoái thanh sạch

    Bồng bềnh trôi trên trời những gợn mây ngũ sắc dạ sắc lên dòng sông Hoàng Hà tạo nên một sự phản quan hút mắt người nhìn không thể thoát ra được

    Trống ở Nam Thiên môn còn chưa điểm chúng tiên đã lần lượt quần áo lụa là bóng đến có thể soi mặt cưỡi mây, cưỡi thú ôm ấp các mỹ nhân thê thiếp ào ạt đi đến Thiên Cung tạo thành một sợi dây kéo hoài không hết từ bên ngoài dẫn đến Thiên Cung

    Còn các tiên nga công chúa thì cả người tỏa hương quyến rũ, quần áo sặc sỡ diễm lệ, từng lớp từng lớp nỡ rộ như cánh hoa thách thức ngạo nghễ cái đá mắt, cái liếc đều câu hồn đoạt phách uyển chuyển bay tới

    "_A Lôi Thần lâu rồi không gặp mặt ngươi vẫn khó ưa như mọi lần_"

    "_Ưng Vệ, ngươi vẫn ganh tỵ ta trẻ hơn ngươi như trước_"

    "_Thủy Thần, Hoa Thần không biết có đến không? _"

    Một người buộc miệng nói sao chuyện năm đó thì hai bên không liên hệ gì tới nhau nữa bao lần gửi thiếp mời Thủy Thần đều từ chối thẳng thừng không đến

    "_Ngươi còn nhắc_"

    Sẽ không đến đâu nếu đến e là đã đến từ những lần trước rồi

    "_Không biết Thiên Phi mới có tham dự không_"

    Thiên Phi sức khỏe không tốt luôn cáo bệnh không bao giờ tham gia

    "_Ta làm sao biết_"

    Nói qua nói lại thì trên trời xuất hiện một màu đỏ tươi đang di chuyển, dần dần hiện ra trong đám mây ngũ sắc cầu vồng con Phượng Hoàng Lửa quạt mây lả lướt bay tới

    Phượng Ảnh?

    Thanh Y Thượng Thần điềm nhiên bước xuống, dáng vẻ vẫn trong sạch thanh thuần, phất tay tỏa hương bước chân nở hoa. Dung mạo ngàn năm không đổi muốn ngây thơ có ngây thơ, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn trong trẻo có trong trẻo, muốn quyến rũ có quyến rũ

    Thương Thần từ lâu đã quy ẩn không liếc tới Thiên Cung sao lần này lại đến chứ, Nhị Lang Thần lén lút nhìn ra sau một chút. May quá Nguyệt Vô Yêu không đến

    "_Sao không chào đón ta à_"

    "_Không dám không dám_"

    Nhị Lang Thần cuống quýt cả lên

    Sương trắng nắng bay bầu không khí mị hoặc khó hiểu

    "_Kia là Thủy Thần và Hoa Thần còn có tiểu công tử _"

    Năm đó Hoa Thần liên tục mơ thấy sao trời mờ, tỏa liền đặt tên con là Bạch Ngân

    "_Họ cũng đến hôm nay đúng là quái lạ_"

    Điện Mẫu không hiểu sao những nhân vật khó mời bấy lâu bây giờ đều đến tham dự không biết là điềm lành như điềm dữ đây nữa

    Bên ngoài cổng không ngừng vang lên

    Long Vương Đông Hải Tới..

    Công Chúa Ngư tộc tới

    Long Vương Tây hải tới

    Thái Tử Ưng tộc tới

    Liếng thoắng và ồn ào, Mộc Mộc tôi thật không thể trốn một chổ ngủ ngon á

    Tiếng tù cùng tiếng trống vang lên một hơi dài thật dài để báo hiệu khai tiệc. Chúng tiên tùy ý chọn chổ bên dưới ngồi xuống nhưng không ai dám ngồi bên cạnh Thượng Thần đang ngồi hàng đầu ở bên cánh phải. Họ chưa muốn bị Nguyệt Vô Yêu bóp chết

    "_Thái Thái hiếm khi người đến Thiên Cung dự tiệc, hôm nay có chuyện gì sao_"

    Điện Hạ đi ra một mình vậy Thiên Phi lại bệnh nữa rồi

    "_Đúng là có việc_"

    "_Báo Minh Giới mang lễ vật chúc thọ đến_"

    "_Truyền_"

    "_Lần này không phải một gương mà tới bốn gương lận à_"

    Nguyệt Hạ Tiên Nhân than vãn rồi bỗng nhiên sựng lại mùi hương hình như có chút quen thuộc

    "_Mở ra_"

    Nhuận Ngọc và chúng tiên cũng đều thấy quen thuộc

    A bồ đào khô, bánh hoa tươi, rượu bồ đào và một chậu Vãn Hương Ngọc chưa nở

    Đây là có ý gì..

    Vãn Hương Ngọc ở trên cung vẫn nở..

    Bồ đào khô trên cung Điện Hạ vẫn ủ..

    Bánh hoa tươi đến giờ Điện Hạ vẫn làm..

    Chỉ khác một chổ là vì Thiên Phi thích..

    "_Phạn Phạn thay Minh Vương Minh Giới cung chúc Điên Hạ_"

    Một câu chúc nhạt nhẽo. Minh Giới luôn như thế..

    Sắc mặt Nguyệt Hạ Tiên Nhân rất khó coi

    Sắc mặt Ngạn Hữu cũng khó coi

    Sắc mặt Điện Hạ càng khó coi ẩn ẩn đau đớn

    Hoa Thần có chút ngây dại

    Đã không qua lại thì thôi bây giờ Nguyệt Hạ Tiên Nhân chính thức không ưa Minh Giới không vui nói

    "_Minh Giới có lòng rồi_"

    Rồi cả Thiên Cung cứ thế không biết làm sao cho phải

    Mộc Mộc ngáp một cái.. tiếp tục lăn quay chờ đợi

    Yên lặng tưởng chừng rất lâu Nhuận Ngọc mới nói

    "_Mang chia cho các tiên gia_"

    Thị nữ để trên bàn hắn một bình rượu, sắp một đĩa bánh, một ít bồ đào khô nhưng hắn cư nhiên không động tới, cũng không liếc nhìn nữa

    Ngạn Hữu cắn bánh im lặng không nói..

    Từ đỉnh Thiên Cung mưa hoa bay mềm mại rơi xuống, tiên nga lắc lư từ ngoài vào trong tay hoa, tóc vấn bằng một cành hoa đỏ rực giữa nhạc cầm du dương lại mang theo chút say đắm mông lung

    Ỷ Mộng đạp cánh hoa bay đến điệu múa bay bổng vì sự xuất hiện càng trở nên thoát tục phi thường, mềm mại như không xương, thanh nhã như liễu rũ, lộng lẫy như mẫu đơn, kiêu sa như thược dược, mê hoặc như đà la

    Càng múa càng đẹp, càng múa nhạc càng hay, lúc nhanh lúc chậm, biến hóa linh hoạt mềm dẻo, chỉ là có người không có tâm trí để coi

    "_Ỷ Mộng Trưởng Tộc Bạch Thố cung chúc Điện Hạ_"

    Nói rồi nàng ta phất tay cung nữ liền mang lên một báu vật màu hổ phách

    "_Nghe nói Thiên Phi sức khỏe kém thường xuyên sinh bệnh, đây là Thạch U Nhược tích tụ từ Dung Nham ở núi Mẫn Sinh có thể mài thành bột cho Thiên Phi uống_"

    Thiên phi à.. Mộc Mộc có chút rầu rĩ..

    Thạch U Nhược, Ly Mộc Mộc ta có đầy, nếu muốn có thuốc chữa bệnh hay là dùng Vạc Thần Nông luyện hóa đi. Ta sẽ cho vài viên

    Nhắc đến Thiên Phi sắc mặt Điện Hạ hòa hoãn hẳn ra

    "_Đa tạ Bạch Thố phương chủ_"

    Thanh Mai lặp tức nhận lấy mang lên

    Các thần tiên khác cũng dâng quà chúc thọ

    "_Phượng Ảnh mang ra đi_"

    Thượng thần không bận tâm thế cuộc cuối cùng cũng lên tiếng

    Phượng Ảnh đã biến thành người, mặc một bộ đồ đỏ sậm trong rất chói mắt

    "_Viêm Thủy Ngọc, thần khí có tác dụng không ngừng sinh sôi vạn vật sử dụng thần khí này cây khô có thể hồi xuân vĩnh viễn, người chết có thể sống lại một lần. Uống nước ngâm Viêm Thủy Ngọc có thể kéo dài tuổi thọ giữ được thanh xuân_"

    Người chết có thể sống lại sao.. Nhuận Ngọc lẩm bẩm

    Thế người hồn phi phách tán có thể sống lại không

    Là thần khí đó, Thượng Thần đúng là tặng vật phẩm quá lớn rồi, báu vật hiếm có á

    Mộc Mộc tôi do cố gắng dưỡng thương nên đã khỏe nhưng rất mệt á trong mê man nghe họ nói vậy cũng thấy Chúc mẫu thân cũng hào phóng quá rồi

    "_Đa tại Thái Thái_"

    Trong giọng nói Nhuận Ngọc có chút run

    Ngạn Hữu tiếp tục giật mình rồi ăn bánh, rẫu rĩ

    Những lời chúc tụng sao đó Nhuận Ngọc không nghe nữa, hắn ôm hộp pháp khí chứa Viêm Thủy Ngọc vuốt ve âu yếm

    "_Á_"

    U đầu rồi.. P

    Mộc Mộc mê man bị ngã xuống sợ bị phát hiện liền cố gắng ngưng thở

    Nhuận Ngọc bị âm thanh rất nhỏ rất nhỏ như chỉ mình hắn nghe thấy đánh thức khỏi mê muội cúi đầu nhìn vật thể tròn quay đang nằm trên bàn, sao trong bồ đào khô lại có quả này cố giữ cho đừng lăn quay, ngưng còn giữ thì lại càng run lên nhè nhẹ

    Không phải bị phát hiện nhanh như thế chứ, chuyện vừa rồi khiến tôi có chút hối hận vì vội vã lên đây. Biết vậy ở dưới thêm vài năm tu luyện cho rồi

    Mắt không nhìn ngón tay Nhuận Ngọc đặt trên vật thể tròn quay giường như không cố ý mà ấn ấn mấy cái theo thôi quen cũ

    A đau đau..

    Đừng ấn đừng ấn ta bẹp dí bây giờ

    Mộc Mộc kêu trong im lặng

    "_Á_"

    Bị búng vào mâm ngũ quả tôi đau đến mức khóc thét, tôi vừa mới bị thương khắp người vì tu luyện đó, cả người lăn quay cực mạnh rơi bẹp xuống đất

    "_Yêu quái phương nào_"

    Một lưỡi tiễn chỉ vào tôi, cách xíu thôi

    "_Là ta là ta Minh Vương_"

    Giọng nói này..

    Kẻo bị hắn chích chích mũi tiễn tôi vội lăn ra xa đáp lại

    "_Minh Vương? _"

    "_Minh Vương lén lén lúc biến thành bồ đào trốn trong đĩa bồ đào khô làm gì? Muốn ám sát_"

    "_Ám sát gì chứ_"

    Tôi lăn sang Chúc mẫu thân không chịu hiện hình

    "_Mộc Mộc hiện thân đi con_"

    Người nhặt tôi lên

    "_Không_"

    "_Không được dỗi, con không hiệu hình phụ thân đến bắt mẫu thân sẽ không cản nổi đâu, đến đó đừng có hối hận_"

    Nhắc đến Ly Độc Ác tôi lại run

    Là con của Nguyệt Vô Yêu ư? Nhị Lang Thần đổ mồ hôi lạnh

    Mộc Mộc lặp tức hiện nguyên hình quay mặt qua một bên

    Dung nhan đó.. Thật khiếng người ta kinh ngạc đến mức hồn bay phách lạc

    Dáng vẻ đó..

    Làn da đó..

    Đôi mắt đó..

    Sống mũi đó..

    Đôi gò má đó..

    Đôi môi đó..

    Thật kỳ dịu đến không tin vào mắt mình, chúng tiên như ăn bị mắc nghẹn, cứ nhìn chằm chằm không nói nên lời

    "_Mịch Nhi_"

    "_Đào Đào_"

    "_Tiểu Cẩm Mịch_"

    "_Nương Nương_"

    Thì ra không phải do ảo giác nhớ nhung mà thấy mùi bị bánh hoa tươi có chút quen thuộc

    "_Minh Vương Ly Mộc Mộc bái kiến Điện Hạ_"

    "_Mịch Nhi_"

    Nhuận Ngọc cả người lảo đảo đứng dậy hắn không nhìn nhầm, là Mịch Nhi nguyên vẹn trong kí ức đẹp đẽ nhất của hắn nàng đang đứng ở đây chân thật biết bao, có thể chạm vào được, ôm vào được

    Ly Mộc Mộc lùi nhanh hai bước, tránh cái ôm của ai kia cố ý xa cách nói

    "_Minh Vương Ly Mộc Mộc bái kiến Điện Hạ_"

    "_Mịch Nhi, Mịch Nhi_"

    Hoa Thần chạy ra thất thố đụng bàn trước mặt nhưng không thèm để tâm ôm chằm lấy người trước mặt

    "_Mịch Nhi là con đúng không, là con đúng không? _"

    Người khóc nức nở khóc ước vai áo của tôi, tôi cũng khóc theo

    "_Mẫu thân_"

    Bầu không khí ngưng động lại, thời gian trôi chậm lại tựa như không hề di chuyển

    Tôi rũ bỏ cái kết giới khó ưa của Ly Độc Ác mọi người đều có thể nhìn thấy chân thân quả bồ đào của tôi

    Một quả bồ đào nhỏ..

    Thủy Thần vốn trầm tĩnh nhưng nãy giờ vẫn run rẫy mơ hồ cố nhìn chân thân của tôi, nhưng giây phút này người không kìm được mà đi đến trước tôi

    "_Sao lại như vậy? _"

    Chuyện gì đã xảy ra

    "_Một lời khó nói hết, ngồi xuống trước đã_"

    Linh Lan nhắc

    Nhuận Ngọc vẫn còn ngẩn ngơ nhìn khoảng trống trước tay mình, thân ảnh vừa rồi vụt biến khỏi tầm mắt của hắn giống như ảo ảnh của nàng dần dần biến tan như mọi lần, hắn đau đến mức muốn ngưng thở cứ sửng sờ ngây ngốc

    Nàng lại biến mất rồi sao?

    Lại biến mất rồi sao?

    Hắn đảo mắt tìm quanh, thấy Hoa Thần ôm lấy nàng liền ngăn ra cướp lấy tôi

    "_Mịch Nhi là nàng, là nàng mà đúng không_"

    Chúng tiên gia chỉ biết ngây ngốc nhìn theo

    Ngón tay trắng như ngọc của chàng vuốt ve từng chút đôi mày của tôi, bờ môi của tôi, gò má của tôi, đôi mắt sâu không thấy đáy. Trái tim hắn co giật dữ dội nhịp dữ dội, nhìn gương mặt hắn bỗng thấy miệng khô lưỡi khô liền cúi đầu xuống hôn nàng, chính là cảm giác này, là cảm giác này mới đúng.. Mịch Nhi đã trở về rồi cúôi cùng nàng cũng ham chơi đủ rồi

    Bị chàng hôn lấy mọi khó chịu khi biết chàng có thiên phi mới đều tan biến, thật ra lúc còn nhỏ tôi đã biết rồi, lúc ra khỏi được Yên Sơn Mộc được đưa tới Minh Giới tôi đã nghe tin này rõ ràng hơn, tôi cũng không trách nàng, nhưng mọi giận dỗi bùng lên khi nghe chúng tiên mang toàn báu vật tiên đan có thể tăng linh lực tôi lại nhớ đến việc tôi đòi kim đan nhưng chàng lại ủ mưu cùng Lão Quân dùng kẹo gạt tôi. Trong lòng tôi có chút ganh tỵ vì chàng yêu thương Thiên Phi mới hơn tôi.

    Tôi còn định về Minh Giới dỗi chàng mấy ngày bắt chàng dùng linh lực và tiên đan bù đắp. Nhưng giờ tôi không nghĩ nữa, trong lòng chàng vẫn còn có tôi.

    Nhuận Ngọc ta tha thứ cho chàng rồi..

    Tôi bị hôn đến ngạt khí, cộng thêm do dưỡng thương chưa đủ đang nằm trên đỉnh đĩa bồ đào còn mê mang đến lăn quay xuống bàn

    "Phốc" một cái tôi liền biến thành bồ đào

    "_Mịch Nhi_"

    Nhuận Ngọc ngây ngốc nhìn tôi nằm lăn dưới đất

    Sao lại như vậy? Sao biến thành bồ đào rồi, lẽ nào nào vừa rồi chỉ là ảo ảnh của Thanh Mai tạo ra thôi

    Nghĩ thế sắc mặt Nhuận Ngọc tái nhợt, bất an

    Tôi thấy vậy liền cố nhúc nhích cho chàng xem

    Nhuận Ngọc a.. a..

    Hắn đặt nàng lên tay, thấy nàng lăn nhè nhẹ

    "_Mộc Mộc vì tu luyện quá nhiều thường bị tẩu hỏa nhập ma có chút suy yếu_"

    Tẩu hỏa nhập ma? Như vậy có phải rất nguy hiểm rất đau không

    Hắn liền độ cho nàng linh lực,

    Linh lực của chàng vẫn là dễ chịu nhất..

    Hấp thụ đủ tôi liền có thể ngồi trong lòng chàng

    Nhìn bánh hoa tươi tôi làm nhớ lại chàng hình như chưa động vào miếng nào, chàng không thích nữa, hay Thiên Phi làm bánh ngon hơn của tôi

    Nghĩ thế tôi liền ục mặt lườm chàng một cái

    Nhuận Ngọc không biết hắn vừa làm gì khiến nàng dỗi nữa rồi

    Tôi không nói gì lấy bánh ăn

    Hắn không dám nhìn là vì sợ không kìm chế nổi. Giờ nàng về rồi hắn liền vui vẻ ăn bánh, mùi vị này mới đúng..

    Bầu không khí đột nhiên có sinh khí hơn hẳn, vui vẻ, nhộn nhịp

    * * *

    Ở đây có Mẫu Thân, Phụ Thân, Chúc Mẫu Thân, Ngạn Hữu, Nguyệt Hạ Tiên Nhân, tôi và chàng đang ngồi cùng nhau.

    Thủy Thần vốn nhận thư của Thượng Thần nói có chuyện liên quan đến con của họ ban đầu còn tưởng là Bạch Ngân

    "_Tiểu Cẩm Mịch nói đi, chuyện này là sao? _"

    Hồ Ly Tiên xem ra sốt ruột lắm rồi

    "_Lúc thần hồn con trôi đi, chút lí trí còn sót lại con rất lo lắng không biết chàng sẽ chiến đấu với Cùng Kỳ thế nào, thắng hay thua con muốn ở lại nhưng không được hồn phách phiêu dạt trong muôn vàn hồn phách của ma binh_"

    "_Lúc đó con thấy Chúc Mẫu Thân đang cầm ô ở đằng xa, muôn vàn hồn phách chết đi đều đang cố chui vào bên trong kết giới đó nhưng bị cản ra, con nghĩ chỉ cần chui vào bên trong thì có thể sẽ không trôi đi ở lại thêm một chút_"

    "_Hồn phách còn quá nhỏ không chui vào được cứ bị đẩy ra xa, con nghĩ nhất định phải chui vào, nhất định phải chui vào cứ như thế con thoắt một cái đã nằm bên trong một nơi rất kì lạ không nhúc nhích được_"

    Nhìn chàng như thế tôi thật đau đến vạn đau xuyên tim, rất muốn gào to tôi ở đây, tôi vẫn bên chàng nhưng không thể, hồn phách nhỏ tôi run rẫy sợ hãi

    "_Có thể nghe bên ngoài nói chuyện nhưng không thể lên tiếng, cựa quậy_"

    Bị giam như vậy tôi rất sợ, tôi thật muốn ra ngoài nhìn chàng, nhìm thêm một chút tôi nghe bên ngoài có người nói về chàng. Tôi rất sợ, chàng làm tất cả mọi thứ cuối cùng cũng không giữ được tôi, đừng cho chàng biết, đừng, chàng đã đau khổ đủ rồi, đừng dày dò chàng thêm nữa

    "_Sau đó Chúc Mẫu Thân sinh con ra, lúc Ly Độc Ác nhìn thấy chân thân con vẻ mặt thế này này, hết đem ta vứt ở ngoài cho người ta nhặt thì chính là bắt con phải biết bay, biết phun lửa, con rõ ràng là quả bồ đào làm sao có thể phun lửa chứ, không có kiến thức. Còn luôn nói tại sao không sinh ra một cây trúc hay một con nhện chứ_"

    Tôi diễn tả vẻ mặt của Ly Duy Quân mà tôi căm ghét hừ hừ

    "_Lớn lên con muốn đi nhưng Ly Độc Ác không cho_"

    "_Huyên Thuyên Tản có thể tập trung hồn phách nên có kết giới vô hình để những hồn phách đừng xâm nhập, Mộc Mộc vào bụng ta ta cũng không rõ, nhưng hôm đó ta có mang theo Viêm Thủy Ngọc bên người nên ánh sáng mới có thể để hồi sinh Mộc Mộc_"

    Chỉ có thể hồi sinh một lần, có nghĩa là nếu người chết lần hai thì sẽ không hồi sinh được lúc ở Vong Xuyên, Mộc Mộc chỉ còn một chút hơi tàn thì được cải mệnh nên không thể coi là chết đi được. Vì thể mới hồi sinh được

    "_Tuy nhiên dù là Bồ Đào nhưng Mộc Mộc tuổi thọ chỉ như là người thường_"

    Ít nhiều cũng có ảnh hưởng đâu có gì có thể hoàn mĩ đâu. Thế gian vẫn nhièu chuyện bất lực

    Người thường tức là Mịch Nhi chỉ có thể ở bên cạnh hắn một thời gian ngắn ngủi rồi hắn lại mất đi nàng

    Tại sao?

    Hắn chỉ vừa vui vẻ một chút..

    Vẻ mặt những người còn lại cũng hoang mang tột độ

    Kinh hãi..

    Rầu rĩ..

    "_Đó là trước kia thôi_"

    Tôi an ủi chàng, tôi lúc trước từng già từng chết đi

    "_Trước đó Mộc Mộc sinh mệnh yếu ớt ngắn ngủi nhưng mất đi vẫn nhập vào luân hồi sau 18 năm sau sẽ trở thành quả của một cây Bồ Đào nào đó, ta cảm nhận khí mang nó về phục hồi kí ức_"

    Nhuận Ngọc mừng rỡ 18 năm có là gì hắn có thể chờ, 18 năm thôi chớp mắt một cái là có thể gặp nàng. Lúc trước hắn tuyệt vọng từng giây từng phút đều là cực hình, nhưng giờ hắn có hi vọng để đợi chờ, 18 năm có là gì

    "_Sau đó Ly Độc Ác âm mưu đen tối thường là canh trước muốn chặt cây của con, có khi còn tạo kết giới giấu con đi_"

    Nói ra thì hắn cũng có chút lương tâm nếu hắn thật muốn giết tôi thì tôi thật sự thảm bại với hắn rồi, hắn chỉ muốn tôi biến đi đâu đó không làm phiền cuộc sống của hắn nữa

    Linh Lan có chút khổ sở vất vả trăm bề mới tìm được

    "_ Cuối cùng cũng tìm ra một cách đó là dùng một giọt nước ngâm Viêm Thủy Ngọc cùng sương sớm trên hoa Địa Ngục trên Phù Vân uống. Uống một lần có thể kéo dài tuổi thọ 10 năm, uống mỗi ngày để không bị phản phệ_"

    Dù gì nàng cũng mang nó trong bụng bao lâu, chịu đau đớn để sinh ra. Khi xưa Quân Duy vốn là oán hận của thế gian cho hồn phách cứu đứa con trong bụng Yên Chi nên hòa với Ly Duy Quân làm một nên có chân thân là nhện. Nhưng nàng không có con trong bụng thì như na tra khi xưa trở thành một đứa bé nhưng vẫn giữ được thần hồ chân thân bồ đào. Nàng nuôi nó lớn lên sao không thương. Chàng có lẽ cũng ngộ ra điều này nên cũng không quá tàn nhẫn nhưng chính là không chấp nhận đứa con chàng mong chờ lại biến thành con của người khác, còn không có tiền đồ đến mức giữ chân thán cũ, một quả bồ đào vô dụng phải chi như chàng nói: Miễn Cưỡng là một cây trúc hay một con nhện.

    Ít nhất chàng có thể xem nó là con, tự nhiên trúc và nhện kết hợp lại sinh một quả bồ đào, cả lục giới sẽ cười hắn bị cấm sừng

    "_Quân Duy không muốn qua lại với tiên giới ta sợ chàng nổi điên nên không dám đưa nó ra khỏi Yên Sơn Mộc_"

    Nhưng bây giờ Mộc Mộc đã là Minh Vương có thể tự do một chút rồi

    "_Ly Độc Ác giăng kết giới ở Minh Giới không cho con đi đâu hết, con càng phá càng bị thương, hôm nay người đã bế quan rồi nên Chúc Mẫu Thân đưa con đi_"

    Tôi còn muốn tạo cho chàng bất ngờ vào phút chót ai ngờ bị chàng làm cho lăn quay nhớ lại còn thấy đau hừ hừ.

    Thấy nàng tỏ thái độ với mình, Nhuận Ngọc không hiểu đưa tay xoa đầu nàng

    Nguyệt Vô Yêu đúng là rất căm hận Thiên Gia.. Chuyện này đúng là ghét của nào trời trao của nấy, cưới một người vợ là tiên thì không nói, sinh con còn là Thiên Hậu

    Cứ như thế tay bắt mặt mừng Nhuận Ngọc thậm chí không muốn thả tôi ra cho tôi ôm phụ thân một cái, cứ giữ khư khư không chịu buông ra. Nàng làm sao hiểu hắn sợ chỉ cần buông ta nàng sẽ tan biến.
     
  2. T Binh Phuong

    Bài viết:
    5
    Ngoại Truyện Có Một Loại Đao Đớn Như Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc trời đã dịu ngã sang màu Nhuận Ngọc nhìn tôi nằm trong lòng mẫu thân nói này nói kia có chút ganh tỵ. Hắn muốn ôm nàng giữ lấy nàng, muốn nàng nói chuyện với hắn, càng nhìn hắn càng lo lắng, lo Hoa Thần, Thủy Thần chuyện trước kia bắt nàng rời xa hắn

    Mặt hắn trắng bệch..

    Sau đó nàng sẽ bỏ rơi hắn..

    Hắn lại một mình..

    Hắn từng hi vọng nàng vẫn ở Lạc Tương Quan không cần gã cho hắn, ở bên cạnh hắn. Chỉ cần nàng còn sống có thể cười nói vui vẻ hắn nhìn từ xa cũng được

    Nhưng giờ hắn sợ..

    Sợ đến tứ chi lạnh cóng..

    Nhìn nàng nói cười vui vẻ thế kia, nàng sẽ về với Hoa Thần bỏ rơi hắn..

    "_Mịch Nhi chúng ta về Tuyền Cơ Cung thôi_"

    Hắn không nhịn được bật dậy

    Nói xong câu này vẻ mặt mọi người có chút kì quái. Chỉ có Ngạn Hữu là bình tĩnh mà thôi..

    Nghĩ đi nghĩ lại tôi nói

    "_Ở đó không phải có Thiên Phi sao_"

    Giành chổ của người ta có chút không đúng mặc dù tôi có chút tiếc nuối. Ổ mây mềm của tôi, khu vườn của tôi trồng. Chắc chắn vì nuối tiếc nên tôi mới cảm thấy có chút khó chịu

    Nhuận Ngọc hơi khựng lại..

    Nguyệt Hạ Tiên Nhân nhìn vẻ mặt của tôi



    "_Quả nhiên là ghen rồi_"

    Nàng là đang ghen sao

    Tôi lấp liếm

    "_Làm gì có_"

    "_Ngoan về thôi_"

    Hắn nữa ôm nữa đẩy nàng trở về phòng

    * * *

    Chúng tôi đi rất chậm suốt đường đi chàng cứ nghiêng mặt nhìn tôi chầm chầm cứ như sợ chớp mắt một cái tôi lại biến mất cứ như thế tới Tuyền Cơ Cung. Thanh Mai lủi thủi mở cửa nhưng không vào chỉ khi chúng tôi đi qua thềm cửa liền đóng cửa lại

    Nương Nương về rồi.. Người thật sự về rồi..

    Nhuận Ngọc sửng sốt, Thanh Mai vẫn chưa dọn dẹp sao?

    Tôi bước vào trong nhìn những thứ trong phòng trái tim tôi lập tức khó chị khi nhìn thấy nữ tử đang ngồi cạnh thư án của chàng tôi mới hiểu ra..

    Trên đời thì ra có một loại đau đớn như thế, không đơn giản chỉ là đau đến khắc cốt ghi tâm, ghi lòng tạt dạ..

    Thì ra có một loại hành hạ dã man như thế không chỉ là lốc xương xẻ thịt, không chỉ là moi tim uống máu

    Trên đời có một loại vết thương như thế cứ ngỡ đã lành nhưng lại luôn đau đớn dữ dội bên trong, ngày ngày làm độc hủy hoại

    Thì ra có một loại chấp niệm như thế rõ ràng đã biết đã rõ, cũng đã cố tỏ ra không sao nhưng lại bị chính trái tim đó đánh bại lại tự lừa mình dối người

    Tôi nhìn cô ta, cô ta giường như cũng đang nhìn tôi nụ cười cô ta trong trẻo vui vẻ biết bao, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt tươi tắn không hề lo nghĩ lòng tôi lại chua xót đau đớn kịch liệt biết bao..

    Cứ nghĩ chàng mỗi ngày đều ôm ấp cô ta, yêu chiều cô ta, nâng niu cô ta trên tay ở cạnh cô ta ngày đêm, chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ cho cô ta như lời đồn đãi lòng tôi lại không ngừng chảy máu

    Còn đau hơn trúng đòn Cùng Kỳ khi đó, đau hơn cả những lần tu luyện tẩu hỏa nhập ma bị phản phệ đau đớn của tôi khi đó

    "_Mịch Nhi, ta xin lỗi_"

    Câu này của chàng làm cho tôi có cảm giác mình vừa chịu qua muôn vàn đau đớn dày xéo trên thế gian không có nổi đau nào không trãi qua.

    Đau quá..

    Một dòng máu nóng chảy xuống khóe miệng tôi..

    "_Mịch Nhi, nàng sao vậy? _"

    Chàng tiếp tục cho tôi linh lực, chàng sợ tôi sẽ tan biến. Tôi cũng sợ mình sẽ tan biến

    Chân thân tôi vốn rất yếu lúc sáng chàng độ linh lực cho tôi nhưng chung quy không thể độ nhiều một lần

    Giờ lồng ngực tôi đau quá, nước mắt tôi rơi lã chã

    "_Đừng khóc Mịch Nhi, Đừng khóc mà_"

    Sao tôi có thể không đau chứ tôi đâu phải là sỏi đá mà không biết buồn biết rơi lệ

    Tôi nhìn chăm chăm nữ tử đó lòng càng quặn thắt

    Cô ta giường như đang nhìn tôi.. cô ta.. cô ta giống tôi như đúc nhưng chỉ là.. một hình nộm một hình nộm y như thật

    Mái tóc đó..

    Dây đeo bồ đào đó..

    Chân mài đó..

    Ánh mắt đó..

    Sống mũi đó..

    Gò má đó..

    Đôi môi đó..

    Biểu cảm tinh nghịch đó..

    Cả quần áo nữa..

    Dây tơ hồng trận chiến năm đó tôi đã đánh mất nữa..

    Tất cả đều như lưỡi dao đâm vào tim tôi khoét từng lổ nhỏ

    Khi mới bước vào phòng tôi đã thấy muôn vàn mộng kiến bay lơ lững, có kí ức của chứng tôi, lúc ở Lạc Tương Quan, lúc lịch kiếp, lúc ở Thiên Cung

    Bên cạnh đó cũng có những ảo cảnh trong giấc mơ của chàng, tất cả đều có tôi, tôi nằm trong lòng chàng, tôi cười với chàng, tôi làm nũng tôi đòi ăn, đòi linh lực, đòi chàng đấm bóp, bốc hạch đào cho chàng..

    Ảo cảnh nhiều vô số kể chàng dẫn tôi đi khắp nơi mà tôi muốn, không bắt tôi quanh quẩn ở thiên cung nữa, cứ thế không bao giờ trở về

    Trái tim tôi đã đau đến không thể đau hơn..

    Những ngày qua chàng đều sống như thế ư?

    Giam mình trong ảo cảnh giả dối, mơ những giấc mơ cùng tôi vui vẻ cười đùa cứ như chưa từng mất đi tôi.. Tôi chưa từng hồn phi phách tán, chưa từng bỏ chàng mà đi

    Trong ảo cảnh đó tôi gọi tên chàng, chàng vui vẻ biết bao, mãn nguyện biết bao

    Rõ ràng biết là giả nhưng nhủ lòng đừng tỉnh lại để tiếp tục ôm tôi ở bên cạnh

    "_Mịch Nhi đừng khóc, ta đau_"

    Ngạn Hữu từ ngoài nhìn vào trong Tuyền Cơ Cung ngày đó khi hắn chứng kiến những mộng ảo lơ lửng bay bên hồ Ngọc Tuyền âm thanh từ mộng ảo phát ra mơ hồ lúc gần lúc xa khó nắm bắt nhưng là giọng nói trong trẻo của nàng. Nhìn Điện Hạ ôm hình nộm âu yếm dịu dàng thì ngồi bên Ngọc Tuyền mà hôn thì hắn chỉ muóin rút kiếm ra đâm, đâm đến chết mới thôi, như thế mới là giải thoát..

    Điện Hạ đã không giữ được lời hứa với nàng..

    Hứa sẽ sống tốt..

    Như vậy có xem là sống tốt không..

    Thì ra chính vì thế mà người ngày ngày vui vẻ

    Vì thế mà người đem Tuyền Cơ Cung cho cô ta

    Vì thế mà Thanh Mai khóc, nó đau lòng

    Nó kiệt sức vì phải làm quá nhiều mộng ảo

    Cô ta không ra ngoài vì không thể ra

    Cô ta cần đan dược không phải vì bệnh..

    Thì ra không đến mộ nàng không phải là vô tâm mà đối với người nàng chưa từng mất đi

    Người ôm hi vọng đó mà tiếp tục tồn tại..

    Cuối cùng cũng tìm ra lí do tồn tại..

    Không hề dễ dàng để chịu đựng nỗi đau từ bên trong. Dù chúng ta đủ hiểu biết rằng những tổn thương đó sẽ không bao giờ lành lại điều gì đó tốt đẹp và bị đánh mất còn hơn là không bao giờ có nó, nếu không có mộng ảo Điện Hạ phải làm sao..

    Tôi khóc trong lòng chàng

    Bởi vì quá đau đớn mà tôi biết rằng trái tim của chính mình vẫn còn và càng lúc càng yêu nàng nhiều hơn,

    Nỗi đau chỉ là một vết bầm bên ngoài thôi, mà vẻ ngoài thì có thể giả dối, che lấp bằng những thứ khác, như tác hại của nó mới là vết bầm tận sâu bên trong bản thân luôn biết nó tồn tại, nó đau, nó rỉ máu

    "Chàng đã biết rõ đó là lưỡi dao là kịch độc tại sao vẫn muốn đem đặt trong tim của chàng, đặt vào nơi yếu mềm nhất của chàng, dẫu có những lúc tim bị đâm đến rỉ máu, dẫu đau đến thần hồn phách lạc, điên điên dại dại vẫn không luyến tiếc không muốn buông ra, không muốn từ bỏ, càng ôm trong lòng càng muốn giữ lấy nó, càng hoảng sợ một ngày sẽ mất đi!"

    "_Mịch Nhi, ta yêu nàng_"

    Không gì có thể diễn tả được tình yêu hắn dàng cho nàng, hắn chỉ biết ngu ngốc nói ra năm chữ này, năm chữ hắn đã nói hàng ngàn lần hàng vạn lần..

    Sợ nhất là người có duyên nhưng không có phận.. Hắn sao chịu được duyên phận họ chỉ thể ở có thế thôi

    Rồi nàng ta biến..

    Bỏ hắn lại cô độc đau đớn vạn năm

    Nước mắt là thật, đau lòng là thật, mọi thứ bây giờ hắn đang giữ đều là thật, hắn mừng như điên. Cho dù mộng ảo trước kia là giả đi nữa, nhưng cảm xúc là thật hắn vui thật, hạnh phúc thật,

    Sợ nhất là đột nhiên nghe không được nghe giọng nói của nàng, sợ nhật là Thanh Mai yếu sức, dù độ bao nhiêu linh lực nhưng đau buồn nó vẫn yếu sức.. Ta rất sợ rất sợ

    Yêu nàng là tự nguyện, cho dù đau thế nào ta cũng không hối hận.

    "_'chỉ nguyện kiếp sau'. Đối với ta nó xa vời biết chừng nào.. Ta không có được nàng, mất nàng rồi ta mất tất cả_"

    Hắn làm gì có kiếp sao chứ?

    Hắn hận Cùng Kỳ cũng hận chính mình

    "_Chàng biết không ta mấy nghìn năm qua ở Yên Sơn Mộc đều không quan tâm gì cả ngày ngày ăn no rồi chạy vào thạch động, cũng chưa bao giờ thật sự mãnh liệt cầu xin Ly Duy Quân co ta ra ngoài, vì ta nghĩ sớm muộn gì ta cũng tu luyện được, cho dù bao lâu, trăm, nghìn năm, vạn năm chỉ cần ta không ngừng cố gắng, để có thể bảo vệ được chính mình cũng có thể về Thiên Cung cho chàng thấy ta thật sự rất lợi hại ta đã trưởng thành, chàng có thể yên tâm không cần lo cho ta nữa dù nhìn chàng một cái ta cũng cam tâm tình nguyện. Nếu ta biết chàng như vậy thì bất chấp mọi giá, dù là đau đớn nào ta cũng quay trở về_"

    Lúc nàng một tuổi thì tin tức chàng có Thiên Phi mới cũng được Chúc Mẫu Thân ũ rũ nói với Ly Độc Ác, lúc đó có lẽ người chưa biết việc tôi vẫn có ý thức của trước kia mà

    Ly Độc Ác nói

    "_Chuyện của hắn nàng quan tâm làm gì_"

    Chúc Mẫu Thân ngẩn mặt lên trời nhìn mây trời lảng vảng thở dài

    "_Tình yêu lớn đến thế nào thì cũng thế thôi. Mới đó vừa mất đi quay đi đã có người mới. Thế gian này còn gì tàn nhẫn hơn.. Còn gì có thể tin tưởng được_"

    Tôi thấy người nào đó đang vô tâm thản nhiên đột nhiên ôm chặt Chúc Mẫu Thân nhưng nói gì

    Có điều tôi biết chàng có người mới rồi..

    Chàng không cần phải đau khổ như tôi lo lắng nữa..

    Chàng đã sống tốt như tôi muốn..

    Tôi thấy rất nhẹ nhõm..

    Cứ thế mà tiếp tục cố gắng tu luyện, mong chờ ngày nào đó gặp được chàng. Dù tôi không là Thiên Hậu nữa không có tình yêu to lớn của cnàng như trước kia nhưng chỉ cần trong lòng nàng có tôi, một chút thôi

    Thật ra Chúc Mẫu Thân không đơn giản mà sợ tôi không chấp nhận được người vừa mất đi tôi mà đã có người khác..

    Khi người quyết định được.. thì lại sợ chàng có người mới rồi tôi linh lực thấp kém sẽ bị ức hiếp khổ sở trên Thiên Cung cho nên dì xót xa nhưng vẫn để cho Ly Độc Ác bắt tôi tu luyện theo ý hắn

    "_ Nàng trở về đã là một chuyện vô cùng tốt rồi_"

    Cả người tôi lắc lư đến khi nằm trên ổ mây mềm mại. Nó chỉ thuộc về tôi thôi, vãn ấm áp như xưa. Chàng độ cho tôi linh lực cho tôi dần phục hồi sức

    "_Thế nào rồi_"

    Tôi gật đầu

    "_Khỏe hơn một chút rồi_"

    Nói xong câu đó tôi lặp tức cảm thấy không khỏe..

    Đêm đen tĩnh lặng hắn nhìn người con gái trong lòng mình trong bóng tối không thấy rõ đường nét nhưng có vẻ nàng ngủ say lắm, hắc cẩn thận dùng một sợi dây buộc vào cổ tay nàng bước ra ngoài

    Thiên Lao

    Khi nàng mới mất mỗi ngày hắn đều đến nhìn bộ dạo đau đớn của họ hắn mới cảm thấy có chút ai ủi gì trả thù được cho nàng một chút. Sau đó thì không đến nữa trong lòng hắn nàng chưa bao giờ mất đi thì sau còn nhớ đến bọn họ được, hắn rất muốn đưa nàng đến đây nhưng lại sợ nàng nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa sợ,

    Quả cầu chứa muôn ngàn tia sét đột nhiên dừng lại La Uyển Uyển run run khó khăn mở mi mắt của mình ra nhìn người trước mắt tuy mờ ảo nhưng khắc sâu trong tâm trí nàng

    Là Điện Hạ..

    Rất lâu rồi người chưa từng đến đây.. Từ khi người có Thiên Phi mới

    La Uyển Uyển cố gắng thở không khí của cô như bị rút cạn hoàn toàn phải khó khăn lắm cô ta mới có thể thở được, cả người gầy gò rũ rượi chỉ có xương bộc da toàn thân tím tái như một người bị ngâm trong nước băng lạnh lâu năm. Tím tái run rẩy không thôi

    Cô ta đưa mắt nhìn Điện Hạ người vẫn đứng đó, im lặng như trước kia đứng nhìn bọn họ như nhìn một ngọn cỏ cọng rau nhạt nhẽo vô cùng

    "_Ng.. ười ngư.. ơi người đã nói, đã nói sẽ.. _"

    Cô ta thở khì khì lời nói chữ rõ chữ không giống như một lời trăn trối của kẻ sức tàn lực kiệt sắp chết

    "_Ng.. ng bảo.. sẽ giúp.. đỡ.. gia gi.. tộc gi.. tộc của ta, sẽ.. để ta.. có được.. thứ.. mà.. mà ta.. muốn.. cả.. đời bảo.. vệ ta.. _"



    Nhuận Ngọc nhìn cô ta nhếch miệng cười

    "_Đúng vậy, ta từng nói nếu ngươi có thể cho ta hồng liên nghiệp hỏa ta nhất định để Khổng Tước Linh Sơn các ngươi không thua kém bất kì ai, để cho ngươi có được cái danh vị mà ngươi mong muốn, quyền lực mà ngươi mong, thậm chí ngươi còn có thể muốn nhiều thứ hơn khó khăn tới đâu chỉ cần có thể ta cũng sẽ cố gắng đáp ứng nhưng ngươi lại làm hại Mịch Nhi của ta, ta không thể tha thứ_"

    Hắn không bao giờ tha thứ cho bất kì người nào dám tổn thương Mịch Nhi của hắn

    "_Ta vẫn không quên lời hứa của mình gia tộc của ngươi bây giờ rất tốt, ngươi vẫn là Tĩnh Phi mà ngươi mong muốn cho dù ngươi phạm lỗi gì ta cũng không giết ngươi_"

    Không giết.. sống thế này còn không bằng chết đi..

    Tĩnh Phi..

    Nàng tự mỉa mai chính mình nàng thừa biết đó chỉ là một cái tên khác mà người đặt cho thôi..

    Địa vị của nàng còn không bằng nô tỳ của cô ta..

    Nô tỳ của nàng ta cả tiên nhân khác cũng phải kính nể mấy phần cũng vì sợ phật lòng nàng ta

    Dựa vào đâu mà cô ta được cưng chiều nâng niu như bảo bối, trong khi nàng là công chúa của cả một gia tộc lớn nhưng lại bị chà đạp không thương tiếc

    "_Ta nhất định để ngươi sống thọ hết sức có thể không bao giờ chết đi_"

    Không bao giờ chết đi ư?

    Nhuận Ngọc trích máu ngón tay bóp miệng cho cô ta uống

    "_Người.. ng.. ười.. dà.. y dò ta.. bao.. lâu.. vẫ.. vẫn.. chư.. a.. chưa đủ.. ủ sa.. sao? _"

    "_Đủ? Với những gì ngươi đã gây ra cho Mịch Nhi a làm sao lại dễ dàng tha thứ cho ngươi được. Nàng ấy đâu có làm gì ngươi đâu, nàng ấy đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao cho dù ngươi có trở thành Thiên Phi nàng ấy cũng không căm ghét ngươi không tranh giành với ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn đối xử với nàng ấy như thế_"

    Tim hắn đau nhói, chỉ cần nhớ lại Mịch Nhi phải chịu đau đớn khổ sở thậm chí hồn phi phách tán

    "_Đối xử tốt? Ngay từ nhỏ cô ta đã tranh giành với ta, cô ta giành Điện Hạ với ta_"

    Tiếng gào thiết của cô ta vang trong cổ họng như muốn đứt ra, rỉ máu từ bên trong

    "_Lúc ở Lạc Tương Quan sao khi cùng nhau chiến đấu với Thủy Quái trở về ta nói hơi đói, chỉ vì Điện Hạ đưa cho ta một cái bánh đậu đỏ mà cô ta lại bắt người phải tránh xa ta ra, chính miệng ta nghe cô ta nói: Sau này không được cho tỷ ấy ăn nữa, muội không cho ca đi cùng tỷ ấy nữa đâu_"

    Lúc ở Lạc Tương Quan..

    Đã rất lâu hắn đã quên mất mình từng đưa bánh cho cô ta..

    Bảo hắn tránh xa cô ta sao

    Khi đó..

    Hắn từ chổ Yên Tang quay ra thì thấy một bóng dáng nho nhỏ ú nu chỉ khoảng 11-12 chạy ào ra chặn trước mặt hắn

    Vẻ mặt hồng hồng dường như đang cáu giận vì chuyện gì đó

    "_Muội tha thứ cho ca rồi_"

    Nữa tháng trước vì chuyện nàng bỏ trốn với Ngạn Hữu xuống phố chơi bị hắn bắt về, còn để nàng bị Thủy Thần phạt roi nên nàng giận không thèm nhìn mặt hắn bấy lâu

    Đây là vẻ mặt đã hết giận sao? Hắn lại cảm thấy nàng càng lúc càng giận hắn

    "_Muội tha thứ cho ca rồi, ca không cần phải rầu rĩ nữa_"

    Nàng giơ tay ra trước mặt hắn

    "_Bánh đậu đỏ của muội đâu? _"

    Lúc trước chỉ cần ra ngoài thì ca luôn mang bánh hay đồ ăn ngon, do mấy ngày nay do giận dỗi nên không có bánh ăn, đồ ăn ở Lạc Tương Quan chán phèo

    Hắn ngồi trước mặt nàng, hết giận rồi sao mấy ngày liền không có ai chạy theo nhõng nha nhõng nhẽo đúng là có chút buồn chán

    "_Sao muội biết ta có bánh đậu đỏ_"

    Hắn đâu có nói khi về sẽ mua bánh đậu đỏ đâu

    Cẩm Mịch nhìn trên người hắn, nhón gót lục lội khắp người hắn quả nhiên không còn nữa

    "_Muội biết ngay mà, ca mang bánh cho Nhị tỷ rồi chứ gì đó là bánh của muội là của muội mà_"

    Nghe nói ca về rồi nên Cẩm Mịch mới chạy ra xem, đương nhiên là chờ ca ấy mang bánh dỗ ngọt rồi, nhưng ca ấy lại mang bánh cho nhị tỷ ăn, mất một cái không nói giờ không còn cái nào nữa, nàng thấy rõ là tỷ ấy chỉ lấy một cái thôi mà

    Tính ham ăn vẫn không thay đổi hèn gì lại mang vẻ mặt cáu giận đến tìm hắn

    Thấy Nhuận Ngọc không chịu nói, e là cứ đà này cả bánh cũng không có mà ăn

    "_Hay hay là, ca đi mua cái mới đi_"

    Không phải ca bay cái vèo một cái là tới sao? Đi một chút cũng không sao

    "_Ta nghĩ muội không muốn gặp ta nên đã đưa bánh cho Yên Tang mang vào phòng muội rồi, lát muội vào phòng sẽ có bánh ăn thôi_"

    Nghe đến bánh lặp tức vui vẻ lên nhỉ gò má phúng phính, miệng lại cười tươi rói

    "_Vậy mới được muội vào ăn đây_"

    Đi nữa đường muội ấy lại chạy ù tới

    "_Tỷ ấy được phép ra ngoài thì đi mà mua bánh ăn, muội không đi được sao tỷ lại ăn của muội mất một cái bánh chứ_"

    Nàng chu môi mà bảo

    "_Sau này ca không được mang bánh cho tỷ ăn, muội không cho ca đi cùng với tỷ ấy đâu_"

    Thì ra cô ta nghe được câu đó đến bây giờ vẫn để trong lòng..

    "_Cho dù lúc đó muội ấy có nói gì thì lúc đó muội ấy chỉ là một đứa trẻ thôi_"

    "_Người.. người lu.. luôn mang chuyện cô ta là một đứa trẻ ra bào chữa_"

    Trong người cô ta vĩnh viễn là một đứa trẻ cần người yêu thương chăm sóc cho dù cô ta gây ra chuyện gì cũng có thể thông cảm

    "_Nhưng cô ta đã chết rồi người cũng đã quên mất cô ta sống một cuộc sống mới hahaha đáng đời_"

    "_Mịch Nhi của ta chưa từng chết đi_"

    Hắn đưa tay sờ sợi dây trên cổ tay mình vẫn cảm nhận được hơi ấm và mạch đập nhè nhẹ của nàng

    Nàng vẫn còn ngủ, không hề biến mất

    Nhuận Ngọc khởi động lại sét liếc Cùng Kỳ một cái hắn vẫn sống không bao giờ được phép chết đi

    Trở về phòng hắn nhìn nàng..

    Vẫn còn..

    Hắn đưa tay vuốt ve nàng lưu luyến không rời..

    Mịch Nhi..

    Mịch Nhi..

    Mịch Nhi..

    Hắn khoong biết gọi thầm biết bao nhiêu lần..
     
  3. T Binh Phuong

    Bài viết:
    5
    Ngoại Truyện Ngọt Ngào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhuận Ngọc thức từ rất sớm, vừa mở mắt ra nhìn, vẫn còn..

    Trái tim hắn run rẫy..

    Vẫn còn nàng vẫn nằm trong vòng tay hắn, không phải là giả, không phải là mơ..

    Nàng vẫn rất ấm áp..

    "_Mịch Nhi, nàng về thật rồi sao? _"

    May quá..

    Ta thật sự rất vui mừng..

    Hắn thức sớm trời còn tối không phải vì có việc ở Cửu Vân Điện mà là muốn bay đến Đỉnh Phù Vân lấy sương sớmm trên hoa Địa Ngục cho nàng. Hắn không yên tâm giao việc này người khác dù kịch độc chạm vào là chết của hoa Địa Ngục với thần tiên mà nói thì không đáng ngại nhưng lỡ kịch độc bám phải, không sạch sẽ, với Viêm Thủy Ngọc lại bị ảnh hưởng gì đó thì sao? Không có tác dụng thì sao? Cẩn thận vẫn hơn

    Nhuận Ngọc lấy một sợi dây kì lạ buộc vào cổ tay hắn và nàng

    Mịch Nhi ta lo sợ biết chừng nào..

    Sợ khi quay lại nàng đã biến mất..

    Tối qua bị chàng dày dò thảm hại đến khi tôi thức dậy liền cảm nhận được sự nhức mỏi khắp tứ chi. Thật độc ác á..

    1 khắc sau

    "_Ranh con này sao ngươi phiền phức thế hả, ngươi lại quậy chổ của ta rồi_"

    Nguyệt Hạ Tiên Nhân nhìn đám tơ hồng bị tôi và Thanh Mai vò rối tức đến nổi đóa, vừa rồi còn ngay ngắn mà giờ lại rối tinh rối mù thế thì việc hôm nay sao có thể làm xong, lão còn có hẹn với Duyên Cơ á

    "_Con chỉ muốn tìm tơ hồng của Minh Giới thôi_"

    Nghe tôi lên Thiên Cung cũng vài người muốn nhờ vả nhưng Minh giới cách biệt cũng khó mở miệng, họ ngày ngày than vãn với ta là Minh Vương các đời trước đối với ai cũng không mặn không nhạt, từ Yêu, Ma, Nhân, Tiên, Thần đều không qua lại chỉ có mua bán sòng phẳng thôi. Không ai hiểu cho những người nhỏ bé như họ cũng muốn cưới người ở bên ngoài á.

    "_Minh Giới, Minh Giới các người bao đời yêu lấy nhau thì cứ chọn quách ai cho xong. Còn không thì đến Miếu Nguyệt Lão cúng kiến đàng hoàng. Thấy nhân duyên tốt thì ta nối cho bây giờ ngươi lục loạn xạ, ta làm sao mà giải quyết_"

    Minh giới, người, yêu, ma, tiên không rõ không phải ai cũng có tơ hồng đâu, buổi hẹn hò lãng mạng của ta

    "_Ranh con này ngươi vừa về đã gây rắc rối rồi_"

    Người kéo mặt tôi

    "_uổng công ta chuẩn bị nhiều bánh ngon gọi ngươi đến ăn, giờ thật hối hận. _"

    Bao lâu không gặp nhớ biết bao giờ bị phá hủy hết, ranh con vẫn là ranh con

    "_Minh Giới đã lâu không qua lại với ai có chút ngại ngùng, dù gì con cũng là Minh Vương cho nên.. _"

    Phải giúp đỡ một chút nhưng hình như vừa bị tôi phá rối rồi

    "_Minh Vương? Ai cũng biết Minh Giới suy sụp trong tay ngươi từ một nơi giàu có nhất lục giới chuyển sang bán trái cây. Người trong Minh Giới đúng là toàn quái gỡ lại để con nhóc kém cỏi như ngươi lên làm chủ _"

    Nhắc đến kém cỏi tôi lại tức, rõ ràng tôi rất lợi hại á

    "_Gì chứ linh lực của con so với trước đã khá hơn rất nhiều rất nhiều_"

    Do Ly Độc Ác sợ mất mặt nên về khoản này cũng coi như là rất chu toàn

    "_Lợi hại, nào nào cho ta xem xem, có giỏi thì thi triển cho ta xem xem_"

    1 khắc sau

    "_Đứng lại ngươi đứng lại cho ta, người đâu bắt lấy nó_"

    Hồ Ly Tiên tức đến run người mặt đỏ bừng bừng, run rẩy chỉ mặt tôi

    Tôi lặp tức nhanh chân co cẳng chạy mất. Tôi không muốn bị người khè lưỡi thiêu chết đâu huhu

    Nguy hiểm thật..

    "_Bắt nó lại ta đánh tét mông_"

    Hồ Ly Tiên cùng lực lượng hùng hổ của An Nguyệt Điện rầm rầm rộ rộ chạy, dùng mọi cách để bắt tôi trở lại

    Sáng tôi muốn đến chổ Mẫu Thân nhưng nghe người cùng Phụ Thân, Chúc Mẫu Thân uống trà tâm sự rồi nên tôi không dám làm phiền

    Bây giờ phải chạy đến đó lánh nạn..

    "_Huhu cứu với_"

    * * *

    Tới tận trưa nắng gắt tôi mới hì hụt lau mồ hôi lén lút lăn về Tuyền Cơ Cung an toàn

    Hồ Ly Tiên thật đáng sợ á. Còn rũ cả người của Nhân Duyên Phủ đến bắt tôi

    Tôi lăn qua bật thềm cảm thấy an toàn liền hiện hình đóng cửa vào trong

    "_Nhuận ngọc chàng làm sao vậy? _"

    Vừa về là thấy chàng co ro bên trong giống như vừa trãi qua trận đau đớn kịch liệt, đau đến tâm trí ngây dại không biết chuyện gì nữa



    "_Mịch Nhi nàng đi đâu _"

    Vừa về hắn chỉ thấy cả tẩm điện trống trơn không có một ai, sợi dây hắn buộc cho nàng rơi trên mặt đất lạnh lẽo tội nghiệp

    "_Lúc sáng ta đến An Nguyệt Điện_"

    Đến đó gây họa

    "_Nàng tháo ra sao_"

    Sợi dây đó là nàng tháo ra sao, hắn cứ tưởng nàng chưa từng trở về, hắn lại mơ thấy ảo cảnh..

    "_Ta không biết nó là cái gì kéo dài quá thấy vướng nên tháo ra_"

    Không phải tôi lại làm sai gì chứ

    Bình thường nàng ngủ tới trưa mới chịu ló đầu ra, lúc đi hắn thấy dây có nhúc nhích rồi nằm im cho rằng nàng trở mình thôi. Nhưng lúc về không hề thấy nàng. Làm sao chàng biết tôi đang ngủ thường bị Ly Độc Ác ném ra ngoài tập luyện nên vẫn còn chút dư âm, mà thức sớm

    Hắn sợ hãi biết chừng nào..

    Đau đớn biết chừng nào..

    Hắn như phát điên..

    Ảo cảnh chân thật như thế, sao lại tan vỡ..

    Sao lại dày dò hắn đến lần khác..

    Cho hắn hi vọng rồi lại tuyệt vọng..

    Trong khi tôi còn không hiểu sao chàng lại đau đớn như thế, chàng sợ tôi biến mất sao? Thì bên ngoài có tiếng ồn ào

    "_A lúc nãy cửa mở bây giờ đóng rồi, chắc chắn là trốn bên trong_"

    "_Á thúc phụ của chàng tới rồi huhu_"

    Người nào đó vừa nhìn thấy nàng thì như uống phải linh đan diệu dược cả người bình phục khỏe mạnh nhưng nghe nàng nói thì giở khóc giở cười suýt nội thương. Người nào hôm qua còn nói sẽ không để hắn lo lắng nữa vậy mà quay qua quay lại đã đánh bay nóc điện của An Nguyệt Điện rồi co chân bỏ chạy

    "_ Không phải do ta đâu người bảo ta thử thì ta thử thôi chỉ là nhất thời không kìm chế được được sức mạnh hơi quá tay_"

    Hơi quá tay, An Nguyệt Điện kiêng cố như thế tồn tại bất lâu nay chưa từng xảy ra chuyện gì bây giờ bị nàng một phát đánh bay cả nóc đi. Nếu nàng mạnh tay thì cả Thiên Cung sẽ bị nàng dỡ đi có phải không

    "_Không biết đâu chàng phải giúp ta_"

    "_Thúc phụ giận đến chạy tới đây bắt người ta nghĩ nàng nên ra chịu tội để thúc phụ đánh thì hơn_"

    "_Thế mà chàng cũng nói được, chàng hết thương ta rồi phải không_"

    Đáng đánh đáng đánh

    "_Ta có chổ nào không thương nàng_"

    Cho ta hôn một ta sẽ giúp nàng

    * * *

    Hồ Ly Tiên bên ngoài vừa thấy Nhuận Ngọc bước ra thì mặc mài bí xị hừ một tiếng

    "_Cho dù con ra mặt cũng không giúp được nó đâu_"

    Phải bắt nó về đánh mấy tháng không ngồi được cho hả dạ

    "_Không thể trách nàng ấy được, ai bảo điện của người yếu quá làm gì_"

    Nhuận Ngọc khổ sở nhìn lực lượng người kéo tới truy lùng bắt người, giận thật rồi

    "_Còn dám trách ngược lại đại điện của ta. Nó dỡ cả nóc phủ còn đánh bay lên cao.. Còn dám đứng đó trưng ra bộ dạng sửng sốt không biết chuyện gì xảy ra đúng là muốn ăn đòn_"

    Làm tơ hồng của mình rối tung không thể hẹn hò đã đành, bây giờ còn bị ranh con đó đánh bay khi Duyên Cơ vừa đến mất mặt không chịu được. Nếu Thiên Cung này biết bản thân bị nhóc con linh lực kém cỏi này đánh bay thì đúng là trở thành chuyện cười. Đúng là bất cẩn không đề phòng mà

    "_Ta mặc kệ hôm nay bằng mọi giá ta phải bắt nó ra_"

    Đại Điện không chỉ bị bay nó đâu mà còn bị phá hủy rất nhiều nơi đó. Tức chết ta

    Tôi ở trong ló đầu ra ngoài thấy hai bên vẫn đang nói chuyện, Nguyệt Hạ Tiên Nhân càng nói càng không vui, có vẻ rất giận dữ tôi thật lo cho cái mông của mình quá..

    Hồi lâu Nguyệt Hạ Tiên Nhân cuối cùng cũng chịu rút binh, tôi thở phào nhẹ nhõm chạy ra đón chàng hôn một cái

    Giỏi quá đi mất

    "_Mịch Nhi, ta suýt bị nàng làm cho phá sản có biết không? _"

    Nhuận Ngọc ôm tôi ngồi xuống bên vườn bồ đào, có chút âu yếm hôn lên mặt tôi

    Nghĩ đến người nào đó khi lịch kiếp đã hùng hồn nói, nếu hắn phá sản ta sẽ về Cẩm Gia kêu phụ thân mua lại hoàng cung của hắn. Đuổi hắn ra ngoài đở ghét. Trong lòng Nhuận Ngọc có chút lo lắng sắp bị nàng đuổi ra khỏi Thiên Cung

    Sao lại phá sản nhỉ?

    "_Không sao, Minh Giới ta rất giàu ta nuôi chàng_"

    Nhuận Ngọc "..."

    "_ Nghe nói, Tần Tần đã gã đi, Phác Xích Quân và Liên Kiều sắp thành thân_"

    Không biết mấy nghìn năm qua đã xảy ra chuyện gì mà Phác Xích Quân cuối cùng cũng chịu lấy vợ, nghĩ mà đau lòng

    "_Liên Kiều của ta thật khổ sở, lại bị tên đó lừa gã mất rồi_"

    Huynh đệ nhà chàng không ai tốt cả toàn lừa gạt người ta gã cho mình nghĩ tới thôi cũng muốn đạp cho một đạp

    Nhuận Ngọc đính chính lại

    "_Là Ngạn Hữu bị lừa mới đúng_"

    Ngạn Hữu đúng là tự cắn phải đuôi mình hối hận không kịp

    "_Là sao? _"

    Liên Kiều ngây thơ như vậy sao có thể lừa tên xảo quyệt kia được

    "_Ta không rõ nhưng họ đã bắt đầu từ hôm lịch kiếp của chúng ta rồi_"

    Chúng tôi cùng lịch kiếp chính là lần ở Hoàng Cung đó..

    "_Lâu như vậy sao? Ta vẫn thấy họ khi đó bình thường mà_"

    Thật khó hiểu á..

    "_Theo ta thấy Liên Kiều học được không ít từ nàng, một phát trúng ngay Ngạn Hữu chạy nhanh cỡ nào cũng không thoát_"

    Nghĩ đến việc mình cả rồng Thiên Đế còn bắt được không nhịn được đắc ý

    "_Đương nhiên rồi hahah_"

    Vẫn y hệt như lúc trước, hắn véo mặt nàng

    "_Mịch Nhi lợi hại nhất_"

    Bỏ qua chuyện đó tôi có chuyện quan trọng hơn

    "_Quảng Lộ.. _"

    Nghe nói nàng ta bị đuổi về Thái Ất phủ rồi, ngày ngày buồn bã rất tội nghiệp

    "_Thúc phụ cũng đòi cưới rồi, nàng chuẩn bị quà đi thì hơn_"

    Nhuận Ngọc thừa nhận hắn giận chó mắng mèo nhưng hắn không thể nào chấp nhận được nàng hồn phi phách tán trước mặt hắn. Hắn trách tất cả mọi người không bảo vệ nàng, hắn trách Quảng Lộ ở bên cạnh nàng mà để mà bị bắt đi

    Thấy chàng không muốn nhắc tới tôi nghĩ có thời gian sẽ nói thêm vài lần không tin chàng không đổi ý. Có điều..

    "_Thúc phụ muốn cưới nữa à, quyết định khi nào vậy_"

    "_Mới nãy thôi, người vừa đòi ta chuẩn bị đầy đủ sính lễ rước Duyên Cơ nếu không, gặp nàng ở đâu đánh ở đó_"

    Cả Ngạn Hữu cũng cưới rồi, Thúc Phụ sao có thể chờ được nữa mà không rước dâu

    Tôi dẫu môi một cái còn đe dọa.



    Chàng nhìn cái gì?

    "_Mịch Nhi nàng thật sự trở về rồi sao? _"

    Chàng đưa tay sờ mặt tôi lưu luyến

    "_Mịch Nhi đừng để ta trông theo bóng lưng nàng lần nữa được có không_"

    Nàng đừng biến thành ảo ảnh rồi tan biến trước mặt ta có được không. Mỗi lần như thế ta chỉ biết ngây ngốc đứng đợi

    "_Ta vẫn đợi nàng quay đầu lại, nàng có biết không? _"

    "_Ta ở đây, Nhuận Ngọc ta sẽ không để chàng phải đau lòng nữa..

    Thời gian lặng lẽ trôi qua rất lâu rất lâu

    Nhích người nằm vào lòng chàng, nhớ lại lúc chạy trốn có gặp Bạch Ngân tôi liền kể lại chuyện này cho chàng với thái độ tức giận

    Haizz sau nhiều chuyện xảy ra bây giờ tôi và nó lại bằng tuổi nhau, tôi bảo nói gọi tôi băng tỷ tỷ, tôi dạy phép thuật cho nó liền khinh bỉ dòm

    " _So về tuổi tác Bạch Ngân sinh ngày 3 tháng 6 giờ tí không biến người sinh lúc nào_ "

    Tôi sinh ngày 17 tháng 5 giờ mùi, thua toàn tập rồi

    " _So về linh lực, rất tiếc Bạch Ngân ta chưa muốn nhận đệ tử_ "

    Nó nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói: Ngoài có kết giới rất mạnh khắp người ra thì năng lực tới đâu chứ

    " _Thật quá đáng, tại sao vẻ mặt khó ưa giống phụ thân thì thôi, thái độ cũng giống phụ thân tôi vậy_ "

    Tôi hướng về phía chàng bảo

    " _Ta là người lớn không thèm chấp nhất nó, hay chúng ta cũng sinh một đứa đi con chúng ta phải đè bẹp nó_ "

    Sinh một đứa sao?

    " _Mịch Nhi nàng muốn sinh con? _ "

    Mịch Nhi ham ăn lại ham chơi, nếu một ngày bắt nàng phải ở trong phòng kiêng cử đủ thứ e là nàng sẽ tức giận cho nên bao lâu hắn cứ nghĩ để thuận theo tự nhiên mà có con, chưa bao giờ muốn thúc ép nàng chuyện này nhưng không ngờ nàng lại nói muốn có con

    " _Đúng rồi ta sẽ sinh một đứa con vô cùng lợi hại_ "

    Sau chuyện hôm qua tôi luôn muốn nghĩ cách làm chàng vui, mặc dù chàng nói có tôi bên cạnh là chàng đã mãn nguyện rồi, nhưng tôi vẫn muốn làm gì cho chàng. Phụ Thân tôi lạnh giá ngàn năm còn vì Mẫn Thân mang thai mà vui mừng ra mặt, nên tôi cũng sẽ sinh một đứa

    Tôi thấy Nhuận Ngọc chợt vui rồi chợt rầu rĩ..

    Tôi thấy Nhuận Ngọc một màn trầm ngâm như vậy trong lòng có chút kì hoặc không vui

    " _Chàng sao vậy, không muốn_ "

    Rõ ràng Phụ Thân cũng thích trẻ nhỏ mà, trước kia cũng nghe chúng tiên mỗi lần sinh thần đều nói mong Điện Hạ và Nương Nương sớm sinh một Thái Tử.

    Đủ biết việc sinh ra một đứa bé luôn quấy khóc, ồn ào đối với chàng là rất quan trọng. Mặc dù tôi cũng không muốn á rất ồn ào á

    Tôi không biết bản thân lúc nhỏ cũng khó chăm như vậy á, khi tồn tại ý thức trong một thân hình bé tẹo tôi mới hiểu ra

    " _Không phải, Mịch Nhi sinh con đương nhiên ta vô cùng vui sướng rồi_ "

    Hắn cũng rất mong chờ

    " _Nhưng mang thai rất vất vả, hay mệt mỏi, ăn không ngon ngủ không yên, thường hay nhức mỏi khắp người hay nôn nữa, ăn cũng phải kiêng, đi lại cũng phải kiêng, không được cử động tự do, phải ngày ngày uống thuốc an thai, uống thuốc bổ lúc sinh sẽ rất đau đớn, nguy hiểm thập tử nhất sinh, đặc biệt là linh lực yếu như nàng sinh con với ta tiêu hao linh lực rất nhiều cơ thể nàng có thể không đáp ứng, ta lại không thể ở bên cạnh giúp nàng được gì_ "

    Huống hồ dù không hề có dấu hiệu gì về con quỷ trong người hắn nhưng cả bản thân hắn cũng không rõ hắn là tiên hay ma. Nếu là ma thì nguy rồi, nếu thần tiên mang thai yêu ma sẽ vô cùng suy yếu, suy yếu hơn bình thường rất rất nhiều tỉ lệ mất mạng cao gấp nhiều lần. Nếu không phải Thái Thái linh lực cao cường thì với ma tính cực đại của Nguyệt Vô Yêu e là mất mạng từ lâu

    Càng nghĩ hắn càng lo lắng trước giờ hắn không dám cầu monh nàng chịu cực nhọc sinh cho hắn một đứa dù rất muốn, rất muốn. Hắn cứ nhủ lòng là thuận theo tự nhiên rồi không nghĩ đến nữa

    Tôi vừa nghe đã kinh hoảng, không thể ăn cũng không để đi chơi, còn phải uống thuốc đắng, khó chịu trong người, linh lực tôi vất vả tu luyện bị tiêu hao nghĩ thôi đã muốn khóc rồi, còn kèm theo nhiều án tử khác tôi không nhịn được co giật giãy dụa

    " _Không sinh không sinh nữa_ "

    Mẫu Thân sinh tôi lúc đó tôi không biết gì?

    Không biết Chúc Mẫu Thân sinh tôi khổ sở thế nào, chỉ là lúc tôi sinh ra người nhìn tôi một cái rồi ngất xỉu cả tháng trời, Ly Độc Ác vô cùng vất vả tìm tiên đan diệu dược luyện hóa bằng máu tươi linh lực của mình cùng các người là mặt hợp sức chữa trị mấy ngày. Tóm lại là bận bịu đến quên cả việc phải xử lí quả bồ đào như tôi trước khi người tỉnh lại.

    Chúc Mẫu Thân lợi hại biết bao, còn là Thượng Thần xét về tôn ti thì là Thái Thái (bà) họ hàng gì đó của Nhuận Ngọc. Bản lĩnh kinh người ai ai cũng sợ á. Vậy mà sinh con xong thì huhuhu sao tôi lại quên mất điều này

    Nhuận Ngọc"... "nàng trở mặt nhanh thật

    " _Nhuận Ngọc à chúng ta đừng song tu nữa _ "

    Nghe nói chỉ cần chăm chỉ song tu thì sẽ luyện ra một đứa trẻ vô cùng phiền phức

    Nhuận Ngọc"... "sao có thể

    " _Hahaha Đào Đào nàng thật lí trí, quyết định rất đúng đắn theo ta thấy nàng nên chia phòng đề phòng kẻ nào đó ý đồ đen tối_ "

    Giọng điệu này còn có thể là ai nữa. Tôi ngó ra liền thấy Phụ Thân, Mẫu Thân và Chúc Mẫu Thân đã đứng đằng kia từ khi nào

    " _Nhưng mà muội tính đến việc sinh đứa trẻ thật quá sớm á. Trước kia muội đã gã đi thì không nói nhưng giờ muội đã là kiếp người khác thân phận rồi, ta nghĩ nàng nên suy nghĩ lại việc gã cho ta thì hơn, vừa mới mẻ vừa tự do như thế có thể ngày ngày chơi với Liên Kiều, ta sẽ thương lượng với Liên Kiều cho muội làm chính thất sẽ không cần muội sinh con đâu cứ để người khác sinh_ "

    Đào Đào vừa về hắn lại trở lại như trước kia rồi

    Nếu bình thường thì sao khi nói xong những câu thế này Phác Xích Quân sẽ bị chàng liếc một cái rồi 'bay' đi mất sau đó lại bò về với bộ dạng vô cùng thảm hại. Nhưng lần này không như thế trực tiếp bị chàng xách lên ném đi.

    Thật thảm a..

    Thì ra Chúc Mẫu Thân muốn về với người nào đó đang bế quan kia nên đến từ biệt

    Tôi nghĩ có thời gian sẽ đến thăm người

    Nhưng lại xuất hiện tình hình vô cùng khó xử. Mẫu Thân muốn tôi về Lạc Tương Quan với người mấy ngày. Vốn là lưu luyến muốn ở bên tôi nhưng người phải về canh giữ Lạc Tương Quan cho Phụ Thân tôi chuẩn bị vài ngày nữa bế quan năm trăm năm một lần

    Tuy nhiên Nhuận Ngọc nghe xong liền tái xanh..

    Tôi biết chàng sợ cái gì chỉ ôm lấy chàng thỏ thẻ

    " _Ta về mấy ngày thôi, rồi lại về với chàng_ "

    Nhưng hắn muốn ở bên nàng không rời..

    " _Về một ngày thôi_ "

    Mọi người"... "

    Tôi liền kéo ra xa một chút

    " _Chàng nói như vậy không sợ mẫu thân ta nổi giận bắt ta về luôn sao? _ "

    Đúng rồi, Nhuận Ngọc hơi lo nên sửa lại

    " _5 ngày thôi, Mịch Nhi ta không muốn xa nàng chút nàng đâu_ "

    Tôi cũng vậy nhưng cũng không muốn xa phụ thân, mẫu thân

    Tôi hôn lên mặt chàng một cái

    " _Ta sẽ rất nhớ chàng_ "

    Nghe nàng nói vậy hắn lại không muốn nàng đi nữa..

    " _Phải dẫn Thanh Mai theo như thế ta mới có thể nhìn thấy nàng_ "

    Thanh Mai cũng giống như đôi mắt của chàng, như vậy mang nó theo cũng tốt

    * * *

    Sau một lúc kể chuyện xưa tích cũ tôi cuối cùng cũng đem nổi lòng của mình nói ra

    " _Ta không muốn sinh em bé nhưng không sinh không được_ "

    Các Lão thần tiên cứ đến sinh thần thì lại nhai đi nhai lại vấn đề này, lúc trước thì tôi không xem trọng nhưng nhìn Ly Độc Ác và Ông (Ly Lam) mong chờ cháu ngày đêm như thế thật sự là không thể xem thường..

    " _Muội muội à, sinh con là chức trách của nữ tử muội đã không chăm sóc, san sẻ ưu lo với Điện Hạ rồi giờ cả sinh con cũng không muốn không sợ Điện Hạ nổi giận sao? _ "

    Nghĩ thấy không đúng Điện Hạ có giận muội muội bao giờ, Yên Tang sửa lại

    " _Không sợ Điện Hạ không vui sao_ "

    " _Nhưng sinh con đáng sợ lắm_ "

    Chắc các tỷ tỷ không biết sinh con ra sẽ như thế nào, tôi còn muốn giải thích hai chữ 'đáng sợ' kia thì Mạn Mạn giữ chặt tôi trịnh trọng khuyên nhủ

    " _Nha đầu ngốc, ai mà không trãi qua nổi đau đó, nói như muội thì không ai muốn sinh con rồi. Nghe ta nhật định phải sinh, mà phải sinh con trai nữa, sinh rồng càng tốt như thế địa vị mới vững được_ "

    Tôi đã là Thiên Hậu rồi, chỉ sau chàng ấy thôi có gì mà không vững gì nhỉ. Có vấp ngã cũng có chàng ấy đỡ tôi lên

    " _Đúng nhất định phải sinh con trai_ "

    Phương Oánh tỷ cũng tán thành

    " _Mạn Muội Muội nói đúng, muội đã gã đi bao lâu, không lẽ không ai thúc giục_ "

    " _Điện Hạ không nói muội cũng phải nghĩ đến người nói dõi chứ_ "

    " _Người bình thường việc nối dõi đã quan trọng rồi, huống hồ gì đây còn là việc kế tự của Thiên Đế, người sau này sẽ kế thừa an nguy của cả lục giới đó_ "

    An nguy của cả lục giới?

    Con tôi sẽ lợi hại như thế sao?

    Lợi hại giống như chàng?

    Như thế để xem ai dám chê tôi vô dụng nữa

    Nghe rồi cũng muốn sinh một đứa

    " _Đúng nếu nói như vậy thì Sư Mẫu không chịu sinh thì làm gì có quả Bồ Đào may mắn như muội_ "

    Không có tôi ư?

    Thế sao được..

    Nhưng tổn thất quá nhiều thứ.. Toàn là thứ tôi không bỏ được, ăn, ngủ, chơi, linh lực còn phải trãi qua đau đớn nữa

    " _Như cực hình muội nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn sinh_ "

    Cái gì cũng không được còn gì là thú vị của cuộc đời nữa, rõ ràng là địa ngục trần gian mà

    " _Thật ngốc_ "

    Bạch Ngân không biết từ đâu đi ra, bộ dạng như biết hết tất cả nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường

    Tôi nghĩ mình có làm gì đâu, tôi còn cho nó ăn bồ đào khô của tôi nữa mà

    " _Nạp thiếp thì có người khác sinh con rồi. Với tư chất này sao có thể sinh một đứa có tiền đồ chứ_ "

    " _Bạch Ngân, không được nói lung tung_ "

    Chuyện nạp thiếp thì không nói nhưng nói về chuyện sinh con khác nào bảo không có phúc phận sinh con thật là một lời quá nặng với nữ tử, khó nghe mà nói chính là nguyền rủa

    Bạch Ngân nghe phản ứng thì biết nó sai rồi, chỉ im lặng lẽ nào là nói sai rồi

    " _Đúng rồi, ta sẽ tìm thật nhiều Thiên Phi sinh con cho chàng ấy_ "

    Bà cô à tôi chỉ nói đùa đá đểu thôi mà đừng có tin là thật chứ

    Thanh Mai"... "lần này khổ thân Điện Hạ nữa rồi

    " _Ấy ấy cho dù nạp Thiên Phi muội cũng phải tự sinh một đứa_ "

    " _Nếu không muội sẽ bị lấn lướt cho mà xem_ "

    " _Đúng đó, không có con của chính mình là rất khổ á_ "

    Gì chứ tôi thấy có mới khổ á

    " _Hơn nữa chọn cũng phải kĩ một chút nhất định phải chọn người ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết thân biết phận một chút_ "

    * * *

    Tôi đi chưa được nữa canh giờ thì chàng đã chạy đến rồi, lúc đó tôi và Thanh Mai đang ngồi ăn bánh nói về chuyện chọn thiếp cho chàng ấy. Mặc dù không hiểu sao có chút không vui nhưng vẫn phải làm á..

    " _Sao chàng đến đây? _ "

    " _Xong việc nên ta đến xem nàng một chút_ "

    Chàng bận thế nào tôi còn không biết sao tôi đắc ý nhào vào lòng chàng bảo

    " _Chàng nhớ ta chớ gì_ "

    " _Bị nàng đoán trúng rồi_ "

    Hắn đúng là nhớ nàng không chịu được

    " _Thiên Đế Điện Hạ_ "

    Không hiểu sao cái giọng lạnh tanh, lúc nào cũng đá đểu của kẻ nào đó lại trở nên ngọt ngào dễ sợ mà thôi dù nó có 3000 tuổi thì kì lạ là nó chỉ có thân hình của một đứa trẻ 12 - 13 tuổi thôi không chấp nhất được nó khi này khi khác, lại nói chuyện khi năm xưa tôi 3000 tuổi thì cũng cỡ 15-16, bây giờ thì tôi khá hơn rồi, trưởng thành hơn hẳn. Tôi ngoái đầu thấy Bạch Ngân lon ton chạy ra

    " _Điện Hạ_ "

    Nhuận Ngọc liếc Bạch Ngân một cái dửng dưng hỏi

    " _Ai vậy? _ "

    Bạch Ngân"... "

    Rõ ràng hôm qua người còn nói chuyện với nó nhanh thế đã quên..

    " _Bạch Ngân con của Thủy Thần Hoa Thần_ "

    " _Là đệ đệ của nàng_ "

    Chàng thừa biết chuyện nó muốn nhận tôi rồi còn hỏi

    " _Không phải, ta không biết người này chúng ta đi vào trong thôi_ "

    Bạch Ngân"... "

    " _Tỷ Tỷ nói đùa rồi_ "

    Nó chạy lại ôm tôi làm tôi tròn mắt dẹt cứ cảm thấy không đúng, sao thế nhỉ?

    " _Điện Hạ người có thể nhận ta làm đệ tử không? _ "

    Hóa ra là có âm mưu

    Nhuận Ngọc nhéo mặt nó một cái cực kì ôn nhu

    " _Rất tiếc Nhuận Ngọc ta chưa muốn nhận đệ tử_ "

    Đáng đời lắm tôi còn tưởng chàng nhận lời chứ, nếu thế tôi sẽ lập tức đá bay chàng

    Sau đó Nhuận Ngọc cuối đầu giơ tay xoa đầu nó thần thần bí bí nói gì với nó mà tôi không thể nghe được

    " _Sao này bớt ăn hiếp Mịch Nhi của ta lại, còn nữa đừng có mà tùy tiện gợi ý nhét người vào chổ ta nếu không.. sẽ mãi không lớn được_ "

    Bạch Ngân"... "

    Tôi không hề biết tại sao Bạch Ngân có thích làm khó dễ tôi.

    Lí do rất đơn giản

    Chuyện này là do Mẫu Thân sao khi nghe tin liền bất tỉnh cả tháng không tỉnh, đến khi tỉnh lại còn không muốn sống

    Cho nên thứ nhất vì nó suýt không sinh ra được nên thù nhẹ một cái

    Sau đó thì được khuyên răn vì đứa bé mà sống tiếp Mẫu Thân tôi cuối cùng cũng từ bỏ ý định tự sát nhưng người tinh thần rất suy sụp lại hay tự mình rầu rĩ không ăn uống gì được

    Thứ hai: Bị bỏ đói khi chưa chào đời

    Sau đó mới phát hiện do Mẫu Thân tôi bất tỉnh đã xảy ra chút vấn đề mà đến giờ chưa ai có thể tìm ra cách giải quyết đó là Bạch Ngân khó phát triển

    Thứ ba: Không thể lớn

    Càng ngày linh lực nó càng cao, nhưng ai cũng xem nó là một đứa trẻ, nó đương nhiên là không muốn làm đứa trẻ, nhưng thử bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng so với đồng trang lứa cứ bé tẹo bé teo không biết nghe từ đâu Thiên Đế Điện Hạ linh lực cao cường, lại là phu quân của Tỷ Tỷ nó, nó muốn lên Thiên Cung tìm Lão Quân xin tiên đan, vừa có thể học thêm phép thuật nhưng Phụ Thân không cho

    Phụ Thân nói Tỷ Tỷ con đã mất Điện Hạ không hề vui vẻ gì, nhìn thấy chúng ta sẽ nhớ lại chuyện năm xưa, sẽ càng đau lòng chúng ta không nên xuất hiện thì hơn

    Thứ tư: Mất đi cơ hội có thể học phép thuật và lớn lên

    Lúc trước Tỷ Tỷ đã mất trong lòng nó cũng không trách cứ gì, nhưng giờ sống lại rồi á. Nó phải trút ấm ức trong lòng

    So với tưởng tượng của nó về một vị Thiên Hậu thì.. Mà thôi đi

    Chàng đến xem tôi một lát lại ôm ôm ấp ấp trong khi đó các đệ tử một số người xuất môn đến thăm đã về thì không nói còn các đệ tử khác thì vẫn đang tập luyện nhưng không thể tập trung được. Phụ Thân cuối cùng không nhịn được mà đuổi chúng tôi ra chổ khác

    Nhuận Ngọc chính là cố ý đấy, xem người có trả lại Mịch Nhi không?

    Tôi nói cho chàng việc lập Thiên Phi chàng liền gật đầu không hề từ chối

    Ngoan hơn tôi tưởng, tốt lắm thế là tôi quyết định lập kế hoạch chọn Thiên Phi cho chàng ấy

    Nhuận Ngọc quả như lời nói đến xem một lát rồi về chỉ khác là một ngày đến nhiều lần

    Đến tối chàng cũng mò đến thì nghe tin tôi và Mẫu Thân ngủ chung rồi. Cả Thủy thần cũng bị đuổi ra vẻ mặt chàng liền trầm xuống

    Thanh Mai khổ sở trốn qua một bên

    Đang ngủ đột nhiên bị mùi thịt thơm ơi là thơm truyền vào, bụng tôi liền có chút phản ứng

    Sao lại đói nữa rồi..

    Tôi liền rón rén ra ngoài tìm đồ ăn

    Nhuận Ngọc thấy tôi ra liền dùng một tay ôm eo tôi vác đi đến một góc

    " _Mịch Nhi cho nàng_ "

    Đồ ăn nóng hổi mà còn thơm nữa, hỏi sao tôi có thể chịu được chứ

    Kết quả đêm đó tôi bị người nào bắt cóc về phòng của mình, còn dám nói là bản thân đã trưởng thành hắn thấy nàng vẫn ham ăn, dễ gạt như trước, có khác gì đâu

    Tôi bị dày vò rất khổ sở

    " _Ta phải về phòng_ "

    Rõ ràng là nàng với Mẫu Thân đang ngủ chung rất vui vẻ mà, sáng mà không thấy nàng, người sẽ nghĩ nàng không thích ngủ với người mất

    " _Bây giờ nàng về sẽ làm Mẫu Thân nàng sẽ bị đánh thức thôi _ "

    Đã nằm trong tay rồi thì còn lâu mới trả về

    " _Mịch Nhi chúng ta tiếp tục_"

    Không.. Không mà
     
  4. T Binh Phuong

    Bài viết:
    5
    Ngoại Truyện Năm Tháng Êm Đềm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhuận Ngọc thức từ rất sớm, vừa mở mắt ra nhìn, vẫn còn..

    Trái tim hắn run rẫy..

    Vẫn còn nàng vẫn nằm trong vòng tay hắn, không phải là giả, không phải là mơ..

    Nàng vẫn rất ấm áp..

    "_Mịch Nhi, nàng về thật rồi sao? _"

    May quá..

    Ta thật sự rất vui mừng..

    Hắn thức sớm trời còn tối không phải vì có việc ở Cửu Vân Điện mà là muốn bay đến Đỉnh Phù Vân lấy sương sớmm trên hoa Địa Ngục cho nàng. Hắn không yên tâm giao việc này người khác dù kịch độc chạm vào là chết của hoa Địa Ngục với thần tiên mà nói thì không đáng ngại nhưng lỡ kịch độc bám phải, không sạch sẽ, với Viêm Thủy Ngọc lại bị ảnh hưởng gì đó thì sao? Không có tác dụng thì sao? Cẩn thận vẫn hơn

    Nhuận Ngọc lấy một sợi dây kì lạ buộc vào cổ tay hắn và nàng

    Mịch Nhi ta lo sợ biết chừng nào..

    Sợ khi quay lại nàng đã biến mất..

    Tối qua bị chàng dày dò thảm hại đến khi tôi thức dậy liền cảm nhận được sự nhức mỏi khắp tứ chi. Thật độc ác á..

    1 khắc sau

    "_Ranh con này sao ngươi phiền phức thế hả, ngươi lại quậy chổ của ta rồi_"

    Nguyệt Hạ Tiên Nhân nhìn đám tơ hồng bị tôi và Thanh Mai vò rối tức đến nổi đóa, vừa rồi còn ngay ngắn mà giờ lại rối tinh rối mù thế thì việc hôm nay sao có thể làm xong, lão còn có hẹn với Duyên Cơ á

    "_Con chỉ muốn tìm tơ hồng của Minh Giới thôi_"

    Nghe tôi lên Thiên Cung cũng vài người muốn nhờ vả nhưng Minh giới cách biệt cũng khó mở miệng, họ ngày ngày than vãn với ta là Minh Vương các đời trước đối với ai cũng không mặn không nhạt, từ Yêu, Ma, Nhân, Tiên, Thần đều không qua lại chỉ có mua bán sòng phẳng thôi. Không ai hiểu cho những người nhỏ bé như họ cũng muốn cưới người ở bên ngoài á.

    "_Minh Giới, Minh Giới các người bao đời yêu lấy nhau thì cứ chọn quách ai cho xong. Còn không thì đến Miếu Nguyệt Lão cúng kiến đàng hoàng. Thấy nhân duyên tốt thì ta nối cho bây giờ ngươi lục loạn xạ, ta làm sao mà giải quyết_"

    Minh giới, người, yêu, ma, tiên không rõ không phải ai cũng có tơ hồng đâu, buổi hẹn hò lãng mạng của ta

    "_Ranh con này ngươi vừa về đã gây rắc rối rồi_"

    Người kéo mặt tôi

    "_uổng công ta chuẩn bị nhiều bánh ngon gọi ngươi đến ăn, giờ thật hối hận. _"

    Bao lâu không gặp nhớ biết bao giờ bị phá hủy hết, ranh con vẫn là ranh con

    "_Minh Giới đã lâu không qua lại với ai có chút ngại ngùng, dù gì con cũng là Minh Vương cho nên.. _"

    Phải giúp đỡ một chút nhưng hình như vừa bị tôi phá rối rồi

    "_Minh Vương? Ai cũng biết Minh Giới suy sụp trong tay ngươi từ một nơi giàu có nhất lục giới chuyển sang bán trái cây. Người trong Minh Giới đúng là toàn quái gỡ lại để con nhóc kém cỏi như ngươi lên làm chủ _"

    Nhắc đến kém cỏi tôi lại tức, rõ ràng tôi rất lợi hại á

    "_Gì chứ linh lực của con so với trước đã khá hơn rất nhiều rất nhiều_"

    Do Ly Độc Ác sợ mất mặt nên về khoản này cũng coi như là rất chu toàn

    "_Lợi hại, nào nào cho ta xem xem, có giỏi thì thi triển cho ta xem xem_"

    1 khắc sau

    "_Đứng lại ngươi đứng lại cho ta, người đâu bắt lấy nó_"

    Hồ Ly Tiên tức đến run người mặt đỏ bừng bừng, run rẩy chỉ mặt tôi

    Tôi lặp tức nhanh chân co cẳng chạy mất. Tôi không muốn bị người khè lưỡi thiêu chết đâu huhu

    Nguy hiểm thật..

    "_Bắt nó lại ta đánh tét mông_"

    Hồ Ly Tiên cùng lực lượng hùng hổ của An Nguyệt Điện rầm rầm rộ rộ chạy, dùng mọi cách để bắt tôi trở lại

    Sáng tôi muốn đến chổ Mẫu Thân nhưng nghe người cùng Phụ Thân, Chúc Mẫu Thân uống trà tâm sự rồi nên tôi không dám làm phiền

    Bây giờ phải chạy đến đó lánh nạn..

    "_Huhu cứu với_"

    * * *

    Tới tận trưa nắng gắt tôi mới hì hụt lau mồ hôi lén lút lăn về Tuyền Cơ Cung an toàn

    Hồ Ly Tiên thật đáng sợ á. Còn rũ cả người của Nhân Duyên Phủ đến bắt tôi

    Tôi lăn qua bật thềm cảm thấy an toàn liền hiện hình đóng cửa vào trong

    "_Nhuận ngọc chàng làm sao vậy? _"

    Vừa về là thấy chàng co ro bên trong giống như vừa trãi qua trận đau đớn kịch liệt, đau đến tâm trí ngây dại không biết chuyện gì nữa



    "_Mịch Nhi nàng đi đâu _"

    Vừa về hắn chỉ thấy cả tẩm điện trống trơn không có một ai, sợi dây hắn buộc cho nàng rơi trên mặt đất lạnh lẽo tội nghiệp

    "_Lúc sáng ta đến An Nguyệt Điện_"

    Đến đó gây họa

    "_Nàng tháo ra sao_"

    Sợi dây đó là nàng tháo ra sao, hắn cứ tưởng nàng chưa từng trở về, hắn lại mơ thấy ảo cảnh..

    "_Ta không biết nó là cái gì kéo dài quá thấy vướng nên tháo ra_"

    Không phải tôi lại làm sai gì chứ

    Bình thường nàng ngủ tới trưa mới chịu ló đầu ra, lúc đi hắn thấy dây có nhúc nhích rồi nằm im cho rằng nàng trở mình thôi. Nhưng lúc về không hề thấy nàng. Làm sao chàng biết tôi đang ngủ thường bị Ly Độc Ác ném ra ngoài tập luyện nên vẫn còn chút dư âm, mà thức sớm

    Hắn sợ hãi biết chừng nào..

    Đau đớn biết chừng nào..

    Hắn như phát điên..

    Ảo cảnh chân thật như thế, sao lại tan vỡ..

    Sao lại dày dò hắn đến lần khác..

    Cho hắn hi vọng rồi lại tuyệt vọng..

    Trong khi tôi còn không hiểu sao chàng lại đau đớn như thế, chàng sợ tôi biến mất sao? Thì bên ngoài có tiếng ồn ào

    "_A lúc nãy cửa mở bây giờ đóng rồi, chắc chắn là trốn bên trong_"

    "_Á thúc phụ của chàng tới rồi huhu_"

    Người nào đó vừa nhìn thấy nàng thì như uống phải linh đan diệu dược cả người bình phục khỏe mạnh nhưng nghe nàng nói thì giở khóc giở cười suýt nội thương. Người nào hôm qua còn nói sẽ không để hắn lo lắng nữa vậy mà quay qua quay lại đã đánh bay nóc điện của An Nguyệt Điện rồi co chân bỏ chạy

    "_ Không phải do ta đâu người bảo ta thử thì ta thử thôi chỉ là nhất thời không kìm chế được được sức mạnh hơi quá tay_"

    Hơi quá tay, An Nguyệt Điện kiêng cố như thế tồn tại bất lâu nay chưa từng xảy ra chuyện gì bây giờ bị nàng một phát đánh bay cả nóc đi. Nếu nàng mạnh tay thì cả Thiên Cung sẽ bị nàng dỡ đi có phải không

    "_Không biết đâu chàng phải giúp ta_"

    "_Thúc phụ giận đến chạy tới đây bắt người ta nghĩ nàng nên ra chịu tội để thúc phụ đánh thì hơn_"

    "_Thế mà chàng cũng nói được, chàng hết thương ta rồi phải không_"

    Đáng đánh đáng đánh

    "_Ta có chổ nào không thương nàng_"

    Cho ta hôn một ta sẽ giúp nàng

    * * *

    Hồ Ly Tiên bên ngoài vừa thấy Nhuận Ngọc bước ra thì mặc mài bí xị hừ một tiếng

    "_Cho dù con ra mặt cũng không giúp được nó đâu_"

    Phải bắt nó về đánh mấy tháng không ngồi được cho hả dạ

    "_Không thể trách nàng ấy được, ai bảo điện của người yếu quá làm gì_"

    Nhuận Ngọc khổ sở nhìn lực lượng người kéo tới truy lùng bắt người, giận thật rồi

    "_Còn dám trách ngược lại đại điện của ta. Nó dỡ cả nóc phủ còn đánh bay lên cao.. Còn dám đứng đó trưng ra bộ dạng sửng sốt không biết chuyện gì xảy ra đúng là muốn ăn đòn_"

    Làm tơ hồng của mình rối tung không thể hẹn hò đã đành, bây giờ còn bị ranh con đó đánh bay khi Duyên Cơ vừa đến mất mặt không chịu được. Nếu Thiên Cung này biết bản thân bị nhóc con linh lực kém cỏi này đánh bay thì đúng là trở thành chuyện cười. Đúng là bất cẩn không đề phòng mà

    "_Ta mặc kệ hôm nay bằng mọi giá ta phải bắt nó ra_"

    Đại Điện không chỉ bị bay nó đâu mà còn bị phá hủy rất nhiều nơi đó. Tức chết ta

    Tôi ở trong ló đầu ra ngoài thấy hai bên vẫn đang nói chuyện, Nguyệt Hạ Tiên Nhân càng nói càng không vui, có vẻ rất giận dữ tôi thật lo cho cái mông của mình quá..

    Hồi lâu Nguyệt Hạ Tiên Nhân cuối cùng cũng chịu rút binh, tôi thở phào nhẹ nhõm chạy ra đón chàng hôn một cái

    Giỏi quá đi mất

    "_Mịch Nhi, ta suýt bị nàng làm cho phá sản có biết không? _"

    Nhuận Ngọc ôm tôi ngồi xuống bên vườn bồ đào, có chút âu yếm hôn lên mặt tôi

    Nghĩ đến người nào đó khi lịch kiếp đã hùng hồn nói, nếu hắn phá sản ta sẽ về Cẩm Gia kêu phụ thân mua lại hoàng cung của hắn. Đuổi hắn ra ngoài đở ghét. Trong lòng Nhuận Ngọc có chút lo lắng sắp bị nàng đuổi ra khỏi Thiên Cung

    Sao lại phá sản nhỉ?

    "_Không sao, Minh Giới ta rất giàu ta nuôi chàng_"

    Nhuận Ngọc "..."

    "_ Nghe nói, Tần Tần đã gã đi, Phác Xích Quân và Liên Kiều sắp thành thân_"

    Không biết mấy nghìn năm qua đã xảy ra chuyện gì mà Phác Xích Quân cuối cùng cũng chịu lấy vợ, nghĩ mà đau lòng

    "_Liên Kiều của ta thật khổ sở, lại bị tên đó lừa gã mất rồi_"

    Huynh đệ nhà chàng không ai tốt cả toàn lừa gạt người ta gã cho mình nghĩ tới thôi cũng muốn đạp cho một đạp

    Nhuận Ngọc đính chính lại

    "_Là Ngạn Hữu bị lừa mới đúng_"

    Ngạn Hữu đúng là tự cắn phải đuôi mình hối hận không kịp

    "_Là sao? _"

    Liên Kiều ngây thơ như vậy sao có thể lừa tên xảo quyệt kia được

    "_Ta không rõ nhưng họ đã bắt đầu từ hôm lịch kiếp của chúng ta rồi_"

    Chúng tôi cùng lịch kiếp chính là lần ở Hoàng Cung đó..

    "_Lâu như vậy sao? Ta vẫn thấy họ khi đó bình thường mà_"

    Thật khó hiểu á..

    "_Theo ta thấy Liên Kiều học được không ít từ nàng, một phát trúng ngay Ngạn Hữu chạy nhanh cỡ nào cũng không thoát_"

    Nghĩ đến việc mình cả rồng Thiên Đế còn bắt được không nhịn được đắc ý

    "_Đương nhiên rồi hahah_"

    Vẫn y hệt như lúc trước, hắn véo mặt nàng

    "_Mịch Nhi lợi hại nhất_"

    Bỏ qua chuyện đó tôi có chuyện quan trọng hơn

    "_Quảng Lộ.. _"

    Nghe nói nàng ta bị đuổi về Thái Ất phủ rồi, ngày ngày buồn bã rất tội nghiệp

    "_Thúc phụ cũng đòi cưới rồi, nàng chuẩn bị quà đi thì hơn_"

    Nhuận Ngọc thừa nhận hắn giận chó mắng mèo nhưng hắn không thể nào chấp nhận được nàng hồn phi phách tán trước mặt hắn. Hắn trách tất cả mọi người không bảo vệ nàng, hắn trách Quảng Lộ ở bên cạnh nàng mà để mà bị bắt đi

    Thấy chàng không muốn nhắc tới tôi nghĩ có thời gian sẽ nói thêm vài lần không tin chàng không đổi ý. Có điều..

    "_Thúc phụ muốn cưới nữa à, quyết định khi nào vậy_"

    "_Mới nãy thôi, người vừa đòi ta chuẩn bị đầy đủ sính lễ rước Duyên Cơ nếu không, gặp nàng ở đâu đánh ở đó_"

    Cả Ngạn Hữu cũng cưới rồi, Thúc Phụ sao có thể chờ được nữa mà không rước dâu

    Tôi dẫu môi một cái còn đe dọa.



    Chàng nhìn cái gì?

    "_Mịch Nhi nàng thật sự trở về rồi sao? _"

    Chàng đưa tay sờ mặt tôi lưu luyến

    "_Mịch Nhi đừng để ta trông theo bóng lưng nàng lần nữa được có không_"

    Nàng đừng biến thành ảo ảnh rồi tan biến trước mặt ta có được không. Mỗi lần như thế ta chỉ biết ngây ngốc đứng đợi

    "_Ta vẫn đợi nàng quay đầu lại, nàng có biết không? _"

    "_Ta ở đây, Nhuận Ngọc ta sẽ không để chàng phải đau lòng nữa..

    Thời gian lặng lẽ trôi qua rất lâu rất lâu

    Nhích người nằm vào lòng chàng, nhớ lại lúc chạy trốn có gặp Bạch Ngân tôi liền kể lại chuyện này cho chàng với thái độ tức giận

    Haizz sau nhiều chuyện xảy ra bây giờ tôi và nó lại bằng tuổi nhau, tôi bảo nói gọi tôi băng tỷ tỷ, tôi dạy phép thuật cho nó liền khinh bỉ dòm

    " _So về tuổi tác Bạch Ngân sinh ngày 3 tháng 6 giờ tí không biến người sinh lúc nào_ "

    Tôi sinh ngày 17 tháng 5 giờ mùi, thua toàn tập rồi

    " _So về linh lực, rất tiếc Bạch Ngân ta chưa muốn nhận đệ tử_ "

    Nó nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói: Ngoài có kết giới rất mạnh khắp người ra thì năng lực tới đâu chứ

    " _Thật quá đáng, tại sao vẻ mặt khó ưa giống phụ thân thì thôi, thái độ cũng giống phụ thân tôi vậy_ "

    Tôi hướng về phía chàng bảo

    " _Ta là người lớn không thèm chấp nhất nó, hay chúng ta cũng sinh một đứa đi con chúng ta phải đè bẹp nó_ "

    Sinh một đứa sao?

    " _Mịch Nhi nàng muốn sinh con? _ "

    Mịch Nhi ham ăn lại ham chơi, nếu một ngày bắt nàng phải ở trong phòng kiêng cử đủ thứ e là nàng sẽ tức giận cho nên bao lâu hắn cứ nghĩ để thuận theo tự nhiên mà có con, chưa bao giờ muốn thúc ép nàng chuyện này nhưng không ngờ nàng lại nói muốn có con

    " _Đúng rồi ta sẽ sinh một đứa con vô cùng lợi hại_ "

    Sau chuyện hôm qua tôi luôn muốn nghĩ cách làm chàng vui, mặc dù chàng nói có tôi bên cạnh là chàng đã mãn nguyện rồi, nhưng tôi vẫn muốn làm gì cho chàng. Phụ Thân tôi lạnh giá ngàn năm còn vì Mẫn Thân mang thai mà vui mừng ra mặt, nên tôi cũng sẽ sinh một đứa

    Tôi thấy Nhuận Ngọc chợt vui rồi chợt rầu rĩ..

    Tôi thấy Nhuận Ngọc một màn trầm ngâm như vậy trong lòng có chút kì hoặc không vui

    " _Chàng sao vậy, không muốn_ "

    Rõ ràng Phụ Thân cũng thích trẻ nhỏ mà, trước kia cũng nghe chúng tiên mỗi lần sinh thần đều nói mong Điện Hạ và Nương Nương sớm sinh một Thái Tử.

    Đủ biết việc sinh ra một đứa bé luôn quấy khóc, ồn ào đối với chàng là rất quan trọng. Mặc dù tôi cũng không muốn á rất ồn ào á

    Tôi không biết bản thân lúc nhỏ cũng khó chăm như vậy á, khi tồn tại ý thức trong một thân hình bé tẹo tôi mới hiểu ra

    " _Không phải, Mịch Nhi sinh con đương nhiên ta vô cùng vui sướng rồi_ "

    Hắn cũng rất mong chờ

    " _Nhưng mang thai rất vất vả, hay mệt mỏi, ăn không ngon ngủ không yên, thường hay nhức mỏi khắp người hay nôn nữa, ăn cũng phải kiêng, đi lại cũng phải kiêng, không được cử động tự do, phải ngày ngày uống thuốc an thai, uống thuốc bổ lúc sinh sẽ rất đau đớn, nguy hiểm thập tử nhất sinh, đặc biệt là linh lực yếu như nàng sinh con với ta tiêu hao linh lực rất nhiều cơ thể nàng có thể không đáp ứng, ta lại không thể ở bên cạnh giúp nàng được gì_ "

    Huống hồ dù không hề có dấu hiệu gì về con quỷ trong người hắn nhưng cả bản thân hắn cũng không rõ hắn là tiên hay ma. Nếu là ma thì nguy rồi, nếu thần tiên mang thai yêu ma sẽ vô cùng suy yếu, suy yếu hơn bình thường rất rất nhiều tỉ lệ mất mạng cao gấp nhiều lần. Nếu không phải Thái Thái linh lực cao cường thì với ma tính cực đại của Nguyệt Vô Yêu e là mất mạng từ lâu

    Càng nghĩ hắn càng lo lắng trước giờ hắn không dám cầu monh nàng chịu cực nhọc sinh cho hắn một đứa dù rất muốn, rất muốn. Hắn cứ nhủ lòng là thuận theo tự nhiên rồi không nghĩ đến nữa

    Tôi vừa nghe đã kinh hoảng, không thể ăn cũng không để đi chơi, còn phải uống thuốc đắng, khó chịu trong người, linh lực tôi vất vả tu luyện bị tiêu hao nghĩ thôi đã muốn khóc rồi, còn kèm theo nhiều án tử khác tôi không nhịn được co giật giãy dụa

    " _Không sinh không sinh nữa_ "

    Mẫu Thân sinh tôi lúc đó tôi không biết gì?

    Không biết Chúc Mẫu Thân sinh tôi khổ sở thế nào, chỉ là lúc tôi sinh ra người nhìn tôi một cái rồi ngất xỉu cả tháng trời, Ly Độc Ác vô cùng vất vả tìm tiên đan diệu dược luyện hóa bằng máu tươi linh lực của mình cùng các người là mặt hợp sức chữa trị mấy ngày. Tóm lại là bận bịu đến quên cả việc phải xử lí quả bồ đào như tôi trước khi người tỉnh lại.

    Chúc Mẫu Thân lợi hại biết bao, còn là Thượng Thần xét về tôn ti thì là Thái Thái (bà) họ hàng gì đó của Nhuận Ngọc. Bản lĩnh kinh người ai ai cũng sợ á. Vậy mà sinh con xong thì huhuhu sao tôi lại quên mất điều này

    Nhuận Ngọc"... "nàng trở mặt nhanh thật

    " _Nhuận Ngọc à chúng ta đừng song tu nữa _ "

    Nghe nói chỉ cần chăm chỉ song tu thì sẽ luyện ra một đứa trẻ vô cùng phiền phức

    Nhuận Ngọc"... "sao có thể

    " _Hahaha Đào Đào nàng thật lí trí, quyết định rất đúng đắn theo ta thấy nàng nên chia phòng đề phòng kẻ nào đó ý đồ đen tối_ "

    Giọng điệu này còn có thể là ai nữa. Tôi ngó ra liền thấy Phụ Thân, Mẫu Thân và Chúc Mẫu Thân đã đứng đằng kia từ khi nào

    " _Nhưng mà muội tính đến việc sinh đứa trẻ thật quá sớm á. Trước kia muội đã gã đi thì không nói nhưng giờ muội đã là kiếp người khác thân phận rồi, ta nghĩ nàng nên suy nghĩ lại việc gã cho ta thì hơn, vừa mới mẻ vừa tự do như thế có thể ngày ngày chơi với Liên Kiều, ta sẽ thương lượng với Liên Kiều cho muội làm chính thất sẽ không cần muội sinh con đâu cứ để người khác sinh_ "

    Đào Đào vừa về hắn lại trở lại như trước kia rồi

    Nếu bình thường thì sao khi nói xong những câu thế này Phác Xích Quân sẽ bị chàng liếc một cái rồi 'bay' đi mất sau đó lại bò về với bộ dạng vô cùng thảm hại. Nhưng lần này không như thế trực tiếp bị chàng xách lên ném đi.

    Thật thảm a..

    Thì ra Chúc Mẫu Thân muốn về với người nào đó đang bế quan kia nên đến từ biệt

    Tôi nghĩ có thời gian sẽ đến thăm người

    Nhưng lại xuất hiện tình hình vô cùng khó xử. Mẫu Thân muốn tôi về Lạc Tương Quan với người mấy ngày. Vốn là lưu luyến muốn ở bên tôi nhưng người phải về canh giữ Lạc Tương Quan cho Phụ Thân tôi chuẩn bị vài ngày nữa bế quan năm trăm năm một lần

    Tuy nhiên Nhuận Ngọc nghe xong liền tái xanh..

    Tôi biết chàng sợ cái gì chỉ ôm lấy chàng thỏ thẻ

    " _Ta về mấy ngày thôi, rồi lại về với chàng_ "

    Nhưng hắn muốn ở bên nàng không rời..

    " _Về một ngày thôi_ "

    Mọi người"... "

    Tôi liền kéo ra xa một chút

    " _Chàng nói như vậy không sợ mẫu thân ta nổi giận bắt ta về luôn sao? _ "

    Đúng rồi, Nhuận Ngọc hơi lo nên sửa lại

    " _5 ngày thôi, Mịch Nhi ta không muốn xa nàng chút nàng đâu_ "

    Tôi cũng vậy nhưng cũng không muốn xa phụ thân, mẫu thân

    Tôi hôn lên mặt chàng một cái

    " _Ta sẽ rất nhớ chàng_ "

    Nghe nàng nói vậy hắn lại không muốn nàng đi nữa..

    " _Phải dẫn Thanh Mai theo như thế ta mới có thể nhìn thấy nàng_ "

    Thanh Mai cũng giống như đôi mắt của chàng, như vậy mang nó theo cũng tốt

    * * *

    Sau một lúc kể chuyện xưa tích cũ tôi cuối cùng cũng đem nổi lòng của mình nói ra

    " _Ta không muốn sinh em bé nhưng không sinh không được_ "

    Các Lão thần tiên cứ đến sinh thần thì lại nhai đi nhai lại vấn đề này, lúc trước thì tôi không xem trọng nhưng nhìn Ly Độc Ác và Ông (Ly Lam) mong chờ cháu ngày đêm như thế thật sự là không thể xem thường..

    " _Muội muội à, sinh con là chức trách của nữ tử muội đã không chăm sóc, san sẻ ưu lo với Điện Hạ rồi giờ cả sinh con cũng không muốn không sợ Điện Hạ nổi giận sao? _ "

    Nghĩ thấy không đúng Điện Hạ có giận muội muội bao giờ, Yên Tang sửa lại

    " _Không sợ Điện Hạ không vui sao_ "

    " _Nhưng sinh con đáng sợ lắm_ "

    Chắc các tỷ tỷ không biết sinh con ra sẽ như thế nào, tôi còn muốn giải thích hai chữ 'đáng sợ' kia thì Mạn Mạn giữ chặt tôi trịnh trọng khuyên nhủ

    " _Nha đầu ngốc, ai mà không trãi qua nổi đau đó, nói như muội thì không ai muốn sinh con rồi. Nghe ta nhật định phải sinh, mà phải sinh con trai nữa, sinh rồng càng tốt như thế địa vị mới vững được_ "

    Tôi đã là Thiên Hậu rồi, chỉ sau chàng ấy thôi có gì mà không vững gì nhỉ. Có vấp ngã cũng có chàng ấy đỡ tôi lên

    " _Đúng nhất định phải sinh con trai_ "

    Phương Oánh tỷ cũng tán thành

    " _Mạn Muội Muội nói đúng, muội đã gã đi bao lâu, không lẽ không ai thúc giục_ "

    " _Điện Hạ không nói muội cũng phải nghĩ đến người nói dõi chứ_ "

    " _Người bình thường việc nối dõi đã quan trọng rồi, huống hồ gì đây còn là việc kế tự của Thiên Đế, người sau này sẽ kế thừa an nguy của cả lục giới đó_ "

    An nguy của cả lục giới?

    Con tôi sẽ lợi hại như thế sao?

    Lợi hại giống như chàng?

    Như thế để xem ai dám chê tôi vô dụng nữa

    Nghe rồi cũng muốn sinh một đứa

    " _Đúng nếu nói như vậy thì Sư Mẫu không chịu sinh thì làm gì có quả Bồ Đào may mắn như muội_ "

    Không có tôi ư?

    Thế sao được..

    Nhưng tổn thất quá nhiều thứ.. Toàn là thứ tôi không bỏ được, ăn, ngủ, chơi, linh lực còn phải trãi qua đau đớn nữa

    " _Như cực hình muội nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn sinh_ "

    Cái gì cũng không được còn gì là thú vị của cuộc đời nữa, rõ ràng là địa ngục trần gian mà

    " _Thật ngốc_ "

    Bạch Ngân không biết từ đâu đi ra, bộ dạng như biết hết tất cả nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường

    Tôi nghĩ mình có làm gì đâu, tôi còn cho nó ăn bồ đào khô của tôi nữa mà

    " _Nạp thiếp thì có người khác sinh con rồi. Với tư chất này sao có thể sinh một đứa có tiền đồ chứ_ "

    " _Bạch Ngân, không được nói lung tung_ "

    Chuyện nạp thiếp thì không nói nhưng nói về chuyện sinh con khác nào bảo không có phúc phận sinh con thật là một lời quá nặng với nữ tử, khó nghe mà nói chính là nguyền rủa

    Bạch Ngân nghe phản ứng thì biết nó sai rồi, chỉ im lặng lẽ nào là nói sai rồi

    " _Đúng rồi, ta sẽ tìm thật nhiều Thiên Phi sinh con cho chàng ấy_ "

    Bà cô à tôi chỉ nói đùa đá đểu thôi mà đừng có tin là thật chứ

    Thanh Mai"... "lần này khổ thân Điện Hạ nữa rồi

    " _Ấy ấy cho dù nạp Thiên Phi muội cũng phải tự sinh một đứa_ "

    " _Nếu không muội sẽ bị lấn lướt cho mà xem_ "

    " _Đúng đó, không có con của chính mình là rất khổ á_ "

    Gì chứ tôi thấy có mới khổ á

    " _Hơn nữa chọn cũng phải kĩ một chút nhất định phải chọn người ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết thân biết phận một chút_ "

    * * *

    Tôi đi chưa được nữa canh giờ thì chàng đã chạy đến rồi, lúc đó tôi và Thanh Mai đang ngồi ăn bánh nói về chuyện chọn thiếp cho chàng ấy. Mặc dù không hiểu sao có chút không vui nhưng vẫn phải làm á..

    " _Sao chàng đến đây? _ "

    " _Xong việc nên ta đến xem nàng một chút_ "

    Chàng bận thế nào tôi còn không biết sao tôi đắc ý nhào vào lòng chàng bảo

    " _Chàng nhớ ta chớ gì_ "

    " _Bị nàng đoán trúng rồi_ "

    Hắn đúng là nhớ nàng không chịu được

    " _Thiên Đế Điện Hạ_ "

    Không hiểu sao cái giọng lạnh tanh, lúc nào cũng đá đểu của kẻ nào đó lại trở nên ngọt ngào dễ sợ mà thôi dù nó có 3000 tuổi thì kì lạ là nó chỉ có thân hình của một đứa trẻ 12 - 13 tuổi thôi không chấp nhất được nó khi này khi khác, lại nói chuyện khi năm xưa tôi 3000 tuổi thì cũng cỡ 15-16, bây giờ thì tôi khá hơn rồi, trưởng thành hơn hẳn. Tôi ngoái đầu thấy Bạch Ngân lon ton chạy ra

    " _Điện Hạ_ "

    Nhuận Ngọc liếc Bạch Ngân một cái dửng dưng hỏi

    " _Ai vậy? _ "

    Bạch Ngân"... "

    Rõ ràng hôm qua người còn nói chuyện với nó nhanh thế đã quên..

    " _Bạch Ngân con của Thủy Thần Hoa Thần_ "

    " _Là đệ đệ của nàng_ "

    Chàng thừa biết chuyện nó muốn nhận tôi rồi còn hỏi

    " _Không phải, ta không biết người này chúng ta đi vào trong thôi_ "

    Bạch Ngân"... "

    " _Tỷ Tỷ nói đùa rồi_ "

    Nó chạy lại ôm tôi làm tôi tròn mắt dẹt cứ cảm thấy không đúng, sao thế nhỉ?

    " _Điện Hạ người có thể nhận ta làm đệ tử không? _ "

    Hóa ra là có âm mưu

    Nhuận Ngọc nhéo mặt nó một cái cực kì ôn nhu

    " _Rất tiếc Nhuận Ngọc ta chưa muốn nhận đệ tử_ "

    Đáng đời lắm tôi còn tưởng chàng nhận lời chứ, nếu thế tôi sẽ lập tức đá bay chàng

    Sau đó Nhuận Ngọc cuối đầu giơ tay xoa đầu nó thần thần bí bí nói gì với nó mà tôi không thể nghe được

    " _Sao này bớt ăn hiếp Mịch Nhi của ta lại, còn nữa đừng có mà tùy tiện gợi ý nhét người vào chổ ta nếu không.. sẽ mãi không lớn được_ "

    Bạch Ngân"... "

    Tôi không hề biết tại sao Bạch Ngân có thích làm khó dễ tôi.

    Lí do rất đơn giản

    Chuyện này là do Mẫu Thân sao khi nghe tin liền bất tỉnh cả tháng không tỉnh, đến khi tỉnh lại còn không muốn sống

    Cho nên thứ nhất vì nó suýt không sinh ra được nên thù nhẹ một cái

    Sau đó thì được khuyên răn vì đứa bé mà sống tiếp Mẫu Thân tôi cuối cùng cũng từ bỏ ý định tự sát nhưng người tinh thần rất suy sụp lại hay tự mình rầu rĩ không ăn uống gì được

    Thứ hai: Bị bỏ đói khi chưa chào đời

    Sau đó mới phát hiện do Mẫu Thân tôi bất tỉnh đã xảy ra chút vấn đề mà đến giờ chưa ai có thể tìm ra cách giải quyết đó là Bạch Ngân khó phát triển

    Thứ ba: Không thể lớn

    Càng ngày linh lực nó càng cao, nhưng ai cũng xem nó là một đứa trẻ, nó đương nhiên là không muốn làm đứa trẻ, nhưng thử bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng so với đồng trang lứa cứ bé tẹo bé teo không biết nghe từ đâu Thiên Đế Điện Hạ linh lực cao cường, lại là phu quân của Tỷ Tỷ nó, nó muốn lên Thiên Cung tìm Lão Quân xin tiên đan, vừa có thể học thêm phép thuật nhưng Phụ Thân không cho

    Phụ Thân nói Tỷ Tỷ con đã mất Điện Hạ không hề vui vẻ gì, nhìn thấy chúng ta sẽ nhớ lại chuyện năm xưa, sẽ càng đau lòng chúng ta không nên xuất hiện thì hơn

    Thứ tư: Mất đi cơ hội có thể học phép thuật và lớn lên

    Lúc trước Tỷ Tỷ đã mất trong lòng nó cũng không trách cứ gì, nhưng giờ sống lại rồi á. Nó phải trút ấm ức trong lòng

    So với tưởng tượng của nó về một vị Thiên Hậu thì.. Mà thôi đi

    Chàng đến xem tôi một lát lại ôm ôm ấp ấp trong khi đó các đệ tử một số người xuất môn đến thăm đã về thì không nói còn các đệ tử khác thì vẫn đang tập luyện nhưng không thể tập trung được. Phụ Thân cuối cùng không nhịn được mà đuổi chúng tôi ra chổ khác

    Nhuận Ngọc chính là cố ý đấy, xem người có trả lại Mịch Nhi không?

    Tôi nói cho chàng việc lập Thiên Phi chàng liền gật đầu không hề từ chối

    Ngoan hơn tôi tưởng, tốt lắm thế là tôi quyết định lập kế hoạch chọn Thiên Phi cho chàng ấy

    Nhuận Ngọc quả như lời nói đến xem một lát rồi về chỉ khác là một ngày đến nhiều lần

    Đến tối chàng cũng mò đến thì nghe tin tôi và Mẫu Thân ngủ chung rồi. Cả Thủy thần cũng bị đuổi ra vẻ mặt chàng liền trầm xuống

    Thanh Mai khổ sở trốn qua một bên

    Đang ngủ đột nhiên bị mùi thịt thơm ơi là thơm truyền vào, bụng tôi liền có chút phản ứng

    Sao lại đói nữa rồi..

    Tôi liền rón rén ra ngoài tìm đồ ăn

    Nhuận Ngọc thấy tôi ra liền dùng một tay ôm eo tôi vác đi đến một góc

    " _Mịch Nhi cho nàng_ "

    Đồ ăn nóng hổi mà còn thơm nữa, hỏi sao tôi có thể chịu được chứ

    Kết quả đêm đó tôi bị người nào bắt cóc về phòng của mình, còn dám nói là bản thân đã trưởng thành hắn thấy nàng vẫn ham ăn, dễ gạt như trước, có khác gì đâu

    Tôi bị dày vò rất khổ sở

    " _Ta phải về phòng_ "

    Rõ ràng là nàng với Mẫu Thân đang ngủ chung rất vui vẻ mà, sáng mà không thấy nàng, người sẽ nghĩ nàng không thích ngủ với người mất

    " _Bây giờ nàng về sẽ làm Mẫu Thân nàng sẽ bị đánh thức thôi _ "

    Đã nằm trong tay rồi thì còn lâu mới trả về

    " _Mịch Nhi chúng ta tiếp tục_"

    Không.. Không mà
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...