Bạn được cá muối Keke mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
85 0
Kiếm tiền
phuongca đã kiếm được 850 đ
Bình Yên Sau Bão Giông

Tác giả: Phượng Ca

Thể loại: Truyện ngắn

Tình trạng: Đã hoàn thành (10 chương ngắn)

54830062562_3dfa4a7cfa_o.png


Giới thiệu:

"Buông bỏ những điều không xứng đáng, để tìm lại chính mình."

Sau 8 năm bên nhau An Nhi và Hoàng Minh quyết định kết hôn. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Thế nhưng..
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 1: Hạnh phúc tưởng chừng viên mãn

Lâm An Nhi đứng trước gương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải trắng muốt của chiếc váy cưới.

Lần đầu tiên trong đời, cô thấy bản thân như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đường ren tinh xảo, phần eo ôm gọn, tà váy buông dài, tất cả khiến cô không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến ngày cưới, khoảnh khắc cô chính thức bước vào lễ đường cùng Hoàng Minh người đàn ông mà cô đã yêu suốt tám năm trời.

Tám năm, một quãng thời gian dài đến mức đủ để người ta trưởng thành từ một cô sinh viên mơ mộng trở thành một người phụ nữ chín chắn.

Và trong suốt tám năm ấy, An Nhi đã luôn tin tưởng, kiên định bên cạnh Hoàng Minh. Từ khi anh chỉ là một chàng trai khởi nghiệp đầy khó khăn cho đến khi anh đứng trên đỉnh thành công như hôm nay, một giám đốc trẻ tài năng, phong độ, được nhiều người ngưỡng mộ.

"An Nhi, ngày cưới em sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất." Giọng Hoàng Minh trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía sau.

Hoàng Minh bước vào, bộ vest đen ôm dáng khiến anh càng thêm cuốn hút. Anh đi đến, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, ánh mắt trong gương dừng lại ở nụ cười e lệ của An Nhi.

"Anh nói thật không?" Cô khẽ nghiêng đầu, giọng nửa đùa nửa thật.

"Đương nhiên." Hoàng Minh cúi xuống, thì thầm bên tai, mùi nước hoa quen thuộc khiến An Nhi tim đập rộn ràng.

"Anh đã chờ ngày này tám năm rồi. Em biết không, anh nợ em rất nhiều.. Em đã hy sinh cả tuổi trẻ để ở bên anh."

An Nhi khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút ngập ngừng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình hy sinh, bởi với cô, tình yêu là tự nguyện.

Những năm tháng chắt chiu, những đêm chờ anh tăng ca, những lần đưa cơm hộp đến công ty, những buổi lễ tốt nghiệp, sinh nhật bạn bè mà cô lặng lẽ bỏ qua để ở cạnh anh.. Tất cả đều là lựa chọn từ trái tim.

"Chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng hạnh phúc." An Nhi đáp, đôi mắt long lanh nhìn vào gương.

Hoàng Minh siết chặt tay cô, ánh nhìn thoáng qua một tia phức tạp, song An Nhi không để ý. Trong lòng cô lúc này chỉ có niềm hạnh phúc thuần khiết, niềm tin vào một tình yêu dài lâu.

* * *

Tối hôm đó, An Nhi nằm trên giường, ngắm tấm thiệp cưới in tên hai người. Bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng đã gửi lời chúc phúc tới tấp. Mạng xã hội tràn ngập những bức ảnh váy cưới, ảnh chụp cặp đôi kỷ niệm tám năm tình yêu. Ai cũng nói, An Nhi thật may mắn, bởi không phải ai cũng có thể giữ được một tình yêu dài lâu, lại kết thúc bằng một đám cưới viên mãn.

Cô mỉm cười, khẽ nhắn tin cho Hoàng Minh:

[Anh ngủ chưa? Em hồi hộp quá, chúng ta sắp chính thức thành vợ chồng rồi.]

Phía bên kia, sau vài phút, Hoàng Minh trả lời:

[Anh còn bận chút việc, em ngủ trước đi. Ngày mai phải thật xinh đẹp.]

An Nhi ôm điện thoại, tim đập rộn ràng. Cô không hề biết rằng, chính dòng chữ "anh còn bận chút việc" kia là khởi đầu cho một vết rạn vô hình, từng chút một len lỏi vào bức tranh hạnh phúc mà cô vẫn hằng nâng niu.

Đêm nay, An Nhi ngủ một giấc thật sâu, mang theo giấc mơ về một lễ đường ngập tràn hoa hồng trắng, nơi Hoàng Minh sẽ nắm tay cô đi đến cuối con đường.

Cô không hề biết rằng, ngay trong đêm, tại một khách sạn sang trọng trong thành phố, Hoàng Minh cũng đang ở đó.. Nhưng không phải một mình.
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 2: Vết nứt sau bức màn hoàn hảo

Ngày cưới càng đến gần, lịch trình của Hoàng Minh càng dày đặc. Anh nói công ty chuẩn bị ký kết một hợp đồng lớn, phải tăng ca liên tục. Thậm chí đến cả đêm trước hôn lễ vẫn chưa chắc có thể về sớm. An Nhi quen rồi, tám năm bên nhau, cô chưa từng trách móc sự bận rộn của anh. Ngược lại, cô còn thấy tự hào vì người đàn ông của mình có chí tiến thủ, được nhiều người ngưỡng mộ.

Buổi sáng hôm ấy, An Nhi đến công ty Hoàng Minh để gửi một số giấy tờ cho phòng nhân sự, cũng là tiện thể muốn tạo bất ngờ cho anh. Cô mang theo hộp cơm trưa tự tay nấu món gà sốt cam mà anh từng rất thích.

Khi bước vào khu văn phòng, các nhân viên đều tươi cười chào hỏi:

"Chào chị Nhi!"

"Chị An Nhi đến rồi ạ, chị sắp kết hôn, chị chắc chắn sẽ làm cô dâu xinh đẹp nhất công ty đấy!"

Lời chúc phúc làm An Nhi ấm lòng. Cô mỉm cười, lịch sự cảm ơn từng người. Cô biết, mình và Hoàng Minh trong mắt đồng nghiệp là hình mẫu lý tưởng: Anh tài giỏi, cô dịu dàng, lại gắn bó lâu dài từ thời sinh viên đến giờ.

Cô đi thẳng về phía phòng làm việc của Hoàng Minh. Cửa phòng khép hờ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện khe khẽ.

"Anh đừng lo, em sẽ chuẩn bị mọi tài liệu cho buổi ký kết." Đó là giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào.

An Nhi dừng lại, nhận ra ngay là giọng của Trần Vy, cô thư ký mới vào công ty khoảng hơn một năm nay. Cô gái ấy nổi bật với dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú, lúc nào cũng tươi cười. Trong những lần tiệc tùng hiếm hoi, An Nhi có gặp, và luôn cảm thấy Vy khá lễ phép, dễ thương.

Tiếp đó là giọng Hoàng Minh, trầm thấp, mang chút nuông chiều:

"Em vất vả rồi. Nếu không có em, anh đã chẳng xoay sở kịp."

An Nhi thoáng khựng lại. Cách xưng hô "em - anh" này và giọng điệu nghe thân mật quá mức so với quan hệ sếp - thư ký.

Cô cố gắng trấn an bản thân, nghĩ rằng có lẽ họ chỉ đang nói chuyện công việc. Nhưng khi định gõ cửa, một tràng cười khúc khích của Trần Vy vang lên:

"Anh nịnh quá! Chỉ sợ đến lúc chị Nhi phát hiện anh quan tâm thư ký nhiều hơn thì nguy."

Bên trong im lặng một lúc, rồi Hoàng Minh đáp bằng giọng nửa đùa nửa thật:

"Em nghịch lắm, nếu bị phát hiện thì cả hai cùng khổ đấy."

Máu trong người An Nhi như đông lại. Hộp cơm trong tay run rẩy, suýt chút nữa rơi xuống sàn.

Cô hít sâu, gõ cửa.

Ngay lập tức, tiếng ghế xê dịch vang lên, rồi Hoàng Minh ra mở cửa. Thấy cô, anh thoáng sững người, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười:

"An Nhi, sao em không gọi điện trước?"

"Em muốn mang cơm cho anh." Cô mỉm cười gượng gạo, giơ hộp cơm lên. "Món gà sốt cam anh thích nhất đây."

Hoàng Minh khựng lại một giây rồi ôm lấy vai cô, cười và nói:

"Thật tuyệt, cảm ơn em."

Phía trong, Trần Vy đứng dậy, cúi chào: "Chào chị Nhi."

Nụ cười trên môi cô gái trẻ có chút lúng túng, nhưng ánh mắt vẫn trong veo, chẳng thể hiện điều gì khác thường.

An Nhi ngồi xuống ghế, cùng Hoàng Minh ăn trưa. Cô lặng lẽ quan sát, thấy anh nói chuyện bình thường, không có dấu hiệu gì. Nhưng trong đầu, câu nói: "Nếu bị phát hiện thì cả hai cùng khổ" cứ vang vọng mãi.

* * *

Tối đó khi về nhà, An Nhi không tài nào ngủ yên. Cô cầm điện thoại, mở mục tin nhắn của Hoàng Minh. Trước đây, cô chẳng bao giờ nghi ngờ anh, cũng chưa từng tò mò kiểm tra. Nhưng đêm nay, trong lòng cô lại thôi thúc lạ lùng.

Bất chợt, tin nhắn mới từ Hoàng Minh hiện lên: [Anh về trễ, công ty còn nhiều việc.]

Cùng lúc ấy, một tin nhắn từ số lạ hiện ra trong mục thông báo: [Anh nhớ cẩn thận, mai gặp nhé. Vy]

Tay An Nhi lạnh buốt. Cô bấm mở, tim đập loạn nhịp. Bên trong là một chuỗi tin nhắn ngọt ngào, dẫu không quá rõ ràng nhưng đủ khiến cô như ngã quỵ:

[Anh ăn cơm chưa? Em lo anh mệt.]

[Em đặt phòng rồi, mai mình có thể bàn chuyện thoải mái.]

[Anh hứa mai chỉ có em thôi nhé.]

An Nhi buông điện thoại xuống, hít vào một hơi thật sâu. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc. Cô thấy tim mình như bị xé rách, từng mảnh vụn rơi xuống.

Hóa ra, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn lại có vết nứt ngay từ khi chưa bắt đầu.
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 3: Sự thật đau đớn

Ngày cưới chỉ còn tính bằng giờ, nhưng trong lòng An Nhi không còn sự háo hức nữa. Cô khoác tấm màn che giấu nỗi bất an, tự an ủi rằng những tin nhắn kia chỉ là hiểu nhầm. Có thể Trần Vy quá thân mật, có thể Hoàng Minh không kịp cắt đứt dứt khoát.

Cô muốn tin anh, muốn tin vào tám năm thanh xuân mình đã trao.

Thế nhưng, linh cảm của phụ nữ lại luôn chuẩn xác đến tàn nhẫn.

* * *

Buổi chiều, An Nhi cùng Thu Hà, người bạn thân của mình cùng đi thử hoa cưới. Khi rời khỏi cửa hàng, hai người tình cờ đi ngang qua một khách sạn lớn trong trung tâm.

Trong khoảnh khắc ấy, An Nhi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Người đàn ông mặc sơ mi trắng, dáng đi thẳng lưng, bước nhanh vào sảnh. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, tóc dài, váy ôm sát cơ thể, đôi môi đỏ mọng đang nở nụ cười.

An Nhi sững người. Tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung.

"An Nhi? Sao mặt cậu trắng bệch thế?" Thu Hà lo lắng hỏi.

Cô cắn môi, giọng khàn đặc: "Hà, cậu đi với mình một chút."

Hai người bước vào sảnh, giữ khoảng cách vừa đủ. Quả nhiên, Hoàng Minh và Trần Vy cùng nhau tiến về phía thang máy. Anh đưa tay chạm nhẹ vào eo Vy, hành động vô cùng tự nhiên, thân mật. Vy ngẩng đầu cười, ánh mắt chan chứa sự chiều chuộng.

Khoảnh khắc ấy, tất cả những hoài nghi, những lời dối trá vụn vặt biến thành một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào tim An Nhi.

"Cậu thấy chưa? Chính là Hoàng Minh.. Cậu không nhìn nhầm đâu." Thu Hà siết chặt tay cô, giọng run rẩy vì tức giận thay bạn.

An Nhi không đáp, đôi mắt nhòe đi. Cô như người mất hồn, nhìn cảnh hai bóng lưng khuất dần sau cánh cửa thang máy khép lại.

* * *

Buổi tối, An Nhi trở về căn hộ của mình và Hoàng Minh. Anh vẫn chưa về. Căn nhà trống trải, im lìm như một khoảng không vô tận.

Chiều tối nay, lúc về, cô còn nhận được một phong thư lạ. Trong đó là nhiều ảnh chụp của Hoàng Minh và Vy, hai người vô cùng thân mật: Ôm, hôn. Thậm chí ảnh trên giường, điều đó đã phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô.

Cô ngồi trên ghế sofa, đôi mắt vô hồn dán vào bức ảnh treo tường: Bức ảnh kỷ niệm tám năm, khi hai người cùng nhau đi Đà Lạt, tay nắm chặt tay, nụ cười rạng rỡ.

Nước mắt rơi lã chã.

Tám năm yêu thương, tám năm hy vọng, tám năm cô đặt hết niềm tin nơi anh.. Đổi lại là gì? Một sự phản bội trắng trợn ngay trước ngày cưới.

Điện thoại vang lên. Là Hoàng Minh.

An Nhi lau nước mắt, bắt máy.

"Em ăn gì chưa?" Giọng Hoàng Minh vẫn dịu dàng như mọi khi: "Anh còn chút việc, sẽ về muộn. Em ngủ trước đi nhé."

Ngực An Nhi nghẹn lại. Từng chữ anh nói như thêm một lần giễu cợt.

Cô bật cười trong nước mắt, giọng khàn khàn:

"Anh ở công ty.. Hay ở khách sạn?"

Hoàng Minh im lặng vài giây, sau đó cười nhạt:

"Em nói linh tinh gì thế?"

An Nhi cắn chặt môi đến bật máu, từng từ như dao cứa:

"Hôm nay, em tận mắt thấy anh và Trần Vy cùng vào khách sạn."

Đầu dây bên kia, Hoàng Minh sững lại. Rồi anh vội biện minh:

"An Nhi, em đừng hiểu lầm. Anh và Vy chỉ vào đó bàn công việc.."

"Bàn công việc?" An Nhi cắt ngang, giọng nghẹn lại nhưng đầy chua chat: "Anh coi em là kẻ ngốc sao? Tám năm bên nhau, anh nghĩ em không phân biệt được ánh mắt anh dành cho người khác ư?"

Một sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, Hoàng Minh thở dài:

"An Nhi, em đừng làm mọi chuyện căng thẳng. Chúng ta sắp làm đám cưới, em hãy nghĩ đến thể diện của cả hai gia đình.."

An Nhi rùng mình. Thể diện? Còn tình yêu thì sao? Còn niềm tin cô trao anh suốt tám năm thì sao?

Trong phút chốc, cô thấy mình như một kẻ xa lạ, ngồi đối diện với người đàn ông từng là cả thế giới của mình.

Nước mắt tràn ra không kìm được. Cô khẽ nói, giọng run rẩy mà quyết liệt:

"Hoàng Minh, từ hôm nay.. Chúng ta kết thúc."

Cúp máy, cô ngã quỵ xuống ghế, toàn thân run rẩy.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố sáng đèn, rực rỡ và ồn ào. Nhưng trong lòng An Nhi, tất cả chỉ còn lại một khoảng tối mịt mù.

Đêm đó, An Nhi khóc đến kiệt sức. Trong cơn mơ hồ, cô nghe tiếng trái tim mình vỡ nát thành trăm nghìn mảnh vụn, để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, cô biết rằng mình phải đối diện với sự thật: Tình yêu tám năm, đã chết.

Phản bội, với cô là điều không thể tha thứ.
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 4: Quyết định buông tay

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng ngổn ngang. Váy cưới treo ngay ngắn trong tủ, thiệp mời xếp thành chồng trên bàn, tất cả đều như một trò cười cay đắng.

An Nhi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt sưng đỏ vì một đêm khóc cạn nước mắt. Điện thoại reo liên tục, tin nhắn, cuộc gọi từ họ hàng, bạn bè, từ cả Hoàng Minh. Cô không bắt máy, không trả lời.

Trong lòng cô biết, nếu hôm nay cô không đưa ra quyết định, vài ngày nữa cô sẽ trở thành cô dâu, nhưng là một cô dâu đáng thương, bị phản bội mà vẫn mù quáng bước vào lễ đường.

* * *

Khoảng gần trưa, Hoàng Minh đến.

Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, vẻ ngoài bảnh bao, lịch thiệp như mọi khi, nhưng đôi mắt hơi thâm quầng. Có lẽ cả đêm qua anh cũng không ngủ.

"An Nhi." Anh tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ: "Chúng ta cần nói chuyện."

Cô ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng chưa từng có.

"Nói đi. Anh định giải thích thế nào cho tám năm của chúng ta?"

Hoàng Minh im lặng vài giây, rồi thở dài:

"Anh thừa nhận, anh và Vy có.. Vượt quá giới hạn. Nhưng An Nhi, đó chỉ là phút yếu lòng. Người anh muốn cưới vẫn là em. Tám năm qua, em đã bên anh từ những ngày khó khăn nhất. Anh không bao giờ phủ nhận điều đó."

Cô bật cười, nụ cười nghẹn đắng:

"Phút yếu lòng? Anh coi sự phản bội chỉ là phút yếu lòng thôi sao? Yếu lòng hết lần này đến lần khác sao?"

"An Nhi, em hãy tha thứ cho anh lần này." Hoàng Minh bước tới, nắm lấy tay cô: "Chỉ còn vài ngày nữa là lễ cưới, em đừng hủy bỏ. Thể diện của hai bên gia đình, sự nghiệp của anh.. Tất cả đều đặt vào ngày trọng đại này."

An Nhi rút tay lại, ánh mắt sắc lạnh như dao:

"Anh lo cho sự nghiệp, lo cho thể diện.. Còn tôi thì sao? Tình yêu của tôi, tuổi trẻ của tôi, lòng tin của tôi.. Trong mắt anh chẳng đáng một xu sao?"

Hoàng Minh cau mày, giọng trở nên gay gắt:

"Em đừng ích kỷ như thế! Tám năm qua, đúng là em đã hi sinh cho anh, nhưng anh cũng không bạc đãi em. Em có công việc ổn định, có cuộc sống sung túc, tất cả là nhờ ai?"

Câu nói ấy như một cái tát vào mặt An Nhi. Cô đứng dậy, ngẩng cao đầu, ánh mắt long lanh nhưng kiên định:

"Hoàng Minh, anh sai rồi. Tất cả những gì tôi có hôm nay là nhờ nỗ lực của chính tôi, không phải bố thí từ anh. Và nếu anh đã nghĩ như thế, tôi càng không có lý do để kết hôn."

"An Nhi.." Hoàng Minh hạ giọng, định nắm tay cô thêm lần nữa.

Nhưng An Nhi lùi lại, dứt khoát:

"Chúng ta kết thúc ở đây. Đám cưới hủy bỏ. Anh không cần gọi điện, không cần nhắn tin nữa. Từ nay, tôi và anh là người xa lạ."

Chiều hôm đó, An Nhi chủ động gọi điện cho hai bên gia đình, thông báo hủy hôn. Cả hai bên đều sốc, mẹ cô khóc lóc, họ hàng trách móc, dư luận bắt đầu xôn xao. Nhưng An Nhi không giải thích, cô chỉ im lặng chịu đựng.

Cô biết, nếu kể hết sự thật, chẳng những không ai tin mà còn biến mình thành kẻ đáng thương hại. Thà rằng, để mọi người nghĩ cô "nổi hứng hủy cưới", còn hơn là để thiên hạ bàn tán về sự phản bội.

Tối đến, cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn hộ từng gắn bó tám năm. Từng món đồ, từng bức ảnh, từng kỷ niệm, cô đều để lại, chỉ mang theo quần áo và vài vật dụng cá nhân.

Bước ra khỏi cửa, An Nhi hít một hơi thật sâu.

Gió đêm lùa qua, lạnh buốt, nhưng trong lòng cô bỗng nhẹ nhõm lạ thường.

Tám năm.. Cuối cùng cô cũng buông tay.

* * *

Đêm đó, An Nhi một mình thuê một căn hộ nhỏ. Căn phòng trống trải, nhưng cũng chính là nơi cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Cô ngồi trước gương, ngắm khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sưng húp. Người phụ nữ trong gương không còn là An Nhi yếu đuối, chỉ biết dựa dẫm vào tình yêu.

Cô thì thầm: "Lâm An Nhi, từ nay hãy sống cho chính mình."
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 5: Tái sinh trong sự nghiệp

Những ngày sau khi hủy hôn, An Nhi sống trong sự bàn tán, thương hại, thậm chí dè bỉu của người quen. Trên mạng xã hội, ảnh cưới của cô và Hoàng Minh từng lan truyền, giờ lại biến thành đề tài để thiên hạ đồn đoán.

"Nghe nói cô ta nổi hứng bỏ trốn ngay trước lễ cưới."

"Có khi là không xứng với Hoàng Minh, nên bị bỏ rơi cũng nên."

"Đàn bà mù quáng, suốt ngày chỉ bám theo đàn ông, kết cục cũng thế thôi."

An Nhi không thanh minh. Cô khóa tài khoản cá nhân, dọn ra căn hộ nhỏ, bắt đầu lại từ con số không.

Ngày đầu tiên tự sống một mình, cô đứng trong căn phòng vắng, ánh nắng buổi sớm tràn qua cửa sổ. Không còn ai nhắc cô "ăn gì chưa", cũng chẳng có ai gửi tin nhắn "anh về muộn". Khoảng trống ấy vừa đau đớn, vừa giải thoát.

Cô mở chiếc laptop cũ, nhìn vào bản kế hoạch từng viết cách đây ba năm. Đó là giấc mơ khởi nghiệp mà cô chưa bao giờ dám thực hiện, bởi lúc ấy Hoàng Minh từng nói: "Khởi nghiệp rủi ro lắm, em cứ ở công ty ổn định đi, để anh lo là đủ rồi."

Nhưng hôm nay, cô không còn lý do gì để trì hoãn nữa.

Những ngày tiếp theo, An Nhi lao vào công việc. Cô đăng ký một công ty nhỏ trong lĩnh vực truyền thông, thiết kế thương hiệu, lĩnh vực mà cô có chuyên môn và đam mê. Tiền tiết kiệm chẳng nhiều, cô phải tính toán từng đồng, thậm chí thuê một văn phòng nhỏ chỉ vừa đủ đặt ba cái bàn.

Ban đầu, cô phải tự làm tất cả: Từ thiết kế logo, chỉnh sửa poster, chạy quảng cáo cho khách đến việc gọi điện tìm đối tác. Đêm nào đèn văn phòng cũng sáng đến hai, ba giờ sáng. Cơm hộp thay cho bữa ăn, cà phê thay cho giấc ngủ.

Mệt mỏi, kiệt sức, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, An Nhi thấy bản thân sống thật sự.

Có những lúc khó khăn đến mức cô muốn bỏ cuộc. Một khách hàng bùng hợp đồng, một đối tác hủy giao kèo, thậm chí có lúc tài khoản công ty chỉ còn chưa đến một triệu đồng.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến tám năm thanh xuân đã đánh đổi, đến khoảnh khắc Hoàng Minh siết eo Trần Vy trong thang máy, An Nhi lại cắn răng đứng lên.

"Nếu mình gục ngã bây giờ, chẳng phải càng chứng minh họ đúng sao?"

* * *

Thời gian dần trôi, công ty nhỏ của cô bắt đầu có những hợp đồng đầu tiên. Từ vài dự án thiết kế cho cửa hàng, quán cà phê, đến những hợp đồng truyền thông cho sự kiện nhỏ.

Cô thuê thêm một nhân viên trẻ, rồi hai, rồi ba. Văn phòng tuy chật chội, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười và sự nhiệt huyết.

Một lần, khi đứng nhìn các nhân viên bàn bạc sôi nổi về dự án, An Nhi bất giác mỉm cười. Cô nhận ra, hóa ra niềm hạnh phúc không chỉ đến từ tình yêu, mà còn từ việc thấy bản thân có giá trị, thấy giấc mơ của mình dần thành hình.

* * *

Một buổi tối, sau khi gửi bản thiết kế cuối cùng cho khách hàng, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:

[Chào cô An Nhi, tôi là Trần Duy đại diện Tập đoàn Ánh Dương. Chúng tôi muốn hẹn gặp cô để bàn về một dự án hợp tác.]

Ánh mắt An Nhi sáng lên. Ánh Dương là một trong những tập đoàn lớn, tiếng tăm trong ngành. Nếu có thể ký kết, công ty nhỏ bé của cô sẽ bước sang một trang mới.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố về đêm lung linh ánh đèn, tựa như chính trái tim cô sau bão giông, bắt đầu lóe lên ánh sáng hi vọng.

Đêm ấy, An Nhi ngồi một mình, mở lại bản kế hoạch cũ. Cô viết thêm vào cuối:

"Không phải ai cũng xứng đáng để mình trao trọn thanh xuân. Nhưng sự nghiệp, ước mơ, những thứ ấy sẽ không bao giờ phản bội mình."
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 6: Gặp gỡ định mệnh

Cuộc hẹn với Tập đoàn Ánh Dương được ấn định vào một buổi sáng đầu tuần.

Đêm trước đó, An Nhi gần như không ngủ, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết, đây là cơ hội lớn. Nếu thành công, công ty nhỏ bé của cô sẽ chính thức bước ra khỏi vùng tối vô danh.

Sáng sớm, An Nhi chọn bộ vest màu kem nhã nhặn, búi tóc gọn gàng. Trước gương, cô hít sâu, khẽ mỉm cười: "Hôm nay, Lâm An Nhi không còn là cô gái yếu đuối vì tình yêu. Hôm nay, cô là giám đốc của chính mình."

Phòng họp trên tầng 15 trụ sở Ánh Dương rộng lớn, sang trọng, kính trong suốt nhìn ra cả thành phố. Khi An Nhi bước vào, đã có vài nhân viên chờ sẵn, còn ở đầu bàn là một người đàn ông đang xem tài liệu.

Anh ngẩng lên. Đó là một gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén nhưng không lạnh lùng. Bộ vest xám vừa vặn, cà vạt đen đơn giản càng làm nổi bật khí chất tự tin, trầm ổn.

"Xin chào cô An Nhi." Anh đứng dậy, đưa tay ra: "Tôi là Trần Duy."

Cái bắt tay đầu tiên, bàn tay anh ấm áp, lực vừa đủ, toát ra sự chắc chắn.

"Chào anh Trần Duy." An Nhi đáp, giữ nụ cười lễ phép nhưng không giấu được chút bối rối.

Cuộc họp bắt đầu.

An Nhi thuyết trình về dự án truyền thông cho một dòng sản phẩm mới của Ánh Dương. Dù công ty cô nhỏ, nhưng cô chuẩn bị kỹ lưỡng, từng slide, từng ý tưởng đều rõ ràng, sáng tạo.

Trần Duy lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt câu hỏi. Ánh mắt anh không giống những đối tác khác thường dò xét hay nghi ngờ, mà là sự tôn trọng. Chính điều đó khiến An Nhi càng tự tin hơn.

Khi phần trình bày kết thúc, anh gật đầu:

"Rất tốt. Ý tưởng của cô khác biệt và có tính khả thi cao. Tôi nghĩ, Ánh Dương có thể trao cơ hội này cho công ty cô."

Tim An Nhi khẽ rung lên. Đây chính là lời khẳng định mà cô chờ đợi.

"Cảm ơn anh Trần Duy. Tôi sẽ nỗ lực hết mình." Cô đáp, giọng chắc nịch.

Trần Duy mỉm cười. Nụ cười của anh không ồn ào, không quá phô trương, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Sau buổi họp, Trần Duy đích thân tiễn An Nhi xuống sảnh. Trong lúc chờ thang máy, anh bỗng nói:

"Tôi có theo dõi công ty của cô. Một doanh nghiệp trẻ, nhỏ nhưng đầy tiềm năng. Tôi thật sự khâm phục cô, một phụ nữ dám bắt đầu lại từ đầu."

An Nhi thoáng sững sờ. Câu nói ấy như chạm vào phần sâu kín trong lòng cô. Không ai biết, để có được ngày hôm nay, cô đã đánh đổi những gì.

Cô cười nhạt:

"Thật ra, tôi chỉ không muốn mình mãi sống trong cái bóng của người khác nữa."

Trần Duy nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như có điều gì đó vừa lóe lên. Nhưng anh chỉ gật nhẹ, không hỏi thêm.

Chiều hôm đó, An Nhi trở về văn phòng nhỏ của mình. Nhân viên reo vui khi biết tin thắng hợp đồng lớn. Cô cũng cười, nhưng trong lòng lại đọng lại một cảm giác lạ lùng, sự bình yên hiếm có khi nhớ đến ánh mắt của Trần Duy.

Những ngày sau, dự án bắt đầu triển khai. An Nhi và đội ngũ thường xuyên phải sang trụ sở Ánh Dương làm việc. Nhờ vậy, cô có nhiều cơ hội tiếp xúc với Trần Duy.

Anh là người lãnh đạo quyết đoán nhưng không độc đoán, luôn biết lắng nghe ý kiến. Đôi khi, trong những buổi họp căng thẳng, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của anh đã khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Có lần, khi An Nhi làm việc muộn tại văn phòng, Trần Duy tình cờ bắt gặp. Anh dừng lại, đặt một ly cà phê nóng trước bàn cô:

"Làm việc muộn thế này không tốt cho sức khỏe. Dù công việc có quan trọng, sức khỏe vẫn quan trọng hơn."

An Nhi thoáng ngẩn người. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày rời Hoàng Minh, không ai còn quan tâm đến cô theo cách ấy.

Cô khẽ mỉm cười, lòng dậy lên một cảm xúc ấm áp, nhẹ nhàng mà chính cô cũng không gọi tên được.

Đêm hôm đó, khi về nhà, An Nhi nằm trên giường, bất giác nhớ lại ánh mắt bình thản của Trần Duy. Trái tim cô run lên, vừa hoang mang vừa mơ hồ.

"Không.. Mình không thể.." Cô vùi mặt vào gối, cố gạt đi.

Cô chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Vết thương cũ còn đó, nỗi đau phản bội vẫn in hằn. Nhưng sâu trong trái tim, một hạt mầm nhỏ bé dường như vừa chạm đất, chờ ngày nảy nở.
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 7: Vươn lên và tỏa sáng

Dự án hợp tác cùng Tập đoàn Ánh Dương thành công ngoài mong đợi. Bộ nhận diện thương hiệu mới do công ty An Nhi thiết kế gây tiếng vang lớn, nhận được nhiều lời khen từ báo chí và khách hàng.

Lần đầu tiên, cái tên Công ty TNHH Truyền thông A. N xuất hiện trên các bản tin chuyên ngành. Điện thoại reo liên tục với những lời mời hợp tác, những hợp đồng từ các doanh nghiệp lớn nhỏ.

Nhân viên mới gia nhập ngày một đông. Văn phòng nhỏ hẹp ban đầu đã không còn đủ chỗ, An Nhi quyết định thuê một tầng lầu rộng rãi hơn, tràn ngập ánh sáng. Treo biển hiệu mới ngoài cửa, cô đứng ngắm thật lâu.

"Đây chính là con đường của mình. Con đường không ai ban phát, không ai có thể cướp đi."

Trong một buổi lễ ký kết hợp đồng với đối tác mới, An Nhi được mời lên phát biểu. Trước hàng chục ống kính, cô mặc bộ váy trắng thanh lịch, nụ cười tự tin.

"Chúng tôi tin rằng, mỗi thương hiệu đều mang một linh hồn. Và nhiệm vụ của chúng tôi là khắc họa linh hồn đó thành hình ảnh sống động nhất."

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Khoảnh khắc ấy, An Nhi cảm nhận rõ ràng: Mình đã thực sự bước ra ánh sáng.

Ở hàng ghế khách mời, Trần Duy lặng lẽ nhìn cô, khóe môi nở nụ cười mơ hồ. Ánh mắt anh sâu thẳm, như có một sự công nhận, xen lẫn chút cảm phục.

Nhưng số phận chưa bao giờ để cô yên bình quá lâu.

Một tuần sau, tại một hội nghị doanh nhân lớn, An Nhi đến với tư cách khách mời. Khi vừa bước vào sảnh, cô thoáng khựng lại.

Cách đó không xa, một gương mặt quen thuộc, Hoàng Minh.

Anh ta vẫn bảnh bao trong bộ vest hàng hiệu, ánh mắt tự tin và dáng vẻ cao ngạo như trước. Nhưng bên cạnh, không còn là An Nhi, mà là Trần Vy, cô thư ký năm nào. Trần Vy khoác tay Hoàng Minh, nụ cười tươi rói nhưng đôi mắt ánh lên vẻ chiếm hữu, kiêu ngạo.

Khoảnh khắc ấy, trái tim An Nhi chấn động. Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu nỗi đau tưởng chừng đã ngủ yên, nay trỗi dậy.

Hoàng Minh nhìn thấy cô. Ánh mắt anh ta thoáng sững sờ, sau đó chuyển thành một nụ cười khó đoán. Anh buông tay Trần Vy, bước thẳng về phía cô.

"An Nhi, đã lâu không gặp." Giọng anh ta trầm thấp, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

An Nhi siết chặt túi xách, hít sâu, giữ nụ cười lịch thiệp:

"Quả thật đã lâu. Anh Minh, chúc mừng anh, sự nghiệp và.. Tình yêu đều trọn vẹn rồi."

Câu nói ấy như một lưỡi dao ngọt ngào nhưng sắc bén. Hoàng Minh thoáng lúng túng, còn Trần Vy đứng sau, đôi mắt lóe lên sự khó chịu.

Trong buổi hội nghị, An Nhi cố gắng giữ bình thản. Nhưng cô nhận ra ánh mắt Hoàng Minh luôn dõi theo mình. Dường như anh ta không ngờ cô có thể rực rỡ đến thế. Một An Nhi tự tin, bản lĩnh, khác xa cô gái ngày nào chỉ biết xoay quanh anh ta.

Trần Vy cũng nhận ra điều đó. Cô ta bám chặt lấy Hoàng Minh, nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự ghen tức.

Cuối buổi, khi An Nhi chuẩn bị rời đi, bất ngờ có một bàn tay chìa ra trước mặt.

"Để tôi đưa cô về." Trần Duy xuất hiện, ánh mắt điềm tĩnh nhưng cương quyết.

An Nhi thoáng ngạc nhiên. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra, giữa đám đông ồn ào, chỉ có sự xuất hiện của anh khiến cô cảm thấy an toàn.

Hoàng Minh ở phía xa, chứng kiến cảnh đó, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Ánh mắt anh ta tối sầm, lẫn lộn giữa bất ngờ, tiếc nuối và tức giận.

Trên đường về, An Nhi ngồi bên cạnh Trần Duy, lòng dậy lên những cảm xúc khó tả. Bên ngoài, đèn thành phố lấp lánh, còn bên trong xe, không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ cả nhịp tim mình.

"Cô ổn chứ?" Trần Duy cất giọng.

An Nhi quay sang, mỉm cười nhẹ:

"Tôi ổn. Đã đến lúc, quá khứ không còn quyền lực gì với tôi nữa."

Nói vậy, nhưng tận sâu trong lòng, cô biết.. Trái tim mình vừa rung lên một nhịp khác, không phải vì Hoàng Minh, mà vì người đàn ông đang lặng lẽ ngồi bên cạnh.
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 8: Trái tim mở lối

Sau hội nghị hôm đó, cuộc sống của An Nhi bước sang một giai đoạn mới. Công ty ngày càng phát triển, hợp đồng đến dồn dập. Nhân viên hăng say làm việc, không khí tràn đầy năng lượng tích cực.

Thế nhưng, sâu trong lòng An Nhi, cô cảm nhận rõ một sự thay đổi khác, một sự dịch chuyển lặng lẽ, khó gọi tên. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc bên cạnh Trần Duy, ánh mắt bình thản, giọng nói điềm tĩnh của anh, trái tim cô lại run lên.

Một buổi chiều, Trần Duy mời An Nhi dùng bữa tối. Địa điểm không phải nhà hàng sang trọng, mà là một quán ăn nhỏ ven sông, yên tĩnh và ấm áp.

"Ngạc nhiên không?" Anh cười khi thấy cô thoáng bất ngờ.

"Thật ra thì có. Tôi nghĩ anh sẽ chọn nơi nào đó.. Cao cấp hơn." Cô đáp, nửa đùa nửa thật.

"Cuộc sống đã đủ ồn ào rồi. Tôi muốn đôi khi chỉ có một góc bình yên." Anh nhẹ nhàng.

Trong ánh đèn vàng ấm, bữa ăn diễn ra giản dị mà thoải mái. Lần đầu tiên sau nhiều năm, An Nhi cảm thấy mình được lắng nghe, được tôn trọng. Không phải với tư cách "người yêu của ai", cũng không phải "người phụ thuộc vào ai", mà là chính bản thân cô.

Sau bữa tối, hai người cùng tản bộ bên bờ sông. Gió thổi nhẹ, từng làn sóng gợn lăn tăn phản chiếu ánh đèn.

"An Nhi." Trần Duy bỗng gọi, giọng trầm thấp.

"Vâng?" Cô quay sang, tim bất giác đập nhanh hơn.

Anh dừng lại, mắt nhìn thẳng vào cô và nói:

"Tôi không biết quá khứ của cô thế nào, cũng không muốn can thiệp. Nhưng tôi muốn cô biết.. Tôi rất trân trọng con người hiện tại của cô."

Trái tim An Nhi khẽ run. Cô lặng người vài giây, rồi nở nụ cười khẽ:

"Cảm ơn anh. Nhưng.. Tôi nghĩ mình chưa sẵn sàng."

Trần Duy không gượng ép, chỉ khẽ gật đầu:

"Tôi hiểu. Vậy thì cứ để mọi thứ tự nhiên."

Nói xong, anh bước tiếp, để lại cho cô một khoảng không vừa dịu dàng vừa ấm áp.

* * *

Trong khi đó, bên kia thành phố, mối quan hệ giữa Hoàng Minh và Trần Vy bắt đầu rạn nứt.

Hoàng Minh ngày càng bận rộn, thường xuyên cáu gắt. Còn Trần Vy, từ vị trí "người thứ ba chiến thắng", lại dần nếm trải sự bất an.

Trong một bữa tiệc, khi thấy ánh mắt Hoàng Minh vô thức dõi theo An Nhi trên màn hình tivi nơi đang phát tin tức về một chiến dịch mới của cô, Trần Vy tức giận đến run người.

"Anh còn chưa quên cô ta, đúng không?" Trần Vy gằn giọng khi về nhà.

Hoàng Minh chau mày: "Em đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Vớ vẩn? Tôi đã bỏ ra tất cả để ở bên anh, còn anh thì vẫn nhớ đến cô ta!" Trần Vy gần như hét lên.

Cuộc cãi vã đầu tiên bùng nổ. Và đó chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày ngờ vực, ghen tuông không hồi kết.

* * *

Trở lại với An Nhi, sau buổi tối ven sông, cô cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường.

Nhưng mỗi khi làm việc cùng Trần Duy, ánh mắt anh, sự quan tâm lặng lẽ của anh, đều khiến trái tim cô rối loạn.

Một buổi sáng, khi chuẩn bị tài liệu cho một buổi họp, An Nhi bất ngờ choáng váng, ngã khụy xuống. Nhân viên hoảng hốt, may mắn Trần Duy có mặt kịp thời, lập tức đưa cô đến bệnh viện.

Trong lúc An Nhi thiếp đi trên giường bệnh, bàn tay cô vô thức siết lấy tay anh. Trần Duy ngồi cạnh, nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường ấy, ánh mắt dịu lại.

Anh khẽ thì thầm:

"An Nhi.. Hãy để tôi được ở bên cạnh em."

Câu nói ấy, cô không nghe thấy. Nhưng trái tim anh đã nói ra, một lần không thể thu hồi.
 
Chỉnh sửa cuối:
1 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 9: Đối mặt quá khứ

Sau lần ngất xỉu, An Nhi buộc phải nghỉ ngơi vài ngày. Công việc trong công ty được trợ lý cùng đội ngũ lo liệu, Trần Duy cũng âm thầm hỗ trợ sắp xếp để cô không bị quá tải.

Thời gian tĩnh lặng hiếm hoi ấy, cô nhìn lại chặng đường vừa đi qua.

Từ một cô gái đau khổ, tuyệt vọng sau phản bội, nay cô đã có sự nghiệp vững vàng, có đồng đội tin tưởng. Trong lòng, vẫn có một khoảng trống không tên, nhưng không còn là vết thương rỉ máu như xưa.

Cô đã học được cách yêu thương chính mình.

Một buổi chiều, khi An Nhi rời bệnh viện trở về nhà, bất ngờ có một chiếc xe quen thuộc đỗ chặn ngay trước cổng.

Cửa xe mở, Hoàng Minh bước ra.

Anh ta gầy hơn trước, gương mặt có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn mang nét kiêu ngạo khó giấu.

"An Nhi, chúng ta nói chuyện được không?" Anh ta cất giọng, trầm thấp, mang chút khẩn cầu.

An Nhi thoáng sững người. Bao nhiêu năm tình cảm, bao nhiêu vết thương, nay đứng đối diện chỉ còn lại sự bình thản.

"Chúng ta còn gì để nói sao?" Cô nhẹ nhàng đáp.

Hoàng Minh im lặng vài giây, rồi bước đến gần:

"Anh.. Đã sai. Anh biết mình đã đánh mất điều quan trọng nhất. Nhưng An Nhi, anh vẫn.."

Câu nói còn dang dở, An Nhi đã giơ tay ngăn lại.

"Anh đừng tiếp tục. Tôi không còn là An Nhi ngày xưa, người mù quáng vì tình yêu mà bỏ qua tất cả. Anh đã chọn con đường của mình, và tôi cũng vậy."

"Em thực sự không còn chút tình cảm nào sao?" Giọng anh ta nghẹn lại.

An Nhi nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh. Trong đôi mắt ấy, cô thấy sự tiếc nuối, sự giày vò, nhưng tuyệt nhiên không còn thấy hình bóng mình.

"Có lẽ.. Vẫn còn một chút." Cô khẽ cười: "Nhưng đó chỉ là tình cảm dành cho ký ức. Không phải cho con người anh của hiện tại."

Hoàng Minh chết lặng. Anh ta không ngờ, người con gái từng quỵ lụy vì mình, nay có thể bình tĩnh nói ra những lời ấy.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

"An Nhi, em ổn chứ?"

Trần Duy xuất hiện, bước đến che chắn cô một cách tự nhiên. Ánh mắt anh nhìn Hoàng Minh, bình thản nhưng đầy khí thế.

Hoàng Minh thoáng giật mình.

"Anh là ai?" Giọng anh ta gắt gỏng.

"Là người hiện tại và tương lai của cô ấy." Trần Duy trả lời gọn gàng, dứt khoát.

An Nhi khẽ sững lại, trái tim run lên từng nhịp.

Hoàng Minh tức giận, bàn tay siết chặt. Nhưng rồi anh ta nhận ra, trong mắt An Nhi lúc này, không còn bóng dáng mình. Ánh mắt cô sáng trong, bình yên, một ánh mắt mà anh ta không còn khả năng chạm tới.

Trần Vy xuất hiện từ trên một chiếc xe, chạy đến kéo tay Hoàng Minh:

"Anh Minh, anh định làm gì? Chẳng lẽ đến giờ anh vẫn chưa dứt được với cô ta?"

Giữa con phố chiều hoàng hôn, tiếng cãi vã của họ vang vọng. Người qua đường dừng lại nhìn. An Nhi chỉ đứng lặng, không buồn quan tâm.

Bởi vì, trong khoảnh khắc ấy, cô biết: Quá khứ đã thật sự khép lại.

* * *

Tối hôm đó, trong căn hộ của mình, An Nhi đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lung linh.

Điện thoại reo. Tin nhắn từ Trần Duy:

[Ngày mai, tôi muốn đưa em đến một nơi. Hy vọng em đồng ý.]

An Nhi khẽ mỉm cười.

Lần đầu tiên, sau 8 năm, trái tim cô không còn bị níu giữ bởi bóng hình cũ. Nó đang mở ra một lối đi mới, nơi có ánh sáng, và có một người đàn ông lặng lẽ chờ đợi.
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back