

Bình An Thất Tịch
Tác giả: SIE SIE
Thể loại: Truyện ngắn
Số chương: 2
Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện Của SIE SIE
Chương 1
Tác giả: SIE SIE
Thể loại: Truyện ngắn
Số chương: 2
Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện Của SIE SIE
Chương 1
"Tiểu thư, đừng.. đừng chạy.. coi chừng té" Tiểu Đào đuổi theo tôi thở phì phò như tiếng heo mẹ kêu.
Tôi vui vẻ chạy lon ton chẳng thèm đoái hoài tới nàng ấy. Tôi như một con chim sổ lồng, tung tăng bay lượn trên dọc con đường lớn nhỏ. Tôi mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài như chưa từng được thấy, tôi tận hưởng sự trong lành của không khí, và cả sự phồn hoa, nhộn nhịp, tất bật của đô thành.
Từ nhỏ, chỉ vì mang trên thân cái danh tam tiểu thư của Thượng Thư phủ, tôi bị phụ thân và mẫu thân quản thúc rất nhiều, tôi có hai ca ca, Đại ca và Nhị ca họ lớn hơn tôi 2-4 tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn tôi có thể thấy họ được bay nhảy khắp chốn, vui đùa, học tập chẳng bị quản thúc như tôi. Những lúc như thế, tôi lại tủi thân và ôm mẫu thân khóc thật to, làm nũng nói: 'mẫu thân, chẳng lẽ chỉ tại con là phận nữ nhi, nên suốt ngày cứ quanh quẩn nơi khuê phòng thôi sao', mẫu thân nhìn tôi ánh mắt đầy âu yếm, rồi khẽ nghiêm túc bảo: 'An Nhi, con cũng biết phụ thân con thân là thượng thư cũng thật không dễ dàng, vốn là dòng dõi thư hương, nên không để mặc con lêu lỏng được, đừng buồn, sau này sẽ có cơ hội thôi'
Tôi lẳng lặng nhắm mắt khẽ thất vọng, cũng chỉ là thế, vẫn là những lời như thế, tôi nghe đủ rồi.
Hôm đó, ngày thất tịch, đại ca tặng cho tôi một cái đèn lồng của Ngưu Lang - Chức Nữ, nhìn chiếc đèn sáng rực đẹp như đom đóm tôi bật cười khe khẽ, hỏi ai lại khéo tay đến thế, thế là đại ca xoa đầu kể cho tôi nghe về ngày thất tịch, về những con đường nhộn nhịp đủ trò chơi. Nghe thế, không thể kìm được mình, tôi bỗng nảy lên một ý tưởng táo bạo. Đúng, ai cũng không cho thì tôi trốn ra là được, quản chi nhiều thứ thế.
Đợi đến đêm, sai Tiểu Đào ăn vận cho tôi một phen, tôi tìm đường mà trốn ra khỏi phủ, Tiểu Đào biết ý tôi thì có ngăn cản, nhưng vì bị tôi đe dọa, nên cô ấy chỉ đành cụp mắt lắng nghe rồi lẽo đẽo theo tôi.
Nhìn dòng người đông như hội, đèn lồng treo đầy ngỏ đường, ánh sáng lung linh, những gian hàng đẹp lạ, làm tôi lưu luyến mải mê chạy đùa như con cá trong nước. Tôi rất nhanh đã bỏ rơi Tiểu Đào, đến khi quay lại đã chẳng thấy cô ấy đâu. Mặc kệ, tôi lại vui chơi tiếp, ngờ đâu tôi gặp vài gã to lớn, khuôn mặt như sơn tặc, trong gã thật đáng sợ, tôi không ngốc, nếu tôi đoán không sai thì đây là bọn cướp, chậc, chắc có lẽ do cái túi bạc bên hông tôi chói mắt quá, nên ai cũng để ý thế kia, dù sao thì bây giờ tôi cũng đang đi một mình, lại là một tiểu cô nương chưa lớn. Bắt đầu hoảng sợ, tôi nhìn quanh muốn nhờ ai đó giúp đỡ, nhưng ai thấy chuyện ngầm hiểu ý cũng tránh xa ra. Cứ tưởng hôm nay toi đời rồi, ai ngờ có một thiếu niên ăn vận bình thường bước tới, kéo tôi chạy đi, bọn cướp bất ngờ vì không nghĩ sẽ có người giúp tôi nên hoảng hốt kêu la đuổi theo. Đến một ngõ nhỏ, thiếu niên ấy kéo tôi vào một căn nhà nhỏ bỏ trống, trốn sau tượng phật. Đến khi không còn tiếng bọn cướp, huynh ấy nhìn tôi khẽ trách: 'Muội là con gái nhà nào sao ngốc nghếch thế thấy cướp còn đứng đó để mặc bọn họ ăn hiếp à'.. xong huynh ấy lại nói tiếp: 'Ta là Bình An'. Tôi chớp mắt rõ to nhìn huynh ấy, rồi bật cười bảo:"Muội là Bối Ân '. Bình An dắt tay tôi đi chơi thất tịch, vui vẻ đến thế.
Bàn tay đột nhiên bị 1 bàn tay nhỏ bé nắm lấy, tôi quay đầu nhìn nhóc con đầu búi 2 cái bánh bao đang đứng cạnh mình. Cô bé vui vẻ hét toáng lên nói: ' Mẫu thân, người nhìn xem, vị thúc thúc bên kia tặng con cây kẹo hồ lô này'. Nhìn theo hướng chỉ của cô bé, tôi nhìn qua kia cây cầu, là hình bóng quen thuộc đó, vị trạng nguyên mới đỗ công danh được hoàng thượng ngự chuẩn.
Thất tịch năm tôi 14 tuổi, lần đàu gặp Bình An, tôi và huynh ấy ngồi dưới chân cầu ăn kẹo hồ lô, Bình An xoa đầu tôi hẹn ước sẽ dùi mài kinh sử, sớm đỗ công danh và rước tôi về nương tử. Tôi vỗ ngực nhỏ đảm bảo sẽ đợi huynh ấy.
Thất tịch năm tôi 20 tuổi, tôi gặp lại Bình An, công danh huynh ấy đã đổ đạt nhưng tôi đã là nương tử của người khác. Nhìn nhóc con và hồ lô bên cạnh, tôi cười, có những chuyện đã là quá khứ, có những hẹn ước dù không thực hiện cũng sẽ phai tàn, mọi chuyện đã qua rồi.
Năm nay thất tịch nhưng lại không mưa.
Bình An, mong huynh một đời bình an.
Last edited by a moderator: