Bình An Thất Tịch Tác giả: SIE SIE Thể loại: Truyện ngắn Số chương: 2 Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện Của SIE SIE Chương 1 "Tiểu thư, đừng.. đừng chạy.. coi chừng té" Tiểu Đào đuổi theo tôi thở phì phò như tiếng heo mẹ kêu. Tôi vui vẻ chạy lon ton chẳng thèm đoái hoài tới nàng ấy. Tôi như một con chim sổ lồng, tung tăng bay lượn trên dọc con đường lớn nhỏ. Tôi mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài như chưa từng được thấy, tôi tận hưởng sự trong lành của không khí, và cả sự phồn hoa, nhộn nhịp, tất bật của đô thành. Từ nhỏ, chỉ vì mang trên thân cái danh tam tiểu thư của Thượng Thư phủ, tôi bị phụ thân và mẫu thân quản thúc rất nhiều, tôi có hai ca ca, Đại ca và Nhị ca họ lớn hơn tôi 2-4 tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn tôi có thể thấy họ được bay nhảy khắp chốn, vui đùa, học tập chẳng bị quản thúc như tôi. Những lúc như thế, tôi lại tủi thân và ôm mẫu thân khóc thật to, làm nũng nói: 'mẫu thân, chẳng lẽ chỉ tại con là phận nữ nhi, nên suốt ngày cứ quanh quẩn nơi khuê phòng thôi sao', mẫu thân nhìn tôi ánh mắt đầy âu yếm, rồi khẽ nghiêm túc bảo: 'An Nhi, con cũng biết phụ thân con thân là thượng thư cũng thật không dễ dàng, vốn là dòng dõi thư hương, nên không để mặc con lêu lỏng được, đừng buồn, sau này sẽ có cơ hội thôi' Tôi lẳng lặng nhắm mắt khẽ thất vọng, cũng chỉ là thế, vẫn là những lời như thế, tôi nghe đủ rồi. Hôm đó, ngày thất tịch, đại ca tặng cho tôi một cái đèn lồng của Ngưu Lang - Chức Nữ, nhìn chiếc đèn sáng rực đẹp như đom đóm tôi bật cười khe khẽ, hỏi ai lại khéo tay đến thế, thế là đại ca xoa đầu kể cho tôi nghe về ngày thất tịch, về những con đường nhộn nhịp đủ trò chơi. Nghe thế, không thể kìm được mình, tôi bỗng nảy lên một ý tưởng táo bạo. Đúng, ai cũng không cho thì tôi trốn ra là được, quản chi nhiều thứ thế. Đợi đến đêm, sai Tiểu Đào ăn vận cho tôi một phen, tôi tìm đường mà trốn ra khỏi phủ, Tiểu Đào biết ý tôi thì có ngăn cản, nhưng vì bị tôi đe dọa, nên cô ấy chỉ đành cụp mắt lắng nghe rồi lẽo đẽo theo tôi. Nhìn dòng người đông như hội, đèn lồng treo đầy ngỏ đường, ánh sáng lung linh, những gian hàng đẹp lạ, làm tôi lưu luyến mải mê chạy đùa như con cá trong nước. Tôi rất nhanh đã bỏ rơi Tiểu Đào, đến khi quay lại đã chẳng thấy cô ấy đâu. Mặc kệ, tôi lại vui chơi tiếp, ngờ đâu tôi gặp vài gã to lớn, khuôn mặt như sơn tặc, trong gã thật đáng sợ, tôi không ngốc, nếu tôi đoán không sai thì đây là bọn cướp, chậc, chắc có lẽ do cái túi bạc bên hông tôi chói mắt quá, nên ai cũng để ý thế kia, dù sao thì bây giờ tôi cũng đang đi một mình, lại là một tiểu cô nương chưa lớn. Bắt đầu hoảng sợ, tôi nhìn quanh muốn nhờ ai đó giúp đỡ, nhưng ai thấy chuyện ngầm hiểu ý cũng tránh xa ra. Cứ tưởng hôm nay toi đời rồi, ai ngờ có một thiếu niên ăn vận bình thường bước tới, kéo tôi chạy đi, bọn cướp bất ngờ vì không nghĩ sẽ có người giúp tôi nên hoảng hốt kêu la đuổi theo. Đến một ngõ nhỏ, thiếu niên ấy kéo tôi vào một căn nhà nhỏ bỏ trống, trốn sau tượng phật. Đến khi không còn tiếng bọn cướp, huynh ấy nhìn tôi khẽ trách: 'Muội là con gái nhà nào sao ngốc nghếch thế thấy cướp còn đứng đó để mặc bọn họ ăn hiếp à'.. xong huynh ấy lại nói tiếp: 'Ta là Bình An'. Tôi chớp mắt rõ to nhìn huynh ấy, rồi bật cười bảo:"Muội là Bối Ân '. Bình An dắt tay tôi đi chơi thất tịch, vui vẻ đến thế. Bàn tay đột nhiên bị 1 bàn tay nhỏ bé nắm lấy, tôi quay đầu nhìn nhóc con đầu búi 2 cái bánh bao đang đứng cạnh mình. Cô bé vui vẻ hét toáng lên nói: ' Mẫu thân, người nhìn xem, vị thúc thúc bên kia tặng con cây kẹo hồ lô này'. Nhìn theo hướng chỉ của cô bé, tôi nhìn qua kia cây cầu, là hình bóng quen thuộc đó, vị trạng nguyên mới đỗ công danh được hoàng thượng ngự chuẩn. Thất tịch năm tôi 14 tuổi, lần đàu gặp Bình An, tôi và huynh ấy ngồi dưới chân cầu ăn kẹo hồ lô, Bình An xoa đầu tôi hẹn ước sẽ dùi mài kinh sử, sớm đỗ công danh và rước tôi về nương tử. Tôi vỗ ngực nhỏ đảm bảo sẽ đợi huynh ấy. Thất tịch năm tôi 20 tuổi, tôi gặp lại Bình An, công danh huynh ấy đã đổ đạt nhưng tôi đã là nương tử của người khác. Nhìn nhóc con và hồ lô bên cạnh, tôi cười, có những chuyện đã là quá khứ, có những hẹn ước dù không thực hiện cũng sẽ phai tàn, mọi chuyện đã qua rồi. Năm nay thất tịch nhưng lại không mưa. Bình An, mong huynh một đời bình an.
Chương 2 "Mưa.." Nam tử mặc khôi giáp* đưa tay ra hứng những giọt mưa, đôi môi mỉm cười. Từng hạt mưa rơi đều trên bàn tay, gió nhẹ thổi nhưng sao lại lạnh đến run người. Nam tử hạ tay xuống, quay đầu đi, trên môi vẫn là nụ cười nhạt không đổi. Ở đằng xa, có một người ngóng trông nam tử kia rời đi, trên khuôn mặt lại là một nỗi buồn man mác. Một người lặng lẽ đi, một người lặng lẽ nhìn. Thất tịch năm ấy, trời vẫn mưa. * * * "Đệ không được uống nữa." Một nữ tử vận hồng y, nhan sắc diễm lệ, đưa tay giật vò rượu khỏi người nam tử kia. "Đệ uống, tỷ cản được?" Nam tử ấy lúc này không còn vẻ buồn rầu trên mặt, thay vào đó là sự chế giễu, lạnh lùng. "Thất tịch năm nào đệ cũng uống rượu đến như thế này. Tại sao không đi ra ngoài thành chơi? Lễ hội được tổ chức, biết bao nhiêu cô nương.." Nữ tử chưa nói hết câu, nam tử ấy đã đập bàn, cầm mấy bình rượu ném xuống đất. Tiếng vỡ nát của sành sứ khiến cho nữ tử kia hoảng hốt, thật kinh người. Nam tử đập hết bình rượu, trong đôi mắt ấy là sự đau lòng đến vô hạn, rất đau, nhưng không ai hiểu được. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cái lạnh của cơn mưa thấm qua da thịt, cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tình. Bàn tay của nam tử ấy khẽ nắm lấy một mảnh ngọc bội, mắt nhắm nghiền, cái lạnh của mưa đi qua trái tim đầy vết thương. Thất tịch năm ấy, trời vẫn mưa. * * * "Tướng quân, toàn quân thắng lợi, người cũng nên ra uống mừng." Vị phó tướng trẻ tuổi vận khôi giáp, trên mặt vẫn là nụ cười tươi mãn nguyện với chiến thắng. "Mọi người cứ tiếp tục đi, ta không muốn uống." Tướng quân phất tay, ý không muốn bị làm phiền. Vị phó tướng cũng không muốn ép người uống, bất đắc dĩ đành đi ra ngoài. Bên ngoài là tiếng hò reo vui mừng của binh lính mặc cho mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, bên trong lều lại là sự tĩnh mịch tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ có nơi chiến trường này. Vị tướng quân ấy lấy từ trong người ra một mảnh ngọc bội màu trắng. Đôi mắt xám ngắm nhìn mảnh ngọc, miệng mỉm cười. Thất tịch năm ấy, trời vẫn mưa. * * * "Tướng quân, người.." Nam tử vận lam y, khẽ đưa mắt nhìn người trước mặt. "Đừng cử động mạnh." Vị tướng quân nhíu mày, tay nhẹ nhàng thoa thuốc. "Ta không sao đâu, người không cần làm vậy." Nam tử ngoài miệng vẫn nói những lời khách sáo, nhưng trong tâm lại là sự vui sướng mà bản thân chưa từng biết đến. "Chẳng lẽ mạt tướng lại để Vương gia phải chịu vết thương này đến khi trở về phủ?" Tướng quân ấy mỉm cười, dùng giọng ôn nhu nhất có thể nói với người, từ trước đến nay, chẳng có ai được nghe thấy Tướng quân hắn nói như vậy. Hai người ngồi trên lầu trong Cửu Y tửu lâu, nhìn xuống có thể thấy được quang cảnh của Cổ Mộng thành vào lễ Thất Tịch, lồng đèn đỏ giăng đầy, đường phố không thiếu người qua lại, đông đúc, náo nhiệt. Vậy mà hình ảnh hai nam nhân ngồi cạnh nhau bên cửa sổ, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, lại thật tĩnh lặng so với khung cảnh ồn ào của lễ hội. Nam tử kia vốn dĩ đến đây vì tỷ tỷ, chẳng ngờ lại gặp cảnh một cô nương yếu đuối bị ức hiếp. Đâu thể làm ngơ đứng nhìn, nam tử đứng ra bảo vệ cô nương ấy, trong lúc xô xát với bọn người lưu manh, lại vô tình bị thương. Không hẹn mà gặp, vị tướng quân ấy lại cũng đến nơi này, trông thấy nam tử đang tự tay ngồi thoa thuốc. Sau khi băng bó vết thương, hai người bọn họ cũng chỉ mỉm cười nói chuyện phiếm. Thật hiếm khi lại nhàn rỗi như vậy. Mảnh ngọc bội trắng được giắt bên thắt lưng của hai người, dường như đã tìm thấy được nửa còn lại của nó. Rất nhiều năm sau đó, kí ức ngọt ngào này vẫn được một người nhớ, còn một người đã sớm đem tất cả đến nơi bỉ ngạn nở bên kia sông mà quên đi. Đường phố bên dưới cũng sớm được che kín với du chỉ tán*. Cả Cổ Mộng thành dường như tràn ngập đủ mọi loại du chỉ tán với nhiều màu sắc, người người qua lại vẫn đông, khung cảnh bên cửa sổ kia vẫn không đổi. Thất tịch năm ấy, trời vẫn mưa. * * * "Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế ngồi trên cao, nghe tin dữ đột ngột đứng bật dậy. "Bẩm Hoàng thượng, Vương gia đã tử trận, chết tại sa trường." Một vị tướng trẻ quỳ giữa điện, cúi đầu, lòng đau như cắt. "Không thể nào, Hoàng đệ của trẫm.." Hoàng đế từ từ ngồi xuống, dường như không thể tin được chuyện vừa nghe. "Hoàng thượng, trong trận chiến cuối cùng, khi quân ta đã gần thắng, quân địch bất ngờ tập kích một toán quân, bắn tên định giết Tướng quân. Chẳng ngờ Vương gia lại là người cứu mạng, người đã bị thương từ trước, thế nên.." Vị tướng trẻ mắt ngấn lệ, cố không để nhớ lại chuyện thương tâm. Hoàng đế lúc này dường như đã không còn nghe thấy gì. Hoàng đệ của hắn đã chết, thật không ngờ quyết định để Hoàng đệ làm phó tướng đã cướp đi sinh mạng của người đệ đệ mà hắn yêu thương. Liệu Hoàng đệ của hắn có hận hắn không? * * * "Tướng quân, người ăn chút gì đi. Người cũng bị thương.." "Lui ra ngoài." Tướng quân mắt nhắm nghiền, nhíu mày, không để quân y nói hết đã muốn đuổi người đi. Quân y chỉ còn biết để thuốc và thức ăn lại trên bàn, khẽ thở dài, lặng lẽ rời đi. Vị tướng quân nằm trên giường, mắt vẫn nhắm, từng giọt lệ khẽ lăn dài trên má, trượt xuống những vết thương còn đọng máu. Nam nhân không bao giờ khóc, đặc biệt là hắn. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhỏ lệ, ngay cả khi bị những vết thương vô cùng đau đớn. Thế nhưng những vết thương đó cũng chỉ là ngoại thương, còn nội thương, hằng ngày chỉ là một chút, nhưng đến một lúc nào đó, chỉ cần một vết chém, là đau đến chảy máu. Không biết đã bao nhiêu năm, không biết đã tự bao giờ, trái tim hằng ngày đều nhận một vết thương. Đến nay, đã khiến hắn phải đau đến rơi lệ. Tại sao thất tịch là ngày Ngưu Lang gặp Chức Nữ, là ngày mà đôi uyên ương đoàn tụ, vậy mà đối với hai người họ lại là ngày ly hận? Thất tịch năm nào, cũng đợi người. Thất tịch năm nay, lại mất người. Thất tịch năm ấy, trời vẫn mưa. * * * Tại nơi thanh vắng của Hoàng lăng, có một người vận khôi giáp cùng áo choàng đỏ, đứng lặng trước một ngôi mộ, đứng rất lâu, rồi từ từ quỳ xuống. Người ấy đặt tay lên bia đá lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm, hàng lông mi khẽ lay động. Trên đôi môi ấy không còn là nụ cười nhàn nhạt của năm xưa. Từng cơn gió thổi qua, mang theo cái giá lạnh thấm vào trong tim. Trên tay người ấy là hai mảnh ngọc bội màu trắng đặt kế bên nhau. Cho dù hai mảnh ngọc có được đặt gần nhau, nhưng lại không thể gắn liền lại với nhau. Tại một nơi tĩnh lặng, trước ngôi mộ có người khẽ rơi lệ, nắm chặt bàn tay mãi không buông. Thất tịch năm ấy, người đợi mưa. Hết