Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10: Họa Hồn Sư

"Sao cơ! Huynh bái Nhã Nương làm thầy sao? Huynh điên rồi! Điên thật rồi!" Phong hét lớn.

Sau khi bái Nhã Nương làm thầy, Long về Trùng Mạc Lâu trả phòng và thanh toán tiền trọ nhưng không ngờ rằng, Phong đã chờ cậu ở đó từ lâu.

Thấy Long không trả lời, Phong giảng giải: "Có lẽ huynh không biết nhưng Họa Hồn sư thật sự là một nghề quá tà ác, bị người người xa lánh. Thậm chí, nhiều gia tộc còn đang có ý định.. Nói chung là huynh không nên! Thực sự không nên nha!"

Dù biết trước nếu Long nói ra, thì chắc chắn cậu sẽ nhận lại kết cục như bây giờ, nhưng trước sau gì Phong cũng sẽ biết. Với lại, theo Long thì mọi nghề đều cao quý, đều không sai, chẳng qua người sử dụng chúng có ý định là đúng hay sai mà thôi.

Đâu ai chắc chắn rằng, làm Y sư là phải cứu người chứ không phải hại người? Không phải Y sư cũng có nhiều người học chế độc dược hay sao? Cũng đâu ai dám nói, người tu Tiên đạo đều là quan minh lỗi lạc, cũng chả ai dám chê người theo Hỗn giáo chính là kẻ cuồng đạo, bất nhân bất nghĩa, sẵn sàng làm tất cả vì thực lực. Càng không thể phán quyết rằng Họa Hồn sư chính là những kẻ tà ác a.

"Huynh không nên nói vậy! Không phải tất cả Họa Hồn sư đều là kẻ tà đạo a! Theo tôi biết thì Nhã Nương chưa hề sử dụng cấm thuật với bất kỳ ai cả!" Long phân trần.

"Đúng là không phải tất cả Họa Hồn sư tại Thiên thành đều là kẻ tà đạo, nhưng chắc chắn một điều là kẻ tà đạo đều có dính líu đến Họa Hồn sư nha!" Phong phủ định.

Ở Thiên thành có một danh sách mang tên "Sát Tiên Lệnh", trong đó ghi tên và mô tả hình dáng của một trăm ác Tiên cần thanh trừ vì các tội ác khác nhau.

Tiên nhân cũng như người thường, đều có thất tình lục dục, nhưng nếu để bản ngã vượt qua ranh giới thiện ác, vì thỏa mãn cá nhân mà hãm hại đồng liêu, tàn sát người thường thì sẽ được coi là ác Tiên cần phải bị thanh trừ.

Nhưng điều đáng nói là trong Sát Tiên Lệnh, hơn tám phần đã là những ác Tiên có nguồn gốc hoặc dính líu đến Họa Hồn gia. Vì vậy, mọi người luôn đinh ninh rằng Họa Hồn sư chính là những kẻ tà đạo cần phải thanh tẩy khỏi Nhân giới.

Trên cương vị là bạn của Long, Phong không thể thấy huynh đệ mình sa vào con đường tăm tối. Tuy tin tưởng vào nhân cách của cậu, nhưng Phong cũng không dám đặc cược bản ngã của Long sẽ vượt qua được các cám dỗ của sức mạnh nha.

Việc được sinh ra và nuôi dạy ở Trần gia đã cho Phong cơ hội tiếp xúc với thế giới của Tiên nhân từ nhỏ, cho cậu thấy được những mặt đen tối của tu Tiên. Cũng như nhìn nhận rõ vòng xoáy sức mạnh đang điên cuồng, tham lam, sẵn sàng nuốt chững những kẻ thèm khát sức mạnh.

Trần gia là một gia tộc tu Tiên theo trường phái Tiên đạo.

Từ bé, Phong đã được cha dạy rằng Tiên đạo và Hỗn giáo đều là những kẻ thèm khát sức mạnh. Chẳng qua, Tiên đạo luôn lấy việc Lấy đạo chế nhân làm mục tiêu chứ không phải Lấy đạo trị đạo như Hỗn giáo.

Trong khi Tiên đạo muốn nghiên cứu Thiên Địa để đạt được sức mạnh nhằm bảo vệ lợi ích dòng tộc. Còn Hỗn giáo thì muốn nghiên cứu Thiên Địa để chế ngự tất cả nhằm thỏa mãn nhu cầu cá nhân.

Một bên lấy lợi ích cộng đồng làm mục tiêu, một bên lấy lợi ích cá nhân làm cơ sở, vốn dĩ hai trường phái đã là hai thái cực khác biệt.

"Huynh không cần nói nữa! Tôi đã bái Nhã Nương làm thầy, điều này là đã định rồi. Nếu huynh muốn tôi phản bội vi sư thì tôi có khác gì những kẻ trong Sát Tiên Lệnh đâu!" Long lắc đầu.

Quả thật là như vậy, nhất tự vi sư, bán tự vi sư; một ngày làm thầy, cả đời là cha; việc bán rẻ đồng môn đã là đại kỵ trong giới Tiên nhân chứ đừng nói gì đến việc phản bội tông môn, khinh thường sư phó.

Nếu quả thật vì vài câu nói của Phong mà Long quyết định không theo Nhã Nương học nghệ nữa thì có thể chắc chắn một điều rằng: Thiên thành không cấm việc thanh lý môn hộ nha.

Đừng nói là tu Tiên, thậm chí mạng sống cũng khó bảo toàn.

Mà ngay cả khi Nhã Nương không thanh lý môn hộ, thì liệu ai có thể chấp nhận một người có thể hôm nay thì sư sư trò trò với mình, ngày mai có thể sư sư trò trò với người khác cơ chứ! Một kẻ dễ dàng thay lòng đổi dạ thì cơ bản không xứng đáng để tiếp tục tồn tại.

"Đại kỵ! Đại kỵ nha!" Long thở dài.

Thoáng bình tâm suy nghĩ chốc lát, Phong cũng không khỏi gật đầu.

Lúc nãy là do cậu quá bất ngờ và thực sự lo lắng cho Long nên không nghĩ đến đạo lý, nhưng nếu thật sự Long đã bái Nhã Nương làm sư thì dù trời long đất lỡ, y vẫn là đồ đệ của Nhã Nương a.

Nhận thấy không khí có chút căng cứng, Long cười nói: "Huynh yên tâm đi, tuy ta không phải là người lương thiện, càng không nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng ta vẫn có đủ nhân cách của một con người. Muốn mua nhân cách của ta? Nó vô giá a!"

"Ừ, Ta tin huynh!" Phong cười.

Tuy không có thiện cảm về Họa Hồn Sư nhưng Phong vẫn tin vào cách làm người của Long. Tuy cậu chưa tiếp xúc chưa được bao lâu nhưng bản năng của Phong luôn nói rằng, Long là một người có thiện lương và là một hảo bạn hữu.

Đêm đó, hai người đã uống một chầu thật say và dĩ nhiên.. Phong vẫn là người trả tiền.

* * *

Tại khu Đông Thiên thành, trong nhà của Nhã Nương.

Hai tháng đã trôi qua kể từ lúc Long đến Nhân giới.

Công việc của cậu hằng ngày là phụ giúp Nhã Nương chăm sóc nhà cửa và thỉnh thoảng tiếp đón vài "vị khách" đến nhờ Nhã Nương họa hồn.

Họa Hồn sư là một công việc cực kỳ phức tạp và có độ nguy hiểm rất cao do dính líu đến việc sử dụng linh hồn người khác.

Có thể nói, nếu Họa Hồn sư trong lúc họa vô tình bị phân tâm hay bị ngoại vật chi phối thì rất có thể gây ra một chuỗi các tác động xấu đến người bị họa hồn. Nhẹ thì toàn thân bất toại không thể tu Tiên, nặng thì chân khi tán loạn tẩu hỏa nhập ma. Thậm chí, đôi khi là hồn siêu thất lạc, linh hồn vĩnh viễn bị tiêu tán.

Vì sự nguy hiểm như vậy, bất kỳ ai muốn họa hồn đều phải ký cam kết chịu mọi bất trắc trong lúc họa hồn. Và dĩ nhiên, bản thân Họa Hồn sư cũng phải cam kết không vì bất cứ lý do gì mà cố ý tạo ra nguy hiểm cho khách hàng.

Ngoài ra, muốn người khác đồng ý cho Họa Hồn sư sử dụng linh hồn của mình để họa hồn, thì người đó phải có niềm tin cực lớn vào tài năng và uy tín của Họa Hồn sư. Dù gì, nếu có bất trắc thì trước tiên bản thân đã là người chịu thiệt thòi, dù Họa Hồn sư có đền bù hay như thế nào thì người bị họa vẫn là người lỗ lớn. Sinh mệnh thì chỉ có một, vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn lấy mạng đổi mạng cơ chứ.

Theo Nhã Nương học tập, Long hiểu biết khá nhiều về nghề Họa Hồn sư.

Họa hồn cơ bản có hai loại: Một là Hỗ Hồn – tức là sử dụng pháp trận, đồ án.. để giúp linh hồn mạnh mẽ hơn từ đó nâng cao thực lực cá nhân. Hai là Trấn Hồn – sử dụng các pháp trận, đồ án.. để khống chế linh hồn hoặc chèn ép linh hồn khiến người bị họa giảm thực lực. Ngoài hai loại kể trên còn một số loại khác như Túc Hồn - trấn áp linh hồn khiến linh hồn bị tra tấn hoặc bắt ép người bị họa phải phục tùng Họa Hồn sư; Diệt Hồn – triệt tiêu vĩnh viễn linh hồn của người bị họa.. Những loại này được giới Tiên nhân gọi là cấm thuật.

Và dĩ nhiên, ngoài Hỗ Hồn được pháp luật Thiên thành cho phép sử dụng ra thì Trấn Hồn cũng tùy vào trường hợp mà sử dụng, nếu hai bên ngươi tình ta nguyện, và được sử dụng vì mục đích tốt thì cũng được pháp luật ngầm cho phép sử dụng.

Ban đầu nghe thì rất nghịch lý nhưng sự thật chứng minh, Trấn Hồn có nhiều công dụng trong điều trị cho Tiên nhân.

Long đã từng chứng kiến không ít hơn mười vị Tiên nhân, vì tu Tiên sai cách nên bị tẩu hỏa nhập ma, linh hồn phân rã. May nhờ Nhã Nương kịp thời Trấn Hồn nên linh hồn của họ không bị hồn siêu thất lạc, không bị điên điên khùng khùng.

Mặc dù, từ nay trở về sau con đường tu Tiên của họ sẽ gặp một vách ngăn rất lớn và thực lực tụt giảm, nhưng ít nhất là họ vẫn còn mệnh, vẫn còn tỉnh để tiếp tục tu Tiên nha.

Ngoài Hỗ Hồn và Trấn Hồn ra, nếu Họa Hồn sư sử dụng các loại trong danh sách cấm thuật, đặc biệt là Diệt Hồn mà bị Thiên thành hay Tiên nhân phát giác. Chắc chắn, vị Họa Hồn sư đó sẽ có tên trong Sát Tiên Lệnh và vĩnh viễn bị truy sát, đến chết mới thôi.

Tuy nguy hiểm là như vậy, nhưng Nhã Nương vẫn ngầm truyền dạy những loại cấm thuật cơ bản đó cho Long như một át chủ bài.

Người tu Tiên sẽ không thiếu việc ra ngoài hành tẩu giang hồ, chắc chắn sẽ gặp không ít những ân oán tình thù, giao đấu sinh tử với Mãnh thú, Dị tộc thậm chí là các Tiên nhân khác.

Và trong lúc sinh tử đó, nếu bản thân có thể giết địch nhưng vì sợ hãi Thiên thành mà chấp nhận lấy tử làm sinh thì cũng quá ngu ngốc rồi.

Luật chỉ hạn chế Họa Hồn sư cấm hạ cấm thuật với con người chứ không phải là với Mãnh thú hay Dị tộc nha. Mà cho dù hạ cấm thuật với con người thì sao? Người chết là không biết tố cáo. Miễn sao "dọn dẹp" sạch sẽ thì cũng chả ai thèm giúp một người chết nói chuyện cả.

Tiên nhân cũng là con người, cũng ân oán tình thù, cũng chém chém giết giết, ai dám nhận bản thân là người tu Tiên mà chưa hề giết người đâu chứ!

Dù ở Đại Địa hay Nhân giới cũng vậy, thế giới này là nơi thực giả vi tôn, kẻ mạnh quyết định sinh tử của kẻ yếu. Ai cũng là người trưởng thành, chả lẽ đánh không lại, còn chạy về kêu cha đi báo thù giùm?

Tiên nhân cũng cần mặt mũi a. Hay ít nhất, thể hiện ngoài mặt là như vậy.

Lúc ở trong Thiên thành, về cơ bản ngươi được pháp luật Thiên thành bảo vệ, không ai sẽ làm khó xử ngươi. Khi rời khỏi cổng thành, Thiên thành vẫn sẽ cố gắng "tận lực" bảo vệ ngươi. Nhưng nếu thực sự bước chân ra khỏi phạm vi trăm dặm khỏi Thiên thành, thì mạng nằm trên tay ngươi, Thiên thành cũng không phải bảo mẫu a.

Cầu Like! Share nha.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11: Xuất trận

Xuất khẩu thành thơ.. Không biết thế nào đây..

[HIDE-THANKS]Sáng sớm tại cổng phía Tây Thiên thành.

Tuy là khu tập trung của dân nghèo, nhưng từ khi quân đoàn Hỏa Phụng đóng trọng binh tại sau chân núi phía Tây Hoàng Sơn, thì nơi đây cũng được coi là khu vực ít bị Mãnh thú hay Dị tộc quấy rối nhất trong bốn khu vực của Thiên thành.

Dù gì trong Thiên thành, Tiên nhân chỉ là số ít, thợ săn cũng không đông đúc bằng dân nghèo làm công. Và cũng vì núi Hoàng Sơn lại là một trong những nơi cung cấp nguồn thảo dược nên số lượng dân nghèo ra khỏi thành hái thuốc là cực kì đông đảo.

Từng dòng người xếp hàng mang giỏ trúc, cuốc xẻng, lũ lượt trình giấy thông hành cho đám quan binh Hộ vệ rồi vội vã ra khỏi thành, chứng minh sự giàu có và đa dạng của thảo dược mà Hoàng Sơn mang lại.

Nhìn kĩ mới để ý, dòng người được tạo thành đại đa số là phụ nữ và trẻ em, còn đám thanh niên trai tráng đều đã sớm tham gia quân ngũ hoặc trở thành thợ săn đã tập kết rời khỏi thành từ sáng sớm ở các khu còn lại.

Cũng dễ hiểu thôi, trong thời buổi loạn thế, chiến tranh diễn ra liên miên, người bị tổn thương nhất vẫn luôn là những người dân thấp cổ bé họng trong xã hội.

Việc hằng ngày, cứ mỗi chiều tà, lại có vài người lính lang thang trong các khu phố của thành Tây, họ gặng hỏi tìm nhà của các "tráng sĩ" để thông báo, người đàn ông trong gia đình họ đã "hy sinh" vì Thiên thành. Chuyện này đã không còn là chuyện gì quá xa lạ..

Dần dần, tỷ lệ tử của thanh niên trai tráng, đặc biệt là ở khu thành Tây đã trở nên mất cân đối toàn diện, và để sinh tồn được thì đám phụ nữ, trẻ con phải chấp nhận rời khỏi nhà để tìm công việc nuôi sống bản thân.

Lựa chọn một công việc trong Thiên thành? Khó nha.

Bản thân vừa không có tài, không có sắc, không có quan hệ thì có thể xin được công việc gì tốt đẹp trong Thiên thành cơ chứ?

Cũng may thay, trong họa còn chừa chút phúc, vì thương bệnh binh rất nhiều nên thảo dược luôn là mặt hàng đắt giá. Và dĩ nhiên, giới Y sư là người được hưởng lợi trực tiếp, còn công việc hái thảo dược không kiếm được là bao được nhường cho những phụ nữ và trẻ con nơi đây. Tuy nguy hiểm lại ít tiền nhưng miễn cưỡng, cũng đủ nuôi sống bản thân a.

* * *

Nhìn dòng người bước qua, Phong bồi hồi.

Hôm nay, cậu được nhận nhiệm vụ chỉ huy Binh Đoàn Bạch Hạc của Quân Đoàn Hỏa Phụng đi viễn chinh phía Đông Đại Hoàng Sơn Mạch.

Đúng vậy! Cậu là một Đô úy của Quân Đoàn Hỏa Phụng và là Đoàn trưởng của Binh Đoàn Bạch Hạc.

Quan binh chế Thiên thành quy định rõ: Chỉ huy một Bách Nhân Đội trăm người phải có tu vi ít nhất là Hạ cảnh giới – Trúc cơ kỳ và phải có cấp bậc là Đội trưởng; Binh Đoàn một nghìn người phải có tu vi ít nhất là Hạ cảnh giới – Nguyên anh kỳ và phải có cấp bậc là Đô úy; và từ một vạn người trở lên thì có thể được coi như là một Quân Đoàn, và để chỉ huy một Quân Đoàn ít nhất phải có tu vi Trung cảnh giới – Luyện hư kỳ và phải có cấp bậc ít nhất là Thái ủy trở lên.

Còn về cấp bậc tu tiên thì được chia ra làm ba cảnh giới: Hạ cảnh giới, Trung cảnh giới và Thượng cảnh giới; Trong đó, Hạ cảnh giới bao gồm năm tầng là: Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kết đan kỳ, Nguyên anh kỳ, Hóa thần kỳ. Trung cảnh giới bao gồm ba tầng là: Luyện hư kỳ, Hợp thể kỳ, Đại thừa kỳ; Thượng cảnh giới thì chỉ có một tầng là Độ Tiên kiếp.

Và theo như Tiên nhân kể lại, sau khi đạt đến Thượng cảnh giới - Độ Tiên kiếp thì bản thân người tu tiên có thể quyết định Độ kiếp, nếu độ kiếp thành công thì sẽ rời khỏi Nhân giới để được lên Đại Địa, bắt đầu chính thức tiếp xúc với giới Tiên gia.

Còn về Phong, cậu hiện tại đang có tu vi Hạ cảnh giới – Hóa thần kỳ và nhờ bản thân sớm theo cha nhập ngũ nên được trao cấp bậc Đô úy.

Cha cậu – Trần Cao, là một trong Lục Đại Tướng Quân của Thiên thành và là chỉ huy của Quân Đoàn Hỏa Phụng đóng giữ Tây Hoàng Sơn canh phòng Đại Hoàng Sơn mạch.

Gia tộc họ Trần lấy quân đội là căn cơ phát triển, theo truyền thống gia đình, mọi con em gia tộc đều phải tòng binh lúc tròn hai mươi mốt tuổi. Và bây giờ đây, Phong đã gần tròn hai mươi lăm tuổi.

Với tu vi Hạ cảnh giới – Hóa thần kỳ viên mãn, chỉ cần không quá bất trắc thì sau cuộc viễn chinh lần này, Phong có thể đạt đến Trung cảnh giới – Luyện hư kỳ. Và nếu may mắn làm tốt thì cấp bậc của cậu còn thế nâng lên một bậc là Thái úy, từ đó, cậu có thể lợi dụng gia sản họ Trần xây dựng cho bản thân một Quân Đoàn riêng được rồi!

Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng với sự nghiệp và con đường tu Tiên của Phong, vì thế, Trần Cao cắt cử Trần Hổ, Trần Trung là khách khanh gia tộc cùng một trăm gia đinh đến hỗ trợ cho cậu.

Còn bây giờ đây, cậu đang ngồi trong khách điếm chờ các gia đinh tụ hợp.

Đối diện cậu lúc này là Lam Nhi – con gái của Hồng Y lão.

"Nhiệm vụ lần này không có nhiều nguy hiểm nên muội cứ yên tâm chờ ta trở về!" Phong nắm tay Lam Nhi nói.

Lam Nhi ngượng ngùng thụt tay lại.

Tuy cô thực sự đã phải lòng Trần Hà Phong từ lúc trước, nhưng vì lễ giáo cấm cản, việc gặp riêng Trần Hà Phong ở khách điếm đã là giới hạn cực độ mà cha cô cho phép.

"Bao giờ huynh sẽ về?" Lam Nhi hỏi.

"Chiến sự thay đổi thất thường, bản thân ta không thể khẳng định chắc chắn được. Nhưng bình thường thì nhanh có thể là một tuần xong, chậm thì có khi vài tháng. Lần này có Trần Hổ, Trần Trung cùng một trăm gia đinh đi theo nên chắc mọi việc sẽ dễ dàng hơn." Phong cười cười.

"Phong thiếu gia! Người đã tập trung đủ, chúng ta lên đường thôi!" Một trung niên đi vào khách điếm chấp tay nói.

Nhận thấy Phong chuẩn bị ra trận, Lam Nhi bồi hồi không nguôi.

Từ lúc quen Phong sau vụ Hồ Nghi, cô vẫn thường gặp cậu mỗi ngày. Nghĩ tới việc có thể không gặp Phong một thời gian dài, chưa kể tâm tình thiếu nữ tiễn người yêu ra trận lại càng khiến lòng cô bồi hồi.

Cô là con gái của Hồng Y lão – một Y sư chân chính, việc nhìn thấy những người thanh niên trai tráng lúc xuất trận hùng hồn, nhưng khi về đầy thương tích. Thậm chí, cô còn không ít nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, tàn cụt tứ chi, và hình ảnh những người thiếu nữ khóc lóc thảm thiết tiễn biệt người tình của mình đến miền cực lạc đang thực sự ám ảnh cô.

Khi biết Phong sẽ xuất trận vào mấy ngày trước, không đêm nào cô có thể yên giấc.

Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, những hình ảnh kinh khủng lại hiện ra. Và một lần nữa, khi nhận ra Phong đã chuẩn bị xuất trận, nước mắt của cô không kìm được rơi xuống.

Vội đưa tay lau đi dòng nước mắt chân tình, Phong động lòng: "Muội hãy chờ ta trở về, đến lúc đó, ta sẽ xin cha ta đem xính lễ đến thưa chuyện với Hồng Y lão. Muội tin ta nhé!"

Nghe tới tin đó, trái tim của Lam Nhi nghẹn lại, cô khóc thút thít vội ôm chầm Phong, nói "Ta tin huynh!"

Vội nhét cho Phong chiếc khăn tay, Lam Nhi bước nhanh ra khỏi khách điếm.

Cô thật sự sợ bản thân mình sẽ làm Phong khó xử mà vương vấn trong lòng nên bèn chấp nhận đứng ở một góc phố nhìn Phong xuất trận.

* * *

"Xuất phát!" Phong ra lệnh.

"Rõ!"

Nhìn bóng hình Phong khuất xa sau đám gia đinh, Lam Nhi lau đi dòng nước mắt. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện cho Phong được thượng lộ bình an..

Tấm chân tình, chỉ mình ta rõ..

Mái tranh nghèo đâu giữ được lòng trai.

Tình đôi ta chỉ gửi được vào đây.

Mong chàng nhớ giữ lời hẹn muôn kiếp!

- -Lam Nhi--[/HIDE-THANKS]

Hôm nay tự dưng hơi đuối, chắc nợ 1 chương nha mọi người!

Ai rảnh ghé qua topic thảo luận (link bên trên) để bình luận bài thơ này nha. Mà nếu ai đóng góp bài thơ hay hơn cũng qua đăng tải để T tham khảo nhé :D

Phiền mọi người đăng nhập và Like để xem ủng hộ Tuấn nha!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back