Chương 10
Về nơi sinh ra
Về nơi sinh ra
Hồng Xiêm đứng dậy kéo chị theo. Hồng Quân chẳng nói năng gì từ đầu tới giờ, chỉ có nước mắt rơi, không rõ có những suy nghĩ gì, nhưng cũng đứng dậy, đi theo như kẻ vô hồn. Lang y vội trả cho kẻ thân tín vật của thiếu chủ nhà hắn, cả vợ ông cũng nhao theo giữ lấy tay con, không định cản trở Hồng Quân hồi huyết tộc; chỉ là bất giác chẳng đành tâm và trong lòng nhiều lo lắng. Hồng Quân nhìn cha mẹ nuôi, lòng đau như cắt, mếu máo thưa:
- Con phải về!.. Con phải về gặp cha mẹ con!..
Vợ chồng lang y nghe mà nhói lòng, liền từ từ buông tay, hiểu nỗi đau tột cùng trong lòng con bé.
Thân tín hất đầu ra hiệu cho kẻ dưới theo chân thiếu chủ. Chúng cúi vâng, lập tức chạy theo hai vị chủ nhân nhỏ tuổi. Chỉ còn lại hai người hầu trẻ tuổi, một nam, một nữ còn đứng yên đó, như chờ một lệnh khác. Thân tín quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng lang y, thay mặt chủ nhân cảm tạ ơn dưỡng dục của họ với Hồng nữ và cầu xin họ hãy rời đến ở nơi mà Hồng chủ vốn đã có sự sắp đặt sẵn từ trước, là một cơ ngơi khang trang, đầy đủ dành cho hai vợ chồng lang y ở một nơi tốt đẹp khác để làm quà báo ân. Vì sự ra đi đột ngột của Hồng chủ và phu nhân còn nhiều điều nghi vấn, sợ có kẻ đứng đằng sau ám hại, Bằng Lăng lo lắng thiếu chủ và trưởng nữ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị tuyệt diệt. Nếu vợ chồng lang y còn ở đây, nhất định trưởng nữ sẽ còn qua lại. Nếu kẻ thù biết được điều này mà lợi dụng ra tay thì e rằng trưởng nữ sẽ gặp nguy hiểm khó lường, và rồi đến ngay cả tính mạng của hai vợ chồng lang y cũng sẽ bị đe dọa nốt. Vì trưởng nữ, Bằng Lăng cúi xin vợ chồng họ chấp thuận rời đi.
Dù thực lòng không muốn rời khỏi đây, nhưng nghĩ suy cho cùng, vì lo ngại cho an nguy của Hồng Quân, vợ chồng lang y đành đồng ý. Lang y viết cho Hồng Quân một bức thư, để cô bé an tâm về họ và không đi tìm. Trao thư cho thân tín nhờ gửi cho con gái xong, lang y cũng có tâm nguyện muốn thân tín hứa thực hiện, đó là cho dù cuối đời họ phải sống nơi đất khách, nhưng sau khi mạng chung, xin thân tín hãy đưa thân xác họ về chôn cất nơi này. Thân tín cảm động, áy náy trong lòng vì đã phải ép buộc họ rời xa nơi gắn bó thân thuộc đã hơn nửa đời người. Hắn không đắn đo, hứa chắc chắn với lang y, thề nhất định sẽ là như thế. Sau đó hai người hầu giúp vợ chồng lang y sắp xếp hành lý và đưa vợ chồng lang y rời đi, từ giờ trở thành người hầu cận bảo vệ họ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện của vợ chồng lang y, Bằng Lăng vội đuổi theo thiếu chủ. Hồng Quân tuy mang thân kiếp Atula nhưng vì không có sự tu rèn nên chỉ có thần khí mà không có thần lực. Nàng được đưa về bằng xe ngựa. Chẳng bao lâu sau Bằng Lăng đã đuổi kịp.
Về đến Hồng phủ, Hồng Quân bất ngờ nhìn phủ gia rộng lớn quá sức tưởng tượng. Hồng Quân thực sự xuất thân từ đây sao?
Bề ngoài, toàn phủ vẫn uy nghiêm. Bước vào trong phủ, đi đến đâu chị em Hồng Quân cũng được kính cẩn cúi chào. Họ trầm trồ khe khẽ nhìn trưởng nữ, tỏ vui mừng kín đáo vì thiếu chủ và trưởng nữ đã trở về.
Bên ngoài uy thế bao nhiêu, bước vào trong nội phủ, chị em Hồng Xiêm ngỡ ngàng và đau xót bấy nhiêu. Mấy gian nội phủ chắc đã bị cháy rụi thành tro, dù đã được dọn sạch, vẫn trơ lại những vệt đen dấu tích dưới nền. Mắt Hồng Quân như mờ đi. Nỗi đau như tột cùng trỗi dậy trong lòng, tự thế nước mắt lã chã rơi, người ngây như tượng đá. Hồng Xiêm không tin nổi, chạy nhao đến gian tư phòng của cha mẹ mà quỳ sụp xuống, gào lên:
- Sao lại thế này? Cha mẹ ta đâu?
Bằng Lăng chạy đến giữ vai thiếu chủ, đáp:
- Thi thể thần chủ và phu nhân đã được đưa đến thần điện..
Hồng Xiêm bật dậy, chạy ra kéo tay chị chạy đi một mạch, cả đám người kia cũng chạy theo sau. Đến nơi, đã có một đám người uy nghiêm, quyền quý đứng ở trong thần điện.
- Cha! Mẹ!..
Nghe tiếng Hồng Xiêm gọi, đám người quay lại nhìn, rồi giãn ra, nhường lối cho thiếu chủ Hồng gia. Đứng đầu đám ấy là một nam thanh niên còn rất trẻ, gương mặt tuấn tú, khí chất phi thường, có nét sáng rạng lạ kỳ. Bằng Lăng bước vào sau, bất ngờ nhận ra, liền cung kính cúi chào. Không ngờ Cẩm Chỉ, tộc chủ trẻ tuổi vừa kế vị của Atula cõi, lại đích thân đến đây vì chuyện buồn của Hồng gia. Cẩm Chỉ nhìn Hồng Xiêm thì không xa lạ gì, nhưng Hồng Xiêm lại kéo theo một cô bé lạ lẫm, thần khí khác biệt, hơn tuổi Hồng Xiêm đôi chút, cùng chạy đến bên di hài vợ chồng Hồng Bì, như thể người thân, thì thực sự lạ kỳ.
- Con phải về!.. Con phải về gặp cha mẹ con!..
Vợ chồng lang y nghe mà nhói lòng, liền từ từ buông tay, hiểu nỗi đau tột cùng trong lòng con bé.
Thân tín hất đầu ra hiệu cho kẻ dưới theo chân thiếu chủ. Chúng cúi vâng, lập tức chạy theo hai vị chủ nhân nhỏ tuổi. Chỉ còn lại hai người hầu trẻ tuổi, một nam, một nữ còn đứng yên đó, như chờ một lệnh khác. Thân tín quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng lang y, thay mặt chủ nhân cảm tạ ơn dưỡng dục của họ với Hồng nữ và cầu xin họ hãy rời đến ở nơi mà Hồng chủ vốn đã có sự sắp đặt sẵn từ trước, là một cơ ngơi khang trang, đầy đủ dành cho hai vợ chồng lang y ở một nơi tốt đẹp khác để làm quà báo ân. Vì sự ra đi đột ngột của Hồng chủ và phu nhân còn nhiều điều nghi vấn, sợ có kẻ đứng đằng sau ám hại, Bằng Lăng lo lắng thiếu chủ và trưởng nữ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị tuyệt diệt. Nếu vợ chồng lang y còn ở đây, nhất định trưởng nữ sẽ còn qua lại. Nếu kẻ thù biết được điều này mà lợi dụng ra tay thì e rằng trưởng nữ sẽ gặp nguy hiểm khó lường, và rồi đến ngay cả tính mạng của hai vợ chồng lang y cũng sẽ bị đe dọa nốt. Vì trưởng nữ, Bằng Lăng cúi xin vợ chồng họ chấp thuận rời đi.
Dù thực lòng không muốn rời khỏi đây, nhưng nghĩ suy cho cùng, vì lo ngại cho an nguy của Hồng Quân, vợ chồng lang y đành đồng ý. Lang y viết cho Hồng Quân một bức thư, để cô bé an tâm về họ và không đi tìm. Trao thư cho thân tín nhờ gửi cho con gái xong, lang y cũng có tâm nguyện muốn thân tín hứa thực hiện, đó là cho dù cuối đời họ phải sống nơi đất khách, nhưng sau khi mạng chung, xin thân tín hãy đưa thân xác họ về chôn cất nơi này. Thân tín cảm động, áy náy trong lòng vì đã phải ép buộc họ rời xa nơi gắn bó thân thuộc đã hơn nửa đời người. Hắn không đắn đo, hứa chắc chắn với lang y, thề nhất định sẽ là như thế. Sau đó hai người hầu giúp vợ chồng lang y sắp xếp hành lý và đưa vợ chồng lang y rời đi, từ giờ trở thành người hầu cận bảo vệ họ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện của vợ chồng lang y, Bằng Lăng vội đuổi theo thiếu chủ. Hồng Quân tuy mang thân kiếp Atula nhưng vì không có sự tu rèn nên chỉ có thần khí mà không có thần lực. Nàng được đưa về bằng xe ngựa. Chẳng bao lâu sau Bằng Lăng đã đuổi kịp.
Về đến Hồng phủ, Hồng Quân bất ngờ nhìn phủ gia rộng lớn quá sức tưởng tượng. Hồng Quân thực sự xuất thân từ đây sao?
Bề ngoài, toàn phủ vẫn uy nghiêm. Bước vào trong phủ, đi đến đâu chị em Hồng Quân cũng được kính cẩn cúi chào. Họ trầm trồ khe khẽ nhìn trưởng nữ, tỏ vui mừng kín đáo vì thiếu chủ và trưởng nữ đã trở về.
Bên ngoài uy thế bao nhiêu, bước vào trong nội phủ, chị em Hồng Xiêm ngỡ ngàng và đau xót bấy nhiêu. Mấy gian nội phủ chắc đã bị cháy rụi thành tro, dù đã được dọn sạch, vẫn trơ lại những vệt đen dấu tích dưới nền. Mắt Hồng Quân như mờ đi. Nỗi đau như tột cùng trỗi dậy trong lòng, tự thế nước mắt lã chã rơi, người ngây như tượng đá. Hồng Xiêm không tin nổi, chạy nhao đến gian tư phòng của cha mẹ mà quỳ sụp xuống, gào lên:
- Sao lại thế này? Cha mẹ ta đâu?
Bằng Lăng chạy đến giữ vai thiếu chủ, đáp:
- Thi thể thần chủ và phu nhân đã được đưa đến thần điện..
Hồng Xiêm bật dậy, chạy ra kéo tay chị chạy đi một mạch, cả đám người kia cũng chạy theo sau. Đến nơi, đã có một đám người uy nghiêm, quyền quý đứng ở trong thần điện.
- Cha! Mẹ!..
Nghe tiếng Hồng Xiêm gọi, đám người quay lại nhìn, rồi giãn ra, nhường lối cho thiếu chủ Hồng gia. Đứng đầu đám ấy là một nam thanh niên còn rất trẻ, gương mặt tuấn tú, khí chất phi thường, có nét sáng rạng lạ kỳ. Bằng Lăng bước vào sau, bất ngờ nhận ra, liền cung kính cúi chào. Không ngờ Cẩm Chỉ, tộc chủ trẻ tuổi vừa kế vị của Atula cõi, lại đích thân đến đây vì chuyện buồn của Hồng gia. Cẩm Chỉ nhìn Hồng Xiêm thì không xa lạ gì, nhưng Hồng Xiêm lại kéo theo một cô bé lạ lẫm, thần khí khác biệt, hơn tuổi Hồng Xiêm đôi chút, cùng chạy đến bên di hài vợ chồng Hồng Bì, như thể người thân, thì thực sự lạ kỳ.
Chỉnh sửa cuối: