Thiên đế không có vẻ gì là dao động, vẫn nghiêm giọng:
- Nàng nghĩ sự việc ấy đã ổn thỏa rồi sao? Không đâu! Chiếc gương ấy vẫn chưa bị hủy. Nó đã rơi vào tay ai? Lành - dữ thế nào, tương lai khó lường biết. Dù hành động của nàng xuất phát từ tâm thiện giúp ích, nhưng chưa chắc đã làm nên điều lợi ích!
Bạch Cáp ngỡ ngàng ngẩng lên:
- Thưa Thiên đế, chiếc gương vẫn chưa bị hủy ư?
Rồi nàng lại cúi đầu, vồn vã và lo lắng:
- Vậy xin Thiên đế cho phép phận nữ được xuống nhân gian truy tìm lại thất vật, mang trả về thiên giới rồi sau đó sẽ về chịu mọi thiên hình giáng ạ!
Thiên đế đáp:
- Việc chiếc gương chưa biết điềm lành - dữ, ta chưa vội xét đến. Giờ cứ biết phạt tội trạng trước mắt đã!.. Nàng vất vả tu thân chứng quả, tích công kết đức bao lâu nay mới được về trời, vậy mà chưa kịp nhận sắc phong đã phạm phải luật hình.. Xét thấy nàng thanh tâm cao quý, thành tâm giúp người, vì người mà phải chịu phạt mà vẫn xin tha cho người, ta phạt nàng và Thiên Lý tiên tu thân dưới bóng Linh Mộc một trăm ngày. Sau thời gian ấy, hãy đến gặp ta. Ta sẽ định các nàng phải chuộc tội như thế nào!
Sau phán định, Bạch Cáp và Thiên Lý tiên được hai thiên binh dẫn đi. Xa xa khỏi thiên cung, hai nàng được đưa đến một không gian khác hẳn. Từ xa đã thấy thân Linh Mộc tỏa bóng sừng sững. Càng đến gần, càng thấy không gian trong lành, tĩnh lặng và ngập tràn uy linh khí. Một thiên binh thưa:
- Hai vị tu thân một trăm ngày tại đây, xin đừng bước ra khỏi bóng Linh Mộc kẻo làm tội trạng thêm nặng!
Hai nàng cúi nhường:
- Cảm tạ thiên binh nhắc nhở!
Hai thiên binh cúi chào. Bạch Cáp và nữ tiên cúi đáp lễ rồi nhìn họ đi xa. Bạch Cáp và nữ tiên bỗng lặng yên. Bạch Cáp nhìn thân Linh Mộc rộng lớn, tán cây cao vút, lá xanh mát xào xạc.. Trên tầng mây cao bồng bềnh, Bạch Cáp tò mò nhìn xuống, thấy thân Linh Mộc thẳng tăm tắp, nhìn sâu xa mãi mà chẳng thấy gốc Linh Mộc ở đâu. Nàng quay lại hỏi nữ tiên:
- Thưa Thiên Lý tiên, nơi thanh tịnh này, uy linh rực rỡ, có phải đúng như lời tương truyền xưa nay có, là nơi kết tụ phước báu trên đời hay không?
Thiên Lý nhìn lên tán lá cao, giọng nhẹ nhàng:
- Phải rồi! Linh Mộc là loài cây thần, liên thông tam giới, trường tồn trụ vững cùng thiên - địa - nhân gian. Nơi có ngọn Linh Mộc tỏa bóng, cành cao quả ngọt, là nơi được hưởng nhiều phước báu nhất trên đời. Phận tiên chúng ta, nhờ tu tâm thiện đức, tích tạo muôn vàn nghiệp phước lành mà thân được về cõi mây cao, đứng trên năm cõi, được hưởng nhiều phước báu từ Linh Mộc. Đối với Linh Mộc, cõi chư thiên một lòng thành kính!.. Được tu thân tại đây, ta thấy mình may mắn nhiều hơn là bị trừng phạt!
Bạch Cáp gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy vậy! Trước nay ta chỉ được nghe danh truyền, giờ đã được chứng kiến tận mắt Linh Mộc hùng vỹ và oai linh như thế nào!.. Tu thân tại đây, quả thực là may mắn chứ không phải trừng phạt!
Nói rồi hai nàng cùng nhau nhẹ nhàng ngồi xuống. Dưới bóng cây ngàn ngàn năm tuổi, họ nhắm mắt tĩnh tại, tư thế bất dịch, tâm trí bình thản, lòng thành cung kính, cùng nhau tu thân dưới bóng Linh Mộc một trăm ngày.
* * *
Dưới bầu trời có năm cõi dưới cảnh Thiên sinh sống. Trời và đất có sự tiếp nối hữu hình nhờ cây Linh Mộc thần kỳ. Rễ Linh Mộc đâm sâu lòng đất, ngọn Linh Mộc xuyên suốt trời xanh.. Thân Linh Mộc cao lớn, sừng sững giữa đất trời; xung quanh Linh Mộc luôn ngập tràn uy linh khí.
Trần gian, nơi gốc Linh Mộc, có loài quỷ thần Atula nương náu. Cảnh giới Atula phi thường, còn loài Atula thì vô cùng dũng mãnh, với đủ thần thông pháp thuật tinh diệu, phần nào cũng ngang ngửa với thiên nhân. Nhưng vì lòng tự cao, tính hiếu thắng, dễ nóng giận và thích sát phạt mà phước phận Atula không nhiều, phải trú ngụ nơi gốc Linh Mộc chốn trần gian, không được chuyển sinh về trời.
Thường thường cứ mỗi một ngàn năm hạ giới, Linh Mộc lại ra hoa, cành sai quả ngọt. Quả của Linh Mộc vô cùng quý giá, được gọi tên là quả Trường Thọ, bởi nó có thể giúp người ăn gia tăng thêm niên mệnh của mình. Tuy là loài cây thần mọc lên từ Atula cõi, nhưng chỉ có cõi trời, nơi mà ngọn Linh Mộc vươn đến, với tầng chư thiên cao quý nhiều phước báu, mới được hưởng mọi sự thơm lành, trái ngọt từ ngọn cây.
Atula chăm sóc Linh Mộc, tôn thờ và sùng kính, nhưng phước báu cũng chẳng nhiều hơn; ngay đến cả quả Trường Thọ quý giá, tuy mang danh cây mọc trên đất của thần cõi đấy, vậy mà cuối cùng, cõi thần lại chẳng được thụ hưởng chút quả nào, lại để cho cõi Thiên chốn mây cao, vô tư độc hưởng hết. Atula từ đó sinh tâm đố kỵ, vô cớ thù hằn, tư tưởng đối nghịch cõi Thiên. Tuy nhiên, không phải Atula nào cũng thế. Có những Atula tâm tính bình hòa, tấm lòng thơm thảo, hay giúp đỡ chúng sinh, không màng hơn - thiệt, ganh đấu, đua tranh. Họ được kính mến, được gọi là những thiện thần Atula. Còn những Atula lòng nhiều sân hận, tâm hẹp hòi, đố kỵ, thích đua tranh, ưa bạo lực, luôn khiến người đời phải khiếp sợ, thì được gọi là các ác thần Atula.