Chương 10: Dấu vết của kẻ săn mồi
Làn sương dày đặc trong khe núi cuối cùng cũng loãng dần. Trải qua một đêm dài đầy căng thẳng, bốn người cuối cùng cũng bước ra khỏi ranh giới mờ mịt ấy. Bầu trời lại hiện lên, dù vẫn xám xịt, nhưng ít ra không còn bị bóp nghẹt trong thứ màn tối ngột ngạt kia. Ánh sáng yếu ớt tràn xuống, phản chiếu lên những vách đá dựng đứng như dao, khiến cả khe núi trông như vết nứt khổng lồ chia đôi mặt đất.
Nguyên Hằng là người đi trước, dáng vẻ ung dung nhưng không hề lơ đãng. Ánh mắt cậu vẫn đảo qua đảo lại, quan sát từng khe rãnh, từng tiếng động nhỏ. Nhật Linh theo sát phía sau, đôi tay hơi nắm lại, dường như vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cuộc chạm trán trong mê trận. Thanh Vân và Lưu Ly đi bên cạnh, một người trầm lặng như bóng núi, một người rộn ràng nhưng chẳng giấu nổi sự mệt mỏi.
Họ tìm một tảng đá lớn nhô ra từ vách núi, chặn bớt gió để dừng chân. Lửa được nhóm lên, ánh sáng vàng ấm áp hắt vào khuôn mặt từng người, kéo họ lại gần hơn giữa khoảng không cô tịch.
"Thật không ngờ, trong Nhân Giới lại tồn tại nơi quái quỷ như thế." Nhật Linh khẽ thở dài, giọng còn run, đôi mắt dõi theo đốm lửa.
Thanh Vân nhíu mày: "Đó không phải chỉ là 'quái quỷ'. Ta từng đọc trong sách cổ, thứ ấy có thể là tàn dư của ma vật sau Đại Chiến năm xưa. Nhiều vùng đất đã bị bỏ hoang vì oán khí tích tụ."
Nguyên Hằng lặng lẽ nghe, khóe môi nhấc lên một nụ cười nhàn nhạt. Những gì Thanh Vân nói không sai, nhưng so với ký ức của cậu về những cuộc đại chiến ngập máu trong Thần Giới, khái niệm "oán khí" kia chỉ là bóng mờ nhỏ bé.
Lưu Ly chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám lửa bập bùng. "Nếu thật vậy thì nguy hiểm quá. Nhưng... ít nhất muội thấy chúng ta phối hợp cũng không tệ đâu." Cô cười nhẹ, như muốn xua bớt không khí nặng nề.
Nhật Linh gật gù, quay sang Nguyên Hằng: "Nếu không có ngươi... e rằng ta đã sợ đến đứng không vững rồi."
Ánh mắt cô thoáng ánh lên sự tin tưởng, ngưỡng mộ. Nguyên Hằng đáp lại bằng nụ cười hiền, không nói gì thêm.
***
Ngọn lửa cháy tách ... tách ... Tiếng củi nổ nhỏ vang lên, xen lẫn tiếng gió hú khe khẽ giữa vách đá. Cả nhóm ít nhiều thả lỏng, nhưng sự cảnh giác chưa bao giờ biến mất.
Thanh Vân cắm thanh trường kiếm xuống đất, ngồi dựa vào đó. Hắn trầm giọng hỏi:
"Các ngươi định đi đâu sau khi rời khỏi mê trận?"
Nguyên Hằng khẽ ngước mắt, đáp chậm rãi:
"Ta chỉ muốn... đi xa hơn. Thấy nhiều hơn."
Câu trả lời mơ hồ, nhưng trong mắt cậu lại ánh lên thứ khát vọng sâu xa. Thanh Vân nhìn chằm chằm, dường như muốn truy hỏi, nhưng cuối cùng chỉ lặng im.
"Huynh lúc nào cũng nghi ngờ người khác." Lưu Ly bĩu môi. "Nếu thật sự có ác ý, họ đã không cứu muội khi nãy rồi."
"Cẩn trọng không bao giờ thừa." Thanh Vân đáp gọn, mắt không rời khỏi ngọn lửa.
Không khí thoáng căng. Nhật Linh mím môi, toan lên tiếng hòa giải thì chợt...
Một tiếng rít dài vang lên từ xa, xé rách sự tĩnh lặng của khe núi. Tiếng động ấy không giống tiếng gió, cũng chẳng phải tiếng thú hoang quen thuộc. Nó dày, khàn, như vọng từ trong hang sâu, khiến da đầu người nghe tê dại.
Lưu Ly run lên, vô thức níu lấy tay áo huynh mình. "Lại nữa sao..?"
Thanh Vân lập tức đứng bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm. Nhật Linh tái mặt, còn Nguyên Hằng khẽ nhíu mày, ánh mắt hướng về khoảng tối phía xa.
Trên mặt đất khô nứt, những vết cào mới tinh hiện ra, kéo dài ngoằn ngoèo. Từng vệt móng sắc cắm sâu vào đá như bùn, chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của thứ vừa đi qua. Mùi tanh ngai ngái len vào trong gió, càng khiến không khí thêm rợn người.
"Không giống đám bóng quái vừa rồi." Nguyên Hằng trầm giọng, bước đến quan sát dấu vết. "Thứ này... có thân xác thực sự."
Thanh Vân cau mày, kiếm khí quanh người dần bùng lên. "Một kẻ săn mồi."
Tiếng rít lại vọng đến, lần này gần hơn. Tiếng đá rơi lộp bộp từ vách núi, như có vật gì khổng lồ đang di chuyển. Rồi từ khoảng tối, hai đốm sáng đỏ ngầu xuất hiện, ban đầu nhỏ như hạt đậu, sau đó lớn dần, lớn dần... như hai ngọn đuốc máu.
Lưu Ly thét khẽ, bị Thanh Vân kéo ra sau. Nhật Linh tái mét, nhưng vẫn cố trụ lại, bàn tay vô thức siết chặt mảnh bùa nhỏ giấu trong áo.
Nguyên Hằng bước lên một nửa, ánh mắt bình thản lạ thường. Trái tim cậu đập chậm rãi, nhưng trong sâu thẳm, một tia sáng nóng bỏng lóe lên không phải vì sợ hãi, mà vì chờ đợi.
Cuối cùng, bóng đen khổng lồ ấy lao ra khỏi hốc đá. Một thân hình cao gần hai trượng, lớp da xám xịt như đá mòn, trên lưng mọc ra từng mảng gai cứng nhọn. Đôi mắt đỏ rực, hàm răng dài lởm chởm, và mùi hôi tanh bốc ra nồng nặc. Nó không phải bóng mờ hư ảo, mà là dã thú thực sự, một loài quái sinh đã tồn tại quá lâu trong góc khuất Nhân Giới.
Tiếng gầm vang vọng, đá vụn rơi lả tả. Không còn thời gian suy nghĩ, cả bốn lập tức vào thế phòng bị.
***
Trận chiến bùng nổ.
Thanh Vân xông lên đầu tiên, kiếm khí xoẹt qua không khí, để lại những vệt sáng lạnh. Mỗi chiêu đều nặng như sấm, dồn thẳng vào ngực con quái. Nhưng lớp da đá kia dày khủng khiếp, chỉ để lại vài vết xước nông.
Lưu Ly run rẩy mở túi vải, lấy ra một loạt bình nhỏ ném ra. Khói xanh tỏa ra, khiến quái thú khựng lại một thoáng, nhưng rồi nó gầm lên, quạt mạnh gió tanh khiến làn khói bị thổi bay.
Nhật Linh rút ra mảnh bùa, run run niệm chú. Lằn sáng mỏng xuất hiện, tạo thành một vòng bảo hộ nhỏ quanh mình và Lưu Ly. Dù sức lực yếu, nhưng ánh sáng ấy giúp họ không bị dư chấn quái thú quật ngã.
Nguyên Hằng vẫn đứng phía sau, ánh mắt lạnh đi. Cậu khẽ xoay cổ tay, gió xoáy nhẹ nổi lên quanh thân, rồi chỉ bằng một bước, cậu đã xuất hiện bên cạnh quái thú. Một cú chạm tay tưởng như vô tình, nhưng lập tức tạo thành chấn động ngầm, khiến con quái nghiêng ngả.
Thanh Vân thoáng sững lại, nhận ra vị bạch y này không hề yếu như vẻ ngoài.
Trận chiến kéo dài, mỗi người đều dần lộ rõ cách chiến đấu riêng. Thanh Vân mạnh mẽ, cứng rắn, luôn dồn lên phía trước. Lưu Ly vụng về nhưng hữu dụng, thuốc của nàng có lúc cản được thế công dữ dội. Nhật Linh yếu ớt, nhưng lòng kiên định khiến bùa chú nhỏ bé kia giữ được sự cân bằng. Còn Nguyên Hằng... cậu vẫn giấu sức mạnh thật, chỉ tung ra từng đòn vừa đủ, nhưng mỗi khi ra tay, thế cục đều thay đổi rõ rệt.
Cuối cùng, con quái khổng lồ gầm lên lần cuối, rồi khụy xuống, thân thể nứt toác, hóa thành từng mảnh đá vụn.
Tiếng thở dồn dập vang lên. Mồ hôi rịn trên trán mỗi người, ngực phập phồng. Nhưng tất cả đều còn sống.
***
Ánh lửa lại được nhóm lên. Trên nền đất lổn nhổn đá vụn, bốn người ngồi quanh, im lặng hồi lâu.
Chính Thanh Vân là người lên tiếng trước:
"Không thể phủ nhận... nếu không có các ngươi, ta và Lưu Ly đã khó toàn mạng."
Lưu Ly gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên Hằng và Nhật Linh. "Muội nghĩ... chúng ta nên đi cùng nhau. Đường phía trước chắc chắn còn nguy hiểm."
Nhật Linh thoáng do dự, rồi nhẹ gật. Trong lòng cô, ý nghĩ ấy từ lâu đã thành hình, có đồng bạn, con đường mới bớt đáng sợ.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Nguyên Hằng.
Cậu ngồi lặng im một lát, đôi mắt phản chiếu đốm lửa bập bùng. Rồi khẽ nở nụ cười, giọng ấm áp:
"Được thôi. Tạm thời, chúng ta cùng đi."
Khoảnh khắc ấy, như một giao kèo không cần chữ viết.
Bốn bàn tay không chạm nhau, nhưng từ nay, số phận họ đã quấn chặt lại, cùng hướng về phía chân trời chưa biết.
Ánh lửa rực lên trong khe núi tĩnh mịch, bốn bóng người hòa thành một vòng sáng nhỏ bé, nhưng đủ để xua đi đêm tối dày đặc ngoài kia.
Nguyên Hằng là người đi trước, dáng vẻ ung dung nhưng không hề lơ đãng. Ánh mắt cậu vẫn đảo qua đảo lại, quan sát từng khe rãnh, từng tiếng động nhỏ. Nhật Linh theo sát phía sau, đôi tay hơi nắm lại, dường như vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cuộc chạm trán trong mê trận. Thanh Vân và Lưu Ly đi bên cạnh, một người trầm lặng như bóng núi, một người rộn ràng nhưng chẳng giấu nổi sự mệt mỏi.
Họ tìm một tảng đá lớn nhô ra từ vách núi, chặn bớt gió để dừng chân. Lửa được nhóm lên, ánh sáng vàng ấm áp hắt vào khuôn mặt từng người, kéo họ lại gần hơn giữa khoảng không cô tịch.
"Thật không ngờ, trong Nhân Giới lại tồn tại nơi quái quỷ như thế." Nhật Linh khẽ thở dài, giọng còn run, đôi mắt dõi theo đốm lửa.
Thanh Vân nhíu mày: "Đó không phải chỉ là 'quái quỷ'. Ta từng đọc trong sách cổ, thứ ấy có thể là tàn dư của ma vật sau Đại Chiến năm xưa. Nhiều vùng đất đã bị bỏ hoang vì oán khí tích tụ."
Nguyên Hằng lặng lẽ nghe, khóe môi nhấc lên một nụ cười nhàn nhạt. Những gì Thanh Vân nói không sai, nhưng so với ký ức của cậu về những cuộc đại chiến ngập máu trong Thần Giới, khái niệm "oán khí" kia chỉ là bóng mờ nhỏ bé.
Lưu Ly chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám lửa bập bùng. "Nếu thật vậy thì nguy hiểm quá. Nhưng... ít nhất muội thấy chúng ta phối hợp cũng không tệ đâu." Cô cười nhẹ, như muốn xua bớt không khí nặng nề.
Nhật Linh gật gù, quay sang Nguyên Hằng: "Nếu không có ngươi... e rằng ta đã sợ đến đứng không vững rồi."
Ánh mắt cô thoáng ánh lên sự tin tưởng, ngưỡng mộ. Nguyên Hằng đáp lại bằng nụ cười hiền, không nói gì thêm.
***
Ngọn lửa cháy tách ... tách ... Tiếng củi nổ nhỏ vang lên, xen lẫn tiếng gió hú khe khẽ giữa vách đá. Cả nhóm ít nhiều thả lỏng, nhưng sự cảnh giác chưa bao giờ biến mất.
Thanh Vân cắm thanh trường kiếm xuống đất, ngồi dựa vào đó. Hắn trầm giọng hỏi:
"Các ngươi định đi đâu sau khi rời khỏi mê trận?"
Nguyên Hằng khẽ ngước mắt, đáp chậm rãi:
"Ta chỉ muốn... đi xa hơn. Thấy nhiều hơn."
Câu trả lời mơ hồ, nhưng trong mắt cậu lại ánh lên thứ khát vọng sâu xa. Thanh Vân nhìn chằm chằm, dường như muốn truy hỏi, nhưng cuối cùng chỉ lặng im.
"Huynh lúc nào cũng nghi ngờ người khác." Lưu Ly bĩu môi. "Nếu thật sự có ác ý, họ đã không cứu muội khi nãy rồi."
"Cẩn trọng không bao giờ thừa." Thanh Vân đáp gọn, mắt không rời khỏi ngọn lửa.
Không khí thoáng căng. Nhật Linh mím môi, toan lên tiếng hòa giải thì chợt...
Một tiếng rít dài vang lên từ xa, xé rách sự tĩnh lặng của khe núi. Tiếng động ấy không giống tiếng gió, cũng chẳng phải tiếng thú hoang quen thuộc. Nó dày, khàn, như vọng từ trong hang sâu, khiến da đầu người nghe tê dại.
Lưu Ly run lên, vô thức níu lấy tay áo huynh mình. "Lại nữa sao..?"
Thanh Vân lập tức đứng bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm. Nhật Linh tái mặt, còn Nguyên Hằng khẽ nhíu mày, ánh mắt hướng về khoảng tối phía xa.
Trên mặt đất khô nứt, những vết cào mới tinh hiện ra, kéo dài ngoằn ngoèo. Từng vệt móng sắc cắm sâu vào đá như bùn, chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của thứ vừa đi qua. Mùi tanh ngai ngái len vào trong gió, càng khiến không khí thêm rợn người.
"Không giống đám bóng quái vừa rồi." Nguyên Hằng trầm giọng, bước đến quan sát dấu vết. "Thứ này... có thân xác thực sự."
Thanh Vân cau mày, kiếm khí quanh người dần bùng lên. "Một kẻ săn mồi."
Tiếng rít lại vọng đến, lần này gần hơn. Tiếng đá rơi lộp bộp từ vách núi, như có vật gì khổng lồ đang di chuyển. Rồi từ khoảng tối, hai đốm sáng đỏ ngầu xuất hiện, ban đầu nhỏ như hạt đậu, sau đó lớn dần, lớn dần... như hai ngọn đuốc máu.
Lưu Ly thét khẽ, bị Thanh Vân kéo ra sau. Nhật Linh tái mét, nhưng vẫn cố trụ lại, bàn tay vô thức siết chặt mảnh bùa nhỏ giấu trong áo.
Nguyên Hằng bước lên một nửa, ánh mắt bình thản lạ thường. Trái tim cậu đập chậm rãi, nhưng trong sâu thẳm, một tia sáng nóng bỏng lóe lên không phải vì sợ hãi, mà vì chờ đợi.
Cuối cùng, bóng đen khổng lồ ấy lao ra khỏi hốc đá. Một thân hình cao gần hai trượng, lớp da xám xịt như đá mòn, trên lưng mọc ra từng mảng gai cứng nhọn. Đôi mắt đỏ rực, hàm răng dài lởm chởm, và mùi hôi tanh bốc ra nồng nặc. Nó không phải bóng mờ hư ảo, mà là dã thú thực sự, một loài quái sinh đã tồn tại quá lâu trong góc khuất Nhân Giới.
Tiếng gầm vang vọng, đá vụn rơi lả tả. Không còn thời gian suy nghĩ, cả bốn lập tức vào thế phòng bị.
***
Trận chiến bùng nổ.
Thanh Vân xông lên đầu tiên, kiếm khí xoẹt qua không khí, để lại những vệt sáng lạnh. Mỗi chiêu đều nặng như sấm, dồn thẳng vào ngực con quái. Nhưng lớp da đá kia dày khủng khiếp, chỉ để lại vài vết xước nông.
Lưu Ly run rẩy mở túi vải, lấy ra một loạt bình nhỏ ném ra. Khói xanh tỏa ra, khiến quái thú khựng lại một thoáng, nhưng rồi nó gầm lên, quạt mạnh gió tanh khiến làn khói bị thổi bay.
Nhật Linh rút ra mảnh bùa, run run niệm chú. Lằn sáng mỏng xuất hiện, tạo thành một vòng bảo hộ nhỏ quanh mình và Lưu Ly. Dù sức lực yếu, nhưng ánh sáng ấy giúp họ không bị dư chấn quái thú quật ngã.
Nguyên Hằng vẫn đứng phía sau, ánh mắt lạnh đi. Cậu khẽ xoay cổ tay, gió xoáy nhẹ nổi lên quanh thân, rồi chỉ bằng một bước, cậu đã xuất hiện bên cạnh quái thú. Một cú chạm tay tưởng như vô tình, nhưng lập tức tạo thành chấn động ngầm, khiến con quái nghiêng ngả.
Thanh Vân thoáng sững lại, nhận ra vị bạch y này không hề yếu như vẻ ngoài.
Trận chiến kéo dài, mỗi người đều dần lộ rõ cách chiến đấu riêng. Thanh Vân mạnh mẽ, cứng rắn, luôn dồn lên phía trước. Lưu Ly vụng về nhưng hữu dụng, thuốc của nàng có lúc cản được thế công dữ dội. Nhật Linh yếu ớt, nhưng lòng kiên định khiến bùa chú nhỏ bé kia giữ được sự cân bằng. Còn Nguyên Hằng... cậu vẫn giấu sức mạnh thật, chỉ tung ra từng đòn vừa đủ, nhưng mỗi khi ra tay, thế cục đều thay đổi rõ rệt.
Cuối cùng, con quái khổng lồ gầm lên lần cuối, rồi khụy xuống, thân thể nứt toác, hóa thành từng mảnh đá vụn.
Tiếng thở dồn dập vang lên. Mồ hôi rịn trên trán mỗi người, ngực phập phồng. Nhưng tất cả đều còn sống.
***
Ánh lửa lại được nhóm lên. Trên nền đất lổn nhổn đá vụn, bốn người ngồi quanh, im lặng hồi lâu.
Chính Thanh Vân là người lên tiếng trước:
"Không thể phủ nhận... nếu không có các ngươi, ta và Lưu Ly đã khó toàn mạng."
Lưu Ly gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên Hằng và Nhật Linh. "Muội nghĩ... chúng ta nên đi cùng nhau. Đường phía trước chắc chắn còn nguy hiểm."
Nhật Linh thoáng do dự, rồi nhẹ gật. Trong lòng cô, ý nghĩ ấy từ lâu đã thành hình, có đồng bạn, con đường mới bớt đáng sợ.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Nguyên Hằng.
Cậu ngồi lặng im một lát, đôi mắt phản chiếu đốm lửa bập bùng. Rồi khẽ nở nụ cười, giọng ấm áp:
"Được thôi. Tạm thời, chúng ta cùng đi."
Khoảnh khắc ấy, như một giao kèo không cần chữ viết.
Bốn bàn tay không chạm nhau, nhưng từ nay, số phận họ đã quấn chặt lại, cùng hướng về phía chân trời chưa biết.
Ánh lửa rực lên trong khe núi tĩnh mịch, bốn bóng người hòa thành một vòng sáng nhỏ bé, nhưng đủ để xua đi đêm tối dày đặc ngoài kia.
Chỉnh sửa cuối: