Bạn được Nhunie mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
15888 76
Kiếm tiền
Camtu2005 đã kiếm được 158880 đ

Ánh Sao Ban Mai

54811125263_e1c4da7c4f_o.jpg

Tác giả: Camtu2005

Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Thần Thoại

Văn án:

Đêm xuống rồi, núi đồi tối thẫm,

Sông cũng thôi chẳng thèm chảy nữa.

Trong lòng ai, có tiếng gọi nhỏ,

Mảnh chỉ tình, run run mà chưa đứt.


Trời xoay vần, chẳng cho yên,

Lời hứa ngày xưa vẫn treo trong mắt.

Mưa có rơi, lệ có ướt,

Vẫn níu nhau bằng chút ấm ban đầu.


Rồi một mai, bình minh ló,

Ánh sáng hồng xé tan màn đêm.

Hai trái tim, dù xa mấy,

Vẫn tìm về, không chịu buông nhau.​
Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Camtu2005
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 1. Ánh sáng tiên tri
Trong nhận thức của muôn loài, thế gian chia làm Tam Giới: Thiên Giới rực rỡ ánh tiên, Nhân Giới phồn tạp hồng trần, và Ma Giới u tối đầy oán khí. Với người phàm, ba cõi ấy là toàn bộ. Họ ngước mắt lên trời, tưởng rằng thế gian chỉ có vậy. Nhưng sự thật, phía trên Tam Giới, bao trùm vạn vật, còn tồn tại vô số thế giới: Vạn Giới, nơi mọi mạch vận hành hội tụ, chồng lên nhau như sóng tràn không bờ. Và đứng cao nhất, vượt lên tất cả, là Thần Giới, nơi ngọn nguồn mọi vận mệnh, nơi ba vị Thần Tôn nắm giữ bí mật suốt ngàn năm.

Thần Giới tách biệt hoàn toàn. Nó đứng ngoài mọi luân chuyển, bất động mà chứng giám. Hầu hết thần dân, kể cả các tiên tộc cao cấp, chỉ biết qua truyền thuyết rằng nơi ấy tồn tại, nhưng chưa ai đặt chân. Chỉ có ba vị Thần Tôn Thái Vi, Huyền Vân và Lạc Dương hiểu thấu, giữ bí mật và cân bằng vạn giới.

Đêm hôm ấy, không gian Thần Giới bỗng dưng rung lên. Một tiếng chuông ngân vang, không người gõ, âm thanh lan xa khắp Thiên Điện, xuyên qua hàng tầng mây, khiến tinh thần muôn dân rối loạn. Họ ngừng việc, mắt hoa đầu váng, quỳ mọp trong sợ hãi. Chỉ ba vị Thần Tôn đứng vững, bất động giữa chấn động.

Thái Vi, đứng cao nhất, khoác y trắng muốt, ánh mắt vàng nhạt sâu hun hút như vực thẳm. Từ thuở lập giới, ông đã dập tắt Ma Vực hỗn loạn, dựng nên trật tự đầu tiên. Mỗi bước đi của ông khiến không gian im bặt, như ngọn núi bất động giữa dòng sông chảy xiết.

Huyền Vân, mảnh mai như mây đêm, ánh mắt sâu thẳm, tĩnh lặng. Lời nói ông ít, nhưng vừa phát ra, tinh tú tự xoay, vận mệnh rung động. Ông quan sát bằng một nhịp chậm, để mọi chi tiết lọt vào mắt, vào lòng.

Lạc Dương, trẻ trung hơn, dáng người ung dung, đôi mắt sáng như lưu ly. Ông gần gũi với thần dân hơn, từng hạ phàm chu du, nghe tiếng ca thôn xóm. Nhưng trong ông chảy dòng huyết mạch Tổ Thần, khiến cảm giác về biến động luôn nhạy bén. Tim ông đập mạnh, mồ hôi lạnh thấm áo, một điềm báo chưa từng thấy hiện ra.

Tại trung tâm Thiên Cực Điện, nơi sừng sững giữa chín tầng mây trắng, một Dạ Thạch cổ xưa khổng lồ bắt đầu rung nhẹ. Nó là di vật còn sót lại từ Tổ Thần Sáng Thế, nơi lưu giữ ánh sáng nguyên sơ và gốc rễ sức mạnh của vạn giới. Ngàn năm trầm mặc, tối đặc như vực sâu, Dạ Thạch nay bỗng phát sáng.

Ánh sáng từ đá bùng nổ, không còn là ánh sáng bình thường mà lạnh lẽo, chói lòa, đủ xé tan bóng tối nghìn năm. Bụi phủ ngàn năm bốc cháy, tan thành khói mỏng, không gian chấn động. Hàng chục thần quan đang canh giữ quỳ rạp, miệng run rẩy niệm chú:

"Dạ Thạch sáng rồi... thiên mệnh biến rồi!"

Ba Thần Tôn tiến lên, đứng trước phiến đá, ánh sáng chiếu rõ từng đường gân trong mắt họ. Khi đó, tiên tri hiện ra, hình ảnh lung linh trong trụ sáng, và tiếng thì thầm vang vào tâm trí ba vị:

"Khi bóng tối bao phủ vạn giới, hai trái tim dũng cảm sẽ thức giấc.

Trái tim thứ nhất tỏa sáng, dẫn lối cho kẻ còn lại.

Người mang ánh sáng phải tìm cách cân bằng,

Nhưng chỉ khi lòng dũng cảm và tình yêu đồng hành, bí mật mới lộ."

Ánh sáng xoay tròn quanh Dạ Thạch, biến thành hai nhánh dị thường. Một nhánh sáng tỏa rực rỡ, lung linh như lửa tinh tú, nhánh còn lại mềm mại, nhuốm sắc tím huyền ảo. Ba Thần Tôn lặng im, thấu cảm nội dung tiên tri qua ảo ảnh nhập tâm.

Thái Vi thấy sao đỏ xoáy, trời đất như nuốt chửng, hình ảnh một đứa trẻ bé nhỏ đứng giữa dòng sáng, run rẩy nhưng kiên định.

Huyền Vân thấy những sợi chỉ vận mệnh đứt đoạn, tinh tú rơi như mưa, một bàn tay bé nhỏ giơ lên vừa run vừa kiêu hãnh, như đang quyết định sinh tử cho chính mình.

Lạc Dương thấy hai cánh đồng đối lập: một bên hoa nở rực rỡ, một bên tro tàn. Ở giữa, bóng một đứa trẻ nhấp nháy ánh sáng, nhịp tim hòa với nhịp trụ sáng, khiến ông không đoán được ai sẽ bước ra trước.

Lạc Dương thốt: "Ánh sáng... đang chỉ về ai? Hai trái tim ấy... là ai?"

Thái Vi khẽ nhíu mày: "Chưa phải lúc nói. Chuyện này... tuyệt đối không được để người khác biết."

Huyền Vân im lặng, siết chặt tay áo. Mâu thuẫn nảy sinh: Thái Vi muốn giữ kín, Huyền Vân do dự, Lạc Dương băn khoăn, khao khát tìm hiểu.

Mây đen dày đặc cuộn quanh Thiên Cực Điện, nhưng từ trung tâm, ánh sáng vẫn rực rỡ. Từng hạt bụi thần quyền bay lên, phản chiếu vô số vì sao, rơi xuống như mưa vàng. Lạc Dương đứng trên đỉnh Ngân Phong, mắt đăm chiêu nhìn hai nhánh sáng xa xăm, tim dậy sóng, lòng dạt dào vừa hi vọng, vừa bất an.

Một cơn gió nhẹ mang hơi lạnh len qua điện. Ánh sáng nhấp nhè nhẹ, nhịp như tim đang đập. Lạc Dương cảm nhận sức nặng tiên tri: vừa là hi vọng, vừa là cảnh báo.

Ba Thần Tôn cùng hít sâu. Thái Vi nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên tia lo âu. Huyền Vân nghiêng đầu, như nghe vận mệnh thì thầm. Lạc Dương cúi thấp, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt, làm nổi bật nỗi bối rối và khát khao hiểu biết.

Không gian đặc quánh, ngưng từng nhịp, như vạn vật nín thở. Ánh sáng vẫn vươn dài, len qua trụ đá, qua hoa văn cổ, tạo những bóng hình lấp lánh, kỳ dị.

Tiếng chuông ngân dài, vọng khắp Thiên Giới, xuyên Tam Giới, khiến thần dân gần đó run rẩy. Họ cảm nhận một phần phúc lành, nhưng không thể hiểu trọn vẹn: hi vọng và bất an đan xen như nhịp tim trụ sáng.

Nơi sâu thẳm trung tâm điện, trong phiến đá cổ xưa, một mầm ánh sáng nhấp nháy. Nó như trái tim lặng lẽ, chờ ngày khai mở, chờ những tâm hồn được chọn bước ra, chờ ánh sáng nối con đường duy nhất, để tiên tri thực sự bắt đầu.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 2. Kén ánh sáng
Một trăm năm đã trôi qua kể từ đêm Dạ Thạch phát sáng, nhưng Thiên Cực Điện vẫn sừng sững, yên lặng như chưa từng có biến động nào. Ba Thần Tôn Thái Vi, Huyền Vân và Lạc Dương đứng canh giữ nơi trung tâm đại điện, mắt theo dõi từng nhịp dao động của kén ánh sáng bao bọc Huyết Mạch. Kén ấy, từ khi xuất hiện, đã tỏa ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, vừa lạnh lẽo vừa trong trẻo, tách biệt với cả tam giới, nhô lên giữa trung tâm Thiên Cực Điện như một quả cầu thu nhỏ của tinh tú. Những vòng xoáy ánh sáng xoắn lại, ngăn mọi năng lượng xung quanh tiếp cận, tạo nên một lớp màng bảo vệ kỳ bí, chứa đựng sinh mệnh và vận mệnh của cả Vạn Giới.

Thái Vi đặt tay lên phiến đá gần kén, mắt nhắm nghiền, hít sâu: "Một trăm năm đã trôi qua... giờ là lúc vận mệnh thức giấc." Ông nói thầm. Lạc Dương nắm chặt chuôi đao, cảm nhận luồng năng lượng run rẩy qua từng bậc đá, từng vòm trần chạm khắc tinh xảo. Huyền Vân khẽ run giọng: "Ánh sáng đang thay đổi... nhịp tim bên trong kén mạnh hơn... như đang nhận ra thế giới." Trong lòng, họ đều tự hỏi: "Liệu ánh sáng này có đang chỉ lối cho trái tim thứ hai chưa xuất hiện không? Ai sẽ là kẻ đồng hành cùng nó?"

Trong suốt trăm năm, Thần Giới không hay biết. Không gian trong điện thấm dần năng lượng của kén, các bức tường đá, trụ chạm khắc rồng phượng phản chiếu ánh sáng, tạo thành vệt sáng lung linh, kỳ ảo. Ba Thần Tôn cảm nhận nhịp tim của Huyết Mạch, hòa vào nhịp tim của chính mình mà không dám nhìn quá lâu. Ánh sáng ấy không chỉ là sinh mệnh, mà là vận mệnh, là chìa khóa cho những thử thách sắp đến.

Đêm trăng mờ, mây giăng đặc, kén ánh sáng bắt đầu rung lên dữ dội. Các vòng xoáy bên trong xoắn lại, ánh sáng chói rực nhưng cũng mềm mại, hòa cùng tiếng ngân vang khắp đại điện. Thái Vi giọng trầm: "Bất cứ tác động nào từ bên ngoài cũng sẽ phá vỡ quy luật. Chúng ta phải bảo vệ kén tuyệt đối." Huyền Vân đặt tay lên trán, khẽ nói: "Đứa trẻ sắp xuất hiện... ánh sáng này là thử thách. Chỉ chúng ta biết sự thật, thế gian còn chưa hay." Lạc Dương thầm nghĩ: "Trái tim thứ nhất... và trái tim thứ hai... liệu có đang tìm nhau trong bóng tối vạn giới?"

Không gian dường như nổ tung. Từng hạt bụi bay lơ lửng, ánh sáng chói rực nhưng cũng êm dịu, xoay tròn quanh kén như một dòng sông tinh tú. Trần điện rung theo nhịp xoay, tạo cảm giác vĩnh hằng, vừa hùng vĩ vừa mong manh. Lạc Dương cảm giác bàn tay mình tê rần vì năng lượng lan tỏa, còn Thái Vi và Huyền Vân chỉ lặng im, nhắm mắt cảm nhận sự sống vừa hé mở.

Bỗng một tiếng nổ nhẹ, kén ánh sáng vỡ tan. Những mảnh sáng xoay tròn, bay khắp trung tâm Thiên Cực Điện như sao băng. Trong khoảnh khắc ấy, một đứa trẻ hiện ra, bồng bềnh giữa luồng ánh sáng bạc. Ánh mắt trẻ nhỏ sáng rực, hòa quyện vừa hiền dịu vừa uy nghi. Mọi thứ dường như dừng lại, chỉ còn ánh sáng, kén vỡ và nhịp tim sinh linh mới ra đời.

Thái Vi tiến tới, tay khẽ chạm vào tảng đá gần kén, giọng trầm: "Huyết Mạch... trái tim thứ nhất đã xuất hiện. Vạn Giới sẽ thay đổi từ khoảnh khắc này." Huyền Vân đặt tay lên ngực, mắt ngân ngấn lệ: "Ánh sáng ấy... vừa hiền dịu vừa dữ dội. Nó là trái tim... và là thử thách." Lạc Dương đứng bên cạnh, tim đập rộn ràng: "Nhưng ai sẽ là trái tim thứ hai? Ai sẽ đồng hành cùng ánh sáng này?"

Trong lúc đó, ba Thần Tôn trao đổi ánh mắt, một mâu thuẫn nhỏ lóe lên. Thái Vi nghiêm khắc, muốn giữ bí mật tuyệt đối. Huyền Vân lo lắng, sợ những thế lực ngoài Thiên Giới nhòm ngó. Lạc Dương, luôn nóng nảy, muốn chuẩn bị lực lượng đối phó bất cứ kẻ nào dám đe dọa Huyết Mạch. Ba quan điểm khác nhau, nhưng tất cả đều đồng hành trong nhiệm vụ bảo vệ Huyết Mạch.

Bên ngoài Thiên Cực Điện, thần dân chỉ nghe nửa sự thật: "Huyết Mạch Tổ Thần đã chào đời." Niềm vui trào dâng, họ ca hát, nhảy múa, tin rằng Thần Giới mở ra kỷ nguyên thịnh trị. Nhưng họ không biết đứa trẻ trong ánh sáng chính là trái tim thứ nhất, chìa khóa thực sự định đoạt vận mệnh Vạn Giới. Ánh sáng đi kèm bóng tối, thử thách và bí mật vẫn chưa được hé lộ.

Ngay khi kén vỡ, trong trung tâm Thiên Cực Điện, những dòng chữ bay xuất hiện, chỉ ba Thần Tôn thấy:

"Khi Huyết Mạch thức giấc, vạn giới sẽ rung chuyển. Trái tim thứ nhất là chìa khóa, nhưng cũng là mục tiêu bị săn tìm. Kẻ dũng cảm sẽ đối diện thử thách khắc nghiệt, người mang ánh sáng phải giữ cân bằng, và chỉ khi trái tim đồng hành cùng tình yêu, vạn vật mới định hình số phận."

Ánh sáng từ đứa trẻ nhấp nháy, hòa cùng nhịp tim ba Thần Tôn, như một lời nhắc nhở: hành trình phía trước không bình yên. Bóng tối đang dõi theo, và chỉ có trái tim dũng cảm đồng hành cùng tình yêu mới mở ra vận mệnh của Vạn Giới. Lạc Dương nhìn đứa trẻ, cảm giác vừa sợ hãi vừa hi vọng: "Trái tim thứ nhất... thực sự là sinh linh này. Và số phận Vạn Giới đang nằm trong tay nó."

Không gian Thiên Cực Điện ngập tràn ánh sáng, rung chuyển từng tảng đá, từng bậc thang, tạo nên khoảnh khắc huyền diệu vừa sử thi, vừa lộng lẫy, vừa căng thẳng. Ba Thần Tôn biết rằng Huyết Mạch vừa ra đời là khởi đầu cho một kỷ nguyên mới, nhưng thử thách, hiểm nguy và bóng tối vẫn đang chờ phía trước. Trái tim thứ nhất đã hiện diện, nhưng trái tim thứ hai, kẻ đồng hành và ánh sáng dẫn lối, vẫn còn là bí ẩn, gieo mầm tò mò và căng thẳng sâu sắc.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 3. Bóng dáng định mệnh
Trăm năm trôi qua từ khoảnh khắc kén ánh sáng vỡ, ánh sáng Huyết Mạch vẫn lung linh như ngọc trời giữa trung tâm Thiên Cực Điện. Những vòng xoáy bạc của kén ánh sáng đã hóa thành một đứa trẻ, đang trôi bồng bềnh giữa dòng năng lượng thuần khiết, nhịp tim hòa cùng nhịp điệu của vạn giới. Ba Thần Tôn Thái Vi, Huyền Vân và Lạc Dương vẫn đứng bất động, mắt theo dõi từng cử động của sinh linh mới xuất hiện, nhận ra ngay rằng vận mệnh của Vạn Giới đã bắt đầu từ khoảnh khắc này.

Cậu bé ấy được đặt tên Nguyên Hằng. Nguyên, cội nguồn, bản gốc vĩnh hằng; Hằng, vĩnh hằng, bền bỉ, không thay đổi theo thời gian. Tên gọi ấy không chỉ là biểu tượng, mà còn là sứ mệnh, là niềm hy vọng được Thần Giới đặt vào từng hơi thở, từng nhịp tim. Nguyên Hằng là mầm sống mang ánh sáng, là cứu tinh mà cả Thiên Giới, Nhân Giới và Ma Giới đều chưa từng biết đến nhưng sẽ phải một ngày đối diện.

Ngay khi vừa xuất hiện, Nguyên Hằng đã được dẫn đến Điện Ánh Nguyên, trung tâm Thần Cung, nơi năng lượng Huyết Mạch hội tụ. Nơi này là phòng học, là nơi rèn luyện sức mạnh, là trung tâm tiếp nhận mọi năng lượng bản nguyên. Cậu được ba Thần Tôn cùng các thần dân trung thành chăm sóc, dạy cách cảm nhận vận mệnh, hiểu ánh sáng và năng lực nội tại của mình. Nhưng Nguyên Hằng sớm nhận ra một thực tế: dù được yêu thương, cậu luôn đứng ở vị trí xa cách.

Mỗi lần đi qua đại sảnh của Điện Ánh Nguyên, hàng trăm, hàng nghìn ánh mắt tôn kính đều đổ dồn về cậu. Những tiếng xưng hô "Ngài", "Điện Hạ" nghiêm trang đến mức lạnh lùng, xa cách. Nguyên Hằng đứng đó, nhỏ bé giữa biển người, cảm giác như bản thân bị đặt lên một bệ thờ, chỉ có thể nhìn ngắm thế giới từ xa. Không ai trao cho cậu sự gần gũi, chỉ có những ánh mắt vừa kính trọng, vừa dè chừng, nặng trĩu niềm lo lắng.

Nhưng Nguyên Hằng chưa từng oán hận. Cậu biết rõ rằng mọi vòng vây bảo hộ ấy không phải giả tạo. Toàn bộ Thần Giới thật lòng yêu thương và lo lắng cho cậu. Họ sợ bóng tối ngoài kia phát hiện sự tồn tại của cậu, sẽ dẫn đến tai họa khôn lường. Họ từng chứng kiến máu và lửa trong những cuộc đại chiến xa xưa; nỗi ám ảnh ấy khiến họ không bao giờ dám để lặp lại bi kịch.

Vì hiểu điều đó, Nguyên Hằng chấp nhận sự quan tâm. Nhưng trong sâu thẳm, cậu khao khát tự do. Ngồi trên lan can cao nhất của Điện Vĩnh Hằng, nhìn xuống biển mây mênh mông, ánh mắt cậu sáng rực, như thiếu niên lần đầu thấy thế giới. Các hộ vệ đứng sau lưng không dám hé răng, chỉ thấp giọng nhắc:

"Điện hạ, gió trên cao lạnh, xin ngài quay vào."

Nguyên Hằng quay lại, cười hồn nhiên:

"Ta không lạnh. Các ngươi lo nhiều quá."

Rồi cậu lại vươn tay hứng từng luồng gió, như muốn ôm cả bầu trời vào lòng. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu vừa lấp lánh tinh nghịch, vừa mang theo quyết tâm chưa từng thấy, như thể cả Vạn Giới đang mở ra trước mặt, mời gọi cậu bước vào.

Không thể chịu được sự gò bó quá lâu, Nguyên Hằng sớm nghĩ ra trăm nghìn cách để lẻn khỏi giám sát nghiêm ngặt. Lần đầu, cậu tìm đến rừng thánh, nơi ít thần dân lui tới. Cậu trốn vào những khe núi, leo lên tán cây cao, thử chạm vào những sinh linh kỳ bí mà cậu chỉ được nghe qua sách xưa. Mỗi lần bị bắt, cậu đều cười toe toét:

"A Hằng, con là cứu tinh, không thể liều lĩnh như vậy."

Nguyên Hằng chỉ nhún vai, ánh mắt rực sáng:

"Nếu là cứu tinh thật, thì con càng phải biết bên ngoài ra sao chứ?"

Không lâu sau, cậu thử leo qua tường cấm bao quanh Thần Cung. Đây là bức tường phong ấn, nơi cấm mọi năng lượng xung nhập. Nhưng với sự tinh nhạy của Huyết Mạch, cậu biết cách đi theo những khe hở tinh vi mà mắt thường không thấy. Lần nào cũng vậy, cậu vượt qua vài tầng tường, thám hiểm các khu vực hạn chế, trước khi bị các hộ vệ trung thành phát hiện và đưa trở lại.

Cậu còn tìm cách bay lượn gần biên giới phong ấn của Thần Giới, nhìn xuống vạn giới và xa hơn nữa, hít từng luồng không khí tự do. Dù chỉ là thoáng chốc, Nguyên Hằng cảm nhận được sự rộng lớn của thế giới bên ngoài, sự phức tạp và bí ẩn mà cậu chưa từng được trải nghiệm. Mỗi lần trở lại, cậu đều hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh, như đang ghi nhớ mọi chi tiết để một ngày có thể tự quyết định số phận.

Nhưng bên khác, ba Thần Tôn không hề bỏ lỡ một khoảnh khắc nào. Thái Vi nghiêm khắc, giọng trầm:
"Nguyên Hằng, cậu ấy là cứu tinh. Không thể để cậu ấy tiếp tục liều lĩnh."

Huyền Vân lo lắng, mắt ngân ngấn:

"Tên nhóc này vẫn còn quá trẻ. Thế giới bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy. Chúng ta không thể mạo hiểm."
Còn Lạc Dương, trái tim luôn nóng nảy, lẩm bẩm:

"Nhưng cậu ấy phải biết, phải hiểu, tự bước đi. Nếu không thì làm sao giữ được cân bằng vận mệnh?"

Mâu thuẫn ấy không bao giờ tan biến, nhưng họ đều đồng lòng bảo vệ Nguyên Hằng, trái tim thứ nhất của Vạn Giới.

Mỗi ngày trôi qua, Nguyên Hằng vẫn lớn lên, tinh ranh và ham khám phá. Cậu học cách cảm nhận năng lượng xung quanh, tiếp nhận sức mạnh từ Điện Ngọc Dạ, nơi có thể quan sát bầu trời, thi triển năng lực, cảm nhận nhịp vận hành của Vạn Giới. Cậu ngồi trên lan can cao, vươn tay hứng ánh sáng tinh tú từ trần điện, cười hồn nhiên trước vẻ đẹp của thiên nhiên và năng lượng chảy qua từng hạt bụi thần quyền.

Trong khi đó, bóng tối ngoài Thần Giới đã bắt đầu cảm nhận những rung động từ cậu. Những sinh linh ẩn mình trong các vạn giới bắt đầu chú ý. Một số còn lập kế hoạch theo dõi, chờ thời cơ tác động đến trái tim thứ nhất. Nguyên Hằng vẫn chưa hề hay biết, cậu chỉ biết rằng cậu phải luyện tập, khám phá, và dần dần hiểu được sức mạnh bản nguyên của mình.

Ngày qua ngày, sự khát khao tự do và tinh nghịch của Nguyên Hằng khiến các hộ vệ vừa lo lắng vừa bối rối. Cậu trốn thoát lần này, lần khác, nhưng chưa bao giờ chống lại tình yêu và sự bảo hộ của Thần Giới. Mỗi lần bị nhắc nhở, cậu chỉ cười toe:

"Ta không làm gì sai cả. Ta chỉ muốn nhìn thế giới thôi!"

Nhưng cậu không chỉ là đứa trẻ ham chơi. Cậu biết rằng ánh sáng bên trong mình là hy vọng, nhưng cũng là mục tiêu bị săn tìm. Mỗi cuộc trốn thoát, mỗi lần chạm vào rừng thánh hay biên giới phong ấn, đều là thử thách để Nguyên Hằng rèn luyện khả năng quan sát, phản ứng và học cách bảo vệ chính mình.

Trong Điện Thánh Linh, nơi năng lượng thần khí và linh lực hội tụ, các thần dân vẫn mang lễ vật và báo cáo mọi biến động. Nhưng ánh mắt của họ luôn hướng về Nguyên Hằng, vừa tôn kính vừa lo lắng. Họ biết rằng cậu là Điện Hạ, là người sẽ quyết định vận mệnh Vạn Giới, nhưng cũng là đứa trẻ, cần được bảo vệ hơn bất cứ ai khác.

Dù được yêu thương, Nguyên Hằng vẫn cảm thấy sự xa cách. Mọi người gọi cậu là Điện Hạ, nghiêm trang và trang trọng đến mức cậu đôi khi tự hỏi: liệu mình có thể thực sự hòa nhập với thế giới này không? Nhưng nỗi cô đơn ấy chưa bao giờ biến thành oán hận. Cậu hiểu rằng tất cả những nghiêm cẩn, bảo hộ và khoảng cách ấy đều là yêu thương. Chỉ cần nghĩ tới điều đó, cậu lại mỉm cười, ánh mắt rực sáng, vừa ấm áp vừa kiêu hãnh.

Ngồi trên lan can của Điện Vĩnh Hằng, Nguyên Hằng nhìn biển mây trắng mênh mông, gió lùa qua tóc, ánh mắt mở ra rộng lớn như muốn ôm trọn vạn vật. Cậu giơ tay, để từng luồng gió vuốt ve làn da, và nghĩ về những nơi cậu từng trốn đi, những cuộc thám hiểm bí mật mà chưa ai biết. Dù ba Thần Tôn lo lắng, cậu vẫn không hối hận. Vì cậu biết rằng chỉ khi hiểu được thế giới, cậu mới thực sự trưởng thành, mới thực sự trở thành trái tim thứ nhất xứng đáng với sứ mệnh.

Thời gian trôi qua, Nguyên Hằng lớn lên từng ngày. Cậu không còn là đứa trẻ mới xuất hiện trong ánh sáng kén nữa, mà đã trở thành thiếu niên ham học hỏi, tinh nghịch, nhưng cũng kiên định. Từng cuộc trốn thoát, từng lần đối mặt với rủi ro, từng khoảnh khắc chạm vào năng lượng Huyết Mạch đều dạy cậu về sự cẩn trọng, trách nhiệm và sức mạnh bản nguyên.

Nhưng bóng tối ngoài Thần Giới vẫn đang dõi theo, kiên nhẫn chờ cơ hội. Những tín hiệu từ Huyết Mạch đã thu hút sự chú ý của những sinh linh mạnh mẽ, những kẻ muốn khai thác sức mạnh của trái tim thứ nhất. Và trong lòng Nguyên Hằng, một phần khát khao tự do vẫn cháy bỏng – cậu muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài, muốn khám phá những điều chưa biết, muốn tự quyết định vận mệnh của chính mình.

Mọi thứ đều bắt đầu từ Nguyên Hằng, trái tim thứ nhất của Vạn Giới. Ánh sáng của cậu vừa là hy vọng, vừa là thách thức, vừa là mục tiêu bị săn tìm. Cậu sẽ phải học cách cân bằng quyền năng, tự do và trách nhiệm. Và chỉ khi trái tim thứ hai đồng hành định mệnh xuất hiện, mọi bí mật mới thực sự được hé lộ, mọi thử thách mới bắt đầu.

Ngồi trên lan can cao nhất của Điện Vĩnh Hằng, Nguyên Hằng hít thật sâu, để gió, ánh sáng, và nhịp vận mệnh chảy qua cơ thể. Cậu nhắm mắt, mỉm cười. Trong ánh mắt ấy, vừa có sự lạc quan, vừa có quyết tâm. Cậu biết rằng một ngày nào đó, cậu sẽ bước ra khỏi bệ thờ ấy, chạm vào thế giới rộng lớn, và vận mệnh Vạn Giới sẽ nằm trong tay cậu, cùng trái tim đồng hành xuất hiện từ nơi xa xăm.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 4: Bước ra thế giới
Nguyên Hằng đứng trên lan can cao nhất của Điện Vĩnh Hằng, ánh mắt nhìn ra biển mây bạt ngàn, tim cậu đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mười thế kỷ sống trong Thần Giới, dưới vòng tay bảo hộ nghiêm ngặt của ba Thần Tôn và hàng nghìn thần dân trung thành, cậu đã thấy mọi thứ, nhưng chưa bao giờ được chạm vào bầu trời thực sự.

"Hôm nay... phải thử." Cậu thầm nhủ, ánh mắt sáng lên quyết tâm.

Cậu đã quan sát hàng trăm lần: những nơi giám sát lỏng lẻo, các hành lang ít người qua lại, những khe hở nhỏ giữa hàng rào phép thuật. Cậu hiểu rằng nếu muốn một lần ra ngoài, phải cẩn trọng tuyệt đối. Huyết Mạch của cậu nguồn sức mạnh bản nguyên rung lên theo nhịp tim, như thể hiểu được dự định của cậu.

Cậu khẽ thở, bước xuống lan can, len lỏi qua hành lang tối. Các hộ vệ đứng canh gần đó không hề hay biết, bởi cậu đã luyện tập cách điều khiển năng lượng, làm cơ thể hòa vào ánh sáng xung quanh. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, không tạo ra một âm thanh, không một rung động nào lọt vào giác quan thần dân.

Đi qua Điện Ánh Nguyên, cậu tránh ánh mắt nghiêm nghị của các thần dân đang dâng lễ vật. Họ chỉ kịp quay lại thấy bóng dáng cậu vụt qua, tưởng rằng đó là ánh sáng tinh tú phản chiếu từ tường điện. Nguyên Hằng cười khẽ, cảm giác hồi hộp, vừa sợ vừa phấn khích.

Tới Điện Thánh Linh, nơi tập trung năng lượng tinh khiết, cậu chậm lại, quan sát từng chi tiết: các phiến đá chạm rồng phượng, từng cột trụ phủ run thần khí. Chỉ cần một nhịp rung nhỏ từ Huyết Mạch là lập tức bị phát hiện. Nhưng Nguyên Hằng đã luyện tập cả trăm lần, nhịp tim hòa cùng năng lượng, điêu luyện như sóng nước lướt qua bãi đá.

Cuối cùng, cậu tới rừng thánh nơi ít thần dân lui tới nhất. Cậu nhắm mắt, dùng Huyết Mạch dò tìm đường đi, mở cánh cửa bí mật dẫn ra phía bờ tường cấm. Tường cấm bao quanh Thần Cung, nhấp nháy ánh sáng phong ấn, ngăn mọi sinh linh xâm nhập. Nhưng Huyết Mạch của Nguyên Hằng tinh khiết và thuần khiết, vừa đủ để hòa vào dòng năng lượng tường, lách qua khe hở nhỏ nhất.

Cảm giác khi chân chạm vào rìa tường cấm lần đầu tiên thật kỳ lạ. Gió thổi qua tóc, mang theo mùi hương xa lạ, hoang sơ. Ánh sáng mặt trời bên ngoài không rực rỡ như trong điện, nhưng đủ làm tim cậu rung lên.

Trong khoảnh khắc ấy, ba Thần Tôn quan sát từ xa. Thái Vi nghiêm mặt, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy lo lắng. Huyền Vân đặt tay lên trán, mắt ngân ngấn, muốn chạy đến can thiệp nhưng bị Lạc Dương kéo lại. Lạc Dương nhìn theo bóng cậu, thầm nhủ:

"Để cậu ấy tự trải nghiệm... chỉ có vậy mới trưởng thành."

Nguyên Hằng hít sâu, nhảy lên từ tường cấm, bay lượn qua các tầng mây trắng mênh mông. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận hoàn toàn tự do. Không ai giám sát, không hàng rào phong ấn, không ánh mắt xa cách: chỉ có gió, ánh sáng, và bầu trời vô tận.

Cậu nhìn xuống rừng thánh, nhìn thấy các sinh linh kỳ bí trốn mình trong bóng râm, cảm nhận được nhịp sống của thế giới ngoài Thần Giới. Mỗi hạt bụi bay trong gió đều rung lên theo nhịp tim cậu. Cậu cười hồn nhiên, cảm giác như trái tim cậu hòa vào toàn bộ vạn vật.

Nhưng Nguyên Hằng không ngây thơ. Cậu biết bóng tối ngoài kia không hề xa lạ. Các sinh linh mạnh mẽ, ẩn mình trong các vạn giới, đang dõi theo. Chỉ một nhịp rung sai, cậu có thể bị phát hiện và rơi vào cạm bẫy. Nhịp tim cậu đập nhanh, Huyết Mạch lan tỏa khắp cơ thể, nhưng cậu không sợ.

Cậu bay qua các đỉnh núi, lướt qua dòng sông bạc, cảm nhận từng luồng không khí, từng âm thanh xa lạ. Từng khoảnh khắc đều làm cậu nhận ra thế giới rộng lớn và hoang sơ ngoài Thần Giới. Mắt cậu sáng rực, vừa tò mò, vừa hào hứng, vừa e dè.

Trong lúc ấy, ba Thần Tôn vẫn dõi theo. Thái Vi siết chặt tay áo, Huyền Vân run giọng, Lạc Dương cười khẽ, ánh mắt đầy mong đợi. Họ hiểu rằng, hành trình này là cần thiết. Nguyên Hằng phải tự trải nghiệm, để trưởng thành và chuẩn bị đối diện vận mệnh thực sự.

Cậu hạ xuống một thung lũng, lần đầu tiên bước chân trên đất thật ngoài Thần Giới. Cảm giác mát lành, trơn tru, hoang sơ khiến tim cậu rộn ràng. Cậu chạy nhảy, nhặt lá, chạm vào thân cây, cảm nhận nhịp sống của thế giới bên ngoài. Chưa bao giờ cậu cảm nhận sự tự do và trọn vẹn đến vậy.

Nhưng đồng thời, Nguyên Hằng biết rằng bước ra khỏi Thần Giới chỉ là khởi đầu. Những sinh linh ngoài kia đang quan sát, bóng tối đang rình rập, và trái tim thứ hai, kẻ đồng hành định mệnh vẫn còn xa xăm.

Cậu ngồi trên đỉnh núi, nhìn xa xăm, ánh mắt rực sáng, gió lùa qua tóc. Một phần khát khao tự do được thỏa mãn, nhưng một phần khác vẫn thôi thúc cậu tiếp tục hành trình. Cậu nhắm mắt, hít sâu, để cảm nhận năng lượng từ đất trời, để Huyết Mạch hòa vào nhịp sống vạn giới.

Đêm buông xuống, Nguyên Hằng quay lại nhìn Thần Giới từ xa. Điện Ánh Nguyên, Điện Vĩnh Hằng, Điện Thánh Linh... tất cả lấp ló sau mây trắng, xa xăm nhưng vẫn tỏa ánh sáng dịu dàng. Cậu mỉm cười, biết rằng nơi ấy luôn yêu thương và bảo vệ cậu, nhưng bây giờ, cậu phải bước ra thế giới, đối diện vận mệnh và thử thách thực sự.

Đây là khoảnh khắc đầu tiên Nguyên Hằng thực sự bước ra ngoài Thần Giới, tự do, phấn khích, và mạnh mẽ hơn cả trước đây. Ánh sáng trong cậu rực rỡ, Huyết Mạch hòa nhịp với nhịp gió, như nhắc nhở cậu: hành trình phía trước mới chỉ bắt đầu, và trái tim đồng hành thứ hai sẽ xuất hiện vào thời điểm định mệnh.

Trên đỉnh núi, Nguyên Hằng nhắm mắt, mỉm cười, để bầu trời và gió ôm trọn. Cậu biết rằng một ngày nào đó, cậu sẽ phải bảo vệ vạn giới, đối mặt bóng tối, và khám phá bí mật của trái tim thứ hai. Nhưng lúc này, chỉ còn cậu, bầu trời và ánh sáng tự do, cảm giác chưa từng có trong mười thế kỷ sống trong Thần Giới.

Ba Thần Tôn nhìn theo từ xa, mỗi người một cảm xúc khác nhau: lo lắng, kỳ vọng, trầm tư. Họ biết rằng Nguyên Hằng đã trưởng thành, nhưng cũng hiểu rằng những nguy hiểm ngoài Thần Giới sẽ thử thách cậu dữ dội. Và từ nơi xa xăm, bóng tối đang dõi theo, âm thầm chờ cơ hội tác động vào trái tim thứ nhất.

Với Nguyên Hằng, đây là bước ngoặt: lần đầu tiên cậu nếm trải tự do tuyệt đối, lần đầu tiên cảm nhận thế giới ngoài Thần Giới. Và từ khoảnh khắc ấy, hành trình thực sự của trái tim thứ nhất, hy vọng của Vạn Giới bắt đầu.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 5: Lần đầu đến Nhân Giới
Gió Nhân Giới mang mùi đất ẩm, xen lẫn hương hoa dại, khác hẳn không khí trong Thần Giới, nơi cậu từng hít thở hàng nghìn năm. Nguyên Hằng đứng trên ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống cánh đồng trải dài, rừng rậm và những mái nhà thấp thoáng xa xa. Trái tim cậu đập rộn ràng, vừa hồi hộp vừa háo hức. Mười thế kỷ sống trong điện, bị bao quanh bởi sự tôn kính, cậu đã tưởng tượng vô số lần về thế giới bên ngoài, nhưng khi nhìn thấy lần đầu, vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Cậu hít thật sâu, tay khẽ chạm vào không khí, như muốn ôm trọn mọi thứ. Tự do, từ lâu cậu chỉ nghe đến nhưng chưa từng cảm nhận. Không còn ánh mắt xa cách gọi "Điện Hạ", không còn vòng tay bảo hộ nghiêm ngặt. Chỉ có cậu và thế giới rộng lớn này.

Để giấu thân phận Thần Giới, Nguyên Hằng hạ thấp thần thái vốn quý tộc và thần thánh. Y phục giản dị nhất, bước đi nhẹ nhàng, cử chỉ uyển chuyển mà vẫn tự nhiên. Cậu biết chỉ một sơ hở nhỏ, người thường sẽ đoán ra khác biệt. Nhưng cậu không lo lắng; trái tim cậu háo hức khám phá, tò mò và muốn hòa nhập.

Bước chân đầu tiên vào rừng, cậu nghe tiếng lá xào xạc, tiếng chim ríu rít. Một bóng người vụt qua, nhanh nhẹn. Cậu dừng lại, mắt đảo quanh. Trước mặt là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt cảnh giác và tò mò. Tay cô cầm gậy thô sơ, nhưng tư thế chắc chắn, sẵn sàng ứng phó.

Nguyên Hằng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:

"Ta không có ý hại ngươi. Ta... chỉ đang đi qua."

Cô gái nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn từ đầu đến chân cậu. Dáng điệu, y phục, khí chất tất cả đều khác thường. Cô thầm nghĩ:

"Đi qua... ở đây mà khác thường như vậy... không phải thường nhân."

Cô nhếch môi, giọng trầm nhưng vừa đủ:

"Ngươi... là ai? Đến từ đâu? Y phục... dáng đi... tất cả đều khác thường."

Nguyên Hằng cúi đầu, duy trì bình thản:

"Ta chỉ là khách lạ. Xin lỗi nếu làm phiền."

Ánh mắt cô gái lóe lên sự ngưỡng mộ, nhưng vẫn giữ cảnh giác. Chỉ riêng khí chất của cậu, dù đã giản lược, vẫn khiến cô đoán ra:

"Ngươi... chắc chắn không phải người thường. Khí chất... dáng đi... như Tiên nhân từ trên Thiên Giới bước xuống."

Nguyên Hằng khẽ nhún vai, mỉm cười. Giọng cậu trầm ấm, vừa đủ để cô nghe:

"Có lẽ ta khác người thật. Nhưng hãy coi ta như bạn, được không?"

Cô gái gật đầu, nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt:

"Ngươi... thật đặc biệt. Nếu là bạn... thì tốt quá."

Họ cùng nhau bước vào rừng, vừa đi vừa trò chuyện. Nhật Linh kể về làng mạc, phong tục, và những câu chuyện thường nhật của Nhân Giới. Nguyên Hằng khéo léo chia sẻ về thiên nhiên, bầu trời, những điều bình dị mà an toàn không tiết lộ bản thân từ Thần Giới.

Đi sâu vào rừng, cậu quan sát mọi chi tiết: cành cây cong vẹo, ánh sáng xuyên qua tán lá, cách chim ríu rít gọi nhau. Mọi thứ mới lạ nhưng thân thuộc. Cậu học cách hòa mình với nhịp sống Nhân Giới, bước đi nhẹ nhàng, nói năng khẽ, giữ sự tự nhiên, không làm người đối diện nghi ngờ.

Khi dừng lại bên con suối nhỏ, nước trong vắt, ánh nắng chiếu lung linh, Nguyên Hằng cúi xuống hứng nước. Ánh mắt cậu sáng rực, nụ cười hồn nhiên:

"Nhìn xem... thế giới thật rộng lớn."

Nguyên Hằng cười khẽ, cảm giác ấm áp lạ thường. Lần đầu tiên cậu gặp một người ngang tuổi, có thể chia sẻ suy nghĩ, tò mò và ngưỡng mộ lẫn nhau, không phải thần dân kính cẩn hay xa cách. Cậu thấy kết nối kỳ diệu, như thể hai tâm hồn vừa tìm thấy điểm đồng điệu giữa thế giới rộng lớn.

Chiều xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ núi rừng, gió nhè nhẹ thổi qua tóc họ. Nguyên Hằng nhìn Nhật Linh, nụ cười dịu dàng:

"Cảm ơn vì không sợ... và cũng không hỏi quá nhiều."

Nhật Linh cười, ánh mắt đầy tò mò và ngưỡng mộ:

"Ngươi khác biệt quá... nhưng nếu là bạn đồng hành, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt những điều kỳ diệu."

Nguyên Hằng gật đầu, cảm giác lần đầu ra Nhân Giới thật sự trọn vẹn. Không bảo hộ, không ánh mắt xa cách, chỉ có tự do, tò mò, và niềm vui chia sẻ. Hai người đứng bên con suối, nhìn bầu trời rộng lớn, biết rằng hành trình khám phá thế giới thực sự đã bắt đầu.

Nguyên Hằng học cách lắng nghe âm thanh của Nhân Giới: tiếng gió, tiếng suối chảy, tiếng chim hót, và cả những sinh linh nhỏ bé xung quanh. Cậu nhận ra rằng tự do là một trải nghiệm cần trân trọng, và thế giới này, với tất cả những điều bình dị, lại khiến cậu thấy say mê hơn mọi quyền năng mà Thần Giới từng ban cho.

Nhật Linh quan sát từng cử chỉ của cậu, từ cách cậu cúi xuống nhặt cánh hoa rơi, cách chạm vào mặt nước, cách hít thở không khí, đến đôi mắt sáng rực đầy tò mò. Cô tự nhủ, đây là người đặc biệt, không chỉ bởi xuất thân mà bởi thái độ, sự trân trọng và tò mò vô bờ bến.

Cả buổi chiều trôi qua, họ trò chuyện về bầu trời, cây cỏ, những sinh linh kỳ dị, mà không ai biết rằng bóng tối từ Thần Giới vẫn dõi theo từng bước chân của Nguyên Hằng. Cậu chưa từng tiết lộ nguồn gốc, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh mắt vẫn mang một chút khí chất mà người thường khó sao chép.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu qua tán lá, Nguyên Hằng và Nhật Linh dựng trại nhỏ bên rừng, ngồi cạnh nhau bên lửa trại, ngắm bầu trời đầy sao. Nguyên Hằng cảm nhận sự bình yên lạ thường.

Nhật Linh quay sang, ánh mắt ánh lên niềm ngưỡng mộ:

"Ngươi... thật kỳ lạ. Ta chưa từng gặp ai như ngươi."

Nguyên Hằng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:

"Ta cũng chưa từng gặp ai khiến ta cảm thấy dễ chịu và tò mò như ngươi."

Và từ khoảnh khắc ấy, Nguyên Hằng lần đầu ra khỏi Thần Giới đã tìm thấy người bạn đồng hành đầu tiên, không dựa vào sức mạnh hay Huyết Mạch, mà nhờ sự tinh nhạy, tò mò, và lòng dũng cảm của Nhân Giới. Họ cùng nhau ngồi dưới ánh trăng, nhìn bầu trời rộng lớn, biết rằng hành trình khám phá thế giới mới, đầy bí ẩn và thử thách, thực sự đã bắt đầu.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 6. Thử thách đầu tiên
Sương sớm vẫn giăng mờ trên cánh rừng Nhân Giới, phủ kín những tán lá dày đặc. Mỗi bước chân của Nguyên Hằng và Nhật Linh vang lên như tiếng nhịp của một trái tim rộn ràng, hòa cùng tiếng lá xào xạc, tiếng chim kêu rời rạc. Không gian tĩnh lặng, nhưng không bình yên; nó dường như ẩn chứa cả sự tò mò lẫn nguy hiểm, khiến nhịp thở của họ đều dần trở nên khẩn trương hơn.

Nguyên Hằng bước đi trước, đôi mắt sáng rực, quan sát từng chi tiết nhỏ: mặt đất, tán lá, những sinh vật lẩn trong bụi. Cậu cúi xuống, khẽ sờ vào mặt đất ẩm, hít sâu hương đất và hoa dại. Trái tim cậu rộn ràng đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên cậu rời Thần Giới, cảm nhận hoàn toàn tự do, nhưng cũng lạ lẫm đến mức căng thẳng.

Nhật Linh đi sát bên, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của cậu. Cô cố giữ vẻ bình thản, nhưng từng ánh mắt, từng cái nghiêng đầu của Nguyên Hằng đều khiến cô cảm thấy tò mò và vừa sợ vừa thích thú.

Đi thêm vài trăm bước, một tiếng kêu khô khốc vang lên từ sâu trong rừng. Lá cây rung lên dữ dội, nhưng không có gió. Nguyên Hằng nhíu mày, giọng trầm:

"Có ai đó... hoặc... thứ gì đó đang quan sát chúng ta."

Nhật Linh nắm chắc gậy, ánh mắt kiên định: "Ta không sợ. Nếu là thử thách, thì chúng ta sẽ đối mặt."

Từ giữa bụi cây, một sinh linh xuất hiện. Hình dáng kỳ dị, thân hình nửa thú nửa cây, cao gần hai mét, đôi mắt ánh xanh lấp lánh, thân phủ những chiếc lá gai nhọn. Nó đứng im, quan sát hai người như thể muốn đo lường lòng dũng cảm. Nhật Linh hơi rùng mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô quan sát cách Nguyên Hằng di chuyển, cách cậu cúi người, quan sát, hít thở nhịp nhàng.

Nguyên Hằng nhẹ nhàng hạ thấp người, mắt nhìn thẳng vào sinh linh:

"Đừng vội tấn công. Quan sát và hiểu đối tượng trước. Nhiều sinh linh ở Nhân Giới không giống vẻ bề ngoài."

Sinh linh nghiêng đầu, phát ra tiếng rít nhẹ, rung rung như thử thách. Nguyên Hằng bước tới chậm rãi, tay đưa ra nhưng không đe dọa. Nhật Linh đi sát bên, theo dõi nhịp điệu, trái tim đập nhanh. Cậu nhẹ nhàng:

"Chúng ta không muốn làm nó sợ. Nó cần thấy ta không phải kẻ thù."

Sinh linh hít một hơi dài, mắt lóe lên ánh sáng xanh, rồi từ từ mở đường đi. Nhật Linh thở phào, vừa ngạc nhiên vừa thán phục:

"Ngươi... chỉ bằng ánh mắt và cử chỉ đã khiến nó hiểu. Ta chưa từng thấy ai như ngươi."

Nguyên Hằng mỉm cười, nhún vai:

"Dũng cảm không chỉ là chiến đấu. Hiểu và tôn trọng mới là sức mạnh thực sự."

Họ tiếp tục tiến sâu vào rừng, gặp những sinh linh nhỏ hơn, thân hình như hoa, đôi mắt sáng lấp lánh, di chuyển linh hoạt. Nhật Linh cảm nhận hơi lạnh phảng phất từ chúng, ánh mắt cảnh giác nhưng không hoảng sợ. Nguyên Hằng hướng dẫn cô từng bước: đi nhẹ, không làm rung động lá, không tạo tiếng động lớn. Quan sát nhịp điệu, hòa cùng nhịp sống của rừng.

Đột nhiên, một sinh linh lớn khác xuất hiện, cao ngang vai, thân hình pha trộn giữa thú và cây, di chuyển nhanh, mắt phát sáng lấp lánh. Nó rít lên một tiếng, vòng quanh họ, thử lòng kiên nhẫn và phản ứng. Nhật Linh hơi căng thẳng, nhưng Nguyên Hằng chỉ ra hiệu:

"Nhìn vào mắt nó, chậm lại, đừng vội. Nó muốn thử chúng ta."

Cả hai đứng im, quan sát sinh linh. Sinh linh dần lùi lại, mở ra lối đi. Nhật Linh thở phào:

"Ngươi... thật sự bình tĩnh đến mức... khó tin. Nếu là ta, chắc đã vội vàng."

Nguyên Hằng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

"Mỗi sinh linh đều có nhịp sống riêng. Quan sát và thấu hiểu là chìa khóa."

Đi thêm, họ gặp vài sinh linh kỳ lạ khác, mỗi lần đều lặp lại nhịp điệu: quan sát – tôn trọng – di chuyển khéo léo. Nhật Linh học hỏi nhanh, hợp tác nhịp nhàng với Nguyên Hằng. Cậu âm thầm mỉm cười, nhận ra cô không chỉ ngưỡng mộ mà còn có tố chất đồng hành cùng cậu.

Chiều xuống, ánh nắng cuối ngày xuyên qua tán lá, tạo thành dải sáng vàng trên mặt đất. Họ dừng chân bên tảng đá lớn nghỉ ngơi. Nguyên Hằng cúi xuống nhặt một cành cây gãy, ngắm kỹ từng chi tiết thầm nghĩ:

"Thế giới này kỳ diệu hơn bất cứ điều gì trong điện Thần Giới a."

Nhật Linh ngồi bên, ánh mắt lấp lánh:

"Ngươi... đúng là khác thường. Không chỉ khí chất hay xuất thân... mà còn cách quan sát, cách hòa hợp với mọi sinh linh."

Nguyên Hằng quay sang, nụ cười dịu dàng:

"Chúng ta mới chỉ bắt đầu khám phá Nhân Giới. Đây là thử thách đầu tiên... và là cơ hội học hỏi. Mỗi sinh linh, mỗi cây cỏ đều có câu chuyện riêng."

Bất ngờ, từ bụi rậm vang lên tiếng gầm lớn, rung chuyển mặt đất. Một sinh linh khổng lồ, hình dạng như con rồng cây, thân phủ vảy lá gai, mắt đỏ rực, lao ra chắn đường họ. Nhật Linh lùi lại, tay run cầm gậy. Nguyên Hằng đặt tay lên vai cô:

"Bình tĩnh... theo ta."

Cậu bước ra trước, giọng trầm mà chắc:

"Ta sẽ dẫn, nhưng chúng ta phải phối hợp. Không đánh nhau, không hại nó... chỉ thuyết phục."

Nhật Linh nghe theo, họ cùng nhau di chuyển, kết hợp nhịp thở và ánh mắt. Nguyên Hằng dùng cử chỉ nhẹ nhàng, âm thanh trầm của chính mình hòa cùng nhịp rung sinh linh, dần dần sinh linh khổng lồ dừng lại, mắt lóe lên ánh sáng xanh, rồi lùi ra, mở lối đi. Nhật Linh thở phào, cảm giác vừa hồi hộp vừa thán phục.

Khi bóng tối buông xuống, họ dựng trại tạm, ngồi bên lửa trại. Ánh sáng nhấp nháy trên lá rừng, những sinh linh nhỏ lẩn trong bóng tối, nhắc nhở rằng Nhân Giới không chỉ có vẻ đẹp, mà còn đầy thử thách. Nhật Linh quay sang, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ:

"Ta chưa từng gặp ai như ngươi. May mắn thật... khi gặp nhau."

Nguyên Hằng mỉm cười, nhìn bầu trời đầy sao:

"Ta cũng vậy. Nhân Giới rộng lớn, kỳ diệu... và có thể, đây là nơi chúng ta cùng nhau khám phá, vượt qua thử thách."

Ánh trăng chiếu rọi, gió nhè nhẹ lướt qua, mang theo mùi cỏ, mùi đất, và cả mùi sinh linh kỳ lạ. Nguyên Hằng thở dài, hít sâu. Lần đầu tiên cậu cảm nhận sự tự do thực sự, không còn xa cách xã giao, không còn bị ràng buộc bởi Thần Giới. Nhưng thử thách vẫn đang chờ phía trước, và cậu biết, để vượt qua Nhân Giới, cả hai sẽ phải học cách phối hợp hoàn hảo, tin tưởng lẫn nhau, và đối diện những bất ngờ mà không thể đoán trước.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 7. Lửa thử vàng
Ngọn gió sớm đầu hạ tràn xuống thung lũng, mang theo mùi hoa dại ngai ngái và thoảng chút khói củi từ những mái nhà tranh. Sau những ngày lang bạt, cuối cùng Nguyên Hằng và Nhật Linh cũng đến được một thị trấn nhỏ nép mình bên sườn núi. Nơi đây chẳng có sự phồn hoa lộng lẫy, nhưng lại toát lên vẻ bình dị, con người cởi mở, tiếng chào nhau vang khắp con đường lát đá.

Nguyên Hằng thầm thấy mới mẻ. Từ khi bước chân khỏi Thần Giới, từng khung cảnh đều khác lạ đến nao lòng. Không còn những bậc điện cao ngất, không còn những ánh mắt tôn kính khiến cậu nghẹt thở, thay vào đó là nụ cười của những người buôn bán ven đường, là đôi tay lấm lem đất cát của bọn trẻ con chạy nhảy, là tiếng rao vang lên đầy sức sống.

Nhật Linh đưa mắt quan sát, giọng nhỏ nhẹ:

"Nơi này không quá giàu có, nhưng an toàn hơn những chốn phồn hoa. Chúng ta có thể nghỉ lại vài hôm.

Nguyên Hằng gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh bình yên. Từng nếp sống nhỏ bé này, đối với cậu, quý giá hơn bất cứ điều gì trong cung điện nguy nga.

Thế nhưng, sự yên bình ấy chỉ kéo dài đến chiều ngày thứ ba.

Trên con đường dẫn ra chợ phiên, dòng người đông đúc bất thường. Giữa quảng trường lát đá, một nhóm võ giả lạ mặt dựng cột cờ, giăng biểu ngữ, hô lớn về một cuộc tuyển chọn "người gánh vác vận mệnh trấn giữ phương Nam". Chúng khoác áo choàng đen, ánh mắt lạnh lẽo, hành động thô bạo với dân chúng, khiến ai cũng thấp thỏm lo sợ.

"Không giống người trong thị trấn này." Nhật Linh khẽ cau mày. "E là có kẻ muốn lợi dụng dân thường."

Nguyên Hằng yên lặng nhìn. Trong mắt cậu, từng động tác càn rỡ kia khiến máu nóng sục sôi. Nhưng cậu phải kìm nén. Cậu biết rõ, một khi để lộ sức mạnh, thân phận sẽ không còn giữ được nữa.

Đúng lúc đó, nhóm võ giả quát tháo, bắt dân làng đưa ra những nam thanh niên khỏe mạnh để "thử lửa". Bất kỳ ai không chịu tham gia đều bị xem là chống đối. Tiếng khóc của phụ nữ vang lên, tiếng kêu van lẫn với ánh mắt sợ hãi của lũ trẻ khiến không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Một gã cao lớn quát:

"Chúng ta đang tìm kiếm người có sức mạnh phi phàm. Ai bước ra, nếu thắng, sẽ được ban thưởng. Nếu không... chịu tội thay cả gia đình!"

Câu nói như lưỡi dao chém xuống. Đám đông rụt lại, chẳng ai dám bước ra.

Nhật Linh mím môi, định tiến lên, nhưng cánh tay khẽ vươn ra ngăn lại. Nguyên Hằng nhẹ giọng:
"Để ta."

Ánh mắt Nhật Linh thoáng kinh ngạc. Cậu nhìn thiếu niên bên cạnh, thấy rõ vẻ bình thản đến kỳ lạ. Từ ngày quen nhau, cô luôn cảm nhận khí chất ấy, một sự điềm tĩnh khác biệt, như thể dù cả thế giới biến động, cậu vẫn chẳng hề nao núng.

Nguyên Hằng bước ra giữa quảng trường. Bóng dáng cậu gầy, quần áo không hề cầu kỳ, nhưng từng cử chỉ lại khiến cả đám đông bất giác im lặng. Gã võ giả cao lớn nheo mắt:

"Thằng nhóc này? Muốn thử lửa à?"

Nguyên Hằng khẽ cười:

"Nếu ta thắng, các ngươi phải rời khỏi đây, không được quấy nhiễu dân làng nữa."

Gã kia phá lên cười:

"Một đứa con nít mà dám lớn tiếng? Được, ta cho ngươi cơ hội!"

Hắn vung quyền, khí lực bùng nổ, khiến mặt đất nứt ra. Những tiếng hô kinh hãi vang lên. Nhật Linh siết chặt tay áo, tim đập thình thịch. Cô biết thiếu niên này không đơn giản, nhưng cũng chẳng thể ngờ cậu lại dám thách thức công khai như vậy.

Nguyên Hằng không lùi bước. Cậu xoay người né đòn, động tác nhẹ như gió lướt. Một chiêu, hai chiêu... chẳng hề phản công, chỉ tránh né khéo léo. Đám đông trố mắt, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Mãi đến khi đối thủ dồn toàn lực, Nguyên Hằng mới nắm lấy thời cơ, xoay người, dùng sức mạnh vừa đủ để hất gã kia văng ra xa. Tiếng "ầm" vang dội, khói bụi mịt mù. Khi tan đi, gã cao lớn nằm bất tỉnh, cánh tay run rẩy không gượng nổi.

Cả quảng trường lặng ngắt.

Nguyên Hằng chỉ thở nhè nhẹ, chẳng hề ra vẻ kiêu ngạo. Cậu xoay người, nói với nhóm võ giả còn lại: "Lời đã hứa, xin mời rời đi."

Trong ánh mắt cậu, không có sự uy hiếp, chỉ là sự kiên định. Nhưng chính sự kiên định ấy khiến cả bọn bối rối. Chúng lẩm bẩm vài câu, rồi kéo nhau rời khỏi thị trấn.

Tiếng hoan hô bật lên. Dân làng ùa đến cảm tạ, người đưa nước, kẻ mang vải, ánh mắt đầy lòng biết ơn.

Chỉ có Nhật Linh, trong im lặng, nhìn thật sâu vào cậu.

***

Đêm đó, dưới ánh trăng lặng lẽ, hai người ngồi bên bờ suối. Nhật Linh mở lời: "Nguyên Hằng... ngươi là ai?"

Nguyên Hằng hơi sững lại, rồi mỉm cười:

"Ta chỉ là một kẻ lữ hành, tình cờ đi ngang."

Nhật Linh không nói ngay. Ánh trăng soi lên gương mặt thiếu niên, khiến từng đường nét càng thêm tươi sáng. Trong khoảnh khắc ấy, cô lại lần nữa nhớ đến những truyền thuyết xưa, về những người từ Thiên Giới bước xuống, mang khí chất khác phàm, vừa xa cách vừa gần gũi.

"Cậu không giống người thường." Cuối cùng, cô khẽ nói. "Cách cậu đối diện với bạo lực, cách cậu nhìn dân làng, cả cách cậu giao đấu... đều rất khác. Thậm chí y phục cậu cũng chẳng giống ai."

Nguyên Hằng im lặng, nhìn xuống dòng nước loang loáng ánh trăng.

Nhật Linh tiếp lời, giọng mang theo chút ngưỡng mộ:

"Có phải... ngươi ... thật sự là đến từ Thiên Giới?"

Câu hỏi khiến Nguyên Hằng thoáng khựng. Trong lòng cậu, những hình ảnh xa xưa Thần Giới hiện về: Thần Cung cao ngất, hàng trăm ánh mắt cung kính, những lời gọi "Điện hạ" nghiêm trang đến ngột ngạt. Cậu nhớ cả những lần trốn thoát, nhớ những vòng tay bảo hộ không ngừng siết chặt.

Cậu không muốn lừa dối, nhưng cũng không thể nói thật. Bởi một khi thân phận bị lộ, cậu sẽ chẳng còn tự do, và cả người bên cạnh cũng có thể bị liên lụy.

Nguyên Hằng khẽ lắc đầu, giọng bình thản:

"Ta chỉ là người lưu lạc. Nếu thật sự đến từ Thiên Giới, liệu ta có thể ngồi đây cùng cô, giữa bờ suối này sao?"

Nhật Linh nhìn thật lâu, rồi mỉm cười. Cô không hỏi thêm, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên vẻ tin tưởng lẫn ngưỡng mộ. Dường như trong lòng cô, câu trả lời đã quá rõ, chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi.

Còn Nguyên Hằng, cậu ngẩng nhìn bầu trời đầy sao. Trong lòng cậu, khát khao tự do vẫn cuồn cuộn. Lần đầu tiên, cậu thấy nơi Nhân Giới bình dị này, có lẽ chính là mảnh đất để cậu bắt đầu con đường tự mình lựa chọn.

Đêm ấy, gió thổi qua rừng tre, phát ra âm thanh như khúc nhạc. Nguyên Hằng nhắm mắt, cảm nhận. Cậu biết, thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu. Nhưng trong tim, ngọn lửa đã sáng, lửa thử vàng, càng nóng càng rực rỡ.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 8. Mê trận u tối
Cả vùng khe núi như bị màn đêm nuốt chửng, dù mặt trời vẫn còn lơ lửng đâu đó sau tầng mây dày đặc. Ánh sáng xuyên xuống bị bóp nghẹt thành từng vệt nhợt nhạt, chập chờn như lửa ma trơi. Từ khi bước chân vào đây, Nhật Linh không còn nghe thấy tiếng chim hót, tiếng gió cũng chỉ như những hơi thở khe khẽ, mỏng manh đến mức khiến người ta ngờ rằng đó không phải là gió, mà là âm vọng của một linh hồn nào đó đang lang thang.

Nguyên Hằng đi trước, dáng vẻ trầm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại quan sát. Làn khí lạnh vờn quanh mái tóc đen mượt, cuốn tà áo dài trắng phất phơ. Từng bước chân chạm xuống mặt đất khô nứt, tựa như chạm vào một nơi đã lâu không còn sức sống. Nhật Linh lặng lẽ theo sau, bàn tay nắm chặt vạt áo mình, cô không dám phát ra tiếng động lớn, sợ như chỉ cần một âm thanh thôi, những bóng tối kia sẽ ùa đến.

"Đây... không giống sơn cốc bình thường chút nào." Cô khẽ thì thầm.

Nguyên Hằng dừng lại, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dõi vào khoảng sâu trước mặt. Màn sương đặc quánh, nhưng trong đó lấp loáng những đốm sáng đỏ, như hàng trăm con mắt đang rình rập. Cậu biết rõ đây không phải chỉ là trò dọa nạt của thiên nhiên.

Một luồng khí quỷ dị từ từ bò qua vai, len lỏi vào lồng ngực khiến tim người đập chệch nhịp. Nhật Linh lảo đảo, tưởng như chân sắp khuỵu xuống. Ngay khoảnh khắc ấy, Nguyên Hằng đưa tay ra đỡ, giọng nói dịu lại:

"Đừng sợ, ta ở đây."

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến Nhật Linh vững lòng.

Thế rồi, từ trong sương, một bóng đen cao lớn trườn ra. Nó không hoàn toàn có hình dáng cụ thể: nửa như dã thú, nửa như người, lại mang theo mùi ẩm mốc của xác chết lâu ngày. Tiếng gầm của nó rít lên, xé toạc màn im lặng. Nhật Linh bất giác thụt lùi.

Nguyên Hằng hơi cau mày. Nếu ở Thần Giới, chỉ một cái liếc mắt, bóng quái này đã hóa thành tro bụi. Nhưng nơi đây là Nhân Giới, cậu không thể để lộ sức mạnh thật sự. Cậu khẽ nhấc tay, vận dụng luồng khí tinh tế nhất, chỉ vừa đủ để tạo thành một vòng bảo hộ bao quanh cả hai.

Thế nhưng trước khi cậu kịp hành động thêm, một ánh kiếm chớp loáng từ phía bên kia vụt đến. Kiếm khí sắc bén như vệt chớp trắng, thẳng thừng chém vào bóng quái. Một tiếng rít đau đớn vang lên, bóng đen khựng lại, rồi tan biến vào hư vô.

Nguyên Hằng hơi ngạc nhiên, xoay người nhìn.

Từ trong sương mờ, một chàng trai bước ra. Hắn cao dong dỏng, mặc trường bào xanh lam, trên tay là thanh trường kiếm còn vương hơi lạnh của trận chém vừa rồi. Ánh mắt hắn sáng quắc, trong veo như trời sau cơn mưa, nhưng khi lướt qua Nguyên Hằng thì thoáng ánh lên tia cảnh giác.

"Các ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở đây?" Giọng nói của hắn khàn khàn, trầm nhưng đầy uy nghiêm.

Nhật Linh hơi luống cuống, chưa kịp đáp thì từ phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã. Một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới, vạt váy dài quét đất, mái tóc buộc lệch một bên, trên tay còn cầm một túi vải lớn gần như sắp bung ra. Cô gái ấy thở hồng hộc, đôi mắt tròn xoe lo lắng:

"Thanh Vân! Huynh lại chạy trước một mình, bỏ muội lạc đường rồi!"

Cô gái nói xong mới chợt nhìn thấy Nguyên Hằng và Nhật Linh. Ánh mắt lóe sáng tò mò, rồi khẽ nghiêng đầu chào một cách lễ phép, nhưng ngay sau đó lại lúng túng vội sửa lại váy áo.

Nguyên Hằng nhìn hai người mới xuất hiện, lòng thầm tính toán. Không khí vừa rồi còn nặng nề chết chóc, giờ phút này lại có thêm hai kẻ xa lạ, ai cũng không rõ lai lịch. Cậu khẽ nở một nụ cười, nhưng ánh mắt sâu xa như lớp mây phủ che giấu suy nghĩ.

"Chúng ta... cũng chỉ vô tình đi lạc vào nơi này." Cậu đáp, giọng ôn hòa.

Thanh Vân, chàng trai cầm kiếm vẫn chưa hạ lỏng cảnh giác. Ánh mắt hắn dò xét y phục của Nguyên Hằng: trắng tinh, thêu những hoa văn kỳ lạ, khí chất thoát tục như không dính bụi trần. Hắn nhíu mày, hạ thấp giọng:

"Không giống người Nhân Giới bình thường. Các hạ đến từ Thiên Giới?"

Nhật Linh giật mình, vô thức quay sang nhìn Nguyên Hằng. Nhưng cậu vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không gật cũng chẳng lắc, chỉ để mặc cho hiểu lầm ấy trôi theo. Đôi môi khẽ cong, nụ cười nhẹ không hé lời.

Lưu Ly, cô gái nhỏ nhắn thì đã sớm quên nỗi căng thẳng ban đầu, tò mò tiến lên một bước, đôi mắt sáng rỡ nhìn Nguyên Hằng:

"Nếu thật là người từ Thiên Giới... thì ngài chắc hẳn biết rất nhiều điều kỳ diệu? Ngài có thể kể cho chúng ta nghe không?"

Thanh Vân khẽ quát khẽ: "Lưu Ly, chớ thất lễ!"

Cô gái bĩu môi, nhưng vẫn lặng lẽ đứng sát bên huynh trưởng mình.

Bốn người đứng giữa màn sương lạnh, không khí thoáng ngập ngừng. Một nhóm hai - một nhóm hai, tình cờ gặp nhau, nhưng sự xa cách vẫn như bức tường vô hình.

Tiếng gió hú lên từng hồi. Bóng tối lại chuyển động, lần này không chỉ một mà hàng loạt. Những hình thù quái dị từ khắp hướng trườn ra, số lượng đông hơn nhiều lần.

Thanh Vân lập tức vung kiếm, mắt sáng như sao băng. Nguyên Hằng hơi nghiêng người, tay giấu trong ống tay áo, khẽ xoay chuyển một luồng khí. Nhật Linh run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tìm một tảng đá đứng sau để tránh đường tấn công. Lưu Ly thì lóng ngóng, túi vải trên tay run rẩy, lộ ra mấy lọ thuốc nho nhỏ phát ánh sáng dịu nhẹ.

Trận chiến bắt đầu.

Thanh Vân lao lên trước, kiếm khí vẽ thành những vòng tròn lạnh lẽo, chém nát vài bóng quái gần đó. Nguyên Hằng không muốn để lộ sức mạnh, chỉ tung ra vài chiêu thoạt nhìn như tình cờ: một cú vung tay gạt bay bóng đen, một bước chân xoay người làm không khí chấn động khiến quái thú chao đảo. Dù vậy, từng động tác ấy vẫn giữ được vẻ tự nhiên, không khiến ai nghi ngờ.

Nhật Linh bất giác nhận ra, giữa mê trận tối tăm, dáng vẻ Nguyên Hằng vẫn như ánh sáng tinh khiết, tựa thiếu niên từ cõi tiên giáng xuống. Trong lòng cô dâng lên một nỗi ngưỡng mộ xen lẫn chút hoang mang:

Rốt cuộc ngươi là ai?

Lưu Ly run rẩy mở túi, lấy ra một lọ thuốc ném vào giữa đám quái. Lập tức một làn khói trắng bốc lên, hương thảo mộc lan tỏa khiến lũ bóng đen gào thét, rút lui tạm thời.

"May quá..." Cô thở phào, nhưng suýt nữa thì ngã dúi xuống đất.

Thanh Vân lập tức kéo muội về sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám bóng.

Chúng không biến mất hẳn, chỉ rút vào màn sương, ánh mắt đỏ vẫn lấp loáng theo dõi. Trận chiến chưa kết thúc, chỉ tạm ngưng.

Cả bốn người thở gấp, không ai lên tiếng. Sự im lặng kéo dài như sợi dây vô hình, căng đến mức chỉ cần chạm khẽ cũng sẽ đứt tung.

Cuối cùng, Thanh Vân trầm giọng:

"Nơi này nguy hiểm. Dù không tin tưởng, e rằng chúng ta phải tạm thời đi cùng nhau, ít nhất cho đến khi thoát khỏi mê trận."

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Nguyên Hằng, như dò xét phản ứng.

Nguyên Hằng khẽ gật, nụ cười ôn hòa:

"Ta cũng nghĩ vậy."

Trong đôi mắt cậu thoáng ánh lên tia sáng khác lạ, một tia sáng tựa hồ vừa mong chờ, vừa dè dặt.

Họ bước tiếp, bốn bóng người chìm dần vào làn sương dày đặc, nơi mỗi bước chân đều có thể dẫn đến vực sâu không đáy.
 
Chỉnh sửa cuối:
391 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 9. Giao kèo đồng hành
Màn sương dày đặc vẫn lượn lờ quanh khe núi, như thể bóng tối nơi đây chẳng chịu buông tha dù bầu trời bên ngoài hẳn đã chuyển sang một màu xanh sẫm của chiều tà. Sau cuộc chạm trán vừa rồi, không ai trong bốn người còn giữ được hơi thở vững vàng. Từng nhịp tim vẫn còn đập dồn dập, như nhắc họ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, mạng sống đã có thể tan biến giữa mê trận lạnh lẽo này.

Thanh Vân thu kiếm, mũi gươm còn ánh lên vài giọt sương như máu loang. Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi làn khói trắng nơi lũ bóng quái biến mất. Lưu Ly đứng sau, hai bàn tay siết chặt túi vải đến run rẩy, mấy lọ thuốc trong túi phát ra tiếng lách cách khe khẽ.

Nhật Linh đứng hơi chếch về phía Nguyên Hằng, tim vẫn đập rối loạn. Cô nhìn thấy dáng người thiếu niên áo trắng ung dung giữa màn sương, gương mặt không hề biến sắc, đôi mắt đen sáng trong, vừa như đã quen với cảnh sinh tử, vừa như chưa từng coi lũ bóng quái kia ra gì. Trong khoảnh khắc ấy, cô lại cảm nhận rõ sự xa cách giữa mình và cậu – một khoảng cách vô hình, giống như Nguyên Hằng không thuộc về thế giới mà cô vẫn hằng biết.

Không ai cất lời ngay. Chỉ có tiếng gió len lỏi trong khe đá, tiếng thở của bốn con người xa lạ cùng đứng lại ở một nơi chẳng ai muốn bước vào.

Cuối cùng, Thanh Vân lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:

"Nơi này không phải chỗ để tranh cãi. Các ngươi có thể là ai ta chưa biết, nhưng ít nhất lúc này, nếu muốn thoát ra ngoài, chúng ta phải đi cùng nhau."

Hắn nói xong, ánh mắt như lưỡi kiếm quét qua Nguyên Hằng. Rõ ràng sự cảnh giác vẫn chưa hề biến mất.

Nguyên Hằng chỉ khẽ mỉm cười. Cậu không tranh cãi, không thanh minh, càng không vội bày tỏ gì thêm. Đôi mắt sâu tĩnh như mặt hồ, phản chiếu ánh lửa le lói của chiến trận vừa qua.

"Ta cũng nghĩ vậy." Giọng cậu nhẹ, nhưng vang lên giữa mê trận lạnh lẽo lại như một khẳng định chắc nịch.

Bốn người tìm được một khoảng đất bằng giữa khe đá, tạm ngồi nghỉ để lấy lại sức. Làn sương vẫn dày, nhưng ở đây ít nhất không bị bóng quái rình rập ngay bên cạnh.

Thanh Vân chọn một tảng đá cao, đặt trường kiếm ngang gối, mắt nhìn chằm chằm vào sương mờ. Dáng vẻ hắn nghiêm nghị, kiệm lời, như một bức tường lạnh lùng chắn trước mọi nguy hiểm.

Trái lại, Lưu Ly lại chẳng giấu nổi tính cách hoạt bát. Cô ngồi xếp bằng, lục lọi túi vải lộn xộn của mình, vừa lấy ra vài lọ thuốc phát sáng, vừa líu ríu:

"Đây là thuốc xua tà, nhưng chỉ có tác dụng trong chốc lát thôi... Còn cái này là thuốc trị thương, còn cái này... ơ, lọ này nứt mất rồi!"

Cô luống cuống, gương mặt đỏ bừng. Nhật Linh mỉm cười, đỡ lấy lọ thuốc nứt:

"Không sao đâu, vẫn còn dùng được mà. Tỷ biết sơ qua về dược thảo, có thể giúp muội gia cố lại.

Lưu Ly tròn mắt:

"Tỷ cũng biết chữa bệnh sao?"

"Không giỏi, chỉ là học được đôi chút từ người già trong làng." Nhật Linh đáp, giọng ôn nhu.

Trong khi đó, Nguyên Hằng ngồi lặng bên cạnh, đôi tay đan vào nhau, lắng nghe cuộc trò chuyện mà khóe môi khẽ cong. Sự hồn nhiên của Lưu Ly, sự chân thành của Nhật Linh, và sự kiên định của Thanh Vân tất cả như dần hé mở trước mắt cậu một bức tranh khác của Nhân Giới, gần gũi mà ấm áp.

Thanh Vân vẫn chưa buông cảnh giác. Hắn bỗng hỏi thẳng, ánh mắt sắc lạnh:

"Các hạ, thật sự đến từ Thiên Giới?"

Câu hỏi như mũi dao chạm thẳng vào bí mật. Nhật Linh thoáng sững người, tim nảy lên một nhịp, còn Lưu Ly há hốc miệng nhìn Nguyên Hằng với vẻ tò mò lộ liễu.

Nguyên Hằng chỉ khẽ nhướng mày. Cậu vẫn giữ nụ cười ôn hòa, không gật cũng chẳng lắc.
"Ta chỉ là kẻ lạc đường, vô tình đi tới nơi này. Còn từ đâu đến... há chẳng phải điều quan trọng nhất lúc này."

Câu trả lời mơ hồ, nhưng giọng điệu điềm tĩnh khiến ngay cả Thanh Vân cũng khó lòng bức ép thêm.

Họ vừa định nghỉ ngơi đôi chút, thì mặt đất bỗng rung chuyển. Tiếng gầm trầm đục vang vọng từ xa, như sấm dội trong lòng đất. Từng đợt gió lạnh lùa tới, mang theo mùi hôi tanh ghê rợn.

Lưu Ly hét khẽ:

"Lại nữa rồi!"

Từ màn sương, bóng quái tràn ra, lần này đông gấp bội. Không còn lác đác vài con như trước, mà là cả đàn, hàng chục đôi mắt đỏ rực thi nhau lóe sáng trong đêm tối.

Thanh Vân bật dậy, trường kiếm sáng loáng.

"Chuẩn bị!"

Nguyên Hằng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng hiểu rằng không thể kéo dài trò che giấu quá lâu. Cậu đứng dậy, tà áo tung bay theo gió. Nhật Linh nắm chặt tay, đôi mắt hiện rõ quyết tâm.

Trận chiến nổ ra dữ dội.

Thanh Vân xông lên đầu tiên, kiếm khí tung hoành, vạch ra từng vòng cung lạnh lẽo. Mỗi nhát chém như cắt toạc màn sương, hạ gục hai ba bóng quái liền. Hắn chiến đấu như một bức tường sắt, kiên định, không lùi bước.

Lưu Ly run rẩy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, mở túi vải, liên tục ném những lọ thuốc phát sáng. Mỗi lần vỡ tung, ánh sáng trắng xanh bùng nổ, khiến quái thú gào thét, chao đảo. Dù vụng về, nhưng hiệu quả rõ rệt.

Nhật Linh không thể cầm kiếm, nhưng cô nhanh trí nhặt đá ném vào những lọ thuốc Lưu Ly tung ra, khiến ánh sáng lan rộng hơn. Thỉnh thoảng, cô còn kéo tay Lưu Ly né khỏi đòn tập kích bất ngờ, giữ cho cô gái nhỏ an toàn.

Còn Nguyên Hằng... cậu chỉ khẽ đưa tay, từng cử động như vô tình. Một bước chân dậm xuống, đất dưới gót rung lên, khiến quái thú loạng choạng. Một cái phẩy tay, bóng đen lập tức bị hất ngược lại. Tất cả đều kín đáo, không phô trương, để không ai nhận ra sức mạnh thật sự đang bị che giấu.

Máu đen bắn tung tóe, hòa vào màn sương nồng đặc. Tiếng gào thét kéo dài, rền rĩ như tiếng kèn đưa tang. Nhưng rồi, từng con quái cuối cùng cũng gục xuống, tan thành khói mờ.

Cả bốn người thở dốc. Thanh Vân chống kiếm, mồ hôi ròng ròng. Lưu Ly ngồi phệt xuống đất, mặt trắng bệch. Nhật Linh ôm ngực, tim vẫn còn đập hỗn loạn. Chỉ riêng Nguyên Hằng là vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, chỉ có tà áo hơi vương bụi.

Sự im lặng sau trận chiến kéo dài một lúc lâu. Rồi, chính Lưu Ly phá vỡ bằng tiếng cười run run:
"May quá... nếu không có mọi người, chắc muội đã chẳng còn toàn thây."

Cô vừa cười vừa chực khóc, ánh mắt nhìn từng người, cuối cùng dừng lại ở Nguyên Hằng với vẻ ngưỡng mộ công khai.

Thanh Vân nghiêm giọng, nhưng giọng đã bớt căng:

"Rõ ràng nơi này không đơn giản. Một nhóm nhỏ sẽ dễ bị nuốt chửng. Nếu muốn thoát ra, chúng ta cần chính thức lập giao kèo đồng hành."

Hắn quay sang Nguyên Hằng và Nhật Linh, giọng chắc nịch:

"Ta tên Thanh Vân, xuất thân từ Trường Lưu sơn môn. Đây là muội muội ta, Lưu Ly. Chúng ta lạc đường khi dò la dị tượng. Còn các ngươi?"

Nhật Linh hơi ngập ngừng, nhưng rồi đáp:

"Ta là Nhật Linh, đến từ một ngôi làng nhỏ. Đây là... bằng hữu ta, Nguyên Hằng. Chúng ta cũng nghe tin đồn mà tới."

Thanh Vân gật nhẹ. Ánh mắt hắn vẫn còn nghi ngờ, nhưng không ép thêm. Hắn nghiêm nghị đưa ra lời đề nghị:

"Tạm gác nguồn gốc, tạm gác thân phận. Ở mê trận này, chúng ta cùng tiến cùng lùi. Ai phản bội, người đó sẽ chết trước tiên."

Lời lẽ cứng rắn, nhưng cũng công bằng.

Nguyên Hằng khẽ mỉm cười, gật đầu:

"Được. Đồng hành thì đồng hành."

Nhật Linh nhìn sang, ánh mắt kiên định theo:

"Ta đồng ý."

Lưu Ly hớn hở:

"Muội cũng đồng ý!"

Thế là, giữa màn sương lạnh lẽo, bốn con người xa lạ đặt một giao kèo ngầm. Không cần giấy mực, không cần huyết thệ, chỉ bằng ánh mắt và hơi thở còn sót lại sau trận chiến, họ ngầm hiểu: từ đây trở đi, số phận đã buộc họ vào chung một con đường.

Thanh Vân siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt lướt qua từng người. Lưu Ly cười trong trẻo, xua đi phần nào không khí nặng nề. Nhật Linh khẽ thở ra, cảm thấy nơi sâu trong lòng đã vững vàng hơn. Còn Nguyên Hằng... cậu ngẩng lên, nhìn vào tầng sương vô tận phía trước, trong mắt lóe lên ánh sáng khó đoán: vừa mong chờ, vừa khát khao, lại vừa như đang giấu đi nỗi gì sâu thẳm.

Bốn bóng người đứng lên, sánh bước. Tiếng bước chân vang vọng giữa khe núi, dần dần hòa thành một nhịp điệu chung. Mê trận vẫn tối tăm, nguy hiểm còn đang chờ, nhưng ít nhất, từ giây phút này, họ không còn cô độc.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back