Bài viết: 0 



Tám tuổi, tôi là một cô bé hồn nhiên, yêu đời. Bố mẹ tôi ăn nên làm ra, tuy không quá giàu có nhưng cũng đủ để tôi có một cuộc sống đáng mơ ước. Tôi học ổn, lại ngoan ngoãn thời đó có thể gọi là con nhà người ta như trong truyền thuyết. Sau tôi còn có một đứa em gái, năng động hơn tôi. Tuy nhiều khi hay cãi nhau nhưng khi nào cũng kè kè bên nhau cả.
Mười hai tuổi, bố mẹ tôi gặp trục trặc trong việc kinh doanh, cả nhà tôi phải chuyển về căn nhà cũ để ở. Bố mẹ tôi cố gắng vực lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm cơ hội kinh doanh. Thế nhưng, cuộc đời dường như rút hết mọi may mắn với gia đình tôi lúc đó: Mẹ tôi đẻ thêm hai đứa em nữa, bố tôi khi đang làm việc thì gặp vấn đề ở xương sống, khiến lưng bố tôi không thể đứng thẳng lên được, chịu đau đớn mỗi khi làm việc nặng và những lúc trở trời. Công việc kinh doanh của gia đình cũng không thể tiếp tục.. Tôi lúc đó, từ một người không động tay vào việc gì, gần như biến thành trụ cột của gia đình. Bố đau lưng, không thể làm được những việc nặng ; mẹ đẻ em bé, tôi phải làm tất cả mọi việc trong nhà, còn phải chăm em giúp mẹ. Tuy vậy, nhưng với độ tuổi 12, tôi chỉ ngây thơ làm theo những lời mẹ chỉ, cũng không suy nghĩ nhiều, việc học hành cũng không ảnh hưởng gì mấy, tôi vẫn đạt loại tốt trong trường.
Mười tám tuổi, không biết tôi đã vượt qua những ngày tháng vất vả đó như thế nào. Bố tôi dần đỡ hơn, có thể đi làm một số việc vặt, phụ giúp tài chính gia đình. Các em tôi cũng lớn dần, không cần sự chăm sóc từng ly từng tí của mẹ nữa. Em gái sau tôi một tuổi cũng học ổn, thầy yêu bạn mến, là con nhà nghèo vượt khó. Và mẹ tôi, sau khi cố gắng làm việc hết mình để giúp các con được đi học đầy đủ, cải thiện gánh nặng gia đình. Nhưng đổi lại, bà ấy bị bệnh tim, cộng thêm cả suy thận. Bệnh tật khiến mẹ tôi không thể tiếp tục lao thân đi làm những việc nặng, chăm chút từng đồng được. Còn tôi, 1 người con gái 18 tuổi, thu liễm lại sự ngây thơ, hoạt bát, năng động, biến thành con người trầm tính, ít nói, cố gắng hết mình vì tương lai của bản thân và gia đình..
Mười hai tuổi, bố mẹ tôi gặp trục trặc trong việc kinh doanh, cả nhà tôi phải chuyển về căn nhà cũ để ở. Bố mẹ tôi cố gắng vực lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm cơ hội kinh doanh. Thế nhưng, cuộc đời dường như rút hết mọi may mắn với gia đình tôi lúc đó: Mẹ tôi đẻ thêm hai đứa em nữa, bố tôi khi đang làm việc thì gặp vấn đề ở xương sống, khiến lưng bố tôi không thể đứng thẳng lên được, chịu đau đớn mỗi khi làm việc nặng và những lúc trở trời. Công việc kinh doanh của gia đình cũng không thể tiếp tục.. Tôi lúc đó, từ một người không động tay vào việc gì, gần như biến thành trụ cột của gia đình. Bố đau lưng, không thể làm được những việc nặng ; mẹ đẻ em bé, tôi phải làm tất cả mọi việc trong nhà, còn phải chăm em giúp mẹ. Tuy vậy, nhưng với độ tuổi 12, tôi chỉ ngây thơ làm theo những lời mẹ chỉ, cũng không suy nghĩ nhiều, việc học hành cũng không ảnh hưởng gì mấy, tôi vẫn đạt loại tốt trong trường.
Mười tám tuổi, không biết tôi đã vượt qua những ngày tháng vất vả đó như thế nào. Bố tôi dần đỡ hơn, có thể đi làm một số việc vặt, phụ giúp tài chính gia đình. Các em tôi cũng lớn dần, không cần sự chăm sóc từng ly từng tí của mẹ nữa. Em gái sau tôi một tuổi cũng học ổn, thầy yêu bạn mến, là con nhà nghèo vượt khó. Và mẹ tôi, sau khi cố gắng làm việc hết mình để giúp các con được đi học đầy đủ, cải thiện gánh nặng gia đình. Nhưng đổi lại, bà ấy bị bệnh tim, cộng thêm cả suy thận. Bệnh tật khiến mẹ tôi không thể tiếp tục lao thân đi làm những việc nặng, chăm chút từng đồng được. Còn tôi, 1 người con gái 18 tuổi, thu liễm lại sự ngây thơ, hoạt bát, năng động, biến thành con người trầm tính, ít nói, cố gắng hết mình vì tương lai của bản thân và gia đình..