Chương 30. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 31. Bấm để xem Như Kỳ thẳng lưng kiêu kỳ dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi căn tin trường. Ngọc Linh mặc dù lo lắng nhưng không dám nói câu nào, bởi vì.. nụ cười vô cùng xinh đẹp kia đại biểu cho điều gì? Đó chính là Hoàng Cẩm Quyên - hai mẹ con nhà cô nên chuẩn bị tinh thần để chào đón những ngày tràn đầy "hạnh phúc" của mình đi là vừa. - Này Kỳ, cậu biết cô ta sao? - Biết. - Rốt cuộc cậu là ai vậy hả? Đối mặt với câu hỏi này của Nhã Thanh, Như Kỳ không hề keo kiệt mà cho cô nàng một nụ cười hết sức "dịu dàng". - Trẻ mồ côi. Nhã Thanh: ? Tuấn Vũ: ? Hoàng Dương: ? Quang Khánh: ? Thật ra không riêng gì Nhã Thanh, ba anh chàng kia cũng đang ôm một bụng nghi ngờ nhưng ngại lên tiếng hỏi, chỉ là với câu trả lời của nó, ba người này càng thêm khẳng định. Nhất định là có một bí mật to lớn ẩn sâu trong nụ cười đầy "xinh đẹp" kia. * * * Lớp học. Có những kẻ bản thân ngu dốt đến mức đúng sai cũng không phân biệt được, nhưng lại rất có can đảm đi làm người tốt, điển hình như cô gái trước mặt Như Kỳ hiện tại. Như Kỳ cũng rất khâm phục những con người có lòng "dũng cảm" như vậy. Đã từ rất lâu rồi, Như Kỳ không được gặp những kẻ có can đảm tìm tới nó mà gây chuyện như vậy. - Mày là Hoàng Như Kỳ? - Phải. Như Kỳ nhìn khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng lại có vài phần lệch lạc trong tính cách của người đối diện thì chỉ nhàn nhạt cười đáp lại. - Tao nghe nói sáng nay trong căn tin, mầy dám bắt nạt Cẩm Quyên? Mầy nghĩ mầy là ai thế hả? Như Kỳ cuối đầu che đi ánh mắt bỗng chốc lạnh đi của mình. Hoàng Cẩm Quyên? Vừa nghe tên, dạ dày đã cuồn cuộn muốn nôn rồi. - Tôi nghĩ.. tôi là tôi. - Hả? Nhìn cái vẻ ngu ngốc của người này, Như Kỳ thật không muốn phí tế bào não, chẳng qua có vài chuyện không phải cứ mình muốn là được. - Này, con ranh kia, mày dám láo với tao hả? Hôm nay, không cho mầy một bài học thì tao không phải là Đinh Quỳnh Châu nữa. Đinh Quỳnh Châu vừa nói, vừa xông lên chực túm lấy tóc của Như Kỳ. Như Kỳ lẳng lặng nhìn hành động của người tự xưng là Đinh Quỳnh Châu kia. Cảm thấy có chút không chấp nhận được, thập niên nào mà còn xài lời thoại cũ rích sến súa như vậy? Thập niên nào rồi mà còn kiểu đánh chợ búa kia? Phim Hàn Quốc cũng không còn mắc bệnh máu trắng nữa à nha. Như Kỳ chẳng buồn đáp trả, chỉ là chờ lúc cô ta xông lên túm tóc, nó khẽ nghiêng người qua một bên, chẳng qua người nào kia lao tới với tốc độ nhanh quá, vồ hụt lại đạp phanh chân không kịp, lao thẳng về phía trước, tạo một tư thế chụp ếch vô cùng đẹp mắt, cả lớp học đang im thin thít theo dõi diễn biến, bỗng "ồ" lên một tiếng đầy vui vẻ, sau đó là một tràng tiếng cười vang trời.. Thật phũ phàng! - Mày.. Đinh Quỳnh Châu lồm ngồm bò dậy từ dưới sàn nhà, nhìn thấy Như Kỳ đủng đa đủng đỉnh bước về phía cuối lớp, vừa tức vừa xấu hổ chút bình tĩnh cuối cùng cũng bay biến, cô ta không thèm suy nghĩ, phun một loạt lời thoại kinh điển: - Hoàng Như Kỳ.. mày dám.. hừ.. loại gái mồ côi, nghèo nát như mầy mà cũng xứng vào trường này, làm gái bao mà cũng dám lên mặt với tiểu thư nhà giàu? Mày chính là đứa vô giáo dục, tưởng vào được trường này thì sẽ thay đổi được số phận sao? Loại người ti tiện như mày mãi mãi.. Chát.. Chát.. Như Kỳ lạnh lẽo giáng một bạt tai vào mặt cô tiểu thư nhà giàu đang diễn tuồng, sau đó lại thấy dấu tay kia trông thật đẹp mắt, thế là nó quyết định đóng dấu thêm một bên nữa. Vậy nên, vào lúc này, bầu không khí lớp trở nên căng thẳng đến đáng sợ. - Chuyện gì? Một vị giáo viên tầm năm mươi tuổi tiến vào lớp, ánh mắt lóe sáng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy dấu tay của Đinh Quỳnh Châu. - Thưa cô, cô ta dám đánh người. - Ai? - Là em. Vị giáo viên lạnh lẽo nhìn thoáng qua Như Kỳ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại lời thấy hiệu trưởng nói. Đây là con dâu của chủ tịch Trịnh đi. Gái mồ côi? Mới ngày đầu tiên đã đánh người? Vốn dĩ trong thâm tâm đã bất mãn với Như Kỳ, nên lúc này vị giáo viên đáng kính cũng không cho Như Kỳ sắc mặt tốt được bao nhiêu, tất nhiên lời thầy hiệu trưởng lúc này cũng bay biến theo tâm trạng của bà. - Mới ngày đầu tiên đã đánh người, trường này trước này trước giờ chỉ có các tiểu thư nhà giàu theo học, chưa từng xảy ra việc này.. - "Gái mồ côi, nghèo nát như mầy mà cũng xứng vào trường này, làm gái bao mà cũng dám lên mặt với tiểu thư nhà giàu. Mày chính là đứa vô giáo dục, tưởng vào được trường này thì sẽ thay đổi được số phận sao? Loại người ti tiện như mày mãi mãi.." Chỉ có tiểu thư nhà giàu theo học? Lần đầu tiên xảy ra? Ánh mắt kia, lời nói kia là đang nói Như Kỳ nó chính là kẻ nghèo hèn vô giáo dục, đã vậy thì.. Như Kỳ mở lại đoạn ghi âm lời nói đầy "giáo dục" mà vừa rồi cô tiểu thư nhà giàu kia đã nói. Vị giáo viên kia nghe đến đây, gương mặt đã lấm tấm vài nếp nhăn bỗng chốc đỏ bừng, những lời nói trong đoạn ghi âm kia tựa như những cái tát giáng thẳng vào mồm bà ta. Tiểu thư nhà giàu mà mở miệng tuôn những lời lễ thô thiển kiểu chợ búa như vậy thật kiến người khác phải mở mang tầm mắt. Bà ta chợt cảm thấy hối hận vô cùng vì đã không làm theo lời nói của hiệu trưởng, cứ mang hiềm khích của mình về chuyện chim sẻ hóa phượng hoàng, sau đó lại có thái độ không tốt với Như Kỳ như vậy. - Việc này tôi sẽ báo với hiệu trưởng, nhưng đánh người như vậy cũng không đúng, bây giờ hai em ra ngoài lớp đi. Xuống nước? Từ lúc tỉnh lại tới giờ, Như Kỳ thầm nhủ với bản thân mình rằng, ngoại trừ Thiên Kỳ và Ngọc Linh, những người khác muốn xúc phạm nó còn phải xem nó có đồng ý hay không đã. Tưởng rằng vài ba câu là đã xong, ánh mắt khinh bỉ kia sao lại rõ quá vậy chứ? - Nếu có gì muốn nói thì liên hệ với luật sư của tôi đi, đây là số của cô ấy. Như Kỳ từ tốn, nhẹ nhàng đáng trả một câu không riêng gì vị giáo viên kia đến cả lớp cũng phải giật mình. Luật sư riêng? Một cô gái mồ côi cung có thể có luật sư riêng sao? - Ý em là.. Vị giáo viên đáng kính hơi ngập ngừng trước câu nói của Như Kỳ. - Ý của em là.. việc này đợi đến khi ra tòa rồi nói. Sau câu nói của Như Kỳ, lớp học một lần nữa lại bùng nổ, giáo viên nọ cũng có cảm giác mình không đứng vững nữa rồi. - Là tôi, đã nhận được rồi chứ? Tôi muốn kiện với tội danh phỉ báng người khác. Như Kỳ càng không để mắt đến bọn trẻ kia, chỉ nhàn nhạt buông vài lời với trợ lý của mình qua điện thoại. Sau đó.. lại nhàn nhạt nhìn vị giáo viên kia. Đây chỉ là để cảnh cáo bà ta mà thôi. Là giáo viên thì nên có thái độ đúng mực, cũng phải có phong phạm của một vị giáo viên. Gái mồ côi? Bọn họ không biết gái mồ côi cũng có thể kiếm tiền sao? Đúng, chắc hẳn bọn họ không biết hệ thống beerclup "you and me" đang rầm rộ gần đây là của nó, càng chắc rằng bọn họ không nghĩ đến biên kịch được nhận giải nhà biên kịch xuất sắc nhất hai năm trước là nó, cũng không biết rằng dự án phim đang rầm rộ gần đây cũng chính nó là biên kịch. Haizz! Không biết mấy vị tiểu thư thiếu gia này làm sao có thể quản lý nỗi công ty xí nghiệp nhà mình khi đầu óc chỉ có bao nhiêu.
Chương 32. Bấm để xem Như Kỳ nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ trong quá khứ nó đối với mọi người xung quanh quá dễ chịu chăng? Nên bọn họ mới có suy nghĩ muốn hô to gọi nhỏ gì với nó cũng được? Bây giờ nếu vẫn tiếp tục sống như vậy trong một môi trường thế này thì có khi nào vào tương lai gần nào đó nó sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn? - A lô, phòng hiệu trưởng phải không? -.. - Tôi là sinh viên lớp 1A, bây giờ đã quá giờ vào lớp 30 phút, nhưng giáo viên vẫn chưa bắt đầu dạy. Vui lòng thông báo điều này với hiệu trưởng. -.. - Tôi bỏ số tiền lớn như vậy đến đây để học thêm những điều bổ ích chứ không phải nghe những lời sáo rỗng đó của cô, tôi hy vọng trường này có giáo viên chuyên nghiệp hơn. * * * - Vâng, cảm ơn. Sau khi cúp điện thoại Như Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cả lớp đang ngây dại và vị giáo viên đang cố gắng trừng mắt với nó, lạnh lùng nói: - Giáo viên mới sẽ đến trong vòng 10 phút nữa, cô có thể ra khỏi lớp được rồi. * * * Tiền là phải dùng đúng chỗ, đúng mục đích, không thể lãng phí được. Haizz! Bản sư tỷ kiếm được tiền cũng không dễ dàng gì. * * * Giờ giải lao, sân thượng. Như Kỳ liếc mắt nhìn bốn anh chàng đang dính với nhau đằng xa, lòng thấy nhẹ nhõm, tự nhủ với bản thân rằng nỗ lực nhiều như vậy để làm gì chứ? Cũng chỉ không muốn mình quá kém cỏi khi đứng cạnh Thiên Kỳ sao? Cậu ta giờ này đang đùa giỡn náo nhiệt đằng kia không khác gì những cậu con trai bình thường khác nhưng Như Kỳ biết, để ba mẹ cậu đáp ứng mối quan hệ của bọn họ, cậu cũng đã cố gắng như thế nào. Thiên Kỳ bây giờ đã không còn là cậu nhóc đeo kính Nobita hai năm trước cà lơ phất phơ đứng trước mặt nó mà dạy cách nhai singgum như thế nào. Thiên Kỳ của bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành thực sự rồi. - Này Kỳ, tao nghe rồi nha, hôm nay trong lớp mầy làm được lắm, rất có đẳng cấp. Ngọc Linh dựa vào lan can nở nự cười đầy ẩn ý nhìn Như Kỳ. Như Kỳ còn chưa kịp thu hồi dòng suy nghĩ của mình thì Nhã Thanh bên cạnh đã ậm à ậm ừ nhăn nhó. - Kỳ.. chuyện này có phải là làm hơi quá không? Không phải mày nói mầy chỉ là trẻ mồ côi thôi sao? Mầy.. - Tỏ vẻ quá sao? Như Kỳ nhếch môi lên tiếng nói hết những điều khó nói của Nhã Thanh, nó không trách nhỏ, cho dù là ai trong trường hợp này cũng đều nghĩ vậy, đều cho rằng nó là đang "nổ". - Ái chà chà.. đổi cách xưng hô nhanh quá nhỉ? Cũng không trách được người không biết. Ngọc Linh liếc mắt tà tà nhìn Nhã Thanh, ánh mắt đểu không thể tả. - Này cậu nói vậy là sao? Ai không biết chuyện hả? Mà tôi đổi cách xưng hô đó thì thế nào, ảnh hưởng gì đến cậu sao? - Không ảnh hưởng, chỉ là có người nói cách xưng hô này thô thiển nhưng cuối cùng chính mình lại tự động thay đổi. - Cậu.. tôi.. - Thôi.. không cần cậu cậu tôi tôi làm gì, tôi hiểu.. tôi hiểu cả. Ngọc Linh cười tươi rói vỗ vai Nhã Thanh nhưng ánh mắt lại đang trêu ngươi cô nàng đáng yêu này, khiến Nhã Thanh tức đến mặt đỏ bừng. Như Kỳ chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa. Chợt có một suy nghĩ "Một ngày nào đó.." mà bỏ mặc hai cô nàng cạnh mình đang ầm ĩ. - Không cần phải tức giận như vậy. Tôi nói cho cô biết, cô tưởng Như Kỳ nhà chúng ta là ai, Như Kỳ nhà chúng ta.. Ngọc Linh bắt đầu bô lô bô la mở bài ca ca ngợi bạn Kỳ như một vị thần thánh, trong khi Nhã Thanh nghe đến cụm từ "Như Kỳ của chúng ta" đã vui sướng đến ngây ngất quên lối về, là "chúng ta" đấy nhé. Cho đến khi nhỏ nghe được cụm từ đáng chú ý tiếp theo "giám đốc tối cao của You and Me". - Cái gì? Như Kỳ là giám đốc tối cao của You and Me, cái câu lạc bộ đang hot gần đây hả? Nghe Nhã Thanh hét bên tai, Ngọc Linh ngay lập tức trưng ra bộ mặt gây chuyện. - Này, ý cô là sao? Không tin lời tôi nói, hay không tin vào năng lực của Kỳ nhà tôi? - Không phải, không phải, tôi tất nhiên là tin cậu, tin vào năng lực của Kỳ nhà chúng ta, chỉ là tôi quá ngạc nhiên mà thôi, phải là quá ngạc nhiên đấy. Ngọc Linh liếc mắt nhìn cô nàng đáng thương trước mặt, hừ hừ mấy cái, tiếp tục bài ca của mình. - Cô không biết đấy thôi, Như Kỳ rất thông minh, trực tiếp sang lại mấy quán bar không làm ăn được, lại trực tiếp sửa sang theo theo ý tưởng của mình, đưa ra một loạt kế hoạch kinh doanh mới lạ thế là xong, vừa tiết kiệm tiền, lại vừa tiết kiệm thời gian. Cô thấy không, bây giờ nó hot như thế nào đấy. - À.. - Này.. bản mặt cô thế kia là sao hả? Không tin? - Không.. Không phải mà.. - Này Linh, cậu đừng có bắt nạt cô ấy nữa, cô ấy tin được nhưng tôi không tin đâu. Quang Khánh từ xa lên tiếng, dang chân bước thẳng về phía hai cô nàng, kéo theo ba chàng còn lại cũng cùng nhau kéo về đây, Như Kỳ nhàn nhạt liếc Thiên Kỳ một cái làm khóe môi cậu ta mãi mà vẫn không khép lại được. - Này, cậu nói vậy là sao? Ý cậu là tôi đang nói dối? - Đó là tự cậu nói. - Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy? Ngọc Linh trợn trắng mắt, tức giận hung hăng chất vấn Quang Khánh, hừ dám vì gái quên bạn, ai chả biết cậu ta có ý với nhỏ Nhã Thanh từ lâu, còn cố tình bắt nạt nhỏ để có cơ hội làm anh hùng trước mặt người đẹp? Bà đây khinh nhá. Ngọc Linh đem Quang Khánh từ đầu đến chân tất cả đều đánh một lượt. - Vậy cậu nói xem, cô ta lấy tiền đâu ra mở quán bar? - Chỉ có vậy? Đối mặt với vẻ nghiêm túc của mấy người xung quanh mình, Ngọc Linh cảm thấy buồn cười, họ có cần nghiêm túc như vậy không chứ? Vả lại với câu hỏi của Quang Khánh, Ngọc Linh cảm thấy đây không phải là vấn đề bọn họ cảm thấy không thể chứ? Nếu bọn họ cho rằng chỉ trong vòng hai tháng mà Như Kỳ có thể khai trương được chuỗi quán Bar kia thì mới khó trả lời nha. - Ha.. ha.. tưởng vấn đề gì? Tiền? Các cậu nghĩ Như Kỳ nhà tôi thiếu tiền sao? Cô ấy.. - Ngọc Linh và Thiên Kỳ là hai cổ đông lớn của ba quán Bar đó. Như Kỳ nhàn nhạt cắt đứt lời Ngọc Linh đang định nói, mặc dù nó xác định tương lai bọn họ sẽ cùng đứng chung một chỗ, nhưng dù gì cũng chỉ mới quen nhau có một ngày, có những vấn đề nó không muốn công khai toàn bộ. - Ngọc Linh và Thiên Kỳ? Hoàng Dương ngạc nhiên nhìn cả ba người. - Nói như vậy là ba người quen nhau từ trước? Tuấn Vũ dường như lờ mờ nhận ra điều gì đó, vẻ cà lơ phất phơ ngày ngày tự dưng biến mất không tung tích, nhàn nhạt mở miệng đặt ra nghi vấn của mình, mắt không tự chủ mà liếc nhìn Như Kỳ. - Tất nhiên. Ngọc Linh tự hào khẳng định. - Tôi và Thiên Kỳ là một cặp. Như Kỳ nhẹ nhàng thả một câu, nhưng lại khiến bạn nam nào đó sửng sốt một lúc lâu rồi lại vui mừng đến không khép miệng lại được, cũng khiến cả đám người sửng sốt vì ngạc nhiên. Tất nhiên là không bao gồm Ngọc Linh rồi.
Chương 33 [ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 34 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 35 Bấm để xem Chương 35 Trong phút chốc người kia xuất hiện, Như Kỳ cảm thấy rằng căn tin vốn rộng lớn này bỗng nhiên bị thu nhỏ đến mức chật chội, khó chịu đến mức không đủ không khí để thở. Thiên Kỳ vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, cô bạn gái mình quen biết với thái tử từ bao giờ, tại sao cậu lại không biết nhỉ? Mà nhìn biểu cảm của người kia.. Một sự lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí Thiên Kỳ. Cố Mộc Thần yêu mị đứng dưới ánh mặt trời càng trở nên thần thánh khiến đám sinh viên nữ hò hét đến điên cuồng, nhưng bản thân hắn lại làm như không khí xung quanh không hề có liên quan gì tới mình chỉ lẳng lặng đứng dựa tường chăm chú nhìn Như Kỳ. Như Kỳ cứng ngắt đứng đó đón nhận khuôn mặt như cười như không của người kia cộng thêm không biết bao nhiêu ánh mắt oán hận xung quanh mà không biết làm sao cho phải, IQ cao tới cỡ nào cũng phải bó tay trước hoàn cảnh này, nó chỉ biết tự nhủ với bản thân rằng binh tới thì nước chặn, không có việc gì phải sợ. Sâu thẳm trong nội tâm Như Kỳ lúc này có một giọng nói đang gào thét mãnh liệt. Người trước mặt thật nguy hiểm, hãy tránh xa hắn ta. Như Kỳ đọc được trong ánh mắt Cố Mộc Thần ngoài giá băng còn có khinh miệt và hận thù. Phải. Đó chính là hận thù. Điều mà Hoàng Như Kỳ nó không thể nào lý giải được tại sao? - Tiểu Thư Như Kỳ, rất vui được gặp lại cô. Cố Mộc Thần cất giọng nói trầm trầm của mình. Ánh mắt đầy cảm xúc phúc tạp nhìn nó. - Cám ơn. Như Kỳ cứng ngắc đáp lại. - Tôi cảm thấy cô rất thú vị, có thể làm bạn gái tôi được không? Cố Mộc Thần nhếch môi cười, sự khinh miệt không hề che dấu. Thiên Kỳ dù có ghen tuông cỡ nào dưới biểu cảm này của Cố Mộc Thần cũng không kìm được mà âm thầm lo lắng thay Như Kỳ, kể cả những người còn lại trong căn tin cũng vậy. Thay vì nhận được sự ghen ghét và đố kị của người khác, thì giờ đây cái Như Kỳ nhận được chính là những ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của bọn họ. - Được. Như Kỳ dứt khoát đáp lại, nhưng ánh mắt nó lại càng lúc càng lạnh. - Vậy.. Tối nay chúng ta hẹn hò nhé. - Không được. - Tại sao? - Bận. Như Kỳ nhìn thẳng vào mắt đối phương trả lời rõ ràng từng câu một. Không khí quỷ dị này khiến mọi người khó chịu. Ít nhất là đối với những người đang đứng cạnh Như Kỳ lúc này. - Vậy.. hẹn gặp sau. Cố Mộc Thần bỏ lại một câu rồi quay lưng bước đi. Ánh sáng vẫn chiếu lên tấm lưng cao lớn của hắn, nhưng Như Kỳ lại không cảm nhận được một chút độ ấm nào từ trên người anh ta, chỉ có lạnh giá và.. cô đơn. - Như Kỳ, mày không sao chứ? Ngọc Linh không nhịn được mà quan tâm nó. - Không sao. - Này, rốt cuộc là cô đắc tội với tên đó từ lúc nào vậy hả? Hoàng Dương bên cạnh tỏ vẻ bực bội với sự việc vừa rồi, thần tượng của bọn họ xuất hiện nhưng chưa gì hết đã.. Đã vậy còn đứng ở hai phe đối lập nữa chứ. Haizz! Thiên kỳ quay lưng rời khỏi căn tin mà không nói lời nào. Ngay khi cậu nghe thấy Như Kỳ đáp ứng lời kia, mặc dù cậu tự nói với lòng rằng Như Kỳ có suy nghĩ gì đó chưa nói với cậu được, nhưng sự ghen tuông kia vẫn không thể nào giấu diếm đi được. - Thiên Kỳ.. cậu ta.. Nhã Thanh không biết nói sao trước hành động của Thiên Kỳ, rõ ràng là.. lẽ nào cậu ta không hiểu, cậu ta ngốc sao? Như Kỳ nhìn theo bóng lưng kia mà cười khổ, có lẽ tối nay mệt rồi đây. Tuấn Vũ cùng Hoàng Dương liếc mắt nhìn Như Kỳ một cái rồi cũng rời khỏi, chỉ còn lại Quang Khánh đứng đó, dúng ánh mắt phức tạp nhìn nó. Gì nữa đây? Anh chàng này không phải là.. như vậy cũng quá ngu ngốc đó có biết không hả? - Hai cậu vào lớp trước đi. Như Kỳ quay sang hai nhỏ còn đang xoắn xít bên cạnh nói nhỏ. Ngọc Linh cùng Nhã Thanh liếc nhau một cái rồi cũng rời khỏi. Như Kỳ ra khỏi căn tin, Quang Khánh cũng bước theo, đến dưới một hàng cây, không chờ cậu ta mở miệng Như Kỳ đã nói thẳng. - Tôi biết cậu nghĩ gì? Tôi làm vậy là có lý do của tôi. Nhưng.. Nói tới đây Như Kỳ bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt Quang Khánh, khiến cậu ta cảm thấy chột dạ. - Nhưng gì? Như Kỳ cũng không gấp gáp trả lời cậu ta, chậm rãi nở một nụ cười, Quang Khánh chỉ thấy lúc này trong mắt Như Kỳ phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, khiến người khác chỉ cảm thấy tin tưởng vô điều kiện. - Nhưng tôi muốn cậu tin một điều. Tôi chỉ muốn làm nữ chính trong cuộc đời của cậu ấy, còn với người khác.. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn làm nữ chính trong cuộc đời của cậu ấy. Quang Khánh nhẹ nhàng lặp lại câu nói kia, nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng đầy quật cường phía xa xa, có chút gì đó đang dâng trào, có lẽ cậu nên cảm thấy vui thay cho thằng bạn mình. Có lẽ, tên kia sẽ khó khăn trong việc chinh phục một cường nữ như vậy, nhưng một khi thành công thì thứ mà cậu ta nhận được có lẽ sẽ không có ai có thể tưởng tượng. Buổi tối. Như Kỳ nhẹ nhàng bấm chuông cửa, rất nhanh nghe được giọng nói của người giúp việc. - Ai vậy? - Là tôi. - Vâng, mợ chủ. Mời cô vào. Người giúp việc nhẹ nhàng khom lưng chào Như Kỳ, sự lễ phép thể hiện rõ trên mặt. Đôi khi Như Kỳ tự hỏi không biết nhà này đã bỏ ra bao nhiêu tiền để khiến bọn họ lễ phép như vậy. Phải biết rằng đây là đất nước xã hội chủ nghĩa, mà không phải là chế độ dân chủ hay cộng hòa. - Thiên Kỳ có nhà không? - Dạ có, cậu chủ đang trên phòng. Như Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt bất đắc dĩ. - Dì hai, không cần phải khách khí như vậy. - Dạ. Người phụ nữ bên cạnh lễ phép đáp lại. Một lý do khiến Như Kỳ muốn nhanh chóng dọn ra khỏi nhà này chính là đây. Nó thật sự cảm thấy nghẹt thở trước thái độ của đám người làm. Rõ ràng là đáp ứng nhưng nhìn kìa, kia gọi là không khách khí? Như Kỳ lắc đầu bước nhanh lên lầu, thôi đi trấn áp tên kia trước đã. Nếu không tối nay cả hai người khó mà ngủ được. Như Kỳ đứng trước của phòng Thiên Kỳ, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Bản thân nó cũng thấy bất đắc dĩ, từ khi nào mà nó trở nên lo được lo mất thế này không biết, cái này gọi là yêu sao? Lắc đầu cười khổ mới ý thức được bản thân mình gõ cửa thế nhưng không có người đáp lại. Lại gõ cửa lần nữa, lần này nó cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong. Như Kỳ nghe được âm thanh đồ vật ngã, nhưng mà.. tại sao vẫn không có ai ra mở cửa? Thiên Kỳ, cậu ta.. giận sao? Nhưng mà.. làm sao cậu ta biết được là nó mà giận dỗi không mở cửa chứ? Như Kỳ đưa tay nắm lấy tay cầm vặn nhẹ, tên kia ấy vậy mà không khóa cửa nha, âm thầm cười đắc ý trong bụng, rón ra rón rén bước vào. Như Kỳ có chết cũng không nghĩ ra được tên kia thế nhưng là cố ý bày thiên la địa võng, chỉ chờ nó vào mà thôi. Như Kỳ đảo mắt nhìn một lượt, căn phòng này với nó có thể nói là quen không thể quen hơn được. A.. Cậu ta đang ngồi quay lưng lại với nó mà nghe nhạc, có lẽ âm thanh trong tai phone quá lớn khiến cậu ta không nghe được tiếng gõ cửa? Như Kỳ rón rén bước lại gần tính làm một chuyện bất ngờ nhưng một giọng nói trần bổng vang lên cắt đứt âm mưu của nó. - Cậu tới làm gì? - Tôi không được tới sao? Rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt nhưng thành công làm Thiên Kỳ nghẹn. Cậu rất muốn nó tới đó chứ? Có thể dối lòng nói không được sao? Thế là cậu chàng làm mặt lạnh tiếp tục làm bạn với máy tính. - A.. thái độ này có nghĩa là cậu không muốn tôi tới? Vậy tôi về đây. Nói xong Như Kỳ bước ra cửa. Nhưng mà cái tên ôn thần kia.. sao hắn vẫn ngồi im một chỗ vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự không muốn nó tới? Hắn giận thật sao?
Chương 36 Bấm để xem Chương 36 Như Kỳ nhìn bóng lưng Thiên Kỳ hồi lâu, bỗng giật mình nhận ra rằng bóng lưng kia đã cao lớn đến vậy rồi. Cậu thanh niên ngây ngô nhìn nó cười rạng rỡ như tia nắng hè nay đã trưởng thành, không còn cái vẻ cà lơ phất phơ như năm nào, trên khuôn mặt đẹp tựa thiên thần năm nào đã bắt đầu xuất hiện những nét chững chạc nam tính mà ngày thường nó không để ý. Như Kỳ lặng lẽ thở dài, trên đời này có lẽ người nó cảm thấy biết ơn nhất chính là người trước mặt nó bây giờ. Hai năm qua, nếu không có chàng trai này không biết cuộc đời nó sẽ ra sao, cũng có lẽ.. có lẽ đã thành hồn ma dã quỷ vào ngày hôm ấy. Như Kỳ tiến lại gần thiên Kỳ, lặng lẽ vòng đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy tấm lưng to lớn của cậu, tựa đầu vào vai cậu, cảm nhận được độ ấm từ người mình yêu thương, đột nhiên nó cảm thấy giây phút này yên bình hơn bao giờ hết. - Thiên Kỳ, cậu có biết cậu là người quan trọng nhất của tôi trên đời này? Đừng giận tôi được không? Như Kỳ cảm nhận được tấm lưng kia cứng đờ trong thoáng chốc nhưng sau đó như để che dấu cảm xúc đang dâng trào của mình, chủ nhân tấm lưng kia bất ngờ vùng vẫy. - Không phải tối nay cậu bận hẹn hò sao? Tới đây làm gì? Như Kỳ thầm buồn cười, nhưng cũng không vạch trần Thiên Kỳ. - Cậu không nghe tôi nói không với anh ta sao? - Không phải cậu nói cậu bận sao? - Phải. Bận ở cùng cậu. Thiên Kỳ hung hăng liếc Như Kỳ một cái nhưng nó kịp thời bắt gặp tia vui mừng khó thấy lướt nhanh qua trong đôi mắt kia. - Vậy nên cậu đừng giận tôi nha. Như Kỳ khó khăn thực hiện động tác làm nũng của cô gái nhỏ mà Nhã Thanh đã chỉ điểm trước đó. Nói thật là Thiên Kỳ cảm thấy động tác này của cô gái trước mắt khó coi chết được nhưng cũng không nỡ tạt nước lạnh vào mặt người ta chỉ đành lặng lẽ quay mặt vào máy tính để che dấu biểu cảm phì cười của mình, nhưng như vậy lại hại Như Kỳ hiểu nhầm rằng tên kia vẫn tức giận không bỏ qua cho mình. - Cậu vẫn giận à? Im lặng.. Như Kỳ thở phì một cái, thầm chửi cái phương pháp làm nũng kia đúng là chẳng có hiệu quả gì lại khiến nó nổi gai ốc đầy người, tốt hơn vẫn là chính mình đi. - Này, tôi nhận thấy tôi chẳng làm gì có lỗi với cậu cả vậy nên.. - Cách xưng hô. Như Kỳ đang định thao thao bất tuyệt bày tỏ quan điểm của mình thì Thiên Kỳ lên tiếng bắt lỗi cắt ngang dòng cảm hứng đang theo xu hướng ngày một tuôn trào của ai kia. Như Kỳ sửng sốt mất vài giây, lại giả bộ kho khan hai tiếng, lần nữa lên tiếng. - À.. Thiên Kỳ.. - Có chuyện gì? Như kỳ trợn mắt nhìn bóng lưng ai kia. Tên này càng ngày càng.. láo. - À.. Em thấy rằng.. - Em không có lỗi? Như Kỳ nghẹn ngào, chẳng lẽ lại nói đúng? Mặc dù bản thân nó cảm thấy vô cùng đúng nha. Thiên Kỳ đưa chân đẩy chiếc ghế xoay, xoay người lại đối mặt với Như Kỳ, ánh mắt cậu trở nên ảm đạm, mệt mỏi không che dấu. - Em có lý do của mình. - Lý do? Lần đầu tiên trong cuộc đời Như Kỳ có cảm giác này, cảm giác bị khí thế của ai đó đè nén đến mức muốn ngộp thở, mà người này không ai khác chính là người luôn luôn chiều chuộng, che chở nó, khiến nó nghĩ rằng người này sẽ không bao giờ giận dữ với mình, khiến nó nghĩ rằng cậu ta sẽ mãi mãi tốt với mình mà hiện nay.. Thái độ hiện tại của Thiên Kỳ khiến Như Kỳ có cảm giác hoang man, sợ hãi, sợ một ngày nào đó cậu ấy sẽ không còn thương yêu chiều chuộng mình như trước. Như Kỳ đã quá quen thuộc với sự yêu chiều ấy, đến nỗi giờ đây nó cảm thấy sợ hãi. - Em.. - Em không tin tôi. Như Kỳ kinh ngạc nhìn Thiên Kỳ, nhưng lúc này đây, đối diện với nó là đôi mắt khép chặt của cậu. - Không phải.. Như Kỳ rung rẩy thanh minh. Thiên Kỳ mở mắt nhìn thẳng vào đôi môi run rẩy của Như Kỳ, ánh mắt xẹt qua chút đau đớn và không nỡ, nhưng lại nhanh chóng được thay thế bằng sự nghiêm nghị. - Vậy tại sao việc gì em cũng muốn làm một mình vậy? Như Kỳ lại kinh ngạc trước câu hỏi của Thiên Kỳ. Cậu nói đúng, từ trước đến nay, cho dù là chuyện gì nó đều âm thầm tự làm, nhưng không phải do nó không tin ai mà là.. Như Kỳ nhớ đến khoảng thời gian nó chỉ có một mình, cho dù có làm gì cũng chỉ một mình, có muốn ai giúp cũng không có, ý thức bản thân mình cô độc dường như đã thấm sâu vào trong xương, vậy nên thói quen tự lập đã in sâu vào máu tủy, làm nó quên mất giờ đây nó đã không còn một mình nữa. - Xin lỗi. Như Kỳ lặng lẽ buông lời xin lỗi. Không ai hiểu rằng hai tiếng xin lỗi này có bao nhiêu ý nghĩa. Là sự dằn vặt. Là nỗi cô đơn. Là đau đớn. * * * Mà quan trọng nhất, chính là sự ăn năn với người trước mặt. Như Kỳ chợt phát hiện ra rằng từ trước đến giờ nó chỉ biết bên cạnh mình có một người, một người luôn quan tâm yêu chiều nó, nó tham luyến tất cả từ người đó, nhưng bản thân nó lại chưa từng cho người này bước bước thế giới của mình. Như Kỳ phát hiện rằng bấy lâu nay mình đã bất công với Thiên Kỳ như thế nào. Khoảng cách một bước chân không đủ để chia cách hai người. Như Kỳ lao vào lòng Thiên Kỳ, hai tay ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào bật khóc. - Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Thiên Kỳ thở dài, suy cho cùng cậu cũng chỉ muốn làm cho Như Kỳ thấy rõ chứ cũng không thật sự muốn bắt bẻ nó điều gì, càng không muốn thấy nó khóc. Thiên Kỳ cuối đầu nhìn cô nàng đang làm tổ trong ngực mình, hai năm đã thay đổi nhiều thứ, cô nàng bướng bỉnh cứng đầu năm nào giờ này đang nằm trong lòng mình khóc nất như một em bé. Thật ra, thiên Kỳ cũng cảm thấy bản thân có chút thành tựu. - Có thật là đã nghĩ ra? Như Kỳ đang co rúc người trong lòng thiên Kỳ khẽ cựa quậy đầu hật gật vài cái tỏ vẻ đồng ý. - Vậy chuyện này em định thế nào? Nói đến vấn đề này, Thiên Kỳ vẫn còn cảm thấy ấm ức, người yêu như cậu cũng quá thất bại đi. Như Kỳ lui người khỏi "tổ" nhưng khi nó mới ngóc đầu, một cánh tay to hữu lực khẽ nhất bổng nó lên, Như Kỳ chỉ cảm giác một trận quay cuống kết thúc là nó đã "được" Thiên Kỳ thay đổi hướng ngồi, từ cắm đầu vào ngực cậu, đổi thành tựa lưng vào ngực cậu, Như Kỳ cảm thấy giờ phút này nó như đứa bé ngồi gọn trong lòng bố, trên ngực là cánh tay rắn chắt như thể sợ nó rớt xuống đất. - Nói đi. Như Kỳ ngơ ngác nhìn Thiên Kỳ, nói thật là nó vẫn chưa làm quen được với tư thế ngồi này. - Nói gì? Thiên Kỳ vừa điều chỉnh vị trí của Như Kỳ vừa nói. - Tiếp theo em định làm gì với người yêu mới của mình? Như Kỳ thề là trong câu nói vừa rồi của Thiên Kỳ, nó thấy được có trăm ngàn lưỡi dao thi nhau phóng ra từ đôi môi đỏ mọng kia cắm phập phập vào người nó. Âm thanh nghiến răng khiến Như Kỳ cảm thấy lạnh xương sống. Như Kỳ vội nở một nụ cười lấy lòng. - Đâm lao phải gả theo lao. - Cái gì? Thiên Kỳ nheo mắt nhìn người trong lòng. Khiến Như Kỳ phải thề lần hai rằng đôi mắt kia muốn bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nha. - Em thực sự muốn biết vì cái gì mà anh ta lại có thù hận với em. Như Kỳ yếu ớt trả lời. - Có nhiều cách để biết tội gì em phải làm vậy. Hay là em thật sự muốn.. - Không có. Em thề.. Như Kỳ giật mình đánh gãy câu nói của Thiên Kỳ, nó thề nó chưa từng có ý nghĩ nào với thái tử mặt sắt kia nha. - Anh không đồng ý cho em làm người yêu cậu ta. Thiên Kỳ một lời, nói chắt như đinh đóng cột. - Nhưng chỉ giả mà thôi. Cũng đâu có cách nào khác. - Giả cũng không được.. trừ khi.. - Trừ khi gì? Như kỳ đảo mắt nhìn Thiên Kỳ, nó thật sự hồi hộp trước thái độ lấp lửng của cậu. - Trừ khi em dọn về đây ở. Như Kỳ nhìn chằm chằm Thiên Kỳ, nó cố gắng tìm kiếm một tia khác thường nào đó từ khuôn mặt kia, nhưng mà.. ngoài sự nghiêm nghị cũng chỉ có tức giận mà một chút bất đắc dĩ. Chẳng lẽ cậu ấy.. không phải cố tình kiếm chuyện để mình về sao? - Có thể không về.. - Không. Thiên Kỳ nhìn thẳng vào mắt Như Kỳ, giọng cậu chắc nịch. - Không thương lượng. - Nhưng mà.. - Trên trường không được phép để người khác biết quan hệ của mình, ngoài mặt lại có quan hệ tình cảm với người khác. Nếu anh không quản lý chặt chẽ thời gian ở nhà của em. Anh thật sự không tin tưởng bản thân mình có thể chấp nhận điều đó thêm bao lâu nữa. - Thiên Kỳ.. Như Kỳ bắt đầu cảm thấy lung lay, đây là thứ được gọi là mặc cảm tội lỗi? - Được.. em sẽ chuyển về. - Buổi tối đi đâu đều phải báo cho anh biết, phải về nhà trước mười giờ.. Như Kỳ trợn mắt nhìn người nào đó bắt đầu liệt kê danh sách những điều không được làm và những điều cần phải thực hiện. Nó có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia, nó thực sự không biết cảm giác kia từ đâu. Lại cảm thấy hoang man rồi.
Chương 37. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 38. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 39 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**