Chương 20: Năm Tháng Khiến Người Già Đi
Lữ Hàn bần thần mất một lúc rồi mới hỏi lại:
- Vì sao cô lại chọn giấc mơ muốn mình được chết đi?
Cô gái vẫn khóc, rồi nói bằng một giọng ngắt quãng:
- Từ khi tôi bắt đầu có những giấc mộng đẹp thì cuộc sống thực tế của tôi chẳng ra gì cả. Từ bạn trai, bạn bè, gia đình, công việc, cuộc sống.. mọi thứ cứ như đều chống lại tôi vậy. Bất kể tôi làm việc gì, cũng đều là những thứ đen đủi. Anh không thể tưởng tượng được đâu, nó không phải là ngày một ngày hai, mà là cả một năm trời dài đằng đẵng chỉ toàn những thứ xui rủi đeo bám. Chỉ có đêm về khi nằm mộng, tôi mới có được chút cảm giác hạnh phúc. Tôi ước mình có thể nằm mộng mãi mãi, không cần tỉnh dậy nữa.
Cô gái lấy từ trong balô sau lưng ra một khúc gỗ ngắn, tiết diện tròn, rồi hỏi Lữ Hàn:
- Nếu anh là tôi, anh có muốn thức dậy không? Hay là muốn nằm mộng mãi mãi.
- Tôi.. - Lữ Hàn ngập ngừng, chưa nghĩ ra cách trả lời.
Cô gái dùng hai tay thao tác với khúc gỗ, kéo nó dài ra, vặn xoay các khớp nối khiến khúc gỗ ngắn ban đầu đã biến thành một thanh gỗ dài, một đầu to, một đầu thuôn nhỏ. Cô gái nói tiếp:
- Đây là cây kiếm gỗ dùng để tập luyện mà đại sư huynh đã tặng tôi. Anh ấy bảo nó được làm ra dành riêng cho tôi, có thể để gọn trong balô rất tiện, khi cần có thể kéo dài ra để sử dụng.
Cô gái xoay ngược cây kiếm gỗ, đặt đầu nhọn vào cổ mình, vận sức đâm mạnh lên.
Một lá bài bay tới, đánh văng đầu kiếm qua một bên. Đúng lúc này, cả người cô gái tỏa ra hắc khí, luồng hắc khí này nhìn thấy được bằng mắt thường, càng ngày càng tỏa ra dày đặc. Cô gái trở nên lơ mơ rồi gục xuống, Lữ Hàn lao tới đỡ lấy cô gái trong vòng tay mình.
Luồng hắc khí sau khi tỏa ra dày đặc trong không gian thì ngưng đọng lại dần thành một hình người. Lữ Hàn không mở được Thấu Thị để nhìn rõ chân tướng, nhưng anh có thể lờ mờ đoán ra quỷ hồn trước mặt mình là ai. Anh hỏi một câu thay cho lời chào:
- Ngươi là?
- Ta là đại sư huynh trong câu chuyện của cô ấy. – Quỷ hồn đáp lại với giọng lạnh lẽo.
Phải biết một điều rằng, ma quỷ tuy có sự khác biệt, đó là ma chỉ có thể tác động tới tinh thần của con người chứ không tác động được vào thực thể. Quỷ lại khác. Chúng có thể vừa tác động đến tinh thần vừa tác động bằng thực thể.
Nhưng cả ma và quỷ có một điểm chung, chúng đều không thể nói.
Quỷ hồn này có thể cất tiếng nói, chứng tỏ nó đạt tới một đẳng cấp rất cao, khác biệt hẳn so với quỷ thông thường.
Lữ Hàn bế cô gái đặt lên cái băng ca gần đó. Đoạn quay sang hỏi quỷ hồn:
- Ngươi là người đi chung trong các giấc mộng của cô ấy?
Quỷ hồn hỏi lại với giọng âm u lẫn trong âm phong:
- Chứ ngươi nghĩ là ai?
- Người có biết hậu quả của việc đó là gì không? - Lữ Hàn gằn giọng hỏi lại.
- Ta biết. – Quỷ hồn đáp ngắn gọn.
Lữ Hàn cân nhắc một chút rồi nói:
- Có thể kể ta nghe câu chuyện của ngươi không?
Quỷ hồn lướt đến băng ca mà cô gái đang nằm, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ đau thương, nhưng vẫn lặng im không nói gì.
Lữ Hàn hỏi thăm dò:
- Để ta đoán nhé. Ngươi mắc vào một vấn đề mà rất nhiều đàn ông gặp phải: Đã có gia đình, nhưng lại đem lòng nhớ thương cô gái khác. Tất cả những gì ngươi có thể làm là cố gắng đem những điều tốt đẹp đến cho cô ta: Tham gia bài biểu diễn "Uyên ương kiếm", chế tạo một thanh kiếm cho cô ta phòng thân, hát tặng cô ta một bài hát nói lên nỗi lòng của ngươi..
Quỷ hồn vẫn không nói gì.
Lữ Hàn bước đi vài bước vòng quanh quỷ hồn và cô gái, nói tiếp toàn bộ câu chuyện mà anh phỏng đoán:
- Càng ngày tình cảm của ngươi càng sâu đậm, lại không có cách nào tìm được lối thoát vì mối ràng buộc gia đình. Cho đến khi tình ý của ngươi trở nên quá lớn, trái tim của ngươi không chịu nổi sự đả kích mà quặn thắt đến độ mắc vào căn bệnh Trái tim tan vỡ, rồi ngươi tự vỡ tim mà chết. Sau khi chết, ngươi không quên được cô gái này mà bám theo cô ta, tạo ra những giấc mộng hằng đêm. Trong những giấc mộng đó, ngươi và cô ta tiêu dao khắp các khung cảnh thần tiên như nguyện ước của ngươi lúc còn sống. Đồng thời ngươi ở bên cạnh cô ta mọi lúc, bảo vệ cô ta khỏi những thứ nguy hiểm trong cuộc đời, hành động ngươi thổi quỷ khí vào ta là một ví dụ. Chỉ đáng tiếc..
Lữ Hàn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc là.. với quỷ lực quá mạnh của mình, ngươi đã khiến cô ta mất hết các mối nhân duyên của trần thế. Và khi đã không còn liên hệ gì với dương gian, cô ta chỉ có thể gặp chuyện xui rủi. Cô ta sống không khác một cái xác biết đi là mấy. Ngươi muốn tạo ra những giấc mộng đẹp cho hai người, nhưng lại hại chết cả một cuộc đời cô ấy.
Lữ Hàn thở ra một hơi rồi kết luận:
- Nếu thật lòng nhớ thương cô ấy, người phải tránh xa cô ấy ra.
Quỷ hồn quay đầu nhìn Lữ Hàn:
- Nếu ta không tránh thì sao?
- Thì ta buộc ngươi phải tránh. – Lữ Hàn đáp với giọng quả quyết.
Trong tay Lữ Hàn đã cầm thanh kiếm gỗ của cô gái từ khi nào. Kình lực bắt đầu truyền vào thanh kiếm. Cao thủ khi sử kiếm, ngoài lực tay điều khiển trực tiếp ra, còn phải có một phần nội lực truyền vào bản thân thanh kiếm, khiến nó có một kình lực nhất định. Kình lực này tùy thuộc vào trình độ của người ngự kiếm. Thế nên một người trình độ thấp ngự kiếm kim loại có thể làm nó gãy đôi khi chịu lực tác động mạnh từ các loại vũ khí khác. Ngược lại một cao thủ ngự kiếm có thể dùng kiếm gỗ đánh bại các loại vũ khí kim loại khác.
Quỷ hồn cũng lướt ra khỏi cô gái, đứng đối mặt với Lữ Hàn, trong tay hắn dần dần hình thành một thanh kiếm màu đen sắc bén, quỷ lực vần vụ quanh cây kiếm trong tay hắn. Quỷ khí cũng dần dần bốc lên xoay tròn chung quanh cơ thể quỷ hồn, chứng tỏ hắn cũng đang vận lực cho một trận đấu nghiêm túc.
Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, Lữ Hàn khích tướng:
- Tới đi.
Quỷ hồn đứng yên, hỏi lại Lữ Hàn:
- Sao không phải là ngươi tới đây?
Cao thủ quyết đấu trước tiên phải đấu khí.
Thần thái của ai bình tĩnh hơn, trầm lặng hơn sẽ chiếm lợi thế.
Ngược lại, bên nào thần thái vội vã hơn, mất bình tĩnh, lao vào trước, thường đã nắm một phần lớn là sẽ thua cuộc.
Cả hai vẫn đứng yên, một bên vận kình lực, một bên vận quỷ lực, không ai động thủ trước.
Bỗng có một giọng nói cất lên:
- Không ai đánh trước à? Có cần ta giúp làm món khai vị không?
Một quỷ hồn khác hiện ra bên cạnh quỷ hồn đại sư huynh. Người này mặc quần là áo lượt, hiện ra ở tư thế như một người đang ngồi trên ghế đẩu, với một cây Thất huyền cầm đặt trên hai chân.
Lữ Hàn cất tiếng hỏi:
- Người là ai?
- Ta là người hát khúc Tiêu Dao trong mộng. - Quỷ hồn ôm cầm đáp với giọng điềm đạm, rồi hắn nói tiếp: - Hôm nay đã có duyên gặp mặt, ta cho ngươi nghe thử một lần khúc Tiêu Dao đó nhé?
Không chờ Lữ Hàn trả lời, tiếng đàn đã cất lên. Đây là khúc dạo đầu của bài hát Tiêu Dao quen thuộc với các fan dòng phim kiếm hiệp. Vừa kết thúc khúc dạo đầu thì quỷ hồn này cất lên câu hát đầu tiên của bài Tiêu Dao, giọng hát của hắn hay không kém một ca sĩ chuyên nghiệp:
"Năm tháng khiến người già đi, lợi danh cũng lãng quên"
Ở chữ cuối cùng của câu hát, quỷ hồn này búng một ngón tay lên dây đàn, một tia kình lực bắn về phía Lữ Hàn. Lữ Hàn vẫn chưa mở lại được Thấu Thị, nhưng mọi thứ vẫn hiện rõ trước mắt. Chứng tỏ hai quỷ hồn này quang minh chính đại giao đấu, vì nếu muốn để cho mắt thường nhìn thấy được sự hiện thân của mình, quỷ hồn phải dùng một phần quỷ lực để làm điều đó.
Lữ Hàn khẽ dùng đầu kiếm gạt văng tia kình lực đó.
Quỷ hồn vẫn hát tiếp:
"Rượu đục một vò làm ta điên đảo
Sống chết trong cô quạnh, khao khát một vòng tay
Quản gì sớm hay muộn, yêu đi hưởng tiêu diêu"
Cuối mỗi câu hát lại có một tia kình lực bay đến, đều bị Lữ Hàn dùng mũi kiếm gạt văng. Quỷ hồn bắt đầu hát vào phần điệp khúc:
"Trời xanh cao thăm thẳm, núi xanh hai bên bờ
Đã trải biết bao mùi vị thế gian
Yêu hận liên miên tất cả một bút xóa bỏ
Chỉ muốn giữ chặt lấy tình yêu hiện tại"
Phần điệp khúc này không chờ tới cuối câu mới bắn ra kình lực, mà cứ mỗi vài chữ thì một tia kình lực đã được bắn ra. Uy lực của mỗi tia kình lực cũng mạnh hơn. Lữ Hàn đã không còn có thể dùng mũi kiếm thong dong gạt tia kình lực ra được nữa mà phải dùng kiếm chém văng các tia kình lực này.
Quỷ hồn hát tới nửa sau của phần điệp khúc:
"Nàng tốt đẹp như thế, ta một đời ước nguyện
Cùng nàng tiêu dao khắp chốn giang hồ
Chỉ cần tim còn đập, ta còn làm nàng vui cười
Sánh vai nhau đến khi đầu bạc"
Ở mỗi chữ của phần sau điệp khúc này lại có một tia kình lực bắn về phía Lữ Hàn, mười ngón tay của quỷ hồn như đang bay trên bảy sợi dây của cây cổ cầm, uy lực phát ra đạt tới mức cực đại.
Lữ Hàn vừa bước lui, vừa quay người, vừa múa kiếm quay tít quanh cơ thể để đối phó với thế tấn công cường bạo và mãnh liệt này. Từng đợt kình lực từ cây cổ cầm kéo tới liên miên bất tận. Như một cơn mưa đá ném vào người, như một đợt sao băng giáng xuống, như một trận cuồng phong cuồn cuộn kéo tới, ép Lữ Hàn vào thế chống trả ngạt thở.
Ở chữ cuối cùng của câu hát cuối cùng, cả mười ngón tay của quỷ hồn dụng cầm tập trung tất cả quỷ lực bắn ra một đợt sóng kình lực hình trăng khuyết xé rách không gian, cắt về phía Lữ Hàn.
Biết đây là đòn tấn công cuối cùng và cũng là đón tấn công mãnh liệt nhất của quỷ hồn dụng cầm, Lữ Hàn tập trung ý lực xoay tròn thanh kiếm gỗ trong lòng bàn tay, đoạn chụp lại chuôi kiếm ở tư thế cầm ngược, tung người lên cao, vận hết ý lực cắm kiếm xuống đất, triển ra chiêu thức "Thiên Kình Ngự", một tuyệt kỹ trong kiếm thuật truyền đời của gia tộc.
Ý lực của chiêu "Thiên Kình Ngự" này triệu hồi ra một thanh kiếm khổng lồ phóng từ trên cao xuống cắm ngập sâu vào mặt đất, đâm xuyên qua và chặn đứng hoàn toàn luồng sóng kình lực hình trăng khuyết đang lao tới. Uy lực của cú va chạm này đẩy Lữ Hàn văng đi một đoạn, nhưng không gây thương tổn gì.
Quỷ hồn dụng cầm nở một nụ cười nhẹ, nói một câu bâng quơ rồi biến mất:
- Đã xong món khai vị rồi.
Trận đánh khai vị kết thúc, quỷ hồn dụng cầm đã biến mất. Lúc này Lữ Hàn mới để ý trên khuôn mặt của quỷ hồn đại sư huynh đã chảy dài một giọt nước mắt từ lúc nào.
Quỷ hồn đại sư huynh như đang nhìn vào khoảng hư không nào đó, cất giọng nói chứa đầy nỗi sầu hận:
- Vì sao? Vì sao khi còn sống ta đã không thể ở bên nàng, đến khi chết đi ở bên cạnh nàng lại càng khiến nàng đau khổ hơn? Năm tháng khiến người già đi, một kiếp này cứ trôi qua cho đến tận khi nào. Ta đã từng sống vì điều gì? Vì gia đình? Vì danh lợi? Vì đam mê? Vì một mối tình mà kiếp này mãi mãi không có được? Liệu có một khoảnh khắc nào đó trong đời này, nàng đã từng nhớ đến ta hay không?
Quỷ hồn đại sư huynh nhìn về phía Lữ Hàn, cất tiếng hỏi:
- Người có biết thứ kiếm pháp ta sáng tạo ra tên gì hay không?
Lữ Hàn lắc đầu:
- Đương nhiên là không biết.
Quỷ hồn dường như đã lấy lại được sự điềm đạm, nói chậm rãi:
- Ta hoàn thành xong kiếm pháp này ngay trước khi chết mà chưa một lần sử dụng, đó là khi mà trái tim ta đau đớn đến cực hạn, khi mà tình cảm của ta dành cho nàng đã không còn chịu nổi giới hạn của nó. Ta gọi nó là..
Quỷ hồn chậm rãi buông ra từng chữ một:
"Tuyệt.. Tình.. Kiếm"
*Link Youtube bài Tiêu Dao cho ai cần:
* Có ai xem hết 20 chương truyện này của mình chưa nhỉ? (mà chẳng thấy comment nào cả nhỉ)
- Vì sao cô lại chọn giấc mơ muốn mình được chết đi?
Cô gái vẫn khóc, rồi nói bằng một giọng ngắt quãng:
- Từ khi tôi bắt đầu có những giấc mộng đẹp thì cuộc sống thực tế của tôi chẳng ra gì cả. Từ bạn trai, bạn bè, gia đình, công việc, cuộc sống.. mọi thứ cứ như đều chống lại tôi vậy. Bất kể tôi làm việc gì, cũng đều là những thứ đen đủi. Anh không thể tưởng tượng được đâu, nó không phải là ngày một ngày hai, mà là cả một năm trời dài đằng đẵng chỉ toàn những thứ xui rủi đeo bám. Chỉ có đêm về khi nằm mộng, tôi mới có được chút cảm giác hạnh phúc. Tôi ước mình có thể nằm mộng mãi mãi, không cần tỉnh dậy nữa.
Cô gái lấy từ trong balô sau lưng ra một khúc gỗ ngắn, tiết diện tròn, rồi hỏi Lữ Hàn:
- Nếu anh là tôi, anh có muốn thức dậy không? Hay là muốn nằm mộng mãi mãi.
- Tôi.. - Lữ Hàn ngập ngừng, chưa nghĩ ra cách trả lời.
Cô gái dùng hai tay thao tác với khúc gỗ, kéo nó dài ra, vặn xoay các khớp nối khiến khúc gỗ ngắn ban đầu đã biến thành một thanh gỗ dài, một đầu to, một đầu thuôn nhỏ. Cô gái nói tiếp:
- Đây là cây kiếm gỗ dùng để tập luyện mà đại sư huynh đã tặng tôi. Anh ấy bảo nó được làm ra dành riêng cho tôi, có thể để gọn trong balô rất tiện, khi cần có thể kéo dài ra để sử dụng.
Cô gái xoay ngược cây kiếm gỗ, đặt đầu nhọn vào cổ mình, vận sức đâm mạnh lên.
Một lá bài bay tới, đánh văng đầu kiếm qua một bên. Đúng lúc này, cả người cô gái tỏa ra hắc khí, luồng hắc khí này nhìn thấy được bằng mắt thường, càng ngày càng tỏa ra dày đặc. Cô gái trở nên lơ mơ rồi gục xuống, Lữ Hàn lao tới đỡ lấy cô gái trong vòng tay mình.
Luồng hắc khí sau khi tỏa ra dày đặc trong không gian thì ngưng đọng lại dần thành một hình người. Lữ Hàn không mở được Thấu Thị để nhìn rõ chân tướng, nhưng anh có thể lờ mờ đoán ra quỷ hồn trước mặt mình là ai. Anh hỏi một câu thay cho lời chào:
- Ngươi là?
- Ta là đại sư huynh trong câu chuyện của cô ấy. – Quỷ hồn đáp lại với giọng lạnh lẽo.
Phải biết một điều rằng, ma quỷ tuy có sự khác biệt, đó là ma chỉ có thể tác động tới tinh thần của con người chứ không tác động được vào thực thể. Quỷ lại khác. Chúng có thể vừa tác động đến tinh thần vừa tác động bằng thực thể.
Nhưng cả ma và quỷ có một điểm chung, chúng đều không thể nói.
Quỷ hồn này có thể cất tiếng nói, chứng tỏ nó đạt tới một đẳng cấp rất cao, khác biệt hẳn so với quỷ thông thường.
Lữ Hàn bế cô gái đặt lên cái băng ca gần đó. Đoạn quay sang hỏi quỷ hồn:
- Ngươi là người đi chung trong các giấc mộng của cô ấy?
Quỷ hồn hỏi lại với giọng âm u lẫn trong âm phong:
- Chứ ngươi nghĩ là ai?
- Người có biết hậu quả của việc đó là gì không? - Lữ Hàn gằn giọng hỏi lại.
- Ta biết. – Quỷ hồn đáp ngắn gọn.
Lữ Hàn cân nhắc một chút rồi nói:
- Có thể kể ta nghe câu chuyện của ngươi không?
Quỷ hồn lướt đến băng ca mà cô gái đang nằm, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ đau thương, nhưng vẫn lặng im không nói gì.
Lữ Hàn hỏi thăm dò:
- Để ta đoán nhé. Ngươi mắc vào một vấn đề mà rất nhiều đàn ông gặp phải: Đã có gia đình, nhưng lại đem lòng nhớ thương cô gái khác. Tất cả những gì ngươi có thể làm là cố gắng đem những điều tốt đẹp đến cho cô ta: Tham gia bài biểu diễn "Uyên ương kiếm", chế tạo một thanh kiếm cho cô ta phòng thân, hát tặng cô ta một bài hát nói lên nỗi lòng của ngươi..
Quỷ hồn vẫn không nói gì.
Lữ Hàn bước đi vài bước vòng quanh quỷ hồn và cô gái, nói tiếp toàn bộ câu chuyện mà anh phỏng đoán:
- Càng ngày tình cảm của ngươi càng sâu đậm, lại không có cách nào tìm được lối thoát vì mối ràng buộc gia đình. Cho đến khi tình ý của ngươi trở nên quá lớn, trái tim của ngươi không chịu nổi sự đả kích mà quặn thắt đến độ mắc vào căn bệnh Trái tim tan vỡ, rồi ngươi tự vỡ tim mà chết. Sau khi chết, ngươi không quên được cô gái này mà bám theo cô ta, tạo ra những giấc mộng hằng đêm. Trong những giấc mộng đó, ngươi và cô ta tiêu dao khắp các khung cảnh thần tiên như nguyện ước của ngươi lúc còn sống. Đồng thời ngươi ở bên cạnh cô ta mọi lúc, bảo vệ cô ta khỏi những thứ nguy hiểm trong cuộc đời, hành động ngươi thổi quỷ khí vào ta là một ví dụ. Chỉ đáng tiếc..
Lữ Hàn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc là.. với quỷ lực quá mạnh của mình, ngươi đã khiến cô ta mất hết các mối nhân duyên của trần thế. Và khi đã không còn liên hệ gì với dương gian, cô ta chỉ có thể gặp chuyện xui rủi. Cô ta sống không khác một cái xác biết đi là mấy. Ngươi muốn tạo ra những giấc mộng đẹp cho hai người, nhưng lại hại chết cả một cuộc đời cô ấy.
Lữ Hàn thở ra một hơi rồi kết luận:
- Nếu thật lòng nhớ thương cô ấy, người phải tránh xa cô ấy ra.
Quỷ hồn quay đầu nhìn Lữ Hàn:
- Nếu ta không tránh thì sao?
- Thì ta buộc ngươi phải tránh. – Lữ Hàn đáp với giọng quả quyết.
Trong tay Lữ Hàn đã cầm thanh kiếm gỗ của cô gái từ khi nào. Kình lực bắt đầu truyền vào thanh kiếm. Cao thủ khi sử kiếm, ngoài lực tay điều khiển trực tiếp ra, còn phải có một phần nội lực truyền vào bản thân thanh kiếm, khiến nó có một kình lực nhất định. Kình lực này tùy thuộc vào trình độ của người ngự kiếm. Thế nên một người trình độ thấp ngự kiếm kim loại có thể làm nó gãy đôi khi chịu lực tác động mạnh từ các loại vũ khí khác. Ngược lại một cao thủ ngự kiếm có thể dùng kiếm gỗ đánh bại các loại vũ khí kim loại khác.
Quỷ hồn cũng lướt ra khỏi cô gái, đứng đối mặt với Lữ Hàn, trong tay hắn dần dần hình thành một thanh kiếm màu đen sắc bén, quỷ lực vần vụ quanh cây kiếm trong tay hắn. Quỷ khí cũng dần dần bốc lên xoay tròn chung quanh cơ thể quỷ hồn, chứng tỏ hắn cũng đang vận lực cho một trận đấu nghiêm túc.
Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, Lữ Hàn khích tướng:
- Tới đi.
Quỷ hồn đứng yên, hỏi lại Lữ Hàn:
- Sao không phải là ngươi tới đây?
Cao thủ quyết đấu trước tiên phải đấu khí.
Thần thái của ai bình tĩnh hơn, trầm lặng hơn sẽ chiếm lợi thế.
Ngược lại, bên nào thần thái vội vã hơn, mất bình tĩnh, lao vào trước, thường đã nắm một phần lớn là sẽ thua cuộc.
Cả hai vẫn đứng yên, một bên vận kình lực, một bên vận quỷ lực, không ai động thủ trước.
Bỗng có một giọng nói cất lên:
- Không ai đánh trước à? Có cần ta giúp làm món khai vị không?
Một quỷ hồn khác hiện ra bên cạnh quỷ hồn đại sư huynh. Người này mặc quần là áo lượt, hiện ra ở tư thế như một người đang ngồi trên ghế đẩu, với một cây Thất huyền cầm đặt trên hai chân.
Lữ Hàn cất tiếng hỏi:
- Người là ai?
- Ta là người hát khúc Tiêu Dao trong mộng. - Quỷ hồn ôm cầm đáp với giọng điềm đạm, rồi hắn nói tiếp: - Hôm nay đã có duyên gặp mặt, ta cho ngươi nghe thử một lần khúc Tiêu Dao đó nhé?
Không chờ Lữ Hàn trả lời, tiếng đàn đã cất lên. Đây là khúc dạo đầu của bài hát Tiêu Dao quen thuộc với các fan dòng phim kiếm hiệp. Vừa kết thúc khúc dạo đầu thì quỷ hồn này cất lên câu hát đầu tiên của bài Tiêu Dao, giọng hát của hắn hay không kém một ca sĩ chuyên nghiệp:
"Năm tháng khiến người già đi, lợi danh cũng lãng quên"
Ở chữ cuối cùng của câu hát, quỷ hồn này búng một ngón tay lên dây đàn, một tia kình lực bắn về phía Lữ Hàn. Lữ Hàn vẫn chưa mở lại được Thấu Thị, nhưng mọi thứ vẫn hiện rõ trước mắt. Chứng tỏ hai quỷ hồn này quang minh chính đại giao đấu, vì nếu muốn để cho mắt thường nhìn thấy được sự hiện thân của mình, quỷ hồn phải dùng một phần quỷ lực để làm điều đó.
Lữ Hàn khẽ dùng đầu kiếm gạt văng tia kình lực đó.
Quỷ hồn vẫn hát tiếp:
"Rượu đục một vò làm ta điên đảo
Sống chết trong cô quạnh, khao khát một vòng tay
Quản gì sớm hay muộn, yêu đi hưởng tiêu diêu"
Cuối mỗi câu hát lại có một tia kình lực bay đến, đều bị Lữ Hàn dùng mũi kiếm gạt văng. Quỷ hồn bắt đầu hát vào phần điệp khúc:
"Trời xanh cao thăm thẳm, núi xanh hai bên bờ
Đã trải biết bao mùi vị thế gian
Yêu hận liên miên tất cả một bút xóa bỏ
Chỉ muốn giữ chặt lấy tình yêu hiện tại"
Phần điệp khúc này không chờ tới cuối câu mới bắn ra kình lực, mà cứ mỗi vài chữ thì một tia kình lực đã được bắn ra. Uy lực của mỗi tia kình lực cũng mạnh hơn. Lữ Hàn đã không còn có thể dùng mũi kiếm thong dong gạt tia kình lực ra được nữa mà phải dùng kiếm chém văng các tia kình lực này.
Quỷ hồn hát tới nửa sau của phần điệp khúc:
"Nàng tốt đẹp như thế, ta một đời ước nguyện
Cùng nàng tiêu dao khắp chốn giang hồ
Chỉ cần tim còn đập, ta còn làm nàng vui cười
Sánh vai nhau đến khi đầu bạc"
Ở mỗi chữ của phần sau điệp khúc này lại có một tia kình lực bắn về phía Lữ Hàn, mười ngón tay của quỷ hồn như đang bay trên bảy sợi dây của cây cổ cầm, uy lực phát ra đạt tới mức cực đại.
Lữ Hàn vừa bước lui, vừa quay người, vừa múa kiếm quay tít quanh cơ thể để đối phó với thế tấn công cường bạo và mãnh liệt này. Từng đợt kình lực từ cây cổ cầm kéo tới liên miên bất tận. Như một cơn mưa đá ném vào người, như một đợt sao băng giáng xuống, như một trận cuồng phong cuồn cuộn kéo tới, ép Lữ Hàn vào thế chống trả ngạt thở.
Ở chữ cuối cùng của câu hát cuối cùng, cả mười ngón tay của quỷ hồn dụng cầm tập trung tất cả quỷ lực bắn ra một đợt sóng kình lực hình trăng khuyết xé rách không gian, cắt về phía Lữ Hàn.
Biết đây là đòn tấn công cuối cùng và cũng là đón tấn công mãnh liệt nhất của quỷ hồn dụng cầm, Lữ Hàn tập trung ý lực xoay tròn thanh kiếm gỗ trong lòng bàn tay, đoạn chụp lại chuôi kiếm ở tư thế cầm ngược, tung người lên cao, vận hết ý lực cắm kiếm xuống đất, triển ra chiêu thức "Thiên Kình Ngự", một tuyệt kỹ trong kiếm thuật truyền đời của gia tộc.
Ý lực của chiêu "Thiên Kình Ngự" này triệu hồi ra một thanh kiếm khổng lồ phóng từ trên cao xuống cắm ngập sâu vào mặt đất, đâm xuyên qua và chặn đứng hoàn toàn luồng sóng kình lực hình trăng khuyết đang lao tới. Uy lực của cú va chạm này đẩy Lữ Hàn văng đi một đoạn, nhưng không gây thương tổn gì.
Quỷ hồn dụng cầm nở một nụ cười nhẹ, nói một câu bâng quơ rồi biến mất:
- Đã xong món khai vị rồi.
Trận đánh khai vị kết thúc, quỷ hồn dụng cầm đã biến mất. Lúc này Lữ Hàn mới để ý trên khuôn mặt của quỷ hồn đại sư huynh đã chảy dài một giọt nước mắt từ lúc nào.
Quỷ hồn đại sư huynh như đang nhìn vào khoảng hư không nào đó, cất giọng nói chứa đầy nỗi sầu hận:
- Vì sao? Vì sao khi còn sống ta đã không thể ở bên nàng, đến khi chết đi ở bên cạnh nàng lại càng khiến nàng đau khổ hơn? Năm tháng khiến người già đi, một kiếp này cứ trôi qua cho đến tận khi nào. Ta đã từng sống vì điều gì? Vì gia đình? Vì danh lợi? Vì đam mê? Vì một mối tình mà kiếp này mãi mãi không có được? Liệu có một khoảnh khắc nào đó trong đời này, nàng đã từng nhớ đến ta hay không?
Quỷ hồn đại sư huynh nhìn về phía Lữ Hàn, cất tiếng hỏi:
- Người có biết thứ kiếm pháp ta sáng tạo ra tên gì hay không?
Lữ Hàn lắc đầu:
- Đương nhiên là không biết.
Quỷ hồn dường như đã lấy lại được sự điềm đạm, nói chậm rãi:
- Ta hoàn thành xong kiếm pháp này ngay trước khi chết mà chưa một lần sử dụng, đó là khi mà trái tim ta đau đớn đến cực hạn, khi mà tình cảm của ta dành cho nàng đã không còn chịu nổi giới hạn của nó. Ta gọi nó là..
Quỷ hồn chậm rãi buông ra từng chữ một:
"Tuyệt.. Tình.. Kiếm"
*Link Youtube bài Tiêu Dao cho ai cần:
* Có ai xem hết 20 chương truyện này của mình chưa nhỉ? (mà chẳng thấy comment nào cả nhỉ)
Last edited by a moderator: