Xuyên Không A mầm nở hoa - hỷ lạc cả đời

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hỷ lạc cả đời, 23 Tháng mười 2019.

  1. Hỷ lạc cả đời

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Ký ức.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý do Đông Quốc chưa tấn công mà chỉ tập kết quân ở biên giới là nhờ tam hoàng tử Đông Quốc. Không biết anh ta bị bệnh gì mà từ khi đi đột nhập phủ tướng quân về thì bị hôn mê hơn tháng nay không chịu tỉnh. Bao nhiêu thái y được phái đến chữa trị nhưng không tìm ra bệnh. Họ đều nói tam hoàng tử đang ngủ.

    Đây đúng là bệnh lạ chưa từng xảy ra. Tin tức này đã được phong tỏa hoàn toàn chỉ có vài tướng cấp cao và ngự y do triều đình phái tới biết chuyện.

    (Nguyên nhân sâu xa là thế này, để Mị nói cho mà nghe)

    Hôm đó khi tam hoàng tử_ Diệp Nhất Huy đến phủ tướng quân với ý định do thám vì nghe tin Lục Đình đã giải hết độc. Anh ta muốn biết vị thần thánh phương nào có thể giải được Vãn Tâm Tán. Khi đến nơi anh thấy một thiếu niên tóc đỏ bị con chó rượt chạy vòng vòng phủ tướng quân. Diệp Nhất Huy cảm thấy buồn cười rồi trở về không tiếp tục tìm hiểu gì nữa. Anh ta chợt có thiện cảm với thiếu niên tóc đỏ ấy, sau đó quay về là anh ngủ tới bây giờ.

    Nói Diệp Nhất Huy ngủ cũng đúng. Anh chìm trong một giấc mơ dài. Trong mơ anh nhìn thấy kiếp trước của mình là Hỏa Thần. Trong một lần hạ phàm anh nhặt được một con hỏa hồ tinh đang bị thương mang về thiên giới. Con hỏa hồ tinh này có bộ lông đỏ rất đẹp, Hỏa Thần giử nó lại làm sủng vật. Sau vài ngày chữa trị thì nó bình phục rồi biến thành một cô gái hết sức sinh đẹp. Con hỏa hồ này tu luyện đã được sáu trăm năm nên đã có hình dạng con người. Dù vậy bản thân nó vẫn là một đứa trẻ ngây thơ.

    Hỏa Thần gọi nó là Tiểu Mầm. Hai người sống chung được trăm năm thì Tiểu Mầm mới cư xử được giống con người và bắt đầu có tình cảm như con người. Nó đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp.

    Ở đây đã trăm năm mà Tiểu Mầm không biết bên ngoài như thế nào. Cô chỉ lủi thủi ở Hỏa Điện và chưa bao giờ gặp người ngoài. Cô chỉ biết Tiểu Đào Tử và Hỏa Thần thôi. Tiểu Đào tử là một thiếu niên vui vẻ hoạt bát là đệ tử của Hỏa Thần. Hai người bầu bạn với nhau cả trăm năm nay, Hỏa Thần lúc nào cũng lạnh lùng rất ít khi chịu nói chuyện. Mang tiếng là sủng vật của Hỏa Thần nhưng giống cung nữ nhiều hơn, thường là bưng trà rót nước, xếp dọn giường ngủ, hầu cơm..

    Ngày qua ngày tình cảm của Hỏa Thần dành cho Tiểu Mầm không còn như xưa nữa. Việc Tiểu Mầm lúc nào cũng ở bên cạnh là điều đương nhiên và không thể thay đổi. Hỏa Thần thấy cứ sống như thế này rất tốt. Ban ngày thì cô ở bên cạnh anh tối đến lại ngủ trong vòng tay anh với hình dạng hỏa hồ tinh. Nhưng đời không như là mơ.

    Một hôm Hỏa Thần đi làm nhiệm vụ thì Tiểu Mầm lén trốn khỏi Hỏa Điện. Cô muốn biết thiên giới trông như thế nào. Tiểu Mầm đi dạo khắp nơi nhìn ngắm cảnh đẹp hoa cỏ rất thích thú.

    Tiểu Mầm thấy một rừng đầy hoa đào trắng xinh đẹp. Cô đi vào rừng đào rồi gặp một hồ nước rộng lớn. Nước hồ trong vắt có thể thấy cá đang bơi lội. Tiểu Mầm hứng trí bèn dùng phép biến ra một cần câu trúc. Trên lưỡi câu có buộc một quả nho. Cô vừa câu vừa nói.

    "Đừng chen lấn! Rồi sẽ tới lượt các em thôi. Các em sẽ được vinh hạnh về ở chung nhà với chị. Nhà chị có chủ nhân, có Tiểu Đào Tử, bọn họ rất tốt. Các em sẽ thấy vui khi về nhà sống chung với chúng ta. Haha."

    Vì thấy bọn cá này đẹp quá nên Tiểu Mầm có ý định mang chúng về nhà nuôi.

    Đột nhiên trong hồ có một người ngoi lên khỏi mặt nước làm nước văng tung tóe. Tiểu Mầm hoảng hốt quăng luôn cần câu.

    Người kia không mặc quần áo cả thân chìm trong nước chỉ có bờ vai và cái đầu ló ra khỏi mặt nước.

    "Ai cho phép ngươi vào địa bàn của ta trộm cá? Ngươi là ai?"

    Thật ra anh ta đã phát hiện Tiểu Mầm khi cô vừa vào rừng đào nhưng do anh đang tu luyện nên cũng lười quản. Anh nghĩ là cung nữ mang trà đến cho mình. Anh có thói quen sau khi tu luyện sẽ uống trà. Lúc anh ở dưới nước đã nghe cô gái này nói chuyện với mấy con cá. Anh cảm thấy buồn cười nên ngoi lên xem thử người có thể nói ra những lời ngây thơ này là ai.

    Trước mặt là hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc đỏ rượu và đôi mắt ngập nước vì hoảng sợ. Quả thật là Tiểu Mầm đang hoảng sợ. Đừng nghĩ cô là hồ ly trăm tuổi mà lầm thật ra tâm hồn cô rất non nớt và hiền lành chắc chỉ bằng đứa trẻ 10 tuổi. Trước đây cô một mình sống trong hang động ăn trái cây dại mà tu luyện thành người nên đối với thế giới là một tờ giấy trắng. (Chắc ăn nhầm trái có tiên khí)

    Cô đột nhiên bật khóc. Tiểu Mầm không biết khóc là gì nhưng do quá sợ hãi nên phản ứng tự nhiên là hét "hu hu" và chảy nước mắt.

    Người kia thấy cô khóc thì lúng túng không biết làm gì đành bay lên bờ. Vừa khỏi mặt nước là anh đã có quần áo chỉnh tề trên người. (Thần tiên mà lị)

    Anh đến gần dỗ. "Đừng khóc nữa ta không làm gì ngươi đâu. Ta chỉ đùa thôi. Ngoan nín đi."

    Tiểu Mầm nghe vậy thì nín không khóc nữa nhưng nước mắt cứ rưng rưng trực chờ rơi xuống. Cô ngước lên nhìn thấy một người đàn ông rất anh tuấn và có nét giống chủ nhân. Nhưng người này trông có vẻ dịu dàng hơn, hiền lành hơn chủ nhân. Cô hỏi: "Ngươi là ai? Ta không trộm, ta tưởng chúng bị bỏ hoang nên mang về nuôi."

    Giọng nói trong veo cùng với gương mặt ngây thơ như trẻ con làm ai cũng muốn yêu thương. Người kia thấy trong lòng mềm nhũn. "Ta là Thủy Thần. Còn ngươi?"

    "Ta là Tiểu Mầm, sủng vật của Hỏa Thần." Cô giới thiệu mình với sự tự hào về chủ nhân.

    "Thì ra ngươi là hỏa hồ tinh đại ca mang về. Sao trước giờ không thấy ngươi?"

    "Ta không được phép đi khỏi Hỏa Điện. Ta lén chủ nhân trốn ra đây. Ngươi đừng nói với chủ nhân nhé!" Tiểu Mầm khẩn cầu, nếu chủ nhân biết được chắc sẽ phạt nặng lắm. Cô đã thấy chủ nhân phạt Tiểu Đào Tử rồi nghĩ tới thôi mà cô đã thấy sợ.

    "Được vậy ngươi về đi. Đại ca làm nhiệm vụ cũng sắp về rồi." Anh biết tính khí của đại ca nếu biết cô lén trốn ra ngoài sẽ phạt nặng nên tốt bụng nhắc nhở.

    Hết chương 10.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  2. Hỷ lạc cả đời

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Duyên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Mầm đi về chưa được bao lâu thì hai người lại gặp nhau, vấn đề nằm ở việc cô bị lạc đường. Tiểu mầm cứ lòng vòng quanh rừng đào rồi may mắn gặp Thủy Thần. Anh ta sau khi tu luyện xong và đang trên đường về điện của mình.

    "Sao không về, ngươi ở đây làm gì?" thủy Thần ngạc nhiên hỏi.

    "Ta không biết đường về." Tiểu mầm trả lời với vẻ bất đắc dĩ.

    "Vậy ngươi đi theo ta. Ta dẫn ngươi về." Không biết là nói cô ấy can đảm hay là nói cô ấy ngu ngốc nữa. Không biết đường đi mà dám lén trốn đi chơi. Thật cạn lời với cô nương này luôn.

    Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Thủy Thần sống cũng có vài nghìn năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp một tiểu tiên ngốc nghếch đáng yêu như vậy. Cô ta lương thiện lại ngây thơ không hiểu sự đời. Loại người này trên thế gian tuyệt chủng rồi.

    (Trên người Tiểu Mầm tỏa ra tiên khí không phải yêu khí nên gọi là tiểu tiên không phải tiểu yêu)

    Trên đường cô đi thấy gì cũng hỏi, thấy động vật đáng yêu lại muốn mang về nuôi. Nếu Thủy Thần không ngăn cản chắc đã bị các tiên khác làm thịt cô rồi vì dám động tới thú cưng của bọn họ.

    Tuy vậy nhưng Thủy Thần đã có một ngày vui vẻ sảng khoái.

    Vừa đến Hỏa Điện đã thấy Hỏa Thần hầm hầm đứng trước cửa. Xung quanh Hỏa Thần tản ra một vầng hào quang đỏ chứng tỏ anh ta đang rất tức giận.

    Chỉ có bản thân Hỏa Thần mới biết khi về nhà không thấy Tiểu Mầm đâu anh đã lo sợ tới mức nào. Anh sợ nếu như không có Tiểu Mầm bên cạnh thì anh sẽ phát điên mất vì sự hiện hữu của cô đã là một yếu tố không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

    Hỏa Thần đã gần như lật ngược Hỏa Điện lên chỉ còn thiếu đào đất mà tìm thôi. Đang định ra ngoài tìm thì thấy hai người vui vẻ nói cười đi đến, đúng là thêm dầu vào lửa.

    Thấy Hỏa Thần tức giận như vậy Thủy Thần mở lời. "Đại ca, Tiểu Mầm đi lạc nên ta đưa về. Trẻ con ham chơi thôi huynh đừng phạt nặng, trách mắng vài câu là được rồi. Đệ về Đây."

    "Cảm ơn đệ nhưng chuyện nhà ta, ta biết tự xử lý không cần đệ dạy ta phải làm thế nào. Không tiễn." Nói xong Hỏa Thần lôi Tiểu Mầm vào trong rồi phất tay đóng cửa điện lại, bỏ mình Thủy Thần đứng ngẫn ngơ trong gió.

    Thủy Thần lắc đầu thở dài. "Haiz.. Tự cầu nhiều phúc đi bé con."

    Hỏa thần một đường lôi kéo Tiểu Mầm về phòng mình rồi đóng cửa lại. Sau đó quăng mạnh tay làm Tiểu Mầm té xuống đất. Hỏa Thần đến bên bàn ngồi xuống nhìn Tiểu Mầm lớn tiếng hỏi. "Hôm nay ngươi đã đi đâu? Tại sao không có sự cho phép của ta mà dám trốn đi khỏi Hỏa Điện?"

    Tiểu Mầm cảm thấy sợ hãi. Trước giờ tuy Hỏa Thần lạnh lùng khó tính nhưng chưa bao giờ Đối xử thô lỗ như vậy với cô. Bây giờ tự nhiên thấy được sự hung dữ này của chủ nhân làm cho cô nhất thời chưa thể chấp nhân nỗi và thế là khóc thôi.

    Lần này Tiểu Mầm khóc dữ dội hơn lần trước gặp Thủy Thần. Cô như chìm vào thế giới của mình. Cô không còn biết xung quanh xảy ra chuyện gì chỉ lo khóc. Hỏa Thần lần đầu tiên thấy Tiểu Mầm khóc như vậy lại rất lo lắng.

    "Ngươi bị làm sao thế? Có bị đau ở đâu không?" Không có câu trả lời chỉ có tiếng khóc tê tâm liệt phế.

    Hỏa Thần vội đến ôm Tiểu Mầm vào lòng. "Ngươi nói gì đi, đừng làm ta sợ. Ta không truy cứu nữa ngươi đừng khóc."

    Tiểu Mầm cứ khóc mãi sau đó ngất đi rồi hiện nguyên hình thành hỏa hồ ly.

    Hỏa thần rất lo lắng bế cô lên giường rồi truyền chân khí cho Tiểu Mầm. Dùng rất nhiều tiên đan nhưng cô vẫn không chịu tỉnh mặc dù đã trở lại hình người.

    Cô cứ nằm đó, cơ thể dần dần biến đổi. Vẫn gương mặt đó, hình dáng đó nhưng lại thay đổi ngày một đẹp hơn, quyến rũ, nữ tính hơn. Tâm trí cô bắt đầu bước qua giai đoạn mới. Từ một đứa trẻ đã chuyển hóa thành người lớn. Mọi chuyện xảy ra xung quanh cô đều cảm nhận được nhưng không có cách gì tỉnh lại.

    Ngày ngày Hỏa Thần vẫn luôn túc trực chăm sóc trừ những lúc đi làm nhiệm vụ. Nhưng anh không biết những lúc anh đi vắng thì Thủy Thần thường xuyên thay anh chăm sóc cho Tiểu Mầm.

    Nói đến Thủy Thần thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mới gặp Tiểu Mầm một lần đã cảm thấy yêu thích. Vậy là canh lúc Hỏa Thần đi vắng là anh lại lẽn vào Hỏa Điện thăm Tiểu Mầm.

    Mười năm sau Tiểu Mầm tỉnh. Người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là Thủy Thần.

    Trong mười năm hôn mê tuy Hỏa Thần có chăm sóc cô nhưng anh là một hủ nút cậy hoài không ra một chữ. Còn Thủy Thần thì ngược lại. Anh thường xuyên trò chuyện kể hết nỗi lòng của mình với cô. Mưa dầm thấm đất, mười năm cũng đủ làm một người con gái chưa hiểu sự đời như cô phải cảm động.

    Từ đó hai người thường xuyên gặp nhau trao đổi tình cảm. Tính tình cả hai rất hợp nhau đều là người lạc quan, dịu dàng và hòa nhã. Không giống ai kia lúc nào cũng lạnh lùng khó tính.

    Thời gian trôi nhanh mười năm chỉ là cái chớp mắt. Việc Thủy Thần và Tiểu Mầm yêu nhau cuối cùng cũng bị Hỏa Thần phát hiện.

    Hỏa Thần nhốt Tiểu Mầm lại không cho đi khỏi phòng. Từ khi Tiểu Mầm tỉnh lại đã không cho Hỏa Thần ôm ngủ nữa lẽ ra anh nên phát hiện từ lúc đó. Thái độ cô đối với anh xa cách hơn, tuy vẫn rất nghe lời nhưng có gì đó không giống trước. Anh đã làm sai gì sao? Tại sao muốn cùng cô trãi qua ngày tháng bình yên lại khó như vậy?

    Anh không có ham muốn gì cả nên luôn duy trì tình cảm chủ tớ với Tiểu Mầm. Hỏa Thần không biết mình đã yêu Tiểu Mầm từ lâu. Nhưng khi thấy nguy cơ bị mất đi thứ yêu thích thì anh mới biết mình sai lầm rồi. Lẽ ra anh nên nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Anh nên cưới cô về làm nương tử trước khi Thủy Thần và cô quen biết thì bây giờ sẽ không xảy chuyện này.

    Không, Tiểu Mầm là của mình. Anh phải cưới cô không thể để Thủy Thần cướp đi được.

    Nghĩ là làm, Hỏa Thần vội chạy đến gặp Điện Quang Thánh Mẫu xin cưới Tiểu Mầm.

    "Không được! Nó chỉ là một con hỏa hồ tinh sao có thể làm vợ một người cao quý như con được. Ta không đồng ý." Điện Quang Thánh Mẫu sau khi nghe xong tức giận đập bàn phản đối. Trước giờ thằng con này luôn từ chối hôn sự do mình sắp đặt không ngờ bây giờ lại đòi cưới một đứa không ra gì, thật là muốn tức chết bà già này mà.

    Sau khi hết lời thuyết phục không thành công thì Hỏa Thần cũng đành quay về nghĩ cách.

    Tiễn Hỏa Thần hôm trước thì hôm sau Thủy Thần đến. Anh ta cũng cầu xin được cưới Tiểu Mầm. Lần này sự tức giận của Điện Quang Thánh Mẫu lại càng khủng khiếp hơn.

    "Hai huynh đệ các con bị con hồ ly đó mê hoặc rồi nên thần trí có vấn đề đúng không? Ta không ngờ các con là những vị thần lừng lẫy thiên giới mà cũng có lúc u mê như vậy. Con về đi ta mệt rồi."

    Sau khi tiễn thằng con thứ ra về thì bà càng nghĩ càng thêm tức giận. Tất cả đều do con hồ ly đó gây ra. Ta nhất định phải diệt trừ nó thì may ra huynh đệ nó mới thông suốt được.

    Lời tác giả: Tình tiết các chương này cũng như tính cách nhân vật mình không miêu tả sâu. Cốt truyện cũng được đẩy nhanh. Vì truyện chủ yếu không nằm trong phần kiếp trước của các nhân vật nên các bạn đọc đừng thắc mắc nhé. Phần kiếp trước chỉ làm sáng tỏ mối lương duyên của các nhân vật thôi. Qua chương sau sẽ trở lại mạch truyện chính.

    Hết chương 11.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  3. Hỷ lạc cả đời

    Bài viết:
    0
    Chương 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Mầm khi bị nhốt vẫn rất yên lặng. Cô không la hét, không đập phá, cũng không tuyệt thực. Cô đang chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của trái tim mình và của chủ nhân. Từ khi tỉnh lại cô đã thông suốt rất nhiều chuyện. Sống bên cạnh chủ nhân bao nhiêu năm nay đương nhiên cô cũng nhận ra mình có tình cảm với anh. Nhưng Hỏa Thần lúc nào cũng lạnh lùng không tỏ thái độ gì làm cô lùi bước. Đứng trước tình cảm chân thành của Thủy Thần cô vô cùng cảm động nên đồng ý tìm hiểu. Tiểu Mầm muốn cho bản thân một cơ hội mới. Bây giờ mọi thứ đều đảo lộn, Tiểu Mầm không biết phải làm gì nữa. Bình tâm suy nghĩ, sắp xếp lại cảm xúc là việc mà cô đang làm.

    (Có cảm thấy Tiểu Mầm tham lam không? Nếu đã chấp nhận qua lại với Thủy Thần rồi sao còn vấn vương Hỏa Thần? Thông cảm cho cô bé đi, tình cảm mới lớn mà. Hỏa Thần là mối tình đầu được nuôi dưỡng trăm năm. Khi nghĩ mối tình này sẽ không có kết quả thì đành ngậm ngùi buông tay thôi, chấp nhận tình yêu chân thành của Thủy Thần cũng là điều tất yếu. Nhưng người tính không bằng trời tính. Sự phản đối của Hỏa Thần làm cô nhận ra Hỏa Thần cũng có tình cảm với mình. Ôi khó xử quá)

    Thủy Thần mấy ngày không gặp Tiểu Mầm làm anh thương nhớ mất ăn mất ngủ. Anh lẽn vào Hỏa Điện thăm cô. Hai người chưa nói được mấy câu thì Hỏa Thần xuất hiện.

    Thế là cuộc chiến nảy lửa xảy ra. Họ đánh nhau từ trong nhà ra tới ngoài sân. Từ ngoài sân ra khỏi cửa Điện. Trận chiến giữa nước và lửa bất phân thắng bại, gây thiệt hại biết bao nhiêu nhà cửa và công trình ở thiên giới. Tiểu Mầm chạy theo khuyên nhũ mãi mà không được. Mọi người tới xem cũng rất nhiều nhưng không ai dám nhúng tay vào.

    Điện Quang Thánh Mẫu nghe tin vội chạy đến ngăn cản. "Các ngươi dừng tay!" Bà dùng chưởng lực tách hai người ra.

    Bà nhìn sang Tiểu Mầm đang đứng gần đó. "Ngươi là Tiểu Mầm?"

    "Vâng, là tiểu nữ." Cô cung kính đáp.

    "Trả trách, với nhan sắc này." Bà vừa cười vừa nói một nửa rồi dừng lại.

    Mọi người không dám nói gì chỉ im lặng chờ Điện Quang Thánh Mẫu lên tiếng. Sau một lúc bà quát lớn.

    "Thiên giới biết bao năm nay đều yên bình. Sự xuất hiện của ngươi đã làm xáo trộn tất cả. Ngươi cảm thấy mình còn có thể ở lại đây sao?"

    "Mẫu hậu khai ân. Tiểu Mầm không làm gì sai cả. Do Huynh đệ chúng con lỗ mãng, xin người trị tội."

    Hai huynh đệ vội quỳ xuống xin tội.

    Đỗ thêm dầu vào lửa chính là đây.

    Huynh đệ tương tàn đã làm bà căm ghét con hồ ly này rồi bây giờ còn quỳ xuống cầu xin cho nó nữa làm bà càng ghét hơn gấp trăm lần. Không có cửa đâu!

    "Tốt, tốt, tốt hai đứa con trai yêu quý của ta vì ngươi mà đánh nhau bây giờ tụi nó còn cầu xin cho ngươi. Địa vị của con hồ ly ngươi trong lòng tụi nó thật là lớn, người làm mẫu thân như ta cũng cảm thấy thẹn vì không bằng. Ta phải diệt trừ ngươi thì may ra thiên giới mới trở về đúng quy luật của nó."

    Chỉ một cái chớp mắt hai hộ pháp của Điện Quang Thánh Mẫu đã xuất hiện sau lưng Tiểu Mầm. Không biết từ lúc nào lỗ hỏng lớn dẫn đến đường luân hồi đã được mở. Cô bị đẩy xuống đó. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra quá nhanh. Hỏa Thần và Thủy Thần chẳng kịp trở tay nên chỉ có thể nhảy theo cô vào đường luân hồi. Điện Quang Thánh Mẫu cũng không làm gì được.

    Vậy là mất hai thằng con trai. Dù không cam tâm nhưng là người đứng đầu thiên giới nên bà biết thế nào là nhân quả. Nếu đã bước vào vòng luân hồi thì có một số việc bà cũng không thể nhún tay vào. Là duyên hay là nghiệp các con tự xoay sở đi.

    (Đến lúc tam hoàng tử phải tỉnh mộng rồi)

    Ngủ được hai tháng cuối cùng Diệp Nhất Huy cũng thức dậy. Lúc này anh đã được đưa về kinh và cuộc chiến với Nam quốc cũng diễn ra được hơn mười ngày.

    Binh lính Đông Quốc do Trần Uy làm đại tướng. Hắn ta là một người nham hiểm độc ác. Đã nhiều lần lãnh binh xâm chiếm Nam Quốc nhưng không thành.

    Do nhiều lần thất bại nên Đông triều đổi người lãnh binh. Nếu không phải tam hoàng tử mắc bệnh lạ thì hắn làm sao được phục chức. Trận này mà không thắng thì hắn chỉ còn nước cáo lão hồi hương mà cày ruộng thôi.

    Đầu tháng 8 năm Phương Khánh thứ 9 Nam Quốc, trận chiến chính thức bắt đầu.

    Trần uy cho phó tướng Tống Nham dẫn theo hai vạn đại quân tấn công Sơn thành. Hai vạn quân này từ biên giới sang phải đi trăm dặm đường mới tới Sơn thành. Đoạn đường này có một cốc gọi là Nhạn cốc. Đường đi nơi này chật hẹp, hai bên đường là vách núi thẳng đứng. Núi ở đây đều là núi đá dựng thẳng đứng nên khó mai phục vì leo lên được rất khó.

    Nhưng Đông quốc không ngờ là quân Nam quốc có đội leo núi. Tuy số lượng của đội không nhiều dù có mai phục cũng chẳng thấm vào đâu với hai mươi vạn binh. Nhiệm vụ của đội là phóng hỏa đốt lương thảo đang đi ở phía sau đoàn quân. Do đường đi qua cốc rất hẹp nên chỉ có thể đi qua không thể quay đầu. Đội chia ra hai nhóm cùng bắn cung một lượt. Một nhóm bắn túi dầu và một nhóm bắn tên lửa. Một khi xe lương thực cháy thì không dễ dập lửa đâu. Mà họ lấy gì dập? Mỗi người xúm lại thổi cho tắt à? Lửa cháy là rối thành một nùi.

    Bỏ lại hiện trường rối ren cả đội rút êm.

    Phó tướng Tống Nham cảm thấy tức tối. Trước giờ vẫn đi đường này tới sơn thành mới đánh. Lần này bị mai phục, đành về tìm đường khác đi. Không có lương thảo lấy gì mà đánh.

    Ông ta nghĩ vậy là đúng rồi muốn công thành đâu phải ngày một ngày hai. Lương thảo không có sức đâu mà đánh. Không hao một binh nào mà phải quay về chờ lương thảo.

    Đoạn đường này trước giờ Nam quốc không bố trí mai phục vì có phái quân mai phục cũng không được bao nhiêu người, hiệu quả không cao. Lần này làm Đông quốc đi không công một chuyến rồi.

    Hết chương 12.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  4. Hỷ lạc cả đời

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đội trưởng Lý Kiên đến gặp A Mầm để báo cáo.

    "Báo cáo Diệp chỉ huy nhiệm vụ đã hoàn thành không có tổn thất."

    "Mọi người vất vả rồi. Huynh về bố trí cho họ nghỉ ngơi đi."

    Lý Kiên chào cô xong thì đi về.

    Lúc đầu khi nghị sự, A Mầm không được các vị tướng coi trọng. Họ nghĩ cô vào đây được là nhờ ơn cứu Lục Đình. Sau lần phục kích này tiếng nói của A Mầm trong lúc hội họp cũng có giá trị hơn. Mọi người có cái nhìn khác về cô. Lần này tuy không gây tổn hại nhiều đến quân Đông Quốc nhưng lại làm hạ sĩ khí của bọn họ. Mới xuất binh mà tay trắng quay về thì mất mặt thật.

    Lục Đình mấy ngày nay khổ không thể tả. Từ sau lần trong hang động, đêm nào anh cũng mơ thấy hình ảnh lung linh của A Mầm. Tâm trí anh luôn có hình bóng cô gái tóc đỏ xinh đẹp mà bên ngoài phải giả bộ làm mặt lạnh với A Mầm. Thật đúng với câu: "Thương em đứt ruột mà giả đò ngó lơ."

    A Mầm thì đỡ hơn anh, tuy có thương có nhớ nhưng không biết phải làm gì nên cô đành vùi đầu vào công việc huấn luyện đội Phượng Hoàng.

    Tình hình chiến sự căng thẳng nên không ai về phủ hết, A Mầm ở lại trong doanh trại. Một hôm trăng thanh gió mát, Lục Đình quyết định tìm A Mầm để nói cho rõ ràng. Dù cô có từ chối thì anh cũng nhất định không buông tay.

    Giờ này mọi người đang say giấc mà anh lẽn vào phòng con gái người ta. Mới tiến tới giường thì A Mầm đã ngồi bật dậy chuẩn bị tấn công. Từ ngày bị trúng tên A Mầm đã cảnh giác hơn trước, thấy người đến là Lục Đình thì cô thu ngân châm lại.

    "Huynh tìm ta có viêc gì?"

    Lục Đình nhìn A Mầm say đắm. "Ta yêu nàng."

    "Ta là nữ nhi." Cô tưởng mình nghe nhầm.

    "Ta biết."

    "Không phải huynh bị đoạn tụ sao?"

    "Ai bảo với nàng là ta đoạn tụ?" Lục Đình tức muốn xì khói. Chẳng lẽ cô nghĩ anh đoạn tụ nên mới từ chối anh. "Ta nói cho nàng biết ta yêu nàng. Nếu nàng là nam thì ta sẽ đoạn tụ."

    Cô ngây ngốc nhìn anh, Lục Đình đang tỏ tình với cô sao? Anh ấy yêu cô bất kể cô là nam hay nữ. Ôi xung quanh cô sao nhiều trái tim màu hồng thế này. Cô vui quá nên vội đứng dậy sà vào lòng anh. "Là chàng nói đấy, không được hối hận đâu."

    Cô đột ngột chủ động làm anh có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó anh ôm cô vào lòng và nở nụ cuời hạnh phúc. "Không bao giờ."

    Cả hai ngồi tâm sự, giải quyết những khúc mắc trước giờ. Thì ra họ đều hiểu lầm nhau.

    Đột nhiên Lục Đình cảm thấy cơ thể như có luồn khí nóng chạy khắp người. Anh không chịu nỗi nên ngã lăn ra đất. A Mầm hoảng sợ vội bắt mạch cho anh nhưng vừa chạm tay vào người anh thì có cảm giác như vừa chạm vào lửa. Cô rụt tay lại định tìm nước hạ nhiệt cho Lục Đình thì anh ngồi bật dậy như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    "Ta không sao. Nàng đừng lo."

    A Mầm bắt mạch thấy bình thường mới yên tâm.

    Trong lòng bàn tay phải Lục Đình xuất hiện thêm một ấn kí hình ngọn lửa đỏ. Điều này báo hiệu Hỏa Thần sắp thức tỉnh rồi.

    Tính tình Lục Đình không hề giống với Hỏa Thần trước kia. Lúc trước Hỏa Thần tính nết không tốt nên để vuột mất tình yêu. Bây giờ anh mang theo chấp niệm phải thay đổi bản thân xuống nhân giang vì thế mới có Lục Đình của hiện tại.

    Một người đàn ông cuồng nhiệt theo đuổi tình yêu, dám đối mặt trước khó khăn thử thách. Anh đang làm việc mà trước đây Hỏa Thần không thể làm được cho Tiểu Mầm.

    Trong cung Đông Quốc, một phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp dù đã bốn mươi nhưng không hề có dấu vết thời gian lưu trên mặt. Người này không ai khác ngoài Thục quý phi mẹ của tam hoàng tử. Dù tam hoàng tử đã hai mươi tuổi nhưng bà vẫn được Đông Hoàng hết mực sủng ái.

    Thục quý phi đang ngồi tựa mình trên ghế nghe thuộc hạ báo cáo.

    "Các ngươi đúng là không được tích sự gì. Chỉ một tên tiểu tử cũng giải quyết không xong. Lần này phái đội mạnh nhất đi, bằng mọi giá phải giết cho được tên họ Diệp đó, còn bằng không các ngươi tự kết liễu đi.

    Bọn thuộc hạ nhận lệnh lui xuống chỉ còn một mình Thục quý phi lâm vào trầm tư.

    Thục quý phi tên Lăng Thủy Nguyệt là tiểu muội của Lăng Tuyết. Trước đây bà là một cô gái hiền lành đam mê y học. Bà luôn cố gắng để được như tỷ tỷ nhưng bà luôn ở phía sau không thể bằng được. Có lúc bà cũng oán hận tỷ ấy vì nếu không có tỷ thì chức cung chủ đã thuộc về bà. Về sau khi Phượng Y Cung bị triều đình tấn công, Lăng Thủy Nguyệt bị bắt. Đông Hoàng thấy bà xinh đẹp lại có ba phần giống Lăng tuyết nên quyết định đưa bà vào hậu cung.

    Lúc đầu bà bị vẻ ngoài tuấn tú của Đông Hoàng hấp dẫn nên đem lòng yêu ông ta. Đông Hoàng cũng rất sủng ái bà. Tưởng đâu đó là tình yêu thật sự, nhưng nào ngờ trong một đêm say rượu Đông Hoàng ôm bà mà vẫn gọi tên Lăng Tuyết. Thì ra bà chỉ là người thế thân thôi. Tại sao tất cả mọi thứ tốt đẹp đều dành cho tỷ tỷ? Bà hận Đông Hoàng hư tình giả ý, bà càng hận Lăng tuyết đã cướp đi trái tim người đàn ông bà yêu thương.

    Từ đó bà đã trở thành con người độc ác không từ thủ đoạn, từng bước thống lĩnh hậu cung. Bà cấu kết với thừa tướng Trần Duy Bằng tạo ra thế lực sát thủ khổng lồ bên ngoài. Tam hoàng tử là kết quả vụng trộm của bọn họ.

    Độc của Lục Đình cũng do bà sai người hạ. Nay nghe tin Lục Đình được một thiếu niên họ Diệp giải độc thành công bà liền nghĩ đến con của tỷ tỷ lưu lạc khi xưa. Linh tính mách bảo người này không thể lưu tránh hậu họa về sau. Thục quý phi đã phái người đi ám sát nhưng đã thất bại. Con của hai người đó làm sao có thể là hạng tầm thường được có lẽ bà đã đánh giá thấp nó.

    Tình yêu đối với bà chỉ là ảo tưởng nên với bà bây giờ chỉ còn tình thương với đứa con trai." Ta sẽ không để bất cứ thứ gì cản trở bá nghiệp của con. Đừng làm ta thất vọng nhé con trai."

    Hết chương 13.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  5. Hỷ lạc cả đời

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Đông cung cũng có chuyện lạ xảy ra, thái tử tỉnh lại đột nhiên cơ thể cảm thấy lạnh nhưng không phải giá lạnh của trời đông gió rét mà là cái lạnh khi bị nhấn chìm trong nước. Một dòng nước lạnh chạy khắp cơ thể, nó như tẩy rửa từng lớp da thịt trên người anh.

    Diệp Nhất Huy dần trở lại bình thường trên tay xuất hiện dấu ấn hình giọt nước màu xanh. Anh nghĩ lẽ ra phải là ngọn lửa mới đúng chứ. Trong tìm thức anh luôn nhận định mình là hiện thân của Hỏa Thần nhưng giờ thì ra anh mới biết là mình nhầm lẫn, dù vậy cũng không thay đổi ý định theo đuổi tình yêu của anh.

    "Tiểu hồ ly hãy đợi đấy! Nàng không trốn được đâu."

    Thái tử quyết đình trở lại chiến trường.

    Từ ngày xác định quan hệ hai người càng gần gủi nhiều hơn. Bọn lính lại được phen bàn tán cho đỡ nhàm chán: Nào là Lục tướng quân và Diệp chỉ huy có gian tình, Lục tướng
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...