53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
3651 30
Kiếm tiền
Tô Tư Niệm đã kiếm được 36510 đ
99 Thứ ly hôn: Lệ Thiếu thỉnh điệu thấp

Tác giả: Vạn Lí Lí

Văn án: Cô yêu hắn như mạng, lại bị vứt bỏ như giẻ rách. Một khi trùng sinh, một tờ hiệp ước t ổng tài ly hôn đi đánh đòn phủ đầu: "Một năm trước khi ly hôn, điều khoản của hiệp ước như sau!" "Không được cùng phòng, không được cùng giường, không được tiếp xúc thân mật?" Người nào đó nhướng mày cười khẽ. Ai ngờ ngày nọ cô say rượu, hôm sau hắn dựa vào thành giường, ánh mắt thâm thúy: "Em bội ước.."

[Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tô Tư Niệm
 
Last edited by a moderator:
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 1: Hung thủ giết người

Nửa đêm canh ba, Tô Thiên Từ vội vàng tiến vào Lệ gia. "Tôi muốn gặp hắn!

" Xin lỗi, thiếu gia nói.. Tô Thiên Từ với chó đều cùng một loại nên cô ta không được phép vào!

Trong lòng 'oanh' lên một tiếng, Tô Thiên Từ giống như chịu không nổi, dùng sức gào thét: "Lệ Tư Thừa, anh ra đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng, ông nội chết không liên quan gì đến em, em bị đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì gia gia đã không còn sống nữa!"

Bảo vệ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau thương của cô, không nói một lời.

"Hết hy vọng đi." Một tiếng nói dịu dàng truyền đến, người phụ nữ thoạt nhìn khoảng 27-28 tuổi, duyên dáng yêu kiều đứng dựa người vào cửa nhà. "Hắn sẽ không gặp cô đâu, ông nội vừa mới qua đời, hắn cần được yên tĩnh."

Là cô ta, tình nhân của Lệ Tư Thừa, cũng là người đã từng tự nhận là bạn tốt nhất của cô – Đường Mộng Dĩnh.

5 năm làm người yêu của Lệ Tư Thừa, ra vào mọi nơi, người khác và giới truyền thông đều biết, nhưng Đường Mộng Dĩnh bất ngờ xuất hiện trở thành Lệ thiếu phu nhân, mà cô Tô Thiên Tử cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

Cô đi xuống, mỗi bước chân là một bậc thang, bảo vệ vì cô ta mà chủ động ra mở cửa, đãi ngộ hoàn toàn khác nhau như trời với đất, làm Tô Thiên Từ càng hận Đường Mộng Dĩnh thấu xương.

"Hai người đi làm việc khác trước đi, tôi muốn cùng cô ta nói chuyện riêng một lát."

Hai tên bảo vệ liếc nhau, nhanh chóng gật đầu rời khỏi.

"Ông nội không phải do tôi giết!"

"Tôi biết, ông nội đương nhiên không phải do cô giết." Đường Mộng Dĩnh mỉm cười, bước chân ra bên ngoài, rất nhanh liền đi tới hồ nước bên cạnh đối diện với Đường gia.

Đường gia là một căn biệt thự lớn, đối diện có một cái hồ nước nhưng lại không có đèn đường, Đường Mộng Dĩnh đứng ở nơi đó rất khó có thể xác định được cô ta đang đứng ở vị trí nào.

Tô Thiên Từ nghe thấy vậy, trong lòng có chút cảm giác không thích hợp, chạy nhanh theo nói: "Cô có ý gì?"

"Ông nội đương nhiên không phải cô giết, cô bị tôi đánh cho hôn mê thì giết thế nào?"

Tô Thiên Từ trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm cô ta: "Chẳng lẽ.. Là cô!"

"Xuỵt.." Đường Mộng Dĩnh đưa ngón tay trỏ đặt lên môi, cười đắc ý.

"Thật là cô! Cô là đồ tiện nhân, ông nội đối xử với cô tốt như vậy, cô vì cái gì.."

"Tốt?" Đường Mộng Dĩnh cười lạnh một tiếng. "Nếu không phải cái lão gia hỏa kia, thì người gả cho Tư Thừa ca ca phải là tôi chứ không phải cô, tôi và hắn là thanh mai trúc mã, thế mà lão già kia dám nói hắn nhìn tôi không vừa mắt, không thích tôi, vậy thì lão ta có thể đi chết rồi!"

"Cô thật là độc ác, tôi sẽ đi nói cho bọn họ biết!"

Tô Thiên Từ xoay người đang muốn rời đi, nhưng Đường Mộng Dĩnh lại không những không sợ hãi mà cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng bọn họ sẽ tin tưởng sao?"

Bước chân Tô Thiên Từ dừng hẳn lại, cô im lặng đứng tại chỗ.

"Giống như năm đó cô cực lực giải thích cô không hạ dược Tư Thừa ca ca, ai tin?"

Tô Thiên Từ đột nhiên xoay người, nhìn cô ta với ánh mắt không thể tin được.

Đường Mộng Dĩnh cực kỳ hứng thú nhìn vẻ mặt đó của cô. "Giống như cô nói cô không có phóng hỏa thiêu chết tôi, ai tin?"



"Đường Mộng Dĩnh! Cô có ý gì?" Trong đầu Tô Thiên Từ đột nhiên lóe lên tia sáng. "Là cô!"

"Không sai, là tôi." Đường Mộng Dĩnh cười lạnh một tiếng. "Nhưng là tôi thì thế nào? Cô còn nhớ rõ phải không? Lúc trước cô mới vừa đi qua nhà tôi, tôi liền bị trúng phải khí ga độc, cô nói cô không động tay động chân, ai tin? Sau đó Tư Thừa ca ca bị bọn xã hội đen bắt cóc, thiếu chút nữa bị chết cháy ở nhà kho, tất cả mọi người đều thấy tôi cứu hắn, chính là cô cố tình hôn mê ở hiện trường, cô nói lửa không phải cô phóng, ai tin?"

Tô Thiên Từ không kịp phòng, đột nhiên đề cập đến những chuyện cũ kia, theo bản năng liền đưa tay sờ sờ khuôn mặt của mình.

Cô ra sức đẩy Lệ Tư Thừa ra khỏi biển lửa, còn chính mình lại không kịp chạy ra khỏi đám cháy và nó đã hủy hoại đi một nửa khuôn mặt của cô, còn có.. cả cuộc đời!

Cô là nữ nhi tư sinh của Tô gia.

Năm mười tám tuổi cô trở về Tô gia, cô liền biết cô phải gả cho người tên là Lệ Tư Thừa, nhưng lại không biết hắn có thanh mai trúc mã tên là Đường Mộng Dĩnh.

Năm cô hai mươi tuổi, cô gả cho hắn. Từ đó trở đi, cô liền không ngừng bị đem ra so sánh.

Đường Mộng Dĩnh hào phóng đoan trang, cô thô bỉ không chịu nổi.

Đường Mộng Dĩnh xinh đẹp thiện lương, cô tâm địa rắn rết.

Đường Mộng Dĩnh du học hải ngoại, cô thì đại học còn không có, vừa tốt nghiệp xong đã gả cho Lệ Tư Thừa.

Vậy mà cô còn ngây ngốc đem ả trở thành bạn tốt nhất của mình, từ năm 18 tuổi đến năm 25 tuổi lại không nhận ra cuộc đời cô, tất cả đều bị hủy hoại trong tay ả.

Tất cả mọi người đều biết rõ, đêm tân hôn - dược là cô hạ, mục đích là vì kích thích Đường Mộng Dĩnh; lửa là cô phóng thiếu chút nữa lấy mạng người ta, mục đích là muốn giết chết Đường Mộng Dĩnh; thai nhi trong bụng cô là do chính cô cố ý ngã từ cầu thang xuống, mục đích là giá họa cho Đường Mộng Dĩnh.

Có lẽ những điều đó đã ăn sâu vào trong tiềm thức mọi người, không thể thay đổi. Không có ai hiểu, để xứng đôi với Lệ Tư Thừa, việc gì cô cũng cố gắng, nỗ lực.

Cô thức đêm giúp Lệ Tư Thừa sửa thời gian công tác vì hắn bị bệnh, bọn họ nói cô làm ra vẻ.

Cô vì giúp Lệ Tư Thừa dưỡng bệnh đau dạ dày thật tốt mà đi học nấu ăn, bọn họ nói cô tâm cơ.

Cô vì muốn hoàn thành tâm nguyện ôm chắt trai của ông nội hắn mà bỏ học ở nhà dưỡng thai, bọn họ nói cô không biết vươn lên.

Không lâu sau, Tô gia phá sản, bọn họ nói cô trèo cao, đê tiện.

Sau đó cô sinh non đứa nhỏ, bọn họ nói cô làm nhiều việc xấu, không xứng mang thai, ngay cả trời cao cũng muốn đem đứa nhỏ đi.

Sau đó cô mới dần dần hiểu ra, Đường Mộng Dĩnh làm cái gì cũng là tốt, cô làm cái gì cũng là sai.

Cho đến ngày hôm qua, cô ngủ một giấc dậy phát hiện ông nội chết ở chân cầu thang tầng một, cảnh sát phá cửa đi vào, mà đúng lúc đó, cô lại đứng ở cầu thang tầng hai nhìn xuống, Tô Thiên Từ cứ như vậy trở thành hung thủ giết người.

"Tiện nhân! Vì cái gì, vì cái gì mà cô lại hại tôi như vậy!" Tô Thiên Từ giống như phát điên, bổ nhào về phía Đường Mộng Dĩnh.

Đường Mộng Dĩnh có học qua quyền cước, thân mình chợt lóe, trở tay đem cô bắt lại rồi đẩy cô xuống hồ nước.

Uống phải mấy ngụm nước, Tô Thiên Từ liều mạng giãy giụa, kêu "Cứu.."

"Ừng ực ừng ực."

Đường Mộng Dĩnh ở trên bờ lạnh lùng nhìn cô. "Cô an tâm mà chết đi thôi, tôi sẽ thay thế cô thật tốt, trở thành Lệ thiếu phu nhân.."
 
Chỉnh sửa cuối:
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 2: Cô lại dám hạ dược tôi?

Không biết qua bao lâu, Tô Thiên Từ cảm giác chính mình giống như một chiếc thuyền nhỏ, đang bị sóng gió điên cuồng chụp đánh, rất nhanh, liền đụng vào một tòa băng sơn không đúng, là núi lửa

Nóng, thật nóng!

Rõ ràng nóng như vậy, nhưng cô vẫn nhịn không được mà dựa vào cái núi lửa kia, lúc sau, tòa núi lửa kia đột nhiên ném cô lên, hung hăng đâm vào phía dưới của cô, đáy thuyền nhỏ vỡ ra một lỗ hổng, Tô Thiên Từ kinh hô một tiếng: "Đau.."

Núi lửa dù sao cũng là núi lửa, muốn bộc phát thì ai cũng không ngăn cản được, hạ thân như bị xé rách, cảm giác đau đớn lại truyền đến, Tô Thiên Từ cảm giác cả người đều bị hung hăng xuyên qua, lực đạo của núi lửa kia cũng thật lớn, làm cô nhịn không được muốn khóc: "Đau quá!.."

Chỉ là núi lửa kia vẫn không chút thương tiếc, lại một lần nữa hung hăng đâm xuống, Tô Thiên Từ cảm giác môi bị phong bế, ngay sau đó một làn gió thổi qua, đau nhức liền nhanh chóng rút đi, cảm giác thoải mái tê dại đến tận xương cùng ào ào kéo đến, môi anh đào nhịn không được mà bật ra một tiếng ngâm "Ưm.."

* * *

Sóng gió rút đi, tất cả đều trở về sự yên tĩnh vốn có.

Tô Thiên Từ ý thức được một chút, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn, toàn thân trên xuống dưới không có một chỗ nào là không đau.

Đôi lông mi run rẩy, cặp mắt bỗng chốc mở ra.

Căn phòng tinh xỏa nhưng lại mang theo phong cách cổ kính xa hoa.

Đây là.. nhà cũ của Lệ gia?

Tô Thiên Từ đột nhiên ngồi bật dậy, chỉ là trên người đau nhức làm cô nhịn không được thấp giọng, hít hà một hơi.

Ngồi trên yên ổn trên giường, Tô Thiên Tử phát hiện trên người mình thế nhưng không mảnh vải che thân, ngực, trên xương quai xanh, là những dấu hôn tím tím xanh xanh chằng chịt rải rác khắp nơi, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Hơi hơi nghiêng đầu, bên cạnh cô thế nhưng còn có một người đang nằm!

Hô nhỏ một tiếng, Tô Thiên Từ theo bản năng cả người liền co rút lại, dựt lấy chăn che kín thân thể mình.

Trước mắt cô là một nam nhân tuấn mỹ, lông mày có chút cau lại, rất nhanh liền mở mắt.

gl0


Hắn vừa mở mắt, trong mắt Tô Thiên Từ có một loại kinh diễm nồng đậm.

Khuôn mặt này, bất luận nhìn qua bao nhiên lần cô cũng vẫn không cảm thấy thỏa mãn mà muốn nhìn thêm lần nữa.

Đôi mắt thâm thúy đen nhánh như bầu trời đêm, mang theo vẻ ngạo mạn cùng sự cao quý, mang theo vẻ mông lung của cơn buồn ngủ, nhưng Tô Thiên Từ lại thấy ánh mắt đó sắc bén giống như chim ưng.

Giờ phút này Lệ Tư Thừa, thoạt nhìn.. chỉ khoảng 25-26 tuổi!

Tô Thiên Từ có chút giật mình sững sờ, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy, khuôn mặt Lệ Tư Thừa nhanh chóng đến gần, trầm giọng gầm nhẹ: "Tô Thiên Từ, cô lại dám hạ dược tôi?"

Một màn này, hình như đã từng xảy ra.

Năm đó cô bị Đường Mộng Dĩnh thiết kế cùng Lệ Tư Thừa phát sinh quan hệ, ngày hôm sau lúc thức dậy, Lệ Tư Thừa cũng nói ra một câu như vậy.

Ngơ ngác nhìn hắn một lúc, rồi cô nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi, anh không cần lo lắng."

Sau khi ly hôn, hắn cho cô một khoản tiền lớn và an bài cho cô một căn biệt thự, nếu không phải Đường Mộng Dĩnh thiết kế giết gia gia ngay tại nhà của cô, cô làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này.

Tuy rằng được cứu lên từ trong nước, nhưng Tô Thiên Từ không cho rằng hắn muốn gặp cô, khẳng định lại là kế hoạch ác độc nào đó của Đường Mộng Dĩnh!

Cô không nghĩ tới, lời nói của cô với Lệ Tư Thừa đã mang lại chấn động lớn trong lòng hắn.

Đi?

Nữ nhân này hao tốn hết tâm tư để leo lên giường mình, hạ dược hắn, thuốc vừa hết tác dụng đã muốn đi?

Nhìn thật sâu vào mắt cô, Lệ Tư Thừa phát hiện cô không có một chút ý tứ nói giỡn.

Không có một chút ngang ngược càn rỡ, điêu ngoa thường ngày, nét mặt bình tĩnh, hờ hững, giống như cô đã trải qua nỗi tuyệt vọng, trên người chỉ còn có bi ai.
 
Chỉnh sửa cuối:
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 3: Tôi là kẻ quái dị

Nhìn chằm chằm cô hồi lâu, Lệ Tư Thừa cười lạnh một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay cô rồi nói. "Cô lại muốn chơi cái gì? Đầu tiên là hạ dược tôi, hiện tại.. Lạt mềm buộc chặt sao?" Thanh âm của hắn rất êm tai, giống như tiếng đàn violin, trầm thấp bay bổng, nhưng mỗi một chữ hắn nói ra đều mang theo ác ý nồng đậm.

Trước mắt hắn là một nữ nhân có làn da trắng như tuyết, nõn nà tinh tế, rồi tới một cái lỗ lông chân cũng không có, đôi mắt to tròn như hai quả nho, hơi mang vài phần kinh hoảng cùng lo lăng mà nhìn chính mình. Trông giống như một con nai hoảng loạn, sợ hãi không biết phải làm sao.

"Tôi.. Không có, anh buông tay ra." Tô Thiên Tử định rút tay ra nhưng lại phát hiện sức lực Lệ Tư Thừa lớn đến kinh người.

Ngay lúc cô đang giãy giụa, chiếc chăn trước ngực liền rơi xuống xuống dưới, lộ ra những dấu hôn xanh xanh tím tím, ánh mắt Lệ Tư Thừa trầm xuống, bụng dưới không thể ngăn chặn mà có một cỗ lửa nóng vô hình truyền khắp toàn thân, giống như ngàn vạn con kiến đang bò trên mặt đất, rất là khó chịu.

Đáng chết!

Lệ Tư Thừa tưởng dời ánh mắt đi là có thể cưỡng chế được nhưng lửa nóng ở bụng dưới lại càng ngày càng tăng, ở trong chăn tiểu đệ đệ cương lên đáng sợ.

Mặt Tô Thiên Tử đỏ hồng, tranh thủ thời gian kéo chăn lên che lại thân thể trần truồng của mình.

Tuy rằng kết hôn với hắn đã được 5 năm nhưng phát sinh quan hệ vợ chồng thực sự thì chỉ có một lần.

Một lần kia.. Vẫn là bị Đường Mộng Dĩnh hạ dược mới thành công!

Từ đó về sau, Lệ Tư Thừa liền coi cô như virus, đừng nói chạm vào một chút, ngay cả ngủ cùng phòng với cô hắn cũng không muốn!

Giờ phút này, sắc mặt Tô Thiên Tử hồng đến nỗi muốn nhỏ ra máu.

"Buông tôi ra, Lệ Tư Thừa! Đối với loại người quái dị như tôi mà anh cũng nuốt trôi, chẳng lẽ Đường Mộng Dĩnh không làm anh thỏa mãn sao?" Tô Thiên Tử nổi giận.

Đường Mộng Dĩnh?

"Thì ra cô cũng biết bản thân lớn lên rất xấu!" Lệ Tư Thừa cười lạnh, ánh mắt nhìn vào đôi con ngươi linh động của cô, phía dưới là cái mũi trắng nõn thảng tắp, đôi môi khẽ nhếch, đầy đặn ướt át, thực dễ dàng làm người ta liên tưởng đến một từ: Thích hợp để hôn.

gl3


Yết hầu căng thẳng, Lệ Tư Thừa nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô, ánh mắt trở nên sâu không lường được.

Trong lòng Tô Thiên Tử bỗng nhiên nổi lên cảm giác oan uổng, nếu không phải do Đường Mộng Dĩnh, cô làm sao có thể bị hủy dung!

"Buông ra!" Thân thể Tô Thiên Tử vừa động, bắp đùi mềm mại trơn bóng không may liền cọ vào phần hạ thân của hắn ở dưới chăn, Lệ Tư Thừa nhịn không được 'híz-khà-zzz' một tiếng, hạ thân căng trướng khó chịu đến cực điểm.

"Đừng nhúc nhích!" Lệ Tư Thừa gầm nhẹ, hai chân căng cứng muốn đem cái thứ chết tiệt kia áp chế xuống dưới.

"A.." Tô Thiên Tử khinh thường cười lạnh. "Muốn nữ nhân? Tìm Đường Mộng Dĩnh đi, loại người quái dị như tôi cũng muốn, Lệ Tư Thừa có phải khẩu vị của anh quá nặng không?"

Nói xong, nội tâm đau xót, hai mắt Tô Thiên Tử nhịn không được mà đỏ hồng.

Qua nhiều năm như vậy, ai cũng so sánh, mọi thứ cô đều không bằng Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh là cửu thiên tiên tử, còn cô chỉ là hạt bụi trên mặt đất,

Cảm giác như vậy, cực kỳ khó chịu!

Con ngươi Lệ Tư Thừa càng mờ đục, nắm tay cô rồi đè ở phần hạ thân của hắn. "Cái gì cũng tìm Đường Mộng Dĩnh, vậy tôi còn cần một người vợ hợp pháp như cô để làm gì?"

Tô Thiên Tử ngẩn ra, đột nhiên mở to mắt.

Vợ hợp pháp?

Lệ Tư Thừa nhìn vẻ mặt của cô, hắn liền nở một nụ cười tàn nhẫn mang theo vài tia lạnh lẽo. "Lão nhân gia bắt tôi lấy cô, cho cô một tờ giấy chứng nhận kết hôn, còn không phải là muốn cho tôi coi trọng cô sao? Hao hết tâm tư để hạ dược tôi, hạ xong thì làm bộ kết thúc? Hử?"

"Tôi không có!" Tô Thiên Tử nổi giận.

Lệ Tư Thừa không để tâm đến lời nói của cô, bàn tay to lớn thô ráp xiết chặt cằm cô rồi nâng lên. "Biết vợ hợp pháp là gì không?"
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 4: Công cụ phát tiết dục vọng

Tô Thiên Từ nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

"Công cụ phát tiết dục vọng danh chính ngôn thuận." Giữ chặt lấy cằm của cô, Lệ Tư Thừa bá đạo hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng, thâm nhập vào sâu bên trong bắt giữ cái lưỡi của cô, Tô Thiên Từ trừng lớn mắt, liều mạng giãy giụa.

Công cụ phát tiết dục vọng danh chính ngôn thuận?

Tay chân Tô Thiên Từ giãy giụa mạnh hơn, cô dùng sức nghiêng đầu đi rồi hô to: "Lệ Tư Thừa, chúng ta đã ly hôn, anh làm như vậy được coi là cưỡng bức!"

Động tác Lệ Tư Thừa hơi ngừng lại, lông mày khẽ nhíu, con ngươi thâm thúy mang theo tia nghi hoặc.

Ly hôn?

Bọn họ vừa mới mới vừa kết hôn được ba ngày, nữ nhân này đã nghĩ ly hôn? Chơi cái trò gì vậy?

"Buông tôi ra!" Tô Thiên Từ không để ý đến phản ứng của Lệ Tư Thừa, dùng hết sức lực giãy giụa, thanh âm nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, cả giận nói: "Thật bẩn, đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi.."

Miệng hắn, thân thể hắn, sớm đã cùng Đường Mộng Dĩnh không biết làm qua bao nhiêu lần, thật bẩn..

Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm dịu dang nhỏ nhẹ, cửa phòng rất nhanh liền vang lên tiếng gõ cốc cốc. "Tư thừa ca ca, anh dậy rồi sao?"

Là cô ta, Đường Mộng Dĩnh!

Lệ Tư Thừa có chút định thần, nhìn về phía cửa phòng.

Mà Tô Thiên Từ, nhân cơ hội đó đẩy mạnh hắn ra, Lệ Tư Thừa không kịp phòng ngừa liền bị đẩy sang một bên, trên người cuộn một cái chăn nên bị lăn xuống cuối giường.

"Không nói lời nào, em đi vào nhé?" Thanh âm Đường Mộng Dĩnh ngọt ngào đáng yêu, nghe giống như là tiếng nói của bé gái nhà bên, chính là chỉ có Tô Thiên Từ biết, lòng của cô ta độc ác đến nhường nào!

Cửa phòng bị đẩy ra, lúc Đường Mộng Dĩnh tiến vào, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị một cái gối màu đỏ rực bay vào đầu, thanh âm lạnh lẽo của Lệ Tư Thừa truyền đến: "Cút!"

Đường Mộng Dĩnh còn chưa kịp định hình lại đnag có chuyện gì xảy ra đã bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra, hắn liền nhanh chóng khóa lại.

gl0


Lệ Tư Thừa xoay người lại, nhìn thấy Tô Thiên Từ cuộn chặt mình trong chăn giống như xác ướp, cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười.

Nữ nhân này rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?

Trên mặt Tô Thiên Từ còn vương lại vài giọt nước mắt, cô lấy tay dụi rồi dời tầm mắt, không biết nhìn thấy cái gì mà trên mặt cô đột nhiên lại hồng đến đáng sợ.

Trên người hắn.. Trần như nhộng!

Hơn nữa, phía dưới còn..

Tô Thiên Từ quay đầu lại che mặt, nhưng lại phát hiện mặt mình trơn nhẵn!

Sợ mình cảm nhận sai, Tô Thiên Từ liên tục sờ soạng, trơn nhẵn bóng loáng, tinh tế, vốn dĩ không có vết bỏng do trận hỏa hoạn lớn kia để lại!

Hơn nữa.. Tô Thiên Từ phát hiện chung quanh, là một màu đỏ.

Giấy song hỉ gián trên đầu giường, trên cửa, ngay cả cái gối mà Lệ Tư Thừa vừa dùng để ném Đường Mộng Dĩnh cũng có, chăn, màn, ga giường.. tất cả đều mang một màu đỏ rực rỡ tươi vui.

Tô Thiên Từ nhìn xuống giường, ga giường màu đỏ nhạt, trên đó có vết máu đã khôn cạn đặc biệt đáng chú ý.

Chuyện gì đang xảy ra?

Nhà cũ của Lệ gia, màu đỏ song hỉ còn có cả lạc hồng..

Tim bỗng chốc đập liên hồi, Tô Thiên Từ bắt đầu nghĩ tới một khả năng, hô hấp trở nên dồn dập, nhìn về phía Lệ Tư Thừa. "Hiện tại là năm nào? Ngày tháng bao nhiêu?"

Lệ Tư Thừa nhìn cô giống như một con ngốc. "Kết hôn mới chỉ được ba ngày mà cô có thể diễn trò được như vậy, Tô Thiên Từ, tôi thật đúng là đã xem thường cô rồi." Nói xong, lại không để ý tới cô, áp chế cỗ dục vọng kia xuống dưới, lạnh lùng bước vào phòng tắm.

Tim Tô Thiên Từ đập càng lúc càng nhanh, bò tới trước bàn trang điểm, trong gương, khuôn mặt cô tinh xảo, sạch sẽ, làn da tinh tế mịn màng không có những cái viết bỏng dữ tợn kia!
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 5: Cô.. Trùng sinh

Cô hai mươi tuổi nên khuôn mặt có chút non nớt, nhưng đã từ từ trưởng thành, mắt hạnh to tròn, lông mày tinh tế, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt trái xoan tinh xảo thật đẹp.

Trên bàn trang điểm bày một ít chai lọ, tất cả đều là những mỹ phẩm xa xỉ nổi tiếng.

Lúc cô còn chưa gả cho Lệ Tư Thừa, đã bị người tự nhận là bạn tốt của mình - Đường Mộng Dĩnh xúi giục mua mấy thứ này, cô ta nói là phải thể hiện thân phận của mình, bất cứ thứ gì đều không thể quá kém.

Năm đó cô tin là thật, đi theo Đường Mộng Dĩnh mua tất cả những gì nổi tiếng, nhưng những mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ đó đều không thích hợp với cô, sau đó phải vứt toàn bộ vào thùng rác.

Những chi tiết này lại lọt vào mắt Lệ Tư Thừa, làm hắn càng ngày càng chán ghét người vợ như cô.

Những việc này mỗi khi nhớ tới, Tô Thiên Từ đều hối hận muốn trở lại quá khứ, cô sẽ không làm như thế nữa, không ngờ tới thực sự có một ngày như vậy.

Trong cổ họng Tô Thiên Từ phát ra tiếng cười nhẹ, chợt, tiếng cười càng lúc càng lớn, nước mắt trong chốc lát liền rơi xuống không ngừng.

Cô đã chết, cô cũng không chết, cô.. Trùng sinh rồi.

Hồi đó, cô yêu Lệ Tư Thừa suốt 5 năm, chờ đợi hắn 5 năm, để trở thành một phu nhân nhà quyền thế ưu tú, cô học các loại lễ nghi, nhạc cụ, lời nói, tự học tài chính và cách quản lý thương nghiệp, chỉ cần hắn thích, yêu cầu, cô đều học qua, nhưng về sau, dù đã trở thành một phu nhân ưu tú lại không được bất kì ai khẳng định, mà chỉ có sự khinh thường.

Đời trước cô luôn sống vì Lệ Tư Thừa, bây giờ có thể bắt đầu một lần nữa, cô nhất định phải sống vì chính bản thân mình.

"Cốc cốc"

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, suy nghĩ của Tô Thiên Từ bị cắt ngang.

"Ai?"

Một hồi trầm mặc.

Không có tiếng trả lời, nhưng trong lòng Tô Thiên Từ đã biết rõ đáp án là ai.

Cũng không vội mà mở cửa, cô đi đến trước tủ quần áo, mở ra liền thấy bên trong tràn đầy những bộ quần áo xa xỉ.

gl3


Đây là đồ Đường Mộng Dĩnh giúp cô chọn lựa, mỗi một bộ đều có giá đắt đỏ, nhưng lại không có bộ nào phù hợp với độ tuổi và khí chất của cô.

Nhíu mày hồi lâu, Tô Thiên Từ cầm lấy bộ quần áo trước kia mà cô hay dùng.

Cái này chỉ là nhãn hiệu bình dân, tuy rằng không phù hợp thân phận của cô, nhưng lại thích hợp với độ tuổi và khí chất của cô.

Đưa tay với lấy quần áo lót ở ô vuông ngăn trên cùng, lúc Tô Thiên Từ chuẩn bị mặc đồ lót vào người thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một luồng hơi nóng nhàn nhạt tiến về phái cô.

Tô Thiên Từ hoảng sợ, theo bản năng liền che kín bộ ngực đầy đặn của mình lại, đưa lưng về phía hắn.

Trên người Lệ Tư Thừa khoác một chiếc áo tắm đen dài, đường nét cường tráng rắn rỏi lộ ra, dáng người cao 1m88, mái tóc nhánh vì có nước mà rủ xuống, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng trần của cô không chớp mắt.

Da thịt trắng nõn mềm mại, phía trên còn có vài dấu hôn xanh tím, nhìn qua cũng đủ biết đêm qua hắn điên cuồng, thô bạo đến nhường nào.

Không khí trầm mặc đến xấu hổ.

Lệ Tư Thừa đứng bất động, Tô Thiên Từ cũng ngượng ngùng xoay người.

"Anh.."

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, những lời sắp sửa định nói ra đều bị Tô Thiên Từ nuốt hết vào trong bụng.

Lệ Tư Thừa thu hồi ánh mắt. "Mặc vào."

Ngắn gọn, không cho phép cô làm trái ý hắn.

Lệ Tư Thừa đi ra mở cửa phòng, nhìn thấy người bên ngoài, hắn nhíu mày: "Có việc?"

Đường Mộng Dĩnh đứng ở cửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Lệ Tư Thừa, không vươn cổ nhìn xung quanh nói: "Em tới tìm Thiên Từ, cô ấy còn chưa dậy sao?"
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 6: Bạch liên hoa đến thăm.

Thanh âm của Đường Mộng Dĩnh không lớn, nhưng trong lòng Tô Thiên Từ đã ngũ vị tạp trần.

Ở kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh sẽ phá cửa mà vào, ngay lúc đó Lệ Tư Thừa đang tắm rửa, mà thanh âm của cô ta lại cực lớn tuyên bố Tô Thiên Từ cô "hạ dược" chồng mới cưới.

Tâm Lệ Tư Thừa vốn đã hoài nghi, nghe được những lời đó lại càng chán ghét cô tới cực điểm.

"Có việc?"

Lệ Tư Thừa vẫn là nói những lời này.

Đường Mộng Dĩnh cười có chút miễn cưỡng, cố ý dịch dịch tay ra sau lưng như đang cực lực che dấu thứ gì đó, cô ta lắc đầu: "Không có việc gì."

Ánh mắt Lệ Tư Thừa rơi xuống mu bàn tay của cô ta nhưng rất liền dời ánh mắt đi nơi khác.

Đường Mộng Dĩnh thấy hắn không có ý vạch trần, trong lòng có chút nóng nảy, cô ta dứt khoát ném đồ vật trên tay đi, trên mặt đất liền truyền đến thanh âm rơi vỡ.

Đường Mộng Dĩnh kinh hô một tiếng giống như là bị dọa sợ: "A, làm sao bây giờ!"

Lệ Tư Thừa quét mắt nhìn đồ vật vừa bị rơi xuống mặt đất, liếc mắt một cái, liền thấy một dòng chữ to lớn, rõ ràng.

Xuân dược tốt nhất hiện nay. Lệ Tư Thừa tuy rằng không nghiên loại dược này nhưng có nghe qua.

Tại sao Đường Mộng Dĩnh lại mang theo đồ vật này trên người?

Sợ Lệ Tư Thừa hiểu nhầm, Đường Mộng Dĩnh nhanh chóng xua tay: "Tư thừa ca ca, anh đừng hiểu lầm, đây không phải là đồ của em, em chỉ bảo quản giúp Thiên Từ thôi.."

"Giúp tôi bảo quản thứ gì?" Tô Thiên Từ từ phía sau đi ra, tiếp nhận cánh cửa trên tay Lệ Tư Thừa mà mở rộng nó ra.

Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh có thể thấy trên chiếc giường tân hôn kia là những dấu vết phức tạp cùng với đám chăn đệm hỗn độn.

Lòng đố kị bỗng chốc nổi lên.

gl0


Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười: "Chính là.. tối hôm qua cô làm rơi đồ vật này trên bàn, tôi sợ bác gái nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên liền giữ hộ cô."

Ánh mắt như tia sét của Lệ Tư Thừa rơi xuống gương mặt của Tô Thiên Từ.

Chính là hắn lại không nhìn thấy một tia kinh hoảng nào trên mặt cô, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong suốt như một vũng nước tinh khiết, không mang theo một tia tạp chất, giờ phút này nghe thấy Đường Mộng Dĩnh nói, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, cô ngồi xuống nhặt thứ đồ vật kia lên hỏi: "Đây là thứ gì? Dùng để làm gì?"

Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Tô Thiên Từ đã biết rõ đây là thứ gì.

Con ngươi có hơi híp lại, nhưng sắc mặt thập phần bình tĩnh, tò mò mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, một bộ dáng thuần khiết vô hại.

Trong lòng Đương Mộng Dĩnh có hơi kinh hãi, nhưng lại phản ứng cực nhanh nói: "Tôi đương nhiên không biết tác dụng của loại đồ vật này!"

"Loại đồ vật này?" Tô Thiên Từ càng nghi hoặc, nhanh chóng hỏi. "Loại đồ vật này là thứ gì?"

"Tôi.." Đường Mộng Dĩnh cắn răng, trong lòng thập phần kinh ngạc.

Sao hôm nay cái nữ nhân ngu ngốc này lại có phản ứng nhanh nhạy đến thế? Giống như có điểm không giống so với lúc trước.

Nhưng là điểm nào không giống so với lúc trước?

Hạ mắt nhìn xuống, khuôn mặt Tô Thiên Từ trắng hồng, tinh tế bóng loáng, da thịt non mềm, cái tuổi hai mươi này giống như là trái đào non vậy.

Từ góc độ này, Đường Mộng Dĩnh có thể thấy phía dưới cổ áo cô là những dấu hôn xanh xanh tím tím..

Đường Mộng Dĩnh cắn chặt răng, trong nội tâm lòng đố kị đã hừng hực lửa đốt.

Đúng là nhờ bình dược này mới làm Tô Thiên Từ thành công bò lên trên giường Lệ Tư Thừa!

Nhưng mục đích của cô không phải là chỉ để cho Tô Thiên Từ bò được lên trên giường Lệ Tư Thừa, mà là muốn cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô, chán ghét cô!

"Không phải cô hay sao? Rõ ràng tối hôm qua, chính tôi thấy được cô đem thứ bên trong đồ vật này đổ vào đồ uống của Tư Thừa ca ca, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm rồi?"
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 7: Thanh mai trúc mã, vợ mới cưới, tin ai?
“Tối hôm qua tôi có đổi đồ uống sao? Tô Thiên Từ hỏi lại. “Hai ly đồ uống kia là cô đưa cho tôi đấy, không phải sao.

Trái tim Đường Mộng Dĩnh dường như sắp nhảy lên tận cổ họng, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Tô Thiên Từ.

Nữ nhân này, từ khi nào mà lại trở nên thông minh như vậy!

Chẳng những không có nhảy vào bẫy mà cô đã sắp đặt, còn rẽ trái rẽ phải đưa cô vào hố.

Một giọt mô hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, Đường Mộng Dĩnh rủ mắt, dễ dàng nhìn thấy những dấu vết bên dưới cổ áo cô, hai hàm răng cắn lại thật chặt, đơn giản hoặc là không làm nhưng nếu đã làm là phải làm đến cùng. “Đó là cô làm tôi đổi không phải sao? Thiên Từ, tôi xem cô như người bạn tốt vậy mà cô lại…”

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lệ Tư Thừa vững vàng bắt lấy Tô Thiên Từ.

Trong lòng Tô Thiên Từ chợp lạnh, cô đã biết rõ đáp án.

Một người là thanh mai trúc mã, một người chỉ là vợ mới cưới được ba ngày, tin ai?

Đáp án, không cần nói cũng biết!

Trong nội tâm không cam lòng đến cực điểm, Tô Thiên Từ từ trên mặt đất đứng lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Tư Thừa, hỏi lại: “Tôi như thế nào? Ngược lại là cô, sáng sớm liền tới gõ cửa phòng của một đôi vợ chồng mới cưới, không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ xấu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mộng Dĩnh trắng bệch, đây thực sự là Tô Thiên Từ sao? Như thế nào mà mấy ngày không gặp, tính cách lại thay đổi như vậy!

Trở nên trầm ổn, thành thục, cũng… Thông minh hơn!

Không cần suy nghĩ nhiều liền đổi đề tài, thoáng chốc trọng điểm liền rơi xuống trên người Đường Mộng Dĩnh, chỉ số thông mình cùng với EQ so với nữ nhân ngu ngốc điêu ngoa kia trong ấn tượng của cô một chút cũng không giống nhau.

Là cô ảo giác sao?

Không, không có khả năng.
gl0



Nhất định là nữ nhân ngu ngốc này đã sợ!

Dù sao, nếu để cho Lệ Tư Thừa cảm giác dược này chính là do cô ta hạ, thì chắc chắn Tô Thiên Tử không còn có cơ hội trở mình.

Điểm mấu chốt của việc này chính là Lệ Tư Thừa, nhưng hắn lại là người sâu không lường được!

Nhưng chỉ cần là tính kế, dù lớn hay nhỏ cũng đều chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

Bất luận lớn nhỏ, không cần biết rõ sự tình.

Ánh mắt lóe lên tia sáng, trên mặt Đường Mộng Dĩnh xuất hiện nét ủy khuất: “Tôi thì có ý đồ gì chứ? Thiên Từ, cô nói lời này là có ý gì? Thật khiến người ta tổn thương!” Vừa nói xong, đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt như những hạt đậu nành to tròn thi nhau rơi xuống. “Vừa rồi tôi chỉ là nóng tính, nếu có câu nào khiến cô không vui thì cô nói thẳng ra là tốt rồi, tôi…” Đường Mộng Dĩnh nhìn về phía Lệ Tư Thừa, nước mắt rơi lã chã. “Tư Thừa ca ca, xin lỗi, em cho rằng dù anh có kết hôn cùng nữ nhân khác thì quan hệ của chúng ta vẫn sẽ giống như trước, nhưng là em không nghĩ tới…”

Trong lòng Tô Thiên Từ trầm xuống, Đường Mộng Dĩnh, cô giỏi lắm!

Mấy chữ ngắn ngủn, nghe qua như là giải thích, kỳ thật là muốn trốn tránh, ngược lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Tô Thiên Từ.

Sụt sùi cái mũi, Đường Mộng Dĩnh hốt hoảng ngồi xổm xuống. “Em không cẩn thận làm rơi cái chai này, ngộ nhỡ mọi người nhìn thấy sẽ không tốt, em sẽ lập tức thu dọn.”

Cô ta nói như vậy lại càng giống như phải chịu ủy khuất, ngay lúc Đường Mộng Dĩnh đang vươn tay chuẩn bị nhặt những thứ đó lên thì trên đỉnh liền truyền đến một đạo thanh âm lạnh lẽo: “Đứng dậy.”

Trong lòng Đường Mộng Dĩnh tràn đầy vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ủy khuất, tội nghiệp như cũ, nhặt những mảnh pha lê.

Lệ Tư Thừa duỗi tay kéo Đường Mộng Dĩnh đứng dậy, nhìn về phía Tô Thiên Từ, lạnh lùng ra lệnh. “Thu dọn sạch sẽ.”

“Không việc gì đâu Tư Thừa ca ca…” Đường Mộng Dĩnh mở to đôi mắt ngập nước, một bộ dáng tội nghiệp.

Tô Thiên Từ cười lạnh, từ tận đáy lòng tán thưởng: Thì ra Đường Mộng Dĩnh 5 năm trước đã có đẳng cấp thế, có một đối thủ như vậy, cô chết cũng không có một chút oan uổng.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 8: Nữ nhi tư sinh

Nhưng Lệ Tư Thừa cũng không nhìn Đường Mộng Dĩnh lâu, rất nhanh liền quay đầu đi, giọng nói không mang theo một chút độ ấm. "Cô đi trước, nơi này dù sao cũng là phòng cưới."

Tuy rằng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng so với lúc nói chuyện với Tô Thiên Từ, thì quả thực tốt hơn rất nhiều!

Nội tâm Đường Mộng Dĩnh kinh hỉ không kịp, hắn là đang lo nghĩ cho cô, giúp cô giải vây sao?

Trong lòng ngọt ngào như hồ mật ong, ngoài miệng phát ra một câu ngoan ngoãn "Dạ" rồi xoay người, lưu luyến rời đi.

Lệ Tư Thừa liếc nhìn Tô Thiên Từ một cái, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm, thâm thúy thần bí không chút cảm xúc, rất nhanh liền xoay người về phòng.

Tô Thiên Từ đứng ở cửa, nhìn những mảnh pha lê nhỏ trên mặt đất, đôi tay nắm chặt thành quyền.

Đường Mộng Dĩnh, Lệ Tư Thừa..

Bị các người hủy hoại mọt đời, Tô Thiên Từ tôi sẽ từng chút, từng chút một đòi lại..

* * * -

Thu dọn xong, từ trong phòng đi ra đã là 10 giờ sáng.

Một đêm phóng túng, Tô Thiên Từ cảm giác như trên người không có chỗ nào là không đau, ngay cả lúc đi, cũng cảm giác hai chân mình đang run.

"Ôi, đến giờ này mới rời giường à? Quả nhiên là có số mệnh thiếu phu nhân nha, Đường Mộng Dĩnh nhà chúng ta không có cái phúc phận này rồi." Một thanh âm bén nhọn truyền đến, Tô Thiên Từ nhìn lại, thoạt nhìn là một phu nhân khoảng 40-50 tuổi.

Lệ phu nhân vốn dĩ đang nói chuyện cùng một phu nhân quyền quý, nghe thấy lời nói đó cũng nhìn lại, trên mặt có nét xẩu hổ cùng bất mãn.

Đây là hàng xóm nhiều năm qua của Lệ gia, Đường phu nhân, cũng là mẹ đẻ của Đường Mộng Dĩnh

Vốn tưởng rằng hai nhà Lệ - Đường kết tình thông gia rồi, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Tô Thiên Từ ngáng đường, Đường phu nhân không cam long cũng là chuyện bình thường.
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 9 : Khác biệt như thế

Cô là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cái tên thì cô chỉ có hai bàn tay trắng.

Mãi đến lúc cô 18 tuổi mới được cậu đưa về, khi đó cô mới biết cô là cháu gái của gia đình quyền quý.

Mà nữ nhi của Tô gia - Tô Hàm, chưa kết hôn đã có thai, 18 năm trước đã mất tích, không có tin tức, không biết sống chết.

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Lệ phu nhân có chút không vui, lạnh lùng liếc nhìn Tô Thiên Từ một cái.

Tô Thiên Từ biết Lệ phu nhân chán ghét mình, cũng không đi rước lấy phiền toái, đối với những vị phu nhân khen ngợi mình nở một nụ cười ngọt ngào với họ, rồi ngoãn đi lên phía trước nhẹ nhàng nói: "Mẹ."

Lệ phu nhân không muốn cho cô sắc mặt tốt, nhưng tốt xấu gì cũng ở trước mắt bao người, tất cả bất mãn đều nhịn, nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt không cảm xúc.

"Bác gái, sinh nhật vui vẻ!" Thanh âm Đường Mộng Dĩnh truyền đến, mang theo sự vui mừng hạnh phúc.

Liếc mắt một cái liền thấy Đường Mộng Dĩnh ôm một cái hộp quà lớn bước vào, cười vô cùng sáng lạn.

Đường Mộng Dĩnh vốn dĩ cũng rất xinh đẹp, mắt to, lông mày mỏng, mũi cao thẳng, cằm nhọn như dùng dao gọt, tinh xảo vô cùng, cái miệng nhỏ phấn hồng, cười đến mí mắt híp lại thành hình lưỡi liềm.

Lệ phu nhân nhìn thấy cô đến, trên mặt vốn dĩ không có cảm xúc gì nay lại lập tức xuất hiện một nụ cười, nói với cô ta. "Như thế nào lại đến sớm như vậy, con mới từ Úc trở về, cũng không nghỉ ngơi nhiều một chút."

Đường Mộng Dĩnh nghịch ngợm mà thè lưỡi, nói: "Trở về được vài ngày, hôm nay lại còn là sinh nhật của người, con sao có thể vì để nghỉ ngơi mà không tới chúc mừng người được chứ?" Cười hì hì lại gần, cái hộp quà kia liền lên giữa mặt bàn. T

"Đây là thứ gì?"

"Ôi, tôi thật hâm mộ chị, mỗi năm đều có thể nhận được quà của Mộng Dĩnh, chúng ta thật đáng thương, cùng là hàng xóm với nhau, cũng không được Mộng Dĩnh quan tâm như vậy."

"Đúng vậy đó, bất quá tôi còn tưởng rằng Mộng Dĩnh sẽ thành con dâu nhà chị, không nghĩ tới.." Trương phu nhân còn chưa nói xong, đã đị đến ôm lấy cánh tay của Lý phu nhân.

Nụ cười trên mặt Trương phu nhân lập tức ngừng lại, có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh cũng xấu hổ, đỏ mặt.

Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã nhìn về phía Tô Thiên Từ.

Tô Thiên Từ giống như là không nghe thấy, đứng ở một bên, đối diện với ánh mắt của mọi người, dịu dàng cười: "Để con đi lấy thêm ít hoa quả, mọi người cứ ngồi chơi tiếp đi ạ."

"Không cần, đó là việc của người hầu." Lệ phu nhân cười miễn cưỡng: "Ngồi xuống đi, không lại có người nói tôi ngược đãi con dâu."

Nhưng các vị phu nhân ở đây đâu có ngốc, đương nhiên cũng hiểu ẩn tình.

Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhi tư sinh.

Là một đứa con gái ngoài giá thú vô danh.

Dựa vào cái gì mà có thể gả vào Lệ gia?

Nếu không phải bởi vì gia gia của Lệ Tư Thừa - Người đứng đầu Lệ gia kiên quyết, thậm chí còn lấy cái chết để đe dọa, thì sẽ không có bất kỳ một người nào của Lệ gia đồng ý rước cô vào cửa.

Trong mắt Lệ phu nhân, Tô Thiên Từ từ xất thân đến giáo dưỡng đều không có một chút nào xứng đáng làm con dâu của Lệ gia.

Tô Thiên Từ ngoan ngoãn tìm một góc khuất ít người để ngồi, vô cùng thức thời tìm vị trí cách xa Lệ phu nhân.

Đời trước, cô ngang nhiên ngồi cạnh Lệ phu nhân, cuối cùng bị đuổi đi một cách tàn khốc, dính phải kết cục như vậy không nói, còn bị Đường Mộng Dĩnh châm biếm một phen.

Nhìn hành động thức thời của Tô Thiên Từ, sắc mặt Lệ phu nhân có chút hòa hoãn, rất nhanh liền dời ánh mắt, chuyển đến trên người Đường Mộng Dĩnh và cái hộp, cười vui vẻ: "Mộng Dĩnh lần này lại chuẩn bị cho ta thứ gì đây? Mỗi lần như thế này, con đều phải hao tâm tổn tứ, thật là làm khó con."
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 10: Vạch trần (1)

"Không việc gì". Đường Mộng Dĩnh mỉm cười xinh đẹp. "Con thích chuẩn bị quà cho bác gái, người mau mở ra xem đi.

Lệ phu nhân không từ chối, vươn tay mở hộp quà ra, đập vào mắt là một bộ sườn xám đẹp đẽ màu xanh biếc.

Mọi người xung quanh nhìn thấy, trên mặt đều xuất hiện vẻ kinh diễm.

" Thật là đẹp! "

" Những hình thêu này đẹp quá đi! "

Lệ phu nhân đến không khép được miệng, nghe mọi người xung quanh khen ngợi, khuôn mặt càng kiêu ngạo và vui vẻ.

Đúng lúc này, Đường phu nhân cũng xen mồm vào:" Mộng Dĩnh nhà chúng ta quả thực rất khéo tay, nó phải tốn rất nhiều thời gian để làm được như vậy đấy! "

Những lời làm tất cả mọi người nổi lên một tầng gợn sóng, vẻ mặt kinh ngạc:" Thì ra đây là chính tay Mộng Dĩnh làm? "

" Quá lợi hại! Tay thật khéo léo! "

" Ai da, khéo tay như vậy, lớn lên lại còn rất xinh đẹp, Mộng Dĩnh à, con tới nhà ta làm con dâu đi. "

* * *

Đường Mộng Dĩnh cười đến thập phần hào phóng, giơ tay nhấc chân đều là khí chất của một tiểu thư khuê các.

Trong lòng Lệ phu nhân lại ai thán một tiếng. Nếu Đường Mộng Dĩnh là con dâu của bà thì tốt rồi, như thế nào lại cưới một nữ nhân như vậy!

Nghĩ, có chút oán hận nhìn Tô Thiên Từ, tươi cười trên mặt cũng giảm đi phân nửa.

Tô Thiên Từ đối với ý nghĩ trong lòng Lệ phu nhân rất rõ ràng, những chuyện đang phát sinh, cùng kiếp trước giống nhau như đúc.

gl2


Tất cả mọi người khen ngợi Đường Mộng Dĩnh, mà Tô Thiên Từ cô lại thành công làm nền cho Đường Mộng Dĩnh, chính là lúc này..

" Thiên Từ, cô chuẩn bị cho bác gái quà gì vậy? "Đường Mộng Dĩnh thành công đem đề tài chuyển đến trên người Tô Thiên Từ, cười đến tự nhiên hào phóng, vẻ mặt thiện ý.

Quả nhiên là như thế.

Hành động như vậy, ở trong mắt người khác là ở vì tránh cho cô xấu hổ mà làm việc thiện.

Nhưng Tô Thiên Từ lại biết, cô ta chỉ muốn làm cô bị bẽ mặt!

Năm đó Tô Thiên Từ đối với" việc thiện "của Đường Mộng Dĩnh, cười đến phi thường xấu hổ.

Bởi vì, quà của cô là Tô gia giúp cô chuẩn bị hàng xa xỉ, giá cả xa xỉ, nhưng là ở trước tài nghệ thiết kế sườn xám của Đường Mộng Dĩnh thì căn bản không đáng nhắc tới.

Ở trước mắt bao người lấy quà ra, bị Đường phu nhân một câu" làm con dâu của Lệ gia, mà tặng quà như vậy cũng thật không có tâm nha ", do đó cô liền biến thành đối tượng bị mọi người ghét bỏ, ngươi một lời ta một ngữ mà khen ngợi Đường Mộng Dĩnh, Lệ phu nhân lại càng không thích đứa con dâu của mình, tức giận tới cực điểm, hận không thể lập tức làm Lệ Tư Thừa ly hôn với cô, cưới Đường Mộng Dĩnh.

Cuối cùng là Đường Mộng Dĩnh nói vài câu giải vây mới hóa giải được cục diện xấu hổ đó.

Đáng thương ngay lúc đó, đầu óc Tô Thiên Từ lại đơn thuần, căn bản không biết mình đã bị thiết kế, còn đối với Đường Mộng Dĩnh phi thường cảm kích.

Kiếp trước cô ôm một viên dạ minh châu làm tâm ý, nhưng không nghĩ tới chính cái tâm ý đó đã hại đời cô.

Cả đời này, cô tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.

Hơi hơi mỉm cười, Tô Thiên Từ không lập tức trả lời Đường Mộng Dĩnh, mà đem ánh mắt dừng lại ở chiếc sườn xám màu xanh biếc trên tay Lệ phu nhân, tựa hồ có chút kinh ngạc, nói:" Mộng Dĩnh, cô đã bái lão Khang Thành chuyên thiết kế sườn xám làm sư phụ sao? "

Đường Mộng Dĩnh không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, đối với vấn đề này có chút kinh ngạc, mà Đường phu nhân bên cạnh Đường Mộng Dĩnh lại không như vậy, cười nhạo một tiếng, nói:" Cô cho rằng Mộng Dĩnh nhà chúng ta giống cô sao? Nó chính là đi du học ở Úc, vừa mới tốt nghiệp và trở về mấy ngày trước."
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 11: Vạch trần (2)

Tô Thiên Từ vẻ mặt càng kỳ quái. "Thì là, tôi thấy cái phương pháp thêu này đa dạng, đây xác thực là thủ pháp của lão Khang Thành, sư phụ của giới thiết kế sườn xám, cô xem này, ở chỗ thu kim có một đường cong, đây không phải là thủ pháp đặc thù của ông ấy sao?"

Đường Mộng Dĩnh trên mặt tươi cười hơi cứng đờ, Đường phu nhân thì lại đánh vào tay của cô, tức giận mà nói: "Chỉ biết nói bừa, tay nghề của Mộng Dĩnh rất tốt, không phải loại người như cô có thể so."

Lệ phu nhân cũng có chút mất hứng, lạnh lùng nhìn Tô Thiên Từ: "Cô thì biết cái gì, cũng chỉ nhìn thấy qua vài bộ sườn xám, mà cũng ở đây nói tới phương pháp thêu, đừng làm mất mặt thêm nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Đường Mộng Dĩnh có hơi hòa hoãn.

Tuy rằng không biết vì sao mà nữ nhân ngu ngốc này lại biết được, nhưng từ miệng cô ta nói ra, chắc chắn sẽ không có người tin tưởng.

Quả nhiên, trong mắt của các vị phu nhân xung quanh cũng chỉ có khiển trách, trong đó Lý phu nhân nói: "Mộng Dĩnh lo lắng, cố gắng hết sức để làm một bộ sườn xám tặng mẹ chồng cô, vậy mà cô lại nói như vậy?"

"Nếu cô lợi hại, cũng có thể làm một cái, nhưng cũng không cần phải chửi bới tâm ý của người khác, quá bỉ ổi!"

"Vốn đang rất kỳ quái vì cái gì mẹ chồng cô lại không thích cô, hiện tại tôi cuối cùng đã minh bạch, có một đứa con dâu như vậy, là tôi, tôi cũng không thích nổi!"

* * *..

"Phu nhân đừng nói như vậy." Đường Mộng Dĩnh trên mặt có chút đồng tình. "Thiên Từ cũng không phải cố ý, có lẽ là cô ấy đã nghĩ sai cái gì rồi."

"Nghĩ sai cái gì rồi?" Thanh âm Đường phu nhân có chút bén nhọn. "Nghĩ sai rồi thì liền có thể nói như vậy sao?"

Tô Thiên Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường phu nhân, nói: "Đường phu nhân, đây xác thực là thủ pháp của lão Khang Thành, tôi có chứng cứ."

Đường phu nhân cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. "Tôi còn tưởng rằng Tô gia mang cô trở về, hai năm có thể dạy cho cô có ít tiền đồ, nhưng hiện tại ta xem như đã biết, cô từ trong xương cốt đã là đê tiện, lại không có giáo dưỡng như thế."

Lời này, chanh chua lại cay nghiệt.

gl3


Các quý phu nhân nhân im lặng nhìn nhau, không khí trong phòng có chút quái dị.

Lại có chút khó nghe.

Ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía Tô Thiên Từ.

Sắc mặt Tô Thiên Từ khó coi tới cực điểm, cô véo thật mạnh vào cánh tay của mình.

Ai cũng cho rằng Tô Thiên Từ nhất định sẽ phát hỏa, nói khó nghe như vậy, ai mà chịu được, hơn nữa tính tình Tô Thiên Từ vốn có tiếng là nóng nảy, điêu ngoa.

Chỉ là, không có.

Tô Thiên Từ chỉ lạnh lùng nhìn Đường phu nhân, cười lạnh một tiếng: "Trong xương cốt là đê tiện, xác thật khó có thể thay đổi, kẻ cắp chuyên nghiệp thành phu nhân hào môn, dạy ra nữ nhi tay chân cũng không sạch sẽ."

Đường phu nhân nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Lúc bà còn trẻ, là một cái kẻ cắp chuyên nghiệp, nhưng là, sau khi gả cho ba của Đường Mộng Dĩnh, chuyện này chắc hẳn đã được che đậy mới đúng, vì cái gì mà cái tiện nha đầu lại biết?

Theo bản năng nhìn về phía những vị phu nhân khác, các bà đều là vẻ mặt ngốc lặng, hiển nhiên cũng không biết Tô Thiên Từ đang nói cái gì.

Kiềm chế khiếp sợ cùng tức giận trong lòng, ánh mắt Đường phu nhân có chút né tránh, gào rống lên: "Ý cô là gì?"

"Tôi có chứng cứ, bộ sườn xám này chính là tình yêu của lão Khang Thành sư phụ, mà không phải Đường Mộng Dĩnh làm." Thanh âm Tô Thiên Từ vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Đường Mộng Dĩnh không tốt, không vui mà nói: "Thiên Từ, vì cái gì mà cô lại nói vậy, tôi biết cô không vui vì bác gái thích tôi, nhưng cô cũng đừng nói ra những lời bịa đặt như này nha."
 
Chỉnh sửa cuối:
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 12: Vạch trần (3)

"Tôi có bịa đặt hay không, tự cô biết rõ." Tô Thiên Từ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.

Đường Mộng Dĩnh bắt gặp phải ánh mắt đó, trái tim đột nhiên đập mạnh vô cùng.

Trong đáy mắt của Tô Thiên Từ, chính là hận ý!

Một loại hận ý sâu đậm như ngấm vào tận xương.

Nhưng khi Đường Mộng Dĩnh nhìn lại một lần thì lại không thấy nữa.

Thật giống như, mới vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Là ảo giác sao?

Tô Thiên Từ cưỡng chế xúc động muốn đem cô ta cắn chết, bình tĩnh nói:'Sư phụ Lão Khang Thành có người tình là người Ả Rập, tên là hạnh phúc, cho nên, mỗi lần hắn thiết kế quần áo xong, đều sẽ thêu thêm một dòng chữ Ả Rập ở dưới cổ áo, dịch ra là hạnh phúc.

"Khoác lác! Cô còn hiểu tiếng Ả Rập sao?" Vẻ mặt Đường phu nhân khinh thường.

"Có phải khoác lác hay không, bà nhìn xem thì biết." Tô Thiên Từ chìa phiến cổ áo kia ra.

Đường phu nhân nhìn thấy một dòng ký tự màu đen, buột miệng nói: "Đây cũng chỉ là nét thôi bình thường thôi, cô làm thế nào để chứng minh đây là tiếng Ả Rập?"

Tô Thiên Từ đã sớm đoán trước, hô: "Dì Sáu."

Người hầu gái được gọi là dì Sáu, bất chợt bị Tô Thiên Từ gọi liền giật mình hoảng hốt, không kịp phòng bị, lập tức hoàn hồn rồi lên tiếng: "Dạ!"

"Giúp tôi gọi Lệ Tư Thừa ra đây nói chuyện một lát." Nói rồi, cô nhìn về phía Lệ phu nhân. "Người có thể không tin con, nhưng người sẽ không thể không tin con trai mình chứ? Hắn biết tám loại ngôn ngữ, nói không chừng trong đó có tiếng Ả Rập, cho hắn nhìn một cái không phải liền biết sao?"

Đường phu nhân có chút luống cuống. "Cô làm như vậy là có ý gì, cô cảm thấy Mộng Dĩnh nhà chúng tôi lừa gạt mọi người sao?"

gl3


Tô Thiên Từ cười lạnh một tiếng. "Có phải gạt người hay không tôi không biết, nhưng đây nhất định là thủ pháp của lão Khang Thành."

"Thôi, mẹ." Đường Mộng Dĩnh lên tiếng. "Thiên Từ, đây cũng không phải chuyện gì lớn, cô việc gì phải hùng hùng hổ dọa người như vậy, cô nói như thế nào, thì chính là vậy đi."

"Không được." Trái tim Tô Thiên Từ run rẩy. "Đối với cô mà nói đây không phải chuyện gì lớn, nhưng lời mẹ cô vừa nói, thực sự đã làm tổn thương tôi."

Đường Mộng Dĩnh không đáp, ánh mắt có chút oán trách nhìn về phía Đường phu nhân.

Lời vừa rồi, tất cả mọi người đều nghe thấy, thực sự là quá phận.

Không ai cảm thấy Tô Thiên Từ hiện tại có cái gì không đúng, ngay cả Lệ phu nhân cũng cảm thấy có chút tức giận.

Dù không thích, nhưng cũng là con dâu của bà, bị người ta chỉ vào mặt mắng là tiện nhân, mặt mũi bà ta lớn cũng không thể bỏ qua được.

"Nếu chứng minh rằng tôi đúng, thì Đường phu nhân phải trước mặt mọi người, xin lỗi tôi." Tô Thiên Từ nói.

Vẻ mặt Đường phu nhân không hài lòng. "Tại sao?"

"Bà không dám? Bà sợ tôi vạch trần bà nói dối, đúng không?"

Sắc mặt Đường phu nhân khó coi tới cực điểm, nếu bà kiên trì không cho dì Sáu đi gọi Lệ Tư Thừa, vậy chẳng phải là tự thừa nhận rằng mình nói dối sao?

Hơn nữa, không chỉ thanh danh của bà mà ngay cả thanh danh của Đường gia, Đường Mộng Dĩnh truyền ra ngoài cũng sẽ không tốt.

Nhưng nếu gọi Lệ Tư Thừa tới, hắn nhận ra đây là chữ hạnh phúc trong tiếng Ả Rập, phải làm sao bây giờ?

Từ từ, hình như vừa rồi Tô Thiên Từ nói Lệ Tư Thừa biết tám loại ngôn ngữ, nhưng trong đó, cũng không nhất định có tiếng Ả Rập đi?

Đường phu nhân cắn chặt răng, thanh âm sắc bén. "Nói hươu nói vượn, ai sợ!"

"Vậy đi gọi đi." Lệ phu nhân rốt cuộc cũng mở miệng. "Gọi hắn ra làm rõ, cho cô hết hy vọng."
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 13: Vạch trần (4)

Thanh âm lạnh nhạt, cũng không biết Lệ phu nhân nói Tô Thiên Từ hay là Đường phu nhân.

Dì Sáu gật đầu, rất nhanh liền chạy vào bên trong gọi người.

Lúc Lệ Tư Thừa bước ra, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ, con ngươi đen nhánh mà thâm thúy, bờ môi đỏ quyến rũ, lạnh nhạt tiến đến.

Nhìn xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, lông mày không nhịn được mà nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"

Thói quen là rất khó thay đổi.

Người hắn nhìn đầu tiên, từ trước đến nay đều không phải cô, mà là Đường Mộng Dĩnh.

Trong lòng Tô Thiên Từ đau xót, nhưng rất nhanh liền cưỡng ép sự đau xót ấy xuống tận đáy lòng.

Trên mặt Đường Mộng Dĩnh là một vẻ ủy khuất, đang định mở mồm nói chuyện thì Lệ phu nhân liền hướng hắn vẫy tay: "Tư Thừa, lại đây, nhìn xem cái hình thêu này là gì."

Lệ Tư Thừa thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm đi qua, làm như vô tình liếc nhìn Tô Thiên Từ, trên mặt phảng phất vẻ oán hận cùng ủy khuất, xinh đẹp tinh xảo, tuy rằng không giống Đường Mộng Dĩnh đẹp đến kinh diễm, nhưng cũng rất dễ nhìn.

Chỉ lướt qua một lát, rất nhanh liền chuyển dời ánh mắt về phía cái cổ áo kia.

"Nói cho mẹ, đây có phải là tiếng Ả Rập không?"

Lệ Tư Thừa gật đầu. "Đây là tiếng Ả Rập, nghĩa là hạnh phúc."

Lời này vừa phát ra, hốc mắt Tô Thiên Từ liền ửng đỏ, ủy khuất, chua xót như thủy triều tiến đến.

Sắc mặt Đường phu nhân thì trắng bệch.

Các vị phu nhân nhìn nhau, xin lỗi Tô Thiên Từ rồi đồng tình, còn nhìn về phía Đường phu nhân và Đường Mộng Dĩnh lại là ánh mắt phức tạp.

"Làm sao vậy?" Lệ Tư Thừa còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy hồc mắt Tô Thiên Từ đỏ ửng, mày kiếm nhíu lại.

Tô Thiên Từ cảm nhận được ánh mắt của hắn, giương mắt nhìn lại.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.

Con ngươi Lệ Tư Thừa trước nay đều là lạnh lẽo, thâm thúy khó dò.

Cô chưa bao giờ gặp qua người nào có ánh mắt âm trầm đến vậy, giống như cho dù trời có sập, sắc mặt cũng vẫn sẽ là lạnh nhạt như thế, bất luận cô là như thế nào, hắn trước sau đều lạnh nhạt, thần bí đến đáng sợ.

Cũng chính đôi mắt ấy, khiến cô trầm luân một đời, thống khổ cả đời.

Chỉ là, từ nay về sau sẽ không, sẽ không bao giờ.

Cô sẽ không yêu hắn, một đời này, tuyệt đối sẽ không!

Tô Thiên Từ tránh đi ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của hắn, nhìn về phía Đường phu nhân: "Đường phu nhân, bà có phải nên xin lỗi rồi không?"

Sắc mặt Đường phu nhân u ám, nhưng Đường Mộng Dĩnh đứng sau bà, lại một bước lên, nhìn về phía Đường phu nhân nói: "Thực xin lỗi mẹ, là con lừa người.."

Một tiếng xin lỗi vừa vang lên, những vị phu nhân đứng xung quanh không thể tưởng tượng nổi mà kinh hô một tiếng.

Lệ phu nhân dĩ nhiên cũng là vẻ mặt giật mình, khó mà tin được Đường Mộng Dĩnh sẽ làm ra chuyện như vậy.

Trên mặt Đường Mộng Dĩnh thập phần áy náy nói: "Lúc bà còn trẻ, là một nhà thiết kế nổi tiếng, bà hy vọng con có thể làm một bộ sườn xám tặng cho bác gái, nhưng mấy năm nay con đi du học ở Úc, đã quên hết những việc bà đã dạy, lúc ở nhà chỉ là làm bộ cho bà xem thôi, không nghĩ tới hại mọi người hiểu lầm, vốn đang nghĩ đâm lao phải theo lao, xong việc sẽ cùng mẹ và bác gái giải thích một chút, không ngờ rằng Thiên Từ.."
 
53 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 14: Lệ lão gia tử

"Thì ra là như vậy." Đường phu nhân làm ra vẻ mặt đã hiểu rõ. "Đường lão phu nhân thân thể không tốt, Mộng Dĩnh cũng là muốn tốt cho lão phu nhân, không muốn làm cho bà thất vọng mà thôi."

Đường Mộng Dĩnh có chút áy náy bèn cúi đầu, xoay người đến gần Lệ phu nhân, chân thành nói: "Xin lỗi, con không có giải thích sớm hơn, nhưng con không phải cố ý, con định lúc sau sẽ giải thích cho người biết, ai ngờ Thiên Từ, cô ấy.. Làm việc tích cực như vậy.."

"Đúng vậy đó, biết được một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không hịu bỏ qua, thật đúng là không phóng khoáng!" Đường phu nhân tiếp lời của Đường Mộng Dĩnh. "Tô gia cũng không dạy dỗ cô được tốt nha, một đứa con gái tư sinh của Tô gia mà thôi, thật không biết Lệ lão gia tử nghĩ như thế nào mà lại coi trọng loại người như vậy."

Ở trong lòng bà, Đường Mộng Dĩnh mới xứng gả vào Lệ gia, cùng Lệ Tư Thừa là trai tài gái sắc.

Trên mặt Lệ phu nhân có chút khó coi, dù sao thì cũng là con dâu nhà mình, lại bị chỉ thẳng vào mặt mà mắng, cũng như đem mặt của bà dẫm ở dưới chân.

"Ta nghĩ như thế nào, xem ra cháu dâu rất muốn biết thì phải." Thanh âm già nua vang lên, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả mọi người cả kinh, quay đầu lại.

"Lệ lão gia tử."

"Lệ thủ trưởng."

"Ba.."

* * *

Tiến vào chính là một lão nhân, dù đã già nhưng vẫn rất dẻo dai, sống lưng thẳng tắp, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế oai hùng.

Đây là người Tô Thiên Từ kính trọng nhất, Lệ lão gia tử. Ông cũng là người có địa vị lớn nhất Lệ gia, Lệ thủ trưởng.

Vừa thấy Lệ lão gia đến, Tô Thiên Từ liền không nhịn được mà thẳng sống lưng, đây là phản ứng theo tự nhiên của cô.

Không nghĩ tới, chính động tác theo tự nhiên này lại nằm trọn trong mắt Lệ Tư Thừa, làm con ngươi vốn sâu thẳm của hắn, nay lại càng càng thêm trầm trầm.

Đường phu nhân nghe được thanh âm của Lệ lão thủ trưởng, ngay sau đó liền xấu hổ, chạy nhanh tới giải thích: "Không phải, Lệ lão gia tử, ta cũng chính là thuận miệng nói vậy, ngài đừng để trong lòng, ngài nghĩ như thế nào, ta làm sao mà biết được."

Tô Thiên Từ thầm cười lạnh một tiếng.

Lúc đối mặt với cô, kiêu ngạo đến cái mông cũng muốn vểnh lên, lúc đối mặt với gia gia thì lá gan lại bé như vậy, thật đúng là khác nhau một trời một vực!

"Nói như vậy, thuận miệng là có thể nói cháu dâu ta như vậy sao, không biết còn tưởng rằng ngươi là tới ta Lệ gia tìm ta tuyên chiến." Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại thập phần uy nghiêm.

Đường phu nhân bị hoảng sợ không nhẹ, đang muốn giải thích thì lại bị một đôi tay gắt gao đè lại.

Đường Mộng Dĩnh nhéo tay mẹ mình, ánh mắt lại nhìn Lệ lão thủ trưởng, nói: "Lệ gia gia, đã lâu không gặp."

Lệ lão thủ trưởng nhìn cô một cái, chỉ ừ một tiếng, rồi đem ánh mắt dừng lại trên người Tô Thiên Từ, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười, vẫy vẫy tay với cô: "Thiên Thiên, lại đây gia gia ở nơi này."

Thiên Thiên..

Đã lâu không nghe thấy ai gọi cô như vậy, lúc cô bị Mộng Dĩnh hãm hại thành tên phóng hỏa, sau đó gia gia liền chưa từng gọi cô như vậy.

Ít nhất.. Cũng có hai năm!

Hốc mắt Tô Thiên Từ nóng lên, bước tới bên cạnh ông, ngoan ngoãn hô một tiếng: "Gia gia."

"Ngoan" Lệ lão gia tử cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt chồng chéo lên nhau, hiền lành hòa ái cùng dáng vẻ uy nghiêm của khi nãy thật giống như là hai người hoàn toàn khác nhau."Ngủ có ngon không?

Tô Thiên Từ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn qua giống như một con tiểu miêu.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back