[Edit] 99 Thứ Ly Hôn: Lệ Thiếu Thỉnh Điệu Thấp - Vạn Lí Lí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tô Tư Niệm, 1 Tháng chín 2018.

  1. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    99 Thứ ly hôn: Lệ Thiếu thỉnh điệu thấp

    Tác giả: Vạn Lí Lí

    Văn án: Cô yêu hắn như mạng, lại bị vứt bỏ như giẻ rách. Một khi trùng sinh, một tờ hiệp ước t ổng tài ly hôn đi đánh đòn phủ đầu: "Một năm trước khi ly hôn, điều khoản của hiệp ước như sau!" "Không được cùng phòng, không được cùng giường, không được tiếp xúc thân mật?" Người nào đó nhướng mày cười khẽ. Ai ngờ ngày nọ cô say rượu, hôm sau hắn dựa vào thành giường, ánh mắt thâm thúy: "Em bội ước.."

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tô Tư Niệm
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng chín 2018
  2. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Hung thủ giết người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm canh ba, Tô Thiên Từ vội vàng tiến vào Lệ gia. "Tôi muốn gặp hắn!

    " Xin lỗi, thiếu gia nói.. Tô Thiên Từ với chó đều cùng một loại nên cô ta không được phép vào!

    Trong lòng 'oanh' lên một tiếng, Tô Thiên Từ giống như chịu không nổi, dùng sức gào thét: "Lệ Tư Thừa, anh ra đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng, ông nội chết không liên quan gì đến em, em bị đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì gia gia đã không còn sống nữa!"

    Bảo vệ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau thương của cô, không nói một lời.

    "Hết hy vọng đi." Một tiếng nói dịu dàng truyền đến, người phụ nữ thoạt nhìn khoảng 27-28 tuổi, duyên dáng yêu kiều đứng dựa người vào cửa nhà. "Hắn sẽ không gặp cô đâu, ông nội vừa mới qua đời, hắn cần được yên tĩnh."

    Là cô ta, tình nhân của Lệ Tư Thừa, cũng là người đã từng tự nhận là bạn tốt nhất của cô – Đường Mộng Dĩnh.

    5 năm làm người yêu của Lệ Tư Thừa, ra vào mọi nơi, người khác và giới truyền thông đều biết, nhưng Đường Mộng Dĩnh bất ngờ xuất hiện trở thành Lệ thiếu phu nhân, mà cô Tô Thiên Tử cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

    Cô đi xuống, mỗi bước chân là một bậc thang, bảo vệ vì cô ta mà chủ động ra mở cửa, đãi ngộ hoàn toàn khác nhau như trời với đất, làm Tô Thiên Từ càng hận Đường Mộng Dĩnh thấu xương.

    "Hai người đi làm việc khác trước đi, tôi muốn cùng cô ta nói chuyện riêng một lát."

    Hai tên bảo vệ liếc nhau, nhanh chóng gật đầu rời khỏi.

    "Ông nội không phải do tôi giết!"

    "Tôi biết, ông nội đương nhiên không phải do cô giết." Đường Mộng Dĩnh mỉm cười, bước chân ra bên ngoài, rất nhanh liền đi tới hồ nước bên cạnh đối diện với Đường gia.

    Đường gia là một căn biệt thự lớn, đối diện có một cái hồ nước nhưng lại không có đèn đường, Đường Mộng Dĩnh đứng ở nơi đó rất khó có thể xác định được cô ta đang đứng ở vị trí nào.

    Tô Thiên Từ nghe thấy vậy, trong lòng có chút cảm giác không thích hợp, chạy nhanh theo nói: "Cô có ý gì?"

    "Ông nội đương nhiên không phải cô giết, cô bị tôi đánh cho hôn mê thì giết thế nào?"

    Tô Thiên Từ trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm cô ta: "Chẳng lẽ.. Là cô!"

    "Xuỵt.." Đường Mộng Dĩnh đưa ngón tay trỏ đặt lên môi, cười đắc ý.

    "Thật là cô! Cô là đồ tiện nhân, ông nội đối xử với cô tốt như vậy, cô vì cái gì.."

    "Tốt?" Đường Mộng Dĩnh cười lạnh một tiếng. "Nếu không phải cái lão gia hỏa kia, thì người gả cho Tư Thừa ca ca phải là tôi chứ không phải cô, tôi và hắn là thanh mai trúc mã, thế mà lão già kia dám nói hắn nhìn tôi không vừa mắt, không thích tôi, vậy thì lão ta có thể đi chết rồi!"

    "Cô thật là độc ác, tôi sẽ đi nói cho bọn họ biết!"

    Tô Thiên Từ xoay người đang muốn rời đi, nhưng Đường Mộng Dĩnh lại không những không sợ hãi mà cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng bọn họ sẽ tin tưởng sao?"

    Bước chân Tô Thiên Từ dừng hẳn lại, cô im lặng đứng tại chỗ.

    "Giống như năm đó cô cực lực giải thích cô không hạ dược Tư Thừa ca ca, ai tin?"

    Tô Thiên Từ đột nhiên xoay người, nhìn cô ta với ánh mắt không thể tin được.

    Đường Mộng Dĩnh cực kỳ hứng thú nhìn vẻ mặt đó của cô. "Giống như cô nói cô không có phóng hỏa thiêu chết tôi, ai tin?"

    [​IMG]

    "Đường Mộng Dĩnh! Cô có ý gì?" Trong đầu Tô Thiên Từ đột nhiên lóe lên tia sáng. "Là cô!"

    "Không sai, là tôi." Đường Mộng Dĩnh cười lạnh một tiếng. "Nhưng là tôi thì thế nào? Cô còn nhớ rõ phải không? Lúc trước cô mới vừa đi qua nhà tôi, tôi liền bị trúng phải khí ga độc, cô nói cô không động tay động chân, ai tin? Sau đó Tư Thừa ca ca bị bọn xã hội đen bắt cóc, thiếu chút nữa bị chết cháy ở nhà kho, tất cả mọi người đều thấy tôi cứu hắn, chính là cô cố tình hôn mê ở hiện trường, cô nói lửa không phải cô phóng, ai tin?"

    Tô Thiên Từ không kịp phòng, đột nhiên đề cập đến những chuyện cũ kia, theo bản năng liền đưa tay sờ sờ khuôn mặt của mình.

    Cô ra sức đẩy Lệ Tư Thừa ra khỏi biển lửa, còn chính mình lại không kịp chạy ra khỏi đám cháy và nó đã hủy hoại đi một nửa khuôn mặt của cô, còn có.. cả cuộc đời!

    Cô là nữ nhi tư sinh của Tô gia.

    Năm mười tám tuổi cô trở về Tô gia, cô liền biết cô phải gả cho người tên là Lệ Tư Thừa, nhưng lại không biết hắn có thanh mai trúc mã tên là Đường Mộng Dĩnh.

    Năm cô hai mươi tuổi, cô gả cho hắn. Từ đó trở đi, cô liền không ngừng bị đem ra so sánh.

    Đường Mộng Dĩnh hào phóng đoan trang, cô thô bỉ không chịu nổi.

    Đường Mộng Dĩnh xinh đẹp thiện lương, cô tâm địa rắn rết.

    Đường Mộng Dĩnh du học hải ngoại, cô thì đại học còn không có, vừa tốt nghiệp xong đã gả cho Lệ Tư Thừa.

    Vậy mà cô còn ngây ngốc đem ả trở thành bạn tốt nhất của mình, từ năm 18 tuổi đến năm 25 tuổi lại không nhận ra cuộc đời cô, tất cả đều bị hủy hoại trong tay ả.

    Tất cả mọi người đều biết rõ, đêm tân hôn - dược là cô hạ, mục đích là vì kích thích Đường Mộng Dĩnh; lửa là cô phóng thiếu chút nữa lấy mạng người ta, mục đích là muốn giết chết Đường Mộng Dĩnh; thai nhi trong bụng cô là do chính cô cố ý ngã từ cầu thang xuống, mục đích là giá họa cho Đường Mộng Dĩnh.

    Có lẽ những điều đó đã ăn sâu vào trong tiềm thức mọi người, không thể thay đổi. Không có ai hiểu, để xứng đôi với Lệ Tư Thừa, việc gì cô cũng cố gắng, nỗ lực.

    Cô thức đêm giúp Lệ Tư Thừa sửa thời gian công tác vì hắn bị bệnh, bọn họ nói cô làm ra vẻ.

    Cô vì giúp Lệ Tư Thừa dưỡng bệnh đau dạ dày thật tốt mà đi học nấu ăn, bọn họ nói cô tâm cơ.

    Cô vì muốn hoàn thành tâm nguyện ôm chắt trai của ông nội hắn mà bỏ học ở nhà dưỡng thai, bọn họ nói cô không biết vươn lên.

    Không lâu sau, Tô gia phá sản, bọn họ nói cô trèo cao, đê tiện.

    Sau đó cô sinh non đứa nhỏ, bọn họ nói cô làm nhiều việc xấu, không xứng mang thai, ngay cả trời cao cũng muốn đem đứa nhỏ đi.

    Sau đó cô mới dần dần hiểu ra, Đường Mộng Dĩnh làm cái gì cũng là tốt, cô làm cái gì cũng là sai.

    Cho đến ngày hôm qua, cô ngủ một giấc dậy phát hiện ông nội chết ở chân cầu thang tầng một, cảnh sát phá cửa đi vào, mà đúng lúc đó, cô lại đứng ở cầu thang tầng hai nhìn xuống, Tô Thiên Từ cứ như vậy trở thành hung thủ giết người.

    "Tiện nhân! Vì cái gì, vì cái gì mà cô lại hại tôi như vậy!" Tô Thiên Từ giống như phát điên, bổ nhào về phía Đường Mộng Dĩnh.

    Đường Mộng Dĩnh có học qua quyền cước, thân mình chợt lóe, trở tay đem cô bắt lại rồi đẩy cô xuống hồ nước.

    Uống phải mấy ngụm nước, Tô Thiên Từ liều mạng giãy giụa, kêu "Cứu.."

    "Ừng ực ừng ực."

    Đường Mộng Dĩnh ở trên bờ lạnh lùng nhìn cô. "Cô an tâm mà chết đi thôi, tôi sẽ thay thế cô thật tốt, trở thành Lệ thiếu phu nhân.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2018
  3. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cô lại dám hạ dược tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết qua bao lâu, Tô Thiên Từ cảm giác chính mình giống như một chiếc thuyền nhỏ, đang bị sóng gió điên cuồng chụp đánh, rất nhanh, liền đụng vào một tòa băng sơn không đúng, là núi lửa

    Nóng, thật nóng!

    Rõ ràng nóng như vậy, nhưng cô vẫn nhịn không được mà dựa vào cái núi lửa kia, lúc sau, tòa núi lửa kia đột nhiên ném cô lên, hung hăng đâm vào phía dưới của cô, đáy thuyền nhỏ vỡ ra một lỗ hổng, Tô Thiên Từ kinh hô một tiếng: "Đau.."

    Núi lửa dù sao cũng là núi lửa, muốn bộc phát thì ai cũng không ngăn cản được, hạ thân như bị xé rách, cảm giác đau đớn lại truyền đến, Tô Thiên Từ cảm giác cả người đều bị hung hăng xuyên qua, lực đạo của núi lửa kia cũng thật lớn, làm cô nhịn không được muốn khóc: "Đau quá!.."

    Chỉ là núi lửa kia vẫn không chút thương tiếc, lại một lần nữa hung hăng đâm xuống, Tô Thiên Từ cảm giác môi bị phong bế, ngay sau đó một làn gió thổi qua, đau nhức liền nhanh chóng rút đi, cảm giác thoải mái tê dại đến tận xương cùng ào ào kéo đến, môi anh đào nhịn không được mà bật ra một tiếng ngâm "Ưm.."

    * * *

    Sóng gió rút đi, tất cả đều trở về sự yên tĩnh vốn có.

    Tô Thiên Từ ý thức được một chút, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn, toàn thân trên xuống dưới không có một chỗ nào là không đau.

    Đôi lông mi run rẩy, cặp mắt bỗng chốc mở ra.

    Căn phòng tinh xỏa nhưng lại mang theo phong cách cổ kính xa hoa.

    Đây là.. nhà cũ của Lệ gia?

    Tô Thiên Từ đột nhiên ngồi bật dậy, chỉ là trên người đau nhức làm cô nhịn không được thấp giọng, hít hà một hơi.

    Ngồi trên yên ổn trên giường, Tô Thiên Tử phát hiện trên người mình thế nhưng không mảnh vải che thân, ngực, trên xương quai xanh, là những dấu hôn tím tím xanh xanh chằng chịt rải rác khắp nơi, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

    Hơi hơi nghiêng đầu, bên cạnh cô thế nhưng còn có một người đang nằm!

    Hô nhỏ một tiếng, Tô Thiên Từ theo bản năng cả người liền co rút lại, dựt lấy chăn che kín thân thể mình.

    Trước mắt cô là một nam nhân tuấn mỹ, lông mày có chút cau lại, rất nhanh liền mở mắt.

    [​IMG]

    Hắn vừa mở mắt, trong mắt Tô Thiên Từ có một loại kinh diễm nồng đậm.

    Khuôn mặt này, bất luận nhìn qua bao nhiên lần cô cũng vẫn không cảm thấy thỏa mãn mà muốn nhìn thêm lần nữa.

    Đôi mắt thâm thúy đen nhánh như bầu trời đêm, mang theo vẻ ngạo mạn cùng sự cao quý, mang theo vẻ mông lung của cơn buồn ngủ, nhưng Tô Thiên Từ lại thấy ánh mắt đó sắc bén giống như chim ưng.

    Giờ phút này Lệ Tư Thừa, thoạt nhìn.. chỉ khoảng 25-26 tuổi!

    Tô Thiên Từ có chút giật mình sững sờ, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy, khuôn mặt Lệ Tư Thừa nhanh chóng đến gần, trầm giọng gầm nhẹ: "Tô Thiên Từ, cô lại dám hạ dược tôi?"

    Một màn này, hình như đã từng xảy ra.

    Năm đó cô bị Đường Mộng Dĩnh thiết kế cùng Lệ Tư Thừa phát sinh quan hệ, ngày hôm sau lúc thức dậy, Lệ Tư Thừa cũng nói ra một câu như vậy.

    Ngơ ngác nhìn hắn một lúc, rồi cô nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi, anh không cần lo lắng."

    Sau khi ly hôn, hắn cho cô một khoản tiền lớn và an bài cho cô một căn biệt thự, nếu không phải Đường Mộng Dĩnh thiết kế giết gia gia ngay tại nhà của cô, cô làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này.

    Tuy rằng được cứu lên từ trong nước, nhưng Tô Thiên Từ không cho rằng hắn muốn gặp cô, khẳng định lại là kế hoạch ác độc nào đó của Đường Mộng Dĩnh!

    Cô không nghĩ tới, lời nói của cô với Lệ Tư Thừa đã mang lại chấn động lớn trong lòng hắn.

    Đi?

    Nữ nhân này hao tốn hết tâm tư để leo lên giường mình, hạ dược hắn, thuốc vừa hết tác dụng đã muốn đi?

    Nhìn thật sâu vào mắt cô, Lệ Tư Thừa phát hiện cô không có một chút ý tứ nói giỡn.

    Không có một chút ngang ngược càn rỡ, điêu ngoa thường ngày, nét mặt bình tĩnh, hờ hững, giống như cô đã trải qua nỗi tuyệt vọng, trên người chỉ còn có bi ai.
     
    Vyl Hana, hảo nguyễnAki Re thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2018
  4. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tôi là kẻ quái dị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn chằm chằm cô hồi lâu, Lệ Tư Thừa cười lạnh một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay cô rồi nói. "Cô lại muốn chơi cái gì? Đầu tiên là hạ dược tôi, hiện tại.. Lạt mềm buộc chặt sao?" Thanh âm của hắn rất êm tai, giống như tiếng đàn violin, trầm thấp bay bổng, nhưng mỗi một chữ hắn nói ra đều mang theo ác ý nồng đậm.

    Trước mắt hắn là một nữ nhân có làn da trắng như tuyết, nõn nà tinh tế, rồi tới một cái lỗ lông chân cũng không có, đôi mắt to tròn như hai quả nho, hơi mang vài phần kinh hoảng cùng lo lăng mà nhìn chính mình. Trông giống như một con nai hoảng loạn, sợ hãi không biết phải làm sao.

    "Tôi.. Không có, anh buông tay ra." Tô Thiên Tử định rút tay ra nhưng lại phát hiện sức lực Lệ Tư Thừa lớn đến kinh người.

    Ngay lúc cô đang giãy giụa, chiếc chăn trước ngực liền rơi xuống xuống dưới, lộ ra những dấu hôn xanh xanh tím tím, ánh mắt Lệ Tư Thừa trầm xuống, bụng dưới không thể ngăn chặn mà có một cỗ lửa nóng vô hình truyền khắp toàn thân, giống như ngàn vạn con kiến đang bò trên mặt đất, rất là khó chịu.

    Đáng chết!

    Lệ Tư Thừa tưởng dời ánh mắt đi là có thể cưỡng chế được nhưng lửa nóng ở bụng dưới lại càng ngày càng tăng, ở trong chăn tiểu đệ đệ cương lên đáng sợ.

    Mặt Tô Thiên Tử đỏ hồng, tranh thủ thời gian kéo chăn lên che lại thân thể trần truồng của mình.

    Tuy rằng kết hôn với hắn đã được 5 năm nhưng phát sinh quan hệ vợ chồng thực sự thì chỉ có một lần.

    Một lần kia.. Vẫn là bị Đường Mộng Dĩnh hạ dược mới thành công!

    Từ đó về sau, Lệ Tư Thừa liền coi cô như virus, đừng nói chạm vào một chút, ngay cả ngủ cùng phòng với cô hắn cũng không muốn!

    Giờ phút này, sắc mặt Tô Thiên Tử hồng đến nỗi muốn nhỏ ra máu.

    "Buông tôi ra, Lệ Tư Thừa! Đối với loại người quái dị như tôi mà anh cũng nuốt trôi, chẳng lẽ Đường Mộng Dĩnh không làm anh thỏa mãn sao?" Tô Thiên Tử nổi giận.

    Đường Mộng Dĩnh?

    "Thì ra cô cũng biết bản thân lớn lên rất xấu!" Lệ Tư Thừa cười lạnh, ánh mắt nhìn vào đôi con ngươi linh động của cô, phía dưới là cái mũi trắng nõn thảng tắp, đôi môi khẽ nhếch, đầy đặn ướt át, thực dễ dàng làm người ta liên tưởng đến một từ: Thích hợp để hôn.

    [​IMG]

    Yết hầu căng thẳng, Lệ Tư Thừa nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô, ánh mắt trở nên sâu không lường được.

    Trong lòng Tô Thiên Tử bỗng nhiên nổi lên cảm giác oan uổng, nếu không phải do Đường Mộng Dĩnh, cô làm sao có thể bị hủy dung!

    "Buông ra!" Thân thể Tô Thiên Tử vừa động, bắp đùi mềm mại trơn bóng không may liền cọ vào phần hạ thân của hắn ở dưới chăn, Lệ Tư Thừa nhịn không được 'híz-khà-zzz' một tiếng, hạ thân căng trướng khó chịu đến cực điểm.

    "Đừng nhúc nhích!" Lệ Tư Thừa gầm nhẹ, hai chân căng cứng muốn đem cái thứ chết tiệt kia áp chế xuống dưới.

    "A.." Tô Thiên Tử khinh thường cười lạnh. "Muốn nữ nhân? Tìm Đường Mộng Dĩnh đi, loại người quái dị như tôi cũng muốn, Lệ Tư Thừa có phải khẩu vị của anh quá nặng không?"

    Nói xong, nội tâm đau xót, hai mắt Tô Thiên Tử nhịn không được mà đỏ hồng.

    Qua nhiều năm như vậy, ai cũng so sánh, mọi thứ cô đều không bằng Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh là cửu thiên tiên tử, còn cô chỉ là hạt bụi trên mặt đất,

    Cảm giác như vậy, cực kỳ khó chịu!

    Con ngươi Lệ Tư Thừa càng mờ đục, nắm tay cô rồi đè ở phần hạ thân của hắn. "Cái gì cũng tìm Đường Mộng Dĩnh, vậy tôi còn cần một người vợ hợp pháp như cô để làm gì?"

    Tô Thiên Tử ngẩn ra, đột nhiên mở to mắt.

    Vợ hợp pháp?

    Lệ Tư Thừa nhìn vẻ mặt của cô, hắn liền nở một nụ cười tàn nhẫn mang theo vài tia lạnh lẽo. "Lão nhân gia bắt tôi lấy cô, cho cô một tờ giấy chứng nhận kết hôn, còn không phải là muốn cho tôi coi trọng cô sao? Hao hết tâm tư để hạ dược tôi, hạ xong thì làm bộ kết thúc? Hử?"

    "Tôi không có!" Tô Thiên Tử nổi giận.

    Lệ Tư Thừa không để tâm đến lời nói của cô, bàn tay to lớn thô ráp xiết chặt cằm cô rồi nâng lên. "Biết vợ hợp pháp là gì không?"
     
    Vyl HanaAki Re thích bài này.
  5. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Công cụ phát tiết dục vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thiên Từ nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

    "Công cụ phát tiết dục vọng danh chính ngôn thuận." Giữ chặt lấy cằm của cô, Lệ Tư Thừa bá đạo hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng, thâm nhập vào sâu bên trong bắt giữ cái lưỡi của cô, Tô Thiên Từ trừng lớn mắt, liều mạng giãy giụa.

    Công cụ phát tiết dục vọng danh chính ngôn thuận?

    Tay chân Tô Thiên Từ giãy giụa mạnh hơn, cô dùng sức nghiêng đầu đi rồi hô to: "Lệ Tư Thừa, chúng ta đã ly hôn, anh làm như vậy được coi là cưỡng bức!"

    Động tác Lệ Tư Thừa hơi ngừng lại, lông mày khẽ nhíu, con ngươi thâm thúy mang theo tia nghi hoặc.

    Ly hôn?

    Bọn họ vừa mới mới vừa kết hôn được ba ngày, nữ nhân này đã nghĩ ly hôn? Chơi cái trò gì vậy?

    "Buông tôi ra!" Tô Thiên Từ không để ý đến phản ứng của Lệ Tư Thừa, dùng hết sức lực giãy giụa, thanh âm nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, cả giận nói: "Thật bẩn, đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi.."

    Miệng hắn, thân thể hắn, sớm đã cùng Đường Mộng Dĩnh không biết làm qua bao nhiêu lần, thật bẩn..

    Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm dịu dang nhỏ nhẹ, cửa phòng rất nhanh liền vang lên tiếng gõ cốc cốc. "Tư thừa ca ca, anh dậy rồi sao?"

    Là cô ta, Đường Mộng Dĩnh!

    Lệ Tư Thừa có chút định thần, nhìn về phía cửa phòng.

    Mà Tô Thiên Từ, nhân cơ hội đó đẩy mạnh hắn ra, Lệ Tư Thừa không kịp phòng ngừa liền bị đẩy sang một bên, trên người cuộn một cái chăn nên bị lăn xuống cuối giường.

    "Không nói lời nào, em đi vào nhé?" Thanh âm Đường Mộng Dĩnh ngọt ngào đáng yêu, nghe giống như là tiếng nói của bé gái nhà bên, chính là chỉ có Tô Thiên Từ biết, lòng của cô ta độc ác đến nhường nào!

    Cửa phòng bị đẩy ra, lúc Đường Mộng Dĩnh tiến vào, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị một cái gối màu đỏ rực bay vào đầu, thanh âm lạnh lẽo của Lệ Tư Thừa truyền đến: "Cút!"

    Đường Mộng Dĩnh còn chưa kịp định hình lại đnag có chuyện gì xảy ra đã bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài.

    Cửa phòng vừa mở ra, hắn liền nhanh chóng khóa lại.

    [​IMG]

    Lệ Tư Thừa xoay người lại, nhìn thấy Tô Thiên Từ cuộn chặt mình trong chăn giống như xác ướp, cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười.

    Nữ nhân này rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?

    Trên mặt Tô Thiên Từ còn vương lại vài giọt nước mắt, cô lấy tay dụi rồi dời tầm mắt, không biết nhìn thấy cái gì mà trên mặt cô đột nhiên lại hồng đến đáng sợ.

    Trên người hắn.. Trần như nhộng!

    Hơn nữa, phía dưới còn..

    Tô Thiên Từ quay đầu lại che mặt, nhưng lại phát hiện mặt mình trơn nhẵn!

    Sợ mình cảm nhận sai, Tô Thiên Từ liên tục sờ soạng, trơn nhẵn bóng loáng, tinh tế, vốn dĩ không có vết bỏng do trận hỏa hoạn lớn kia để lại!

    Hơn nữa.. Tô Thiên Từ phát hiện chung quanh, là một màu đỏ.

    Giấy song hỉ gián trên đầu giường, trên cửa, ngay cả cái gối mà Lệ Tư Thừa vừa dùng để ném Đường Mộng Dĩnh cũng có, chăn, màn, ga giường.. tất cả đều mang một màu đỏ rực rỡ tươi vui.

    Tô Thiên Từ nhìn xuống giường, ga giường màu đỏ nhạt, trên đó có vết máu đã khôn cạn đặc biệt đáng chú ý.

    Chuyện gì đang xảy ra?

    Nhà cũ của Lệ gia, màu đỏ song hỉ còn có cả lạc hồng..

    Tim bỗng chốc đập liên hồi, Tô Thiên Từ bắt đầu nghĩ tới một khả năng, hô hấp trở nên dồn dập, nhìn về phía Lệ Tư Thừa. "Hiện tại là năm nào? Ngày tháng bao nhiêu?"

    Lệ Tư Thừa nhìn cô giống như một con ngốc. "Kết hôn mới chỉ được ba ngày mà cô có thể diễn trò được như vậy, Tô Thiên Từ, tôi thật đúng là đã xem thường cô rồi." Nói xong, lại không để ý tới cô, áp chế cỗ dục vọng kia xuống dưới, lạnh lùng bước vào phòng tắm.

    Tim Tô Thiên Từ đập càng lúc càng nhanh, bò tới trước bàn trang điểm, trong gương, khuôn mặt cô tinh xảo, sạch sẽ, làn da tinh tế mịn màng không có những cái viết bỏng dữ tợn kia!
     
    vonhungAki Re thích bài này.
  6. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Cô.. Trùng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô hai mươi tuổi nên khuôn mặt có chút non nớt, nhưng đã từ từ trưởng thành, mắt hạnh to tròn, lông mày tinh tế, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt trái xoan tinh xảo thật đẹp.

    Trên bàn trang điểm bày một ít chai lọ, tất cả đều là những mỹ phẩm xa xỉ nổi tiếng.

    Lúc cô còn chưa gả cho Lệ Tư Thừa, đã bị người tự nhận là bạn tốt của mình - Đường Mộng Dĩnh xúi giục mua mấy thứ này, cô ta nói là phải thể hiện thân phận của mình, bất cứ thứ gì đều không thể quá kém.

    Năm đó cô tin là thật, đi theo Đường Mộng Dĩnh mua tất cả những gì nổi tiếng, nhưng những mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ đó đều không thích hợp với cô, sau đó phải vứt toàn bộ vào thùng rác.

    Những chi tiết này lại lọt vào mắt Lệ Tư Thừa, làm hắn càng ngày càng chán ghét người vợ như cô.

    Những việc này mỗi khi nhớ tới, Tô Thiên Từ đều hối hận muốn trở lại quá khứ, cô sẽ không làm như thế nữa, không ngờ tới thực sự có một ngày như vậy.

    Trong cổ họng Tô Thiên Từ phát ra tiếng cười nhẹ, chợt, tiếng cười càng lúc càng lớn, nước mắt trong chốc lát liền rơi xuống không ngừng.

    Cô đã chết, cô cũng không chết, cô.. Trùng sinh rồi.

    Hồi đó, cô yêu Lệ Tư Thừa suốt 5 năm, chờ đợi hắn 5 năm, để trở thành một phu nhân nhà quyền thế ưu tú, cô học các loại lễ nghi, nhạc cụ, lời nói, tự học tài chính và cách quản lý thương nghiệp, chỉ cần hắn thích, yêu cầu, cô đều học qua, nhưng về sau, dù đã trở thành một phu nhân ưu tú lại không được bất kì ai khẳng định, mà chỉ có sự khinh thường.

    Đời trước cô luôn sống vì Lệ Tư Thừa, bây giờ có thể bắt đầu một lần nữa, cô nhất định phải sống vì chính bản thân mình.

    "Cốc cốc"

    Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, suy nghĩ của Tô Thiên Từ bị cắt ngang.

    "Ai?"

    Một hồi trầm mặc.

    Không có tiếng trả lời, nhưng trong lòng Tô Thiên Từ đã biết rõ đáp án là ai.

    Cũng không vội mà mở cửa, cô đi đến trước tủ quần áo, mở ra liền thấy bên trong tràn đầy những bộ quần áo xa xỉ.

    [​IMG]

    Đây là đồ Đường Mộng Dĩnh giúp cô chọn lựa, mỗi một bộ đều có giá đắt đỏ, nhưng lại không có bộ nào phù hợp với độ tuổi và khí chất của cô.

    Nhíu mày hồi lâu, Tô Thiên Từ cầm lấy bộ quần áo trước kia mà cô hay dùng.

    Cái này chỉ là nhãn hiệu bình dân, tuy rằng không phù hợp thân phận của cô, nhưng lại thích hợp với độ tuổi và khí chất của cô.

    Đưa tay với lấy quần áo lót ở ô vuông ngăn trên cùng, lúc Tô Thiên Từ chuẩn bị mặc đồ lót vào người thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một luồng hơi nóng nhàn nhạt tiến về phái cô.

    Tô Thiên Từ hoảng sợ, theo bản năng liền che kín bộ ngực đầy đặn của mình lại, đưa lưng về phía hắn.

    Trên người Lệ Tư Thừa khoác một chiếc áo tắm đen dài, đường nét cường tráng rắn rỏi lộ ra, dáng người cao 1m88, mái tóc nhánh vì có nước mà rủ xuống, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng trần của cô không chớp mắt.

    Da thịt trắng nõn mềm mại, phía trên còn có vài dấu hôn xanh tím, nhìn qua cũng đủ biết đêm qua hắn điên cuồng, thô bạo đến nhường nào.

    Không khí trầm mặc đến xấu hổ.

    Lệ Tư Thừa đứng bất động, Tô Thiên Từ cũng ngượng ngùng xoay người.

    "Anh.."

    "Cốc cốc" tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, những lời sắp sửa định nói ra đều bị Tô Thiên Từ nuốt hết vào trong bụng.

    Lệ Tư Thừa thu hồi ánh mắt. "Mặc vào."

    Ngắn gọn, không cho phép cô làm trái ý hắn.

    Lệ Tư Thừa đi ra mở cửa phòng, nhìn thấy người bên ngoài, hắn nhíu mày: "Có việc?"

    Đường Mộng Dĩnh đứng ở cửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Lệ Tư Thừa, không vươn cổ nhìn xung quanh nói: "Em tới tìm Thiên Từ, cô ấy còn chưa dậy sao?"
     
    Hoa 0704Aki Re thích bài này.
  7. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Bạch liên hoa đến thăm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh âm của Đường Mộng Dĩnh không lớn, nhưng trong lòng Tô Thiên Từ đã ngũ vị tạp trần.

    Ở kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh sẽ phá cửa mà vào, ngay lúc đó Lệ Tư Thừa đang tắm rửa, mà thanh âm của cô ta lại cực lớn tuyên bố Tô Thiên Từ cô "hạ dược" chồng mới cưới.

    Tâm Lệ Tư Thừa vốn đã hoài nghi, nghe được những lời đó lại càng chán ghét cô tới cực điểm.

    "Có việc?"

    Lệ Tư Thừa vẫn là nói những lời này.

    Đường Mộng Dĩnh cười có chút miễn cưỡng, cố ý dịch dịch tay ra sau lưng như đang cực lực che dấu thứ gì đó, cô ta lắc đầu: "Không có việc gì."

    Ánh mắt Lệ Tư Thừa rơi xuống mu bàn tay của cô ta nhưng rất liền dời ánh mắt đi nơi khác.

    Đường Mộng Dĩnh thấy hắn không có ý vạch trần, trong lòng có chút nóng nảy, cô ta dứt khoát ném đồ vật trên tay đi, trên mặt đất liền truyền đến thanh âm rơi vỡ.

    Đường Mộng Dĩnh kinh hô một tiếng giống như là bị dọa sợ: "A, làm sao bây giờ!"

    Lệ Tư Thừa quét mắt nhìn đồ vật vừa bị rơi xuống mặt đất, liếc mắt một cái, liền thấy một dòng chữ to lớn, rõ ràng.

    Xuân dược tốt nhất hiện nay. Lệ Tư Thừa tuy rằng không nghiên loại dược này nhưng có nghe qua.

    Tại sao Đường Mộng Dĩnh lại mang theo đồ vật này trên người?

    Sợ Lệ Tư Thừa hiểu nhầm, Đường Mộng Dĩnh nhanh chóng xua tay: "Tư thừa ca ca, anh đừng hiểu lầm, đây không phải là đồ của em, em chỉ bảo quản giúp Thiên Từ thôi.."

    "Giúp tôi bảo quản thứ gì?" Tô Thiên Từ từ phía sau đi ra, tiếp nhận cánh cửa trên tay Lệ Tư Thừa mà mở rộng nó ra.

    Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh có thể thấy trên chiếc giường tân hôn kia là những dấu vết phức tạp cùng với đám chăn đệm hỗn độn.

    Lòng đố kị bỗng chốc nổi lên.

    [​IMG]

    Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười: "Chính là.. tối hôm qua cô làm rơi đồ vật này trên bàn, tôi sợ bác gái nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên liền giữ hộ cô."

    Ánh mắt như tia sét của Lệ Tư Thừa rơi xuống gương mặt của Tô Thiên Từ.

    Chính là hắn lại không nhìn thấy một tia kinh hoảng nào trên mặt cô, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong suốt như một vũng nước tinh khiết, không mang theo một tia tạp chất, giờ phút này nghe thấy Đường Mộng Dĩnh nói, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, cô ngồi xuống nhặt thứ đồ vật kia lên hỏi: "Đây là thứ gì? Dùng để làm gì?"

    Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Tô Thiên Từ đã biết rõ đây là thứ gì.

    Con ngươi có hơi híp lại, nhưng sắc mặt thập phần bình tĩnh, tò mò mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, một bộ dáng thuần khiết vô hại.

    Trong lòng Đương Mộng Dĩnh có hơi kinh hãi, nhưng lại phản ứng cực nhanh nói: "Tôi đương nhiên không biết tác dụng của loại đồ vật này!"

    "Loại đồ vật này?" Tô Thiên Từ càng nghi hoặc, nhanh chóng hỏi. "Loại đồ vật này là thứ gì?"

    "Tôi.." Đường Mộng Dĩnh cắn răng, trong lòng thập phần kinh ngạc.

    Sao hôm nay cái nữ nhân ngu ngốc này lại có phản ứng nhanh nhạy đến thế? Giống như có điểm không giống so với lúc trước.

    Nhưng là điểm nào không giống so với lúc trước?

    Hạ mắt nhìn xuống, khuôn mặt Tô Thiên Từ trắng hồng, tinh tế bóng loáng, da thịt non mềm, cái tuổi hai mươi này giống như là trái đào non vậy.

    Từ góc độ này, Đường Mộng Dĩnh có thể thấy phía dưới cổ áo cô là những dấu hôn xanh xanh tím tím..

    Đường Mộng Dĩnh cắn chặt răng, trong nội tâm lòng đố kị đã hừng hực lửa đốt.

    Đúng là nhờ bình dược này mới làm Tô Thiên Từ thành công bò lên trên giường Lệ Tư Thừa!

    Nhưng mục đích của cô không phải là chỉ để cho Tô Thiên Từ bò được lên trên giường Lệ Tư Thừa, mà là muốn cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô, chán ghét cô!

    "Không phải cô hay sao? Rõ ràng tối hôm qua, chính tôi thấy được cô đem thứ bên trong đồ vật này đổ vào đồ uống của Tư Thừa ca ca, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm rồi?"
     
    Hoa 0704Aki Re thích bài này.
  8. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Thanh mai trúc mã, vợ mới cưới, tin ai?
    Bấm để xem
    Đóng lại
    “Tối hôm qua tôi có đổi đồ uống sao? Tô Thiên Từ hỏi lại. “Hai ly đồ uống kia là cô đưa cho tôi đấy, không phải sao.

    Trái tim Đường Mộng Dĩnh dường như sắp nhảy lên tận cổ họng, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Tô Thiên Từ.

    Nữ nhân này, từ khi nào mà lại trở nên thông minh như vậy!

    Chẳng những không có nhảy vào bẫy mà cô đã sắp đặt, còn rẽ trái rẽ phải đưa cô vào hố.

    Một giọt mô hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, Đường Mộng Dĩnh rủ mắt, dễ dàng nhìn thấy những dấu vết bên dưới cổ áo cô, hai hàm răng cắn lại thật chặt, đơn giản hoặc là không làm nhưng nếu đã làm là phải làm đến cùng. “Đó là cô làm tôi đổi không phải sao? Thiên Từ, tôi xem cô như người bạn tốt vậy mà cô lại…”

    Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lệ Tư Thừa vững vàng bắt lấy Tô Thiên Từ.

    Trong lòng Tô Thiên Từ chợp lạnh, cô đã biết rõ đáp án.

    Một người là thanh mai trúc mã, một người chỉ là vợ mới cưới được ba ngày, tin ai?

    Đáp án, không cần nói cũng biết!

    Trong nội tâm không cam lòng đến cực điểm, Tô Thiên Từ từ trên mặt đất đứng lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Tư Thừa, hỏi lại: “Tôi như thế nào? Ngược lại là cô, sáng sớm liền tới gõ cửa phòng của một đôi vợ chồng mới cưới, không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ xấu.”

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mộng Dĩnh trắng bệch, đây thực sự là Tô Thiên Từ sao? Như thế nào mà mấy ngày không gặp, tính cách lại thay đổi như vậy!

    Trở nên trầm ổn, thành thục, cũng… Thông minh hơn!

    Không cần suy nghĩ nhiều liền đổi đề tài, thoáng chốc trọng điểm liền rơi xuống trên người Đường Mộng Dĩnh, chỉ số thông mình cùng với EQ so với nữ nhân ngu ngốc điêu ngoa kia trong ấn tượng của cô một chút cũng không giống nhau.

    Là cô ảo giác sao?

    Không, không có khả năng.
    [​IMG]


    Nhất định là nữ nhân ngu ngốc này đã sợ!

    Dù sao, nếu để cho Lệ Tư Thừa cảm giác dược này chính là do cô ta hạ, thì chắc chắn Tô Thiên Tử không còn có cơ hội trở mình.

    Điểm mấu chốt của việc này chính là Lệ Tư Thừa, nhưng hắn lại là người sâu không lường được!

    Nhưng chỉ cần là tính kế, dù lớn hay nhỏ cũng đều chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

    Bất luận lớn nhỏ, không cần biết rõ sự tình.

    Ánh mắt lóe lên tia sáng, trên mặt Đường Mộng Dĩnh xuất hiện nét ủy khuất: “Tôi thì có ý đồ gì chứ? Thiên Từ, cô nói lời này là có ý gì? Thật khiến người ta tổn thương!” Vừa nói xong, đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt như những hạt đậu nành to tròn thi nhau rơi xuống. “Vừa rồi tôi chỉ là nóng tính, nếu có câu nào khiến cô không vui thì cô nói thẳng ra là tốt rồi, tôi…” Đường Mộng Dĩnh nhìn về phía Lệ Tư Thừa, nước mắt rơi lã chã. “Tư Thừa ca ca, xin lỗi, em cho rằng dù anh có kết hôn cùng nữ nhân khác thì quan hệ của chúng ta vẫn sẽ giống như trước, nhưng là em không nghĩ tới…”

    Trong lòng Tô Thiên Từ trầm xuống, Đường Mộng Dĩnh, cô giỏi lắm!

    Mấy chữ ngắn ngủn, nghe qua như là giải thích, kỳ thật là muốn trốn tránh, ngược lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Tô Thiên Từ.

    Sụt sùi cái mũi, Đường Mộng Dĩnh hốt hoảng ngồi xổm xuống. “Em không cẩn thận làm rơi cái chai này, ngộ nhỡ mọi người nhìn thấy sẽ không tốt, em sẽ lập tức thu dọn.”

    Cô ta nói như vậy lại càng giống như phải chịu ủy khuất, ngay lúc Đường Mộng Dĩnh đang vươn tay chuẩn bị nhặt những thứ đó lên thì trên đỉnh liền truyền đến một đạo thanh âm lạnh lẽo: “Đứng dậy.”

    Trong lòng Đường Mộng Dĩnh tràn đầy vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ủy khuất, tội nghiệp như cũ, nhặt những mảnh pha lê.

    Lệ Tư Thừa duỗi tay kéo Đường Mộng Dĩnh đứng dậy, nhìn về phía Tô Thiên Từ, lạnh lùng ra lệnh. “Thu dọn sạch sẽ.”

    “Không việc gì đâu Tư Thừa ca ca…” Đường Mộng Dĩnh mở to đôi mắt ngập nước, một bộ dáng tội nghiệp.

    Tô Thiên Từ cười lạnh, từ tận đáy lòng tán thưởng: Thì ra Đường Mộng Dĩnh 5 năm trước đã có đẳng cấp thế, có một đối thủ như vậy, cô chết cũng không có một chút oan uổng.
     
    Aki Re thích bài này.
  9. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Nữ nhi tư sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Lệ Tư Thừa cũng không nhìn Đường Mộng Dĩnh lâu, rất nhanh liền quay đầu đi, giọng nói không mang theo một chút độ ấm. "Cô đi trước, nơi này dù sao cũng là phòng cưới."

    Tuy rằng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng so với lúc nói chuyện với Tô Thiên Từ, thì quả thực tốt hơn rất nhiều!

    Nội tâm Đường Mộng Dĩnh kinh hỉ không kịp, hắn là đang lo nghĩ cho cô, giúp cô giải vây sao?

    Trong lòng ngọt ngào như hồ mật ong, ngoài miệng phát ra một câu ngoan ngoãn "Dạ" rồi xoay người, lưu luyến rời đi.

    Lệ Tư Thừa liếc nhìn Tô Thiên Từ một cái, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm, thâm thúy thần bí không chút cảm xúc, rất nhanh liền xoay người về phòng.

    Tô Thiên Từ đứng ở cửa, nhìn những mảnh pha lê nhỏ trên mặt đất, đôi tay nắm chặt thành quyền.

    Đường Mộng Dĩnh, Lệ Tư Thừa..

    Bị các người hủy hoại mọt đời, Tô Thiên Từ tôi sẽ từng chút, từng chút một đòi lại..

    * * * -

    Thu dọn xong, từ trong phòng đi ra đã là 10 giờ sáng.

    Một đêm phóng túng, Tô Thiên Từ cảm giác như trên người không có chỗ nào là không đau, ngay cả lúc đi, cũng cảm giác hai chân mình đang run.

    "Ôi, đến giờ này mới rời giường à? Quả nhiên là có số mệnh thiếu phu nhân nha, Đường Mộng Dĩnh nhà chúng ta không có cái phúc phận này rồi." Một thanh âm bén nhọn truyền đến, Tô Thiên Từ nhìn lại, thoạt nhìn là một phu nhân khoảng 40-50 tuổi.

    Lệ phu nhân vốn dĩ đang nói chuyện cùng một phu nhân quyền quý, nghe thấy lời nói đó cũng nhìn lại, trên mặt có nét xẩu hổ cùng bất mãn.

    Đây là hàng xóm nhiều năm qua của Lệ gia, Đường phu nhân, cũng là mẹ đẻ của Đường Mộng Dĩnh

    Vốn tưởng rằng hai nhà Lệ - Đường kết tình thông gia rồi, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Tô Thiên Từ ngáng đường, Đường phu nhân không cam long cũng là chuyện bình thường.
     
    Aki Re thích bài này.
  10. Tô Tư Niệm

    Bài viết:
    0
    Chương 9 : Khác biệt như thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cái tên thì cô chỉ có hai bàn tay trắng.

    Mãi đến lúc cô 18 tuổi mới được cậu đưa về, khi đó cô mới biết cô là cháu gái của gia đình quyền quý.

    Mà nữ nhi của Tô gia - Tô Hàm, chưa kết hôn đã có thai, 18 năm trước đã mất tích, không có tin tức, không biết sống chết.

    Nhắc tới chuyện này, trên mặt Lệ phu nhân có chút không vui, lạnh lùng liếc nhìn Tô Thiên Từ một cái.

    Tô Thiên Từ biết Lệ phu nhân chán ghét mình, cũng không đi rước lấy phiền toái, đối với những vị phu nhân khen ngợi mình nở một nụ cười ngọt ngào với họ, rồi ngoãn đi lên phía trước nhẹ nhàng nói: "Mẹ."

    Lệ phu nhân không muốn cho cô sắc mặt tốt, nhưng tốt xấu gì cũng ở trước mắt bao người, tất cả bất mãn đều nhịn, nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt không cảm xúc.

    "Bác gái, sinh nhật vui vẻ!" Thanh âm Đường Mộng Dĩnh truyền đến, mang theo sự vui mừng hạnh phúc.

    Liếc mắt một cái liền thấy Đường Mộng Dĩnh ôm một cái hộp quà lớn bước vào, cười vô cùng sáng lạn.

    Đường Mộng Dĩnh vốn dĩ cũng rất xinh đẹp, mắt to, lông mày mỏng, mũi cao thẳng, cằm nhọn như dùng dao gọt, tinh xảo vô cùng, cái miệng nhỏ phấn hồng, cười đến mí mắt híp lại thành hình lưỡi liềm.

    Lệ phu nhân nhìn thấy cô đến, trên mặt vốn dĩ không có cảm xúc gì nay lại lập tức xuất hiện một nụ cười, nói với cô ta. "Như thế nào lại đến sớm như vậy, con mới từ Úc trở về, cũng không nghỉ ngơi nhiều một chút."

    Đường Mộng Dĩnh nghịch ngợm mà thè lưỡi, nói: "Trở về được vài ngày, hôm nay lại còn là sinh nhật của người, con sao có thể vì để nghỉ ngơi mà không tới chúc mừng người được chứ?" Cười hì hì lại gần, cái hộp quà kia liền lên giữa mặt bàn. T

    "Đây là thứ gì?"

    "Ôi, tôi thật hâm mộ chị, mỗi năm đều có thể nhận được quà của Mộng Dĩnh, chúng ta thật đáng thương, cùng là hàng xóm với nhau, cũng không được Mộng Dĩnh quan tâm như vậy."

    "Đúng vậy đó, bất quá tôi còn tưởng rằng Mộng Dĩnh sẽ thành con dâu nhà chị, không nghĩ tới.." Trương phu nhân còn chưa nói xong, đã đị đến ôm lấy cánh tay của Lý phu nhân.

    Nụ cười trên mặt Trương phu nhân lập tức ngừng lại, có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh cũng xấu hổ, đỏ mặt.

    Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã nhìn về phía Tô Thiên Từ.

    Tô Thiên Từ giống như là không nghe thấy, đứng ở một bên, đối diện với ánh mắt của mọi người, dịu dàng cười: "Để con đi lấy thêm ít hoa quả, mọi người cứ ngồi chơi tiếp đi ạ."

    "Không cần, đó là việc của người hầu." Lệ phu nhân cười miễn cưỡng: "Ngồi xuống đi, không lại có người nói tôi ngược đãi con dâu."

    Nhưng các vị phu nhân ở đây đâu có ngốc, đương nhiên cũng hiểu ẩn tình.

    Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhi tư sinh.

    Là một đứa con gái ngoài giá thú vô danh.

    Dựa vào cái gì mà có thể gả vào Lệ gia?

    Nếu không phải bởi vì gia gia của Lệ Tư Thừa - Người đứng đầu Lệ gia kiên quyết, thậm chí còn lấy cái chết để đe dọa, thì sẽ không có bất kỳ một người nào của Lệ gia đồng ý rước cô vào cửa.

    Trong mắt Lệ phu nhân, Tô Thiên Từ từ xất thân đến giáo dưỡng đều không có một chút nào xứng đáng làm con dâu của Lệ gia.

    Tô Thiên Từ ngoan ngoãn tìm một góc khuất ít người để ngồi, vô cùng thức thời tìm vị trí cách xa Lệ phu nhân.

    Đời trước, cô ngang nhiên ngồi cạnh Lệ phu nhân, cuối cùng bị đuổi đi một cách tàn khốc, dính phải kết cục như vậy không nói, còn bị Đường Mộng Dĩnh châm biếm một phen.

    Nhìn hành động thức thời của Tô Thiên Từ, sắc mặt Lệ phu nhân có chút hòa hoãn, rất nhanh liền dời ánh mắt, chuyển đến trên người Đường Mộng Dĩnh và cái hộp, cười vui vẻ: "Mộng Dĩnh lần này lại chuẩn bị cho ta thứ gì đây? Mỗi lần như thế này, con đều phải hao tâm tổn tứ, thật là làm khó con."
     
    Aki Re thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...