Bạn được JiSin mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Hoa Ưu Đàm

Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
4952 7
Kiếm tiền
Hoa Ưu Đàm đã kiếm được 49520 đ
8000 NĂM! TA ĐỢI

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Thể loại: Ngôn tình cổ đại, huyền nhuyễn

Ta vì nàng mà tám ngàn năm nay sống không bằng chết.

Lúc gặp lại nàng ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ đến câu đầu tiên nàng nói lại là: Nhà ngươi là ai?


"Hoa nở ngàn năm hoa Bỉ Ngạn

Hoàng Tuyền huyết nhuộm nổi bi thương

Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương."

Nguồn thơ: Sưu tầm


Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Bình Luận Tác Phẩm Hoa Ưu Đàm
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 1

Chương 1

Tương truyền khi xưa ở Thiên giới và Ma giới có một loài hoa cùng là hoa của tiên giới. Vì nơi sinh trưởng và linh khí khác nhau nên sớm đã bị mọi người tách ra làm hai loại. Một là loài hoa mang đến điềm lành, đây được mệnh danh là loài hoa của trời trên thế gian không có, gọi là Mạn Đà La hoa hay được gọi là Hoa Vô Đàm. Loại còn lại là Mạn Châu Sa Hoa, Bỉ Ngạn Hoa mang ý nghĩa luôn nhớ về nhau đây là loài hoa mọc bên bờ sông Vong Xuyên.

Rất nhiều năm về trước có một vị tiên nhân được tứ hải người người cung kính gọi là Mạn Đà La Tôn. Mạn Đà La là một đóa Ưu Đàm trãi qua 3000 năm tu thành chính quả, sau đó được Vân Thái Tổ nhận làm đồ đệ do chân thân là tiên hoa nên trời sinh có thiên phú chả bao lâu đã được xưng Tôn. Nàng luận tài hoa hay tướng mạo điều khiến cho mọi người phải tán dương, vẽ đẹp của nàng có thể nhìn một lần mãi mãi không thể quên đi đươc. Lúc bấy giờ ở Ma giới cũng có một nam nhân khi nói đến y ai ai cũng phải e sợ. Thân là con trai của Minh Dực Vương*, mẫu thân là Bạch Điểu công chúa của điểu tộc đó là Bạch Phong Thần. Từ khi sinh ra đã là một nhân tài hiếm có rất nhiều yêu ma, tiên nhân điều muốn gả cho hắn.

Chân thân của hắn ta là một con Bạch long lúc Bạch Điểu hạ sinh hắn đã mất ba năm lâm bồn. Khi vừa chào đời ở Ma giới đã trải qua một việc kì lạ đó là suốt hai trăm năm Ma giới không có bóng đêm. Hai trăm năm đều là được bao bọc bởi một vầng sáng kỳ quái.

*Ma Dực Vương: Là con trai của Đế Thần là người có công dẹp loạn, bình ổn ba giới. Sau này được chọn làm người đứng đầu tam giới. Vào 2000 năm trước vì mâu thuẩn với thiên đình nên rời bỏ thiên giới đến Ma vực xưng đế.

Một thân bạch y, tay cầm Nghịch Lân kiếm cả người luôn toát lên vẽ ma mị. Nam nhân này đúng là luận về góc độ nào cũng là hàng thượng trong thượng đẳng. Sự kieu ngạo và cường hãn của hắn sớm đã vang vọng khắp tam giới. Không ai không khiếp sợ quả thật đây phải là người bình thường có thể sánh được "Đừng ta không cần, ta là ai chứ là ai mà phải cần ngươi cứu"

Nam nhân ấy như có như không vẫn cứ bước về phía trước mặc kệ nữ tử phía sau cố gắng hết sức ngăn cản "Đừng mà, ta không cần ta van xin ngươi mau dừng tay lại. Dừng tay lai cho ta.."

Tiếng hét như xé tan màn đêm tỉnh mịch ở cỏi U Minh này, tiếng khóc ấy nghe sau mà lại đau lòng như vậy, sau mà lại thê lương như thế. Đời này yêu nhau bao nhiêu mới có thể ngay cả sinh mệnh cũng không màng! "Bạch Phong Thần nếu như ngươi vì ta mà chết đi thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ta là vì cái gì Bạch Phong Thần.. Ta là hận ngươi ngươi nghe cho rõ đây nếu như hôm nay ngươi chết đi thì đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ ân hận"

Lúc này đây tại song Vong Xuyên hoa Bỉ Ngạn đỏ thẩm cả một vùng trời duy nhất một thân ảnh áo trắng bạch y tung bay theo từng cuộn gió như thế mà lại càng làm nỗi bậc khí khái bất phàm. Một âm thanh trầm ấm, ôn nhu như khẩn như cầu một nụ cười dịu dàng nhưng lại tràn đầy thê lương: "Mạn Đà La nàng biết Bạch Phong Thần ta cái gì cũng có thể buông bỏ chỉ duy nhất là nàng. Thứ cho ta không thể buông xuống được" Ánh mắt ôn nhu, nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp này người ta chỉ có thể thấy ở hắn khi đang ở cùng nàng mà thôi. Ở tam giới này không ai có thể thay thế được nàng trong mắt hắn "Ta không muốn ta cầu xin ngươi, đừng bắt ta phải chịu ân tình của ngươi. Đừng bắt ta phải nhìn thấy cảnh này"

- Tiểu Ưu!

- Đừng..

Dòng sông Vong Xuyên hàng ngàn năm êm đềm mặc phó cho sự trầm luân của hồng trần, ngày hôm nay lại như một con thú dữ đang vũng vẫy. Sóng dưới lòng sông cuộn lên thành từng hồi như muốn nuốt chửng vạn vật thế gian này.

"Bạch Phong Thần ta đã thả ba phách của Mạn Đà La ra. Cũng đến lượt ngươi thực hiện giao ước rồi" Giọng nói này cứ như tiếng hàng vạn linh hồn gầm rú từ sâu dưới lòng sông, kêu gào cho sự kìm nén ai oán bao nhiêu năm qua.

Không một ai nghe được tiếng trả lời của Bạch Phong Thần. Xung quanh bổng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, một tiếng động cực lớn vang lên như đất trời sụp đổ. Hàng ngàn cánh hoa Bỉ Ngạn bị cuốn theo gió, tung bay hòa quyện vào cơn xoáy ở phía trước. Không ai nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra, bầu trời chuyển thành màu đỏ thẩm không thể phân biệt được đâu là màu của máu, đâu là của Bỉ Ngạn hoa, đâu là màu của dòng sông. Vài giây sau chỉ nghe được tiếng hét của Hồn Vong Xuyên.

- "Đừng.. Ta không cần!"
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 2

Chương 2

"Ta là vì cái gì đây vì đều gì mà lại không thể hít thở được nữa? Vì điều gì mà rơi lệ? Mạn Đà La ta là vì cái gì? Chả phải ta hận hắn hay sao, chả phải đi đến bước đường này là vì muốn trả thù hay sao? Tại sao.. Lão Thiên ông trả lời cho ta biết đi"

* * *

Không ai ngờ đến Bạch Phong Thần lại là người có thể triệu hoán được Độc Tâm chú của Đế Thần dùng chính hồn phách của mình để cắn nuốt vong linh phong ấn Hồn Vong Xuyên.

Xung quanh thật tĩnh lặng tĩnh đến mức mọi người có thể nghe được tiếng hít thở của Mạn Đà La, nghe được cả tiếng hoa Bỉ Ngạn đang nở rộ. Tình cảnh trước mắt khiến ai nhìn vào mà không đau lòng, nữ nhân một thân mình không rõ máu của bản thân hay là của nam nhân còn lại, chất lõng đã ướt đẫm đôi tay của Mạn Đà. Cả hai một thân bạch y loang lổ máu tươi như đang thêu từng đóa hoa nhỏ đỏ thẩm. Gương mặt nam nhân ấy nhắm hờ đôi mắt cứ như đang chìm vào giấc ngủ say, ngủ quan như được điêu khắc ấy bình thường luôn bị đôi mắt phượng vừa hẹp dài lấn ác. Nhìn hắn bây giờ thật khiến người ta không khỏi cảm thán!

"Tiểu Ưu vì sao nàng yêu ta?"

"Nàng đối với ta rất quan trọng, khi nhìn thấy nàng ta cảm thấy dù là Ma Vương thì cũng không có gì là không tốt"

"Sau này nàng nhất định phải gã cho ta, nam nhân của nàng chỉ có thể là ta mà thôi"

"Ta không giết sư phụ của nàng vì sao nàng đến cả lời nói của ta nàng củng không tin"

"Mạn Đà La nàng biết Bạch Phong Thần ta cái gì cũng có thể buông bỏ chỉ duy nhất là nàng. Thứ cho ta không thể buông xuống được"

Lúc này đây cuối cùng thì giọt nước mắt cứ nghĩ là chỉ có trong truyền thuyết đã xuất hiện ở cỏi U Minh này. Giọt lệ mạn đà la là thứ trân quý như thế nào có lẻ không phải một người bình thường có thể biết được, có thể cải tử hoàn hồn nhưng nếu không phải chủ nhân muốn giọt mạn lệ này rơi thì cũng không ngẫu nhiên mà rơi. Một khi giọt lệ mạn đà la rơi xuống chủ nhân của nó sẽ đem tinh hoa và huyết nhục thi triển thần chú nghịch thiên hấp thu tam hồn thất phách của của chính mình để triệu hoán. Chấp nhận dùng Mạn Đà chú này nhất định hồn phi tán, mãi mãi không thể chiêu sinh!

"U Minh Thần Ma Mạn Đà La ta nguyện vì chàng hiến dâng máu thể vạn kiếp không sinh, không oán không hận.."

"Đùng.. Đùng.. Đùng.. Ầm.. Ầm.."

Sấm chớp không ngừng vang lên đánh thẳng vào thân hình của Mạn Đà La, bảy đạo sấm chớp đi qua thân hình của nữ nhân ấy cuối cùng cũng ngã quỵ xuống "Bạch Phong Thần! Ta hận ngươi..". Cuối cùng thì đâu là yêu đâu là hận có còn quan trọng nữa hay không, đời này có thể tìm được người mình yêu đã là một việc không dễ, ở bên cạnh người mình yêu lại là một loại HẠNH PHÚC không phải dùng sinh mạng để đánh đổi thì cũng phải dùng cả đời để ân hận.

P/s: Tới đây xin dùng ngôi thứ nhất để viết nhé các đọc giả

Nam nhân mở đôi mắt phượng nhìn bầu trời U Minh rồi nhìn người con gái trước mắt, người mà hắn vừa dùng cả tính mạng để bảo hộ đã dùng cả đời này để yêu thương nàng.

"Có phải đây là cách nàng nói đời đời ta sẽ phải ân hận không?"

Bản thân đau đớn đến mức tứ chi như co rút lại, tay ôm chặt nữ nhân trong tay.

Đau quá! Tiểu Ưu ta đau quá ta đau chết mất, lòng ngực đau đến mức như ai xẻo từng miếng thịt ta xuống.

Nàng mau mở mắt ra đi ta cầu xin nàng ta cầu xin nàng hãy nhìn ta đi Tiểu Ưu, ta cầu xin nàng đừng rời bỏ ta.
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 3

Chương 3

"Tiểu Ưu à! 8000 năm nay ngoài việc đi khắp nơi tìm kiếm nàng và chờ đợi, ta vì một hồn phách của nàng mà chấp niệm sống vẹn 8000 năm qua. Nhiều lúc ta muốn từ bỏ nhưng lại nghĩ đến nàng, nếu cả ta cũng buông xui tất cả thì trên đời này còn ai nhớ đến nàng Mạn Đà La Tôn. Ha ha ha.. Nàng có biết không bây giờ rượu và ta đã trở thành tri kĩ của nhau, ta không biết từ khi nào mà lại trở nên vô dụng và yếu đuối như bây giờ. Ta thích rượu đơn giản vì chỉ khi say ta mới được ở bên nàng.. Tiểu Ưu! Ta nhớ nàng đến đau đớn ha.. ha.. haaaa"

Dựa vào ký ức mà sống hắn tồn tại thật không biết chấp niệm của hắn dành cho nàng lớn đến đâu. Liệu một ngày hắn không thề tìm được nàng thì hắn sẽ ra sao?

Hôm nay cũng như mọi ngày hàng trăm linh hồn đang tầng tầng đi qua cầu Nại Hà để chuyển kiếp luân hồi. Chén canh Mạnh Bà đang chờ đợi họ ở phía trước, uống nó vào thì mọi việc kiếp này xem như hư vô. Vẫn một thân áo trắng đơn bạc tay cầm bình rượu tựa đầu vào thân cầu, mắt nhắm nghiền đôi lúc lại mơ màng thẩn thờ nhìn về phía lòng sông Vong Xuyên, hay dãy Bỉ Ngạn thấm đẫm màu của vĩnh cửu. Hình ảnh này có lẽ đã quá quen thuộc với tất cả mọi người ở Âm Phủ rồi

- "Này tiểu quỷ.. Ta nói này sau cái tên nhu nhược sâu rượu kia ngày nào cũng thấy hắn ta ở cây cầu này uống rượu, không uống thì ngủ. Hắn ta là aivậy? Không lẻ là oan hồn k chịu đầu thai hay là.. chủ nợ của Diêm La"

- "Suỵt.. nhỏ tiếng thôi. Ta nói ngươi cũng to gan quá rồi đó. Đến cái nơi này không phải chuyện gì cũng có thể đem ra bàn tán được đâu."

- "Nhưng ta chỉ tò mò thôi, nhìn hắn lôi thôi lết thết người nguộm gì nhìn còn không bằng hai tên quỷ sai như chúng ta nữa"

- "Hắn ta là ai thì ta cũng không biết nhưng có điều đến Diêm La Vương đại nhân gặp hắn cũng phải khom lưng cuối đầu gọi Thế Tôn tiên Thượng. Nghe đâu là hắn ở đây là đang chờ một nữ nhân, hắn chờ ở đây đã 8000 năm rồi haizzz.. Thiệt là không biết có chờ được cái gì không"

- "Ta thấy là hắn ta có vấn đề, làm gì có ai ở cái nơi này chờ người"

Hai tên quỷ sai thầm thì không phải Bạch Phong Thần không nghe thấy nhưng bây giờ ngoài Mạn Đà La và rượu ra hắn đều không muốn nghe không muốn nhìn bất kì thứ gì nữa. Hôm nay hắn đặc biệt uống hơi nhiều hơn mọi khi vì hắn vừa đi về vô ích vẫn không tìm thấy bóng dáng của nàng.

"Nàng thật sự đã chết rồi sao?"

* * *

"Tiểu Ưu! Nếu nàng còn không mau tỉnh dậy là ta không biết sẻ làm ra cái chuyện gì đâu"

"Tiểu Ưu! Ta sẽ giết sạch đám tiên nhân quái gỡ đó, ta giết hết chó gà không tha.. Tất cả chôn chung với nàng, nàng chính là không muốn như vậy đâu có phải không? Mau mở mắt ra.. nhìn ta đi này"

"Tiểu Ưu! Sao nàng lạnh vậy? Có phải nàng bệnh rồi không.. Nàng lại không chịu đắp chăn khi ngủ có phải không?"

" "

Ngày hôm đó có người nói Bạch Phong Thần như phát điên vừa ôm Mạn Đà La vừa gào tên nàng. Lại có người nói hắn ta cười, tiếng cười như ma quỷ từ địa ngục, tiếng khóc tiếng cười vang vọng khắp Cửu U. Có người thấy hắn hiện chân thân thiêu đốt toàn bộ Bỉ Ngạn, củng có người lại thấy thời khắc hắn ôm Mạn Đà La lúc ấy xung quanh xuất hiện một luồn khí tức cường đại cực kì nguy hiểm, toàn bộ Bỉ Ngạn hoa hóa thành từng vòng bao quanh thân ảnh Mạn Đà La, càng ngày càng nhiều hoa, khí tức này rất mạnh tạo thành kết giới bao trùm lấy nàng. Gió ở Cửu U liên tục thổi đến một lúc càng dữ dội, tiên thể Mạn Đà dần dần tan biến.. Sợ hãi! Lần đầu tiên hắn cảm giác sợ hãi đến như vậy, ngay cả lúc hắn đối mặt với cái chết cũng chưa từng.. đây là chuyện gì. Nàng đang hiện rõ chân thân một đóa Ưu Đàm trắng đang được hàng ngàn cánh Bỉ Ngạn bao bọc nhắm thẳng hướng địa phủ mà cuốn đi.

Bạch Phong Thần cố đuổi theo nhưng không kịp, hắn chỉ mới lơ là một tí rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng hắn vừa cảm nhận được khí tức của nàng mặc dù rất nhạt nhưng không thề sai được.

Nếu đã hồn phi phách tán tại sao hắn lại cảm nhận được.

" Tiểu Ưu! Nàng là còn sống đúng không?"
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 4

Chương 4

"Bờ Vong Xuyên lạnh lẽo,

Hoa Bỉ Ngạn vương hương.

Kiếp này lỡ đau thương,

Kiếp sau còn mong gặp lại?" *

Dòng sông Vong Xuyên này là nơi chứng kiến bao nhiêu hỉ, nộ, ái, ố, thất tình lục dục của thế gian. Biết bao nhiêu oan uất, ai oán của một đời một kiếp điều bỏ lại đây nhìn nó ai ngờ được nó đã từng cướp đi nàng, cướp đi sự sống của hắn!

* * *

- "Ây da.. Cái tên gia hỏa này ngươi vẫn còn mặt dày ở lại đây sao?"

Phía trước là một lão hoan đồng tiến đến bên cạnh Bạch Thế Phong, hai tên quỷ sai nhìn nhau hốt hoảng lo sợ lại có chuyện không hay xảy ra, oan hồn này có phải là ăn trúng phải thứ gì trước khi chết không mà lại có gan chọc vào hắn ta. Không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây?

Bạch Thế Phong thì vẫn nhắm mắt không thấy hắn có biểu hiện gì khác lạ vẫn một thân lười nhác. Lão hoan đồng thì cứ như bạn củ lâu ngày mới trùng phùng.

- "Ta nói này ngươi ở cái nơi này lâu quá cũng không tốt đâu. Ngươi xem nhìn xem ở đây có ai là người không? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ.."

Hai tên Quỷ sai đồng thanh đáp:

- "Chả lẽ ông là người sao?"

Lão hoan đồng ho nhẹ, liếc xéo hai tên quỷ sai ý mắt hiển rõ hai tên các ngươi không có việc gì đứng ở đây định là làm cái gì hả?

- "Ta nói nhà ngươi cũng nên từ bỏ đi, người còn sống đã sớm nên trở về rồi không phải sao? Ngươi xem ngươi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi.. hựm.. ừm.. mặc dù nhìn bên ngoài ngươi cũng được mắt, nhưng sống lâu như vậy rồi.. Ngươi không mệt sao?"

Bạch Thế Phong vẫn không có động tĩnh sẽ tiếp lời lão hoan đồng chỉ thấy cánh môi mỏng khẻ mím lại như đang cố đè nén điều gì đó.

"Bỉ Ngạn Hoa nở bên bờ sinh tử

Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng

Mạnh Bà Trang là ai thương ai nhớ

Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông? *

Haizz.. Thôi kiếp sau ta lại đến thăm ngươi vậy!"

Lão hoan đồng thở dài lắc đầu ngao ngán quay mặt bước tiếp cuộc hành trình chuyển kiếp của mình.

- "Kiếp này vẫn tốt?" thanh âm trầm khàn đục có lẽ là do rất lâu rồi hắn không nói chuyên vang lên rất nhỏ nhưng đủ để lão quay mặt lại, gương mặt lão hớn hở như bắt được vàng. Lão được đà cười tươi như khai xuân vội vã trả lời hắn:

- "Tốt! Ta sống rất tốt nên kiếp này 82 tuổi mới được chết đây. Chẳng qua kiếp này vợ ta lại là mụ già kiếp trước ta đã trộm của mụ hai cái màn thầu, haizzz.. vậy mà kiếp này phải lấy mụ để trả nợ"

- "Tốt rồi!"

Hắn lại trở về như trước không nói thêm câu nào, tính ra lão hoan đồng này với hắn lại cũng là một loại có duyên phận. Không rõ vào kiếp nào hắn đang đi khắp trời nam biển bắt tìm nàng đúng lúc đi ngang qua tiệm hoa của lão thì nghe lão nói thầm thì "Mạn Đà La" khi đó hắn mặc kệ tất cả phi thật nhanh đến vừa dùng sức lắc lư vai lão vừa hét to vào mặt "Mạn Đà La ở đâu? Nàng ở đâu? Mau nói cho ta biết.. Ở ĐÂU?". Lúc này lão vừa bực vừa sợ cái tên càng rỡ này nghe câu chuyện của hắn lão còn cho rằng hắn là một kẻ tâm thần. Chẳng qua lúc nãy lão chỉ đang thầm thỉ không biết mạn đà la trong ra như thế nào vì chỉ đọc trên sách, kinh phật chưa từng nhìn thấy.

Sau này khi chết và đi ngang đây gặp được hắn lão mới biết thì ra hắn ta không phải kẻ tâm thần mà đích thực một kẻ tình si. Nói chuyện với nhau toàn thấy lão vừa cười vừa kể về kiếp trước của lão, Bạch Thế Phong tuyệt nhiên không lộ rõ là biểu cảm gì, nhìn vào tình cảnh trong hơi quái quái.

Được một lúc lâu sau khi lão hoan đồng uống chén canh mạnh bà rời đi Bạch Thế Phong nhíu mày đôi hàng mi vừa cong dài khẽ rung động: Vậy mà vẫn có người trò chuyện cùng hắn dù là lão nói hắn nghe được hay hiểu hay không cũng không lộ biểu cảm ra bên ngoài. Nhưng nhờ có lão thì chí ít hắn cũng thấy mình giống với một người còn sống.

Sau khi ồn ào một trận khoảng lặng lại bao trùm lấy Bạch Thế Phong, hớp một ngụm rượu đôi môi mỏng mấp máy rất nhẹ nhàng nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn ra khẩu hình như có như không.. "Tiểu Ưu! Ta nhớ nàng..". Một lần nữa Bạch Thế Phong lại mở đôi con ngươi ánh mắt hiện rõ sự mất mát, tan thương nhìn vào càng thể hiện rõ vẽ ảm đạm ở Cửu U này, không thể phủ nhận đôi mắt của Bạch Thế Phong rất đẹp. Y phục đơn bạc bên ngoài không thể che giấu đi được khí chất vương giả của bậc đế vương tôn quý.

Vương ánh mắt hướng về phía dòng sông nơi Bỉ Ngạn đang nở rộ, đóa hoa mang một vẽ đẹp đau thương nhận lấy tất cả mọi thứ đớn đau của con người trước khi luân hồi chuyển kiếp. Trên đường Hoàng Tuyền này Bỉ Ngạn đã nhận lấy được những gì? Nó đang ở bên kia bờ vô ưu vô lo, vô sinh vô tử, vô khổ vô bi, vô dục vô cầu. Thật ra nó đã vượt qua khỏi tam giới rồi, hắn nghĩ nếu là mình mình có chấp nhận từ bỏ không?

Chú thích "*" là nguồn thơ: Ngữ Đường Vương Hậu
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 5

Chương 5

"Này tên mặt trắng kia, ngươi là ai sao lại dám ở Ma Vực chiếm tiện nghi hả?"

Hôm đó nàng vì tò mò lòng hiếu kì mà dám cả gan lén trốn khỏi sư môn đến Ma Vực náo loạn một phen chó gà không yên. Đang hả hê thỏa mãn không biết giữa đường thì gặp phải Bạch Thế Phong.

- "Này.. ngươi là người của Ma giới sao? Tên kia ta là đang nói chuyện với ngươi đấy"

Bạch Phong Thần chả là hôm nay hắn định ở đây ngủ một giấc nhưng vừa mới không được bao lâu lại xuất hiện một tên tiểu tiên này thật là phiền phức, định không quản chuyện nhưng lạ là đây kết giới của hắn vì sao lại xuất hiện tiểu tiên, vung tay áo thoát một cái hắn đã từ trên cây đứng trước mặt Mạn Đà La.

Nhành liễu phất phơ đung đưa trước gió, hương thảo dược nhàn nhạt xung quanh tà áo cả hai nhẹ nhàng bay ánh nắng chiều ở Ma Vực giúp Mạn Đà La nhìn rõ dung mạo người trước mặt. Mái tóc nam nhân tùy ý buông thả một vài cọng che đivần trán của hắn, Mạn Đà La như thất thần vài giây: Ngũ quan như điêu khắc, mày kiếm mắt phượng đuôi mắt hơi hướng lên thể hiện rõ bá khí cường đại vừa kiêu ngạo lại không mất đi phần mị hoăc, đường mũi cao, đôi môi mỏng khẻ nhếch nữa cười nữa không, làn da lại trắng hồng như nữ tử. Thật quá biến thái rồi, trên đời này lại có một tên nam nhân như thế này sao..

- "Ngươi nhìn đủ chưa?"

Mạn Đà La giật mình vội thu lại tầm mắt, cũng thật là mất mặt quá rồi. Ngượng ngạo quay mặt sang hướng khác đôi má ửng hồng khó mà che giấu đi được, Bạch Phong Thần thấy biểu hiện đáng yêu của nàng nên phá lệ cố tình trêu chọc nàng thêm một chút, hắn khoanh tay trước ngực khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt nàng khoảng cách khá gần. Mạn Đà La đang lo sợ có khi nào hắn nhận ra nàng là con gái hay không? Bạch Phong Thần thầm thì vào tai nàng:

- "Ngươi mau mau lau sạch nước trên miệng đi.. hahaha"

Mạn Đà La lập tức lau miệng nhưng không ngờ phát hiện mình bị lừa nên càng bực mình hai bên má ửng hồng bây giờ lại càng đỏ.

- "Ngươi.. ngươi.. lại dám lừa ta.. aaaa"

Bạch Phong Thần không nói gì vì biểu hiện của nàng cũng không lạ gì xem như trả thù được dám phá giấc ngủ của hắn quay người bỏ đi. Mạn Đà La sau đó phát hiện người đã rời đi nên vội vã đuổi theo nhưng không thấy người đâu. Đúng là gặp quỷ mà!

Nàng đây là định du ngoạn ở ma giới một lượt phá phách một vòng lại bị lạc đến chổ này, ở đây lại có kết giới ma vực nên tiên pháp của nàng bị hạn chế. Cứ nghĩ đến ma giới sẽ gặp được một vài quái thú trong sách cổ hay viết có thể bắt về làm vật nuôi hay ít nhất là vài tên mặt mày hung tợn. Nhưng xem đi quái thú không thấy đâu, lại còn gặp phải tên tiểu mỹ nam, chết tiệc cảnh vật nhìn đi còn đẹp hơn cả núi Phong Vân của nàng. Tiên pháp thì bị hạn chế suy nghĩ một hồi lâu Mạn Đà La thấy hơi khó chịu nên quyết định sẽ làm chuyện xấu ở đây tắm, giờ này chắc là không còn ai đâu.. Nghĩ thế nên nàng càng mạnh dạn hơn.

Ánh trăng ở đây đặc biệt to và sáng hơn ở nơi khác phong cảnh hữu tình người thì vô ý. Mái tóc vì giả nam trang bây giờ được bung xõa ra phía sau, làn da trắng hồng mịn màng. Mạn Đà La hóa giải thuật ẩn dung hiện rõ dung mạo của mình quả thật nàng có một vẽ đẹp khiến người khác ganh tị. Đang thỏa thích vì được tắm rửa lại không chú ý trên bờ Bạch Phong Thần từ nào lại xuất hiện ở đây.

Hắn đây là sao? Người trước mặt là tên tiểu tiên lúc nãy sao? Biết là thất thố nhưng Bạch Phong Thần không thể kiềm chế được "thình.. thịch.. thình.. thịch" một tay ôm ngực đây là vì sao? Sao tim lại đột nhiên đập nhanh vậy chả lẽ bị trúng độc. Nghe thấy tiếng động Mạn Đà La một tay vung chưởng thu y phục khoác lên người tiến đến phía trước:

- "Là ai? Mau ra đây!"

-" "

-" Thì ra lại là ngươi.. Hừ.. bây giờ ngươi ra tay hay là để Bản Tôn ra tay "

Bạch Phong Thần bây giờ mới nhìn rõ dung mạo của nàng đôi mắt trong sáng long lanh còn hơi mờ vì tầng hơi nước, làn da trắng hồng đôi môi anh đào hé mở.. Thật là dụ hoặc!

-" Xem ra là ngươi không tự ra tay. Vậy để ta! Đôi mắt này của ngươi rất đẹp nhưng đáng tiếc là không thể giữ lại được nữa "

Chưởng pháp lướt qua Bạch Phong Thần lách người nhất thời không kịp phản ứng đột ngột của Bạch Phong, Mạn Đà La ngã về phía trước. Hắn một tay ôm eo một tay kéo thật mạnh nàng vào ngực trong vài phút ngắn đã nằm gọn trong ngực hắn vòng tay, lòng ngực thật ấm áp. Trên cơ thể hắn lại có một mùi bạc hà thật là dễ chịu nàng vậy mà cứ thế ôm lấy hắn.

Đây là lần đầu tiên Bạch Thế Phong chạm vào một nữ nhân ngoài mẫu thân hắn ra từ trước đến nay đều chưa từng. Cảm giác rất kì lạ cư nhiên lại muốn ôm nữ tử này trong lòng, giữ thật chặt không muốn buông tay ra..

Bầu không khí nhìn vào thật là mỹ miều nam nhân nữ nhân này đúng là trời sinh ra chỉ có họ mới xứng với nhau. Bạch Phong Thần mở miệng thanh âm trầm bỏng đầy ma mị:

-" Nữ nhân nàng đây là muốn dụ dỗ ta sao?"
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 6

Chương 6

"Nhân duyên này dù là nàng muốn hay không đều phải nhận!"

* * *

- "Nữ nhân nàng đây là muốn dụ dỗ ta sao?"

Đúng là mình tý nữa thì quên mất tên cầm thú là vô loại như thế nào. Đúng là sắc dục luôn không nên trầm mê mà, ta đầu bị úng nước mới nghĩ đến tên này vì sao lại còn ôn nhu ấm áp như vậy. Mạn Đà La nói thầm trong lòng:

- "Miệng chó không thể nói được tiếng người mà"

Nữ nhân này lá gan cũng to quá đang ở trong lòng ta lại còn dám mắng ta. Không trừng trị nàng có phải nàng đã xem ta chỉ có hư danh không thôi, vậy thì phải trừng trị nàng một lúc xem nàng còn dám mắng chửi người khác nữa không. Bạch Phong Thần cằm tựa vào đầu nàng thanh âm trêu chọc:

- "Người thì không nên nói tiếng chó ngaaa"

Tình cảnh gì thế này bên ngoài nhìn vào lại nghĩ là họ đang tình chàng ý thiếp nhưng sự thật lại là:

- "Ngươi mau mau buông ta ra.."

- "Không buông"

- "Buông ra"

- "Ta không buông"

- "BUÔNG TA RA.. AAA.. AA"

- "KHÔNG BUÔNG"

-" "

-" Ta nói này ngươi có thể nới nới lõng tay một tý được không ta sắp không thở được nữa rồi.. "

Bạch Phong Thần thế mà cư nhiên lại ôm nàng đã một canh giờ rồi vẫn không chịu buông tay ra. Đúng là không hổ danh ngàn năm không biết mùi nữ nhân, một khi được thì cũng quá phóng túng rồi. Mạn Đà La là nói thật nàng càng ngày lại càng cảm thấy thật thiếu dưỡng khí" Thật là muốn ngủ quá "Bạch Phong Thần phát hiện nữ nhân trong lòng không còn động tĩnh nữa lúc này mới nới tay, sắc mặt tối sầm nàng ta vậy mà lại ngủ mất.

-" Này.. nữ nhân ngu ngốc.. Nàng ngủ rồi sao? "

-" "

Không đúng khí sắc nàng không bình thường. Hai tay ôm nàng một đường vận khí về nơi ở của hắn trong kết giới, thật là đang tốt đẹp thế mà lại ngất đi. Bạch Phong Thần dùng phép thuật kiểm tra kinh mạch nàng.. Chả trách nàng lại ngất xỉu. Thật là ngu ngốc mà.. nàng lại không phát hiện bản thân mình bị người khác hạ cổ độc sao? Kẻ nào cũng quá to gan rồi dám ở trên đầu Thái Tế mà hạ thủ, xem ra nàng cũng không phải là ít kẻ thù đi. Cũng may là chỗ ta không có gì nhiều chỉ có dược thảo là có thể sử dụng được, xem như nàng may mắn. Nước trong Tam Trì của ta nàng tắm cũng không vô ít rồi, bây giờ vận khí một tí cũng không đáng ngại nữa.

Bạch Phong Thần nói là làm, xong xuôi tất cả củng đã khuya cả ngày nay hắn làm việc nói chuyện còn nhiều hơn một năm qua của hắn nữa. Nhẹ nhàng vén tóc đắp chăn cho nàng, nhìn nàng thật kỹ cẩn thận suy nghĩ hắn cảm thấy bản thân cũng không ghét chuyện tiếp xúc thân mật cùng nàng. Quả nhiên hắn không phải không thích nữ tử mà là người hắn muốn bây giờ mới đến tìm hắn mà thôi. Nghĩ đến đây.. hắn ho nhẹ gương mặt thoáng đỏ ai nói là Tiên Thượng hắn là người chỉ có bề mặt lạnh lùng thôi.

Bạch Phong Thần nằm xuống cạnh Màn Đà La, hôm nay cũng quá mệt rồi vừa đi xử lý bọn Ngư Tộc trở về lại đụng phải nàng nữa xem ra ngày mai không biết nàng sẽ dùng cái miệng nhỏ nhắn này mắng chữi hắn điều gì, vừa nói hắn vừa miết tay lên môi nàng.. Thật là muốn niếm thử muốn hung hăng cắn một cái quá. Bạch Phong Thần chòm người qua đặt lên trán nàng một nụ hôn, di chuyển nhẹ nhàng xuống môi nàng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua như sợ nàng sẽ tỉnh giấc hay sợ đôi môi này sẽ bị hắn làm bị thương.

-" Thình.. thịch.. thình.. thịch.. "hắn tự nói với chính mình" Bạch Phong Thần ơi là Bạch Phong Thần ngươi đây là bị độc tình rồi chăng? "

Ánh bình minh trong kết giới ở Ma Vực của Bạch Phong Thần đang chiếu rọi vào căn nhà gỗ của hắn, bên trong trên giường là mộtđôi nam nữ ôm nhau ngủ.. Trên gương mặt cả hai trong sắc xuân ngập tràng. Chẳng qua hiện thực luôn không giống như chúng ta nhìn thấy Bạch Phong Thần vì cả đêm ngủ cùng mỹ nhân liên tục vận khí kiềm chế bản thân mình nên đã mệt mõi quá độ. Còn Mạn Đà La thì vì tối qua tắm ở Tam Trì và được Bạch Phong Thần rót chân khí vào người nên sắc mặt mới hồng hào như vậy.

Mạn Đà La cựa mình mơ màng mở đôi mắt ra do vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên vừa mở mắt ra lại nhắm lại. Không đúng! Mình đang ôm cái gì đây sao lại mềm mềm, ấm ấm, thơm thơm.. Không đúng đây là cánh tay mình là bị ôm, nam nhân? Cư nhiên lại cùng nam nhân ôm nhau ngủ? Sao trên giường lại có nam nhân..

-" Aaa.. a. A.. a.. a.. a.. aaaa.. a "tiếng hét kinh thiên động địa, rung chuyển cả căn nhà tạm bợ của hắn. Bạch Phong Thần bị tiếng hét của nàng làm cho thất kinh, thật ra từ lúc nàng động đậy hắn đã thức rồi chẳng qua muốn xem phản ứng của nàng mà thôi. Cũng khoa trương quá rồi không, đêm qua hắn vẫn chưa làm gì nàng mà.. vẫn nhắm mắt lười nhác mở miệng:

-" Cẩn thận động kiểu động thai khí.."
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 7

Chương 7

"Người ta nói thời gian là liều thuốc trị thương tốt nhất, nhưng đối với Bạch Phong Thần ta lại là liều thuốc độc"

* * *

- "Cẩn thận kẻo động thai khí"

- "Aaa.. a.. a.. a.. a.. a.. a.. aaaaaaaaa"

Mạn Đà La như phát điên lên chuyện gì đang xảy ra hôm qua.. nàng thấy khó thở sau đó.. tỉnh lại thì thấy ở đây rồi. Ôm nam nhân, có thai.. đây là đang nằm mơ đúng không?

- "Ngươi.. ngươi.. ta.. ta.. hai chúng ta.. a.. a.. a.. aaaa.."

Bạch Phong Thần mở mắt ra ánh mắt ba phần ôn nhu, bảy phần ngập tràng ý cười. Thật là không thề hiểu được ngu ngốc như thế này mà cũng có thể là thượng tiên sao, nhưng biểu cảm này không tệ lại kích thích khiến hắn càng muốn trêu chọc nàng. Một tay che miệng tay còn lại đặt phía sau gáy Mạn Đà La đè nàng xuống, nhìn vào gương mặt vừa hoảng, vừa tức của nàng khiến tâm tình của hắn lại tốt lên hẳn. Phải có trời mới biết bây giờ gương mặt nàng có thể luột chín cả trứng rồi, Mạn Đà La vì đột ngột bị khống chế nên cũng quên la hét.. ngoan ngoãn nằm im nhìn hắn chăm chú không chớp mắt. Cự li này mới thấy rõ Bạch Phong Thần nếu không là con gái thì cũng không phải một chuyện gì xấu, dung mạo này mà là con gái sẽ tạo nghiệp rồi. "Thình.. thịch.. thình.. thịch" chết rồi lại bị sắc dục mê hoặc rồi. Bạch Phong Thần bỏ tay ra khỏi miệng chăm chú nhìn biểu cảm chuyển biến linh động trên mặt nàng, đôi mày nhíu lại đôi môi bị nàng cắn từ nãy giờ nhìn thật không thuận mắt. Bạch Phong Thần nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, mắt nàng, môi nàng.. cứ thế mà hôn. Lúc này Mạn Đà La như bị chính sự dịu dàng của hắn làm cho ngây ngốc. Phong Thần nhẹ nhàng nói:

- "Nữ nhân ngu ngốc.. đôi môi này không phải là thứ nàng có thể chà đạp. Từ nay không cho phép cắn môi nữa"

-" "

-" Này không phải là bị ta hôn đến xuất thần rồi chứ "

Mạn Đà La bây giờ mới nhớ đến nàng như vậy mà lại để nam nhân hôn, nhưng cảm giác này nàng không thấy ghét bỏ. Không lẽ đây là chân ái mà sách cổ hay nói đến sao?

-" Tại sao ngươi.. ngươi lại hôn ta? Ngươi.. ức hiếp ta. Oa.. oa.. "

Bạch Phong Thần nằm xuống lật nàng nằm trên ngực hắn. Vài phút trôi qua ổn định lại cảm xúc, giọng nói trầm bỏng của hắn như thôi miên:

-" Nàng nghe được tim ta đập chứ? Nó đập nhanh không kém gì nàng đâu.. Đừng hỏi ta vì sao hôn nàng vì sao gần gủi với nàng, ta thật sự cũng không hiểu. Bạch Phong Thần ta là lần đầu tiên nói chuyện cùng nữ nhân, lần đầu tiên trong kết giới, trong nhà trên giường ta có nữ nhân, là lần đầu tiên ta cho phép bản thân không kiên dè người khác.. Ta nghĩ quá nhiều lần đầu tiên như vậy có thể nói ta không chán ghét nàng. Nhưng khi nhìn nàng sắp rơi lệ ta phát hiện ta là đau lòng. Vậy nàng nói xem ta là như thế nào lại hôn nàng? "

Mạn Đà La nghe từng câu từng chữ của Bạch Phong Thần thì cũng suy xét lại bản thân. Hôm qua nàng cũng đã không quá cự tuyệt cái ôm của hắn, bây giờ lại để hắn hôn.. mặc dù không biết đây có thể gọi là YÊU hay không nhưng rõ ràng cả hai đều có cảm giác giống nhau.

-" Ta cũng Là lần đầu tiên.. "

Tình yêu lại được gắn kết với nhau, hai trái tim từ lúc nào thì đập cùng nhịp: Từ buổi chiều nắng rạng hay là buổi tối ánh trăng tròn, hay cũng có thể là lúc nghe hắn nói ra những lời đó.

-" Đêm qua.. hai chúng ta! "

-" Nàng vẫn rất thuần khiết, Ta không hề làm gì quá giới hạn. Yên tâm, nếu không phải nàng đồng ý ta tuyệt nhiên không làm nàng tổn thương.. "

Cảm giác không phải một mình cũng khá tốt, đây là duyên phận của cả hai. Hắn không nghĩ sẽ để nó vì dục vọng bản thân mà đánh mất.

-" Ngươi là Bạch Phong Thần? Con trai của Ma Dực Vương? "

Nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, ôm nàng cưng chiều đặt nàng ngồi hẳn trong lòng vừa mặc y phục cho nàng vừa trả lời.

-" Phải ta là Bạch Phong Thần ta năm nay 12 vạn tuổi, còn nàng "

-" Ta là Mạn Đà La, ta là một đóa Ưu Đàm tiên. Năm nay ta 8000 tuổi, sư phụ ta là Vân Thái Tổ ở núi Phong Vân. "

* * *

Từng hồi ký ức mỗi ngày trôi qua như cứa vào nỗi đau Bạch Phong Thần. Đêm nay hắn muốn uống thật say, hắn không muốn cô đơn một mình nữa. Dưới ánh trăng sáng trước mắt là cảnh tượng từng đóa Bỉ Ngạn nối tiếp nhau tạo thành một biển hoa phiêu diêu. Hắn cười thật to.. thật to" ha.. hahahaaaa.. aaahahaha Bỉ Ngạn ngàn năm nở, ngàn năm tàn hahaha.. aa ". Vài phút sau trận cười phía trước xuất hiện một nữ tử, dáng vẽ yêu kiều bước đến:

-" Quân Thượng hôm nay hay là để thần thiếp hầu hạ ngài nha "nói ra thì ngày nào cũng có một đám yêu ma đến quấy nhiễu hắn. Thật cũng không biết những yêu ma này vì muốn có được một đêm xuân tiêu hay là do ai phái đến đây nữa.

-" Cút.. "một giọng nói chán ghét rất rõ ràng.

-" Quân Thượng, ngài sao lại nặng lời với thiếp như vậy sẽ làm thiếp sợ đó "

-" TA NÓI NGƯƠI CÚT ĐI CHO TA.. Còn không cút ta sẽ giết ngươi"Ánh mắt sắc lạnh, sát khí ngưng tụ xung quanh Bạch Phong Thần đang nỗi lên càng nhiều. Đôi mắt lúc này đã thành màu đỏ thẩm, chỉ cần một chưởng của hắn đừng nói là yêu tinh trước mặt ngay cả Địa Phủ này cũng không chống đỡ nỗi.
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 8

Chương 8

"Có phải nếu như ta buông tay thì mọi thứ cũng trở thành mây khói hư vô"

* * *

Ngày hôm sau vẫn như những ngày bình thường khác, Bạch Phong Thần vẫn đơn độc một mình mắt nhìn vô định, đầu tựa vào Tam Sinh Thạch. Phía trước là cầu Nại Hà vẫn đang rất nhộn nhịp linh hồn lũ lượt đi tới có kẻ lạ người quen. Hôm nay mọi người không thấy hắn uống rượu, không phải cai rượu rồi mà là rượu ở địa phủ không thể say được. Bình rượu trên tay đã hết rồi nhưng hắn chỉ là thói quen phải cầm trên tay, không thể buông xuống được.

Hoàng Tuyền hôm nay sương mù hình như ít hơn mọi khi ánh nắng ở nhân gian có lẽ đang đánh tan bớt sự u ám ở đây. Bạch Phong Thần lơ đãng nhìn về phía trước với ánh nắng đang rọi những tia sáng vào con đường Hoàng Tuyền.

"Leng.. keng.. leng.. leng keng.."

Bình rượu trên tay Bạch Phong Thần đột ngột rơi xuống đất, tạo ra âm thanh không to nhưng do phát ra từ nơi hắn đang ngồi nên dù rất nhỏ cũng đã gây chú ý rất lớn cho bọn quỷ sai, lúc này Bạch Phong Thần đứng bật dạy đồng tử mở rộng hết cỡ gương mặt không rõ biểu cảm gì. Tam Sinh Thạch bên cạnh Bạch Phong Thần rung chuyển dữ dội gần như đang chịu một cổ lực tác động rất mạnh, mặt đất ở địa phủ rung lên từng cơn, trạng thái lắc lư chuyển động cảnh tượng trước mắt đang vô cùng hổn loạn. Linh hồn láo nháo, quỷ sai kẻ nào cũng đang chạy đến chạy đi, chạy qua chạy lại như không hiểu chuyện gì. Ai nấy đều xanh mặt không lẽ đã chết rồi mà hôm nay lại chết nữa sao? Diêm La nghe được chấn động vội vã chạy đến nhìn thấy cảnh tượng tán loạn phía trước phát hiện Âm khí ngàn năm đang ngưng tụ bao quanh Địa Phủ của hắn, này thì còn ai có thể tạo ra được cái bá khí lớn thế này nữa.

- "Thế Tôn Tiên Thượng.. Ngài đây là đang làm gì.. ây da.. Tôn Thượng ơi, địa phủ đã quá lâu rồi chưa được tu sữa xin Ngài đừng phát khí tức ra nữa."

Diêm La Vương mồ hôi nhuể nhãi liên tục dùng tay áo lau đi. Không dám nhúc nhích..

- "Tôn Thượng có việc gì có thể cho tiểu nhân biết được không? Nếu việc tiểu nhân giải quyết được sẽ giải quyết cho Ngài.."

- "Trời ơi! Thế Tôn Tiên Thượng Ngài đây là muốn diệt địa phủ của ta hay sao? Cầu xin Ngài hãy bình tĩnh ngaaaa.. Việc gì cũng có thể giải quyết, giải quyết."

Bạch Phong Thần không nói lời nào nhưng Âm Khí cũng bớt đi không bộc phát ra nhiều nữa. Hắn đang nhìn không chớp mắt hình bóng một nữ nhân đang giẫm lên Bỉ Ngạn hoa mà bước đến cầu Nại Hà. Trong lòng bao nhiêu ngỗn ngang không hiểu đây là chuyện gì, nữ nhân ở phía trước khuôn mặt xa lạ nhưng trong khí tức của nàng rõ ràng là khí tức của Mạn Đà La, không thể sai được vì hắn từng truyền chân khí vào người nàng nên trong khí tức của nàng có chân khí của hắn. Nhưng tại sao hắn cảm nhận luồng khí này rất yếu ớt, nàng là ai.. Dù là hy vọng nhỏ nhất hắn cũng không thề bỏ qua được.

Nghĩ xong Hắn liền tiến tới giữ tay nữ nhân đó lại, dùng chân khí kiểm tra.. đúng là có khí tức của Đà La. Hắn nhìn thật sâu vào mắt của nữ tử như đang tiềm kiếm câu trả lời cho chính mình! Từng giọt từng giọt nước mắt của hắn rơi xuống cứ thế mà rơi xuống rơi vào tay của nữ tử trước mặt dễ dàng như vậy, Bạch Phong Thần Vậy mà lại khóc trước mặt nữ nhân.

Mọi người ở xung quanh không ai dám thở mạnh cứ sợ thở mạnh thì sẽ vĩnh viễn đừng mong được thở nữa. Cũng vì hắn ở đây tám ngàn năm qua chưa một tiên nhân, yêu ma nào dám đến gây sự ở địa phủ.. công lao này cũng gián tiếp được tính vào cho Bạch Phong Thần. Diêm La nghĩ vậy.. bây giờ nhìn Bạch Phong Thần lại rơi tám giọt nước mắt mà không kiềm chế được lòng mình cũng tựa vào vai Phán Quan chậm rãi rơi lệ, cho dù hai bên không qua lại thân thiết nhưng từng nỗi đau của Bạch Phong Thần hắn là người cảm nhận được rõ ràng nhất suốt tám ngàn năm qua, dù vô số lần hy vọng rồi thất vọng, vô số lần kêu gào giữa cõi U Minh này Diêm La hắn.. chưa từng thấy Bạch Phong Thần rơi lệ. Hôm nay vì sao khi gặp nữ nhân kia thì bao sự kiềm chế bi thương, êm đềm lặng lẽ trầm mặc với vạn sự thế gian qua của hắn đã không thể đè nén nữa mà rơi lệ. Thanh âm trầm khàn tha thiết, đau đớn, dằng vặt bao năm qua vang lên như vỡ ra mọi thứ hắn cố gắng bảo vệ suốt 8000 năm qua:

- "Tiểu Ưu!"

Mặc kệ tất cả hắn ôm chầm lấy nữ nhân trước mặt, ôm rất chặt đời này không muốn buông tay nữa. Đời này hắn đã phải chờ đợi quá lâu rồi, hắn sợ sẽ không thể kiên trì chống chọi được nữa.

Nữ tử trước mắt lúc đầu thì bàng hoàng, hoảng sợ, tức giận, đau lòng.. "Vô lý hắn vì sau lại nhìn mình chằm chằm như vậy, hắn bước đến rồi.. đôi mắt này đẹp quá nhưng sau nhìn nó lại bi thương như thế, hắn nhìn mình như vậy thật quá thất lễ rồi. Hắn đang làm gì vậy? Sau lại nắm tay mình làm gì? Hắn.. hắn khóc rồi.. tại sao chứ, đừng khóc nha.. Ta đâu có làm gì ngươi đâu.. Ta.. ta thấy đau quá. Tim của ta đau quá.. không thể! Ta không thể chịu được mau mau thả ta ra đi." Nàng cố gắng đẫy hắn ra nhưng không đủ sức.. "Sắp không thở được rồi. Có ai không cứu ta với.." nàng đang cố gắng nhưng âm thanh không thể phát ra được.

Lúc này Bạch Phong Thần thả tay ra nhìn vào mặt nữ nhân trước mặt, ánh mắt như khẩn thiết, khẩn cầu:

- "Mạn Đà La là nàng đúng không? Ta không thể sai được chắc chắn là Tiểu Ưu của ta rồi"

Nữ nhân trước mắt dùng sức kéo hắn ra.. Nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lấy tay của hắn viết vào lòng bàn tay ngón tay vừa thon dài trắng trẽo khẻ chạm.

- "Nhà ngươi là ai.."
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 9

Chương 9

Tám giọt lệ tám ngàn năm nhớ nhung, chờ đợi, đau khổ, ân hận.. Cứ đang xen nhau mà rơi xuống. Tám ngàn năm nay Bạch Phong Thần sống hay không sống có gì khác nhau: "Mạn Đà La nàng nhất định phải nhớ Bạch Phong Thần là gì của nàng"

* * *

- "Nhà ngươi là ai?"

Hoa kia ngàn năm nở ngàn năm tàn, là nghịch duyên đoạn duyên nghiệt ngã này thật là đớn đau cũng quá xót xa rồi.

Nữ tử hồng y đôi mắt to tròn đen láy vừa chớp mắt vừa hoảng sợ nhìn chăm chú vào Bạch Phong Thần. Có suy nghĩ đến hàng trăm hàng vạn lần cũng không nghĩ đến 8000 năm gặp lại câu đầu tiên nàng hỏi lại là: "Nhà ngươi là ai?" Ánh nắng chíu qua từng khe lá bên bờ sông, trên cầu Nại Hà thân ảnh hồng y và bạch y trước mắt như khắc sâu vào lòng những ai đang có mặt ở đó. Bạch Phong Thần như chết lặng trước hành động của nàng, nàng hỏi hắn là ai? Hắn là ai đây.. Bạch Phong Thần, Thế Tôn, hay là Ma Vương.. Mạng này là do nàng dùng chính bản thân của mình để cứu về. Vậy hắn là ai đây?

Bạch Phong Thần nhẹ nhàng đặt tay áp vào mặt nữ tử, các ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng. Các ngón tay chạm vào rất cẩn thận tỉ mĩ gương mặt này không giống Mạn Đà nhưng đôi mắt này rất giống nàng ấy. Hắn biết rõ nữ tử trước mặt này không phải Mạn Đà La mà hắn đợi, nhưng đôi mắt này là của nàng ấy. Bạch Phong Thần nắm lấy tay của nữ tử viết vào đó:

- "Ta là người mà nàng nhất định phải nhớ ra"

Hắn quay đầu bước đến chỗ Diêm La Vương.

- "Cho ta xem sổ sinh mệnh của nữ tử đó"

- "Tôn thượng.. việc này.. Ây da.." Diêm La ngần ngại vì sổ sinh mệnh đâu dễ đem ra ngoài được.

- "Hửm.." một tiếng gặn rất nhẹ nhưng đủ để Diêm La biết ngày hôm nay không mang ra e là đến địa phủ cũng sẽ không thể yên rồi.

* * *

Bạch Phong Thần vừa xem vừa nói, gương mặt thể hiện rõ bá khí vương giả trên mặt mà rất lâu rồi người ta không thấy.

- "Mạn Châu Sa? Bỉ ngạn tinh sao? Bỉ ngạn không phải đã vượt qua tam giới rồi sao? Đời đời chịu lời nguyền của Thiên Đế tại sao lại có thể lịch kiếp được.. Lần này đến địa phủ chuẩn bị lịch kiếp? Diêm La ông nói xem vì sao Bỉ Ngạn lại có thể Lịch kiếp được?"

Diêm La Vương thật sự cũng không biết chân tướng rõ ràng là như thế nào, nhưng cũng có hiểu biết hơn người phàm dù gì hắn cũng là Vương ở Cửu U này lâu rồi.

- "Tôn Thượng đây là Bỉ Ngạn tinh vào 8000 năm trước ở Cửu U này xảy ra điều gì thì chắc Ngài cũng biết rồi, lúc ấy vì cứu Mạn Đà La Tôn và bá tánh phàm nhân Ngài đã thi triển Độc Tâm Chú dùng chính hồn phách của mình cắn nuốt oan linh ở sông Vong Xuyên này nên đã sinh ra đại kiếp nạn. Vì những oan linh đó điều phải bị giam giữ ở đây để chịu sự trừng phạt nhưng vì ngài đã cắn nuốt chúng nên mọi việc đều không thể thực thi nữa sinh ra đại kiếp.. lúc Hồn Vong Xuyên bị Ngài phong ấn đã kịp thả ra 3 cỗ khí lạ rơi ra được Bỉ Ngạn hấp thụ..

Lúc ấy Mạn Đà La Tôn lại vì không thể nhìn Ngài hồn phi phách tán nên mới dùng đến thứ nghịch thiên như Giọt Lệ Mạn Đà, ây.. haizzz thật ra Mạn Đà La và Mạn Châu Sa là cùng một loài thôi, lúc Mạn Dà Chú thi triễn cũng đã làm tinh hoa đất trời rơi xuống bao phủ khắp địa phủ này nên đại kiếp nạn được hóa giải không ít, lúc đó Bỉ Ngạn cũng đã nhận không ít tinh hoa."

Bạch Phong Thần lúc này mới biết sao khi hắn phong ấn xong thì đã xảy ra nhiều việc như vậy.

- "Vậy Bỉ Ngạn tinh đã lịch kiếp khi nào?"

- "Vào 7000 năm trước có điều Bỉ Ngạn lịch kiếp không giống với các tinh linh khác. Bình thường lịch kiếp chỉ cần 7 đạo sấm chớp nhưng ngày hôm đó Bỉ Ngạn tinh phải chịu đến 21 đạo sấm. Sau đó thì.. cũng thành công nhưng lại là một nữ nhân ngốc, không thể nói chuyện được.. Xem ra là lời nguyền Thiên Đế đúng là không thể xem thường nhưng Bỉ Ngạn có thể lịch kiếp thành công cũng đã là một việc thiên địa hiếm thấy rồi"

Nghe xong toàn bộ những gì Diêm La nói hắn nhớ đến nhiều năm trước đúng là ở địa phủ có người lịch kiếp mà đến 21 đạo sấm. Lúc đó hắn nhớ rất rõ vì đó là lần đầu tiên sau một ngàn năm hắn lại cảm nhận được khí tức của Mạn Đà La, nhưng sau khi chạy đến bờ Vong Xuyên thì cũng không cảm thấy khí tức đó nữa. Diêm La nói lúc đó là lần đầu tiên Bỉ Ngạn tinh chịu lịch kiếp lúc đó trùng hợp hắn cũng cảm nhận được khí tức của nàng. Lần này lại chuẩn bị lịch kiếp hắn lại cảm nhận được.. Vậy chẳng phải mỗi lần hắn cảm giác được điều là lúc Bỉ Ngạn lịch kiếp. Đây là chuyện gì?

- "Lần này Bỉ Ngạn tinh lịch kiếp nạn gì?" Bạch Phong Thần trầm ngâm hỏi Diêm La Vương

- "Là Tình kiếp" Bạch Phong Thần nhíu mày suy nghĩ điều gì đó vài phút trôi qua cũng cất lời

- "Ngươi giữ nàng ta lại! Đợi ta quay về hãy cho nàng ta lịch kiếp"

Việc này thí hắn cần phải đi tìm một người chắc chỉ có người này mới trả lời được những việc này thôi.

Bạch Phong Thần bước đến gần nữ tử đang ngồi ngây ngốc trên cầu, hắn cảm thấy dù như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay nữa, moy65 lần buông mà phải đợi đến 8000 năm rồi. Tiến tới đỡ nàng đứng dậy nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang rối tung lên của nàng

- "Ở đây đợi ta quay lại?" hắn nhìn vào mắt nàng thanh âm ôn nhu dịu dàng này rất lâu rồi hắn mới nói ra. Bỉ Ngạn tinh nghiên đầu nhìn vào đôi mắt của Bạch Phong Thần rất lâu nhưng không hề phản ứng gì.

- "Đợi ta! Nàng hiểu không?" Bạch Phong Thần vừa nói vừa ra dấu hiệu cuối cùng cũng nhận được một cái gật đầu.
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 10

Chương 10

Bạch Phong Thần dặn Bỉ Ngạn tinh xong thì cũng tiến về phía trước thoáng một cái thân ảnh đã biến mất giữa rừng Bỉ Ngạn. Hắn cần đến một nơi mặc dù không biết sẽ thu được kết quả gì không nhưng hắn là không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào, trong chuyện này quá nhiều ẩn khuất. Chẳng bao lâu hắn đã đến một ngọn núi, xuyên qua rừng trúc tiến đến kết giới một tay vận khí phất nhẹ tay áo bước vào trong.

Xem ra 8000 năm qua hắn cũng không ngược đãi bản thân mình luôn biết tự thỏa mãn bản thân. Niềm vui của tên này thật rất thích hợp ở ẩn, phía trước là một biển hoa không thua kém rừng đào ba ngàn dặm là mấy, một biển hoa đầy đủ loại hoa, mai, đào, mẫu đơn.. Lúc trước hắn từng nghĩ sau này sẽ cùng Tiểu Ưu tìm một nơi như thế này để sống hết quãng đời còn lại tự do tự tại.

"Hôm nay chắc là ngày đại hung rồi không biết ngọn gió nào lại thổi Ma Vương đến nơi rừng sâu này?" một nam nhân dáng vẽ hết sức mĩ miều y phục sặc sỡ nhìn vào không khác gì một đóa mẫu đơn xinh đẹp. Hắn đang chăm chút cho từng đóa hoa của mình không buồn ngước lên nhìn mặt Bạch Phong Thần.

"Hoa Vương ngươi đây là không muốn tiếp khách sao, không tiếp ta liền đi"

Hoa Vương hừ mạnh nhanh chân chắn ngang đường của Bạch Phong Thần.

"Ngươi.. người bình thường muốn gặp ta còn ba lạy sáu khấu vậy mà ngươi đến đây còn phá hỏng kết giới rồi nói liền đi là đi sao? Để ta xem những năm qua ngươi luyện được ma công gì mà càng ngày càng không xem ta ra gì?"

Một trận chiến giữa hai vương xảy ra thật là tiếc thương, tiếc thương cả một rừng mẫu đơn cư nhiên lại bị 2 đại ma vương phá hủy.

"A.. a.. aaaa.. Bạch Phong Thần.. Ta giết chết ngươi, hoa của ta hoa của ta.. aaaa.." Hoa Thần bây giờ mới bình tỉnh lại nhìn những cây mẫu đơn không khỏi đau lòng, đem lệ khóc thầm trong lòng tên này đúng là Ma Vương không biết thương hoa tiếc ngọc mà.

"Muốn đánh tiếp không? Ta đang rất ngứa ngáy tay chân rất là muốn đánh nhau đây" Bạch Phong Thần nét mặt khinh bỉ tiến đến định đánh hắn thêm một trận.

"Bạch Phong Thần.. Ngươi.. Ngươi.. Ta nhịn Xem như ngươi lợi hại. Ta thua, được rồi chứ" Hoa Thần mặt đỏ bừng vô cùng tức giận, hai tay cầm hai nhành mẫu đơn nắm chặt uất ức không nói nên lời. Nhìn biểu cảm của hắn người không biết nhìn vào còn nghĩ là Bạch Phong Thần vừa chà đạp ức hiếp con của hắn ta không bằng. Ai không biết Hoa Vương xem hoa như mạng!

"Có gì cần hỏi, không có liền cút" Thật chán ghét cái tên này lúc nào gặp phải hắn luôn là một ngày không tốt đẹp gì. Lúc này Bạch Phong Thần nét mặt nghiêm nghị ngồi xuống, phong cảnh ở đây quả thật không tệ cái tên Hoa Thần này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, trầm tư không nói gì Hoa Thần biết hắn đến đây với nét mặt này thì là có việc rồi. Phất tay lấy ra một vò rượu..

"Uống đi! Rượu này độc rất mạnh sẽ chết ngay không phải đau khổ" kiểu cách mời rượu này thật không giống ai ngàn năm vẫn không thay đổi. Bạch Phong Thần uống một hơi, trả lại bình rượu cho hắn

"Rượu ngon" cả hai đã uống hai vò rượu, đánh cũng đã đánh rồi bây giờ thì cũng nên nói việc cần nói.

"Mạn Đà La Hoa, Mạn Châu Sa Hoa ngươi biết gì về nó? Tại sao 7000 năm trước Bỉ Ngạn lại có thể lịch kiếp? Trong khí tức của Bỉ Ngạn kia lại có hơi thở của Mạn Đà La, 8000 năm trước tiên thể Man Đà La trước lúc tan biến thì được một cổ lực rất lạ cùng với Bỉ Ngạn bao quanh mang đi.." hắn kể hết lại lời của Diêm La vương nói với hắn cho Hoa Thần nghe, nghe xong Hoa Thần rất ưu nhã vừa đứng dậy phủi sạch bụi đất.

"Sao nhà ngươi một lúc lại hỏi lắm như vậy chứ?"

"Vì ta nghĩ ngươi sống lâu hơn ta chắc sẽ biết nhiều hơn ta, nếu cả Hoa Vương như ngươi cũng không biết thì ai biết được nữa"

Hoa Thần đứng dậy đi về phía căn nhà của hắn, khi quay lại trên tay cầm một chậu hoa duy nhất một đóa đang nỡ rộ khi nhìn thấy nó Bạch Phong Thần nhíu mày cũng không nói gì.

"Đây là Mạn Châu Sa Hoa thật sự" Bạch Phong Thần cầm lấy nhìn chăm chú vào đóa hoa đang nỡ không rõ ý tứ lắm. Hoa Thần thấy thế cũng tiếp lời.

"Hai loại hoa ngươi vừa hỏi ta thật ra chỉ là phân thân của Mạn Châu Sa trên tay của ngươi thôi, nói chính xác hơn là cái ngươi nói đến là Vô Ưu Hoa và U Linh Hoa. Mạn Châu Sa Hoa là loài hoa của Địa Ngục.. ngươi nhìn xem Âm Khí có phải rất nồng đậm không? Cha ta đã nuôi nó ở đây từ lúc ta còn nhỏ nơi Linh Khí dày đặt như thế này vậy mà bao nhiêu vạn năm rồi vẫn không thể xóa đi một phần oán khí của nó. Cái ngươi nhìn thấy ở địa phủ là Bỉ Ngạn người đời thường gọi như vậy nó là phần oán hận của Mạn Châu Sa Hoa, còn Mạn Đà La, Vô Đàm là phần tinh hoa của loài hoa vượt qua quỷ đạo của trời đất." Bạch Phong Thần lại không hề biết thì ra lại còn có việc như thế này, hắn thật là sống chưa đủ lâu hay cái tên này đã quá già.

"Ngươi nói Diêm La đã trong thấy tinh hoa và ba cổ khí lạ thì ta nghĩ nữ tử Bỉ Ngạn tinh bây giờ là sự kết hợp của oán khí và tinh hoa nó đã nuôi dưỡng một vạn năm để trở thành Mạn Châu Sa và vào 7000 năm trước mới có thể lịch kiếp. Nhưng ngươi không nên xem thường lời nguyền của Tiên Đế năm xưa nó là thứ mà không thể đùa được đâu. Thứ cho ta không thể giúp gì được cho ngươi nữa"

Hắn chào Hoa Thần và rời đi với một biểu cảm có vẽ như cũng không quá cố chấp như trước khi hắn đến. Quay lại địa phủ trước mặt hắn là Mạn Châu Sa đang ngồi ngây ngốc giữa cầu Nại Hà, tóc tai rũ rợi y phục một màu đỏ thẩm tay cầm một viên đá đang vẽ vẽ xóa xóa gì đó. Nhìn như thế này thật không khỏi phì cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng đủ để hàng vạn nữ nhân vì nó mà bất chấp để có được. Bạch Phong Thần sinh ra lớn lên ở Ma Vực nhưng dòng máu đang chảy trong người cốt cách phong thái là một Tiên Thượng, con cháu của Đế Thần thì dù có ở đâu hào quang muốn che giấu cũng không thể được, đó là vì sao dù là Ma Vương nhưng lại có người lại gọi hắn là Thế Tôn Tiên Thượng.

"Nàng đang vẽ gì vậy nha đầu?" Bạch Phong Thần ngồi xuống khẻ khàng xoa đầu Mạn Châu Sa giọng nói này, cử chỉ này nàng muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu. Mạn Châu Sa ngước lên nhìn thấy một đôi mắt rất đẹp, nàng rất thích đôi mắt này nó làm nàng thấy rất thân thuộc. Cứ thế nhìn nhau như tìm tòi điều mình mong mình nhớ trong đôi mắt của nhau! Bạch Phong Thần đỡ nàng đứng lên, phủi sạch bụi bẩn cột lại mái tóc cho nàng.

"Nàng tên là gì?" Bạch Phong Thần vừa thắt lại tóc cho nàng vừa hỏi, Mạn Châu Sa lắc đầu hai cái.

"Nàng không có tên? Vậy từ nay ta gọi nàng là Châu Nhi"

Mạn Châu Sa nhe răng cười như hoa gật đầu với Bạch Phong Thần bày tỏ niềm vui với cái tên của hắn đặt cho nàng.

"Ai dậy nàng viết chữ, trước giờ nàng ở đâu?" Châu Nhi lấy tay viết cho hắn xem

"Ta là tự học được Mạnh Bà cho rất nhiều sách, hihi Ta là ở phía sau dãy Bỉ Ngạn này có một căn nhà"

Bạch Phong Thần không hỏi gì thêm vì hắn đang tự trách tìm cả đời, người cần tìm lại ở gần hắn như vậy phía sau ba ngàn dặm Bỉ Ngạn này là cả 8000 năm nhung nhớ.

Dẫn nàng tiến đến nhận lấy chén canh Mạnh Bà cho nàng uống trước khi lịch kiếp. Hắn hỏi Diêm La là tình kiếp gì? Diêm La nói là Tình kiếp cả đời phải trãi qua sự đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi. Bạch Phong Thần nghe xong sắc mặt thể hiện rõ sự không hài lòng.

"Nữ nhân của ta nếu muốn đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi thì cũng chỉ đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi ta mà thôi"

* * *
 
Last edited by a moderator:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 11

Chương 11

"Nữ nhân của ta nếu muốn đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi thì cũng chỉ đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi ta mà thôi"

* * *

Bạch Phong Thần nghe vậy liền đi tìm Ti Mệnh bắt ông ta sửa cho kiếp số của Châu Nhi là phải chịu tình kiếp vì hắn mà đau khổ, chờ đợi. Ti Mệnh vì không muốn vì chuyện nảy xảy ra chiến sự. Nghĩ đến Đế Thần năm xưa nên miễn cưỡng chỉnh sửa lại nhưng với điều kiện Bạch Phong Thần phải uống canh Mạnh Bà và lịch kiếp như người khác. Hắn đồng ý và quay về để nhận bát canh nhưng Mạnh Bà lại nói là canh của Bà đối với Bạch Phong Thần là vô ích. Tám giọt lệ của hắn còn có thể đơm nở hoa mai ở cái cõi U này thì giọt lệ canh Mạnh Bà không thể nào làm được gì rồi. Một lúc sau hắn thi triển thần chú phong ấn phép thuật và ký ức bản thân trên trán của nàng khi nào Châu Nhi lịch kiếp thành công thì tự động cánh hoa Bỉ Ngạn trên trán sẽ biến mất phong ấn được hóa giải.

* * *

Bạch Phong Thần lịch tình kiếp này là một đại tướng quân dưới một người trên vạn người, rất được Hoàng đế trọng dụng. Bạch Duệ là một đại tướng nên chuyện năm thê bảy thiếp là việc bình thường khó thế tránh. Dù là Bạch Phong Thần hay Bạch Duệ điều vô cùng xuất chúng cả về tướng mạo hay tài trí. Châu Nhi kiếp này là con gái của Thái Phó tên là Tô Kiều được Hoàng đế ban hôn cho Bạch Duệ lúc đại thắng trận trở về cách đây ba năm. Khi nàng đưa vào phủ ba năm qua chỉ gặp được Bạch Duệ hai lần một lần lúc ban thưởng và một lần là bây giờ:

- "Đại Nhân, lão phu nhân lại không chịu uống thuốc nô tài vô dụng không thể khuyên bảo được" giong của quản gia rất cung kính.

- "Lão phu nhân tại Sao k chịu dùng thuốc, dạo gần đây thường xuyên vậy sao? Vương phi đâu tại sao không thấy nàng ta? Bà Nội ta không khỏe nàng ta không quản sao? Hừ.."

Một thân áo giáp uy nghiêm lời nói thể hiện rất rõ ràng không mấy phần hài lòng với Vương phi Tô Kiều là nàng. Nàng biết Bạch Duệ lấy mình là vì Hoàng đế ban hôn nếu không thì chàng ta cũng không lấy nàng làm phi. Người chàng đem lòng yêu thương là ca nương mà chàng hằng ngày hằng đêm mang theo bên người mà bảo hộ kia. Ba năm qua nàng ở Đại phủ này có danh nhưng không hề được tôn trọng nhưng ai biết nàng là thật lòng thật dạ yêu mến Bạch Duệ đại tướng quân là chàng, năm nàng 13 tuổi đã hằng mong ước sẽ có một ngày được gặp chàng. Năm 17 tuổi thánh chỉ ban hôn xuống nàng đã vui đến mức có trời mới hiểu là có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ đươc cùng chàng nên duyên kiếp này. Nhưng ngày đại hôn cũng là ngày nàng chính thức rơi vào vực sâu không đáy, vĩnh viễn mất đi giọng nói của mình.

Tướng công của nàng vào ngày đại hôn lại không xuất hiện, đến khi tối đến viên phòng hoa chúc lại hiên ngang dẫn người yêu trong lòng chàng vào làm nhục nàng. Nàng không hiểu lý do là gì để chàng phải lăng mạ mình như vậy nhưng ba năm qua nàng cũng biết được là vì nàng nên Bạch Duệ không thể lấy thanh mai trúc mã của mình làm chính thê được. Đêm đó một mình nàng ở tân phòng dành cho nàng và chàng khóc đến thương tâm. Tiếng khóc thấu tận trời cao kể từ đó không ai còn nghe được tiếng nói của nàng nữa.

Thấy Bạch Duệ đi về phía mình nàng đứng lại hành lễ rồi bước đi về phòng mình, chẳng là nàng từ phòng của lão phu nhân đi ra. Sau khi đàn cho bà ấy nghe xong thì cũng chịu uống thuốc và nghĩ ngơi.

- "Đứng lại đó" Bạch Duệ lên tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tô Kiều vội dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại.

- "Ngươi tốt nhất là nên an phận một tý, ta không thích có một Vương Phi không hiểu chuyện" nói dứt lời liền đi.

Tô kiều không hiểu mình đã làm gì để chọc giận phải chàng. Nhưng cũng đành im lặng xem như đã hiểu.

Vào khoảng nữa tháng sau lúc nàng đang ngủ ở thư phòng mình thì bị quản gia gọi dậy báo Bạch Duệ xảy ra chuyện. Báo cô mau chóng đến đại phòng của chàng, lấy nhau đã ba năm đây là lần đầu tiên nàng nghe tin dữ từ chàng.

Vội vã chạy nhanh đến phòng của Bạch Duệ một màn trước mắt Bạch Duệ như phát điên đang đập phá đồ vật trong phòng. Đôi mắt đỏ rực toàn thân mổ hôi nhuể nhãi. Nàng liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh thì ông ta cũng báo cho nàng biết

- "Vương Phi, đại nhân không cẩn thận đang nên đã trúng phải mê tình dược. Hiện ngài ấy đang không còn khống chế được bản thân mình nữa, do vấn đề bị trúng độc dược không thể để người bên ngoài biết được nên đại nhân không cho mời đại phu hay thái y" nghe xong lời quản gia nàng cũng hiểu được tình hình bây giờ nếu không nhanh giải độc thì Bạch Duệ nhất định sẽ vì kiềm nén mà sinh ra chuyện không hay. Nàng quay sang quản gia viết ra giấy lời nàng muốn nói

- "Bây giờ ta phải làm gì? Có cách gì để giải được độc"

- "Vương phi độc này là mê tình dược chỉ có thể tiếp xúc thân thể, va chạm xác thịt với nhau mới có thể giải dược" quản gia định nói thêm nữa nhưng thôi chỉ nghĩ trong bụng "nhưng mà người cùng giải dược với đại nhân phải chịu độc dược xâm nhập nặng thì mất mạng nhẹ thì sống được vài năm" quản gia lắc đầu thở dàikhông dám nói ra hệ quả phía sau vì ông không muốn đại nhân nhà mình xảy ra chuyện.

- "Vậy ý ông muốn ta cùng chàng làm chuyện đó để giải độc. Sau ông không tìm Liễu cô nương, cô ta và chàng là thanh mai với nhau làm vậy sẽ không xảy ra phiền phức gì" nàng là thật lòng không muốn cùng Bạch Duệ xảy ra quan hệ vào trường hợp chàng không còn là chính mình như thế này nữa.

- "Vương phi hiểu lầm đại nhân rồi, dù là Liễu tiểu thư cùng đại nhân là thanh mai nhưng chưa từng phát sinh vấn đề gì vượt quá tình huynh muội. Tôi tìm Vương Phi vì cô dù là gì cũng là chính thê của đại nhân. Vương Phi mau vào trong giúp đại nhân không còn nhiều thời gian nữa đâu." dứt lời quản gia đẩy Tô Kiều vào phòng nhìn thấy Bạch Duệ hai mắt nhắm lại đau đớn kiềm chế mê tình dược. Nàng bước nhẹ đến ngồi xuống bên cạnh chàng, khẽ vuốt những lọn tóc trên trán. Bạch Duệ đột nhiên mở mắt ra đôi mắt như loài Phượng Giá bây giờ vì kiềm nén mà đỏ rực. Trong chàng bây giờ thật sự tim Tô Kiều đau thắt lại

Bạch Duệ chộp lấy cổ tay của Tô Kiều làm nàng giật mình té ngã ra phía sau, bây giờ nhìn Bạch Duệ gần như mất hết lý trí giống như một con hổ mà vồ lấy con mồi là Tô Kiều. Hôm nay là ngày nàng viên phòng sau ba năm phu thê với Bạch Duệ không biết sau đêm nay cuộc sống của nàng sẽ ra sao, nhưng nàng đã bước vào đây thì xem như đã chấp nhận tất cả.

Không hề có một lời nói, không hề có một đều ngọt ngào, nhẹ nhàng nào. Cứ trực tiếp xé tan mọi thứ trân quý của người con gái, nàng cắn răng chịu đựng vật thể lạ xâm chiếm lấy mình. Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, hôm đó lần đầu tiên nàng và Bạch Duệ đối mặt nhìn nhau ở cự ly gần như thế. Lúc ấy Bạch Duệ đã hôn lên đôi mắt nàng, hắn đã hôn lên những giọt lệ vì đau đớn, vì thống khổ, vì hạnh phúc mà rơi xuống.

Tiếng gió cứ thổi qua khe cửa, ánh trăng ở bên ngoài treo trên bầu trời rất to và sáng, bên trong phòng hết lần này đến lần khác tiếng gầm gừ ân ái vang lên tưởng chừng như không hồi dứt. Tô Kiều vì quá đau đớn mệt mỏi mà ngất đi, Bạch Duệ sau khi giải được phân nữa độc dược, tinh thần cũng đã phân định được tình huống trước mắt. Hắn biết mình vừa điên cuồng chiếm đoạt Tô Kiều, nhưng cảm giác này thật sự là khiến hắn không thể dừng lại được. Nữ nhân trong lòng vừa cam chịu đau đớn, vừa e thẹn lại như động tình, đôi mắt mơ màng như có tầng sương mỏng bao phủ, vài giọt lệ còn vươn ở hàng mi cong dài của nàng, đôi môi anh đào khẽ chớp nở khi mỗi lần hắn tiến vào. Thân hình mảnh mai, mềm mại, trên người nàng ấy có một mùi hương rất lạ. Ở giữa trán có một cánh hoa nhỏ màu đỏ, lại càng tô điểm cho nét đẹp của nàng, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ vương phi của mình lại có thể đẹp đến như vậy. Bây giờ trong Tô Kiều vô cùng sắc tình như một đóa hoa đang vì hắn mà nở rộ, thật dụ hoặc bây giờ thật không còn phân biệt được lần nào là hắn vì tình dược mất hết lý trí mà chiếm lấy nàng lần nào là vì bản thân đã động chân tình.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,526 ❤︎ Bài viết: 71 Tìm chủ đề
Chương 12

Chap 12

* * *

Bạch Duệ sao khi giầy vò Tô Kiều cả đêm đến gần sáng cũng mệt mõi rời khỏi thân nàng. Hắn biết rất rõ bản thân đã và đang làm gì nhưng bản thân hắn hiện tại cũng không thể trả lời được hắn là đối với Tô Kiều là dạng tình cảm gì. Hắn biết rất rõ nàng là đem lòng yêu thương hắn nhưng hắn không thể phụ bạc lại tấm chân tình của Liễu Thị. Lúc đầu hắn rất căm ghét Tô Kiều vì nàng mà hắn và Liễu Thị không đến được với nhau cũng vì vậy mà Liễu Thị cũng đã từng rời bỏ hắn mà đi. Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ cùng nàng phát sinh quan hệ như thế này nhưng mà ngày hôm nay hắn phải thật sự suy nghĩ lại về mọi thứ. Cảm giác hôm qua cho hắn biết có lẽ từ trước đến giờ hắn đã không phân biệt được rõ ràng tình cảm dành cho Liễu Thị có phải là yêu thích hay không?

Rời khỏi giường vào thượng triều lúc Tô Kiều chưa tỉnh lại, hắn căn dặn quản gia đừng cho ai đến thư phòn làm phiền nàng. Để nàng nghĩ ngơi có việc gì chờ hắn về sẽ xử lý, trước khi đi Bạch Duệ bước nhẹ đến nhìn nữ nhân đang nằm trên giường gương mặt sắc hồng, dấu vết trên giường như đóa hoa đỏ đang in đậm lên trả lời cho hắn biết nàng là lần đầu tiên. Và hắn cũng giống như nàng là lần đầu hắn cùng nữ nhân thân mật, chạm nhẹ vào vết bớt trên trán nàng hắn thấy đóa hoa này rất đẹp nhưng mỗi khi nhìn thấy nó hắn có cảm giác rất đau thương. Hắn khẽ khàng thầm thì vào tai Tô Kiều "đợi ta về!"

Khi Tô Kiều tỉnh dậy lúc trời đã lên cao nàng mở mắt ra toàn thân đau nhứt, cả người như bị rút hết toàn bộ sức lực. Nàng phát hiện mình đã được mặc quần áo vào rồi khá bất ngờ nhưng nàng rất vui vẽ dù sao đây cũng là do nàng tự nguyện. Nghe được tiếng động bên trong phòng hai nô tì đứng bên ngoài gõ cửa

- "Thỉnh an Nương Nương chúng nô tì vào giúp Nương Nương thay y phục"

* * *

Đó là hồi ký ức tốt đẹp nhất của Tô Kiều khi ở cùng Bạch Duệ ba năm qua. Nàng hiện tại đã ở đây 6 tháng qua nhưng đến một lời hỏi thăm nàng có khỏe không Bạch Duệ vẫn chưa từng. Sau đợt thượng triều đó về chàng cũng nhận được thánh chỉ biên cương có động tĩnh của giặc phương Bắc nên cũng gấp rút lên đường. Trước khi đi nàng được Bạch Duệ sắp xếp đến đây nghe quản gia nói lại là để cầu phúc cho bá tánh cho Đại nhân bình an trong trận chiến giặc ngoại xâm nên nàng phải lên núi Thiên Tự ngày ngày ăn chay niệm phật. Sau khi lên đây sống một tháng cũng được quản gia báo tin Bạch Duệ đang ở biên cương có nhắn về báo tin cho Tướng phủ mọi việc điều thuận lợi Đông Chí đến sẽ khởi binh quay về. Còn Liễu Thị sau khi Bạch Duệ ra biên cương không bao lâu cũng nghe tin nàng được ban hôn cho Trịnh Soc Sơn là đại đô đốc ở Thượng Thành.

Tin tức cuối cùng nàng nhận được cũng là cách đây 4 tháng. Mỗi ngày nàng điều ở đây trong ngóng về phương bắc hy vọng sẽ có thêm tin tức từ quản gia. Hằng ngày nàng ra ra vào vào ở đây nỗi nhớ mong, chờ đợi tình yêu của nàng dành cho Bạch Duệ lại như hóa thành con dao cấm mạnh vào tim nàng không thể nào rút ra được nữa. Nếu không rút nàng sẽ vì mất máu mà chết, nếu như nàng rút ra cũng vì vết thương quá sâu không thể cầm máu nàng cũng sẽ chết. Hôm đó là vào một ngày tốt nên rất nhiều người đến Thiên Tự cầu phúc, nàng cũng đang cùng các đại sư niệm phật. Trong lúc nàng đang chú tâm thì lại nghe được

- "Này lúc nãy ngươi có nhìn thấy không? Bạch đại nhân Bạch Tướng Quân trong truyền thuyết đang từ biên cương đại thắng trở về. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy một nam nhân sao lại có thể có được vẽ bề ngoài mà nữ tử chúng ta còn phải ganh tị như thế chứ"

Lời hai nữ nhân bên cạnh như một đoàn gián mạnh vào đầu Tô Kiều. Nàng bất chấp vội vã chạy xuống núi

"Bạch Duệ! Chàng đã về rồi cuối cùng thì chàng cũng đã về rồi. Ta thật sự rất nhớ chàng, chàng đợi ta ta sẽ mau chóng đến tìm chàng" Tô Kiều cứ thế mà chạy xuống núi. Một nữ tử trói gà không chặt như nàng không ai hiểu vì sao bây giờ lại có thể chạy được một quảng đường xa như thế. Nhưng không ai biết nàng là đang nghĩ đến sẽ được gặp Bạch Duệ nàng đã chờ ngày này nữa năm qua rồi.

Chạy về Tướng Phủ nàng tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Bạch Duệ đâu cả. Quản gia thấy nàng vẽ mặt biến sắc nhanh chân đi đến

- "Nương Nương sao.. sao người lại về đây?"

Tô Kiều nhìn quản gia sắc mặt ông vô cùng khó coi. Rõ ràng là không vui khi nhìn thấy nàng ở đây, bây giờ bình tâm lại nàng phát hiện từ khi nào những người hầu trong phủ đã được thay người mới. Cảnh vật xung quanh phủ cũng không giống lúc trước nữa những chậu hoa nàng yêu thích hay được nàng chăm sóc cư nhiên điều một số đã héo một số điều không thấy đâu nữa. Tại sao? Nàng ra ám hiệu cho quản gia

- "Đại nhân đâu? Ta nghe nói chàng đã hồi kinh? Sao không ai báo cho ta biết? Ta muốn gặp chàng"

Quản gia sắc mặt không tự nhiên ái ngại nhìn nàng

- "Đại nhân về liền vào cung diện thánh rồi"

Tô Kiều không nói gì cả, nàng cảm nhận được có chuyện bất thường. Dù gì thì giác quan nữ nhi như nàng luôn rất đúng. Tô Kiều ngồi ở Hoa Viện đợi Bạch Duệ về thì cũng sẽ hỏi rõ lý do tại sao đưa nàng lên núi? Tại sao lại không để nàng hồi phủ?

2 canh giờ sau

Tô Kiều cuối cùng cũng đợi được Bạch Duệ! Chàng một thân áo giáp dũng mãnh oai phong từ từ bước xuống kiệu vẫn là gương mặt đó vẫn là hình bóng đó. Người nam nhân nàng yêu thương trọn đời trọn kiếp này, tóc chàng đã dài hơn trước, làn da cũng đen đi không ít nhưng nhìn như thế này trong chàng mạnh khỏe hơn rất nhiều. Đôi mắt sáng như có thần luôn lạnh lùng kêu ngạo. Tô Kiều vội đứng bật dậy nhưng chưa đầy 5 giây nàng đã như chết đứng trước mắt là hình ảnh nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong đem cả trái tim để yêu thương lại.. Đang ôm lấy Liễu Thị bước vào cửa. Ánh mắt vô cùng dịu dàng cưng chìu nữ nhân bên cạnh cả đời nàng mong ước cũng chỉ là ánh mắt này một lần có thể nhìn nàng, để tâm đến nàng vì nàng một lần nàng cũng mãn nguyện cho kiếp này. Nhưng trời cao có lẽ đã quen mất nàng cũng đang tồn tại mà mọi mong ước của Tô Kiều điều chưa từng một lần có được. Điều làm tâm can nàng như bị ai đó bóp nát là Liễu Thị đang mang thai, nàng ấy đang mang thai. Tại sao? Tại sao đến nước này mà nàng vẫn có thể mong chờ người nam nhân trước mặt có thể ban cho nàng một hy vọng sẽ có được hạnh phúc. Tim nàng đau quá, nó đau quá

Bạch Duệ đang dìu Liễu Thị từ ngoài vào phủ thì nhìn thấy Tô Kiều đang đứng đó nhìn hắn. Gương mặt Tô Kiều đầy đủ biểu cảm, Hắn lập tức buông tay Liễu Thị ra, hắn nhìn Tô Kiều như đang muốn nói gì đó nhưng nàng đã mất đi giọng nói của mình rồi bây giờ hắn chỉ có thể nhìn vào mắt Tô Kiều để xem nàng là đang nghĩ gì. Đôi mắt to tròn của Tô Kiều đầy đủ bi thương đau khổ, lo lắng hoảng sợ và tuyệt vọng nhìn vào nó hắn cảm thấy như tim mình muốn ngừng đập hắn đau quá sao lại đau như vậy. Nàng sao lại đau khổ như vậy

Lúc này đây Tô Kiều lùi lại ba bước chân, nàng không muốn nghĩ đến điều gì nữa nước mắt của Tô Kiều cuối cùng cũng rơi xuống nàng phun ra một ngụm máu tươi nhưng rất nhanh lại chuyển sang màu đen. Máu là máu của Tô Kiều có lẽ như nàng đã đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Duệ trước khi nàng ngã quỵ xuống đất đã phun ra ba ngụm máu. Có lẽ cho dù là Bạch Duệ hay Tô Kiều, Mạn Đà La hay Bạch Phong Thần dù là như thế nào đi nữa đoạn nghiệt duyên của họ luôn có lẫn nước mắt và máu tanh.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back