Gió thổi trời giông... trong khi mình vẫn ngày ngày lẩn trốn, mọi điều đã dần trượt qua tay. Cuộc đời đang chuẩn bị điều gì, lại muốn CƯỚP ĐI ĐIỀU GÌ. Cho tới bao giờ, mình mới ngừng lẩn trốn?
Quá đủ cho một bữa tối rồi huhu, một ca khúc về ngoại và một ca khúc về mẹ, về những cảm xúc tiếc nuối và mất mát. Một bên là ca khúc cất lên bằng tất cả cảm xúc trào dâng, còn một bên là ca khúc nhẹ nhàng mà âm ỉ. Tất cả quá đủ cho một buổi tối trời mưa như hôm nay, để mình nhắm mắt lại mà nghĩ xem mình đang day dứt vì điều gì?