Cậu nói gánh cục nghiệp cơ mà,sao không gánh nữa đi.Cho dù cậu không nói hết tôi cũng không buông tha cậu .Cậu cứ sống những ngày thảnh thơi đi.Chờ đó cho tôi.Tôi hi vọng mình đủ kiên trì cũng đủ lí trí.Tôi không muốn vì những điều tôi gặp phải khiến tôi coi cậu giống như họ.Tôi không muốn nghĩ cậu cũng như vậy .Chỉ như thế thôi.Cho tôi được giữ mãi suy nghĩ ấy .Có lẽ tôi sẽ cảm ơn cậu,vì sự xuất hiện của cậu khiến tôi có thể ...
Quả thực hôm qua,tôi nghĩ đến cậu nhiều chết đi được,đặc biệt là khi ngủ,nhưng tôi không nhớ ra,tôi muốn viết mấy câu,nhưng lại không thể viết.Từ mai đành viết ra giấy,khi nào gõ lại vậy,gõ trên máy tính mệt chết tôi,tôi không quen lắm
Hôm nay tôi đã làm một việc mà tôi rất chán ghét.Đó là nợ người.Thì có sao,ừ,chỉ làm tôi ghét chính mình hơn thôi.Cậu biết không,tôi rất ghét tôi.Nhưng may là cuối cùng tôi không phản bội lại chính mình.