Mình không thích làm người hiểu chuyện.Một người hiểu chuyện nó thiệt thòi và đau lắm.Mình luôn muốn nhường nhịn người khác,sợ rằng họ tổn thương khó chịu.Nhưng rồi bản thân đâu biết rằng: người chịu cảm giác đó chính là mình,chỉ có mình tự ôm lấy mà thôi.Đôi lúc mình muốn hỏi họ rằng:"Mọi người không sợ tôi buồn hả?" nhưng lại sợ họ khó xử, lại nghĩ cho họ nên cũng đành im.Mình hiểu chuyện quan tâm cho người khác, đến cuối cùng họ lại vô tâm, khiến mình tự ôm lấy nỗi đau đó.Có những ngày thật cô đơn, trống trải, chỉ muốn suy nghĩ lạc quan, nhưng trong đầu chỉ toàn những điều tiêu cực.mọi thứ đã từ từ vụn vỡ rồi.Những năm tháng tưởng chừng như cả thế giới đều hạnh phúc, ngoại trừ mình.Tự an ủi bản thân, mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng thật ra chưa có thứ gì gọi là ổn cả.Vì làm một người hiểu chuyện nên mỗi lần buồn, chỉ biết ngồi mãi vào một góc tường, suy nghĩ rồi lại bật khóc.Muốn nói cho họ biết, nhưng họ lại vô tâm nên cũng đành im lặng.Mình không muốn làm một người hiểu chuyện nữa, chỉ muốn lạc quan yêu đời như những đứa trẻ.Không hiểu chuyện, không suy nghĩ có lẽ bản thân mình sẽ cảm thấy ổn hơn nhiều