Mùa Đông lạnh, Cải nhà ai hé nụ Bác nhà bên tưới nước nơi luống vàng Tôi nhớ lắm, tuổi thơ nào lơ đãng Xa mất rồi xa cả những mùa Trăng...
Một hòn đá đủ để làm vỡ tấm kính, 1 lời nói đủ làm tan nát trái tim, 1 giây đủ để phải lòng một người. Nhưng tại sao học 1 bài không đủ để qua môn..??
Trời buông...một mảnh trăng gầy Tôi buông... một nét thơ say muộn màng Đêm tàn ru giấc mơ hoang Đời ru một kiếp ....lỡ làng mùa yêu
Đừng giải thích khi người không muốn hiểu Ai chẳng cô đơn trong thế giới của mình Thời gian rồi sẽ trả lời tất cả Đêm tối qua là sẽ thấy được bình minh.
Thôi đừng buồn Những mối lo ngày hôm nay chưa dứt Cuộc sống quá bộn bề, lo toan và tất bật Sao có thể để lòng mình bận bịu chuyện khác hơn?