Đứa cháu cương thi. Ấy thế vậy mà ba Lăm Hai vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn ngày ngày mang gan heo cùng máu heo để nuôi dưỡng đứa cháu cương thi, càng ngày nó cành trở lên nhanh nhẹn và hoạt bát hơn. Có những hôm bà tủi thân một mình khi nhìn thấy những đứa nhỏ đang chơi ngoài đường. Tại sao cháu bà lại đoản mệnh vậy chứ giờ chỉ còn là cái xác và nhốt hồn bên trong. Bà lại tủi thân rồi khóc. Dường như đứa cháu cương thi cũng thấy bà khóc tủi thân hay sao mà hôm nay nó liếc qua bà nhìn một hồi rồi lại lặng lặng quay mặt vào góc tường nhìn bức tường. Dường như nó cũng chẳng cần ngủ, vì và có thấy nó ngủ bao giờ đâu. Hồi đầu đưa j ăn đấy rồi dần dà bắt đầu chuyển từ thịt sống sang máu, trong lòng bà nhiều lúc cũng không biết phải làm sao ngộ nhỡ nó trưởng thành đi hút máu người thì sao, nghĩ đến đây bà lại rùng mình rồi nhìn đứa cháu đang úp mặt vào tường Trích trong tập truyện ma " dưới mái hiên" tác giả cây viết mới
Chờ. Chờ hoài một người sẽ không đến Chờ một tình yêu sẽ không thành Nhìn dòng người lướt qua vô hình Từng dòng lệ rơi trên khóe mi.... . ( l )
Lời thì thầm. Đông đã về mặc thêm áo ấm nha em Gió ngoài trời thổi buốt trái tim nhỏ Rồi nhẹ nhàng trời trở sắc sang đông Trời khô lạnh bàn tay em còn cóng Những lúc này người ấy có sưởi không Mùa đồng về mùa của sự cô đơn Anh vẫn vậy vẫn một mình nhớ thương Nhớ nụ cười của mùa đông năm ấy Bên gốc đa quán nước đầu làng Bàn tay nhỏ xen lẫn tay anh Trời lạnh rồi anh có xa em không? Gió vẫn thổi từng cơn ạt ào Tim tái lạnh khi mai về đơn vị Đợt phép này được nghỉ thế thôi Hen em lần phép tới về lâu Giữ mùa xuân hay hạ nhé em .... Trích ( áo lính ) Cây Viết Mới
Hồi âm. Thư em cũng nhận rồi Cánh đồng nay vụ đông Con suối chầm chậm trôi Quê mình nay lạnh thôi Anh có nghỉ phép không. Căn phòng mình em trống Gió lạnh thổi sầu đông Biên thùy anh có lạnh Áo ấm đã đan xong Gửi thêm chút ấm chiều thu đó Hết đêm mai chẳng còn Cộng thêm niềm thương nhớ Giúp anh chắc tay cầm Cây súng cùng bờ cõi Anh gác cho vững nhé Em vẫn mỏi mòn mong Sang năm hết nghĩa vụ Quê nhà thổi gió xuân Rước em về làm dâu. Trích đoạn năm đầu đi lính của chàng trai ( áo lính) Cây Viết Mới
Gửi em mùa đông. Thương trong gió gói lại thành phong thư Gửi gió mây mang phong thư về em Gửi em hàng ngàn nỗi nhớ trong gió Gửi cho người cánh hoa nở mứa đông Thương dịu dàng từng cánh hoa rung Mùa lá rụng đi qua cơn mưa tới Cái rét buốt lạnh thấu tim anh .... Ôi thương sao mùa đông giá rét Chằng thể nắm tay xoa thêm ấm Chẳng còn tựa đầu giữa công viên sáng Cũng chẳng thể ru em lúc đông về Nơi biên thùy anh vẫn chắc tay súng Bảo vệ mảnh đất yêu nơi có em Bảo vệ tổ quốc nên mùa đông cũng thế Anh là lính tinh thần thêm vững trãi Em yêu à nơi quê nhà có nhớ đến anh Chàng lính trẻ đang bảo vệ tổ quốc Trích ( áo lính ) bài gửi em mùa đông T.g Cây Viết Mới
Đông nơi biên cương Sáu năm quân ngũ nay nơi biên thùy Gió đông tràn về trên bản nhỏ Cành lê hoa nở trắng giữa đồi Anh lính trẻ gác bên sườn núi Dừng chân nghỉ lại một đồi nhỏ Con suốt róc rách nước chảy quanh Đôi tình nhân thả bóng đối đầu Sương chiều phủ lối gác biên thùy Nghỉ chân bên hẻm suối Bỗng ký ức ùa về bên anh lính Cô gái nơi quê nhà năm ấy Có mái ấm riêng cùng chồng con nhỏ Vụt cái Mười năm đã đi qua Mà anh lính trẻ năm nào Nay đã sắp ba mươi Vẫn không quên mối tình ấy Vẫn ghi tạc trong lòng ... Trích tập thơ ( áo lính) trích đoạn anh lính đi làm nhiệm vụ nơi biên thùy vô tình gặp cảnh đôi tình nhan trẻ bên suối làm anh nhớ tới n.y năm nào. T.g Cây Viết Mới
Gặp lại Hôm nay ghé qua về thăm nội Xóm làng nay khác lạ quá Chả còn những mái rơm Tường vôi cũng chả còn Thay vào màu áo mới Có những mái đỏ tươi. Con đường giờ cũng đổi Chả còn đường đất cũ Thay vào bê tông đổ . Chạy quanh xóm quanh làng Rồi ra tới cánh đồng Bất giác kỷ niệm cũ ùa về Khi bóng người xưa ấy Vừa bước qua đầu làng Nơi có cây đa cổ thụ Nhưng bà bán nước không còn Thay vào hàng quán mới Chả còn túp lều xiêu Em qua chốn nhanh vậy Có còn nhớ người xưa Nàng dắt em gái nhỏ Xin xắn giống mẹ hiền Lại ẵm thêm đứa nhỏ Chắc chưa tròn một tuổi Đang rảo bước qua mau Chắc về đây thăm ngoại Cũng con đường cũ Cây đa xưa vẫn còn Thế mà người nay khác Chả còn nhớ về nhau Giật mình anh lính trẻ Nhớ da diết kỷ niệm Bao năm giữ trong lòng Bây giờ ùa trở về Khi bóng hình ngang qua Hôm nay gặp lại nàng Có biết bao câu hỏi Không biết bắt đầu nơi đâu Chào em cô gái ấy Em hiện tại thế nào Chắc đang hạnh phúc lắm nhỉ Có cô bé đễ thương Đang giựt tay của mẹ Ơ chú bộ đội này mẹ .... Trích tập thơ " áo lính" trích đoạn sau 5 năm cưới của cô gái anh chàng lính trẻ về thăm nội vô. Tình gặp lại người yêu cũ. Tác giả Cây Viết Mới
Thăm quê Cánh diều bay lả rập dờn Quê tối sớm tối bên sườn núi non Hai năm nghĩa vụ rạng ngời Nay về thăm lại cảnh người lẫn quê Đầu làng cảnh vật như xưa Vẫn cây đa ấy bà xưa còn ngồi Vừa đi vừa ngửi hương đồng Lúa nay cũng chín cánh đồng vui ghê Già trẻ gái trai vụn về Bảo nhau lúa chín làng quê thái bình Đường làng nay cũng xập xình Nay sao đông thế váy xinh cũng nhiều Ơ kìa đám cưới cô dâu Mặt hoa mũi ngọc làm dâu thẹn thùng Mà sao anh lính ngại ngùng Đi qua đám hỏi phù dung tặng nàng Xưa kia hoa ấy định tình Nay làm quà cưới chúng mình chia đôi Hai năm nghĩa vụ xa người Nay về thăm lại người xưa đâu rồi ...... Trích trong tập( "áo lính" bài" thăm quê" tác giả cây viết mới) Tập thơ nói về đời anh lính trẻ từ lúc xuân xanh đến 20 năm trong quân đội....
Thương Thương em vất vả bộn bề Ngày làm vất vả tối còn thương anh Thương em hôm mưa gió bão bùng Vẫn đội gió mưa ra đường Thương em những lúc dịu hiền Thương em lúc giận hờn vu vơ Thương em vất vả sớm hôm Còn anh chả mấy sớm hôm bên mình Lăn lộn công trường đó đây Chả còn những lúc nắm tay bờ hồ Quanh năm lặn lội bụi mờ Chỉ mong em được an nhàn thảnh thơi ( trích " Thương " cây viết mới)
Oan hồn Vậy là làng Hạ từ hôm ấy trở đi cứ mùa sương gió hay hôm trở trời đầy sương là cả làng đóng kín cửa. Từ ng già cho đến trẻ nhỏ là cứ trốn chặt trong nhà dù bên ngoài có tiếng gõ cửa hay than khóc, hoặc lời gọi mời từ ai đó đi chăng nữa thì đố ai dám mở cửa hay đáp lại những lời ấy. Cũng chẳng phải mà tự nhiên mà cả làng đều sinh ra sợ hãi như vậy. Trở về quá khứ về năm năm về trước trong làng xảy ra một chuyện vô cùng hãi hùng mà nhắc đến là ai cũng vẫn còn tái xanh lại khi nghĩ về những cảnh đó. Cái đêm hôm ấy cả làng vừa tổ chức hội làng để chuẩn bị đón mùa đông. Mà làng Hạ này mùa đông đêm sương phủ trắng xóa. Sau khi hội kết thúc cũng là lúc màn sương trắng đã phủ trắng cả làng quê yên bình, thì bỗng có tiếng hét thất thanh - ối trời ơi cứu! cứu! Có có người chết ... Trích "oan hồn đêm sương" -Cây Viết Mới-