Tôi yêu em, đã từ lâu lắm rồi. Tôi yêu mái tóc xoăn mềm khẽ rối của những hôm chiều thu ấm áp, tôi yêu ánh nhìn nâu sẫm long lanh nơi đáy mắt ấy, cả nụ cười mỉm vương vấn màu nắng nhạt. Tôi yêu em trong từng nhịp tim, từng hơi thở, âm thầm mà nồng nhiệt...
Gió thu mang theo hương vị của một loài hoa sữa khẽ mơn man nơi áng mây trắng muốt, lấp lửng nơi không gian nhàn nhạt màu nắng, âm thầm và lặng lẽ như những nốt nhạc trong bản hoà ca của một trời yên ả...
Tôi, vốn không phải là một thi sĩ lãng mạn như bao người khác. Tôi chỉ đơn giản là một kẻ vay mượn ngôn ngữ của thi ca để giải bày những vụn vặt của một tâm hồn đương còn dang dở...