Đam Mỹ Xuân Giang Hạ Nguyệt - Băng Thanh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Băng Anh, Jun 3, 2021.

  1. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Hổ đi xem Ninh Phi có bị thương không. Lúc trở về thấy vương gia và vương phi cứ đứng nhìn tên thị vệ thân cận của Lục hoàng tử.

    "Vương gia, vương phi." Triệu Hổ tiến đến ôm quyền thi lễ. "Ninh Phi không sao, chỉ hộc máu một chút thôi."

    Quân Dạ Tuyết lo lắng ra mặt. Y chạy vội về lãnh cung, ý định đem Giang Luyến Vãn về vương phủ cũng quẳng ra sau đầu luôn. Thương thế của chính mình cũng không mấy để ý. Thấy y chạy vội như thế, Nhạc Thiên Ngôn cũng chạy theo.

    Còn lại Triệu Hổ và Giang Luyến Vãn bốn mắt nhìn nhau. Hắn ta yếu ớt dựa lưng vào phần tường chưa bị đổ vỡ, mắt đối mắt với Triệu Hổ. Vì vết thương nặng, thêm một trận uy áp của Vân Huyết, hắn ta đã thấm mệt. Mí mắt nặng trịch khép lại. Người bất tỉnh, Triệu Hổ bối rối không biết nên làm thế nào. Bỏ lại cũng không được, đem theo cũng không xong.

    Tiểu viện vốn đã có kha khá vết nứt, một trận phong ba vừa rồi khiến vết nứt càng kéo dài ra. Quân Dạ Tuyết bước vào trong sân, nhớ đến tình trạng của mẹ mình, y dừng bước, quay đầu nhìn Nhạc Thiên Ngôn. Nhận ra y có điều muốn nói lại thôi, hắn hỏi:

    "Có chuyện gì sao?"

    "Vương gia, chuyện mẹ ta.. ngươi có biết không?"

    Thế nhân đồn Ninh Phi sau khi bị đày vào lãnh cung đã bị điên. Có lẽ do không cam tâm, một đời lừng lẫy lại kết thúc thảm hại. Hắn tất nhiên biết lời đồn này, lúc đầu còn không tin. Nhưng sau khi cho người điều tra lại thì hoàn toàn là sự thật. Mười lăm năm sống cùng một người mẹ như vậy, y hẳn đau lòng lắm. Có lẽ y cũng ăn không ít khổ. Hắn vươn tay ôm người vào lòng, khẽ vuốt lưng y.

    "Ta vào cùng ngươi. Cho dù bà ấy có bị điên thì cũng là mẹ ta. Mẹ ngươi chính là mẹ của ta.. Trước đó, ngươi gặp mẹ rồi?"

    "Ừm." Y cũng ôm lấy hắn. "Lúc ta đến, bà ấy định tự vẫn. May mà ta đến kịp, nếu không.."

    Nói đến đây, nước mắt kìm nén suốt hai đời cuối cùng cũng chảy xuống.

    Hai người ôm nhau một lúc lâu. Nhạc Thiên Ngôn lặng lẽ vỗ lưng y như đang dỗ dành. Tuy động tác không mấy thành thục nhưng lại rất ôn nhu.

    Hành động của hai người họ đều lọt hết vào mắt Ninh thị trong tiểu viện. Bà bỗng cảm thấy gả cho vương gia cũng không có gì không tốt. Đồ vật Quân Dạ Tuyết để lại bà đã xem qua. Chúng vẫn còn nguyên vẹn, đều là đồ tốt. Vương gia yêu thương y như thế luồng sóng của trận linh lực vừa rồi không ảnh hưởng đến y dù chỉ một chút?

    "Không có ai chăm sóc mẹ?" Nhạc Thiên Ngôn vẫn ôm y, hỏi.

    "Ta định để lại Tiểu An nhưng bà ấy tự dưng phát bệnh đuổi hết chúng ta đi." Màu sắc chỗ vai áo của hắn đậm hơn so với những chỗ khác, đó là nước mắt của Quân Dạ Tuyết. Y đặt cằm lên vai hắn, giọng hơi khàn còn mang theo chút âm mũi. "Từ lúc từ phía Bắc quay về đã không gặp được bà ấy rồi. Lén lút về một lần, bà ấy phát hiện ra ta, bệnh tình phát tác kinh động đến lính gác.. Ta đưa vương gia đi gặp mẹ?"

    "Được." Nhạc Thiên Ngôn trong lòng êm ái, biểu tình nhu hòa không ít.

    Nhạc Thiên Ngôn buông y ra, vươn tay muốn nắm lấy tay y lại thấy bàn tay dính máu của chính mình đành rụt về.

    Vừa rụt về, người kia liền kéo tay hắn đi đến chậu nước ở góc sân. Lúc sáng dọn dẹp còn thừa một chút nước. Quân Dạ Tuyết tỉ mỉ rửa đi máu trên tay hắn, hắn rũ mắt chăm chú nhìn ngón tay như bạch ngọc kia rửa đi máu trên tay mình. Bỗng hắn có cảm giác đôi tay dính không biết bao nhiêu máu của mình đã được gột rửa. Sát nghiệp như được xóa bỏ.

    Băng vải trắng quấn khá qua loa bên ngoài y phục. Y muốn chỉnh lại cho đàng hoàng nhưng bị hắn từ chối.

    "Đã bôi thuốc rồi, không sao đâu." Nhạc Thiên Ngôn híp mắt cười. Quân Dạ Tuyết lo lắng ra mặt, hắn cưng chiều xoa xoa mặt y. "Về vương phủ thay thuốc lần nữa là ổn thôi."

    Thiên Càn được ưu ái hơn người khác rất nhiều. Quân Hạ Lan đâm không sâu, mấy ngày là lành rồi. Quân Dạ Tuyết nghe hắn nói vậy cũng không ép nữa, bỏ qua vấn đề này. Y dẫn hắn đi gặp mẹ.

    Từ lúc đặt chân vào tiểu viện này, hắn quan sát một vòng không khỏi nhíu mày. Cảnh sắc rách nát thế này mà vương phi của hắn có thể sống được ở đây mười lăm năm?

    Ninh thị ngồi ăn cháo. Chậm rãi ăn từng thìa một, giống như muốn ghi nhớ kỹ, lưu lại hình bóng của con trai mình. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, bà không nghĩ đến con mình sẽ đến lần nữa. Nhìn lượng cháo còn lại trong bát, do dự không biết có nên hất đi không. Vân Huyết phát hiện bà giả điên, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Đợi đến lúc thích hợp sẽ nói cho y biết.

    Hai người bước chân vào tiểu viện, Ninh thị ngồi dưới đất quay lưng về phía họ. Vai bà khẽ run, cánh tay chậm rãi cửa động. Đồ vật trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, bát cháo đã vơi hơn nửa. Không biết là bà đã ăn hay là đem đổ đi nữa. Quân Dạ Tuyết đi qua, nhẹ giọng hỏi:

    "Mẹ làm gì vậy?"

    Đập vào mắt y là màu đỏ của máu. Ninh thị dùng mảnh sứ cắt cổ tay mình. Máu đỏ tong tong chảy xuống. Cổ tay máu thịt lẫn lộn, dường như bà không biết đau, liên tục cắt vào vết cắt trước đó. Quân Dạ Tuyết nhìn không nổi nữa, y giật mảnh sứ ra khỏi tay bà. Hốc mắt đỏ ửng, vơ đại một cái khăn sạch trong nạp giới bịt lại miệng vết thương. Cánh tay run rẩy, Nhạc Thiên Ngôn cầm lấy tay y, cùng y cầm máu cho bà.

    "Mẹ.." Âm thanh nghẹn ngào phát ra. "Người đừng làm bản thân bị thương được không? Con xin người đấy.."

    Bàn tay Nhạc Thiên Ngôn bao phủ lấy tay y, hắn đau lòng. Một câu còn chưa thốt ra khỏi miệng, Ninh thị đột nhiên kéo Quân Dạ Tuyết ôm vào lòng, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm hắn. Bà ôm chặt lấy y, không chỉ ngẩng đầu lên nhìn. Uy áp như có như không tản ra, bà hơi run rẩy nhìn thẳng hắn nói:

    "Ngươi không được động vào Tuyết nhi! Tuyết nhi ngoan, mẹ sẽ bảo vệ con. Không sao đâu, không ai có thể làm hại đến Tuyết nhi đâu.."

    "Ưm!" Ninh thị không biết lấy một mảnh sứ khác từ bao giờ, bà cứa lên vết thương trên cổ do Giang Luyến Vãn gây nên. Y khẽ rên một tiếng, từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay bà, nói. "Mẹ, hắn không làm hại con đâu. Thật đấy, con với hắn là bằng hữu."

    Ninh thị ngơ ngác nhìn y, nhìn khuôn mặt chân thành xen lẫn lo lắng kia, bà không đành lòng. Vốn không biết trên cổ con mình có vết thương, bà chỉ định dọa một chút thôi, ai ngờ đâu lại chạm vào vết thương kia. Trong lòng xót xa, bà chậm rãi diễn từ điên dại sang thanh tỉnh.

    Thỉnh thoảng Ninh thị cũng tỉnh táo một lát.

    Vòng tay ôm con thả lỏng, ngơ ngơ ngác ngác để Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn đỡ mình lên giường ngồi. Y xử lý vết thương cho bà, hắn dọn dẹp mảnh vỡ. Mỗi người một việc, sau đó hắn đến bên giường ngồi kế bên y.

    Lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ vị Ninh Phi nương nương này. Hắn âm thầm cảm khái lời đồn quả thật không sai. Quân Dạ Tuyết là chiếu theo hình dáng của mẫu thân mà trưởng thành. Một điểm giống với Khánh Dương đế thì cũng phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra. Đường nét gương mặt thiếu mấy phần nhu mì lại nhiều thêm mấy phần kiên cường, quý khí.

    Ninh thị thanh tỉnh. Bà trìu mến nhìn con trai, lại nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh. Trong mắt có chút lo sợ, tu vi hiện tại của bà thấp hơn vị bằng hữu này một đại cảnh giới. Lòng thầm cảm khái, đúng là sóng sau xô sóng trước. Cứ tưởng Tuyết nhi nhà mình đã là thiên tài nhưng có người còn giỏi hơn.

    "Mẹ, đây là Chiến Thần vương." Quân Dạ Tuyết lúng túng giới thiệu.

    Danh tiếng của hắn như thế nào bà tất nhiên biết. Hiện giờ con trai duy nhất gả cho người ta, lại là Chiến Thần vương thanh danh hỗn độn. Đám phi tần trong cung biết bà bị điên nên không chạy đến gây sự. Chỉ là thi thoảng khó chịu trong lòng, đến nói mấy câu khó nghe, chờ xem trò cười.

    Bà cũng không tin mấy lời đồn đại này lắm. Tuy biết Chiến Thần vương hung danh hiển hách cũng không dám tin tưởng hắn có bao nhiêu phần tốt. Hiện giờ nhìn Quân Dạ Tuyết dẫn nam nhân cao lớn đến gặp mặt, sắc mặt hồng nhuận, trên người không có vết thương gì. Ngoại trừ cổ y có vết cắt do kiếm, Nhạc Thiên Ngôn cũng quấn một tầng băng vải quanh bụng. Ninh thị đại khái đoán được nguyên nhân.

    "Mẹ." Nhạc Thiên Ngôn hơi căng thẳng gọi một tiếng.

    Ninh thị kinh ngạc, bà khẽ gật đầu nở nụ cười hiền hậu, cẩn thận đánh giá hắn lần nữa. Khí thế hung ác, nhưng ánh mắt đặt trên người Quân Dạ Tuyết lại dịu dàng, nhu hòa.

    "Chúng ta là người một nhà." Nhạc Thiên Ngôn bổ sung. "Mẹ cứ coi con như A Tuyết là được."

    "Ta với vương gia có chỗ nào giống nhau?" Quân Dạ Tuyết liếc hắn một cái. "Sao có thể coi vương gia thành ta được?"

    Ninh thị khẽ cười ra tiếng. Con trai bà hình như sống rất tốt. Nhưng mới có ba ngày, liệu cả đời có thể như vậy không?

    "Vết thương kia.." Bà dừng một chút rồi nói. "Là do luồng linh lực vừa rồi sao?"

    Quân Dạ Tuyết gật đầu, đáp:

    "Vết thương nhỏ thôi mẹ. Mẹ có muốn rời khỏi lãnh cung không?"

    Ninh thị trầm mặc không đáp.

    Vương phủ.

    Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn xử lý vết thương thêm lần nữa, thay một bộ y phục khác. Giang Luyến Vãn đã tỉnh táo ngồi đợi hai người ở thư phòng. Vết thương cũng được xử lý tốt. Hắn ta quan sát thư phòng một vòng. Đợi mãi cũng chưa thấy người đến, nhàm chán đứng lên định đi một vòng, ai ngờ động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn ta chỉ đành ngồi yên một chỗ.

    Ngồi đợi thêm một nén nhang nữa, Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn mới lững thững đi đến thư phòng. Hai người khanh khanh ta ta chọc mù mắt chó. Bước chân đầu tiên vào thư phòng, Quân Dạ Tuyết gọi một tiếng 'hoàng huynh'. Giang Luyến Vãn từ chối ngay.

    "Ta không có ý định khôi phục thân phận. Từ lúc mẹ ta mất, ta với hoàng thất không còn liên quan đến nhau nữa. Một tiếng 'hoàng huynh' này ta nhận không nổi.. Lệ Quý Phi kia.." Hắn ta dừng lại đúng lúc, chuyển sang câu hỏi khác. Phàm là thứ gì đã rơi vào tay Vân Huyết, người khác muốn cướp thì khó như lên trời. "Sao các ngươi phát hiện thân phận của ta?"

    Phu phu Chiến Thần vương nhìn nhau, Nhạc Thiên Ngôn đáp:

    "Là Trương ma ma trước khi mất nói với bổn vương. Chuyện ma ma hối hận nhất chính là tiếp tay cho" Lệ Quý Phi'. Ban đầu cảm thấy hoàng đế mất đi Lệ Quý phi thật sẽ rất đau lòng, đúng lúc ấy có một nữ nhân ngoại hình như tạc một khuôn với Lệ Quý phi lại cũng sắp sinh, cho nên mới cho người đóng giả. Hơn hai mươi năm mới nhìn thấu được ý đồ của nữ nhân đó. Muốn nói sự thật với hoàng đế nhưng lại bị người truy sát, may mắn được bổn vương cứu nhưng không thể sống được quá mười ngày. "

    Giang Luyến Vãn muốn đích thân thanh lý nữ nhân đã hại chết mẹ mình, hắn ta khẽ gầm lên:

    " Mẹ ta không phải vì khó sinh mà chết mà là do ả tiện nhân kia động tay động chân trong quá trình sinh. Thiếu sư bắt ả là muốn làm gì? Quân Dạ Tuyết, ngươi là đồ đệ của hắn, ngươi có thể nói với hắn một câu giúp ta được không? "

    Quân Dạ Tuyết hơi khó xử. Sư tôn bắt người tất nhiên có mục đích. Nhưng trước giờ chưa từng thấy sư tôn bắt người mà xích tay người ta lại cả.

    " Ngươi muốn giết bà ta thì hơi khó. Nhưng gặp mặt chắc là được. Ta sẽ hỏi sư tôn thử xem sao. "

    Phủ Thiếu sư.

    Vân Huyết thẩm vấn 'Lệ Quý phi'. Giờ không gọi là 'Lệ Quý phi' nữa, phải gọi là Trần Hà. Trần Hà tuy đang bị người khác thẩm vấn nhưng lại có trà để uống, có điểm tâm để ăn, được người khác hầu hạ như bà hoàng.

    Trần Hà vẫn cứng cổ không nhận thân phận thực sự của mình.

    " Vân Huyết, ngươi đây là có ý gì hả? Ta là Lệ Nhung, Lệ Quý phi chứ không Trần Hà gì gì đó. "

    " Đều là đồng hương, đổi cách xưng hô đi, bà. "Vân Huyết gõ nhẹ bút bi trong tay lên mặt bàn.

    " Vân Huyết, ta cùng lắm chỉ đánh tuổi bá mẫu ngươi thôi! "Trần Hà gân xanh trên trán khẽ giật. Mẹ nó, con nhãi này còn chưa tốt nghiệp lấy đâu ra quyền thẩm vấn bà chứ!

    " Cũng đúng. "Nàng đánh giá người phụ nữ trước mặt, nhìn tuổi tác thì lớn hơn cha, nhỏ hơn phụ thân. Nét mặt vô cùng gợi đòn, đáp." Gọi 'bác gái' cũng được, nếu gọi là 'bà' thì thật sự có lỗi với lão phụ thân của ta quá. Người Thánh Địa chúng ta tuổi thọ ít nhất là hai trăm, nhiều nhất là ba trăm. Bác mới có hơn sáu mươi tuổi, so với tuổi của người Thần Châu thì cũng chỉ tầm hơn hai mươi hoặc ba mươi một chút? Tôi cảm thấy gọi chị xưng em cũng được. "

    Phụ thân nàng ít nhất cũng gần bốn trăm tuổi. Phụ thân là yêu tộc – Chu Tước tộc. Thân là trưởng tử của dòng dõi thế gia Ân thị lại giấu thân phận đi vào lãnh địa Nhân tộc, leo lên chức Nguyên soái nhanh hơn cả cha.

    Trần Hà bị nàng chọc tức hộc máu.

    " Con mẹ nó! Gọi chị xưng em với một đứa kém mình hơn bốn chục tuổi, chỉ có kẻ điên mới làm thế! Vân Huyết, quân đội các người một chút kỷ luật, quân quy bay hết rồi hả? Hay là nằm vùng lâu quá, kỷ luật với quân quy đều ném cho chó ăn rồi? "

    " A Huyết, để ta thẩm vấn cho. "Nam nhân mặc quân phục quân hàm Nguyên soái không nhìn nổi nữa đành lên tiếng." Đằng nào cũng phải viết báo cáo, muốn trốn cũng không được. Cái khác ta giúp con làm được nhưng viết báo cáo thì tự làm lấy. "

    Vân Huyết lén lè lưỡi với phụ thân một cái. Sau đó quẳng Trần Hà cho nam nhân muốn làm gì thì làm, còn nàng đi chơi với con mình. Nhóc con bốn tuổi ngồi một chỗ nhìn các ca ca, tỷ tỷ luyện võ. Đôi đồng tử huyết sắc thích thú nhìn chăm chú từng động tác võ của từng người một. Nó kéo tay áo mẹ mình, nãi thanh nãi khí nói:

    " Mẹ, con cũng muốn học. "

    " Vậy Tiểu Tiễn lớn nhanh chút rồi cùng học với các ca ca, tỷ tỷ. "Vân Huyết cưng chiều nựng má nó.

    Sợ Tiểu Tiễn bị thương, nàng để nó ngồi gọn vào một chỗ, chính mình đi chỉnh từng động tác cho mấy người kia. Lúc đang chỉnh động tác cho Vô Dạ, Hắc Dạ trong hình dáng một con mèo chạy đến, nó nhảy phắt lên vai nàng, dùng cái đầu cọ cọ sườn mặt nàng mấy cái mới nói:

    " Sư tôn, Tam ca, Chiến Thần vương và tên thị vệ thân cận của Lục hoàng tử đến. "

    " Ồ, sao không đi chơi với Đoạn thiếu gia tiếp đi? "Vân Huyết mặt tỉnh bơ trêu chọc tiểu đồ đệ.

    #Lời tác giả:

    Hôm nay không biết để tên chương như thế nào cả.

    Định đăng sớm mà mất điện. Tui lười đăng page, đừng hỏi tại sao (・ω<) ☆

    " Nghìn năm bên cầu Nại Hà "<tên khác:" Tán lại chồng cũ"> tui chắc là sẽ dừng để chỉnh lý lại kịch bản, tiện suy nghĩ thêm tình tiết.

    Đào không biết bao nhiêu bộ mà mới hoàn được một. Một bộ đó viết từ năm lớp 8, viết lại thì mới xong phần 1. Chắc hết đời học sinh, thanh niên cũng chưa lấp xong quá (っ˘̩╭╮˘̩) っ

    Tuần sau đi học rồi o (TヘTo)

    Lời cuối, tui muốn tìm partner, bằng 2k6 hoặc hơn cũng được, là artist hoặc writter, hoặc cả 2 đều được. Nói nhiều một chút, tại tui ít nói lắm, cảm xúc bày ra cũng không nhiều. Game thì ít khi chơi, cần lắm người giục tui học và giảng bài là được (´, •ω•) ♡ Ai cần thì ib với page nhé! ❤❤❤ (Tên page: Ẩn Huyết Phi Tinh)
     
    Last edited: Jul 17, 2022
  2. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 21: Ta quen ngươi là được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc Dạ thời gian qua không về phủ Thiếu sư. Sau khi đưa phương thuốc và dặn dò Nhạc Thiên Ngôn chăm sóc Tam ca cẩn thận liền đi theo Đoạn Mộc Ly. Chính xác là sau khi lạc đường trong vương phủ, ba ngày trời không báo tung tích gì cho Vân Huyết. Đoạn Mộc Ly biết chuyện Nhạc Thiên Ngôn bị nàng đánh cho suýt nữa thì phải bò về vương phủ, y cũng sợ nên cho người đến phủ Thiếu sư báo một tiếng.

    Hắc Dạ nghêu ngao kêu mấy tiếng rồi biến thành người.

    Trong phủ Thiếu sư không có hạ nhân. Cửa phủ đặt một trận pháp để thông báo cho người trong phủ biết có người đến. Quân Dạ Tuyết trước đây thường xuyên qua lại giữa hoàng cung và nơi này suốt nên biết. Y quen cửa quen nẻo đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, Nhạc Thiên Ngôn và Giang Luyến Vãn theo sát y.

    Ba người đi đến chính sảnh, một mảnh vắng tanh. Thư phòng có thể nói là cấm địa của phủ Thiếu sư. Y sẽ không đi đến đó, nói với hai người phía sau cùng nhau đi đến hậu viện.

    Ở hậu viện, Hắc Dạ biết tội của mình, nó đổ lên đầu Đoạn Mộc Ly:

    "Sư tôn, là Đoạn Mộc Ly bắt cóc ta! Nếu không ta đã theo Ly đại phu học y rồi."

    "Chẳng có kẻ bắt cóc nào cho người đến thông báo mà không đòi tiền hay đe dọa gì cả." Vân Huyết nhìn Hắc Dạ nghệt mặt ra. Hình như nó không biết Đoạn Mộc Ly cho người đến thông báo. "Mười hai tuổi, ta có thể để cho ngươi chơi, không cần học võ nhưng đến một lúc nào đó vẫn sẽ phải học. Học y có cái tốt, học được thêm võ công càng tốt hơn. Lúc vi sư nhặt sư huynh, sư tỷ của ngươi về, bọn họ chỉ một lòng muốn trở nên mạnh hơn. Ngươi trong lòng không có oán hận thực ra cũng rất tốt. Ngươi không muốn trở nên mạnh hơn cũng được nhưng vi sư chỉ nhắc nhở ngươi để ngươi nghĩ kỹ. Một là bị người ta đuổi cùng giết tận, hai là mạnh hơn, lấy cường giả vi tôn."

    Hắc Dạ đổ tội thất bại. Nó là đứa hơi trầm tính, tâm địa không có oán không có hận hay tâm tư gì nặng nề cả. Cho nên nó vui vui vẻ vẻ mà sống suốt hai năm nay với sư tôn, sư huynh, sư tỷ. Ba năm nữa là thời điểm phân hóa, sớm muộn gì cũng phát hiện ra mình và sư tôn, sư huynh, sư tỷ trừ Tam ca giống nhau ở chỗ nào. Hoặc không cần tự mình phát hiện, mấy sư huynh đệ cũng ngồi lại với nhau nói một chút cho Hắc Dạ biết.

    Mấy người Tiêu Pháp, Nguyệt Dạ, Vô Dạ, Ám Dạ đã phân hóa hết. Bốn người hiểu lời của Vân Huyết. Năng lực của bọn họ so với người Thần Châu là kinh người nếu ở cảnh giới vừa phải. Còn nếu ở cảnh giới của Vân Huyết thì chính là nỗi khiếp sợ của Thánh Địa và Thần Châu. Ám Dạ là người phân hóa cách đây hơn nửa năm, ba năm nữa đến lượt Hắc Dạ phân hóa.

    Thứ mà sư đồ bọn họ phân hóa không phải giới tính thứ hai: Thiên Càn, Địa Khôn hay Trạch Đoái mà là sức mạnh. Một loại sức mạnh khiến cả Thánh Địa và Thần Châu e sợ.

    "Sư tôn, nhất định phải học sao?" Hắc Dạ cắn môi dưới, nét mặt đáng thương vô cùng. Cứ như Vân Huyết nàng thiếu nó mấy đĩa bánh ngọt ấy.

    Sư huynh sư tỷ thấy vậy cũng không nỡ lòng nào ép nó. Nguyệt Dạ hướng sư tôn cầu cho nó:

    "Sư tôn, hay là để sang năm đi. Tư chất của Hắc Dạ giống chúng ta, hai năm chắc chắn có thể theo kịp những người khác. Sư huynh học võ sau ta một năm, không phải chỉ mất nửa năm để theo kịp ta sao?"

    Vân Huyết vốn không bắt Hắc Dạ học võ ngay.

    "Vi sư bảo Tiểu Hắc nghĩ chứ không có bắt học ngay. Đi chơi đi."

    "Sư tôn là nhất a!" Nguyệt Dạ cùng Vô Dạ, Ám Dạ và Hắc Dạ nhào lên muốn ôm nàng.

    "Sư tôn!" Quân Dạ Tuyết đúng lúc nghe được câu "Sư tôn là nhất a!", y bỏ Nhạc Thiên Ngôn và Giang Luyến Vãn lại, chạy đến chỗ mấy sư đồ. "Sư tôn, bọn họ ăn mảnh!"

    "Ngươi chỉ biết ăn thôi à?" Vân Huyết nhịn không được phì cười. "Nhạc Thiên Ngôn bỏ đói ngươi?"

    Nhạc Thiên Ngôn đang đi đến chợt dừng bước. Hắn vẫn còn nhớ trận đòn cách đây một ngày. Vừa nghĩ đến đã rợn tóc gáy, hắn vội vàng thanh minh:

    "Bổn vương không có bỏ đói y!"

    "Người kia là Giang Luyến Vãn?" Nàng nhìn người đi cuối cùng, hỏi Quân Dạ Tuyết.

    "Sư tôn, có thể không?" Quân Dạ Tuyết hỏi dù đã dẫn người đến.

    "Có thể." Nàng đáp. "Các ngươi chơi đi. Ngươi đi theo ta."

    Giang Luyến Vãn khẽ gật, nhanh chóng cất bước chân đi theo.

    Chờ bóng dáng hai người kia khuất hẳn, Hắc Dạ chu môi nói:

    "Cái tên Giang Luyến Vãn kia nói xấu chúng ta."

    Sáu người còn lại nhìn nó, Quân Dạ Tuyết không hiểu tại sao Giang Luyến Vãn lại nói xấu bọn họ. Nhưng Hắc Dạ đã nói ra lời này thì chắc là lại sử dụng cái năng lực hiếm có kia rồi.

    "Tiểu Hắc à, suy nghĩ tốt thì không đọc, mấy cái xấu thì đọc không sót." Quân Dạ Tuyết thở dài.

    "Đệ chỉ học hỏi để chửi người tốt hơn thôi." Nó liếc Nhạc Thiên Ngôn một cái, hắn thầm niệm "không chấp trẻ con" một ngàn lần. "Bốn nam một nữ.. Là quan hệ đó? Giang Luyến Vãn nghĩ vậy đó. Ca, tỷ, loại quan hệ đó là gì vậy?"

    Trẻ con không hiểu mấy loại mối quan hệ này. Nghĩ một hồi cũng không hiểu nên dứt khoát nói ra miệng để sư huynh, sư tỷ giải đáp. Sáu người bọn họ cạn lời với tiểu tử này thật. Cũng may là nó không hiểu gì, chứ nó mà hiểu thật thì..

    "Đại ca nhất định phải bảo Thiếu sư hạn chế năng lực này của đệ lại." Tiêu Pháp đỡ trán. Vì nhỏ hơn Vân Huyết hai tuổi, đi theo nàng nhiều năm, một câu "sư tôn" cũng không gọi. Cùng lắm thì gọi một tiếng "Huyết ca" mà thôi. Mấy người bọn họ đều quen với cách gọi của Tiêu Pháp rồi.

    Giang Luyến Vãn theo Vân Huyết đến thư phòng. Lần đầu đặt chân vào phủ Thiếu sư không khỏi cảm thấy mới mẻ. Phủ là ngự ban, trang hoàng lại như thế nào là do chủ nhân. Trong phủ trồng rất nhiều loại hoa mà hắn ta chưa từng thấy bao giờ, miễn cưỡng nhận ra được cây liễu trồng bên hồ sen và mấy cây trúc quân tử. Cách trang trí cũng như vị trí của các viện tử khác hoàn toàn những phủ đệ phổ thông. Cái này bù trừ cho cái kia, thanh nhã mà mạnh mẽ.

    Quan sát suốt đường đi, vừa rồi lại thấy một nữ nhân ở cùng bốn nam nhân khiến hắn ta cảm thấy không thích hợp. Một nhóc con tầm bốn, năm tuổi và một đứa nhóc hơn mười tuổi không tính. Này, đúng là bại hoại mà! Thiếu sư bình thường đạo mạo chính trực, tiêu sái lỗi lạc, siêu phàm thoát tục. Không ngờ đằng sau tấm mặt nạ đó lại là con người phong lưu thành tính như thế.

    Hắn ta đi theo sau nàng, sắc mặt khó coi.

    Thư phòng.

    Trần Hà ký tên lên tờ lời khai. Đối diện với Vân Huyết thì có thể lươn lẹo, vòng vo Tam quốc đủ thứ được. Nhưng đối diện với Nguyên soái Nicolas thì không có cách nào vòng vo bảy vòng tám quẹo được. Bởi lão nam nhân này nắm được thóp của mình, dù đã thẩm vấn xong xuôi nhưng sống lưng vẫn cứ thấy lành lạnh thế nào.

    "A Huyết bảo lát nữa có người muốn gặp cô Trần đây." Nguyên soái Nicolas tiện tay cầm lấy vò rượu nhỏ đặt ở bên tay phải mình. Nam nhân thuần thục cầm lấy chén ngọc, rót rượu vào chén rồi từ từ thưởng thức.

    Trần Hà hơi khó hiểu. Hiện tại còn ai muốn gặp mình nữa đâu? Cẩu hoàng đế kia chắc đang bận điều tra chuyện trước đây rồi. Quân Hạ Lan hẳn là bị nhốt trong đại lao. Với cái thân thể tàn phế của nó sao có thể thoát ra khỏi đại lao được. Còn chưa nói Vân Huyết chấp nhận để nó gặp mình lần cuối?

    Ánh mắt đảo qua cửa chính, hai bóng dáng lọt vào tầm mắt. Vân Huyết thong dong đi đằng trước dẫn đường. Giang Luyến Vãn cau chặt lông mày đi theo sau, vẻ mặt khó nói lên lời, hình như còn có chút bài xích.

    Thị lực của người Thánh Địa tốt hơn người thường rất nhiều. Không cần đến thị lực, khi hai người kia đến gần thư phòng trong phạm vi năm trăm mét, nam nhân đã cảm nhận được khí tức của hai người họ. Nguyên soái Nicolas híp mắt nhấp một ngụm rượu. Sau đó đứng dậy, ôm luôn vò rượu của con gái mình rời đi.

    Vân Huyết biết phụ thân mình rời đi. Không về Thánh Địa thì chỉ tìm cháu ngoại chơi, tiện thể làm loạn với mấy đồ đệ của nàng. Nếu cha còn sống đảm bảo phụ thân không dám đi lêu lổng cùng hậu bối.

    Trần Hà nhìn hai người bước vào phòng. Khuôn mặt của "Lệ Quý phi" lúc này trẻ hơn trước từ một đến hai tuổi. Khuôn mặt trước đó có nếp nhăn điểm trên khóe mặt, giờ một chút nếp nhăn cũng không có. Vân Huyết đơn giản nói với Giang Luyến Vãn:

    "Ngươi từ từ mà nói chuyện."

    Nàng đứng ngoài cửa canh chừng.

    Thư phòng một mảnh tĩnh lặng. Giang Luyến Vãn và Trần Hà bốn mắt nhìn nhau. Căm phẫn trần đầy trong mắt hắn ta, Trần Hà đột nhiên cười một tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng này.

    "Ngươi với ta quen biết?"

    "Ta quen ngươi là được." Giang Luyến Vãn kiềm chế tâm tình. "Ngươi hại chết mẹ ta, không tìm ngươi tính sổ chẳng lẽ tìm Quân Hạ Lan tính sổ?"

    Đời này Trần Hà là tội phạm buôn bán ma túy. Từng là người chỉ hướng đông không ai dám đi hướng tây, số người bị giết cũng không dưới mười. Làm ăn thuận lợi, trong nguy có an suốt hơn ba mươi năm. Đen đủi thế nào lại gặp phải Lãnh Thiên Ca, đường dây ma túy lớn như thế cứ vậy mà bị phá tan. Kẻ bị bắt, người chạy trốn. Trần Hà là người duy nhất chạy trốn thành công suốt mười mấy năm.

    Lẩn trốn tại Thần Châu, người giết cũng không ít. Cho dù nam nhân đang đứng trước mặt trạc tuổi Quân Hạ Lan là người Thần Châu tìm đến trả thù cũng không có gì lạ. Chẳng qua người biết Quân Hạ Lan là con mình, ngoại trừ đám người hoàng thất và cung nhân thì chẳng còn ai. Trần Hà nheo mắt nhìn Giang Luyến Vãn, có chút không chắc chắn hỏi:

    "Ngươi là thị vệ thân cận của Lan nhi? Giang Luyến Vãn?"

    "Phải thì sao mà không phải thì sao?" Giang Luyến Vãn rút kiếm.

    "Có thể lấy một bộ phận nào đó trên người ta." Trần Hà không có gì là sợ hãi. "Nhưng mạng của ta thì không thể lấy."

    Giang Luyến Vãn không quan tâm lời Trần Hà. Thứ hắn ta muốn là mạng của tiện nhân đã hại chết mẹ mình. Cho dù là đồ của Thiếu sư thì sao chứ? Thiếu sư tất nhiên sẽ không cản hắn ta trả thù cho mẹ của mình. Ngay thẳng, công minh là những gì hắn ta biết về Thiếu sư. Một mạng này của Trần Hà chẳng qua là lấy mạng đền mạng mà thôi.

    Kiếm trong tay nâng lên rồi dần dần hạ xuống. Ánh nắng chiều hắt lên thân kiếm, Trần Hà ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt khóe môi ngậm ý cười.

    Địa lao, Quân Hạ Lan tỉnh lại, cơn đau đâm thẳng lên đại não. Không gian xung quanh hơi tối, ngọn đuốc đặt trước cửa lao bập bùng cháy. Mảnh tối mảnh sáng bao quanh khiến hắn có chút sợ hãi. Nền đất ẩm ướt lại bẩn, rơm rạ trải tứ lung tung. Mùi ẩm mốc quẩn quanh bên mũi. Ngoài mùi ẩm mốc còn lẫn mùi khai của nước tiểu và mùi phân của những tù nhân trước. Mấy con gián ngang nhiên bò tới bò lui. Mấy nhóc chuột rinh rích chạy khắp nơi.

    Quân Hạ Lan dù đau nhưng vẫn phải quay đầu sang một bên nôn mửa một trận. Vừa hay chỗ hắn vừa nôn có một con chuột chạy qua, hắn hoảng sợ hét toáng lên một tiếng. Lính canh đang ngồi ăn lạc uống rượu bị tiếng hét của hắn làm giật mình. Bị sặc rượu, một tên lính quát:

    "Hét cái gì mà hét! Ngậm miệng lại cho lão tử! Lão tử bị sắc chết ngươi chịu trách nhiệm được à?"

    Quân Hạ Lan đau đến trợn mắt há mồm sau một trận nôn mửa. Nếu không phải bị phế mất một cánh tay, chân và thứ đó cũng không còn, hắn nhất định sẽ phá cửa lao xông ra cho hai tên tiểu binh thấp hèn kia một trận nhừ tử. Hai tên kia là Trạch Đoái, một Thiên Càn như hắn còn đánh không nổi hai tên tép riu à?

    "Không cần để ý đến hắn." Bạn rượu cười khẩy. "Sớm muộn gì cũng bị biếm làm thứ dân. Ngươi không biết hắn và Lệ Quý phi là hàng giả à? Có khi hắn là con hoang ấy."

    Quân Hạ Lan sắc mặt vốn đã tái mét vì đau, nay nghe thêm lời này sắc mặt càng thêm khó coi. Mặt hắn lúc này có thể nói giống như vừa được gặp Diêm Vương. Hắn hét lên:

    "Ta không phải con hoang."

    "Điện hạ không phải con hoang." Một giọng nói già nua vang lên từ phòng giam đối diện. Lão nhân râu tóc điểm bạc, khóe miệng rớm máu, yếu ớt dựa vào bức tường. Hoàng đế đích thân tra khảo, lão ngậm miệng không khai nên bị dụng hình không ít. Lão nhân này là Văn thái y.

    "Văn thái y?" Quân Hạ Lan nhận ra giọng của lão nhân. Chậm rãi nhích thân thể nửa tàn phế từng chút một về phía cửa phòng giam. Vì đau khuôn mặt nhăn nhó, lại vì hớn hở mà nụ cười trở nên quái dị. "Văn thái y, ông mau dùng linh lực chữa thương bổn điện hạ!"

    #Lời tác giả:

    Tiểu Dạ tủi thân.

    Tiểu Thiên lo lắng: Vợ à, ta làm gì sai sao?

    Tiểu Dạ, mỹ nhân rơi lệ: Lão thái thái không cho ta nói được năm câu! Huhu..

    Tiểu Thiên lửa giận phừng phừng cầm thương đi tìm lão thái thái: Bổn vương chỉ nói được có một câu đây này! Bà còn có lương tâm không hả?

    Lão thái thái bỏ của chạy lấy người.
     
  3. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 22: Cực kỳ yêu thích ngươi, ca ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi một kiếm kia hạ xuống, Vân Huyết ra tay ngăn lại. Trần Hà phía sau nàng ý cười như có như không. Giang Luyến Vãn muốn ra tay với bà trùm ma tuý không dễ dàng gì. Người đã bắt được đến tay không thể để chết một cách dễ dàng như thế được. Mười mấy năm trời tìm kiếm, nếu thật sự chết rồi thì không sao. Nhưng Trần Hà vẫn chưa thể chết được. Bà trùm này mà chết thì đường dây ở Thánh Địa khó phá.

    Giang Luyến Vãn bị thương, thực lực cũng không bằng Vân Huyết. Một kích mười phần lực của nàng đủ khiến hắn ta chầu trời. Hắn ta bị đánh bay ra khỏi thư phòng, động tĩnh gây nên không nhỏ. Mấy người ở hậu viện nghe động mà đến.

    Giang Luyến Vãn quỳ một gối, một tay ôm ngực. Khóe miệng rỉ máu tươi, thanh kiếm gãy thành mấy mảnh rơi bên chân. Lửa giận phừng phừng trong mắt, hắn ta quát:

    "Tại sao ngươi lại cản ta?"

    "Không cản ngươi để ngươi phá linh dược cấp chín của ta à!" Vân Huyết mắt không chớp nói láo.

    Nguyên soái Nicolas lòng thầm dựng ngón tay cái cho con gái mình.

    "Linh.. Linh dược cấp chín?" Sáu đồ đệ, Nhạc Thiên Ngôn và Giang Luyến Vãn kinh ngạc.

    Cả Thần Châu đều biết linh dược cấp càng cao càng khó tìm càng hiếm. Linh dược cấp tám trong một vạn mới có một. Linh dược cấp chín trong một trăm vạn mới có một. "Lệ Quý phi" kia vậy mà lại là linh dược cấp chín?

    Thảo nào ba người Quân Dạ Tuyết, Nhạc Thiên Ngôn và Triệu Hổ cũng không so thắng được linh lực với "Lệ Quý phi".

    "Sư tôn, cho ta được không?" Hai mắt Hắc Dạ sáng rực.

    "Không cho!" Vân Huyết quả quyết đáp. "Muốn giết cũng không được!"

    Nguyên soái Nicolas đã nghe chuyện của Trần Hà từ Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn. Cho dù Trần Hà không phải linh dược cấp chín, thù giết mẹ muốn không báo cũng khó. Ẩn mình bên cạnh kẻ thù lâu như vậy cũng không báo thù được, có chút đáng thương a.

    "A Huyết, cánh tay nào của Trần.. khụ, Lệ Quý phi hại mẹ hắn ta thì cho hắn ta lấy là được. Một cánh tay cũng không ảnh hưởng đến chuyện luyện đan đâu nhỉ?"

    Vân Huyết biết mình nói láo, có ảnh hưởng hay không nàng chẳng quan tâm. Giữ được mạng của Trần Hà là quan trọng hơn hết. Mà Giang Luyến Vãn có chấp nhận cái này không mới là vấn đề. Quyền uy của nàng hắn ta cũng chẳng sợ nữa rồi. Đánh một trận chưa chắc đã giải quyết xong, không cẩn thận còn kết thù với cả nàng nữa.

    "Ý ngươi thế nào?" Nàng hỏi hắn ta.

    Giang Luyến Vãn nhìn Nguyên soái Nicolas một hồi. Thả linh thức thăm dò thực lực của nam nhân kỳ lạ kia, sợi linh thức kia vừa đến gần nam nhân đã biến mất không thấy tăm hơi. Thực lực có lẽ còn mạnh hơn Vân Huyết, còn có cách gọi thân mật giữa hai người này nữa.. Quan hệ của bọn họ là thế nào?

    "Giang ca, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đồng ý đi." Quân Dạ Tuyết khuyên.

    Sau đó, Giang Luyến Vãn chấp nhận lấy đi cánh tay mà Trần Hà hại mẹ mình. Mà Trần Hà lúc ấy chỉ khẽ nhăn mày một cái. Dường như mất một cánh tay chẳng ảnh hưởng gì đến bà ta cả. Một cánh tay vừa mất, Trần Hà biến về nguyên hình là một cây nhân sâm to bằng bắp tay. Người khác không nhận ra nhưng Nguyên soái Nicolas nhìn ra. Cây nhân sâm đó là Huyễn thuật của Vân Huyết. Cố gắng luyện thêm chút nữa là Huyễn thuật của nàng thật giả bất phân.

    Lấy được cánh tay của Trần Hà, Giang Luyến Vãn cáo từ ngay. Hắn ta một chút cũng không muốn ở lại đây. Mấy người Quân Dạ Tuyết muốn mời hắn ta một bữa cơm cũng đành thôi vậy.

    Bữa tối hôm đó, Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn ăn trực tại phủ Thiếu sư.

    Chiến Thần vương phủ, phòng ngủ.

    Quân Dạ Tuyết cầm khăn lau khô tóc, y có dùng linh lực để tóc mau khô hơn. Nhạc Thiên Ngôn ngồi trên giường đọc sách, một chân co lên, một chân duỗi thẳng. Mắt chăm chú nhìn vào trang sách, khi đọc đến một chỗ nào đó, đầu lông mày hơi nhíu lại suy tư. Môi mỏng khẽ mím. Cổ trung y mở rộng, lồng ngực rắn chắc, không hiểu sao y lại đỏ mặt, suy nghĩ lại bay về đêm tân hôn.

    Y véo má mình một cái. Tỉnh, tỉnh, tỉnh. Mê sắc quá rồi!

    "Ngươi làm sao vậy?" Nhạc Thiên Ngôn đợi mãi không thấy y lên giường, mắt vừa nhấc lên đã thấy y tự véo mặt mình.

    "Kh.. Không có gì." Y giật mình đáp lời. Ánh mắt đúng lúc va phải bình dược và băng vải vẫn còn đặt trên đầu giường. Quân Dạ Tuyết không chắc chắn lắm hỏi. "Vương gia chưa thay thuốc?"

    "Ta đang đợi A Tuyết thay thuốc cho ta!" Hắn gấp sách lại, cầm lấy băng vải và bình dược lên.

    Quân Dạ Tuyết mơ hồ thấy được đuôi chó của hắn vểnh lên tận trời.

    Y để khăn lau tóc sang một bên, đi tới giúp hắn thay thuốc. Trung y cởi xuống, Quân Dạ Tuyết khẽ run. Trên người hắn mang nhiều "vết tích" từ chiến trường. Dù "vết tích" đã lành nhưng vẫn để lại dấu vết. Có to có nhỏ khác nhau, có vết nông vết sâu. Y vuốt nhẹ từng vết sẹo.

    Nhạc Thiên Ngôn cảm nhận được hành động của y, cũng nhận ra cảm xúc của y. Bốn năm, lần nào gặp mặt là y như rằng cả hai phải đánh nhau một trận, nếu không đánh thì là móc mỉa nhau. Tất nhiên muốn đánh muốn chửi gì thì phải tìm chỗ nào kín đáo chút. Lãnh cung ít người qua lại, lựa chọn không tồi. Dù sao nơi đó khá gần với tiểu viện mà y ở.

    Hắn cũng phát hiện ra một điều, ký ức của y có vấn đề. Nhưng ký ức của y thiếu mất một mảng như thế, Vân Huyết thân là sư phụ sao không có động tĩnh gì vậy?

    "Vương gia có đau không?" Quân Dạ Tuyết hôn nhẹ lên "vết tích" lớn nhất trên vai hắn.

    Nhạc Thiên Ngôn hoàn hồn, nhanh chóng đáp:

    "Ta là lính, trên người có vết thương là chuyện bình thường. Với cả, nam nhân không có một vết sẹo nào trên người không đáng là nam nhân."

    "Vậy ta cũng phải có một vết sẹo trên người." Quân Dạ Tuyết bôi thuốc lên vết thương của hắn. "Ta cũng là nam nhân mà."

    Nhạc Thiên Ngôn quay người lại ngay lập tức, ngữ khí cứng rắn có chút hung dữ nói:

    "Không được!" Y hơi sững người, hắn cũng nhận ra mình hơi hung, sửa giọng ngay. "A Tuyết dù không có sẹo trên người cũng là nam nhân. Kẻ khác không có mới không phải nam nhân."

    "Lời này mà nói trước mặt quan văn bọn họ chắc chắn sẽ dâng tấu nói vương gia phỉ báng triều thần, không hiểu lễ nghĩa, mắng ngươi đến nỗi vuốt mặt còn không kịp ấy." Quân Dạ Tuyết bật cười.

    "Bổn vương mặc kệ." Nhạc Thiên Ngôn nắm lấy tay y, ánh mắt đầy sủng nịch. Hắn nhẹ nhàng hôn lên bàn tay y.

    Nụ hôn thành kính, lại mang theo chiếm hữu xen lẫn chua xót.

    Người trước mặt này, nếu lúc này còn chưa cưới về, hắn chắc chắn tương tư thành bệnh luôn.

    Cưới được người vào cửa, dù ngọt ngào y cho hắn là độc dược chết người, Nhạc Thiên Ngôn hắn cũng cam chịu.

    Quân Dạ Tuyết lòng chợt nhói. Người này vẫn chưa hoàn tin y thực sự yêu hắn. Hắn hình như không có cảm giác an toàn? Không phải đến kỳ mẫn cảm đấy chứ?

    Y nâng mặt hắn lên, cẩn thận hôn xuống khoé mắt, lông mày nam nhân, hôn đến sống mũi, hôn nhẹ lên môi hắn, lướt xuống không nặng không nhẹ cắn lên cằm hắn một cái.

    Nhạc Thiên Ngôn đưa tay ra sau gáy, tự mình lâm trận.

    Đêm hè tháng bảy, ve kêu râm ran như làm khúc nhạc đêm cho nụ hôn say đắm của phu phu trong phòng.

    Nến bập bùng cháy, sợi chỉ bạc óng ánh. Môi Quân Dạ Tuyết có chút sưng. Nhạc Thiên Ngôn sáp lại hôn tiếp, y nhanh tay bịt miệng hắn lại. Còn hôn nữa là sẽ đi xa hơn đó. Hắn còn đang bị thương, không thích hợp với vận động mạnh.

    Hắn biết điều mà dừng lại. Chữ "nhịn" viết thì viết rồi nhưng không dám treo công khai trong thư phòng. Chữ "nhịn" hắn treo ở.. dưới gầm bàn.

    Quân Dạ Tuyết giúp hắn quấn băng vải lên. Xong xuôi đâu đấy mới đi ngủ.

    Phu phu Chiến Thần vương ngọt ngào là thế, Quân Hạ Lan sắp bị điên luôn rồi. Mặc dù "Lệ Quý phi" có "dặn" Vân Huyết chăm sóc tốt cho con của mình, nàng mặt trơ như đá, bảo:

    "Mạng của cô còn khó giữ, dù tôi có che chở Quân Hạ Lan cũng không tránh được" luật hoa quả "."

    Tấm lòng người mẹ, nàng tất nhiên hiểu. Con cái dù lớn đến mấy, trong mắt cha mẹ thì vẫn luôn là đứa trẻ cần được dạy bảo và chăm sóc.

    Quân Hạ Lan ở địa lao "chịu" không ít tra tấn.

    Văn thái y sống chết không nhận tội. Dụng hình với lão cũng chẳng khiến lão mở miệng khai lấy nửa chữ. Dụng hình với một mình lão thì thôi đi, mắc gì hạ chú với cả hắn nữa. Quân Hạ Lan và Văn thái y bị hạ chú Tương Liên. Lão nhân bị dụng hình, đau đớn trên người lão hắn cũng cảm nhận được. Hắn tự nhủ trong lòng, chỉ cần ra khỏi đây nhất định sẽ cho tên chó chết Vân Huyết kia một trận.

    Thương thế mấy ngày nay được Văn thái y lén lút chữa trị. Nhưng lão bị dụng hình, vết thương như xát thêm muối vào hoặc bị người ta đào móc thịt ra.

    Chẳng biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu, Vân Huyết đột nhiên đại giá địa lao.

    Mấy tiểu binh ôm quyền hành lễ:

    "Thiếu sư đại nhân."

    Quân Hạ Lan nghe được, câu đầu tiên ra khỏi miệng hắn là "chào hỏi" mười tám đời tổ tông Vân Huyết.

    "Ta ** chết mười tám đời nhà ngươi! Họ Vân các ngươi đều là đồ chó! Vân Huyết ngươi là con chó ti tiện nhất ta từng gặp! Mẹ nó, nếu không phải nhờ vào gương mặt này của ngươi, phụ hoàng sẽ cho ngươi làm Thiếu sư à? Ngoài mặt thì đạo mạo không biết đã trèo lên giường của bao nhiêu người rồi? Ha, ta ** chết ngươi!"

    (**: Từ thô tục, thông cảm)

    "Con chó cái!"

    "Tiện nhân!"

    "Kỹ nữ cũng không lẳng lơ bằng ngươi!"

    Quân Hạ Lan chửi, mấy tiểu binh tê hết cả da đầu.

    "Thiếu sư, có cần bịt miệng hắn lại không?" Một tiểu binh bước tới hỏi.

    Vân Huyết để hắn chửi cho đã. Lát nữa muốn nói được cũng khó lắm. Nàng nhìn Văn thái y một thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt, râu tóc dính bẩn nói một câu:

    "Lệ Quý phi chết rồi."

    Mặt lão trắng bệch.

    Nàng không nhìn sắc mặt lão như thế nào, quay người đi đến phòng giam của Quân Hạ Lan. Một tiểu binh nhanh nhẹn đi theo mở khóa cho nàng. Quân Hạ Lan thấy người càng đến gần, miệng chửi càng hăng.

    Mấy hôm bị giam cầm, Quân Hạ Lan nào còn phong thái cao thượng trước đây. Hắn ngồi một chỗ. Đầu tóc bù xù, mặt mũi thì bẩn, quần áo rách rưới, máu khô đen lại. Đôi mắt vừa giận vừa hận sáng nhất, nhìn Vân Huyết chằm chằm. Miệng không ngừng chửi rủa.

    Bộ dáng này của hắn Vân Huyết rất ghét bỏ. Nơi này là địa lao, bị giam nhiều ngày như thế sạch sẽ sao cho nổi. Đến tay cũng không muốn vươn ra đánh hắn. Nàng điều động linh lực, sợi linh lực màu đỏ túm mạnh mớ tóc bù xù của hắn. Quân Hạ Lan khẽ rên một tiếng, miệng hơi hé, chuẩn bị phun ra mấy câu thô tục nữa, sợi linh lực kia ấn đầu hắn xuống đất thật mạnh. Âm thanh vang vọng.

    Tiểu binh đứng ngoài phòng giam bị dọa sợ.

    Máu đỏ loang ra. Sợi linh lực kéo đầu hắn lên, Quân Hạ Lan vẫn đang hoa mắt choáng đầu vì bị đập mạnh đầu xuống nền đất.

    "Ngươi bảo cả họ nhà ta đều là chó?"

    Quân Hạ Lan cười khẩy, khuôn mặt vặn vẹo đáp:

    "Ta nói sai à?"

    "Họ của ta là tên chồng bà!" Vân Huyết tiếp tục đập đầu hắn xuống đất như thể hắn đang tự mình dập đầu xin lỗi nàng. Cảm thấy vẫn chưa đủ, cơn giận trong lòng chưa tan, sợi linh lực nhấc cả cơ thể Quân Hạ Lan lên, quăng qua quăng lại trong phòng giam như đang đánh cầu.

    "Con chó Vân Huyết!" Quân Hạ Lan bị quăng quật mà vẫn cứng miệng. "..."

    Lưỡi bị cắt, máu chảy ra khỏi miệng.

    Tình trạng của Quân Hạ Lan vô cùng thê thảm. Một thân máu tươi mới lẫn cũ. Thương cũ chưa lành lại thêm thương mới. Khuôn mặt hắn bê bết máu.

    "Nghe nói tuyến thể vô cùng quan trọng với các ngươi?" Biết rõ còn cố hỏi, ngữ khí của nàng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm. Sợi linh lực vuốt ve phần da thịt sau gáy hắn. Quân Hạ Lan nhận ra ý đồ của nàng, hoảng sợ "ư ư a a" mấy tiếng không rõ. "Nếu ta cắt nó, ngươi sống được bao lâu?"

    Quân Hạ Lan sợ hãi phản đối chưa được mấy tiếng, một đạo linh lực cắt xuống. Gáy hắn đẫm máu, tiếng hét cũng không hoàn chỉnh, hoàn toàn ngất lịm.

    Tiểu binh sợ đến nỗi tiểu cả ra quần, lưng ướt sũng mồ hôi, da đầu tê dại. Xưng hô của Vân Huyết có chỗ nào không hợp lý cũng không hề phát hiện ra.

    Chiến Thần vương phủ, thư phòng.

    Nhạc Thiên Ngôn cứng ngắc quay đầu nhìn Quân Dạ Tuyết. Trước mặt cả hai là Quân Hạ Lan bất tỉnh, Thiếu sư rời đi từ lâu. Thuộc hạ của hắn cầm một viên châu liên kết với viên châu của hắn, định xem tình hình của Quân Hạ Lan thế nào, ngờ đâu lại gặp được cảnh Vân Huyết "bạo hành" phạm nhân.

    "Bổn vương.. Ta.. Ta mắng hắn không dưới mười lần. A Tuyết, hắn.. có phải hắn sẽ.." Nhạc Thiên Ngôn hai tay ôm chặt tuyến thể của mình. Mấy chữ "cắt tuyến thể" hắn nói ra không nổi.

    Quân Dạ Tuyết bật cười. Bộ dáng của hắn lúc này không khác gì một con chó bị dọa sợ cả. Rõ ràng là một con hổ, sao giờ lại thành chó con rồi?

    "Vương gia là người của ta, muốn cắt tuyến thể của vương gia thì cũng phải do chính tay ta cắt." Y xấu xa đáp.

    "A Tuyết.. Ngươi không cần ta nữa sao?" Hắn vươn tay ôm người vào lòng, cánh tay siết chặt.

    "Không." Y cũng đưa tay ra ôm lấy hắn. "Là cực kỳ cần. Cực kỳ yêu thích ngươi, ca ca."

    #Lời tác giả:

    Hôm nay là Thất tịch. Ai có người yêu chắc thích lắm. Tui chơi với ba đứa, ba đứa tụi nó có người yêu cả rồi. Có mình tui cẩu độc thân. (╥﹏╥) Chúc mọi người Thất tịch vui vẻ!

    * * *

    Dạo này cứ bị rảnh thế nào ấy (◡‿◡ *). Nhưng thực ra không hề rảnh, đi học sấp mặt ra, văn không thèm soạn, hố đào đầy còn chưa lấp xong. Còn bày đặt đi xin convert để edit. Đúng là tự bê đá đập chân mình nhưng mà đam mê (ง ื▿ ื) ว.
     
    Last edited by a moderator: Aug 11, 2022
  4. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 23: Kỳ mẫn cảm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Hạ Lan từng là nỗi ám ảnh một thời của Quân Dạ Tuyết.

    Chuyện cũng đã qua, người cũng đã chết, có thể buông bỏ được rồi.

    Hôm đó, Vân Huyết phá huỷ tuyến thể của Quân Hạ Lan. Hắn gắng gượng sống được mấy hôm rồi ngỏm. Mấy hôm gắng gượng sống, hắn chắc là chỉ muốn chết càng nhanh càng tốt. Mất đi tuyến thể, những gì mà trời cao ưu ái cho Thiên Càn biến mất, hắn là một Trạch Đoái không hơn không kém, có khi còn yếu ớt hơn cả Địa Khôn.

    Văn thái y khi quân nên bị xử chết.

    Nhạc Thiên Ngôn một, hai ngày đầu động tay động chân vào thức ăn nước uống của Quân Hạ Lan, còn sai người tra tấn thể xác hắn. Mấy ngày sau đó, vết thương không được xử lý nên loét, nhiễm trùng, cộng thêm thuốc trong thức ăn và nước uống, Quân Hạ Lan đau đớn quằn quại mà chết đi.

    "Ngươi thấy ta làm vậy được không, A Tuyết?" Nhạc Thiên Ngôn dính lấy Quân Hạ Tuyết.

    Quý quản gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

    Quân Dạ Tuyết đang lật xem sổ sách trong vương phủ chợt dừng lại, y hơi khó hiểu nhìn hắn. Nhạc Thiên Ngôn từ sau hôm thấy Vân Huyết cắt tuyến thể của Quân Hạ Lan như biến thành một người khác vậy. Hắn rất dính người, cực kỳ dính người.

    Sáng sớm vẫn chạy ra quân doanh cách kinh thành năm trăm dặm để báo danh. Sớm thì buổi trưa đã về phủ, muộn thì cùng lắm buổi chiều đã có mặt ở vương phủ. Về đến nơi một cái là hỏi xem y đang ở đâu, sau đó dính lấy y cả ngày, như một miếng keo chó.

    Quân Dạ Tuyết lo lắng, chẳng lẽ bị sư tôn dọa sợ rồi?

    "Vương gia." Y đè lại cái tay chuẩn bị thò vào trong y phục của mình. "Ngươi mấy hôm nay sao vậy?"

    Nhạc Thiên Ngôn hơi sững người, hắn siết chặt vòng tay ôm y. Đầu khẽ lắc, mũi ngửi ngửi gáy y, đáp:

    "Ta không sao cả."

    "Thật?" Quân Dạ Tuyết quay người lại, hai tay nâng mặt hắn lên, nhìn vào đôi mắt sâu lưu ly như muốn xác nhận xem hắn đang nói thật hay nói dối.

    "Ừm." Nhạc Thiên Ngôn đặt đầu lên vai y. Mùi gỗ trầm thoang thoảng trong không khí.

    Quân Dạ Tuyết ngửi được mùi của hắn. Y chỉ đơn thuần cho rằng hắn bị dọa sợ, hoặc là tâm trạng không tốt thôi. Mùi bạc hà được thả ra nhằm an ủi tâm trạng của hắn.

    Quý quản gia im lặng đứng một bên. Khi nhận được tín hiệu lui xuống của vương phi, ông chắp tay thi lễ một cái rồi rời đi. Ông không dám ở lại lâu, vị trí của vương phi trong lòng vương gia đã rõ, sổ sách của vương phủ hay của cửa hàng đều giao hết cho y quản lý. Chỉ là tình hình của vương gia không được ổn lắm. Hẳn là đến kỳ mẫn cảm, vương gia vẫn cần Địa Khôn an ủi. Trước đây có thể uống thuốc ức chế, hoặc tự mình chịu đựng nhưng bây giờ không cần như vậy nữa.

    Quý quản gia đi rồi, Quân Dạ Tuyết cũng ôm lấy hắn, nói:

    "Vương gia không phải đến kỳ mẫn cảm rồi đấy chứ?"

    Con ngươi khẽ động, Nhạc Thiên Ngôn giọng hơi khàn nói dối:

    "Đã qua lâu rồi."

    Y ban đầu có chút không tin nhưng hắn đã nói là qua rồi vậy thì hẳn là qua rồi.

    Hai người không làm gì khác ngoài ôm nhau trong thư phòng. Quân Dạ Tuyết không biết Nhạc Thiên Ngôn hắn đã phải khắc chế như thế nào đâu.

    Kỳ mẫn cảm của Thiên Càn kéo dài ba ngày. Ngày đầu tiên, Nhạc Thiên Ngôn ôm vương phi của hắn, ngửi mùi hương của y để xoa dịu con thủ trong lòng. Ai ngờ được y lại thả tin tức tố ra khiến hắn chịu đựng vất vả nguyên một ngày. Sang ngày hôm sau, hắn không dám về vương phủ nữa. Sợ y lại thả tin tức tố ra, hắn nhịn không nổi mà làm ra chuyện ngu ngốc gì thì Vân Huyết có ra mặt cũng không cứu vãn được.

    Buổi trưa ở quân doanh cách kinh thành năm trăm dặm.

    Nhạc Thiên Ngôn dùng bữa với phó tướng. Nhưng chẳng ai dám đến gần hắn cả. Đoạn Mộc Ly là trúc mã cũng né ra thật xa. Thiên Càn trong kỳ mẫn cảm rất có ý thức về lãnh địa. Một chút cũng không muốn Thiên Càn khác xâm phạm lãnh địa của mình. Không riêng gì Đoạn Mộc Ly, những Thiên Càn khác trong quân doanh bị tin tức tố của hắn làm khó chịu muốn chết.

    "Mẹ nó chứ!" Đoạn Mộc Ly nhịn cả buổi sáng, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, đứng trước doanh trướng của hắn chửi một trận, tiện bổ sung thêm một tầng kết giới nữa để ngăn mùi gỗ trầm hương lan ra ngoài ảnh hưởng đến người khác. "Nhạc Thiên Ngôn, cái tên khốn khiếp nhà ngươi! Lão tử bất hạnh ba kiếp mới vớ phải bằng hữu như ngươi! Không muốn tổn thương vương phi liền đến đến tổn thương huynh đệ! Bọn ta đều là Thiên Càn cả, nếu bị ngươi làm cho rơi vào kỳ mẫn cảm hết thì quân doanh này liền thành biển máu! Cút về với vương phi của ngươi cho lão tử!"

    Kỳ mẫn cảm của Thiên Càn đến, một là đánh đến chết, hai là lên giường.

    "Ngươi cút!" Nhạc Thiên Ngôn nói vọng ra. "Về báo với y một tiếng, hôm nay ta không về, ngày mai cũng vậy."

    Không riêng gì Đoạn Mộc Ly, Thiên Càn bọn họ mặt xanh mét như tàu lá chuối. Cho dù có kết giới thì sao chứ, tin tức tố không phải vẫn tìm được kẽ hở để chui ra ngoài à? Nhưng mùi cũng nhẹ hơn rất nhiều?

    Trước đây Tướng quân cũng tự nhốt mình trong phủ Tướng quân tự vượt qua kỳ mẫn cảm mà.

    Quân Dạ Tuyết sáng chiều hai lần ra vào hoàng cung, lần nào cũng là lệnh bài của phủ Thiếu sư. Y đến thăm mẹ, dạo này y thấy bà hình như tỉnh táo hơn trước, thời gian thanh tỉnh hình như cũng kéo dài hơn. Buổi sáng một lần, buổi chiều một lần. Lúc chiều y tới, bà đang ngồi thêu khăn tay.

    "Mẹ."

    Nghe tiếng y gọi, Ninh thị ngẩng đầu lên, bà nở nụ cười đón con trai.

    "Đi lại nhiều như vậy không thấy mệt sao?"

    "Không mệt." Quân Dạ Tuyết lắc đầu, y ngồi xuống bên cạnh bà. "Dù sao tối nay và cả ngày mai Ngôn ca cũng không về."

    Y không dám gọi "Ngôn ca" trước mặt Nhạc Thiên Ngôn.

    "Vương gia là Tướng quân, bận là chuyện đương nhiên." Bà khẽ vuốt tóc con trai. "Về kinh thành chắc cũng được hơn một tháng, nay đã là tháng tám, hắn có lẽ sắp phải về biên quan rồi."

    Bà không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến tâm trạng Quân Dạ Tuyết có chút nặng nề. Lần tới này đi biên quan, Nhạc Thiên Ngôn bị trọng thương, nghỉ ngơi được nửa tháng, quân địch đã sắp phá được cửa thành, hắn cắn răng bỏ qua thương thế, cầm thương Xuân Giang tiếp tục lên chiến trường. Mùa đông năm ấy sang xuân, hắn bị thương rất nặng, phải tĩnh dưỡng mất hai năm mới miễn cưỡng có thể lên chiến trường.

    Thấy tâm trạng y xuống dốc, Ninh thị quan tâm hỏi:

    "Tuyết nhi, con làm sao vậy?"

    "Con không sao." Y lập tức lên tinh thần, lòng thầm nhủ lần này sẽ theo hắn đến biên quan. Chợt, y nghĩ tới tình hình của Nhạc Thiên Ngôn hai hôm nay không được ổn lắm, mẹ là người từng trải, chắc là có thể giải đáp cho y. "Mẹ, có chuyện này con muốn hỏi."

    Ninh thị nghĩ chắc là chuyện y muốn đưa bà ra khỏi lãnh cung, câu trả lời bà cũng đã có, định đem nói cho y, nhưng chuyện y nói không phải cái này.

    "Ngôn ca.. mấy hôm nay hơi lạ." Ninh thị hơi cau mày, đợi Quân Dạ Tuyết nói tiếp. "Hắn rất dính người, đặc biệt là hôm qua, hai hôm trước cũng thế. Đến quân doanh chắc chỉ báo danh xong là chạy về dính lấy con cả ngày. Tin tức tố của hắn thoang thoảng trong không khí, ngày thường hắn giấu rất kỹ, dường như không phóng thích nó ra ngoài. Con có hỏi kỳ mẫn cảm đến rồi không, hắn nói qua rồi nên con cũng không để tâm mấy. Nhưng hắn dính người như thế, con cảm thấy rất kỳ lạ. Mẹ, hắn bị sao vậy?"

    Ninh thị hơi ngạc nhiên, Quân Dạ Tuyết có phải ngốc rồi không? Thiên Càn đến kỳ mẫn cảm cần người an ủi. Hay là nói y không phát hiện ra hắn đến kỳ mẫn cảm? Hoặc là y bị hắn lừa? Mà khoan, sao giờ mình mới phát hiện ra thái độ của y đối với Chiến Thần vương không đúng? Không phải trước đây rất ghét hắn sao?

    Nhưng mà Thiên Càn đến kỳ mẫn cảm dính người như vậy là lần đầu tiên bà được nghe.

    "Chắc là con bị hắn lừa rồi." Ninh thị ngẫm nghĩ một lát rồi đáp.

    "Nhưng Ngôn ca nói là kỳ mẫn cảm đã qua rồi mà." Y nhắc lại một lần nữa.

    "Hắn nói gì chẳng lẽ còn đều tin sao?" Bà đánh giá y từ đầu đến chân, đứa con này của bà tuy là Địa Khôn nhưng đánh người rất giỏi, cũng rất thông minh. Chẳng lẽ yêu rồi nên đầu óc có vấn đề? Bậy! "Không phải con ghét hắn lắm sao?"

    Ninh thị hỏi câu này, Quân Dạ Tuyết thật sự không biết trả lời thế nào cho hợp lý. Y chuyển chủ đề.

    "Vậy chẳng lẽ Ngôn ca đang trong kỳ mẫn cảm?"

    "Có lẽ vậy."

    Quân Dạ Tuyết đột ngột đứng dậy, Ninh thị giật mình. Bà còn chưa hỏi gì, con trai mình đã mất dạng, chỉ để lại một câu:

    "Mẹ, con đi tới quân doanh một chuyến."

    Kỳ thực, y không tới quân doanh ngay mà chạy đến Chấn Phong hầu phủ một chuyến.

    Trời đã tối, Đoạn Mộc Ly vừa tắm xong, trung y khoác hờ hững trên người. Y bước ra từ phía sau bình phong, đầu vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Quân Dạ Tuyết, bị dọa cho hồn bay mất một nửa. Tiểu tử Hắc Dạ ngồi cạnh y ngoan ngoãn đọc sách.

    Tay chân vội vàng mặc trung y cho đàng hoàng, câu trước chào Quân Dạ Tuyết, câu sau trách móc Hắc Dạ:

    "Tiểu tử thối! Vương phi đến sao không báo lão tử một tiếng?"

    "Ta thấy ngươi đang rất hưởng thụ nên không quấy rầy sự hưởng thụ trước khi chết của ngươi." Hắc Dạ đầu cũng không ngẩng lên đáp.

    Tiểu tử này gan ngày một lớn ha! Nuôi nó một thời gian thành công cốc rồi! Đoạn Mộc Ly nhịn xuống nắm đấm, nếu không có vương phi ở đây, nhất định phải đánh nhóc con này một trận, dạy cho nó biết cái gì gọi là lễ phép!

    "Vương phi đại giá quang lâm là có chuyện gì sao?" Đoạn Mộc Ly ngồi xuống giường hỏi.

    "Chữ" đại giá quang lâm "này ta không nhận." Quân Dạ Tuyết mân mê chiết phiến trong tay. "Nói rõ cho ta, Nhạc Thiên Ngôn hắn đến kỳ mẫn cảm?"

    Đoạn Mộc Ly nhìn chiết phiến trong tay y không khỏi rùng mình. Hữu hộ quân y cũng không muốn bán đứng trúc mã, y cũng biết hắn có nỗi khổ riêng. Nhạc Thiên Ngôn không có cảm giác an toàn, hắn luôn cho rằng những cử chỉ yêu thương thân mật mà Quân Dạ Tuyết cho hắn là giả, sợ một lúc nào đó y sẽ xé toạc lớp ngụy trang này.

    Nhưng Đoạn Mộc Ly không đành lòng nhìn hắn tự dày vò bản thân trong kỳ mẫn cảm, trước đây có thể dùng thuốc ức chế, y không nói. Hiện giờ hắn đã có Địa Khôn của mình, dù không đánh dấu hoàn toàn nhưng ít nhất cũng đừng tự làm tổn thương bản thân. Với cả y cũng nhìn ra được, Quân Dạ Tuyết là toàn tâm toàn ý yêu hắn, thương hắn, không để hắn khó chịu dù chỉ là một chút.

    Nếu Đoạn Mộc Ly không nói rõ tình trạng của Nhạc Thiên Ngôn, e là y sẽ phải kêu cha gọi mẹ thậm chí gào cả Nhạc Thiên Ngôn và chạy đến phủ Thiếu sư kêu cứu mất.

    Cân nhắc hai bên lợi và hại, Đoạn Mộc Ly khai hết những gì mình biết.

    "Nhạc Thiên Ngôn đang trong kỳ mẫn cảm. Hắn thường xuyên sử dụng thuốc ức chế liều mạnh để vượt qua, cho nên mức độ nghiêm trọng của kỳ mẫn cảm ngày một tăng. Hắn đang ở.."

    "Người đi rồi, ngươi đừng nói nữa, làm phiền ta đọc sách." Hắc Dạ đột nhiên ngắt lời Đoạn Mộc Ly.

    Lúc này y mới mở mắt nhìn xung quanh phòng, Quân Dạ Tuyết quả thật đi rồi. Đoạn Mộc Ly không có chút gì là hoảng hốt cả, mặc dù ban đầu rất đề phòng Quân Dạ Tuyết là nội gián của hoàng thất gài vào bên người Nhạc Thiên Ngôn.

    Trong phòng chỉ còn hai người, sự im lặng bao trùm cả không gian. Qua một lát, Đoạn Mộc Ly lên tiếng:

    "Này, tiểu tử, ngươi là Địa Khôn hay Trạch Đoái?"

    "Tại sao lại không nghĩ ta là Thiên Càn?" Hắc Dạ buông quyển sách xuống.

    Quân doanh.

    Quân Dạ Tuyết đột nhập vào, binh lính canh gác không một ai phát hiện ra y. Đến rồi mới phát hiện ra một chuyện, y quên không hỏi doanh trướng của Nhạc Thiên Ngôn trông như thế nào rồi. Tất cả doanh trướng ở đây đều giống hệt nhau, đều là màu trắng. Cái nào cũng có một tầng kết giới bảo vệ bên ngoài.

    Y ẩn thân đứng ở chòi gác, mấy tên lính gác đêm trò chuyện rôm rả. Đứng trên cao nhìn một vòng quanh quân doanh, y phát hiện có một doanh trướng bị bao bọc bởi mấy tầng kết giới. Nơi đó có lẽ là doanh trướng của Nhạc Thiên Ngôn.

    #Lời tác giả:

    CHƯƠNG SAU CÓ H NHA!

    Tình hình là tui hiện không có kính, đến chiều mới đi lấy kính về. Chữ thì vẫn đọc được nhưng mà để edit được thì hơi lâu. Hôm qua "Garfield báo thù ký" không có chương mới, hôm nay chắc là có, còn mai tui đi tiêm vacxin, tuỳ tình trạng sau khi tiêm, tay mà đau là không có chương mới nha!

    Thật sự xin lỗi mn vì sự bất tiện này!
     
  5. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 24: Kỷ mẫn cảm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Dạ Tuyết nhảy từ chòi gác xuống, vẫn ẩn thân đi đến doanh trướng đầy kết giới kia. Nhìn quanh một vòng, xác nhận không có lính canh đi tuần tra, y mới yên tâm huỷ bỏ Ẩn Thân thuật. Cánh tay giơ lên, tầng kết giới đầu tiên bị phá bỏ, động tĩnh gây nên không nhỏ, thu hút tất cả binh lính chạy đến.

    Mà Nhạc Thiên Ngôn ở bên trong chịu đựng sự khó chịu của kỳ mẫn cảm cũng nhận ra có người phá bỏ tầng kết giới ngoài cùng. Hắn nhịn xuống sự khó chịu, cầm trường thương lên, gian nan đứng dậy.

    Quân Dạ Tuyết nhìn binh lính vây quanh y và doanh trướng, thầm nghĩ sao bọn họ phản ứng nhanh vậy? Còn nữa, y không biết rằng cái kết giới này một khi phá sẽ phát ra tiếng động. Giờ thì hay rồi, muốn gặp hắn cũng phải đánh một trận à? Hay là nói ra thân phận của Chiến Thần vương phi?

    Thiên Càn hay Trạch Đoái, nếu ít người thì may ra đánh thắng. Chứ một đội quân như này e là khó thắng nổi. Có khi còn bị nhốt mấy ngày mới được gặp Nhạc Thiên Ngôn.

    Người dẫn đầu là Liễu Thủ, gã đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới. Địa Khôn? Hay là Trạch Đoái?

    "Ngươi là kẻ nào?"

    Sau một hồi cân nhắc, Quân Dạ Tuyết quyết định nói chuyện trước.

    "Ta là Chiến Thần vương phi."

    Liễu Thủ ngây ra một lát, cười khẩy:

    "Ngươi nói láo thì cũng phải biết lựa lời mà nói! Chiến Thần vương phi sao có thể xuất hiện ở đây được! Bắt người!"

    Trước khi tất cả bọn họ thật sự xông lên bắt người, Nhạc Thiên Ngôn cầm trường thương ra khỏi doanh trướng. Bọn họ ôm quyền chào hỏi. Quân Dạ Tuyết nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt, chắc chắn hắn không có tự tổn thương mình mới thở phào nhẹ nhõm. Y tiến lên, định nắm lấy tay hắn, ai dè hắn lạnh mặt, hất tay y ra, giọng điệu vô cùng đáng ghét:

    "Ta với ngươi quen biết sao? Vương phi của bổn vương đang ở vương phủ. Muốn nhận thân với bổn vương, ngươi đợi thêm mấy nghìn năm nữa đi. Nhốt lại!"

    Quân Dạ Tuyết ngơ người luôn.

    "Vâng!" Liễu Thủ tiến lên bắt người.

    Chưa từng gặp thích khách nào ngốc đến vậy. Muốn bám lên người Tướng quân nhất định sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ bám riết lấy hắn không tha. Đằng này bị bắt trói rồi nhưng vẫn không có phản ứng gì.

    Nhạc Thiên Ngôn hắn đâu còn cách nào khác. Nhận y là vương phi, hai người chung một doanh trướng, chữ "nhịn" dưới gầm bàn kia chắc phải chuyển chỗ treo luôn quá.

    Hắn chuẩn bị bước vào doanh trướng, hương bạc hà quen thuộc quanh quẩn bên mũi. Đôi mắt mở to, ép bản thân không được phép quay đầu lại cũng như chạy đến mang người về bên mình.

    "Nhạc Thiên Ngôn!" Quân Dạ Tuyết tức giận gào lên. "Ngươi đến kỳ mẫn cảm mà không nói cho ta biết, còn dám nói dối! Nếu không phải Đoạn Mộc Ly thành thật, có phải ngươi định dày vò bản thân đến chết không hả? Ngươi cưới ta về không để ta an ủi ngươi thì ngươi cưới làm cái mẹ gì? Tự mình chịu đựng đến chết không phải xong chuyện rồi à?"

    Quân Dạ Tuyết tức, cực kỳ tức giận. Y dùng tốc độ nhanh nhất từ kinh thành tới đây, cuối cùng bị hắn nhốt lại? Mẹ nó, không xả cục tức này y không chịu được! Còn chưa tính sổ chuyện hắn nói dối y đâu!

    Hương bạc hà kích thích Thiên Càn, Nhạc Thiên Ngôn sợ muốn chết. Hắn lập tức quay lại vác người lên vai mang vào trong doanh trướng.

    Chúng tướng sĩ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    "Các ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ta!" Hắn nói một câu rồi lập thêm mấy tầng kết giới nữa.

    Quân Dạ Tuyết ngồi bên mép giường, Nhạc Thiên Ngôn cởi trói cho y, lại kiểm tra một lượt, chắc chắn y không bị thương hay có vấn đề gì mới dừng lại. Không phải dừng lại, mà là dính lấy y.

    Y ngồi trên đùi hắn, hắn tham lam hít ngửi mùi hương của y. Khổ nỗi ngửi mãi chẳng có mùi gì, hương bạc hà quen thuộc kia không cánh mà bay. Hắn bất mãn ra mặt, một câu ấm ức còn chưa ra khỏi miệng, y đã trách tội hắn, trong lòng chua xót.

    "Sao không dùng thuốc ức chế? Không phải ngươi luôn dùng cách này vượt qua kỳ mẫn cảm sao? Ngươi không muốn chạm vào ta, ít nhất cũng nên tìm.." Quân Dạ Tuyết giấu mặt vào hõm cổ hắn. "Tìm.. một Địa Khôn.. giúp ngươi chứ! Con mẹ nó! Ngươi bị ngốc hay gì?"

    Nhạc Thiên Ngôn run lên, tay không biết nên đặt đâu cho vừa. Hắn luống cuống muốn chết. Muốn kéo y ra nhưng không nỡ, sợ kéo ra rồi y sẽ không để ý đến hắn nữa. Muốn ôm y nhưng không dám, sợ chính mình không kiềm chế được.

    Nhưng bảo hắn đi tìm người khác giúp hắn vượt qua kỳ mẫn cảm? A Tuyết không đau lòng sao? A Tuyết nỡ để hắn ngủ với người khác? A Tuyết không quan tâm đến hắn.

    Vai áo có chút ướt, Quân Dạ Tuyết đẩy Nhạc Thiên Ngôn ra, y không khỏi kinh ngạc.

    Chiến Thần vương tiếng xấu lan xa, Xích Kiêu Đại Tướng quân uy mãnh, vậy mà khóc nhè? Y còn chưa khóc, hắn khóc cái quái gì?

    Quân Dạ Tuyết tức quá hóa cười.

    Nhạc Thiên Ngôn thấy y cười, hơi dùng sức đem người đè xuống giường. Mặt vẫn đầy nước mắt, tai với đuôi đều cụp hết xuống. Hai tay chống hai bên vai y, miệng muốn nói gì đó mấy lần mà vẫn không thể cất thành lời.

    Quân Dạ Tuyết bỗng thấy hắn có chút đáng thương. Y vươn tay lau nước mắt cho hắn, cười nói:

    "Vương gia, ngươi đến kỳ mẫn cảm tính cách thay đổi rất lớn đó."

    Nhạc Thiên Ngôn xấu hổ, hắn đưa tay vuốt nhẹ sườn mặt y, nhỏ giọng hỏi:

    "Có thể không? Ta không muốn ngủ với người khác, chỉ muốn ngủ với A Tuyết thôi."

    Không chờ y đáp lại, hắn tiếp tục gọi một tiếng "A Tuyết", ngữ khí có chút kỳ lạ, chứa một chút uỷ khuất như đang làm nũng.

    "Ta đây." Quân Dạ Tuyết đáp lại.

    Nhạc Thiên Ngôn dính lên người y, dường như cảm thấy nhiệt độ trên người y rất dễ chịu. Lửa nóng khó lắm mới dập tắt lại bùng lên, tập trung hết vào bụng dưới.

    "A Tuyết.. Nóng.. và muốn.."

    Muốn làm gì? Không cần nói ra cũng biết. Chỉ là hắn không có tiếp tục làm gì, chỉ ngẩng đầu im lặng nhìn y, một chút quá phận cũng không có, dường như muốn níu kéo lại chút lý trí của mình.

    Ánh mắt quá lộ liễu, vừa có si mê, vừa có quyến luyến, vừa có ôn nhu lại có chút kháng cự, còn có cả dục vọng thiêu đốt.

    Quân Dạ Tuyết bị hắn nhìn đến tê dại cả da đầu.

    Nhạc Thiên Ngôn vẫn nhìn y, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh giần giật bên thái dương, đủ biết hắn phải nhẫn nhịn đến mức nào. Tay thì cởi từng lớp áo trên người y xuống. Hương gỗ trầm lan tỏa trong doanh trướng ngày một đậm.

    Đã từng lăn giường một lần, nhưng đối mặt với Nhạc Thiên Ngôn đang trong kỳ mẫn cảm, Quân Dạ Tuyết vẫn có chút lo sợ. Mùi bạc hà bị dẫn dụ ra ngoài, y nắm lấy cái tay đang mơn trớn eo mình, lắp bắp nói:

    "Vương gia.. ta.."

    Động tác mơn trớn hơi dừng lại, Nhạc Thiên Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú gương mặt Quân Dạ Tuyết.

    Ẩn sâu trong đôi mắt kia gần như đã bị dục vọng dày vò muốn phát điên, nhưng vẫn cật lực nhịn xuống mà nhẹ nhàng vân vê điểm hồng hồng trước ngực y, giúp y thả lỏng.

    Nhu tình trong mắt hắn, Quân Dạ Tuyết cắn môi, hạ quyết tâm chủ động lột nốt mảnh vải cuối cùng trên người mình xuống, mở hai chân vòng qua eo hắn. Y hình như cũng bị hắn kéo vào kỳ phát tình rồi.

    Cả người khô nóng, bên dưới khó chịu, muốn một thứ gì đó đâm thật sâu vào bên trong.

    "Lão công.." Y lí nhí gọi

    Làn da mềm mại nơi đùi trong cọ lên eo Nhạc Thiên Ngôn cùng với âm thanh nức nở kia suýt chút nữa khiến sợi dây lý trí cuối cùng đứt phựt.

    Lông mày khẽ cau lại, như đang cố gắng nhịn xuống dục hỏa đốt người. Hắn cúi xuống hôn lên mắt, lên mũi, lên tai y, chạm nhẹ một cái lên môi y, khàn giọng nói:

    "Ngoan.." Gọi một tiếng nữa cũng được, nhiều hơn càng tốt.

    Một tiếng "ngoan" kia làm y đỏ bừng cả mặt.

    Nhạc Thiên Ngôn mỉm cười, khiến Quân Dạ Tuyết thất thần, trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn một chút. Cái này không thể trách y được, là lão công của y quá mức tuấn mỹ.

    Hắn trượt người xuống, hôn một đường dọc thân thể không mảnh vải của y, lưu lại từng dấu hôn đậm nhạt đan xen. Một đường hôn tới tận bụng dưới, miệng kề sát hạ thân y, sau đó liền vươn lưỡi liếm lên tính khí y.

    "A.." Quân Dạ Tuyết giật nảy người, chỗ đó đột nhiên bị cảm xúc xa lạ đánh úp, theo bản năng kẹp chân lại. Y hơi ngồi dậy, đẩy đầu hắn ra. "Chỗ đó.. bẩn."

    Thế nhưng Nhạc Thiên Ngôn đã đoán được, giữ lấy hai đầu gối y, ép nó mở rộng hơn, đáp một câu:

    "Không bẩn."

    Hắn cũng không cho y thời gian phản ứng, há miệng nuốt trọn tính khí của y.

    "Ưm!" Nơi mẫn cảm được khoang miệng ấm áp bao lấy, đầu lưỡi nóng ẩm còn cố ý đảo qua đảo lại lỗ nhỏ trên đỉnh. Quân Dạ Tuyết run rẩy cong người, rên rỉ thành tiếng.

    "A Tuyết, nâng eo lên một chút."

    Ma xui quỷ khiến, y cũng nhấc eo lên. Eo vừa nhấc lên, cánh tay Nhạc Thiên Ngôn luồn xuống dưới eo y, đầu hạ thấp, liếm lên nếp gấp ngoài cửa động. Y trợn tròn mắt, muốn ngồi dậy như eo hông mềm nhũn, y vô lực ngã xuống. Lưỡi hắn bắt chước động tác giao hợp đâm vào rút ra, khiến nơi đó càng thêm ướt át.

    Từng đợt tê dại xông lên đại não.

    Cảnh tượng xấu hổ này Quân Dạ Tuyết nhìn không nổi nữa, nhấc tay lên che lại gương mặt đỏ như gấc, tay còn lại run rẩy lấy ra một bình ngọc từ trong nạp giới. Dù từng làm qua một lần nhưng vẫn không tránh khỏi xấu hổ, đêm tân hôn tự hạ thuốc mình, mặt mũi gì đó y đã ném đi hết rồi.

    Y đưa bình ngọc kia cho hắn, run rẩy nói:

    "Dùng cái này.."

    Nhạc Thiên Ngôn khẽ nghiêng đầu, người kia lại né tránh ánh mắt hắn. Nhìn bình ngọc một cái, hắn không kiên trì trêu chọc y nữa, nghe lời mà cầm lấy bình ngọc. Đổ ra tay, chất lỏng sền sệt mát lạnh rơi xuống bụng y, khiến cả người Quân Dạ Tuyết run lên một cái.

    Hắn đang trong kỳ mẫn cảm, kiên nhẫn ngày thường dường như không có, hắn tách hai chân y ra, lần đầu tiên đã đưa hai ngón tay vào.

    "..."

    Quân Dạ Tuyết kêu lên một tiếng, sắc mặt hơi trắng, cũng lâu rồi hai người chưa có làm.

    "Đau sao?" Nhạc Thiên Ngôn hơi dừng lại.

    Y khẽ lắc đầu. Bình ngọc này lấy từ chỗ Hắc Dạ, chắc là do Ly đại phu chế ra, chứ sư tôn nhất định không cho Hắc Dạ động đến những thứ này. Dược do Ly đại phu chế hẳn là đồ tốt.

    Không đau nhưng trướng. Hai ngón tay không nhỏ nhưng thâm nhập rất dễ dàng. Khoái cảm dâng lên, đánh thẳng lên đại não. Bên trong thực sự rất ngứa..

    Nhạc Thiên Ngôn dùng ngón tay linh hoạt. Một bên rải từng nụ hôn nhỏ khiến y phân tâm, một ngón tay nữa tranh thủ chen vào. Bụng ngón tay thon dài đang tỉ mỉ ấn lên vách trong, khẩy lấy tầng thịt trong đó. Miệng lỗ nhỏ đỏ bừng ngậm lấy ba ngón tay cứ thọc vào rút ra không ngừng, cả người Quân Dạ Tuyết đỏ như một con tôm luộc.

    Hình ảnh này đánh sâu vào thị giác của hắn, hô hấp dồn dập, màu ửng đỏ nhuốm lên khuôn mặt tuấn mỹ, đáy mắt tràn ra dục vọng không thể kiềm chế.

    "Ưm.." Quân Dạ Tuyết hơi nhíu mi, sau đó nhanh chóng thả lỏng, bật ra âm thanh trên giường ai cũng muốn nghe. Ngón tay hắn dài, vết chai trên tay miết lên vách trong mềm mại khiến eo mông y nhũn ra, run rẩy nhè nhẹ. Lại không biết ngón tay hắn chạm đến chỗ nào, y giật bắn người. "A.. Chỗ đó.. Ha.."

    Dưới động tác của hắn, y sớm đạt cao trào, trước mắt sương mù mênh mang.

    "A Tuyết.." Thanh âm của Nhạc Thiên Ngôn rất khàn, cố ngăn lại thú tính, không trực tiếp xuyên thủng y. "Bên trong ngươi thật nóng.."

    Âm thanh như gần như xa. Thế nhưng nhìn mồ hôi chảy dọc từ trán xuống gò má hắn, Quân Dạ Tuyết không khỏi bội phục sự nhẫn nhịn của hắn. Hương gỗ trầm bao phủ toàn doanh trướng, y cũng thả ra tin tức tố an ủi hắn.

    Bản năng Thiên Càn bị hắn khắc chế, kiên nhẫn mà làm đủ các bước nới rộng cho y. Y thật sự không đành lòng, thả lỏng người, mặt mũi đỏ bừng thúc giục:

    "Vào đi.."

    Nhạc Thiên Ngôn có chút chần chừ, nước mắt lại rơi xuống. Quân Dạ Tuyết câm nín. Y bị đè còn chưa khóc, hắn khóc cái nỗi gì? Y chủ động nhổm dậy, ôm lấy cổ hắn hôn lên đôi môi kia.

    Hắn giống một đứa trẻ bướng bỉnh, môi y vừa chạm đến liền đẩy người ra. Ngón tay rút ra, tiếng nước ướt dính phát ra. Nhìn y trần truồng ngơ ngác, hắn coi như lấy lại tỉnh táo. Nốt ngày mai là có thể về vương phủ rồi, hắn vươn tay cầm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh, che đi cơ thể đầy dấu hôn trước mặt.

    Gì đây? Lâm trận bỏ chạy? Hắn định nhịn nốt ngày mai hả?

    Quân Dạ Tuyết tức điên người, không biết sức lực lớn như vậy từ đâu tới, quật hắn nằm lên giường. Tại sao lần nào cũng là lão tử chủ động?

    Nhạc Thiên Ngôn trợn to mắt, hoảng hốt muốn ngồi dậy thì tay y đã kéo quần hắn xuống, phân thân thô to bật ra. Mặt đỏ hơn cả gấc, hai đời, lần đầu nhìn rõ thứ này, nó thật sự đã đi vào bên trong y? Hắn muốn ngăn lại, y nhẹ nhàng vuốt ve phân thân, thấy rõ cả những đường gân nổi lên. Sau đó, y đỡ lấy thứ to lớn kia, tự mình ngồi xuống.

    Phân thân cọ xát cửa động mê người khép mở. Quân Dạ Tuyết chầm chậm ngồi xuống nhưng chỉ vào được phần đầu, đau vẫn phải nhịn. Nhưng dù làm thế nào cũng thể đi sâu vào nữa. Nhạc Thiên Ngôn chịu hết nổi, nắm lấy eo y đâm mạnh lên.

    "..."

    Y khàn giọng hét lên.

    Ba ngón tay so với thứ này chẳng đáng bao nhiêu, cơ thể như bị xé rách, đau tới mất cảm giác. Cơ thể run rẩy không ngừng.

    "A Tuyết, xin lỗi.." Đồ vật thô to cứng như sắt đè lên vách thịt yếu ớt, bị huyệt động co thắt kẹp chặt đến phát đau mới lấy lại chút tỉnh táo.

    #Lời giả:

    Hơi phân vân không biết chương sau có nên viết tiếp H không.
     
  6. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Thông Báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuần này không có chương mới đâu!

    Đừng chờ nữa!

    Chuyện là hôm nay sinh nhật bà tác giả, cả tuần vừa rồi bả định viết tiếp chương H nhưng bả không có hứng để viết. Viết gần được một trang word và bỏ từ đó đến bây giờ.

    Tuần sau.. Không dám nói trước, nhỡ không viết được lại mất công chờ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...