Trả lại thanh xuân cho em Tác giả: Giang Dương Huỳnh Như Nội dung: Anh dùng bảy năm để yêu thương một người sâu nặng. Em lại dùng năm năm để mơ một giấc mộng không thuộc về mình. Anh à, anh biết không, em đã từng yêu da diết những vần thơ của Xuân Quỳnh, yêu cái lãng mạn nơi hồn thơ, yêu cái cách em và thi nhân ấy đồng cảm. Nhưng tuyệt nhiên, em không thể nào ngờ rằng, cái kết của em lại không đẹp như những vần thơ ấy. Em từng mơ ước có một chuyện tình đẹp tựa tranh, mộng tựa thơ. Và cái ngày gặp được anh, em nghĩ cuối cùng cũng có thể vẽ nên bức tranh xinh đẹp ấy. Người con trai dáng người cao ráo, sóng mũi cao cao, cùng một đôi mắt đen láy đầy ấm áp. Gương mặt điển trai lấp lánh ý cười, em cứ nghĩ chàng trai duy nhất đời mình chính là anh. Quang, tên anh, em thường hay bảo: Anh là ánh sáng của đời em. Khi ấy, anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu em, mỉm cười: "Không ngờ anh lại vớ được một cô bạn gái như em, đừng để một ngày nào ấy em quá vui, lại lấy luôn cho anh một cái tên tiếng Trung nhé!" Phải, em là một cô sinh viên chuyên ngành tiếng Trung, lại còn là một cô gái thường hay đa sầu đa cảm, mà anh bảo: Thường hay mơ mộng. Mơ một ngày sẽ cùng anh ra mắt gia đình hai bên, cùng anh sóng vai, cùng anh gây dựng tổ ấm, một tổ ấm chỉ thuộc về hai ta. Rồi sẽ có những đứa trẻ ra đời, em và anh sẽ mang theo mong đợi nhìn kết tinh tình yêu của chúng mình. Chúng gọi anh là ba, em là mẹ, em không có những mơ ước quá xa vời, em chỉ hy vọng một gia đình nhỏ, có anh, có con chúng ta. Nhưng mà, cái ước mơ em cho là nhỏ bé ấy, trong mắt nhiều người là suy nghĩ viễn vông. Em biết chứ, những con người ngoài kia, hoặc là tươi cười, hoặc là thân thiết, nhưng hoi luôn ở sau lưng bảo nhau: "Cái Linh ấy, đũa mốc mà chòi mâm son à? Mơ hay thật đấy!" Họ bề ngoài thận thiện thế kia, đạo mạo thế kia, lại có thể vì một chút vặt vãnh mà xì xầm sau lưng kẻ khác. Thật buồn cười thay cho lớp da đẹp đẽ bên ngoài kia. Khi nghe những lời ấy, em chỉ cười khẽ cho qua. Em biết thân phận của cả hai có một sự chênh lệch rất lớn. Tuy nhiên, em không nghĩ rằng đó sẽ là ngăn cách giữa chúng ta. Còn nhớ không anh, cái ngày trời thu xanh thẳm ấy, bánh xe vận mệnh dường như bắt đầu chuyển động, đưa chúng ta đến một ngả rẽ mới. Ngày ấy trạm xe buýt đông nghìn nghịt, chỉ duy người con trai áo sơ mi trắng ấy đọng lại trong mắt em, người con trMối nhiệt tình dẫn đường cho em đến tận tí túc xá, khi ấy anh còn ân cần bảo: "Thành phố này phức tạp lắm, là con gái, em đừng nên đi một mình." Nhìn bóng áo trắng dần khuất xa, em khẽ cười, thì ra giữa cái chốn ồn ào chen chúc này vẫn còn có người sẵn lòng thật tâm vì người khác đến thế. Cũng từ khi ấy, em bắt đầu lưu tâm đến những người xung quanh hơn, không vô tâm vô tư mà ơ hờ như trước nữa. Em của mười tám tuổi, bắt đầu biết suy nghĩ về tương lai, biết nhung nhớ một người. Người ta hay gọi là duyên nợ, phải chăng duyên đi liền với nợ, gặp được nhau, là duyên, cũng là nợ. Ngày gặp lại lần nữa, anh vẫn là chàng trai ấm áp như vậy, chỉ là vị trí bên anh không bỏ trống như em nghĩ, là em đã quá ngây thơ. Anh là một người tốt, anh nổi bật như thế, thu hút ánh nhìn như thế, sao có thể không người chú ý. Khi này, em thật hâm mộ người con gái bên cạnh anh, hâm mộ người con gái ấy có thể cùng anh sóng vai, hâm mộ người cùng nhau san sẻ từng niềm vui nỗi buồn. Cùng mang theo tâm tình giống nhau đối với anh, cô ấy có thể đạt được hạnh phúc, còn em lại không. Em chỉ có thể thu mình lại, né vào một góc, âm thầm gặm nhắm tình cảm của bản thân. Ngày lại qua ngày, anh đâu biết rằng, em vẫn len lén dõi theo anh. Anh có biết không, chỉ cần em đứng nơi cao nhất trên sân thượng trường mình, có thể nhìn thấy anh trên sân trường đối diện kia. Cuối cùng em cũng đã hiểu được cảm giác của Puskin, cái loại cảm giác yêu "âm thầm không hy vọng", chỉ có thể lén lút dõi theo người khác, muốn từ bỏ lại không đành lòng, muốn nắm lấy lại biết mình không hề hy vọng. Em cứ nghĩ những tháng ngày như thế sẽ cứ tiếp diễn, cho đến ngày kia. Em bắt gặp anh, chàng trai đầy ắp ánh sáng của em trở nên nhếch nhác, đôi mắt đỏ bừng đầy kìm nén. Em ngồi cạnh đó, anh vẫn nhìn em đây thôi, chỉ là trong con ngươi ấy không phải là em. Anh nâng ly rượu, khàn khàn bảo: "Em biết không, cô ấy đi rồi, đi thật rồi. Sao cô ấy nỡ rời khỏi mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình, sao nỡ rời khỏi bạn bè, sao cô ấy nỡ.. rời khỏi anh? Tại sao vậy?" Mối tình thời cấp ba của anh, mối tình sâu nặng bảy năm của anh đã đi rồi. Cô ấy cùng gia đình di dân sang Pháp, cô ấy bỏ mảnh đất quê hương cùng bao người thân thiết, đồng thời cô ấy cũng bỏ lại chàng trai đã nắm tay mình cùng bước qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Em đau cho anh, đau cho một chàng trai si tình, đồng thời em cũng vui cho bản thân, đồng nghĩa với việc em có thêm hy vọng. Có lẽ ông trời thương cảm cho em, cũng có lẽ ông ấy muốn chàng trai tốt như anh thoát khỏi đau khổ. Nụ cười trên mặt anh nhiều thêm, và thời gian anh nhìn em lại càng nhiều thêm một chút. Tựa như từng dòng nước từ tốn chảy, em và quen biết cho đến quen nhau đều yên ả đến như thế. Mặc dù em không thể đi qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹo của anh, nhưng em nguyện dành cho anh hết thảy tuổi trẻ nhiệt thành của mình. Em đã vẽ nên một gia đình nhỏ của chúng ta, rn đã vẩy cho bức tranh ấy những màu sắc tươi đẹp nhất mà em biết. Tiếc là tiệc nào rồi cũng sẽ tan, ngày vui chóng tàn. Bức tranh của em trở thành một tờ giấy loang lổ những vệt đau thương, chúng ở đấy, dường như đang cười nhạo sự ngây thơ đến cùng cực của em. Chúng châm biếm một kẻ vốn mơ mộng những thứ không thuộc về mình, những kẻ mơ ước viễn vông. Cô gái ấy, người con gái anh yêu say đắm trở về, người con gái anh luôn si niệm: "Lan Phương." Lan Phương của anh trở về rồi, cô ấy trở về để mang đi "ánh sáng" của em. Anh hẹn em nơi ấy, nơi lần đầu chúng ta gặp mặt, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng, vẫn là gương mặt ấy, chủ tiếc, chàng trai ấm áp như ánh mặt trời năm xưa giờ đã trưởng thành rồi, đã trở thành một người đàn ông thành thục nghiêm túc rồi. Anh nhìn em, không còn là ánh mắt ấm áp như lần đầu gặp mặt, cũng không phải ánh mắt dịu dàng những ngày bên nhau, mà là một ánh mắt đầy ái ngại. Anh nhìn em hồi lâu, rồi ngập ngừng: "Linh, anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi." Em biết chứ, em vốn biết anh vẫn còn vương vấn người kia, vẫn biết khi thẩn thơ ngồi một mình, anh sẽ thì thào gọi tên cô ấy. Thế nhưng em chấp nhận, em từng tin rằng, thời gian trôi qua, anh sẽ có thể quên hết tất cả, chúng ta sẽ không còn bất cứ thứ gì ngăn cách, anh sẽ là của một mình em - hoàn chỉnh. Nhưng mà.. "Tại sao?" Em cảm thấy kia không phải là giọng mình nữa, mà tựa như một chiếc máy hát cũ, khàn khàn khản đặc. "Lan Phương đã trở về, Nhã Linh, anh thật sự xin lỗi em. Anh không thể quên được cô ấy, cũng như, anh không thể nào toàn tâm toàn ý vì một mình em." Anh không thể quên cô ấy, anh dùng bảy năm để yêu sâu nậng một người, lại dùng thêm năm năm để đợi người con gái ấy, đồng thời anh cũng dùng năm năm kia để dệt mộng cho một người. Anh à, anh đâu biết rằng em có bao nhiêu hy vọng giấc mộng này sẽ kéo dài mãi mãi. Mà em nghĩ rằng, anh sẽ chẳng thể nào biết đâu. Em từng nghĩ vô số cách để níu giữ anh, chỉ là nghe được câu chia tay kia được thốt ra từ người em yêu sâu nặng, em liền bỏ cuộc. Bởi em biết, mình không thể nào giữ được trái tim anh, em có thể tặng cho anh tất cả tình yêu mà em có, với điều kiện là anh sẽ nhận lấy, nếu anh không nhận, nó chẳng qua là một nốt nhạc hỏng mà thôi. Vậy thì anh à, em trả lại cho anh tình yêu này, anh trả cho em thanh xuân, anh nhé.