Chương 20 Tử Đồng Cổ Khí Bấm để xem "Anh, phần này anh nhận đi." Đỗ Nguyệt Sanh nói rất rõ ràng. "Vì sao? Anh em chúng ta là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, em cần tiền về Thượng Hải, anh không thể lấy đống châu báu này." Ngô Chí Viễn không dao động, đẩy đống đó về phía Đỗ Nguyệt Sanh, thái độ cực kỳ kiên quyết. "Anh, lúc đầu anh và em là bèo nước gặp nhau, anh đã mạo hiểm sinh mạng cứu em một mạng, tối hôm qua ở mộ thất nếu không phải có anh, em đã sớm bị xác chết nữ kia bóp chết. Lúc trước hai ta kết bái em đã nói rồi, chờ em có tiền, nhất định sẽ chia cho anh một nửa. Em Đỗ Nguyệt Sanh tuy rằng không biết cố gắng, cũng không có địa vị gì trên giang hồ, suốt ngày dựa vào đánh đánh giết giết trộm cắp mà sống, nhưng mà em đã nói là giữ lời. Cho dù thế nào anh cũng phải nhận lấy mấy thứ này, đây là tấm lòng của em." Thái độ của Đỗ Nguyệt Sanh chân thành, nói ra một đống lời nói, rất có khí phách của anh hùng giang hồ. Ngô Chí Viễn biết không có thể lại cự tuyệt, đành phải bỏ thêm một phần nhỏ này vào. "Không cần cất nhanh như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi tiệm cầm đồ đổi tiền." Đỗ Nguyệt Sanh thấy Ngô Chí Viễn cẩn thận sắp xếp một cái lại một cái, ở một bên nhắc nhở. "Đều đổi thành tiền?" Ngô Chí Viễn rất kinh ngạc, nếu một bảo vật đều có thể đổi thành một đồng tiền, một đống này chắc có thể đổi sấp sỉ thành một trăm đồng bạc. Cậu không có khái niệm với giá trị của đống vàng bạc châu báu trước mắt này, lớn như vậy cũng chưa từng cầm qua đồ vật, cho nên cũng không biết giá trị của chúng nó rốt cuộc là bao nhiêu tiền. "Đương nhiên muốn đổi toàn bộ thành tiền. Mấy đồ bảo vật này tuy rằng quý giá, nhưng mà ở xã hội hiện tại này, không có tiền đi một bước cũng khó, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng sẽ bắt nạn anh, chúng ta trộm từ mộ ra còn không phải là vì sử dụng tiền hay sao? Lại nói, rốt cuộc nguồn gốc của mấy thứ này không sạch sẽ, giữ trên người thời gian dài, không dám đảm bảo sẽ không thêm phiền toái." Đỗ Nguyệt Sanh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Chí Viễn, nên kiên nhẫn giải thích. Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Nguyệt Sanh và Ngô Chí Viễn đã cõng bao tải vật mai táng theo đi tiệm cầm đồ trong thành phố. Hai người đến tương đối sớm, tiệm cầm đồ mới vừa mở. Sở dĩ chọn thời gian này, hoàn toàn là ý tưởng của Đỗ Nguyệt Sanh, buổi sáng người đi trên đường cực ít, không dễ dẫn đến người chú ý. Ngô Chí Viễn mới bước bước đầu tiên ra đời, tự nhiên không nghĩ toàn diện như vậy. Ông chủ vừa thấy bao tải trên lưng hai người, biết ngay là khách hàng lớn, vội đứng ở sau quầy tươi cười chào đón. Ngô Chí Viễn bỏ bao tải xuống, vừa muốn đổ hết đồ vật lên trên quầy, Đỗ Nguyệt Sanh duỗi tay ngăn cậu lại. "Ông chủ, mối làm ăn này của chúng ta, đủ cho ông không cần làm một năm." Đỗ Nguyệt Sanh nhanh nhạy nhìn xung quanh cửa hàng. "Hả?" Lông mày của ông chủ nhếch lên, phát ra giọng điệu kinh ngạc, "Vậy muốn xem mối làm ăn này của cậu có lời bao nhiêu." "Đóng cửa lại trước đi." Đỗ Nguyệt Sanh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, ông chủ nọ lập tức hiểu ý, ra lệnh người làm đóng cửa của cửa hàng lại. Đỗ Nguyệt Sanh từ bao tải của Ngô Chí Viễn lấy ra một chuỗi vòng cổ trân châu đặt lên trên quầy, ông chủ cầm lấy vòng cổ rồi dùng chiếc kính viễn thị đang nằm ngay ngắn trước mũi, thở dài. "Sảng khoái đi, cậu trực tiếp ra giá." Đỗ Nguyệt Sanh nói nhỏ tiếng, cậu ta nói như vậy, là bởi vì chính cậu ta cũng không biết cái chuỗi vòng cổ trân châu này có giá bao nhiêu tiền. Ông chủ cầm lấy một cái kính lúp, nhìn vòng cổ một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Sống hay chết[1] ?" "Chết!" Đỗ Nguyệt Sanh trả lời. Ông chủ buông vòng cổ, vươn hai ngón tay phải. "Hai đồng tiền?" Ngô Chí Viễn nghẹn ngào bật ra tới, trong giọng nói có kinh ngạc cũng có vui sướng. "Hai trăm đồng bạc." Ông chủ nhíu mày, cho rằng Ngô Chí Viễn đang châm chọc ánh mắt của ông ta. Nghe thấy báo ra giá không chỉ có Ngô Chí Viễn, ngay cả Đỗ Nguyệt Sanh cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, một chuỗi vòng cổ như vậy, lại có giá hai trăm đồng bạc! Hai trăm đồng bạc đều có thể mua toàn bộ viện Di Hồng. Đỗ Nguyệt Sanh chung quy là đã trỗn lẫn trong giang hồ, nghe vậy trong lòng lấy lại bình tĩnh, chỉ nói một từ "Được", bút mua bán này đã chốt rồi, viết thủ tục bàn giao, Đỗ Nguyệt Sanh lại lấy từ trong bao tải ra một vòng ngọc phỉ thúy, chưởng quầy nọ tinh tế xem xét, báo giá cả lại làm trong lòng hai người vui mừng, vì thế một hơi làm hơn hai mươi cái. Lúc này trước mặt hai người bãi đầy một đống giấy được dùng giấy hồng niêm phong thành một dải đồng bạc, Đỗ Nguyệt Sanh lấy từu trong bao tải ra một cái đồ đựng bằng đồng, giống như lư hương, mặt trên có nắp, đặt ở trên quầy. Ông chủ đang muốn duỗi tay lấy xong lại trừng mắt, tay vươn ra một nửa lại vội vàng rụt về, nếu xem như vậy thật giống như chạm vào cái lò đồng sẽ bị phỏng tay. "Xin lỗi, thứ này tiệm đây không thu." Ông chủ nói chuyện dứt khoát nhanh nhẹn, ý tứ rất rõ ràng. "Sao vậy? Cái bếp lò này không đáng giá?" Đỗ Nguyệt Sanh và Ngô Chí Viễn đều cảm thấy kinh ngạc, lúc trước lấy mỗi loại đồ vật ra tới giá hàng đều vượt qua mong muốn trong suy nghĩ của hai người, vật này lại suy bại tới độ bị xấu hổ cự tuyệt ngoài cửa. Cùng là đồ vàng mã ra từ một cái quan tài, chênh lệch không nên cách xa như vậy chứ. "Cũng không thể nói như vậy." Ông chủ nhấc kính viễn thị, tròng mắt sau thấu kính tỉ mỉ đánh giá Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh, "Hai vị có biết tên gọi của thứ này là gì, dùng để làm gì?" Những câu hỏi này vô cùng có trình độ. Trong ngành cầm đồ từ xưa đến nay đã có quy tắc như vậy, khách hàng đưa ra vật phẩm, tiệm cầm đồ không thể hỏi nơi xuất ra trong đó có hai nguyên nhân, một là tiệm cầm đồ làm là mua bán vật phẩm, chỉ xem giá trị vật phẩm, mặt khác hết thảy không phụ trách, rốt cuộc tiệm cầm đồ không phải phòng tuần bộ. Thứ hai là khách hàng đến tiệm cầm đồ để cầm đồ vật, một nửa là có lai lịch không rõ hoặc là thân phận không sạch, nguyên nhân là như thế mới có thể đến cầm đồ, nếu tiệm cầm đồ tính toán chi li, chỉ sợ trong một ngày cũng không tiếp được bao nhiêu đơn làm ăn, mở không được một tháng đã phải đóng cửa. Nhưng mà ông chủ này lại gián tiếp dò hỏi đề cập đến lai lịch của vật này, nếu hai người bọn họ ngay cả tên và cách sử dụng của cái lò đồng này cũng không biết, vậy hiển nhiên lai lịch của thứ này là không rõ. "Ông chỉ cần nói bao nhiêu tiền!" Đỗ Nguyệt Sanh thông minh như vậy, nghe thế cũng không để lộ cõi lòng. "Ở cửa hàng của tôi, cho không tôi cũng không cần." Ông chủ ho hai tiếng, trả lời không khách sáo chút nào. "Tại sao?" Ngô Chí Viễn lập tức kinh ngạc hỏi. "Tôi thấy hai vị cũng không biết tên và cách sử dụng của cái lò đồng này. Thật không dám giấu giếm, lò đồng này tên là Tử Đồng Cổ Khí, là đạo sĩ Mao Sơn dùng khi luyện chế thuật cổ. Thứ này là làm từ đồng đỏ, vốn dĩ giá trị xa xỉ, nhưng mà bởi vì dùng để luyện cổ, bên trong vách năm tháng tích đầy kịch độc, trên người có một chút vết thương là sẽ bị cái này nhiễm, một khi bị nhiễm thần tiên cũng khó cứu, cho nên nó đã thành sao ôn dịch, chỉ có những đạo sĩ Mao Sơn luyện cổ đó mới xem nó như của quý." Ông chủ nhìn như đang chậm rãi giải thích, lại thực sự làm hai người Ngô Chí Viễn hoảng sợ. Đặc biệt là Ngô Chí Viễn, mỗi một câu của ông chủ nọ đều làm cậu kinh ngạc đến không khép miệng được. "Đạo sĩ Mao Sơn.. Luyện cổ.. Kịch độc.." Mấy từ này quanh quẩn trong óc của Ngô Chí Viễn, làm cậu hoang mang khó hiểu. Đạo sĩ Mao Sơn không phải trảm quỷ trừ yêu, tìm rồng điểm huyệt sao? Sao còn làm được việc luyện cổ hại người? Trong đầu cậu dần hiện ra hình ảnh Trương Trạch Phương vì cứu mình mà làm phép đấu với nữ quỷ, hình tưởng Trương Trạch Phương uy nghiêm ngay thẳng làm sao lại có liên hệ với cổ thuật âm hiểm độc ác chứ? [1] Khi các mặt hàng trong tiệm cầm đồ vượt quá thời hạn đổi trả, chúng sẽ không thể được chuộc lại, được gọi là thời gian chết
Chương 21 Anh em biệt ly Bấm để xem "Vậy chúng tôi không cầm nữa." Ngay lúc Ngô Chí Viễn không hiểu chuyện gì, Đỗ Nguyệt Sanh lấy đồng đại dương trên quầy bỏ vào bao tải, sau đó vung bao tải lên vai, kéo Ngô Chí Viễn ra ngoài, cái Tử Đồng Cổ Khí còn ở trên quầy. Phía sau còn vang lên tiếng kêu của ông chủ, Đỗ Nguyệt Sanh giống như không nghe thấy, một hơi đi về miếu nát. "Cái Tử Đồng Cổ Khí bỏ quên ở trên quầy đấy." Ngô Chí Viễn thở hồng hộc, không rõ thái độ của Đỗ Nguyệt Sanh sao lại thay đổi nhanh như vậy. "Anh không nghe ông chủ kia nói sao, cái lò đồng đó có kịch độc, tiệm cầm đồ vốn dĩ không thu, chúng ta còn cần làm gì?" Đỗ Nguyệt Sanh chạy một đường, cũng là nghẹn đỏ mặt. "Vậy em chạy làm gì, chúng ta có nhiều đồ còn chưa cầm mà." Ngô Chí Viễn không rõ tình hình trong đó, nhìn bao tải của mình còn phình, túi của Đỗ Nguyệt Sanh kia còn không đụng tới. "Anh, anh không hiểu, ông chủ đó đã nhìn ra lai lịch mấy thứ này của chúng ta, thân phận của chúng ta cũng bại lộ, cho nên đồ còn dư lại chúng ta không thể lại cầm ở chỗ ông ta, tiệm cầm đồ đó cũng không thể ở lại, rời đi càng sớm càng tốt, kinh động đến cục cảnh sát thì phiền phức." Đỗ Nguyệt Sanh mở miệng giải thích. Lúc này Ngô Chí Viễn mới hiểu lý do hành động lạ thường của Đỗ Nguyệt Sanh, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn vì chính mình suy xét sự tình quá mức đơn giản. Thế giới bên ngoài khác hoàn toàn với thôn Ngô Gia nơi dân gian thuần phác mà cậu sinh ra và lớn lên, quá nhiều thứ yêu cầu học tập. "Anh yên tâm, chỉ cần là của quý giá, người tranh đoạt rất nhiều, đồ vật còn dư lại rất dễ bán ra. Bây giờ chúng ta đã đổi mười mấy bao đồng bạc, hoàn toàn đủ cho chúng ta chi tiêu sau này. Phí vềThượng Hải của em chỉ cần một bao đồng tiền là đã dư dả, còn lại anh đều giữ đi, còn dư lại những của quý này." Đỗ Nguyệt Sanh thấy Ngô Chí Viễn cúi đầu không nói, cho rằng cậu còn đang buồn rầu vì đống đồ vàng mã dư lại không biết bán ra như thế nào. Ngô Chí Viễn lại từ chối một phen, nhưng tính của Đỗ Nguyệt Sanh càng quật cường hơn so với cậu, cuối cùng không cố chấp bằng, đành phải nhận lấy. Ngô Chí Viễn lấy toàn bộ đồng bạc và đồ vàng mã đang có bỏ hết vào bao tải, quét xung quanh miếu nát một lần, cuối cùng lấy bao tải cất vào sau lưng tượng Phật. Nơi này ẩn nấp nhất, cũng nhất định sẽ không có người đi đến phía sau tượng Phật rách nát. Sau đó hai người đi chợ mua đầy đủ đồ vật chuẩn bị cho Đỗ Nguyệt Sanh đi thuyền, có một ít đồ ăn và vài bộ quần áo. Thanh Đảo có hồi ức tốt đẹp về tình yêu của Đỗ Nguyệt Sanh, cũng đã trải qua chạy trốn sinh tử, cậu ta không muốn ở lại, giữa trưa đã đi đến bến tàu mua vé tàu, lên thuyền về Thượng Hải. "Nguyệt Sanh, khi nào chúng ta có thể gặp lại?" Đứng ở bến tàu nhộn nhịp, Ngô Chí Viễn không nỡ nhìn Đỗ Nguyệt Sanh rời đi như vậy. Tuy rằng hời gian ở chung của hai người không dài, nhưng mà cảm tình lại có thể so với anh em ruột. Bây giờ Đỗ Nguyệt Sanh vừa đi, Ngô Chí Viễn liền lẻ loi một mình, lại lần nữa trở lại cuộc sống không nơi nương. "Anh, yên tâm, chờ em ở Thượng Hải xây dựng ra thế giới của riêng mình, anh em chúng ta muốn gặp lúc nào thì gặp lúc đó." Đỗ Nguyệt Sanh an ủi Ngô Chí Viễn, nhưng lời nói lại là tràn ngập tin tưởng. "Chúc em làm ra sự nghiệp!" Ngô Chí Viễn vỗ vai Đỗ Nguyệt Sanh. "Em cũng chúc anh sớm ngày có thể tìm được vị đạo trưởng kia, thành công học pháp thuật Mao Sơn!" Đôi tay của Đỗ Nguyệt Sanh ôm Ngô Chí Viễn một chút, rõ ràng tình cảm không tha. Cõi lòng của Ngô Chí Viễn đầy nỗi buồn biệt ly, không biết nên nói cái gì mới tốt. Chính mình là con trai độc nhất trong nhà, không có một người anh chị em nào, từ lúc kết bái anh em với Ngô Chí Viễn, liền coi cậu giống như anh em ruột thịt, bây giờ gặp phải anh em biệt ly, trong lòng thương cảm nói không nên lời. "Anh, em đây còn có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ." Biểu tình Đỗ Nguyệt Sanh ảm đạm, trên mặt hiện lên một tia đau buồn. "Chuyện gì?" Ngô Chí Viễn vội vàng hỏi, Đỗ Nguyệt Sanh muốn nói lnhưng lại dừng lại, dường như vô cùng mâu thuẫn. "Có chuyện gì nói thẳng, ngại ngùng giống như đàn bà vậy, anh nhất định giúp em làm được!" Ngô Chí Viễn không rõ ngày thường Đỗ Nguyệt Sanh dứt khoát lưu loát, sao bây giờ ngược lại lại kín đáo. Đỗ Nguyệt Sanh than thở một hơi, cắn răng một cái, móc từ trong lòng ngực ra một lá thư: "Anh đem lá thư này đưa đến Thịnh Ký Mộc Hành, giao cái này vào tay người con gái gọi là Tạ Lâm Linh." "Thịnh Ký Mộc Hành, Tạ Lâm Linh? Cô ấy là thất di thái của ông chủ Thịnh Ký Mộc Hành?" Ngô Chí Viễn nhìn tên trên lá thư rồi hiểu ra. Đỗ Nguyệt Sanh gật đầu mà thầm nghĩ, lần này đi vào Thanh Đảo, trừ bỏ kết giao người anh là Ngô Chí Viễn thành thật có tình có nghĩa ra, cũng chỉ có người đẹp tri kỉ là Tạ Lâm Linh có tình nghĩa sâu nặng với mình, đáng tiếc sau này quan hệ của hai người bại lộ, không nghi ngờ gì là Đỗ Nguyệt Sanh hại cô ấy, cũng không biết chính mình sau khi chạy trốn, ông chủ Thịnh Ký Mộc Hành có làm khó dễ cô ấy hay không. Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn viết xuống lá thư này, cậu ta muốn Tạ Lâm Linh biết, Đỗ Nguyệt Sanh không phải là người phụ tình phụ nghĩa, tương lai chính mình có bản lĩnh, nhất định sẽ đến Thanh Đảo tiếp cô về Thượng Hải. "Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em đưa đến!" Ngô Chí Viễn rốt cuộc hiểu, Đỗ Nguyệt Sanh này thật sự không phải tên giang hồ lưu manh thích đùa giỡn phụ nữ, xem ra cậu ta thật sự có vài phần tình nghĩa với thất di thái kia. Thuyền rất nhanh đã chạy, Đỗ Nguyệt Sanh đứng ở boong tàu, không ngừng phất tay về phía Ngô Chí Viễn. Nhìn thuyền của Đỗ Nguyệt Sanh dần dần biến mất ở phía chân trời biển bạc, trong lòng Ngô Chí Viễn dâng lên cảm giác mất mát. Ngô Chí Viễn một mình lẻ loi trở lại miếu nát, trong lòng tính toán bước tiếp theo nên hỏi thăm tình hình của Trương Trạch Phương như thế nào, chẳng qua trước tiên muốn đưa lá thư của Đỗ Nguyệt Sanh trước, vì thế liền vội vàng mà rời bỏ miếu nát, vào trong thành hỏi thăm vị trí của Thịnh Ký Mộc Hành. Đi đến trước một tiệm cơm, Ngô Chí Viễn nghe tiếng người ồn ào, làm ăn cực kỳ sôi động, tiểu nhị nọ đang bưng một mâm đồ ăn thét to đưa đến bàn của khách, trong miệng không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, bụng cũng chịu không được mà nổi lên tiếng trống, lúc này mới nhớ tới sau khi tiễn Đỗ Nguyệt Sanh đi đã qua giữa trưa, chính mình còn chưa ăn cơm trưa, hèn gì sẽ đói như vậy. Vì thế không cần nghĩ ngợi mà tản bộ vào tiệm cơm này, tìm một cái bàn phía đông không có người ngồi xuống, người hầu bàn vội vàng đi lên tiếp đón. "Có những món gì?" Ngô Chí Viễn thanh yết hầu, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng một bàn đồ ăn ngon bày ở ở trước mặt, có thể ăn uống thỏa thích. "Tiệm này có món ăn nổi tiếng là lươn om tôm[1], cá Tây Hồ chua ngọt[2], tôm Long Tĩnh[3], gà ăn mày[4], thịt lợn xé xợi[5], lẩu Khổng Tử[6], phật thủ hải sâm, gạch cua xào lăn, đuôi nai chiên, cánh thông thiên hầm bạc.. Khách quan ngài muốn ăn món gì?" Người hầu bàn kia một hơi nói ra mười mấy món ăn nổi tiếng, Ngô Chí Viễn ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. "Ồ.. mang lên mấy món bất kì trong sở trường của mấy người lên đi, muốn nhanh!" Ngô Chí Viễn do dự nửa ngày, không muốn biểu hiện sự vô tri của mình ra trước mặt tiểu nhị, vì thế dứt khoát nhường quyền chủ động cho người hầu bàn. Người hầu bàn kia vui sướng lên tiếng, tặng một bình nước trà liền lập tức tiếp đón khách hàng khác. Tiệm cơm này tuy bận, nhưng mà đưa đồ ăn lên cực nhanh, Ngô Chí Viễn chỉ uống nửa bình trà, những món ăn đầu tiên đã được bưng lên. Chỉ thấy trên bàn đặt mười mấy cái đồ vật thơm nồng nặc, mỗi một phần đều được cắt thành năm sợi, thoạt nhìn giống như là một đóa hoa lan, càng giống như là Phật Như Lai vươn cánh tay hoa lan. Không nói cũng biết, món này chính là phật thủ hải sâm, nhưng mà Ngô Chí Viễn lại không biết, chỉ nếm một miếng lại có cảm thấy từ trước đến nay chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy. Con sâu trong bụng nổi lên, một trận gió cuốn mây bay, mấy món ăn đầu tiên đã bị ăn sạch sành sanh. Rất nhanh, món thứ hai món thứ ba liên tục được bưng lên, Ngô Chí Viễn không màng hình tượng, lại ăn ngấu nghiến. Lúc ăn đến món thứ bảy, bụng của Ngô Chí Viễn đã to lên, đây là nói cậu thật sự ăn no. Lớn như vậy còn chưa từng được ăn no đến thế, đương nhiên, cũng không ăn ngon như vậy. "Phục vụ, tính tiền!" Ngô Chí Viễn xoa nước luộc bên miệng, cao giọng vẫy tay về phía người hầu bàn một cái. "Khách quan, tổng cộng là bốn đồng bạc." Người hầu bàn đi tới, uốn lưng một mặt tươi cười. "Một bữa toàn những món ngon mà mới tiêu bốn đồng bạc?" Ngô Chí Viễn không nghĩ tới sẽ rẻ như vậy, bây giờ cậu sở hữu mười mấy bao đồng bạc, mỗi bao đều là một trăm đồng, xem ra ngày tháng sau này sẽ tốt lên rất nhiều. Ngô Chí Viễn không chút để ý mà lấy tay sờ túi, lập tức cả người chảy ra mồ hồi lạnh. [1] Lươn om tôm là món ngon được chế biến từ nguyên liệu chính là lươn và tôm, tỏi, rượu, xì dầu và các nguyên liệu phụ khác. [2] Cá Hồ Tây trong nước sốt giấm (West Lake Fish in Vinegar Gravy), còn được gọi là "Chị dâu Chuanzhen" và "Songsao Fish", trước đây được gọi là "Songsao Fish Soup", là một món ăn hương vị truyền thống nổi tiếng ở Hàng Châu, Tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Đó là một món ăn Chiết Giang. Cá Dấm Hồ Tây chủ yếu được nấu với cá trắm cỏ và các nguyên liệu khác. Ngày 10 tháng 9 năm 2018, Cá Giấm Tây Hồ được đánh giá là một trong mười món ăn kinh điển hàng đầu của tỉnh Chiết Giang. [3] Xôi tôm tẩm trà Long Tỉnh là một món ăn mang hương vị truyền thống nổi tiếng ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, là một nét ẩm thực của người Chiết Giang. Tôm Long Tỉnh trộn trà và tôm, còn nguyên con tươi mềm, tôm có màu trắng ngọc bích, tươi mềm, búp và lá có mùi thơm, màu sắc nhã nhặn, tôm có mùi thơm của trà, trà có tôm tươi.. Vào ngày 10 tháng 9 năm 2018, Tôm Long Tỉnh được đánh giá là một trong mười món ăn kinh điển hàng đầu ở tỉnh Chiết Giang. [4] Gà ăn mày là một món ăn đặc sản địa phương ở Hàng Châu nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Thân gà trắng sạch, thịt giòn từ xương, ăn không bị lợn cợn. Vào thời cổ đại của chiến tranh và loạn lạc, nhiều người mất nhà cửa và trở thành những người ăn xin (thường được gọi là người ăn xin ở Hàng Châu). Một ngày nọ, một người ăn xin kiếm được một con gà, nhưng anh ta thiếu một cái nồi và một cái bếp. Khi đói không thể chịu nổi, ông bắt chước cách nướng khoai lang, bọc con gà bằng bùn rồi cho lên "cái lò" làm bằng đá lấy một ít củi khô đun nhỏ lửa rồi nướng, một lúc sau thì bùn- Gà khô đã chín, vớt ra đặt trên mặt đất, lông gà rụng hết, mùi thơm bốc lên nghi ngút ngay lập tức. Người ăn xin đã có một bữa ăn ngon. Sau đó, kỹ thuật rang bùn này được giới thiệu đến các nhà hàng, quán ăn và được các đầu bếp tiếp tục cải tiến, thêm rượu Thiệu Hưng vào bùn đun sôi lăn tăn, bánh gà nướng lá sen Hồ Tây dậy mùi thơm của sen. Lá và hương thơm tươi mát của gà mái lồng ghép. Cứ thế lưu truyền qua năm tháng, danh tiếng "gà trống ăn mày" ngày một lan xa. [5] Thịt lợn xé xợi là món ăn nổi tiếng ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, thuộc ẩm thực Chiết Giang, món ăn có màu xanh, đỏ và tươi, thơm và dịu. Thịt lợn xé xợi rõ ràng là hòa quyện vào hương vị đậm đà của các món ăn phương Bắc, nhưng nó vẫn giữ được những nét đặc trưng của món ăn Hàng Châu như mặn, tươi, ngon và công việc dao điêu luyện. [6] Lẩu Khổng Tử là một món ăn truyền thống nổi tiếng thuộc Nhà Khổng Tử. Món ăn này có nhiều loại thức ăn, nguyên liệu quý, hình dáng đẹp, màu sắc tươi tắn, nước lèo ngon, bắp cải trong. Tên của món ăn này là do hoàng đế đặt, tương truyền rằng các hoàng đế nhà Thanh thường đến thăm nhà Khổng Tử, và nhà Khổng Tử thường đưa các đầu bếp vào cung để làm các món ngon cho nhà Khổng Tử, và mời thái hậu. Hoàng đế và hoàng hậu để nếm thử. Vào ngày 10 tháng 9 năm 2018, "Ẩm thực Trung Hoa" chính thức được phát hành, và "Kongfu Yipin Pot" được đánh giá là một trong mười món ăn kinh điển hàng đầu ở Sơn Đông.
Chương 22 Đầm rồng hang hổ Bấm để xem Trong túi trống không! Trong đầu Ngô Chí Viễn nhanh chóng hoạt động, đột nhiên nhớ tới mình cất tất cả đồng bạc và đồ vàng mã vào trong bao tải, giấu ở sau lưng tượng Phật, mà mình trước khi bước vào tiệm cơm lại quên mất tiêu chuyện này. Tiểu nhị mơ hồ nhìn ra chút manh mối, lại xem xét quần áo trên người Ngô Chí Viễn, gương mặt tươi cười nháy mắt trở nên lạnh băng. "Vị khách quan này, không phải cậu không có tiền trả đấy chứ?" Người hầu bàn nọ lé mắt nhìn Ngô Chí Viễn, giọng điệu châm chọc, lập tức Ngô Chí Viễn không ngồi được nữa. "À.. Ừ.. Người anh em này, bây giờ thật xin lỗi, hôm nay tôi đi vội vàng, quên mang tiền, cậu xem, có thể thương lượng với ông chủ một chút hay không.." Ngô Chí Viễn đỏ bừng cả mặt, lớn như vậy còn chưa gặp được loại việc xấu hổ như vậy. "Hóa đơn sao?" Tiểu nhị lạnh lùng hỏi, giọng cao hơn không ít. "Không phải không phải, tôi có tiền, trở về tôi lập tức lấy tiền trả cho các người." Ngô Chí Viễn liên tục xua tay, thấy mấy bàn khách xung quanh đều nhìn qua hướng bên này, tay chân lập tức vội loạn lên, trường hợp như vậy thật là làm cậu xấu hổ vô cùng. "Muốn ăn cơm mà không trả tiền đúng không?" Ánh mắt người hầu bàn khinh thường quét cậu từ trên xuống dưới, gân cổ la lên lầu hai: "Có người ăn không trả tiền!" Ngô Chí Viễn vừa định giải thích, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang lầu hai truyền đến "Thùng thùng", nhìn theo tiếng lên bậc thang, chỉ thấy ba người vạm vỡ nhanh chóng đi xuống từ lầu hai, như muốn giết người chạy về phía Ngô Chí Viễn. "Chính là nó, mạnh mẽ dạy dỗ nó!" Người hầu bàn duỗi tay chỉ về phía Ngô Chí Viễn, dữ tợn nói. Ba tên vạm vỡ không nói lời nào, tên cầm đầu xông lên đánh một đấm, trực tiếp đánh vào bụng của Ngô Chí Viễn. Ngô Chí Viễn chỉ cảm thấy trong bụng như sống cuộn biển gầm, đồ ăn ăn vào giống như muốn trào ra ngoài. Không kịp thở dốc, hai tên khác tiến lên một bước, một tên ở bên trái một tên ở bên phải nắm lấy cánh tay của Ngô Chí Viễn, vươn nắm tay to như cái miệng chén, mạnh mẽ đánh vào ngực và bụng của Ngô Chí Viễn. Trong mắt Ngô Chí Viễn đầy sao, chỉ cảm thấy dạ dày đau nhức như bị vặn thành bánh quai chèo, bỗng nhiên một cổ nhiệt lưu dâng lên, "Oẹ" một tiếng, phun toàn bộ đồ ăn ăn vào ra ngoài. Ba tên đàn ông lại đánh mấy đấm, nắm cánh tay của Ngô Chí Viễn ném cậu ra ngoài cửa trên đường cái. "Lần sau ăn không trả tiền nhớ xem biển hiệu! Thằng khố rách áo ôm! Phì!" Người hầu bàn đi tới cửa, phun ra mấy ngụm nước miếng về phía Ngô Chí Viễn. Người đi đường vây xem một lát, tất cả lại tan hết. Có thể thấy được loại chuyện này nhiều nên cũng cảm thấy đần độn vô vị. Ngô Chí Viễn nhịn đau bò lên, thất tha thất thểu đi vài bước. "Ôi, không có bản lĩnh còn học người ta ăn không trả tiền, thời buổi này kẻ ngu si thật là càng ngày càng nhiều, xứng đáng bị đánh." Ngô Chí Viễn nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy bên cạnh một tên ăn xin đang ngồi xổm góc tường phơi nắng, khinh thường nhìn Ngô Chí Viễn. "Tôi có tiền! Tôi quên mang theo!" Ánh mắt phẫn nộ của Ngô Chí Viễn phun ra lửa, cậu thật sự chịu không nổi người khác xem thường và sỉ nhục mình. "Ơ hay, người ăn không trả tiền, tên nào không nói mình có tiền? Lúc tính tiền không phải mất chính là đã quên mang, còn có lý do khác sao? Cười chết người." Một tên ăn xin coi thường liếc Ngô Chí Viễn một cái, cúi đầu giống như nói thầm, lại là đang châm chọc Ngô Chí Viễn. Trong lòng Ngô Chí Viễn nổi lên ngọn lửa, nắm chặt nắm tay liền muốn đánh cho tên ăn xin một cái, lớn như vậy, Ngô Chí Viễn chưa từng giống như bây giờ có xúc động muốn đánh người. "Làm gì? Muốn đánh người sao? Mày dám động đến một ngón tay của tao, tao cho mày ăn cơm tù mấy ngày!" Tên ăn xin kia thấy Ngô Chí Viễn bày ra khí thế, không chỉ không sợ, ngược lại càng dữ lên. Ngô Chí Viễn cố nén giận, nghĩ thầm cùng loại người này chấp nhặt thật sự không đáng, vì thế hậm hực xoay người rời đi. Trên đường trở về miếu nát Ngô Chí Viễn ngột ngạt đầy bụng, rõ ràng chính mình có hơn ngàn đồng bạc, dư dả mua luôn cái tiệm cơm, bây giờ lại bị coi như tên lừa cơm vô lại bị đánh cho một đốn, còn bị tên ăn xin trên đường chê giễu, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Xem ra Đỗ Nguyệt Sanh nói không sai, đây là cái xã hội tiền bạc, không có tiền một bước khó đi, thật sự ngay cả tên ăn xin cũng sẽ xem thường người. Chuyện này đả kích không nhỏ đến Ngô Chí Viễn, cũng làm cậu bắt đầu có cái nhìn toàn diện đối với danh lợi. Ngô Chí Viễn vội vàng trở lại miếu nát, lập tức đi đến sau lưng tượng Phật, lấy ra một đồng bạc bỏ vào trong ngực, cân nhắc một lát, lại lấy cây dao máu dắt ở bên hông sau lưng, lấy quần áo che lại. Cậu muốn đi đến cửa hàng may một bộ quần áo mới trước, sau đó lại đi đưa thư đến Thịnh Ký Mộc Hành giúp Đỗ Nguyệt Sanh. Ánh mắt của người hầu bàn tiệm cơm quét đến trên người cậu còn rõ ràng trước mắt, ăn mặc quá tồi tàn khó tránh khỏi sẽ làm người xem thường. Tới cửa hàng vải, Ngô Chí Viễn không nói một lời nào, móc ra một đồng bạc đặt ở trên quầy trước, ánh mắt của ông chủ kia sáng lên, mặt tươi cười vội vàng chào đón, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu vải trong tiệm và kiểu dáng quần áo. "Làm bộ đồ này đi, lập tức làm xong!" Ngô Chí Viễn nhìn nửa ngày, lựa chọn một bộ quần áo lụa gấm có kiểu dáng giống với bộ đang mặc trên người, dứt khoát vênh mặt hất hàm sai khiến ông chủ. Ông chủ nọ cúi đầu khom lưng, đo chiều cao vòng eo của Ngô Chí Viễn, phân phó người làm pha trà hầu hạ, mình lại quay lại phòng trong bận rộn. Vừa uống xong một ấm trà, quần áo đã được đem ra. Tục ngữ nói "Người nhờ quần áo", quả nhiên không sai, Ngô Chí Viễn mặc lên trên người, rõ ràng phong thái thay đổi lớn, tinh thần cũng gấp trăm lần. Trả tiền xong, Ngô Chí Viễn hỏi thăm ông chủ về vị trí của Thịnh Ký Mộc Hành, liền đi thẳng đến Mộc Hành. Ở Thanh Đảo thì Thịnh Ký Mộc Hành so với mấy cửa hàng Mộc Hành khác là lớn nhất, buôn bán vật liệu gỗ của hơn nửa thành phố Thanh Đảo, cho nên ở thành phố Thanh Đảo ông chủ Thịnh Kim Nguyên cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự và khá nổi tiếng. Ngô Chí Viễn thật dễ dàng tìm đến đại viện của nhà họ Thịnh, chỉ thấy cửa sân là một cái cửa song sắc sơn màu trắng, cửa lớn đóng chặt, Ngô Chí Viễn đi đến trước cửa rồi gõ cửa sắt. Thật ra bên cạnh cửa là chuông cửa, chẳng qua Ngô Chí Viễn vốn không nhìn thấy, cho dù thấy cũng không biết có thể ấn chuông cửa. Từ trong sân đi ra một người hầu nữ chừng 50 tuổi, đi đến trước cửa hỏi có chuyện gì? Ngô Chí Viễn nhớ tới mối quan hệ của Đỗ Nguyệt Sanh và thất di thái bị bại lộ, hơn nữa người của Thịnh Ký Mộc Hành đang tìm kiếm Đỗ Nguyệt Sanh khắp nơi, cho nên hiển nhiên không thể liều lĩnh đưa thư giao cho người hầu này như vậy. "Tôi muốn tìm thất di thái của các người, phu nhân Tạ Lâm Linh." Ngô Chí Viễn thật cẩn thận cân nhắc xưng hô, sợ lộ ra sơ hở. "Cậu có quan hệ gì với thất di thái?" Người hầu nghe vậy cẩn thận đánh giá Ngô Chí Xa từ trên xuống dưới. "Ồ, tôi là bạn của cổ." Ngô Chí Viễn vội vàng trả lời. "Cậu chờ ở đây một lát." Người hầu ném xuống một câu, xoay người đi qua sân, trở lại trong nhà. Ngô Chí Viễn ngẩng cổ nhìn vào bên trong sân, ở giữa sân có trồng một cây thông, sau cây thông là tòa núi giả, dòng nước chảy róc rách, ở ngoài cửa cũng nghe được rõ ràng. Xuyên qua sân là tường màu trắng phong cách hiện đại, tạo hình độc đáo, kiến trúc phong cách đi đầu, ước chừng có ba tầng, rất khí thế, đây chính là gia đình giàu có. Nhưng mà Ngô Chí Viễn cũng không chú ý đến, lúc này bên trong ngôi nhà hiện đại đang có người đang quan sát cậu. Chỉ chốc lát sau người hầu đi từ ngôi nhà hiện đại ra, phía sau còn đi theo hai người đàn ông trẻ tuổi. "Mời vào." Người hầu mở cửa sắt ra, làm Ngô Chí Viễn đi vào. Ngô Chí Viễn đi theo phía sau vào bên trong ngôi nhà hiện đại, hai người đàn ông trẻ tuổi lại theo sát phía sau của Ngô Chí Viễn. Bị hai tên đàn ông một bên trái một bên phải đi theo, giống như mình chính phạm nhân, Ngô Chí Viễn ít nhiều có chút không được tự nhiên, nhưng mà nghĩ lại tưởng tượng, có lẽ đây là lễ tiết của kẻ có tiền đối đãi với khách, lại không để ý. Vào cửa chính của ngôi nhà hiện đại, đó là phòng khách, bên trong rộng lớn và trang trí xa hoa lập tức làm trước mắt Ngô Chí Viễn sáng ngời, nghĩ thầm nhà ở của kẻ có tiền đúng là khác người thường. Còn không kịp đánh giá, hai cái cánh tay lại đột nhiên bị kéo về phía sau, hai tên đàn ông trẻ tuổi giữ Ngô Chí Viễn, động tác thô lỗ, rất không thân thiện. "Các người làm gì vậy?" Ngô Chí Viễn lắp bắp sợ hãi, không rõ nhóm người này vì sao lại đối xử với cậu như phạm nhân. "Mang cậu ta lại đây!" Lúc này Ngô Chí Viễn mới chú ý tới, trên sô pha có một người đàn ông chừng 50 tuổi đang ngồi ngay ngắn, trên người mặc một bộ đồ giản dị, mày rậm mắt to, miếng xì gà trong miệng thỉnh thoảng lại toát ra từng trận khói nhẹ. Hai người bắt lấy cánh tay và bả vai của Ngô Chí Viễn, xô đẩy đến trước mặt người đàn ông kia. "Cậu tìm thất di thái làm gì?" Điếu xì gà nằm ở ngón tay giữa của người đàn ông kia đang gãy gãy ở gạt tàn thuốc, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi một câu lạnh như băng. "Tôi.. Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy." Ngô Chí Viễn không biết nên trả lời như thế nào, tình huống trước mắt không tốt, cậu không muốn lá thư bị lộ ra. "Cậu nói với tôi cũng như nhau." Người đàn ông kia đứng dậy, đi đến trước mặt Ngô Chí Viễn, hút mạnh một ngụm xì gà, phun về phía cậu một ngụm sương khói. Ngô Chí Viễn thiếu chút nữa sặc đến ho khan, nhíu chặt mày, không nói một lời. "Có phải Đỗ Nguyệt Sanh sai cậu tới đây?" Người đàn ông kia lại hỏi một câu, Ngô Chí Viễn lập tức hoảng hốt lo sợ.
Chương 23 Hành động trước khi suy nghĩ Bấm để xem Trong lòng Ngô Chí Viễn nghĩ thầm, xem dáng vẻ của người này, hẳn là ông chủ của Thịnh Ký Mộc Hành Thịnh Kim Nguyên, theo lý thuyết ông ta không thể nào biết được là Đỗ Nguyệt Sanh nhờ mình tới, chẳng lẽ ông ta là cố ý thử mình? Vì thế liên tục lắc đầu, làm ra biểu tình mờ mịt không biết gì, tỏ vẻ vốn không quen biết người tên Đỗ Nguyệt Sanh. "Kêu Cường đao sẹo tới!" Thịnh Kim Nguyên phân phó cấp dưới. Trong nháy mắt có người từ phòng bên cạnh đi ra, Ngô Chí Viễn thấy, trên má phải của người này có một vết sẹo thật dài do dao gây ra rất dễ thấy, khó trách bên ngoài sẽ có biệt hiệu là Cường đao sẹo. "Không sai, chính là tên này, chính tên này buổi tối hôm đó đã cứu tên nhóc họ Đỗ." Cường đao sẹo đi đến trước mặt Ngô Chí Viễn, chỉ nhìn thoáng qua, lại nhận ra Ngô Chí Viễn. Trong lòng Ngô Chí Viễn thầm kêu không ổn, không nghĩ tới đêm đó chỉ là ánh sáng từ mấy cây đuốc, đối phương lại có thể nhận ra vẻ ngoài của cậu. "Nói! Đỗ Nguyệt Sanh đang trốn ở nơi nào?" Lông mày Thịnh Kim Nguyên dựng thẳng lên, không giận tự uy. Ngô Chí Xa im miệng không nói, nếu thân phận đã bị lộ ra, quan hệ của cậu và Đỗ Nguyệt Sanh vừa thấy hiểu ngay, cho nên không có cách nào lại nói dối qua loa lấy lệ, tóm lại việc đưa thư nhất định không thể nói ra. Vì thế lòng lại ngang ngược lên, giả làm người câm. Cường đao sẹo thấy Ngô Chí Viễn không hiểu được hoàn cảnh hiện tại, đấm cho Ngô Chí Viễn hai quyền thật mạnh, đang muốn lại đánh thêm, Thịnh Kim Nguyên hét vào tên đó bảo dừng lại. "Nhốt tên nhóc này lại trước, phái người thả ra tiếng gió, cứ nói tên nhóc này tới trộm đồ bị chúng ta bắt lại. Đỗ Nguyệt Sanh nghe được tin, nhất định sẽ đến!" Thịnh Kim Nguyên đắc ý dạt dào hút mạnh một điếu xì gà. "Nhưng mà, lỡ như tên nhóc họ Đỗ kia không tới thì phải làm sao?" Trong lòng Cường đao sẹo không ý tưởng. "Đỗ Nguyệt Sanh coi trọng nghĩa khí, nó nhất định sẽ đến. Mang xuống!" Thịnh Kim Nguyên định liệu trước, ra lệnh một tiếng, Cường đao sẹo và hai tên đàn ông trẻ tuổi kia áp giải Ngô Chí Viễn vào trong phòng bên cạnh. Trong lòng Ngô Chí Viễn mừng thầm, tuy rằng Thịnh Kim Nguyên là tên già đời, nhưng mà quỷ kế của ông ta rốt cuộc không thể thực hiện được, ông ta có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Đỗ Nguyệt Sanh đã rời Thanh Đảo trở về Thượng Hải. Ngô Chí Viễn bị đẩy đến vào trong phòng bên cạnh, chỉ thấy bên trong đặt mấy cái giường trống, rất dơ bẩn như đầu mẩu thuốc lá rồi báo chí bày bừa mất trật tự, nhìn bố trí thì chắc là nơi nghỉ ngơi của mấy tay đấm mà Thịnh Kim Nguyên thuê, bên cạnh một gốc phòng có một cái cửa sắt nhỏ, Cường đao sẹo mở cửa ra, hai người đàn ông trẻ tuổi đẩy Ngô Chí Viễn vào, cửa bị đóng lại thật mạnh, ngay sau đó vang lên tiếng xiềng xích, không nhìn cũng biết là cửa bị khóa lại. Ngô Chí Viễn nhìn xung quanh, lại một mảnh đen nhánh, nhờ vào ánh sáng chiếu qua khe cửa, có thể thấy được mờ mờ là một phòng tối độ cao vừa đủ cho một người, bên trong bốc lên một cổ mùi mốc ngoài ra không có gì khác. Ở nơi như thế này, Ngô Chí Viễn có một loại cảm giác áp lực khó có thể thừa nhận được, trong lòng bắt đầu cân nhắc có cách nào có thể chạy đi. Đột nhiên, cậu cảm thấy choáng váng, lập tức phản ứng lại, loại cảm giác này giống y như lần trước ở miếu nát, sau khi choáng váng thì tứ chi lại không có sức lực, ngay sau đó cả người lại rét run. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mình đã bị nhiễm bệnh nặng mà không biết? Chỉ nháy mắt, Ngô Chí Viễn lại cảm thấy toàn thân có dấu hiệu lạnh buốt, không thể nghĩ nhiều, Ngô Chí Viễn vội vàng ngồi xuống khoanh chân, dựa theo công pháp quá trình thải của Nguyệt Hoa mà vận khí chuyển hơi thở, chỉ cảm thấy một dòng không khí chuyển động không cố định ở tám mạch kỳ kinh, Ngô Chí Viễn tập trung tinh thần tụ khí, dòng khí về lại đan điền, từ trong miệng phun ra một ngụm khí bẩn. Rất nhanh, cảm giác lạnh lẽo đã biến mất. Ngô Chí Viễn tinh thần phấn chấn, dưới đáy lòng hồi tưởng lại một lần công pháp quá trình thải của Nguyệt Hoa Công do Trương Trạch Phương giảng dạy, trong đầu lại nghi ngờ, tại sao cái loại bệnh kỳ lạ này lại phát tác lặp đi lặp lại? Chẳng lẽ vốn dĩ quá trình thải của Nguyệt Hoa Công không thể trị tận gốc cái loại bệnh kỳ lạ này? Nghĩ cả trăm lần cũng không ra, Ngô Chí Viễn cũng lười lại đi bối rối cái câu hỏi này. Vấn đề cấp bách trước mắt không phải cái này, mà là cậu đang bị giam giữ, Đỗ Nguyệt Sanh chắc chắn sẽ không đến, chẳng lẽ mình phải mốc meo ở trong phòng tối này cả đời sao? Nếu Thịnh Kim Nguyên biết được Đỗ Nguyệt Sanh đã trở về Thượng Hải, nói không chừng sẽ giận chó đánh mèo lên mình. Tâm trí đến đây, Ngô Chí Viễn bắt đầu suy xét cách chạy khỏi nơi này, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một cuộc nói chuyện. "Đêm nay hai đứa mày canh ở chỗ này, ông đi ra ngoài tìm việc vui." Là tiếng của Cường đao sẹo. Hai người khác lên tiếng, Ngô Chí Viễn suy đoán chắc là hai người đàn ông trẻ tuổi đã áp giải cậu. Ngay từ đầu, Ngô Chí Viễn còn mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, sau lại là một mảnh yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh nào. Ngô Chí Viễn không biết mấy giờ, chỉ có thể phỏng đoán đại khái là đã qua giờ cơm chiều, bởi vì bụng của cậu đã bắt đầu đói đến kêu lên. Vì thử tình huống bên ngoài, Ngô Chí Viễn dựa vào khe cửa mà gọi vài tiếng, không có ai trả lời, xem ra sau khi Cường đao sẹo đi, hai người trẻ tuổi kia cũng là làm ứng phó, có lẽ không lâu sau cũng rời đi. Có lẽ, bọn họ nghĩ cái cửa sắt này chắc chắn có thể nhốt được Ngô Chí Viễn. Ngô Chí Viễn lạnh lùng cười, rút con dao máu bên hông ở phía sau ra, dao lách vào khe cửa, hơi dùng lực một chút, xích sắt đã bị cắt thành hai đoạn. "Quả nhiên là con dao quý chém sắt như chém bùn!" Ngô Chí Viễn kinh ngạc cảm thán một tiếng, lặng lẽ mở cửa chạy ra. Trong phòng bên cạnh sáng như ban ngày, quả nhiên không có người nào. Ngô Chí Viễn lặng lẽ mở cửa phòng bên, nhìn xung quanh mấy lần, phát hiện bên ngoài hành lang đen nhánh, xem ra đã đến buổi tối, Ngô Chí Viễn đi qua hành lang rồi đi vào phòng khách, đèn trên bàn trà bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách sáng lên nhưng cũng không có người. Ngô Chí Viễn nhỏ giọng nhón chân sờ soạng cửa chính của phòng khách, đi ra cửa chính là có thể đi vào trong sân, trong tay có dao máu, muốn phá cửa sân sẽ dễ như trở bàn tay. Mới vừa sờ đến then cửa, Ngô Chí Viễn nghe được có tiếng bước chân trong sân đang đi về phía này, nghe tiếng thì hẳn là hai người trở lên, bởi vì cùng với tiếng bước chân còn có tiếng nói chuyện. Ngô Chí Viễn cuống quít đi vào phòng khách, tuy rằng ánh sáng phòng khách tối tăm, nhưng nếu trong tầm mắt có thể nhìn thấy, cũng không có nơi để trốn, lại đi vào phòng bên cạnh nhất định sẽ trở thành cá trong chậu, lúc này tiếng bước chân càng ngày càng gần, dưới tình thế cấp bách, Ngô Chí Viễn lách mình, đi lên cầu thang lầu hai trong phòng khách. Lầu hai có khoảng mười mấy phòng, trên hành lang trống vắng đặt mấy bình hoa lớn, trừ cái này ra lại không có nơi trốn. Giò phải làm sao đây? Lòng Ngô Chí Viẽn quýnh lên, lại muốn xuống lầu. Lúc này cửa lớn của phòng khách mở ra, hai người trẻ tuổi cười nói đi đến, lập tức đi đến phòng bên cạnh. "Hỏng rồi!" Đáy lòng Ngô Chí Viễn la lên một tiếng, vào phòng bên vậy thì rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện không thấy Ngô Chí Viễn, nhất định sẽ điều tra cậu khắp nơi, nơi này như mê cung với Ngô Chí Viễn, muốn chạy thoát còn khó hơn lên trời. Quả nhiên, mới mấy giây, trong phòng bên truyền đến tiếng la kinh ngạc, hai người trẻ tuổi lại chạy ra, một người quét mắt xung quanh phòng khách, một người khác chạy ra sân gọi giúp đỡ. Ngô Chí Viễn cuống quít chạy tới hành lang, lúc chạy đến cuối hành lang lại nghe được tiếng có người lên cầu thang, Ngô Chí Viễn đổ mồ hôi, người này nếu đi lên lầu, liếc mắt một cái là có thể thấy Ngô Chí Viễn trên đầu hành lang. Tình huống đã không thể lại do dự, Ngô Chí Viễn tùy tiện nắm một cái then cửa của một cánh cửa, dùng sức thì cánh cửa kia lại có thể mở ra. Ngô Chí Viễn lách mình, trốn vào cửa, thuận tay đóng cửa lại. "Cậu là ai?" Phía sau truyền đến tiếng nói hoảng sợ, là một cô gái. Ngô Chí Viễn quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái đi chân trần đứng ở trước cửa phòng tắm, đôi tay nắm lấy chiếc khăn tắm trước ngực, vẻ mặt hoảng sợ. Ngô Chí Viễn không kìm được xem đến ngây người, cô gái trước mắt này tuổi không lớn, bộ dáng ước chừng 17-18 tuổi, làn da trắng nõn, phảng phất chỉ cần thổi một cái là sẽ vỡ vụn, một đầu tóc đen đẹp giống như chưa khô, đáp thẳng trên vai, hình thành đối lập với làn da trắng nõn. Điều làm Ngô Chí Viễn huyết mạch sôi sục nhất là dáng người cô thon thả lung linh, ngực đầy đặn, eo thon tinh tế, một đôi chân thon dài bị khăn tắm che khuất một nửa, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết. Cả người tản ra hơi thở mê người. Thật rõ ràng, cô mới vừa tắm rửa xong. Ngô Chí Viễn lớn lên ở sơn thôn trước nay chưa từng thấy qua con gái ăn mặc ít như vậy đứng trước mặt mình, đặc biệt là dáng người lại mê hoặc như vậy, làn da trắng nõn lại là thiếu nữ xấp xỉ bằng tuổi với mình. Lúc này, đôi mắt đẹp của cô đang lườm cậu, mặt đầy sự kinh ngạc hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Ngô Chí Viễn, Ngô Chí Viễn phục hồi lại tinh thần, muốn mở miệng giải thích, cái miệng lại không nói ra lời, vội vàng vươn tay giải thích. Thiếu nữ kia vừa thấy Ngô Chí Viễn duỗi tay, đột nhiên hoảng loạn, khăn tắm trên tay lập tức bị rớt xuống, chỉ trong nháy mắt, một bức tranh khiêu dâm sống sờ sờ vẽ ra trước mặt Ngô Chí Viễn. Ngô Chí Viễn nháy mắt sợ ngây người, hóa đá cương tại chỗ, lần đầu tiên trong đời nhìn đến con gái trần như nhộng đứng trước mặt hắn, miệng mở ra lại khép không được.
Chương 24 Thân thể lung linh Bấm để xem "Tôi.. Tôi.. Cô.." Ngô Chí Viễn nói năng lộn xộn, tình cảnh trước mắt làm cậu không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì. Thiếu nữ xấu hổ khó xử, khuôn mặt hồng đến tận cổ, nhất thời vậy mà quên mất Ngô Chí Viễn là người lạ xông vào phòng, cuống quít khom lưng nhặt khăn tắm quấn lên người. Ngô Chí Viễn giật mình tại chỗ, không biết làm sao, cậu muốn chạy ra cửa, nhưng mà bên ngoài có người đang điều tra tung tích của cậu, lại muốn đi vào trong vài bước, nhưng mà nhìn cách bài trí trong phòng, lụa mỏng bay bay, hương hoa phảng phất, phong cách màu hồng phấn kia chính là phòng của thiếu nữ này, hai đùi giống như rót chì, chân có làm thế nào cũng không dịch đi được. Thiếu nữ quấn khăn tắm kỹ lưỡng, mới vừa phục hồi lại tinh thần, rất hiển nhiên phòng của cô chưa bao giờ có người đàn ông xa lạ bước vào, người đàn ông này tuy rằng diện mạo không xấu, nhưng rốt cuộc chưa từng gặp mặt, hơn nữa lại xông vào ban đêm, trên người mình lại chỉ có lớp khăn tắm, cái này làm cho cô cảm thấy nguy hiểm và lo lắng, biểu tình ngượng ngùng nháy mắt lại lần nữa chuyển thành hoảng sợ, há miệng muốn kêu to. Đôi mắt Ngô Chí Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu nữ, không chỉ là bị sắc đẹp mê người của cô thu hút, đồng thời cũng đang quan sát sự thay đổi trong biểu tình của thiếu nữ, thấy biểu tình của cô thay đổi, trong lòng biết không tốt, một bước dài xông lên trực tiếp dùng tay bưng kín miệng của cô. "Đừng lên tiếng, tôi không phải người xấu!" Ngô Chí Viễn hạ giọng, lời vừa ra khỏi miệng thì bản thân đều cảm thấy buồn cười, buổi tối vọt vào phòng của một thiếu nữ xinh đẹp, thấy người ta trần truồng lộ ra thân thể đứng ở trước mặt mình, bản thân còn nhìn người ta chằm chằm, lại còn nói chính mình không phải người xấu, chỉ có quỷ mới tin. "Cô không lên tiếng, tôi sẽ buông tay ra." Ngô Chí Viễn hạ giọng thương lượng với thiếu nữ kia. Thiếu nữ kia mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Chí Viễn rồi dùng sức gật đầu, Ngô Chí Viễn chậm rãi bỏ tay ra. "Cứu!" Tay của Ngô Chí Viễn mới vừa lấy ra một nửa, thiếu nữ kia liền hoảng loạn kêu, chẳng qua cô cũng chỉ mới kêu lên một nửa là chữ "Cứu", tay của Ngô Chí Viễn đã lại đột ngột bịt kín cái miệng như ngọc phấn kia. Không nghi ngờ gì, cô muốn kêu "Cứu mạng", nếu tiếng này bị cô kêu ra, nhất định hành tung của Ngô Chí Viễn sẽ bại lộ vậy thì có chạy đằng trời, nghĩ đến đây làm Ngô Chí Viễn không kìm được cả người toát ra mồ hôi lạnh. Xem ra người phụ nữ này ăn cứng mà không ăn mềm, nếu không thể hợp tác, chỉ có thể đe dọa cưỡng bức. "Không được ra tiếng, nếu không tôi sẽ lột sạch cô!" Ngô Chí Viễn giả bộ làm biểu tình dữ tợn, làm ra bộ dáng hung dữ, rất nhanh ngay cả bản thân đều cảm thấy cho dù giọng điệu hay là biểu tình, đều thật sự quá gượng ép. Chẳng qua loại phương pháp này vẫn có hiệu quả nhanh chóng, thiếu nữ kia nghe vậy khóe mắt hiện lên một tia mỉm cười, gật đầu, Ngô Chí Viễn lại lần nữa thử bỏ tay xuống, mắt to của thiếu nữ xinh đẹp kia chớp cũng không chớp mà nhìn Ngô Chí Viễn chằm chằm, quả nhiên lại không kêu to. Ngô Chí Viễn cảnh giác mà nhìn thiếu nữ kia, thiếu nữ cũng đề phòng mà nhìn Ngô Chí Viễn, hai người giằng co một lát, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập làm hai người hoảng sợ. Ngô Chí Viễn lấy từ bên hông ra cây dao máu, dao còn chưa ra khỏi vỏ mà quơ quơ trước mặt thiếu nữ, ý bảo cô không được nói ra. "Ai đấy?" Thiếu nữ hỏi một câu vọng ra ngoài cửa. "Cô hai, trong viện có trộm xông vào, chúng tôi lục soát khắp nơi cũng không phát hiện được, cô không sao chứ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Cường đao sẹo. "Tôi không sao." Giọng điệu của thiếu nữ không hoảng sợ không luống cuống. "À, là vậy à, tôi.. Tôi nghĩ vẫn nên vào xem, bảo đảm sự an toàn của cô." Tiếng của Cường đao sẹo vẫn tiếp tục vang lên ở bên ngoài, nhưng mà âm thanh của những lời này rõ ràng đã đè thấp, giống như không muốn để người khác nghe được. Trong lòng Ngô Chí Viễn rung động, nghĩ thầm nếu là tên Cường đao sẹo đi vào điều tra, mình cũng chỉ có thể bó tay chịu trói, đang muốn nói thiếu nữ kia từ chối Cường đao sẹo, lại nghe thiếu nữ kia vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Không cần! Trong phòng của ta sao có thể có trộm? Ông vẫn nên làm tốt phận sự của mình, đi lục soát chỗ khác, nếu để tên trộm trộm được đồ vật, cha ta sẽ không tha cho ông!" Ngô chí Viễn thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ có thể làm Cường đao sẹo bỏ đi rồi, không nghĩ đến lời nói kế tiếp của Cường đao sẹo lại làm Ngô Chí Viễn dở khóc dở cười. "Vãn Hương à, tôi cũng là lo lắng cho cô, cô có thể không biết, tên trộm tối nay cũng không phải là tên trộm bình thường, tên đó là tên tội phạm quan trọng bị truy nã của cục cảnh sát, nghe nói người này đi qua tám tỉnh, mang trên người hơn mười mấy án mạng, có thể nói là không chuyện ác nào không làm, thủ đoạn đối với phụ nữ lại càng tàn nhẫn, trước hiếp sau lại giết, lại hiếp lại giết người, không còn tính người, tôi vẫn nên vào xem, thuận tiện bảo vệ cô, cô nói xem có được không?" Cường đao sẹo đứng ở ngoài cửa bịa chuyện một phen, làm Ngô Chí Viễn vừa buồn cười lại giận dữ. Thiếu nữ kia một bên nghe Cường đao sẹo vu khống ngoài cửa một lúc, một bên lại quay đầu trừng lớn mắt nhìn Ngô Chí Viễn, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp, giống như đang nói "Thì ra cậu là người như vậy". Ngô Chí Viễn thật là có miệng mà không thể giải thích, chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Chẳng qua nghe Cường đao sẹo gọi cô là "Cô hai", sau lại gọi cô là "Vãn Hương", có thể xác định người thiếu nữ trước mắt này nhất định là con gái của Thịnh Kim Nguyên, tên là Thịnh Vãn Hương. "Không cần! Ông vẫn nên đặt tâm tư vào việc bắt trộm, đừng đứng lằng nhằng ở cửa phòng của ta, cha ta nếu thấy, sẽ đánh gãy chân chó của ông!" Giọng điệu của Thịnh Vãn Hương thay đổi trông rất tức giận. Chẳng qua lợi dụng cha của cô là Thịnh Kim Nguyên tới áp chế Cường đao sẹo, thật sự là cách thông minh. "Hì hì, việc này cô có thể yên tâm, đêm nay cha cô đi Mộc Hành, vốn dĩ không ở nhà. Cho nên đêm nay.. Hì hì." Cường đao sẹo đứng ngoài cửa cười nham hiểm, tên đó có ý muốn vào phòng đã rõ như ban ngày. "Thật không biết xấu hổ!" Ngô Chí Viễn nhỏ giọng mắng một câu, không nghĩ tới cái tên Cường đao sẹo này không chỉ là người xấu, da mặt còn dày hơn tường thành, quả thật là lì lợm la liếm. Thịnh Vãn Hương nghe được cậu mắng thầm, ánh mắt nhìn qua tỏ vẻ tán đồng. "Cường đao sẹo, ta cảnh cáo ông, nếu ông lại tiếp tục lằng nhằng ở chỗ này, ngày mai ông sẽ biến mất khỏi Thanh Đảo!" Thịnh Vãn Hương phiền lòng, tức giận đe dọa một câu về phía cánh cửa. Những lời này rất khí phách, Ngô Chí Viễn không nhịn được liếc nhìn, hơi không tin được cô gái có dáng người mảnh mai này, có khuôn mặt mỹ nhân từ trong trứng lại cũng có một mặt oai phong như vậy. Tuy rằng chỉ là lời đe dọa của một người con gái yếu đuối, nhưng Cường đao sẹo vẫn kiêng dè, còn ở ngoài cửa nói thầm vài câu, rồi phẫn nộ rời đi. Ngô Chí Viễn và Thịnh Vãn Hương đều thở dài nhẹ nhõm, hai người như trút được gánh nặng ngã ngồi trên mặt đất, liếc mắt nhìn nhau, lại thật lòng nở nụ cười. "Cậu là tên tội phạm bị truy nã ở tám tỉnh?" Thịnh Vãn Hương cười hỏi, biểu tình trên mặt cô đã nói cho Ngô Chí Viễn biết rõ ràng là cô không tin. "Cô thấy giống không?" Ngô Chí Viễn biết rõ còn cố hỏi. "Không giống. Cũng không giống.. Tên ăn trộm." Thịnh Vãn Hương nhìn quần áo của Ngô Chí Viễn, bộ quần áo này là Ngô Chí Viễn đặt làm ở cửa hàng quần áo đắt nhất, tên trộm bình thường sẽ không ăn mặc sang trọng như vậy. "Cô tên là Thịnh Vãn Hương?" Ngô Chí Viễn nghiêm trang hỏi. "Ừ, cậu thì sao?" Thịnh Vãn Hương đã thả lỏng phòng bị với Ngô Chí Viễn, vậy mà lại trò chuyện cậu một câu tôi một câu. Giữa những người bạn cùng lứa tuổi thì tiếng nói chung nhiều hơn chút, Thịnh Vãn Hương sống lâu ngày trong phòng, cô chưa bao giờ có người bạn thiếu niên đẹp trai cùng tuổi lại gần gũi ngồi trên đất với cô như vậy mà thẳng thắn nói chuyện, huống hồ cô thấy biểu tình và hành động của Ngô Chí Viễn không giống người xấu, ngược lại tên Cường đao sẹo lại thật sự giống như tên lưu manh vô lại nếu so sánh thì Thịnh Vãn Hương có một tia cảm tình thầm kín với Ngô Chí Viễn. "Tôi tên là Ngô Chí Viễn." Ngô Chí Viễn cất cây dao máu vào bên hông ở sau lưng, bây giờ cậu cảm thấy không cần dùng dao hù dọa người con gái xinh đẹp đáng yêu động lòng người trước mắt. "Nhìn không ra, cô còn có một mặt bá đạo." Ngô Chí Viễn nhìn Thịnh Vãn Hương từ trên xuống dưới, tròng mắt bị khe hở trước ngực của cô hấp dẫn, chỉ thấy đôi núi mềm mại lộ ra một nửa dưới lớp khăn tắm màu hồng phấn, vô cùng mê hoặc. "Cậu người này.." Thịnh Vãn Hương nhìn đến sự khác thường trong mắt của Ngô Chí Viễn, vội vàng duỗi tay lôi kéo khăn tắm về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi dưới sự kinh ngạc hoảng sợ khăn tắm bị rớt xuống, cả người đều bại lộ trước mắt Ngô Chí Viễn, trên mặt liền đỏ lên. "Hả.. À, xin lỗi, tôi.. Vừa rồi, cái đó.. Lúc tôi đi vào, tôi không thấy." Ngô Chí Viễn lại bắt đầu nói lắp, rốt cuộc Thịnh Vãn Hương là người con gái đầu tiên mà cậu chân chính nhìn thấy, một màn vừa rồi sớm đã khắc sâu vào trong đầu cậu, đời này đều không xóa được. "Cậu! Cậu còn nói, việc vừa nãy, cậu không được nói ra bên ngoài!" Thịnh Vãn Hương giận dỗi một câu, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được. "Tôi.. Ừ, được, tôi sẽ đặt ở trong lòng." Ngô Chí Viễn khẩn trương, đều nói ra lời nói thật. Ý nói, nhưng mà tôi đã thấy được hết, không nói ra bên ngoài, nhưng sẽ nhớ kỹ trong lòng. "Cũng không được để trong lòng! Quên hết toàn bộ!" Thịnh Vãn Hương nghe vậy đôi tay trắng nõn lại đấm Ngô Chí Viễn một chút, nhưng mà trong lòng cô biết, thân thể của mình đã bị Ngô Chí Viễn nhìn thấy hết, đây là sự thật, làm sao có thể quên đi.
Chương 25 Trai đơn gái chiếc Bấm để xem "Ừ." Ngô Chí Viễn vâng dạ đồng ý, vội vàng nói sang chuyện khác, để che giấu sự xấu hổ của mình, "Vừa nãy tên Cường đao sẹo kia.." "Đừng nhắc đến tên Cường đao sẹo đó, tên này thật đúng là háo sắc lại không biết xấu hổ, nhìn là làm cho người ta thấy chán ghét, tôi cũng không hiểu tại sai cha tôi lại giữ tên đó bên người mình." Ngô Chí Viễn còn chưa nói xong, Thịnh Vãn Hương liền kể khổ. Ngô Chí Viễn nhớ tới khi mình bị nhốt ở trong phòng tối, nghe được Cường đao sẹo nói đêm nay muốn ra ngoài tìm việc vui, xem ra thật là cái tên gian ác không biết xấu hổ, có thể là tên đó mới trở về từ bên ngoài, thì biết được tin mình bỏ trốn. "Thật là có dụng ý khác." Ngô Chí Viễn suy nghĩ mà than nhẹ. "Không nói đến tên đó, nói về cậu, sao cậu lại chạy đến nhà tôi? Tại sao bọn họ muốn bắt cậu?" Thịnh Vãn Hương cảm thấy kỳ lạ rồi hỏi. "Tôi muốn tìm Thất di thái, kết quả bị cha cô bắt được, tôi cũng không rõ vì sao." Ngô Chí Viễn không kể rõ chuyện từ đầu đến cuối, hơn nữa còn che giấu một chút sự thật. Thịnh Kim Nguyên bởi vì Ngô Chí Viễn cứu Đỗ Nguyệt Sanh, cho nên mới bắt cậu lại, sao cậu có thể không rõ lý do. Nhưng mà Ngô Chí Viễn cảm thấy, những việc này không liên quan gì đến Thịnh Vãn Hương nên không cần thiết liên lụy cô vào việc này. "Thất di thái? Cậu tìm Thất di thái làm gì?" Lông mi Thịnh Vãn Hương lấp lánh, con ngươi màu đen tràn ngập tinh thần. Ngô Chí Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, nhất thời lại xem ngây người, vậy mà quên mất đáp lời. Một người đẹp như bạch ngọc ngồi ôm đầu gối bên người cậu, lộ ra vai ngọc, cả người tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, là đàn ông đều sẽ mất hồn mất vía. "Này!" Thịnh Vãn Hương đụng vào Ngô Chí Viễn, trên mặt đầy sự xấu hổ, ánh mắt nóng rực của Ngô Chí Viễn làm nội tâm của cô có một loại cảm giác khó miêu tả. "À, tôi.. Tôi được bạn nhờ, có mấy lời muốn nói với cô ấy. Cô có thể mang tôi đi tìm cô ấy sao?" Ngô Chí Viễn cuống quít qua loa lấy lệ, nghĩ thầm Thịnh Vãn Hương là cô hai của Mộc Hành, cô nhất định có thể giúp mình sắp xếp cuộc gặp mặt với thất di thái. Nhưng mà Ngô Chí Viễn vừa nói xong, vẻ mặt của Thịnh Vãn Hương lại buồn bã cúi đầu xuống, không nói gì. Chẳng lẽ thỉnh cầu này lại làm cô khó xử? Ngô Chí Viễn không thích miễn cưỡng người khác, thấy thế đột nhiên đứng dậy. "Không tiện thì thôi vậy, tôi tự đi tìm." Nói xong muốn rời đi. Chuyến đi này vốn dĩ chính là truyền tin giúp Đỗ Nguyệt Sanh, nếu Thịnh Vãn Hương không giúp được vậy mình cũng không có lý do gì không đi mà lại ăn vạ nơi này. "Này, cậu đợi một chút!" Thịnh Vãn Hương vội vã gọi cậu lại, trong giọng nói có ý không tha, "Tôi có nói là không giúp cậu à?" Ngô Chí Viễn xoay người lại, mặt lộ ra vẻ vui vẻ, nhưng mà lời nói tiếp theo của Thịnh Vãn Hương, lại làm nụ cười của cậu đọng lại trong nháy mắt. "Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng mà.. Chị Tạ chị ấy.. Chị ấy đã không còn ở nơi này." Biểu tình của Thịnh Vãn Hương ưu thương, trong giọng nói mang chút nghẹn ngào. Thế lực và của cải của Thịnh Kim Nguyên rộng lớn, lại yêu thích sắc đẹp, tuy rằng đã hơn 50 tuổi, nhưng lại không chậm trễ việc cưới vợ, đã cưới bảy người vợ bé, Thất di thái này là sau này nhất kiến chung tình với Đỗ Nguyệt Sanh, 20 tuổi, có tri thức hiểu lễ nghĩa lại ôn hòa dễ làm thân với người khác, nhận được sự ủng hộ không nhỏ của bọn người hầu của Mộc Hành. Thịnh Vãn Hương tuy là thế hệ sau, nhưng bởi vì tuổi xấp xỉ cô, nên không giấu giếm nhau, sau nhiều ngày, cảm tình của hai người ngày càng sâu đậm, tình như chị em, lại giống như bạn thân, cho nên Thịnh Vãn Hương luôn luôn gọi là "Chị Tạ". "Không ở nơi này? Vậy cô ấy đi đâu rồi?" Ngô Chí Viễn nghi ngờ hỏi. "Chị.. Chị ấy bị cha tôi bán cho viện Di Hồng." Mắt Thịnh Vãn Hương đỏ lên, vậy mà lại khóc. Ngô Chí Viễn nghe vậy chấn động, viện Di Hồng là nơi nào cậu biết rõ. Sau khi việc của Đỗ Nguyệt Sanh và Thất di thái bại lộ, Đỗ Nguyệt Sanh đã từng ở viện Di Hồng dẫn mối một đoạn thời gian, chuyện này Đỗ Nguyệt Sanh cũng từng nói kỹ càng tỉ mỉ với mình, nhưng mà sao cậu ta không gặp được thất di thái bị bán vào bên trong? Ngô Chí Viễn suy nghĩ, phỏng đoán nhất định là thân phận của Đỗ Nguyệt Sanh ở viện Di Hồng bại lộ là chuyện lúc trước, Thất di thái bị bán vào viện Di Hồng là chuyện lúc sau, cho nên Đỗ Nguyệt Sanh không biết chuyện này. Ngô Chí Viễn thở dài một hơi, ngồi xuống đối diện với Thịnh Vãn Hương, nhìn cô khóc đến rối loạn, cũng không ra lời nào để an ủi, cậu chưa từng dỗ con gái, tình hình như vậy lập tức làm tay chân cậu luống cuống, thành thật nửa ngày, đành phải vươn tay lôi kéo tay của Thịnh Vãn Hương. Làm Ngô Chí Viễn không nghĩ tới là, Thịnh Vãn Hương lại bởi vì vậy mà nín khóc mỉm cười, che miệng nở nụ cười. Ngô Chí Viễn không hiểu tình hình, trên mặt lộ ra biểu tình quái lạ, thầm nghĩ suy nghĩ của con gái thật kỳ lạ, thật là làm người khó nắm bắt. "Xem bộ dáng cậu ngốc nghếch, con gái cũng không biết dỗ còn làm bộ người ác cũng buồn cười như vậy." Thịnh Vãn Hương nhấp miệng cười ra tiếng. Thì ra cô nghĩ đến bộ dáng khi Ngô Chí Viễn giả bộ hung dữ mở miệng đe dọa mình, ngoại trừ buồn cười lại không hung dữ một chút nào, cho nên lúc đó cô cũng không sợ hãi, bây giờ lại thấy bộ dáng ngây thơ của Ngô Chí Viễn khi thấy mình khóc thì luống cuống chân tay, cho nên mới không nhịn được nín khóc mỉm cười. Cô sinh ra trong nhà giàu, gia giáo tuy không nghiêm khắc lắm, nhưng chưa bao giờ cùng một chỗ với con trai cùng tuổi, ngày thường gặp được giới tính khác, phần lớn là người hầu của Mộc Hành và tay chân bên người của cha, những người này không phải là kẻ tôi tớ luôn cúi đầu khom lưng, thì chính là vẻ mặt gian sảo, người thật thà giống Ngô Chí Viễn lại không che giấu nhìn xem mình chằm chằm ít lại càng ít. Ngô Chí Viễn có điểm ngượng ngùng, cậu không ngốc, cũng không buồn cười, chỉ là Thịnh Vãn Hương là người phụ nữ đầu tiên giao tiếp với cậu, trên phương diện xử lý vấn đề là phụ nữ này thì cậu không có kinh nghiệm gì, cho nên bây giờ nhiều nhất cậu cũng chỉ là hoang mang. "Bước tiếp theo cậu tính toán muốn làm gì?" Thịnh Vãn Hương thấy Ngô Chí Viễn trầm tư không nói, mở miệng hỏi. "Tôi muốn đi viện Di Hồng tìm cô ấy." Ngô Chí Viễn không cần nghĩ ngợi trả lời. "Cái gì? Cậu đi nơi địa phương đó?" Thịnh Vãn Hương mở to hai mắt nhìn buột miệng thốt ra, trong giọng nói có kinh ngạc, cũng có một chút tức giận. "Tôi.. Tôi chỉ là đi tìm thất di thái." Ngô Chí Viễn lúc này mới ý thức được viện Di Hồng không phải là nơi đàn ông đàng hoàng nên đi, nhưng mà cậu không hiểu vì sao Thịnh Vãn Hương lại phản ứng lớn như vậy. "Vậy cậu cũng không nên đi loại địa phương đó!" Thịnh Vãn Hương giận dữ một tiếng, vừa dứt lời, lại ý thức được mình nói có điểm thái quá, thất di thái đã bị bán vào viện Di Hồng, Ngô Chí Xa không đi viện Di Hồng Viện tìm cô ấy, còn có thể đi tìm ở nơi nào? Mặt khác Ngô Chí Viễn đi viện Di Hồng thì liên quan gì đến cô? Nhưng mà lời đã nói ra, cho dù là cái lý do hoàn toàn không hợp tình hợp lý, cũng không có cách nào. "Vậy cô nói tôi nên làm gì bây giờ?" Ngô Chí Viễn không suy xét đến ý nghĩa ẩn giấu trong lời này, chỉ tưởng Thịnh Vãn Hương không nghĩ mình lây dính phong trần, hỏng danh tiếng. "Tôi đi với cậu!" Thịnh Vãn Hương miệng ngọc mở ra, há mồm chính là một câu. Những lời này tuy rằng có vẻ lỗ mãng, nhưng mà lại là ý nghĩ từ sâu trong lòng của cô, dưới tình thế cấp bách đã không kiêng dè mà nói ra. "Cô đi với tôi? Cô đi làm gì?" Ngô Chí Viễn hoài nghi đánh giá Thịnh Vãn Hương. "Tôi đi gặp chị Tạ, chuộc lại chị ấy." Thịnh Vãn Hương nhanh trí nói ra lý do, cái lý do này tuy rằng cũng là ý nghĩ trong lòng của cô, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại không phải cái này. Ngô Chí Viẽn không có lý do gì từ chối, cũng vốn dĩ không muốn từ chối. Thịnh Vãn Hương tuy rằng tính tình ngay thẳng, nhưng không mất dịu dàng, huống hồ lại đẹp như tiên, ai lại không muốn cô thường xuyên đi bên cạnh? Đồng thời một mình đi loại địa phương như viện Di Hồng đó thật sự không ổn, không hiểu rõ tình hình ở nơi đó, lỡ đâu mơ màng hồ đồ bị phá thân, vậy thì thiệt lớn. Mặt khác mình chưa từng gặp Thất di thái Tạ Lâm Linh còn có vấn đề là đối phương có muốn gặp mình hay không nữa, có mối quan hệ của Thịnh Vãn Hương, không cần lo không gặp được Thất di thái thật. Suy nghĩ đến đây, Ngô Chí Viễn liên tục đồng ý, kéo tay Thịnh Vãn Hương muốn xuất phát. "Cậu muốn làm gì?" Thịnh Vãn Hương cuống quít tránh thoát tay cậu. "Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ." Ngô Chí Viễn vội vàng nhìn Thịnh Vãn Hương. "Người ta còn chưa mặc quần áo, huống hồ bọn Cường đao sẹo đang điều tra cậu, bây giờ cậu đi ra ngoài không phải là chịu chết sao?" Thịnh Vãn Hương giận dữ. Lúc này Ngô Chí Viễn mới ý thức được Thịnh Vãn Hương còn đang bọc cái khăn tắm mỏng, hơn nữa xem tình hình bây giờ, cậu thật sự không đi ra được cánh cửa kia. Chỉ đổ thừa mình một lòng nghĩ đến chuyện muốn đưa thư giao cho Thất di thái, làm việc lại suy nghĩ thiếu sót, vậy mà lại còn không bằng thiếu nữ nhìn như yếu ớt trước mắt này. "Khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?" Ngô Chí Viễn nóng vội hỏi. "Qua đêm nay, buổi sáng ngày mai tôi mang cậu ra ngoài." Thịnh Vãn Hương hơi suy tư, trong lòng có một ý tưởng. Nhưng mà đêm nay muốn vượt qua như thế nào đây? Trai đơn gái chiếc cùng ở một phòng, không khác gì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng lẽ chạm một cái liền cháy?