Xuyên Không [edit] Xuyên Nhanh: Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma - Phi Phi Ngã Tâm

Discussion in 'Cần Sửa Bài' started by Huyền Namida, Aug 9, 2022.

  1. Huyền Namida

    Messages:
    0
    Chương 20: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (18)

    Tiêu Lâm trở lại phòng học, lại không nhìn thấy Nhiễm Bạch. Hắn túm lấy cổ áo của một người bên cạnh hỏi:

    "Lăng Bạch đâu?"

    Nam sinh bị Tiêu Lâm túm lấy cổ áo run run rẩy rẩy nói,

    "Cô ấy bị ba người mang tới toilet nữ rồi."

    Tiêu Lâm nghe vậy, nhướng mày, toilet nữ cũng không phải là nơi tốt gì. Rất nhiều sự kiện ức hiếp đều được diễn ra tại đây. Vừa nghĩ tới Nhiễm Bạch sẽ bị người khác khi dễ, trái tim Tiêu Lâm bỗng nhiên tê rần.

    Hắn buông ra đang túm áo nam sinh kia ta, chạy về phía toilet nữ.

    "Tiêu Lâm bạn học, cậu muốn đi đâu vậy?" Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng hỏi Tiêu Lâm.

    Tiêu Lâm nhìn thấy Nhiễm Bạch, thở dài một hơi, khẩn trương hỏi, "Lăng Bạch, cậu không sao chứ?"

    "Tớ không sao, làm sao vậy?" Nhiễm Bạch hơi nghi hoặc một chút, nói.

    "Tớ nghe bọn họ nói có người đưa cậu đến nhà vệ sinh nữ, tớ lo.."

    "Ừ, bạn học Tiêu Lâm đang lo lắng cho tớ sao, tớ không sao, mấy chị ấy tới tìm tớ nói chuyện tâm tình thôi." Nhiễm Bạch nói nghiêm túc.

    "Vậy à.." Đã vậy, Tiêu Lâm cũng không còn gì để nói.

    "Quay về đi, không phải bạn học Tiêu Lâm đi mua nước uống cho tớ sao, vừa khéo tớ cũng đang khát." Nhiễm Bạch đi về phía lớp học.

    Người trong lớp nhìn thấy Nhiễm Bạch trở về, ánh mắt có chút trốn tránh, dù sao bọn họ không quan tâm cô.

    Thương Ngọc nhìn thấy Nhiễm Bạch bình yên vô sự trở về, trong mắt hụt hẫng, sao còn để cho Nhiễm Bạch quay về chứ, xem ra, cô phải tự mình ra tay.

    Một bên khác, ba người vừa chạy trốn rời khỏi Nhiễm Bạch ở trường học.

    "Chị đại, chị nói chúng ta có nghe theo Lăng Bạch hay không?" Một cô gái có chút do dự hỏi.

    "Nghe, sao lại không nghe!" Người được xưng là chị đại rất quả quyết nói.

    Ngay tại lúc đó, tâm tình của Lăng Vân đang vô cùng tốt, cô ta tưởng tượng ra dáng vẻ Lăng Bạch bị tra tấn thương tích đầy mình, trên mặt câu lên nụ cười vui vẻ. Đương nhiên, cô ta vẫn chưa ý thức được, người cuối cùng bị đánh cho thương tích đầy mình người sẽ là chính mình.

    Cô gái lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lăng Vân: "Chào Lăng tiểu thư, chúng ta đã xử lý xong, còn chụp cả ảnh nude, gặp mặt một chút đi."

    Lăng Vân nghe điện thoại xong, nghĩ đến cảnh Lăng Bạch ở trước mặt cô ta khóc cầu xin tha thứ, trong lòng trở nên kích động, vội vàng ra khỏi trường học.

    Mà bởi vì cô ta là đại tiểu thư Lăng gia, cũng không ai dám ngăn cản.

    Trên đương Lăng Vân đi tơi địa điểm hẹn gặp, đột nhiên bị người trùm bao tải, bắt đi: "Thả tôi ra, tôi là Lăng gia đại tiểu thư, các người dám đụng đến tôi sẽ không có kết cục tốt đâu!" Lăng Vân liều mạng giãy dụa.

    Nhưng mà, ba cô gái kia đều không để ý đến cô ta, bọn họ làm nghề này, liền phải gánh vác cả việc có thể đắc tội với người nguy hiểm.

    Bọn họ kéo Lăng Vân đến một hẻm nhỏ, sau đó hành hung một trận.

    Mà tiếng kêu cứu của Lăng Vân cũng dần dần nhỏ lại.

    "Chị đại, chúng ta mặc kệ sao?

    " Ném tới bệnh viện. "

    Bọn họ chắc chắn Lăng Vân không dám nói ra, dù sao cũng là cô ta tìm người thu thập Lăng Bạch trước, nếu làm lớn chuyện, đối với ai cũng không tốt.

    Lúc Lăng Vân tỉnh lại, người đã ở bệnh viện, làm sao cô ta cũng không hiểu tại sao mình bị tính kế ngược, nhưng là cô ta gây sự trước, cho nên cái cục máu nghẹn này, chỉ có thể nuốt vào bụng.

    Trong mắt Lăng Vân tràn đầy hận ý, khàn khàn cuống họng," Lăng Bạch!"
     
  2. Huyền Namida

    Messages:
    0
    Chương 21: Thiên Kim hào môn, đừng hắc hóa (19)

    Trong lớp, Tiêu Lâm nhìn Nhiễm Bạch, cô học tập tốt như vậy, dáng dấp cũng thật xinh đẹp. Chẳng lẽ mình thật sự thích cô ấy.

    Tiêu Lâm có chút chần chờ, cô ưu tú như vậy, thế nhưng mà chính mình thì..

    Sau một thời gian, trong mắt Tiêu Lâm sáng lên, nghĩ đến một ý nghĩ cực kỳ tốt.

    Cô ưu tú, vậy thì cậu cũng phải càng ưu tú hơn nữa.

    Thế là, Tiêu Lâm bắt đầu hành trình học tập của mình. Một tiết nữa lại hết, Tiêu Lâm đều không ngủ, ngược lại tích cực dơ tay, trả lời câu hỏi, làm bài tập.

    Tiêu Lâm thấy Nhiễm Bạch không chú ý tới cậu, không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền full máu hồi sinh, cậu muốn trở thành người ưu tú nhất, như vậy Nhiễm Bạch mới có thể chú ý tới cậu.

    Mà bạn học trong lớp đều kinh hồn táng đảm, hoài nghi học bá Tiêu Lâm có phải là bị cái gì kích thích.

    Giáo viên thì lại vui mừng không thôi, thầm nghĩ Tiêu Lâm rốt cục cũng đổi tính, ý thức được tầm quan trọng của việc học nên bắt đầu ra sức học tập.

    Mà Nhiễm Bạch rõ ràng không biết rằng trong một ngày ngắn ngủi cô đã lay động trái tim của một thiếu niên, chẳng qua là cho dù cô có biết thì cô cũng sẽ không để ý.

    Tại một tòa nhà, Lăng Vũ dựa vào ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, trên nét mặt lộ ra lạnh lùng, nhả ra khói thuốc lộ ra dung nhan mờ ảo.

    "Đám người ám toán chúng ta đã tra ra được chưa?"

    Sở Thiên giống như là về nghĩ đến cái gì, có chút sợ hãi nói:

    "Điều tra ra, có điều.."

    "Có điều cái gì?" Lăng Vũ cau mày, thanh âm trầm thấp lộ ra băng lãnh.

    "Lúc chúng tớ tới nơi, những người kia đều chết hết rồi.. Hơn nữa, chết cực kì thê thảm." trong giọng nói của Sở Thiên có chút ngưng trọng, tiếp tục nói:

    "Lúc chúng tớ tới nơi, thi thể của những người kia đã chia năm xẻ bảy, nhưng duy nhất có một điểm giống nhau, đó chính là trái tim của bọn chúng đều bị móc ra. Hơn nữa sau khi kiểm tra, phát hiện tất cả trái tim đều ở trong dạ dày của một người."

    Sở Thiên vừa nghĩ tới cảnh tượng máu me lúc đẩy cánh cửa kia ra, trong lòng liền hoảng.

    Lăng Vũ nhếch môi, đầu ngón tay câu được câu không gõ ở trên mặt bàn,

    "Ai giết bọn chúng?"

    Sở Thiên vuốt vuốt huyệt thái dương, có chút mỏi mệt nói:

    "Không tìm ra manh mối."

    Trong mắt Lăng Vũ hiện lên một tia lãnh khốc, lạnh giọng nói:

    "Đã như vậy, trước hết không cần tra. Đi đổi những thi thể còn nguyên về đi."

    "Được." Thân là anh em nhiều năm với Lăng Vũ, Sở Thiên sao lại không hiểu ý của hắn được.

    "Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Bạch đi học, tớ phải đi đón nó." Nói đến đi đón Nhiễm Bạch, trong mắt Lăng Vũ xẹt qua một vòng ánh sáng dịu dàng, khóe miệng trong lúc lơ đãng cong lên một tia cười khẽ.

    "Rốt cuộc Lăng Bạch là thần thánh phương nào, cũng không thấy cậu đối xử tốt với em gái ruột như vậy." Sở Thiên nhíu mày, vừa cười vừa nói.

    Bầu không khí ngột ngạt cũng dịu xuống.

    Lăng Vũ nhìn Sở Thiên một chút, trong giọng nói mang theo cưng chiều không dễ dàng phát hiện:

    "Cô ấy rất tốt."

    "Được rồi, tớ đi trước." Lăng Vũ cầm lấy âu phục, đi ra ngoài.

    Sở Thiên lười biếng dựa vào ghế, sắc mặt treo nụ cười khẽ, đây là lần đầu tiên người anh em này của hắn đối xử tốt với một người như vậy đấy, ngay cả anh em cũng vứt bỏ, chậc chậc, tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn. Có điều, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng Lăng Vũ cũng có một người để quan tâm.
     
  3. Huyền Namida

    Messages:
    0
    Chương 22: Thiên kim hào môn đừng hắc hóa (20)

    Sau khi tan học, sắc mặt Nhiễm Bạch ảm đạm đứng ở ngoài cổng trường, anh trai đâu, vì sao không đến đón ta.

    Lúc này, một chiếc xe nghênh ngang đi tới. Cửa sổ xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Tống Vũ Điềm.

    Cô ta nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong mắt lóe lên một sự quan tâm.

    "Hi, Bạch Bạch, còn nhớ chị không?"

    Nhiễm Bạch nhìn người trước mặt: "Là anh trai bảo chị tới đón tôi sao?"

    Tống Vũ Điềm cười khan một tiếng, không phải chứ, nhanh như vậy đã có ham muốn chiếm hữu lớn như vậy với Lăng Vũ rồi sao, cô chợt nhớ tới hệ thống nói lời, Lăng Vũ bên người tất cả đều là vi hình camera. Tống Vũ ngọt rùng mình một cái, không phải là trước mặt vị này làm đi.

    "Không phải Lăng Vũ gọi chị đến, là chị nghĩ tới em cho nên muốn gặp Bạch Bạch một lần."

    Lông mi Nhiễm Bạch có chút rung động, ẩn dưới đôi mắt một chút thất vọng:

    "Chị có việc gì sao?"

    "Hệ thống, nhiệm vụ này khó như vậy, tôi phải làm sao bây giờ." Tống Vũ Điềm trong đầu hỏi Ngưng Mặc.

    "Hừ, cầu xin ta đi, cầu ta ta liền nói cho cô biết." Ngưng Mặc vô cùng ngạo kiều nói.

    Tống Vũ Điềm mặt không biểu tình: "Cầu xin cậu, nói đi."

    Ngưng Mặc biểu thị mình nói rất chân thành: "Quấn chặt không buông."

    Tống Vũ Điềm: "..."

    Ha ha, không nên hỏi cậu.

    "Bạch Bạch có muốn đi chơi với chị không." Tống Vũ Điềm dụ hoặc nói.

    "Không muốn, tôi muốn chờ anh trai."

    Nhiễm Bạch cố chấp nói, sâu trong mắt có một mảnh hắc khí vờn quanh.

    Anh trai thân yêu của em, anh nhất định phải tới, nếu không em sẽ nhịn không được mà giam cầm anh ở bên cạnh em vĩnh viễn đấy.

    Sau nửa giờ chờ đợi, Tống Vũ Điềm chỉ cảm thấy nhân sinh vô vọng, cô ta cảm giác như mình đã đem toàn bộ một trăm linh tám kỹ năng dỗ trẻ con dùng hết. Nhưng mà cô bé Nhiễm Bạch này lại sống chết không chịu cùng với cô ta. Tại sao lại có khó chơi như vậy.

    Tống Vũ Điềm cuống cuồng nghĩ, cô ta nhất định không thể động thủ được, nếu không thì nhiệm vụ của cô ta trực tiếp ngỏm củ tỏi mất.

    Lăng Vũ lái xe đi tới, nhìn thấy Tống Vũ Điềm lúc, nhíu mày lại, tại sao cô ta lại ở chỗ này?

    Nhiễm Bạch nhìn thấy Lăng Vũ, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, mặt mày hớn hở thét lên:

    "Anh trai!"

    Trong mắt Lăng Vũ lóe lên ý cười, giang hai cánh tay, Nhiễm Bạch trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Lăng Vũ.

    Tống Vũ Điềm: "..."

    Hóa ra cô ta chờ ở đây nói hơn nửa ngày cũng không bằng một cái ôm của người khác sao?

    "Tống tiểu thư sao lại ở chỗ này?" Lăng Vũ ôm chặt Nhiễm Bạch, đôi mắt sắc bén nhìn Tống Vũ Điềm, hắn vừa rồi rõ ràng thấy cô ta nói chuyện với Nhiễm Bạch, mà tiểu gia hỏa nhà hắn lại một mực lắc đầu.

    "Chị ấy muốn em đi chơi cùng." Giọng nói của Nhiễm Bạch mềm mại vang lên.

    "Tống tiểu thư, tôi không hi vọng cô quấn lấy Bạch Bạch, được chứ?" Lăng Vũ lạnh giọng nói.

    Tống Vũ Điềm mài răng, ha ha, nếu không phải vì nhiệm vụ, có quỷ mới thèm? Chờ anh và nữ chính ở cùng nhau còn không phải vứt bỏ hết thảy, lúc đó Lăng Bạch lại thành chướng ngại vật của các người à?

    Tống Vũ Điểm nhìn Nhiễm Bạch một cái, cô ta cũng không định đối chọi gay gắt với nam chính, thế là Tống Vũ Điềm trực tiếp lái xe đi.

    Ngưng Mặc: ".. Ký chủ, cô sợ."

    Tống Vũ Điềm liếc mắt, không vui nói: "Cậu mà không sợ, cậu ở bên trên."

    Ngưng Mặc còn nghiêm túc giải thích: "Ta không sợ, cũng không lên trên được."

    (Na: Bên trên này thì chỉ những ai đen tối mới hiểu. Hê hê.)

    Tống Vũ Điềm: "..."

    Lăng Vũ ôm Nhiễm Bạch vào chỗ ngồi, cưng chiều sờ sờ đầu Nhiễm Bạch, ừm, vẫn giống lông xù.

    Nhiễm Bạch "..."

    Anh xác định mình không dùng sai từ chứ?

    "Hôm nay Bạch Bạch ở trường học thế nào?"

    "Trường học chơi rất vui." Nhiễm Bạch vui vẻ nói.

    Lăng Vũ nhếch miệng lên một vòng cười, "Bạch Bạch thích là được."

    "Vâng." Nhiễm Bạch ôm chặt Lăng Vũ, trên mặt là nụ cười hài lòng.

    Anh trai thân yêu của em, quả nhiên không khiến em thất vọng, anh vẫn là quan tâm em, cho nên, xin mời tiếp tục như vậy nha.
     
  4. Huyền Namida

    Messages:
    0
    Chương 23: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (21)

    Phong Lạc: "Ký chủ! Ký chủ! Hôm nay chính là ngày nữ chính cứu nam chính."

    Nhiễm Bạch an tĩnh nằm sấp trên bàn, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, lộ ra mười phần điềm tĩnh. Thiếu niên bên cạnh cẩn thận từng li từng tí vẽ miêu tả dung nhan thiếu nữ ở trên giấy, tất cả đều lộ ra thập phần tuyệt mỹ.

    Đương nhiên, ngoài việc trong đầu Nhiễm Bạch đang oang oang giọng nói của Phong Lạc.

    "Nếu ngươi không nói lời nào, cũng không ai bảo là ngươi câm đâu." Nhiễm Bạch nghiêm túc nói.

    Phong Lạc: ".. Ký chủ, cô không nóng vội sao?"

    "Còn nhiều thời gian." Nhiễm Bạch uể oải nằm sấp trên bàn, lười biếng không còn vẻ nhu thuận thường ngày.

    Phong Lạc: "..."

    Ký chủ phân biệt đối xử, trước mặt nam chính thì ngoan như thế, vậy mà ở trước mặt nó thì.. hừ!

    Tiếng chuông tan học vang lên, Nhiễm Bạch thu dọn xong sách vở, đi ra ngoài.

    "Bạch Bạch, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa nhé." Tiêu Lâm trong mắt có có chút chờ mong, trong lời nói để lộ ra một điểm khẩn trương cùng ngượng ngùng nhìn Nhiễm Bạch.

    "Không được, bây giờ tớ có chuyện quan trọng cần phải làm, Lâm Lâm đi ăn một mình nhé." Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng, từ chối.

    "A, vậy à." Tiêu Lâm có chút thất vọng cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia buồn bã.

    "Lâm Lâm, tớ có việc đi trước, cậu phải ngoan đấy." Nhiễm Bạch nhìn Tiêu Lâm, cười tủm tỉm nói.

    "Ừm, tớ biết rồi." Tiêu Lâm bởi vì mấy câu nói đấy của Nhiễm Bạch mà full máu phục sinh.

    Hắn nhìn bóng lưng Nhiễm Bạch rời đi, trong mắt mang theo ý chí quyết đấu, hắn nhất định phải cố gắng, thật tốt để xứng đáng là người bên cạnh Nhiễm Bạch. Chỉ là hắn không biết, tâm tư hắn nghĩ là đã giấu kín sớm đã bị đối phương nhìn thấu.

    Trên đường người lui tới, khắp nơi đều treo biển quảng cáo, xung quanh lớp lớp nhà cao tầng, vô số chiếc xe hoa lệ chạy trên đường lớn.

    Nhiễm Bạch đi trên đường, người người đi qua đều ngoái đầu nhìn lại.

    Woa, cô bé có dáng dấp thật đáng yêu, thậm chí còn có mấy người đi đường đưa điện thoại ra chụp hình Nhiễm Bạch.

    Một nữ sinh cấp ba cầm điện thoại "tách" một tiếng, chụp hình Nhiễm Bạch, Nhiễm Bạch bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp bốn mắt nhìn nhau.

    Nữ sinh lúng túng cười một tiếng, vừa định nói xin lỗi, Nhiễm Bạch lại xán lạn cười, hoạt bát nói:

    "Chị phải chụp em thật đẹp đấy nhé."

    Nữ sinh cao trung nghe thấy Nhiễm Bạch nói, lại càng ngượng ngùng, chờ sau khi Nhiễm Bạch đi thì mới phản ứng được. Ôi, giọng nói của cô bé nghe thật hay, mềm mềm mại mại. Tiểu thiên sứ vừa nói chuyện với mình. Cô gái bị sự kinh hỉ làm cho choáng váng đầu óc, chờ khi nhìn về hướng Nhiễm Bạch vừa đứng, đã sớm không còn ai nữa.

    Cô gái mở điện thoại, nghĩ sẽ chọn lựa mấy tấm ảnh đăng lên Weibo, kết quả tấm hình nào cũng đẹp không có một tì vết.

    Cô gái trực tiếp đăng tất cả ảnh chụp lên Weibo với tiêu đề:

    [Ngẫu nhiên gặp một thiên sứ đáng yêu, đẹp không góc chết, ra sức liếm bình phong nhan sắc này.]

    Chưa tới một lúc, lượng share ảnh đã đột phá một ngàn.

    "Oa, đây là thiên sứ sao, liệu có photoshop không."

    "Trời, quá đáng yêu, đột nhiên thật muốn có một cô em gái như vậy."

    "Đã kiểm tra, tuyệt đối là ảnh thật, không hề chỉnh sửa, đáng kinh ngạc."

    "Làm sao có thể đáng yêu như thế được."

    Mà Nhiễm Bạch hiển nhiên sẽ không để ý một việc nhỏ xen giữa như thế này. Bởi vì, cô gặp một cái kinh hỉ lớn hơn nhiều.

    "Ý Tịch, sao mày lại tới đây." Nhiễm Bạch cưng chiều nhìn con mèo, mỉm cười nói.

    "Meoooo!" Ý Tịch có thể nói tiếng người, nhưng bởi vì đang ở bên ngoài, cho nên nó chỉ có thể dùng truyền âm ở trong đầu.

    "Tiểu điện hạ, tôi tới tế thiên đại trận, Ngài không đợi tôi mà đã đi mất." Ý Tịch biểu thị mình vô cùng ủy khuất nói.

    "Hì hì, ta không phải là không có chuyện gì sao?" Nhiễm Bạch mới sẽ không thừa nhận là bởi vì đói cho nên cô mới đi trước.

    Ý Tịch: "..."

    Hừ hừ, tiểu điện hạ, đừng cho là nó không biết cô đang nghĩ gì.

    Mà bên trong không gian hệ thống, Phong Lạc mặt không biểu tình nhìn một con mèo đột nhiên xuất hiện.
     
  5. Huyền Namida

    Messages:
    0
    Chương 24: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (22)

    Hmmmmm- lại có thêm một kẻ muốn tranh giành tình cảm với nó. Một nam chính còn chưa đủ à!

    "Ý Tịch, đi chơi một lát trước đi, ta có chuyện cần phải làm." Nhiễm Bạch vuốt ve bộ lông mềm mại bóng loáng của Ý Tịch, cưng chiều nói.

    "Vâng." Ý Tịch nhu thuận đáp, chuyện của tiểu điện hạ không phải là chuyện mà nó có thể đụng vào, trừ phi tiểu điện hạ đồng ý.

    Nhiễm Bạch nhìn Ý Tịch đi xa, mới rời đi.

    "Ký chủ, nó là ai, tại sao tôi cảm giác ký chủ và nó rất quen biết nhau vậy?" Phong Lạc nhìn thấy Ý Tịch đi khuất, tò mò hỏi.

    "Nó à.. Là người duy nhất ngốc ở bên cạnh ta lâu nhất." Nhiễm Bạch cười, trong mắt lóe lên một vòng ý tứ sâu xa, dù sao, là người có thể làm bạn với cô cũng chẳng có ai, sao cô có thể bỏ qua nó được.

    Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói xong, có chút ngu ngơ, ngốc lâu nhất? Là có ý gì vậy, rốt cuộc ký chủ nhà nó là ai, trung tâm đầu não của hệ thống không thể tra được một chút thông tin nào.

    Nhiễm Bạch không tiếp tục để ý Phong Lạc, đi thẳng về phía trước.

    .

    "Rầm, Rầm, Rầm."

    Tô Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng là Ôn Ngôn trở về, không khỏi đỏ bừng mặt.

    Những ngày này Ôn Ngôn không ngừng cố gắng quan tâm, Tô Ninh đã xác nhận quan hệ yêu đương với hắn, hôm nay là ngày nam nữ chính gặp mặt, cho nên Ôn Ngôn nói với Tô Ninh tuyệt đối không được ra ngoài, hắn muốn cho cô một kinh hỉ.

    Tô Ninh cõi lòng kích động mở cửa, lại nhìn thấy một bé gái, trong lòng Tô Ninh không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn ôn nhu hỏi: "Bạn nhỏ, em tìm chị có việc gì sao?"

    Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn nữ chính chằm chằm, vận khí cũng không có gì đặc biệt cả.

    Mà Tô Ninh nhìn thấy động tác rất manh này của Nhiễm Bạch, ngữ khí cũng càng thêm nhu hòa.

    "Cần chị giúp em cái gì sao?"

    Nhiễm Bạch nhu thuận nói:

    "Là anh trai bảo em tới."

    "Anh trai?" Tô Ninh sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: "Là Ôn Ngôn sao?"

    Con mắt Nhiễm Bạch lập tức phát sáng: "Đúng, chính là anh ấy bảo em tới."

    "Mau vào đi." Bởi vì Nhiễm Bạch dáng dấp quá mức lừa gạt người khác, lại thêm Tô Ninh cũng không có bao nhiêu đề phòng, cho nên Nhiễm Bạch đã rất dễ dàng có thể vào nhà.

    Nhiễm Bạch nhu thuận ngồi ở trên ghế sa lon.

    Tô Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Nhiễm Bạch, càng lộ rõ bản chất nhan khống (1) của mình: "Bạn nhỏ, em tên là gì?"

    (1) nhan khống: U mê những người có nhan sắc đẹp.

    "Em tên là Nhiễm Bạch."

    "Bạch Bạch à, uống nước không." Tô Ninh cười tươi, ngay cả tên cũng manh như thế, sao Ôn Ngôn không nói với cô sớm một chút là có một em gái như vậy chứ?

    Trong nháy mắt khi Nhiễm Bạch nhận lấy cốc nước, Tô Ninh giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

    Phong Lạc trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt, ký chủ nhà nó.. Muốn lên trời.

    Nhiễm Bạch bình tĩnh đứng dậy, trong nháy mắt những cánh hoa máu xoay quanh trên đầu của Tô Ninh.

    Nhiễm Bạch một đôi huyết đồng (2) bỗng nhiên xuất hiện, nhìn thẳng Tô Ninh, thanh âm cổ hoặc vang lên: "Cô, Tô Ninh, cực kì ghét Ôn Ngôn. Trăm phương ngàn kế muốn khiến ho Ôn Ngôn thân bại danh liệt."

    (2) Huyết đồng: Đôi mắt màu máu. Na trước giờ vẫn edit từ này, nhưng thật ra Na thấy để nguyên chữ "huyết đồng" nghe có vẻ hay hơn. Nên từ giờ sẽ giữ nguyên.

    Ánh mắt Tô Ninh đờ đẫn lặp lại lời của Nhiễm Bạch: "Tôi, Tô Ninh, cực kì ghét Ôn Ngôn. Trăm phương ngàn kế muốn khiến cho Ôn Ngôn thân bại danh liệt."

    Khóe môi Nhiễm Bạch cong lên hài lòng, thu cánh hoa về, Tô Ninh ngã xuống đất ngất đi.

    Đột nhiên Ôn Ngôn cảm thấy một loại dự cảm không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Tô Ninh, gọi nhiều lần đều không có người nghe.

    Ôn Ngôn không khỏi có chút hoảng hốt, không phải là cô ấy gặp phải nam chính chứ, nhưng Ôn Ngôn sẽ không nghĩ tới, so với chuyện gặp phải na chính thì sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều.

    Ôn Ngôn nhanh vứt bỏ điện thoại công việc xuống, lái xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

    Hắn kêu gọi hệ thống: "Hệ thống, Tô Ninh làm sao vậy? Sao gặp phải nam chính cậu cũng không có nói cho tôi biết."

    Hệ thống cẩn thận kiểm tra số liệu, cuối cùng lên tiếng: "Số liệu kiểm tra đo lường không đo được, rất có thể liên quan tới cô bé hôm đó cậu gặp phải."

    Ôn Ngôn nhíu nhíu mày, lại là cô bé kia, đến cùng cô ta có thân phận gì.

    Chờ Ôn Ngôn lái xe về tới nơi, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, trong dự liệu nhìn thấy Nhiễm Bạch.
     
  6. Huyền Namida

    Messages:
    0
    Chương 25: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (23)

    Ôn Ngôn liếc mắt liền thấy Tô Ninh té xỉu dưới đất, sắc mặt khó coi ôm Tô Ninh về phòng ngủ.

    Ôn Ngôn tự nhiên mà ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô bé có thể gọi là thuần lương trước mặt, ngữ khí ngưng trọng nói.

    "Rốt cuộc cô là ai?"

    Nhiễm Bạch nghe Ôn Ngôn hỏi, vô tội nhìn hắn, chế giễu:

    "Chú à, sao chú lại ngu xuẩn như vậy, tại sao tôi phải nói với chú biết tôi là ai chứ?"

    Ôn Ngôn: "..."

    Hắn mạnh mẽ hít một hơi, không tức giận, không tức giận, ừm, hít sâu, không thể nổi nóng, không thể chấp nhặt với một đứa bé, không tức giận.

    "Cô muốn gì?"

    Nhiễm Bạch nghe thấy Ôn Ngôn nói, khóe miệng cong lên một vòng giống như cười mà không phải cười, aizzz, hình như trước kia cũng có người từng hỏi cô một câu như vậy. Ừm, kết quả thế nào nhỉ, à, đúng rồi, cô muốn một vật mà người kia lại không muốn cho, vậy nên hắn đã chết rồi.

    "Tôi muốn gì, chú đều cho tôi sao?" Giọng nói của Nhiễm Bạch mang theo mê hoặc, hướng Ôn Ngôn nói.

    Ôn Ngôn nghe Nhiễm Bạch hỏi, nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một cỗ bực bội:

    "Chắc hẳn cô đã biết thân phận của tôi, vậy thì cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho cô, chỉ cần từ nay về sau cô không cản trở nhiệm vụ của tôi."

    Nhiễm Bạch nghe vậy, ngọt ngào cười, chuyên chú nhìn đôi mắt của Ôn Ngôn, trong mắt lóe lên một tia xoắn xuýt, giống như đang suy nghĩ vật này có đáng giá đề cô làm trao đổi hay không.

    Thật lâu, Nhiễm Bạch mới mở miệng ra nói, giống như là miễn cưỡng lùi bước, trong giọng nói mang theo ghét bỏ: "Vậy thì cho tôi đôi mắt của chú đi."

    Phong Lạc: "..."

    Ký chủ, cô có thể đừng trực tiếp như vậy được không?

    Ôn Ngôn: "..."

    Lỗ tai của hắn có bệnh rồi?

    "Hệ thống, hệ thống, có phải là tôi nghe nhầm không." Ôn Ngôn vội vàng ở trong lòng hỏi hệ thống.

    Hệ thống: "Đừng nghi ngờ lỗ tai của cậu, đúng là cô ta nói như vậy đấy."

    Ôn Ngôn run rẩy khóe miệng, đứa trẻ này, chỉ sợ là thật sự có bệnh. Thật chẳng lẽ từ bệnh viện tâm thần chạy đến thật sao?

    "Hệ thống, rốt cuộc thì cô ta có thân phận gì?" Ôn Ngôn nghi ngờ hỏi, ba phen mấy bận phá hư nhiệm vụ của hắn, đến cùng cô là ai?

    Hệ thống trầm mặc không nói, trên thực tế, nó không điều tra được bất kì thông tin nào của Nhiễm Bạch.

    "Thân phận của cô ta, không phải là người mà tôi và cậu có thể chạm tới, cứ an tâm làm tốt nhiệm vụ của mình. Sau đó mau chóng rời khỏi vị diện này."

    Ôn Ngôn cũng không nhiều lời nữa, nếu hệ thống đã nói như vậy, vậy nhất định là cái gì hắn cũng không biết được.

    "Tôi có thể cho cô con mắt của tôi, nhưng cô phải bảo đảm về sau không cản trở nhiệm vụ của tôi." Ôn Ngôn bình tĩnh đáp ứng, một đôi mắt đổi lấy nhiệm vụ thuận lợi, vẫn có lãi.

    "Đương nhiên có thể." Nhiễm Bạch cười đến xán lạn, trực tiếp đồng ý. Nhưng không ai phát hiện ra hưng phấn ở đáy mắt của cô, chú à, chú quả nhiên không làm ta thất vọng.

    Ôn Ngôn thở dài một hơi, nhưng đáy lòng của hắn luôn cảm giác có chút không đúng.

    "Như vậy, bây giờ tôi lấy nhé." Nhiễm Bạch mỉm cười nói.

    Không đợi Ôn Ngôn kịp phản ứng, những giọt máu li ti quấn lấy đôi mắt của hắn.

    Ôn Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt, trước mắt một mảnh huyết sắc.

    Nhưng là người đã trải qua rất nhiều vị diện nhiệm vụ, rất nhanh liền kịp phản ứng, kêu gọi hệ thống gắn cho hắn một đôi mắt.

    Ôn Ngôn có chút phức tạp nhìn Nhiễm Bạch, từ lúc hắn có năng lực đến nay chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này, không có một chút lực phản kháng nào!

    Nhiễm Bạch vuốt vuốt cặp mắt trong tay, cười hì hì một tiếng,

    "Chú à, chính là đôi mắt này."

    Ôn Ngôn: "..."

    Cái này bảo hắn phải nói cái gì bây giờ, chẳng lẽ còn khen một tiếng quá giỏi!

    "Con mắt đã cho cô rồi, từ nay về sau, nhiệm vụ của tôi không có liên quan gì với cô."

    "Được, thật dông dài." Nhiễm Bạch thè lưỡi, ghét bỏ nói.

    Ôn Ngôn không phản bác được, dông dài, đây là cẩn thận có được không.

    Nếu như không phải biết bộ mặt thật của Nhiễm Bạch, chỉ sợ hiện tại Ôn Ngôn cũng sẽ cảm thấy động tác vừa rồi của Nhiễm Bạch phi thường hoạt bát đáng yêu.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...