Ngôn Tình Làm Sao Để Quên? - Ngọc Gia

Discussion in 'Truyện Drop' started by Ngọc Gia, Aug 7, 2021.

  1. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 30: Đòi tiền


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tự nhiên Quang Minh im lặng lạ thường nhìn mình, cho dù là mặt dày đến đâu thì người ta vẫn là con gái, vẫn biết ngại ngùng.

    "Mặt tớ dính gì hả? Sao cậu nhìn tớ chằm chằm vậy."

    "À không có gì? Tớ xin lỗi." Biết mình quá phận, Quang Minh giật mình theo quán tính nói lời xin lỗi.

    "Có gì đâu tớ biết tớ không được đẹp nhưng lại được cái rất dễ thương. Ai cũng muốn ngắm nhìn tớ thôi."

    "Tự tin là tốt nhưng tự tin quá là không tốt."

    Khúc đầu nghe còn êm tai sao 6 từ cuối lại chói thế nhỉ. Gia An xoay qua trừng Quang Minh. Quang Minh lại nhẹ nhàng ngả người ra tựa vào thành ghế sofa nói.

    "Nhưng tớ không chê đâu."

    Gia An ngơ ra. Bĩu môi đầy tự mãn nói

    "Tớ đây chỉ nói sự. Cậu nên học chấp nhận sự thât đi."

    Hai người ở với nhau rất thoải mái, có lẽ là do lần trước đã nói rõ, họ chỉ xem nhau là bạn nên Gia An khá thoải mái, nói chuyện cũng rất tùy hứng. Tự nhủ thầm trong lòng là da Hà Nguyệt cứ lải nhải bên tai nên cô cũng nghĩ là Quang Minh có hảo cảm với mình. Tất cả là do Hà Nguyệt.

    Chắc đây chỉ là suy nghĩ của Gia An.

    Hai người đang trò chuyện thì ba con người loi nhoi lần lượt đi về.

    Mọi người lại bắt đầu tặng quà giáng sinh cho nhau.

    Đối với nước Z lễ Giáng sinh là lễ rất quan trọng. Là ngày mà mọi người trao nhau những món quà, là ngày mà các thành viên trong gia đình buôn bỏ hết mọi thứ mà ngồi lại với nhau.

    Nói chuyện với nhau rôm rả một hồi, chủ yếu là nói Gia An đi đường cẩn thận, nhanh quay về đừng đi rồi mà quên họ. Sau gần một giờ ngồi nghe mọi người dặn dò thì Gia An cùng Hà Nguyệt cũng cáo từ ra về.

    Hà Nguyệt đòi phụ Gia An dọn đồ và hôm đó sẽ đưa Gia An đi, tuy nhiên lại bị Gia An không khách khí đuổi về.

    "Cậu chỉ được nghỉ một hôm, lo về nghỉ ngơi đi mai còn đi làm sớm. Làm cho ngoan còn kiếm thật nhiều tiền nuôi tớ nữa."

    Hà Nguyệt mèo nheo, dặn dò Gia An một lượt, rồi còn ôm ấp đủ kiểu. Hà Nguyệt mới ngoan ngoãn đi về để lại Gia An một mình.

    Mở cửa phòng đi vào nhà lập tức có một cục bông lớn lao vào trong ngực Gia An. Dùng hết sức bế Trà Đá đi vào trong nhà. Gia An suy nghĩ nếu một ngày không có Trà Đá bên cạnh thì không biết phải sống làm sao.

    Điện thoại Gia An reo lên, nhìn vào tên người gọi, mặt Gia An biến sắc.

    Ngày đầu tiên qua đây, ba mẹ cô gọi hỏi thăm đủ thứ, dặn dò cô phải chăm sóc bản thân cho thật tốt.

    Lần thứ hai gọi điện là hỏi cô có cần ba mẹ gửi tiền hằng tháng qua nữa không, họ đã nói thẳng như thế Gia An cũng không thể nói là mới qua đây ba tháng chưa ổn định nên cần chu cấp từ gia đình. Cô phải cắn răng nói không cần.

    Lần thứ ba gọi điện là một tháng sau đó, lúc đầu còn hỏi thăm sau đó lại nói ngưỡng mộ con nhà người ta đi du học gửi tiền về nhà các thứ.

    Những lần sau đó gọi điện là đòi đổi điện thoại, muốn sửa lại nhà, muốn mua quần áo, không thì muốn đổi xe, còn kêu Gia An gửi thêm tiền về.

    Tất cả việc đó Gia An rất vui vẻ làm, ba mẹ đã lo cho cô ăn học, bây giờ cô nên trả lại cho họ, những thứ đó Gia An cho rằng là trách nhiệm của mình nên chưa một lần oán than.

    Nhưng cái làm Gia An khó hiểu nhất là chị gái cô, chị gái cô hơn cô năm tuổi, theo lẽ báo hiếu là phải do các con cùng làm đối với bố mẹ, Nhưng không hiểu sao, ba mẹ cô luôn lấy cớ chị gái sức khỏe yếu, cô là em phải yêu thương chăm chị mình, còn ở đó mà ganh tỵ.

    Không những phải chăm sóc chị gái mà còn phải chăm sóc nguyên gia đình chị, tiền con chỉ đi học cũng bắt Gia An chi, tiền họ mua sắm đồ cũng bắt Gia An gửi tiền về.

    Trên phải lo tiền cho ba mẹ, chị gái dưới lại phải chăm em. Nhiều lúc Gia An cảm thấy mệt mỏi muốn khóc, không biết tâm sự cùng ai chỉ có thể để giọt nước mắt chảy vào trong.

    Lần này gọi điện, Gia An mệt mỏi nhấc máy.

    "Gia An, khỏe không con?" Lời mẹ đầy yêu thương nói.

    "Dạ khỏe ạ, mọi người ở Việt Nam sao rồi ạ."

    "Haizz không ổn con ơi. Mọi người đang đau đầu đây." Mẹ Gia An mặt buồn rười rượi nói.

    Gia An linh cảm không lành, mẹ An tiếp tục nói.

    "Vợ chồng chị con mới ưng mẫu đất, nhưng tiền không đủ để chốt mảnh đất đó. Chị hai con gần 30 rồi mà giờ vợ chồng con cái nó phải ở nhà trọ. Làm mẹ cũng sót."

    Mẹ An vừa dứt lời đã nghe ba An hốt hoảng la mẹ An.

    "Tôi đã bảo bà đừng gọi cho bé ba mà, vợ chồng bé hai cũng lớn rồi, nó muốn mua nhà mua đất hay mua gì đó là phải do vợ chồng nó tự mua. Tụi nó đã có con mà giờ còn không biết lo đi làm kiếm tiền tự trang trải cuộc sống còn phải sống nhà nhà va mẹ. Bà gọi Gia An thì con bé có giúp hai vợ chồng nó trưởng thành hơn không?"

    Mẹ An lập tức trừng mắt cãi lại. Hai người họ cãi nhau một hồi. Gia An cũng hiểu được vấn đề. Từ sau trong tâm trí mẹ cô, cô đi du học là có nghĩ vụ phải nuôi tất cả mọi người trong gia đình, ba cô muốn cô phải lo học để mở rộng tương lai.

    Phải thôi mẹ cô đã bao giờ lo cho cô đâu. Chị hai là thuộc kiểu công chúa, yếu đuối còn em út lại quá nhỏ. Chị hai với út cách nhau đúng 12 tuổi. Vì vậy mẹ cô luôn nghĩ cô có một sức khỏe tốt thì phải lo cho chị hai, cô là chị phải chăm em mình, phận làm con phải báo hiếu cho cha mẹ.

    "Chị hai thiếu bao nhiêu vậy?"

    Nghe Gia An hỏi, mắt mẹ An sáng lên lập tức nói.

    "Mẹ biết con ngoan mà. Không nhiều chỉ 5 tỷ thôi."

    Nghe số tiền mà Gia An choáng váng.

    "Mẹ à, số tiền đó quá lớn rồi."
     
    Last edited: Aug 22, 2022
  2. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 31: Đủ đau lòng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ An lập tức nhăn mặt.

    "Nhiều gì mà nhiều, con biết không miếng đất đó tận 8 tỉ rưỡi vợ chòng chị con để được 3 tỉ rưỡi là tụi nó cũng cố gắng lắm rồi, con chỉ giúp nó 5 tỉ thôi mà. Mẹ cực khổ cho tiền con ăn học, rồi đi du học bằng người bằng ta. Giờ muốn con giúp chị con cũng không được à."

    Nghe đến đây, trong lòng Gia An có một cảm giác không nói nên lời. Nhà người ta trọng nam khinh nữ, còn nhà mình lại thương con cả ghét bỏ con thứ.

    Nói trắng ra Gia An cảm thấy mình như là một cái máy rút tiền. Hơ cuộc đời mà. Nực cười bà đây muốn lật bàn, mặt Gia An trầm xuống hẳn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

    Thấy Gia An im lặng không nói gì, mẹ An bắt đầu nôn nóng.

    Chậm rãi mở miệng.

    "Hình như mẹ quên mất con chỉ mới là sinh viên qua đậy được ba năm, phải tự thân lo tiền nhà, tiền ăn uống, tiền học phí, kể cả tiền sinh hoạt của ba mẹ ở Việt Nam, tiền lo cho út đi học, con còn phải lo sinh hoạt phí cho gia đình chị hai còn phải lo tiền tả, sữa cho con trai chỉ."

    Một góc nào đó trong lòng Gia An vẫn mong mẹ có thể thấu hiểu cho mình, vẫn mong một phần nào đó mẹ vẫn xem mình chỉ đơn thuần là một cô con gái chứ không phải là một cái máy rút tiền.

    "Giờ mà mày ngồi kể lễ phải không? Không phải bây giờ mày đang ở bên đó ăn sung mặc sướng sao?"

    Bản tiểu thư muốn nghịch thiên.

    "Ăn sung mặc sướng?" Gia An cười khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn người mẹ kia của mình.

    "Bà nghĩ bên đây là chính phủ người ta phát tiền cho dân dùng à."

    Mặt mẹ An đờ ra, hôm nay con nhỏ này dám không kính ngữ với mình nữa, trực tiếp xưng bà-tôi.

    "Mày, mày hỗn láo, tao là mẹ mày, ai cho phép mày nói chuyện với tao bằng cái giọng điệu đó."

    Trực tiếp nhìn bà ta như nhìn một kẻ đần.

    "Đúng. Bà là mẹ tôi, bà thử đặt tay lên tim hỏi xem bà đã từng xem tôi là con gái mà bà đích thân đẻ ra tôi chưa. Từ nhỏ bà không cho tôi uống sữa mẹ, bà để sữa đó cho con nhà người ta chỉ để đổi lấy bộ dây chuyền ngọc mà bà thích.

    Năm tôi học cấp một bà bắt tôi phải học đủ thứ để đi thi kiếm tiền về cho bà. Năm tôi học cấp hai, may mắn có bên nội bảo vệ nên tôi mới thoát khỏi ma chưởng của bà. Kể từ lúc đó bà đối xửng với tôi làm sao.

    Tôi vừa đi học về bà bắt tôi làm việc quần quật tới 11h tối mới cho nghỉ ngơi, 5h sáng phải dậy di chợ nấu cơm. Không cho tôi bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào.

    Rồi tôi qua đây du học, bà lại tìm mọi cách, mọi lý do để moi móc tiền của tôi.

    Bên đây có kho vàng kho bạc này, tôi bỏ tiền vé cho bà qua đây rồi tự thân bà kiếm tiền gửi về nuôi gia đình ở trong nước nhá, còn cả cho cô con gái cưng bà 5 tỷ mua nhà nữa."

    Trong một lúc Gia An nói một phần sự bất công, độc ác mà chính mẹ đẻ đã áp bức trong suốt 21 năm cô sống trên đời.

    Mẹ An ngỡ ngàng, sao những chuyện hồi bé nó lại biết, những chuyện này làm sao mà lúc đó nó biết được, lúc đó nó còn chưa có nhận thức mà.

    Mẹ An bàng hoàng nhìn Gia An, miêng lấp bấp không nói nên lời.

    Đúng thật là trong ba đứa con bà thật sự không thích Gia An.

    Tại sao đứa con đầu của bà sinh ra lại có một sức đề kháng yếu, dễ bệnh.

    Nhưng tại sao Gia An sinh ra lại mang một sức đề kháng đáng ngưỡng mộ như thế, trong suốt 21 năm nó chỉ bị sốt có 3 4 lần.

    Bà quy mọi trách nhiệm và tồi lỗi lên đầu Gia An, nên luôn mang theo suy nghĩ Gia An phải chịu trách nhiệm cho mọi việc.

    Gia An cười khinh bỉ bà một cái, cách một màn hình nhưng bà ta vẫn cảm nhận được sự lãnh lẽo của Gia An.

    "Ồ, có phải bây giờ quý bà đây đang nghĩ tôi có một sức đề kháng tốt, thì tôi phải nuôi con gái cưng của bà cả đời, phải đưa tiền đưa tiền cho chỉ, cho bà đúng không. Tôi phải trả giá khi có một sức đề kháng tốt hơn người bình thường."

    Mẹ An ngốc nghếch, chỉ nghĩ được như vậy, liền hù theo nói.

    "Đúng vậy, mày không thấy mày có lỗi với chị mày lắm à. Mày phải nuôi nó cả cuộc đời."

    "Hơ, vậy à. Cô chị đó là sức đề kháng có hơi yếu nhưng không phải là tàn tật. Nếu bà đánh chỉ gãy tay chân thì tôi có thể suy nghĩ lại mà nuôi chỉ." Lật bàn, bản tiểu thân sinh ra như vậy thì đã sao. Có giỏi thì nhét bản tiểu thư vào lại đi.

    Mẹ An như không tin vào tai mình, Gia An của thường ngày rất nhu thuận. Nói gì nghe đó, sao hôm nay lại độc mồm độc miệng như thế.

    "Mày đang nói gì đó, nó là chị gái của mày."

    "Tôi cũng là con gái ruột của bà." Xen ngang vào miệng mẹ An mà hét lên.

    Cô chịu đủ rồi, chịu đủ cuộc sống bị coi là con rối, là một cái máy rút tiên. Co cũng cần sống cho cuộc sống của cô.

    "Đừng tưởng tôi không biết, căn nhà tôi đang ở là do chú tôi bỏ tiền mua cho tôi, chứ không phải bà mua, kể cả tiền vé, chọn trường cũng đều là do chú tôi lo. Nên nếu bà có ý định kể hay gì đó tôi khuyên bà nên bỏ ý nghĩ đó đi."

    Mẹ An quả thật là định lôi mấy cái đó ra nói nhưng không ngờ là bị chặn đầu trước. Mặt mẹ An xanh mét. Lấp ba lấp bắp nói.

    "Mày, mày mày.. Vậy bây giờ mày có đưa tiền cho tao không?"

    Mắt Gia An nhướng lên, miệng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự khinh bỉ.

    "Được, tôi đưa cho bà."

    Mặt mẹ An mừng rỡ thấy rõ.

    "Con gái ngoan, mẹ biết mà."

    Liếc mắt nhìn con người ham tiền trước mắt, Gia An mở miệng nói tiếp.

    "Nhưng tôi cũng có điều kiện đi kèm." Không đợi mẹ An mở miệng Gia An nói tiếp.

    "Chị cả cũng đã gần 30 rồi, tay chân còn lành lạnh nên là đây sẽ là số tiền cuối cùng tôi chu cấp cho chị cả cũng như là bà. Sau này tiền điện nước liên hệ bên đó nhắn tin hẳn qua điện thoại tôi, tôi sẽ trả onl. Từ đây về sau những khoảng chi tiêu không hợp lý tôi sẽ không trả tiền một cách vô tội vạ như trước nữa."

    Mẹ An nghe thấy liền hoang mang. Nhìn thấy vẻ mặt đó, Gia An không biết trong lòng mình có mùi vị gì. Cất lời nói tiếp.

    "Đương nhiên quý bà đây có thể không đồng ý, lúc đó thì 5 tỷ kia cũng không đến được tay bà đâu, thưa quý bà."

    Mẹ An bắt đầu tính toán, rất nhanh bà đã đưa ra được đáp án. Bà ta đã chọn 5 tỷ.

    Tắt cuộc gọi đi, Gia An không biết trong lòng mình như thế nào.

    Vui, đúng cô đã nói hết, đã dằn mặt được người đàn bà đó, tự kiếm tự do cho mình.

    Buồn, đúng dù gì người đó cũng là mẹ cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn cố làm những gì mẹ yêu cầu chỉ để mẹ có thể thương mình hơn một chút.

    Đời là thế, nó không cho bạn được lựa chọn nơi bạn sinh ra nhưng nó lại cho bạn tự quyết định cách mà bạn sống. Đôi khi nó sẽ cho bạn vài gợi ý nhưng đôi khi nó cũng sẽ cho bạn sự rắc rối để cuộc sống của bạn trở nên phong phú.

    Nhưng mà gợi ý của bản cô nương đâu, sao đưa đến cho ta toàn rắc rối, lật bàn. Hừ

    * * *

    Vừa uống bia vừa ngắm trăng, vậy mà Gia An đã uống gần hai thùng.

    Tửu lượng của Gia An phải nói là rất khá. Những lúc có chuyện Gia An thường sẽ uống bia vì vị đắng của nó càng khiến Gia An tỉnh táo.

    Bỗng có tiếng điện thoại reo. Gia An lập tức nhăn mặt. Không phải đã nói với mọi người hôm nay mình ở lại trường rồi mà, sao giờ còn gọi điện cũng hơn10 giờ đêm rồi chứ có phải sớm gì nữa đâu.

    Mặt dù rất khó chịu khi bị làm phiền nhưng vẫn bắt máy, giọng đầy khó chịu nói.

    "Alo, Gia An đã ngủ rồi. Có chuyện gì mai tôi sẽ bảo Gia An gọi lại. Tạm biệt."
     
    Last edited: Aug 22, 2022
  3. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 32: Từ mặt


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quang Minh nhìn điện thoại cắt ngang mà ngỡ ngàng. Lại còn Gia An ngủ rồi, người nghe máy không phải là Gia An à.

    Vậy là hồi chiều người con gái ôm hai thùng bia kia chắc chắn là cô rồi. Lúc đầu cậu còn tưởng cô đem biếu cho nhà chú, nhưng mà giờ xem ra đã vô bụng cô hết cả rồi.

    Không chần chờ Quang Minh lập tức đi qua nhà Gia An. Như suy nghĩ ra điều gì đó Quang Minh quay lại lấy thêm đồ rồi mới đi

    * * *

    Đang thả hồn theo mây bỗng nhiên nghe tiếng bấm chuông, nhăn mặt nhưng Gia An lại bật chế độ điếc chả them đoái hoài. Nhưng người bấm chuông cứng đầu làm sao, bấm mãi khiến Gia An phát bực.

    Đầy cọc cằn ra mở cửa.

    "Hôm nay chủ nhà đi vắng rồi, có gì thì mai qua." Nói vừa dứt câu Gia An liền lập tức đóng của, không thèm nhìn người trước mắt là ai cũng như người ta có nói gì không. Rất dứt khoát đóng cửa.

    Nhưng khi cửa chưa kịp đóng đã bị một cánh tay rắn chắc chặn cửa lại.

    Do có men bia trong người, tinh thần cảnh giác của Gia An cũng giảm đi phần nào, không hề biết rằng cửa đã bị người ta mở ra.

    Gia An loạng choạng đi lại chỗ ngồi cầm cốc bia lên uống.

    Quang Minh từ tốn ngồi xuống bên cạnh. Chặn lại cánh tay đang chuẩn bị khui lon mới.

    Gia An ngạc nhiên nhìn Quang Minh, sau đó không nói không rằng hét toáng lên.

    "Biến thái, dám đột nhập nhà bà à." Vừa nói dứt lời Gia An vơ lấy được gì thì đập thẳng vào người Quang Minh cái đó.

    Trà Đá bên cạnh nhìn ngỡ ngàng, không phải bình thường họ nói chuyện vui vẻ lắm à, loài người thật kì lạ.

    Ngóc đầu lên nhìn xong Trà Đá bình tĩnh vẫy đuôi hai cái rồi tiếp tục nằm ngủ.

    Quang Minh thì bị bất ngờ, lại không dám cản quá nhạnh sợ làm Gia An bị thương. Nhưng không biết bằng một cách nào đó sau một hồi cản Gia An đánh mình thì hiện tại Quang Minh đang ôm trọn Gia An.

    "Gia An, bình tĩnh tớ là Quang Minh."

    Nghe được giọng nói quen thuộc, Gia An lập tưc ngưng tay. Bị vây hãm trong vòng tay của Quang Minh, Gia An rút mặt vào ngực của Quang Minh hít lấy hít để.

    Ngửi được mùi hương quen thuộc, Gia An thu móng vuốt lại nhỏ giọng nói.

    "Xin lỗi."

    Quang Minh thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Gia An không nhận ra, nhưng hình như cậu ôm Gia An hơi lâu rồi. Bất giác mặt Quang Minh đỏ bừng lên.

    Gia An chui ra khỏi lòng Quang Minh, ngồi xuống tiếp tục uống, như những chuyện nãy giờ chưa từng xảy ra.

    Trong vòng tay trỗng rỗng, nói thật Quang Minh có hơi hụt hững.

    "Uống không anh bạn." Gia An đưa lon bia mới cho Quang Minh.

    Quang Minh bật cười đưa tay xoa đầu Gia An, nhận lấy lon bia khui ra tuôn ừng ực mấy ngụm.

    "Cô biết tôi là ai không mà mời tôi uống, không sợ tôi sẽ làm gì cô à." Quang Minh giả giọng làm mặt quỷ hâm dọa Gia An.

    Gia An ngơ ngác nhìn Quang Minh, ánh mắt đầy mơ hồ.

    "Hi hi, tôi không biết anh là ai nhưng mùi thơm trên người anh rất giống người mà, à không rất quen thuộc."

    "Giống người gì?"

    "Hả?" Gống người chứ, không giống người chẳng lẽ giống ma.

    "Mùi hương trên người tôi giống ai hả?"

    "Sợ quá, tôi cứ không nói." Gia An làm mặt quỷ hướng người con trai bên cạnh.

    Nhìn Gia An ngây ngô bên cạnh, Quang Minh mỉm cười. Cùng Gia An ngồi ngắm trăng uống bia.

    Không gian rơi vào trầm lặng. Gia An nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

    "Anh có gia đình không?".

    Không khí bỗng chóc rơi vào trầm tư. Gia An mỉm cười mỉa mai nói tiếp.

    "Tôi hỏi thật thừa, ai mà chẳng có gia đình cơ chứ. Nhưng gia đình với tôi lại là cái rất đáng sợ. Tôi sợ phải trở về đó."

    Ngửa cổ tua thêm một ngụm bia lớn tiếp tục câu chuyện của mình.

    "Họ cho tôi sinh mạng, họ nuôi tôi lớn. Tôi rất tôn trọng họ. Nhưng mọi chuyện lạ lắm. Tôi có cảm giác như mình chỉ là cái máy rút tiền của họ. Đến tận chiều nay khi mẹ tôi gọi cho tôi, chúng tôi có trận cãi vả nhỏ, tôi mới biệt thật ra họ hận tôi lắm."

    "Sau này tôi có con tôi sẽ không để con tôi bị như vậy, cái cảm giác bị cô độc, bị ghét bỏ trong chính gia đình mình rất đáng sợ."

    Im lặng ngồi lắng nghe Gia An nói. Quang Minh có cái hiểu có cái không hiểu.

    Gia An bình thường khi kể về gia đình hay bất cứ chuyện gì đều sẽ kể những chuyện vui. Khiến cho người ta nghĩ cô đưuọc sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Nhưng sau bên trong cô lại giấu nhiều ẩn uất như thế.

    "Gia đình tôi đối với tôi rất tốt, họ không ràng buộc tôi. Cho dù tôi làm gì thì họ luôn ủng hộ tôi. Nói thật tôi rất hạnh phúc khi được sinh ra trong gia đình như thế." Quang Minh mỉm cười khi nói về gia đình của mình.

    Gia An nhìn nụ cười của Quang Minh mà si mê, đó là nụ cười mà cô khao khát nhất, một nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

    "Vậy anh càng phải trân trọng nó đó."

    Vừa dứt lời điện thoại của Gia An reo lên.

    Thuận tay mở máy bật loa ngoài liền truyền tới giọng nói.

    "Gia An à, mẹ suy nghĩ kỹ rồi cứ bắt con đưa tiền hoài vậy cũng không tốt. Như vậy đi, 5 tỉ tiền chị con mua nhà con vẫn phải đưa, rồi con chỉ cần đưa thêm cho mẹ 3 tỉ nữa, mẹ cam đoan từ đây về sau không gọi điện đòi bất cứ đồng nào từ con nữa."

    Gia An lặng người, khó khăn mở miệng.

    "Được."

    Mẹ An nghe thế mừng rỡ, vôi vàng nói.

    "Như vậy đi, mùa thu năm tới con gửi tiền về nhé, đừng nói mẹ đây không cho thời gian con xoay tiền."

    Mùa thu năm tới vậy sao không nói thẳng là cho cô hơn nửa năm chạy tiền đi.

    Hít một hơi lấy lại bình tĩnh cũng như lấy lại giọng nói, Gia An nói.

    "Như vậy tổng cộng là 8 tỉ đúng không, tôi sẽ đưa cho bà 10 tỉ, kể từ lúc bà nhận 10 tỉ thì tôi với gia đình các người không còn quan hệ nào với nhau nữa."

    Nghe đến được thêm tiền, mẹ An không chừng chờ lập tức đầu ý. Sợ Gia An lật lộng không chuyển tiền, mẹ An còn nói sẽ mời luật sư làm đơn từ con.

    Từ lời bà ta nói ra như vết dao cắm thật chặc vào tim Gia An.

    Nhìn điện thoại kết thúc cuộc gọi, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Nghẹn ngào nói.

    "Đơn từ con, sao có thể nói ra một cách nhẹ nhàng đến thế. So với 10 tỉ kia quả thật mình chẳng là gì cả."

    Nhìn Gia An lẩm bẩm nói chuyện với chiếc điện thoại trên tay, nước mắt vẫn đang rơi nhưng miệng lại nở nụ cười chua chát.

    Nghe được cuộc trò chuyện như thế, nhìn lại cảnh tượng như này. Quang Minh mới biết.

    Cái người hay cười, luôn đem lại cho người khác sự ấm áp, niềm vui thật ra mới là người cần sự yêu thương, sự ấm áp hơn. Họ mới là kẻ có nhiều vết thương lòng nhất.

    Quang Minh chậm rãi đứng dậy, kéo Gia An vào lòng mình nhẹ giọng nói như đang nâng niu món đồ quí giá dễ vỡ.

    "Khóc đi."

    Hai từ đơn giản nhưng lại phá đi phòng tuyến cuối cùng của Gia An dựa vào lòng Quang Minh khóc nức nở như đứa trẻ.

    Khóc đến mệt lả, Gia An ngủ thiếp đi trong lòng Quang Minh.

    Thấy nữ nhân trong lòng mình trở nên yên tĩnh, Quang Minh nhẹ nhàng bế Gia An về phòng.

    Vừa đặt Gia An lên giường, bỗng nhiên Gia An mở mắt, nhìn Quang Minh chằm chằm, rồi bỗng nhiên ôm lấy Quang Minh, dùng sức kéo xuống miệng lẩm bẩm.

    "Phải có gối ôm ngủ mới ngon." Nói rồi chép chép miệng tiếp tục ngủ.

    Do không đề phòng, Quang Minh bị Gia An kéo xuống một cách rất dễ dàng.
     
    Last edited: Aug 22, 2022
  4. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 33: Giải rượu


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi Gia An đánh một giấc ngon lành tới sáng thì lại có người mất ngủ nguyên đêm.

    Đến 10h, Gia An mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

    Gia An chỉ thấy đầu đau nhức, ngồi định thần lại 10s, cô từ từ nhớ lại mọi chuyện.

    Mặt Gia An từ từ đỏ lên, sau đó từng hạt nước trên mặt cô cứ rơi xuống. Như không muốn tin cái mình vừa nhớ là sự thật, cô vội lật đật chạy đi lấy điện thoại ra xem, hi vọng bên trong không có cuộc gọi nào vào tối qua.

    Nhưng không cuộc gọi dài hai phút với số điện thoại quen thuộc đó đã xuất hiện trong mục cuộc gọi gần đây.

    Đôi mắt đầy nước, cô ngồi sụp xuống nhà khóc nất lên như một đứa trẻ.

    Khóc vì cho rằng bản thân mình trong lòng cái gọi là gia đình, người thân vẫn có một chút vị trí nào đó.

    Khóc cho sự ngu dốt khi cho rằng mọi người thương mình như cách mình quý họ.

    Khóc cho sự mạt hạn của mình, đến cả vài đồng bạc lẻ cũng không bằng.

    Trà Đá như thấy được nỗi buồn của cô, nhẹ nhàng đi lại bên cạnh cô, giơ một chân đặt lên vai cô như đang an ủi.

    Một lúc sau, cô ép bản thân nín khóc, xoa đầu Trà Đá vài cái rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

    Tạt nước thật mạnh thật nhiều lên mặt, nhìn cô gái trong gương, gắng nở nụ cười. Một nụ cười xấu xí và khó coi.

    Tự tát mình hai cái cho thật tỉnh táo, rồi vệ sinh cá nhân, rửa đi mùi bia rượu trên người.

    Quang Minh mất ngủ nguyên đêm, thấy cô gái ôm mình như gối ôm vẫn đang khò khò ngủ say, đoán chắc cô sẽ ngủ đên trưa nên mới sáng sớm đã thay đồ chạy lên trường học, rồi chạy lên công ty giải quyết hết mọi chuyện, sau đó tranh thủ chạy đi mua đồ ăn để tiếp năng lượng cho ma men đang ngủ kia.

    Quang Minh rất tự nhiên mở cửa vào nhà. Nhìn thấy trên giường không còn ai, đoán chắc Gia An đang trong nhà vệ sinh nên Quang Minh ra phòng khách bày đồ ăn đã mua ra.

    Gia An bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang ở trong phòng lau tóc, trong miệng còn ngân nga bài hát.

    Đừng hỏi tại sao, mới lúc nãy Gia An còn khóc lóc mà giờ lại nghêu ngao ca hát. Gia An vốn là như vậy, buồn rồi khóc lóc lâu dài có giúp ích được gì đâu, phải vui vẻ đón nhận, giải quyết.

    Nỗi buồn buồn không thể nói mất là mất, nó vẫn ở đó, ngấm ngầm tồn tại để rồi những phút yếu lòng nhất, nó sẽ mạnh mẽ vương lên, ép buộc bản thân phải nhìn lại, ngậm nhấm nỗi đau.

    Cả người sạch sẽ thoải mái, định bụng sẽ ra nấu một bát mì ăn. Nhưng khi bước ra phòng khách Gia An bị đứng hình.

    Đứng ngơ ngác nhìn người con trai đang lúi cúi trong căn bếp của cô, trong đầu hiện lên muôn vàn câu hỏi.

    Nãy mình chạy ra lấy điện thoại đâu có ai đâu đúng không. Mật khẩu cửa nhà mình cũng đâu ai biết, vân tay chắc không sao chép được đâu ha.

    Hay ăn trộm, mà ăn trộm chắc không nấu ăn trong chính căn nhà mà mình đang ăn trộm đâu ha.

    Vậy không lẽ là ma, vậy là mình mở được mắt âm dương rồi hả ta.

    Càng suy nghĩ trí óc cô lại càng bay xa.

    Thấy Gia An đứng ngẩn ngươi nhìn mình, Quang Minh khẽ cười rồi tiến tới kí nhẹ vào đầu Gia An.

    "Dậy rồi sao không mau lại ăn sáng, còn đứng như trời trồng thế,"

    Bán tin bán ngờ Gia An vừa đi lại bàn ăn vừa lấy tay xoa xoa đầu chỗ Quang Minh kí, cũng không quên liếc nhẹ anh chàng.

    Gia An ngồi xuống bàn nhìn Quang Minh đầy e ngại.

    "Hình như tối qua mình đâu nói cho cậu mật khẩu cửa nhà mình đâu?"

    Quang Minh nhướng mày nhìn Gia An.

    "Cậu say mà cũng nhớ kĩ quá ta, tớ đoán ra đấy."

    Gia An ngờ người ra nhìn Quuang Minh.

    Nhìn biểu cảm Gia An, Quang Minh không nhịn được cười.

    "Trước khi ăn thì uống bát canh này trước giúp tớ." Vừa nói Quang Minh vừa đẩy bát canh giải rượu qua cho Gia An.

    Gia An lại rất nhanh tay đẩy bát canh về lại chỗ Quang Minh, ra vẻ hào sảng nói.

    "Tớ là người Sài Gòn nhưng gốc là miền Tây đó nha, rượu chuối hột còn không xi nhê gì với tớ, huống chi dăm ba cái này. Nên tớ không uống mấy cái giải bia rượu này đâu."

    Nói xong còn ra dấu tay còn ra dấu ok cho Quang Minh.

    Quan sát thấy Gia An vui vẻ, sảng khoái làm như không có gì, Quang Minh hơi khó chịu trong người. Nhưng vẫn nhịn xuống, đẩy cho Gia An một nải chuối.

    "Cũng được, không uống cũng được vậy cậu ăn ba quả chuối cho tớ."

    Gia An nhìn nải chuối rồi nhìn bát canh rồi nhìn Quang Minh.

    "Rõ ràng cậu học kinh tế mà sao có vẻ rành về mấy cái này thế." Lấy tay chọt chọt mấy quả chuối bất mãn nói.
     
    Last edited: Aug 22, 2022
  5. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 34: Làm tớ hết hồn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chợt nhớ đến mật khẩu cửa nhà của mình rơi vào tay người khác, Gia An lập tức lấy cái muỗng giơ lên trước mặt Quang Minh như đang giơ cây dao, mặt nguy hiểm nói.

    "Nào, cậu nói cho tớ nghe làm sao cậu biết mật khẩu nhà tới, trước khi tớ cho cậu một vé đi gặp ông bà."

    Quang Minh nhìn cái muỗng quơ quơ trước mặt mình mà bật cười. Cô gái này, đã ba năm trôi qua rồi nhưng đầu óc cứ trẻ con.

    "Đầu tiên, tớ học kinh tế thì không có nghĩa là tớ không biết những điều kia. Cái thứ hai, mật khẩu nhà cậu là tớ đoán thật, tớ chỉ dựa vào tính cách của cậu ba năm trước mà đoán thôi, thật may là đúng."

    Gia An là một con người rất hay quên, đặc biệt là những loại mật khẩu, như mật khẩu facebook, instagram, gmail, vì vậy khi đặt mật khẩu Gia An luôn ưu tiên dùng ngày sinh nhật của mình cho dễ nhớ.

    Còn mật khẩu cửa thật ra Gia An chỉ đảo ngược lại số căn hộ của mình thôi. Số căn hộ của Gia An là 1811 thì mật khẩu cửa là 1181.

    Thật sự không biết nên nói Gia An suy nghĩ đơn giản hay ngu ngốc nữa.

    "Quan trọng nhất là cái thứ ba, cậu mau uống hết chén canh này cho tớ."

    Gia An liếc nhìn Quang Minh, thô bạo bẻ trái chuối mà ăn. Nhưng trong đầu đắm chìm vào câu nói kia của Trần Quang Minh.

    Dựa vào tính cách của mình ba năm trước, vậy có phải là Quang Minh ba năm trước đã có để ý tới mình đúng không, hay đơn thuần chỉ là..

    Hai người chìm trong im lặng, cả hai đều không nhắc gì về chuyện tối qua. Xem như nó chưa từng xảy ra.

    Trần Quang Minh nhìn Đỗ Gia An thô bạo ăn như đang chính kẻ thù của mình vậy.

    Nếu không nói cô gái trước mặt 21 tuổi thì cậu còn tưởng cô chỉ mới 5 tuổi thôi chứ.

    Hai người ăn trò chuyện với nhau. Nhìn cách Quang Minh cho Trà Đá ăn, rồi quay qua thối thức bản thân mình ăn, khiến Gia An không khỏi cảm thấy một tia ấm áp.

    Nhưng mà.

    "Trần Quang Minh, sao Đen lại ở đây." Vừa nói Gia An vừa lấy tay chỉ vào chú thỏ trắng muốt đang chơi đùa với Trà Đá.

    Trần Quang Minh ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Gia An với đôi mắt đầy đáng thương.

    "Cậu không thích Đen hả? Tớ thấy Trà Đá với Đen chơi với nhau rất vui mà."

    "Không không, tớ không có ý đó, Quang Minh cậu đừng nhìn tớ như vậy chứ." Đỗ Gia An sợ hãi nhìn Trần Quang Minh.

    Ánh mắt đó muốn bao nhiêu tủi thân là có bao nhiêu tủi thân.

    Nhìn Trần Quang Minh nô đùa cùng Trà Đá và Đen như thế, ánh mắt Đỗ Gia An mông lung suy nghĩ về tương lai.

    Một gia đình nhỏ thuộc về chính cô, nó sẽ ấm áp đầy tiếng cười như thế này. Nhưng đến gia đình cô còn không cần cô thì ai cò cần cô nữa chứ. Nhưng đâu ai lấy phí giấc mơ đâu.

    Đồng hồ reo lên giúp Gia An hoàn hồn, nhìn đồng hồ đã điểm đúng 12 giờ trưa, Đỗ Gia An giật mình hỏi Quang Minh tại sao không đi làm.

    Quang Minh nở nụ cươi đầy ngây ngô trả lời một cách đầy thách thức và đáng đánh đòn là "Hôm nay không muốn đi làm." khiến cho Gia An cạn lời.

    Ngồi chơi một lúc, Trần Quang Minh lại ép Đỗ Gia An đi ăn trưa, rồi sau đó cùng cô đi chuẩn bị đồ cho chuyến bay rạng sáng hôm sau. Rồi sao đó chào tạm biệt ra về.

    Vấn đề là khi về Trần Quang Minh còn đem theo cả Trà Đá cùng Đen về theo, quan trọng là Trà Đá không hề lưu luyến cô, mà nghoe ngoảy đuôi về với Quang Minh.

    Cả ngày hôm nay Trần Quang Minh khiến cho Đỗ Gia An có cái nhìn khác về cậu. Ba năm gặp lại, mà cô cảm thấy như họ chưa bao giờ xa cách nhau vậy. Cậu còn hiểu cô hơn cả ba năm trước, nói nhiều hơn.

    Cảm giác Quang Minh bây giờ có hơi đáng yêu hơn lúc trước.

    Dạo quanh nhà, kiểm ra hết cửa sổ, cửa phông, nguồn điện đã được khóa kĩ càng, cô mới yên tâm.

    Bị Hà Nguyệt quấy phá tạm biệt một hồi Gia An mới được yên tĩnh lại.

    Thời gian thoáng trôi rất nhanh, mới đây đã 12h đêm rồi. 2h sáng là máy bay cất cánh, bây giờ di chuyển ra sân bay rồi làm thủ tục này nọ là chuẩn khỏi bàn.

    Gia An kéo theo một cái vali, và một thùng đồ nhỏ để đựng quà cho gia đình chú.

    Vừa mở cửa nhà ra thì bên đối diện cũng mở cửa.

    "Làm tớ giật cả mình, Quang Minh cậu định đi đâu vậy, mười hai giờ đêm rồi. À lén lút đi hẹn hò à." Đỗ Gia An nháy mắt đầy tinh nghịch nói.

    Trần Quang Minh thở dài, lắc đầu nhìn Đỗ Gia An.

    "Đúng vậy, lén lút đi tiễn cô gái nhà hàng xóm ra sân bay đây." Nói xong không chừng chờ lấy cái thùng và vali trên tay Gia An, quay lưng bỏ đi một mạch.

    Đỗ Gia An ngỡ ngàng nhìn tay mình trống không, hoàn hồn liền đuổi theo Đỗ Quang Minh.

    Nhưng cô không thấy được Trần Quabg Minh vừa quay lưng đi liền thở phào nhẹ nhõm.

    Trần Quang Minh không biết mấy giờ Đỗ Gia An sẽ di chuyển ra sân bay. Nên từ lúc về nhà đến giờ cậu luôn đứng ở cửa nhìn qua mắt mèo, để đợi Gia An đi ra rồi vờ như trùng hợp rồi đưa cô đi.

    Nhưng mà sao đầu óc cô gái này sao lại bay xa được như thế.
     
    Last edited: Aug 22, 2022
  6. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 35: Về tới nhà rồi


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không phải Trần Quang Minh không lên mạng xem giờ được, vấn đề là ở đây không ai biết nhà chú Đỗ Gia An ở thành phố nào nên không thể tra.

    Đỗ Gia An lon ton chạy theo vào thang máy. Miệng không ngừng trêu chọc Trần Quang Minh.

    "Tớ biết rồi nha, cậu hẹn hò với gái lúc nửa đêm, thật là xấu xa quá đi mất." Mặt Đỗ Gia An nhăn lại như đang lên án Trần Quang Minh không nên làm như vậy.

    Trần Quang Minh chỉ biết lắc đầu thở dài, cậu bây giờ chỉ muốn ngăn cái miệng của cô gái nhỏ bên cạnh lại.

    Mắt cậu lơ đãng nhìn xung quanh, chợt nó dừng lại trên cổ tay của Đỗ Gia An. Mỉm cười.

    "Tớ đói bụng đang định ra ngoài tìm đồ ăn đêm, vừa mở cửa ra thì thấy cậu." Trần Quang Minh nhẹ nhàng giải thích kéo trí tưởng tượng đang bay xa của cô gái trước mặt về.

    Đỗ Gia An cũng ngưng líu lo.

    "Ồ vậy là thật may cho tớ, có người xách phụ đồ giúp tớ một đoạn." Đỗ Gia An vui vẻ nói.

    "Mấy giờ cậu bay."

    "À, hai giờ sáng là tớ bay, mặc dù biết đi bay giờ là hơi sớm. Cậu cũng biết tớ hay lo xa mà, sợ bị đủ thứ, có gì chạy về lấy còn kịp."

    Vừa dứt lời thì cửa thang máy vừa mở.

    Ra tới xe, như một thói quen không biết được hình thành từ lúc nào mà Đỗ Gia An lại rất thoải mái lên ghế lái phụ ngồi.

    Điều này không khỏi làm Trần Quang Minh vui lên.

    Hai người cùng đi ăn khuya, Trần Quang Minh tiễn Đỗ Gia An ra sân bay. Đợi đến khi bóng cô biến mất sau cánh cửa cậu mới quay lưng ra về.

    Trên máy bay, ánh mắt Đỗ Gia An lơ đãng nhìn ra bầu trời suy nghĩ về câu nói của Trần Quang Minh.

    "Tớ là bờ vai của câu, kể cả sau này có ra sao. Có mệt mỏi, có uất ức gì thì chỉ cần cậu quay lưng lại, tớ sẽ luôn đứng đây làm bờ vai cho cậu khóc, làm bao cát cho cậu đấm."

    Đây có được tính là câu tỏ tình không, hay cậu ấy chỉ đang đồng cảm với mình về chuyện đó.

    Nhưng ánh mắt đầy chân thành cũng như quyết liệt của Trần Quang Minh như khiến Đỗ Gia An bị hút sâu vào đó.

    * * *

    Đáp máy bay xuống, Đỗ Gia An nhanh chóng bắt xe về nhà chú của mình.

    Đây là người duy nhất yêu thương cô thật lòng sau khi bà nội cô qua đời.

    Có thể nói nếu cuộc đời Đỗ Gia An là một màu đen tối thì bà nội và chú của cô chính là một điểm sáng để thắp cháy cuộc đời cô.

    Tuy bà đã qua đời, nhưng cô vẫn còn một người chú thật sự yêu thương cô.

    Mở của xe taxi bước xuống, nhìn căn nhà trước mặt Đỗ Gia An hít một hơi thật sâu thầm nghĩ "về nhà rồi".

    Gõ cửa nhà, đợi một lát.

    Một người phụ nữ khá đứng tuổi ra mở cửa. Người phụ nữ nhìn Đỗ Gia An đầy triều mến nói.

    "Về rồi hả con, mong vào nhà ở ngoài lạnh lắm, sao lại ốm xuống nữa rồi."

    "Dạ, con chào thím."

    Một chữ về chứ không phải đến rồi hả của thím Hoa như một dòng suối ngọt ngào, ấm áp chảy thẳng vào tim Đỗ Gia An.

    Thím Hoa- vợ của chú Huy (chú ruột cả Đỗ Gia An)

    Thím Hoa tay xách nách mang đem hành lý của Đỗ Gia An vào nhà, không cho phép cô tự mang.

    "Ngày nào thím cũng dọn phòng cho con, đợi con về." Vừa nói, thím Hoa vừa dắt cô vào phòng.

    Cô còn chưa kịp nói câu nào thì thím Hoa lại thao thao bất tuyệt.

    "Nhìn con kìa, lần trước không phải con đã hứa với thím là chăm sóc bản thân thật tốt sao, sao giờ lại gầy xuống rồi. Con mau ngoan ngoãn chuyển về đây sống cho thím. Thủ tục chuyển trường này nọ thím sẽ kêu chú con làm cho."

    Quả thật được về nghe cằn nhằn rất ấm áp. Đỗ Gia An không hề có một tia khó chịu hay không kiên nhẫn nào, cô rất ngoan ngoãn đứng nghe thậm chí trên môi còn khẽ nở nụ cười.

    Thấy thím Hoa không có ý định dừng lại, Đỗ Gia An lập tức tiến lên ngắt lời.

    "A thím Hoa, thím đừng làm nữa để chút con tự dọn dẹp được mà. Thím Hoa hôm bữa con đi mua sắm, thấy một cái đầm rất hợp với thím. Thím xem."

    Vừa dứt lời Đỗ Gia An lấy ra một cái đầm màu đỏ rượu đưa tới.

    "Thím xem này, màu này rất là tôn da luôn. Bảo đảm thím mặc một cái là chú của con say đứ đừ luôn." Không quên nháy mắt đầy tinh nghịch.

    Nói ra thím Hoa và chú Huy mặc dù đã cưới nhau gần 20 năm rồi nhưng hai người chẳng khác gì vợ chồng mới cưới cả.

    Nhìn xem vừa mới trêu một chút mà mặt thím Hoa đã đỏ lên rồi.

    Nhì vợ chồng chú thím, Đỗ Gia An cũng muốn có người yêu rồi ép cưới ghê.

    Thím Hoa tay cầm cái đầm, mặt vẫn đỏ ửng nói.

    "Con bé này nói nhảm gì đó hả, thím và chú con cũng cả bó tuổi rồi. Còn nữa sau này không cho phép tiêu tiền lung tung nữa."

    "Ây da, mua đồ cho thím có gì mà là tiêu tiền lung tung. Con chỉ ước có thật nhiều tiền để mua hết những bộ quần áo thật xinh đẹp cho thím nữa kìa." Vừa nói Đỗ Gia An vừa dụi đầu vào tay thím Hoa như một chú chó nhỏ.
     
    Last edited: Aug 22, 2022
  7. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 36: Quà


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai, hôm nay ai nấu cơm quên bật nút." Trần Quân Minh mở nồi cơm ra chỉ thấy bên trong toàn gạo với nước chả thấy cơm đâu.

    Mặt Trần Quân Minh hầm hầm đi ra phòng khách, ánh mắt bắn ra lửa nhìn chằm chằm Lý Hoàng Huân.

    Tên đầu xỏ xung phong nấu cơm hôm nay.

    Bỗng chốc Lý Hoàng Huân được biết bao nhiêu ánh mắt săn đón.

    Sau đó khỏi phải nói, Lý Hoàng Huân đã bị ba người còn lại tẩn cho một trận.

    Phải một tiếng sau mọi người mới có cơm ăn. Ai cũng ai oán nhìn Lý Hoàng Huân.

    Cuối cùng Lý Hoàng Huân cũng chịu không được mà đập nhẹ đôi đũa xuống bàn.

    "Thôi, thôi được rồi. Mấy đứa cũng đã xử anh rồi mà đừng nhìn anh như vậy, thật sự là anh ăn không được."

    "Gia An này, đi khi nào cũng không nói để mọi người ra tiễn nữa chứ."

    Nhanh trí đánh trống lãng qua việc khác nếu không ăn cơm trong những ánh mắt này thì chỉ có nghẹn mà chết.

    "2 giờ sáng là Gia An bay rồi, sợ làm phiền mọi người nên Gia An mới không nói." Trần Quang Minh cực kì bình tĩnh lên tiếng.

    Thoáng chốc ba người còn lại nhìn Trần Quang Minh đầy "đắm đuối". Trần Quân Minh tinh nghịch nhìn anh trai mình nháy mắt nói.

    "À à, sợ làm phiền mọi người nên mới không nói, vậy mà lại có người biết mới ghê."

    Trần Quang Minh đang uống nước, nghe xong câu nói của liền bị sặc.

    Chột dạ liếc nhìn em trai mình phán ra hai chữ.

    "Lắm chuyện."

    * * *

    Hai năm trước mỗi lần qua nhà chú thím đón Noel, Đỗ Gia An không mua quà về nói đúng hơn là chú thím không cho mua. Nhưng năm nay, cô đã bắt đầu có dư từ tiền nhuận bút cũng như lợi nhuận từ việc kinh doanh quán ăn. Không ngần ngại mà chi tiền mua đồ cho chú thím.

    Bên đây, Đỗ Gia An cùng gia đình chú đang quay quần bên mâm cơm.

    Mặc dù chỉ là cháu trong nhà nhưng tuyệt nhiên không ai trong gia đình chú Huy coi Đỗ Gia An là người ngoài cả.

    "Chị nhỏ, chị ăn nhiều vô đi, em thấy chị ốm lắm rồi." vừa nói Đỗ An Hiếu nhanh tay gắp thêm vào chén Đỗ Gia An một miếng thịt.

    "Em nói gì đó hả, chị tăng hẳn 2 kí đó." Mặc dù miệng nói thế nhưng mà vẫn đưa chén cơm nhận lấy.

    "Chú lại thấy em trai con nói đúng đó, ăn thêm miếng thịt nữa đi này." Chú Huy vừa nói vừa gắp vào bát Gia An thêm một miếng thịt.

    Sau đó chú Huy, Khang và Hiếu liên tục gắp đồ ăn vào bát Đỗ Gia An khiến Gia An phải nhìn thím Hoa vào đôi mắt cầu cứu.

    Nhưng hình như thím Hoa không thấy ánh mắt đó, nhìn chằm chằm ba cha con kia liên tục gắp thức ăn cho Gia An bằng con mắt không hề thiện cảm.

    Ngay lập tức thím Hoa gia nhập hội gắp thức ăn cho Gia An, vừa gắp vừa lầu bầu như một đứa trẻ.

    "Đồ ăn là do tôi nấu, cháu gái về tôi là người đầu tiên ra đón, người đầu tiên con bé tặng quà cũng là tôi. Có gắp thì cũng là tôi gắp cho con bé, ba người không cần phải làm, hứ."

    Đỗ Gia An nhìn chằm chằm bốn đôi đũa liên tục gấp thức ăn vào bát mình mà lòng rưng rưng.

    Chỉ có khi về đây cô mới cảm giác được cái gì gọi là ấm áp, gọi là tình thân. Có lẽ đây là món quà mà ông trời bù đắp khi lấy của cô một gia đình.

    Ba cha con kia vừa nghe thím Hoa nói xong liền lập tức dừng tay nhìn chằm chằm Gia An.

    Evan- con trai út của vợ chồng chú thím lập tức bức bình lên tiếng.

    "Chị nhỏ, chị vậy là không được rồi, em cùng anh hai nhận được tin chị về nhà liền lập tức phóng về đây, còn mua cả kẹo bông gòn cho chị. Vậy mà chị lại quên mất tụi em."

    Ethan lại vô cùng nghiêm túc gật đầu.

    Đỗ Gia An bật cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba người trước mắt mà nói.

    "Sao chị có thể quên hai đứa được chứ, chị định ăn xong rồi đưa nhưng có vẻ không được rồi, để chị vào lấy cho hai đứa."

    Nói rồi Đõ Gia An vào phòng mình lấy đồ, xoay lưng lại lại thấy ba người đứng sừng sững trước cửa phòng. Đỗ Gia An cố nín cười gọi họ vào phòng mình lấy quà.

    Đỗ Gia An mua cho chú Huy một cái đồng hồ thụy sĩ đơn giản nhưng vô cùng tinh tế. Còn phần của Ethan và Evan là hai bộ vest.

    Cô hoàn toàn dựa vào khí chất cũng như tính cách của họ mà chọn, nên không cần phải nói những món đó cực kì hợp với ba cha con họ.

    Hai anh em kia lập tức chui vào nhà vệ sinh thử đồ. Còn chú Huy đứng mân mê cái đồng hồ mà mắt rưng rưng, đây là món quà đầu tiên mà cháu gái yêu quí tặng cho mình. Cảm giác lúc này quả thật khó nói.

    Thím Hoa nhìn ba cha con họ với ánh mắt khinh thường.

    "An mới tặng cho cho mấy người một món quà mà mấy người đã vui như lên trời, nhìn này bé An tặng tôi hẳn hai món."

    Thím Hoa không ngại khoe khoang chiếc đầm cũng như đôi giày cao gót là Đỗ Gia An tặng ra.

    Nhìn mọi người vui vẻ khi nhận quà của mình như vậy mà Gia An cũng vui lây.

    Thì ra không phải những món quà cao quý, sang trọng thì mới được người tặng yêu thích mà phải xem ai là người tặng.

    Thím Hoa hối thúc mọi người ra ăn cho xong bữa cơm đang dở dang.
     
    THG Nguyen and LieuDuong like this.
    Last edited: Aug 22, 2022
  8. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 37: Quyết định đổi ngành


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn xong bữa tối, mặc dù rất muốn nhiều chuyện với Đỗ Gia An nhưng mà Ethan và Evan vẫn bị thím Hoa ép về phòng ngủ.

    Đỗ Gia An theo chân chú thím vào phòng làm việc.

    Không đợi chú mình lên tiếng, Đỗ Gia An đã lên tiếng nói trước.

    "Chú thím, con suy nghĩ kĩ rồi, con muốn đổi ngành."

    Cả chú Huy và thím Hoa đều nhìn Đỗ Gia An, như đợi cô tiếp.

    Đỗ Gia An bình tĩnh xoay người tìm một ghế trống ngồi xuống.

    Thím Hoa nhịn không nổi đã bắt đầu nức nở, nghẹn ngào lên tiếng.

    "Chuyện đó, thím và chú đã nghe nói. Mọi người ai cũng bất bình thay con. Bảo bối con yên tâm, thím dám nói với con bên nội ai cũng đứng về phía con hết." Vừa nói thím Hoa vừa xoa đầu Đỗ Gia An như đang an ủi.

    Đỗ Gia An ngẩng đầu nhìn thím Hoa mỉm cười đầy chua chát.

    "Thì ra mọi người đã biết hết rồi, con còn đang định nói đây. Con cứ tưởng làm theo lời mẹ, ngoan ngoãn nghe lời mẹ thì sẽ được mẹ yêu thương. Con không ngờ mẹ con lại ghét con đến thế. Con đã sống hai mươi mốt năm như con rối của mẹ. Bây giờ con muốn sống cho mình."

    Ổn định lại cảm xúc Đỗ Gia An nói tiếp.

    "Con vốn dĩ biết bản thân mình thích những con số, thích khinh doanh nhưng lại nghe lời mẹ học y. Bây giờ con muốn sống cho mình, nên con muốn xin chú thím cho con đổi ngành ạ."

    Chú Huy mỉm cười nhìn Đỗ Gia An.

    "Đây là thứ chú muốn nghe nhất trong ba năm con sang đây. Chú sở dĩ bão lãnh con qua đây chỉ bởi vì muốn con được sống chứ không phải chỉ là tông tại. Chú sẽ lập tức chuyển trường cho con."

    Đỗ Gia An nghe chú nói mà hoảng loạn trong lòng.

    Thì ra từ lâu mọi người vì mình mà đã trải đường, đã bảo vệ, đã giải thoát mình khỏi cuộc sống như địa ngục đó, mà mình lại để mọi người lo lắng như vậy.

    "Đúng rồi đó, anh nhanh chuyển trường cho con bé đi, chuyển trường nào ghần chỗ chúng ta này, để con bé đi xa em lại không yên tâm."

    * * *

    Đỗ Gia An trở về phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ.

    Kể cũng lạ, bên nội con cháu đông đúc, có cả nam cả nữ nhứng không biết tại sao bà nội cùng chú thím luôn gọi cô là bảo bối. Nói thật cô cũng rất hưởng thụ tên gọi đặc biệt này.

    Mới vừa ngả lưng nằm xuống giường đã nghe tiếng cửa mở ra.

    "Bảo bối ngủ chưa con." thím Hoa rón rén đi vào, nhỏ giọng hỏi như sợ đánh thức Gia An.

    Đỗ Gia An khẽ mỉm cười nhìn người cô trẻ con của mình.

    "Dạ chưa ạ."

    Thím Hoa lúc này mới hậm hực đi vào phòng Gia An, nằm xuống bên cạnh Gia An nói.

    "Tối nay thím ngủ với con, chú con thật quá đáng."

    Gia An mỉm cười hỏi lý do, thì thím Hoa lại giở thói trẻ con nói.

    "Thím đã bảo chú chuyển trường nào gần nhà, để thím tiện chăm sóc con, nhưng chú con lại nói trường đại học gì gì đó gần trường đại học hiện tại của con tốt hơn, trường đó tốt nhất cả nước đứng thứ hai trên thế giới gì đó. Con xem có phải cưới nhau lâu, chú con không còn nghe lời thím rồi đúng không?"

    Đỗ Gia An nhìn thím Hoa, nơi đáy mắt bắt đầu động nước, giọng đầy nghẹn ngào nói,

    "Ba mẹ con còn chưa đối xử tốt với con như chú thím."

    Thím Hoa lặng người lại, vuốt tóc Gia An, kéo Gia An vào lòng mình.

    Sự yếu đuối trong lòng Đỗ Gia An như bị từng cái vuốt tóc của thím Hoa giải thoát ra ngoài.

    Cô bắt đầu nức nở, khóc oa oa trong lòng thím Hoa mà nói.

    "Ngày đó, lúc tiễn con ra sân bay, con thấy ba mẹ con khóc, con tưởng rằng họ thật sự thương con. Nhưng lúc con tận tay nghe mẹ con nói sẽ từ con để đổi lấy 10 tỉ, lúc đó con thật sự biết thật ra trong mắt ba mẹ con không xứng để được họ yêu thương. Nhiều lúc con ước ba mẹ con yêu thương con như chú thím thương con vậy."

    Thím Hoa vẫn tiếp tục vuốt ve tóc của Gia An.

    "Nhưng con rất may mắn được chú thím yêu thương con như con ruột. Thật ra con cũng thấy mãn nguyện lắm rồi ạ."

    Vừa nói dứt cô Đỗ Gia An dúi dúi đầu vào ngực thím Hoa.

    Thím Hoa mỉm cười, nhỏ giọng nói.

    "Mọi người có quyền chà đạp con, họ có quyền bỏ rơi con. Họ cũng có thể đối xử tệ với con. Nhưng có đứng lên đi tiếp hay không đó lại là quyền của con."

    Câu nói đó như một điểm sáng trong cuộc sống tối tâm của Đỗ Gia An.

    "Gia An này ngày mai con cùng chú thím đến một nơi. Bây giờ thì ngoan ngoãn ngủ đi."

    Đỗ Gia An chưa kịp hỏi là đi đâu thì đã bị thím Hoa cưỡng ép đi ngủ.

    Sáng sớm, Đỗ Gia An đã bị tiếng ồn của Ethan cùng Evan đánh thức. Đem gương mặt ngái ngủ chạy ra mở cửa xem có chuyện gì không.

    Tiếng ồn lập tức dừng lại, thím Hoa nhìn Đỗ Gia An rồi quay qua trách mắng hai đứa con của mình. Ngay cả chú Huy cũng trừng mắt nhìn hai thằng con trai của mình.

    "Dậy rồi thì, đi sửa soạn đi con, chút ra ngoài với chú thím." Chú Huy lên tiếng khiến Đỗ Gia An hoàn hồn.

    Sống ở đây thoải mái, từ lâu Đỗ Gia An cũng buôn bỏ mọi cảnh giác khi ở đây. Bây giờ cô mới phát hiện đầu tóc thì bù xù, măt chưa rửa, răng chưa súc. Thật xấu hổ.

    Trên xe.

    "Sao hôm nay hai đứa không đi học. Với cả chú thím dẫn con đi đâu vậy ạ?" Gia An thắc mắc hỏi.

    "Đi làm chuyện lớn." Ethan và Evan khoogn hẹn mà cùng lên tiếng.

    * * *

    Sau quá trình làm thủ tục dài dòng, cũng như phức tạp. Bước ra khỏi trụ sở, Đỗ Gia An vẫn chưa hoàn hồn, chưa tin vào những gì vừa mới xảy ra.

    Thật sự bây giờ cô chính thức trở thành con gái của chú thím, bây giờ cô là Đỗ Gia An hoàn toàn mới, không phải Đỗ Gia An của trước kia.

    Còn trên mặt bốn người kia lại xuất hiện nụ cười mãn nguyện đầy sung sướng.

    "Kể từ sau này, chúng ta chính là gia đình mới của con, sau này có bất cứ chuyện gì gia đình luôn bên con."

    "Nào nâng ly chúc mừng bảo bối nhỏ nào."
     
    THG Nguyen and LieuDuong like this.
  9. Ngọc Gia

    Messages:
    32

    Chương 38: Gia đình mới



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mắt Đỗ Gia An rưng rưng, không nhịn được mà khóc nức lên.

    "Mọi người đã tính chuyện này lâu rồi phải không ạ? Cảm ơn mọi người đã luôn yêu thương, chiều chuộng, quan tâm con. Bây giờ còn nhận con làm con gái. Bà nội cùng chú thím chính là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời con, bây giờ cũng chính điểm sáng ấy lại mở ra cho con một đường đi mới. Con thật sự cảm ơn mọi người." Vừa dứt câu Đõ Gia An lại òa lên như con nít.

    "Con bé này, mau nín đi, chú thím đã bao giờ xem con là cháu đâu, chú thím luôn xem con là con cái trong nhà. Bây giờ thím không phải nằm mơ nữa, bảo bối của thím giờ thuộc về thím thật rôi này, thím cũng rất vui." Vừa nói hết câu thím Hoa cũng nghẹn ngào, không nhịn được nước mắt.

    Ôm Đỗ Gia An vào lòng, hai cô cháu cùng khóc nức lên. Khiến cho ba người đàn ông trước mắt không biết phải làm gì. Ngay cả chú Huy luôn điềm tĩnh bây giờ tay chân cũng luống cuống.

    Ba cha con nhanh chóng tách hai người con gái đang ôm nhau khóc hụ hụ giữa nhà hàng ra.

    Chú Huy đỡ lấy thím Hoa, cực lực dôc dành.

    Còn phía bên kia, hai anh em sinh đôi cũng đang phải dỗ dành cô chị của mình.

    Phải qua một lúc lâu hai người mới bình ổn lại tâm trạng của mình.

    Mọi người ăn uống vui vẻ xong cùng nhau trở về.

    Chú thím cũng không bắt ép Đỗ Gia An đổi xưng hô, chỉ cần cô được sống hạnh phúc là được. Xưng hô chỉ là hình thức nhỏ.

    Vừa trở về nhà, Ethan cùng Evan đã bị chú Huy cưỡng ép đi học chứ không được nghỉ học.

    "Không công bằng, tại sao ba không đi làm, ba ở nhà chơi với chị nhỏ lại bắt hai tụi con đi học. Tụi con cũng muốn đi chơi với chị nhỏ." Hai anh em bất mãn lên tiếng, uất ức nhìn ba mẹ của mình.

    "Hai đứa đi học đi, chị đợi hai đứa về dẫn chị đi công viên chơi ha." Đỗ Gia An lên tiếng khuyên nhủ.

    Cuối cùng hai anh em sinh đôi vẫn phải đi học.

    Thấy chú thím đang uống trà ngoài phòng khách, Đỗ Gia An bước tới để lên bàn một chiếc thẻ lên bàn.

    Vợ chồng già ngạc nhiên nhìn Đỗ Gia An.

    "Chú thím, đây là tiền căn hộ cháu đang ở ạ."

    "Sao lại đưa tiền cho chú thím, Căn hộ đó đâu phải là chú thím mua đâu." Thím Hoa giả ngơ lên tiếng.

    "Con đã biết hết rồi ạ. Chú thím nhận lấy đi ạ, nếu không con không có mặt mũi quay về đây đâu ạ." Đỗ Gia An lên tiếng đánh phủ đầu.

    Chú Huy thở dài, khẽ mỉm cười,

    "Chú biết sớm muộn gì con cũng biết, vậy bây giờ chú nhận lấy chiếc thẻ này. Còn việc mẹ con đòi tiền con, con đừng quan tâm chuyện đó, chuyện của người lớn chú thím sẽ bay về Việt Nam giải quyết cho con. Còn con bây giờ phải sống thật thoải mái, vui vẻ."

    "Còn nữa, chuyện chuyển trường của con chú đã liên hệ bên trường học, con bây giờ phải qua được bài kiểm tra của trường họ thì con mới được vào học. Chú chỉ mở nửa cửa sau cho con đi, còn nửa cánh cửa còn lại con phải tự mở. Hãy bước đi bằng thực lực của con."

    "Dạ, con cảm ơn chú. Con sẽ cố gắng không làm chú thất vọng đâu ạ."

    Ba người quay quần bên bàn trà, vừa xem bộ phim truyền hình thím Hoa thích nhất, vừa trò chuyện.

    Đây có lẽ là không gian yên bình, hạnh phúc mà ai cũng muốn.

    Đồng hồ còn chưa kịp điểm bốn giờ chiều đã nghe tiếng Ethan và Evan trở về.

    "Ba mẹ tụi con mới về, chị nhỏ nhanh nào, tụi em dẫn chị đi công viên trò chơi."

    "Hai thằng nhóc này còn ra hệ thống gì nữa, nhà chưa vào đã la oai oái rồi."

    Hai anh em vào nhà thảy cái cặp lên ghế sofa sau đó quay kéo Đỗ Gia An ra cửa cũng không quên quảnh đầu lại nói.

    "Con dẫn chị nhỏ đi chơi đây, ba mẹ không cần đợi cơm tụi con đâu nha." Evan la lớn.

    Chú Huy với thím Hoa chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn ba đứa nhỏ nhà mình.

    Thím Hoa sinh Ethan và Evan ở nước Z, mỗi dịp tết nguyên đán chú thím đều dẫn hai nhóc nhỏ về Việt Nam đón tết mãi cho đến khi bà nội qua đời.

    Kể cũng lạ, hai anh em Ethan cùng Evan mỗi lần về Việt Nam chơi đều chơi rất thân vui với các anh chị em họ khác, nhưng lại đặc biệt yêu thích Gia An.

    Bởi vì một lần hai anh em sinh đôi này buổi tối lẻn ra ngoài đi chơi, bị hai tên côn đồ chặn đừng cướp tiền, trùng hợp lúc đó Gia An mới đi về tình cờ đi qua nên đã ra tay nghĩa hiệp xử đẹp hai tên đó, cũng khiến cho bản thân bị rạch một đường dài trên lưng.

    Từ đó hai anh em luôn luôn kính trọng và ngưỡng mộ Gia An.

    Nhưng khi biết những sự mạnh mẽ đó là buộc Gia An phải có khi sống trong một hoàn cảnh như thê, hai anh em đồng lòng phải trở nên mạnh mẽ, phải bảo vệ ngược lại Gia An.

    Còn chú thím Huy lại có hai thằng con trai nhưng hai người lại đặc biệt yêu thích con gái, chú Huy đã nhìn Gia An lớn lên từ nhỏ bởi vì thế rất yêu thương cô.
     
    THG Nguyen and LieuDuong like this.
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...