Chương 10: Cuộc đời của một tiểu thư quý tộc (9)
Ngụy Cung cũng chẳng có tâm trạng ngồi nghe hệ thống cảm ràm nữa. Cô vẫn chưa quên công việc của mình là gì đâu. Tay cô chậm rãi rời khỏi đầu phản diện rồi với lấy lược cài trên đầu xuống.
Hệ thống cũng hiểu được cô định làm gì nên cũng không làm ồn nữa.
Hàng trăm sợi tơ bạc cực mảnh từ từ luồn ra từ đầu răng lược rồi như một con suối nhỏ chảy về phía đại sảnh trực tiếp cắm vào những thi thể đã ngã xuống. Đối với người sống chúng dường như là vô hình nên cũng chẳng ai để ý đến hiện tượng lạ này.
Mỗi sợi tơ sau khi trong thi thể đủ mười giây thì sẽ hoàn toàn chuyển thành màu đỏ tươi mỹ lệ giống sợi tơ hồng kết nối nhân duyên trong truyền thuyết.
"Hưm.. Kết thúc rồi sao? Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm."
Hệ thống lúc này mới hiểu lí do cô muốn cuộc chiến này vẫn diễn ra theo đúng cốt truyện. Thân là một tử thần cô đã không giống những tử thần khác đặt nhiệm vụ làm trọng yếu mà tối đa hóa lợi ích của cả nhiệm vụ lẫn trách nhiệm.
[Chúng ta tốt nhất vẫn nên xem xem tình hình bên trong thế nào.]
Ừ.
Ngụy Cung vốn đang định đứng dậy nhưng chợt nhớ ra người nằm trên đùi mình. Cô vươn tay định đánh thức hắn đậy nhưng đến cuối cùng vẫn không nỡ. Gương mặt bị vẩy máu tươi rõ ràng cực kỳ bẩn thỉu nhưng hình như cô cũng không cảm thấy tởm lắm.
Nếu bình thường cô đã nôn ra tại chỗ rồi chứ không như này. Điều này thực sự không phù hợp với cô chút nào.
Ánh mắt cô nhìn về phía chính điện. Một lúc sau cô ném thẳng nghi vấn của mình ra sau đầu, chẳng thèm nghĩ nữa. Cuối cùng thì cô cũng quyết định không đánh thức Aiden mà nhẹ nhàng bế hắn lên chậm rãi bước về phía đại sảnh.
Trong sảnh lúc này tràn đầy mùi máu tươi. Ở trên cao vẫn là thân ảnh uy nghiêm của hoàng đế. Nam nữ chính thì bị bắt trói quỳ ở giữa đống thi thể. Những tên quý tộc tham gia vào cuộc tạo phản đều bị bắt giam lại.
Quý tộc còn lại thì chỉ còn lại mấy mống nhìn cực kỳ thảm hại.
Có lẽ đây chính là cuộc nội chiến đẫm máu nhất của hoàng tộc đế quốc từ khi đế quốc này được thành lập tới giờ.
"Các ngươi biết tội chưa?" Hoàng đế lên tiếng đánh gãy bầu không khí yên tĩnh trong sảnh nhưng mỗi lời nói của ông khiến tim mọi người trong sảnh không nhịn được run rẩy.
Tên này thực sự là một hoàng đế đủ tư cách.
Ngụy Cung vẫn như cũ ôm Aiden ngồi trên bục cửa sổ trên tít trần sảnh. Vậy nên vẫn chưa có người nào để ý đến sự hiện diện của cô.
"Phụ hoàng! Con là bị sự ghen ghét đố kị che mờ tầm mắt mới làm ra hành động như vậy! Phụ hoàng, ngài phải tin con! Con không hề muốn vậy! Con chỉ muốn ngài quan tâm ta chút mà thôi!" Nam chính sợ hãi cúi thấp đầu.
Nữ chính thấy mọi chuyện không ổn cũng bắt đầu bày ra bộ dạng yếu đuối của mình: "Đúng vậy phụ hoàng! Arsenious chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Ngài phải tin bọn con!"
"Sao trẫm có thể tin các ngươi đây?" Giọng nói của hoàng đế đầy sự châm chọc. Thật không ngờ đến cuối cùng người mà ông nghĩ sẽ không có khả năng phản bội ông đã phản bội ông.
"Phụ hoàng.."
"Tất cả là chủ ý của thần." Mọi người đồng loạt quay qua nhìn người đàn ông bị xiềng xích trói chặt nhưng như cũ có thể đứng vững một cách hiên ngang.
Hoàng đế nhìn vị đại thần mà ông đã từng có thể giao cả tính mạng ra cười chế giễu. Không biết là cười người phía dưới hay cười chính mình nữa.
Sau cũng ông cũng không nỡ giết đứa con mà ông đã tận tâm tận lực bồi dưỡng nên chọn tước bỏ danh hiệu hoàng tử của nam chính hạ hắn xuống làm thường dân. Nữ chính cũng theo nam chính bị đuổi ra ngoài hoàng cung.
Gregory Flamine thì không thể thoát án tử hình. Những tên quý tộc làm phản chịu chung số phận bị tịch thu hết gia sản rồi lưu đày. Mọi thứ cứ như vậy kết thúc.
Trong sảnh toàn máu chỉ còn lại hoàng đế và hai người Ngụy Cung. Các quý tộc sớm đã giải tán. Hầu nữ, kị sĩ, quân binh đều bị hoàng đế đuổi ra ngoài.
Ngụy Cung yên lặng man me tóc của Aiden. Mặt trăng chiếu lên người cô giữa không gian hoang vắng này nhìn có chút rợn người.
"Ưm!" Aiden trong lòng cô khẽ động đậy.
"Cẩn thận rớt xuống đấy." Ngụy Cung nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn một câu khiến hắn giật mình tỉnh táo lại. Hơi thở ấm nóng của cô khiến trái tim hắn đập rộn ràng lên.
Hắn nhìn lướt qua đại sảnh. Ánh mắt dừng lại ở ánh mắt buồn bã của một người đàn ông trung niên đang nhìn thẳng vào hắn.
Ngụy Cung vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô biết nơi dễ phát hiện bọn họ nhất chính là chỗ ngồi cửu ngũ chí tôn kia. Hoàng đế chỉ cần không mù thì đều có thể phát hiện ra họ.
"Con ngồi trên đó nhìn vở kịch nực cười này cảm thấy thế nào." Nếu không phải cô báo tin thì có lẽ người bị ép quỳ dưới kia chính là ông.
Ngụy Cung vẫn giữ nguyên nụ cười ôn nhu kia nhẹ nhàng mở miệng: "Đúng là rất đặc sắc."
Aiden nghe giọng điệu của cô vô lễ như vậy lại chẳng cảm thấy hoảng loạn chút nào. Dù sao vốn dĩ lúc hắn nói chuyện với hoàng đế cũng đều như vậy nên hắn cũng không biết chuyện này thực ra là tối kị.
Điều làm hắn thấy bối rối nhất lúc này là hắn đang nằm trong lòng cô. Hơi ấm của cô bao trùm lấy hắn làm hắn chỉ muốn được như vậy mãi thôi.
"Anh đói chưa?" Ngụy Cung không biết từ đâu lấy ra một đĩa bít tết được cắt sẵn đưa ra trước mặt hắn. Mặc dù bị nguội rồi nhưng trong trường hợp ăn tạm vẫn có thể chấp nhận được.
"Cảm ơn."
"Giờ anh đã là người của tôi không cần cảm ơn." Giọng nói thản nhiên khiến cho thanh niên nào đó phút chốc biến thành con tôm luộc.
"Thấy tình cảm các con tốt vậy ta cũng yên tâm." Hoàng đế nhìn hai người dựa vào nhau ngồi trên cao cười gượng. Đôi mắt ông trở nên mơ hồ. Dường như đã từng ông cũng như vậy với một người.
Ông thở dài một tiếng chậm rãi bước ra ngoài.
"Chúng ta cũng về thôi." Ngụy Cung vừa định bế Aiden đi theo cầu thang ẩn bên ngoài đi xuống thì đã bị Aiden dành vai bế lên trực tiếp nhảy xuống.
Nếu là cô gái khác đã bị hành động của hắn làm cho sợ chết khiếp nhưng cô thì vẫn giữ nụ cười thờ ơ đó.
Aiden nhìn cô trong lòng có chút khó chịu. Hắn thực sự không thích gương mặt giả tạo này của cô.
"Có thể cho tôi thấy cảm xúc thật của em được không?" Hắn bất giác buộc miệng nói ra.
"Lẽ nào trong mắt anh tôi giả tạo vậy sao?" Ngụy Cung không trực tiếp đáp lại yêu cầu của hắn.
"Không phải." Mà là rất giả tạo. Từ khi hắn gặp cô hình như cô vẫn luôn mỉm cười như vậy. Thậm chí khi ngủ cũng vậy. Giống như nụ cười này đã được đính sẵn trên mặt cô vậy.
Ban đầu hắn cảm thấy điều này thực sự thú vị nhưng khi càng tiếp xúc với cô, hắn càng cảm thấy nụ cười đó thật chướng mắt.
"Chỉ một lần thôi cũng được." Đây là lần đầu hắn mở miệng xin một người như vậy.
Hệ thống cũng hiểu được cô định làm gì nên cũng không làm ồn nữa.
Hàng trăm sợi tơ bạc cực mảnh từ từ luồn ra từ đầu răng lược rồi như một con suối nhỏ chảy về phía đại sảnh trực tiếp cắm vào những thi thể đã ngã xuống. Đối với người sống chúng dường như là vô hình nên cũng chẳng ai để ý đến hiện tượng lạ này.
Mỗi sợi tơ sau khi trong thi thể đủ mười giây thì sẽ hoàn toàn chuyển thành màu đỏ tươi mỹ lệ giống sợi tơ hồng kết nối nhân duyên trong truyền thuyết.
"Hưm.. Kết thúc rồi sao? Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm."
Hệ thống lúc này mới hiểu lí do cô muốn cuộc chiến này vẫn diễn ra theo đúng cốt truyện. Thân là một tử thần cô đã không giống những tử thần khác đặt nhiệm vụ làm trọng yếu mà tối đa hóa lợi ích của cả nhiệm vụ lẫn trách nhiệm.
[Chúng ta tốt nhất vẫn nên xem xem tình hình bên trong thế nào.]
Ừ.
Ngụy Cung vốn đang định đứng dậy nhưng chợt nhớ ra người nằm trên đùi mình. Cô vươn tay định đánh thức hắn đậy nhưng đến cuối cùng vẫn không nỡ. Gương mặt bị vẩy máu tươi rõ ràng cực kỳ bẩn thỉu nhưng hình như cô cũng không cảm thấy tởm lắm.
Nếu bình thường cô đã nôn ra tại chỗ rồi chứ không như này. Điều này thực sự không phù hợp với cô chút nào.
Ánh mắt cô nhìn về phía chính điện. Một lúc sau cô ném thẳng nghi vấn của mình ra sau đầu, chẳng thèm nghĩ nữa. Cuối cùng thì cô cũng quyết định không đánh thức Aiden mà nhẹ nhàng bế hắn lên chậm rãi bước về phía đại sảnh.
Trong sảnh lúc này tràn đầy mùi máu tươi. Ở trên cao vẫn là thân ảnh uy nghiêm của hoàng đế. Nam nữ chính thì bị bắt trói quỳ ở giữa đống thi thể. Những tên quý tộc tham gia vào cuộc tạo phản đều bị bắt giam lại.
Quý tộc còn lại thì chỉ còn lại mấy mống nhìn cực kỳ thảm hại.
Có lẽ đây chính là cuộc nội chiến đẫm máu nhất của hoàng tộc đế quốc từ khi đế quốc này được thành lập tới giờ.
"Các ngươi biết tội chưa?" Hoàng đế lên tiếng đánh gãy bầu không khí yên tĩnh trong sảnh nhưng mỗi lời nói của ông khiến tim mọi người trong sảnh không nhịn được run rẩy.
Tên này thực sự là một hoàng đế đủ tư cách.
Ngụy Cung vẫn như cũ ôm Aiden ngồi trên bục cửa sổ trên tít trần sảnh. Vậy nên vẫn chưa có người nào để ý đến sự hiện diện của cô.
"Phụ hoàng! Con là bị sự ghen ghét đố kị che mờ tầm mắt mới làm ra hành động như vậy! Phụ hoàng, ngài phải tin con! Con không hề muốn vậy! Con chỉ muốn ngài quan tâm ta chút mà thôi!" Nam chính sợ hãi cúi thấp đầu.
Nữ chính thấy mọi chuyện không ổn cũng bắt đầu bày ra bộ dạng yếu đuối của mình: "Đúng vậy phụ hoàng! Arsenious chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Ngài phải tin bọn con!"
"Sao trẫm có thể tin các ngươi đây?" Giọng nói của hoàng đế đầy sự châm chọc. Thật không ngờ đến cuối cùng người mà ông nghĩ sẽ không có khả năng phản bội ông đã phản bội ông.
"Phụ hoàng.."
"Tất cả là chủ ý của thần." Mọi người đồng loạt quay qua nhìn người đàn ông bị xiềng xích trói chặt nhưng như cũ có thể đứng vững một cách hiên ngang.
Hoàng đế nhìn vị đại thần mà ông đã từng có thể giao cả tính mạng ra cười chế giễu. Không biết là cười người phía dưới hay cười chính mình nữa.
Sau cũng ông cũng không nỡ giết đứa con mà ông đã tận tâm tận lực bồi dưỡng nên chọn tước bỏ danh hiệu hoàng tử của nam chính hạ hắn xuống làm thường dân. Nữ chính cũng theo nam chính bị đuổi ra ngoài hoàng cung.
Gregory Flamine thì không thể thoát án tử hình. Những tên quý tộc làm phản chịu chung số phận bị tịch thu hết gia sản rồi lưu đày. Mọi thứ cứ như vậy kết thúc.
Trong sảnh toàn máu chỉ còn lại hoàng đế và hai người Ngụy Cung. Các quý tộc sớm đã giải tán. Hầu nữ, kị sĩ, quân binh đều bị hoàng đế đuổi ra ngoài.
Ngụy Cung yên lặng man me tóc của Aiden. Mặt trăng chiếu lên người cô giữa không gian hoang vắng này nhìn có chút rợn người.
"Ưm!" Aiden trong lòng cô khẽ động đậy.
"Cẩn thận rớt xuống đấy." Ngụy Cung nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn một câu khiến hắn giật mình tỉnh táo lại. Hơi thở ấm nóng của cô khiến trái tim hắn đập rộn ràng lên.
Hắn nhìn lướt qua đại sảnh. Ánh mắt dừng lại ở ánh mắt buồn bã của một người đàn ông trung niên đang nhìn thẳng vào hắn.
Ngụy Cung vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô biết nơi dễ phát hiện bọn họ nhất chính là chỗ ngồi cửu ngũ chí tôn kia. Hoàng đế chỉ cần không mù thì đều có thể phát hiện ra họ.
"Con ngồi trên đó nhìn vở kịch nực cười này cảm thấy thế nào." Nếu không phải cô báo tin thì có lẽ người bị ép quỳ dưới kia chính là ông.
Ngụy Cung vẫn giữ nguyên nụ cười ôn nhu kia nhẹ nhàng mở miệng: "Đúng là rất đặc sắc."
Aiden nghe giọng điệu của cô vô lễ như vậy lại chẳng cảm thấy hoảng loạn chút nào. Dù sao vốn dĩ lúc hắn nói chuyện với hoàng đế cũng đều như vậy nên hắn cũng không biết chuyện này thực ra là tối kị.
Điều làm hắn thấy bối rối nhất lúc này là hắn đang nằm trong lòng cô. Hơi ấm của cô bao trùm lấy hắn làm hắn chỉ muốn được như vậy mãi thôi.
"Anh đói chưa?" Ngụy Cung không biết từ đâu lấy ra một đĩa bít tết được cắt sẵn đưa ra trước mặt hắn. Mặc dù bị nguội rồi nhưng trong trường hợp ăn tạm vẫn có thể chấp nhận được.
"Cảm ơn."
"Giờ anh đã là người của tôi không cần cảm ơn." Giọng nói thản nhiên khiến cho thanh niên nào đó phút chốc biến thành con tôm luộc.
"Thấy tình cảm các con tốt vậy ta cũng yên tâm." Hoàng đế nhìn hai người dựa vào nhau ngồi trên cao cười gượng. Đôi mắt ông trở nên mơ hồ. Dường như đã từng ông cũng như vậy với một người.
Ông thở dài một tiếng chậm rãi bước ra ngoài.
"Chúng ta cũng về thôi." Ngụy Cung vừa định bế Aiden đi theo cầu thang ẩn bên ngoài đi xuống thì đã bị Aiden dành vai bế lên trực tiếp nhảy xuống.
Nếu là cô gái khác đã bị hành động của hắn làm cho sợ chết khiếp nhưng cô thì vẫn giữ nụ cười thờ ơ đó.
Aiden nhìn cô trong lòng có chút khó chịu. Hắn thực sự không thích gương mặt giả tạo này của cô.
"Có thể cho tôi thấy cảm xúc thật của em được không?" Hắn bất giác buộc miệng nói ra.
"Lẽ nào trong mắt anh tôi giả tạo vậy sao?" Ngụy Cung không trực tiếp đáp lại yêu cầu của hắn.
"Không phải." Mà là rất giả tạo. Từ khi hắn gặp cô hình như cô vẫn luôn mỉm cười như vậy. Thậm chí khi ngủ cũng vậy. Giống như nụ cười này đã được đính sẵn trên mặt cô vậy.
Ban đầu hắn cảm thấy điều này thực sự thú vị nhưng khi càng tiếp xúc với cô, hắn càng cảm thấy nụ cười đó thật chướng mắt.
"Chỉ một lần thôi cũng được." Đây là lần đầu hắn mở miệng xin một người như vậy.
Chỉnh sửa cuối: