Dưới quan tài rỗng lại đặt một khối đá phiến!
Xuyên qua chiếc quan tài trống không bị đập nát, không nhìn đến phía bên dưới lớp đá phiến lớn nhỏ, hơn nữa bởi vì trên lớp đá phiến có bộ quan tài nặng nên nếu muốn nhấc lớp đá phiến lên nhất định là chuyện không dễ dàng.
Ngô Chí Viễn cuối cùng quyết định làm theo cách cũ, dùng cách để đập nát quan tài rỗng, trực tiếp dùng cái cuốc đập nát đá phiến.
"Bang bang!" Tiếng cuốc chạm vào đá phiến vang lên đánh vỡ đêm trăng tĩnh lặng, hoa lửa văng ra khắp nơi, như hoa phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt biến mất ở trong ánh sáng màu bạc của ánh trăng.
"Lạ lùng thật!" Ngô Chí Viễn kinh ngạc nhìn khối đá phiến kia, nện mấy cuốc xuống, đá phiến lại không hư tổn một chút nào.
"Anh, có thể là đá phiến quá dày?" Đỗ Nguyệt Sanh suy đoán, cậu ta cũng không tự mình cầm cuốc đập mấy cái, bởi vì cậu ta rất rõ ràng sức lực của mình không lớn bằng Ngô Chí Viễn.
Ngô Chí Viễn không tỏ ý kiến, hít sâu một hơi, vung cái cuốc lên lại mạnh mẽ đập một trận, kết quả vẫn giống nhau.
"Đá phiến đập không vỡ, lại không nhấc lên được, này phải làm sao đây?" Ngô Chí Viễn thở hổn hển nhìn đá phiến ngoan cố kia.
"Chúng ta có thể vòng qua đá phiến đào xuống phía dưới, tuy rằng vòng đường xa, nhưng mà lại có thể vào bên dưới quan tài!" Đỗ Nguyệt Sanh não linh hoạt, nhanh trí động não liền nghĩ ra cách.
Ngô Chí Viễn cũng cho rằng chỉ có cách này. Việc đã làm đến tình trạng này, trong lòng hai người đã không chỉ là nhớ thương đào bảo vật, càng là nảy sinh lòng hiếu kỳ với cổ quan tài dưới lớp đá phiến. Hai người nói làm liền làm, một người đào đất một người bài trừ bùn đất, không ngừng đào men theo bên cạnh cổ quan tài hướng ra phía ngoài, tìm ra đá phiến cuối cùng.
"Tìm được rồi!" Đỗ Nguyệt Sanh kinh ngạc vui mừng hô một tiếng, "Đá phiến cuối cùng ở chỗ này!"
Ngô Chí Viễn vừa nhìn thấy, bên cạnh đá phiến cách quan tài 1 mét, nhìn qua lớp đá phiến thì ước chừng diện tích quan tài sẽ lớn hơn trên mặt đất vài lần, độ dày hơn ba mươi cm, hèn gì cái cuốc không làm gì được nó.
Có thể tưởng tượng, năm đó khi hạ táng chắc là đã đào huyệt mộ trước rồi mới bỏ thi thể thật sự vào trong quan tài, sau đó rải đá phiến lên, cuối cùng lại dùng ba bộ quan tài không để giấu tai mắt người khác. Thủ đoạn phòng trộm phức tạp lại lập dị này thật sự chưa từng nghe qua, có thể tưởng tượng chủ nhân ngôi mộ bên trong quan tài nhất định có vật chôn theo cùng giá trị xa xỉ.
Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh tinh thần tỉnh lại, bắt đầu đào theo cạnh đá phiến xuống phía dưới.
Ánh trăng dần dần lặn về phía tây, sao trên bầu trời đã sớm ít ỏi, ánh sao mỏng manh đã bị cá bụng trắng ở phía đông bao phủ. Bất tri bất giác hai người bận việc một đêm, trời đã tờ mờ sáng.
Đỗ Nguyệt Sanh đào đất theo bên cạnh lớp đá phiến xuống phía dưới, sau khi đào sâu đến một mức độ nhất định, lại đào theo đáy của lớp đá phiến, bởi vì huyệt mộ khẳng định là ở bên dưới đá phiến, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Thấy Đỗ Nguyệt Sanh đã đào theo đá phiến vào tương đối sâu, Ngô Chí Viễn liền cầm xẻng đẩy một cái, "Rầm" một tiếng, bên dưới đá phiến bị đào rỗng trong bùn đất xuất hiện một cái cửa hang không lớn không nhỏ, bùn đất bị xẻng húc, rơi hết vào trong hang. Căn cứ vào tiếng bùn đất rơi xuống mà phán đoán, cái hang này chắc là ở bên dưới.
Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều nhìn thấy được từ trong mắt đối phương sự kinh ngạc và vui sướng, vất vả cả đêm rốt cuộc mới có kết quả.
Ngô Chí Viễn đẩy xẻng, bùn đất thuận thế rơi vào trong hang, phát ra từng trận tiếng vọng "Rầm", cửa hanh cũng dần dần càng lúc càng lớn.
Bùn đất rơi xuống có tiếng vọng, cái này thuyết minh phía dưới chắc hẳn không phải là một cái huyệt mộ, mà là cái mộ thất! Đỗ Nguyệt Sanh suy đoán trong lòng, không nhịn được mà đần độn đi vào. Khi cửa động không đủ một người đi qua, Đỗ Nguyệt Sanh đã gấp gáp không chờ nổi đi theo vào cửa hang.
Chỉ nghe "Ôi chao" một tiếng, Đỗ Nguyệt Sanh rơi vào trong hang, phát ra một tiếng hét thảm thiết.
"Nguyệt Sanh, làm sao vậy?" Ngô Chí Viễn nghe được âm thanh, ở cửa động hô to.
"Ôi chao, đau chết mất. Anh, anh trước đừng xuống dưới!" Đỗ Nguyệt Sanh ở trong động đáp lại, mỗi một câu rõ ràng đều có hồi âm, Ngô Chí Viễn bởi vậy phán đoán mộ thất này chắc là không nhỏ.
Đỗ Nguyệt Sanh một bụng lương tâm, cậu ta tạm thời không cho Ngô Chí Viễn vào động là có nguyên nhân, thứ nhất là cậu ta từ cửa động ngã xuống dưới mông đau, có thể kết luận mộ thất này rất sâu, Ngô Chí Viễn tùy tiện xuống dưới, rất có thể sẽ té bị thương, thứ hai là tuy rằng bên ngoài sắc trời hơi sáng, nhưng bên trong mộ thất lại đen nhánh, cậu ta vừa mới đi vào mộ thất, còn không có thăm dò tình huống bên trong mộ thất, lỡ như có nguy hiểm, Ngô Chí Viễn ở phía trên cũng có thể tiếp ứng được.
Ngô Chí Viễn ở cửa mộ thất chờ đến nóng ruột, đôi mắt nhìn chăm chú tình huống bên trong hang, tuy rằng cũng không thấy rõ cái gì. Một lát sau, Ngô Chí Viễn nghe được trong mộ thất truyền đến tiếng quẹt diêm, ngay sau đó, bên trong có ánh nến nhảy lên.
Lên kế hoạch trộm mộ, Đỗ Nguyệt Sanh đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị, đầu óc của người này linh hoạt lại thông minh giỏi giang, đã sớm nghĩ kỹ đến đồ vật cần dùng ở mỗi một bước, cho nên đã sớm chuẩn bị ngọn nến và diêm ở trên người.
"Xuống dưới đi! Chậm một chút, em ở chỗ này tiếp anh." Đỗ Nguyệt Sanh đứng ở phía dưới hô lớn.
Ngô Chí Viễn cũng trượt theo cửa động xuống, nhưng một chân dẫm không, vuông góc ngã xuống phía dưới, may mắn Đỗ Nguyệt Sanh ở dưới chặn ngang ôm lấy cậu, giảm bớt không ít xung lực.
"Em không sao chứ?" Sau khi đứng ổn, Ngô Chí Viễn quan tâm hỏi Đỗ Nguyệt Sanh.
"Không có việc gì, chỉ là té đến cái mông thôi." Đỗ Nguyệt Sanh cầm lấy ngọn nến từ trên mặt đất, chiếu quanh bốn phía.
Lúc này hai người mới mơ hồ thấy rõ bố cục bên trong mộ thất, mộ thất trống không to như vậy, chỉ bày một bộ quan tài đá dựa vào tường ở phía đông.
Hạ táng dùng quan tài đá, là tập tục hạ táng thịnh hành ở dân tộc Tạng - Khương và bộ phận khu vực Tây Nam, cái này ở trong phương bắc quàn
[1] linh cữu và mai táng tuyệt đói hiếm có, nhưng là càng làm Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh cảm thấy ngạc nhiên chính là, quan tài bằng đá trước mắt này thế nhưng lại kề sát vách tường, treo ở giữa không trung.
Hai người hai mặt nhìn nhau, chậm rãi đi đến gần quan tài đá, chỉ thấy trên mặt tường đóng mấy cây cọc gỗ, mà quan tài đá vừa lúc đặt ở trên mấy cọc gỗ vươn từ trên tường ra, cho nên mới treo ở giữa không trung.
"Đây là huyền quan
[2] ? Ở nơi này sao lại có huyền quan?" Ngô Chí Viễn trong lòng nghi ngờ, cậu đi theo thầy thuốc trong thôn chú Ngũ khi học tư thục có nhìn đến liên quan có huyền quan ghi lại, chỉ có Vân Nam, Phúc Kiến vân vân mới có huyền quan, nhưng tất cả đều là đồcổ đại lưu lại, người cận đại đã không có phong tục hạ táng huyền quan, đến nỗi vì sao người cổ đại chọn cách thức hạ táng dùng huyền quan, bên trong sách cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ.
"Huyền quan?" Đỗ Nguyệt Sanh phụ họa một câu, dùng cách như vậy đặt quan tài, thật sự lúc trước chưa từng nghe qua.
"Đúng vậy, đây là huyền quan, lúc trước anh có đọc qua ở trên sách, không nghĩ tới nơi này cũng có huyền quan, thật là kỳ lạ." Ngô Chí Viễn dạo quanh huyền quan một vòng, thực sự mà nói, là nửa vòng, bởi vì thạch quan treo có một mặt kề sát vách tường.
"Mặc kệ nó, chúng ta chỉ lấy đồ vật đáng giá của quan tài, còn cái khác không liên quan đến chúng ta." Đỗ Nguyệt Sanh tính mục đích rất mạnh, cậu ta không suy xét đến cách bày biện quan tài có thể có dụng ý đặc biệt.
Đỗ Nguyệt Sanh nói làm liền làm, đặt ngọn nến đặt trên mặt đất, lập tức đi về phía quan tài đá. Quan tài đá treo ở giữa không trung, độ cao vừa lúc đúng tầm mắt của Đỗ Nguyệt Sanh. Bởi vì nguyên nhân độ cao, Đỗ Nguyệt Sanh muốn mở quan tài đá vốn dĩ không dùng lực được, chỉ có thể dùng đôi tay bò lên nắp quan tài, nhảy cao xem xét tình huống trên nắp quan tài.
"Oanh!" Đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn, mấy cọc gỗ trên tường cùng lúc đứt gãy, quan tài đá treo trên không đột nhiên rơi xuống mặt đất, rớt ở trước mặt Đỗ Nguyệt Sanh.
Bỗng nhiên xảy ra biến cố, dọa Đỗ Nguyệt Sanh ngây người, há to miệng giật mình tại chỗ.
[1] Đặt tạm linh cữu ở một nơi trước khi làm lễ mai táng
[2] Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách