Huyền Ảo [Edit] Truyền Thuyết Mao Sơn - Hoa Mộc Soái

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vô Vấn, 5 Tháng bảy 2022.

  1. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 10 Rời nhà trốn đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Trạch Phương xoay người đi về phía cửa, mới vừa đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng rồi, thông báo với người trong thôn, không được đến gần phía bắc của Long Sơn!"

    Ngô Thành Hỉ gật đầu đồng ý, lời khuyên này cũng là quy định của thôn Ngô Gia thôn gần trăm năm nay, cho dù Trương Trạch Phương không nhắc nhở, cũng không ai dám tùy tiện vào núi.

    "Thầy, thầy muốn đi đâu?" Ngô Chí Viễn thấy chân Trương Trạch Phương đi ra cửa, trong lòng là không muốn. Ở trong lòng cậu, sớm đã đem Trương Trạch Phương trở thành thầy của mình.

    "Ta đi thành phố Thanh Đảo, tìm sư đệ của ta Vu Nhất Túc." Trương Trạch Phương hòa ái mỉm cười, ông đột nhiên cảm thấy mình và Ngô Chí Viễn có một loại duyên phận khó nói, cho dù không phải thầy trò, cũng có thể là anh em kết nghĩa.

    "Lúc nào chúng ta có thể gặp lại?" Hốc mắt Ngô Chí Viễn ướt át, vậy mà như muốn khóc ra tới. Ngắn ngủn ở chung ba ngày, tình cảm của Ngô Chí Viễn đối với ân nhân cứu mạng là Trương Trạch Phương đã có thể so sánh với cha mẹ ruột thịt.

    Trương Trạch Phương cúi đầu, trên mặt hiện lên một tia ưu thương, bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: "Có duyên sẽ gặp lại!" Nói xong, liền không hề do dự, lắc mình rời đi. Nhìn cửa sân, tim Ngô Chí Viễn trống không, mất mát một mảnh.

    Bây giờ trong lòng Trương Trạch Phương, đã đặt toàn bộ lên việc đuổi bắt Vu Nhất Túc. Thật ra lần này vâng lời thầy xuống núi, chủ yếu là vì lấy lại bảo kính trấn phái Mao Sơn mà Vu Nhất Túc lấy trộm, còn có thể bắt được tên đó về hay không thật ra có thể lần khác, bây giờ đã cách ba ngày, không biết Vu Nhất Túc có còn ở Viện Di Hồng tìm hoan mua vui hay không. Nếu hắn đã hết tiền bạc mà đi nơi khác, vấn đề liền khó giải quyết. Nghĩ đến đây, Trương Trạch Phương vội vàng đề khí ở chân, bộ pháp Thần hành trên chân lập tức nhanh hơn.

    Trên con đường núi nhỏ, bóng dáng Trương Trạch Phương như một đường tia chớp màu đen, bay vọt qua.

    Nửa đêm, mọi thanh âm đều im lặng, ánh sao xa xôi điểm xuyết trên bầu trời đêm xanh thẩm, trên con đường nhỏ uốn lượn từ thôn Ngô Gia đến thành phố Thanh Đảo, một bóng hình tập tễnh đi tới, chỉ thấy người nọ chống gậy gỗ, cõng túi xách vì đường núi ban đêm đặc biệt khó đi nên người nọ thỉnh thoảng lại thở hổn hển.

    Người này đúng là Ngô Chí Viễn, thì ra cậu một lòng muốn bái Trương Trạch Phương làm thầy, nhưng mà cũng hiểu nỗi khổ của cha mẹ, cho nên từ khi Trương Trạch Phương đi, mà nằm trằn trọc ở trên giường, khó đi vào giấc ngủ, cuối cùng cậu tự nghĩ tới một biện pháp cảm thấy là đẹp cả đôi đường, chính là chỉ học nghệ nhưng không nhập vào Mao Sơn, như vậy có thể học được thuật Mao Sơn mà chính mình ái mộ đã lâu, lại không cần buồn rầu vì việc nối dõi tông đường.

    Sau khi quyết định chủ ý, cậu đã để lại một tờ giấy cho cha mẹ, mang lên mấy bộ quần áo cần cho mùa này rồi lặng lẽ chuồn ra cửa, đi vào con đường nhỏ đi hướng Thanh Đảo. Mỗi năm cậu đều sẽ đi một chuyến theo cha vào thành, cho nên với cậu con đường này cũng không xa lạ.

    Mùa thu ban đêm không khí rất lạnh, Ngô Chí Viễn bị đông lạnh đến run bần bật, nhưng mà nghĩ đến sẽ mau nhìn thấy Trương Trạch Phương, trong lòng hứng khởi không thôi, mở ra túi xách lấy một cái áo tròng lên người rồi tiếp tục đi về phía trước.

    Ngô Chí Viễn sợ đuổi không kịp Trương Trạch Phương, cho nên không dám nghỉ ngơi, đuổi cả một đêm đường, mặc dù như vậy, khi tới được thành phố Thanh Đảo, cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.

    Thời đầu dân quốc thành phố Thanh Đảo chỉ là một tòa thành thị có quy mô không lớn không nhỏ, nhưng mà đối với Ngô Chí Viễn là tên nhóc nghèo sống ở thôn sơn thì không thể nghi ngờ là như bà ngoại Lưu vào Đại Quan Viên. Dòng người bồi hồi, người bán hàng rong rao hàng, kiến trúc cao lớn, hai mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

    Biển người rộng lớn, cậu đi đâu mà tìm đây? Ngô Chí Viễn hơi hối hận, lúc này cậu mới phát hiện mình suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.

    Lẻ loi một mình, lang thang không có mục tiêu đi trên đường cái, cậu không dám cũng ngượng ngùng hỏi thăm người qua đường, bởi vì cậu cảm thấy chính mình thấp hơn một đầu so với bất kì người qua đường nào, đây là một loại cảm giác tự ti từ khi sinh ra đã có sẵn. Thật ra khi Ngô Chí Viễn ở nhà, đã có thể một mình đảm đương, việc làm nông trong đất một người đều có thể làm, nhưng mà duy nhất khuyết thiếu chính là cái nhìn hiểu biết. Đi vào thành thị này, cậu cảm thấy chính mình giống như ếch ngồi đáy giếng, thấy cái gì đều là mới lạ.

    Mãi cho đến khi hết ngày, Ngô Chí Viễn cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trương Trạch Phương. Mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, trên đường người đi đường càng ngày càng ít. Ngô Chí Viễn vuốt bụng đang kêu của mình, có khí mà không có sức lực ngồi xổm trên bậc thang trước mặt một cửa hàng. Tối hôm qua lên đường không ngủ một đêm, bây giờ lấy đầu dựa trên khung cửa, Ngô Chí Viễn vậy mà quên mất bụng đói khát, nặng nề ngủ.

    Một giấc ngủ này cũng không biết ngủ bao lâu, Ngô Chí Viễn mơ mơ màng màng nghe được âm thanh ở rất xa có người đang chạy, giống như còn ở kêu "Ngay phía trước, bắt lấy tên đó".

    Ngô Chí Viễn đột nhiên bừng tỉnh, giật mình một cái, phản ứng đầu tiên là cha mẹ của mình mang theo người trong thôn tới bắt cậu trở về, vì thế như ngủ lại như tỉnh té ngã lộn nhào, bò vào trong đám cỏ ở con hẻm nhỏ, cơ thể như con mèo mà co rụt lại, phía sau lưng đột nhiên đụng tới một vật gì có hình dáng, mềm mại, hình như là một người, "Hả --" Ngô Chí Viễn giật mình, không nhịn được kêu lên thất thanh.

    Nhưng mà chữ "Hả" này chỉ kêu được một nửa, người bên trong liền dùng tay bưng kín miệng của Ngô Chí Viễn, ngón trỏ tay phải đặt lên miệng, phát ra tiếng "Xuỵt" dài, ý bảo Ngô Chí Viễn không cần ra tiếng.

    Ngô Chí Viễn gật đầu một cái, người nọ đem tay thả xuống dưới, Ngô Chí Viễn nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ.. Tới bắt cậu?"

    Người nọ đang từ trong đóng cỏ thưa thớt nhìn ra bên ngoài, nghe vậy cũng không quay đầu lại "Ừ" nhẹ một tiếng. Ngô Chí Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn tiếp tục hỏi, tay phía sau của người nọ vẫy một cái, nói nhỏ: "Đừng nói chuyện."

    Ngô Chí Viễn không dám lên tiếng, dựa vào ánh sáng đèn đường tối tăm len lỏi trong đống cỏ đánh giá người này. Chỉ thấy cậu ta đang đưa lưng về phía cậu, tóc ngắn húi cua, eo lưng thẳng tắp, xem thân hình chắc là xấp xỉ bằng tuổi mình.

    Lúc này đầu ngõ tiếng bước chân đột ngột rời đi, nghe thanh âm không dưới mười mấy người, có mấy người cầm đuốc, còn có mấy tên đang tìm, tư thế rất hung dữ, tuyệt đối không phải người lương thiện.

    "Kỳ lạ, tôi tận mắt nhìn thấy tên họ Đỗ chạy đến nơi này! Chẳng lẽ thằng này còn mọc ra cái cánh?" Một người trong đám người nói.

    "Tóm lại lần này nó chạy không được, ông chủ nói, bắt sống không được, chết cũng được." Trong đám người tiếng nói của một tên khác nói.

    "Ây da!" Đúng lúc này, người nọ ở bên trong đống cỏ, cũng chính là mọi người gọi là tên họ Đỗ, vậy mà giống như chịu đựng không được đau đớn, thất thanh kêu lên, thanh âm không lớn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh lại nghe đến rõ ràng.

    "Ai? Ra tới!" "Tên kia, tao biết mày ở bên trong!" "Lần này mày chạy không thoát!" Đám người lập tức một trận xôn xao, mọi người xắn cánh tay áo lên, chậm rãi đi đến gần đống cỏ.

    Bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm lửa sém lông mày, tình thế vô cùng nguy cấp, một câu "Bắt sống không được, chết cũng được", trực tiếp cho thấy bọn họ muốn đưa người họ Đỗ trước mắt này vào chỗ chết, này cũng làm Ngô Chí Viễn quyết tâm thấy việc nghĩa hăng hái làm, tức khắc huyết khí dâng lên, đột ngột từ đống cỏ đi ra.

    "Là tôi!"

    Ps: Còn một đoạn cuối là lời tâm sự của tác giả về nhân vật chính, mình sẽ không edit.
     
    Rin LeMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  2. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 11 Tìm được đường sống trong chỗ chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Ngô Chí Viễn đột ngột từ bên trong đống cỏ đi ra, vẻ mặt của mọi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Người cầm đầu trong đám người trong tay cầm một cây đao, là đầu tiên hồi phục tinh thần, giơ đao lên chỉ tay về phía Ngô Chí Viễn, hỏi: "Mày là tên nào?"

    "Tôi.." Ngô Chí Viễn bị tên này hỏi, lập tức nghẹn lời, trong lúc hốt hoảng lung tung trả lời nói: "Tôi là người ở chỗ này!"

    "Thì ra là tên ăn mày." Người nọ nghe Ngô Chí Viễn nói ở nơi này, lại thấy cậu cả người là cỏ, nháy mắt hiểu ý, lầm bầm trong miệng.

    "Tao hỏi mày, mày có thấy một tên nhóc con tóc húi cua hay không, phía sau lưng nó còn có một vết thương do đao?" Người nọ đánh giá Ngô Chí Viễn, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc không có tình người.

    "Thì ra cậu ta bị thương, khó trách vừa rồi sẽ không nhịn được kêu ra tiếng." Ngô Chí Viễn hiểu ra, cân nhắc trong lòng rồi ưởn ngực, không chút do dự trả lời nói: "Gặp qua!"

    Một câu nói "Gặp qua" dứt khoát lưu loát, làm ánh nhìn của những người trước mắt này không nhịn được rung lên, cũng làm thanh niên tóc húi cua họ Đỗ còn đang trốn trong đóng cỏ hoảng sợ.

    "Ồ? Mau nói, nó đi hướng nào? Nói ra mọi người sẽ thưởng cho mày thật lớn!" Người nọ nghe vậy ánh mắt sáng lên, giọng điệu hơi chuyển dịu lại, loại lời nói này chẳng qua là dùng để lừa gạt loại người nhỏ yếu như Ngô Chí Viễn.

    "Cậu ta đi bên kia." Ngô Chí Viễn sao lại không biết đạo lí này, xem bộ dáng hung thần ác sát, nhất định không phải là dạng người giữ lời hứa, vì thế linh hoạt, vươn tay phải chỉ phía tây.

    "Đại ca, cái tên ăn xin thúi này đơn giản là đang nói bậy! Anh em chúng ta từ phía tây lại đây, bóng dáng của quỷ cũng chưa thấy một cái!" Một người đứng bên cạnh cầm cây đuốc trong tay, nghe vậy vội vàng giải thích với tên cầm đao.

    "Tao biết." Tên cầm đầu cầm đao cười, trong lòng lại tính toán một biện pháp khác, lạnh lùng nói, "Mặc kệ tên ăn xin này nói thật hay nói giả, trước bắt nó lại, lỡ đâu không bắt được tên họ Đỗ kia, chúng ta trở về có thể lấy tên nhóc này báo cáo kết quả công tác, cứ nói tên này thả tên họ Đỗ chạy, như vậy cũng có cái lời nói giải thích với ông chủ."

    Tuy rằng tên đó nghĩ ra biện pháp bỉ ổi không thể làm người biết, nhưng người nọ lại giống như vốn không sợ Ngô Chí Viễn nghe thấy, âm lượng nói chuyện giống với người bình thường nói chuyện phiếm, không che giấu chút nào. Có thể là bọn họ cho rằng, tên ăn xin trước mắt này đã là cá trong chậu, vốn dĩ không thể nào chạy thoát.

    Mọi người liên tục nói đúng vậy, càng sở trường về vuốt mông ngựa giả khen ngợi người nọ. Mấy câu mưu kế nguy hiểm ác độc này Ngô Chí Viễn nghe được rõ ràng, nhưng giờ phút này đối mặt với nhiều tên trong tay cầm đao như vậy, đàn ông vạm vỡ cầm gậy sắt, Ngô Chí Viễn ngoại trừ sợ hãi, không còn cách nào khác. Đương nhiên, cậu còn có thể chỉ về đóng cỏ, chỉ ra họ Đỗ đang lẩn trốn trong đó, có lẽ có thể tránh được kiếp nạn này.

    Cậu không làm như vậy, tuy rằng chính mình vừa mới đặt chân vào xã hội, nhưng mà hai chữ "Trượng nghĩa" khi đọc sách đã sớm nằm trong óc, cậu không phải là loại giậu đổ bìm leo bỉ ổi. Hiện tại điều duy nhất có thể làm là nhẫn nhục chịu đựng, bị nhóm người này bắt đi số phận là không nhất định phải chết, nhưng nếu tên họ Đỗ bên trong đống cỏ kia bị bắt được, dĩ nhiên chắc chắn phải chết.

    Làm tốt chuẩn bị tâm lý làm người chịu tội thay, Ngô Chí Viễn không nói gì, áp xuống trong lòng sợ hãi cùng tức giận, nhìn từng gương mặt âm hiểm xảo trá cười dữ tợn kia từng bước đi đến gần mình.

    Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vụt ra từ trong đống cỏ, hắn lôi ra hai cọng cỏ vứt về đám người rồi kéo Ngô Chí Viễn, hô lớn: "Chạy mau!"

    Thì ra tên họ Đỗ thiếu niên kia trốn trong đống cỏ, nghe rõ ràng cuộc đối thoại bên ngoài, trong lòng căm hận những tên đã đuổi giết cậu ta rất nhiều, cũng rất cảm động sự trượng nghĩa giúp đỡ của Ngô Chí Viễn. Hắn trong lòng biết Ngô Chí Viễn nếu bị nhóm người này bắt đi, khẳng định lành ít dữ nhiều, vì thế nghĩ ra một kế thoát thân như vậy, liền không sợ bị bại lộ hành tung, đập nồi dìm thuyền.

    Đám người một trận hoảng loạn, ai cũng không đoán được, bên trong đống cỏ đột ngột vụt ra một người. Hai cọng cỏ rơi xuống trong đám người, tức khắc nhiễu loạn tầm nhìn của bọn họ, chờ đến khi phục hồi tinh thần, Ngô Chí Viễn cùng thiếu niên họ Đỗ đã chạy tới đường cái, chuyển qua con hẻm nhỏ khác, không thấy bóng dáng.

    Mọi người chia làm hai đường, lại đi lục soát một lượt, cuối cùng không thể không hậm hực mà về.

    Khoảng chừng hơn bốn giờ, Ngô Chí Viễn và thiếu niên họ Đỗ kia đi tới một ngôi miếu hoang ngoài thành.

    Chân trước vừa mới vừa bước vào cửa miếu, thiếu niên họ Đỗ kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên đất. Ngô Chí Viễn vội vàng tiến lên nâng cậu ta dậy, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của đối phương, chỉ thấy cậu ta lớn lên mắt phượng mày ngài, tóc húi cua ngay ngắn sau tai, tóc ngắn qua cái tai lại rất nhiều, không tương xứng với gương mặt gầy yếu.

    "Vết thương của cậu thế nào?" Vẻ mặt của Ngô Chí Viễn đầy quan tâm, nếu không phải bọn đuổi giết cậu ta lộ ra, cậu cũng sẽ không nghĩ đến đối phương có thương tích.

    "Sau.. Phía sau lưng." Thiếu niên họ Đỗ cố nén cơn đau đớn, trên mặt rớt ra mấy giọt mồ hôi.

    Lúc này Ngô Chí Viễn mới chú ý tới trên lưng phía sau ẩu cậu ta có một vết hở thật dài, da thịt lồi ra ngoài, tuy rằng không sâu, nhưng mà miệng vết thương rất dài, còn không ngừng chảy máu.

    "Cầm máu cho cậu trước." Ngô Chí Viễn mở ra túi xách trên vai, lấy ra một cái áo riêng lẻ, dùng sức xé thành hai miếng, sau đó cột lại, băng bó lên vết thương sau lưng của tên họ Đỗ, cuối cùng cột lại ở trước ngực cậu ta.

    Ngô Chí Viễn đỡ thiếu niên họ Đỗ ngồi xuống ven tường, có thể là cậu ta mất máu quá nhiều, dựa vào trên tường liền mơ màng ngủ. Thể xác và tinh thần của Ngô Chí Viễn cũng mỏi mệt, tìm một chỗ sạch sẽ, thực nhanh tiến vào mộng đẹp.

    Khi Ngô Chí Viễn tỉnh lại, mặt trời đã cao ba sào. Cậu ngồi dậy, phát hiện thiếu niên họ Đỗ đang ngồi dựa vào tường, đôi mắt nhìn mình từ trên xuống dưới.

    "Cậu tỉnh?" Thiếu niên kia cười nhẹ, biểu tình trên mặt khéo léo, nhưng lại không mất hàm hậu.

    "Ừ." Ngô Chí Viễn đứng dậy, hỏi, "Vết thương của cậu thế nào?"

    "Còn.. Còn có điểm đau." Thiếu niên kia hơi nhún vai, lộ ra vẻ nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên là đụng tới miệng vết thương, cậu ta thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Ngô Chí Viễn, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn!"

    "Đừng khách sáo!" Ngô Chí Viễn trả lời rồi mỉm cười, sau đó hỏi: "Cậu tên là gì?"

    "Tôi.. Tôi tên.. Tôi tên Đỗ Nhật Lạc!" Thì ra thiếu niên họ Đỗ này đúng là người mấy ngày trước cầm đạo bào của Vu Nhất Túc đi cửa hàng giặt, sau lại bị Trương Trạch Phương theo dõi tới viện Di Hồng Đỗ Nhật Lạc, lúc này đối mặt với vấn đề của Ngô Chí Viễn, Đỗ Nhật Lạc ấp a ấp úng trả lời, dường như có lý do gì đó khó nói.

    "Nhật Lạc, cái tên đẹp có ý thơ! Tôi tên là Ngô Chí Viễn." Ngô Chí Viễn sảng khoái nói ra tên của chính mình, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, cậu kỳ lạ hỏi: "Đúng rồi, tối hôm qua đám người kia là người nào?"

    "Bọn họ là tay chân mà Thịnh Ký Mộc Hành mướn tới." Đỗ Nhật Lạc nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua mình bị đuổi giết, lòng vẫn còn sợ hãi.

    "Bọn người đó xuống tay thật là ác độc! Bọn họ vì sao lại muốn đuổi giết ngươi vậy?" Ngô Chí Viễn nhìn đến vết đao sau lưng của Đỗ Nhật Lạc, không hỏi cũng biết là bị đao chém xuống một cái mà bị thương.

    Đỗ Nhật Lạc há miệng thở dốc, giống như có hơi ngượng ngùng, nhìn biểu tình vội vàng của Ngô Chí Viễn, trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói ra nguyên nhân.

    "Tôi ngủ với Thất di thái (Vợ bé thứ bảy) của ông chủ Mộc Hành!"
     
    Rin LeMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  3. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 12 Tháng tháng ăn chơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Chí Viễn lập tức thổn thức không thôi, trong lòng nhiều ít có chút nghi ngờ và hối hận. Nghi ngờ là tên Đỗ Nhật Lạc này cuộc là người như thế nào? Lại có thể thông đồng với vợ của ông chủ mình; hối hận là có lẽ lúc trước không nên cứu người này, hiện giờ cứu cậu ta, cũng không biết là làm đúng hay làm sai.

    "Cậu có phải cảm thấy con người của tôi thật hèn hạ?" Đỗ Nhật Lạc vô cùng thông minh, thấy Ngô Chí Viễn cúi đầu lâu không nói, trong lòng liền đã đoán được ba phần.

    Ngô Chí Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhật Lạc, xấu hổ cười, không tỏ ý kiến, nhưng mà trong lòng lại có một tia kinh ngạc.

    "Cậu có phải đang hối hận đã cứu tôi?" Đỗ Nhật Lạc tiếp tục hỏi, một đôi tròng mắt đen nhánh đang trừng mắt nhìn Ngô Chí Viễn, biểu tình trên mặt của đối phương đã chứng thực ý nghĩ của mình.

    "Không.. Không có." Ngô Chí Viễn lắp bắp kinh hãi, ấp úng trả lời, cậu biết trên mặt của mình bây giờ đã không giấu được vẻ kinh ngạc.

    Đỗ Nhật Lạc cười ha ha lên, ngực kích thích nên không cẩn thận xé rách miệng vết thương, không nhịn được kêu "Ai da" một tiếng.

    Ngô Chí Viễn không rõ vì sao Đỗ Nhật Lạc bỗng nhiên cười to, kỳ lạ mà nhìn cậu ta, hỏi: "Cười cái gì?"

    "Anh bạn, tôi vừa thấy cậu chính là người thành thật, biểu tình của cậu đã đem suy nghĩ trong lòng của cậu nói hết cho tôi." Đỗ Nhật Lạc mỉm cười, lời nói thấm thía tiếp tục nói, "Về sau muốn cố hết sức che giấu cảm xúc của chính mình, nếu không đi ra giang hồ là muốn có hại."

    Ngô Chí Viễn cúi đầu suy nghĩ sâu xa, đạo lý này dễ hiểu, nhưng mà cụ thể nên làm như thế nào, có thể sau này cần thiết rèn luyện.

    "Thật ra, tôi cũng không phải là cái loại học trò háo sắc gian tà như cậu nghĩ." Đỗ Nhật Lạc thanh giọng nói, thở dài rồi im lặng một lát, hồi tưởng lại kí ức nhạt nhẽo nói: "Thất di thái thật sự là một cô gái đẹp, nhưng mà tôi Đỗ.. Đỗ Nhật Lạc cũng nhất định không phải cái loại rác rưởi thấy phụ nữ xinh đẹp là sẽ không rút nổi chân ra, nếu như không có tình cảm với cô ấy, cho dù là người phụ nữ đẹp ở trong mắt tôi chẳng qua cũng là một đống phân!"

    Mấy câu nói đó thô tục không đáng tin, nhưng từ trong miệng Đỗ Nhật Lạc nói ra lại âm vang có lực, cho người ta một loại cảm giác ngay thẳng bị xúc phạm.

    "Cậu nói, cậu.. Thích thất di thái đó?" Ngô Chí Viễn kinh ngạc nhìn Đỗ Nhật Lạc, vẻ mặt không thể tin được, "Tuổi của cô ta chắc phải gấp hai lần cậu nhỉ?"

    "Hì hì.." Đỗ Nhật Lạc nghe vậy lại cười ra tiếng, cười nhạo nói, "Cậu nhất định là từ nông thôn tới. Bây giờ kẻ có tiền trong thành phố đều cưới vài bà vợ bé, trừ bỏ vợ cả, những bà vợ bé đó người nào không phải đang là tuổi thanh xuân, làn da mềm mại, xinh đẹp như hoa?" Nói xong, không ngờ lại cười "Hì hì" ra tiếng.

    Ngô Chí Viễn vẻ mặt lại ngạc nhiên, ở thôn Ngô Gia gần hai mươi năm, cậu hoặc nhiều hoặc ít từ người trong thôn ăn xong uống trà tán gẫu đến chuyện sinh hoạt của một ít kẻ có tiền cưới vợ có nhà xa hoa, nhưng mà không nghĩ tới sẽ không hợp theo lẽ thường như vậy.

    "Aizzz.." Đỗ Nhật Lạc thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, "Mặc kệ thích hay không thích, cái thành phố Thanh Đảo này là chỗ tôi không ngốc lên nổi rồi, vẫn nên về quê thôi."

    "Là bởi vì bọn họ đuổi giết cậu? Cậu có thể trốn đi sao." Ngô Chí Viễn vẻ mặt ngây thơ, mới ra đời cậu hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được thế gian hiểm ác.

    "Trốn? Còn có thể trốn chỗ nào? Tôi tránh ở chỗ viện ma cô đều bị bọn họ tìm được rồi." Đỗ Nhật Lạc nhớ tới ngày tháng trốn ở viện Di Hồng, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Thì ra, cậu ta là vì tránh né đuổi giết mới nương thân ở viện Di Hồng.

    "Vậy quê quán của cậu là ở đâu?" Ngô Chí Viễn hơi nghi ngờ, cậu vốn dĩ vẫn luôn cho rằng Đỗ Nhật Lạc là người ở Thanh Đảo.

    "Thượng Hải, đi qua chưa?" Đỗ Nhật Lạc không chút để ý trả lời, thấy vẻ mặt Ngô Chí Viễn mê mang, liền biết cậu vốn chưa hề đi qua.

    "Chẳng qua, tôi muốn về Thượng Hải, vậy phải gom đủ tiền đi đường mới được, bây giờ chút tiền ấy của tôi hoàn toàn không đủ tiền vé tàu, chỉ đủ ăn cơm." Đỗ Nhật Lạc móc từ trong lòng ngực ra một khối đồng bạc cùng mấy cái đồng tiền, ước lượng trong tay, lắc đầu.

    Ngô Chí Viễn nhìn chằm chằm mấy đồng tiền trong tay Đỗ Nhật Lạc, ở trong mắt cậu, này đó tiền đã thật không ít.

    "Số tiền này cho cậu hết, cậu đi trên đường mua chút đồ ăn trở về, hai ta cho tới bây giờ còn chưa ăn cơm." Đỗ Nhật Lạc lấy tiền trong tay đưa cho Ngô Chí Viễn, ra tay cũng thật rất sảng khoái.

    "Không dùng nhiều tiền như vậy." Ngô Chí Viễn liên tục xua tay, không chịu duỗi tay lấy tiền.

    "Nào, làm anh em một hồi, anh lại đã cứu mạng của em, tiền còn dư lại coi như là em tặng cho anh uống rượu. Hiện tại em cùng đường bí lối, nếu tương lai có một ngày làm em giàu có, em nhất định sẽ lấy một nửa tài sản của mình tặng cho anh!" Tuy rằng Đỗ Nhật Lạc là con người nhìn qua tương đối xảo trá, nói chuyện lại ngọt xớt, nhưng mà lúc nói lời này, lại là một tấm lòng chân thành, giống như là đang thề.

    "Cậu quá khách sáo. Được, ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ mua về." Ngô Chí Viễn tiếp nhận đồng tiền, xoay người đi ra miếu rách.

    Thời gian chẳng qua chỉ là một chén trà nhỏ, Ngô Chí Viễn đã đi trở về, trong tay cầm mấy cái bánh bao nóng hổi, chính mình cầm một cái, dư lại đồng đại dương và đồng tiền trả lại cho Đỗ Nhật Lạc.

    Đỗ Nhật Lạc nhìn đồng tiền trong tay, ngây người một lát, trong lòng bị sự thành thật và chất phác của Ngô Chí Xa làm cho cảm động, không chút do dự đem tiền cất vào túi quần, buông bánh bao mà đứng dậy.

    "Anh Ngô, anh là người mà em đã thấy qua tốt bụng có nghĩa khí! Nếu không chê, anh và em kết bái làm anh em thế nào?" Đỗ Nhật Lạc bất chấp vết thương phía sau lưng, vỗ ngực một cái, khí phách tận trời.

    Ngô Chí Viễn nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, từ khi cậu rời nhà đi, một người tới một nơi xa lạ, vậy mà còn sẽ có người kết bái cùng đồ quê mùa như cậu, làm sao lại có ý nghĩ không đáp ứng? Vì thế vội vàng gật đầu đồng ý.

    Không hương không rượu, hai người liềnquỳ xuống đất bái trước tượng thần trong miếu cũ nát. Sau khi bái xong xem xét tuổi lớn nhỏ, Ngô Chí Viễn bằng tuổi với Đỗ Nhật Lạc, lại lớn hơn Đỗ Nhật Lạc ba tháng, tự nhiên là làm anh, Đỗ Nhật Lạc làm em.

    Đứng dậy, Đỗ Nhật Lạc vẻ mặt áy náy nói: "Anh, có chuyện muốn xin anh tha thứ."

    "Nhật Lạc có chuyện gì? Không ngại nói thẳng." Ngô Chí Viễn nghi hoặc nói.

    "Thật ra, tên em không phải là Đỗ Nhật Lạc." Đỗ Nhật Lạc nhạt nói, "Chẳng qua, em không phải có ý định lừa gạt anh. Em là vì tránh né người của bang hội Mộc Hành đuổi giết, mới dùng tên giả, tên này dùng từ khi làm ma cô ở viện Di Hồng dùng."

    "Thì ra là có chuyện như vậy sao." Ngô Chí Viễn hơi mỉm cười, cũng không tức giận, Đỗ Nhật Lạc là vì tránh né kẻ thù mới sửa tên, huống hồ việc sửa tên cũng là trước khi bọn họ quen biết, hiện giờ cậu ta chịu thẳng thắn thành khẩn khai báo, cũng chủ động cầu xin tha thứ, đã thuyết minh cậu ta không phải cố ý nói dối.

    "Vậy tên thật của em gọi là gì?" Ngô Chí Viễn cười hỏi, không thể ngay cả tên thật anh em kết nghĩa của mình cũng không biết.

    "Em thật là họ Đỗ, nhưng tên là giả, têm em vốn gọi là Đỗ Nguyệt Sinh (Mặc trăng mọc). " Đỗ Nguyệt Sinh gian xảo cười.

    "Đỗ Nguyệt Thăng (Mặt trăng lên cao), Đỗ Nhật Lạc (mặt trời lặn), Nguyệt Thăng Nhật Lạc (mặt trời lặn trăng lên cao), hèn gì em sẽ đổi tên giả gọi là Đỗ Nhật Lạc. Đỗ Nguyệt Thăng.. Nơi ánh trăng mọc lên, tên này cũng rất có ý thơ, không thua Nhật Lạc một chút nào, ngược lại so với Nhật Lạc càng đầy sức sống." Ngô Chí Viễn phân tích, cậu nghe sai chữ "Sinh" trong Đỗ Nguyệt Sinh thành ánh trăng dâng lên "Thăng".

    "Tên của em là 'sinh' trong sinh trẻ em 'sinh', không phải lên cao 'thăng'." Đỗ Nguyệt Sinh bỏ qua sự thẹn thùng giải thích nói, "Mẹ em khi sinh em đúng là đêm trăng tròn, cho nên liền đặt tên cho em là 'Nguyệt Sinh'. Tuy rằng tên này khá quê mùa, nhưng mà em cũng không có cách nào."

    "Ồ, thì ra là như thế." Ngô Chí Viễn hiểu ra, đột nhiên trong đầu hiện lên một linh cảm, cười nói, "Không bằng anh sửa tên cho em vậy."

    "Được đó, không nghĩ tới anh cũng là người làm công tác văn hóa." Miệng Đỗ Nguyệt Sinh mỉm cười, lại dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Ngô Chí Viễn.

    "Người làm công tác văn hóa thì không phải, khi còn nhỏ học qua mấy năm tư thục, trẻ con trong thôn của anh đều là chú Ngũ thầy thuốc dạy." Ngô Chí Viễn cúi đầu tự hỏi, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, cười nói: "Không bằng đem sinh hài tử ' Sinh ' (生) thêm chữ trúc lên đầu (竹), đổi thành sênh ca ' Sanh ' (笙) đi."

    "Đỗ Nguyệt Sanh, Đỗ Nguyệt Sanh, tháng tháng ăn chơi, chẳng phải đây là cuộc sống mà em theo đuổi sao, tên này em thích, đại ca sửa rất tốt!" Đỗ Nguyệt Sinh không khỏi tán thưởng vươn ngón tay cái, "Về sau em sẽ gọi là Đỗ Nguyệt Sanh!"
     
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  4. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 13 Kế hoạch trộm mộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn xong bánh bao, Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh lại ở lại miếu nát một buổi sáng, trời cao biển rộng hai người không chỗ nào là không nói chuyện, lúc nói tới gia cảnh của mỗi người, Ngô Chí Viễn mới biết được, thì ra gia cảnh của Đỗ Nguyệt Sanh cực kỳ bi thảm, chưa đến 4 tuổi cha mẹ đã mất, cậu ta dưới sự giúp đỡ của mẹ kế và thân thích mới sống được đến bây giờ, 14 tuổi liền lang bạt giang hồ, bàn tay không đi vào Bến Thượng Hải để bán trái cây, phát báo rồi giựt tiền, dẫn mối gì đều trải qua, sau lại bởi vì bạn bè giới thiệu đi vào Thịnh Ký Mộc Hành ở Thanh Đảo làm buôn bán, bởi vì biết ăn nói đầu óc lại nhanh nhạy, rất nhanh được ông chủ đề bạt, không ngờ trên bữa tiệc tối trung thu gặp được vợ bé thứ bảy của ông chủ, hai người vừa gặp đã yêu, chỉ hận gặp nhau quá muộn, không lâu liền lăn đến trên giường, sau lại gian tình bị bại lộ, mới bị ông chủ đuổi giết, bất đắc dĩ trà trộn vào viện làm ma cô, không ngờ vẫn bị tay chân của ông chủ điều tra đến tin tức, một đường trốn chạy mới tình cờ gặp Ngô Chí Viễn.

    So sánh với cuộc sống mười mấy năm nhấp nhô của Đỗ Nguyệt Sanh, Ngô Chí Viễn lập tức cảm thấy chính mình thật sự rất hạnh phúc, tuy rằng từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, nhưng trước sau vẫn không thiếu ăn mặc, thân thể của cha mẹ cũng khỏe mạnh. Nhớ tới cha mẹ, trong lòng Ngô Chí Viễn xuất hiện một tia áy náy, bọn họ cần cù nửa đời, cực khổ ăn mặc tiết kiệm, chưa từng hưởng thụ qua nửa ngày sinh hoạt của kẻ có tiền, nhiều năm tích tụ lại bị kẻ ác không lương tâm là Vu Nhất Túc lừa đi, mà chính mình vì nhất thời muốn thoải mái trong lòng, để lại một tờ giấy liền bỏ cha mẹ mà đi, thật sự là bất hiếu.

    Ngô Chí Viễn thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định phải làm cha mẹ sống cuộc sống không lo không nghĩ, sinh hoạt vui sướng.

    "Em có tính toán gì không?" Ngô Chí Viễn nhìn Đỗ Nguyệt Sanh, trong ánh mắt toát ra quan tâm. Tình huống hiện tại không lạc quan, hai người bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể bị người trong bang Mộc Hành kia tìm được.

    "Thanh Đảo là ở không nổi nữa, em phải nghĩ cách về Thượng Hải." Đỗ Nguyệt Sanh cầm lấy một nhánh cây, ngồi xổm trên mặt đất vẽ vời, nói tới đây, thở dài một hơi.

    "Làm sao vậy?" Ngô Chí Viễn thấy bộ dáng của Đỗ Nguyệt Sanh than ngắn thở dài, vẻ mặt nghi ngờ.

    "Một chốc một lát, từ nơi nào lấy được phí đi đường trở vềThượng Hải đây?" Đỗ Nguyệt Sanh mặt đầy u sầu, bây giờ rơi xuống bước đường này, chỉ có Ngô Chí Viễn có thể giúp cậu ta, nhưng mà người anh kết bái này còn nghèo hơn cậu ta ba phần.

    "Nếu có thầy của anh ở đây thì tốt rồi, ông ấy có lẽ sẽ có cách." Ngô Chí Viễn bỗng nhiên nhớ tới Trương Trạch Phương, trong miệng không chịu được nhắc mãi.

    "Thầy của anh?" Đỗ Nguyệt Sanh chưa từng nghe Ngô Chí Viễn kể qua còn có thầy, cho nên vẻ mặt kinh ngạc.

    "À, cũng không hẳn là thầy, ông ấy đã cứu anh một mạng, anh muốn bái ông ấy làm thầy, nhưng mà ông ấy là học trò của phái Mao Sơn, luật của phái Mao Sơn là không sắc, không cho phép cưới vợ sinh con, cho nên cha anh và mẹ anh kiên quyết không đồng ý, vì thế anh liền trộm chạy ra." Ngô Chí Viễn có điểm mơ hồ, ra ngoài lâu như vậy, một chút tin tức của Trương Trạch Phương cũng không có, không biết còn có thể tìm được ông ấy hay không, cho dù tìm được ông ấy, cũng không biết ông ấy có thể thu nhận mình làm học trò hay không.

    "Phái Mao Sơn? Là đạo sĩ?" Đỗ Nguyệt Sanh mở to hai mắt nhìn, nhớ lại lúc mình còn ở viện Di Hồng nhìn thấy Vu Nhất Túc, hiện lên vẻ mặt khinh miệt.

    "Đúng vậy! Em từng gặp ông ấy?" Ngô Chí Viễn hưng phấn đứng lên, nhìn chằm chằm Đỗ Nguyệt Sanh.

    "Em có thấy một tên đạo sĩ Mao Sơn, không biết có phải là người anh muốn tìm hay không." Đỗ Nguyệt Sanh khinh thường nhìn Ngô Chí Viễn, trả lời không chút để ý.

    "Em gặp qua đạo sĩ kia trông như thế nào?" Ngô Chí Viễn kích động mà thiếu chút nữa nhảy lên, ngọn lửa hy vọng trong lòng bắt đầu có đầu mối.

    "Anh, anh xác định muốn tìm cái dạng thầy không phải ăn uống thì chính là cờ bạc phóng túng đến hư hỏng sao?" Đỗ Nguyệt Sanh không trả lời câu hỏi của Ngô Chí Viễn, ngược lại hỏi một câu.

    Cậu hỏi này của Đỗ Nguyệt Sanh là có lý do của cậu ta, Vu Nhất Túc ở viện Di Hồng ăn nhậu chơi bời, sai khiến người mới chợt tới như Đỗ Nguyệt Sanh càng là vênh mặt hất hàm, cái ấn tượng này làm cho Đỗ Nguyệt Sanh khắc sâu vô cùng, mà Ngô Chí Viễn lại nói luật của phái Mao Sơn là không sắc, vậy Vu Nhất Túc này nhất định chỉ là kẻ vô lại lừa gạt hãm hại người mà thôi, cậu ta không muốn Ngô Chí Viễn bị kẻ lừa đảo dựa vào quỷ thần đùa giỡn này che mất.

    "Nói gì vậy? Nếu không có ông ấy, mạng của anh đã sớm không còn." Ngô Chí Viễn nghe vậy có chút không vui, sắc mặt trầm xuống, cậu cũng không hiểu biết mắt thấy tai nghe như Đỗ Nguyệt Sanh.

    "Ừ, lúc em ở viện Di Hồng gặp qua một vị đạo sĩ, gương mặt của ông ta gầy gòm, lấm la lấm lét còn tự xưng là phái Mao Sơn, trên người mặc đạo bào, cái bộ đạo bào đó còn làm em mang đi giặt đấy. Người này bỏ ra vàng bạc lại vô cùng hào phóng, ăn uống càng là cao hơn người khác một bậc. Sao nào?" Đỗ Nguyệt Sanh nói xong một hơi, quan sát sắc mặt của Ngô Chí Viễn. Nói ra tình hình thực tế có thể sẽ làm Ngô Chí Viễn hoàn toàn thất vọng, nhưng cũng có thể cho cậu thấy rõ gương mặt thật của đối phương.

    "Vậy không phải đạo trưởng anh muốn tìm." Biểu tình của Ngô Chí Viễn uể oải, ngọn lửa hy vọng vừa mới bốc cháy lên nháy mắt đã bị hất cho một chậu nước lạnh.

    "Thì ra có một người khác." Đỗ Nguyệt Sanh như suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên duỗi tay tìm kiếm trong ngực một lúc.

    "Mặc kệ người anh tìm có phải là người trong viện Di Hồng kia hay không, cái này anh nhất định dùng đến." Đỗ Nguyệt Sanh móc ra một cái túi màu trắng, nhét vào trong tay Ngô Chí Viễn.

    Ngô Chí Viễn tò mò nhìn trong tay túi, cái túi này dùng vải thô màu trắng may thành, thủ công thô ráp, màu sắc cũng cổ xưa ố vàng, dường như có chút lâu đời, trừ cái này ra lại không có chỗ nào đặc biệt.

    Mở túi bố ra, Ngô Chí Viễn lấy từ bên trong ra hai loại đồ vật, một quyển sách và một chiếc gương đồng.

    "Đây là em trộm từ tên đạo sĩ ở viện Di Hồng, cái thằng cha đó cả ngày làm ầm ỉ với em, ỷ vào chính mình có mấy đồng tiền liền giả vờ làm đại gia. Nếu anh muốn vào phái Mao Sơn, cái này có lẽ có tác dụng với anh." Ngô Chí Viễn không để ý gì đến lời giải thích nguồn gốc của hai món đồ này.

    Ngô Chí Viễn lăn qua lộn lại đánh giá trong tay gương đồng, đây là một cái gương hình bát giác, toàn thân được chế tạo bằng đồng, hình dáng cổ xưa, tám cạnh phân biệt có khắc "Càn Khôn Cấn Đoài Chấn Tốn Khảm Ly" ký hiệu tám quẻ, còn ở chính giữa lại là một tấm kính, ánh sáng chiếu người.

    Lại cầm lấy quyển sách kia, chỉ thấy trên bìa sách viết bốn chữ《 Kinh Quy Nguyên 》, hình như là một quyển sách Đạo giáo, tiện tay lật, trang sách bên trong đã ố vàng, phát ra một cổ mùi mốc, hiển nhiên là do đã bị cất giữ rất lâu rồi. Làm người không thể tưởng tượng là, bên trong sách tất cả trang đều là giấy trắng, một chữ cũng không có.

    Hứng thú của Ngô Chí Viễn không ở trên hai loại đồ vật này, cũng không có miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó. Nhưng nếu là vật của Đạo gia, giữ lại cũng không sao, liền lấy sách và gương đồng bỏ vào túi rồi nhét vào trong ngực.

    Buổi chiều Đỗ Nguyệt Sanh lại lấy đồng đại dương đưa cho Ngô Chí Viễn, làm cậu đi mua đồ ăn, thuận tiện mua chút thuốc trị vết thương, như vậy miệng vết thương sẽ mau lành hơn một chút. Khi Ngô Chí Viễn trở về, đã là chạng vạng, bởi vì muốn tìm hiệu thuốc mua thuốc, cho nên chậm trễ không ít giờ.

    Ngô Chí Viễn theo thường lệ đưa tiền còn dư lại trả cho Đỗ Nguyệt Sanh, Đỗ Nguyệt Sanh biết con người cậu, cũng không khách sáo. Hai người ăn lung tung một chút rồi đốt lửa, ban đêm mùa thu ở phương bắc vẫn khá là lạnh. Ngô Chí Viễn giúp Đỗ Nguyệt Sanh đắp thuốc cho vết thương, hai người liền ngồi dựa vào tường, cả hai không nói gì, trong lòng mỗi người nghĩ đến việc của mình.

    Ngô Chí Viễn suy nghĩ là như thế nào mới có thể tìm được Trương Trạch Phương bái thầy học nghệ, mà tâm tư của Đỗ Nguyệt Sanh đều là làm cách nào có tiền, có tiền mới có thể rời đi nơi thị phi này, miễn cho bị đuổi giết.

    Miếu rách một mảnh yên tĩnh, chỉ có miếng gỗ trong đống lửa thỉnh thoảng lại phát ra tiếng bị đốt cháy, sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

    "Anh, em nghĩ ra cách rồi!" Đỗ Nguyệt Sanh đột nhiên hưng phấn ngồi dậy, đánh vỡ không khí yên tĩnh.

    "Cách gì?" Ngô Chí Viễn không rõ Đỗ Nguyệt Sanh nói có cách là cách gì, càng không biết là đang giải quyết cái vấn đề gì.

    "Chúng ta đi đào mộ, là có thể nhanh kiếm được tiền!" Đỗ Nguyệt Sanh vỗ đùi, trong lòng dường như đã làm quyết định.
     
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  5. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 14 Quan tài trong quan tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đào mộ?" Ngô Chí Viễn sợ hãi kêu một tiếng, theo cậu thấy thì cái loại đào mộ này là hành vi trái với lẽ tự nhiên còn muốn giảm tuổi thọ.

    "Đúng vậy! Chúng ta đi lấy đồ vật mai táng bên trong, nếu vận may tốt, một lần kiếm mấy trăm đồng đại dương cũng không có vấn đề gì." Đỗ Nguyệt Sanh hoàn toàn hiểu vì sao Ngô Chí Viễn kinh ngạc, người dân thường cư trú ở sơn thôn đều hiếm khi thấy vẻ mặt đáng ghê tởm bên ngoài xa hội, tâm hồn của bọn họ đều giản dị phúc hậu, không nghĩ tới loại hành vi đào mộ này đã sớm phát triển mạnh mẽ thành phong trào.

    "Nguyệt Sanh, cái này.. Cái này không tốt lắm?" Ngô Chí Viễn muốn Đỗ Nguyệt Sanh đánh mất suy nghĩ ấy đi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra lý do hợp lý.

    "Ôi dào anh à, tiền là tiền của trần gian, vật là vật của nhân thế, người chết như đèn tắt, chỉ còn lại một khối thân xác thối rữa, bên trong quan tài đặt nhiều vàng bạc châu báu như vậy có ích lợi gì chứ, chúng ta đào mộ chỉ vì trộm mộ, cũng không phá hư thi thể bên trong, lấy đi đồ vật đáng giá lại chôn đàng hoàng lại cho người đó, cũng không ghê gớm gì." Đỗ Nguyệt Sanh quả nhiên là một bộ nhanh mồm dẻo miệng, một bộ dáng tùy tiện ra tay lý luận, làm Ngô Chí Viễn cảm thấy thật sự rất có lý.

    "Được rồi. Đi đào ở chỗ nào? Khi nào ra tay?" Ngô Chí Viễn trầm tư một lát, cuối cùng quyết định giúp đỡ Đỗ Nguyệt Sanh một tay.

    "Ở phía tây bắc vùng chân núi ngoại ô có một tòa mộ, ngày thường hẻo lánh ít người tới, ngày lễ ngày tết cũng không ai lễ tế, chắc là một ngôi mộ không có chủ, buổi tối ngày mai chúng ta sẽ đi xem, ngày mai ban ngày chuẩn bị một chút công cụ để đào mộ." Trong lòng Đỗ Nguyệt Sanh đã sớm có tính toán, kế hoạch này khi quyết định đào trộm mộ đã ồ ạt tuôn ra.

    "Vậy vì sao chúng ta không hành động vào ban ngày ngày mai?" Ngô Chí Viễn nghi hoặc khó hiểu, chuẩn bị công cụ cũng không cần dùng cả ngày, nửa buổi sáng là có thể chuẩn bị đủ.

    "Nói như thế nào cũng là việc không thể làm người thấy, buổi tối mới có thể giấu tai mắt của người ta chứ." Đỗ Nguyệt Sanh cười thầm, nghĩ trong lòng cái người anh kết bái này thật là không có chút ý xấu nào, ngay cả kinh nghiệm làm chuyện xấu cũng không có.

    "Được, vậy đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng cho đủ tinh thần, đêm mai hành động." Ngô Chí Viễn bỏ thêm nhánh cây vào trong đống lửa, dựa vào cây cột ngủ.

    Mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, Ngô Chí Viễn đã bị tiếng leng keng leng keng đánh thức, mở mắt ra thấy thì ra là Đỗ Nguyệt Sanh đang cầm một cái xẻng và một cái cuốc đi đến.

    "Đây là lấy từ nơi nào?" Vẻ mặt Ngô Chí Viễn ánh lên sự ngạc nhiên, bởi vì lúc này sắc trời còn chưa sáng, chợ bên ngoài còn chưa mở.

    Đỗ Nguyệt Sanh đem công cụ đặt ở một bên, cười gượng mấy tiếng, không có trả lời. Ngô Chí Viễn lập tức hiểu ra, hai cái loại công cụ này nhất định là tối hôm qua Đỗ Nguyệt Sanh lặng lẽ chuồn ra rồi mượn gió bẻ măng mà có.

    Có chuyện thì dài không có chuyện thì ngắn, hai người nghỉ ngơi một ngày, ngày vừa tờ mờ tối, đã cầm đồ vật xuất phát về phía tây bắc thành phố.

    Mặt trăng tròn treo ở hướng đông, ánh sao lập loè, trời sáng khí trong, mùa thu ở phương bắc luôn mang cho người ta một loại cảm giác vắng lặng lại yên tĩnh.

    Ngô Chí Viễn theo sát bước chân của Đỗ Nguyệt Sanh, đi ở phía trong núi và đám cỏ dại khô héo, trừ bỏ bước chân dẫm lên cỏ khô phát ra tiếng "Sàn sạt", ngẫu nhiên còn có vài tiếng côn trùng mùa thu kêu, làm nổi bật lên ban đêm cực kì yên tĩnh.

    Khoảng cách từ nơi này đến bên trong thành là bảy tám dặm, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng chó sủa từ gia đình ở vùng bên ngoài thành truyền đến.

    "Tới rồi." Đỗ Nguyệt Sanh dừng lại, chỉ về một ngôi mộ ở phía trước cách đó không xa.

    Ngô Chí Viễn đi đến gần vài bước, chỉ thấy trên nấm mộ mọc đầy cỏ khô có chiều cao không đồng đều, trước mộ không có bia mộ, càng không có dấu vết thắp hương đốt tiền, nếu Đỗ Nguyệt Sanh không nói, cũng không ai nghĩ đây là một ngôi mộ.

    "Làm thế nào mà em tìm được ngôi mộ này?" Ngô Chí Viễn quay đầu nhìn về phía Đỗ Nguyệt Sanh, xung quanh phần mộ không có đường, cũng không có đồng ruộng, người bình thường tuyệt đối sẽ không chú ý tới nơi này.

    "Cái này phải cảm ơn ông chủ Mộc Hành kia, tay chân của ông ta đuổi giết em, em hoảng hốt không biết chạy đường nào, bất giác lại chạy đến nơi này, lúc ấy còn trốn một đêm ở phía sau đống đất này, sáng ngày hôm sau mới phát hiện thì ra là một ngôi mộ." Đỗ Nguyệt Sanh vén ống tay áo rồi cầm cây cuốc.

    "Đào như thế nào?" Ngô Chí Viễn cũng cầm lấy xẻng, loại việc quật mộ đào mộ này cậu không hề có kinh nghiệm, đành phải nghe sự chỉ huy của Đỗ Nguyệt Sanh.

    "Đào mộ thì phía dưới ngôi mộ chính là quan tài." Đỗ Nguyệt Sanh phun hai ngụm nước miếng lên bàn tay, vung cái cuốc lên liền bổ về phía ngôi mộ.

    Ngô Chí Viễn dùng xẻng cào lớp bùn sạn mà Đỗ Nguyệt Sanh đào bới ra bỏ qua một bên, từ nhỏ cậu đã ở đồng ruộng giúp trong nhà làm việc, cho nên sử dụng loại dụng cụ làm nông này có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

    Hai người không dám ngừng lại, một người đào mộ một người bỏ bùn, chỉ chốc lát sau đã đào xuống được một cái hố sâu khoảng 5 mét.

    "Thấy rồi!" Đỗ Nguyệt Sanh vui sướng la lên một tiếng, ném cái cuốc sang một bên, tay không đào lên. Chỉ thấy dưới lớp bùn đất lộ ra một cái quan tài đen nhánh.

    Đỗ Nguyệt Sanh ngẩng đầu nhìn Ngô Chí Viễn liếc mắt một cái, toát ra biểu tình vui sướng. Ngô Chí Viễn vội vàng buông xẻng, hai tay không hỗ trợ Đỗ Nguyệt Sanh bỏ lớp bùn đất trên quan tài. Chỉ qua nửa nén hương, dưới ánh trăng lộ ra một cổ quan tài hoàn chỉnh. Cũng không biết là hạ táng bao nhiêu năm, lớp sơn màu đen đắp lên quan tài không bị bóc ra một chút nào, quan tài cũng hoàn hảo không hư hao gì, không có một chút dấu vết mục nát, suy đoán từ chất lượng quan tài, cổ quan tài hoàn chỉnh giá cả xa xỉ, cái này cũng gián tiếp chứng minh lúc còn sống người nằm bên trong là kẻ có tiền.

    Hai người nhìn nhau cười, mục đích của chuyến đi này chính là trộm mộ, nếu sau khi đào ra phát hiện là tên quỷ nghèo, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Vì thế một tiếng trống đánh lên tinh thần càng thêm hăng hái, vội vàng đào bùn đất ở xung quanh quan tài ra còn chừa ra chỗ đứng, để dễ dàng mở quan tài.

    Đỗ Nguyệt Sanh cầm lấy cái cuốc mà đào sâu vào bên trong quan tài, dùng sức nhấc lên, quan tài kia liền kêu "Kẽo kẹt" một tiếng, theo tiếng mà mở ra. Đỗ Nguyệt Sanh dùng sức đi xốc cái quan tài lên, định đem nó xốc qua một bên, nhưng mà cho dù dùng hết sức lực, cái quan tài dày nặng lại chỉ là động đậy vài cái.

    "Gỗ nặng quá!" Đỗ Nguyệt Sanh xoa cái trán đổ mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.

    Ngô Chí Viễn nhìn hình dáng Đỗ Nguyệt Sanh nhỏ yếu, lắc đầu cười rồi duỗi tay dùng sức đẩy về phía trước, quan tài vậy mà lại xốc lên, tay của Ngô Chí Viễn nâng quan tài đến ngực, rốt cuộc không còn sức lực nâng quan tài lật hoàn toàn qua một bên. Chất liệu làm quan tài này bằng gỗ đặc, thật sự là vô cùng nặng, Ngô Chí Viễn trong lúc cấp bách vội vàng kêu: "Mau! Giúp một tay!"

    Đỗ Nguyệt Sanh dồn sức nâng nắp quan tài ném về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng "Leng keng", quan tài đã lật ngược qua một bên.

    "Bộ quan (lớp vỏ bên ngoài quan tài?" Đỗ Nguyệt Sanh sợ hãi kêu ra tiếng, quan tài trước mắt này không phải là xác chết và vật mai táng theo, mà là một bộ quan tài có sơn đen bằng gỗ đặc, bộ dáng giống như đúc với bộ quan tài bên ngoài, chỉ là thể tích nhỏ hơn một bộ.

    "Bộ quan? Làm sao vậy?" Ngô Chí Viễn mở to hai mắt nhìn Đỗ Nguyệt Sanh, trong lòng có hai thắc mắc, đầu tiên là cậu không rõ vì sao Đỗ Nguyệt Sanh thấy bên trong quan tài còn có một bộ quan tài khác sẽ có biểu tình như vậy, tiếp theo là cậu hoàn toàn chưa thấy qua bộ quan, bởi vì trong thôn Ngô Gia, sau khi người qua đời đều là trực tiếp đặt vào trong quan tài chôn đi, chẳng lẽ ý nói bộ quan này chính là bên trong quan tài còn có quan tài nữa?

    "Bộ quan chính là loại tình huống đang xảy ra trước mắt này, bên trong quan tài còn một bộ quan tài." Đỗ Nguyệt Sanh hơi thở phào, trả lời một câu nói lời ít mà ý nhiều, thật ra trong lòng lại vừa vui lại vừa buồn.
     
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  6. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 15 Cơ quan ngầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bận rộn cả nửa ngày, Đỗ Nguyệt Sanh lại thấy được một bộ quan, trong lòng lập tức vui buồn lẫn lộn. Vui là do đã đào đến bộ quan, cái này chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ không phải quan to hiển quý thì chính là trùm buôn bán, bởi vì người nghèo xưa hạ táng nhất định không phải bộ quan, cái này đã phí tiền bạc lại phí nhân lực, cho nên hoàn toàn có thể kết luận cái mộ này nhất định có đồ tốt. Buồn là bây giờ mở ra cái quan tài nặng này đã phí sức lực rất lớn, vậy mà còn có một bộ quan tài đặt ở trước mặt, xem ra muốn lấy được đồ vật bên trong quan tài, thật sự là phải tốn một lần trắc trở mới được.

    Mạnh mẽ hút vào một hơi, Đỗ Nguyệt Sanh vung cái cuốc lên, làm theo cách giống như lúc trước cậy cái nắp ra một khe hở, ý bảo Ngô Chí Viễn cùng nhau xốc quan tài lên. Hai người ra dấu, lại dùng sức một lần nâng lên, mới nâng được cái nắp để qua một bên.

    Ngô Chí Viễn nhìn Đỗ Nguyệt Sanh rồi cười, trước không nói lấy vật được chôn theo, chỉ cần thành công mở quan tài ra, hai người đã có cảm giác không nhỏ thành tựu. Nhưng mà một màn tiếp theo đây, lập tức làm nụ cười của hai người cứng đờ, giống như bị hất cho một chậu nước lạnh.

    Dưới ánh trăng sáng ngời, trước mắt lại xuất hiện một bộ quan tài, bên trong quan tài này vậy mà lại bỏ vào một bộ quan tài!

    "Đây là có chuyện gì vậy?" Ngô Chí Viễn nhìn về phía Đỗ Nguyệt Sanh đang ở phía xa, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

    "Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra.." Đỗ Nguyệt Sanh lắc đầu, vẫn còn lẩm bẩm, rơi vào trầm tư.

    "Anh, anh véo em một chút!" Mặt của Đỗ Nguyệt Sanh bỗng nhiên trở nên hoảng sợ nhìn chằm chằm Ngô Chí Viễn, ánh mắt mê mang mà lại chứa đầy sợ hãi.

    "Em làm gì đấy?" Ngô Chí Viễn kỳ quái nhìn cậu ta, không làm hành động gì.

    "Chúng ta có phải hay không bị quỷ trêu đùa?" Đỗ Nguyệt Sanh không thể tin được nhìn Ngô Chí Viễn, muốn nhìn đến niềm tin từ trong mắt cậu để tiếp tục kiên trì.

    "Ba bộ quan tài mà thôi, em đã bị dọa thành như vậy?" Ngô Chí Viễn từng tiếp cận ranh giới sống chết, cũng gặp qua sự tồn tại của quỷ thần, cậu tin tưởng trên thế giới này có rất nhiều đồ vật mà lẽ thường không giải thích được, nhưng mà những bộ quan tài trước mắt này ở trong mắt cậu cũng không có chỗ rất đặc biệt nào.

    Đỗ Nguyệt Sanh ngồi xổm xuống dưới đất, im lặng không nói, một lát qua đi lại đột nhiên đứng dậy, phun một ngụm nước miếng vào trong lòng bàn tay, giơ cái cuốc lên rồi ném về phía quan tài.

    "Con mẹ nó! Ông đây cũng không tin cái quỷ này!" Đỗ Nguyệt Sanh chửi ầm lên, không giống như lúc trước cạy ra nắp quan tài xong nâng nó lên, mà là tức giận muốn trực tiếp dùng cái cuốc ném vỡ quan cái.

    Quan tài kia quả nhiên là được chế tạo từ gỗ cao cấp, Đỗ Nguyệt Sanh dùng hết sức đập hai cuốc, lại chỉ để lại ở trêm nắp quan tài hai cái lỗ nông.

    Đỗ Nguyệt Sanh ném cái cuốc qua một bên, ngã mông ngồi trên mặt đất, mở to mồm thở phì phò, tình trạng của cậu ta thật sự là làm việc nặng không được.

    Ngô Chí Viễn cầm lấy cái cuốc, cạy nhẹ nắp quan tài một cái, bộ quan tài này thế nhưng lại dễ dàng mà bị cạy ra, một tiếng "Leng keng", nắp quan tài ngã xuống một bên.

    Đỗ Nguyệt Sanh vội vàng bò dậy nhìn thăm dò vào bên trong quan tài, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, hoàn toàn thất vọng lại ngã ngồi trên mặt đất một lần nữa.

    Cùng lúc đó, Ngô Chí Viễn cũng nhìn thấy tình hình bên trong quan tài, chỉ thấy bên trong quan tài một người có thể nằm thẳng, thế nhưng rỗng tuếch, cái gì cũng không có. Đừng nói vật chôn theo gì đó, ngay cả một khối xác chết cũng không có!

    Cái này hoàn toàn chính là một bộ quan tài rỗng!

    "Anh, bỏ đi, chúng ta đi thôi." Đỗ Nguyệt Sanh giống như cà tím bị sương đánh, sự hưng phấn và năng động lúc mới tới đã không còn sót lại chút gì.

    Nhưng là trong giây lát, Ngô Chí Viễn lại phát hiện chỗ không bình thường của cả bộ quan tài, cậu lấy cái cuốc dùng sức đẩy vào tận sâu bên trong quan tài, thế nhưng phát hiện cho dù cậu có dùng sức lực lớn như thế nào, vậy mà cái vỏ bọc bên ngoài của cái quan tài nhỏ nhất ở nơi sâu trong cùng lại không sứt mẻ một chút nào!

    Ngô Chí Viễn đẩy bên trong cái quan tài nhỏ nhất là có lý do, bởi vì thể tích của cái quan tài này nhỏ nhất, chắc chắn cũng có trọng lượng nhẹ nhất trong ba cái quan tài, đẩy nó dễ dàng hơn nhiều so với hai cái bên ngoài, nhưng mà hiện giờ nó lại không nhúc nhích tí nào.

    Trong lòng Ngô Chí Viễn hiện lên một cái ý tưởng, vì nghiệm chứng tính chân thật của cái ý tưởng này, cậu lại dùng sức lực lớn nhất của mình cố sức đẩy cái bộ quan tài bên trong kia, quả nhiên, cũng là không động đậy một chút nào.

    Cái quan tài bên ngoài nhất định là không đẩy được, bởi vì toàn bộ quan tài còn nằm ở dưới bùn đất. Nhưng mà hai cái quan tài bên trong tròng lên nhau, không gian giữa hai cái đều có khe hở, vì sao lại đẩy không được chứ?

    "Không bình thường.. Nguyệt Sanh, em lại đây xem." Ngô Chí Viễn đang đánh giá ba bộ quan tài tròng lên nhau này, nhưng lúc này Đỗ Nguyệt Sanh đang bám vào vách tường của hố vừa đào ra mà bò lên mặt đất.

    Ngô Chí Viễn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Đỗ Nguyệt Sanh, cho dù là tố chất tâm lý cực cao của bọn trộm mộ chuyên nghiệp, trải qua liên tiếp bị lăn lộn bởi ba bộ quan tài, tâm trạng cũng sẽ không chịu nổi, huống chi cuối cùng phát hiện bên trong quan tài vậy mà lại là trống không, không nản lòng thoái chí cũng lạ.

    Mà sỡ dĩ Ngô Chí Viễn tâm trạng có thể bình tĩnh tinh tế quan sát, đơn giản là vì cậu vốn dĩ đến là để trợ giúp Đỗ Nguyệt Sanh, cũng không để ý đến bên trong quan tài có bảo vật hay không, cho nên cũng sẽ không bởi vì phát hiện quan tài rỗng mà chịu đủ đả kích thu tay lại.

    "Bộ quan tài có điểm kì lạ!" Ngô Chí Viễn bắt lấy mắt cá chân của Đỗ Nguyệt Sanh, một tay đem cậu ta kéo xuống.

    "Anh, xem ra là ông trời trêu cợt ta, không đào, việc tiền bạc chúng ta nghĩ cách khác đi." Đỗ Nguyệt Sanh xoay người lại bò về phía trước.

    "Nguyệt Sanh! Em trước nhìn kỹ rồi hẵng nói!" Lời nói của Ngô Chí Viễn hàm chứa tức giận kêu, Đỗ Nguyệt Sanh đành phải xoay người lại, nhìn ba bộ quan tài quái dị này.

    "Có cái gì kì lạ?" Trừ bỏ đây là ba bộ quan tài liê tiếp trống không, Đỗ Nguyệt Sanh không nhìn ra có bất kì chỗ nào khác thường.

    "Anh nghi ngờ ba bộ quan tài này là một khối." Ngô Chí Viễn duỗi tay sờ soạng vào đáy quan tài.

    "Một khối? Vậy thì thế nào? Dù sao đều là trống không." Đỗ Nguyệt Sanh lười nhác tự hỏi tự đáp.

    "Quả nhiên là một khối!" Ngô Chí Viễn lấy tay ra, vừa rồi cẩn thận sờ kiểm tra qua, đủ chứng thực quan điểm của chính mình. Sở dĩ hoàn toàn đẩy không được hai bộ quan tài bên trong, là bởi vì ba bộ quan tài là một khối trọn vẹn, dùng đều là cùng một cái đế của quan tài. Nếu muốn đẩy bất kì một bộ quan tài nào trong đó, đều tương đương là đang đẩy ba bộ quan tài, tất nhiên là không thể nào đẩy được.

    "Ba bộ quan tài đều cùng một khối đế?" Đỗ Nguyệt Sanh vẻ mặt đầy kinh ngạc.

    "Ừ, em nói năm đó người hạ quan làm như vậy ra có ý gì?" Trong lòng Ngô Chí Viễn đối với bố cục của cái quan tài này đã có cái nhìn của chính mình, chỉ là muốn biết quan điểm của Đỗ Nguyệt Sanh.

    "Hay là.. Người hạ quan cố tình muốn che giấu cái gì?" Đỗ Nguyệt Sanh trầm tư một lát, ngộ ra một điều.

    "Không sai, nếu anh đoán không sai, chân chính huyệt mộ là nằm ở bên dưới ba bộ quan tài này." Ngô Chí Viễn đột nhiên vung cái cuốc lên, bỗng nhiên nện xuống quan tài bên trong.

    Sức lực của Ngô Chí Viễn là Đỗ Nguyệt Sanh không thể so sánh được, đồng thời quan tài rỗng cũng không rắn chắc như quan tài bên ngoài, một cái cuốc nện xuống, chỉ nghe một tiếng "Răng rắc" thanh thúy thì tấm ván gỗ đã vỡ tan, ngay sau đó lại phát ra "Thùng" một tiếng trầm vang.

    Tiếng "Răng rắc" dĩ nhiên là tiếng cuốc phá quan tài rỗng, còn tiếng "Thùng" trầm đục kia lại như là tiếng cuốc đập phải đá rỗng phát ra.

    Hai người không nhịn được ngạc nhiên liếc nhau rồi thổn thức một trận. Ngô Chí Viễn tiếp tục vung cái cuốc lên, đập liên tiếp vài cái, quan tài trống rỗng đã nát hoàn toàn, hoàn cảnh dưới đáy quan tài cũng trở nên rõ ràng bại lộ dưới ánh trăng và trong tầm nhìn của hai người.
     
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  7. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Chương 16 Huyền quan của ngôi một cổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới quan tài rỗng lại đặt một khối đá phiến!

    Xuyên qua chiếc quan tài trống không bị đập nát, không nhìn đến phía bên dưới lớp đá phiến lớn nhỏ, hơn nữa bởi vì trên lớp đá phiến có bộ quan tài nặng nên nếu muốn nhấc lớp đá phiến lên nhất định là chuyện không dễ dàng.

    Ngô Chí Viễn cuối cùng quyết định làm theo cách cũ, dùng cách để đập nát quan tài rỗng, trực tiếp dùng cái cuốc đập nát đá phiến.

    "Bang bang!" Tiếng cuốc chạm vào đá phiến vang lên đánh vỡ đêm trăng tĩnh lặng, hoa lửa văng ra khắp nơi, như hoa phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt biến mất ở trong ánh sáng màu bạc của ánh trăng.

    "Lạ lùng thật!" Ngô Chí Viễn kinh ngạc nhìn khối đá phiến kia, nện mấy cuốc xuống, đá phiến lại không hư tổn một chút nào.

    "Anh, có thể là đá phiến quá dày?" Đỗ Nguyệt Sanh suy đoán, cậu ta cũng không tự mình cầm cuốc đập mấy cái, bởi vì cậu ta rất rõ ràng sức lực của mình không lớn bằng Ngô Chí Viễn.

    Ngô Chí Viễn không tỏ ý kiến, hít sâu một hơi, vung cái cuốc lên lại mạnh mẽ đập một trận, kết quả vẫn giống nhau.

    "Đá phiến đập không vỡ, lại không nhấc lên được, này phải làm sao đây?" Ngô Chí Viễn thở hổn hển nhìn đá phiến ngoan cố kia.

    "Chúng ta có thể vòng qua đá phiến đào xuống phía dưới, tuy rằng vòng đường xa, nhưng mà lại có thể vào bên dưới quan tài!" Đỗ Nguyệt Sanh não linh hoạt, nhanh trí động não liền nghĩ ra cách.

    Ngô Chí Viễn cũng cho rằng chỉ có cách này. Việc đã làm đến tình trạng này, trong lòng hai người đã không chỉ là nhớ thương đào bảo vật, càng là nảy sinh lòng hiếu kỳ với cổ quan tài dưới lớp đá phiến. Hai người nói làm liền làm, một người đào đất một người bài trừ bùn đất, không ngừng đào men theo bên cạnh cổ quan tài hướng ra phía ngoài, tìm ra đá phiến cuối cùng.

    "Tìm được rồi!" Đỗ Nguyệt Sanh kinh ngạc vui mừng hô một tiếng, "Đá phiến cuối cùng ở chỗ này!"

    Ngô Chí Viễn vừa nhìn thấy, bên cạnh đá phiến cách quan tài 1 mét, nhìn qua lớp đá phiến thì ước chừng diện tích quan tài sẽ lớn hơn trên mặt đất vài lần, độ dày hơn ba mươi cm, hèn gì cái cuốc không làm gì được nó.

    Có thể tưởng tượng, năm đó khi hạ táng chắc là đã đào huyệt mộ trước rồi mới bỏ thi thể thật sự vào trong quan tài, sau đó rải đá phiến lên, cuối cùng lại dùng ba bộ quan tài không để giấu tai mắt người khác. Thủ đoạn phòng trộm phức tạp lại lập dị này thật sự chưa từng nghe qua, có thể tưởng tượng chủ nhân ngôi mộ bên trong quan tài nhất định có vật chôn theo cùng giá trị xa xỉ.

    Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh tinh thần tỉnh lại, bắt đầu đào theo cạnh đá phiến xuống phía dưới.

    Ánh trăng dần dần lặn về phía tây, sao trên bầu trời đã sớm ít ỏi, ánh sao mỏng manh đã bị cá bụng trắng ở phía đông bao phủ. Bất tri bất giác hai người bận việc một đêm, trời đã tờ mờ sáng.

    Đỗ Nguyệt Sanh đào đất theo bên cạnh lớp đá phiến xuống phía dưới, sau khi đào sâu đến một mức độ nhất định, lại đào theo đáy của lớp đá phiến, bởi vì huyệt mộ khẳng định là ở bên dưới đá phiến, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

    Thấy Đỗ Nguyệt Sanh đã đào theo đá phiến vào tương đối sâu, Ngô Chí Viễn liền cầm xẻng đẩy một cái, "Rầm" một tiếng, bên dưới đá phiến bị đào rỗng trong bùn đất xuất hiện một cái cửa hang không lớn không nhỏ, bùn đất bị xẻng húc, rơi hết vào trong hang. Căn cứ vào tiếng bùn đất rơi xuống mà phán đoán, cái hang này chắc là ở bên dưới.

    Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều nhìn thấy được từ trong mắt đối phương sự kinh ngạc và vui sướng, vất vả cả đêm rốt cuộc mới có kết quả.

    Ngô Chí Viễn đẩy xẻng, bùn đất thuận thế rơi vào trong hang, phát ra từng trận tiếng vọng "Rầm", cửa hanh cũng dần dần càng lúc càng lớn.

    Bùn đất rơi xuống có tiếng vọng, cái này thuyết minh phía dưới chắc hẳn không phải là một cái huyệt mộ, mà là cái mộ thất! Đỗ Nguyệt Sanh suy đoán trong lòng, không nhịn được mà đần độn đi vào. Khi cửa động không đủ một người đi qua, Đỗ Nguyệt Sanh đã gấp gáp không chờ nổi đi theo vào cửa hang.

    Chỉ nghe "Ôi chao" một tiếng, Đỗ Nguyệt Sanh rơi vào trong hang, phát ra một tiếng hét thảm thiết.

    "Nguyệt Sanh, làm sao vậy?" Ngô Chí Viễn nghe được âm thanh, ở cửa động hô to.

    "Ôi chao, đau chết mất. Anh, anh trước đừng xuống dưới!" Đỗ Nguyệt Sanh ở trong động đáp lại, mỗi một câu rõ ràng đều có hồi âm, Ngô Chí Viễn bởi vậy phán đoán mộ thất này chắc là không nhỏ.

    Đỗ Nguyệt Sanh một bụng lương tâm, cậu ta tạm thời không cho Ngô Chí Viễn vào động là có nguyên nhân, thứ nhất là cậu ta từ cửa động ngã xuống dưới mông đau, có thể kết luận mộ thất này rất sâu, Ngô Chí Viễn tùy tiện xuống dưới, rất có thể sẽ té bị thương, thứ hai là tuy rằng bên ngoài sắc trời hơi sáng, nhưng bên trong mộ thất lại đen nhánh, cậu ta vừa mới đi vào mộ thất, còn không có thăm dò tình huống bên trong mộ thất, lỡ như có nguy hiểm, Ngô Chí Viễn ở phía trên cũng có thể tiếp ứng được.

    Ngô Chí Viễn ở cửa mộ thất chờ đến nóng ruột, đôi mắt nhìn chăm chú tình huống bên trong hang, tuy rằng cũng không thấy rõ cái gì. Một lát sau, Ngô Chí Viễn nghe được trong mộ thất truyền đến tiếng quẹt diêm, ngay sau đó, bên trong có ánh nến nhảy lên.

    Lên kế hoạch trộm mộ, Đỗ Nguyệt Sanh đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị, đầu óc của người này linh hoạt lại thông minh giỏi giang, đã sớm nghĩ kỹ đến đồ vật cần dùng ở mỗi một bước, cho nên đã sớm chuẩn bị ngọn nến và diêm ở trên người.

    "Xuống dưới đi! Chậm một chút, em ở chỗ này tiếp anh." Đỗ Nguyệt Sanh đứng ở phía dưới hô lớn.

    Ngô Chí Viễn cũng trượt theo cửa động xuống, nhưng một chân dẫm không, vuông góc ngã xuống phía dưới, may mắn Đỗ Nguyệt Sanh ở dưới chặn ngang ôm lấy cậu, giảm bớt không ít xung lực.

    "Em không sao chứ?" Sau khi đứng ổn, Ngô Chí Viễn quan tâm hỏi Đỗ Nguyệt Sanh.

    "Không có việc gì, chỉ là té đến cái mông thôi." Đỗ Nguyệt Sanh cầm lấy ngọn nến từ trên mặt đất, chiếu quanh bốn phía.

    Lúc này hai người mới mơ hồ thấy rõ bố cục bên trong mộ thất, mộ thất trống không to như vậy, chỉ bày một bộ quan tài đá dựa vào tường ở phía đông.

    Hạ táng dùng quan tài đá, là tập tục hạ táng thịnh hành ở dân tộc Tạng - Khương và bộ phận khu vực Tây Nam, cái này ở trong phương bắc quàn[1] linh cữu và mai táng tuyệt đói hiếm có, nhưng là càng làm Ngô Chí Viễn và Đỗ Nguyệt Sanh cảm thấy ngạc nhiên chính là, quan tài bằng đá trước mắt này thế nhưng lại kề sát vách tường, treo ở giữa không trung.

    Hai người hai mặt nhìn nhau, chậm rãi đi đến gần quan tài đá, chỉ thấy trên mặt tường đóng mấy cây cọc gỗ, mà quan tài đá vừa lúc đặt ở trên mấy cọc gỗ vươn từ trên tường ra, cho nên mới treo ở giữa không trung.

    "Đây là huyền quan[2] ? Ở nơi này sao lại có huyền quan?" Ngô Chí Viễn trong lòng nghi ngờ, cậu đi theo thầy thuốc trong thôn chú Ngũ khi học tư thục có nhìn đến liên quan có huyền quan ghi lại, chỉ có Vân Nam, Phúc Kiến vân vân mới có huyền quan, nhưng tất cả đều là đồcổ đại lưu lại, người cận đại đã không có phong tục hạ táng huyền quan, đến nỗi vì sao người cổ đại chọn cách thức hạ táng dùng huyền quan, bên trong sách cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ.

    "Huyền quan?" Đỗ Nguyệt Sanh phụ họa một câu, dùng cách như vậy đặt quan tài, thật sự lúc trước chưa từng nghe qua.

    "Đúng vậy, đây là huyền quan, lúc trước anh có đọc qua ở trên sách, không nghĩ tới nơi này cũng có huyền quan, thật là kỳ lạ." Ngô Chí Viễn dạo quanh huyền quan một vòng, thực sự mà nói, là nửa vòng, bởi vì thạch quan treo có một mặt kề sát vách tường.

    "Mặc kệ nó, chúng ta chỉ lấy đồ vật đáng giá của quan tài, còn cái khác không liên quan đến chúng ta." Đỗ Nguyệt Sanh tính mục đích rất mạnh, cậu ta không suy xét đến cách bày biện quan tài có thể có dụng ý đặc biệt.

    Đỗ Nguyệt Sanh nói làm liền làm, đặt ngọn nến đặt trên mặt đất, lập tức đi về phía quan tài đá. Quan tài đá treo ở giữa không trung, độ cao vừa lúc đúng tầm mắt của Đỗ Nguyệt Sanh. Bởi vì nguyên nhân độ cao, Đỗ Nguyệt Sanh muốn mở quan tài đá vốn dĩ không dùng lực được, chỉ có thể dùng đôi tay bò lên nắp quan tài, nhảy cao xem xét tình huống trên nắp quan tài.

    "Oanh!" Đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn, mấy cọc gỗ trên tường cùng lúc đứt gãy, quan tài đá treo trên không đột nhiên rơi xuống mặt đất, rớt ở trước mặt Đỗ Nguyệt Sanh.

    Bỗng nhiên xảy ra biến cố, dọa Đỗ Nguyệt Sanh ngây người, há to miệng giật mình tại chỗ.

    [1] Đặt tạm linh cữu ở một nơi trước khi làm lễ mai táng

    [2] Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách
     
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  8. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2022
  9. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
  10. Vô Vấn

    Bài viết:
    25
    Rin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...