


Ta trở về bơ vơ
Một mình bên cửa sổ,
Ngồi lặng nhìn mưa rơi,
Mưa giăng mờ trên phố,
Lòng bỗng thấy chơi vơi.
*
Hàng cây ướt hết rồi,
Lá vàng rơi lặng lẽ,
Con đường sao vắng thế,
Bóng người ấy đâu rồi.
*
Hạt mưa vẫn cứ rơi,
Mang nỗi buồn man mát,
Trái tim dù biết hát,
Nhưng kiếp người phù du.
*
Lại thêm một mùa thu,
Gợi lên bao nỗi nhớ,
Đã bao lần trăn trở,
Cái gì là hư vô?
*
Khi mọi thứ qua đi,
Ân tình nào ở lại,
Trong trái tim khờ dại,
Để cuộc đời nên thơ.
*
Dù ta có ước mơ,
Nhưng đời luôn khắc nghiệt,
Khi cuộc tình đã chết,
Ta trở về bơ vơ.
- Hết -
Chỉnh sửa cuối: