Ngôn Tình Trong Mộng Nhân Ngư - Thỏ Con Lông Xù

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thỏ con lông xù, 29 Tháng năm 2022.

  1. thỏ con lông xù

    Bài viết:
    90
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghỉ ngơi đủ rồi Hải Quỳnh đề nghị "Bây giờ chúng ta đi lái tàu xem." Phía bên hòn đảo là con thuyền ca nô nhỏ. Nhớ tới bản thân không biết lái cho nên nàng để cho mấy con cá kình kéo thuyền đi.

    Tới gần sáng cả hai tạm biệt nhau. Hải Quỳnh càng kiên định ý tưởng của bản thân. Nàng cuối cùng ở trước thời hạn nộp bản thiết kế ý tưởng.

    Thúc Châu nói cho bạn tốt thử dùng cách lấy ánh sáng mặt trời thay vì dùng điện. Thứ này lắp ráp không tốn công sức. Mỗi người đều có chính mình nhịp sống riêng.

    Tại văn phòng Hạ giám đốc. Hải Quỳnh sáng nay vào công ty nghe giám đốc nói có việc cùng nàng nói chuyện.

    "Cốc cốc."

    "Vào đi." Hải Quỳnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trên mặt có chút thấp thỏm không biết vì sao được gọi tới.

    "Giám đốc muốn gọi tôi là có việc sao ạ?"

    Hạ Vũ thấy người tới rất vui mừng. "Vào đi, thật ra lần trước gửi thiết kế trong công ty là vì muốn thu được thêm nhiều ý tưởng cho nên thông qua xét duyệt mọi người thấy cô thiết kế khá tốt đã dùng nó.

    Vì vậy kêu tới là để nói phần thưởng."

    Không phải việc khác là được, Hải Quỳnh thở phào nhẹ nhõm cúi đầu cảm ơn.

    "Cảm ơn mọi người thưởng thức." Giám đốc đối nàng thái độ rất hài lòng.

    "Không cần khiêm tốn. Công ty quyết định để một phần trăm lợi nhuận cho cô. Sau khi tốt nghiệp có thể tới đây làm thật tốt."

    Ra khỏi văn phòng Hải Quỳnh chỉ nói giám đốc muốn hỏi công việc một chút. Nàng nhìn số tiền đưa trước đã đủ bản thân thuê một căn hộ tốt hơn.

    Mang trên mình vui sướng tâm tình tối nay Vương Thúc Châu vào giấc mơ liền thấy bản thân đang ở trên mây.

    "Châu bảo tới đây xem chị nhà ở có đẹp không?" Cái này không phải đẹp không mà là cực kì hoành tráng. Cả một tòa lâu đài làm từ mây, bên cạnh còn có hồ nước và bể nước nóng.

    Hải Quỳnh đang ở trong hồ nước nóng còn quẫy đuôi qua lại. Hắn chạy chậm qua "Chị đang làm gì vậy?"

    "Đang ngâm nước nóng đó, Châu bảo cũng xuống luôn đi, nước cạn lắm." Nàng đong đưa đuôi mời hắn cùng nhau bơi lội.

    Hắn thử nhúng chân vào trong thật ấm thích hợp ngâm người. Nhìn ra khung cảnh toàn mây trời khiến tâm trạng của bản thân tốt hơn rất nhiều.

    Mấy cơn phiền não đều bay đi, thời gian trong mơ càng lâu hắn lý trí càng nhiều chỉ là sợ mất đi người bạn như vậy mới không nói ra.

    "Châu bảo chúng ta đi ngắm hoa đi."

    Xung quanh là hoa cỏ, chúng nó mềm như bông giống đám mây bộ dáng. Có trái cây còn còn to lớn chỉ cần cắn mấy miếng liền no.

    "Hắt xì!"

    "Chị cảm lạnh sao?" Hắn từng hỏi tên lại không thể nghe thấy nếu không sẽ lập tức rời khỏi giấc mơ. Từ đó hắn chỉ có thể gọi chị.

    "Là trên mây nên nhiệt độ hơi thấp. Choàng áo khoác vào là được."

    Đôi lúc bọn họ trượt cầu trượt trên mây, cưỡi xe ngựa dạo xung quanh. Ngựa là có cánh biết bay kéo xe từ đám mây này qua đám mây khác.

    "Chúng ta thử đi xuống mặt đất không? Bên dưới đất rộng lắm."

    Thúc Châu nhìn qua không có bất kì nhà ở đều là cây cối và mảnh cỏ rộng lớn. Hắn lúc này mới phát hiện bên dưới có mấy con đang chạy là khủng long thì phải.

    "Chị! Đó là khủng long đúng không?"

    "Ừ là khủng long cổ dài đó."

    Bên dưới cảnh tượng tương đương đồ sộ, hai người thử leo lên cưỡi hoặc cho khủng long ăn. Có voi ma mút, cọp răng dài. Động vật có đủ loại không giới hạn, chúng nó khác biệt ở hiện thực là không tấn công bọn họ mà thôi.

    Sáng hôm sau,

    Triệu trợ lý dạo này thường bị chủ tịch thái độ làm cho đầu óc không rõ. Người lúc muốn mua mấy món ăn vặt bản thân chưa bao giờ đụng vào. Cơm trưa thay đổi khẩu vị, còn thường mua vài món đồ mang về nhà.

    Hắn bạn gái nói người như vậy là bắt đầu yêu đương. Hắn không xác định, có lẽ là thực sự vì bản thân không có theo chủ tịch 24/7.

    Vốn là Hải Quỳnh thời gian này gặp Châu bảo mà vui vẻ nên không để ý chính mình thực tập đã hết phải quay lại trường học.

    Bên thủy cung giám đốc muốn sửa lại thời gian biểu diễn thành một tháng một lần. Thay vào đó các nàng sẽ tới hồ bơi nơi chuyên dạy cho những người muốn học bơi giống tiên cá. Cái này đang là xu hướng ngày nay, rất nhiều người muốn tới học. Tiền từ dạy học càng thu được cao hơn.

    Hải Quỳnh đồng ý cho nên kết thúc thực tập nàng vẫn là rất bận, mỗi lần chỉ có thể thông qua giấc mơ cùng Châu bảo trò chuyện. Tối nay là nàng giấc mơ nhưng mà tiến vào trời mưa rất lớn còn biển gào thét.

    Từ xa nàng thấy được một con tàu du lịch rất lớn chạy đi. "Cẩn thận!" Cho dù nàng cảnh cáo người phụ nữ vẫn bị người đẩy rơi xuống biển.

    Hải Quỳnh nhanh chóng bơi lại kéo người phụ nữ nổi lên trên mặt nước.

    "Ta bắt được ngươi, có ai đó không?" Nàng lúc này mới thấy rõ Châu bảo đứng đó. Nếu đây là Châu bảo giấc mơ nàng không tưởng được đứa trẻ này chịu phải việc gì.

    Nếu bản thân có thể khiến cho biển ngừng lại, ai nghĩ tới nước biển thật ngừng lại toàn bộ bầu trời ban đêm đều đổi thành ban ngày.

    Nàng lại nghĩ nước đưa hai người họ lên trên thuyền. Thúc Châu thấy mẫu thân còn sống hắn như bừng tỉnh khóc lên ôm lấy mẫu thân.

    "Châu bảo không có việc gì." Người phụ nữ ôm lấy con trai dỗ dành. Nàng mong rằng hắn mẫu thân khỏe mạnh và bình an.

    Những vị khách trên tàu nghe tin chạy ra, ba của Thúc Châu cũng ở đó. Ông lo lắng nhìn thê tử cảm ơn Hải Quỳnh cứu vợ mình.

    Tiếp theo là thủ phạm bị bắt hắn cả nhà đều hạnh phúc sống cùng nhau cho đến khi hắn tuổi lớn thay cha đi làm. Ba mẹ có thể nghỉ ngơi đi du lịch thế giới. Mà Vương Thúc Châu thân ảnh biến thành người lớn nhìn chính mình cùng ba mẹ sống hạnh phúc cảnh tượng. Đây là hắn tiếc nuối.

    Thật ra hôm nay là ngày mẹ hắn mất và ngày cha tự sát theo bà ấy. Hắn thăm mộ xong trở về lại thấy cơn ác mộng diễn ra. Thời gian này hắn luôn cùng vị tiên cá ở cùng nhau không bao giờ mơ thấy ác mộng.

    Bản thân hắn cho rằng chính mình sớm buông ra quá khứ. Thật ra hắn vẫn là mong chính mình thấy được một cái kết khác. Hắn muốn giãy giụa lại ở nàng xuất hiện thay đổi.

    "Cảm ơn ngươi." Hải Quỳnh lúc này mới nhận ra người nam nhân này là chủ tịch. Nàng muốn nói gì đó hình ảnh trở nên mờ nhạt biến mất.

    Đây chính là xã chết hình ảnh, nàng không biết một khi bị người gặp được phải dùng cách nào đối mặt với người đàn ông đầy ưu tú đó.

    Mãi tới tận trường học Hải Quỳnh vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết. Chỉ là rất mau nàng bị chặn bởi một đám nữ nhân.

    "Nhược Vũ, cô muốn cái gì đây sao cứ chặn đường tôi?" Nãy giờ cô cố né ra nhưng mà đám người này vẫn cứ chặn đường làm nàng không đi được. Hải Quỳnh mới phải dừng suy nghĩ nhìn xem là ai.

    "Tôi nói cô đó Hải Quỳnh sớm biết thân biết phận. Chính mình dùng bất chính thủ đoạn mới có thể thành công vào Peony công ty làm việc. Nhưng là cô không nên câu dẫn đàn ông còn đổ lỗi cho Vu Quân học trưởng."

    Ra là người theo đuổi Vu Quân kia nam nhân còn tưởng sau lần đó người biết thu liễm.

    "Trước khi mở miệng xem bản thân nói cái gì, Tinh Húc đại học là nơi cho cô bôi nhọ sao. Còn nữa chính Vu Quân làm gì hắn không biết sao. Câu dẫn nam nhân một vị tiểu thư mở miệng ra có thể nói lời này cũng trong đầu toàn là như vậy ý tưởng đi."

    Nàng không thích cùng đám người này nói nhiều: "Tránh ra"

    Nhược Vũ tức giận muốn giữ lại "Ai cho cô đi."

    So vũ lực nàng không ngán đứa nào, không mấy chốc nàng tấu bẹp đám này người nhưng mà nàng vòng cổ bị nắm đứt dây rơi xuống bể một mẩu.

    Hải Quỳnh tức giận đá đá cho thêm mấy cái: "Lần sau còn kiếm chuyện nữa thì coi chừng."

    Nàng sớm thu âm đem cho giáo viên còn nhận lỗi gây đánh nhau trong trường. Sự việc bên trường đã được công ty Peony người quản lý nói qua cho nên không trách nàng.

    "Em không cần lo lắng, nhà trường sẽ bảo vệ em."

    "Cảm ơn cô."

    Về tới nhà nàng không tìm được nơi bán keo dán đành phải bỏ vòng cổ vào hộp cất đi. Số tiền lời về bản quyền món đồ chơi nàng đã nhận được. Muốn đổi tâm trạng Hải Quỳnh tính xem có nơi cho thuê mới hay không.

    Bên kia Vương Thúc Châu chưa kịp làm gì người đã biến mất. Hắn nhận ra bản thân quay lại hình dáng cũ không biết người sẽ nghĩ như thế nào.

    Suốt cả ngày đều ngồi trong văn phòng chưa kịp làm cái nào. Triệu trợ lý đi vào thấy chủ tịch thất thường không dám hỏi đành kêu người tạm thời không cần tới nộp báo cáo.

    "Triệu trợ lý giúp tôi điều tra nữ tính sống thành phố A, hiểu biết về biển, tóc đen dài, người ốm, tuổi trẻ chừng hai mươi ba đến hai mươi tư tuổi tác.

    Biết bơi, thích ăn vặt, xinh đẹp nữ tính."

    Vẫn là thử tìm người ra trước khi người trốn mất. "Trước mắt cứ như vậy đi. Nhớ là độc thân nữ tính."

    Đây là muốn yêu đương sao? Triệu Tuấn Anh nhanh chóng sàng chọn ra danh sách. Vương Thúc Châu lại đợi giấc mơ đêm nay đáng tiếc hắn không mơ thấy gì cả. Hải Quỳnh không hiểu ra sao vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì không cần đối mặt ngay.
     
  2. thỏ con lông xù

    Bài viết:
    90
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Thúc Châu lại sợ người biến mất, quá trình tìm người dần mở rộng ra. Triệu trợ lý bận làm việc không để ý thư ký của chủ tịch có thai đã xin nghỉ sanh. Vì vậy vị kia Tịnh Kỳ được lên làm thay một thời gian.

    "Chủ tịch ngài cafe, tôi vừa mới pha."

    Vương Thúc Châu mấy ngày nay đều ngủ không tốt, hắn không còn mơ thấy được hắn nhân ngư. Cả người khí tràng đều rất lạnh. "Ai cho cô vào đây? Triệu trợ lý đâu?"

    Tịnh Kỳ có giữ được nụ cười hoàn mỹ nhất có thể: "Triệu trợ lý đi ra ngoài mà thư ký Cẩn đã xin nghỉ sanh nên tôi được bổ nhiệm làm thay một thời gian."

    "Để đó đi lần sau không có lệnh của tôi không được phép vào."

    Tịnh Kỳ thấy vậy đành phải liên tục xin lỗi chỉ dám để cafe ngay trên bàn liền đi ra. Nàng tức đến giậm chân. Người cứ chờ đó sớm hay muộn nàng cũng sẽ thu phục được người đàn ông này.

    "Nhìn cái gì mà nhìn" Mấy vị nhân viên khác bĩu môi.

    "Cô ta là ai chứ, ỷ mấy phần nhan sắc lên mặt. Tớ gặp nhiều nữ nhân muốn cùng Vương tổng thành đôi đều bại trận mà lui đâu."

    "Mấy cô cậu nói gì đâu?" Triệu Tuấn Anh vừa từ bên ngoài nhận tài liệu lại đây liền nghe mấy nhân viên nói chuyện.

    "Không có gì." Nói sau lưng bị bắt lỡ như đắc tội người thì sao.

    "Lần sau đi làm bớt nói chuyện lại." Triệu Tuấn Anh không rảnh đôi co với mấy người này. Hắn vào văn phòng "Chủ tịch đây là toàn bộ tài liệu ngài cần."

    "Đưa đây."

    Vương Thúc Châu thử lật xem có tận ba người giống với hắn yêu cầu. Đang lúc này Triệu trợ lý điện thoại reng lên.

    Hắn sợ chủ tịch không mau tính tắt lại thấy là bạn gái gọi tới. Vương Thúc Châu nhìn đã là nghỉ trưa thời gian. "Ngươi bắt đi."

    Triệu Tuấn Anh căng da đầu bắt máy. "Ông xã, khi nào thì cưng rảnh?"

    Vương Thúc Châu không tính xen vào cấp dưới tình cảm nhưng hắn thời gian này không thể gặp được nàng mới nhận ra bản thân thích người đó lúc nào không hay còn bị tú ân ái khí lạnh càng không cần tiền tỏa ra.

    Triệu Tuấn Anh nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên chủ tịch khí lạnh nhiều vậy. Là xem tới cái gì không tốt sao. "Em yêu, anh tuần này rảnh cuối tuần. Sao vậy em?"

    Hàn Kỳ Âm không biết bạn trai tình cảnh: "Cuối tuần này là buổi diễn của chị Hải Quỳnh, lần trước em nói cho anh lúc em ở trên mạng thấy được một vị bá chủ quay chụp cảnh bơi dưới nước mang đuôi cá còn thường vẽ truyện tranh nhỏ rất thú vị chia sẻ.

    Em muốn đi thủy cung chơi, dạo gần đây anh không cùng người ta hẹn hò rồi."

    Bạn gái bắt đầu làm nũng từ nhỏ chính là như vậy. Triệu Tuấn Anh sớm quên mất chủ tịch còn ở nhìn hắn đâu sớm hống bạn gái nhỏ. "Hảo Hảo tiểu công chúa, anh dẫn em đi."

    "Yêu cưng nhiều nha." Nghe được đồng ý cô gái nhỏ rất vui vẻ đóng lại điện thoại.

    Đợi một lát cúp điện thoại người mới cảm giác được từ đâu ánh mắt chăm chú nhìn bản thân. Quay qua chỉ có chủ tịch a, khoan đã hắn hình như ở trước mặt chủ tịch ân ái có khi nào bị xử lý không?

    "Triệu trợ lý bạn gái nói hồi nãy là ai buổi biểu diễn."

    Hắn nghe được người cá mấu chốt còn có vẽ tranh truyện ngắn có chút giống bọn họ trong mơ trải qua. Là nàng sao?

    "Đây là trang cá nhân của vị bác chủ chia sẻ."

    "Được rồi, Triệu trợ lý có thể lui ra."

    Xem tên là Nhân ngư thích ăn cá tài khoản hắn liền nhận ra ngay vì bên trong có hình ảnh lần đầu bọn họ gặp mặt.

    Bức tiếp theo là thành phố toàn cá, tiếp đó có đua ngựa, cùng thỏ trên mặt trăng làm bánh, tới lâu đài trên mây. Từng bức đều là hắn và nàng câu chuyện. Xem địa chỉ là nhân ngư biểu diễn ở Quang Dao thủy cung.

    Vương Thúc Châu tìm được người liền liên hệ giám đốc. Hắn muốn xem nàng cho nên đã bao một vị trí dành riêng cho bản thân buổi biểu diễn.

    Hải Quỳnh không biết người đã tới còn xem nàng biểu diễn. Tới thứ bảy nàng nghe giám đốc nói đổi nơi sân không có nghi ngờ liền biểu diễn. Nào ngờ vừa xuống nước liền thấy được Vương tổng đang đứng đó.

    Nàng tim xém nhảy ra ngoài, không biết vì sao từ lúc đó nàng không thể vào giấc mơ được nữa. Vương Thúc Châu thấy người nhìn hắn liền hoảng sợ xem ra là đúng người rồi. Hắn lo lắng bản thân tìm lầm.

    Hải Quỳnh tâm đập như trống lại nghĩ tới vẫn còn trong buổi diễn nên nàng vẫn là tiếp tục bơi như ban đầu. Vương Thúc Châu nhìn người say mê, không nghĩ tới có một ngày hắn tới nơi toàn là nước xung quanh.

    Không bao lâu nàng ngoi lên bờ khi bị người ôm vào người vừa vặn. "Anh tìm em rất lâu. Hải Quỳnh, anh thích em. Nhờ có em mà anh mới tìm được thứ bản thân cần cho nên em trở thành bạn gái anh được không?"

    Hải Quỳnh vừa lên còn chưa kịp thở đã bị tỏ tình tới tấp. Triệu trợ lý bạn gái không ít góp sức. Vương Thúc Châu không đợi người trả liền quyết định:

    "Em không nói gì coi như đồng ý." Nói xong hắn liền cúi xuống hôn, ban đầu chỉ là chạm nhẹ sau đó hắn không tự giác liếm khóe miệng có chút mặn giống vị nước biển.

    Lúc sau càng không kiên nể gì hôn. Đợi Hải Quỳnh choáng váng không biết gì hết hắn liền bế người về phòng thay đồ.

    Hải Quỳnh nhận ra thì đã quá muộn hơn nữa nàng còn bị người ôm gắt gao. Thực ra nàng thực thích cùng Châu bảo chơi nhưng mà khi đại nhập hắn trưởng thành hình ảnh vào những lần tiếp xúc trước nàng ôm người vào lòng có chút thẹn.

    Thấy mọi người xung quanh nhìn Hải Quỳnh muốn tự đi lại quơ quơ chân nhớ là còn mang vây cá chỉ có thể núp mặt vào hắn ngực. "Ngài tính đưa tôi đi đâu?"

    Vương Thúc Châu không thích người cùng hắn xưng hô xa cách như vậy.

    "Không cần như vậy xưng hô với anh quá xa lạ. Em có thể như trước gọi Châu Bảo hoặc anh Châu đều được. Còn đi đâu đương nhiên là giúp em thay đồ đi hẹn hò rồi. Anh sớm xin giám đốc cho em nghỉ ngơi hôm nay rồi."

    Thay đồ xong Vương Thúc Châu nhìn bạn gái quần áo hơi cũ không xứng hắn bạn gái vẻ ngoài. Kỳ Âm nói con gái thích đàn ông sẵn sàng bồi các nàng mua sắm và thanh toán hóa đơn.

    "Anh dẫn em đi xem công ty thương trường. Lúc trước em đã làm ở công ty cũng biết đi."

    Hải Quỳnh bị nắm tay có chút co rúm. Biết bạn gái nhỏ còn ngại hắn vẫn là không buông tay. Bởi vì Hàn Kỳ Âm nói nữ nhân để cho nàng có thời gian suy nghĩ liền dễ từ chối. Đối với nữ tính như vậy chỉ cần nàng có hảo cảm với ngươi ở bị ép sát sẽ thói quen nhường một chút.

    Cho nên hắn cần phải chủ động, đúng như dự đoán Hải Quỳnh bị nắm tay mặt đều thiêu cháy vẫn không dám nói bỏ ra.

    "Lấy quần áo cùng số đo cô ấy ra đây." Quản lý biết chủ tịch tới liền không nói hai lời đem đồ đưa qua.

    Vốn tính đưa không chủ tịch vẫn chọn thanh toán thẻ nói rằng như vậy lúc tính sổ không ảnh hưởng. Làm cho Hải Quỳnh đối với hắn ấn tượng tốt hơn rất nhiều.

    Nàng thay bộ váy mới nhất tương tự cái váy màu xanh nàng mặc trong giấc mơ. "Thật đẹp, vị này tiểu thư da trắng mặc lên càng đẹp." Nhân viên bán hàng không tiếc lời khen.

    Hải Quỳnh bị khen đỏ mặt: "Không có là do quần áo tiệm đẹp thôi."

    Tiếp theo là một loạt qui trình chọn giày mũ, mỗi lần Thúc Châu đều kiên nhẫn chọn bộ đẹp và phù hợp sở thích của nàng nhất.

    "Anh không cần mua nhiều như vậy đâu."

    Hải Quỳnh thấy đồ quá nhiều có chút lo lắng, nàng vừa mới thành người khác bạn gái còn chưa quen lại mua nhiều đồ như vậy có xấu quá không?

    Vương Thúc Châu nắm nàng tay nhỏ mân mê. "Em là anh bạn gái, anh trên người không có mấy cái ưu điểm nhưng có một cái anh chắc chắn nói cho em rằng anh không quen em vì chơi cho vui mà bôn hôn nhân. Cho nên tiền chính mình kiếm cho vợ tiêu dùng là hiển nhiên."

    Nghe lấy hôn nhân mục đích Hải Quỳnh tâm cũng an xuống, nàng lo lắng người chỉ là nhất thời hứng thú. Dù biết không phải vậy vẫn là có chút lo lắng.

    Nhận ra Hải Quỳnh nghĩ gì hắn xoa nàng đầu: "Xin lỗi vì không nói rõ làm em lo lắng."

    "Không phải lỗi của anh." Hải Quỳnh không thấy đây là anh Châu lỗi, chỉ là mọi thứ xảy ra quá nhanh làm nàng có chút lo lắng thôi.

    Thông qua cuộc nói chuyện hai người coi như xác định mối quan hệ. Từ đó trước cổng Tinh Húc đại học thường có một chiếc điệu thấp siêu xe tới đón Hải Quỳnh. Vừa thấy chiếc xe Hải Quỳnh liền chạy lại lên xe dứt khoát lưu loát sợ có người nhìn.

    Nàng nhìn bên cạnh người đàn ông nói:

    "Anh không cần tới đón thường xuyên đâu. Trường ngược hướng với công ty mà."

    Mỗi ngày đều đưa rước, cô có chút không thói quen chỉ là mới quen nhau bạn trai muốn tới đón sợ cản người lại buồn.

    "Anh là nhớ em cho nên mới muốn cùng em cùng nhau. Với lại em thời gian này bận quá không có hẹn hò thời gian. Anh cũng khổ sở lắm đâu."

    Hải Quỳnh có chút áy náy: "Ngoan ha, đợi em tốt nghiệp tới công ty đi làm có thể bồi anh."

    Vương Thúc Châu cảm thấy có sự nghiệp nữ nhân rất tuyệt nên hắn không cản. Hơn nữa sợ bạn gái đột ngột tới công ty thăm sớm báo trước cho nhân viên. Không ít người biết tin chủ tịch có bạn gái đều ngạc nhiên hảo sao. Thậm chí còn sợ bạn gái ghen mà cho đổi người ở tầng trên đều thành nam.

    Vị kia Tịnh thư ký kế hoạch đều bị đảo lộn, nàng muốn thử cách khác nào ngờ bị Vương tổng tức giận đuổi qua công ty con làm việc. Muốn khiếu nại đều không được phải ấm ức rời đi.
     
  3. thỏ con lông xù

    Bài viết:
    90
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Hoa cùng mấy người khác liêu cực kì vui sướng khi người gặp họa. "Tớ nói a, sớm biết rằng đừng tự mình đa tình còn cho là phu nhân lên mặt với chúng ta."

    Một vị khác nói: "Cậu đoán bạn gái chủ tịch là ai?"

    "Cái này tớ không biết dù sao chủ tịch thích vậy là người tốt là được."

    Hải Quỳnh không biết nàng người chưa tới thanh danh đã đánh ra. Lúc này ở trên xe nàng thấy đây không phải đường về nhà.

    "Chúng ta đi đâu vậy?"

    Vương Thúc Châu nắm tay bạn gái: "Quen nhau lâu vậy anh mấy cái anh em sớm muốn gặp bọn họ chị dâu. Hôm nay cả bọn đều rảnh nên kêu người tụ lại gặp mặt."

    Hải Quỳnh có chút lo lắng, nghe nói hắn bằng hữu đều rất tốt còn là con nhà giàu có không biết có chướng mắt nàng không.

    "Có phải quá sớm không?"

    "Đừng lo bọn họ chỉ cần là anh thích đều đồng ý hơn nữa mấy người đó rất hiền không có khó tính như vậy đâu." Hải Quỳnh vẫn có chút lo lắng nhìn chính mình quần áo cảm thấy không tốt lắm.

    "Vậy anh cũng phải cho em đổi quần áo đi chứ. Mặc như vậy gặp khách không tốt lắm."

    Vương Thúc Châu cười bảo: "Anh sớm chuẩn bị cho em tới salon chỉnh lại trang điểm không cần lo."

    Vị trí vẫn như cũ, mấy nam nhân sớm nghe được bệnh của Thúc Châu là do chị dâu chữa khỏi. Riêng việc này đủ bọn họ đồng ý. Nếu không phải sợ đường đột cho đến tận bây giờ mới dám mời người.

    Hải Quỳnh nắm tay hắn bước vào, "Anh giới thiệu cho em đây là Bách Điền, Tử Đằng, Đức Hậu, Thành Đi, Việt Trạch đều là anh hảo hữu huynh đệ."

    "Chào mọi người."

    "Còn đây là các ngươi chị dâu Hải Quỳnh."

    Mọi người nhanh chóng ngồi xuống bàn. Bách Điền trước hết cảm ơn: "Cảm ơn chị dâu đã giúp cho lão đại chữa bệnh. Tôi học lâu tâm lý học vẫn là chưa chữa được."

    Mấy người khác khẳng định: "Đúng vậy, đều là chị dâu công lao."

    Lúc sau bữa chào hỏi còn khá thuận lợi, hai bên ăn bữa cơm mới trở về. Tuy gặp được huynh đệ Hải Quỳnh vẫn là tới tốt nghiệp mới đồng ý cùng hắn sống chung.

    Làm việc ở công ty không bao lâu liền bị người đàn ông lấy lý do tuổi lớn cần kết hôn còn nói hắn trợ lý tuổi trẻ hơn đã cùng bạn gái kết hôn. Mỗi ngày đều tú ân ái trước mặt hắn trong khi hắn không có vợ để tú trở về rất tủi thân.

    "Em xem anh tuổi này còn chưa có kết hôn, anh thích em nhiều như vậy em không thấy anh đáng thương sao?" Muốn có vợ để ôm đương nhiên liêm sỉ có là gì.

    Đám cưới Triệu trợ lý nàng có thấy, vợ của ngài ấy làm nũng trình độ e là nàng cả đời đều không dám làm. Có chút bức rức nên Hải Quỳnh cuối cùng đồng ý cho nên nàng bất giác mang tên Vương phu nhân không người dám đắc tội.

    Thật ra nàng vẫn cư xử bình thường và làm việc chăm chỉ nên đồng nghiệp còn tính khá tốt. Hơn nữa mỗi lần có vấn đề chỉ cần phu nhân nói vài câu chủ tịch ít nhất sẽ nguôi giận một chút. Bọn họ có thể sống lâu vì vậy Vương phu nhân chính là miễn chết kim bài cần thiết cung lên.

    "Anh nói xem em bây giờ thành cái gì hình tượng." Hải Quỳnh có chút giận dỗi vỗ vỗ hắn vai.

    "Như vậy không tốt sao, anh không lo em bị người ăn hiếp khi anh đi vắng không phải. Được rồi ăn cơm đi, món cá em thích đây."

    "Ọe.." Không biết vì sao vừa ngửi thấy mùi cá nàng lại muốn nôn. "Em không có chê anh đồ ăn chỉ là không biết vì sao muốn nôn."

    Vương Thúc Châu nhìn vợ không khỏe có chút lo lắng liền liên lạc Bách Điền đặt chỗ trước.

    "Anh đưa em đi khám bệnh." Hắn sốt ruột muốn nâng người lên.

    "Đã trễ thế này không cần đi." Hải Quỳnh cố thử ngồi lên ghế lắc đầu cự tuyệt. Giờ này đã trễ sợ là ảnh hưởng người khác đi.

    "Không được, em sức khỏe quan trọng." Hắn cường ngạnh bế người lên đi tới nhà xe tự mình đưa đi bệnh viện.

    Tới bệnh viện hai vợ chồng mới biết được là nàng có thai, chỉ là mới có một tuần tuổi nên không rõ ràng lắm thôi.

    "Cần lưu ý tránh va chạm.." Bác sĩ dặn dò rất nhiều. Bách Điền nghe là có thai hắn liền chúc mừng. Vương Thúc Châu cảm thấy bản thân hơn được trợ lý, hắn vợ có thai trước.

    Hải Quỳnh cảm thấy chính mình vẫn đi làm được nhưng mà chồng lo lắng vì vậy chọn chung biện pháp là nàng ở hắn văn phòng làm việc hơn nữa không thể ngồi ở máy tính quá lâu tránh ảnh hưởng thai nhi.

    Nàng vui vẻ chia tin cho hàng xóm bị cha mẹ tìm tới môn.

    "Ngươi sao có thể bất hiếu như vậy ở trong nhà rộng còn không màn cha mẹ làm ăn thiếu thốn."

    Vốn mang thai người cảm xúc không thể dao động lại bị mấy người này làm nàng nhớ tới năm đó nàng bị đánh không thể phản kháng mà ngất xỉu. Vương Thúc Châu thấy vậy tức giận cho người mua luôn cha mẹ vợ công ty làm bọn họ tới thành phố khác làm nếu như xuất hiện lần nữa sẽ cho bọn họ biết là như thế nào.

    "Vợ ơi, không sao rồi."

    Tỉnh lại khi nghe được hắn giải quyết tất cả còn một mực tin nàng khiến nàng tâm vui vẻ.

    Phiên ngoại 1: Thăm mộ

    Vương Thúc Châu thời gian này xuân phong đắc ý, mỗi ngày đều chụp hình vợ làm đồ ăn hoặc là vẽ tranh đưa lên vòng bạn bè. Mấy cái hắn bằng hữu vì vậy thành đám chanh tinh.

    Dù vậy hắn cũng không để ý, sau khi đăng ký kết hôn hắn muốn dẫn nàng tới gặp cha mẹ trước.

    Vừa lúc hôm nay là chủ nhật, cả hai đều không có việc để làm. Công việc ở thủy cung Hải Quỳnh cũng xin nghỉ rồi.

    "Vợ, anh muốn ngày giỗ này dẫn em đi thăm mộ ba mẹ. Anh muốn nhận được họ chúc phúc trước khi làm lễ cưới." Hắn đưa cho nàng quả cam lột sẵn.

    Hải Quỳnh không thấy khó chịu, biết hắn gia đình tình cảnh nàng cũng không kháng cự. Lúc đó nàng bị người này nói quá đáng thương liền đi đăng ký kết hôn. Bây giờ đợi ngày lành làm lễ cưới cho nên nàng cũng cần gặp cha mẹ chồng là bình thường.

    "Vậy anh sắp xếp đi, chỉ cần không đụng tới thời gian làm việc là được. Tới lúc đó em và anh cùng mua hoa. Tiện ủng hộ bạn gái Triệu trợ lý kinh doanh.

    Em nghe nói cô nương thực thích em tranh vẽ nên muốn gặp xem sao."

    Vợ có thể đồng ý thật tốt hơn nữa mấy cái khác công việc đều không có vấn đề. "Anh sẽ an bài, em lúc đó chỉ cần đi theo là được."

    Hai người cứ như vậy quyết định tuần sau liền đi thăm mộ. Tới thứ hai tiếp theo bọn họ lại đi thử váy cưới.

    Ngày thăm mộ.

    Từ buổi sáng lên trời đều trong xanh, ba mẹ chồng mộ là ở Sơn Lâm nghĩa trang nằm gần trong núi vị trí. Nơi này thanh tĩnh không quấy nhiễu người phù hợp làm nơi yên nghỉ cho người đã khuất.

    "Đoạn đường tiếp theo chúng ta cần leo lên vì không thể gây ảnh hưởng cũng là vì thành tâm mà tới viếng."

    Nhìn vợ thắc mắc vì sao đậu xe bên đường nên hắn tính giải thích một chút. Hải Quỳnh gật đầu tỏ vẻ đã biết, lần đầu tới nghĩa trang lớn như vậy không biết mấy cái cần chú ý. Chồng có thể nhắc nhở nàng làm nàng rất cảm kích.

    Từ nhỏ được bà ngoại nuôi nên đối với các phong tục như vậy nàng vẫn là chú ý tránh phạm phải. "Vậy anh cầm đồ cúng còn em cầm hương với hoa theo sau là được."

    "Em đừng để bản thân quá mệt."

    "Đừng lo, em khỏe lắm đâu. Đi nhanh thôi không dọn xong mộ sợ là trời đã tối không chừng."

    Vương Thúc Châu không nói nữa mà cùng nàng đi lên mộ xem. Nhìn hình hai người bên trên nàng mới biết chồng là giống hắn mẹ đặc biệt là đôi mắt. Xem hắn tinh thần còn chưa hồi phục nàng chỉ đứng bên cạnh nắm lấy hắn tay tỏ vẻ an ủi.

    Một lúc lâu sau Vương Thúc Châu mới giật mình nhìn vợ tay. Hắn cười nói: "Chúng ta bắt đầu dọn dẹp mộ thôi."

    Hai người động thủ năng lực không tồi sau khi dọn xong lại đặt một bó hoa mẫu đơn lên trên mộ phần.

    Đây là vợ con, nàng rất tốt. Con mong hai người có thể đồng ý cho hai chúng con kết hôn với nhau.

    Vương Thúc Châu cầu nguyện khi tâm sự rất nhiều về những gì hắn trải qua, lần này hắn nói hết lòng mình đồng thời quyết định sống vì bản thân.

    Hải Quỳnh cũng cầu phúc mong cho cha mẹ chồng có thể phù hộ chồng bình an mà sống. Nàng thích hắn nên mong hắn có thể hạnh phúc mà sống.

    Mà hai người vừa cầu xong một cơn gió từ đâu thổi đến như là vuốt ve bọn họ đầu liền nhanh rời đi.

    "Đi thôi, chúng ta trở về."

    Hải Quỳnh nắm lấy hắn tay cùng nhau rời đi mộ địa. Hai người tiếp theo chuẩn bị tiệc cưới lẫn khách khứa.

    Nàng gửi thiệp cho thầy cô từng giúp đỡ, đồng nghiệp ở thủy cung, một ít nhân viên từng làm việc cùng như là bạn bè bên nhà dâu.

    Công ty người cũng đều nhận được lời mời, mỗi người đều là tới chúc phúc hai người. Hôm đám cưới Hải Quỳnh lần đầu phải tiếp đón nhiều đại nhân vật tới tham dự.

    Vương Thúc Châu vốn chỉ mời vài người thân nhưng mà mấy người bạn của hắn đều là trưởng bối quen biết sau đó không thể nặng nhẹ đành phải mời hết.

    Lần này hôn lễ tổ chức rất xa hoa, toàn bộ khách sạn của hắn đều trang trí bằng hoa tươi dọc theo hành lang. Chủ đề còn là biển cả, hắn bỏ ra rất nhiều tiền để khiến cho cô dâu nhìn giống như nàng mĩ nhân ngư lên bờ gặp được nàng thích người mà chịu ở trên đất liền sinh sống.

    "Đêm nay em thật sự rất đẹp giống mỹ nhân ngư." Nàng trên vương miệng đeo là ngọc trai, mắt gắn đá quý trông không khác mỹ nhân ngư lại thêm đuôi cá váy áo cưới khiến nàng càng mỹ lệ.

    Hôn lễ kết thúc thật suông sẻ, mỗi vị khách tới đều có thể ở lại khách sạn phòng cho tới hôm sau mới trở về.
     
  4. thỏ con lông xù

    Bài viết:
    90
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phiên ngoại 2: Thăm đảo

    Kết hôn sau hai vợ chồng ảnh cưới bị tuôn ra rất nhiều người hâm mộ nhưng mà Hải Quỳnh vẫn không có cái giá đi làm như bình thường. Hai người tuần trăng mật dự tính công ty xong đơn hàng liền đi về nàng đảo nhỏ thăm hàng xóm rồi mới tiếp tục du lịch nước ngoài một thời gian.

    Trên biển sóng đưa đẩy không nhiều, tàu đi được rất nhanh. Ước chừng là hai tiếng đồng hồ liền tới được đảo Bạch Dương.

    "Bên ngoài gió lạnh, em vẫn là vào trong nghỉ ngơi đi." Vương Thúc Châu khắc phục sợ nước sau đã bắt đầu học bơi. Với thông minh đầu óc chỉ cần vài tuần hắn đã sớm học được còn bơi khá tốt. Bởi vậy sóng biển không ảnh hưởng hắn.

    Cảm nhận được áo khoác độ ấm Hải Quỳnh cười: "Em lâu lắm mới ngắm biển cho nên muốn xem lâu một chút."

    "Sức khỏe quan trọng, sau này chúng ta thường tới xem nó là được." Hắn biết cô thực thích biển vì nàng sống ở đây tuy nhiên sức khỏe là tiền vốn. Hải Quỳnh xem chồng lo lắng mới đồng ý đi vào.

    "Hảo nghe ngươi." Hải Quỳnh không ngại hắn quản nàng vì chỉ khi bà ngoại còn sống nàng mới có được cảm giác bị người quan tâm này.

    Con tàu này là Vương Thúc Châu thuê, toàn tàu trừ nhân viên không có thêm khác hành khách. Nàng muốn ăn gì liền gọi, tiện lợi thật sự. Hai người ở bên trong ăn một chút lại nghỉ ngơi một lát liền tới nơi.

    Vừa xuống đất liền, Hải Quỳnh nhìn toàn cảnh đã thật sự khác biệt so với nàng kí ức. Bạch Dương đảo thành du lịch sau mọi thứ sớm có thay đổi phù hợp người tới chụp hình kỉ niệm.

    "Em đi trước dẫn đường, anh nhớ đi sát theo em tránh bị lạc nhau." Hải Quỳnh theo trí nhớ trở lại nơi nàng cùng bà ngoại nương tựa lẫn nhau mà sống. Đi vòng hết các con đường nhộn nhịp mới tới được nhà ở. Căn nhà làm bằng đá và thổ. Kiến trúc xưa cũ, rất lâu không người ở bên trong sớm có bụi.

    Nhìn trước mắt vẫn y nguyên cảnh tượng nàng kí ức về bà ngoại lại hiện lên. Từ lúc nàng nghe bà ngoại kể chuyện xưa chìm vào giấc ngủ. Nàng hỏi ba mẹ nàng đâu cùng với bà ngoại ánh mắt bất đắc dĩ.

    Nàng lần đầu vì muốn kiếm học phí xin đi theo nhóm cô chú thợ lặn lặn xuống bắt cá lần đầu tiên. Lúc này Hải Quỳnh cảm nhận được một bàn tay xoa nàng mặt. Thì ra nàng bất tri bất giác mà khóc. Vương Thúc Châu đau lòng không được muốn xoa rớt nàng nước mắt.

    "Em không sao, chỉ là nhớ lại không ít kỉ niệm cùng nàng bên nhau."

    Hắn ôn nhu ôm nàng: "Không sao, em buồn cứ khóc. Anh sẽ luôn bồi em." Hải Quỳnh thực sâu cảm động, nàng cuối cùng nín khóc mỉm cười nhìn về phía hắn. Vương Thúc Châu sớm thuê căn nhà khách ở gần đây vì vậy Hải Quỳnh chỉ là dọn dẹp một chút tiện xem có đồ vật nào cần mang đi hay không.

    "Tiểu Quỳnh là ngươi sao?" Một đạo già nua âm thanh vang lên, Hải Quỳnh nhìn ra sau phát hiện là người quen.

    "Bà Khang, ngài là mới bán cá về?" Nàng tới bên người Khang nãi nói chuyện.

    "Ân, bà mới bán xong. Từ lúc có khách du lịch có không ít người mở quán bán đồ ăn. Chúng ta cá đều là hiện vớt đương nhiên tươi đi. Không ít người thích ăn đâu.

    Mà con khi nào trở lại, còn đây là ai. A, bà nhớ là con nói đã kết hôn. Chàng trai này là chồng con đi."

    Vương Thúc Châu nghe được vợ nói bà Khang là nàng hàng xóm còn thường giúp đỡ nàng nên hắn lịch sự chào hỏi. "Chào bà, con là chồng của tiểu Quỳnh. Cảm ơn ngài thời gian trước giúp đỡ em ấy."

    Bà Khang xem người lịch sự, ăn mặc không có chính trang vẫn cho thấy là có giáo dưỡng tốt. Nàng bạn già có thể an tâm nghỉ ngơi rồi. "Không cần khách khí, dù sao sống cùng một cái đảo đều là hàng xóm của nhau."

    Hải Quỳnh nắm tay nàng: "Cho dù vậy thì cũng phải cảm ơn ngài, lúc đó con có thể thành công đi học được là ngài giúp đỡ. Đúng lúc chúng con có mang ít đặc sản bên kia, ngài giúp con chia cho những người khác.

    Ngài cũng biết con người này không giỏi ứng phó quá nhiều người. Hơn nữa con muốn dẫn chính mình chồng đi xem bà ngoại nàng."

    Khang nãi nãi vỗ tay Hải Quỳnh: "Tốt tốt, các ngươi cứ yên tâm có bà đây đều giúp các ngươi, lâu rồi con mới có thể thăm nàng vẫn là tâm sự nhiều vào."

    An tâm việc quà cáp sau nàng dẫn hắn tới mộ của bà ngoại, đảo đất trống không nhiều nên chỉ đem cốt đốt cất vào cái hủ chôn.

    Hai người thăm viếng xong đã là trời tối, Vương Thúc Châu mấy ngày trên đảo đều là toàn hải sản yến. Tới khi đi hắn hứa hẹn mỗi năm lại cùng nhau tới đây thăm, hắn không nghĩ tới năm sau tới đã là ba người.

    Phiên ngoại 3: Coi mắt

    Bách Điền mấy ngày nay tâm trạng không tốt lắm, hắn vì bạn nối khố chọn học tâm lý học khi bị cha mẹ mắng qua nhưng mà hai nhà vốn là bằng hữu cho nên còn tính yên ổn.

    Hắn nhiều lần lấy học y vì từ mà chưa có yêu đương, cha mẹ hắn tuổi này thật đúng là thích cháu trai lại vì hắn anh em đều độc thân bận sự nghiệp.

    Cho nên khi nhận được tin Vương Thúc Châu kết hôn khi càng là muốn hắn đi tìm bạn gái. Ban đầu còn chỉ khuyên cho đến khi nhìn Vương Thúc Châu cây vạn tuế ra hoa bộ dáng, cô dâu còn xinh đẹp liền hận sắt không thành thép muốn hắn đi coi mắt.

    Dưới sự áp bức của mẹ và bà nội hắn đành phải chấp nhận đi xem mắt. Với bản tính làm bác sĩ tâm lý hắn thói quen phân tích người khác có bệnh về tâm lý hay không làm cho đối tượng nghĩ hắn sỉ nhục bọn họ mà tức giận rời đi. Còn một loại khác là chột dạ mà rời khỏi.

    Trở về nhà là bị một đốn đánh, đã gần ba mươi tuổi hắn luôn là phong độ nam nhân khiến nhiều y tá mê mẩn lại bị thân mụ đánh chạy khắp nhà.

    "Con không phải cố ý a, con chỉ là thói quen nghề nghiệp thấy các nàng tâm lý có vấn đề nên đi khám thôi."

    Bách phu nhân nghe vậy càng tức giận: "Ngươi còn giảo biện, có người nào nữ nhân nghe bản thân bị bệnh tâm lý mà chịu được."

    Chạy mệt sau nàng ra hiệu cho chồng bắt đứa con này lại. Bách Điền như thể chịu sự phản bội khủng khiếp không thể tin tưởng nhìn hắn thân cha. "Ngươi là ta thân cha đi."

    Bách Văn cho con trai ánh mắt đúng là cha ngươi đó con trai. "Ngươi lớn rồi phải thông cảm cho cha ngươi tuổi lớn còn bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Cho nên vì ngươi cha thảm thương vận mệnh ngươi vẫn là tiếp thu ngươi mẹ lửa giận đi."

    Tức giận tiêu xong mẹ Bách cảnh cáo con trai: "Lần này là nữ nhi của ta bằng hữu. Ngươi liệu mà khách khí điểm. Không coi chừng ta trừu ngươi."

    Bách Điền gọi cho Đức Hậu lấy kì an ủi lại bị bạn tốt khuyên thử xem. Đức Hậu tận tình tình khuyên nhủ bạn tốt.

    "Dì nói đúng, ngươi cư xử quá mức. Hơn nữa không gặp mặt làm sao có thể biết được có hợp hay không?"

    Bách Điền vốn tưởng hắn huynh đệ hiểu được hắn cảm nhận. "Đức Hậu ngươi không thích hợp như thế nào ngươi cũng muốn khuyên ta yêu đương."

    Đức Hậu tính cách thẳng thắng, nói chuyện không có vòng vo quá nhiều hơn nữa chỉ cần việc gì không đáng cùng bạn bè giấu giếm liền nói.

    "Tớ cũng không giấu cậu, tớ đang quen bạn gái. Lúc trước bận công việc trong nhà không có để ý chuyện nam nữ. Chỉ là bây giờ gặp được chính mình bạn gái sau tớ cảm thấy cậu phải tiếp xúc mới biết được bản thân có thích hay không."

    Bách Điền kinh ngạc: "Đây là truyện lúc nào, sao không ai nói với tớ."

    Đức Hậu: "Cậu không biết là bình thường, còn nhớ lần trước tụ họp Thành Đi nói để tớ em giá tới hắn công ty làm trợ lý sao?"

    Bách Điền: "Đừng nói ngươi thích là minh tinh."

    Đức Hậu lắc đầu: "Không phải minh tinh là người đại diện, tớ em gái tinh thần thì có nhưng kinh nghiệm bằng không vì vậy tớ thường tới thăm kiểm tra sau đó cùng với người đại diện nói chuyện khi hợp ý nhau.

    Trong vòng người đại diện tìm tài nguyên cho nghệ sĩ là bình thường. Nhà tớ công ty lại kinh doanh này mặt hàng thích hợp cùng với Thành Đi công ty hợp tác. Sau đó thì hai người gặp mặt lâu rồi liền thành bằng hữu thôi."

    Bách Điền: "Ta không tin, ta phải đi hỏi mấy người khác mới được. Ngươi cái này phản bội nam nhân ta không cùng ngươi nói chuyện."

    Hắn không muốn tin tưởng hắn anh em đều muốn có bạn gái. Đức Hậu không nói nhiều, hắn chỉ là thấy có bạn gái khá tốt. Có người cùng nhau làm nhiều việc cùng nhau còn thường nhớ thương không phải tốt sao.

    Bách Điền gọi cho Thịnh Đi nhưng mà chuông reo lúc lâu mới bắt máy.

    "Anh Thịnh mau nói cho em độc thân vui vẻ hơn hay là có bạn gái tốt hơn." Hắn cấp bách tìm đồng minh đáng tiếc Thịnh tổng nhìn mới ra lò bạn gái có chút chột dạ.

    Thịnh Đi bất đắc dĩ nói cho bạn tốt: "Bách Điền ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi thân cận đi, anh cảm thấy có bạn gái khá tốt."

    Bách Điền không thể tin tưởng được: "Rõ ràng ngươi lúc trước nói muốn sống cuộc sống độc thân."

    Thịnh Đi bị hỏi khi mặt có chút đau, hắn nào nghĩ bản thân té ngã mau như vậy.

    "Đó là lúc trước còn bây giờ anh có bạn gái. Đợi có dịp lại giới thiệu đi." Nói xong không đợi người hồi phục liền tắt máy.
     
  5. thỏ con lông xù

    Bài viết:
    90
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phiên ngoại 4: Đóng giả người yêu

    Hắn cả người đều ngốc đến xưng là không hôn nhân chủ nghĩa nam nhân cũng có bạn gái. Là hắn ngủ chưa tỉnh hay thế giới này điên rồi. Anh Châu cưới vợ là vì anh ấy gia đình không ai nên hắn thực ủng hộ a.

    Lần thứ hai bị bạn tốt phản bội Bách Điền vẫn là nhận mệnh đi thân cận đi.

    Trưa thứ sáu hắn xin nghỉ để tới tiệm cafe đợi đối tượng tới. Người lúc này chưa tới, hắn gọi nước uống trước. Một lát sau điện thoại vang lên: "Xin hỏi là anh ngồi ở bàn nào vậy?"

    Bách Điền chỉ chỗ xong cảm thấy giọng nói có chút quen quen. Hắn còn chưa nghĩ ra thì người đã tới.

    Thảo nào hắn thấy quen mắt, đây chính là đồng nghiệp của chị dâu còn làm phù dâu trong tiệc cưới đâu. Trái đất này đúng là rất tròn, tỉ lệ nhỏ như vậy cũng bị gặp phải.

    "Là Lộ Khiết tiểu thư đi. Chúng ta ở Vương tổng gặp mặt qua không biết tiểu thư có nhớ được hay không?"

    Lộ Khiết cũng rất ngạc nhiên, nàng trong nhà là làm dược chỉ là chuyên điều trị cho người có tinh thần vấn đề. Chừng hai năm trước trong xưởng gặp chút vấn đề cả nhà tài sản thu hẹp lại. Nàng vì không muốn ba mẹ quá lo lắng mới ra ngoài xin việc lại phát hiện bản thân còn chưa tốt nghiệp muốn vào điều chế dược công ty không được.

    Cho dù được nhận vẫn là bị nghi kị sợ nàng tiết lộ bí mật công ty cho nhà nàng. Sau đó nàng thấy được thông báo tuyển dụng của Quang Dao thủy cung. Là một người thích bộ môn lặn nàng đương nhiên đạt được cơ hội làm việc.

    Tuy nói lương không tính nhiều với nàng nhưng dùng cho chi tiêu cá nhân là đủ, ba nàng cũng thành công vực dậy. Bỗng nhiên hôm nay nói nàng tuổi lớn cần thân cận xem. Biết bọn họ lo lắng cho nàng mới tìm một người đáng tin cậy gửi gắm.

    Lộ Khiết chỉ là không nghĩ tới là bạn thân của Vương tổng. Nàng trong chỗ làm nói chuyện nhiều nhất là Hải Quỳnh. Hai người còn xem là bạn tốt của nhau.

    "Chào anh, là dì Cẩn giới thiệu tôi tới. Không biết là anh đến đây là thật sự muốn tìm bạn gái hay là chỉ đối phó với trong nhà người."

    Lộ Khiết đã 25 tuổi vẫn chưa muốn kết hôn, nàng cảm thấy còn sớm. Bách Điền nghe hỏi liền biết là đồng đạo cảnh ngộ anh em.

    "Lộ tiểu thư cũng là bị ba mẹ bắt ép đi. Thật không giấu diếm, tôi là bị cha mẹ thấy anh Châu kết hôn sau liền cũng muốn có cháu liền muốn cùng tôi giục hôn."

    Lộ Khiết thật hiểu, nàng không muốn ba mẹ lo lắng mới nhận lời: "Nếu vậy chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian đi chỉ là Bách bác sĩ vẫn chịu tội. Cho dù tôi nói hai người không hợp sợ là ba mẹ vẫn tiếp tục sắp thân cận đi."

    Bách Điền nghĩ tới đúng vậy, hắn vốn nhận mệnh nhưng mà bị liên tục đi thân cận hắn cũng không muốn. Đột nhiên hắn nghe mấy cái y tá nói mấy cái cẩu huyết thế thân gì đó phim.

    "Lộ tiểu thư có muốn cùng tôi thoát khỏi vấn đề này hay không?"

    Lộ Khiết nghe nói người này thực thông minh còn là tâm lý bác sĩ có thể biết được cách nào tốt. "Ngài cứ nói."

    Bách Điền nghiêm chỉnh lại bắt đầu thuyết trình: "Chúng ta bây giờ tuổi hơi lớn thường dễ bị ba mẹ muốn hối hôn. Dù sao cũng cùng cảnh ngộ không bằng cả hai đều giả vờ cảm thấy hứng thú muốn tỏ vẻ quen biết nhau. Còn chúng ta có hẹn hò hay không cả nhà chưa chắc biết.

    Đợi chừng một hoặc hai năm không còn hối hôn lại nói thời gian rảnh không có nên bắt đầu xung đột mà chia tay hòa bình."

    Cũng đúng, nàng thời gian này bận cùng ba xử lý dược phẩm công ty, Bách bác sĩ không cần phải nói là bác sĩ tâm lý tiếp xúc người bệnh thường xuyên lúc đó lấy vài lý do đi đều hợp lý.

    Đợi lúc sau lại nói là cảm thấy yêu đương không hứng thú, mà ai biết được một hai năm sau bọn họ có được người yêu thích thì sao.

    "Tôi đồng ý, chỉ là chúng ta cần sửa lại xưng hô. Không bằng Bách tiên sinh gọi tôi là A Khiết hoặc Lộ Khiết đừng xưng tiểu thư sẽ bị lòi.

    Thay vào đó tôi gọi ngài là anh Điền đi."

    Bách Điền gật đầu thấy đồng bọn ý thức rất cao: "Xưng hô không đủ chúng ta thử trao đổi vài cái sở thích như thích ăn uống hoặc màu sắc, có ghét thứ gì hay không tránh cho làm lỗi."

    Lộ Khiết tỏ vẻ xin lỗi: "Là tôi sơ sót."

    Bách Điền không có đạo lý làm con gái xin lỗi hơn nữa không có việc gì: "Tiểu thư không cần có lỗi. Chúng ta đều là người mới đóng góp ý kiến cho nhau là được."

    Sau đó Bách gia và Lộ gia mừng rỡ hai người hợp đôi còn sau đó từ diễn thành thật như thế nào thì chỉ bọn họ biết.

    Phiên ngoại 5: Bị em gái bạn tốt tán đổ

    Thành Đi trong nhà làm ngành giải trí cho nên đối với mỗi người nói chuyện thường che giấu một ít hoặc ngụy trang khi liền có chút không thích. Chỉ là sản nghiệp hắn cần quản, điều duy nhất có thể làm là hạn chế quy tắc ngầm hết mức có thể.

    Hắn nghỉ bản thân sẽ độc thân suốt đời cho đến khi hắn nhận em gái bạn thân vào làm. Ban đầu Thành Đi vì bạn tốt mới tới chăm sóc hắn em gái tránh cho có việc.

    Từ đây hắn cuộc sống bị xáo trộn. Đức Liên năm nay mới mãn mười tám tuổi, nàng thích thần tượng là một vị ca sĩ. Nàng quyết định ủng hộ Idol mà chọn họ ngành nghệ thuật lại bị cả nhà phản đối.

    Sau vài lần tuyệt thực cha mẹ mới nhả ra nhưng là anh hai nói nàng phải thử xem chính mình đối với Idol thực đủ chịu khổ sao. Nàng khẳng định không gì mà tình yêu làm không được.

    Nào nghĩ tới nàng tới công ty của bạn anh hai là anh Thành Đi nàng lúc trước có gặp qua vài lần lại không nói chuyện vì anh Thành nhìn qua giống ăn chơi trác tác hoa hoa công tử. Không giống nàng Idol là ánh mặt trời cực soái nam sinh.

    Thành Đi không biết cô nhóc này nghĩ xấu bản thân, là giám đốc công ty hắn có nhiều việc phải làm nhưng vẫn là dặn dò nàng tránh cho gây họa. "Ngươi anh trai muốn ngươi từ trợ lý làm việc để nhìn xem một ngày của thần tượng là như thế nào. Vừa lúc chị Chu có quá nhiều tân nhân cần lo liệu đang cần trợ lý. Còn công việc thì xem sổ tay trợ lý rồi nhận việc."

    Đức Liên ban đầu còn nhiệt tình đợi khi thấy nàng Idol chèn ép tân nhân bên này mà nàng còn phải im miệng tránh làm hại bọn họ.

    Chưa kể có không ít lần nàng thân là trợ lý lại quá xinh đẹp bị không ít nam nhân mơ ước. Bọn họ lừa nàng uống rượu, nho nhỏ cô nương vừa rời vườn trường liền mắc mưu. Thành Đi sớm đề phòng có người ép nhân viên làm khác hoạt động hắn đã cho vệ sĩ ra lệnh chỉ cần có người đề nghị đưa người về liền từ chối đem người về công ty.

    Đức Liên ruột sớm hối thành thanh, nàng không nghĩ tới giải trí đáng sợ như vậy. Còn may được vệ sĩ cứu "Cảm ơn anh."

    Vị kia vệ sĩ không nhận công: "Là giám đốc nhờ chúng tôi canh chừng, bình thường có nhiều người ỷ là đầu tư phim thường hay động tay chân cho nên chúng tôi được thuê là bảo đảm diễn viên đều không gặp vấn đề."

    Đức Liên nghe vậy có chút ngạc nhiên, nàng tâm tồn cảm kích còn áy náy bản thân có hay không dựa vào vẻ ngoài phán đoán một người không tốt.

    Sau đó nàng thường nghe ngóng về Thành Đi, càng nghe càng không tin được người này quản một cái công ty giải trí lại sống thanh tâm quả dục.

    Thành Đi không biết người đang điều tra bản thân, hắn còn thường xuyên tới an ủi nàng còn chỉ cho nhiều việc cần để ý giống như anh trai.

    Đức Liên lại vì Idol hình tượng sụp đổ cho nên nàng ở cùng với Thành Đi nhiều lần bắt đầu thích hắn.

    "Anh Thành, anh hôm nay có muốn cùng em ra ngoài ăn cơm không?"

    Xem công việc giải quyết xong, hắn nghĩ tới tiểu Liên mới tới không có người quen thường rủ hắn đi ăn cơm không có việc gì nào ngờ bị người nào đó thường xuyên tìm lấy cớ gặp mặt.

    "Ngươi không cần thường xuyên tới ta văn phòng sẽ tạo cho ngươi lời đồn không hay."

    Đức Liên lại không cho là vậy, nàng càng tiếp xúc càng thích người đàn ông này. "Em là đang theo đuổi anh cho nên không có sợ tin đồn."

    Thành Đi vô cùng ngạc nhiên, hắn đầu tiên cảm thấy xin lỗi anh em. Bạn tốt nhờ hắn chăm sóc em gái lại làm người thích hắn.

    "Không được, em như vậy không tốt. Anh là bạn tốt anh trai em, chúng ta không thể như vậy."

    Thành Đi không biết Đức Liên không giống nàng anh trai là cái hiểu lý người tiến thối có độ. Nàng một khi nhận định không đâm tường liền không ngừng.

    Sau đó toàn công ty đều biết giám đốc bọn họ bị mới tới nhân viên theo đuổi nhưng không dám nói vì là người quen của giám đốc cũng là có bối cảnh người.

    Cho nên đối mặt với hoa tươi, cơm trưa tình yêu Thành Đi còn tính nhịn cho đến khi mấy ngày người không tới công ty đi làm.

    Đợi hắn hỏi mới biết người nào đó trở về đổi nguyện vọng không tính học nghệ thuật mà chọn thiết kế ngành học không tới công ty nữa mới biết được người sớm xin nghỉ.

    Vốn nên thở phào nhẹ nhõm nhưng mà thấy tiểu cô nương cùng với khác nam sinh cùng nhau đi vừa cười vừa nói có chút phẫn nộ cảm thấy thích chính mình lời nói là giả.

    Hắn tức giận lôi người đi tới hồi văn phòng một hồi hôn như là phát tiết. Đức Liên khóc sướt mướt nói hắn không tốt, còn trách hắn khi Thành Đi cảm thấy hắn mệnh sớm bị nàng nắm lấy.
     
  6. thỏ con lông xù

    Bài viết:
    90
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phiên ngoại 6: Gặp được tri kỉ

    Lễ kết hôn ngày đó Tử Đằng vừa mới hoàn thành thí nghiệm cả người đều rất buồn ngủ. Hắn tính vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại làm cho một vị khách nữ quần áo bị rượu vang làm dơ.

    "Xin lỗi cô, không biết cô có váy khác thay hay không? Nếu không có tôi nhờ người mua cho cô chiếc khác coi như xin lỗi."

    Hắn cảm thấy bản thân mất mặt đến mọi nhà. Mỹ Lâm không so đo, nàng không nghĩ tới ở chỗ làm nàng rất ít giao lưu không nghĩ tới tiểu Hải lại mời nàng tới dự tiệc cưới. Vốn là bên trong quá ồn ào tính đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

    "Không vấn đề gì, tôi đi thay khác bộ váy là được. Chỉ là nhìn anh rất xanh xao là không ngủ đủ sao?"

    Nhìn người nam nhân như sắp đổ tới nơi Mỹ Lâm có chút lo lắng hắn chịu không nổi liền té xỉu. Tử Đằng bị hỏi thăm ngược lại có chút ngượng ngùng: "Có chút buồn ngủ, tối qua cần hoàn thành xong mấy cái thực nghiệm nên bây giờ có chút mệt. Va chạm cô thật thất lễ."

    Hắn tính nói tới thí nghiệm lại nhớ người ta chưa chắc hiểu đành ngậm lại. Nào nghĩ tới Mỹ Lâm còn gật đầu khẳng định. "Ý tưởng khi có rất dễ quên xung quanh cần phải hoàn thành nếu không dễ bị mất cảm hứng."

    Tử Đằng ngạc nhiên nhìn người trước mặt cực kì yêu diễm mặt: "Cho hỏi cô làm nghề gì nhìn qua rất hiểu tâm lý."

    Mỹ Lâm nói: "Không tính hiểu, tôi là chuyên làm nghiên cứu về sinh vật biển nhưng mà máy móc không đáp ứng được vì vậy thường nghiên cứu các máy có thể quay ở dưới biển sâu."

    Hai người như là gặp được đồng liêu liền nói rất nhiều, Mỹ Lâm thay xong quần áo liền quay lại tiệc. Dù sao hắn cũng buồn ngủ nên hẹn lần sau gặp mặt.

    Sau đó cả hai thường liên lạc nói về các thiết bị, vật lý đề. Tử Đằng rất lâu mới tìm được người có thể cùng nói chuyện vui sướng như vậy.

    Trong quá trình nói chuyện mới biết Mỹ Lâm làm ngành này vì sở thích, chỉ là chi phí cho nghiên cứu máy không nhiều nên mới nhận bán thời gian trong thủy cung vừa làm việc vừa quan sát cá biển được trưng bên trong.

    Thật ra Mỹ Lâm có bằng giáo sư rồi lại thích nghiên cứu mới không ở trong trường dạy học. Tử Đằng vì tôn trọng không có gọi thẳng tên mà gọi giáo sư Mỹ.

    "Giáo sư Mỹ có muốn cùng hợp tác hay không? Bên chúng tôi tính xây một căn nhà dưới nước nhưng mà muốn kiểm tra bên dưới có an toàn hay không. Cho nên chúng tôi đầu tư, giáo sư có thể chế tạo máy của bản thân. Đôi bên có lợi."

    Thời gian này cả hai người có khá nhiều quan niệm giống nhau còn rất ăn ý. Mỹ Lâm đối với nghiên cứu rất tự tin vì vậy đồng ý.

    "Chúng ta ký hợp đồng coi như đảm bảo. Từ giờ làm phiền ngài rồi."

    Tử Đằng dẫn theo Mỹ Lâm tới công ty giới thiệu hợp tác khi bị em trai tưởng lầm chị dâu. Ba mẹ hắn vốn muốn con dâu lại không có như Bách gia hối thúc.

    "Xin lỗi giáo sư Mỹ, để ta cha mẹ hiểu lầm. Ta sẽ cùng bọn họ giải thích."

    Mỹ Lâm thấy không phải hắn lỗi, nàng ba mẹ ở nước ngoài cũng hối nàng kết hôn chỉ là nàng thích cùng máy móc thực nghiệm.

    "Ta hiểu, mỗi cha mẹ đều là như vậy chỉ là chúng ta người thường để ý thực nghiệm, coi nghiên cứu như con nên khó có thể cùng người khác nhắc tới cảm tình."

    Tử Đằng đồng ý với Mỹ Lâm cách nói, mỗi khi thí nghiệm đều là quên xung quanh. Hắn huynh đệ cũng lâu lâu mới có thể gặp mặt, có người giống hắn thật là tri kỷ.

    Bỏ qua hiểu lầm xong hai người hợp tác xây khách sạn dưới biển bảo đảm cho khách ở có thể nhìn thấy cảnh biển xung quanh. Còn cần máy cảnh báo khí khi có sinh vật như cá mập xuất hiện.

    Sau khi hoàn thành cũng tốn hơn một năm thời gian, có thể rút ngắn hoàn thành đều nhờ vào hai bộ óc thiên tài tính toán mới ra được hoàn mỹ số liệu dựng lên.

    Khu nghỉ dưỡng dưới nước tổng cộng có hai tầng, tầng trên coi như mặt trên cạn và tầng dưới nằm dưới nước gần bờ biển sâu năm mét. Bên trong có một phòng ngủ, phòng vệ sinh và các khu vực phục vụ khác vẫn là trên mặt đất. Cửa phòng đều làm bằng kính cường lực bảo đảm nước không ảnh hưởng người bên trong ngắm nhìn được cảnh biển.

    Đồng thời còn trồng không ít san hô lẫn thức ăn thu hút cá làm tổ nơi này. Như vậy nhìn ra luôn có nhiều cá. Mỹ Lâm hiểu rõ về sinh vật biển nên nàng càng biết như thế nào bố trí phù hợp cho loài cá sinh sống.

    Tử Đằng cùng Mỹ Lâm thường tới nơi này coi như thử nghiệm máy móc dễ quan sát và nghỉ ngơi. Trước mắt là bạn cùng trí hướng còn về sau có thành cặp đôi hay không vậy xem số phận.

    Phiên ngoại 7: Triệu Tuấn Anh x Hàn Kỳ Âm

    Triệu Tuấn Anh là một ưu tú trợ lý, hắn giúp chủ tịch xử lý nhiều công việc khác nhau. Mỗi nhân viên đều là đối hắn kính trọng. Mỗi lần đi làm hắn đều cực kì nghiêm túc không có chấp nhận tâng bốc người.

    Đây là nhiều nhân viên đối với chỉ mang thanh tú mặt không phải đặc biệt nổi trội Triệu trợ lý bị hắn thu hút. Đáng tiếc Triệu trợ lý giống chủ tịch đều dầu muối không ăn cho đến khi được mời tới dự lễ cưới bọn họ mới biết Triệu trợ lý là thanh mai trúc mã lớn lên lấy nhau. Người còn cực kì dễ thương, làm nũng khởi các nàng nữ nhân đều muốn hống huống chi nam nhân.

    Triệu Tuấn Anh gia đình làm cửa hàng bán gà rán, bọn họ ban đầu chỉ là tiệm nhỏ. Chỉ là hương vị quá tốt liền mở thêm nhiều chi nhánh sau đó làm chủ chỉ cần thu tiền là được.

    Hắn từ nhỏ thông minh còn siêng học mọi người đều khen, không vừa lòng duy nhất là mặt hắn quá nhu thường bị người cho là nữ nên hắn quyết định học võ.

    Năm hắn học lớp năm thấy một đám cao trung đang bắt một bạn nữ, nhìn qua còn mới học lớp hai tuổi tác. Hắn tinh thần trượng nghĩa tới hạ gục một đám, Hàn Kỳ Âm nhìn trước mắt đẹp cực kì giống thần tiên nam nàng từng xem. Tiểu cô nương chân ngắn chân nhỏ chạy tới nắm lấy hắn tay. "Anh trai nhỏ thực xinh đẹp nha, làm Âm Âm ông xã được không?"

    "Không được, ngươi quá nhỏ không thể hơn nữa ta không quen biết ngươi."

    Hắn thấy nàng đáng thương không chịu buông tay đành phải dẫn người tìm nàng ba mẹ. Hảo gia hỏa nàng là chuyển tới hắn nhà đối diện. Từ đó về sau Triệu Tuấn Anh thu được một cái đuôi nhỏ. Cha mẹ hai bên thấy hai đứa nhỏ thân thiết còn tính để cả hai lớn lên kết hôn.

    Hắn lúc đó chỉ để ý việc học cho đến khi người này thường làm nũng thói quen. Hắn bị triền riết thói quen, lại là nam nhân không thể làm con gái khóc cho nên nàng muốn thứ gì hắn đều cho.

    Cho đến khi hắn lên cấp ba, nhiều nữ sinh tới thổ lộ rất phiền. Hàn Kỳ Âm thấy quá nhiều nữ nhân muốn giành anh trai với nàng liền không vui.

    "Ngươi ghét Âm Âm sao, các nàng có dễ thương bằng Âm Âm sao?" Nàng một phen nắm hắn tay quơ quơ khóc như thể chịu bao nhiêu ủy khuất, từ nhỏ chính là vậy.

    "Ta không ghét ngươi, ta không thích các nàng cho nên không cần khóc."

    Người nào đó được một bước liền tiến một bước đạo lý. "Vậy ngươi thích Âm Âm sao?"

    Thật ra hắn quen tiểu cô nương luôn nói như vậy chỉ là hắn không tin. "Được rồi, trở về mau."

    Hàn Kỳ Âm thấy người lại đánh trống lãng liền rất khí. Nàng thích hắn không phải bâng quơ một lát liền ngừng. Vốn còn muốn cố gắng đáng tiếc Triệu Tuấn Anh nhận được học bổng cử đi học nước ngoài.

    Nàng ban đầu còn liên hệ thượng hắn, sau đó nàng cũng phải thi đại học. Hắn công việc cũng bận rộn lên thời gian liên lạc càng ít.

    Hàn Kỳ Âm cho rằng hắn không thích nàng mới không để tâm tới. Bạn tốt khuyên nàng làm con gái không cần quá theo đuổi phải biết đưa đẩy. Ở buổi gặp mặt sinh viên mới nàng quen không ít bạn tốt.

    Lúc trước nàng luôn đi theo Triệu Tuấn Anh không có kết giao nhiều bạn bè. Nghĩ bạn mình nói đúng cho nên nàng gần một năm không liên lạc. Tận tới lúc Triệu Tuấn Anh trở lại khi không thấy được người.

    Hỏi ba mẹ nói tiểu Âm sớm có bạn cùng bạn đi cắm trại. Hắn cho rằng là bạn nữ nhưng thấy nam sinh chở nàng trở về liền có chút không vui. Hắn cho rằng là bản thân xem nàng như em gái mới thấy như vậy.

    Hàn Kỳ Âm thấy hắn trở về, nàng có được cuộc sống mới liền đối hắn tuy làm nũng vẫn là giữ khoảng cách không còn thân cận như trước.

    Hơn nữa nàng học trở thành nhà thiết kế hoa, chuyên trang trí các bữa tiệc hoa. Tiếp xúc càng nhiều người. Lúc này xa cách khiến Triệu Tuấn Anh cảm thấy hụt hẫng, Hàn Kỳ Âm đợi tới hắn sinh nhật đã gói tặng hắn một bó hoa.

    Nàng từng nói ý nghĩa từng loại hoa, nếu như hắn nhớ sẽ biết được ý nghĩa của nó là gì. Đây là nàng lần cuối cùng vì hắn tỏ tình. Triệu Tuấn Anh nhìn bó hoa tulip vàng khi hắn biết Hàn Kỳ Âm thích hắn.

    Chỉ là hắn do dự cho nên khi Hàn Kỳ Âm biến mất hắn mãi nhận được công việc ở Peony công ty lúc đặt hoa mới gặp được người.

    Sau đó Triệu Tuấn Anh đã theo đuổi rất lâu mới có thể khiến người đồng ý thành bạn gái. Nhưng mà lần đó hắn chậm chạp khiến nàng tâm không yên tâm nên phải rất lâu sau bọn họ mới thành công kết hôn.

    Bởi vậy Hàn Kỳ Âm hướng dẫn Vương Thúc Châu theo đuổi nữ nhân khi đều là hận Triệu Tuấn Anh có thể như vậy làm thì bọn họ không phải bỏ lỡ nhau lâu như vậy.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...