THẤT THÂN TỪ LÚC ẤY
Hàn Dũ lúc mới đến dâng thư lên quan Tể tướng, nhiều người cười chê không biết rằng đó là Hàn Dũ đãi Tể tướng như cha mẹ, cho nên không thẹn không ngờ mà dâng thư lên. Ân tình của Thúy Kiều đối với Kim Trọng, nếu ở cô gái khác thì không biết sẽ giấu giểm che đậy đến nhường nào, thế mà Thúy Kiều lại cứ thẳng thắn trình bày cùng cha mẹ, không lấy thế làm thẹn. Ấy là theo cái chí của Hàn Dũ. Thúy Kiều làm được như thế thật đáng kính thay! Tuy nhiên, sở dĩ Thúy Kiều dám thẳng thắn nói ra, mà không ngờ không thẹn, là vì tuy có cuộc ân tình với chàng Kim, nhưng không hề can phạm vào tội dâm đãng. Nếu như chuyện "Thôi - Trương đợi nguyệt" hay "Tư Mã gửi 1òng" mà lại kể lể với mẹ cha, thì thật là không biết thẹn. Điều này không thể không phân biệt cho rõ ràng!
Đọc đến đoạn "vì tình tràn lệ, hết sức cố từ", rồi đến đoạn "buồn theo trâu ngựa, đành chịu cắn răng" thì thấy tâm niệm lúc nào cũng đường hoàng không hổ thẹn, không phải là người thành hai lòng, mà cảnh ngộ mỗi lúc một khác nhau, thật khó nói, khó nói!..
Lại nói, tiệc rượu bày xong, Vương Viên ngoại mời mọi người vào ngồi. Ngoài thì người họ Mã, cha con Chung Sự và cha con họ Vương; trong thì là mụ Hàm và chị em, mẹ con họ Vương. Rượu ngà say, người họ Mã nói:
- Vương Viên ngoại! Việc quan nha đã xong, mai phải cho cô em xuất giá, ngày kia tiểu đệ định về ngay.
Vương Viên ngoại nói:
- Xin hoãn cho một ngày, để chúng tôi sắm sửa một ít quần áo chăn màn, ngày kia hãy làm lễ xuất giá!
Chung Sự cũng nói tiếp:
Phải đấy! Hoãn cho đến ngày kia, vì cô em nhận tôi làm cha nuôi, cũng phải kiếm ít nhiều đồ trang sức quần áo để nhà tôi và con cháu sang đưa dâu.
Người họ Mã không biết tính sao đành phải ưng thuận.
Sau này hai nhà Chung, Vương thành nghĩa thông gia.
Vương Quan cưới con gái Chung Sự làm vợ, rất là tương đắc. Đó là việc sau, khỏi phải nói đến.
Hôm ấy, vì việc không hay mà dọn bữa rượu, nên mọi ngưòi ăn uống qua loa rồi giải tán. Chung Sự sợ người khách phương xa họ Mã có thể nghi ngờ nên để anh ta trọ ở nhà mình, để tránh mối ngờ.
Khách khứa về rồi, cả nhà họ Vương suốt ngày vất vả mệt nhọc, ai nấy đều đi ngủ, duy có Thúy Kiều vì việc Kim Trọng, trong lòng không sao nhãng khuây đi được. Nghĩ lại quang cảnh thề thốt hôm nào, quang cảnh hôm nay bán mình, rồi đến quang cảnh tương tư sau này, luôn luôn dẫm chân sụt sùi khóc:
- Chàng Kim! Chàng Kim! Vợ chàng sắp ôm đàn tỳ bà qua thuyền khác rồi! Lúc chàng trở về, nếu là người bền gan rắn ruột, vứt quách thiếp đi, thì cái tội của thiếp giảm được phần nào. Nếu chàng là người tình chung không đổi, sớm nhớ chiều mong, thì cái tội của thiếp thật là khôn kể xiết. Bây giờ thiếp lại xin viết mấy chữ để gửi chút tình li biệt, bày tò nỗi lòng bất đắc dĩ và để tỏ rõ cái nỗi khổ không biết làm thế nào của thiếp. Mong chàng lượng tình cho thiếp với.
Nói xong xé một mảnh quần lụa trắng, cắn rách ngón tay giữa, lấy máu thảo lá thư tình. Thư rằng:
"Từ bữa chàng đi, vạ xảy trong nhà, mong chàng trở về, can trường đòi đoạn. Cha mắc tù tội, nghĩa phải cứu nguy, ôm cầm thuyền khác, để thẹn cho chàng. Sông gấm có cá, núi ngọc có hươu. Vật kia còn được thân nhau, than ôi người đời lại chia phôi mỗi người một ngả. Thư không hết lời, lời không hết ý, lâm biệt dâng lời, trân trọng muôn vàn.
Kinh gửi Kim huynh Thiên lý.
Nhục ái thiếp Vương Thúy Kiều khóc ứa máu khép nép muôn lạy.
Phụ thêm một vài lời quê, tình sầu cảnh khổ, thơ chẳng ra thơ, gọi là bày tỏ một chút máu đỏ trong lòng mà thôi. Người nhân nghĩa không nỡ bỏ, đặt ở đầu bàn, phảng phất như lời của gái ngu này ngỏ nỗi oán sầu biệt li với người quân tử vậy:
Li biệt đau lòng gửi lá thư,
Giấy hoa thắm lệ đã hoen mờ.
Nhạn về, kinh sợ mây bên suối,
Cá vắng, mênh mang sóng cạnh hồ.
Nhành liễu rủ buông xuân chính đẹp
Hoa mai gửi gắm ý khôn ngờ.
Khi về chàng sẽ thương em lắm,
Khốn nỗi đông quân chẳng đợi chờ.
Chừng canh ba Thúy Kiều viết xong thơ, nước mắt cứ tuôn rơi lã chã.
Thúy Vân bỗng tỉnh giấc, thấy Thúy Kiều chưa ngủ vội ngồi dậy, hỏi:
- Chị bây giờ sao chưa đi ngủ, còn làm gì nữa?
Thúy Kiều nói:
Trong bụng ngổn ngang trăm mối, làm gì mà ngủ được! Em ạ! Đây, hai đoạn lại thêm một phong thư nữa, mong em giữ cả cho. Ngày nào chàng Kim về, em sẽ nói giúp với chàng là chị của em đã trái ước ôm cầm qua thuyền khác rồi..
Nói đến đây, nghẹn ngào không nói tiếp được nữa. Thúy Vân nói:
- Chị thật là người chung tình. Đến lúc này, tấm thân đã thuộc về người khác mà vẫn một lòng lẽo đẽo với chàng Kim. Dẫu tình cô gái li hồn ngày xưa cũng không hơn được. Chẳng hay chàng Kim sẽ lấy gì mà báo đáp cho chị!
Thúy Kiều nói:
- Chị với chàng Kim hình tuy chưa thành thân, nhưng lòng đã nhất định. Còn chàng họ Mã này, chẳng qua vì việc gấp phải theo, phải đâu lứa đôi của chị. Chẳng hay kiếp trước chị làm những tội ác gì, để kiếp này mang lấy cái duyên nợ nghiệt ác ấy. Chị đi đây, là dành nhẫn nhục cho qua, không phải lấy hắn đâu. Chẳng qua chị nợ hắn kiếp trước, mượn đó mà trả cho xong bằng không thể thì sẽ liều chết. Không phải là chị không muốn sống đâu, chẳng qua ma nghiệt kiếp xưa mượn cái chết để trang trải ái tình cho rồi mà thôi. Chị nhờ em gửi lời lạy giúp chàng Kim rằng chị cảm bội thâm tình của chàng, kiếp này không thể báo đáp, thì xin để đền bù kiếp sau..
Nói đoạn nằm lăn ra chết ngất. Thúy Vân thất kinh, vội kêu ầm lên:
- Cha mẹ ơi, mau tỉnh dậy! Chị con chết mất rồi!
Cha mẹ và em đều thất kinh tỉnh dậy, thấy Thúy Kiều sắc mặt tái mét, răng nghiến chặt cứng. Cả nhà vội vàng kẻ kêu người gọi, rồi đun nước nóng cố đổ cho uống, hồi lâu Thúy Kiều mới dần dần tỉnh lại, thở dài luôn mấy tiếng. Vương ông, Vương bà gạn hỏi:
- Con làm cha mẹ sợ quá. Vì sao bỗng dưng chết ngất như vậy?
Thuý Kiều đưa mắt nhìn bốn phía, thấy toàn là người nhà, nói:
Thưa cha mẹ, con có niềm tâm sự. Nếu nói với cha mẹ thì thật là xấu hổ, mà không nói thì e phụ ân đức của người ta.
Vương ông, Vương bà cũng hỏi:
Con có tâm sự gì, cha mẹ nhất nhất nghe theo. Thúy Kiều khóc, nói:
Con..
Rồi không thốt thành lời, lại chỉ khóc. Thúy Vân đem chuyện Thúy Kiều gặp Kim Trọng đầu đuôi những thế nào kể rõ một lượt và đưa hết thảy những minh thư, thơ từ cho cha mẹ và em xem.
Hai ông bà chừng ấy mới biết là con gái đã từng thề thốt nặng lời với Kim Trọng; lại biết con giữ mình theo đạo chính, không mắc tội tà dâm, nên lại càng có ý tôn trọng lắm.
Vương Viên ngoại nói:
Con ơi! Ý tứ trong thư của con, cha hiểu rõ hết rồi.. Cha mẹ sẽ nhất y theo lời con, sẽ gả em con cho chàng Kim để nối lại cuộc nhân duyên này là được.
Thúy Kiều nghe xong, liền sụp lạy và nói:
Cha ơi! Nếu cha bằng lòng giúp con cho được tròn chí nguyện ấy, thì chẳng kể là đi làm lẽ mọn người ta, mà dù chết ở nơi đất khách quê người cũng không oán trách gì nữa.
Vương Viên ngoại nói:
- Con ơi! Đó là cha mẹ làm lỡ duyên con, mà sao con còn nói như thế, khiến cho ruột gan của cha đứt ra từng khúc. Kiếp này cha mẹ không thể báo được ơn con, thì nguyện kiếp sau con sẽ làm cha mẹ, cha mẹ làm phận con cái, để đền bù cho con vậy!..
Nói xong buông tiếng khóc lớn. Mọi người đang khóc rầm rĩ bỗng nghe tiếng gà gáy sáng, chuông báo canh tàn, mở cửa sổ thấy mặt trời đã mọc. Vương Viên ngoại nói:
- Con Kiều mỏi mệt lắm rồi, dìu nó đi ngủ một lát để tôi ra phố, mua săm một ít đồ dùng và nữ trang, sửa soạn ngày mai đưa nó lên đường.
Vương bà cùng Thúy Vân dìu Thúy Kiều lên giường nằm nghỉ. Còn Vương Viên ngoại thì cùng Vương Quan đi mua mấy tấm hàng thay đổi, mấy đồ nữ trang và một ít món ăn để về nhà sửa soạn tiệc rượu.
Vợ Chung Sự và con trai là Chung Cần, con gái là Tô Nương đều đến. Bà Chung giúp Thúy Kiều vấn tóc chải đầu [16] . Cha mẹ rót rượu mời uống, nhưng Thúy Kiều nước mắt như mưa, cổ họng nghẹn ngào, làm gì mà ăn uống được. Mọi người đều tìm lời an ủi, Thúy Kiều bái tạ vợ chồng Chung Sự. Hai ông bà tặng một lạng bạc. Thúy Kiều lại bái tạ cha mẹ, đoạn thi lễ với hai em và anh em Chung Cần, Tô Nương. Vương viên ngoại, Vương Quan ngồi tiếp hai cha con Chung Sự ở bên ngoài. Xem bộ quang cảnh như thế làm gì mà nuốt cho xuống, chỉ mời mọc qua loa một lát, rồi giải tán.
Hôm sau, nhà họ Mã đem kiệu đến rước dâu, Thúy Kiều cất tiếng khóc ầm lên, vừa nhủ thầm:
- Chàng Kim! Chàng Kim! Bữa nay vợ chàng chia li cùng chàng đây! Kiếp này không được làm cây liền cành, xin đến kiếp sau nối lại duyên xưa. Thúy Kiều này sao bạc mệnh lắm thay! Chồng phong lưu không được hưởng thụ, lại phải đi lấy đứa xấu xa. Thật đáng thương cho đóa hoa thơm phải rơi xuống chốn bùn lầy. Trời hỡi trời, đã không cho tôi cái số tốt đẹp, thì dừng cho gặp con người tài tử. Đã gặp con người tài tử, sao lại không cho kết mối lương duyên này!..
Thúy Kiều khóc lóc thảm thiết mãi, khốn nỗi giờ tốt đã đến, kiệu hoa đã đợi trước sân. Vương Viên ngoại mời Thúy Kiều uống ba chén rượu, rồi tự mình đưa con về nhà chồng.
Ái ngại thay một vị giai nhân tuyệt thế bầu bạn cùng đồ ngu xuẩn ngựa trâu.
Lại nói anh chàng họ Mã kia vốn là chân giám sinh, đã lâu quyến luyến chốn yên hoa, xài hết gia tài, sau qua Lâm Tri gặp mụ dầu tên là Mã Tú, trước kia cũng trong làng son phấn, nay đã hết duyên. Gặp chàng Mã Quy này nên đôi bên tương đắc, chẳng bên nào nghĩ đến chuyện chính thức trở nên vợ chồng, chỉ là một bên mụ dầu, một bên đóng vai phò tá. Chúng kiếm hai gái đĩ làm ăn cho qua ngày tháng.
Nhân dịp một người gái đĩ tòng lương được món tiền chuộc mình là ba trăm lạng, tự mình lại góp thêm hai trăm lạng nữa để Mã Quy vào Kinh mua người. Gặp mụ mối Hàm giới thiệu Thúy Kiều, thấy chị ta gồm đủ tài sắc, rất hợp ý, anh ta không nói là Lâm Tri mà chỉ nói là Lâm Thanh.
Hôm ấy Mã Quy đón được Thúy Kiều về nhà trọ, khoản đãi mụ mối cơm rượu. Mã Quy nghĩ thầm:" Cô gái đẹp đẽ như thế, chi đêm đầu tiếp khách, cũng vớ được vài trăm lạng vào tay rồi, vậy không nên phá vỡ bình đi. Chợt nghĩ lại: "Còn chưa ra khỏi kinh thành, nếu không ăn nằm với nó, nó nói với cha mẹ nó, thì há chẳng sinh chuyện hay sao? Dẫu có ăn nằm với nó, làm bình vỡ ra, khi về đến nhà, bảo nó chiêu tập vờ làm con gái trinh, thì món tiền kia vẫn tập y nguyên ở trong túi mình, chi bằng mình cứ vớ món canh thứ nhất, sung sướng một chút. Nếu như mụ Tú có biết đi nữa, thì ta lại giở ngón chiều chuộng xu nịnh mọi ngày ra, tự nhiên là mụ ta không oán trách nữa". Hắn ta nghĩ ngợi rồi nhất định vào phòng thành thân.
Lại nói, Thúy Kiều ngồi trong phòng, mọi người đã về rồi, nàng ngẫm nghĩ: "Nhà này là thế nào? Bỏ mây trăm lạng bạc hỏi ngươi về, rồi cũng chẳng cho ai đến bầu bạn, rể mới cũng chẳng biết ở đâu. Coi kiểu cách này không phải nhà tử tế, hình như họ coi mình là một món hàng lạ. Bọn tôi tớ đi theo không ra vẻ kẻ trên người dưới, đú đởn thì thào, thói phép nhà tử tế đâu lại như thế? Thôi, ta lầm đường rồi, chi bằng chết quách, khỏi ô nhục..
" Chợt lại nghĩ: "Hắn bỏ ra bốn trăm lạng bạc mua người, chưa cùng hắn thành thân, nếu mình chết đi, tất hắn chẳng cam lòng, thế nào cũng làm liên luỵ đến cha ta. Thôi, thôi ta cứ quyết liều một chết, nhưng hãy để im trong bụng theo hắn về nhà. Nếu không ổn thỏa chừng ấy sẽ chết tại nhà hắn, như vậy sẽ không liên luỵ đến cha ta, há chăng ổn tiện hơn hay sao?". Nàng tính toán nhất định rồi chợt ngước đầu lên thấy trên bàn có con dao cạo, liền lấy gói vào chiếc khăn mặt, rồi giấu vào túi áo.
Chợt Mã Quy vào phòng nói:
- Nàng nên đi ngủ đi thôi!
Thúy Kiều không nói gì cả. Mã Quy cởi bỏ quần áo cho Thúy Kiều đoạn dìu lên giường thành thân. Ái ngại thay! Hoa thơm phong nhuỵ, bỗng gặp cơn gió táp mưa rào, ong lơi bướm lả, đâu còn tiếc ngọc thương hương!
Tan cuộc mây mưa, Mã Quy gục đầu ngủ thẳng. Còn Thúy Kiều nước mắt đầm đìa, bụng nghĩ: "Tiếc thay, tính mệnh Vương Thúy Kiều sẽ chết trong tay người này đây". Trằn trọc không sao ngủ được, bèn nghĩ luôn chín bài, gọi là "Gặp phải đứa vô loài"
Gặp đứa vô loài, nó như con chó, tiếng gào gâu gâu, không phải giống người, ta có tội gì, làm thân với nó?
Gặp đứa vô loài, ngu xuẩn như khỉ, nho chẳng phải nho, khách không ra khách, lạnh tanh như gò[17], "ta có tội gì, lấy nó làm chồng?
Gặp đứa vô loài, tham má hồng ta, khốn cùng phải gả, há phải nhân duyên, ta có tội gì, lấy nó làm trời[18] ?
Gặp đứa vô loài, nó già như cha, cha ta quân tử, nó gian và độc, ta có tội gì, làm bạn với cọp?
Gặp đứa vô loài, mặt ma lòng rắn, phản phúc gian ngoan, tiến lui thay đổi, ta có tội gì, lấy phải người ấy?
Gặp đứa vô loài, giấu đầu hở đuôi, xét hành động nó, lòng ta ân hận, ta có tội gì, người mà lấy quỷ?
Gặp đứa vô loài, đau lòng muốn chết, gái đẹp nhà vàng, ta thường trông ngóng, riêng ta tội gì, sinh không gặp chỗ?
Gặp đứa vô loài, cáo mượn oai hùm, nó đâu được thế, lù xù gớm ghê, riêng ta tội gì, bầu bạn với nó?
Gặp đứa vô loài, cú dòm sói ngó, ngợm không phải người, sao mà gặp nó? Phải tội ta đâu, nhân duyên lầm lỡ!
Sáng hôm sau, Mã Quy dậy, thu xếp hành lí, sửa soạn lên đường. Chợt Chung Sự đến thăm, thấy bộ dạng như vậy, liền hỏi:
Mã huynh định bữa nào lên đưòng? Mã Quy nói:
Định khởi hành hôm nay.
Chung Sự nói:
- Thành thân rồi, cũng phải cho được ba ngày chứ! Bữa nay tôi có chén rượu nhạt tiễn hành, đợi qua bữa mai hãy lên đường cũng được.
Mã Quy chẳng biết làm thế nào, đành phải vâng theo lưu lại một ngày. Qua ngày thứ ba, Mã Quy thuê một chiếc xe nhỏ để Thúy Kiều ngồi, còn mình thì cưỡi một con lừa xấu, mang đồ hành lí, sửa soạn rời Kinh, vừa gặp vợ chồng Vương Viên ngoại cùng con trai đều đến. Thúy Kiều ruột như dao cắt, lệ giống nước sông, sụp xuống lạy cha mẹ bốn lạy và nói:
Đời con đến đây đã xong rồi! Chỉ xin cha mẹ lưu tâm giữ gìn sức khỏe trong lúc tuổi già, để trông nom cho các em khôn lớn.
Vợ chồng Vương Viên ngoại làm gì còn trả lời được, chỉ nói được một câu:" Con cố giữ gìn sức khoẻ ". Thế rồi khóc lóc nghẹn ngào, khô cả cổ họng.
Mã Quy có vẻ lật đật thúc giục khởi hành. Vương Viên ngoại cố giữ lại không được, đành phải cùng nhau theo tiễn một quãng. Đến chỗ trường đình cách đó năm dặm, thì đã thấy cha con Chung Sự xách hồ bưng hộp chờ đón ở đây. Chung Sự nói với Mã Quy:
- Bữa nay ông về nam, tôi có chén rượu nhạt, chúc ông đi đường vui vẻ.
Mã Quy xuống lừa, nói:
- Hồi hôm qua vừa quấy quả, hơi rượu chưa nhạt, hôm nay lại còn đội ơn đi tiễn xa như thế nữa?
Nói xong, vào trong đình ngồi dự tiệc. Chung Sự bảo soạn riêng một hồ rượu và một hộp thực phẩm để mẹ con Thúy Kiều uống rượu ở trong.
Lúc này mẹ con mới lại được gặp mặt một nơi. Vương bà hỏi thăm tình cảnh của con xem sao. Thúy Kiều nói:
Mẹ ơi! Con rơi vào tay ngưòi này, sống thì chưa chắc mà chết thì đã nhất định rồi.
Vương bà vội hỏi là cớ vì sao, Thúy Kiều nói:
Con vào cửa, trông qua đôi chút, thi biết cảnh nhà, nghe nói mấy câu thì rõ phẩm cách. Con thấy người này bề ngoài thì tớ thấy rõ ràng, mà bên trong thì rõ là cá đối bằng đầu, chắc không phải khí tượng gia đình bề thế, ắt là đội lốt tư văn đó thôi. Đã bỏ ra số tiền mấy trăm lạng để cưới vợ lẽ, đáng lẽ hành động phải ra tuồng một vị phú ông, đằng này con thấy hắn thầm thầm thụt thụt, về phòng rồi coi bộ còn rụt rè lúng túng như không dám thành thân, đợi đến canh khuya mới dám vào phòng. Đó không phải là ngàn vàng mua thiếp, mà là dùng thân con làm món hàng để buôn đó thôi! Nhà có tiền nghìn, thân đáng ngàn vàng, đã đem mấy trăm lạng cưới hầu đẹp, cốt để hưởng dụng, đáng lẽ phải ở lại cả một năm hoặc sáu tháng, cho thỏa thích mối tình thầm kín. Thế mà vừa mới thành thân hôm trước hôm sau đã vội muốn về. Nếu bảo là sợ vợ cả, lại càng không nên về ngay; vì đưa người yêu mới cưới vào chốn miệng hùm, tình đâu nỡ thế? Người này vị tất đã có vợ cả, nhà cũng vị tất ở Lâm Thanh, mà mua con không phải để làm vợ, có lẽ chỉ để làm một món hàng, không thế nữa thì là nhà làm đĩ. Trong ba trường hợp ấy, thế nào cũng có một. Xem chừng hắn ta nói năng thất thố, lúc gọi Tú bà, lúc kêu má má, lúc gọi là đại nương mỗi lúc một khác, thật đáng nghi ngờ lắm. Con lại nghe mấy tên đi theo giục." Nhà đợi người đã lâu, phải kịp về sớm mới được ". Hắn đáp:" Phải đấy! Tú bà là người rất đa nghi, ta cũng sợ rồi lại sinh ra chuyện này nọ. Khốn nỗi, hôm nay bị mắc mớ chưa thoát thân đi được, thôi thì đành đợi đến mai ". Lại sớm nay con dậy điểm trang, thì một gia đinh gọi bảo con:" Chị Kiều! Chải đầu mau mà ăn cơm ". Con nhìn hắn một cái rồi hắn vội nói:" Di nương! Di nương!". Có đời nhà ai, đối với vợ yêu của chủ mà người nhà lại dám hỗn xược đến như thế? Kể những chuyện đáng ngờ thì còn nhiều, không thể nhớ hết và nói hết. Chỉ mấy chuyện nói năng và nhận xét như thế cũng đủ biết không phải là nhà lương thiện rồi. Bây giờ con sống là người đất khách, chết là ma quê người, sống chết nhờ trời mà thôi.
Vương bà nghe xong, đớn đau như kim đâm ruột, muốn khóc thì sợ bất lợi cho việc con khởi hành, mà không khóc thì nín không được. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng giục giã lên xe. Mọi người đều lên tiếng khóc lớn.
Trời đã muộn rồi, các người về đi thôi! Gái xuất giá theo mãi làm gì như thế.
Vương Viên ngoại nói:
- Ông Mã ơi! Tiểu nữ đây hoàn toàn trông cậy ông chiếu cố. Ái ngại cho em nó xa lìa cha mẹ, tứ cố vô thân, sao cho được thân yên cảnh thuận, thì già này sống chết ngậm vành kết cỏ sẽ không bao giờ dám quên đức lớn.
Nói đến chỗ thương tâm, bất giác lệ tuôn như xối. Mã Quy thấy họ quyến luyến mãi, sợ xảy ra việc biến gì, nên phải vội vàng phát thệ:
Nếu Mã tôi khinh rẻ con gái ông bà, thề sẽ bị cướp phanh thây xẻ xác. Hôm nay khởi hành, nên để cho tôi đi đường được thuận lợi, đừng có làm trở ngại.
Thúy Kiều nói;
- Cha mẹ và em về đi thôi!
Bọn Vương Viên ngoại chẳng biết làm thế nào, đành phải nín khóc yên ủi mây lời, rồi chia tay từ biệt. Xin xem tiếp hồi sau phân giải.
Nguồn poster: Hẻm Radio (làm kịch truyền thanh tác phẩm này) được Book Online edit poster lại.
Ủng hộ càng nhiều thì sẽ đổi lịch up nhiều hơn
Nhấn theo dõi và yêu thích book online để theo dõi truyện nhanh nhất.
- Các [số] trong truyện sẽ nằm ở chương chú thích. Mọi người vào đó để xem nghĩa.