Xuyên Không [Edit] Hoàn Thành Chấp Niệm Của Ngươi – Kỳ Phán

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngongluoi, 20 Tháng ba 2022.

  1. ngongluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Vợ chồng ba tuổi 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô.." Hwang Tae Kyung có chút áy náy.

    "Hoàng đầu to, anh không tìm thấy đường ra?"

    Hwang Tae Kyung cắn răng, nữ nhân này sao khi mở miệng đều khiến người khác chán ghét như vậy? Hắn quyết định thu hồi sự áy náy của mình.

    Nhan Hoa thấy hắn tức giận tâm tình mới tốt hơn một chút, tuy rằng như vậy rất ấu trĩ, nhưng cảm giác nhìn người khác không tốt này thật khó khống chế a.

    "Tôi không thể giúp anh, chúc anh may mắn, coi như vì tôi đã chạy với anh lâu như thế, lại cõng nồi cho anh, giúp tôi liên hệ với người đại diện đi, để cô ấy đến đón tôi."

    Hwang Tae Kyung bĩu môi, cảm thấy đối với nữ nhân yêu tinh này, mình không cần đối tốt với cô ấy, anh xoay người muốn chạy, nhưng đi được vài bước, hắn lại xoay người nhìn thân ảnh kia. Rõ ràng rất yếu ớt, đứng cũng không vững nhưng sống lưng vẫn thẳng đứng.. Hwang Tae Kyung dừng lại, cuối cùng vẫn quay lại.

    Hắn cởi áo khoác đắp lên người Nhan Hoa: "Yêu tinh ngu ngốc như vậy, coi như ta làm việc thiện ngu ngốc đi." Nói xong liền ngồi xuống trước mặt cô.

    Nhan Hoa bất động: "Không được, anh trước hết vẫn đi tìm người đi, vạn nhất bị chụp lại truyền tai tiếng."

    Hwang Tae Kyung tức giận: "Có thể cùng tôi truyền tai tiếng là vinh hạnh của cô!"

    Nhan Hoa ha hả: "Miễn cho kẻ bất tài này."

    Nếu không phải do mình làm yêu tinh bị thương, Hwang Tae Kyung thật muốn phủi tay chạy lấy người: "Cô nhìn giờ đi, người đều đã đi rồi, nhanh lên đi!"

    Nhan Hoa ngẫm lại, đích xác đã muộn rồi, thậm chí có khả năng nhân viên công tác cũng nghỉ rồi, nếu Hwang Tae Kyung không thấy người đại diện của cô, đến lúc đó thật sự không biết ai sẽ đến cứu cô đây.

    "Nhưng nói trước, đây là anh bồi thường cho tôi, không được nói tôi chiếm tiện nghi của anh."

    Hwang Tae Kyung:. Hắn nhẫn.

    Thật vất vả hắn mới cõng cô ra khỏi hành lang dài kia.

    "Thật không hiểu nữ nhân các cô, giày cao như vậy, sao có thể gọi là giày chứ, có mà là hung khí mới đúng, tuyệt đối là hung khí."

    "Anh cho rằng tôi nguyện ý sao? Giày cao gót tuyệt đối là thứ hãm hại nữ nhân!"

    "Cũng không ai ép cô mang.."

    "Tất cả mọi người đều mang nó, nếu tôi không mang, anh có tin không, chỉ cần một lần như vậy, ngày hôm sau sẽ có đủ loại tin tức 'Khiếp sợ! Chân của yêu tinh quốc dân thật dài a', 'yêu tinh quốc dân tự sa ngã, chỉ mang giày đế bằng đi thảm đỏ', 'nữ minh tinh giấu diếm chân dài nhiều năm nhiều diện'.. Một đám người hận không thể thổi phồng chân tôi lên hai mét không được?"

    "Nữ nhân dối trá.."

    Nhan Hoa nắm tóc hắn: "Dựa vào cái gì chỉ nói nữ nhân, nam nhân các anh không ăn gian chiều cao sao?"

    "Ai da! Yêu tinh kia, cô dám động tay a!"

    Nhan Hoa đắc ý cười với hắn, lại nắm một phen, trước khi hắn kịp bộc phát cô liền nói sang chuyện khác: "Uy.. Hoàng đầu to, chỗ này không phải hồi này mới đi sao? Không phải anh mù đường đấy chứ?"

    "Ai.. Ai mù đường chứ?"

    Nhan Hoa lần đầu thấy hắn nói chuyện lắp bắp như vậy, rõ ràng là tự tin không đủ: "Hoàng đầu to.. Anh không phải thật sự mù đường đi?"

    "Tôi sẽ tìm thấy đường ra, đi như này không sai! Yêu tinh như cô không ra lực không cần khoa chân múa tay!"

    Nhan Hoa đã xác định, gia hỏa này thật sự mù đường.. Nam nhân không phải đều cảm giác phương hướng rất tốt sao? Gia hỏa này cư nhiên lại mù đường, ha ha ha.

    Sau đó lại đi thật lâu, Hwang Tae Kyung cõng người đã chảy đầy mồ hôi rồi. Hai người mệt đến không muốn nói chuyện..

    "Hoàng tiền bối a.. Anh mang theo di động mà, tôi nghe thấy âm thanh.. Vì sao không gọi người tới chứ.."

    "Không được, tuyệt đối không gọi, đây là tôn nghiêm của nam nhân!"

    Nhan Hoa:. được rồi, đây hẳn là vấn đề giữ gìn tôn nghiêm của người mù đường, cô là người mù đường theo hắn có thể hiểu được. Dù sao cô được cõng, không cần xuất lực a.

    Cứ đi tiếp như vậy, Nhan Hoa sắp ngủ trên lưng hắn luôn rồi..

    "Tới rồi!"

    Nhan Hoa ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy đường ra, cô rất nể tình vỗ tay chức mừng hắn: "Oa.. Hoàng đầu to, anh thật lợi hại.."

    Hwang Tae Kyung thập phần đắc ý quay đầu nhìn cô, hiếm thấy hắn nở một cười xán lạn: "Tôi đã nói là sẽ tìm được mà!"

    Thể loại trán đầy mồ hôi nhưng lại tươi cười chân thành này, ánh mắt còn tràn đầy vui mừng, Nhan Hoa thấy hơi buồn cười, cô cười lạnh, đầy nhạo báng, lần đầu tiên cô thấy hắn cười vui vẻ như vậy.

    Sau khi giúp hắn lau mồ hôi, Nhan Hoa rất nể tình cùng hưởng ứng với hắn: "Ân ân! Hoàng oppa thật là quá giỏi!"

    Khó có khi nghe được lời khen từ miệng của yêu tinh này, tâm tình của Hwang Tae Kyung rất tốt, sau khi chỉnh tư thế để người trên lưng bước xuống, hắn chuẩn bị đưa cô đi tìm người đại diện.

    Sau khó hai người mãi vẫn chưa thấy người, tiểu công chúa Uhey cùng không nhớ số di động, Nhan Hoa vừa tới cũng không nhớ, Hwang Tae Kyung đành phải gọi Mã Thất Trường, kết quả mới lấy điện thoại ra lại phát hiện đã sớm hết pin rồi.

    Ha ha.. Ai bảo anh hồi nãy không gọi điện..

    Không còn cách nào khác, con bò già Hwang Tae Kyung đành phải cõng người tìm xe đến bệnh viện.

    Ra khỏi bệnh viện, trên chân Nhan Hoa đã thay một đôi giày đế bằng mà Hwang Tae Kyung mua về, bụng đói đến kêu vang rồi, hai người liền tìm quán ăn cơm, lúc ăn, Nhan Hoa lại lần nữa có hiểu biết mới về Hwang Tae Kyung, hắn cơ hồ đều dị ứng với thức ăn..

    "Hoàng đầu to, tư liệu công khai của anh.."

    Hwang Tae Kyung cảnh giác nhìn cô: "Làm sao?"

    "Anh thế này thật dễ để anti fan công kích nha, chỉ cần tặng hoa, đưa đồ ăn có dầu mè, hải sản.. Anh liền toi, ha ha ha, tưởng tượng như vậy, cuộc sống của anh thật gian nan nha, làm sao anh lớn lên được vậy?"

    Mặt Hwang Tae Kyung đen lại, gắp một đũa nhét vào miệng cô, ngăn tiếng cười đang phát ra.

    Đùa giỡn một lúc, Nhan Hoa đã có cái nhìn mới với Hwang Tae Kyung, chỉ gặp một lần, người này đã có thể cõng cô từ hậu trường ra ngoài, đưa cô đi viện, ăn cơm, đặc biệt là lúc lạc đường, dù đã đầy mồ hôi cũng không bỏ cô lại, có thể thấy hắn là người ngoài lạnh trong nóng a.

    Cơm nước xong, Hwang Tae Kyung lại chịu thương chịu khó đưa kẻ nghèo thương tật Nhan Hoa về chung cư.

    May là nguyên chủ thường phải vận lễ phục về nhà, có lúc quá mơ hồ, người đại diện không có ở đây nên đã cố ý để chìa khóa dưới thảm.

    Hwang Tae Kyung nhìn cô lôi chìa khóa từ dưới thảm ra, cạn lời.

    Nhan Hoa quơ quơ chìa khóa trước mặt hắn: "Không được ngầm khinnh bỉ tôi, sự thật cho thấy đây là tôi thông minh."

    Hwang Tae Kyung vẻ mặt ghét bỏ tránh xa: "Không bẩn sao? Nhanh lấy ra đi.."

    Nhan Hoa rộng lượng tha thứ cho thói ở sạch không lễ phép của hắn, mở cửa mời hắn vào nhà: "Được được được, Hoàng đại nhân mời vào!"

    Vào cửa, Nhan Hoa liền lấy dây sạc cho hắn, còn cô thì đi gọi cho người đại diện, quả nhiên bị mắng đến máu chó đầy đầu.

    Đến nỗi Hwang Tae Kyung cũng cảm nhận được máu gió phả vào người.

    Cuối cùng, người đại diện hỏi cô: "Uhey, thành thật nói cho tôi biết, hiện tại có phải cô đang ở bên Hwang Tae Kyung không?"

    Nhan Hoa nghĩ đến paparazzi gặp lúc trước: "Ernie, bị chụp ảnh sao?"

    Âm thanh phía bên kia đột nhiên kích động lên: "Cho nên quả thật có chuyện? Yoo He Yi, cô quên những gì tôi nói hả? Yêu đương phải thông báo! Thông báo! Thông báo!"

    Nhan Hoa bịt lỗ tai, qua lúc lâu, đối phương đã bình tĩnh lại cô mới giải thích: "Ernie, em không có yêu đương, hôm nay là hiểu lầm thôi, paparazzi muốn chụp Hwang Tae Kyung, tôi bị hắn liên lụy a. Tính đến nay, chúng tôi mới gặp nhau hai lần, quá trình lúc trước không phải chị cũng biết sao?"

    Đối phương trầm mặc ngẫm nghĩ, lúc trước Uhey cũng không giấu diếm cô ấy đi hẹn hò với nam nhân a.

    "Nếu như vậy, truyền thông công ty sẽ thống nhất công khai hai người chỉ là bằng hữu, hôm nay là do gặp phóng viên theo dõi mới đi cùng nhau."

    "Ân, an, hết thảy đều nghe chị, em tin chị ha." Nhan Hoa cần điện thoại không ngừng gật đầu, bộ dáng phi thường ngoan ngoãn.

    "Đừng giả bộ với chị, lời chị nói cô đều coi như gió thoảng bên tai.. bla.. bla.."

    Vẻ mặt Nhan Hoa sống không còn gì nuối tiếc.

    Hwang Tae Kyung không nhịn được trộm cười.

    Hắn chỉ mang tiền mặt, tất cả đều tiêu ở bệnh viện, ăn cơm, gọi xe. Vì thế, Nhan Hoa liền trả tiền thuốc men cho hắn, lại gọi xe cho hắn về. Bởi vì chờ điện thoại sạc cần thêm thời gian, nhất thời hắn cũng không đi được, cô liền khập khiễng bưng nước cho hắn, đây là nguyên chủ phòng bị cho giọng nói của cô ấy chuẩn bị sẵn.

    Hwang Tae Kyung hiếm khi không bắt bẻ, hai người ở chung cũng coi như hài hòa.

    "Quả nhiên có tin tức trên TV." Cô nhàm chán mở TV, kết quả liền thấy tin tức hai người tràn lan trên sóng. Tiêu đề bôi đậm: "Yêu tinh quốc dan cùng đội trưởng Jell tình nghi yêu đương."

    "Tôi đã giải thích với người đại diện, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, người bên kia cũng thông báo một chút, đến lúc đó hai bên thống nhất thông báo!"

    "Được." Đều là người trong giới, sự kiện như vậy là bình thường.

    Chân bị thương, vì vậy phải tạm dừng công tác, Nhan Hoa liền chuyên tâm ở nhà săm soi kịch bản, tính toán đóng phim năm sau.

    Nhưng không nghĩ đến người đại diện lại tìm cho cô mấy chương trình giải trí.

    "Tuy rằng nói muốn chuyên tâm đóng phim, nhưng hiện tại đều bắt đầu chuẩn bị chiếu phim mới, phần lớn thời gian còn lại, nghệ sĩ không thể không lộ diện."

    Nhan Hoa không phải người cố chấp, công ty cho cô lựa chọn, cô cũng phối hợp theo sự an bài. Nhìn mấy kịch bản tống nghệ kia, phát hiện có của nhà mình cũng có của nhà khác.

    "Hử?" Nhan Hoa phát hiện một cái tên quen thuộc ở hàng khách quý, "Hwang Tae Kyung? Hắn cũng tham gia chương trình này?"

    Người đại diện vươn người đến nhìn, không tỏ ý kiến: "Đây chỉ là kế hoạch thôi, theo tính của hắn, khả năng tham gia không lớn." Người đại diện hồ nghi nhìn cô, "Sao cô lại chú ý hắn? Hai người không phải chỉ gặp hai lần thôi sao? Uhey, cô không phải thích hắn chứ?"

    Khó trách người đại diện không lo lắng cho được, tuy rằng chỉ gặp hai lần nhưng đều quá trùng hợp, quá thân mật.

    "Ernie.. chính cô cũng xem tiết mục đi, ở nông thôn cũng có, còn một cái là về thói ở sạch hiện nay, đều là chủ đề gây chú ý."

    "Có cái gì mà ngạc nhiên, fans đều biết hắn có thói ở sạch, đi tham gia chương trình dơ hề hề này, làm tương phản để kéo rating không phải sao? Hơn nữa đây chỉ là kế hoạch của tô tiết mục, A. N JELL hiện tại đã là nhóm một, Hwang Tae Kyung lại có tiếng không thích những chương trình này, có thể tham gia hay không thật là không thể xác định."

    Nhan Hoa cũng thấy thế, cô liền mặc kệ những thứ kia, theo ý thích chọn chương trình ở nông thôn kia, cô còn nhớ rõ sinh hoạt ở kiếp trước, cũng là trải qua ở nông thôn đấy.

    * * *
     
  2. ngongluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Vợ chồng ba tuổi 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhan Hoa lựa chọn chương trình, mang tính chất lấy điểm công ích, một quý đều có khách mời cố định, nhưng mỗi kỳ cũng có từ 1-3 khách mời lâm thời, nội dung chương trình là một đám người đến nông thôn giúp người già bệnh tật làm chút việc. Có người giúp người dân bắt cá, có người giúp nông dân làm ruộng, có người lại giúp đưa hài tử đi học, trong hai ngày một đêm, chủ yếu là quay chụp tại địa phương, lấy con người và phong cảnh là chính.

    Thời điểm quay chụp tống nghệ, chân của Nhan Hoa đã hoàn toàn khỏi. Trước khi đi một đem, người đại diện lôi kéo trợ lý đến giúp cô sắp xếp hành lý, sau đó đem đồ để vào ngăn tủ, dặn dò cô ngày mai lúc cameras quay liền đem bỏ vào hành lý, tạo hình ảnh hiền tuệ mỹ lệ.

    Nhan Hoa cạn ngôn, khó trách tính tình nguyên chủ ngày càng giống tiểu công chúa, đều do người đại diện và trợ lý này dưỡng thành đi.

    Sáng sớm ngày thứ hai, khi Nhan Hoa vừa chạy bộ trở về nhà, liền thấy một đám người vây quanh trước cửa.

    "Các người là.." lúc nhìn thấy cameras cô liền ý thức được, "A, là tổ tiết mục sao, thật ngại quá, tôi không nghĩ mọi người đến sớm như vậy, tôi vừa ra ngoài chạy bộ."

    "Uhey tiểu thư hảo, tôi là người phụ trách PD, cô có thể gọi tôi là PD Lý." Sau đó giới thiệu mọi người với cô, "Cô chạy bộ sớm vậy sao?"

    Nhan Hoa cười cười chào hỏi bọn họ: "Đúng vậy, cũng không phải ngày nào cũng chạy, gần đây ngủ đủ giấc nên sáng sớm liền đi rèn luyện một chút."

    Nhan Hoa không biết cameras vẫn đang quay, nói chuyện một lúc liền mời mọi người vào nhà, chờ đến lúc lên hình, làn đạn đều là "yêu tinh ngay thẳng", "Ông chủ muốn nhìn thêm a", "Vì vậy nếu muốn làm nghệ sĩ, ngủ mới là chân ái". Rất nhiều lời trêu chọc xuất hiện.

    Tổ tiết mục quả nhiên quay chụp quá trình xếp hành lý của cô, người đại diện đã an bài tốt, Nhan Hoa cũng không nhọc lòng, dù sao khẳng định sẽ không có lỗi, tất cả cô đều bỏ vào.

    Thời điểm lên xe đến nơi quay, PD nói cho cô, kỳ này khách mời trừ cô còn có hai nghệ sĩ nam, muốn cô đoán xem đó là ai.

    Trong đầu Nhan Hoa liền hiện lên Hwang Tae Kyung, nhưng cô ngay lập tức phủ định, cảm thấy với căn bệnh sạch sẽ của hắn khẳng định sẽ không đến. Hơn nữa nếu là hai người, chắc không phải hắn. Nhưng Nhan Hoa cũng không dám nói bậy tên của nghệ sĩ nam khác, cô liền chọn mấy cái tên của tiền bối tương đối thân thiết, nhưng PD đều lắc đầu.

    Đường đến nông thôn rất xa, PD cảm thấy ghi hình đã đủ liền ra lệnh ngừng quay, để mọi người trên xe nghỉ ngơi chốc lát.

    Chờ xe Nhan Hoa đến nơi, những người khác cũng đã đến. Có hai nam một nữ, là khách mời cố định: Nam thần Trịnh Dũng Hách, nghệ sĩ hài Trương Chính Xán, nữ hán tử Liễu Huệ Ân. Bên cạnh còn có hai nam nhân một thấp một cao. Nhan Hoa đến gần mới thấy: Hwang Tae Kyung! Jeremy!

    Jeremy nhìn thấy Nhan Hoa lập tức hưng phấn chạy đến ôm cô thật chặt: "A.. Uhey, lại gặp mặt"

    Lúc Nhan Hoa còn chưa phản ứng lại đã thấy Hwang Tae Kyung đen mặt kéo người đang ôm cô xuống, đối phương vẻ mặt lạnh lùng giải thích: "Thật ngại ngùng, Jeremy lớn lên ở nước ngoài, không có thói quen như lễ tiết trong nước."

    Nhan Hoa nhìn Jeremy bị Hwang Tae Kyung xách lên, ha ha cười lên.

    Bên kia, người chủ trì cũng cười thành một đoàn, có tai tiếng thời gian trước, bọn họ đều cho rằng Hwang Tae Kyung đang ghen tị. Liễu Tuệ Ân càng tức giận đến dậm chân: "Vì sao lúc nhìn thấy tôi lại không có thái độ như thế?"

    Trương Chính Xán ở bên cạnh trào phúng: "Bởi vì người ta là nữ nhân, còn là mỹ nhân nữa!" Liễu Tuệ Ân nghe xong liền không ngừng đánh hắn.

    Sau người giới thiệu với nhau một phen, liền nói nói cười cười đi đến địa điểm quay chụp.

    Nhan Hoa bị kẹp giữa Hwang Tae Kyung và Jeremy, tò mò hỏi hai người: "Hai người không phải đang chuẩn bị album sao? Làm thế nào lại đi tham gia tống nghệ này?"

    Jeremy ngữ khí khoa trương: "Bởi vì Uhey a, vì vậy tôi đã mãnh liệt yêu cầu trưởng bộ phận nhanh chóng hoàn thành sản phẩm của chúng tôi sau đó đên tham gia tiết mục này!"

    Nhan Hoa cúi đầu giả bộ thẹn thùng cười cười, sau đó lại nhìn thấy biểu tình của Hwang Tae Kyung, cô liền quay đầu cố ý hỏi hắn: "Vậy anh Tae Kyung thì sao? Thể chất của anh.."

    Hwang Tae Kyung há miệng thở dốc, nhưng Jeremy lại giành trả lời trước: "Bởi vì Uhey nên anh Tae Kyung cũng muốn đến!" nói xong cậu lại làm mặt quỷ với Hwang Tae Kyung.

    Nhan Hoa chấn kinh rồi, vẻ mặt hồ nghi nhìn bọn họ, nghiêm trọng hoài nghi có âm mưu gì đó.

    Hwang Tae Kyung vốn muốn phủ nhân nhưng trên thực tế, hắn đến đây là do bị Jeremy và người đại diện ép bức, cũng không biết điều gì đã tạo ảo giác cho những người này, luôn cảm thấy hắn có ý tứ với Uhey.

    Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã nhìn thấy biểu tình Nhan Hoa như nhìn thấy quỷ, Hwang Tae Kyung liền không cao hứng, lần tạm biệt trước còn nói hai người là bằng hữu đấy, hiện tại lại xoay mặt không nhận người, thực là yêu tinh lừa người.

    Vẻ mặt Nhan Hoa không hiểu nhìn đối phương âm trầm đi xa. Lại nhìn người bên cạnh đang cười ngây ngô như gà, cô tính toán, Hoàng đầu to khó sai bảo nhưng tiểu đồng bọn bên cạnh cũng không tồi.

    Một tiết mục này qua đi, vài vị khách quý đã đi đến chân núi. Nhà người ta dưỡng heo, nhưng trước đây không lâu đã dựng nhà lớn, bởi vì đã lớn tuổi, người trẻ cũng đi thành thị, chuồng heo vẫn chưa được sửa sang lại. Vì vậy nhiệm vụ hôm nay của đám người Nhan Hoa chính là dựng chuồng heo.

    Sinh hoạt ở thành thị làm sao biết như thế nào là xây chuồng heo, lão đại Trịnh Dũng Hách cầm hòn đá vẽ một bản thảo trên mặt đất nhưng không ai hiểu nổi, mọi người mang vẻ mặt mê mang nghe hắn nói nửa ngày, chờ lúc hắn hỏi "Nghe hiểu không?" mọi người đều nhất trí lắc đầu.

    Chỉ có Trương Chính Xán đầu óc thông minh, lôi kéo mọi người đi nhìn chuồng heo của mấy nhà phụ cận, xác định mô hình cần dựng.

    Toàn bộ đỉnh chuồng heo chủ yếu dùng gỗ để tạo, hàng rào thì dùng cây trúc, sáu người chia ra, một nam một nữ vào một tổ, chuẩn bị đi lấy gỗ và chúc.

    Trương Chính Xán đang hưng phấn chạy về phía Nhan Hoa lại bị Liễu Tuệ Ân kéo đến bên người, đại lực sĩ hung tàn làm cho Trương Chính Xán khóc không ra nc mắt. Lúc hắn đang ủ rũ bị mọi người cười nhạo, Jeremy lại vui sướng hướng đến chỗ Nhan Hoa, Trương Chính Xán liền kêu hắn: "Jeremy, cậu cùng chúng tôi một tổ!"

    Jeremy lớn tiếng cự tuyệt: "Không cần! Tôi muốn cùng tổ với Uhey!" nhưng sự phản đối không có hiệu quả, Liễu Tuệ Ân kéo một cái, hai nam nhân dang cự tuyệt đã bị đưa đi.

    Nhan Hoa cũng Hwang Tae Kyung nhìn đến trợn mắt há hốc mồm:.

    Hai người đương nhiên biết đây là tổ tiết mục muốn rating cao nên an bài như vậy, nhưng sức lực to lớn của Liễu Tuệ Ân vẫn làm cho bọn họ chấn động.

    Trịnh Dũng Hách bộ dáng tập mãi thành quen vỗ vai hai người: "Nhìn nhiều sẽ thành quen thôi."

    Nhiệm vụ của tổ Nhan Hoa là đi lấy gỗ, tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn dụng cụ. May mắn Nhan Hoa đã có chuẩn bị, ngày hôm qua cô đã cật lực khuyên người đại diện đổi quần áo thành đồ dài, nếu như đem váy ngắn quần đùi vào núi, tuyệt đối sẽ bị nói làm ra vẻ, bản thân cô cũng sẽ phải ăn khổ.

    Phong cảnh trong núi không tồi, ngoại trừ Hwang Tae Kyung bộ dáng luôn như ai thiếu hắn mấy trăm vạn ra, ba người còn lại tâm tình đều tốt, vừa cười vừa nói theo dân bản xứ đi vào rừng.

    Sau khi nhìn dân bản xứ làm mẫu, ba người đều tự tìm một thân cây để khai đao. Trịnh Dũng Hách sức lực lớn, trừ bỏ vì không có kĩ xảo mà mệt mỏi một chút, còn lại đều không tệ. Hwang Tae Kyung có thói ở sạch rất nghiêm trọng, trong rừng cỏ dại, sâu bướm um tùm, hắn đều nhẫn nại làm sạch một lần, sau đó mới đem vẻ mặt như nghiên cứu nhạc phổ ra, chuyên chú chém xuống một đao..

    Nhìn Hwang Tae Kyung chặt cây, nhân viên công tác bên cạnh đều nhịn cười.

    Người khó chịu nhất là Nhan Hoa luôn mang hình ảnh mảnh mai. Tuy rằng cô được phân phối một cái cây rất nhỏ, nhưng bình thường luôn mang bộ dáng tay trói gà không chặt, dao phay cũng nắm không xong, quả thực quá khiêu chiến người mà.

    Trong trí nhớ của Nhan Hoa, từ kiếp trước đến kiếp này, đây đều là lần đầu tiên. Trăm triệu lần không nghĩ đến, đi tham gia tổng nghệ còn có thể như vậy.

    Bất quá tính tình Nhan Hoa cũng không chịu thua kém, hơn nữa đã đến đây liền không thể kiều khí được. Tuy rằng cô chỉ là nữ nhi, nhưng cũng không muốn dựa vào giới tính để đi lối tắt. Cắn răng, nghẹn khí, Nhan Hoa không ngừng chém xuống mười mấy đao, tuy rằng tay đã đau đến đỏ lên nhưng cũng có chút kết quả.

    Trời quá nóng, ba nghệ sĩ trong chốc lát đều đã mồ hôi như mưa. Đặc biệt là Hwang Tae Kyung, hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái, đặc biệt là cổ, ngứa đến nỗi hận không thể dùng sức gãi mạnh.

    Hắn ngẩng đầu nhìn hai người khác, Trịnh Dũng Hách cách bọn họ rất xa, khí thế mạnh mẽ, mỗi đao chém xuống giống như đang chém địch nhân, phi thường hung tàn. Hwang Tae Kyung run run, lại nhìn về phía người gần mình Nhan Hoa, hắn phát hiện tiểu yêu tinh thế mà không cần hình tượng, trên người đã không còn vẻ nhu nhược như trước màn ảnh.

    Lại chém một lúc lâu, chỉ nghe Trịnh Dũng Hách "A.." một tiếng, cái cây của hắn liền ngã xuống. Nhan Hoa cùng Hwang Tae Kyung liếc nhau một cái, phát hiện cả hai đều có biểu tình không khác nhau: Hâm mộ.. ghen ghét.. tuyệt vọng..

    Cả hai đơn giản buông đao tạm nghỉ, nhìn Trịnh Dũng Hách thu thập chiến lợi phẩm của hắn.

    Hai người đến chỗ uống nước, Nhan Hoa phát hiện cả cổ Hwang Tae Kyung đều đỏ: "Cổ anh làm sao vậy? Đều hồng lên rồi."

    Hwang Tae Kyung gãi gãi cổ: "Hồng sao? Tôi ngứa quá."

    Nhan Hoa nhanh chóng bắt lấy tay hắn: "Đừng gãi, đều muốn trầy rồi! Nơi này của anh có từng bị dị ứng chưa? Có phải bị dị ứng rồi không?"

    Hwang Tae Kyung nhìn tay bị nắm, có chút sững sờ, trả lời cũng chậm nửa nhịp: "Dị ứng.. Hẳn là không có.. Trước kia tôi cũng đã từng vào núi rồi.."

    Nhan Hoa đứng ở chỗ cao, để hắn cúi xuống: "Cúi đầu xuống tôi nhìn xem."

    Hwang Tae Kyung lại ngoan ngoãn cúi đầu.

    Nhan Hoa vuốt đầu tóc của hắn, nhịn không được phun tào: "Hoàng đầu to, anh đắc tội với stylist hả? Sao có thể tạo cho anh kiểu tóc xấu như vậy?"

    Hwang Tae Kyung "nha" một tiếng xoay người lại: "Đây là thời thượng! Thời thượng hiểu không! Thật là yêu tinh quê mùa!"

    Nhan Hoa lại đem hắn đẩy đi: "Được được được, là tôi quê mùa, Hoàng tiên sinh thời thượng xin đừng động! Để tôi nhìn xem tình trạng dưới kiểu tóc thời thượng và cái cổ của ngài!"

    Hwang Tae Kyung bất mãn, muốn giãy dụa, thà không cho cô nhìn cũng không muốn cô vũ nhục kiểu tóc của hắn!

    Nhan Hoa lại đè đầu hắn:"Không được tùy hứng! Cổ của anh đều đỏ lên rồi! Nói xong, cô liền xuống sườn núi kêu người đại diện đưa thuốc đến đây.

    * * *
     
  3. ngongluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Vợ chồng ba tuổi 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khoảnh khắc khi Nhan Hoa đụng vào cổ tay của Hwang Tae Kyung, anh đột nhiên không động đậy nữa, thậm chí sau khi Nhan Hoa đã rời đi, vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ cô.

    Nước thuốc lạnh lẽo, lúc thoa lên cực kỳ thoải mái, Nhan Hoa cẩn thận đem thuốc xoa hết các chỗ một lần. Sau đó đưa chai cho anh: "Trên cổ của tôi cũng ngứa, anh bôi giúp tôi đi."

    Hai người thay đổi vị trí, Hwang Tae Kyung nhìn người phía dưới, bóng dáng mỏng manh, phần cổ và lưng lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, anh có chút cảm thấy không biết phải làm sao, gương mặt hơi nóng lên. Lúc cúi đầu hoàn hồn, đã phát hiện cổ của cô thương tích đến nỗi không nỡ nhìn: "Yêu tinh, cô không thấy gì sao? Nguyên phần cổ đều đỏ hồng lên rồi!"

    Nhan Hoa ừ một tiếng: "Tôi biết. Trên cổ của anh cũng như thế, chắc là bị sâu cắn rồi."

    Hwang Tae Kyung dừng lại một chút, cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho cô.

    Đội chặt trúc vì thiếu đồ nên hoàn thành rất nhanh, chờ sau khi bọn họ đều chém xong sẽ chạy sang cùng giúp nhau khiêng gỗ về. Liễu Tuệ Ân và Nhan Hoa khiêng cái cây nhỏ nhất mà cô chặt. Dù như thế, nhưng khi biết một mình cô chém một cây, ba người khác vẫn há to miệng không tin được.

    Trên đường đi, Liễu Tuệ Ân trêu ghẹo: "Từ hôm nay trở đi, yêu tinh quốc dân nên đổi thành đại lực sĩ quốc dân!" Sau đó lại chỉ vào máy ảnh: "Không cần gọi tôi là nữ lực sĩ nữa! Nếu so sánh với yêu tinh của các người, tôi được coi là bông hoa nhỏ yếu đuối đó!" nói xong liền làm một động tác nhu nhược, mỏng manh.

    Thiếu chút nữa Nhan Hoa đã cười đến nỗi không ôm được gỗ.

    Sau khi chặt gỗ xong, mấy người đàn ông liền di chuyển vị trí để dựng đỉnh lều, Nhan Hoa và Liễu Tuệ Ân dùng cây trúc để dựng hàng rào, sau đó lại tước vỏ của cây trúc, muốn làm thành một cái cửa di động.

    Tới đoạn này thì Nhan Hoa biết làm. Bởi vì trong trí nhớ của cô, kiếp trước khi ở nông thôn cô đã tưng dựng hàng rào cho sân rồi. Nhưng lúc chặt cây ma sát vào tay, lúc làm chuyện này, có đôi khi tay đau đến nỗi không cầm được đồ đạc.

    Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bốn nam nhân mới làm xong một cái giá, còn mấy cô gái cũng chỉ hoàn thành được phần cửa trúc. Sắp đến lúc ăn cơm rồi, sáu người cùng đến khu vực nấu ăn.

    Lúc ăn cơm, tay người nào người nấy đều run rẩy đến nỗi không cầm đũa được, kẹp đồ ăn cũng không xong, cả bàn đều cười như điên, không cần ăn cơm, chỉ ngồi chế nhạo người kia.

    Buổi tối, nhân lúc mọi người đang đi rửa mặt, Nhan Hoa đã rửa xong đang nhanh chóng tháo trang sức ra, ngồi trong phòng thoa thuốc cho bàn tay phồng rộp.

    "Uhey ____ cô đoán xem tôi mang gì đến này?" Thanh âm hoan hỉ của Jeremy như tiếng gà trống truyền vào phòng.

    Trên tay anh ta cầm một cái bánh kem, đây là thứ giấu tổ tiết mục để lưu lại, vốn chỉ định đưa cho Nhan Hoa, dù sao thức ăn của mọi người cũng quá kém. Nhưng vừa bước vào phòng đã nhìn thấy đôi bàn tay thảm thương kia.

    Đương nhiên, chuyện này trong mắt Nhan Hoa cũng chỉ là mấy vết nước nhỏ thôi, nhưng với người chưa ăn khổ bao giờ như Jeremy, miệng vết thương như vậy, thật sự rất đáng sợ.

    Nhan Hoa thu tay lại, an ủi Jeremy như thế anh ta cũng bị thương giống cô: "Không có việc gì, chỉ thấy hơi đáng sợ thôi, lúc bắt đầu cầm dao đều như thế. Qua hai ngày là được rồi."

    Jeremy vừa đau lòng vừa khâm phục: "Uhey cô thật là kiên cường.."

    Nhan Hoa dở khóc dở cười, chỗ nào cũng thế mà. Jeremy quả nhiên là fans của cô, nếu người khác thấy có khi còn nói cô vô dụng nữa đó, được nuông chiều từ bé thành quen.

    Đột nhiên Jeremy bỏ bánh kem xuống, dặn cô ăn nhanh đừng để tổ tiết mục phát hiện, sau đó liền chạy ra ngoài.

    Nhan Hoa lắc đầu, nụ cười mang theo sự nuông chiều của chị gái, nhìn cameras: "Cái này.. có thể ăn chứ?"

    Cái máy quay kia lắc trái lắc phải.

    Nhan Hoa kinh ngạc trợn tròn mắt: "Sao lại từ chối! Nếu không ăn, ngày mai nó sẽ hỏng đấy? Không được lãng phí lương thực đâu!" nói xong, chỉ thấy cái cameras kia thì thầm: "Gật đầu là ăn, lắc đầu không ăn; Gật đầu là ăn, lắc đầu không ăn; Lắc đầu là ăn, gật đầu không ăn!"

    Sau đó cái cameras kia lắc đầu.

    Nhan Hoa cười ha ha: "Cậu đồng ý rồi, lắc đầu là ăn được! Tôi nghe lệnh nha.."

    Hwang Tae Kyung dựa vào cửa nhìn cái cô yêu tình kia như kẻ ngốc lầm bầm, môi hơi cong lên thành một nụ cười, sau đó lập tức quay lại vẻ mặt lạnh lùng.

    "Ôi, dọa chết tôi rồi, sau anh vào cửa mà không lên tiếng?"

    Hwang Tae Kyung lảo đảo đi vào, ném thuốc mỡ cho cô: "Jeremy bảo tôi đưa đến."

    Nhan Hoa cầm thuốc mở nhìn thử, kỳ lạ hỏi: "Hắn đi đâu rồi?" cô còn tưởng anh ta có việc gấp đột xuất gì đó.

    Hwang Tae Kyung nhớ đến hồi nãy Jeremy nói với mình yêu tinh đang bị thương, anh liền muốn đến xem thử, nhưng giờ thấy cô đang khó hiểu, anh đột nhiên có hơi chột da, sờ mũi, tức giận nói: "Cho cô thì dùng đi, hỏi nhiều làm gì?"

    Nhan Hoa kì lạ nhìn anh, sao cô lại cảm thấy anh đang chột dạ nhỉ? Có khi nào đây không phải thuốc mỡ của Jeremy không? Sự thật đã chứng minh, hoài nghi của cô là không sai, sau khi chiếu, chiếc camera trung thực ghi lại là Hwang Tae Kyung cầm thuốc mỡ của anh đưa cho cô, còn cả một màn kiêu ngạo không thừa nhận kia nữa.

    Bởi vì vết phồng rộp kéo dài uốn lượn trên bàn tay, mặc dù Nhan Hoa được phép ăn bánh kem những làm cách nào cũng không cho cầm nĩa được. Hwang Tae Kyung nhìn các loại chai lọ bày ra đó, nước thuốc cũng mới bôi được một nửa, thật sự quá loạn, anh đành phải giúp cô bôi thuốc. Sau khi xong việc lại lấy bánh kem ra, thuận tiện đút cho cô ăn.

    Nhan Hoa cũng không phải là người không có lương tâm, thấy anh tận lực giúp mình như thế, cô liền lấy một nửa chiếc bánh kem cho anh.

    Ngày hôm sau, vì ngày hôm qua đã mệt muốn chết rồi, thế nên các nghệ sĩ đều không dậy được, đạo diễn nghĩ ra ý xấu dùng một cái loa đại bác, kêu đến nỗi mọi người đều phát điên, ông ấy vẫn tiếp tục hô.

    Nửa tiếng sau, Trịnh Dũng Hách là người đầu tiên cố gắng đứng dậy được, dùng một chân đá tỉnh Trương Chính Xán, Jeremy cũng đã tỉnh, nhưng không dám quấy rầy đại ma vương có tính rời giường khó chịu kia. Bên này, lúc Liễu Tuệ Ân rửa mặt xong, Nhan Hoa vẫn còn ngủ..

    Liễu Tuệ Ân kéo người quay phim đến sát gần, chỉ cánh tay lộ ra bên ngoài của cô, chỉ thấy bên trên tay áo là phần cánh tay trắng nõn, có một ít vết loang lổ, phần bàn tay, ngoài mấy vết phồng rộp ghê người còn có mấy vết thương do bị trúc cắt phải. Liễu Tuệ Ân bảo camera chụp cảnh đặc tả lại: "Đây là tay của yêu tinh quốc dân đó.. A ____" cô nàng thể hiện vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

    Ấn tượng của Liễu Tuệ Ân đối với Nhan Hoa rất tốt, trong tiết mục này, trừ bỏ cô ấy, những nữ nghệ sĩ khác không ai có khả năng chịu khổ như Nhan Hoa, có khi thật ra đều nhờ cô ấy giúp đỡ cho để hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng sau khi cắt nối biên tập lại, người ta còn rất vất vả, fans cứ nói đau lòng không ngừng. Thế nên, dù những người khác cũng có vết thương nhưng Liễu Tuệ Ân vẫn cố ý kéo camera quay đặc tả cho Nhan Hoa, giúp cô kéo hảo cảm của người xem.

    Tin rằng vì rating của chương trình này, tổ chế tác sẽ không cắt bỏ đoạn này.

    Lúc có người đến gần, Nhan Hoa lập tức tỉnh táo, cô trốn người vào trong chăn: "Lập tức.. dậy ngay đây.." Ngữ khí mềm mại mơ màng. Tim của chị đại Liễu Tuệ Ân cũng nhũn ra, không đành lòng tiếp tục gọi cô.

    Phía bên kia, Jeremy bị lão đại ca Trịnh Dũng Hách phái đi đánh thức Hwang Tae Kyung, sợ bị vũ lực đe dọa, Jeremy đáng thương run sợ bước qua. Chỉ thấy anh ta thật cẩn thận ghé vào bên tai Hwang Tae Kyung gọ vài tiếng: "Dậy thôi, anh Tae Kyung.. anh Tae Kyung.. anh Tae Kyung..". Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

    Đối phương hừ một tiếng, bực bội kéo chăn trùm kín đầu.

    Jeremy nhìn tổ camera thờ ơ, đội trưởng thì tiếp tục ngủ, anh ta cắn chặt răng, tiến đến gần tai anh, la lớn: "Anh Tae Kyung ____ Dậy đị ___"

    Gọi xong lập tức nhảy dựng lên chạy đi!

    "Ai!" Hwang Tae Kyung tức giận ngồi bật dậy.

    "A a a ____ Thật xin lỗi anh Tae Kyung.. Em bị ép buộc.. Nếu không đánh thức anh dậy em sẽ không được ăn cơm.. Thật xin lỗi.." Jeremy sợ đến mức vừa kêu vừa chạy.

    Hwang Tae Kyung bực bội xoa tóc, đen mặt đi vệ sinh cá nhân.

    Hai đại vương ngủ nướng sau khi ra khỏi phòng, đương nhiên đều bị mọi người cười nhạo, Nhan Hoa và Hwang Tae Kyung đều có cảm giác bị lưu lạc đầu đường.

    Sáng hôm sau, mọi người tiếp tục hoàn thành những việc hôm qua chưa làm xong, chò chiều đến, liền đuổi những con heo của ông bà đến chuồng heo mới.

    Nhưng mọi người đều không muốn đi đuổi heo.

    Người lười biếng nhất Trương Chính Xán chỉ vào Nhan Hoa và Hwang Tae Kyung: "Vậy để hai người ngủ nướng này đi! Các tiền bối đều đã dạy, chỉ còn hai tên nhóc này ngủ tiếp! Bây giờ để hai cô cậu đi đuổi heo!" Ngày đầu tiên, Trương Chính Xán còn vui vẻ trò chuyện với Nhan Hoa, ăn khổ hai ngày nay, con gái cũng thành con trai, chỉ cần không phải làm việc, như thế nào cũng được hết!

    Nhược điểm tốt như vậy bị bọn họ nắm được, đương nhiên sự phản đối của Nhan Hoa và Hwang Tae Kyung đều không có hiệu quả, đành phải đi theo nhân viên công tác đuổi heo đến chuồng mới.

    Cũng không biết có phải mấy con heo đã thành tinh rồi không, Hwang Tae Kyung có thói ở sạch, hận không thể tránh luôn phía sau Nhan Hoa, Nhan Hoa cũng không ngại nhận hết, nhưng đám heo luôn chạy về phía Hwang Tae Kyung, anh chạy, heo cũng chạy theo.

    Nhan Hoa vừa cười vừa hô to: "Chạy theo hướng của chuồng heo ______ Nhanh, chạy đến chỗ chuồng heo___"

    Hwang Tae Kyung cho rằng Nhan Hoa đang cứu mình, thế nên anh nghe lời cô chạy đi. Sau đó bốn người đứng trong viện liền nhìn thấy Hwang Tae Kyung chạy đi, phía sau còn có hai con heo chạy theo..

    Sau cũng là Nhan Hoa hô to: "Chạy vào đi ____"

    Hwang Tae Kyung theo bản năng chạy vào..

    Hai con heo cũng chạy vào theo, sau đó Nhan Hoa liền giữ cửa lại..

    "Ha ha ha.." Tất cả mọi người đều cười đến nỗi nằm liệt trên mặt đất.

    Trong lòng Hwang Tae Kyung nghiến răng nghiến lợi.

    Nhan Hoa giơ tay cho anh: "Mau ra đây!"

    Hwang Tae Kyung nhìn mấy con heo đang muốn đâm đầu vào chỗ mình, do dự nửa giây liền cầm tay cô đi ra ngoài.

    Trừ Hwang Tae Kyung sắp tức chết, tất cả mọi người đều vui vẻ, sung sướng hoàn thành nhiệm vụ, liền đi mời các ông bà đến kiểm nghiệm..

    Lúc này, Nhan Hoa và Hwang Tae Kyung nhận được sự trừng phạt của tổ tiết mục ____

    Do ngày hôm qua hai người đã vi phạm quy tắc ăn vụng bánh kem, nên hai người phải lên núi cắt cỏ heo.

    Nhan Hoa cật lực kháng nghị: "Là mọi người đồng ý mà!"

    Lý PD giơ tay xoay xoay, lắc đầu cười.

    Tinh thần Nhan Hoa như bị rút hết, vai rũ xuống. Hwang Tae Kyung vẫn còn tức chuyện vừa rồi, anh nổi giận đùng đùng cầm sọt đi trước.

    Nhan Hoa thè lưỡi với mọi người, chạy nhanh đuổi theo.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...