Truyện Ngắn Ánh Trăng Nước - Heo Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Heo Bảo Bảo, 11 Tháng năm 2022.

  1. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Tên truyện: Ánh trăng nước

    Tác giả: Tiểu Tứ Minh Tâm

    (Heo Bảo Bảo)

    Thể loại: Truyện ký, điền văn.

    Số chương: 08


    Link [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Heo Bảo Bảo


    [​IMG]

    ♡♡♡

    Văn án:

    Chuyện kể về Lam, một cô gái có sinh mệnh sức sống mãnh liệt mạnh mẽ. Đã vượt qua những năm tháng khó khăn đau thương mất mát khi còn nhỏ và lớn lên.

    Từ nhỏ đến lúc trưởng thành tuy trải qua nhiều hồi ức đau thương, nhưng những kỷ niệm đẹp với người thân gia đình trong hồi ức đó lại là động lực giúp Lam sống tốt hơn.

    Mời các bạn cùng đọc câu chuyện ngắn kể về những hồi ức trong đời của cô gái tên Lam sau đây nhé..

    Mình viết còn non tay, có gì không như ý mong các bạn giơ cao đánh khẽ. Hìhì. ❤

    Cảm ơn các bạn đã ghé qua. ❤


    ♡ ♡ ♡

    (Hình ảnh trong truyện chỉ mang tính chất minh họa và nguồn sưu tầm)
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng bảy 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 1. Làng quê bình yên

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân năm ấy, khi đất nước Việt Nam vẫn còn bị chia cắt bởi chiến tranh, hai miền Nam Bắc đang trong giai đoạn chiến đấu ác liệt dành lại tự do thống nhất đất nước.

    Ở một ngôi nhà nhỏ được dựng đơn sơ bằng rơm rạ mái lá kẹp chặt lại, vùng nông thôn hẻo lánh nghèo khó phía Bắc xứ Nghệ. Mặc dù thời bấy giờ miền Bắc đã dành lại được tự do hòa bình, nhưng để dân thoát nghèo thì vẫn còn cần nhiều thời gian.

    Chiến tranh tàn khốc đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mệnh con người, đất đai cằn cỗi, dân làm ăn không đủ no. Củ khoai củ sắn thường được trộn vào những hạt gạo nấu lên ăn qua ngày.

    Ngôi nhà lá đơn sơ nằm trên vùng đất cũng được gọi là yên bình dưới núi đồi xanh thẳm. Mùi khoai lang hòa với mùi thơm của cơm nếp thoảng bay vào gió, bếp lửa đỏ vẫn còn làn khói bay lên mái nhà lá tranh nho nhỏ.

    Bà cụ tóc đã bạc màu ngồi bên bếp lửa, trông cụ cũng đã ngoài bảy mươi, đôi mắt ươn ướt lệ hướng ánh nhìn xa xăm vào ánh lửa đỏ rực trước mắt.

    Không biết qua bao lâu, cho đến khi tiếng gọi vọng từ ngoài sân vẳng vào tai, bà cụ mới giật mình, vội vàng dở nắp vung ở trên với chiếc soong đồng cũ kỹ đầy nhọ đen ra.

    Mùi thơm đặc trưng của nồi cơm khoai lang không thể trộn lẫn bay vào không khí trong căn nhà. Bà cụ với đôi đũa tre đã được gọt kỹ càng đẹp đẽ, bới cơm lên cho tơi xốp trông có vẻ cũng nhiều đong đầy hơn một chút. Lúc này, tiếng bước chân cùng giọng cười non nớt của trẻ con nhanh chóng đã vào đến chỗ của bà cụ.

    - Bà ơi! Cháu và anh hôm nay bắt được con cá rô to ơi là to này.

    Giọng nói ngọt ngào của trẻ thơ làm bà cụ hiền lành mỉm cười xoa đầu cưng chiều, bóng người nhỏ gầy của bé gái sà vào lòng bà cụ nũng nịu.

    - Lam và Biển của bà về rồi đây à. Hai cháu của bà giỏi quá, vậy là ba bà cháu chúng ta hôm nay có món cá rô nướng ăn rồi.

    Bé gái vui mừng reo hò cùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía anh trai đang đứng gần đó. Bà cụ cũng không kiềm được sự vui vẻ hạnh phúc giản đơn mà hai cháu của mình mang đến.

    Trưa hôm đó, làng quê yên bình trôi qua những giờ phút như ngày thường. Trong căn nhà lá nhỏ văng vẳng tiếng nói cười đùa hồn nhiên, sự ấm áp tuyệt vời của gia đình thôn quê những năm tháng đầu hòa bình khó khăn cứ trôi qua như vậy.

    Ngày tháng xưa kia đó, đâu có ai được ăn no mặc ấm? Nồi cơm hồi ức xưa có hơn phân nửa là khoai sắn trộn lẫn hoặc bắp ngô nấu nhừ, có ăn đã là một may mắn đến nhường nào. Đến cả con cá ngoài những đồng ruộng sông suối cũng không dễ dàng bắt được, cánh đồng lúa thì khô cằn, đất lại khó gieo mùa.

    Các bạn nhỏ tuổi mới lớn chỉ vừa được học đôi ba cái chữ, những năm này miền Bắc chỉ cố gắng thoát đói với thoát cái mù chữ cho dân ta mà thôi.

    Một phần cũng là đang tập trung lực lượng chiến sĩ nhằm tiến công giải phóng miền Nam, nên những làng quê mấy năm này cũng chỉ còn người già và trẻ nhỏ phần nhiều.

    Còn với gia đình bà cụ cùng với hai cháu Biển và Lam, thực ra hai anh em chỉ là anh em họ của nhau mà thôi. Bà cụ tên gọi là Chín vì bà là người con thứ chín trong mười anh em của bà trong gia đình.

    Bà Chín lấy chồng và sinh được năm người con, ba nam hai nữ. Biển là con trai của người con trai thứ ba của bà cụ, còn Lam là con gái của cô con gái út của bà. Chỉ có ba mẹ của bé Biển còn sống và tình nguyện canh giữ ở hải đảo xa xôi. Còn chồng và những người con, kể cả dâu hay rể của bà đều hy sinh trong kháng chiến chống Pháp.

    Chiến tranh tàn khốc kéo dài, không chỉ riêng mỗi gia đình bà chín có chồng con hy sinh. Mà còn rất nhiều thành viên cùng sinh mệnh trên đất nước Việt Nam từ bỏ sinh mạng để dành lại tự do hòa bình cho dân tộc. Không một ai muốn chiến tranh xảy ra, nhưng cũng không thể quỳ gối bị áp bức bóc lột chịu sự chi phối của thực dân phương Tây mãi được.

    Lòng yêu nước, yêu hòa bình chính là tinh thần tuyệt vời của con người đất Việt nhỏ bé. Đối với tình yêu thương vô tận, hy sinh cả mạng sống hay dành cả cuộc đời để cuối cùng dành lại quyền tự do cho đất nước. Dành lại ấm no hạnh phúc, quyền được sống bình thường cho những mảnh đời bình dân. Đối với các anh hùng thì sự sống tốt đẹp cho thế hệ tương lai phát triển về sau rất quan trọng. Nên tất cả mọi hy sinh của các chiến sĩ cha ông ta thời bấy giờ đều luôn tự nguyện dâng hiến và cảm thấy đều rất xứng đáng để cho đi..

    Hết chương.
     
    Tiên Nhi, LieuDuong, Johanna39 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2022
  4. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 2. Trước phút chia ly

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối mùa xuân thời tiết còn se lạnh, đêm yên tĩnh của thôn quê chìm trong màn đen u tối cùng với những cây đèn dầu le lói ánh sáng mờ ảo trong mỗi căn nhà lá nhỏ.

    Thôn làng nhỏ nằm ở vùng đất vừa có núi vừa có con sông tên gọi là sông Nan, sông trải dài qua nhiều thôn xã và đổ ra biển lớn. Vì căn nhà ở gần con sông nhỏ, nên thỉnh thoảng đến tối hai anh em Biển và Lam sẽ xin phép bà cho ra chơi sông cùng các bạn trong xóm một lát.

    Hôm nay, Biển và Lam cùng nhóm trẻ trong xóm như thường ngày rủ nhau ra sông chơi. Gần bờ sông có dải đất trống rộng lớn, ở đây có một cái chòi nhỏ được dựng lên thô sơ bằng mấy cọc gỗ và lát sàn chòi bằng tre.

    Biển và Lam cùng các bạn thường ra đây chơi đùa vào đêm tối, vì ban ngày các bé còn phải phụ gia đình đi làm nương rẫy, dù còn nhỏ tuổi, nhưng cuộc sống lúc này còn nghèo khó, đành cố gắng làm lụng kiếm củ khoai củ sắn, mớ rau tươi ăn qua ngày vậy thôi.

    Trò chơi dành cho các bạn nhỏ thời này còn đơn giản mà mộc mạc lắm. Đôi lúc chỉ là ngồi vòng quanh cùng nhau, cùng vỗ tay cùng hát lên những bài vè câu đố được truyền miệng từ đời trước. Hoặc cũng chỉ là nối tay nhau cùng chơi trò rồng rắn tiếp nối từ từ đứng lên hay ngồi xuống.

    Tối hôm nay chơi được một lúc rồi, mấy cô bé rủ nhau về trước, còn mấy bé trai ở lại chơi thêm. Cô bé Lam nhìn anh trai Biển rồi tạm biệt ra về cùng bạn. Về đến căn nhà lá nhỏ, bà cụ vẫn còn đang cặm cụi bên cây đèn dầu lờ mờ ánh sáng.

    Bà đang may lại cái áo bị rách vai cho cháu trai. Nghe thấy tiếng mở cửa cọt kẹt của thân cây tre, bà cụ ngẩng đầu lên mỉm cười nói:

    - Lam lại về trước đó à? Nào lại đây với bà.

    Bé Lam cười vui vẻ chạy lại leo lên chiếc giường tre đơn giản, như đã quen thuộc bao lần nằm xuống gối đầu lên chân bà ngoại mình. Dù cuộc sống khó khăn, nhưng trong đôi mắt Lam lúc nào cũng sáng long lanh thanh khiết lên như những vì sao trên bầu trời cao kia vậy.

    - Bà ngoại ơi! Bà dạy hết cho cháu mấy câu cuối trong bài "Ánh trăng nước" đi bà.

    Nghe giọng nói thuần tịnh của trẻ thơ vang lên như đánh sâu vào trái tim đã già nua của mình, bà cụ vẫn luôn mỉm cười trìu mến bao dung nhìn cháu gái.

    - Được rồi, được rồi. Vậy Lam của bà đọc lại bài cho bà nghe để bà xem cháu thuộc bài chưa đã nào.

    Giọng nói non nớt trẻ thơ pha chút vui thích vang lên trong căn nhà nhỏ, ánh sáng mờ ảo từ cây đèn dầu cũng lắng đọng lại như đang cổ vũ cho cô bé thêm niềm tin.

    - Trăng trên bầu trời kia soi sáng

    Như tâm trong sáng của em thơ.

    Quanh trăng là những vì sao trắng

    Như cười lấp lánh thuần khiết thanh.

    Ngân hà trải dài sao lớn nhỏ

    Như cổ vũ ánh trăng sáng tỏ.

    Thật diệu kỳ trên mặt sông kia

    Bóng trăng ánh lên thật hảo huyền.

    Dãy tre làng rung rinh gió thoảng

    Chú chim tinh nghịch sà xuống ao.

    - Còn nữa, hai câu nữa thôi bà ạ! Bà không được cùng anh Biển lén đọc khi không có cháu đó nha.

    Nghe thấy giọng nói hờn dỗi trong veo của bé Lam, bà cụ cười ra tiếng và đọc lên hai câu cuối cho bé.

    - Bên bờ sông em nhỏ thích thú

    Ánh trăng nước trung thu đèn sao.

    Ngay khi giọng bà vừa dứt câu, bé Lam vui thích reo hò và đọc theo. Khung cảnh ấm áp yên bình của bà cháu, cùng vui vẻ đọc đi đọc lại hai câu thơ bên ánh đèn dầu lung linh đơn sơ mộc mạc.

    Bà cụ vừa khâu cho xong chiếc áo của Biển, miệng bà lại kể về sự tích của bài "Ánh trăng nước" cho cháu gái nghe.

    - Bà ngoại nói cho cháu nghe nha! Mỗi năm một lần chúng ta sẽ có ngày Trung thu vào đêm trăng sáng tỏ tháng tám phải không nào? Ông ngoại của cháu, chính là vào đêm trăng ngày Trung thu của nhiều năm về trước đã viết nên bài "Ánh trăng nước" này đấy.

    - Ôi! Ông ngoại giỏi quá. Thế anh Biển đã biết về điều này chưa hả bà?

    Nhìn đôi mắt lấp lánh như cún con của cháu gái mà bà không nỡ. Đành gật đầu bảo rằng.

    - Ừ. Anh chưa biết đâu.

    Và đúng như bà nghĩ đấy mà. Cháu gái đứng dậy reo hò vui mừng như được kẹo ngọt vậy. Đơn giản chỉ vì bé có được bí mật này trước mà anh Biển của bé chưa được biết, chỉ vậy thôi.

    Bỗng nhiên có tiếng gọi thất thanh vọng lại, đánh tan đi nụ cười trên môi của hai bà cháu, cũng đánh tan đi sự bình yên nơi xóm làng nhỏ xinh hôm nay.

    - Bà Chín ơi! Nhanh lên ra xem, không hay rồi. Thằng Biển trượt chân rơi xuống sông rồi. Bà Chín ơi!

    Lúc này tiếng đập cửa cùng tiếng hét lớn ngoài xa vọng vào. Tai bà cụ như ù đi, chiếc áo bà cụ còn may dở trên tay rơi xuống đất. Bà loạng choạng bước chân chạy ra cửa như được kêu gọi trong tiềm thức.

    Có lẽ không ai có thể thấu rõ được nỗi hoang mang tột cùng của người bà tóc đã bạc màu nắng sương cả đời, hôm nay lại thêm một lần đau thương khổ sở khi phải nghe tin người thân yêu thương rời xa bà, rời khỏi thế gian này..

    Hết chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2022
  5. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 3. Bao trùm đau thương

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm trăng mùa xuân với tiết trời se lạnh, trái tim của bà Chín cùng bé Lam cũng trở nên lạnh lẽo hơn cả mùa đông. Xóm nhỏ bình yên bị đánh thức bởi những bố đuốc sáng trưng cùng những tiếng gọi vọng vào mặt sông đen đặc.

    Mỗi tiếng gọi "Biển ơi" như xé nát tâm can hai bà cháu đang ôm nhau khóc bên bờ sông trong vô vọng. Mấy chiếc bè được làm bằng tre đang cố gắng tìm kiếm trên sông, cũng đã hơn ba giờ trôi qua mà chẳng tìm được gì.

    - Anh Biển ơi! Anh nghe em phải không? Nhanh trở về đi anh, về nhà em kể anh nghe một bí mật nè, nhanh lên không là em đổi ý đó.

    Giọng nói non nớt sự vang vọng trong đêm, mọi người trong xóm nhỏ vây xung quanh hai bà cháu ai cũng không kiềm được nước mắt. Chỉ biết nói lời ăn ủi hai bà cháu thôi chứ không biết làm hơn. Cảnh tượng đau lòng này, dù chiến tranh tàn khốc đã trải qua, nhưng sự mất mát đau thương hết lần này đến lần khác khiến con người ta chẳng thể nào chấp nhận nổi.

    - Bà ngoại ơi! Bà ngoại.

    Lúc này, bé Lam thấy bà mình gục xuống đất, thất thanh gọi lớn và lay người bà nhưng không thấy bà đáp lại. Bà con xóm làng thấy vậy, nhanh chân chạy lại nâng bà dậy. Biết bà chắc là khóc mệt vì kiệt sức nên cõng ba về nghỉ ngơi, và gọi thầy thuốc đến xem cho bà.

    - Bà ơi! Bà tỉnh dậy đi.

    Thấy bà ngoại được người cong đi, bé Lam cũng đứng dậy theo sau. Nước mắt che kín hai mắt bé, vừa đi theo bà ngoại, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn đầy lưu luyến, mang theo hy vọng vào màn đen trên sông quê nhưng không còn bình đêm yên như trước kia bé vẫn thấy nữa. Anh Biển của bé cũng không thấy đâu, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến bé Lam nhỏ gầy càng thêm nhỏ nhắn giữa thế giới khắc nghiệt này.

    Thời gian cứ thế trôi, trưa hôm sau bà Chín tỉnh dậy. Bé Lam sau một đêm cũng mệt mỏi thiếp đi, lúc tỉnh ngủ, nhớ đến tối hôm qua, bé bật người dậy và ra sân và gọi lớn.

    - Anh Biến ơi! Anh Biển.

    Nhưng không ai đáp lại tiếng, nụ cười trên môi bé chợt tắt đi thay bằng những giới nước mắt lăn dài trên má. Giọt nước mắt mặn chát khó nuốt trôi, làm tâm hồn trẻ thơ của bé đau đớn. Bảy tuổi, bé Lam đã phải thấu hiểu cảm giác mất đi người thân, nó làm bé vừa khó hiểu vừa khó chịu trong lòng đến nghẹn ngào.

    Đôi chân trần bước đi trên nền đất, bé chạy vào trong nhà thì thì thấy bà ngoại ngồi trên giường từ bao giờ. Bé chạy thật nhanh lại, và sà vào lòng bà như muốn tìm lại cảm giác ấm áp và yêu thương. Bé Lam cứ khóc nấc trong lòng bà ngoại như thế. Được một lúc, bé chợt cảm thấy lạ. Sao bà không vuốt ve đầu bé như trước kia nưa? Bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn bà ngoại ngày thường vẫn luôn yêu thương bé.

    - Ba ngoại. Bà ơi! Noi gì với Lam đi, Lam sợ lắm.

    Bé gọi bà nhưng bà cứ im băng như thế, không dỗ dành bé, không nhìn bé mỉm cười hiền hậu nữa. Rồi bà bước xuống giường, bé Lam thấy vậy cũng đi theo bên bà, chỉ nghe bà lẩm bẩm trong miệng rằng.

    - Để bà đi nấu cơm kẻo trưa rồi. Anh Biển cháu đi bắt cá ngoài đồng cũng gần về rồi đó, bà phải nấu cơm để anh Biển về ăn nữa chứ.

    Be Lam nghe bà nói thế cũng chợt sững người lại, lòng bé đấu tranh với những tiếng nói khó hiểu mâu thuẫn. Phải rồi anh Biển chỉ đi bắt cá về cho Lam cùng bà ăn thôi. Một bên trong đầu bé lại nghĩ khác, không đâu, anh Biển không về nữa, anh bỏ hai bà cháu đi từ tối qua đến giờ vẫn chưa về.

    Và rồi nước mắt lại rơi tren khuôn mặt nhỏ nhắn từ bao giờ, đôi mắt bé đã đổ hoe vì khóc, mí mắt bé cũng sưng lên vì tối qua đến giờ bé đã khóc quá nhiều.

    Hai tháng trôi qua, anh Biển đã đi xa chẳng chịu về với bà ngoại với La. Mỗi ngày bà ngoại vẫn nấu cơm để phần như cũ cho anh Biển. Bà ngoại dịu dàng hay mỉm cười với bé Lam của trước kia giờ không còn nữa, nhiều lúc bé thấy bà cứ im lặng làm việc đồng, việc nhà, có lúc lại lẩm bẩm mấy câu bé không hiểu.

    Các cô, cac bác hàng xóm thỉnh thoảng vẫn sang nhà bé, ngồi nói chuyện với bà ngoại một lúc rồi lại nhìn bé thở dài rồi ra về. Bé không hiểu rõ mọi chuyện như nào, bé chỉ biết bé cố gắng ngoan hơn với niềm tin rằng. Củi cần bé ngoan thì anh Biển sẽ về va bà ngoại sẽ lại cưng chiều và xoa đầu bé như xưa.

    Ngôi nhà lá nhỏ từng đông đầy niềm vui cùng tiếng cười nói ấm áp giờ yên tĩnh đến lạ. Có lẽ với những người yêu thương gia đình người thân mình đến vô điều kiện. Thì mất mát đau thương là nỗi đau đớn tột cùng nhất không gì có thể chữa lành. Nỗi nhớ mong khôn nguôi không thể bù đắp, sự trống rỗng sẽ tồn tại trong cả tâm hồn và trong căn nhà nhỏ đến một thời gian thật dài thật lâu.

    Hết chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2022
  6. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 4. Tin không lành

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày kia, mùa hè với cái nắng oi bức của miền Trung Bắc Bộ. Cuộc sống của làng quê nghèo vẫn phải chắt chiu kiếm từng chút một hạt lúa, hạt ngô, củ khoai củ sắn, trên mảnh đồng ruộng nương rẫy khô cằn. Xóm nhỏ của bé Lam còn đói, còn khổ cực nhiều lắm.

    Tết Nguyên Đán vừa rồi, bé thèm một cái kẹo thôi mà cũng không có để ăn, nhìn thấy bạn xóm bên được cả ba lẫn me dẫn đi chơi tết. Lúc đó bé đã khóc và giận dỗi bà ngoại, anh Biển thương bé lắm, ôm lấy bé mà dỗ dành, anh bảo chờ ba mẹ anh từ đảo xa trở về sẽ có kẹo cho Lam ăn. Thế là bé Lam ngừng khóc và mong chờ ngày đó đến biết nhường nào.

    Nhưng giờ đây không còn anh Biển, bé Lam thấy có cả một vườn kẹo cũng không thể vui vẻ mà ăn nổi.

    Hai tháng trôi qua mà ngỡ như dài mấy năm, bé Lam không có ai chơi cùng, bạn bè xóm nhỏ có rủ đi chơi, bé cũng không cười đùa được như trước, lâu dần các bạn cũng không chơi cùng bé nữa.

    Bé nhớ anh Biển lắm, nhớ cả bà ngoại của trước kia nữa. Ngày nào bà cũng ra ngồi bên bờ sông mấy giờ đồng hồ, bé đi theo ngồi cạnh bà mà bà cũng không quan tâm đến bé.

    Cái nắng chói chang giữa trưa nắng hè, ánh nắng chen chúc qua kẽ lá hàng cây chiếu thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đen gầy. Bầu trời trong xanh mây trắng, mà lòng của bé Lam chứa đựng những nỗi buồn khiến bé muộn phiền. Chính ngay bé cũng không biết gọi tên cho nỗi buồn là gì?

    Bé chỉ cảm thấy không còn ai thương bé nữa, cười với bé nữa, cũng không còn ai ôm bé vào lòng vuốt đầu cưng chiều nữa. Nhìn bà ngoại phía trước, vẫn chăm chỉ với mảnh đất luống khoai lang, chỉ là không còn anh Biển, và bà ngoại cũng khác xưa..

    - Chú liên lạc ghé qua xóm nhỏ chúng tôi đấy à?

    - Chào bà con, trưa nóng thế này mà mọi người vất vả quá.

    Tiếng nói chuyện kéo bé Lam về với thực tại, bé nhìn chú liên lạc đưa thư đang nói chuyện với các cô các bác hàng xóm. Mỗi tháng, sẽ có hai ba lần chú liên lạc đi qua xóm nhỏ của bé. Anh Biển từng nói cho bé biết là, chú đang làm nhiệm vụ, đưa thư cho các nơi. Bé từng rất thích thú ngắm nhìn chiếc xe đạp mà chú liên lạc ngồi lên chạy băng băng qua con đường xóm bé. Hôm nay bé có cơ hội nhìn nó gần hơn, nhưng lại chẳng thấy yêu thích nữa rồi.

    - Vậy thôi, tôi phải tiếp tục đi rồi, bà con ở lại làm vui vẻ nhé!

    - Được được. Tạm biệt chú.

    Nói chuyện chào hỏi đôi ba câu, chú liên lạc nói lời chào để đi đưa thư cho bà con ở thôn bên cạnh. Bé nhìn chú, nhưng thấy hình như chú nhớ ra điều gì đó, bước lại về phía mọi người, nói nhỏ.

    - À. Có tin này muốn nói cho bà con nghe. Cách đây hai tháng có tin báo về từ đảo xa, nghe nói đang chiến đấu ác liệt lắm.

    Ngay khi chú vừa dứt lời, bà Chín buông chiếc cuốc cùn trong tay xuống, gấp gáp chạy lại nắm lấy tay chú liên lạc hỏi vội.

    - Thế có tin tức gì mới nữa không chú? Ở Đảo xa thế nào rồi?

    Thấy bà cụ hỏi thế, chú liên lạc tỏ vẻ bối rối khó xử, có lẽ chú biết điều sắp nói ra sẽ rất quan trọng đối với bà. Bà con hàng xóm cũng không thể nói gì hơn. Dù tin tốt hay tin không tốt thì trước sau gì bà cụ cũng sẽ biết. Chỉ là, trong thời gian này thực khó khăn để chấp nhận điều đó.

    - Tháng trước cháu nhận được tin. Đảo xa thất thủ rồi, tàu chiếm được nửa đảo xa của ta rồi, các chiến sĩ ta lành ít giữ nhiều bà ạ!

    Nghe thấy thế, bà Chín quay cuồng đầu óc rồi ngã xuống đất. Bé Lam hét lên gọi bà ngoại, hàng xóm cũng chạy đến đỡ bà. Nhưng mắt bà như mờ đi, không thể phân biệt được gì xung quanh nữa.

    Lam nhỏ bé cứ khóc nấc lên gọi bà, bé cảm nhận được điều không tốt, bé không muốn bà như vậy. Cô bác trong xóm đưa bà về nhà nhỏ.

    Chú liên lạc bất ngờ, và cũng không kiềm được nước mắt khi chứng kiến cảnh này. Nhưng giờ còn nhiệm vụ phải làm, đành nói lời tạm biệt bà con, móc cái keo vị cam trong túi áo ra nhét vào tay bé Lam. Chú buồn bã xoa đầu bé rồi nhìn mọi người nói.

    - Bà con tạm thời đừng nói gì nữa về đảo xa nhé. Có gì tháng sau tôi ghé lại rồi báo tin tức chính xác hơn nữa.

    Sau khi chú liền lạc đi rồi, căn nhà nhỏ yên tĩnh lại, bà con xóm làng cũng chỉ có thể giúp bà cháu hai người đến đây thôi. Tất cả đều tùy thuộc vào thân thể và sự gắng gượng cho sự sống từ bà cụ như thế nào mà thôi.

    Bé Lam cầm tay bà ngoại, đôi mắt bé trông ngóng nhìn bà, chỉ mong bà tỉnh lại. Nhưng có lẽ điều ước của bé sẽ không thể trở thành hiện thực mất rồi..

    Xóm nhỏ dù mong muốn lắm sự bình yên, nhưng đây là thời gian khó khăn cho cả một dân tộc. Nên có lẽ những sự mất mát đau thương này sẽ không chỉ ở nơi đây và sẽ không dừng lại ở mọi nơi xa xôi khác..

    Hết chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2022
  7. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 5. Nhung nhớ hoài niệm

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bà ngoại. Anh biển ơi!

    Tiếng gọi yếu ớt như mê man tuyệt vọng, vang lên trong căn phòng nhỏ đơn sơ. Cô gái với nước da trắng xinh xắn nhưng gầy nhỏ, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi. Dường như cô gái vừa giật mình tỉnh giấc vì gặp các mộng, trên mí mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.

    Đôi mắt cô thật sự rất rất đẹp, long lanh như biết nói và cũng buồn man mác như ánh trăng nước mờ ảo trong sương. Cô gái ngồi dậy và bước xuống giường lại gần cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Có lẽ bây giờ chỉ mới gần đêm khuya, trăng mười sáu tròn vành vạnh.

    Cô lại vừa mơ thấy những giấc mơ của quá khứ. Dường như đêm nào cũng như vậy, cô không thể nào thôi nhung nhớ về bà ngoại và anh Biển, dù mười hai năm đã trôi qua.

    Đúng vậy, cô gái xinh xắn trước mắt chúng ta chính là bé Lam của quá khứ đã trôi xa. Cô bé Lam bảy tuổi đã mất đi anh trai và bà ngoại mãi mãi, bà ngoại của cô bé đã không thể chịu nổi cú sốc hôm đó, và cũng rời bỏ cô bé mà ra đi.

    Hai tiếng gọi thất thanh "bà ngoại" và "anh biển ơi" đó, chính là lúc bé Lam tuyệt vọng và bi thương, chứng kiến cảnh tượng mọi người đưa bà ngoại của bé chôn cất. Bà ngoại yêu thương của bé bị đất cát vùi lấp, mãi mãi không thể ở bên bé nữa. Bé Lam nhỏ gầy lúc đó, đâu thể hiểu được nhiều điều được đâu. Nhưng bé đủ hiểu chuyện, hiểu được bà không về cùng bé nữa, và bé cũng chỉ biết khóc và gọi trong tuyệt vọng như thế.

    Bước chân nhẹ nhàng đi ra mở cửa phòng, Lam ngồi xuống bậc thang ở cửa, nhìn lên bầu trời đầy sao hôm nay. Mười hai năm trôi qua, đất nước cũng thay đổi và phát triển lên nhiều.

    Nhưng từng ấy thời gian trôi qua, vẫn chưa thể nào giúp một đất nước đã bị đàn áp tàn phá bởi chiến tranh, hơn sáu mươi năm bị thực dân Pháp xâm lăng đô hộ, hơn hai mươi bảy năm Mỹ can thiệp vào chiến tranh vào ở Việt Nam. Bom đạn và những con người đã hy sinh, tất cả không thể nào một sớm một chiều có thể cải thiện hay phát triển lại được.

    Dù sao dành lại được sự tự do hòa bình cho đất nước cho nhân dân, đã là một kỳ tích lịch sử của nhân loại. Về một đất nước nhỏ bé nhưng chiến thắng các đế quốc mạnh mẽ hùng cường, điều này khổng thể nào diễn tả lên được.

    Nhìn lên bầu trời đêm trong chốc lát, Lam bước vào phòng va ôm ra một cây đàn guita đã cũ. Ngồi xuống lại bậc thềm, cô bắt đầu gảy đàn, những nốt nhạc du dương êm dịu phát ra. Sau đó là giọng hát ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng giản đơn thanh thuần được thể hiện bởi cô gái mười chín tuổi những năm một chín tám tám.

    - Ngày đó mưa rơi mùa thu.

    Một ngày chủ nhật đến tưởng chừng như bao ngày,

    Ngày đó bên bờ sông Nan. Nước dâng ngập lối những con đường mòn quê hương xa vắng tênh.

    Giữa những làn gió rung động mây trắng, bầu trời ngát xanh thay màn mưa tối tăm buồn bã.

    Giữa những cánh đồng quê hương, giữa những ngọn núi cao mờ sương hư ảo. Từng cánh rừng xanh biếc xanh, một màn cánh hoa rừng cung lan mưa như sương mờ huyền ảo.

    Trời đất mênh mông, những mảnh đất trống không. Sao nỡ vùi lấp đi người tôi thương mến thương, người tôi vấn vương.

    Giữa những tấc đất đỏ vàng nước trôi, giữa những hòn đá cheo leo rơi từng mảnh. Sao nỡ cướp đi anh tôi, sao nỡ cướp đi con trai tôi..

    Ôi! Mảnh đất anh hùng lòng tôi. Người tôi thương còn vấn vương hồng trần không nỡ ly biệt chốn nhân gian.

    Nước mắt rơi, đôi mắt chứa chan buồn thương nhung nhớ. Đôi mắt ướt nhòa thương sao số phận anh đã ngã xuống hy sinh.

    Anh tôi, đã mãi xa. Hồng trần vấn vương. Anh tôi, mãi đã không còn nữa trên cuộc đời.

    Ôi! Cuộc đời bao vấn vương.

    * * *

    Giọng hát da diết như muốn gửi tới đất trời nỗi niềm sâu thẳm tâm hồn. Tuy chỉ là lời bài hát thôi nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được nỗi đau thương mất mát trong đó. Chính cảm xúc chân thật của Lam đã truyền tải được ý nghĩa của bài hát.

    Đây là bài "Hồng trần vấn vương" do một sư cô đã dạy lại cho Lam hát. Nội dung chủ yếu của bài hát kể về nỗi lòng người ở lại và sự vấn vương thế gian của người anh trai đã sang bên kia thế giới. Vì Lam đã từng trải qua nỗi đau mất mát này, nên Lam cũng đã có thể đặt trọn nỗi lòng vào bài hát như mang theo linh hồn cho lời hát trong đó vậy. Chiếc đàn cũ kỹ này cũng được sư cô gửi lại cho Lam, mong Lam sử dụng.

    Năm ngoái sau khi bước sang tuổi sáu mươi mốt, sư cô đã nhắm mắt đi cùng anh trai đến thế giới đẹp hơn trong sự mong mỏi đoàn tụ cùng nhau. Một thế giới mà thực lòng Lam cũng mong muốn đến rất nhiều lần, vì nơi đó cô nghĩ là nơi cô có thể gặp lại những người thân yêu thương của mình..

    Có tiếng bước chân đến gần, Lam quay qua nhìn người vừa đến và mỉm cười.

    - Lam. Ta nghe tiếng đàn hát. Cứ tưởng là con đã ngủ từ lâu.

    - Dạ. Thưa sư thầy, tỉnh dậy giữa chừng nên con muốn ra ngồi một lúc.

    Người được gọi là sư thầy mỉm cười không nói thêm. Bước chân chậm rãi và đừng lại ngồi cạnh Lam.

    - Ngày mai rời khỏi Thanh Bình rồi, thầy chúc con bình yên trôi qua mỗi ngày.

    - Con cảm ơn thầy về tất cả.

    Hai người lặng lẽ mỉm cười bình lặng, cùng ngước lên bầu trời đầy sao và trăng sáng tỏ. Ngắm nhìn màn đêm xinh đẹp ở đêm cuối nơi Lam đã gắn bó mười hai năm. Chuyến đi ngày mai là một khởi đầu mới cho Lam, cũng là sự bắt đầu đầy mong chờ của cuộc sống riêng biệt dành cho người con gái muốn bước chân vào xã hội đầy khắc nghiệt này..

    Hết chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2022
  8. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 6. Ngày chiều thu

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày cuối thu, cái nắng còn e ấp len lõi qua từng kẽ lá từng ngôi nhà, để màu nắng chứa chan bao ánh sáng của mặt trời chiếu rọi khắp thành phố đông đúc. Người đến ta đi ngược chiều qua lại trên muôn nẻo đường.

    Trong một con phố nhỏ, chàng trai có nụ cười ấm áp cùng nước da hơi ngăm đen đứng trước một quán ăn nhỏ cùng chiếc xe máy đời cũ. Anh mỉm cười tươi khi thấy bóng hình một cô gái bước tới về phía mình, sau đó cất tiếng nói chuyện với giọng nói trầm đều.

    - Đi thôi. Hôm nay toàn quyền em quyết định.

    Cô gái cũng mỉm cười vui vẻ trả lời.

    - Em thấy ngày nào em cũng được quyết định khi chúng ta gặp nhau nha.

    - Haha! Cũng đúng nhỉ. Nhất em rồi.

    Hai người cùng nhau lên xe, cùng nhau trò chuyện với những chủ đề đơn giản xoay quanh cuộc sống. Mỗi ngày như thế, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, cũng có những tiếp xúc cùng mối quan hệ khác nhau. Gặp được nhau đã là một cái duyên khó có được. Cứ an yên vui vẻ khi thấy nhau như vậy đã là sự trân trọng nhau đáng quý trọng của cuộc đời.

    Chiếc xe máy vẫn chạy băng băng trên đường phố. Hai người trên xe cũng dừng câu chuyện vu vơ từ khi nào. Cô gái ngồi phía sau nhìn tấm lưng người đàn ông chở cô phía trước và bất chợt thất thần nghĩ xa xăm.

    Cô nghĩ về quá khứ những ngày đầu khó khăn của mình từ khi vào Sài Gòn. Vậy mà đã trôi qua năm năm thời gian. Từ một cô gái mười chín tuổi làm thuê từ công việc này đến công việc khác. Cô rửa chén bát thuê cho mấy quán ăn, cô chạy bàn bán cơm ở nhà hàng, nhặt nhạnh kiếm cái ăn từng đồng qua ngày.

    Với ước ao đi học thêm cho trọn vẹn cái chữ, vừa học vừa làm vậy mà cô cũng đã trả qua hết năm năm tưởng chừng như muốn nhấn chìm đi hy vọng niềm tin của mình bất kỳ lúc nào.

    Cho đến hôm nay, thời gian trôi không thể không làm cô nghĩ lại về cuộc đời của mình. Nghĩ lại về cái ngày định mệnh của một năm về trước cô và anh gặp nhau. Ngày hôm đó trời mưa nặng hạt, cô cũng vừa ổn định được quán ăn sau thời gian đầu khó khăn. Anh ghé vào quán cô như một vị khách bình thường. Có lẽ vì là ngày mưa, nên trông anh cũng không có gì đặc biệt để cô ghi nhớ.

    Thế nhưng, có lẽ là duyên phận đến, cô gặp lại anh vào ba ngày sau đó ở quán cafe ven đường. Cô không nhận ra đã từng gặp anh. Chỉ là lúc anh mỉm cười nhìn cô, trong vô thức cô cũng mỉm cười chân thành đáp lại. Sau đó anh tỏ ý thân cận muốn làm quen và bảo là lúc nhìn thấy cô, anh đã nhận ra ngay cô chủ quán ăn anh đã gặp ở quán cô ba ngày trước.

    Thời gian sau đó, anh và cô thường xuyên gặp nhau, trò chuyện và thân thiết từng ngày. Ở bên anh hơn một năm qua, cô thấy sinh mệnh sống của mình trần đầy sức sống mãnh liệt. Tuy cả hai không dựa dẫm vật chất tiền bạc gì vào nhau cả, nhưng cảm giác an yên lúc bên nhau khiến cô thấy vui vẻ không muốn xa rời.

    - Lam! Lam ơi! Đến nơi rồi.

    Tiếng gọi của anh vang lên giúp cô hồi thần lại sau những suy nghĩ xa xăm. Anh mỉm cười đầy cưng chiều xoa đầu cô bảo rằng.

    - Cô gái ngốc nghếch!

    Cô cũng cười vì sự ngốc nghếch đến thất thần của mình vừa rồi. Xe đã dừng lại lúc nào mà cô cũng chẳng biết..

    - Chúng ta vào thôi anh.

    Sau khi dắt xe đậu vào lề đường, anh đến bên cô cầm lấy bàn tay nhỏ gầy cùng những vết chai sạn minh chứng cho nó đã từng làm những việc nặng nhọc. Anh nắm chặt bàn tay cô, đôi mắt ẩn ẩn đau lòng vì những gì cô đã phải trải qua. Cũng có thể ở giây phút hiện tại này, anh thấy mãn nguyện và maymắn vì đã cho anh và cô gặp được nhau giữa muôn vàn người trên thế gian này.

    Hôm nay là sinh nhật của Lam. Cô nhớ bà ngoại đã từng kể lại cho cô nghe về ngày đó. Ngày mà mẹ cùng ba cô vui mừng như thế nào khi chào đón cô ra đời. Bà ngoại chính là người đã ôm cô đầu tiên khi mẹ cô vất vả sinh cô ra.

    - Thiên thần nhỏ của ba đã chào đời rồi.

    Đó chính là câu bà ngoại kể về lúc ba cô lần đầu tiên nhìn thấy cô và ôm cô vào lòng.

    Cô vẫn luôn quý trọng sinh mệnh của mình. Vì cô hiểu rằng ba mẹ, bà ngoại cùng mọi người yêu thương cô, sẽ luôn mong cô sống thật tốt. Và cũng đáp lại những mong chờ đó, cô cũng sẽ hoàn thành sinh mệnh sống của mình một cách tốt nhất có thể ở hiện tại và tương lai sau này..

    - Và đây là quà của anh.

    Cô cười cảm ơn anh và nhận lấy nó mở ra. Là một sợi dây chuyền bạc nhỏ có gắn hình trái tim màu tím. Trong lòng cô thực không thể diễn tả hết sự quý trọng đối với món quà tặng sinh nhật đầu tiên trong đời này.

    - Để anh mang lên cho em nhé!

    Cô gật đầu, đôi mắt ươn ướt như giọt lệ đã chờ chực muốn rơi. Trong giây phút anh mang lên cổ cho cô sợi dây chuyền. Cô đã nghĩ rằng, có lẽ cuộc đời của cô thực sự đã may mắn gặp đúng người rồi..

    - Ngày mai em cùng anh đến nhà anh nhé! Được không em?

    Cô hơi bất ngờ với câu hỏi của anh. Nhưng sau những giây phút hơi lưỡng lự, cô đã đồng ý.

    - Vâng! Chỉ cần anh muốn.

    Cả hai cùng nhau mỉm cười, khoảnh khắc cùng khung cảnh đơn giản mà ấm áp đó, như hòa vào ánh nắng chiều hoàng hôn mùa thu đang len lỏi vào khung cửa sổ.

    Hai con người cùng nhau vui vẻ trò chuyện, cùng nhau nói về chuyện của tương lai. Không có ánh nến lung linh, không có hoa và khung cảnh lãng mạn. Chỉ có hai con người cùng nhau muốn sưởi ấm cho trái tim nhau, đơn giản mà không mất đi sự tinh tế chân thành cùng chân thật yêu thương..

    Hết chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2022
  9. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 7. Tương phùng

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sài Gòn những năm chín mươi ba..

    Chiều muộn..

    Dòng người qua lại đến đi trên những con đường lớn nhỏ mộc mạc. Phương tiện đi lại của người dân Sài thành lúc bấy giờ chủ yếu là xe đạp, xe xích lô hay xe máy đời cũ thô sơ mà bền bỉ.

    Trong dòng người xuôi ngược đó, Lam cùng anh cũng đang trên đường về nơi gọi là nhà của anh. Hôm nay từ sớm anh đã đến quán ăn của Lam, chờ đợi cùng phụ giúp cô làm món ăn cho chiều tối nay. Đến lúc gần như xong xuôi để đón khách, thì Lam giao lại mọi chuyện cho hai người làm.

    Sau khi mua giỏ hoa quả gọi là quà gặp mặt người thân gia đình anh. Ngồi trên xe lướt qua dòng người, trong lòng Lam cũng chợt bồn chồn không yên. Có mong chờ, có hy vọng và cũng có cả bất an..

    Lam đã suy nghĩ về bản thân mình rất nhiều và tự đặt ra nhiều câu hỏi cho mối quan hệ này. Cô luôn tự hỏi, liệu gia đình anh sẽ chấp nhận cô, một người không cha không mẹ sao? Và liệu rằng cô có xứng với anh, một chàng trai ưu tú đã học xong đại học và đang trên con đường kinh doanh rộng mở, phát triển cho tương lai sau này..

    Thực ra anh đã nói rất nhiều về gia đình anh cho cô nghe. Theo lời anh kể, cô biết ba cùng mẹ của anh hiện tại chỉ là ba mẹ nuôi của anh mà thôi. Lúc nhỏ anh cũng đã từng bị ba mẹ ruột của mình bỏ rơi, cũng đã phải trải qua quãng thời gian kiếm sống khó khăn trong mọi ngõ ngách của thành phố. Đến lúc chín tuổi có duyên gặp gỡ ba mẹ nuôi hiện tại. Những người đã sinh ra anh lần thứ hai và nuôi dưỡng dạy giỗ anh nên người như bây giờ. Có thể thấy được rằng, ba mẹ nuôi của anh là người thực sự sống rất tình cảm và cũng rất tốt bụng..

    Nên cô hiểu được, người tốt yêu thương con cái sẽ luôn khắt khe hơn trong việc lựa chọn hạnh phúc gia đình nhỏ sau này cho con mình. Nếu ba mẹ cùng bà ngoại cô vẫn còn, có lẽ mọi người cũng chỉ mong cô sẽ gặp được người tốt, để cô có thể gửi gắm cuộc đời sau này của mình, trọn vẹn sống vui vẻ không ưu phiền..

    Lam cứ suy nghĩ miên man như thế cho đến khi xe dừng lại..

    Nhà anh nằm ở trung tâm thành phố, nơi những ngôi nhà có kiến trúc được xem là tầm trung mới được sửa chữa xây dựng lại gần đây. Bước chân chầm chậm vào sân vườn, đập vào mắt Lam là những cây cảnh được cắt tỉa cành tỉ mỉ quanh sân. Lam không amhiểu lắm về cây cảnh, nên cũng không biết tên gọi của mấy cây này là gì. Chỉ là Lam cảm thấy, chúng rất xinh đẹp và đặc biệt hút mắt nhìn qua bàn tay chăm sóc của người chủ..

    - Lam, vào thôi em.

    Lam gật đầu mỉm cười bước vào nhà cùng anh. Phòng khách được trang trí đơn giản cùng mấy bức tranh phong cảnh treo tường. Cũng có cả những bức ảnh đen trắng chụp cả gia đình anh được treo lên cẩn thận phía xa xa kia nữa..

    - Ngọc về rồi đấy hả con?

    - Dạ vâng! Là con ạ!

    - Đợi mẹ một chút, mẹ đang làm dở tay.

    - Vâng ạ!

    Tiếng nói vọng ra từ phòng bếp, Lam nghe giọng nói của mẹ anh, cảm thấy sự dịu dàng dễ nghe khiến lòng Lam rất dễ chịu..

    - Em ngồi đi.

    - Vâng.

    Anh bước lại gần nắm tay Lam ngồi xuống ghế ở phòng khách. Có tiếng bước chân nhỏ vang lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn, Lam thấy mẹ của anh bước ra với khuôn mặt mỉm cười phúc hậu. Lam vội đứng dậy chào hỏi.

    - Cháu chào cô ạ!

    - Ừ ừ. Cháu không cần câu nệ khách sáo quá. Nào nào, ngồi xuống đi.

    Thấy mẹ anh cười ấm áp nói như vậy, Lam cũng mỉm cười chân thành và ngồi xuống lại ghế.

    - Cháu ngồi chơi một lát rồi đợi ba với anh trai Ngọc về cùng ăn bữa cơm nhé!

    - Dạ vâng ạ!

    Mẹ của anh gật đầu nói cười dịu dàng nhìn Lam. Ánh nhìn chăm chú khiến Lam cũng hơi ngượng ngùng, nhưng không hiểu vì sao, Lam cảm giác rất thân thiết với mẹ của anh, như đã từng thân quen từ trước rồi vậy..

    - Ngọc dẫn Lam về rồi hả mẹ?

    - Ừ. Hai cha con nhanh vào đi.

    Bất chợt có tiếng xe dừng lại cùng giọng nói vọng vào ngoài cửa. Mẹ của anh cười cười trả lời xong thì cũng là lúc hai bóng người bước vào nhà. Bước vào trước là ba của anh với khuôn mặt có phần hiền hậu mà cũng có đôi chút nghiêm nghị. Theo sau đó là một chàng trai trẻ tầm ba mươi tuổi, anh ấy cũng có nước da hơi ngăm đen. Có đôi nét vừa giống ba cũng vừa giống mẹ của mình.

    Nhưng điều đặc biệt khiến Lam chú ý đó là đôi mắt. Chính là ánh mắt quen thuộc thân thiết trong trí nhớ lúc bảy tuổi của Lam..

    Không kiềm chế được, sống mũi cay cay và đôi mắt Lam cứ thế rưng rưng mà mờ ảo hướng ánh nhìn về phía chàng trai vừa bước vào..

    Trong giọng nói khó có thể nén lại nỗi nghẹn ngào, Lam bật thốt lên âm điệu nhẹ nhàng ba chữ:

    - Anh Biển ơi!

    Mọi người trong phòng đều bất ngờ trước phản ứng và câu nói của Lam. Chờ đến lúc hồi thần thì trên khuôn mặt của Lam đã đong đầy nước mắt.

    - Lam. Em sao vậy? Đừng làm anh lo lắng.

    Anh là người đầu tiên phản ứng lại, và nhanh chóng cầm lấy bàn tay của Lam mà ân cần hỏi han. Người con gái anh yêu đang rơi nước mắt, những giọt nước mắt này khiến lòng ngực anh thực đau như muốn bóp nghẹn trái tim anh đi vậy.

    - Em thực sự là Lam sao?

    - Ánh trăng nước

    Trăng trên bầu trời kia soi sáng

    Như tâm trong sáng của em thơ

    Quanh trăng là những vì sao trắng

    Như cười lấp lánh thuần khiết thanh.

    Ngân hà trải dài sao lớn nhỏ

    Như cổ vũ ánh trăng sáng tỏ

    Thật diệu kỳ trên mặt sông kia

    Bóng trăng ánh lên thật huyền ảo.

    Dãy tre làng rung rinh gió thoảng

    Chú chim tinh nghịch sà xuống ao.

    Lam chợt đọc lên bài thơ "Ánh trăng nước" mà bà ngoại đã dạy cho hai anh em lúc nhỏ. Nước mắt Lam cứ rơi và bài thơ qua giọng đọc nghẹn ngào của Lam cứ vang lên như thế..

    - Bên bờ sông em nhỏ thích thú

    Ánh trăng nước trung thu đèn sao.

    Chàng trai ấy cũng rơi nước mắt từ bao giờ. Hai câu thơ cuối cùng được đọc lên bởi giọng nói trầm đều của chàng trai trẻ có đôi mắt buồn man mác như vương lệ sầu..

    Ba cùng mẹ của anh cũng nhanh bước tới chỗ Lam. Mẹ anh chợt ôm Lam vào lòng và cũng khóc, ba anh cũng ôm lấy hai người vỗ về như muốn truyền lại hơi ấm của tình thân bao năm xa cách..

    - Tốt rồi. Gặp được nhau là tốt rồi.

    Trong căn phòng khách đơn giản nhưng lại hiện rõ khung cảnh đặc biệt ấm áp cảm động. Mọi chuyện cứ thế bất ngờ đến không báo trước, người tưởng chừng như đã chia cắt hai thế giới lại có thể có lại được mà tương phùng gặp lại nhau.

    Nhờ mối lương duyên nam nữ đẹp đẽ giữa anh và Lam..

    Duyên phận giữa người với người đôi khi thật là kỳ diệu như vậy đó..


    Hết chương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2022
  10. Heo Bảo Bảo

    Bài viết:
    104
    Chương 8. Hiện thực

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trăng đã lên cao trên bầu trời đêm, hôm nay là ngày trăng tròn xinh đẹp tỏa sáng, ánh sáng trong suốt in xuống mặt sông tạo nên khung cảnh lăn tăn sóng nước yên bình..

    Dưới cảnh đêm trăng sáng quen thuộc ở thôn quê, nơi bình lặng gọi về bao ký ức của quá khứ đã trôi xa. Con sông trước mặt với bao hoài niệm, cũng mang lại cho người bao cảm xúc vấn vương man mác u sầu..

    Trở về nơi đã sinh ra, hôm nay nhìn lại về ký ức của thuở trước. Cảm xúc trong Lam vẫn còn nhiều điều vương vấn nhớ mãi không thôi. Hình ảnh bà ngoại đã in sâu trong trí nhớ, cái ôm dịu dàng của bà cùng những tháng ngày bên bà bao ấm áp tình thương yêu..

    Thời gian trôi đi, đến nay đã là năm hai ngàn. Đất nước phát triển nhiều, con người cùng đời sống xã hội cũng ngày càng tốt hơn. Cuộc sống của Lam cũng vậy, xoay vần và thay đổi. Không thể coi là trọn vẹn nhưng Lam thấy đủ đầy về cả tinh thần và vật chất.

    Sau ngày tương phùng gặp lại anh Biển cùng cậu mợ. Lam cũng được mọi người kể lại những chuyện cũ mà mọi người đã trả qua. Và những điều Lam dã trải qua đó cũng được Lam đơn giản kể lại cho mọi người..

    Thật may mắn cho anh Biển đã vượt qua được đại nạn năm xưa và được người tốt cứu sống. Ngày anh trở lại quê hương sau hai năm bà ngoại mất, cũng buồn bã đau thương khi thấy cảnh còn, mà người thì chẳng thể thấy được nữa. Chỉ một thời gian sau đó, cậu mợ cũng từ hải đảo xa xôi bình an về quê hương đoàn tụ với anh..

    Chỉ là những năm tháng đó Lam đã trôi dạt về nhiều phương hướng. Lam bị kẻ xấu lừa dối và bắt cóc, cùng bị bắt như Lam còn có mấy bạn nhỏ khác nữa. Chúng nhốt Lam cùng các bạn ở trong chỗ tối tăm, ngày hai bát cháo ăn chẳng đủ no. Cứ thế, Lam không biết trôi qua bao nhiêu ngày, đi qua bao nhiêu nơi, đổi qua bao nhiêu địa điểm..

    Cuối cùng cũng có ngày Lam và các bạn thấy được ánh sáng, được các chú bộ đội cứu thoát. Chỉ là lúc đó bảy tuổi Lam còn quá nhỏ để có thể nhớ được con đường để quay về nhà. Nên Lam được dẫn vào chùa Thanh Bình, và được các sư cô sư thầy nhận nuôi cùng dạy học. Nhớ lại khoảng thời gian sau ngày bà ngoại mất, Lam vẫn cảm thấy chính mình trong cái không may cũng gặp được may mắn..

    Giờ đây cuộc sống đã ổn định, mấy năm nay Lam có thời gian là lại về thăm ngôi chùa Thanh Bình mà Lam đã sống mười hai năm, cũng cùng mọi người hễ cứ có thời gian rảnh là cùng nhau về quê hương của mình. Ngôi nhà nhỏ lá tranh năm xưa đã không còn, thay vào đó đã đổi thành ngôi nhà lớn hơn, cũng đi theo thời đại phát triển mà đẹp đẽ hơn. Nó được anh Biển cùng cậu mợ xây dựng lại cũng đã lâu từ mấy năm trước.

    Con sông làng quê vẫn như cũ, dãy tre làng vẫn in bóng xuống mặt nước cùng bóng trăng. Lần này về lại quê hương, Lam vẫn dành chút thời gian ra bến sông ngắm nhìn cảnh đêm như vậy. Ký ức ùa về khơi dậy lại nỗi lòng nhớ nhung cho người đã rời xa thế gian..

    - Mẹ Lam ơi!

    Tiếng gọi thanh trong của trẻ nhỏ kéo Lam từ hồi ức trở về với thực tại. Lam quay đầu lại mỉm cười, và dang hai tay ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ chỉ mới hai tuổi của con gái.

    Phía sau đó tất nhiên là chồng của Lam cùng con trai đầu của cô năm nay năm tuổi. Trên môi anh in sẵn nụ cười tươi và bước đến bên Lam ngồi xuống cạnh cô, cũng vòng tay phải ôm lấy con trai vào lòng mình, và vòng tay trái đến ôm lấy Lam và con gái.

    - Mẹ Lam lại nhớ bà ngoại ạ?

    Bé trai trong vòng tay của ba quay đầu sang nhìn mẹ và em gái. Cậu bé cất lên giọng nói non nớt hỏi mẹ.

    - Ừ! Bà ngoại và mọi người mà mẹ yêu thương đều ở trong trái tim của mẹ. Nên là mẹ sẽ luôn nhớ tới con trai à!

    Lam mỉm cười nhìn con trai của mình, ánh nhìn dịu dàng từ ái của người mẹ muốn trao đến cho con những tình cảm ấm áp nhất.

    - Con biết rồi. Vậy là cả nhà ta đều ở trong tim của nhau phải không mẹ?

    Cậu bé lại cười tươi hỏi mẹ mình. Nhìn thấy mẹ cười gật đầu đáp lại, cậu bé cũng vui vẻ, lại quay đầu nói chuyện với ba của mình. Bé gái trong vòng tay Lam vẫn chưa nói được nhiều. Bé chỉ bi bô mấy câu "Mẹ Lam ơi!", "Ba Ngọc ơi!" và "anh trai".

    Còn anh, chồng của Lam vẫn luôn như thế, luôn chậm rãi nói chuyện cùng con trai, nhẹ nhàng với con gái. Có lẽ đối với anh, khoảnh khắc bên vợ và con như thế này, cũng là sự bình lặng hạnh phúc nhất mà anh đang và sẽ mãi trân trọng và giữ gìn..

    Trăng sáng soi bóng xuống thế gian, mặt nước in bóng trăng cùng khung cảnh trong đêm như mờ như ảo ảnh. Cuộc đời con người cũng như sương như mê trong mỗi con đường cần bước đến. Đêm trăng tròn gọi về hồi ức của Lam đã trôi qua. Tất cả quá khứ đều cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Hiện tại luôn là những khoảnh khắc cần trân trọng hơn bao giờ hết.

    Cô gái tên Lam đã từng trải qua bao khó khăn thử thách cùng những năm tháng đau thương nhất của cuộc đời mình. Dù không có ai ở bên nhưng vẫn mạnh mẽ lớn lên, sinh tồn cùng bao mong muốn được sống tốt. Người trải qua nhiều thì sau cùng có lẽ trong tâm hồn chỉ cần bình yên trôi qua tháng ngày là đã đủ. Lam cũng thế, điều cô cần cũng chỉ là sống tốt ở mỗi khoảnh khắc của mỗi hiện tại này mà thôi..

    Đêm trăng dần trôi..

    - Chúng ta về thôi em.

    - Vâng!

    Chồng của Lam nhìn thời gian trôi, cũng đã gần hơn tám giờ đêm rồi, đã đến lúc nên quay trở về nhà.

    Gia đình nhỏ bước đi trong đêm trăng sáng tỏ, in đậm bóng người cùng mây trời gió trăng đẹp đẽ của miền quê..


    Đêm khuya đến, kết thúc một ngày bằng câu:

    - Chúc cả nhà ngủ ngon!

    Và ánh sáng của bóng đèn tắt hẳn đi trong ngôi nhà nhỏ vùng quê. Con người dần chìm sâu vào trong giấc ngủ. Vùng quê yên bình hòa vào trong đêm tối với ánh trăng tỏa sáng cùng muôn vàn vì sao trên bầu trời..

    Trăng vẫn đến hẹn lại lên in xuống mặt nước bóng trăng sáng tỏ. Người vẫn sẽ phải đối mặt với cuộc đời chính bản thân mình mà vững vàng trước mọi sóng gió bão giông..

    Tạm biệt những miền ký ức đã cũ..

    Không còn đau thương, vấn vương muộn phiền cũng đã trôi xa..



    ♡ ♡ ♡

    -HẾT-
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...