Chương 30: Nhị ca
Tháng Tư cuối xuân, tiết trời ấm áp, nữ quyến Kiến An hầu phủ đều đến làm khách tại Vương gia ở Thành Châu.
Vương gia là nhà mẹ đẻ của Đông Xương hầu phu nhân Vương thị.
Ông ngoại của Thế tử phu nhân nổi danh vì quản giáo con cháu trong nhà khắc nghiệt, trước đây Đàm Hiếu bị Văn đế răn dạy, Đông Xương hầu liền đưa hắn ta đến Vương gia ở Thành Châu này cấm túc nửa năm, từ từ lấp kín miệng một đám quần thần trong triều.
Lần này tới đây, Sở Lạc trong lúc vô tình nghe được hạ nhân Vương gia lén nghị luận với nhau, Đàm Hiếu hình như trở về Phường Châu không được mấy ngày đã lại bị bệ hạ răn dạy, vả miệng, trượng trách một trận, còn ném tới biệt viện Văn Sơn, đến bây giờ vẫn chưa được về Hầu phủ, Vương lão gia tử hận đến liên tục mắng vài câu bùn nhão không thể trát tường..
Sở Lạc vẫn luôn không biết sau khi xảy ra những chuyện kia ở Thiên Khúc, Đàm Hiếu đã đi đâu, cũng không biết vì sao xong việc tổ mẫu không hề lên tiếng nữa, nàng chỉ có thể suy đoán do tổ mẫu kêu nàng đi đến trong viện của Văn đế phụng dưỡng, khiến bệ hạ tức giận, cho nên chuyện Đàm Hiếu tổ mẫu liền không muốn nhắc tới.
Ở Thiên Khúc ngày đó, cảnh tượng nàng dùng cây trâm đâm lên cánh tay Đàm Hiếu, Sở Lạc bây giờ nhớ tới vẫn còn sợ hãi trong lòng, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng nghe nói hắn ta bị Văn đế trách cứ, giáo huấn, thậm chí trượng trách, vậy hắn ta hẳn là sẽ không có thời gian rảnh bận tâm đến nàng đi.
Sở Lạc vừa cảm thấy may mắn lại có chút ngoài ý muốn, tựa hồ phiền toái lớn như Đàm Hiếu này cũng là Văn đế hỗ trợ nàng xử trí.
Nàng ở trên giường ôm đầu gối, Văn đế giống như khắp nơi đều đang bảo vệ nàng, bất kể chuyện hắn răn dạy Đàm Hiếu là vì lý do gì, dù sao hắn cũng đã giúp nàng thêm một việc rất lớn.
Trong lòng nàng đối với hắn vô cùng cảm kích.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Sở Lạc nhàn nhạt rũ mắt, thần sắc trong đôi con ngươi xinh đẹp trở nên phức tạp.
* * *
Tháng Tư vừa qua, rất nhanh lại đến tháng Năm.
Bắt đầu sang tháng Năm, trong Kinh liền không yên ổn, vốn lão phu nhân muốn hồi Hầu phủ trong tháng này, nhưng bị Kiến An hầu truyền tin đến dặn dò đừng vội trở về.
Hiện tại thế cục triều đình đen tối không rõ, vẫn chưa biết phong ba trong Kinh có thể dễ dàng áp xuống hay không, bây giờ lão phu nhân mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, e là so với đánh giá trước đây của bà về biến cố sắp xảy ra còn khó nắm bắt hơn..
Cuối tháng Năm, trong Kinh quả nhiên phát sinh náo động.
Tâm phúc của Huệ vương mang binh tiến vào Kinh thành bức vua thoái vị, kết quả bị chém giết ở ngoài cửa thành.
Huệ vương phủ bị niêm phong, những thế gia có qua lại với Huệ vương phủ không ít, toàn bộ đều chịu liên lụy, trong số đó còn có một vài thế gia cường thịnh nhất cả nước.
Huệ vương chi loạn xảy ra từ tháng Tư liên tục đến tận tháng Sáu, thời điểm tháng Bảy trong Kinh vẫn đang truy lùng quét sạch dư nghiệt, trên đường còn có không ít dư đảng của Huệ vương trở thành giặc cỏ, tác loạn khắp nơi. Vốn chuẩn bị giữa tháng Tám sẽ hồi kinh để cả nhà đoàn viên, lão phu nhân luôn cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định hoãn lại, cho đến tháng Mười cuối thu, nữ quyến Kiến An hầu phủ mới từ Thành Châu khởi hành.
Trên đường hồi kinh cũng không xảy ra chuyện gì, lại nghe nói trước đó vào khoảng tháng Tám, một đám dư nghiệt ở bên đường đốt giết cướp đoạt.
Mọi người nghe vậy trong lòng nghĩ lại mà sợ, may mắn thời điểm đó, lão phu nhân quyết định không vội trở về, hơn nữa còn có Diệp Đình Phong tới đón.
Diệp Đình Phong là cháu trai của Nhị phu nhân.
Ở kinh thành làm hữu tiền vệ phó sử cấm quân, lần này được Nhị phu nhân gửi gắm, tới Thành Châu đón lão phu nhân cùng mấy cô nương Kiến An hầu phủ hồi kinh.
Có Diệp Đình Phong ở đây, một đường này mọi người đều an tâm.
Diệp Đình Phong cùng Nhị ca của Sở Lạc chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nên hắn ta đối với Sở Lạc chiếu cố nhiều hơn, hai người cũng có chủ đề chung để nói chuyện với nhau. Diệp Đình Phong biết Sở Lạc lo lắng cho Sở Tụng Liên, liền đơn giản nói với nàng chuyện trong Kinh cùng Kiến An hầu phủ mấy tháng qua, những việc này, lão phu nhân chỉ nhắc tới trước mặt Thế tử phu nhân và Sở Yên, Sở Lạc trước đây chưa từng nghe nói, lập tức an tĩnh lắng nghe.
Cũng ngoài ý muốn ở trong miệng Diệp Đình Phong biết được, trước đây khi Văn đế ở đại điển tế trời nhiễm phong hàn té xỉu kỳ thật là lý do thoái thác với bên ngoài, tình hình thực tế lúc đó là bệ hạ bị ám sát, rơi xuống vách núi, liên tiếp hôn mê mấy ngày mới tỉnh.
Sở Lạc nghe được hãi hùng khiếp vía.
Bị ám sát, rơi xuống vách núi, hôn mê vài ngày, đây đều là cửu tử nhất sinh, Sở Lạc không biết lúc đó trên người bệ hạ còn có vết thương..
Nhớ tới trong mắt hắn lúc nào cũng mang theo ý cười ôn hòa, cùng nàng ở trong Lan Hoa uyển đọc sách, muốn ăn nho và quýt nàng đã lột vỏ, Sở Lạc chỉ cảm thấy hắn có thể luôn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh như vậy kỳ thật không hề dễ dàng.
Sở Lạc bỗng nhiên xuất thần.
Sau đó lại nghe Diệp Đình Phong cười nói, "Sở Tụng Liên ngày ngày nhọc lòng việc hôn sự của ngươi, lần này Huệ vương chi loạn đã dẹp, bệ hạ mặt rồng đại duyệt, hạ chỉ tháng sau tổ chức thưởng mai yến ở trong Kinh. Ngươi biết đó, thưởng mai yến từ trước đến nay là để tác hợp con cháu thế gia không có hôn phối, Huệ vương chi loạn kết thúc, bệ hạ cũng sửa lại tác phong cường ngạnh ngày xưa, quan hệ với các thế gia lâu đời ẩn ẩn có chút hòa hoãn. Cho nên lần này không chỉ có con cháu thế gia danh vọng trong kinh, tân quý trong quân, còn có không ít con cháu thế gia nơi khác cũng sẽ phụng chiếu nhập kinh. Nhị ca ngươi nói, vừa lúc mượn cơ hội đem hôn sự của ngươi định ra.."
Sở Lạc giật mình, thưởng mai yến những năm trước nàng rất ít lộ diện.
Mồng 9 tháng Chạp là sinh nhật của nàng.
Qua sinh nhật, nàng liền đủ mười sáu tuổi, hôn sự cứ kéo dài mãi cũng không được..
Đột nhiên, trong đầu nàng nhớ tới ngày đó Văn đế đã dùng ngự bút chu sa viết xuống trán nàng, ba chữ màu đỏ giống như hoa điền "đế tâm kiều".
Sở Lạc cụp mắt.
Nàng không muốn đi theo vết xe đổ của nương, làm thị thiếp cho người khác.
Cho dù bây giờ đế vương có ân sủng ngươi bao nhiêu, rồi sẽ có một ngày hắn cảm thấy chán, khi đó ngươi chỉ có thể bị vứt bỏ.
Nàng muốn gả cho một người có thể cùng nàng nắm tay đi đến đầu bạc răng long.
Đầu ngón tay Sở Lạc nắm thật chặt.
Văn đế đối với nàng có hứng thú đều đã là chuyện của mấy tháng trước, có lẽ chỉ là nhất thời mà thôi, chỉ cần trước khi Văn đế nhớ tới nàng lần nữa đem chính mình gả ra ngoài..
* * *
Đến giữa tháng Mười, đoàn người trở về Kinh thành, Thế tử Kiến An hầu cùng Sở Tụng Liên đi tới bên ngoài cửa thành đón chờ.
Trước đây Thế tử Kiến An hầu được Thái phó nhìn trúng, cho phép cùng hồi kinh mưu sự, ngay cả lão phu nhân và Thế tử phu nhân đều không biết chuyện, lần này trong Kinh náo động, địa vị trong triều của Kiến An hầu phủ ngược lại càng tiến thêm một bước.
"Con làm rất tốt, người làm đại sự, trong lòng tự có thể phán đoán, có một số việc không cần cùng lão bà tử như ta và phụ thân con nói trước, luôn giữ được vẻ bình tĩnh, trầm ổn." Lão phu nhân từ xưa đến nay yêu thương nhất là Thế tử Kiến An hầu, về sau, gánh nặng của Kiến An hầu phủ đều đặt ở trên người hắn ta, Thế tử Kiến An hầu có thành tựu, lão phu nhân tự nhiên vui mừng.
"Vâng, tổ mẫu." Thế tử Kiến An hầu nghe theo.
Nhưng lão phu nhân đối với Sở Tụng Liên cũng không thân hậu như vậy, nếu không phải Diệp Đình Phong còn đang ở đây, nhất định sẽ chẳng nói với hắn ta được mấy câu.
Sở Tụng Liên ngược lại không thèm để ý tới.
Lão phu nhân đối với thái độ này của hắn ta kỳ thật rất bất mãn.
Con vợ lẽ được nuôi dưới danh nghĩa con vợ cả, vốn ở trong mắt lão phu nhân cũng chỉ là một thứ tử mà thôi. Cùng với muội muội ruột của hắn ta là Sở Lạc không có gì khác biệt.
Có điều nhị phòng chỉ có duy nhất một nhi tử là Sở Tụng Liên, lão phu nhân vẫn để tâm đến mặt mũi nhị phòng.
Hơn nữa nhà mẹ đẻ Diệp gia của Nhị phu nhân, ở Kinh thành cùng trong quân đều có chút quyền thế, Sở Tụng Liên đi lại rất gần với Diệp gia, trong lòng lão phu nhân có không thích, cũng không tiện làm khó hắn ta, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ.
Đơn giản hàn huyên vài câu, xe ngựa tiếp tục lên đường đi về hướng Kiến An hầu phủ.
Tháng Giêng rời kinh, đến hiện tại tháng Mười mới trở về, Sở Lạc đã lâu không thấy Nhị ca, mấy tháng này lại xảy ra quá nhiều chuyện, trong mắt Sở Lạc hơi mờ mịt.
Sở Tụng Liên hỏi nàng những chuyện xảy ra khi tới Đông Xương hầu phủ và Thành Châu, Sở Lạc cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, chóp mũi ửng đỏ, nói cho Sở Tụng Liên nghe chuyện tổ mẫu cùng Hầu phu nhân muốn để nàng làm quý thiếp cho Đàm Nguyên, sau đó lại kể về chuyện của Đàm Hiếu. Sở Tụng Liên nghe xong tức giận đến mặt đỏ tai hồng, "Thằng nhãi Đàm Hiếu này, chờ lúc nào hắn ta vào Kinh, ta nhất định phải đánh gãy chân chó của hắn ta!"
Danh tiếng của Đàm Hiếu ở Kinh thành vốn không tốt, nhưng Sở Tụng Liên không nghĩ tới tên cặn bã này thế mà dám đem móng vuốt duỗi tới chỗ muội muội của mình.
Nếu Sở Tụng Liên đánh Đàm Hiếu, nhiều nhất chỉ bị trong nhà trách cứ một trận cho Đông Xương hầu phủ xem, nhưng trong Kinh sẽ có rất nhiều người giúp Sở Tụng Liên cầu tình.
Đàm Hiếu dù sao cũng là người ngoài, tổ mẫu là người khôn khéo như vậy, lại tin tưởng lời nói dối rõ ràng có trăm ngàn chỗ hở của Đàm Hiếu, đây là bởi vì trong lòng bà trời sinh đối với Sở Lạc có thành kiến, cho nên thà rằng tin tưởng chuyện ma quỷ Đàm Hiếu bịa ra, cũng không muốn tin tưởng Sở Lạc, cảm thấy Sở Lạc sẽ vì một vị trí chính thê mà đi dụ dỗ Đàm Hiếu.
Bởi lẽ, ở đáy lòng tổ mẫu, tướng mạo Sở Lạc sinh ra như thế thì chuyện như dụ dỗ nam nhân để đạt được mục đích cũng không phải không có khả năng.
Có điều Sở Tụng Liên không nghĩ tới, sau chuyện Đàm Nguyên và Đàm Hiếu, tổ mẫu còn kêu Sở Lạc đi Lan Hoa uyển phụng dưỡng Văn đế.
Sở Tụng Liên chỉ cảm thấy trái tim mình như rơi xuống hầm băng sâu thẳm lạnh giá, không thể ức chế tức giận cùng thất vọng, buồn bã trong lòng, một lát sau, trầm giọng nói, "Lạc Lạc, muội gả ra khỏi cái nhà này sớm một chút đi! Chúng ta không cần chịu khi dễ như vậy nữa!"
Hốc mắt Sở Lạc ửng đỏ, hơi gật đầu.
"Đã trở lại thì tốt rồi, có Nhị ca ở đây." Sở Tụng Liên duỗi tay vuốt nhẹ chóp mũi nàng.
Sở Lạc mỉm cười.
* * *
Về đến nhà, Sở Lạc cùng Sở Dao thỉnh an phụ thân mẫu thân.
Sở Lạc còn bình thường, Sở Dao lại giống như mấy tháng này cao lên không ít, Sở Lạc ngày ngày đều gặp nàng ấy cũng không cảm thấy gì, cho đến khi Sở Phùng Lâm nói, mới bừng tỉnh nhận ra.
Diệp phu nhân cũng nói rất tốt.
Đào di nương đã lâu không gặp nữ nhi của mình, một bên nghe Nhị gia cùng phu nhân nói chuyện, một bên trông mong ngóng nhìn nữ nhi.
Diệp phu nhân cũng không ở lại lâu.
Đào di nương rất nhanh liền đưa con trở về trong viện của mình.
Sở Lạc cũng cùng Sở Phùng Lâm và Diệp phu nhân từ biệt.
Trở lại trong viện, Lộ Bảo cùng Tử Quế đều thở dài một hơi, rời đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã về, vẫn là trong nhà tốt hơn.
Phùng ma ma liên tục niệm a di đà phật hồi lâu, đi vòng quanh đánh giá nàng, xem nàng có gầy đi hay không, có bị đói hay không, một chuyến này ra ngoài thật lâu, bây giờ mới hồi kinh, cũng may người không có việc gì thì tốt rồi.
"Thật sự không có việc gì chứ?" Phùng ma ma vẫn có chút không yên tâm.
Sở Lạc liếc nhìn Lộ Bảo cùng Tử Quế một cái, trên đường về đã dặn dò các nàng, những chuyện xảy ra ở Đông Xương hầu phủ đừng nói cho Phùng ma ma nghe. Phùng ma ma đã lớn tuổi, không cần để bà ấy lo lắng hãi hùng. Có đôi khi ở trong phủ nghe chút nhàn ngôn toái ngữ, nói lão phu nhân muốn đem Lục tiểu thư đưa cho quyền quý nào đó trong Kinh làm thiếp, Phùng ma ma đều có thể một đêm không ngủ được.
Lộ Bảo cùng Tử Quế vội vàng không ngừng gật đầu đồng ý.
Sau đó Sở Lạc liền đi phòng tắm, cởi xiêm y xuống, tắm gội trong thùng nước ấm áp, nhìn trong phòng tắm quen thuộc, mới bừng tỉnh cảm thấy một chuyến đi lâu dài này cuối cùng đã thật sự kết thúc, trong nhà có Nhị ca, nàng có thể kiên định cùng an tâm rồi.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, ngày thứ hai sau khi trở về, Nhị ca liền tới trong viện tìm nàng, "Đi thôi, mang muội đi gặp một người."
"Đi gặp ai vậy?" Trên xe ngựa, Sở Lạc hỏi.
Sở Tụng Liên cười, "Nhi tử của Đào bá bá muội còn nhớ rõ sao?"
Sở Lạc đương nhiên còn nhớ, "Đào Chân?"
"Đúng vậy, chính là Đào Chân!" Sở Tụng Liên sát lại gần nàng nói, "Hắn ta là một con mọt sách, người cũng thành thật, khi còn nhỏ thích chạy theo sau muội, còn không quên mang một quyển sách. Trước đây Đào bá bá được điều nhiệm đến Quan Châu, Đào Chân liền đi theo. Lần này bệ hạ tổ chức thưởng mai yến, con cháu thế gia quyền quý đều sẽ tham gia, hắn ta cũng giống muội, hôm qua vừa trở về, trước khi cùng đại ca ra ngoài cửa thành đón các muội, ta thấy qua Đào Chân, hôm nay hẹn hắn ta gặp mặt ôn chuyện."
Sở Lạc kinh ngạc chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhị ca.
Sở Tụng Liên càng sát lại gần hơn, "Đào Chân phẩm tính tốt, học vấn cũng tốt, tướng mạo cùng gia thế đều vừa vặn phù hợp.."
Hổ: Ôi! Nhị ca! Huynh còn cần muội muội không? Ta có thể!
Vương gia là nhà mẹ đẻ của Đông Xương hầu phu nhân Vương thị.
Ông ngoại của Thế tử phu nhân nổi danh vì quản giáo con cháu trong nhà khắc nghiệt, trước đây Đàm Hiếu bị Văn đế răn dạy, Đông Xương hầu liền đưa hắn ta đến Vương gia ở Thành Châu này cấm túc nửa năm, từ từ lấp kín miệng một đám quần thần trong triều.
Lần này tới đây, Sở Lạc trong lúc vô tình nghe được hạ nhân Vương gia lén nghị luận với nhau, Đàm Hiếu hình như trở về Phường Châu không được mấy ngày đã lại bị bệ hạ răn dạy, vả miệng, trượng trách một trận, còn ném tới biệt viện Văn Sơn, đến bây giờ vẫn chưa được về Hầu phủ, Vương lão gia tử hận đến liên tục mắng vài câu bùn nhão không thể trát tường..
Sở Lạc vẫn luôn không biết sau khi xảy ra những chuyện kia ở Thiên Khúc, Đàm Hiếu đã đi đâu, cũng không biết vì sao xong việc tổ mẫu không hề lên tiếng nữa, nàng chỉ có thể suy đoán do tổ mẫu kêu nàng đi đến trong viện của Văn đế phụng dưỡng, khiến bệ hạ tức giận, cho nên chuyện Đàm Hiếu tổ mẫu liền không muốn nhắc tới.
Ở Thiên Khúc ngày đó, cảnh tượng nàng dùng cây trâm đâm lên cánh tay Đàm Hiếu, Sở Lạc bây giờ nhớ tới vẫn còn sợ hãi trong lòng, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng nghe nói hắn ta bị Văn đế trách cứ, giáo huấn, thậm chí trượng trách, vậy hắn ta hẳn là sẽ không có thời gian rảnh bận tâm đến nàng đi.
Sở Lạc vừa cảm thấy may mắn lại có chút ngoài ý muốn, tựa hồ phiền toái lớn như Đàm Hiếu này cũng là Văn đế hỗ trợ nàng xử trí.
Nàng ở trên giường ôm đầu gối, Văn đế giống như khắp nơi đều đang bảo vệ nàng, bất kể chuyện hắn răn dạy Đàm Hiếu là vì lý do gì, dù sao hắn cũng đã giúp nàng thêm một việc rất lớn.
Trong lòng nàng đối với hắn vô cùng cảm kích.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Sở Lạc nhàn nhạt rũ mắt, thần sắc trong đôi con ngươi xinh đẹp trở nên phức tạp.
* * *
Tháng Tư vừa qua, rất nhanh lại đến tháng Năm.
Bắt đầu sang tháng Năm, trong Kinh liền không yên ổn, vốn lão phu nhân muốn hồi Hầu phủ trong tháng này, nhưng bị Kiến An hầu truyền tin đến dặn dò đừng vội trở về.
Hiện tại thế cục triều đình đen tối không rõ, vẫn chưa biết phong ba trong Kinh có thể dễ dàng áp xuống hay không, bây giờ lão phu nhân mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, e là so với đánh giá trước đây của bà về biến cố sắp xảy ra còn khó nắm bắt hơn..
Cuối tháng Năm, trong Kinh quả nhiên phát sinh náo động.
Tâm phúc của Huệ vương mang binh tiến vào Kinh thành bức vua thoái vị, kết quả bị chém giết ở ngoài cửa thành.
Huệ vương phủ bị niêm phong, những thế gia có qua lại với Huệ vương phủ không ít, toàn bộ đều chịu liên lụy, trong số đó còn có một vài thế gia cường thịnh nhất cả nước.
Huệ vương chi loạn xảy ra từ tháng Tư liên tục đến tận tháng Sáu, thời điểm tháng Bảy trong Kinh vẫn đang truy lùng quét sạch dư nghiệt, trên đường còn có không ít dư đảng của Huệ vương trở thành giặc cỏ, tác loạn khắp nơi. Vốn chuẩn bị giữa tháng Tám sẽ hồi kinh để cả nhà đoàn viên, lão phu nhân luôn cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định hoãn lại, cho đến tháng Mười cuối thu, nữ quyến Kiến An hầu phủ mới từ Thành Châu khởi hành.
Trên đường hồi kinh cũng không xảy ra chuyện gì, lại nghe nói trước đó vào khoảng tháng Tám, một đám dư nghiệt ở bên đường đốt giết cướp đoạt.
Mọi người nghe vậy trong lòng nghĩ lại mà sợ, may mắn thời điểm đó, lão phu nhân quyết định không vội trở về, hơn nữa còn có Diệp Đình Phong tới đón.
Diệp Đình Phong là cháu trai của Nhị phu nhân.
Ở kinh thành làm hữu tiền vệ phó sử cấm quân, lần này được Nhị phu nhân gửi gắm, tới Thành Châu đón lão phu nhân cùng mấy cô nương Kiến An hầu phủ hồi kinh.
Có Diệp Đình Phong ở đây, một đường này mọi người đều an tâm.
Diệp Đình Phong cùng Nhị ca của Sở Lạc chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nên hắn ta đối với Sở Lạc chiếu cố nhiều hơn, hai người cũng có chủ đề chung để nói chuyện với nhau. Diệp Đình Phong biết Sở Lạc lo lắng cho Sở Tụng Liên, liền đơn giản nói với nàng chuyện trong Kinh cùng Kiến An hầu phủ mấy tháng qua, những việc này, lão phu nhân chỉ nhắc tới trước mặt Thế tử phu nhân và Sở Yên, Sở Lạc trước đây chưa từng nghe nói, lập tức an tĩnh lắng nghe.
Cũng ngoài ý muốn ở trong miệng Diệp Đình Phong biết được, trước đây khi Văn đế ở đại điển tế trời nhiễm phong hàn té xỉu kỳ thật là lý do thoái thác với bên ngoài, tình hình thực tế lúc đó là bệ hạ bị ám sát, rơi xuống vách núi, liên tiếp hôn mê mấy ngày mới tỉnh.
Sở Lạc nghe được hãi hùng khiếp vía.
Bị ám sát, rơi xuống vách núi, hôn mê vài ngày, đây đều là cửu tử nhất sinh, Sở Lạc không biết lúc đó trên người bệ hạ còn có vết thương..
Nhớ tới trong mắt hắn lúc nào cũng mang theo ý cười ôn hòa, cùng nàng ở trong Lan Hoa uyển đọc sách, muốn ăn nho và quýt nàng đã lột vỏ, Sở Lạc chỉ cảm thấy hắn có thể luôn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh như vậy kỳ thật không hề dễ dàng.
Sở Lạc bỗng nhiên xuất thần.
Sau đó lại nghe Diệp Đình Phong cười nói, "Sở Tụng Liên ngày ngày nhọc lòng việc hôn sự của ngươi, lần này Huệ vương chi loạn đã dẹp, bệ hạ mặt rồng đại duyệt, hạ chỉ tháng sau tổ chức thưởng mai yến ở trong Kinh. Ngươi biết đó, thưởng mai yến từ trước đến nay là để tác hợp con cháu thế gia không có hôn phối, Huệ vương chi loạn kết thúc, bệ hạ cũng sửa lại tác phong cường ngạnh ngày xưa, quan hệ với các thế gia lâu đời ẩn ẩn có chút hòa hoãn. Cho nên lần này không chỉ có con cháu thế gia danh vọng trong kinh, tân quý trong quân, còn có không ít con cháu thế gia nơi khác cũng sẽ phụng chiếu nhập kinh. Nhị ca ngươi nói, vừa lúc mượn cơ hội đem hôn sự của ngươi định ra.."
Sở Lạc giật mình, thưởng mai yến những năm trước nàng rất ít lộ diện.
Mồng 9 tháng Chạp là sinh nhật của nàng.
Qua sinh nhật, nàng liền đủ mười sáu tuổi, hôn sự cứ kéo dài mãi cũng không được..
Đột nhiên, trong đầu nàng nhớ tới ngày đó Văn đế đã dùng ngự bút chu sa viết xuống trán nàng, ba chữ màu đỏ giống như hoa điền "đế tâm kiều".
Sở Lạc cụp mắt.
Nàng không muốn đi theo vết xe đổ của nương, làm thị thiếp cho người khác.
Cho dù bây giờ đế vương có ân sủng ngươi bao nhiêu, rồi sẽ có một ngày hắn cảm thấy chán, khi đó ngươi chỉ có thể bị vứt bỏ.
Nàng muốn gả cho một người có thể cùng nàng nắm tay đi đến đầu bạc răng long.
Đầu ngón tay Sở Lạc nắm thật chặt.
Văn đế đối với nàng có hứng thú đều đã là chuyện của mấy tháng trước, có lẽ chỉ là nhất thời mà thôi, chỉ cần trước khi Văn đế nhớ tới nàng lần nữa đem chính mình gả ra ngoài..
* * *
Đến giữa tháng Mười, đoàn người trở về Kinh thành, Thế tử Kiến An hầu cùng Sở Tụng Liên đi tới bên ngoài cửa thành đón chờ.
Trước đây Thế tử Kiến An hầu được Thái phó nhìn trúng, cho phép cùng hồi kinh mưu sự, ngay cả lão phu nhân và Thế tử phu nhân đều không biết chuyện, lần này trong Kinh náo động, địa vị trong triều của Kiến An hầu phủ ngược lại càng tiến thêm một bước.
"Con làm rất tốt, người làm đại sự, trong lòng tự có thể phán đoán, có một số việc không cần cùng lão bà tử như ta và phụ thân con nói trước, luôn giữ được vẻ bình tĩnh, trầm ổn." Lão phu nhân từ xưa đến nay yêu thương nhất là Thế tử Kiến An hầu, về sau, gánh nặng của Kiến An hầu phủ đều đặt ở trên người hắn ta, Thế tử Kiến An hầu có thành tựu, lão phu nhân tự nhiên vui mừng.
"Vâng, tổ mẫu." Thế tử Kiến An hầu nghe theo.
Nhưng lão phu nhân đối với Sở Tụng Liên cũng không thân hậu như vậy, nếu không phải Diệp Đình Phong còn đang ở đây, nhất định sẽ chẳng nói với hắn ta được mấy câu.
Sở Tụng Liên ngược lại không thèm để ý tới.
Lão phu nhân đối với thái độ này của hắn ta kỳ thật rất bất mãn.
Con vợ lẽ được nuôi dưới danh nghĩa con vợ cả, vốn ở trong mắt lão phu nhân cũng chỉ là một thứ tử mà thôi. Cùng với muội muội ruột của hắn ta là Sở Lạc không có gì khác biệt.
Có điều nhị phòng chỉ có duy nhất một nhi tử là Sở Tụng Liên, lão phu nhân vẫn để tâm đến mặt mũi nhị phòng.
Hơn nữa nhà mẹ đẻ Diệp gia của Nhị phu nhân, ở Kinh thành cùng trong quân đều có chút quyền thế, Sở Tụng Liên đi lại rất gần với Diệp gia, trong lòng lão phu nhân có không thích, cũng không tiện làm khó hắn ta, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ.
Đơn giản hàn huyên vài câu, xe ngựa tiếp tục lên đường đi về hướng Kiến An hầu phủ.
Tháng Giêng rời kinh, đến hiện tại tháng Mười mới trở về, Sở Lạc đã lâu không thấy Nhị ca, mấy tháng này lại xảy ra quá nhiều chuyện, trong mắt Sở Lạc hơi mờ mịt.
Sở Tụng Liên hỏi nàng những chuyện xảy ra khi tới Đông Xương hầu phủ và Thành Châu, Sở Lạc cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, chóp mũi ửng đỏ, nói cho Sở Tụng Liên nghe chuyện tổ mẫu cùng Hầu phu nhân muốn để nàng làm quý thiếp cho Đàm Nguyên, sau đó lại kể về chuyện của Đàm Hiếu. Sở Tụng Liên nghe xong tức giận đến mặt đỏ tai hồng, "Thằng nhãi Đàm Hiếu này, chờ lúc nào hắn ta vào Kinh, ta nhất định phải đánh gãy chân chó của hắn ta!"
Danh tiếng của Đàm Hiếu ở Kinh thành vốn không tốt, nhưng Sở Tụng Liên không nghĩ tới tên cặn bã này thế mà dám đem móng vuốt duỗi tới chỗ muội muội của mình.
Nếu Sở Tụng Liên đánh Đàm Hiếu, nhiều nhất chỉ bị trong nhà trách cứ một trận cho Đông Xương hầu phủ xem, nhưng trong Kinh sẽ có rất nhiều người giúp Sở Tụng Liên cầu tình.
Đàm Hiếu dù sao cũng là người ngoài, tổ mẫu là người khôn khéo như vậy, lại tin tưởng lời nói dối rõ ràng có trăm ngàn chỗ hở của Đàm Hiếu, đây là bởi vì trong lòng bà trời sinh đối với Sở Lạc có thành kiến, cho nên thà rằng tin tưởng chuyện ma quỷ Đàm Hiếu bịa ra, cũng không muốn tin tưởng Sở Lạc, cảm thấy Sở Lạc sẽ vì một vị trí chính thê mà đi dụ dỗ Đàm Hiếu.
Bởi lẽ, ở đáy lòng tổ mẫu, tướng mạo Sở Lạc sinh ra như thế thì chuyện như dụ dỗ nam nhân để đạt được mục đích cũng không phải không có khả năng.
Có điều Sở Tụng Liên không nghĩ tới, sau chuyện Đàm Nguyên và Đàm Hiếu, tổ mẫu còn kêu Sở Lạc đi Lan Hoa uyển phụng dưỡng Văn đế.
Sở Tụng Liên chỉ cảm thấy trái tim mình như rơi xuống hầm băng sâu thẳm lạnh giá, không thể ức chế tức giận cùng thất vọng, buồn bã trong lòng, một lát sau, trầm giọng nói, "Lạc Lạc, muội gả ra khỏi cái nhà này sớm một chút đi! Chúng ta không cần chịu khi dễ như vậy nữa!"
Hốc mắt Sở Lạc ửng đỏ, hơi gật đầu.
"Đã trở lại thì tốt rồi, có Nhị ca ở đây." Sở Tụng Liên duỗi tay vuốt nhẹ chóp mũi nàng.
Sở Lạc mỉm cười.
* * *
Về đến nhà, Sở Lạc cùng Sở Dao thỉnh an phụ thân mẫu thân.
Sở Lạc còn bình thường, Sở Dao lại giống như mấy tháng này cao lên không ít, Sở Lạc ngày ngày đều gặp nàng ấy cũng không cảm thấy gì, cho đến khi Sở Phùng Lâm nói, mới bừng tỉnh nhận ra.
Diệp phu nhân cũng nói rất tốt.
Đào di nương đã lâu không gặp nữ nhi của mình, một bên nghe Nhị gia cùng phu nhân nói chuyện, một bên trông mong ngóng nhìn nữ nhi.
Diệp phu nhân cũng không ở lại lâu.
Đào di nương rất nhanh liền đưa con trở về trong viện của mình.
Sở Lạc cũng cùng Sở Phùng Lâm và Diệp phu nhân từ biệt.
Trở lại trong viện, Lộ Bảo cùng Tử Quế đều thở dài một hơi, rời đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã về, vẫn là trong nhà tốt hơn.
Phùng ma ma liên tục niệm a di đà phật hồi lâu, đi vòng quanh đánh giá nàng, xem nàng có gầy đi hay không, có bị đói hay không, một chuyến này ra ngoài thật lâu, bây giờ mới hồi kinh, cũng may người không có việc gì thì tốt rồi.
"Thật sự không có việc gì chứ?" Phùng ma ma vẫn có chút không yên tâm.
Sở Lạc liếc nhìn Lộ Bảo cùng Tử Quế một cái, trên đường về đã dặn dò các nàng, những chuyện xảy ra ở Đông Xương hầu phủ đừng nói cho Phùng ma ma nghe. Phùng ma ma đã lớn tuổi, không cần để bà ấy lo lắng hãi hùng. Có đôi khi ở trong phủ nghe chút nhàn ngôn toái ngữ, nói lão phu nhân muốn đem Lục tiểu thư đưa cho quyền quý nào đó trong Kinh làm thiếp, Phùng ma ma đều có thể một đêm không ngủ được.
Lộ Bảo cùng Tử Quế vội vàng không ngừng gật đầu đồng ý.
Sau đó Sở Lạc liền đi phòng tắm, cởi xiêm y xuống, tắm gội trong thùng nước ấm áp, nhìn trong phòng tắm quen thuộc, mới bừng tỉnh cảm thấy một chuyến đi lâu dài này cuối cùng đã thật sự kết thúc, trong nhà có Nhị ca, nàng có thể kiên định cùng an tâm rồi.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, ngày thứ hai sau khi trở về, Nhị ca liền tới trong viện tìm nàng, "Đi thôi, mang muội đi gặp một người."
"Đi gặp ai vậy?" Trên xe ngựa, Sở Lạc hỏi.
Sở Tụng Liên cười, "Nhi tử của Đào bá bá muội còn nhớ rõ sao?"
Sở Lạc đương nhiên còn nhớ, "Đào Chân?"
"Đúng vậy, chính là Đào Chân!" Sở Tụng Liên sát lại gần nàng nói, "Hắn ta là một con mọt sách, người cũng thành thật, khi còn nhỏ thích chạy theo sau muội, còn không quên mang một quyển sách. Trước đây Đào bá bá được điều nhiệm đến Quan Châu, Đào Chân liền đi theo. Lần này bệ hạ tổ chức thưởng mai yến, con cháu thế gia quyền quý đều sẽ tham gia, hắn ta cũng giống muội, hôm qua vừa trở về, trước khi cùng đại ca ra ngoài cửa thành đón các muội, ta thấy qua Đào Chân, hôm nay hẹn hắn ta gặp mặt ôn chuyện."
Sở Lạc kinh ngạc chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhị ca.
Sở Tụng Liên càng sát lại gần hơn, "Đào Chân phẩm tính tốt, học vấn cũng tốt, tướng mạo cùng gia thế đều vừa vặn phù hợp.."
Hổ: Ôi! Nhị ca! Huynh còn cần muội muội không? Ta có thể!
