Chương 29 – Những Người bạn Cũ Bấm để xem Bỗng nhiên, trên mặt biển xuất hiện đàn cá mập. Con nào cũng mở rộng miệng, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt nom đến sợ. Chúng lao đến bọn cướp biển. Chỉ trong chốc lát, bọn cướp biển đã nằm trong bụng những con cá mập, không sót một mống. Bác sĩ Ai-bô-lít nói: - Như vậy mới đáng kiếp bọn cướp biển. Chúng đã cướp bóc, hành hạ, giết chóc biết bao người vô tội. Cuối cùng chúng đã phải đền tội. Tàu bơi hồi lâu trên mặt biển cuộn sóng. Bỗng nhiên bác sĩ nghe thấy có tiếng gọi: - Bo-ên! Bo-ên! Ba-ra-vên! Ba-vên! Tiếng muông thú tức là: "Bác sĩ! Bác sĩ! Xin hãy dừng tàu lại!" Bác sĩ cho hạ buồm. Con tàu dừng lại. Tất cả nhìn thấy vẹt Ca-ru-đô. Vẹt bay rất nhanh trên mặt biển. Bác sĩ gọi to: - Ca-ru-đô đấy ư? Bay xuống đây! Xuống đây! Bác rất mừng được gặp lại cháu. Ca-ru-đô bay đến con tàu, đỗ xuống đỉnh cột buồm. Nó kêu to: - Bác sĩ hãy nhìn xem! Ai đang bơi theo cháu kia kìa! Đấy, ở tận đường chân trời phía tây ấy! Bác sĩ nhìn theo hướng Ca-ru-đô chỉ. Ở mãi đằng xa kia, Cá Sấu đang bơi, trên lưng là cô khỉ Chi-chí. Chi-chí cầm một cành lá cọ vẫy vẫy và cười. Bác sĩ lái tàu về phía Cá sấu và Chi-chí. Ông quăng dây xuống cho Chúng trèo lên tàu. Lên tới boong tàu, Cá Sấu và Chi-chí cùng chạy bổ lại bác sĩ. Chúng hôn môi, hôn má, hôn râu, hôn mắt bác sĩ. Bác sĩ hỏi: - Sao các cháu lại lênh đênh giữa biển cả thế này? Bác thật sung sướng vì được gặp lại các bạn cũ. Cá Sấu nói: - Chao ôi, bác sĩ! Chúng cháu ở lại châu Phi vắng bác nên buồn quá. Lại càng nhớ Ki-ca, con Gâu Gâu, Bum-ba và Ủn Ỉn thân yêu. Chúng cháu chỉ muốn trở về căn nhà của bác. Ở đó trong tủ có sóc này, trên đi-văng có nhím lông nhọn hoắt này, trong hòm có mấy mẹ con nhà thỏ này. Thế là chúng cháu quyết định từ biệt châu Phi, vượt biển, trở về sống với bác suốt đời. Bác sĩ đáp: - Thế thì còn gì bằng! Bác mừng lắm! - Hoan hô! - Cú Bum-ba reo mừng. - Hoan hô! - Mọi muông thú reo mừng. Chúng nắm tay nhau nhảy múa xung quanh cột buồm, vừa múa vừa hát: Si-ta rít-ta, chi-ta đơ-rít-ta! Si-van-đa-la, si-van-đa! Ai-bô-lít thân yêu của ta Từ biệt ông ư? Không! Chẳng bao giờ! Chẳng bao giờ! Chỉ có một mình cô khỉ Chi-chí ngồi tách ra, thở dài buồn bã. Con Kéo Đẩy hỏi: - Bạn làm sao thế? - Chao ôi, tôi nhớ đến mụ Vác-va-ra độc ác! Mụ ta lại dọa nạt, hành hạ chúng ta! Con Kéo Đẩy bảo bạn: - Đừng sợ! Mụ Vác-va-ra không ở nhà chúng ta nữa đâu! Tôi đã quăng mụ ta xuống biển, hiện giờ mụ ở trên một hòn đảo hoang vu. - Vác-va-ra ở trên đảo hoang à? - Đúng thế! Chi-chí, Cá Sấu và Ca-ru-đô rất mừng vì mụ Vác-va-ra sống ở đảo hoang. - Hoan hô anh Kéo Đẩy! - Chúng reo lên và lại nhảy múa: Si-van-đa-rư, si-van-đa-rư Phun-đu-clây và đun-đúc-clây! Rất mong không có mụ Vác-va-ra! Thiếu mụ Vác-va-ra thật là hay! Anh Kéo Đẩy gật gù cả hai đầu và cười cả hai mồm. Buồm được căng hết lên. Đến chiều, vịt Ki-ca đứng trên đỉnh cột buồm reo lên vì đã nhìn thấy bờ biển quê hương. - Chúng ta sắp về đến nhà rồi! - Nó reo lên. - Độ một giờ nữa là ở nhà rồi!.. Kìa, đằng kia là thành phố Pin-đe-môn-te của chúng ta. Nhưng cái gì thế kia? Nhìn xem kìa, cháy rồi! Cháy cả thành phố rồi! Không hiểu nhà chúng ta có bị cháy không? Chao ôi, thật là khủng khiếp! Một quầng sáng khổng lồ trùm lấy thành phố Pin-đe-môn-te. Bác sĩ ra lệnh: - Nhanh lên! Chúng ta phải dập tắt đám cháy này. Lấy xô múc nước giội vào. Vẹt Ca-ru-đô bay lên đậu trên đỉnh cột buồm. Nó nhìn qua ống nhòm và cười to, khiến cho mọi người phải ngạc nhiên. Ca-ru-đô nói: - Chúng ta không cần dập ngọn lửa này, bởi vì đấy không phải là đám cháy đâu! Nói xong nó lại cười to. - Thế là cái gì? - Bác sĩ hỏi. - Đấy là người ta treo đèn kết hoa, Ca-ru-đô trả lời. Lợn Ủn Ỉn vẫn chưa hiểu: - Thế nghĩa là thế nào? Tôi chưa bao giờ nghe thấy nói đến cái tiếng lạ lùng này. Vẹt bảo bạn: - Lát nữa bạn sẽ biết, độ mươi phút nữa thôi. Mười phút sau, con tàu vào gần bờ, tất cả mới hiểu thế nào là treo đèn kết hoa. Trên tất cả các ngôi nhà và các ngọn tháp, trên các tảng đá ven biển và các ngọn cây, khắp nơi sáng rực ánh đèn màu vàng, xanh, đỏ. Ngoài bờ biển đốt những đống lửa to, ánh lửa sáng rực cả bầu trời. Đàn ông, đàn bà, trẻ em mặc những bộ quần áo ngày hội, nhảy múa ca hát quanh những đống lửa. Vừa thấy tàu của bác sĩ Ai-bô-lít cập bến, mọi người liền vỗ tay reo hò và hô to: - Bác sĩ Ai-bô-lít muôn năm! Vinh quang thay bác sĩ Ai-bô-lít! Bác sĩ ngạc nhiên. Ông không ngờ có cuộc đón tiếp như vậy. Ông nghĩ, đón mình chắc chỉ có Ta-nhi-a, Va-nhi-a và có thể cả bác thủy thủ già Rô-bin-xơn. Nào ngờ cả thành phố đón ông. Đón ông có những ngọn đuốc rực rỡ, có âm nhạc vang lừng, có những bài ca phấn chấn lòng người. Có việc gì vậy? Người ta làm lễ đón mừng ông vì lẽ gì? Tại sao người ta lại mừng ngày trở về của ông? Ông định cưỡi con Kéo Đẩy đi về nhà, nhưng cả đám đông đã công kênh ông trên tay, đưa ông tới quảng trường Ven biển. Mọi người từ trong các cửa sổ đứng xem và tung hoa tặng ông. Ông mỉm cười và cúi chào mọi người. Bỗng ông nhìn thấy Ta-nhi-a và Va-nhi-a lách qua đám đông đang đi lại. Khi các em đến được chỗ bác sĩ, ông ôm hôn các em rồi hỏi: - Sao các cháu biết là bác đã thắng tên tướng cướp Bác-ma-lây? - Chúng cháu biết tin này qua Pen-ta. Pen-ta đến đây và kể cho chúng cháu nghe chuyện bác đã cứu cậu ta và cha cậu ta khỏi nanh vuốt của bọn cướp. - Hai em bé đáp. Đến lúc này, bác sĩ mới nhìn thấy Pen-ta đứng trên một cái gò ở đằng xa, tay đang cầm chiếc khăn đỏ của người cha vẫy vẫy. - Pen-ta! Chào cháu! - Bác sĩ gọi to. Nhưng, đúng lúc ấy, bác thủy thủ già Rô-bin-xơn tươi cười đến bên ông, siết chặt tay ông. Bằng giọng nói sang sảng để mọi người trên quảng trường nghe rõ, bác thủy thủ nói: - Thưa bác sĩ Ai-bô-lít kính mến! Chúng tôi rất cảm ơn bác sĩ đã quét sạch bọn cướp biển hung ác thường hay cướp tàu của chúng tôi. Trước đây chúng tôi không dám đi xa vì bọn cướp biển đe dọa. Từ nay, biển cả được tự do, tàu bè của chúng tôi đi lại được an toàn. Chúng tôi tự hào rằng thành phố của chúng ta có được vị anh hùng gan dạ như vậy. Chúng tôi đã đóng một chiếc tàu thật đẹp để tặng bác sĩ Ai-bô-lít. Mọi người đồng thanh hô lớn: - Quang vinh thuộc về bác sĩ Ai-bô-lít dũng cảm, kính yêu của chúng ta. Cám ơn bác sĩ Ai-bô-lít! Bác sĩ cúi chào đáp lễ. Ông nói: - Tôi rất cám ơn vì đã được các bạn đón tiếp nồng nhiệt! Tôi vô Cùng sung sướng vì được các bạn tin yêu. Nhưng một mình tôi thì không thể và không bao giờ chiến thắng được bọn cướp biển nếu không có sự giúp đỡ của các bạn muông thú trung thành của tôi. Các bạn ấy đang ở đây, và từ đáy lòng mình, tôi xin nhiệt liệt chúc mừng và bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với các bạn ấy! Mọi người lại hô lớn: - Hoan hô! Quang vinh thuộc về muông thú dũng cảm của bác sĩ Ai-bô-lít! Sau cuộc đón tiếp trọng thể này, bác sĩ ngồi trên lưng con Kéo Đẩy cùng muông thú trỏ về nhà. Thỏ rừng, sóc, nhím, dơi sung sướng đón ông về. Ông chưa kịp chào hỏi chúng thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở trên trời. Bác sĩ chạy ra thềm nhà nhìn lên, thấy một đàn sếu bay đến. Chúng đậu trước nhà bác sĩ, lẳng lặng đặt xuống một lẵng to đầy hoa quả: Chà là, táo, lê, chuối, đào, nho, cam! - Đây là quà biếu bác sĩ gửi từ Đất nước của loài khỉ! Bác sĩ cảm ơn đàn sếu và đàn sếu lại lập tức bay đi. Một giờ sau, tại vườn nhà bác sĩ, một bữa tiệc linh đình bắt đầu. Dưới ánh sáng đèn màu rực rỡ, trên các dãy ghế dài kê hai bên bàn, bạn bè thân thiết của bác sĩ Ai-bô-lít đã có mặt đông đủ: Ta-nhi-a và Va-nhi-a, Pen-ta và bác thủy thủ già Rô-bin-xơn, chim én, Ủn Ỉn, Chi-chí, Ki-ca, Ca-ru-đô, Bum-ba, con Kéo Đẩy, con Gâu Gâu, sóc, thỏ rừng, nhím, dơi. Bác sĩ mời khách uống mật ong, ăn đường phèn, bánh mật ong và thưởng thức hoa quả ngọt từ đất nước của loài khỉ gửi đến. Bữa tiệc thật tưng bừng. Mọi người chuyện trò, cười nói và ca hát, rồi đứng dậy nhảy múa dưới ánh đèn màu rực rỡ. Bỗng Pen-ta thấy bác sĩ thôi cười, chau mày và chạy vội vào nhà, vẻ mặt lo lắng: - Thưa bác sĩ, có điều gì thế ạ? Bác sĩ không trả lời. Ông nắm lấy tay Pen-ta và cùng chú bé chạy nhanh lên cầu thang. Ngay ở cửa ra vào đã thấy bệnh nhân, kẻ nằm người ngồi, đang chờ ông. Một chú gấu bị chó sói điên cắn. Một con hải âu bị các chú bé nghịch ác bắn bị thương. Một chú hươu con nằm rên rỉ vì bị sốt phát ban, chú ta được một bác ngựa chở đến. Nếu các em còn nhớ thì đó chính là bác ngựa năm ngoái đã được bác sĩ cho cặp kính to kì diệu. Bác sĩ bảo: - Cháu hãy nhìn những con thú này, cháu sẽ hiểu tại sao bác lại vội bỏ cuộc vui. Bác không thể vui được khi sau bức tường này còn có muông thú yêu mến đang rên rỉ, khóc lóc vì bệnh tật! Bác sĩ bước nhanh vào phòng chữa bệnh, nhanh chóng chuẩn bị thuốc men, Pen-ta nói: - Cháu xin phép được giúp bác sĩ! Bác sĩ đáp: - Tốt lắm! Bây giờ cháu hãy cặp nhiệt độ cho chú gấu và đem chú hươu cao đến đây cho bác. Bệnh tình của chú ta nguy kịch đấy, phải cấp cứu ngay. Pen-ta tỏ ra là người giúp việc đắc lực của bác sĩ. Không đầy một giờ sau, bác sĩ đã chữa khỏi tất cả các bệnh nhân. Ngay sau khi lại trở nên khỏe mạnh, chúng sung sướng cám ơn bác sĩ và âu yếm ôm hôn ông. Bác sĩ dẫn chúng ra vườn, giới thiệu với các bạn muông thú, rồi nói to: "Nào hãy đứng dẹp ra!" - Rồi ông cùng với cô khỉ Chi-chí nhảy điệu "tơ-ken-la", điệu múa tươi vui của muôn loài. Ông nhảy mới nhanh nhẹn và khéo léo làm sao, đến nỗi chú gấu và bác ngựa cũng hòa vào nhảy cùng với bạn bè.
Phần III - Bác Sĩ Và Tên Cướp Biển Chương 30 – Bác Sĩ Ai Bô Lít Chờ Đón Vị Khách Mới Bấm để xem Ven biển có rất nhiều đá. Những mỏm đá to tướng và nhọn hoắt. Nếu con tàu nào va phải chúng sẽ bị tan ra từng mảnh. Vào những đêm thu mịt mùng, tàu bè phải ghé vào bờ biển tối tăm, đầy những mỏm đá lỏm chởm và nguy hiểm đó, thật khủng khiếp. Người ta dựng những tháp đèn bên bờ biển để những con tàu khỏi vỡ tung vì đâm vào đá. Đèn biển là một ngọn tháp cao, trên đỉnh tháp có những ngọn đèn cháy sáng. Ngọn đèn sáng đến nỗi từ rất xa, các thuyền trưởng đã nhìn rõ và vì vậy, họ không thể lạc đường. Đèn biển soi sáng biển cả và chỉ đường cho tàu bè qua lại. Ở thành phố Pin-đe-môn-te, nơi bác sĩ Ai-bô-lít đang sống, trên một ngọn núi cao cũng có ngọn đèn biển như thế. Thành phố Pin-đe-môn-te được xây dựng ngay bên bờ biển. Từ biển vào, có ba vách đá án ngữ, và thật bất hạnh cho con tàu nào va vào chúng: Tàu sẽ vỡ tan ra từng mảnh và tất cả những người trên tàu sẽ bị nhấn chìm xuống đáy biển. Do vậy, nếu các bạn muốn ghé tàu vào Pin-đe-môn-te, chớ nên quên nhìn vào ngọn đèn biển. Từ rất xa đã nhìn rõ ngọn đèn trên tháp. Cứ đêm đêm, bác da đen già tên là Giam-bô, người gác đèn biển lại thắp sáng ngọn đèn này. Bác Giam-bô sống trên tháp đèn đã nhiều năm. Bác đã già, tóc bạc, nhưng vui tính và phúc hậu. Bác sĩ Ai-bô-lít rất yêu mến bác. Một lần, bác sĩ Ai-bô-lít bơi thuyền đến cây đèn, tìm gặp bác Giam-bô. - Chào bác Giam-bô! - Bác sĩ Ai-bô-lít nói. - Tôi đến đây có việc muốn nhờ bác. Hôm nay, bác làm ơn thắp ngọn đèn sáng nhất trên tháp để trên biển sáng hơn. Hôm nay, bác thủy thủ Rô-bin-xơn sẽ cập bến thăm tôi, tôi muốn rằng con tàu của ông ta không bị vỡ vụn vìđâm vào vách đá. - Được rồi, - bác Giam-bô nói, - tôi sẽ hết sức cố gắng. Bác thủy thủ Rô-bin-xơn từ đâu đến đây với bác? - Bác ấy từ châu Phi mang về cho tôi con Đích hai đầu bé bỏng. - Con Đích à? Đích nào vậy? Có phải Đích là con của con Kéo Đẩy nhà bác không? - Đúng, chính Đích là con của nó. Con vật còn rất bé. Lâu nay, con Kéo Đẩy rất buồn vì thiếu Đích, và tôi đã nhờ bác Rô-bin-xơn sang châu Phi để mang nó về đây đấy. - Thế thì con Kéo Đẩy của bác hẳn là mừng lắm! - Tất nhiên rồi! Suốt mười một tháng nay nó không được thấy Đích. Nó đã chuẩn bị cho con Đích cả đống quà, nào là bánh mật ong, nho khô, nào là cam, hạt dẻ, hồ đào, kẹo và hôm nay, từ sáng sớm nó đã chạy đi chạy lại trên bờ, cả bốn mất đều hướng ra biển. Nó nóng lòng chờ đợi giây phút bóng dáng con tàu quen thuộc xuất hiện phía chân trời. Đêm nay, Rô-bin-xơn sẽ về tới nơi. Chỉ cầu mong cho con tàu của ông ta không vỡ tung vì đâm vào vách đá! - Bác đừng quá lo lắng, cứ yên tâm! - Bác Giam-bô nói. - Không chỉ một hoặc hai ngọn đèn, mà tôi sẽ đốt cả bốn ngọn trên tháp đèn! Tất cả sẽ sáng như ban ngày. Rô-bin-xơn sẽ nhìn rõ đường để lái tàu và con tàu sẽ bình yên vô sự. - Xin cám ơn bác Giam-bô! - Nói rồi, bác sĩ Ai-bô-lít bơi thuyền vềnhà.
Chương 31 – Đèn Biển Bấm để xem Về đến nhà, bác sĩ Ai-bô-lít bắt tay ngay vào công việc. Hôm đó, bác rất nhiều việc. Những chú thỏ, dơi, cừu, chim ác là, lạc đà ở rất xa, con thì đi, con thì bay đến nhờ bác sĩ chữa bệnh. Con này đau bụng, con kia đau răng. Bác sĩ đã chữa khỏi cho tất cả và chúng ra về rất vui vẻ. Buổi tối, bác sĩ nằm nghỉ trên đi-văng và thiu thiu ngủ, trong mơ, bác thấy gấu trắng, sư tử biển và hải cẩu. Bỗng một chú hải âu bay vào cửa sổ, đến bên bác và kêu to: - Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Bác sĩ choàng tỉnh dậy. - Cái gì vậy? - Bác hỏi. - Chuyện gì xảy ra thế? - Tri-cu-ru-tri-da-rôm! Tiếng muông thú có nghĩa là: "Ngoài kia.. trên đèn biển không có ánh sáng!" - Cháu nói sao? - Bác sĩ kêu lên. - Vâng ạ, trên đèn không thấy có ánh sáng! Đèn biển tắt ngấm và tối om! Điều gì sẽ xảy ra với những con tàu đang tiến vào bờ hở bác? Chúng sẽ bị vỡ tung vì đâm vào đá mất thôi! - Thế bác gác đèn đâu? - Bác sĩ hỏi. - Bác Giam-bô đâu? Tại sao bác ấy không châm đèn? - I-u-an-dê! I-u-an-dê! - Hải âu trả lời. - Cháu không biết ạ! Cháu không biết ạ! Cháu chỉ biết trên tháp đèn không có lửa thôi. - Đến cây đèn mau! - Bác sĩ quát to. - Nhanh lên! Nhanh lên! Phảibằng mọi cách thắp cho được ngọn đèn sáng nhất trên tháp đèn! Nếu không sẽ có nhiều tàu đâm vào đá, vỡ tan tành trong đêm tối bão bùng này! Tàu của bác Rô-bin-xơn sẽ ra sao? Số phận con Đích sẽ thế nào? Bác sĩ chạy đến con thuyền của mình, vớ lấy mái chèo và cố hết sức bơi về phía cây đèn, đến đó còn khá xa. Con thuyền chao đảo trên những đợt sóng, mỗi phút nó đều có thể bị vỡ tung và chìm sâu xuống biển. Mặt biển đen ngòm và khủng khiếp. Nhưng bác sĩ Ai-bô-lít không sợ gì hết. Bác chỉ nghĩ làm sao đến được cây đèn biển càng nhanh càng tốt. Bỗng vịt Ki-ca bay ngang qua và từ xa đã gọi to: - Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Cháu vừa nhìn thấy con tàu của bác thủy thủ Rô-bin-xơn trên biển. Con tàu giương hết các cánh buồm và đang lao như bay vào các vách đá. Nếu trên đèn biển không có ánh sáng, con tàu sẽ bị vỡ tan và mọi người sẽ bị chết chìm dưới biển. - Ôi, sự bất hạnh khủng khiếp quá! - Bác sĩ kêu lên. - Con tàu đáng thương, thật đáng thương! Nhưng không, chúng ta nhất định không để con tàu bị tiêu tan được! Chúng ta sẽ cứu nó! Chúng ta sẽ đốt lửa trên tháp đèn! Bác sĩ nhấn mạnh mái chèo, con thuyền vun vút lao về phía trước. Chú vịt bơi theo sau thuyền. Bỗng bác sĩ gọi rất to: - I-gu-lút! I-ga-lếch! Ca-ta-la-ki! Tiếng muông thú có nghĩa là: "Hải âu! Hải âu! Cháu hãy bay ngay đến con tàu và cố gắng ghìm nó lại để nó khỏi lao nhanh như thế. Nếu không, ngay bây giờ, nó sẽ đâm vào vách đá, vỡ tung!" - Can-da-lô-ma! - Hải âu trả lời rồi lao vút ra biển mênh mông và bắt đầu gọi các bạn mình. Nghe thấy những tiếng kêu báo động của hải âu, bè bạn xa gần từ các nơi bay đến. Cả đàn liền bay đón đầu con tàu. Con tàu đang lao nhanh trên những đợt sóng. Tất cả tối đen như mực. Trong bóng tốimịt mùng đó, người lái tàu không nhìn thấy gì hết và cũng không đoán biết rằng ông đang đưa con tàu lao thẳng vào vách đá. Ông bình thản đứng sau tay lái, miệng huýt sáo vang một bài hát vui. Trên chiếc cầu nhỏ cách đấy không xa, chú Đích bé nhỏ đang nhảy nhót và reo to: - Ta sẽ được thấy bố ngay bây giờ! Bố sẽ cho ta chén bánh mật ong ngon tuyệt! Ba vách đá dựng đứng đã ở rất gần. Nếu như bác lái biết mình đang lái con tàu đi đâu, chắc chắn bác sẽ quay lái, và con tàu sẽ được cứu thoát. Nhưng trong bóng tối dày đặc, bác lái tàu không nhìn thấy ba vách đá và đang đưa con tàu đến tai nạn không sao tránh khỏi. Bỗng một đàn hải âu đông nghịt lao thẳng vào người lái, chúng dùng những chiếc cánh dài đánh vào mặt, vào mắt bác. Chúng mổ vào hai tay bác và cả đàn tìm mọi cách đuổi bác ra khỏi tay lái. Bác lái tàu không biết rằng đàn hải âu muốn cứu con tàu. Bác nghĩ chúng tấn công như những kẻ thù và bác kêu to: - Cứu tôi với! Các thủy thủ nghe thấy tiếng kêu cứu của bác liền chạy lại và đánh đuổi đàn hải âu.
Chương 32 – Bác Giam-bô Bấm để xem Trong khi đó, bác sĩ Ai-bô-lít vẫn mải miết chèo thuyền lao về phía trước. Cây đèn biển đây rồi. Mặc dù nó đứng trên đỉnh núi cao, nhưng bây giờ không nhìn thấy gì hết vì xung quanh là bóng tối mịt mùng. Bác sĩ leo lên núi và lần mở cửa vào cây đèn. Cánh cửa bị khóa chặt. Bác sĩ đạp cửa, vẫn không động tĩnh, chẳng có ai mở cửa. Bác sĩ gào to: - Bác Giam-bô, mở cửa mau lên! Không có ai trả lời. Làm thế nào bây giờ? Trời ơi! Phải làm sao đây? Còn con tàu cứ mỗi lúc một tiến gần bờ - chỉ ít phút nữa, nó sẽ tan tành mây khói trước những mỏm đá gớm ghiếc kia. Không thể chậm trễ được. Bác sĩ lấy hết sức, dùng vai lao vào cửa. Cánh cửa bị bật tung, bác sĩ lao vào trong cây đèn, chú vịt Ki-ca lạch bạch chạy theo sau. Trên tàu, các thủy thủ tiếp tục chống chọi với đàn hải âu. Đàn hải âu cố ghìm con tàu lại càng lâu càng tốt, hi vọng bác sĩ đủ thời gian đến được cây đèn biển. Chúng sẽ vui sướng biết bao vì đã ghìm được con tàu, mong sao bác sĩ đến cây đèn kịp và thắp lên những ngọn đèn sáng rực. Nhưng khi đàn hải âu vừa bay đi, con tàu lại chạy tiếp. Sóng biển đưa con tàu vun vút lao thẳng vào những vách đá dựng đứng. Tại sao bác sĩ lại không đốt lửa lên nhỉ? Trong khi đó, bác sĩ Ai-bô-lít đang khẩn trương lần theo cầu thang xoáy trôn ốc lên đỉnh tháp đèn. Trong tháp tối như bưng, bác phải dò từng bước. Bỗng bác vấp phải vật gì to tướng, suýt nữa bác bị ngã lộn nhào. Cái gì thế nhỉ? Bao dưa chuột chăng? Hay cái hòm? Chẳng lẽ lại là người? Đúng rồi, một người nằm dài trên cầu thang, hai tay dang rộng. Nhất định đây là bác gác đèn biển Giam-bô rồi. - Bác Giam-bô phải không? - Bác sĩ hỏi. Người nằm đó không trả lời. Bác ta chết rồi chăng? Có thể bọn cướp biển đã giết bác? Hay cũng có thể bác ta bị ốm? Hay say rượu? Bác sĩ muốn ghé tai sát người bác Giam-bô xem tim ông còn đập không, nhưng nhớ đến con tàu nên bác lại lao theo cầu thang. Phải thật nhanh! Nhanh hơn nữa! Châm đèn lên cứu lấy con tàu! Mỗi lúc, bác sĩ chạy một cao hơn, cao hơn, cao hơn nữa! Ngã nhào, nhỏm dậy rồi lại chạy tiếp. Chiếc cầu thang mới dài làm sao! Bác sĩ thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Nhưng cuối cùng, bác sĩ đã lên được đỉnh tháp, nơi có những ngọn đèn. Bây giờ, bác chỉ còn châm đèn. Ngọn đèn sẽ sáng rực trên mặt biển và con tàu sẽ được cứu thoát. Bỗng bác sĩ kêu thất thanh: - Thôi chết rồi! Làm sao bây giờ? Tôi quên mất diêm rồi! Trời ơi! - Bác không có diêm ạ? - Vịt Ki-ca kinh ngạc hỏi. - Không có diêm bác làm sao châm lửa trên tháp đèn được? - Bác quên mất diêm ở trên bàn rồi cháu ạ, - bác sĩ rên rỉ và òa khóc một cách cay đắng. - Có nghĩa là con tàu sẽ bị tiêu tan! - Vịt thốt lên, - Ôi! Con tàu đáng thương, đáng thương quá! - Không, không! Chúng ta sẽ cứu được tàu! Vì ở đây, trong cây đèn này có diêm! Chúng ta nhất định tìm được diêm! - Ở đây tối quá bác ạ, - vịt nói, - chúng ta sẽ chẳng tìm được gìđâu! - Có một người đang nằm trên cầu thang đấy! - Bác sĩ nói. - Cháu hãy chạy lại tìm trong túi ông ta xem nhé! Vịt chạy đến chỗ người đang nằm, lục tìm tất cả các túi áo, túi quần của ông ta. - Không có bác ạ! - Vịt kêu to. - Tất cả các túi của ông ta đều không có gì hết! - Làm thế nào bây giờ? - Bác sĩ đáng thương lẩm bẩm. - Không có lẽ con tàu lớn như vậy với tất cả các thủy thủ trên đó lại phải chết trong khoảnh khắc chỉ vì ta không có một que diêm nhỏ hay sao?
Chương 33 – Chim Yến Bấm để xem Bỗng nhiên, bác sĩ Ai-bô-lít nghe thấy những âm thanh gì đó. Hình như đâu đây có tiếng chim rúc rích. - Chim yến đấy! - Bác sĩ nói. - Cháu có nghe thấy không? Đó là tiếng hót của chim yến. Nào, ta đi tìm chim yến, hẳn nó biết diêm ở đâu. Bác sĩ lần cầu thang đi xuống, tìm buồng ở của bác Giam-bô nằm dưới tầng hầm. Bác sĩ chạy lại phía buồng và gọi to: - Kin-dô-lốc? Tiếng muông thú có nghĩa là: "Diêm ở đâu? Chim yến ơi, diêm ở đâu?" - Trích-tri-rích! - Chim yến nói. - Trích-tri-rích! Trích-tri-rích! Bác làm ơn lấy khăn phủ lên lồng hộ cháu với, ở đây gió lùa mạnh quá mà cháu mảnh khảnh thế này, cháu rất sợ bị cảm lạnh. Trời ơi, cháu sẽ bị sổ mũi mất. Không biết bác da đen Giam-bô đi đâu? Chiều nào bác ấy cũng lấy khăn phủ lên lồng cho cháu, nhưng bữa nay sao bác ấy lại quên cơ chứ. Đấy, ông già Giam-bô chẳng tốt bụng chút nào. Cháu có thể bị cảm lạnh. Chiếc khăn trên tủ ngăn đằng kia bác ạ! Chiếc khăn len xanh ấy mà. - Diêm! Diêm! Diêm đâu? - Bác sĩ quát to. - Diêm ở trên bàn cạnh cửa sổ nhỏ đấy bác ạ. Nhưng sao gió lùa khiếp quá! Cháu gầy gò thế này khéo bị cảm lạnh mất. Bác làm ơn lấy khăn phủ hộ cháu với.. Khăn ở trên.. Nhưng bác sĩ Ai-bô-lít không còn bụng dạ nào để nghe chim yến nữa. Bác vớ lấy bao diêm và lại lao ngược lên cầu thang. Vịt Ki-ca vẫn chạy lạch bạch theo ông. Trên cầu thang, bác sĩ gặp chim hải âu vừa bay vào cửa sổ. - Nhanh lên bác sĩ ơi! Nhanh lên! - Hải âu kêu to. - Chỉ phút chốc nữa là con tàu sẽ tan tành! Nó đang lao thẳng vào những tảng đá lớn khủng khiếp và chúng cháu không sao ghìm nổi được nữa.
Chương 34 – Tên Cướp Biển Bê-na-lít Tẩu Thoát Bấm để xem Nghe hải âu nói, bác sĩ im lặng. Bác lại chạy và chạy tiếp lên cầu thang. Từ xa vọng đến tai bác những tiếng kêu rất thê thảm. Đó là tiếng khóc than của con Kéo Đẩy trên bờ biển. Rõ ràng, nó không còn hi vọng gặp được con Đích bé bỏng của mình. Bác lên cao, lên cao, cao nữa và cuối cùng bác lại lên đến đỉnh tháp. Bác lao nhanh vào phòng kính, rút một que diêm và bằng hai bàn tay run rẩy châm bùng ngọn đèn to tướng. Sau đó, bác châm ngọn thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư. Luồng ánh sáng chói rực bỗng chốc soi rõ những mỏm đá to, nhọn hoắt mà con tàu đang băng băng lao tới. Trên tàu bỗng vang lên tiếng kêu lớn: - Vách đá! Vách đá! Lùi lại! Lùi lại! Chúng ta đang lao vào đá! Quay tàu lại nhanh lên! Trên tàu đã phát lệnh báo động: Những tiếng huýt sáo, tiếng còi, tiếng chuông vang động, tiếng chân chạy huỳnh huỵch ngược xuôi của các thủy thủ, và mũi tàu nhanh chóng quay sang hướng khác, ra xa dần những vách đá và những mỏm đá khủng khiếp rồi từ từ đi vào cửa biển an toàn. Con tàu đã được cứu thoát. Nhưng bác sĩ Ai-bô-lít chưa nghĩ đến việc rời khỏi cây đèn ngay. Vì ở đó, trên cầu thang, còn bác da đen Giam-bô đang nằm bất tỉnh nhân sự, cần được sự giúp đỡ. Liệu bác ta còn sống hay đã chết? Chuyện gì đã xảy ra với bác ấy nhỉ? Tại sao bác ấy không thắp đèn? Bác sĩ cúi sát người bác da đen và nhìn thấy trên trán bác ta có một vết thương sâu hoắm. - Bác Giam-bô! Bác Giam-bô! - Bác sĩ lay gọi to, nhưng bác da đen vẫn nằm im, bất động. Bác sĩ rút trong túi ra một chai thuốc và đổ tất cả số thuốc đó vào mồm bác da đen. Thuốc có công hiệu ngay. Bác da đen từ từ mở mắt. - Tôi ở đâu thế này? Tôi làm sao thế? - Bác Giam-bô hỏi. - Hãy đưa tôi lên thắp đèn nhanh lên! Tôi phải châm những ngọn đèn trên đó! - Bác cứ bình tâm đi! - Bác sĩ nói. - Đèn trên tháp đã cháy sáng. Chúng ta đi nào, tôi đưa bác về giường nằm nghỉ. - Đèn biển đã cháy sáng rồi à? Ôi, tôi sung sướng quá! - Bác Giam-bô thốt lên và vỗ tay hồ hỏi - Xin cảm ơn bác sĩ quý mến! Bác đã châm hộ tôi cây đèn! Bác đã cứu những con tàu khỏi bị vỡ. Và bây giờ, bác lại cứu tôi! - Chuyện gì đã xảy ra với bác? - Bác sĩ Ai-bô-lít hỏi. - Tại sao bác lại không đốt đèn trên tháp? - Ôi, tai họa đã đến với tôi! - Bác Giam-bô thở dài trả lời. - Tôi đang đi lên cầu thang thì một người chạy đến, bác có biết ai không? - Tên Bê-na-lít! Đúng! Đúng! Tên cướp biển mà bác đã buộc phải sinh sống trên một hòn đảo hoang đấy. - Tên Bê-na-lít? - Bác sĩ thốt lên kinh ngạc. - Chả lẽ y lại ở đâysao? - Đúng, y đã vượt đảo hoang trên một con tàu nào đó, qua các biển và các đại dương, hôm qua đã về đến đây, đến thành phố Pin-đe-môn-te này. - Về đây? Về Pin-đe-môn-te? - Vâng, đúng như vậy! Y lập tức chạy đến cây đèn và dùng thanh tre đánh vào đầu tôi, chính vậy mà tôi ngã lăn trên những bậc thang, bất tỉnh. - Thế tên cướp đó đâu rồi? - Tôi không biết. Nhưng chim yến hót ríu rít: - Bê-na-lít chạy đi rồi, chạy đi rồi, chạy đi rồi! - Chim yến nhắc đi nhắc lại không ngớt. - Cháu đã nhờ y lấy khăn che lồng cho cháu vìcháu sợ cảm lạnh. Sức cháu yếu ớt thế này. Nhưng y.. - Hắn chạy đi đâu? - Bác sĩ quát lên. - Hắn chạy vào núi theo con đường Ven-tu-ri ấy - Chim yến nói. - Hắn muốn đốt nhà bác, giết hết những con thú của bác và cả bác nữa. Nhưng cháu cảm thấy sắp bị sổ mũi mất. Cháu mảnh mai thế này. Cháu không chịu được gió lùa. Mỗi lần.. Nhưng bác sĩ không nghe hết lời chim yến. Bác lao đuổi theo tên cướp biển. Phải bằng mọi cách tìm cho được tên cướp biển gian ác đó và đưa nó trở lại đảo hoang, nếu không y sẽ đốt trụi cả thành phố và hành hạ, giết hết thú vật mất. Bác sĩ chạy hết tốc lực theo những đường phố, vượt qua những quảng trường, những ngã tư. Gió hất tung cả chiếc mũ trên đầu bác. Trong đêm tối, bác sĩ va phải hàng rào, ngã lộn xuống rãnh nước. Mặt mũi bác bị những cành cây cào nát, từ trên má, một dòng máu tuôn ra. Nhưng bác không để ý gì đến chúng mà vẫn tiếp tục chạy theo con đường Ven-tu-ri trải đá. - Phải nhanh lên! Nhanh nữa! Sắp đến rồi, sau chỗ ngoặt kia là cái giếng quen thuộc, và qua đường, không xa cái giếng, - ngôi nhà nhỏ bằng đá của bác sĩ Ai-bô-lít, trong đó, ngoài bác ra, còn có những con thú nữa. Phải nhanh lên, lao nhanh về phía đó.
Chương 35 – Bác Sĩ Ai Bô Lít Bị Bắt Bấm để xem Đột nhiên, một người lao đến bác Ai-bô-lít và giáng một đòn cực mạnh vào vai bác. Đó là tên cướp Bê-na-lít. - Xin chào bác sĩ! - Y nói và phá lên cười với một tiếng cười man rợ. - Thế nào? Ông không đợi gặp tôi ở thành phố này đấy chứ? Và cuối cùng ta phải thanh toán với nhà ngươi! Đôi mắt y long lên hung dữ, và y túm cổ bác sĩ Ai-bô-lít quăng xuống giếng sâu. Trong giếng rất lạnh và tối om. Bác sĩ suýt bị chết sặc vì nước. - Tát-di-tét! - Bác sĩ kêu to. - Tát-di-tét! Nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng bác. Làm sao bây giờ? Phải làm gì đây? Phải làm gì đây? Tên Bê-na-lít đốt nhà bác! Tất cả những con thú trong nhà sẽ cháy trụi - Cá Sấu, khỉ Chi-chí, vẹt Ca-ru-đô, cả vịt Ki-ca và cú Bum-ba. Bác sĩ dồn tất cả sức lực còn lại và cố kêu thật to. - Tát-di-tét! Tát-di-tét! Nhưng cả lần này cũng không ai nghe thấy bác. Còn tên cướp biển càng phá lên cười to hơn, khả ố hơn, rồi y lao về phía ngôi nhà của bác sĩ Ai-bô-lít. Tất cả những con thú - cả to lẫn nhỏ - đều ngủ rất say, từ xa đã nghe tiếng ngáy vô tư của chú Cá Sấu. Tên cướp, tay cầm bao diêm, nhẹ nhàng tiến đến sát ngôi nhà, y bật diêm và ngôi nhà bốc cháy. - Cháy! Cháy! Tên Bê-na-lít cười khoái trá và bắt đầu thích thú nhảy múa xung quanh ngôi nhà đang cháy. - Thế là cuối cùng ta đã trả được mối hận đời với lão bác sĩ đê tiện đó! Lão sẽ nhớ tên cướp biển Bê-na-lít này! Còn bác sĩ vẫn ngồi dưới giếng, nước ngập đến cổ, bác khóc và kêu cứu. Liệu cứ để tên cướp biển Bê-na-lít thiêu hết những người bạn đáng yêu của bác, còn bác suốt đời, suốt đời ngồi lì dưới cái giếng khủng khiếp này hay sao? Không, không thể thế được. Và bác sĩ lại kêu to: - Tát-di-tét! Tát-di-tét! "Tát-di-tét!" tiếng muông thú có nghĩa là: "Cứu tôi với!". Chẳng ai nghe thấy tiếng kêu của bác. Bác sĩ lại gọi tiếp, gọi nữa, gọi mãi, nhưng tiếng kêu của bác lọt ra ngoài chỉ như tiếng rì rào nho nhỏ mà thôi. Thật may mắn, có một chú ếch xanh già sống trong giếng nhiêu năm nay. Ếch chui từ kẽ đá ẩm ướt ra, nhảy phốc lên vai bác sĩ và nói: - Kính chào bác sĩ! Sao bác sĩ lại ở trong cái giếng này ạ? - Bác bị tên cướp biển và cướp đường Bê-na-lít ném xuống đây. Bây giờ, bác cần phải ra khỏi nơi này. Cháu làm ơn chạy đi gọi giúp bác đàn sếu lại đây. - Thôi, bác hãy ở lại đây! - Ếch nói. - Ở đây thật thú vị: Vừa ẩm, vừa mát vừa ướt át nữa. - Không, không! - Bác sĩ nói. - Bác cần chạy khỏi đây ngay bây giờ, bác sợ nhà bị cháy sẽ thiêu hết những con thú đáng yêu mất! - Có thể, đúng là bác không nên ở lại giếng. - Ếch nói rồi nhảy ra khỏi giếng, lao nhanh đến đầm lầy và gọi đàn sếu.
Chương 36 – Nỗi Khổ Mới Và Niềm Vui Mới Bấm để xem Đàn sếu vội bay đến và mang theo một chiếc thừng dài. Chúng thả dây thừng xuống giếng. Bác sĩ nắm chặt dây, đàn sếu bay bổng lên mây và bác sĩ được kéo ra khỏi cái giếng sâu. - Cám ơn, cám ơn, các bạn thân mến! - Bác sĩ nói to với các chú sếu và chạy ngay về phía nhà mình. Ngôi nhà cháy rừng rực như một đống lửa lớn. Còn những con thú vẫn ngủ say, không mảy may biết rằng nhà chúng đang bị cháy. Ngọn lửa đang lan nhanh đến giường và chúng sẽ bị chết thiêu trong ngọn lửa - những chú nhím, sóc, cú và cả cá sấu nữa. Bác sĩ lao thẳng vào ngọn lửa và gọi to những con thú: - Dậy đi! Nhưng chúng vẫn ngủ ngon lành. - Cháy! Cháy! - Bác sĩ gào lên. - Dậy, chạy ra đường mau! Nhưng giọng bác sĩ rất yếu ớt, bác đã bị cảm lạnh ở dưới giếng nên không ai nghe thấy bác gọi. Bác sĩ bị cháy hết tóc, chiếc áo vét của bác sĩ bén lửa, đôi má phồng rộp trong làn khói dày đặc đến nghẹt thở, nhưng bác vẫn tiếp tục lao sâu vào ngọn lửa rừng rực. Khỉ Chi-chí đây rồi. Nó ngủ say đến nỗi không hề cảm thấy ngọn lửa rát bỏng đang cháy quanh mình. Bác sĩ lao đến, lay thật mạnh vai khỉ với tất cả sức lực còn lại để đánh thức. Cuối cùng, khỉ mở mắt và trong cơn hốt hoảng, nó thét lên: - Chúng ta bị cháy! Tất cả những con thú đã tỉnh giấc và lao nhanh ra khỏi ngọn lửa. Nhưng bác sĩ còn ở lại trong nhà. Bác muốn chạy vào phòng làmviệc xem các chú thỏ hoặc chuột bạch có ở đó không. Bọn thú kêu lớn: - Bác sĩ! Bác sĩ! Quay lại! Bác làm gì vậy? Râu bác đang cháy rồi. Bác chạy ra đi nếu không sẽ bị thiêu đấy! - Bác chưa đi được! - Bác sĩ trả lời, - Bác chưa đi được! Bác nhớ trong tủ phòng làm việc của bác còn ba con thỏ con.. phải cứu chúng ngay.. Rồi bác sĩ lao thẳng vào ngọn lửa. Trong khoảnh khắc, bác sĩ đã có mặt tại phòng làm việc. Những chú thỏ con trong tủ đang khóc lóc vì hoảng sợ. Chúng không biết chạy đi đâu, xung quanh, chỗ nào cũng có lửa cháy. Các thứ trong phòng: Rèm cửa, bàn, ghế, ghế đẩu đã cháy trụi. Bây giờ, lửa sẽ bén sang chiếc tủ to và cả lũ thỏ cùng bác sĩ sẽ bị thiêu sống. - Các cháu thỏ, đừng sợ, có bác đây! - Bác sĩ gọi to, rồi mở toang cánh tủ, ôm gọn những chú thỏ đang run sợ và lao ra khỏi ngọn lửa. Nhưng đầu bác quay cuồng, và bác ngã gục vào ngọn lửa, ngất đi. - Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu? - Những con thú thét vang trên đường phố. - Bác sĩ chết mất! Bác bị nghẹt thở vì khói! Bác bị thiêu rồi! Chúng ta sẽ không bao giờ được thấy bác ấy nữa! Phải cứu bác sĩ! Nhanh lên, nhanh lên các bạn ơi! Chó Gâu Gâu chạy lên trước tất cả các con thú, như cơn lốc lao vào phòng làm việc, ngoạm tay bác sĩ đang bất tỉnh và kéo xuống thang gác nghi ngút khói. - Cẩn thận đấy, cẩn thận! - Khỉ Chi-chí quát chó. - Bạn có thể làm đứt tay bác sĩ mất. Nhưng bản thân khỉ vẫn đứng yên một chỗ. Chó Gâu Gâu tức giận trả lời: Hãy im đi, Chi-chí Đừng gào lên như thế, Đừng dạy khôn tôi nhé, Chớ dạy đời, Chi-chí. Nghe vậy, khỉ Chi-chí rất xấu hổ liền chạy lại giúp chó. Hai con vật ráng sức kéo được bác sĩ ra vườn, tới bên rãnh nước, nhẹ nhàng đặt bác xuống đám cỏ dưới gốc cây tán rộng. Bác sĩ nằm đó, bất động. Những con thú rừng đứng vây xung quanh bác. - Bác sĩ đáng thương! - lợn Ủn Ỉn nói và òa khóc. - Chả lẽ bác chết và chúng ta mồ côi hay sao? Chúng ta sẽ sống thế nào khi không có bác sĩ? Bỗng bác sĩ cựa quậy và bắt đầu thở yếu ớt. - Bác còn sống! Bác còn sống! - Những con thú reo lên vui sướng. - Những con thỏ có đây không? - Bác sĩ hỏi. - Chúng cháu đây ạ. - Những chú thỏ con trả lời. - Bác đừng lo cho tụi cháu. Chúng cháu khỏe lắm! Chúng cháu vui lắm! Bác sĩ ngồi nhỏm dậy trên cỏ. - Bác phải đi gọi những người cứu hỏa. - Bác sĩ thì thào nói. Đầu óc bác vẫn quay cuồng. - Bác đừng làm gì nữa! Bác đừng làm gì nữa! - Những con thú thốt lên. - Mời bác nằm nghỉ và đừng cử động. Chúng cháu sẽ dập đám cháy không cần những người cứu hỏa bác ạ! Và đúng vậy, từ khắp các nơi, từng đàn én, quạ, hải âu, sếu, chim chìa vôi.. bay tới, con nào trên mỏ cũng mang theo một xô nước nhỏ và chúng thi nhau dội xối xả xuống ngôi nhà đang cháy bỏng. Dường như đang có trận mưa lớn đổ xuống ngôi nhà. Chúng cứ thế thay nhau ra biển lấy từng xô nước đầy về dập tắt đám cháy. Từ trong rừng, chú gấu chạy đến, trên lưng cõng một thùng gỗ to tướng đầy nước, đổ thẳng vào ngọn lửa hung dữ, rồi lạichạy biến ra biển lấy nước. Các chú thỏ nhanh nhẹn lấy vòi cao su của nhà hàng xóm phun thẳng tia nước mạnh vào ngọn lửa đang bốc cao. Xì! Xì! Nhưng ngọn lửa vẫn không chịu tắt. Lúc đó, từ vùng biển bắc xa xôi, ba chú cá voi khổng lồ bơi đến sát bờ Pin-đe-môn-te và phun lên ba cột nước lớn, lập tức toàn bộ đám cháy bị dập tắt. Bác sĩ đứng dậy và bắt đầu nhào lộn vì vui sướng. Chú chó Gâu Gâu chạy sau ông. Và sau chú chó Gâu Gâu là khỉ Chi-chí. - Hoan hô! Hoan hô! Cám ơn các bạn chim chóc và muông thú, cám ơn các bạn cá voi hùng mạnh!
Chương 37 – Con Đích Bấm để xem - Bác vui mừng thế thật vô ích, - vẹt nói với bác sĩ và thở dài. - Không thể ở trong nhà được nữa. Mái nhà đã cháy trụi, sàn vàtường cũng cháy hết. Các thứ đồ gỗ cũng không còn, không còn bàn, ghế, cũng chẳng còn giường nữa. - Đúng, đúng như vậy! - Bác sĩ nói. - Nhưng bác không đau khổ. Bác rất hạnh phúc vì tất cả các cháu đều còn sống và không cháu nào bị làm sao cả. Còn nếu ngôi nhà không còn ở được, thì đã sao, bác sẽ ra bờ biển tìm một cái hang và cùng sống ở đó với các cháu. - Việc gì phải đi tìm hang ở bác? - Chú gấu thốt lên. - Xin mời tất cả đến hang gấu với cháu, ở đó, tối và ấm áp.. - Không, đến nhà tôi ở giếng hơn! - Ếch ngắt lời gấu. - Dưới giếng ẩm, mát mẻ và ướt át. - Trời ơi, tưởng đi đâu chứ mời xuống giếng! - Chú cú già bực tức nói khi vừa từ rừng bay tới. - Không, xin mời đến nhà tôi ở hốc cây. Ở đó, tuy chật đôi chút, nhưng rất tiện. - Xin cám ơn các bạn tốt bụng! - Bác sĩ nói. - Nhưng dù sao bác cũng muốn sống trong hang hơn! - Sống trong hang! Sống trong hang! - Cá Sấu kêu to và lao ngay theo con đường Ven-tu-ri. Theo sau Cá Sấu là vẹt Ca-ru-đô, cú Bum-ba, chó Gâu Gâu, khỉ Chi-chí và lợn Ủn Ỉn. - Nào, chúng ta hãy đi tìm hang, tìm hang, tìm hang! Chẳng bao lâu, tất cả đã đến bờ biển, không xa hải cảng. Và họ nhìn thấy ai ở đấy? Tất nhiên đó là con Kéo Đẩy! Đúng, đúng.. con Kéo Đẩy, nhưng nó không phải có một mình mà bên cạnh còn có con kéo đẩy nhỏ xíu, rất dễ thương, nhanh nhẹn, có bộ lông tơ rất mượt mà ai cũng muốn vuốt ve. Nó vừa về đến đây trên chiếc tàu của bác Rô-bin-xơn. Nhờ có ánh sáng của cây đèn, con tàu đã cập bến an toàn và con Đích đã khéo léo nhảy thẳng xuống bờ biển, lao ngay đến ôm chầm lấy bố. Con Kéo Đẩy bố rất đỗi vui mừng, vì hai bố con đã lâu lắm không được gặp nhau! Nhìn chúng ôm hôn nhau thật buồn cười, Kéo Đẩy hôn con trai hết đầu nọ đến đầu kia, hết bằng mõm này lại sang mõm khác, còn con Đích không bỏ phí thời gian, khi bố hôn mõm này thì nó dùng mõm kia nhai ngấu nghiến những chiếc bánh mật ong do bố nó mang đến. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, con Đích đã mê những con thú rồi. Chỉ chưa đầy năm phút sau, tất cả bọn thú đã cùng nó chạy tung tăng vào rừng và bắt đầu những trò chơi rất vui vẻ, chúng trèo lên cây, hái hoa và quả thông ném lên đầu nhau. Còn bác sĩ Ai-bô-lít và con Kéo Đẩy cùng với bác thủy thủ Rô-bin-xơn đi tìm một cái hang thật tốt. Những con thú chơi đùa rất lâu trong rừng. Bỗng chó Gâu Gâu nói với vịt Ki-ca: Hãy nhìn kìa Ki-ca, Bụi dâu tây chín đỏ Hái thật nhiêu, Ki-ca Để đãi mừng chú Đích! Vịt Ki-ca lập tức hái hết những quả dâu tây và tặng cho bạn mới của mình. Còn khỉ Chi-chí trèo lên cây cao, hái những trái hồ đào ném xuống: - Này, cho chú mày đây. Đích, bắt lấy! Cả hai cái đầu của Đích lắc lư vui sướng và Đích dùng cả hai mồm bắt gọn những trái hồ đào. "Sao lại có những con vật tốt quá, tất cả các bạn ấy đều tốt! - Con Đích tự nhủ. - Mình phải sống hòa thuận hơn với họ". Đặc biệt, con Đích rất thích chú vẹt, vì vẹt biết hát và thổi sáo những bài hát thú vị nhất. - Tên anh là gì? - Con Đích hỏi. Vẹt hát trả lời Đích: Ta là Ca-ru-đô lừng danh, Hôm qua nuốt trửng một anh lạc đà! Con Đích nghe vậy, cười sặc sụa.
Chương 38 – Chú Vẹt Và Bê-na-lít Bấm để xem Bỗng lúc đó, một con hải âu biển bay đến bên vẹt và kêu với giọng đầy lo âu: - Mau lên! - Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu? Chúng ta cần Bác sĩ! Đi tìm bác sĩ mau lên! - Có chuyện gì thế? - Vẹt Ca-ru-đô hỏi. - Tên cướp biển Bê-na-lít.. - Hải âu trả lời. - Kẻ độc ác khủng khiếp đấy.. - Bê-na-lít? - Hắn đang bơi thuyền ngoài biển.. Hắn muốn đánh cắp chiếc tàu của bác thủy thủ Rô-bin-xơn. Làm thế nào bây giờ? Hắn sẽ cướp tàu và trốn biệt ra khơi xa, và rồi sẽ lại cướp bóc, lại đánh đập và giết hại những người vô tội. Vẹt Ca-ru-đô suy nghĩ giây lát. - Hắn sẽ không làm thế được đâu, - Vẹt nói. - Chúng ta sẽ tự thanh toán với hắn.. không cần có bác sĩ. - Nhưng bạn có thể làm được gì nào? - Hải âu thở dài hỏi. - Liệu bạn có đủ sức mạnh để giữ tàu của hắn lại chăng? - Đủ chứ! Đủ chứ! - Vẹt vui vẻ nói và bay nhanh tới cây hải đăng. Trên cây đèn, như thường lệ, một chiếc đèn to sáng rực, soi rõ những tảng đá và vách đá ven bờ biển. Trên biển, từng đàn hải âu bay lượn. - Các bạn hải âu ơi! Các bạn hải âu ơi! - Vẹt gọi to. - Các bạn hãy bay lại đây, đến cây đèn và lấy thân che kín ngọn đèn lại. Các bạn có nhìn thấy cái thuyền đang bơi gần các vách đá đó không! Trên chiếc thuyền đó là tên cướp biển Bê-na-lít đấy. Hãy che kín ánh sáng củacây đèn đi để hắn không nhìn thấy gì nữa hết! Lập tức, những chú hải âu bay đến, quây kín xung quanh tháp đèn. Chúng đông đến nỗi ngọn đèn không còn lọt được chút ánh sáng nào ra ngoài. Bóng tối tràn ngập trên mặt biển. Lập tức, nghe rõ tiếng răng rắc! Rồi ầm một tiếng rợn người! Chiếc thuyền, trên đó có tên cướp Bê-na-lít va vào vách đá, vỡ tung. - Cứu tôi với! - Tên cướp biển gào lên, - Cứu tôi với! Giúp tôi với! Tôi chết đuối mất! - Thật đáng đời nhà mi! - Ca-ru-đô đáp lại. - Mi là tên cướp, mi là tên hung ác, tàn bạo. Mi đã đốt nhà chúng tao, và chúng tao chẳng thương tiếc mi. Mi định dìm chết bác sĩ Ai-bô-lít của chúng tao dưới giếng. Hãy tự dìm chết mình đi, và chẳng ai cứu giúp mi đâu!